Ngôn Tình [Edit] Danh Môn Tiểu Điềm Điềm - Hạ Lương Dạ

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi hoahoa24, 26 Tháng mười 2021.

  1. hoahoa24

    Bài viết:
    39
    [Edit]Danh Môn Tiểu Điềm Điềm: Lão Công Lóe Hôn Thật Không Biết Xấu Hổ-Hạ Lương Dạ

    Hán việt: Danh môn tiểu điềm điềm: Thiểm hôn lão công hảo một tu

    [​IMG]

    Tác giả: Hạ Lương Dạ

    Editor: Hoa Hoa

    Số chương: 3545

    Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Hào môn thế gia, Ấm áp​


     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng ba 2022
  2. Đăng ký Binance
  3. hoahoa24

    Bài viết:
    39
    Chương 1: Khắc chết vị hôn phu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mây đen dầy đặc.

    Toàn bộ An Thành bị bao phủ bởi thời tiết khủng khiếp như vậy, gió cũng bắt đầu lớn, như thể sẽ mưa to bất cứ lúc nào.

    Mà tại danh môn thế gia An Thành, Lâm gia, đang cử hành một tang lễ.

    Tống Thần Ngữ quỳ gối giữa linh đường, lưng ưỡn thẳng, đôi mắt rũ xuống, nhìn xuống mặt đất.

    Xung quanh cô đang đứng rất nhiều người, ánh mắt nhìn về phía cô, có xem kịch vui, có thương hại, có việc không liên quan mình..

    Cha Lâm chỉ vào Tống Thần Ngữ nói: "Lâm gia chúng tôi còn chưa cho cô vào nhà, vậy mà cô đã khắc chết vị hôn phu của mình?"

    "Đúng!" Mẹ Lâm phụ họa nói, "Cưới cô là vì muốn xung hỉ cho Lâm Phàm bởi vì sinh thần bát tự của cô vô cùng hợp. Nếu không, lấy thân phận của cô, Lâm gia sao có thể nhìn trúng cô?"

    Tống Thần Ngữ chỉ coi như không nghe thấy, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn di ảnh của Lâm Phàm.

    Hắn cứ như vậy đã chết.

    Cho dù hắn xuất thân trong gia đình giàu có, xuất phát điểm từ nhỏ đã cao hơn với những người khác, nhưng có lẽ ông trời rất công bằng, ban cho cho hắn cuộc sống hoàn hảo, nhưng sẽ cho hắn những đau khổ khác hẳn với những người bình thường.

    Lâm Phàm bị bệnh tim bẩm sinh, bác sĩ sớm đã nói, sống không quá hai mươi năm tuổi.

    Mà Lâm Phàm lại ngoan cường sống đến hai mươi tám tuổi, cuối cùng vẫn là không chịu nổi móng vuốt độc của căn bệnh quái ác.

    Bên tai Tống Thần Ngữ dường như còn quanh quẩn những gì Lâm Phàm đã nói với cô.

    "Thần Ngữ, cô là một cô gái tốt, là tôi làm trì hoãn cô."

    "Tôi không thay đổi được quyết định của nhà họ Lâm. Nhưng mà Thần Ngữ, cô yên tâm, tôi cũng không sống được bao lâu nữa, đến lúc đó khi tôi chết, cô có thể giải thoát rồi."

    "Thần Ngữ, về sau cô nhất định phải gả cho một người đàn ông yêu cô như sinh mệnh. Bởi vì chỉ có người đàn ông như vậy mới xứng có được cô."

    Tống Thần Ngữ giơ tay sờ sờ mặt, phát hiện bản thân không biết đã rơi lệ từ khi nào.

    Cô cho rằng mình sẽ không khóc, không nghĩ tới, vẫn là đánh giá cao chính mình.

    Tống Thần Ngữ hỏi: "Chú Lâm, dì Lâm, mọi truyện đã tới mức này, hai người muốn làm thế nào, nói thẳng đi."

    "Làm thế nào?" Mẹ Lâm hừ một tiếng, "Trả lại toàn bộ tiền quà cưới!"

    Tống Thần Ngữ không lên tiếng, cô quay đầu lại, nhìn cha nuôi và mẹ nuôi trong đám người.

    Chẳng qua cô chỉ là con nuôi nhà họ Tống, đến một phần tiền quà cưới cô còn chưa nhìn thấy thì lấy cái gì để trả?

    Đúng vậy, cũng bởi vì cô là con gái nuôi, Tống gia mới có thể đem cô gả cho Lâm Phàm.

    Nếu không, ai lại sẵn sàng lập hôn ước cho con gái mình dưới danh nghĩa xung hỉ, hủy hoại hạnh phúc cùng danh tiếng cả một đời người?

    Cha Tống dừng một chút, gật gật đầu: "Trả, chúng ta trả Tống gia. Như vậy từ nay về sau, Tống Thần Ngữ không liên quan gì đến nhà họ Lâm."

    "Muốn phủi sạch quan hệ dễ dàng như vậy sao? Không có cửa đâu!" Mẹ Lâm hùng hổ dọa người nói, "Tống Thần Ngữ đến nhà họ Lâm chúng tôi, báo hiếu ba năm!"

    Cha Tống cau mày lại: "Các người làm như vậy là đang bắt nạt người khác?"

    Rốt cuộc nếu làm như vậy, mặt mũi nhà họ Tống sẽ mất sạch.

    Cha Lâm trả lời: "Không muốn giữ đạo hiếu, có thể, chỉ cần các ngươi trả chúng tôi gấp ba tiền quà cưới, Tống Thần Ngữ có thể đi ngay bây giờ! Hơn nữa, cô ta không được lấy đi bất cứ thứ gì từ nhà họ Lâm chúng tôi!"

    Gấp ba.

    Tống Thần Ngữ có chút tuyệt vọng, Tống gia chắc chắn sẽ không đưa cho cô bằng này số tiền.

    Cô tiếp tục nhìn di ảnh Lâm Phàm, mặt xám như tro tàn, nhưng trong đôi mắt trong veo lại hiện lên vẻ lanh lợi, sáng ngời.

    Trong số những người đến dự tang lễ, có một người đàn ông đẹp trai như tượng tạc.

    Anh vẫn luôn nhìn Tống Thần Ngữ, nhìn đôi mắt sáng ngời của cô, môi mỏng hơi hơi nhếch lên, nở một nụ cười nhàn nhạt, có chút đăm chiêu.
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng mười hai 2021
  4. hoahoa24

    Bài viết:
    39
    Chương 2: "Tát má trái hay má phải"

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Gấp ba? Vậy chúng tôi sẽ không trả." Quả nhiên, cha Tống nói, "Dù sao, dù sao cô ấy cũng là người nhà họ Lâm, cũng đã đính hôn rồi!"

    Mẹ Lâm vừa nghe xong thì cự kỳ tức giận: "Nhà họ Tống các người lấy Tống Thần Ngữ ra lừa gạt tiền chúng tôi phải không? Người phụ nữ này, khắc chết Lâm Phàm, còn lừa tiền nhà họ Lâm chúng tôi!"

    Vừa nói xong, mẹ Lâm đã đi tới, một bên chửi bới, một bên duỗi tay đẩy Tống Thần Ngữ đang quỳ ngã trên mặt đất.

    Tống Thần Ngữ hoàn toàn không có phòng bị, lòng bàn tay cọ xát trên mặt đất thô ráp, da của cô lập tức bị rách, đến nỗi chảy máu. Hơn nữa cô rõ ràng nghe được tiếng cười nhạo truyền từ trong đám đông.

    Cô định đứng dậy, nhưng nhìn thấy cách đó không xa, bỗng nhiên đám người tự nhường ra một lối đi, một người đàn ông chân dài chậm rãi đi đến trước mặt cô rồi dừng lại.

    Dung Diệc Sâm mặc một thân vest đen, rất biết điều, cùng những người xung quanh không khác chút nào.

    Nhưng anh vẫn là người mặc bộ đồ đẹp nhất.. có khí chất nhất, trời sinh vóc dáng cao lớn.

    Dung Diệc Sâm nhướng mày một cái, khom người xuống, đưa tay về phía cô: "Đứng lên đi."

    Bàn tay anh nhìn rất đẹp, các ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, Tống Thần Ngữ không quen biết anh, nhưng lại ma xui quỷ khiến đặt bàn tay của mình vào trong lòng bàn tay anh.

    Dung Diệc Sâm hơi dùng sức, kéo cô đứng lên, vòng qua eo cô, ôm cô vào trong lồng ngực của mình.

    Bốn phía không ngừng vang lên tiếng hít không khí.

    Giọng nói trầm thấp của Dung Diệc Sâm vang lên bên tai cô: "Là bọn họ bắt cô quỳ ở đây sao?"

    Tống Thần Ngữ lắc lắc đầu, nhẹ giọng trả lời: "Tôi quỳ ở đây là do tôi tự nguyện, không phải nhà họ Lâm ép buộc tôi. Khi Lâm Phàm còn sống, anh ấy đối xử với tôi rất tốt, tôi không thể vô ơn phụ nghĩa."

    "Ừ.." Khóe môi Dung Diệc Sâm nói một câu, "Đúng là một cô gái nặng tình nặng nghĩa."

    Cha mẹ nhà họ Lâm vừa mới nãy còn tỏ thái độ hung hăng, lập tức trở nên vô cùng khách khí hèn mọn.

    Cha Lâm rất cung kính nói: "Dung thiếu gia.."

    Dung Diệc Sâm lại không để ý tới ông ta, mà nhìn về phía mẹ Lâm: "Bà, lại đây."

    Mẹ Lâm không biết xảy ra chuyện gì, vì vậy liền do dự đi qua.

    Dung Diệc Sâm một tay vòng lấy eo Tống Thần Ngữ, tay còn lại anh nắm chặt cổ tay của cô sau đó đưa lên cao.

    "Tống Thần Ngữ, vừa rồi bà ta đẩy cô, vậy bây giờ cô phải đòi lại."

    Sắc mặt mẹ Lâm trong nháy mắt trắng bệch: "Không, Dung thiếu gia, chuyện này, ngài không thể làm như vậy.."

    Dung Diệc Sâm cúi đầu, môi mỏng nhẹ nhàng lướt qua bên tai Tống Thần Ngữ, giọng trầm thấp đến câu hồn: "Cô nói xem, tát má trái hay má phải của bà ta?"

    Tống Thần Ngữ theo bản năng muốn rút tay mình về: "Tôi, tôi không thể đánh bà ấy, bà ấy là mẹ của Lâm Phàm.."

    Nhưng cô sao có thể địch nổi sức lực của Dung Diệc Sâm, anh nắm chặt cổ tay cô, không cho phép cô lùi bước!

    "Nếu cô dễ mềm lòng như vậy, dù sớm hay muộn cũng sẽ hại chính mình!"

    Tiếng nói vừa dứt, Dung Diệc Sâm đã nắm tay cô tát lên trên mặt mẹ Lâm, không chút do dự, rất nhanh và chuẩn xác!

    Tống Thần Ngữ nhắm hai mắt lại, không dám đối mặt với một cảnh này.

    Mẹ Lâm cũng không dám trốn, trực tiếp ăn một cái tát này, tiếng bạt tai vang dội quanh quẩn toàn bộ linh đường.

    Tống Thần Ngữ bị Dung Diệc Sâm ôm ở trong ngực, lồng ngực rắn chắc của anh áp vào lưng cô, cô có thể cảm nhận được hơi ấm trên người anh truyền đến.

    Cô từ từ mở to mắt, cằm bỗng nhiên bị anh nâng lên, để cô nhìn thẳng vào sâu trong đôi mắt anh.
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng ba 2022
  5. hoahoa24

    Bài viết:
    39
    Chương 3: Anh là ai?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dung Diệc Sâm nhàn nhạt hỏi: "Báo thù cảm giác thế nào?"

    "Anh là ai.." Tống Thần Ngữ hỏi, "Tại sao anh muốn giúp tôi?"

    "Muốn giúp thì giúp, nào có cái gì tại sao."

    Từ trước đến nay Dung Diệc Sâm anh đây là người thích làm gì thì làm. Anh quyền cao chức trọng, một tay che trời, ở An Thành, ai cũng đều kiêng nể anh ba phần.

    "Nhưng mà, anh có thể giúp tôi một lần, lại không giúp tôi mãi được. Tôi không trả được tiền quà cưới nhà họ Lâm, Tống gia sẽ không cho tôi trở về.."

    "Tiền, tôi trả."

    Dung Diệc Sâm nói ra câu này, những người ở đây tức khắc liền nổ tung.

    "Tống Thần Ngữ này có lai lịch gì, vậy mà Dung tổng vì cô ta ra mặt?"

    "Đúng vậy.. Gấp ba tiền quà cưới kia không ít, nghe nói Lâm gia bỏ ra rất nhiều tiền quà cưới vì xung hỉ cho Lâm Phàm."

    "Chút tiền này đối với Dung tổng mà nói, tính là cái gì.. Tôi đoán, Tống Thần Ngữ này không phải cùng Dung tổng có một chân chứ?"

    Tống Thần Ngữ cũng trợn tròn mắt, anh ta đây là giúp người giúp tới cùng?

    Nghĩ như vậy, Tống Thần Ngữ liền cười với anh, lông mày uốn cong giống như vầng trăng khuyết: "Thật sao? Tốt quá, ân tình này không lời nào cảm ơn hết được!"

    Dung Diệc Sâm nhìn nét cười của cô, hơi nhíu mày, đầu ngón tay nhẹ nhàng khẽ vuốt qua hàng mi cong vút của cô, ánh mắt từ từ thâm thúy.

    Tống Thần Ngữ nói: "Tôi sẽ ghi nhớ kỹ ân tình này. Nhưng trước tiên anh có thể buông tôi ra được không? Tôi còn một việc muốn làm."

    Dung Diệc Sâm thu lại tay đặt bên hông cô.

    Chỉ thấy Tống Thần Ngữ xoay người, đối với di ảnh dập đầu lạy ba cái, khi đứng lên, trán có chút đỏ.

    "Lâm Phàm.. Cầu mong anh luôn vui vẻ hạnh phúc trên thiên đường."

    Tống Thần Ngữ ngơ ngẩn nhìn di ảnh Lâm Phàm, thở dài, quay người lại tìm Dung Diệc Sâm thì phát hiện.. Đã không thấy bóng dáng anh.

    Người đâu?

    Ánh mắt Tống Thần Ngữ tìm kiếm khắp nơi, thậm chí chạy ra khỏi nhà tang lễ, rốt cuộc cũng không nhìn thấy bóng người của anh.

    Chiều hôm đó, nhà họ Lâm nhận lại được gấp ba lần tiền quà cưới, một đồng cũng không thiếu.

    Buổi tối hôm đó, Tống Thần Ngữ dọn ra khỏi nơi Lâm Phàm từng ở, cô không về Tống gia, mà tự đi thuê nhà ở một mình.

    Tuy nhiên, nhìn cả An Thành, không có người nào dám lấy Tống Thần Ngữ, khắc chồng lại đen đủi, ai lấy cô là xui xẻo.

    Tống Thần Ngữ không quan tâm, chỉ là cô vẫn luôn suy nghĩ, trong lễ tang, người đàn ông đã cứu cô lúc dầu sôi lửa bỏng đó rốt cuộc là ai?

    Anh là ai? Anh tên là gì? Tại sao tất cả mọi người có mặt ở đó đều cảm thấy kính sợ anh ta? Vì sao anh lại giúp cô?

    Tống Thần Ngữ không biết phải đi hỏi ai. Thỉnh thoảng cô sẽ ngây người ra, nhớ tới cảm giác anh ôm mình vào trong ngực, nhớ tới anh nắm cổ tay cô mạnh mẽ như vậy.

    Tình cờ cô cũng sẽ mơ thấy anh, nhưng buồn cười nhất chính là cô thậm chí còn không biết tên anh.

    Một tháng sau.

    Đêm.

    Trong một con hẻm sâu, yên tĩnh không một bóng người, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt bao phủ nơi này.

    Năm sáu người đàn ông mặc âu phục màu đen vội vàng chạy qua ngõ nhỏ.

    "Đuổi theo! Hắn chắc chắn đang ở gần đây!"

    "Cậu đi bên này, tôi đi bên này, phân công nhau hành động!"

    "Tuyệt đối đừng để hắn chạy!"

    Vừa nhìn là thấy, đây chính là đám người được đào tạo chuyên nghiệp.

    Năm sáu người lập tức phân tán ra, chia nhau đi xung quanh tìm.

    Yên tĩnh vài giây, đột nhiên, trong con hẻm nhỏ truyền ra một tiếng rên rỉ trầm thấp.
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng ba 2022
  6. hoahoa24

    Bài viết:
    39
    Chương 4: "Mới một tháng mà không nhận ra tôi?"

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn thấy một người đàn ông từ chỗ ngoặt đi ra, mồ hôi trên trán dày đặc, có vẻ như đang chịu đựng thống khổ.

    Trong ánh trăng mờ mờ lạnh lẽo, chỉ nhìn thấy một bên mặt đẹp trai lạnh lùng của anh, hai con mắt hiện ra một chút hơi sáng, vô cùng trong suốt, hơi thở bức người.

    Dung Diệc Sâm dựa lưng vào tường, không ngừng thở hổn hển, những ngón tay gắt gao nắm chặt thành nắm đấm để lộ ra xương khớp rõ ràng.

    "Đáng chết." Dung Diệc Sâm khẽ nguyền rủa một tiếng.

    Tối hôm nay, anh có thể sẽ bị kẹt ở chỗ này.

    Nhưng tác dụng của thuốc trên người anh.. Càng ngày càng mãnh liệt, anh không ngừng hít thở sâu, nhưng cũng sắp mất tự chủ.

    Ngay lúc này, cuối con hẻm đột nhiên truyền đến tiếng bước chân đặc biệt rõ ràng.

    Dung Diệc Sâm cau mày lại, lập tức trở nên cảnh giác, đồng thời tay anh cũng chậm rãi chạm vào khẩu súng trong túi.

    Nếu mấy người kia lại đuổi tới, vậy thì.. Đừng trách anh không khách khí!

    Tống Thần Ngữ cúi đầu, cô vừa tan làm đang trên đường trở về nhà.

    Cô mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, làn da trắng nõn như tuyết, đôi mắt long lanh, vô cùng thanh tú và đáng yêu.

    Cô không biết nơi này vừa xảy ra chuyện gì, chỉ là con hẻm nhỏ này không có đèn đường nên nhìn không rõ lắm.

    Cô lấy điện thoại di động ra chuẩn bị bật đèn soi thì bỗng nhiên phía trước tối sầm lại, xuất hiện một người đàn ông. Ngay sau đó, cô cảm giác được có một vật thể cứng hình trụ đặt vào đầu cô.

    Cùng lúc đó, giọng nói trầm khàn của Dung Diệc Sâm vang lên: "Không được nhúc nhích, đừng lên tiếng!"

    Tống Thần Ngữ bị dọa sợ không nhẹ, cả người đều cứng đơ tại chỗ.

    Cô run rẩy lên tiếng hỏi: "Anh.. Anh là ai?"

    Dung Diệc Sâm kề súng vào thái dương cô, nheo mắt đánh giá cô một chút: "Tống Thần Ngữ?"

    "Anh.. Sao anh biết tên tôi? Anh biết tôi sao?" Tống Thần Ngữ nói, "Anh là ai?"

    "Mới một tháng mà không nhận ra tôi?"

    Tống Thần Ngữ không dám nghiêng đầu nhìn, sợ rằng nếu cô hơi động, súng nổ, cô sẽ chết chắc.

    Chỉ là giọng nói này.. Xác thực Tống Thần Ngữ không quen.

    "Tôi không biết.. Anh, anh muốn tôi làm gì?"

    Dung Diệc Sâm thu súng lại, một phen vòng tay qua eo mảnh khảnh của cô, ôm vào trong lồng ngực mình: "Làm cô."

    "Anh.. Trên người anh nóng quá"

    "Đương nhiên nóng." Dung Diệc Sâm thở hổn hển, nhẹ nhàng liếm tai cô một chút, "Tôi nhịn lâu như vậy, nên tìm một cô gái để phát tiết."

    Tống Thần Ngữ cả kinh, môi Dung Diệc Sâm đã di chuyển lên môi cô, ánh mắt vô cùng mãnh liệt, trong nháy mắt hung hăng hôn xuống.

    Nụ hôn cuồng dã thô bạo mang theo sự xâm chiếm không có một chút dịu dàng nào, anh dường như muốn nghiền nát tất cả vẻ đẹp của cô!

    "Anh.. Ưm ưm, anh.." Tống Thần Ngữ gần như sắp tắt thở khi bị anh hôn, "Anh buông tôi ra! Cứu.. Cứu mạng!"

    Cô hét to như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ kéo đám người vừa rồi quay lại đây!

    Đôi mắt Dung Diệc Sâm nhíu lại, trực tiếp nhấc bổng Tống Thần Ngữ lên, sải bước ra khỏi con hẻm.

    Khách sạn, bên trong phòng tổng thống.

    Dung Diệc Sâm ném Tống Thần Ngữ trực tiếp xuống giường, không nói hai lời liền đè lên người cô.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng ba 2022
  7. hoahoa24

    Bài viết:
    39
    Chương 5: Đã đến lúc báo ân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Xoẹt!"

    Âm thanh quần áo bị xé rách vang lên, chiếc váy màu hồng nhạt tung ra một đường vòng cung duyên dáng trong không trung rồi từ từ rơi xuống đất.

    Dung Diệc Sâm bắt được hai tay của cô, sau đó giơ lên cao qua đỉnh đầu.

    Trong phòng ánh đèn sáng choang, Tống Thần Ngữ cuối cùng cũng nhìn rõ người đàn ông này là ai!

    "Là anh!" Cô cả kinh kêu lên, "Anh muốn làm gì.."

    Dung Diệc Sâm đè cô ở dưới thân, giam cầm cô lại: "Tống Thần Ngữ, đã đến lúc cô báo ân."

    "Anh muốn tôi.. Báo ân? Báo như thế nào?"

    Giọng của anh trầm khàn: "Đem cô giao cho tôi."

    "Không!" Tống Thần Ngữ không ngừng lắc đầu, mái tóc xõa dưới thân như rong biển, "Tôi có thể báo đáp ân tình của anh, nhưng tuyệt đối không phải dùng thân thể để trả."

    Trong người Dung Diệc Sâm đã càng ngày càng nóng, tác dụng của thuốc cũng càng ngày càng mạnh, anh sắp mất kiểm soát dục vọng nguyên thuỷ nhất của cơ thể.

    "Tống Thần Ngữ, lẽ nào cô cùng Lâm Phàm chưa từng làm chuyện này sao?"

    Cô nhanh chóng phủ nhận: "Đương nhiên không có! Anh ấy là người tốt như vậy, sẽ không ép buộc tôi, càng sẽ không chạm vào tôi!"

    Dung Diệc Sâm cười lạnh một tiếng: "Là bởi vì trong người mang bệnh tim bẩm sinh, không thích hợp làm chuyện như vậy sao?"

    "Anh đừng nói hươu nói vượn.."

    Tống Thần Ngữ cảm thấy, đêm nay Dung Diệc Sâm rất kỳ lạ.

    Vào giờ phút này, anh hoàn toàn đã không còn là người đàn ông cô gặp lần đầu trong tang lễ, bình tĩnh lãnh đạm, không coi ai ra gì.

    Anh có vẻ đã mất kiên nhẫn.

    "Giao cô cho tôi!" Dung Diệc Sâm gầm nhẹ nói, "Không kịp nữa rồi."

    Tống Thần Ngữ nghiêng đầu tránh những nụ hôn dày đặc của anh liên tục hôn xuống, đồng thời cố gắng thoát ra: "Anh, anh rốt cuộc làm sao vậy, anh nói cho tôi biết đi, có lẽ.. Tôi, tôi có thể giúp anh nghĩ cách!"

    Cô chưa từng trải qua chuyện như vậy, anh chỉ mới trêu trọc, cô đã nhẹ nhàng run rẩy.

    Dung Diệc Sâm vùi đầu vào cổ cô, gieo xuống một quả dâu tây*, sau đó chậm rãi hôn xuống phía dưới: ".. Tôi bị người ta bỏ thuốc."

    Quả dâu tây*: Dấu hickey

    Lúc này Tống Thần Ngữ mới hiểu được, khó trách anh khác thường như vậy, giống như đang đến kỳ động dục.

    Mà Dung Diệc Sâm nói xong câu nói kia, tấn công càng ngày càng mãnh liệt, quần áo lót trên người Tống Thần Ngữ cũng sắp bị anh lột sạch!

    Vất vả lắm Tống Thần Ngữ mới có thể giữ được tấc vải cuối cùng trên người mình, nhưng anh lại khỏe đến kinh người, có thể chiếm đoạt cô bất cứ lúc nào!

    Mắt thấy cô sắp phải mất đi trong sạch, bị anh chiếm hữu, Tống Thần Ngữ nghiêng đầu thoáng nhìn sang tủ đầu giường bên cạnh, rồi đột nhiên vươn tay ra, cố gắng với lấy cốc nước trên bàn cạnh giường, cầm lên rồi tạt lên trên đầu anh.

    Nước từ trên đầu chảy xuống!

    Bên trong cốc nước còn có chút đá, có thể tưởng tượng nó lạnh như thế nào.

    Dung Diệc Sâm không nghĩ tới cô sẽ làm như vậy, động tác chiếm đoạt của anh dừng lại.

    Tranh thủ lúc anh dừng lại này, Tống Thần Ngữ dùng hết sức lực đẩy anh ra, lặn lộn bò xuống giường, trốn sang một bên.

    Dung Diệc Sâm vẩy nước ở trên tóc, hai mắt nhắm chặt, một hồi lâu sau mới từ từ mở mắt, nghiêng đầu nhìn cô như thể đang nhìn con mồi.

    "Tống Thần Ngữ, hôm nay cô không thể thoát khỏi nơi này."

    "Anh.. Anh đừng qua đây." Tống Thần Ngữ cầm chiếc váy đã bị xé nát tuỳ tiện mặc lên người, "Tôi, tôi sẽ báo ân, anh muốn tôi làm gì cũng được, ngoại trừ chuyện này ra."

    Dung Diệc Sâm nhìn vào hai mắt hoảng loạn của cô giống như một con thỏ trắng nhỏ đang sợ hãi, trong lòng bỗng nhiên xẹt qua một tia mềm lòng.

    Anh lạnh giọng hỏi: "Vậy thuốc trên người tôi, giải như thế nào?"
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng ba 2022
  8. hoahoa24

    Bài viết:
    39
    Chương 6: Tôi gọi người đi tìm mấy cô gái trẻ?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tống Thần Ngữ chớp mắt một cái: "Tôi có cách!"

    Nói xong, cô lao vào phòng tắm, xả nước vào bồn tắm, sau đó lại lao vào nhà bếp, mở tủ lạnh, lấy toàn bộ đá viên bên trong đó ra, đổ vào bồn tắm.

    Dung Diệc Sâm nhìn cô chạy tới chạy lui.

    "Được rồi!" Tống Thần Ngữ nói, "Anh đi ngâm mình vào trong bồn tắm đi, tôi sẽ gọi điện thoại cho người phục vụ mang thêm hai thùng đá tới, khẳng định có thể giảm bớt dược tính trên người anh!"

    Sắc mặt Dung Diệc Sâm khó coi tới cực điểm: "Cô để tôi ngâm nước đá trong bồn tắm?"

    "Để hạ nhiệt, chỉ có cách này.."

    "Ai nói tôi muốn hạ nhiệt? Tôi muốn hạ chính là dục!"

    Vẻ mặt Tống Thần Ngữ như đưa đám nói: "Vậy nếu không, tôi.. Tôi gọi người đi tìm mấy cô gái trẻ đến đây? Hai người? Ba người? Đủ chưa?"

    Dung Diệc Sâm cầm lấy một chiếc gối đầu trực tiếp đập vào người cô, Tống Thần Ngữ bị đập gối vào người làm ra vẻ mặt vừa uất ức vừa tức giận, cô nói cái gì sai chứ?

    Anh xuống giường đi vào trong phòng tắm: "Loại phụ nữ như vậy còn không có tư cách xuất hiện trước mặt tôi!"

    Tống Thần Ngữ nhìn bóng lưng của anh, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

    Nhưng chỉ mới thở được nửa hơi, cô đột nhiên nghe thấy Dung Diệc Sâm nói: "Lại đây!"

    Tống Thần Ngữ không nhúc nhích.

    "Nếu không qua đây, tôi sẽ lập tức xoay người ăn cô ngay bây giờ."

    Cô vội vàng chạy vào phòng tắm.

    Dung Diệc Sâm đã trần như nhộng nằm trong bồn tắm, cô đứng ở cửa rất xa, không dám tới gần.

    "Tự lại đây hoặc là tôi đến ôm cô, tự chọn đi."

    Tống Thần Ngữ bước tới bước lui, đi tới bên cạnh anh.

    Cô vừa đến gần, Dung Diệc Sâm bỗng nhiên vươn tay tới kéo cô vào trong bồn tắm!

    Bọt nước bắn tung toé khắp nơi, Tống Thần Ngữ không kịp phòng bị cứ thế ngã xuống như vậy, nước lạnh thấu xương, khiến cô hét lên vì lạnh.

    "..."

    Tống Thần Ngữ vội vàng leo lên thành bồn tắm ngồi dậy, toàn thân từ trên xuống dưới đều ướt đẫm.

    Mà cô cảm giác rõ ràng, bắp chân của cô, đụng phải một vật cưng cứng..

    Mặt Tống Thần Ngữ thoáng cái liền đỏ.

    Quần áo cô gắt gao dính chặt lên người, phác họa ra đường cong cơ thể uyển chuyển, quả thực câu dẫn người khác phạm tội, nhưng cô không hề để ý chút nào.

    "Cô thật sự cho rằng, tôi chỉ cần ngâm mình trong nước đá là được?" Dung Diệc Sâm lười biếng nhìn cô, ra lệnh, "Tống Thần Ngữ, đàn ông, là không nhịn được."

    ".. Anh, anh muốn tôi, giúp anh.. Giúp anh dùng tay giải quyết?"

    "Nếu cô đồng ý dùng bản thân mình để giải quyết, tôi phi thường vui."

    Tống Thần Ngữ khẽ cắn răng, trải qua một một cuộc đấu tranh tư tưởng kịch liệt, cuối cùng chậm rãi vươn tay tới..

    * * *

    Ngày hôm sau.

    Tống Thần Ngữ tỉnh lại, hai tay như muốn rụng rời, đau nhức không thôi.

    Cô nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, xoa xoa cổ tay đau nhức, quay đầu sang, nhất thời rơi vào một đôi mắt đen láy.

    Dung Diệc Sâm nhìn cô, gương mặt đẹp trai lạnh lùng, ngữ khí nhàn nhạt hỏi: "Tỉnh rồi?"

    "Tôi, tại sao tôi lại ở trên giường?"

    Tống Thần Ngữ nhớ rõ ràng, tối hôm qua sau khi cô từ phòng tắm đi ra, cô mặc một chiếc áo choàng tắm rồi chạy đến trên ghế sô pha ngủ, trốn anh rất xa.

    "Là cô tự leo lên giường của tôi, cô còn hỏi tôi"

    Cái gì? Chẳng lẽ nửa đêm cô mộng du, bò lên trên giường? Tống Thần Ngữ nghĩ lại một lúc, nhưng không có chút ấn tượng nào.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng ba 2022
  9. hoahoa24

    Bài viết:
    39
    Chương 7: Tự mình điền vào, bao nhiêu tuỳ ý

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhất định là anh lừa cô, trong lòng Tống Thần Ngữ bi phẫn đan xen, thầm mắng anh một cái!

    Cổ tay đau nhức, Dung Diệc Sâm dễ như ăn cháo giữ chặt tay cô: "Trong lòng đang mắng tôi sao, hửm?"

    Tống Thần Ngữ cắn chặt môi dưới: "Anh là đồ khốn nạn!"

    Cô vẫn là một cô gái đơn thuần cái gì cũng không biết, thế nhưng anh.. Bắt cô dùng tay giúp anh giải quyết nhu cầu sinh lý!

    Dung Diệc Sâm nhàn nhạt nhìn cô một cái, bỏ cổ tay cô ra, đứng dậy ngồi trên đầu giường, lấy ra một tờ chi phiếu rồi vứt nhẹ lên người cô.

    "Cầm lấy, tự mình điền vào, bao nhiêu tuỳ ý."

    Phần số trên tờ chi phiếu trống không, nhưng bên trên đã được ký tên sẵn.

    Chuyện này đối với Tống Thần Ngữ mà nói, là một sự sỉ nhục!

    Cô hít sâu một hơi, bỗng nhiên lộ ra một gương mặt tươi cười: "Tiền? Anh cho rằng tiền là có thể đuổi tôi đi sao?"

    Dung Diệc Sâm nhướng mày: "Cô còn muốn cái gì?"

    "Tôi không muốn tiền, tôi muốn chính là.. Ân oán thanh toán xong." Tống Thần Ngữ nói, rồi từ trên giường ngồi dậy, áo từ bả vai cô trượt xuống, lộ ra da thịt trắng như tuyết.

    Dung Diệc Sâm hơi nhíu mày, nhìn chằm chằm vào bờ vai mượt mà của cô, nhớ lại sự triền miên tối hôm qua, thiếu chút nữa gần như anh muốn thân thể của cô.

    Hầu kết gợi cảm của anh khẽ động.

    "Ân oán thanh toán xong? Tống Thần Ngữ, cô muốn lấy ân tình tôi đã giúp cô ở lễ tang Lâm Phàm ra trao đổi?"

    Tống Thần Ngữ gật gật đầu: "Đúng vậy."

    "Ân tình đó trả dễ dàng như vậy?" Dung Diệc Sâm cười lạnh một tiếng, "Trừ khi cô lấy bản thân giao cho tôi, tôi còn có thể suy nghĩ lại."

    Tống Thần Ngữ cắn môi, muốn nói điều gì đó, nhưng lại cảm thấy.. Rất khó để mở miệng.

    Suy nghĩ một lúc, cô cũng hết cách: "Nhưng mà, tối hôm qua tôi cũng rất vất vả đấy! Nhìn hai tay tôi này, suýt chút nữa bị phế!"

    "Ý cô muốn tôi cảm ơn cô đã ở đây giúp tôi sao?"

    Ngoài mặt Tống Thần Ngữ giả bộ bình tĩnh, giả bộ giống như cô là một tay lão luyện tình trường, nhưng thật ra lòng bàn tay cô đã bắt đầu đổ mồ hôi, trên mặt ửng hồng nhìn đặc biệt rõ ràng.

    "Vậy là.. Tôi giúp anh giải thuốc trong người không công sao?"

    Dung Diệc Sâm vươn tay, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên: "Làm không công. Tống Thần Ngữ, tôi không nghĩ cô còn có lần đầu tiên."

    Mặt Tống Thần Ngữ biến sắc, đang muốn nói gì đó thì đúng lúc này, cửa phòng bị người từ bên ngoài phá vào vang lên một tiếng "rầm", tức khắc có hơn chục người xông vào, tất cả đều cầm máy ảnh trong tay, bắt đầu ra sức chụp.

    Đèn flash rắc rắc sáng lên, hết đợt này đến đợt khác, sáng chói đến mức khiến người ta không mở mắt ra nổi, Tống Thần Ngữ không biết đã xảy ra chuyện gì.

    Dung Diệc Sâm nhăn mày lại, lập tức cầm lấy chăn nhấc lên đi về phía trước, che cho Tống Thần Ngữ đến kín mít rồi che chắn cô ở phía sau lưng mình.

    Hướng Tuyết đứng ở giữa, phất tay: "Được rồi, đừng chụp nữa, như vậy là được rồi, các người đi ra ngoài đi."

    Tống Thần Ngữ hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, vẻ mặt mờ mịt.

    Dung Diệc Sâm quét mắt qua, nhìn Hướng Tuyết rất không vui nói: "Con đã biết là mẹ."

    "Con trai, mẹ cũng vì muốn tốt cho con." Hướng Tuyết có chút đắc ý nói, "Hiện tại con và Lâm Vãn Như gạo đã nấu thành cơm, muốn chối bỏ cũng không được rồi."

    Khoé miệng Dung Diệc Sâm hơi nhếch lên: "Phải không?"

    Hướng Tuyết vừa nói vừa đi tới: "Đương nhiên, xem ra thuốc này vẫn rất hiệu quả.."

    Tống Thần Ngữ hoàn toàn nghe không hiểu người phụ nữ trung niên này đang nói cái gì, từ từ ngẩng đầu lên.

    Ánh mắt cô vừa đúng lúc chạm mặt với Hướng Tuyết.

    Hướng Tuyết sửng sốt, trợn tròn mắt chỉ vào Tống Thần Ngữ: "Đây.. Đây không phải Lâm Vãn Như, cô gái này là ai?"
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng ba 2022
  10. hoahoa24

    Bài viết:
    39
    Chương 8: Làm người phụ nữ của tôi rất ủy khuất?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dung Diệc Sâm nhàn nhạt trả lời: "Đây là cô gái cùng con gạo nấu thành cơm."

    Nói xong, anh giương mắt, thản nhiên nhìn ra phía sau Hướng Tuyết.

    Hướng Tuyết quay đầu lại nhìn, nhìn thấy Lâm Vãn Như đang đứng ở cửa, nước mắt đã đảo quanh trong hốc mắt.

    "Chuyện gì thế này?" Hướng Tuyết kinh ngạc hỏi, "Vãn Như, không phải tối qua cháu vẫn luôn ở cùng một chỗ với Diệc Sâm sao?"

    Lâm Vãn như từ từ bước vào: "Bác gái, tối qua Diệc Sâm anh ấy bỏ cháu lại mà đi rồi."

    "Cái gì?" Hướng Tuyết nhỏ giọng nói, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Đã bỏ thuốc rồi, cháu không biết đem dáng người phô ra một chút sao? Chủ động câu dẫn? Đàn ông ấy, đều là không chịu nổi mê hoặc."

    Lâm Vãn Như không ngờ rằng Dung Diệc Sâm có thể cưỡng lại được không chạm vào cô ta, đóng sầm cửa bỏ đi ngay cả khi bị bỏ thuốc, hơn nữa còn tránh được đám vệ sĩ của cô ta đuổi bắt!

    Dung Diệc Sâm trực tiếp phớt lờ hai người bọn họ, quay đầu nhìn Tống Thần Ngữ: "Mặc quần áo vào đi."

    Tống Thần Ngữ "Ừ" một tiếng, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Lâm Vãn Như đang nhìn chằm chằm cô một cách hung tợn, đột nhiên cảm thấy cô ta có chút quen mắt.

    Tống Thần Ngữ cẩn thận nhìn Lâm Vãn Như vài lần, cuối cùng cũng nhớ ra.

    Đây không phải em gái Lâm Phàm sao?

    Lâm Vãn Như đã bước nhanh vọt tới mép giường, nhìn Tống Thần Ngữ, gần sự sắp tức chết cô ta rồi.

    Cô ta cực khổ chuẩn bị lâu như vậy, thế nhưng lại may một chiếc váy cưới cho người phụ nữ đã khắc chết anh trai cô ta!

    "Cô, cái đồ không biết xấu hổ!" Lâm Vãn như chỉ vào mũi cô, đầu ngón tay gần như sắp chọc vào mặt Tống Thần Ngữ, "Tôi còn nghĩ lúc ở lễ tang, vì sao Diệc Sâm lại giúp cô, hóa ra cô đã sớm hiến thân cho anh từ lâu rồi!"

    Tống Thần Ngữ giải thích: "Cô nói bậy cái gì vậy? Lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ta là trong lễ tang của Lâm Phàm!"

    "Yo, lần đầu tiên anh ấy giúp cô, cho nên cô bò lên giường anh ấy, dùng thân thể của mình để trả nợ? Tống Thần Ngữ, trước đây tôi còn cảm thấy cô ở đâu lấy ra bản lĩnh lớn như vậy, bây giờ suy nghĩ lại thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong!"

    "Tối qua tôi với anh ta hoàn toàn không có.."

    Tống Thần Ngữ định nói hết câu, nhưng Dung Diệc Sâm đã ôm eo cô lại, ôm vào trong lồng ngực mình, đánh gãy lời nói của cô.

    "Cô ấy với tôi có quan hệ gì, không cần cô ở chỗ này khoa tay múa chân." Ánh mắt anh lạnh như tuyết, "Cút!"

    "Diệc Sâm!" Lâm Vãn Như càng thêm kinh ngạc, "Em mới là vị hôn thê của anh, vậy mà anh lại giúp cô ta?"

    Nghe đến đó, Tống Thần Ngữ nhịn không được nhìn lên gò má Dung Diệc Sâm, nhỏ giọng nói: "Tôi hình như đã hiểu đang xảy chuyện gì rồi."

    Hóa ra tất cả những điều này đều là Lâm Vãn Như vì muốn lên giường với Dung Diệc Sâm đã chuẩn bị rất kĩ, tưởng chừng muốn thăng chức từ vị hôn thê trở thành vợ càng sớm càng tốt.

    Cánh tay Dung Diệc Sâm siết chặt eo Tống Thần Ngữ, dùng đầu ngón tay vuốt ve trên người cô, anh hơi nhíu mày, ngữ khí lãnh đạm: : "Có bao nhiêu người phụ nữ muốn bò lên giường của tôi, Tống Thần Ngữ, thế nhưng cô lại muốn cự tuyệt? Làm người phụ nữ của tôi rất ủy khuất sao?"

    Nói xong, hắn lại nhìn Lâm Vãn Như: "Ai cho cô lá gan lớn như vậy, cho cô tự xưng là vị hôn thê của tôi?"

    Dung Diệc Sâm nói một câu này không có ý định hạ thấp giọng, người ở đây đều nghe được.

    Tống Thần Ngữ sửng sốt, cái gì?

    Hóa ra Lâm Vãn Như lừa cô?

    Sắc mặt Lâm Vãn Như trở nên khó coi tới cực điểm: "Diệc Sâm.. Anh, anh sao có thể nói như vậy?"
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng ba 2022
  11. hoahoa24

    Bài viết:
    39
    Chương 9: Anh tên Dung Diệc Sâm?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chẳng qua mẹ tôi, cảm thấy cô với tôi miễn cưỡng coi như xứng đôi, cho nên mới có ý định kết thông gia. Nhưng mà, tôi chưa từng nói qua là sẽ đồng ý."

    Tống Thần Ngữ theo bản năng buột miệng nói ra: "Cho nên đây đều là Lâm Vãn Như và mẹ anh tự mình thay anh làm chủ, căn bản không hỏi qua anh?"

    Nói xong cô liền cảm thấy hối hận, đây không phải rõ ràng đang đánh vào mặt Lâm Vãn Như sao!

    Hướng Tuyết ở một bên cũng lộ ra vẻ mặt xấu hổ: "Diệc Sâm, Vãn Như rất tốt, mẹ chưa kịp nói với con là bởi vì mẹ muốn tìm một cơ hội thích hợp để hai người tìm hiểu nhau, ở chung một chỗ từ từ bồi dưỡng tình cảm sau đó mới đính hôn."

    "Mẹ, mẹ cho rằng cơ hội thích hợp là bỏ thuốc con, để con lên giường với cô ta"

    "Chuyện này.. Diệc Sâm, là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn."

    Dung Diệc Sâm liếc nhìn Lâm Vãn Như, trong mắt có chút chán ghét: "Cô ta có thể đồng ý với mẹ làm chuyện như vậy, vậy cũng không phải loại phụ nữ tốt đẹp gì, bỉ ổi."

    Lâm Vãn Như tức giận đến bật khóc, vậy mà anh còn mắng cô ta bỉ ổi..

    "Đừng khóc trước mặt tôi," giọng của Dung Diệc Sâm chợt lạnh vài phần, "Đi ra ngoài!"

    "Diệc Sâm!"

    Anh lạnh giọng: "Cút! Đừng để tôi nói lại lần thứ hai!"

    Lâm Vãn Như tức giận giậm chân, nhưng cô ta không dám làm trái lời của anh, hung hăng trợn mắt nhìn Tống Thần Ngữ một cái: "Cô chờ đó cho tôi."

    Lâm Vãn Như khóc lóc chạy ra ngoài, Hướng Tuyết vội vàng chạy theo an ủi cô ta.

    Trong phòng cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.

    Tống Thần Ngữ thận trọng nhìn người đàn ông bên cạnh: "Anh.. Rốt cuộc là ai?"

    "Cô nghĩ sao?"

    "Tôi không biết." Tống Thần Ngữ thành thật trả lời, "Nhưng mà là anh đã giúp tôi tại tang lễ. Vừa nãy, anh lại giúp tôi một lần nữa. Ơn này, muốn tôi trả sao cho hết đây?"

    Nếu không phải có Dung Diệc Sâm, Lâm Vãn Như làm sao buông tha cô dễ dàng như vậy, nhất định sẽ làm một trận ầm ĩ.

    Dung Diệc Sâm đứng dậy đi xuống giường: "Cho nên, Tống Thần Ngữ, cô nợ tôi, ngày càng nhiều."

    Cô bày ra vẻ mặt đau khổ: "Tôi thật sự không thể trả hết được.. Làm sao bây giờ, chẳng lẽ thật sự muốn tôi lấy thân báo đáp?"

    Cửa phòng bỗng nhiên bị gõ vang, bên ngoài truyền đến một giọng nói cung kính: "Dung tiên sinh, tôi mang quần áo đến cho ngài."

    "Vào đi."

    Tống Thần Ngữ nhanh chóng nhảy xuống giường, cô không muốn người khác lại hiểu lầm thêm gì nữa.

    Giang Chỉ đẩy cửa đi vào, khi thấy Tống Thần Ngữ, anh ta khẽ gật đầu, xem như chào hỏi.

    Bộ Tây trang cao cấp làm bằng thủ công được đặt trên đầu giường, Giang Chỉ hỏi: "Dung tiên sinh, vị tiểu thư này.. Có cần lấy thêm một bộ quần áo nữ tới đây hay không?"

    "Có, có!" Tống Thần Ngữ vội vàng đáp, "Cảm ơn."

    Tối hôm qua váy của cô đã bị anh xé nát, căn bản không thể mặc được nữa.

    "Không lấy." Dung Diệc Sâm nói, "Cậu đi ra ngoài trước đi."

    Giang Chỉ cố nén cười: "Vâng, Dung tiên sinh."

    Tống Thần Ngữ nhìn Giang Chỉ, bỗng nhiên sững sờ, hỏi: "Chờ chút, anh vừa gọi anh ta là gì? Cái gì tiên sinh?"

    "Tiểu thư, tiên sinh của chúng tôi, họ Dung."

    "Dung?" Tống Thần Ngữ lẩm bẩm nói, "Vừa nãy Lâm Vãn Như gọi anh là Diệc Sâm, cho nên, anh tên là.. Dung Diệc Sâm?"

    Dung Diệc Sâm!

    Tống Thần Ngữ sợ tới mức liên tục lùi lại về phía sau, ngã ngồi ở trên ghế sô pha.

    Cô rốt cuộc biết anh là ai rồi!

    Tống Thần Ngữ dù có ngu dốt đến đâu cũng biết, ở trong thành phố này, Dung gia là đỉnh cao của sự tồn tại, là đại diện cho tài phú và quyền lực.

    Ở An Thành, nhà họ Dung giàu có bậc nhất, mà Dung Diệc Sâm lại là thiên chi kiêu tử, chủ tịch tập đoàn Dung Thị, con trưởng Dung gia, không cách nào có thể đánh giá thân thế của anh.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng ba 2022
Trả lời qua Facebook
Đang tải...