Tên truyện: Đại học kĩ thuật phi tự nhiên Tác giả: Du Ngư Editor: Ankieunhien Bổ sung ảnh bìa Thể loại: Đam mỹ, kinh dị, hiện đại, vườn trường, huyền huyễn, vô hạn lưu, cường cường, chủ thụ, HE Tình trạng bản gốc: Hoàn Văn án: Lâm Dị thi đại học thất bại nên lựa chọn một khu đại học chui. Đại học chui không hổ là đại học chui, thư thông báo trúng tuyển hàng thứ nhất viết: 【Bạn học Lâm Dị, thật đáng tiếc cậu đã bị trúng tuyển đại học Phi tự nhiên Công trình】 Hàng thứ hai: 【Vì bản thân sinh mệnh an toàn, mời đọc vườn trường quy tắc nhìu lần】 Quy tắc Đại học phi tự nhiên công trình: 1: Đại học chỉ có một cửa lớn, nếu như phát hiện ra thêm cửa lớn lập tức dừng lại tại chỗ và liên hệ với giáo viên phụ đạo, tuyệt đối không thử đi vào bên trong cửa. 2: Khi bạn đi trên sân trường, vô ý đi vào trong đường xi-măng, mời lập tức cởi giày rời khỏi nơi đây, nếu xi măng ngập quá chân, mời đồng thời gọi điện cho hiệu trưởng và phòng y tế. 3: Trong trường chỉ có thể dùng thẻ của trường để thanh toán, nếu có người yêu cầu phương thức khác để chi trả mời lập tức rời xa. 4: Nếu ngày nào không có chương trình học tập, mời ở lại trong phòng ngủ, không nên ra ngoài, vĩnh viễn không được mở cửa cho ai gõ cửa 1 nặng 3 nhẹ. 5: Nếu phát hiện trong phòng có người lạ, mời xem chân của họ khi mặt họ hướng về bạn, nếu mũi chân hướng về sau, mời lập tức gọi cho quản lý ký túc. 6: Trường học chỉ cung cấp nước ấm vào lúc 7: 00-21: 00, còn lại thời điểm cần vặn chặt vòi nước. 7: Tất cả chuyên ngành của trường đều không có tiết tự học buổi tối, nếu thời khóa biểu xuất hiện tiết này, mời lập tức tắt đèn đi ngủ.
Chương 1-1 Bấm để xem "Lâm Dị, em đang nghe chứ?" Chủ nhiệm lớp thanh âm lo lắng từ trong điện thoại truyền đến. "Này.. này? Lâm Dị!" Lâm Dị trượt chuột, ánh mắt đóng đinh vào trang web lựa chọn nguyện vọng trên màn hình máy tính. "Lão sư, em đang nghe đây." Lâm Dị vội vàng lên tiếng, sau đó tiếp tục lướt chuột. Đồng tử theo trang web cùng nhau lướt xuống. Điểm thi đại học là 450, ngay cả tuyến hai khoa chính quy đều không đủ tiêu chuẩn. Cậu đã không còn nhiều trường học để chọn. Cậu lướt qua một trang, chủ nhiệm lớp nghe thấy được tiếng kích chuột giòn vang, quát: "Lâm Dị, đừng nói em đang điền bảng nguyện vọng đi!" "Ách, đúng vậy lão sư." Lâm Dị vẫn đang chuyên chú lựa trường đại học vừa ý, tiếng quát của chủ nhiệm lớp hầu như muốn đem tai nghe điện thoại chấn vỡ. Cậu vội vàng để di động xa một ít. "Với thành tích của em, Thanh Hoa, Bắc Đại đều có thể tùy tiện chọn! Cho dù lần này thất bại, em học lại một năm thì tốt rồi! Em tuyệt đối đừng sa ngã!" Chủ nhiệm chân thành khuyên bảo, rõ ràng còn cơ hội quay lại, nàng thật không đành lòng để Lâm Dị từ bỏ. "Em không cần lo lắng điểm số không đủ để quay lại trường học lại, cô sẽ giúp em. Cô cũng sẽ tiếp tục dạy cao tam, lúc đó em có thể đến lớp của cô.." Bàn tay kéo chuột bỗng dừng một chút. Không phải do lời nói của giáo viên chủ nhiệm đả động, mà do.. Tìm được rồi! [ Đại học công trình phi tự nhiên] [ Cao đẳng nghề] [ Điểm trúng tuyển: 444] [ Trúng tuyển nhân số: Không giới hạn] Lâm Dị như trút được gánh nặng mà câu lên khóe môi, 444, thật đúng là con số không may mắn. Cầm lấy di động, một lần nữa kề lên tai, căn bản cậu không nghe được lão sư nói cái gì, bất quá cảm nhận được lão sư lo lắng cùng quan tâm. "Cảm ơn lão sư." Lâm Dị nắm chặt di động, thành tâm nói lời cảm ơn: "Nhưng không cần đâu ạ, em đã đưa ra nguyện vọng, thật sự cảm ơn lão sư đối em quan tâm, mong lão sư công tác thuận lợi vạn sự như ý." Răng rắc. Chuột phải vang lên: Xác nhận gửi đi nguyện vọng. Lại một tiếng vang nhỏ: Thứ nhất nguyện vọng gửi đi thành công. Mà nguyện vọng hai, nguyện vọng ba rỗng tuếch. Làm chủ nhiệm lớp của Lâm Dị ba năm, cô cũng biết tính cậu, ít nói lại bướng bỉnh. Chủ nhiệm lớp biết nhiều lời vô ích, chỉ thở dài: "Sao em có thể tùy tiện đưa ra nguyện vọng như vậy? Cho dù không muốn học lại, ít nhất em cũng nên tìm cô cố vấn trường học cùng chuyên ngành chứ!" "Cảm ơn lão sư." Lâm Dị vẫn là nói như vậy, không có lời dư thừa. "Báo danh đại học nào?" "Đại học Công trình Phi tự nhiên." "Ân? Còn có loại trường đại học này?" "Đại học chui ạ." Lâm Dị nhỏ giọng mà nói: "Lão sư chưa từng nghe qua thực bình thường." Bên kia điện thoại, chủ nhiệm lớp đang đánh'Đại học Công trình Phi tự nhiên ' vào công cụ tìm kiếm trên máy tính, lại gõ phím Enter. "404" Not Found. * * * Lâm Dị dựa vào cửa sổ, nhìn xem tươi tốt nhánh cây bên ngoài. Ve sầu kêu không dứt, còn có mấy chú chim sẻ ríu rít trên dây điện, còi xe ô tô, tiếng người đi đường trò chuyện, đủ loại âm thanh hợp thành thuộc về ngày mùa hè ồn ào náo động, toàn bộ được thu vào Lâm Dị trong tay mp4. "Lâm Dị, có chuyển phát nhanh!" Bảo vệ cầm một phần bưu kiện mỏng đang điên cuồng mà hướng Lâm Dị vẫy tay, cậu đẩy ra cửa sổ cũng muốn vẫy tay, nhưng cuối cùng chỉ hô lên: "Cháu xuống ngay đây." Lúc rời đi, cậu tiện tay đem rác rưởi mang theo ra ngoài, sau đó chạy đến chỗ bảo vệ. Bảo vệ vui tươi hớn hở mà nói: "Là Thanh Hoa hay là Bắc đại?" Lâm Dị không định mở ra bưu kiện trước mặt bảo vệ, cũng không có giải thích chính mình trượt đại học, chỉ là ôn thuần mà cười cười. Bảo vệ hỏi cậu: "Ba mẹ cháu khi nào trở về làm tiệc mừng cho cháu?" Lâm Dị siết chặt chuyển phát nhanh: "Văn phòng Tinh thần văn minh nói, cự tuyệt thói quen mở tiệc chiêu đãi." Về đến nhà, ba mẹ còn đang xem TV. Thấy Lâm Dị trở về, ánh mắt của họ từ TV dời đến Lâm Dị trên người, cụ thể là nhìn chằm chằm bưu kiện trên tay cậu. Lâm Dị giơ giơ tay lên, tầm mắt họ cũng liền hướng lên theo, yết hầu phát ra ' ha ha ha ' thanh âm. "Biết ba mẹ quan tâm." Lâm Dị không có trêu chọc bọn họ, trước mặt bọn họ xé mở chuyển phát nhanh, đem một chồng tư liệu từ chuyển phát nhanh lấy ra tới. Đặt biệt khiến người chú ý chính là một tờ thư thông báo trúng tuyển. Lâm Dị thanh thanh giọng nói, đọc mặt trên văn tự: "Lâm Dị đồng học, thật đáng tiếc --" Lâm Dị đồng học: Thật đáng tiếc bạn đã trúng tuyển Đại học Công trình Phi tự nhiên! Vì sinh mang của bạn, mời đọc quy tắc vườn trường nhiều lần, cho đến khi bạn có thể đem toàn bộ nội dung quy tắc đọc làu làu mới thôi. Quy tắc vườn trường được in thành sách, vì bạn cùng người nhà bạn bè an toàn, mời không cần đưa cho bất luận kẻ nào mượn đọc. Cuối cùng, mời bạn vào hừng đông ngày 29 tháng 8 năm 2022 mang theo thư thông báo tới trường báo danh! Tuyệt đối không được đến sớm, không được đến trễ càng không được không đến! - Đối với phần lớn bình thường học sinh tới nói, nghỉ hè là giây lát lướt qua. Trước báo danh mấy ngày, Lâm Dị đã chuẩn bị tốt hành lý. Trước khi rời khỏi nhà, cậu lại một lần nữa kiềm tra trong nhà điện nước, nhầm bảo đảm tất cả kều đã được khóa kĩ. Sau khi xác định không có sai sót, Lâm Dị nhìn ba mẹ trên sô pha: "Ba mẹ, con đi đây." Tv không mở, trên màn hình ảnh ngược ra cha mẹ mặt vô biểu tình, chỉ có tròng mắt theo Lâm Dị rời đi vẫn luôn tễ tới rồi khóe mắt. Loảng xoảng -- Lâm Dị đóng lại cửa nhà, ngay sau đó là thanh âm khóa trái cửa.
Chương 1-2 Bấm để xem Đại học kỹ thuật phi Tự Nhiên cũng không phải ở nơi Lâm Dị sinh sống, cậu muốn đến trường cần ngồi ba ngày hai đêm xe lửa, sau khi đến trạm còn phải chuyển xe vài lần. Cuối cùng một lần chuyển xe, tàu xe mệt nhọc, Lâm Dị đem đầu dựa vào cửa sổ. Đây là một chiếc xe buýt, đại khái là Đại học kỹ thuật Phi Tự Nhiên có vị trí địa lý quá mức hẻo lánh, căn bản không có người nào sẽ đi đường này, cho nên lúc này trong xe chỉ có cậu cùng tài xế. Lúc đầu, ở những trạm trước xe buýt còn sẽ dừng lại, đến mặt sau cơ bản đều sẽ không ngừng. Khoảng cách các trạm cũng càng ngày càng xa nhau, nhà lầu cùng dân cư đều thưa thớt hơn. Cho nên khi xe buýt có dấu hiệu giảm tốc độ, Lâm Dị ngẩng đầu lên. Trời đã tối rồi, ngoài cửa sổ xe đen tuyền một mảnh, một chút ánh sáng đều không có, cũng không biết tài xế là như thế nào phát hiện có người đang chờ ở trạm. Cũng không đúng, xe buýt vốn dĩ liền có đèn xe, cho nên tài xế phát hiện có hành khách đang chờ cũng không kỳ quái. Lâm Dị luôn thích nghĩ một ít đồ vật râu ria, lúc này cậu đang nghĩ là người nào dám đứng ở nơi tối tăm, trước không thôn sau không cửa hàng mà chờ xe. Người đó sẽ lên chiếc xe buýt này sao, cũng đi Đại học kỹ thuật Phi Tự Nhiên sao? Rốt cuộc trạm cuối của chiếc xe buýt này là ngôi trường đó, mà hiện tại khoảng cách với trạm cuối cũng không còn xa. Khi cậu vẫn đang miên man suy nghĩ, đằng trước lại vang lên một thanh âm hơi mang ảo não ' a '. Cửa xe, một nam sinh dáng người cao gầy lười biếng mà dựa vào một bên trên chỗ ngồi, "Không có tiền lẻ." Tài xế nhìn trong tay hắn trăm nguyên: "Có thể đưa vào máy, nhưng sẽ không có tiền thối." Nam sinh lại kéo dài quá một tiếng, ' như vậy a --' "Thanh âm thực dễ nghe" Lâm Dị nghĩ thầm, bỗng nhiên nam sinh nhìn về phía cậu, ánh mắt mang theo một tia xin giúp đỡ, nhưng bởi vì nhướng mày, này ti xin giúp đỡ liền có vẻ không quá thành khẩn. Phỏng chừng là tưởng mượn Lâm Dị hai nguyên tiền. Lâm Dị quay đầu đi, làm như không thấy. "Haizz, hết cách rồi." Nam sinh đem trăm nguyên tiền lớn nhét vào máy thu tiền, cửa xe ở hắn phía sau đóng lại, chế tạo ra động tĩnh cùng hắn lười biếng thanh âm hỗn loạn ở cùng nhau. Nam sinh chỉ vào chính mình mặt nói: "Bác tài, chú phải nhớ kỹ cháu như thế nào, lần sau cháu ngồi xe cũng đừng thu tiền." Tài xế: "..." "Tin tưởng chính mình." Nam sinh cười nói: "Cháu lớn lên đẹp trai như vậy, chú nhất định có thể nhớ kỹ." Tài xế không thèm phản ứng. Xe buýt lại chạy lên, nam sinh tùy tiện tìm ghế ngồi xuống. Ở Lâm Dị bên cạnh. Lâm Dị trở nên cứng đờ, nhiều như vậy vị trí, người này vì cái gì muốn ngồi bên cạnh cậu a! Lâm Dị không thể không đem rương hành lý hướng bên cạnh đẩy đẩy, chính mình còn phải đứng lên để nam sinh có đường đi qua. Khi cậu muốn đổi vị trí, trong xe chợt vang lên ' loảng xoảng loảng xoảng ', đây là do lúc Lâm Dị đẩy rương hành lý, từ rương phát ra âm thanh. Nam sinh ngồi xuống sau đó nghiêng đầu xem Lâm Dị: "Chào cậu, là đi Đại học kỹ thuật Phi Tự Nhiên sao?" Lâm Dị đỡ rương hành lý, vì không cho bên trong đồ vật lại phát ra âm thanh, cậu liền ngồi trở về. Nam sinh nhìn nhìn rương hành lý của cậu, suy đoán nói: "Cậu là sinh viên mới." Xác định rương hành lý sẽ không lại phát ra động tĩnh, Lâm Dị mới nhẹ nhàng nói ' ùm '. Nam sinh giống như rất giỏi về giao tiếp, hắn nói: "Tôi cũng là sinh viên của đại học chui này, là học trưởng của cậu." Lâm Dị câu nệ: "À." Nam sinh: "Thi đại học thành tích rất kém cỏi đúng không?" Nam sinh: "Thi bao nhiêu điểm?" Nam sinh: "Năm đó tôi thi 120, tiểu học đệ cậu thì sao?" Lâm Dị ngón tay nắm chặt rương hành lý, một bên cầu nguyện học trưởng không cần ở cùng chính mình giao lưu, một bên rũ mặt mày nói: "450." "Điểm cao nha, sao lại tới nơi này." Nam sinh nói thầm một câu, ghé mắt thấy Lâm Dị bởi vì khẩn trương mà căng chặt sườn mặt, cười nói: "Đừng sợ, học trưởng không phải người xấu, sẽ không ăn cậu đâu." Lâm Dị căng thẳng càng thêm rõ ràng, người giỏi ngoại giao vĩnh viễn sẽ không hiểu nổi khổ của người mắc chứng sợ hãi xã hội đâu. "Tiểu học đệ lá gan thật nhỏ a." Nam sinh để sát vào Lâm Dị, buồn cười mà nói: "Nội quy trường rõ ràng so với tôi càng đáng sợ không phải sao? Trên thư thông báo trúng tuyển có viết một hàng chữ màu đỏ huyết' không cần đến sớm ', tại sao cậu vẫn muốn đến trường học trước vậy?" "Tôi có điện thoại." Lâm Dị tùy tiện tìm cớ để kết thúc cuộc nói chuyện, cậu đứng lên, mang theo rương hành lý, tính toán tìm chỗ ngồi khác, cách cái tên học trưởng nói nhiều này xa một chút. Cậu mới vừa đứng dậy đẩy rương hành lý, còn chưa kịp ngồi vào ghế khác, xe bỗng nhiên phanh gấp. Nếu không phải Lâm Dị phản ứng cực nhanh mà bắt lấy tay vịn, có thể cậu sẽ trực tiếp lăn đến tài xế dưới chân. Nhưng rương hành lý không có thể may mắn thoát nạn. Một trận bùm bùm loạn vang, tài xế ' thao ' một tiếng, quay đầu lại nhìn lại hai hành khách trong xe: "Đụng phải một con thỏ, không có việc gì.." Giọng nói đột nhiên im bặt, tài xế cùng nam sinh sắc mặt khẽ biến. Rương hành lý 28 inch lật ngửa, bốn cái bánh xe gãy văn ra ngoài thì không nói nhưng cả cái rương cũng nổ tung, bên trong đồ vật rơi rớt khắp nơi. Dao phay, dao gọt hoa quả, chủy thủ, đủ loại kiểu dáng dụng cụ cắt gọt..