Tiên Hiệp [Edit] Cùng Trời Với Thú - Vụ Thỉ Dực

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi trmie, 29 Tháng năm 2022.

  1. trmie

    Bài viết:
    0

    Chương 10: Nữ chủ bạch liên hoa yếu đuối.


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Trmieh

    Sở Nguyên Hạo ở Lệ Thủy Hiên tiếp đãi khách nhân từ Ngật Khâu Sơn mà đến.

    Vị khách nhân này tên là Chiêm Hòa Trạch, đến từ Tẩy Kiếm Tông ở Ngật Khâu Sơn, là một võ giả cảnh giới Không Minh.

    Đại lục Tấn Thiên có cách nói tam tông tứ tộc ngũ môn, mà Tẩy Kiếm Tông ở Ngật Khâu Sơn là một trong tam đại tông môn rất có uy vọng ở đại lục Tấn Thiên, Tẩy Kiếm Tông ở Ngật Khâu Sơn nổi danh bằng kiếm, trong đó võ giả tu kiếm vô số, cũng là nhân vật hàng đầu ở đại lục Tấn Thiên.

    "Sở huynh đệ, lúc trước nghe nói Sở gia các ngươi lại xuất hiện thêm một thiên tài, chúc mừng." Chiêm Hòa Trạch cười nói.

    Sở Nguyên Hạo trong lòng vô cùng cao hứng, ai không hy vọng nhà mình có thể có thêm một ít đệ tử xuất sắc, đây cũng là căn bản của gia tộc cường thịnh. Trong lòng cao hứng, trên mặt lại rụt rè nói: "Đều là chuyện cũ mấy năm trước, Chiêm huynh hiện tại nói chưa khỏi trễ rồi. Huống chi thiên tài Tẩy Kiếm tông các ngươi rất nhiều, Sở gia chúng ta làm sao có thể sánh bằng các ngươi?"

    Chiêm Hòa Trạch cười nói: "Chúng ta chỉ là một đám người thô lỗ tu kiếm, nào bằng với đám người Sở gia các ngươi, chỉ riêng yêu thú Sở gia thành Lăng Dương các ngươi cũng chính là thiên hạ nổi danh.."

    Sau khi hai người khen ngợi lẫn nhau một phen, Chiêm Hòa Trạch mới có ý giải thích.

    "Nghe nói Sở gia các ngươi có một tiểu cô nương ba năm trước khế ước với một con yêu thú hệ thủy cấp mười, có việc này thật sao?" Chiêm Hòa Trạch hỏi.

    Sở Nguyên Hạo lập tức hiểu được mục đích hắn đặc biệt tới, trên mặt không lộ ra, cười nói: "Xác thực có chuyện, mấy trưởng lão Sở gia chúng ta còn đặc biệt vì việc này mà xuất quan. Nhưng mà ngươi cũng biết, Sở gia chúng ta cùng yêu thú khế ước, bình thường đều là khế ước mới sinh ra yêu thú ấu bồi, để cùng chủ nhân cùng nhau trưởng thành, giảm bớt thời kỳ làm quen. Mà càng là yêu thú cấp cao, thời gian trưởng thành càng dài, muốn chúng nó có thể trưởng thành đủ để trợ giúp chủ nhân chiến đấu, còn cần một đoạn thời gian rất dài."

    Cho nên trước khi yêu thú trưởng thành, đệ tử Sở gia đều là một mình phấn đấu.

    Chiêm Hòa Trạch làm sao nghe không ra ý tứ của hắn, nghiêm mặt nói: "Đó là, yêu thú cấp cao trưởng thành không dễ dàng, bằng không cũng sẽ không đặc biệt cùng nhân loại khế ước, chính là vì có thể mau chóng trưởng thành. Sở huynh đệ, hôm nay ta tới, quả thật có một việc cần Sở gia các ngươi trợ giúp, ở đây ta liền mặt dày nói."

    Sở Nguyên Hạo lập tức bày ra sắc mặt, làm ra vẻ rửa tai cung kính nghe.

    Mặc kệ Chiêm Hòa Trạch đến chuyện gì, Tẩy Kiếm Tông cùng Sở gia xưa nay giao hảo, nếu như trong phạm vi năng lực, tự nhiên là có thể giúp liền giúp.

    Khi hai người nói chuyện, chung quanh bày ra cấm chế cách âm, hạ nhân hầu hạ cách đó không xa chỉ có thể nhìn thấy miệng hai người rung động, lại không nghe được bọn họ nói cái gì.

    Một con yêu thú màu đen nằm sấp trên xà nhà, đôi mắt một vàng một đen nhìn hai người phía dưới, đem lời nói của bọn họ nghe hết.

    Thẳng đến khi hai người nói chuyện xong, nó cũng duỗi thắt lưng, lặng yên không một tiếng động rời đi.

    * * *

    Yêu thú màu đen xuyên qua mái hiên, võ giả tuần tra còn chưa thấy rõ ràng, nó đã xẹt qua như một cơn gió, biến mất trước mắt.

    Yêu thú một đường đi về phía trước, rất nhanh liền đi tới trước Tử Trúc Lâm.

    Vươn móng vuốt ở trên cấm chế xé mở một cái miệng, yêu thú rất nhanh liền chui vào.

    Vừa mới tiến vào Tử Trúc Lâm, chỉ thấy trong rừng có một đám yêu thú đang đánh nhau ở đó, lông bay loạn, trên bầu trời có mấy con chim yêu thú đang bay, phát ra một trận tiếng kêu gập ghềnh, nghe trong tai người là đàn chim ầm ầm, nghe vào tai yêu thú, đó là đang kích động cổ vũ cho đám yêu thú đánh nhau phía dưới, không ngại nhiều chuyện.

    Vẫn là Cửu Ly Điêu săn có năng lực điều tra tốt nhất phát hiện yêu thú trở về, lập tức cạc cạc kêu lên: [Yêu Thọ à, lão đại đã trở lại!]

    Đám yêu thú đánh nhau lập tức xếp hàng ngồi xổm, mang theo một thân thương tích nhìn yêu thú nhẹ nhàng đứng trên một gốc trúc.

    Yêu thú một đen một vàng mắt nhìn chằm chằm chúng nó, không nói gì.

    Một đám tiểu yêu thú trong lòng lo sợ bất an, cho rằng lão đại tức giận, run rẩy nghĩ làm thế nào tránh được một kiếp, lão đại đánh yêu thú rất đau. Cho nên, vội vàng đẩy ra một con yêu thú chết thay đi ra ngoài để cho lão đại đánh một trận hết giận.

    Cuối cùng là Băng Mục Sư cấp chín ngồi xổm ở một bên xem náo nhiệt không biết bị yêu thú nào đạp ra khỏi mông, xương cốt lăn về phía trước.

    Băng Mục Sư trong nháy mắt từ một con sư tử cao quý lãnh diễm biến thành một quả bóng thịt dính lá trúc.

    Nó tức giận nhảy dựng lên, một tiếng sư tử rống lên: [Thằng nhóc nào đạp mông ta? Ra đây, ta hứa sẽ giết ngươi!]

    Một đám yêu thú đáng yêu nghiêng đầu nhìn nó, vẻ mặt "Ngươi nói cái gì ta nghe không hiểu".

    Nhưng mà Băng Mục Sư là một con sư tử thông minh, hơn nữa nó có mắt thần quan sát, sao không biết thủ phạm là ai, vì thế mở miệng, một đạo băng trùy hướng Cửu Ly Điêu thoạt nhìn ngoan ngoãn khéo léo cách đó không xa phun đi.

    Cửu Ly Điêu không ngốc bạch ngọt như chủ nhân của nó, ngược lại là một con chồn bụng đen, nó nhanh nhẹn trốn sau lưng một con gấu trúc cao nửa người, lông Đại Địa Liệt Hùng trên mặt đất theo bản năng sáng lên một đạo hỏa diễm, đem băng trùy kia hòa tan thành nước, chỉ là ngọn lửa trên người nó rất nhanh đốt lá khô trên mặt đất, oanh một tiếng rừng trúc bốc cháy.

    Đám yêu thú còn chưa kịp chạy, lại một đạo cột nước phun tới, đem hỏa diễm tưới tưới.

    Một đám yêu thú thở phào nhẹ nhõm, bảy miệng tám lưỡi nói: [May mắn có Huyền Quy ở đây, nếu không nếu đốt đến rừng trúc, chủ nhân sẽ rất tức giận.]

    [Chính là, gấu đất, sau này ngươi không nên tùy tiện phóng hỏa trong rừng trúc.]

    [A Huyền thật lợi hại!]

    Được khen ngợi, Uyên Đồ Huyền Quy giống như một người đại ca bình tĩnh, chậm rãi nói: "Ta ghét lửa.. Sau này ai phóng hỏa, phun nó một mặt nước..]

    Đại Địa Liệt Hùng ngây thơ gãi đầu, vẻ mặt vô tội.

    A Chiếu nhìn đám yêu thú tiểu đệ phía dưới chỉ lo chơi đùa, có chút ưu thương.

    Quên đi, thật sự là không thể trông cậy vào chúng nó, phải chờ chúng nó có thể giúp làm việc, còn phải chờ mười năm nữa.

    A Chiếu nhảy xuống, vỗ một móng vuốt, đem lời nói của chúng đều nghe hết, mới nói: [Chủ viện bên kia có việc, sau này các ngươi đi qua, phải cảnh tỉnh một chút.]

    Một đám trẻ con nhìn nó một cách dễ thương.

    A Chiếu nhất thời lại nghĩ một cái móng vuốt, những tiểu đệ này ngu xuẩn như vậy, ngoại trừ ăn chính là chơi, rốt cuộc có tác dụng gì?

    Trái tim tùy ý động, muốn cho một móng vuốt khác, đột nhiên cổ A Chiếu nâng lên.

    Đám yêu thú nhìn nó, phát hiện động tác này của nó, liền hiểu được chủ nhân của chúng nó tới đón chúng về nhà.

    Quả nhiên, rất nhanh liền nghe được một trận tiếng bước chân, tiếp theo là một đám thiếu niên mười mấy tuổi đi về phía này.

    Quần áo trên người bọn họ khác nhau, nhưng bên hông đều treo một cái túi vải màu sắc giống như túi xách, túi vải kia dùng vật liệu đặc thù chế tạo, yêu thú có thể vào bên trong nghỉ ngơi, bình thường gọi đây là túi linh thú.

    Nhưng mà túi linh thú Sở gia cùng ý nghĩa bình thường bất đồng, bên trong nó có một không gian có thể làm cho yêu thú tự do hoạt động nghỉ ngơi, cũng không hạn chế yêu thú ra vào, bởi vậy có thể thấy được quan hệ giữa Sở gia cùng yêu thú, từ thời viễn cổ đã cùng các đại yêu thú ký kết khế ước bình đẳng, cũng không giống những khế ước nô dịch bắt buộc bên ngoài.

    A Chiếu nhảy dựng lên, nhào về phía một thiếu nữ đặc biệt xinh đẹp kiều diễm trong đám thiếu niên kia, trực tiếp dán lên mặt nàng, cái đuôi câu lên cổ nàng.

    Nhìn thấy khuôn mặt Sở Chước bị yêu thú mơ hồ, tất cả mọi người nhịn không được cười một tiếng.

    Tuy rằng cảnh này bọn họ đã xem qua rất nhiều lần, nhưng mỗi một lần đều nhịn không được muốn cười.

    Sở Chước bình tĩnh bỏ tiểu yêu thú dính trên mặt xuống, búng lông trên trán nó xuống, mặc cho nó nhảy đến bả vai mình.

    Sở Nguyệt tiến lại gần, hỏi:" A Chước, yêu thú của ngươi thật sự rất đáng yêu, nó có phải là Linh Miêu nhất tộc nào đó hay không? "

    " Ta xem không giống, ngược lại giống Linh Báo nhất tộc. "Sở Nguyên Triết nói.

    " Có lẽ là Linh Sư nhất tộc?"Sở Thanh Loan cũng phụ họa một tiếng.

    Ba năm trước, sau khi Sở Chước thăng chức vào Huyền kỳ không lâu, thừa dịp một lần ra ngoài, quang minh chính đại dẫn A Chiếu ra ngoài, đối ngoại chỉ nói là yêu thú tập trung mua ở bên ngoài thị trường.

    Bởi vì A Chiếu nho nhỏ một con, khí tức trên người giống như tiểu yêu thú cấp ba bốn, nhìn không ra giống gì, người Sở gia cũng không có quá mức chú ý, thành công làm cho thân phận A Chiếu ở Sở gia rõ ràng.

    Nhưng mà bởi vì mắt uyên ương khó có được của A Chiếu, ngược lại làm cho đám thiếu niên này mỗi lần đều vui vẻ suy đoán một phen. Trên thế giới yêu thú có ngàn vạn giống loài, thậm chí có rất nhiều yêu thú mà nhân loại chưa phát hiện ra, làm ngự thú sư, bọn họ đều quen thuộc các loại yêu thú, đối với một giống xa lạ, đều là nhiệt tình tăng vọt.

    Sở Chước chỉ cười nhạt, tùy ý bọn họ thảo luận.

    Sở Thanh Loan lơ đãng quay đầu nhìn thấy, không khỏi sửng sốt, sau đó khuôn mặt hơi nóng lên.

    Bộ dáng khi nàng mỉm cười vô cùng xinh đẹp, mặt mày tinh xảo giống như một bức tranh thủy mặc, đôi mắt đen nhánh sáng ngời, hơi nhíu mày, vô hình trung thêm một loại khí tức khiếp đảm gầy yếu, rất dễ khiến người ta thương tiếc, làm cho người ta cho rằng đây là một tiểu cô nương kiều diễm vô tội.

    Biết rõ cô gái này rất lợi hại, nhưng hắn thường bị ngoại hình của nàng lừa gạt.

    Sở Thanh Loan nghĩ đến ba năm trước khi nhìn thấy nàng, rõ ràng chính là một cô nương bảy tám tuổi gầy gò nho nhỏ, mặt vàng vọt, căn bản nhìn không ra mỹ mạo, không nghĩ tới ba năm trôi qua, nàng thế nhưng lại trưởng thành như vậy, không thể không nói, di truyền của chi thứ năm thật sự là kinh người.

    Thời gian ba năm, được cung cấp nhiều tài nguyên cùng tu vi tinh tiến, làm cho Sở Chước từ một tiểu cô nương mặt vàng đói gầy lớn lên thành một tiểu nữ tinh xảo xinh đẹp, dáng người cao ráo, trên người đã có được hơi thở thiếu nữ.

    Chỉ là mỗi lần Sở Chước soi gương, nhìn thấy bộ dáng tiểu bạch liên yếu đuối của mình, liền nhịn không được muốn thở dài.

    Nàng tuy rằng không biết cha mẹ cùng hai tỷ tỷ trông như thế nào, nhưng từ một ít trưởng bối Sở gia miêu tả biết được, bọn họ tuyệt đối là tư thế oai hùng hiên ngang, cùng bộ dáng nhu nhược bạch liên hoa của nàng hoàn toàn không giống, làm cho Sở Chước có một loại ảo giác mình có thể không phải huyết mạch Sở gia.

    Kiếp trước, nàng từng bởi vì tướng mạo mềm yếu này mà nếm trải không ít khổ sở.

    Nhưng mà tướng mạo là trời sinh, cũng là cha mẹ cho, Sở Chước dù có không hài lòng như thế nào, cũng không nghĩ tới muốn thay đổi nó, thẳng đến sau này, nàng tự mình lĩnh ngộ được một loại kỹ năng bạch liên hoa hố giết người, cuộc sống rốt cục cũng tốt hơn rất nhiều.
     
  2. trmie

    Bài viết:
    0

    Chương 11: Cảnh giới Ngưng Mạch tầng thứ bảy.

     
    Tranthuha14 thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...