Chương 80: "Tớ chỉ là đang ghen thôi."
Lần gặp đầu tiên sau hôm đó, Giản Nhiên gọi là "buổi hẹn hò".
Cô trang điểm nhẹ, cố ý mặc chiếc váy trắng do Từ Trần Nghiên tặng, cổ váy khéo léo tôn lên chiếc cổ mảnh mai của cô.
Trước khi ra cửa, cô xoay hai vòng trước gương như nàng công chúa trong phim hoạt hình hồi nhỏ từng xem.
Nhưng vừa bước ra khỏi nhà, cô lại quen tay một bước nhảy liền năm bậc thang-chắc không có công chúa nào lại "hào sảng" đến mức này.
Mà cũng chẳng có công chúa nào, vừa linh động vừa phóng khoáng như cô.
Chiếc váy này thật ra có hơi khoa trương, tầng tầng lớp lớp vạt váy xếp nếp, ngực còn thêu một mảng hoa hồng lớn.
So với mặc thường ngày, nó hợp với chụp hình ở biển hoặc biểu diễn trên sân khấu hơn.
Giản Nhiên lúc ra cửa cũng nhận ra điều này, nhưng cô vẫn muốn mặc.
Cô tự nhủ: Không sao, mình thấy đẹp là được rồi.
Xuống nhà, cô ngửi thấy mùi cỏ xanh và đất ẩm hòa cùng hương thơm thoang thoảng của hoa quế.
Chưa kịp đẩy cửa khu nhà, cô đã thấy Từ Trần Nghiên.
Cậu đang ngồi dưới nhà cô, chống một tay một cách lười biếng.
Cúi đầu không biết đang xem gì, đốt sống cổ hiện rõ dưới ánh nắng.
Nắng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống gương mặt nghiêng của cậu, rọi lên những mảng sáng vụn, nhuộm gương mặt ấy bằng một màu vàng dịu dàng.
Giản Nhiên cứ như lần đầu gặp cậu, nhìn đến mê mẩn, trên môi còn treo một nụ cười.
Một người đã gặp biết bao lần, mà mỗi lần gặp vẫn thấy vui như thế.
Cô lại nhớ đến nụ hôn hôm đó, tim đập thình thịch.
Nhưng giờ cô đã quen sống chung với trái tim đang loạn nhịp này rồi - nó đập thì cứ để nó đập.
Bà lão tầng 11 vừa đi chợ về, gặp Giản Nhiên trong hành lang liền cười tít mắt:
"Anh Anh ngẩn ra làm gì thế? Hôm nay mặc đẹp thế này là định đi đâu à?"
Giản Nhiên như bừng tỉnh khỏi giấc mơ, vén lại mái tóc bị gió thổi rối, bước ra ngoài.
Từ Trần Nghiên ngẩng đầu lên, thấy cô đang chỉnh tóc và thấy cả chiếc váy trên người cô.
Cậu cúi đầu khẽ cười.
Giản Nhiên vừa thấy cậu cười, cảm giác ngượng ngùng khi nãy lập tức bay biến.
Lần đầu làm bạn gái người ta, cô còn chưa quen lắm. Y như trước kia, cô bước tới mấy bước, giọng dữ dằn:
"Cậu đang cười tớ đấy à?"
Ý câu này là: Nếu Từ Trần Nghiên dám nói "phải", cô sẽ lôi đầu cậu xuống đá như trái bóng luôn cho coi!
Từ Trần Nghiên lắc đầu, cụp mắt nhìn cô, giọng nhẹ như gió thoảng:
"Tớ chỉ là rất vui thôi."
Giản Nhiên vốn chẳng giấu được gì, nghe vậy, niềm vui của cô liền ánh lên trong mắt, như có nắng chiếu vào tận đáy lòng.
Cô ngại ngùng cúi đầu, hai tay luống cuống xoắn vào nhau, ngay cả mái tóc cũng viết rõ ràng một điều:
Cô đang yêu.
Từ Trần Nghiên không hề cười cô, trái lại Giản Nhiên còn chủ động hỏi:
"Tớ mặc thế này có lố quá không? Có cần về thay bộ khác không?"
"Chỉ cần cậu thích là được rồi." Từ Trần Nghiên xoa đầu cô: "Và.. rất đẹp nữa."
Đẹp.
Rất đẹp.
Từ Trần Nghiên nói cô rất đẹp.
Aaaa Giản Nhiên cúi đầu úp mặt, vui đến mức muốn xoay vòng tại chỗ luôn!
Niềm vui của Giản Nhiên đúng là có thể lây lan.
Thật ra hôm nay gặp mặt là do cô đề nghị, chứ không chắc Từ Trần Nghiên sẽ chủ động.
Vì hiện tại cậu vẫn hơi căng thẳng, không biết phải xử lý mối quan hệ vừa đổi này thế nào.
Nhưng chỉ cần gặp cô, cậu liền không còn gì khác ngoài niềm vui.
Hai người sóng bước bên nhau. Đúng lúc tiếng ve bất chợt vang lên, Từ Trần Nghiên nắm lấy tay cô.
Cậu hơi hồi hộp, nhưng vô cùng chắc chắn.
Cô tập võ quanh năm, lòng bàn tay không mềm mại như những cô gái khác, mà còn có một lớp chai sần;
Từ Trần Nghiên quen cầm cờ khi suy nghĩ, đầu ngón tay cậu cũng có chai.
Hai cảm giác hoàn toàn khác nhau ấy va vào nhau, giống như số phận đã sớm khắc một bức họa ghép vào trong lòng bàn tay họ.
Giản Nhiên dùng tay mình cọ nhẹ vào tay cậu, rồi đan mười ngón tay vào nhau.
Lòng bàn tay và ngón tay đều hơi ngứa, Giản Nhiên cảm thấy thú vị, bất giác bật cười thành tiếng.
"Lại là hai đứa đi chơi à?"
Lương Thuần Phân xách túi rác từ khúc cua hành lang đột ngột xuất hiện, giọng to như loa phát thanh của tổ dân phố.
Giản Nhiên và Từ Trần Nghiên lập tức như hai con thỏ hoảng sợ, vọt ra xa nhau cả nửa mét.
Một người giả vờ chăm chú nghiên cứu vỏ cây hoa quế ven đường, một người đột nhiên cực kỳ quan tâm đến dây giày của mình, gật đầu lia lịa:
"À đúng đúng.. chỉ là đi dạo chút thôi.."
Quẹo qua một khúc nữa, bóng dáng Lương Thuần Phân khuất sau góc tường, hai người họ cũng không dám nắm tay lại nữa.
Cả hai tăng tốc, nhanh chóng rời khỏi khu vực dễ gặp người quen, sang trung tâm thương mại mới mở đối diện đường.
Trung tâm thương mại mới mở lúc nào cũng hoành tráng: Tường ngoài màu kem sạch bóng đến mức phản chiếu được cả bóng người, cửa kính lau sáng loáng, soi rõ những gương mặt tò mò ngó vào từ bên ngoài.
Cửa tự động "vù" một tiếng mở ra, hơi lạnh hòa cùng mùi mới xây thoang thoảng ùa ra chào đón.
Họ vừa bước vào được mấy bước, Giản Nhiên đã nghe thấy tiếng bàn tán trong đám đông:
"Ơ? Kia có phải là tuyển thủ quốc gia không?"
"Bên cạnh hình như là Anh Anh."
"Hả? Tuyển thủ quốc gia á? Trời đất?"
Từ Trần Nghiên đang mua vé xem phim, đây là lần đầu cậu dùng ứng dụng đặt vé, phải nhập đủ thứ thông tin.
Chuyên tâm điền dữ liệu nên cậu không hề phát hiện có ngày càng nhiều người tụ tập xung quanh, quay đầu lại còn định nắm tay cô.
Giản Nhiên bước tránh sang bên, khẽ lắc đầu.
Từ Trần Nghiên hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn quanh một vòng, đại khái cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cậu sải bước thoát khỏi đám đông, lấy khẩu trang từ túi ra đeo vào.
Rạp chiếu phim ở tầng năm, hai người một trước một sau bước vào thang cuốn.
Giản Nhiên vừa mở miệng:
"Mình đặt mấy vé.."
Từ Trần Nghiên không nói gì, mặt không cảm xúc bước đến quầy mua bắp rang bơ.
Ánh đèn vàng ấm áp từ quầy bắp rang như mật ong tan chảy, phủ một lớp viền vàng mềm mại lên hàng mi rủ của cậu.
Bóng đổ tạo thành một vòng tròn trên gương mặt, hiệu ứng thị giác khiến khuôn mặt đang cúi nhìn bảng menu của Từ Trần Nghiên trông bầu bĩnh hẳn.
Trong chớp mắt, Giản Nhiên chợt thấy thấp thoáng hình ảnh con mèo béo ú nằm lười thuở nhỏ.
Bây giờ, "con mèo nằm lười phiên bản khổng lồ" này đang mím môi, ngay cả ngọn tóc cũng lộ ra vẻ ấm ức.
Đúng là cậu ấy mà!
Giận thì không thèm để ý tới cô, ấm ức cũng không thèm để ý tới cô!
Cậu ấy căn bản không thay đổi chút nào cả!
Giống hệt cái lần hồi nhỏ Giản Nhiên nhân lúc cậu ngủ trưa đã lén buộc tóc cho cậu thành mấy cái bím nhỏ, để rồi cậu ngây ngô mang nguyên cái đầu tóc buộc lệch lạc ấy lên lớp nửa tiết học. Đến lúc phát hiện ra thì biểu cảm của cậu cũng y chang như bây giờ!
"Này." Giản Nhiên ghé sát lại: "Lại định chiến tranh lạnh ba ngày nữa à?"
Nằm Nằm Mèo ngượng ngùng ấy không nói lời nào.
Giản Nhiên còn biết làm sao? Thôi thì nhận sai vậy.
Cô bước tới, chủ động nắm tay bạn trai - à không, là "bạn trai thân thiết" của mình.
Từ Trần Nghiên giả vờ lấy điện thoại ra thanh toán, rất tự nhiên né tránh bàn tay cô.
Giản Nhiên: "..."
Đợi cậu thanh toán xong, Giản Nhiên lại một lần nữa chủ động đưa tay ra, lần này cực kỳ cẩn thận, dè dặt.
Nhưng Từ Trần Nghiên lại nhân lúc đút điện thoại vào túi, lần nữa né tránh cô.
Bàn tay Giản Nhiên lơ lửng giữa không trung nửa giây, như một chú sẻ nhỏ bị mưa làm ướt, lặng lẽ rụt tay lại đầy ngượng ngùng.
Cô lén liếc cậu bằng khóe mắt, thấy cậu mặt mày lạnh tanh, một tay đút túi quần, ngay cả đường cong túi quần cũng toát ra vẻ ương bướng.
Này này, mình cho cậu mặt mũi rồi đấy nhá?
Giản Nhiên nhướng mày, dứt khoát đưa tay thọc thẳng vào túi quần cậu.
Túi quần vốn nhỏ, nhét vào hai bàn tay, chỉ vài giây đã vang lên tiếng "xoẹt" của đường chỉ bị rách.
Vậy mà vẫn chưa thể cản được Giản Nhiên.
Cô lập tức nắm chặt tay Từ Trần Nghiên, rồi lại dùng cả hai tay ôm lấy nắm đấm của cậu.
Từ Trần Nghiên giãy giụa, nhưng Giản Nhiên đã quyết tâm nắm lấy cậu, cậu hoàn toàn không thể thoát được.
Nhân viên đưa bịch bắp rang vàng ruộm giòn tan cho Từ Trần Nghiên, cậu nhận lấy bằng một tay, dí thẳng vào mặt Giản Nhiên.
Ánh mắt nhìn chằm chằm poster phim ở đằng xa, giọng điệu cứng nhắc:
"Ồ, thì ra cậu còn biết tớ là ai cơ đấy."
Giản Nhiên nhìn bộ dạng ngượng ngùng của cậu, cơn nổi loạn lại trỗi dậy.
"Biết chứ sao không! Cậu là tuyển thủ quốc gia nổi tiếng lẫy lừng cơ mà, chơi cờ vây siêu - cấp - đỉnh luôn!"
Cô cố tình nói phóng đại, kéo dài âm cuối thật khoa trương:
"Tớ theo dõi từng trận một luôn đó nha!"
Từ Trần Nghiên mím môi, vẻ mặt như thể đang kiềm chế không úp bịch bắp rang lên đầu cô vậy.
Giản Nhiên đứng bên cạnh cậu, cười khúc khích như một con quạ tinh nghịch.
Chọc giận Từ Trần Nghiên là một trong những sở thích kỳ quặc của Giản Nhiên - chọc cho cậu nổi cáu rồi lại dỗ cho cậu nguôi ngoai, cả quá trình ấy mang lại cho cô một cảm giác thành tựu không nhỏ.
Bây giờ đến bước dỗ rồi.
Giản Nhiên dốc hết sức lực, từ phía sau ôm chặt lấy cậu khiến cậu không nhúc nhích được.
Cô áp đầu lên tấm lưng rộng của cậu, giọng nghe rất chân thành:
"Được rồi, tớ biết tớ né tay cậu khiến cậu không vui, nhưng lúc đó tớ né là vì mọi người xung quanh nhận ra cậu."
Từ Trần Nghiên dần ngừng vùng vẫy, Giản Nhiên cũng thả lỏng đôi tay đang ghì chặt lấy cậu.
Giọng cô hiếm hoi nghiêm túc:
"Cờ vây có thắng có thua, nhưng tớ không muốn những người yêu quý cậu nghĩ rằng, cậu bị ảnh hưởng chỉ vì đang yêu."
Từ Trần Nghiên quay người lại, nhướng mày:
"Cậu biết à?"
Giản Nhiên vừa nhai một hạt bắp rang, vừa gật đầu.
"Còn nữa, cậu biết không?" Cô ngừng lại một chút, trong giọng nói lộ vẻ hoang mang:
"Khi bị người ta nhìn thấy hai đứa mình bên nhau, tớ lại mơ hồ cảm thấy có một thứ.. không biết từ đâu ra.. cảm giác tội lỗi rất kỳ quặc."
Từ Trần Nghiên nghe cái cụm từ kỳ lạ kia mà bật cười khẽ, thấp giọng lặp lại:
"Cảm giác tội lỗi."
Giản Nhiên lại nhét thêm hai hạt bắp rang vào miệng, gật đầu đầy khổ não.
Gật đầu xong lại lấy thêm hai hạt nữa - vì hai hạt khi nãy không được phủ đều caramel, nhạt nhẽo vô cùng.
Ăn xong hai hạt, cô lại bốc thêm ba hạt, vì có một hạt ngọt quá, cần thêm vài hạt nhạt nhạt để trung hòa lại.
Phim còn chưa chiếu, nhưng cô nàng hamster Giản đã gặm hết nửa phần bắp rang rồi.
Từ Trần Nghiên vốn định đợi cô ăn xong mới nói chuyện, nhưng nhìn dáng vẻ này thì.. chỉ cần trong tay cậu còn bắp rang, cô sẽ không dừng lại đâu.
"Anh Anh." Cậu gọi cô.
Giản Nhiên ngơ ngác ngẩng đầu lên, khóe miệng còn dính một hạt bắp rang sắp rơi.
Từ Trần Nghiên đưa tay gắp lấy hạt đó, tự nhiên bỏ vào miệng mình.
Cậu cúi mắt nhìn cô, dịu dàng nói:
"Tớ biết cậu đang nghĩ cho tớ. Nhưng.. cậu cũng nên nghĩ cho tớ thêm một chút nữa."
Lời này có hơi lòng vòng, cậu nói xong thì dừng lại vài giây, cho cô thời gian tiêu hóa.
"Tớ thích cậu bao nhiêu năm rồi, cũng từng mong muốn - để tất cả mọi người đều biết, rằng tớ và cậu đang ở bên nhau."
Giản Nhiên dụi dụi mũi:
"Nhưng tớ cũng thích cậu mà.."
"Không phải." Từ Trần Nghiên ngắt lời cô, trong rạp chiếu phim ồn ào người qua kẻ lại, quảng cáo trên màn hình liên tục đổi hình, cậu đột ngột tỏ tình:
"Từ khi còn rất nhỏ, tớ đã thích cậu rồi."
Bàn tay Giản Nhiên dừng lại giữa không trung:
".. Từ, nhỏ á?"
Cô hơi choáng váng.
Từ khi còn nhỏ, cậu đã bộc lộ thiên phú cực kỳ nổi bật với cờ vây.
Từ đó đến nay, cậu luôn là một cá thể khác biệt hẳn trong nhóm bạn họ.
Sao tự nhiên cô lại trở thành ánh trăng sáng được tuyển thủ cờ vây nổi tiếng nhất Trung Quốc thầm mến nhiều năm thế này?
"Từ nhỏ." Từ Trần Nghiên chắc chắn lặp lại:
"Từ cái lần cậu đe dọa tớ, nếu tớ không chịu chơi với cậu, cậu sẽ đập nát đầu tớ rồi lấy nấu lẩu với ba của Bảo Cái Đầu ấy."
Giản Nhiên: "?"
Giản Nhiên: "..."
Khi thế giới của Giản Nhiên còn bé xíu và thế giới bên ngoài rộng lớn bao la, cô đã nghĩ Từ Trần Nghiên là một người rất rất tốt.
Những điều cậu muốn rất đơn giản - thắng giải, bình yên đánh cờ.
Khi cái tên "Anh Anh" bắt đầu xuất hiện trên mạng, rất nhiều người đã đoán mối quan hệ của họ. Khi họ còn chỉ là bạn bè, đã có người vì chuyện này mà chửi cậu.
Họ từng đến kỳ viện, từng bị bao vây tại địa điểm thi đấu.
Cho nên Giản Nhiên không hề muốn công khai mối quan hệ này trước mặt người ngoài.
Cô không muốn cuộc sống bình lặng khó khăn lắm cậu mới có lại được, vì cô mà lần nữa trở thành tâm điểm.
Nhưng bây giờ, cậu nói - từ nhỏ đã thích cô, muốn tất cả mọi người đều biết, họ đang yêu nhau.
Giản Nhiên chưa bao giờ kể với ai rằng, khi nhận ra mình đã phải lòng Từ Trần Nghiên, trong lòng cô đã hoang mang và bất an đến mức nào.
Cô trời sinh lười biếng, không tranh giành, không ganh đua, chẳng có hoài bão vĩ đại, không lý tưởng buộc phải thực hiện, thậm chí cũng chẳng có nơi nào nhất định phải đặt chân đến - một con cá mặn đúng nghĩa đang nằm yên trong đời.
Còn Từ Trần Nghiên thì khác.
Cậu luôn không ngừng trèo lên đỉnh núi cao nhất, luôn muốn trở thành ngôi sao sáng nhất trên bầu trời.
Cô chưa bao giờ cảm thấy mình như vậy là sai, cô chỉ sợ.. bọn họ quá khác biệt.
Một người như Từ Trần Nghiên, liệu có thể thích một người như cô không?
Vì vậy, khi biết được Từ Trần Nghiên cũng thích mình, cô cảm thấy mình đã dùng hết vận may của cả đời này.
Trong những năm tháng cô không hề hay biết, cậu vẫn luôn âm thầm dõi theo cô - điều đó nằm ngoài cả tưởng tượng của cô.
".. Sao tớ không biết nhỉ?" Giản Nhiên lẩm bẩm.
Từ Trần Nghiên tất nhiên biết cô không biết.
Tình cảm của cô là thứ chậm hiểu nhất cậu từng thấy.
Vì thế, những điều cô không biết, còn rất nhiều.
Ví dụ như -
Vì sao luôn có một chiếc ô trong suốt "tình cờ" bị bỏ quên ở kỳ viện.
Vì sao đúng sinh nhật cô, kỳ viện "vừa hay" có bánh kem phúc lợi.
Vì sao sau mỗi trận đấu, cậu "tiện đường" đi ngang qua trạm xe buýt nơi cô chờ.
Và vì sao, cửa kỳ viện lại là cửa kính trong suốt.
Bởi vì từng có một cô bé, mỗi lần đến kỳ viện tìm cậu, đều phải đi qua đi lại trước cửa rất nhiều lần, đếm đủ một trăm bước mới dám gõ cửa.
Việc đổi cửa kỳ viện thành cửa kính chính là một trong những điều kiện mà cậu đặt ra khi ký hợp đồng với kỳ viện.
Nhưng những chuyện đó, giờ không còn quan trọng nữa.
⸻
Hai tiếng sau, phim kết thúc.
Giản Nhiên lúc này như thể được lột xác, không màng ánh mắt ai, dính lấy cậu không rời.
Lúc trong rạp không nói gì, nhưng vừa bước ra khỏi cửa, cô như mở van, cả một kho lời tích tụ được bung ra.
"Cậu thấy đoạn plot twist đó chưa!" Mắt cô sáng lấp lánh, tay huơ huơ trong không trung: "Chính là lúc hắn ngã vào cái đài phun nước ấy, tớ cười muốn nứt cả bụng luôn!"
"Buồn cười nhất là con chó Shiba đó!" Giản Nhiên bắt chước giọng con Shiba, đuôi tóc tung bay theo từng động tác:
"Nhân tương, cố hương của ta hoa anh đào nở rồi đó, á há há há há há há trời ơi cười chết mất!"
Từ Trần Nghiên vốn là người không quá biểu hiện cảm xúc, vui hay buồn đều nhạt nhòa.
Lúc thắng cờ cũng chỉ gật đầu nhẹ, lúc thua cũng chỉ lặng lẽ gập lại hộp cờ.
Nhưng nhìn cô cười đến híp cả mắt, lần đầu tiên cậu thực sự hiểu được "vui đến đầy ắp trong lòng" là thế nào.
Rạp phim nằm ở tầng cao nhất, lúc xuống bằng thang máy, Giản Nhiên nghịch ngợm, mép váy mắc vào khe cửa suýt thì gây nguy hiểm.
Từ Trần Nghiên cau mày:
"Thích mặc váy thì mình đi mua cái mới nhé?"
Trí nhớ cá vàng của Giản Nhiên khiến cô quên mất sáng nay chính cô cũng thấy cái váy này không được hợp lắm. Bị cậu nhắc, cô mới cúi đầu kéo mép váy dài lê thê:
"Ồ, được đấy."
Thật ra Giản Nhiên không giỏi chọn đồ, dưới ánh đèn rực rỡ của cửa hàng, cô chỉ rút ra được một chiếc váy liền bằng vải cotton màu xám đơn giản nhất.
Phong cách tùy tiện, thoải mái, tất nhiên không thể so với bộ váy lộng lẫy mà Từ Trần Nghiên đã chọn cho cô.
Cô soi gương bên trái, nhìn bên phải, vẫn chưa chắc chắn:
"Liệu có hơi thường quá không nhỉ? Tớ lấy đại thôi á."
"Đẹp lắm." Từ Trần Nghiên không chút do dự trả lời.
Thật sự rất đẹp.
Tà váy ngắn hơn một chút, khiến đôi chân cô trông thon dài, thẳng tắp.
Chiếc váy cũ của cô được gói lại, còn Giản Nhiên trong bộ váy mới liền đi ăn tối luôn.
Vừa vào nhà hàng, Giản Nhiên cúi xuống nhìn váy mình rồi bất giác sực nhớ:
"Chết rồi, tớ chưa trả tiền đúng không?"
Từ Trần Nghiên đáp:
"Tớ trả rồi."
Giản Nhiên há miệng, câu "để tớ trả lại cho cậu" còn chưa kịp nói ra.
Từ Trần Nghiên dường như đọc được ý nghĩ ấy, liếc nhìn cô qua thực đơn:
"Bạn trai mua đồ cho bạn gái, chuyện đương nhiên."
"Ờ.." Giản Nhiên gật đầu lia lịa, chấp nhận danh phận rồi thì bắt đầu nghiêm túc truy xét:
"Thế tiền cậu mua đồ cho tớ hồi trước tính sao? Tớ nhớ có mấy lần chưa trả.."
"Coi như bạn gái tớ tạm ứng trước."
Xì, cái gì chứ.
Giản Nhiên bĩu môi.
Làm như chuyện cô thành bạn gái cậu là âm mưu có sẵn vậy!
Ăn tối xong, vừa bước ra khỏi nhà hàng, lời giải thích mà Giản Nhiên nợ từ sáng rốt cuộc cũng được nói ra.
Cô bảo:
"Thật ra tớ đi chọn bộ khác không phải vì không thích cái cậu chọn đâu.. Chỉ là tớ thấy cái kia hơi dài, hơi nguy hiểm một chút. Nhưng tớ rất thích nha!"
Lời giải thích bất ngờ khiến Từ Trần Nghiên thoáng sững lại.
Ngay sau đó, cậu lập tức hiểu - cô sợ cậu buồn.
Cô ấy sao mà đáng yêu đến thế này chứ.
Từ Trần Nghiên cuối cùng không nhịn được nữa, giữa dòng người đông đúc của trung tâm thương mại, cúi đầu, khẽ hôn lên má cô.
Giản Nhiên bị hành động bất ngờ ấy làm cho mặt đỏ ửng, như quả táo chín.
Cô lấy tay che gương mặt đang dần nóng bừng, nhưng rồi cũng chậm rãi lại gần, in lên má cậu một dấu hôn y hệt.
Lần này, hai người vừa làm hành động giống nhau - một người đỏ mặt, một người đỏ tai.
Từ Trần Nghiên khẽ hỏi, trong giọng có sự vui vẻ không cách nào giấu được:
"Lá gan lớn rồi hả? Không sợ bị người ta thấy à?"
Giản Nhiên lắc đầu.
Cậu còn chẳng sợ, cô sợ gì chứ?
Huống chi, cô đã muốn làm như vậy từ lâu rồi.
Đặc biệt là suốt ba năm qua.
Mỗi lần gặp cậu, Giản Nhiên đều muốn tháo đầu mình xuống, không cần lý do, lao tới mà hôn cho đã rồi tính tiếp.
Như bây giờ vậy.
Làm bạn với cậu mãi mãi tất nhiên rất tốt, nhưng làm bạn gái của cậu - cảm giác đó vẫn tuyệt hơn nhiều.
Bạn bè thì có thể có rất nhiều, mọi người cùng chơi, Giản Nhiên chưa bao giờ thiên vị ai.
Nhưng bạn trai thì khác. Là loại cảm giác.. Từ Trần Nghiên là của riêng cô.
Rời khỏi trung tâm thương mại, ánh nắng ban trưa vẫn chói chang, rực lửa.
Không biết vì sao, quảng trường có đài phun nước phía trước lại tụ tập đông người như vậy. Trong thời tiết ngột ngạt thế này, lại có thể thu hút được nhiều người đứng xem đến vậy, đúng là hiếm thấy.
Giản Nhiên nhón chân, đưa tay lên làm mái che nho nhỏ, nghiêng người nhìn vào trung tâm đám đông.
- Cô không nhận ra hãng của chiếc siêu xe màu vàng sáng ấy, nhưng người bước xuống xe thì cô nhận ra.
Tưởng Vân Trình đi thẳng đến trước mặt họ, ánh mắt dừng lại thoáng chốc trên những ngón tay đang đan chặt vào nhau của hai người, cổ họng khô khốc đến mức phải ho một tiếng.
Cậu cho tay vào túi quần, cằm hất về phía trung tâm thương mại, như thể không có chuyện gì, lên tiếng chào hỏi:
"Đến trung tâm thương mại nhà tớ mua sắm đấy à?"
Hớ! Một câu khiến mọi người xung quanh ồ lên kinh ngạc, tiếng hít khí vang lên liên tiếp không ngớt.
Bảo sao lại đi chiếc siêu xe ngầu lòi như thế-thì ra là cậu ấm nhà giàu!
Giản Nhiên giơ túi đồ lên lắc lắc:
"Ừ, trùng hợp ghê, hóa ra là nhà cậu mở à."
Hôm nay nắng quá gắt, Tưởng Vân Trình nheo mắt bị ánh mặt trời chọc đau:
"Tớ chẳng bảo cậu rồi à, đừng có thể hiện tình cảm trước cửa nhà tôi."
Từ Trần Nghiên mặt không đổi sắc kéo Giản Nhiên ra phía sau mình, nhàn nhạt đáp:
"Ai bảo nhà cậu nhiều quá làm gì."
Đúng lúc đó, vòi phun nước đột ngột đổi kiểu phun, những tia nước bắn tung tóe giữa ba người, tạo thành một vầng cầu vồng mỏng manh thoáng hiện rồi biến mất.
Tưởng Vân Trình hít sâu một hơi, lườm họ:
"Biến đi cho khuất mắt! Nhìn nữa tớ mọc lẹo mắt bây giờ!"
Cậu ta mắng cô là thứ dơ bẩn, chính là lời trước kia Giản Nhiên từng dùng để nói cậu ta, nên cô hiểu ngay.
Nhưng cô không đấu khẩu với cậu ta, chỉ nắm tay Từ Trần Nghiên rời đi.
Suốt đường về, Từ Trần Nghiên mím chặt môi, sắc mặt không biểu cảm, nhưng không phải kiểu giận dỗi.
Vì Giản Nhiên nói gì cậu vẫn trả lời.
Nếu phải ví, thì giống như cậu đang suy nghĩ nước cờ vậy.
Đi ngang tiệm tạp hóa nhỏ, hôm nay là dì Khổng tự mình trông tiệm.
Vết thương do bố Cao Duệ Sinh đánh vẫn chưa lành, ngày thường bà hay mặc áo tay dài che đi, nhưng có lẽ hôm nay trời nắng, bà cởi ống tay ra để phơi nắng, nhìn qua đã thấy rợn người.
Giản Nhiên hít một hơi lạnh.
Từ Trần Nghiên cũng thở dài một tiếng.
Chuyện nhà Bảo Cái Đầu, hai người họ đều hiểu rõ.
"Lần đầu tiên tớ biết ba Cao Duệ Sinh đánh dì Khổng là năm cậu vừa chuyển trường, cũng là năm mới." Giọng Giản Nhiên khẽ run: "Hồi đó cậu bỏ nhà đi, tớ buồn lắm, đến tìm Bảo Cái Đầu để than thở, tình cờ bắt gặp ông ta đang đánh dì Khổng, tớ sợ đến mức đứng chôn chân luôn."
Từ Trần Nghiên xoa đầu cô, như đang an ủi cô "Anh Anh" của ngày xưa.
Tới chân khu chung cư, thấy cậu còn muốn nghe tiếp, Giản Nhiên liền theo cậu về nhà.
Dù sao cô cũng từng đến nhà cậu nhiều lần rồi, bác Từ cũng sẽ không nghĩ nhiều.
"Dạo này tình hình chung không tốt, chuyện như vậy càng ngày càng nhiều. Tớ tới tìm Bảo Cái Đầu, gặp mấy lần luôn." Giản Nhiên vừa đá viên đá nhỏ ven đường vừa nói: "Tụi tớ ai cũng mong dì Khổng ly hôn, nhưng Bảo Cái Đầu nói dì sợ sau này cậu ấy tìm bạn gái sẽ bị coi thường. Dạo này nhiều cô gái để ý chuyện xuất thân gia đình lắm, sợ lấy phải con trai bám mẹ."
Từ Trần Nghiên mở cửa nhà, phát hiện bác Từ không có ở nhà.
Giản Nhiên, một lòng đắm chìm trong chuyện nhà Bảo Cái Đầu, hoàn toàn không nhận ra-thật ra hiện tại cô đang rất nguy hiểm.
Dù sao, trong nhà bây giờ chỉ có cô và Từ Trần Nghiên
Tâm trạng bị chuyện nhà người khác làm trĩu nặng, cô chẳng còn tâm tư để dỗ dành cậu, chỉ nhẹ nhàng nói:
"Cậu đừng buồn nữa, được không?"
"Tớ không buồn." Từ Trần Nghiên đặt túi đồ xuống, xoay người ép cô vào tường, cơ thể nóng bỏng dán sát vào cô, khẽ hôn lên khóe môi cô, giọng trầm thấp đầy quyến luyến:
"Tớ chỉ là đang ghen thôi."
Cô trang điểm nhẹ, cố ý mặc chiếc váy trắng do Từ Trần Nghiên tặng, cổ váy khéo léo tôn lên chiếc cổ mảnh mai của cô.
Trước khi ra cửa, cô xoay hai vòng trước gương như nàng công chúa trong phim hoạt hình hồi nhỏ từng xem.
Nhưng vừa bước ra khỏi nhà, cô lại quen tay một bước nhảy liền năm bậc thang-chắc không có công chúa nào lại "hào sảng" đến mức này.
Mà cũng chẳng có công chúa nào, vừa linh động vừa phóng khoáng như cô.
Chiếc váy này thật ra có hơi khoa trương, tầng tầng lớp lớp vạt váy xếp nếp, ngực còn thêu một mảng hoa hồng lớn.
So với mặc thường ngày, nó hợp với chụp hình ở biển hoặc biểu diễn trên sân khấu hơn.
Giản Nhiên lúc ra cửa cũng nhận ra điều này, nhưng cô vẫn muốn mặc.
Cô tự nhủ: Không sao, mình thấy đẹp là được rồi.
Xuống nhà, cô ngửi thấy mùi cỏ xanh và đất ẩm hòa cùng hương thơm thoang thoảng của hoa quế.
Chưa kịp đẩy cửa khu nhà, cô đã thấy Từ Trần Nghiên.
Cậu đang ngồi dưới nhà cô, chống một tay một cách lười biếng.
Cúi đầu không biết đang xem gì, đốt sống cổ hiện rõ dưới ánh nắng.
Nắng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống gương mặt nghiêng của cậu, rọi lên những mảng sáng vụn, nhuộm gương mặt ấy bằng một màu vàng dịu dàng.
Giản Nhiên cứ như lần đầu gặp cậu, nhìn đến mê mẩn, trên môi còn treo một nụ cười.
Một người đã gặp biết bao lần, mà mỗi lần gặp vẫn thấy vui như thế.
Cô lại nhớ đến nụ hôn hôm đó, tim đập thình thịch.
Nhưng giờ cô đã quen sống chung với trái tim đang loạn nhịp này rồi - nó đập thì cứ để nó đập.
Bà lão tầng 11 vừa đi chợ về, gặp Giản Nhiên trong hành lang liền cười tít mắt:
"Anh Anh ngẩn ra làm gì thế? Hôm nay mặc đẹp thế này là định đi đâu à?"
Giản Nhiên như bừng tỉnh khỏi giấc mơ, vén lại mái tóc bị gió thổi rối, bước ra ngoài.
Từ Trần Nghiên ngẩng đầu lên, thấy cô đang chỉnh tóc và thấy cả chiếc váy trên người cô.
Cậu cúi đầu khẽ cười.
Giản Nhiên vừa thấy cậu cười, cảm giác ngượng ngùng khi nãy lập tức bay biến.
Lần đầu làm bạn gái người ta, cô còn chưa quen lắm. Y như trước kia, cô bước tới mấy bước, giọng dữ dằn:
"Cậu đang cười tớ đấy à?"
Ý câu này là: Nếu Từ Trần Nghiên dám nói "phải", cô sẽ lôi đầu cậu xuống đá như trái bóng luôn cho coi!
Từ Trần Nghiên lắc đầu, cụp mắt nhìn cô, giọng nhẹ như gió thoảng:
"Tớ chỉ là rất vui thôi."
Giản Nhiên vốn chẳng giấu được gì, nghe vậy, niềm vui của cô liền ánh lên trong mắt, như có nắng chiếu vào tận đáy lòng.
Cô ngại ngùng cúi đầu, hai tay luống cuống xoắn vào nhau, ngay cả mái tóc cũng viết rõ ràng một điều:
Cô đang yêu.
Từ Trần Nghiên không hề cười cô, trái lại Giản Nhiên còn chủ động hỏi:
"Tớ mặc thế này có lố quá không? Có cần về thay bộ khác không?"
"Chỉ cần cậu thích là được rồi." Từ Trần Nghiên xoa đầu cô: "Và.. rất đẹp nữa."
Đẹp.
Rất đẹp.
Từ Trần Nghiên nói cô rất đẹp.
Aaaa Giản Nhiên cúi đầu úp mặt, vui đến mức muốn xoay vòng tại chỗ luôn!
Niềm vui của Giản Nhiên đúng là có thể lây lan.
Thật ra hôm nay gặp mặt là do cô đề nghị, chứ không chắc Từ Trần Nghiên sẽ chủ động.
Vì hiện tại cậu vẫn hơi căng thẳng, không biết phải xử lý mối quan hệ vừa đổi này thế nào.
Nhưng chỉ cần gặp cô, cậu liền không còn gì khác ngoài niềm vui.
Hai người sóng bước bên nhau. Đúng lúc tiếng ve bất chợt vang lên, Từ Trần Nghiên nắm lấy tay cô.
Cậu hơi hồi hộp, nhưng vô cùng chắc chắn.
Cô tập võ quanh năm, lòng bàn tay không mềm mại như những cô gái khác, mà còn có một lớp chai sần;
Từ Trần Nghiên quen cầm cờ khi suy nghĩ, đầu ngón tay cậu cũng có chai.
Hai cảm giác hoàn toàn khác nhau ấy va vào nhau, giống như số phận đã sớm khắc một bức họa ghép vào trong lòng bàn tay họ.
Giản Nhiên dùng tay mình cọ nhẹ vào tay cậu, rồi đan mười ngón tay vào nhau.
Lòng bàn tay và ngón tay đều hơi ngứa, Giản Nhiên cảm thấy thú vị, bất giác bật cười thành tiếng.
"Lại là hai đứa đi chơi à?"
Lương Thuần Phân xách túi rác từ khúc cua hành lang đột ngột xuất hiện, giọng to như loa phát thanh của tổ dân phố.
Giản Nhiên và Từ Trần Nghiên lập tức như hai con thỏ hoảng sợ, vọt ra xa nhau cả nửa mét.
Một người giả vờ chăm chú nghiên cứu vỏ cây hoa quế ven đường, một người đột nhiên cực kỳ quan tâm đến dây giày của mình, gật đầu lia lịa:
"À đúng đúng.. chỉ là đi dạo chút thôi.."
Quẹo qua một khúc nữa, bóng dáng Lương Thuần Phân khuất sau góc tường, hai người họ cũng không dám nắm tay lại nữa.
Cả hai tăng tốc, nhanh chóng rời khỏi khu vực dễ gặp người quen, sang trung tâm thương mại mới mở đối diện đường.
Trung tâm thương mại mới mở lúc nào cũng hoành tráng: Tường ngoài màu kem sạch bóng đến mức phản chiếu được cả bóng người, cửa kính lau sáng loáng, soi rõ những gương mặt tò mò ngó vào từ bên ngoài.
Cửa tự động "vù" một tiếng mở ra, hơi lạnh hòa cùng mùi mới xây thoang thoảng ùa ra chào đón.
Họ vừa bước vào được mấy bước, Giản Nhiên đã nghe thấy tiếng bàn tán trong đám đông:
"Ơ? Kia có phải là tuyển thủ quốc gia không?"
"Bên cạnh hình như là Anh Anh."
"Hả? Tuyển thủ quốc gia á? Trời đất?"
Từ Trần Nghiên đang mua vé xem phim, đây là lần đầu cậu dùng ứng dụng đặt vé, phải nhập đủ thứ thông tin.
Chuyên tâm điền dữ liệu nên cậu không hề phát hiện có ngày càng nhiều người tụ tập xung quanh, quay đầu lại còn định nắm tay cô.
Giản Nhiên bước tránh sang bên, khẽ lắc đầu.
Từ Trần Nghiên hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn quanh một vòng, đại khái cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cậu sải bước thoát khỏi đám đông, lấy khẩu trang từ túi ra đeo vào.
Rạp chiếu phim ở tầng năm, hai người một trước một sau bước vào thang cuốn.
Giản Nhiên vừa mở miệng:
"Mình đặt mấy vé.."
Từ Trần Nghiên không nói gì, mặt không cảm xúc bước đến quầy mua bắp rang bơ.
Ánh đèn vàng ấm áp từ quầy bắp rang như mật ong tan chảy, phủ một lớp viền vàng mềm mại lên hàng mi rủ của cậu.
Bóng đổ tạo thành một vòng tròn trên gương mặt, hiệu ứng thị giác khiến khuôn mặt đang cúi nhìn bảng menu của Từ Trần Nghiên trông bầu bĩnh hẳn.
Trong chớp mắt, Giản Nhiên chợt thấy thấp thoáng hình ảnh con mèo béo ú nằm lười thuở nhỏ.
Bây giờ, "con mèo nằm lười phiên bản khổng lồ" này đang mím môi, ngay cả ngọn tóc cũng lộ ra vẻ ấm ức.
Đúng là cậu ấy mà!
Giận thì không thèm để ý tới cô, ấm ức cũng không thèm để ý tới cô!
Cậu ấy căn bản không thay đổi chút nào cả!
Giống hệt cái lần hồi nhỏ Giản Nhiên nhân lúc cậu ngủ trưa đã lén buộc tóc cho cậu thành mấy cái bím nhỏ, để rồi cậu ngây ngô mang nguyên cái đầu tóc buộc lệch lạc ấy lên lớp nửa tiết học. Đến lúc phát hiện ra thì biểu cảm của cậu cũng y chang như bây giờ!
"Này." Giản Nhiên ghé sát lại: "Lại định chiến tranh lạnh ba ngày nữa à?"
Nằm Nằm Mèo ngượng ngùng ấy không nói lời nào.
Giản Nhiên còn biết làm sao? Thôi thì nhận sai vậy.
Cô bước tới, chủ động nắm tay bạn trai - à không, là "bạn trai thân thiết" của mình.
Từ Trần Nghiên giả vờ lấy điện thoại ra thanh toán, rất tự nhiên né tránh bàn tay cô.
Giản Nhiên: "..."
Đợi cậu thanh toán xong, Giản Nhiên lại một lần nữa chủ động đưa tay ra, lần này cực kỳ cẩn thận, dè dặt.
Nhưng Từ Trần Nghiên lại nhân lúc đút điện thoại vào túi, lần nữa né tránh cô.
Bàn tay Giản Nhiên lơ lửng giữa không trung nửa giây, như một chú sẻ nhỏ bị mưa làm ướt, lặng lẽ rụt tay lại đầy ngượng ngùng.
Cô lén liếc cậu bằng khóe mắt, thấy cậu mặt mày lạnh tanh, một tay đút túi quần, ngay cả đường cong túi quần cũng toát ra vẻ ương bướng.
Này này, mình cho cậu mặt mũi rồi đấy nhá?
Giản Nhiên nhướng mày, dứt khoát đưa tay thọc thẳng vào túi quần cậu.
Túi quần vốn nhỏ, nhét vào hai bàn tay, chỉ vài giây đã vang lên tiếng "xoẹt" của đường chỉ bị rách.
Vậy mà vẫn chưa thể cản được Giản Nhiên.
Cô lập tức nắm chặt tay Từ Trần Nghiên, rồi lại dùng cả hai tay ôm lấy nắm đấm của cậu.
Từ Trần Nghiên giãy giụa, nhưng Giản Nhiên đã quyết tâm nắm lấy cậu, cậu hoàn toàn không thể thoát được.
Nhân viên đưa bịch bắp rang vàng ruộm giòn tan cho Từ Trần Nghiên, cậu nhận lấy bằng một tay, dí thẳng vào mặt Giản Nhiên.
Ánh mắt nhìn chằm chằm poster phim ở đằng xa, giọng điệu cứng nhắc:
"Ồ, thì ra cậu còn biết tớ là ai cơ đấy."
Giản Nhiên nhìn bộ dạng ngượng ngùng của cậu, cơn nổi loạn lại trỗi dậy.
"Biết chứ sao không! Cậu là tuyển thủ quốc gia nổi tiếng lẫy lừng cơ mà, chơi cờ vây siêu - cấp - đỉnh luôn!"
Cô cố tình nói phóng đại, kéo dài âm cuối thật khoa trương:
"Tớ theo dõi từng trận một luôn đó nha!"
Từ Trần Nghiên mím môi, vẻ mặt như thể đang kiềm chế không úp bịch bắp rang lên đầu cô vậy.
Giản Nhiên đứng bên cạnh cậu, cười khúc khích như một con quạ tinh nghịch.
Chọc giận Từ Trần Nghiên là một trong những sở thích kỳ quặc của Giản Nhiên - chọc cho cậu nổi cáu rồi lại dỗ cho cậu nguôi ngoai, cả quá trình ấy mang lại cho cô một cảm giác thành tựu không nhỏ.
Bây giờ đến bước dỗ rồi.
Giản Nhiên dốc hết sức lực, từ phía sau ôm chặt lấy cậu khiến cậu không nhúc nhích được.
Cô áp đầu lên tấm lưng rộng của cậu, giọng nghe rất chân thành:
"Được rồi, tớ biết tớ né tay cậu khiến cậu không vui, nhưng lúc đó tớ né là vì mọi người xung quanh nhận ra cậu."
Từ Trần Nghiên dần ngừng vùng vẫy, Giản Nhiên cũng thả lỏng đôi tay đang ghì chặt lấy cậu.
Giọng cô hiếm hoi nghiêm túc:
"Cờ vây có thắng có thua, nhưng tớ không muốn những người yêu quý cậu nghĩ rằng, cậu bị ảnh hưởng chỉ vì đang yêu."
Từ Trần Nghiên quay người lại, nhướng mày:
"Cậu biết à?"
Giản Nhiên vừa nhai một hạt bắp rang, vừa gật đầu.
"Còn nữa, cậu biết không?" Cô ngừng lại một chút, trong giọng nói lộ vẻ hoang mang:
"Khi bị người ta nhìn thấy hai đứa mình bên nhau, tớ lại mơ hồ cảm thấy có một thứ.. không biết từ đâu ra.. cảm giác tội lỗi rất kỳ quặc."
Từ Trần Nghiên nghe cái cụm từ kỳ lạ kia mà bật cười khẽ, thấp giọng lặp lại:
"Cảm giác tội lỗi."
Giản Nhiên lại nhét thêm hai hạt bắp rang vào miệng, gật đầu đầy khổ não.
Gật đầu xong lại lấy thêm hai hạt nữa - vì hai hạt khi nãy không được phủ đều caramel, nhạt nhẽo vô cùng.
Ăn xong hai hạt, cô lại bốc thêm ba hạt, vì có một hạt ngọt quá, cần thêm vài hạt nhạt nhạt để trung hòa lại.
Phim còn chưa chiếu, nhưng cô nàng hamster Giản đã gặm hết nửa phần bắp rang rồi.
Từ Trần Nghiên vốn định đợi cô ăn xong mới nói chuyện, nhưng nhìn dáng vẻ này thì.. chỉ cần trong tay cậu còn bắp rang, cô sẽ không dừng lại đâu.
"Anh Anh." Cậu gọi cô.
Giản Nhiên ngơ ngác ngẩng đầu lên, khóe miệng còn dính một hạt bắp rang sắp rơi.
Từ Trần Nghiên đưa tay gắp lấy hạt đó, tự nhiên bỏ vào miệng mình.
Cậu cúi mắt nhìn cô, dịu dàng nói:
"Tớ biết cậu đang nghĩ cho tớ. Nhưng.. cậu cũng nên nghĩ cho tớ thêm một chút nữa."
Lời này có hơi lòng vòng, cậu nói xong thì dừng lại vài giây, cho cô thời gian tiêu hóa.
"Tớ thích cậu bao nhiêu năm rồi, cũng từng mong muốn - để tất cả mọi người đều biết, rằng tớ và cậu đang ở bên nhau."
Giản Nhiên dụi dụi mũi:
"Nhưng tớ cũng thích cậu mà.."
"Không phải." Từ Trần Nghiên ngắt lời cô, trong rạp chiếu phim ồn ào người qua kẻ lại, quảng cáo trên màn hình liên tục đổi hình, cậu đột ngột tỏ tình:
"Từ khi còn rất nhỏ, tớ đã thích cậu rồi."
Bàn tay Giản Nhiên dừng lại giữa không trung:
".. Từ, nhỏ á?"
Cô hơi choáng váng.
Từ khi còn nhỏ, cậu đã bộc lộ thiên phú cực kỳ nổi bật với cờ vây.
Từ đó đến nay, cậu luôn là một cá thể khác biệt hẳn trong nhóm bạn họ.
Sao tự nhiên cô lại trở thành ánh trăng sáng được tuyển thủ cờ vây nổi tiếng nhất Trung Quốc thầm mến nhiều năm thế này?
"Từ nhỏ." Từ Trần Nghiên chắc chắn lặp lại:
"Từ cái lần cậu đe dọa tớ, nếu tớ không chịu chơi với cậu, cậu sẽ đập nát đầu tớ rồi lấy nấu lẩu với ba của Bảo Cái Đầu ấy."
Giản Nhiên: "?"
Giản Nhiên: "..."
Khi thế giới của Giản Nhiên còn bé xíu và thế giới bên ngoài rộng lớn bao la, cô đã nghĩ Từ Trần Nghiên là một người rất rất tốt.
Những điều cậu muốn rất đơn giản - thắng giải, bình yên đánh cờ.
Khi cái tên "Anh Anh" bắt đầu xuất hiện trên mạng, rất nhiều người đã đoán mối quan hệ của họ. Khi họ còn chỉ là bạn bè, đã có người vì chuyện này mà chửi cậu.
Họ từng đến kỳ viện, từng bị bao vây tại địa điểm thi đấu.
Cho nên Giản Nhiên không hề muốn công khai mối quan hệ này trước mặt người ngoài.
Cô không muốn cuộc sống bình lặng khó khăn lắm cậu mới có lại được, vì cô mà lần nữa trở thành tâm điểm.
Nhưng bây giờ, cậu nói - từ nhỏ đã thích cô, muốn tất cả mọi người đều biết, họ đang yêu nhau.
Giản Nhiên chưa bao giờ kể với ai rằng, khi nhận ra mình đã phải lòng Từ Trần Nghiên, trong lòng cô đã hoang mang và bất an đến mức nào.
Cô trời sinh lười biếng, không tranh giành, không ganh đua, chẳng có hoài bão vĩ đại, không lý tưởng buộc phải thực hiện, thậm chí cũng chẳng có nơi nào nhất định phải đặt chân đến - một con cá mặn đúng nghĩa đang nằm yên trong đời.
Còn Từ Trần Nghiên thì khác.
Cậu luôn không ngừng trèo lên đỉnh núi cao nhất, luôn muốn trở thành ngôi sao sáng nhất trên bầu trời.
Cô chưa bao giờ cảm thấy mình như vậy là sai, cô chỉ sợ.. bọn họ quá khác biệt.
Một người như Từ Trần Nghiên, liệu có thể thích một người như cô không?
Vì vậy, khi biết được Từ Trần Nghiên cũng thích mình, cô cảm thấy mình đã dùng hết vận may của cả đời này.
Trong những năm tháng cô không hề hay biết, cậu vẫn luôn âm thầm dõi theo cô - điều đó nằm ngoài cả tưởng tượng của cô.
".. Sao tớ không biết nhỉ?" Giản Nhiên lẩm bẩm.
Từ Trần Nghiên tất nhiên biết cô không biết.
Tình cảm của cô là thứ chậm hiểu nhất cậu từng thấy.
Vì thế, những điều cô không biết, còn rất nhiều.
Ví dụ như -
Vì sao luôn có một chiếc ô trong suốt "tình cờ" bị bỏ quên ở kỳ viện.
Vì sao đúng sinh nhật cô, kỳ viện "vừa hay" có bánh kem phúc lợi.
Vì sao sau mỗi trận đấu, cậu "tiện đường" đi ngang qua trạm xe buýt nơi cô chờ.
Và vì sao, cửa kỳ viện lại là cửa kính trong suốt.
Bởi vì từng có một cô bé, mỗi lần đến kỳ viện tìm cậu, đều phải đi qua đi lại trước cửa rất nhiều lần, đếm đủ một trăm bước mới dám gõ cửa.
Việc đổi cửa kỳ viện thành cửa kính chính là một trong những điều kiện mà cậu đặt ra khi ký hợp đồng với kỳ viện.
Nhưng những chuyện đó, giờ không còn quan trọng nữa.
⸻
Hai tiếng sau, phim kết thúc.
Giản Nhiên lúc này như thể được lột xác, không màng ánh mắt ai, dính lấy cậu không rời.
Lúc trong rạp không nói gì, nhưng vừa bước ra khỏi cửa, cô như mở van, cả một kho lời tích tụ được bung ra.
"Cậu thấy đoạn plot twist đó chưa!" Mắt cô sáng lấp lánh, tay huơ huơ trong không trung: "Chính là lúc hắn ngã vào cái đài phun nước ấy, tớ cười muốn nứt cả bụng luôn!"
"Buồn cười nhất là con chó Shiba đó!" Giản Nhiên bắt chước giọng con Shiba, đuôi tóc tung bay theo từng động tác:
"Nhân tương, cố hương của ta hoa anh đào nở rồi đó, á há há há há há há trời ơi cười chết mất!"
Từ Trần Nghiên vốn là người không quá biểu hiện cảm xúc, vui hay buồn đều nhạt nhòa.
Lúc thắng cờ cũng chỉ gật đầu nhẹ, lúc thua cũng chỉ lặng lẽ gập lại hộp cờ.
Nhưng nhìn cô cười đến híp cả mắt, lần đầu tiên cậu thực sự hiểu được "vui đến đầy ắp trong lòng" là thế nào.
Rạp phim nằm ở tầng cao nhất, lúc xuống bằng thang máy, Giản Nhiên nghịch ngợm, mép váy mắc vào khe cửa suýt thì gây nguy hiểm.
Từ Trần Nghiên cau mày:
"Thích mặc váy thì mình đi mua cái mới nhé?"
Trí nhớ cá vàng của Giản Nhiên khiến cô quên mất sáng nay chính cô cũng thấy cái váy này không được hợp lắm. Bị cậu nhắc, cô mới cúi đầu kéo mép váy dài lê thê:
"Ồ, được đấy."
Thật ra Giản Nhiên không giỏi chọn đồ, dưới ánh đèn rực rỡ của cửa hàng, cô chỉ rút ra được một chiếc váy liền bằng vải cotton màu xám đơn giản nhất.
Phong cách tùy tiện, thoải mái, tất nhiên không thể so với bộ váy lộng lẫy mà Từ Trần Nghiên đã chọn cho cô.
Cô soi gương bên trái, nhìn bên phải, vẫn chưa chắc chắn:
"Liệu có hơi thường quá không nhỉ? Tớ lấy đại thôi á."
"Đẹp lắm." Từ Trần Nghiên không chút do dự trả lời.
Thật sự rất đẹp.
Tà váy ngắn hơn một chút, khiến đôi chân cô trông thon dài, thẳng tắp.
Chiếc váy cũ của cô được gói lại, còn Giản Nhiên trong bộ váy mới liền đi ăn tối luôn.
Vừa vào nhà hàng, Giản Nhiên cúi xuống nhìn váy mình rồi bất giác sực nhớ:
"Chết rồi, tớ chưa trả tiền đúng không?"
Từ Trần Nghiên đáp:
"Tớ trả rồi."
Giản Nhiên há miệng, câu "để tớ trả lại cho cậu" còn chưa kịp nói ra.
Từ Trần Nghiên dường như đọc được ý nghĩ ấy, liếc nhìn cô qua thực đơn:
"Bạn trai mua đồ cho bạn gái, chuyện đương nhiên."
"Ờ.." Giản Nhiên gật đầu lia lịa, chấp nhận danh phận rồi thì bắt đầu nghiêm túc truy xét:
"Thế tiền cậu mua đồ cho tớ hồi trước tính sao? Tớ nhớ có mấy lần chưa trả.."
"Coi như bạn gái tớ tạm ứng trước."
Xì, cái gì chứ.
Giản Nhiên bĩu môi.
Làm như chuyện cô thành bạn gái cậu là âm mưu có sẵn vậy!
Ăn tối xong, vừa bước ra khỏi nhà hàng, lời giải thích mà Giản Nhiên nợ từ sáng rốt cuộc cũng được nói ra.
Cô bảo:
"Thật ra tớ đi chọn bộ khác không phải vì không thích cái cậu chọn đâu.. Chỉ là tớ thấy cái kia hơi dài, hơi nguy hiểm một chút. Nhưng tớ rất thích nha!"
Lời giải thích bất ngờ khiến Từ Trần Nghiên thoáng sững lại.
Ngay sau đó, cậu lập tức hiểu - cô sợ cậu buồn.
Cô ấy sao mà đáng yêu đến thế này chứ.
Từ Trần Nghiên cuối cùng không nhịn được nữa, giữa dòng người đông đúc của trung tâm thương mại, cúi đầu, khẽ hôn lên má cô.
Giản Nhiên bị hành động bất ngờ ấy làm cho mặt đỏ ửng, như quả táo chín.
Cô lấy tay che gương mặt đang dần nóng bừng, nhưng rồi cũng chậm rãi lại gần, in lên má cậu một dấu hôn y hệt.
Lần này, hai người vừa làm hành động giống nhau - một người đỏ mặt, một người đỏ tai.
Từ Trần Nghiên khẽ hỏi, trong giọng có sự vui vẻ không cách nào giấu được:
"Lá gan lớn rồi hả? Không sợ bị người ta thấy à?"
Giản Nhiên lắc đầu.
Cậu còn chẳng sợ, cô sợ gì chứ?
Huống chi, cô đã muốn làm như vậy từ lâu rồi.
Đặc biệt là suốt ba năm qua.
Mỗi lần gặp cậu, Giản Nhiên đều muốn tháo đầu mình xuống, không cần lý do, lao tới mà hôn cho đã rồi tính tiếp.
Như bây giờ vậy.
Làm bạn với cậu mãi mãi tất nhiên rất tốt, nhưng làm bạn gái của cậu - cảm giác đó vẫn tuyệt hơn nhiều.
Bạn bè thì có thể có rất nhiều, mọi người cùng chơi, Giản Nhiên chưa bao giờ thiên vị ai.
Nhưng bạn trai thì khác. Là loại cảm giác.. Từ Trần Nghiên là của riêng cô.
Rời khỏi trung tâm thương mại, ánh nắng ban trưa vẫn chói chang, rực lửa.
Không biết vì sao, quảng trường có đài phun nước phía trước lại tụ tập đông người như vậy. Trong thời tiết ngột ngạt thế này, lại có thể thu hút được nhiều người đứng xem đến vậy, đúng là hiếm thấy.
Giản Nhiên nhón chân, đưa tay lên làm mái che nho nhỏ, nghiêng người nhìn vào trung tâm đám đông.
- Cô không nhận ra hãng của chiếc siêu xe màu vàng sáng ấy, nhưng người bước xuống xe thì cô nhận ra.
Tưởng Vân Trình đi thẳng đến trước mặt họ, ánh mắt dừng lại thoáng chốc trên những ngón tay đang đan chặt vào nhau của hai người, cổ họng khô khốc đến mức phải ho một tiếng.
Cậu cho tay vào túi quần, cằm hất về phía trung tâm thương mại, như thể không có chuyện gì, lên tiếng chào hỏi:
"Đến trung tâm thương mại nhà tớ mua sắm đấy à?"
Hớ! Một câu khiến mọi người xung quanh ồ lên kinh ngạc, tiếng hít khí vang lên liên tiếp không ngớt.
Bảo sao lại đi chiếc siêu xe ngầu lòi như thế-thì ra là cậu ấm nhà giàu!
Giản Nhiên giơ túi đồ lên lắc lắc:
"Ừ, trùng hợp ghê, hóa ra là nhà cậu mở à."
Hôm nay nắng quá gắt, Tưởng Vân Trình nheo mắt bị ánh mặt trời chọc đau:
"Tớ chẳng bảo cậu rồi à, đừng có thể hiện tình cảm trước cửa nhà tôi."
Từ Trần Nghiên mặt không đổi sắc kéo Giản Nhiên ra phía sau mình, nhàn nhạt đáp:
"Ai bảo nhà cậu nhiều quá làm gì."
Đúng lúc đó, vòi phun nước đột ngột đổi kiểu phun, những tia nước bắn tung tóe giữa ba người, tạo thành một vầng cầu vồng mỏng manh thoáng hiện rồi biến mất.
Tưởng Vân Trình hít sâu một hơi, lườm họ:
"Biến đi cho khuất mắt! Nhìn nữa tớ mọc lẹo mắt bây giờ!"
Cậu ta mắng cô là thứ dơ bẩn, chính là lời trước kia Giản Nhiên từng dùng để nói cậu ta, nên cô hiểu ngay.
Nhưng cô không đấu khẩu với cậu ta, chỉ nắm tay Từ Trần Nghiên rời đi.
Suốt đường về, Từ Trần Nghiên mím chặt môi, sắc mặt không biểu cảm, nhưng không phải kiểu giận dỗi.
Vì Giản Nhiên nói gì cậu vẫn trả lời.
Nếu phải ví, thì giống như cậu đang suy nghĩ nước cờ vậy.
Đi ngang tiệm tạp hóa nhỏ, hôm nay là dì Khổng tự mình trông tiệm.
Vết thương do bố Cao Duệ Sinh đánh vẫn chưa lành, ngày thường bà hay mặc áo tay dài che đi, nhưng có lẽ hôm nay trời nắng, bà cởi ống tay ra để phơi nắng, nhìn qua đã thấy rợn người.
Giản Nhiên hít một hơi lạnh.
Từ Trần Nghiên cũng thở dài một tiếng.
Chuyện nhà Bảo Cái Đầu, hai người họ đều hiểu rõ.
"Lần đầu tiên tớ biết ba Cao Duệ Sinh đánh dì Khổng là năm cậu vừa chuyển trường, cũng là năm mới." Giọng Giản Nhiên khẽ run: "Hồi đó cậu bỏ nhà đi, tớ buồn lắm, đến tìm Bảo Cái Đầu để than thở, tình cờ bắt gặp ông ta đang đánh dì Khổng, tớ sợ đến mức đứng chôn chân luôn."
Từ Trần Nghiên xoa đầu cô, như đang an ủi cô "Anh Anh" của ngày xưa.
Tới chân khu chung cư, thấy cậu còn muốn nghe tiếp, Giản Nhiên liền theo cậu về nhà.
Dù sao cô cũng từng đến nhà cậu nhiều lần rồi, bác Từ cũng sẽ không nghĩ nhiều.
"Dạo này tình hình chung không tốt, chuyện như vậy càng ngày càng nhiều. Tớ tới tìm Bảo Cái Đầu, gặp mấy lần luôn." Giản Nhiên vừa đá viên đá nhỏ ven đường vừa nói: "Tụi tớ ai cũng mong dì Khổng ly hôn, nhưng Bảo Cái Đầu nói dì sợ sau này cậu ấy tìm bạn gái sẽ bị coi thường. Dạo này nhiều cô gái để ý chuyện xuất thân gia đình lắm, sợ lấy phải con trai bám mẹ."
Từ Trần Nghiên mở cửa nhà, phát hiện bác Từ không có ở nhà.
Giản Nhiên, một lòng đắm chìm trong chuyện nhà Bảo Cái Đầu, hoàn toàn không nhận ra-thật ra hiện tại cô đang rất nguy hiểm.
Dù sao, trong nhà bây giờ chỉ có cô và Từ Trần Nghiên
Tâm trạng bị chuyện nhà người khác làm trĩu nặng, cô chẳng còn tâm tư để dỗ dành cậu, chỉ nhẹ nhàng nói:
"Cậu đừng buồn nữa, được không?"
"Tớ không buồn." Từ Trần Nghiên đặt túi đồ xuống, xoay người ép cô vào tường, cơ thể nóng bỏng dán sát vào cô, khẽ hôn lên khóe môi cô, giọng trầm thấp đầy quyến luyến:
"Tớ chỉ là đang ghen thôi."