Chương 30: Vì Tống Thần Ngữ đắc tội Lâm gia Bấm để xem Dung Diệc Sâm nhẹ nhàng nói ra một câu này, Lâm Vãn Như không khỏi run lên vì sợ hãi. Nếu thật sự muốn điều tra.. Là cô ta sai. Nhưng Tống Thần Ngữ đã đánh cô ta! "Tôi đã cảnh cáo cô, đừng động vào cô ấy, cô lại cố tình không nghe." Dung Diệc Sâm nói, "Vì vậy, cô nên trả giá tương xứng cho việc này." "Anh.. Anh muốn trừng phạt tôi chỉ vì một Tống Thần Ngữ ư? Đắc tội Lâm gia?" Lời này của Lâm Vãn Như có chút ý tứ đe dọa. Sắc mặt Dung Diệc Sâm trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo: "Chỉ là một Lâm gia nhỏ bé, tôi còn không để vào mắt." "Diệc Sâm, anh vậy mà có thể vì Tống Thần Ngữ làm đến mức này!" "Để người nhà họ Lâm đến chỗ tôi tìm người." Dung Diệc Sâm phớt lờ cô ta, phất phất tay, "Mang đi!" Lập tức, có vài vệ sĩ mặc vest đen từ xa bước nhanh đến, đưa Lâm Vãn Như đi. Trên trán tên giám đốc đã đổ đầy mồ hôi, vẻ mặt vô cùng kinh hãi. Dung Diệc Sâm nhàn nhạt liếc nhìn ông ta: "Một chút ánh mắt cũng không có, giữ lại có ích lợi gì?" "Dung tổng, tôi.." Dung Diệc Sâm không nhìn ông ta thêm chút nào nữa, xoay người rời đi. Lần này, Tống Thần Ngữ không chịu thiệt, anh rất hài lòng. Chỉ là chiếc váy cưới đó có vẻ rất quan trọng đối với cô ấy. Hẻm Ngô Đồng. Tống Thần Ngữ trở về căn nhà trọ của mình, trải váy cưới lên giường sau đó nhúng tay vào nước xà phòng, xoa nhẹ nhàng từng chút từng chút một. Quá tốt rồi, có thể rửa đi được. Cô nghiêm túc cẩn thận dùng tay rửa sạch gần một canh giờ, cuối cùng đã rửa sạch sẽ. Tống Thần Ngữ thở dài nhẹ nhõm một hơi, đứng thẳng dậy: "Thật không dễ.." Vốn dĩ đêm qua cô bị Dung Diệc Sâm hành hạ hết lần này đến lần khác, thắt lưng và chân đều đau nhức, bây giờ lại càng nhức eo đau lưng. Cô lấy máy sấy tóc, điều chỉnh ở nhiệt độ thích hợp rồi sấy khô tất cả những chỗ đã rửa sạch. Váy cưới lại khôi phục sạch sẽ, trắng tinh như tuyết, chỉ là chỗ đó bị rách.. Tống Thần Ngữ lấy điện thoại ra, bấm số của Đường Mộng: "Alo, chị Đường, váy cưới bên này xảy ra chút chuyện.." Bên trong cửa hàng áo cưới. Tống Thần Ngữ liên tục xin lỗi: "Chị Đường, là em không tốt, em vô dụng, loại việc nhỏ như đi lấy váy cưới cũng làm không xong." "Quên đi, lúc này trách em cũng vô dụng. Để chị nhìn một chút xem có thể nghĩ ra cách gì sửa lại không." Đường Mộng nói như vậy, trái lại Tống Thần Ngữ càng cảm thấy có lỗi. Cô làm trợ lý cho Đường Mộng suốt một tháng qua, Đường Mộng đối cô rất tốt, không chỉ dạy cho cô rất nhiều kiến thức chuyên nghiệp mà còn bảo vệ cô trong mọi việc. Đường Mộng cẩn thận nghiên cứu lớp ren bị xé rách kia, dư quang nhìn thoáng qua Tống Thần Ngữ vẫn luôn đứng ở bên cạnh không nhúc nhích, liền thở dài. "Được rồi, Thần Ngữ, đừng tự trách mình, cũng không phải em cố ý. Trước tiên đừng để quản lý biết được, chị sẽ giúp em che giấu." Tống Thần Ngữ gật gật đầu: "Vâng, chị Đường, em có thể giúp được gì không?" Đường Mộng nói: "Chỗ này có thể dỡ xuống, may một đoạn ren mới, chỉ cần may tinh xảo hơn là không nhìn ra được. Nhưng.." "Nhưng sao ạ? Chị Đường, chị nói đi, em sẽ cố gắng hết sức nghĩ cách."
Chương 31: Dung tiên sinh đại giá quang lâm Bấm để xem "Loại ren này sản xuất ở Pháp, giá cả rất đắt." Đường Mộng nói, "Trong cửa hàng cũng không có tích trữ, cho dù có, loại ren đắt tiền như vậy muốn lấy cũng phải được sự đồng ý của quản lý." Gương mặt Tống Thần Ngữ trở nên suy sụp. Lâm Vãn Như đúng là biết chọn chỗ, lớp ren này vừa mỏng vừa dễ thấy, vì vậy cô ta một mực chọn nơi này xuống tay. Tống Thần Ngữ thực sự muốn đi xé xác Lâm Vãn Như, cái tát kia của cô vẫn còn nhẹ! "Chị Đường," cô nói, "Em sẽ đi liên hệ với bên Pháp một chút xem còn hàng không, có thể gửi qua đây không. Nếu thật sự không được, em sẽ gánh chịu tất cả trách nhiệm, sẽ không gây liên lụy đến chị." Tống Thần Ngữ mở máy tính, tìm kiếm tất cả số điện thoại của các nhà cung cấp bên Pháp, gọi từng người một để hỏi. Hoặc là hết hàng, hoặc là số lượng quá ít, họ sẽ không nhận đơn hàng. Tống Thần Ngữ có chút tuyệt vọng, đúng vào lúc này, cô nghe thấy quản lý cửa hàng nói: "Nhanh lên Đường Mộng, váy cưới đâu rồi? Chờ lát nữa thiên kim nhà thị trưởng chuẩn bị qua đây thử.." Đường Mộng cũng bắt đầu sợ rồi: "A, được rồi, tôi, tôi chuẩn bị lấy nó ra ngay." "Cô chuẩn bị nhanh lên một chút, đến lúc ấy có chỗ nào không phù hợp, kích cỡ sẽ lại điều chỉnh, trước cứ mặc nó lên người nộm đi." Tống Thần Ngữ đi tới: "Chị Đường, em sẽ qua nói thẳng với quản lý. Váy cưới bị phá hỏng trong tay em, toàn bộ là trách nhiệm của em." Nói xong, cô cầm chiếc váy cưới đi ra khỏi phòng. Khi nhìn thấy gương mặt của quản lý cửa hàng, Tống Thần Ngữ vẫn có chút sợ hãi, cô khẳng định sẽ mất việc, hơn nữa còn phải bồi thường tiền. "Tống Thần Ngữ, động tác của cô có thể nhanh nhẹn hơn một chút được không?" Quản lý chỉ vào cô, "Cẩn thận một chút, làn váy đều bị kéo lê xuống sàn rồi." Tống Thần Ngữ cẩn thận nói: "Quản lý.." "Làm sao vậy? Tống Thần Ngữ, không phải lại xảy ra chuyện gì rồi chứ?" Quản lý nhìn thấy bộ dạng này của cô liền có loại dự cảm không tốt. "Đây chính là chiếc váy cưới của thiên kim nhà thị trưởng!" "Bị rách một mảnh.." Tống Thần Ngữ nói, "Đều là lỗi của tôi, không liên quan gì đến chị Đường." Quản lý suýt chút nữa đứng không vững, đoạt lấy chiếc váy cưới: "Cái gì? Bị rách? Ở chỗ nào, để tôi xem!" Tống Thần Ngữ run rẩy vươn tay ra: "Chính là chỗ này.." "Tống Thần Ngữ!" Giọng của người quản lý đều sắp muốn hất bay nóc nhà, "Cô thật đúng là thành sự thì ít, bại sự có thừa! Lần này thì hay rồi, cửa hàng chúng ta đều bị cô làm liên lụy!" Đúng lúc này, giọng nói cung kính của lễ tân đột nhiên vang lên từ ngoài cửa: "Dung tiên sinh, chào mừng đã đến." Quản lý cửa hàng sửng sốt, nghe đến ba chữ "Dung tiên sinh", trong nháy mắt vẻ mặt vừa mới tức giận thay đổi thành một nụ cười tiêu chuẩn lộ ra tám cái răng. "Hóa ra là Dung tiên sinh đại giá quang lâm tới đây, không biết Dung tiên sinh có yêu cầu gì, tôi sẽ hết lòng phục vụ ngài.." Trong lòng Tống Thần Ngữ thầm tán thưởng, chẳng trách có thể lên làm quản lý cửa hàng, tốc độ trở mặt này còn nhanh hơn cả lật sách. Chỉ là.. Đợi đã, Dung tiên sinh? Dung tiên sinh nào? Chẳng lẽ là.. Dung Diệc Sâm! Tống Thần Ngữ quay người nhìn ra cửa, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của anh. Cô có chút choáng váng, tại sao Dung Diệc Sâm lại tới đây?
Chương 32: Em trốn tôi làm gì, bà Bấm để xem Chỉ thấy Dung Diệc Sâm mặc một chiếc áo sơ mi sẫm màu, quần tây đen, một tay ung dung đút trong túi quần, dưới ánh đèn của cửa hàng chiếu rọi xuống, chiếc đồng hồ đắt tiền trên cổ tay anh lóe lên ánh sáng lộng lẫy sáng chói. Càng bắt mắt hơn chính là chiếc khuy măng sét* trên cổ tay áo sơ mi của anh. Khuy măng sét*: Một loại phụ kiện thời trang nam tương tự như cúc áo Đó có phải là chiếc khuy măng sét được làm tỉ mỉ bằng đá quý không? Sáng sớm hôm nay khi cô nhìn Dung Diệc Sâm, tại sao cô lại không nghĩ tới quần áo của anh xa xỉ như vậy? Tùy tiện một chiếc khuy áo cũng là một viên đá quý. Tống Thần Ngữ cuống quít nghoảnh mặt sang chỗ khác, ở chỗ này gặp được Dung Diệc Sâm, cô hoàn toàn không chuẩn bị gì cả. Quản lý cửa hàng nhận thấy Dung Diệc Sâm vẫn luôn nhìn Tống Thần Ngữ từ khi anh bước vào cửa hàng, cho rằng Tống Thần Ngữ làm trướng mắt anh. Cho nên, quản lý vội vàng nháy mắt ra hiệu với Tống Thần Ngữ, ý bảo cô nhanh chóng rời đi, đừng làm mất mặt ở chỗ này. Tống Thần Ngữ cầu còn không được, cô ước gì sớm được rời đi. Ngay khi cô vừa xoay người, giọng nói của Dung Diệc Sâm đạm mạc vang lên: "Em trốn tôi làm gì, bà xã." Tống Thần Ngữ nghe thấy anh gọi mình là bà xã, lập tức đều quên hết mình phải đi đường nào, suýt chút nữa tự mình làm chính mình vấp ngã. "Tôi.. Cái đó," Tống Thần Ngữ lắp bắp nói, "Tôi không trốn." Dung Diệc Sâm bước đi vững vàng, chậm rãi đi về phía cô: "Vậy em muốn đi đâu? Hửm?" "Tôi.. Tôi đang làm việc, tôi phải làm việc." "Trong công việc của em, còn có điều khoản phải bị mắng?" Tống Thần Ngữ ngẩng đầu nhìn anh: "..." "Em ngốc thật hay giả ngu vậy." Dung Diệc Sâm nhíu mày, "Vừa nãy cô ta mắng em, mắng to như vậy, tôi ở bên ngoài đều nghe thấy hết rồi." Đầu của người quản lý lập tức ở trạng thái chết máy, tự dưng lại không hoạt động được. Tống Thần Ngữ, thực tập sinh này là.. Vợ của Dung tiên sinh? "Cô ấy mắng tôi.. Tất cả không phải đều là do Lâm Vãn Như sao!" Tống Thần Ngữ nói đến chuyện này, liền tức giận, "Váy cưới đã bị hỏng, giờ không sửa lại được nữa, cho nên tôi mới bị mắng!" "Vậy thì cô ta nên mắng Lâm Vãn Như, tìm em trút giận làm gì?" Tống Thần Ngữ bĩu môi: "Tôi không có bản lĩnh lớn như vậy, khiến Lâm Vãn Như tới đây để mắng cô ta. Còn anh nữa, anh tới đây làm gì? Tới chất vấn tôi tại sao lại đánh Lâm Vãn Như sao?" "Đánh rồi thì thôi, tôi chất vấn em làm gì?" Tống Thần Ngữ sửng sốt: "A? Vậy anh.. Anh tới đây làm gì?" "Đến thăm em một chút." Dung Diệc Sâm nói, "Thuận tiện muốn biết, là chiếc váy cưới như thế nào, đáng giá để em tức giận với tôi, bỏ tôi lại rồi rời đi." "Chờ đã," Tống Thần Ngữ vỗ vỗ trán, "Anh để tôi sắp xếp lại suy nghĩ của mình một chút." Dung Diệc Sâm nhìn cô: "Đầu này của em, có suy nghĩ gì mà phải sắp xếp lại? Vừa nhìn đã biết là một khối bùn nhão." "Anh mới bùn nhão!" Tống Thần Ngữ đáp trả không chút nào yếu thế. Nhìn bộ dạng này, Dung Diệc Sâm hẳn đã giải quyết xong Lâm Vãn Như bên đó, cho nên mới đến tìm cô. Vậy.. Tại sao anh biết cô làm việc ở cửa tiệm này? "Anh điều tra tôi? Hay anh theo dõi tôi?" Tống Thần Ngữ buột miệng thốt ra, "Tôi không nói cho anh biết, tôi làm việc ở đây!" "Bây giờ là thời gian để xoắn xuýt về vấn đề này sao?" Dung Diệc Sâm hỏi, "Tống Thần Ngữ, không giải em nên giải quyết chuyện váy cưới trước sao?" Quản lý cửa hàng đứng ở một bên, rốt cuộc vào lúc này, nhắm ngay khoảng trống chen vào một câu: ".. Dung tiên sinh, Tống Thần Ngữ là thiếu phu nhân của ngài?"
Chương 33: Chưa đủ để em ở An Thành nghênh ngang mà đi sao? Bấm để xem "Đúng vậy." Dung Diệc Sâm gật đầu thừa nhận, "Ngày hôm qua.. vừa mới kết hôn." Quản lý cửa hàng nghĩ, hôm qua Tống Thần Ngữ cũng xin nghỉ, hóa ra là đi kết hôn? Lại còn là kết hôn với Dung tiên sinh! Đây chính là gả vào hào môn a! Vì vậy, vừa nãy cô ta mắng, không phải Tống Thần Ngữ, mà là Dung thiếu phu nhân! Xong rồi xong rồi, cô ta mắng Dung thiếu phu nhân, chẳng khác nào đang mắng Dung tiên sinh, lần này gặp rắc rối rồi. Tống Thần Ngữ hoàn toàn không để ý tới sắc mặt của quản lý, cô nhìn chiếc váy cưới: "Tôi muốn giải quyết cũng không có cách nào giả quyết được.. Bị mắng vẫn còn nhẹ, nếu muốn tôi đền cái này, tôi lấy thân ra bán cũng không đền nổi." Dung Diệc Sâm thờ ơ hỏi: "Tại sao cô phải đền?" "Nó ở trong tay tôi bị hỏng." "Nhưng, chiếc váy là do Lâm Vãn Như xé, người nên trịu trách nhiệm phải là cô ta." Tống Thần Ngữ nghe xong, ngẩng đầu nhìn anh, trong lúc nhất thời liền hiểu rõ ý của Dung Diệc Sâm. Với tài lực của anh, đừng nói đến một chiếc váy cưới này, dù là mười cái, một trăm cái, anh không cần chớp mắt cũng có thể mua được. Thế nhưng, anh lại cố ý tự mình tới đây, một chữ cũng không nhắc tới rằng anh muốn giúp cô bồi thường khoản tổn thất của chiếc váy cưới này. Hơn nữa anh vẫn luôn nhấn mạnh rằng chính Lâm Vãn Như là người làm hỏng. Cho nên anh đã có tính toán từ trước, oan có đầu nợ có chủ, để Lâm Vãn Như phải gánh chịu tất cả trách nhiệm! "Đã nghĩ ra?" Dung Diệc Sâm nhìn tia sáng chợt loé trong mắt cô, nhướng mày hỏi. Tống Thần Ngữ ngơ ngác gật gật đầu. Dung Diệc Sâm đưa tay lên vuốt má cô: "Đã hiểu rồi thì đừng cau mày nữa." "Vậy ra anh không định giúp tôi, bồi thường khoản tiền tổn thất của chiếc váy cưới.." Hai ngày qua ở chung với Dung Diệc Sâm, cô cũng có chút hiểu biết nhất định về anh. Dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ đứng về phía cô, giúp cô giải quyết hết thảy phiền toái. Lần này anh lại không làm như vậy, hóa ra anh có suy nghĩ khác. Tâm tư của người đàn ông này quá kín đáo rồi. Anh trầm giọng nói: "Nếu là cô phải đền, tôi sẽ ra không thiếu một đồng nào. Nếu không nên là cô phải đền, tôi sẽ không ra một phân nào." "Nhưng mà, tôi không có khả năng đi tìm Lâm Vãn Như để cô ta tới bồi thường. Cái váy cưới này là của con gái thị trưởng, là quan chức cấp cao, cái nào tôi cũng không đắc tội nổi." "Xem ra em lại quên mất thân phận hiện tại của mình." Dung Diệc Sâm nói, "Danh hiệu Dung thiếu phu nhân này, chưa đủ để em ở An Thành nghênh ngang mà đi sao?" Tống Thần Ngữ gần như quên mất, cô bây giờ là Dung thiếu phu nhân, với thân phận này, cô hoàn toàn có thể khiến cho tất cả mọi người cung kính với cô. Nhưng cô dường như lại không cảm thấy như vậy? Tống Thần Ngữ ngây người nhìn anh, Dung Diệc Sâm nhìn thấy dáng vẻ này của cô, liền biết rằng đầu óc này của cô lại không xoay chuyển được. Quên đi, không thể hi vọng vào cô có thể thông minh nhiều một chút. Tống Thần Ngữ nhẹ giọng nói: "Tôi biết địa vị của Dung gia ở An Thành cao đến mức nào, cũng biết thân phận Dung thiếu phu nhân khiến người khác ghen tị như thế nào. Chỉ là tôi vẫn luôn sợ.." "Sợ cái gì?" "Sợ làm mất mặt anh." Dung Diệc Sâm nghe những lời này của cô, không hiểu sao, toàn bộ trái tim đều mềm nhũn. "Đồ ngốc." Anh thở dài, duỗi tay ôm Tống Thần Ngữ vào trong ngực, "Em có thể kiêu căng một chút, làm càn một chút, không việc gì, có tôi ở đây."
Chương 34: Chủ nhân chiếc váy cưới Bấm để xem Tống Thần Ngữ rúc vào trong ngực anh, trong lòng cảm thấy vô cùng chấn định. Cái ôm này.. Đối với cô mà nói, càng ngày càng có cảm giác an toàn. Quản lý cửa hàng hỏi: "Vậy, Dung tiên sinh, Dung thiếu phu nhân, chiếc váy cưới này.." Tống Thần Ngữ bình tĩnh ngẩng đầu từ trong ngực Dung Diệc Sâm, đang muốn trả lời, đúng lúc có hai khách hàng từ ngoài cửa đi vào. Là một cô gái trẻ khoảng hai mươi tuổi và một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi, có chút giống nhau, vừa nhìn đã biết là một đôi cha con. Cô gái này không ai khác, chính là chủ nhân chiếc váy cưới, con gái của thị trưởng. Người đàn ông trung niên là cha của cô ấy, cũng chính là thị trưởng An Thành. Thị trưởng vừa bước vào, nhìn thấy Dung Diệc Sâm lập tức nhiệt tình chào hỏi: "Dung tổng, không ngờ có thể gặp ngài ở đây." Dung Diệc Sâm "Ừ" một tiếng, thái độ vô cùng lạnh nhạt. Thị trưởng không để ý chút nào: "Mỗi lần mời Dung tổng ăn cơm, lần nào Dung tổng cũng từ chối. Lần này con gái của tôi kết hôn, dù như thế nào Dung tổng cũng nên lộ mặt chút chứ?" Nói xong, thị trưởng móc ra một tấm thiệp mời, đưa lên bằng hai tay, vô cùng khách khí. Dung Diệc Sâm không phản ứng. Cảnh tượng có chút xấu hổ. Vào lúc này, giọng con gái thị trưởng đột nhiên vang lên: "Trời ạ, đây không phải váy cưới của tôi sao? Tại sao có thể tùy tiện đặt ở chỗ này, lại còn bị rách một mảng?" Quản lý cửa hàng sợ hãi trả lời: "Chuyện này.." "Nói ra rất dài." Dung Diệc Sâm lên tiếng, "Tối hôm nay, thị trưởng có thể cùng lệnh thiên kim tới biệt thự Vọng Thu một chuyến." Thị trưởng vừa nghe, lập tức gật đầu đồng ý: "Được, được, Dung tổng, tuyệt đối không thành vấn đề!" Có thể tới biệt thự Vọng Thu, chuyện này đối với ông ta mà nói chắc chắn là chuyện cầu còn không được. Phải biết rằng, biệt thự Vọng Thu không phải người bình thường có thể tự ý ra vào. "Cha! Áo cưới của con bị như vậy, cha không quan tâm sao?" Dung Diệc Sâm nhìn cô ta: "Buổi tối tới biệt thự Vọng Thu, chuyện về chiếc váy cưới sẽ cho cô một câu trả lời." Nói xong, anh ôm lấy Tống Thần Ngữ trực tiếp đi ra ngoài, rời khỏi cửa hàng áo cưới. Thị trưởng còn đang chìm đắm trong niềm vui có thể đi tới biệt thự Vọng Thu liền nghe thấy con gái mình nói: "Cha, tại sao cha đối với cái tên Dung tổng đó cung kính như vậy?" "Con thì biết cái gì?" Thị trưởng nói, "Dung Diệc Sâm chỉ cần giậm chân một cái, toàn bộ nền kinh tế An Thành sẽ phải chấn động ba lần." "Không phải là có tiền sao? Con nghĩ, váy cưới của con biến thành bộ dạng này, khẳng định có liên quan đến anh ta!" "Đừng nói lung tung, đến tối sẽ biết." * Tống Thần Ngữ đi ra khỏi cửa hàng, cắn cắn môi dưới: "Dung Diệc Sâm, hình như tôi.. Lại gây thêm phiền phức cho anh." Ánh mắt của anh nhìn phía trước, trầm giọng nói: "Không giận tôi rồi sao?" ".. Không dám giận anh." Ở trung tâm thương mại Dung thị, lúc đó cô đang rất tức giận nên mới nói chuyện với anh như vậy. "Có việc gì mà em không dám. Hô thẳng tên của tôi, chửi tôi còn ném đồ vào người tôi.." Anh càng nói, đầu Tống Thần Ngữ cúi xuống càng thấp. Có vẻ như.. Ở trước mặt anh, cô rất trắng trợn không kiêng nể gì. Khi đi tới bên cạnh xe, tài xế mở cửa, Dung Diệc Sâm nhẹ nhàng đẩy cô vào: "Em về nhà trước đi, ngoan ngoãn chờ tôi."
Chương 35: Em gái Dung Diệc Sâm Bấm để xem Tống Thần Ngữ nhìn anh: "Anh không quay về sao?" Khóe môi Dung Diệc Sâm cong lên: "Em hy vọng tôi về nhà với em sao?" "Không có không có, tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút." "Công ty có chút việc cần xử lý." Anh nói, "Tôi sẽ cố gắng về nhà sớm một chút." Tống Thần Ngữ nghĩ nghĩ, đúng vậy, anh là chủ tịch của một tập đoàn, chắc chắn có rất nhiều công việc quan trọng đang chờ anh, nhưng thời gian hôm nay của anh đều tiêu phí ở trên người cô. Dung Diệc Sâm nhẹ nhàng hôn lên trán cô: "Ngoan một chút, Thần Ngữ." Ngồi trong xe, nhìn dáng vẻ cao lớn của Dung Diệc Sâm ở bên ngoài, Tống Thần Ngữ bỗng nhiên có một loại cảm giác, trên thế giới này, cô vẫn có một người đàn ông có thể dựa vào. Hơn nữa người đàn ông này vô cùng cường đại, thân phận cao quý, đứng ở trên đỉnh kim tự tháp khiến người khác chỉ có thể ngước nhìn. Biệt thự Vọng Thu. Ngôi biệt thự vào ban này càng hiện ra khí thế lộng lẫy hơn, những cánh cửa sắt chạm trổ hoa văn, biệt thự theo phong cách châu Âu, đài phun nước, sân vườn, bãi đỗ xe, bãi cỏ khổng lồ.. Tất cả đều làm nổi bật sự xa xỉ ở nơi này. Tống Thần Ngữ nghĩ thầm, biệt thự Vọng Thu chỉ là nơi Dung Diệc Sâm ở một mình, như vậy nhà cũ Dung gia chẳng phải càng xa hoa hơn sao? Xe dừng lại, quản gia Kỷ Hách sớm đã tiến lên mở cửa xe cho cô: "Thiếu phu nhân." Tống Thần Ngữ xuống xe chuẩn bị đi vào biệt thự nhưng cô lại nhìn thấy trước mặt có một cô gái đi tới, mái tóc dài xõa vai, ăn mặc rất có phong cách, trên người còn mang theo một chút hơi thở hoạt bát của thiếu nữ. Người có thể ra vào tự do ở đây, khẳng định không phải người bình thường. Tống Thần Ngữ cẩn thận đánh giá cô ấy một lúc, mới ngập ngừng hỏi: "Cô là.. em gái Dung Diệc Sâm?" Dung Thiển Tô vừa nghe, nhất thời sửng sốt: "A.. Làm sao chị biết? Kỷ quản gia, có phải ông nói cho chị ấy biết rồi?" Cô ấy cố ý dặn dò Kỷ Hách không được tiết lộ thân phận của mình, kết quả Tống Thần Ngữ vừa nhìn thấy cô ấy liền trực tiếp đoán ra. Kỷ Hách lắc đầu: "Dung tiểu thư, tôi không nói gì cả." Tống Thần Ngữ cười cười: "Cô và Dung Diệc Sâm có chút giống nhau, nhìn qua lại còn rất trẻ, nên tôi mới đoán vậy." "Chị dâu thật là tinh mắt, đoán một lần là đúng." Dung Thiển Tô nói, "Thật thông minh." Tống Thần Ngữ nghe cô ấy khen như vậy có chút buồn cười. Dung Diệc Sâm thường nói cô ngốc, đầu óc không linh hoạt nhưng em gái của anh lại còn khen cô. "Em thật xinh đẹp." Tống Thần Ngữ nói, "Nhà họ Dung các em, có phải nhan sắc của ai cũng cao như vậy?" "Trong nhà chúng ta, đẹp trai nhất chính là anh trai em. Làm mê đảo ngàn vạn thiếu nữ, đáng tiếc, ông trời ban cho anh ấy khuôn mặt ưa nhìn nhưng anh ấy lúc nào cũng bày ra khuôn mặt lạnh lùng." Tống Thần Ngữ lập tức tán đồng: "Em nói rất đúng, anh ta luôn bày ra một bộ mặt lạnh, làm như người khác thiếu nợ anh ta mấy trăm triệu." Kỷ Hách ở bên cạnh ho hai tiếng, Dung thiếu phu nhân với Dung tiểu thư nói xấu Dung tiên sinh ở đây, hình như có chút.. không thích hợp. Dung Thiển Tô hoàn toàn không quan tâm đến Kỷ Hách, tràn đầy hứng khởi lôi kéo tay Tống Thần Ngữ: "Chị dâu, em là Dung Thiển Tô, về sau chị chính là chị dâu cả của em." "Em tới đây là cố ý đến gặp chị sao?" "Đúng vậy." Dung Thiển Tô gật đầu, "Vốn dĩ tối qua, em ở Dung gia chờ gặp chị. Kết quả bị anh trai em thả bồ câu không tới, em không kiềm chế được tò mò nên tới đây gặp chị dâu trước."
Chương 36: Biệt thự Vọng Thu là kim ốc, nhưng cô ấy không kiều Bấm để xem Tống Thần Ngữ đỏ mặt, đêm qua Dung Diệc Sâm bỗng nhiên nói rằng muốn cái gì đêm tân hôn, nhất thời thay đổi ý định. Cô cười nói: "Chờ khi nào có thời gian, chị cùng Diệc Sâm sẽ đến Dung gia một chuyến." "Tốt quá chị dâu, em không ngờ rằng loại người như anh trai em lại chơi trò hôn nhân chớp nhoáng, thật sự nhìn không ra." Tống Thần Ngữ cười cười: "Chị cũng không ngờ, anh ấy có một cô em gái hoạt bát như em." "Anh trai em tính cách hơi khó chịu một chút," Dung Thiển Tô nói, lấy điện thoại ra: "Chị dâu, nào, em với chị cùng chụp một tấm." Tống Thần Ngữ và Dung Thiển Tô đứng chung một chỗ, từ dáng vẻ đến khí chất, đều không thua kém nhau chút nào. Dung Thiển Tô là một cô gái hoạt bát vui vẻ, như vậy Tống Thần Ngữ chính là một cô gái dịu dàng, nhanh nhẹn với một đôi mắt sáng long lanh. Sau khi chụp ảnh xong, Dung Thiển Tô rời đi, Tống Thần Ngữ nhìn theo bóng lưng của cô ấy, không khỏi cảm khái: "Đây mới đích thực là danh môn bồi dưỡng ra một nữ hài tử vừa tự tin, hoạt bát lại có lễ phép." Nhìn lại Lâm Vãn Như, vừa chanh chua vừa ác độc. Kỷ Hách ở một bên nghe được, không nói gì. Chỉ là ông nghĩ thầm, nếu như thiếu phu nhân biết, Dung tiểu thư vì theo đuổi Cố Bắc Niên tiên sinh đã làm những chuyện gì, không biết lúc đó cô có nghĩ như vậy nữa hay không. Dung Thiển Tô ngồi trong xe, mở WeChat ra đem bức ảnh cô ấy vừa chụp với Tống Thần Ngữ gửi cho Cố Bắc Niên. Cô ấy còn gửi thêm một đoạn văn tự: "Nhìn xem, đây là chị dâu của tôi, có phải đặc biệt xinh đẹp không? Ánh mắt của anh trai tôi cũng không tệ." Trong phòng họp của tập đoàn Dung thị, điện thoại của Cố Bắc Niên đột nhiên vang lên một tiếng. Anh ta nhìn lên màn hình điện thoại, là Dung Thiển Tô gửi WeChat tới nhưng anh ta không có ý định sẽ mở ra xem. Cố Bắc Niên đang chuẩn bị bỏ xuống, lơ đãng nhìn thấy hai chữ "chị dâu", nhất thời có hứng thú. Một phút sau, Cố Bắc Niên đặt điện thoại xuống, nhìn Dung Diệc Sâm ngồi ở phía trước bàn hội nghị. Anh ta nghiêng người qua, hạ giọng nói: "Vợ mới cưới của cậu, trông rất xinh.." Dung Diệc Sâm lật văn kiện trên tay liếc nhìn anh ta một cái: "Cậu gặp rồi?" Cố Bắc Niên trả lời: "Tớ vừa thấy." Dung Diệc Sâm chuyển tầm mắt sang điện thoại của anh ta: "Có phải có người gửi ảnh cho cậu rồi không?" "Đã kết hôn rồi còn giấu giấu diếm diếm làm gì," Cố Bắc Niên nói, "Hay cậu còn muốn kim ốc tàng kiều* ?" (Kim ốc tàng kiều*: Dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình) Dung Diệc Sâm nghĩ nghĩ, hơi nhướng mày: "Biệt thự Vọng Thu đúng là một tòa kim ốc, nhưng cô ấy.. không kiều, giống như một chú mèo hoang nhỏ, có móng vuốt sắc nhọn." "Cậu thích kiểu này." Dung Diệc Sâm gập văn kiện lại: "Nếu tôi đoán không sai, hẳn là Dung Thiển Tô gửi ảnh cho cậu." Tiếng nói vừa dứt, Giang Chỉ bỗng nhiên đi tới, ghé vào tai anh nói nhỏ: "Dung tổng, Kỷ Hách vừa nói cho tôi biết, Dung tiểu thư tới gặp thiếu phu nhân, hai người trò chuyện rất vui vẻ." Dung Diệc Sâm "Ừ" một tiếng, phất phất tay. Dung Thiển Tô này! Đầu ngón tay thon dài của anh gõ nhẹ lên mặt bàn: "Cố Bắc Niên, nếu cậu không thích Thiển Tô, thì trực tiếp từ chối đi." Cố Bắc Niên nhún nhún vai: "Tớ từ chối còn chưa đủ rõ ràng sao? Lúc nào tớ cũng từ chối." "Tốt nhất hãy để cho em ấy hoàn toàn chết tâm với cậu." Dung Diệc Sâm nói, "Làm việc, phải tàn nhẫn một chút."
Chương 37: Họ không thích, tôi thích là được Bấm để xem "Tàn nhẫn? Đó là em gái cậu, Dung Diệc Sâm, cậu cũng có thể nói như vậy." "Chính bởi vì cô ấy là em gái của tôi, cho nên tôi mới hy vọng em ấy, đau dài không bằng đau ngắn." Nằm ngoài dự đoán, Cố Bắn Niên trở nên trầm mặc, không nói gì, vẻ mặt có chút ngưng trọng không còn tùy hứng như trước. Buổi chiều. Tống Thần Ngữ phải mất vài giờ, cuối cùng mới đi ngắm hết xung quanh biệt thự Vọng Thu Nhìn đi nhìn lại, vẫn là hai chữ kia -- xa xỉ. Cô ngồi trên chiếc xích đu trong vườn, nhẹ nhàng đung đưa, ngẩn ngơ, hoàn toàn buông thả bản thân. Vì vậy, Dung Diệc Sâm đến từ khi nào cô cũng không biết. Dung Diệc Sâm đứng đằng sau xích đu, lẳng lặng nhìn bóng lưng của cô, không phát ra tiếng động, phất tay ý bảo Kỷ Hách lui xuống. Nhưng Tống Thần Ngữ như có thần giao cách cảm, bỗng nhiên xoay người lại, nhìn thẳng bắt gặp ánh mắt của anh. "Dung Diệc Sâm, anh đã về?" Mắt Tống Thần Ngữ sáng lên, lập tức xuống từ trên bàn đu, chạy về phía anh, "Tôi tưởng anh sẽ về muộn." "Nhớ tôi? Hửm?" Tất nhiên, Tống Thần Ngữ sẽ không thừa nhận, cô trừng mắt nhìn: "Một mình tôi ở đây rất buồn chán. Nhưng, mỗi ngày anh đều sống một mình ở đây, chắc hẳn càng buồn chán hơn đúng không?" Dung Diệc Sâm nhàn nhạt đáp: "Quen rồi." "Ngồi chỗ cao rất lạnh.." Tống Thần Ngữ nói, "Nhưng không sao, hiện tại anh cưới tôi, biệt thự Vọng Thu đã có hai người." Cô nói xong nở nụ cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết. Dung Diệc Sâm vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào mắt cô: "Đúng vậy, hai người." "Hôm nay lúc tôi trở về, tôi đã gặp Dung Thiển Tô." Tống Thần Ngữ nhìn anh, "Tôi không ngờ, tối qua tất cả mọi người trong Dung gia đều đợi chúng ta." Dung Diệc Sâm cúi đầu, phun hơi thở ấm áp lên trên mặt cô: "Ai bảo em, quá mê người cơ chứ?" Nói xong, đầu ngón tay của anh trượt xuống, dừng lại ở cổ cô, nơi đó, còn lưu lại dấu hôn của anh. Đầu ngón tay của anh có một chút vết chai mỏng, tương đối thô ráp, anh không ngừng dùng đầu ngón tay vuốt ve làn da mềm mại của cô, có chút ngứa. Tống Thần Ngữ đều nổi hết da gà, cô nắm chặt tay anh: "Anh.. Đừng chạm vào." "Hóa ra em nhạy cảm như vậy." Nói xong, Dung Diệc Sâm nắm ngược lại tay cô, ánh mắt lướt qua dấu hôn như ẩn như hiện trên người cô, môi mỏng gợi lên một tia ý cười nhạt. Tống Thần Ngữ không được tự nhiên, bị anh nhìn chằm chằm như vậy, luôn cảm thấy rằng.. sẽ bị anh nhào tới ăn luôn bất cứ khi nào. Cho nên, cô nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Khi nào chúng ta lại tới Dung gia? Tôi nghe Dung Thiển Tô gọi anh là anh cả, ngoài cô em gái này, anh còn có.." "Còn có một em trai." Dung Diệc Sâm trả lời, "Đến lúc đó em sẽ thấy." "Tôi đang lo lắng, liệu bọn họ có thích tôi không?" Dung Diệc Sâm nắm tay cô, đi vào trong biệt thự: "Họ không thích em thì sao? Tôi thích là được." Nghe anh nói như vậy, đôi mắt Tống Thần Ngữ trở nên sáng lấp lánh. Trong nháy mắt cô liền có tự tin. Đúng vậy, cho dù nhà họ Dung không thích cô, nhưng Dung Diệc Sâm thích cô. Người mà cô sẽ chung sống cả đời chính là Dung Diệc Sâm.
Chương 38: Hóa ra là anh đang ghen Bấm để xem Cảm giác được cô gái nhỏ bên cạnh đang kích động, Dung Diệc Sâm nhàn nhạt nhìn cô. Kỷ Hách đứng ở cửa phòng khách, cung kính hỏi: "Dung tiên sinh, thiếu phu nhân, hai người cần dùng bữa tối ngay không?" "Lùi lại nửa giờ." Dung Diệc Sâm trả lời, "Mang Lâm Vãn Như đến đây." "Vâng, Dung tiên sinh." Tống Thần Ngữ giật mình: "A? Lâm Vãn Như cũng ở đây sao?" Chiều nay cô đi xung quanh biệt thự Vọng Thu cả ngày, tại sao lại không thấy? "Nhốt dưới tầng hầm." "Anh nhốt cô ta.. dưới tầng hầm?" Tống Thần Ngữ kinh ngạc che miệng, "Không phải chứ? Tàn nhẫn như vậy? Lâm gia chắc chứn sẽ không chịu bỏ qua." Nhà họ Lâm có hai đứa con là Lâm Phàm và Lâm Vãn Như. Hiện tại Lâm Phàm đã qua đời, Lâm gia chỉ còn duy nhất một đứa con gái này, nhất định coi cô ta như bảo bối. "Em rất sợ Lâm gia?" Dung Diệc Sâm ngồi trên ghế sô pha, một tay chống lên tay vịn, "Có phải lúc em ở cùng với Lâm Phàm, bọn họ thường bắt nạt em không?" Tống Thần Ngữ trả lời: ".. Khi Lâm Phàm còn sống, anh ấy sẽ bảo vệ tôi." "Cho nên, Lâm Phàm vừa chết, Lâm gia liền bắt đầu tìm đủ mọi cách làm em xấu hổ trong lễ tang của anh ta." "Cứ coi như thế đi." Tống Thần Ngữ gật đầu, "Tôi nghĩ, nỗi đau mất con, kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, nhị trưởng lão Lâm gia có phần xúc động, tôi có thể hiểu được." Vẻ mặt Dung Diệc Sâm có chút lạnh, anh vẫy tay: "Lại đây." Tống Thần Ngữ ngoan ngoãn đi tới bên cạnh anh, ngồi xuống. "Em vẫn luôn nói đỡ thay cho Lâm gia, Tống Thần Ngữ." Dung Diệc Sâm nhìn cô, "Ở lễ tang, tôi hỏi em tại sao phải quỳ, em nói em tự nguyện." Tống Thần Ngữ gật đầu: "Đích thực là do tôi tự nguyện." "Sau đó, tôi bảo em tát Lâm phu nhân, em không chịu, đành phải để tôi bắt tay em." "Dù sao bà ấy cũng là mẹ của Lâm Phàm, tôi.. Tôi không xuống tay được." Cô nói, "Tôi từ trước tới nay chưa bao giờ làm qua loại chuyện hốc hách ngang ngược như vậy." Đôi mắt Dung Diệc Sâm hơi nheo lại, trong đáy mắt đã hiện lên vẻ tức giận. Anh vẫn cố kìm nén, nhàn nhạt hỏi: "Sau khi em chuyển ra khỏi nhà họ Lâm, họ ở An Thành rêu rao khắp nơi rằng em khắc phu, số mệnh không tốt, một thân đen đủi, có ý định muốn huỷ hoại em, tại sao em vẫn tiếp tục nhịn?" "Tôi cũng không thể ngăn cản họ được mà." Tống Thần Ngữ chớp chớp mắt, nhìn anh, "Hơn nữa, cho dù là vậy, không phải anh vẫn kết hôn với tôi sao, anh nói anh không tin chuyện này mà." Tiếng nói vừa dứt, Dung Diệc Sâm đột nhiên siết cằm cô, sức lực có chút lớn. "Tống Thần Ngữ, em đúng là luôn có thể vì bản thân mình mà bao dung cho nhà họ Lâm, tìm đủ mọi lý do." "Tôi chỉ nói thật.." Sức lực trên tay Dung Diệc Sâm càng thêm mạnh, từ từ kề sát vào cô: "Em nói thật đi, có phải em yêu Lâm Phàm, cho nên mới phải nhường nhịn Lâm gia!" Tống Thần Ngữ đau đến nhíu mày: "Tôi không yêu Lâm Phàm.." Đang yên đang lành, tại sao Dung Diệc Sâm lại đột nhiên hỏi đến chuyện này. Cô đang muốn tiếp tục giải thích, nghĩ nghĩ lại, bỗng nhiên nhìn về phía Dung Diệc Sâm: "Tôi hiểu rôi, hóa ra là anh đang ghen?" Dung Diệc Sâm khựng lại một chút, hừ một tiếng, không trả lời câu hỏi của cô, mặt lạnh lùng thu tay về.