Tên truyện: Danh Môn Ác Nữ Tác giả: Nhan Tân. Thể loại: Ngôn tình, xuyên không, cổ đại, gia đấu, HE. Số chương: 220 chương + 7 phiên ngoại. Lịch ra truyện: Một tuần mình sẽ đăng khoảng 2- 3 chương. Link thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Dịch Edit Của Vương Điềm Điềm Link thảo luận: Văn Án: Nàng vốn nghĩ rằng xuyên qua chính là cuốc sống ăn ngon mặc đẹp chờ đợi trước mắt. Nhưng nàng không ngờ bản thân vừa tỉnh lại thì gặp được phụ thân đê tiện hưu thế để cưới kẻ khác, cậu mợ ruột lại vì đam mê quyền thế tiếp nhận hưu thư. Không những thế bọn chúng còn muốn đoạt hết đồ cưới của mẫu thân, mà mẫu thân của nàng chính là một người phụ nữ nhu nhược điển, chỉ biết lấy nước mắt rửa mặt. Hôn phu của nàng thì không chỉ muốn từ hôn mà còn tham lam muốn chiếm lấy chỗ ở không ra. Vân Thù giống như phượng hoàng tái sinh từ lửa cười lạnh. Nàng sống trển đời này chỉ quen ức hiếp người khác đâu đến lượt kẻ khác trèo tới đầu nàng ngồi. Nàng chỉ tin tưởng người đời gạt ta, phỉ nhỉ phỉ nhổ ta, bắt nạt ta, hại ta, ta liền khinh bỉ lại chúng, coi rẻ chúng, nhục nhã chúng, khinh miệt chúng, đợi đến thời cơ thích hợp thì giết! Nếu hồ ly tinh nhất định muốn làm mẹ kế của nàng thì đời này bà ta chỉ có thể làm thiếp. Vị phụ thân đê tiện kia nếu như vô tình vô nghĩa thì nàng sẽ khiến ông ta đời này thân bại danh liệt, sống trong sự nhạo bàng, khinh miệt. Cậu mợ yêu thích hư vinh thì sẽ khiến cho họ tay trắng. Một nhà vị hôn phu tham lam bị đuổi ra cửa, đi ngủ ở miếu đổ nát, ăn xin mà sống cả đời. Mẫu thân nhu nhược không nơi nương tựa, nàng liền trở thành chỗ dựa cho bà, giúp bà tuyển chọn một phu quân khác, nở mày nở mặt tái giá. Bằng vào trí tuệ hơn người, nàng làm ruộng tốt, mở cửa hàng, mở công ty, mở ngân hàng, buôn bán với phương Tây.
Chương 1: Nổ tung xuyên Bấm để xem "Tuy rằng tục ngữ nói giết chết một nhà hóa học chuyên nghiệp có thể gây ô nhiễm cả một con sông, nhưng mà các em hiện tại đã là tiến sĩ, nếu tái phạm phải sai lầm mà ngay cả học sinh trung học cũng không thể phạm phải này, tôi cam đoan sẽ trực tiếp nhét chất lỏng và ống thí nghiệm các em đang dùng lúc này vào trong miệng của các em, để trong đầu của các em biết cái gì là mức độ ô nhiễm." Ngôn ngữ vừa hung ác mà vừa độc ác phát ra từ cái miệng nhỏ xinh của một người phụ nữ trẻ tuổi mặc áo blouse trắng đeo kính bảo vệ, hai tay cô khoanh trước ngực, cả người dựa vào bục thí nghiệm bên cạnh, giọng nói nhọn hoắt giống như đôi giày cao gót nhọn mười cm trên chân cô, mà bốn sinh viên ở bên trong phòng thí nghiệm lại có vẻ nơm nớp lo sợ, bọn họ sợ sẽ lại chọc tới vị giáo sư hóa học trẻ tuổi nhất trong ngôi trường này, Tần Tử Nguyệt. "Sợ cái gì! Phải nhiệt tình lên! Lúc trước khi các anh chị đùa giỡn tôi ở trong tiệc khiêu vũ không phải rất có cảm xúc sao, hiện giờ giống như gấu * vậy?" Tần Tử Nguyệt nhìn thoáng qua bốn tiến sĩ hóa sinh đang mang một mặt sợ hãi chỉ cảm thấy có chút buồn cười, bọn họ càng là sợ hãi cô, ngược lại khiến cho cô càng muốn dọa bọn họ. (*) giống như gấu: Phương ngữ phương Bắc, hàm chứa ý xúc phạm. Cũng được sử dụng để đùa giỡn giữa bạn bè, gần với ý nghĩa "ngu ngốc" Các nam sinh càng khổ không thể tả, nữ sinh của chuyên ngành hóa học vốn ít đi, mà tiến sĩ thì không cần phải nói lại càng trở nên vô cùng hiếm có, nhất là nữ sinh, nếu không phải là danh hoa đã có chủ, thì chính là vô cùng thê thảm, tác dụng của tiệc khiêu vũ mà trường học tổ chức nằm ở chỗ để cho bọn họ dụ dỗ nữ sinh ấy. Bọn họ nào biết được trong tiệc vũ hội kia người mặc bộ trang phục khiêu vũ gợi cảm nhảy điệu nhả nóng bỏng gần như trêu chọc toàn bộ nam sinh trong trường đến phun máu mũi là giáo sư mới do trường học mời đến, rõ ràng nhìn không khác học muội của bọn họ. Hơn nữa tối hôm đó ỷ vào gan chó tiến lên đùa giỡn cũng không phải chỉ có bốn người bọn họ, chỉ có điều vận may của bọn họ không tốt, vừa lúc bị vị giáo sư mới này chọn mà thôi. Một người mới chỉ hơn ba mươi tuổi đã trở thành giáo sư mang học vị tiến sĩ ở trường đại học hạng nhất, nói như thế nào cũng khiến cho người ta cảm thấy khiếp sợ. "Giáo sư Tần ngài xinh đẹp vô song, ngài chắc sẽ không chấp nhặt lỗi lầm của tiểu nhân, bỏ qua cho chúng em đi?" Các nam sinh rất là bất đắc dĩ cầu xin tha thứ, bọn họ thật sự không đắc tội nổi vị giáo sư trước mắt, luận văn cuối cùng của bọn họ chắc chắn sẽ rơi vào tay cô, hơn nữa nghe nói giáo sư Tần này lấy được hai bằng tiến sĩ chuyên ngành hóa học và kỹ thuật cơ khí của trường Massachusetts, trước khi về nước đã từng làm ở một ở một công ty hạng nhất ở nước ngoài, lương một năm trăm ngàn, hơn nữa còn dùng tiền đôla tới để tính toán, hiện giờ trong nước có không ít công ty dùng vàng thật bạc trắng tới cửa cầu người, đến lúc đó chỉ cần một câu nói của vị giáo sư này, không lo không vào được một công ty lớn. "Được rồi, nếu các cậu có lòng, thì tôi cũng sẽ không làm khó dễ các cậu, bằng không trong phòng thí nghiệm này còn có nhiều loại thuốc độc có thể độc chết các cậu không đền mạng." Tần Tử Nguyệt chăm chú nhìn bốn người sinh viên của cô, trong vòng ba năm này, cô còn phải hướng về bốn người bọn họ, "Chú ý kỹ thuốc thử trên tay các cậu, tuy rằng hôm nay phản ứng sinh ra sau khi làm gì đó sẽ không thể nổ mạnh, nhưng không có nghĩa là các cậu có thể như vậy mà buông lỏng cảnh giác, nhất định phải cẩn thận lại cẩn thận.." Lời dặn dò của Tần Tử Nguyệt đột nhiên im bặt, cô nhìn thấy một trong những sinh viên của mình cầm một ống thuốc thử chậm rãi đặt vào trong cốc chịu nhiệt trên đèn cồn trước mặt cậu ta, chất lỏng bên trong cốc chịu nhiệt vốn không gây nên phản ứng hóa học bao lớn bỗng chốc thay đổi màu sắc, kèm theo với khói đặc cuồn cuộn bốc lên đồng thời cũng có tia lửa bắn ra bốn phía. "Nằm sấp xuống!" Tần Tử Nguyệt cuối cùng kêu lên với bốn sinh viên việc hư nhiều hơn thành công kia, sau đó là một tiếng nổ vang kịch liệt, cô chỉ cảm thấy da đầu mình tê rần, trước mắt bỗng tối sầm, bỗng chốc trực tiếp mất đi tri giác. Hốt hoảng, đầu Tần Tử Nguyệt thình thịch đau, trong lòng khẩn cầu hi vọng vết thương của bản thân không quá nghiêm trọng, bằng không mẹ giáo sư chuyên ngành văn của cô nhất định sẽ chạy đến trước mặt mình khóc lóc ầm ĩ, mà cha cô, chỉ cần dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết ông ấy nhất định là sẽ dựng râu trừng mắt quát cô, muốn cô đàng hoàng tử tế về nhà kế thừa tay nghề mà tổ tông truyền xuống còn an toàn hơn làm giáo sư. Sao cô lại không suy nghĩ cẩn thận, rốt cuộc sinh viên này bỏ thêm cái gì vào thuốc thử mới khiến cho xảy ra phản ứng lớn như vậy, tuy rằng cô không phải vô cùng vừa lòng với bốn sinh viên này, nhưng dù sao cũng đã đến học vị tiến sĩ không nên phạm phải một sai lầm cấp thấp như vậy.[/SIZE][/FONT] Chân tay mới chỉ động đậy một chút, lập tức có một giọng nói vang lên ở bên tai cô: "Tiểu thư đã tỉnh sao?" Giọng nói thanh thanh thúy kia không đợi Tần Tử Nguyệt làm ra bất kỳ một phản ứng nào, quay đầu lại giọng nói kia đã từ ngạc nhiên mừng rỡ biến thành nghẹn ngào: "Tiểu thư của em coi như đã tỉnh lại, nếu không tỉnh lại Lưu Châu thật sự bị hù chết.." Tần Tử Nguyệt mở mắt, đập vào mắt chính là đỉnh màn trướng màu xanh da trời, tầm mắt dời xuống một chút liền nhìn thấy một gương mặt trái xoan thanh tú, đôi mắt kia hơi đỏ hoe, khóe mắt còn vương vài giọt nước mắt, nhìn tuổi không lớn, cũng chỉ là một nữ tử chừng mười lăm mười sáu tuổi ngồi trên bàn nhỏ ở đầu giường, trên người mặc một bộ đồ màu màu xanh lam, chải búi tóc đơn giản. "Lưu Châu ngươi còn không nhanh chóng lau nước mắt đi, tiểu thư đã tỉnh lại là một chuyện tốt, ngươi cứ khóc lóc như vậy để cho người ta nhìn thấy không chừng sẽ nói ngươi là một nha đầu đem lại xúi quẩy đó." Một giọng nói có vài phần nghiêm túc vang lên, Tần Tử Nguyệt nhìn về phía giọng nói, chỉ thấy một nữ tử tuổi tác không khác lắm đứng ở ngoài cửa, mặc quần áo có màu sắc hình thức giống nữ tử vừa rồi, chẳng qua người này có một khuôn mặt trái xoan khéo léo, có một đôi mắt to, trên tay còn bưng một chén đang bốc lên hơi nóng, mặc dù cách thật xa vẫn có thể ngửi được mùi thuốc bắc. Tần Tử Nguyệt ngửi chén thuốc kia, chỉ cảm thấy đầu óc mình đau càng thêm lợi hại, hơi giống như toàn bộ trời đất đánh úp lại, gần như khiến cho toàn bộ đầu của nàng khó chịu đến giống như bể ra, nàng nhịn không được ôm đầu từ từ nhắm hai mắt khổ sở rên rỉ, mà những hình ảnh giống như đoạn phim tự động truyền phát hiện lên. "Tiểu thư sao vậy? Có phải còn đau đầu không? Nô tỳ đi tìm đại phu, nô tỳ đi tìm đại phu!" "Tiểu thư, tiểu thư sao rồi? Người đáp lại Cẩm Sắt một tiếng đi!" Trong giọng nói thanh thúy mang theo nghẹn ngào bây giờ lộ ra vẻ sốt ruột, mà giọng nói mới vừa rồi còn có vài phần trấn tĩnh cũng bỗng chốc hoảng loạn rồi. "Lưu Châu, muội ở đây, ta đi mời đại phu tới." "Cẩm Sắt tỷ, muội đi nhanh hơn vẫn để muội đi mời.." "Không cần." Trong khi hai người Lưu Châu và Cẩm Sắt còn đang tranh chấp, Tần Tử Nguyệt vỗ vỗ cái trán của mình, mới vừa rồi đầu của nàng đau như muốn nứt ra, trong đầu xuất hiện nhiều hình ảnh vốn không thuộc về nàng, nàng nghĩ rất nhiều cũng không thể ngờ được bản thân sẽ gặp phải sự tình không thể tưởng tượng nổi này, trận nổ mạnh kia khiến cho nàng một phần tử trí thức hiện đại xuyên không đến trên một thân thể xa lạ, mà ở trong đau đớn vừa rồi, nàng cũng coi như nhớ lại sự tình đã trải qua trong mười hai năm ngắn ngủi của thân thể này, mà hình ảnh cuộc sống ở quá khứ của nàng cũng giống như con chip máy tính cùng tồn tại trong đầu thân thể này. Hiện giờ nàng coi như là đã biết tất cả, hai người trước mắt vốn xem như người hoàn toàn xa lạ với nàng cũng có vài phần quen thuộc và thân thiết, nhất là dáng vẻ sốt ruột vừa rồi của hai người khiến làm nàng cảm thấy có vài phần ấm áp. Tần Tử Nguyệt.. Không, hiện giờ nàng đã không thể coi như là Tần Tử Nguyệt, mà nên gọi là Vân Thù, hiện giờ thân thể nàng đang ở một Vương triều xa lạ, Vương triều Đại Khánh. Phụ thân của nàng là Tĩnh Viễn Hầu Vân Hoằng cũng không phải là dòng họ Hoàng thất chính tông của Vương triều Đại Khánh, mà tổ tiên của nàng hỗ trợ Hoàng đế khai quốc, khi tranh giành thiên hạ lập được một chút công lao hiển hách cho nên được phong hầu khác họ, mà nàng chính là tiểu thư dòng chính của Hầu phủ. Lưu Châu và Cẩm Sắt nghe được lời nói của Vân Thù, bỗng chốc cũng quên luôn hảng sợ, các nàng nhìn Vân Thù chậm rãi ngồi dậy, bọn họ cảm thấy tuy rằng sắc mặt tiểu thư nhà mình còn có vài phần tái nhợt, nhưng tinh thần đã khá hơn, trái tim vốn treo trên cổ họng cuối cùng lập tức rơi xuống, nhưng vẫn còn hơi do do dự dự hỏi: "Tiểu thư còn khó chịu không, vẫn nên đi mời đại phu tới khám một lần cho thỏa đáng thì hơn, bây giờ tiểu thư tuổi còn trẻ, nếu rơi xuống tật bệnh gì, chỉ sợ là sau này.." Vân Thù lắc lắc đầu, sau khi nàng làm rõ mọi chuyện cần thiết cũng cảm thấy đầu giống như bị chụp một cái vòng kim cô vào bỗng chốc thả lỏng rất nhiều, chính là vẫn còn đau một chút, Vân Thu đưa tay sờ soạng cái gáy của mình, quả nhiên sờ thấy một cục sưng. "Hiện giờ ta đã tỉnh, đầu cũng không còn đau nữa, vết sưng ở sau gáy ước chừng qua khoảng hai ngày là có thể tiêu tan đi." Vân Thù không chút để ý nói, "Cần gì phải đi mời đại phu, chẳng lẽ còn cho rằng hiện giờ cái nhà này còn giống như trước đây, có phụ từ mẫu ái hay sao?" Lưu Châu và Cẩm Sắt nghe xong lời nói của Vân Xu, sắc mặt của hai người cũng trở nên suy sụp, hốc mắt cũng hơi hơi đỏ lên. Tuổi Cẩm Sắt lớn hơn Lưu Châu mấy tháng cũng vào phủ trước, rõ ràng hiểu quy củ trong phủ hơn Lưu Châu một ít, nàng vội vàng trấn an: "Tiểu thư tội gì để mấy lời này vào tai, lời này nói trước mặt nô tỳ và Lưu Châu thì không sao, nếu để cho những nha hoàn và bà tử khác nghe thấy, người khổ sẽ chỉ có tiểu thư thôi, hiện giờ phu nhân bị ủy khuất, tiểu thư càng nên cẩn thận mới đúng." Vân Thù cũng biết Lưu Châu và Cẩm Sắt muốn tốt cho mình bằng không cũng sẽ không nói những lời này, nhưng hiện tại Vân Thù đã không phải là Vân Thù lúc trước, nàng là linh hồn ở xã hội hiện đại có vỏ ngoài chống đỡ lấy thế giới này, nàng hừ lạnh một tiếng: "Chẳng phải còn trông cậy vào ta gọi tiểu hồ ly tinh sắp vào cửa là mẫu thân sao? Muốn ta kêu một tiếng mẫu thân, cũng phải xem xem bà ta có cái bản lĩnh này hay không có phân lượng kia không! Dù sao đi nữa bây giờ mẫu thân của ta còn chưa đồng ý nhận tờ hưu thư, bà ta muốn vào cửa, cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy!" Vân Thù nói như vậy, cũng không để ý sắc mặt hơi tái nhợt của Lưu Châu và Cẩm Sắt, chính là vén chăn lên xuống giường: "Mang quần áo của ta tới đây, đợi ta ăn mặc tử tế sẽ đến viện của mẫu thân." Khi Lưu Châu và Cẩm Sắt nghe được Vân Thù nói như vậy, sắc mặt càng thêm tái nhợt, Lưu Châu đưa mắt nhìn Cẩm Sắt, ý bảo nàng tiến lên nói với tiểu thư, Cẩm Sắt do dự một chút, vẫn lên tiếng: "Tiểu thư, phu nhân, phu nhân bà đã bị hưu rời phủ rồi.." Khi Vân Thù nghe được Cẩm Sắt nói như vậy, đột nhiên xoay người nhìn về phía Cẩm Sắt, Cẩm Sắt dẩu môi: "Hôm qua cữu lão gia tiếp nhận hưu thư, rồi đón phu nhân trở về Vạn phủ rồi.. Tiểu thư bị thương mê man, nên mới không biết chuyện này."
Chương 2: Giáo huấn nô tỳ Bấm để xem Thời điểm Vân Thù nghe được Cẩm Sắt nói như vậy, cũng có vài phần ngoài ý muốn. Trước khi nàng bị thương mê man, phụ thân của nàng Vân Hoằng bị ma quỷ ám ảnh nên mới coi trọng Chu Bích Cầm thứ nữ của Chu Tùng chủ sự Công bộ. Vốn coi trọng một nữ tử cũng không phải là một việc gì to tát, nhiều lắm chính là nạp thêm một người thiếp mà thôi, trong phủ cũng không phải không tồn tại di nương. Nhưng Vân Hoằng muốn dùng cưới chính thê, biếm mẫu thân của nàng làm thiếp để đón Chu Bích Cầm làm thê. Mẫu thân của nàng tất nhiên là không đồng ý, hắn liền lập tức dùng tội danh đố kị để hưu thê. Tuy Vân Thù chỉ có mười hai tuổi, nhưng cũng có nhận thức lại là dòng chính nữ của Hầu phủ cũng xem như người lên được mặt bàn, lúc trước ở Hầu phủ được phụ từ mẫu ái mà thong thả ung dung, hiện giờ lại gặp phải một biến cố như vậy, tính tình quật cường vừa lên liền đi tìm phụ thân mình lý luận, lại không ngờ khiến Vân Hoằng tức giận, lúc cha con tranh chấp đã bị Vân Hoằng đẩy một cái đụng phải cái bàn, lập tức ngất xỉu. Một lần ngất xỉu chỉ vẻn vẹn ba ngày, đến tận sau khi hồn của Tần Tử Nguyệt tiến nhập vào thân thể này mới tỉnh lại, cho nên hiện tại nghe được tin tức này, nàng cũng chỉ biết ngây ngẩn cả người, thế nào cũng không thể ngờ sẽ phát sinh một biến cố lớn như vậy. "Cậu ta không biết nhận được chỗ tốt gì, lại hướng khuỷu tay ra ngoài như vậy! Bà ngoại ta cái gì cũng chưa nói sao? Thôi, dù sao cái gọi là thân nhân đều là những người không dựa vào được, làm người rốt cuộc vẫn nên dựa vào bản thân mình mới được!" Giọng Vân Thù lạnh lùng nói, vẻ mặt ngưng lại rõ ràng không tức giận bao nhiêu, lại có thêm vẻ không giận mà uy ở bên trong, Lưu Châu và Cẩm Sắt nhìn thấy mà hơi ngây người, bọn họ chỉ cảm thấy khí thế trên người tiểu thư nhà mình bây giờ hơi khác, nếu trước khi ngất mà tiểu thư nghe được chuyện này, hơn phân nửa sẽ chỉ biết chạy tới tranh luận với Hầu gia, mà hiện tại tuy tức giận nhưng đã bình tĩnh rất nhiều. "Tiểu thư?" Lưu Châu hơi sợ hãi nhìn Vân Thù, hiểu được hiện giờ tiểu thư nhất định rất giận dữ, sợ sau khi tính khí quật cường của tiểu thư vùng lên lại đi tìm lão gia lý luận, đến lúc đó cũng không biết sẽ ồn ào đến nông nỗi nào nữa, nếu lại bị thương thêm chỗ nào thì nàng và Cẩm Sắt tỷ tỷ cũng thật thẹn với những ân huệ nhiều năm như vậy của phu nhân. Trong lòng Vân Thù đang nghẹn một cơn tức, sự việc này vốn là phụ thân nàng không đúng. Cậu nàng trong ngày thường cũng không phải người sẽ làm ra những loại chuyện hồ đồ bậc này, vào lúc nguy cấp này không giúp được thân nhân nhà mình còn chưa tính, lại còn làm ra chuyện hồ đồ này, lại tiếp nhận tờ hưu thư kia rồi! Đây khiến trong lòng Vân Thù làm sao có thể bình tĩnh được? Mà lúc này cho dù nàng muốn nổi trận lôi đình thì cũng là một việc làm vô ích, so sánh với việc vì tức giận với bên kia mà chọc ra chuyện phiền toái bị người bắt được nhược điểm, còn không bằng tỉnh táo lại yên lặng theo dõi biến hóa. "Trước tiên lấy quần áo ra, cậu ta đã làm ra chuyện tốt như vậy, cũng không biết mẫu thân bây giờ như thế nào rồi, ta phải đi coi một cái." Vân Thù hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi nói, trong giọng nói hoàn toàn bình tĩnh, nàng nhìn hai nha hoàn đang tỏ vẻ lo lắng nhìn mình, "Các em cũng không cần phải lo lắng, trải qua sự kiện lúc trước ta sẽ không lại vội vàng đi tìm phụ thân đòi một câu trả lời hợp lý nữa, nếu hiện giờ ta còn nhìn không thấu sự thật, thì vết thương ở gáy coi như là nhận không rồi." Khi Cẩm Sắt và Lưu Châu nghe được Vân Thù nói như vậy thì cũng yên tâm, tiểu thư nói kiên định như vậy có lẽ sẽ không lường gạt các nàng, Lưu Châu vội vàng mang quần áo tới, mà Cẩm Sắt thì đi lấy lược, dè dặt cẩn trọng sửa sang lại mái tóc dài của Vân Thù, nhìn cục u còn hơi rõ ràng ở sau gáy, trong lòng nghĩ nên bới kiểu tóc nào để che giấu đi. Sau khi Vân Thù sửa sang thỏa đáng, liền dẫn Cẩm Sắt và Lưu Châu ra sân, vừa mới đến sảnh trước đã phát hiện Tĩnh Viễn Hầu phủ vốn có vài phần lịch sự tao nhã, khắp nơi đều là màu đỏ tươi, đỏ tươi đến gần như đau nhói mắt Vân Thù, giống như có một cây châm chui vào trong lòng nàng. Cẩm Sắt thấy vẻ mặt Vân Thù càng ngày càng lạnh lùng, màu đỏ này rơi vào mắt nàng và Lưu Châu còn khiến cho lòng bọn họ không dễ chịu, huống chi là tiểu thư. Vân Thù nhìn một gã sai vặt dang treo một chiếc đèn lồng màu đỏ dưới mái hiên, cũng không quay đầu lại hỏi: "Hôn kỳ định vào lúc nào?" Phụ thân đã hấp tấp đến mức độ hưu mẫu thân rời khỏi phủ, chỉ sợ hôn sự này sẽ không thể nào trì hoãn thêm được nữa rồi, hiện giờ dáng vẻ vui mừng trang trí làm việc vui lớn trong phủ càng chứng minh ý tưởng của Vân Thù. "Bảy ngày sau." Cẩm Sắt chậm rãi trả lời. "Ông ta thật đúng là chờ không kịp." Vân Thù lặng lẽ nói, trong ánh mắt toàn là vẻ trào phúng, mà vẻ lạnh lùng trong mắt, quả thật là chỉ thấy người mới cười chứ không thấy người cũ khóc. Vân Thù cũng không hỏi nữa, nàng mang theo Cẩm Sắt và Lưu Châu đi về phía sảnh trước, vừa mới qua một cánh cửa vào sảnh trước đã nghe thấy giọng nói tỏ vẻ kẻ trên đang vênh mặt hất hàm sai khiến trong sảnh trước. "Đèn lồng này treo lệch rồi, vải đỏ quấn trên mái hiên chỉ sợ không phải mới ra năm nay đi, sao ta nhìn thấy màu cũ như vậy. Ngày tiểu thư nhà ta vào cửa mà nhìn thấy màu sắc cũ kỹ như vậy, chỉ sợ sẽ uất ức. Còn có ngày đó chỗ hạ kiệu ở chính đường cũng phải phủ một tầng vải đỏ, tất nhiên phải mới nhất, chân của tân nương không dính bụi trần, nếu là dùng vải cũ của năm trước đến lừa bịp, phải cẩn thận da của các ngươi." Vân Thù một bước tiến vào viện, đó là một bà tử hơi mập mạp đang hai tay chống nạnh đứng ở trong sân khoa tay múa chân với hạ nhân. Vân Thù đi vào viện, bọn hạ nhân rất có quy củ dừng tất cả những việc trên tay, cúi người thi lễ với Vân Thù, trong miệng gọi tiểu thư. Vân Thù gật gật đầu, coi như là thừa nhận quy củ của hạ nhân. Bà tử kia nghe được mọi người kêu lên, a~một tiếng, khuôn mặt tươi cười đi đến trước mặt Vân Thù, hơi hơi khom người thi lễ: "Tiểu thư mạnh khỏe." Dáng vẻ này của bà ta xem như vô cùng biết quy củ, nhưng mà trong ánh mắt lại có vài phần ý tứ khinh miệt. Vân Thù liếc mắt bà tử kia một cái, cũng nhìn rõ ràng sự khinh miệt trong mắt bà ta, nàng khẽ ngẩng đầu, càng khinh miệt hơn bà tử kia, lạnh lùng mở miệng: "Ngươi là cái thứ gì, lại hô hô quát quát trong phủ Tĩnh Viễn Hầu, ngươi định biến nơi này thành cái chợ phải không?" Bà tử này biến sắc, đang định nói thì nghe được giọng nói cực kỳ nghiêm khắc của Vân Thù: "Người đâu! Đánh thứ bà tử điên không hiểu quy củ này ra ngoài cho ta!" Bọn người hầu trong phủ nào đã từng nhìn thấy dáng vẻ đầy khí thế như vậy của Vân Thù, bỗng chốc sững sờ ngay tại chỗ, trong khoảng thời gian ngắn không biết có cần tiến lên không. Bà tử cũng biết Vân Thù, biết được người trước mắt mình chẳng qua là một tiểu nữ tử mới có mười hai tuổi, là dòng chính nữ của Hầu phủ, xác thực là một vị chủ tử, lại không ngờ sẽ có biến cố như vậy, bà tiến lên một bước, cười lạnh một tiếng nói: "Vị tiểu thư này có ý gì? Bà tử ta là nhũ mẫu của nhị tiểu thư Chu gia, qua bảy ngày nữa thì tiểu thư nhà ta sẽ trở thành đương gia chủ mẫu của Hầu phủ, ngay cả tiểu thư ngài thấy cũng phải gọi một tiếng mẫu thân, chuyện này cũng là dựa theo quy củ. Hiện giờ ta được tiểu thư phân phó tới Hầu phủ lo liệu sự vụ, đây cũng là được Hầu gia đồng ý. Tiểu thư là muốn lập quy củ trước mặt bà tử sao?" Vân Thù liếc nhìn bà tử kia có vài phần chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng, nàng đưa tay ra, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai hung hăng cho bà ta một cái tát, một cái tát vừa giòn lại vang, khiến cho mặt bà tử kia cũng lệch đi. "Ngươi chỉ là một nô tỳ lại dám ở trước mặt ta nói ta lập quy củ, ta đây lập quy củ cho ngươi này!" Vân Thù lạnh nhạt nói: "Ngươi chẳng qua chỉ là nhũ mẫu của tiểu thư nhà ngươi mà thôi, cho dù tiểu thư nhà ngươi vào cửa Tĩnh Viễn Hầu thì ngươi vẫn chỉ là một nô tỳ! Còn nữa, việc tiểu thư nhà ngươi có thể trở thành đương gia chủ mẫu của Hầu phủ còn chưa chắc được đâu!"
Chương 3: Dạy bảo nô tỳ Bấm để xem Một cái tát này của Vân Thù không hề có chút tình cảm nào, lập tức khiến bà tử kia cảm thấy vô cùng không có thể diện. Bà tử họ Cố, là nhũ mẫu chăm sóc Chu Bích Cầm từ lúc sinh ra tới nay, ở Chu gia coi như là lão nhân, khi nha hoàn và gã sai vặt trong phủ nhìn thấy cũng mang theo vài phần tôn kính, hiện giờ lại bị Vân Thù một tiểu nha đầu cho một cái tát ở trước mặt nhiều hạ nhân như vậy, trong lòng cũng cực kỳ căm hận. Tuy Cố bà tử tức giận khó tiêu, nhưng cũng biết bản thân mình không thể đánh trả, bà chậm rãi quay đầu, nhìn Vân Thù nói: "Tiểu thư nói đúng lắm, nô tỳ đúng là kẻ nô tỳ, tiểu thư là chủ tử muốn đánh muốn phạt cũng không sai. Nhưng nô tỳ dù sao cũng là hạ nhân của Chu gia, cho dù muốn đánh muốn phạt cũng phải do chủ tử của Chu gia tới phạt, tuyệt đối không có đạo lý để cho một tiểu thư của Hầu phủ ra tay giáo huấn." Lời Cố bà tử mặc dù không nặng, nhưng đang ngầm nhắc nhở Vân Thù vượt quá quy củ, càng ám chỉ bản thân bà ta là người Vân Thù không thể động vào. "Ngươi nói rất đúng, ngươi là nô tỳ của Chu gia, muốn đánh muốn phạt cũng nên do người Chu gia quản." Vân Thù gật gật đầu. Cố bà tử nghe thấy Vân Thù thừa nhận nàng không có tư cách động thủ với mình, lập tức nghĩ rằng lợi thế nghiêng về phía mình, thì lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Vân Thù: "Ngươi đã biết bản thân mình là nô tỳ của Chu gia, như vậy ngươi ở Hầu phủ chúng ta khoa tay múa chân tính là giở trò gì? Hay là đầu óc của ngươi không rõ ràng, nên đã coi Hầu phủ trở thành Chu gia các ngươi rồi hả? Ngươi làm việc như vậy, cho ngươi một cái tát dĩ nhiên là đã giữ lại mặt mũi cho Chu gia rồi, người tự tiện xông vào Hầu phủ giết tại chỗ thì có thể như thế nào? Kêu quản gia của Chu gia ngươi tới nói, không thông báo tiến vào Hầu môn còn khoa tay múa chân la hét ầm ĩ với nô tỳ Hầu phủ rốt cuộc là ai có lý!" Cố bà tử nghe được trong lòng cả kinh, giương mắt nhìn về phía Vân Thù, gương mặt còn chưa trưởng thành đã có vài phần xinh đẹp ướt át lại hoàn toàn lạnh như sương, giọng nói càng giống băng lạnh, gần như khiến bà đông lạnh tại chỗ. "Ngươi cho rằng tính mạng của một nô tỳ như ngươi thì đáng giá mấy đồng?" Vân Thù khinh miệt dùng đuôi khóe mắt liếc nhìn Cố bà tử, giống như ở trong mắt nàng, Cố bà tử chẳng qua chính là một con kiến, nàng bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng bà ta. Trong sóng mắt lưu chuyển kia thậm chí có chứa vài phần uy nghi, khiến đôi chân của Cố bà tử này như nhũn ra, vốn có chút tự tin hiện giờ đã không còn. "Chuyện này.. Chuyện này Hầu gia đã cho phép." Cố bà tử ấp úng nói, lúc này đã không còn khí thế như vừa rồi. "Phụ thân ta cho phép?" Vân Thù cười lạnh: "Phụ thân ta cho phép là Chu gia các ngươi liền gấp gáp đến Hầu môn khoa chân múa tay rồi hả? Chuyện trong nội đường Hầu phủ không phải có người chưởng quản sao, đã xin chỉ thị của lão phu nhân chưa? Lão phu nhân cho phép ngươi làm như vậy sao? Quả nhiên là thứ gì đó từ tiểu môn tiểu hộ, một chút quy củ cũng không hiểu mà còn dám ở trước mặt ta nói đến hai chữ quy củ, thật là buồn cười đến cực điểm. Còn không nhanh chóng cút ra ngoài cho ta!" Cố bà tử nghe xong lời nói của Vân Thù, sắc mặt càng thêm lúng túng, nhưng bà ta cũng biết lời Vân Thù nói này cũng có vài phần có lý, tuy rằng bà ta đã được Hầu gia cho phép tới Hầu phủ lo liệu sự vụ nhưng thật sự chưa gặp lão phu nhân, hiện thời thấy Vân Thù nhắc tới chuyện này thì cũng biết bản thân mình đã bại lộ rồi. Vừa nghĩ, chân Cố bà tử càng thêm mềm nhũn. "Nô tỳ đi về bây giờ, nô tỳ đi về bây giờ.." Cố bà tử đưa tay lau một vốc mồ hôi trên trán, hận không thể xoay người rời đi ngay lập tức. "Đứng lại!" Vân Thù gọi Cố bà tử đang định chân như bôi dầu lại, nàng đưa mắt lên lên xuống xuống đánh giá Cố bà tử một lượt, hiện thời bà ta đâu còn có cái khí thể cầm lông gà mà làm như lệnh tiễn nữa, bà tử này chắc giỏi nhất là kiểu chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng đi, đối phó với những người như thế tuyệt đối không thể có nửa điểm nhân nhượng, tư thái nhất định phải cao hơn bà ta, nhất định phải vượt qua bà ta, bà ta mạnh mẽ như vậy thì nhất định phải mạnh hơn bà ta. Cố bà tử run run rẩy rẩy nhìn Vân Thù: "Nô tỳ biết sai rồi, tiểu thư còn có cái gì muốn răn dạy, nô tỳ xin lắng nghe." "Nói cho chủ tử nhà ngươi biết, cánh cửa của Hầu phủ này tay còn chưa vào đã định đưa thân vào, bà ta cũng không sợ duỗi quá dài sẽ bị cửa kẹp sao?" Vân Thù liếc nhìn Cố bà tử, trên vẻ mặt kia tràn ngập khinh thường: "Bản tiểu thư có một câu để khuyên chủ tử nhà ngươi, cứ coi như vào cửa, thì phía trên còn có lão phu nhân, lão phu nhân nói có thể đương gia giao quyền đương gia cho, người đó mới chính là đương gia chủ mẫu, nếu là lão phu nhân nói không đương gia, vậy thì không phải là đương gia chủ mẫu gì cả. Việc không thành như đinh đóng cột tốt nhất vẫn là nên kiềm chế một chút, miễn cho đến lúc đó náo loạn làm thành cảnh gà bay trứng vỡ cái gì cũng không thừa, kêu chủ tử nhà ngươi dụi sáng mắt một chút, học chút quy củ cho tốt đi." Cố bà tử nghe được lời này thì phía sau lưng đã chảy đầy mồ hôi lạnh, bà ta cũng không nghe nói tiểu thư Hầu phủ là một nhân vật lợi hại đến như vậy, những lời nói được gọi là tru tâm kia, lại cố tình không thể phản bác được. Cố bà tử chỉ phải vâng vâng dạ dạ đáp, trong lòng lại không nhịn được thầm nói đương gia hay không đương gia trước mặc kệ, đợi đến lúc tiểu thư lấy được danh hiệu chính thê vào cửa, đến lúc đó người này có lợi hại hơn nữa cũng không còn có tác dụng gì, lúc đó không phải là sẽ phải ngoan ngoãn kêu một tiếng mẫu thân sao, đó cũng là quy củ. Đến lúc đó tiểu thư nhất định sẽ kêu nha đầu kia ăn chút chỗ hay, hôm nay cứ để cho nàng ta trên một cơ đi! Cố bà tử nghĩ như vậy trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút, thấy Vân Thù cũng không có lời gì muốn nói nữa, vội vội vàng vàng xoay người rời đi, tốc độ giống như sau mông bị đốt một mồi lửa. Vân Thù nhìn dáng vẻ chạy trối chết của Cố bà tử, nàng cũng không ngăn cản, chỉ dẫn Lưu Châu và Cẩm Sắt đi ra cửa. Lưu Châu và Cẩm Sắt dĩ nhiên là bị những lời răn dạy vừa rồi của Vân Thù với Cố bà tử làm rung động một trận, nhất là Lưu Châu, bên trong đôi mắt kia toát ra vẻ khâm phục, nhưng mà trên mặt Cẩm Sắt lại có vài phần bất an. "Cẩm Sắt, em có gì muốn nói thì cứ nói ra đi." Vân Thù cũng nhìn thấy vẻ mặt căm hận sâu sắc của Cẩm Sắt, chỉ biết Cẩm Sắt lại đang lo lắng. "Mới vừa rồi tiểu thư đuổi Cố bà tử ra khỏi cửa, lúc này Hầu gia không có ở trong nhà, nếu Hầu gia biết hoặc là người có tâm khuấy động một phen ở trước mặt Hầu gia, nô tỳ chỉ sợ Hầu gia sẽ trách tội tiểu thư." Cẩm Sắt đè thấp giọng nói, dè dặt cẩn thận nói với Vân Thù: "Tiểu thư phải làm thế nào mới tốt." "Sợ cái gì, coi như lúc đó có người khuấy động thì phụ thân ta đã không có tình cảm như ban đầu rồi, sao lại e ngại trách cứ của ông ta." Vân Thù cười nhạt một tiếng, một chút cũng không thèm để ý, "Hiện giờ trong mắt phụ thân cũng chỉ có người kia, người đã không còn là phụ thân trong trí nhớ của ta rồi. Ta bây giờ là một tiểu cô nương mới mười hai tuổi, phụ thân lại muốn cưới vợ mới rồi, chẳng lẽ còn không cho ta phát tiết tức giận sao? Còn nữa, lão phu nhân còn đó, chẳng lẽ bà ấy sẽ để cho phép phụ thân ta vì cái nữ nhân kia mà làm ra chuyện cha con tương tàn sao? Lão phu nhân vốn không muốn gặp mặt nữ nhân kia, nếu lại nháo ra chuyện, chỉ sợ lúc nữ nhân kia vừa vào cửa đã không có trái ngon mà ăn." Vân Thù tùy ý nói, mới vừa rồi tất cả nàng làm với Cố bà tử, cũng làm dưới quyết định sau khi suy nghĩ trong nháy mắt, dù sao việc này cũng phải có chuẩn bị mới được. Hơn nữa trải qua sự tình bị thương lần trước, nàng không muốn gặp nữ nhân kia cũng chẳng phải là chuyện mới mẻ gì, nàng đã có thể náo loạn một trận với phụ thân thì chính là nói một vài lời tàn nhẫn với một kẻ nô tỳ cũng là chuyện bình thường. Dù sao trong mắt người thường, một hài tử coi như tùy hứng cũng là bình thường, huống chi về tình có thể tha thứ. "A đúng vậy." Lưu Châu nghe Vân Thù nói xong, gật đầu nói: "Lão phu nhân thương yêu nhất chính là tiểu thư." Vân Thù cười mỉm, như trước đi về phía Vạn phủ, trong lòng cũng không thừa nhận lời nói kia của Lưu Châu, lão phu nhân thật sự thương nàng, nhưng mà nói cho cùng thì thương nhất cũng vẫn là nhi tử ruột thịt của bà ta thôi, bằng không sao bà ta có thể đồng ý để cho phụ thân dùng một lý do hoang đường như vậy để hưu mẫu thân.
Chương 4: Ngươi cứ việc khóc. Bấm để xem Vạn phủ thật ra cách Hầu phủ không quá xa, hơn trăm năm trước cũng là công thần khai quốc theo chân tổ Hoàng đế cùng đánh thiên hạ, lúc vinh hoa nhất cũng là đại tướng quân của Đại Khánh. Đáng tiếc vinh quang này đã theo sau khi lão thái gia của Vạn gia đi liền dần dần xuống dốc và nhân tài điêu linh, cho tới bây giờ, Vạn Thủ Nghĩa cậu của Vân Thù chẳng qua chỉ là một thự chính Quang Lộc tự lục phẩm mà thôi, lương mỗi tháng bất quá chỉ mười thạch. (*) thự chính: Tương đương với chức thư ký hay văn thư. Quang Lộc tự là một trong sáu tự trong quan chế lục tự, Quang Lộc tự là cơ quan phụ trách việc cung cấp và nấu rượu lễ, đồ lễ, đồ ăn trong các bữa tế tự, triều hội, yến tiệc cung đình, yến tiệc ân vinh Tiến sĩ. Đương nhiên mức bổng lộc như vậy sẽ không thể nuôi sống người toàn gia, quan lại ở thành Trường An thường lén đặt mua mấy cửa tiệm để có chút hỗ trợ chi phí trong nhà, thế đạo hiện giờ là sĩ nông công thương, thương nhân có địa vị thấp hơn nữa đều bị coi là người đầy hơi tiền không lên được mặt bàn, cho nên cửa tiệm này có phân nửa đều tìm người quản lý, giống như Vạn Thủ Nghĩa có hai cửa hiệu mặt tiền nho nhỏ ở trên đường lớn phía tây, sinh nhai coi như tốt, hơn nữa tổ tiên cũng coi như tích lũy được chút ngân lượng, cuộc sống cũng không đến mức quá khó khăn, nhưng cũng không hề dư dả. So sánh với Hầu môn Vân gia dĩ nhiên không là gì cả, chính là ông ngoại Vân Thù có giao hảo với ông nội đã mất, lúc trước còn kết bái thành huynh đệ, cho nên việc hôn nhân của mẫu thân nàng Vạn Thục Tuệ đã được định ra từ nhỏ, đến tuổi trưởng thành thì vào đại môn Hầu phủ trở thành chính thê. Thời điểm Vân Thù đến Vạn phủ đã là giờ Tỵ, hôm nay Vạn Thủ Nghĩa nhàn nhã ở nhà, nhưng Vân Thù đến đây không phải là để gặp người cậu này, vì vậy nàng chỉ cho gã sai vặt đi thông truyền Vạn Thủ Nghĩa một tiếng, sau đó liền đi đến chỗ bà ngoại Miêu thị thỉnh an rồi mới đi đến chỗ mẫu thân mình, lúc bản thân nàng đến cửa viện của bà ngoại thì đã nghe thấy âm thanh nức nở của mẫu thân mình. Vân Thù vừa nghe thấy tiếng khóc này thì ngay lập tức nghĩ rằng mẫu thân mình còn đắm chìm ở trong bi thương khi bị hưu không cách nào tự kiềm chế, nữ nhân cổ đại được giáo dục "Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu", hiện giờ sau khi bị hưu cũng chỉ có thể trở về nhà mẹ đẻ, nhưng nữ nhân một khi bị hưu sẽ bị coi là một điều sỉ nhục, người trong nhà sẽ không cho bọn họ sắc mặt tốt, chứ đừng nói tới mấy người đầu lưỡi dài quanh mình cả ngày nói chuyện linh tinh, vì vậy mà đại bộ phận nữ nhân bị hưu đều xuống tóc vào am ni cô, nếu không thì tái giá, nhưng tái giá cũng không phải tốt đẹp gì, nhất định gả xa làm điền phòng * cho người, vợ kế, kém một chút chính là làm thiếp. (*) điền phòng: Chỉ vợ trước chết, lại cưới vợ khác được xưng là "Điền phòng". Làm điền phòng thường là quả phụ tuổi còn trẻ hoặc cô nương lớn tuổi, hoặc có quan hệ chung đụng thân thiết với nhà vợ, sau khi trưởng nữ xuất giá qua đời, thứ nữ tiếp tục kết duyên. "Lão phu nhân, Vân Thù tiểu thư đến đây." Nha hoàn hầu hạ ở cửa thông truyền một tiếng, sau đó có một bà tử ra cửa đón, Vân Thù cũng quen thuộc người ra cửa chào đón, trí nhớ trong thân thể này coi như cũng quen thuộc Vạn gia, nghĩ đến chắc thường xuyên đi lại, bà tử ra đón nàng họ Thẩm, là lão nhân hầu hạ ở trước mặt bà ngoại nàng, cũng có thể xem như chăm sóc Vạn Thục Tuệ lớn lên, cho nên Vân Thù thấy cũng tôn kính gọi một tiếng "Thẩm ma ma". Thẩm ma ma nhìn thấy Vân Thù, bà cũng không khỏi thở dài một hơi nói: "Tôn tiểu thư đã đến đây vậy thì nên đi khuyên nhủ Tuệ cô nương đi, cứ khóc mãi như vậy sẽ làm tổn hại đến thân thể." Vân Thù đáp tiếng, rồi nhanh chóng theo Thẩm ma ma vào cửa, lúc mới vừa vào nội đường thì chính là nhìn thấy cảnh Vạn Thục Tuệ đang gục vào người Miêu thị, tóc bà tán loạn, vẻ mặt tiều tụy vô cùng, rõ ràng tuổi cũng không quá lớn, nhưng hiện giờ già đi vài tuổi so với trong ấn tượng lúc trước của Vân Thù, một đôi mắt đỏ khóc đến đỏ bừng sưng đỏ, trên mặt chỗ nào cũng là nước mắt, dung nhan vốn không hề xuất sắc, nhưng ngay cả dáng vẻ dịu dàng trong ngày thường cũng không còn rồi, bây giờ ở trong mắt Vân Thù chính là hình tượng bị chồng ruồng bỏ chân thực. "Bà ngoại, mẫu thân!" Vân Thù vén áo thi lễ. "Thù nhi đến đây, cháu hãy mau mau khuyên nhủ mẫu thân của cháu đi, mẫu thân cháu cứ khóc như vậy, cũng nhéo chặt lòng lão bà tử ta đây.." Miêu thị nói với Vân Thù, bên trong giọng nói cũng mang theo vài phần nghẹn ngào, đến cuối cùng Miêu thị cũng nhịn không được nữa, hốc mắt lại đỏ lên, nước mắt lại rơi xuống. Miêu thị vừa rơi nước mắt, Vạn Thục Tuệ cũng bất chấp nữ nhi của mình đang nhìn khóc càng thêm thê lương, luôn miệng kêu "Mẫu thân", bi ai lên án: "Hắn ta thật nhẫn tâm." Vân Thù nhìn bà ngoại và mẫu thân mình cứ ôm đầu mà khóc rống như vậy, trong khoảng thời gian ngắn nàng cũng không xen vào nói cái gì, mà tiếng khóc này cũng khóc đến khiến cho nàng thật sự phiền lòng. Trong nội tâm nàng cũng không phải là người cổ đại gặp phải chuyện như vậy thì chỉ biết cả ngày khóc sướt mướt, Vân Thù trước kia là người như thế nào nàng cũng mặc kệ, từ nay về sau chỉ nguyện ý sống một đời thoải mái, không phải chỉ là bị hưu thôi sao, nam nhân mới hưu chẳng qua hai ngày, bảy ngày sau sẽ cưới tân nương vào giờ khắc này trong mắt Vân Thù cũng không phải thứ gì tốt, đáng giá vì nam nhân như vậy mà ở đây khóc lóc sướt mướt không ngừng. "Thẩm ma ma, cho ta một tách trà là được, ta mới vừa thu thập một lão già Chu gia không có mắt ở trong phủ, trong lòng nhớ mẫu thân nên đi thẳng đến chỗ bà ngoại, hiện giờ cực kỳ miệng khô lưỡi đắng, nhưng mà mẫu thân lúc này chỉ biết lo khóc, chỉ sợ cũng không rảnh đến chiếu cố ta, ma ma rót cho ta một tách trà đi, ta khát nước. Để cho ta uống xong một tách trà, rồi lại xem mẫu thân khóc tiếp." Vân Thù chỉ có thể cau mày với Miêu thị và Vạn Thục Tuệ vẫn không ngừng khóc ở bên cạnh, cũng không biết nên khuyên giải như thế nào, đành nói với Thẩm ma ma một tiếng, giọng nói của nàng thanh thúy nói năng có khí phách, trong khoảng thời gian ngắn hấp dẫn tất cả tầm mắt của tất cả mọi người trong phòng, trong ánh mắt của bọn họ đều là khiếp sợ và không hiểu. Đừng nói là đến mấy nha hoàn và bà tử Vạn gia hầu hạ Miêu thị không hiểu, đến ngay cả Lưu Châu và Cẩm Sắt được Vân Thù mang theo cũng tràn đầy nghi hoặc, nghe xong lời này của nàng tức thì lộ ra ánh mắt không dám tin, bởi vì lời nói này quá lạnh nhạt rồi, mẫu thân và bà ngoại của mình khóc thành cái bộ dáng như vậy đã không khuyên giải còn chưa tính, vẫn còn có tâm tình ngồi uống trà còn muốn nhìn mẫu thân mình khóc, trong thiên hạ không có cái đạo lý như vậy, đây chính là bất hiếu. Miêu thị và Vạn Thục Tuệ nghe xong lời nói của Vân Thù, cũng ngừng khóc, nhất là Miêu thị chăm chú đưa mắt tìm tòi ngoại tôn nữ luôn thân cận mình từ trước tới giờ, thời điểm trước kia cá tính nha đầu kia này có chút ngang ngược, tính cách tùy hứng, khi thấy mẫu thân mình khóc nhất định sẽ phát tác, thế nhưng hiện giờ lại nói ra những lời này khó trách khiến cho Miêu thị muốn nhìn nhiều một cái, bà ta chỉ cảm thấy lúc này nha đầu giống như là có vài phần khí định thần nhàn, ngược lại trưởng thành vài phần. Thẩm ma ma tuy là cảm thấy lời nói vừa rồi của Vân Thù có chút bất hiếu, nhưng vẫn để một nha hoàn đi châm một tách trà, tự tay nâng đến trước mặt Vân Thù. Vân Thù thổi trà, trái lại ngồi xuống bên cạnh, đưa mắt nhìn thoáng Vạn Thục Tuệ đang hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn mình, Vân Thù gẩy gẩy lá trà, nhẹ nhàng nâng tách trà lên, lại khẽ nhấp một ngụm, tư thái này có vài phần lười nhác quý khí. "Mẫu thân, nếu ngài cảm thấy ở đây khóc lóc có tác dụng có thể thay đổi được cái gì, ngài cứ tiếp tục khóc." Vân Thù nhìn Vạn Thục Tuệ, ánh mắt của nàng sáng quắc: "Ngài cũng đừng trách nữ nhi nói chuyện như chọc vào lòng, ngài khóc như vậy, khóc cho mình hay muốn khóc cho phụ thân không có lương tâm của ta xem? Nếu là ngài muốn khóc cho người phụ thân không có lương tâm kia xem, vậy thì nữ nhi phải nói một câu với người, kể cả ngài vì khóc mà mù hai mắt, ông ta cũng không tới đây nhìn ngài một cái đâu. Nếu ngài muốn khóc vì bản thân mình, vậy cũng được, nữ nhi chỉ cho ngài nửa canh giờ. Ngài khóc, cứ việc khóc, chờ ngài khóc đủ rồi, có thể gặp nữ nhi rồi, lúc đó nữ nhi sẽ nói chuyện tử tế với ngài." "Chỉ có điều nữ nhi phải nhắc nhở ngài một chuyện, bảy ngày sau phụ thân sẽ cưới tiểu hồ ly tinh kia vào cửa, trong lòng ngài đã cảm thấy thoải mái rồi chứ? Nếu vẫn không thấy thoải mái, vậy sai nha hoàn lấy nước giếng giặt khăn rửa mặt cho tỉnh táo. Dáng vẻ của ngài cho người khác nhìn chính là ngài như một bộ quần áo rách đã bị vứt bỏ, nữ nhi không thể chấp nhận được. Cần phải để cho bọn họ trả giá thật lớn!"
Chương 5: Bán muội cầu vinh Bấm để xem Vạn Thục Tuệ nghe được Vân Thù nói như vậy, trong mắt bà cũng đầy không dám tin tưởng, Vạn Thục Tuệ chỉ có cảm giác trong lòng mình càng thêm đau thương, nhưng không biết lời Vân Thù nói khiến cho bà cảm thấy đau lòng hay bởi vì hôm trước vẫn còn là phu quân của mình đã không kịp chờ đợi muốn kết hôn với nữ nhân kia! Bảy ngày sau, ông ta sao lại phụ lòng bà cùng ông ta bên nhau mười ba năm còn sinh ra một hài tử! Vừa nghĩ như vậy, hốc mắt Vạn Thục Tuệ càng thêm cực kỳ đỏ, lại định khóc. "Lão phu nhân, lão phu nhân." Bên ngoài đột nhiên truyền đến một giọng nói mang theo vài phần ý cười, giọng nói này còn chưa dứt, hai bóng người đã vào cửa. Tiến vào cửa đầu tiên chính là một phụ nhân, vóc người hơi mập, mặc một bộ đồ tơ lụa màu đỏ sậm, nhìn có vẻ hơi mập ra, nhưng mà bà ta giống như không phát hiện ra, đôi mắt cũng không tính là vô cùng sáng ngời lộ ra ánh sáng khôn khéo, trên mặt bà ta mang theo cười, nụ cười này nhìn thấy khiến người ta cảm thấy có vài phần dựng tóc gáy, bởi vì trong đó đầy rẫy ý vị tính kế. Mà sau lưng bà ta là một nam nhân trung niên hết sức gày gò mặc một bộ đồ màu xanh xám, trong lòng nam nhân kia cũng có vài phần không cam lòng, nhưng khi phụ nhân kia quay đầu liếc mắt vẫn đi vào. Vân Thù dĩ nhiên biết được hai người mới vừa vào cửa là ai, hai người này chính là cậu Vạn Thủ Nghĩa và mợ Hồ thị của nàng. Hồ thị vừa vào cửa, đưa mắt liếc nhìn Vân Thù, lại ngước mắt nhìn Miêu thị và Vạn Thục Tuệ, khi nhìn thấy hai mắt người này đỏ ngầu và vệt nước mắt chưa khô trên mặt, trong lòng Hồ thị có vài phần chán ghét, từ sau ngày hôm qua khi đón tiểu cô về trong phủ vẫn khóc không ngừng, chỉ cần tỉnh lại khóc, tiếp theo đó ngay cả Miêu thị cũng khóc theo, khóc không ngừng như vậy thật sự rất xui! Tuy Hồ thị nghĩ như vậy, nhưng vẫn thi lễ với Miêu thị nói: "Mới vừa nghe nói ngoại sinh nữ tới, con đây rất nhớ nhung, vội vàng tới nhìn, trong lòng bận rộn đến không cân nhắc đến quy củ, nhưng nghĩ người một nhà, nghi thức xã giao gì đó chắc không cần để ý như vậy." Hồ thị nói xong đi tới trước mặt Vân Thù, bà thân thiết nắm tay Vân Thù nói: "Ngoại sinh nữ của ta đây thoạt nhìn gầy đi không ít, nghĩ đến xảy ra chuyện lớn như vậy trong lòng cũng không dễ chịu, cháu nên khuyên giải mẫu thân cháu một chút, chuyện đã đến nước này cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước." Hồ thị nói xong rút khăn tay lau nước mắt vốn không hề tồn tại, "Cũng chỉ có thể chỉ trích phụ thân của cháu thật sự quá lòng dạ độc ác, sao có thể làm ra chuyện như vậy, mợ đây và cậu cháu vừa tức giận vừa đau lòng.." Hồ thị đưa một ánh mắt về phía trượng phu của mình, Vạn Thủ Nghĩa theo lời Hồ thị nói gật đầu một cái. "Thật sao?" Vân Thù rút bàn tay mình từ trong tay Hồ thị ra, nàng nhìn lướt qua Hồ thị vốn không hề đau lòng vẫn giả bộ đang rơi lệ, đưa tầm mắt rơi lên Vạn Thủ Nghĩa ở bên cạnh nửa câu cũng không lên tiếng giống như cọc gỗ, "Nếu cậu và mợ thật sự vì chuyện của mẫu thân mà cảm thấy đau lòng và tức giận, sao lại không tranh luận một chút về việc phụ thân ta làm? Mẫu thân cũng chỉ có một người cậu này có thể dựa vào, thân là người trong họ của mẫu thân, sự việc này mới mấy ngày, cậu đã dễ dàng nhận hưu thư như vậy, đây là đạo lý gì? Thứ cho Vân Thù không biết, đây là tức giận theo như lời trong miệng mợ sao?" Vạn Thủ Nghĩa nghe được Vân Thù nói một phen như vậy, sắc mặt của ông ta có vài phần xấu hổ, "Lời này.. Lời này cũng không phải nói như vậy.." Ông ấp úng nói, chính là hồi lâu vẫn không nói ra được một lý đương nhiên phải thế. Sắc mặt Hồ thị cũng cứng đờ, nào nghĩ đến Vân Thù sẽ nói lời chất vấn, gương mặt Hồ thị lập tức hơi khó coi. Hồ thị là người lợi hại, thường ngày cực kỳ chua ngoa, trong phủ này đều do bà trông coi, hơn nữa Vạn Thủ Nghĩa là một người có tính tình hèn nhát, nhiều năm bị Hồ thị quản chế như vậy, trong phủ đừng nói tới thiếp thất, ngay cả nha đầu thông phòng cũng không dám có một người. "Ta nói Thù nha đầu ngươi nói như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ còn cảm thấy ta và cậu ngươi hại mẫu thân ngươi sao? Bây giờ mẫu thân ngươi bị hưu, thời điểm mất mặt như vậy, ta và cậu ngươi còn không phải đón mẫu thân ngươi về phủ sao! Ngươi nói chuyện như vậy, trong lòng ngươi cũng không hổ thẹn sao!" Một tay Hồ thị chống nạnh một ngón tay chỉ Vân Thù mắng, "Muốn trách cũng chỉ có thể trách người phụ thân không có lương tâm kia của ngươi, ai bảo ông ta hưu thê!" Vân Thù nhìn dáng vẻ bình trà của Hồ thị chỉ cảm thấy khó chịu, những lời này nói hơi không cần thể diện, người bị hưu có nhà mẹ đương nhiên phải trở về nhà mẹ, bây giờ lại lấy chuyện này ra nói! Vân Thù cười lạnh một tiếng: "Mẫu thân ta có nhà mẹ dĩ nhiên phải trở về nhà mẹ đẻ, chỉ có điều nghĩ tới bây giờ có nhà mẹ đẻ cũng không khác gì không có nhà mẹ đẻ, huynh trưởng nhà mình không ra mặt vì muội của mình bị uất ức mà còn hớn hở nhận hưu thư, có đạo lý không vậy? Cậu, ta xin hỏi cậu một câu, cậu không đấu tranh vì mẫu thân của ta mà tiếp nhận hưu thư, là mẫu thân ta làm chuyện gì đuối lý có lỗi với Vân gia khiến cho cậu không có thể diện đi đấu tranh, hay cậu được chỗ tốt gì, cho nên bán muội cầu vinh mới không đấu tranh!" Vạn Thủ Nghĩa nghe được câu hỏi của Vân Thù, sắc mặt của ông càng thêm lúng túng, lập tức chỉ cảm thấy cả người nóng ran giống như muốn bốc cháy, ông cúi đầu cũng không dám nhìn người khác nữa. Vạn Thục Tuệ thấy dáng vẻ kia của Vạn Thủ Nghĩa, cả người bà cũng ngẩn ra không dám tin, một hồi lâu sau bà mới đau khổ tột cùng gào lên một câu: "Đại ca sao huynh có thể như vậy? Huynh là đại ca ruột của muội mà.." Miêu thị cũng không biết cong cong quẹo quẹo trong đó, nhưng hai hài tử này là ruột thịt của mình, nay nhi tử mình như vậy, đó chính là thật sự bán muội cầu vinh rồi, bà che ngực, vẻ mặt vô cùng đau đớn: "Oan nghiệt, oan nghiệt mà, sao ta lại sinh ra một nhi tử như ngươi, con bé là muội muội ruột thịt của ngươi mà.." Sắc mặt Vạn Thủ Nghĩa càng thêm ngượng ngùng, giọng nói càng thêm thấp: "Ông ta.. Ông ta đồng ý chỉ cần nhận hưu thư, sẽ nói một tiếng với hộ bộ giúp con, bảo đảm con thăng lên được hai cấp." Vân Thù cười lạnh một tiếng: "Bảo đảm hai cấp, cậu chính là đồng ý rồi hả? Cậu, ngài đúng là cậu tốt của ta!" Hồ thị thấy nam nhân nhà mình thế mà lại nhận chuyện bẩn thỉu này, lập tức cảm thấy nói lời hữu ích cũng không có ý tứ gì, vẻ mặt không mang đau thương thâm tình mà tỏ vẻ đương nhiên nói: "Chuyện này có thể trách được tướng công sao? Tiểu cô, muốn trách chỉ có thể trách số mạng ngươi không tốt, có vận làm phu nhân Hầu gia nhưng không có mệnh đó, Hầu gia đã quyết định chủ ý muốn hưu thê. Ngươi xem ngươi gả cho Hầu gia nhiều năm như vậy chỉ sinh một lỗ vốn, cũng không cho nhà mình thứ tốt gì, ca ca ngươi nhiều năm làm một tiểu quan lục phẩm nho nhỏ như vậy, thừa dịp Hầu gia muốn hưu ngươi, ngươi còn có vài phần giá trị có thể bảo vệ một đoạn tiền đồ của ca ca ngươi, ngươi cũng nên biết đủ đi." Đôi tay Hồ thị chống nạnh tỏ vẻ không sợ không ngại, "Ngươi đây là một người ăn no cả nhà không lo, Vạn phủ chúng ta từ trên xuống dưới hơi mười cái miệng há mồm chờ ăn cơm, có thể không tốn chút tâm tư sao! Chúng ta muốn ra mặt vì ngươi, nhưng Chu gia người ta có một phi tử, nếu ở bên gối khẽ thổi, đến lúc đó chỉ sợ không chỉ là chuyện hưu thê mà trên dưới cả Vạn gia chúng ta đều phải rớt đầu! Muốn trách cũng chỉ có thể trách ngươi không có một tỷ tỷ hoặc muội muội làm phi tử." Hồ thị thấy Vạn Thục Tuệ khóc đau lòng như vậy, bà ta liền tiến lên một bước nói: "Lời đã nói đến nhường này rồi, ta cũng không quanh co nữa. Hôm nay ta tới đây là có một chuyện phải làm phiền tiểu cô, trong phủ cũng sắp đói rồi, cho nên, ta muốn xin tiểu cô xuất ra một chút đồ cưới để mua gạo cho vào nồi!"