Chương 40: Gặp Vương lão sư
[HIDE-THANKS]
"Được rồi được rồi, đừng khóc có được hay không."
Ta thấy nàng khóc không lợi hại như vậy, mới nhẹ giọng dụ dỗ để nàng đứng dậy.
"Không được không được, ta còn đau, ta run chân, đứng không được mà.."
Nàng nhảy nhót cọ về phía trên người ta.
"Ai u, ngươi đau còn có thể nhảy nhót như thế, ngươi.."
Ta đây lời còn chưa nói hết, cũng cảm giác thân thể rơi xuống.
Con thỏ nhỏ chết bầm này cả người nhảy đến trên người ta treo lên, đầu mềm mại tựa ở trên bả vai ta, còn rầm rì..
"Hắc, ngươi đây là dáng vẻ đau sao, lại làm nũng lại chơi xấu, bình thường quá chìu ngươi đúng chứ?"
Nàng bình thường ít rèn luyện, thịt trên người mềm mại, nhưng không phải rất nặng, ta nâng bắp đùi của nàng mặc nàng treo ở trên người ta, chậm rãi đi phía bên giường.
"Ngươi là muốn tự mình xuống, hay là muốn để ta đem ngươi vứt trên giường."
Ta nghiêng đầu nhìn nàng, khát vọng cùng nàng đến ánh mắt giao lưu, nhưng nàng chỉ chăm chú vùi đầu rầm rì, cũng không để ý đến ta, ta làm dáng nhẹ buông tay muốn đem nàng vứt trên giường.
"A~mẹ mẹ mẹ mẹ.. Hu hu hu hu.. Không thể vứt ta, ta còn đau đó.."
Ta lời còn chưa dứt cũng cảm giác thân thể nàng co rụt lại, lực lớn hơn nữa ôm cổ của ta, ta một hơi suýt chút nữa nghẹt thở.
Ta vỗ nhẹ lưng của nàng, ra hiệu nàng buông tay, mãi đến tận ta hô hấp lần nữa đến không khí mới mẻ, ta mới chậm rãi mở miệng tiếp tục dụ dỗ.
Đại đa số tình huống, chỉ cần nàng bị đánh xong bắt đầu làm nũng chơi xấu đó chính là không có việc lớn gì, rất dễ dụ.
"Cũng bao lớn còn chơi xấu, xin hỏi Dương Dương người bạn nhỏ năm nay ba tuổi sao?"
"Hai.. Hai tuổi rưỡi.."
Nàng vùi ở cổ ta giọng mũi rất đậm lẩm bẩm.
"Nha~Hai tuổi rưỡi hả.."
Ta nhướng mày một cái, cố ý kéo dài âm thanh trêu chọc nàng, nhưng lời còn chưa dứt liền cố ý đột nhiên ngồi ở trên giường.
Cái mông của nàng trong một khắc tiếp xúc được chân ta, ta có thể cảm giác được toàn thân nàng đều căng thẳng lên, lập tức, nàng từ trên người ta bò xuống chậm rãi bò trên giường.
Nhìn bóng lưng nàng gian nan bò sát, ta thật sự rất nỗ lực khống chế được ý cười.
Mắt thấy nàng liền muốn chui vào trong chăn, ta tay mắt lanh lẹ lôi mắt cá chân nàng đem nàng lôi ra.
"Còn không có nói xong mà, chạy đằng nào, tiểu tổ tông."
Bị ta đây kéo, nàng trọng tâm bất ổn cả người nằm sấp ở trên giường.
Tự động bỏ qua cái miệng nhỏ nàng cong lên và ánh mắt tràn ngập ai oán.
Ta dựa cánh tay nằm nghiêng ở bên cạnh nàng, chỉnh sửa thần sắc, nhưng cũng không phải rất nghiêm túc.
Ta đem chuyện mấy ngày nay đơn giản làm cái đánh giá, để nàng cố gắng nhớ kỹ giáo huấn, đừng tiếp tục lặp lại phạm sai lầm.
Nàng nghe.. Không thể nói không chăm chú, chỉ có thể nói có chút qua loa, mặc kệ ta nói cái gì, nàng đều đang gật đầu..
"Một chuyện cuối cùng, Tâm Duyệt tỷ tỷ ngươi ở nơi này hai tuần lễ, sống chung hòa bình được không?"
Ta cố ý hạ thấp tư thái, rất giống là một dáng dấp phi tử cầu xin hoàng thượng lật bài.
Nàng không lên tiếng, nhưng nàng càng ngày càng ánh mắt sắc bén đã nói cho ta biết đáp án..
"Nếu như ngươi không muốn thì thôi ta một hồi đem ngươi đưa về nhà, chính ngươi ở nhà được không?"
Ta cũng không có ý định cưỡng cầu nàng và Tâm Duyệt cố gắng ở chung, dù sao hai người có mâu thuẫn một bàn tay vỗ không lên tiếng.
Nếu như một mực yêu cầu nhãi con này thoái nhượng, thế tất sẽ làm nàng chịu oan ức, chẳng bằng hai người kia tách ra đừng tiếp xúc thì được rồi.
Nàng dùng tay chỉ vào ta, muốn ta cùng nàng cùng trở lại.
"Chờ ông bà ngoại ngươi trở về ta lại đi, ngươi tự mình ở nhà chờ hai ngày trước."
Tâm Duyệt là được phó thác chúng ta chăm sóc, nếu như trong nhà một trưởng bối đều không có, cứ như vậy đem bản thân nàng để ở nhà, vậy cũng quá nói không được, chỉ có thể chờ đợi ba mẹ ta trở về, lại tìm lý do rời khỏi.
Con thỏ nhỏ chết bầm này nghĩ đến một hồi cuối cùng quyết định chờ ông bà ngoại trở về cùng ta cùng nhau về nhà, cũng đáp ứng sẽ cố gắng ở chung, nhưng làm điều kiện, ta đây mấy ngày đều phải dỗ nàng ngủ..
Ta không biết đây coi là không tính cưng chiều đứa trẻ, nàng khi còn bé vẫn luôn là ta ôm ngủ, chờ nàng lớn lên chút thời điểm chia giường.. Có chút khó khăn.
Nàng khóc lóc kêu sợ tối cái gì, chạy về phía chỗ ta, ta nhiều lần nhẹ dạ thỏa hiệp, cho nên sẽ không chia thành công..
Cho tới bây giờ, chỉ cần ta không đi công tác, về nhà sớm, nàng vẫn là sẽ quấn quít lấy cùng ngủ với ta..
"Được, đáp ứng ngươi, có đói bụng hay không bảo bối, ta bưng chút cháo đến cho ngươi uống được không?"
Ta nhìn kỹ một chút vết thương phía sau nàng, sau khi xác nhận không sao mới đi nhà bếp bưng cháo.
Thắt lưng dùng không thuận tay ta sợ ra tay quá nặng, cho nên thu lực đánh, nhưng đánh xong xem vết thương mới phát hiện đánh nhẹ rồi.
Phỏng chừng đều dùng không được sáng sớm ngày mai, nàng đêm nay là có thể sinh khí dồi dào, nhảy nhót tưng bừng.
Đêm đó, đem nhãi con này dỗ ngủ, ta rón rén xuống giường chuẩn bị tắt đèn về gian phòng chính ta, ngay ở thời điểm ta sắp đi tới cửa.. Điện thoại vang lên.
Ta cuống quít cắt đứt, nín thở quan sát tiểu gia hỏa này có bị đánh thức hay không, may mà nàng chỉ là trở mình lại tiếp tục ngủ, ta lui ra, nhẹ giọng đóng cửa lại sau đó thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Ta vừa đi phòng ta vừa kiểm tra là điện thoại của ai, là mẹ ta, chưa kịp ta gọi lại liền lần nữa gọi đến.
"Ta có người bạn bè cũ phải về thành phố S, trưa mai ngươi mang theo Tâm Duyệt đi thăm hỏi một hồi."
Ta không làm sao để bụng, vừa nghe vừa gật đầu, lão phật gia ra lệnh, ta cũng chỉ có phần chấp hành, theo nàng nói làm là được, ta thần du nghe nàng nói.
"Người này là người cổ hủ, làm lão sư cả đời, thấy con nhà ai đều muốn giáo dục hai câu, đừng mang theo Dương Dương đi tới, Tâm Duyệt khi còn bé ở chỗ nàng học được quy tắc, lẽ ra nên đi thăm một chút.."
Nghe thế ta mới phục hồi tinh thần lại, cái gì Dương Dương, nàng mới vừa nói cái gì, chờ khi ta phản ứng lại chuẩn bị truy hỏi, điện thoại cúp rồi..
Nghe trong điện thoại truyền tới tiếng bíp bíp, ta nhanh chóng chỉnh hợp tin tức, hình như là để ta ngày mai mang theo Dương Dương và Tâm Duyệt viếng thăm một vị bạn cũ, vị bạn cũ kia là lão sư của Tâm Duyệt.. Hình như thì những thứ này.
Một ly nước lạnh vào bụng, ta gọi điện thoại cho Tiểu Lưu, để nàng chuẩn bị chút lễ vật, sáng mai ta muốn dùng.
Sáng sớm hôm sau, hiếm thấy yên tĩnh, bởi vì chỉ có ta và Tâm Duyệt hai người đang ăn điểm tâm, nhãi con này hằng ngày ngủ nướng kêu hết mấylần không dậy, rầm rì kêu đau..
Dù sao buổi trưa mới đi bái phỏng Vương lão sư, nàng không dậy thì thôi vậy.
Ta nói với Tâm Duyệt chuyện buổi trưa bái phỏng Vương lão sư, để nàng đi chuẩn bị trước.
Nhưng phản ứng của nàng có chút ngoài ý muốn, tuy nàng cực lực giữ vững bình tĩnh nhưng ta vẫn là phát giác nàng chợt lóe lên hoang mang và.. Hoảng sợ?
Mặc dù lòng có nghi vấn, nhưng ta còn là lấy nũ cười thản nhiên đáp lại bình tĩnh giả vờ của nàng.
"Mấy giờ rồi, tiểu tổ tông, mặt trời đều chiếu tới mông rồi, rời giường nhanh lên một chút đi!"
Ta đứng bên giường nhãi con, vò vò đầu của nàng, lại chọt chọt mặt nàng, nàng bị ta quấy rầy phiền rồi, chui vào trong chăn, ta lại đi kéo chăn của nàng.
"Ai nha, mẹ, ngươi làm gì thế a, ta thì ngủ thêm năm phút nữa, thì năm phút.."
Sau khi bị ta vén chăn lên, nàng chỉ có thể ôm gối rầm rì.
"Đã cho ngươi rất nhiều năm phút đồng hồ rồi bảo bối, thật sự không còn sớm, tỉnh táo một chút, rời giường thôi.."
Ta đem rèm cửa sổ kéo ra, ánh mặt trời chói mắt lập tức chiếu vào trên người nàng lại thành công gây nên nàng một trận bất mãn.
"Được rồi bảo bối, rời giường thôi."
Ta lôi cánh tay của nàng đem nàng kéo ngồi dậy, lại nâng mặt nàng ở giữa trán nàng hôn một cái, sau khi xác nhận nàng sẽ không ngủ tiếp, mới quay người đi làm chuyện của chính ta.
"Trời ạ! Giường của ta nói nó thật sự không nỡ cho ta!"
Ta vừa tới hành lang liền nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng thét kinh hãi.
Ta âm thầm thở dài, không khỏi cảm khái, thật là một tiểu gia hỏa khó trị.
Sau một trận binh hoang mã loạn, chúng ta cuối cùng đến nơi ở của Vương lão sư, trước khi gõ cửa ta còn cố ý dặn Dương Dương nhất định phải chú ý lễ phép.
"Chào dì Vương."
"Chào Vương nãi nãi!"
"Lão sư.. Chào."
"Chào các ngươi."
Vương lão sư mặt mỉm cười, vô cùng khéo léo đáp lại vấn an của mấy người chúng ta, nàng nói chuyện không nhanh không chậm thanh âm không lớn nhưng cũng tự mang uy nghiêm, khiến người ta không rét mà run.
Lần này bữa trưa ngoại trừ mấy người chúng ta ra còn có mấy học sinh của Vương lão sư, nhìn dáng vẻ tuổi cũng không lớn cũng là khoảng chừng hai mươi.
Chúng ta đi vẫn có chút muộn, bữa trưa gần như sắp làm xong, mấy học sinh của Vương lão sư ở nhà bếp vội vàng cuối cùng một chút công tác phần kết, ta đi qua cũng có không thể giúp gì, đơn giản ngồi ở phòng khách tán gẫu cùng Vương lão sư.
Hai đứa nhỏ này, khởi đầu còn có thể ngồi ở bên cạnh nghe một chút, nhưng sau đó có thể cảm thấy thực sự tẻ nhạt.
Dò hỏi Vương lão sư có thể ở nhà nàng đi dạo hay không, sau khi có được sự cho phép, hai người này thì như có được đại xá một mình đi chơi rồi.
"Vương lão sư, bữa trưa đã xong rồi."
Vương lão sư vừa khen ngợi Dương Dương tính cách thật có lễ phép hỏi ta là giáo dục thế nào.
Ta nhất thời nghẹn lời trả lời không được, đang lúng túng cười, liền nghe được tin tức bữa trưa đã làm xong.
Ta đầy mặt tha thiết nhìn nàng, nàng cười nói chuyện này có thể sau khi ăn xong tán gẫu tiếp, đi ăn cơm trước.
Ta đương nhiên lòng tràn đầy vui mừng đáp ứng, trên mặt còn phải giả bộ nhẹ như mây gió.
Mãi đến tận đi đoạn đường phòng ăn này ta mới phát hiện, phong cách trang trí của nhà Vương lão sư vô cùng trang trọng, trong lúc lơ đãng thì cho người cảm giác đặt mình trong đó dần dần cảm giác ngột ngạt.
Ầm!
Trên lầu truyền đến nổ vang, trực giác nói cho ta biết nhãi con này lại đã gây họa.
Ta lập tức đứng dậy chuẩn bị lên lầu kiểm tra, nhưng bị Vương lão sư đè xuống, nàng thậm chí cũng không có bất kỳ tâm tình gợn sóng gì, chỉ là rất thản nhiên để một học sinh của nàng lên lầu kiểm tra.
Không lâu, hai người nhóc con này rủ đầu đi theo phía sau người học sinh kia từ trên lầu đi xuống, đứng trước mặt chúng ta, toàn bộ hành trình không từng ngẩng đầu.
Nhìn hai nàng dáng vẻ chật vật này, chẳng lẽ là đánh nhau?
Thấy không một người nói chuyện, nhãi con này lén lút ngẩng đầu liếc ta xem một chút, nhưng cũng thì nháy mắt liền lại cúi trở về.
"Có người muốn giải thích không?"
Vương lão sư vẫn bình tĩnh, chỉ là nhấp nhẹ một ngụm trà trong tay.
Hết chương 40
Ta thấy nàng khóc không lợi hại như vậy, mới nhẹ giọng dụ dỗ để nàng đứng dậy.
"Không được không được, ta còn đau, ta run chân, đứng không được mà.."
Nàng nhảy nhót cọ về phía trên người ta.
"Ai u, ngươi đau còn có thể nhảy nhót như thế, ngươi.."
Ta đây lời còn chưa nói hết, cũng cảm giác thân thể rơi xuống.
Con thỏ nhỏ chết bầm này cả người nhảy đến trên người ta treo lên, đầu mềm mại tựa ở trên bả vai ta, còn rầm rì..
"Hắc, ngươi đây là dáng vẻ đau sao, lại làm nũng lại chơi xấu, bình thường quá chìu ngươi đúng chứ?"
Nàng bình thường ít rèn luyện, thịt trên người mềm mại, nhưng không phải rất nặng, ta nâng bắp đùi của nàng mặc nàng treo ở trên người ta, chậm rãi đi phía bên giường.
"Ngươi là muốn tự mình xuống, hay là muốn để ta đem ngươi vứt trên giường."
Ta nghiêng đầu nhìn nàng, khát vọng cùng nàng đến ánh mắt giao lưu, nhưng nàng chỉ chăm chú vùi đầu rầm rì, cũng không để ý đến ta, ta làm dáng nhẹ buông tay muốn đem nàng vứt trên giường.
"A~mẹ mẹ mẹ mẹ.. Hu hu hu hu.. Không thể vứt ta, ta còn đau đó.."
Ta lời còn chưa dứt cũng cảm giác thân thể nàng co rụt lại, lực lớn hơn nữa ôm cổ của ta, ta một hơi suýt chút nữa nghẹt thở.
Ta vỗ nhẹ lưng của nàng, ra hiệu nàng buông tay, mãi đến tận ta hô hấp lần nữa đến không khí mới mẻ, ta mới chậm rãi mở miệng tiếp tục dụ dỗ.
Đại đa số tình huống, chỉ cần nàng bị đánh xong bắt đầu làm nũng chơi xấu đó chính là không có việc lớn gì, rất dễ dụ.
"Cũng bao lớn còn chơi xấu, xin hỏi Dương Dương người bạn nhỏ năm nay ba tuổi sao?"
"Hai.. Hai tuổi rưỡi.."
Nàng vùi ở cổ ta giọng mũi rất đậm lẩm bẩm.
"Nha~Hai tuổi rưỡi hả.."
Ta nhướng mày một cái, cố ý kéo dài âm thanh trêu chọc nàng, nhưng lời còn chưa dứt liền cố ý đột nhiên ngồi ở trên giường.
Cái mông của nàng trong một khắc tiếp xúc được chân ta, ta có thể cảm giác được toàn thân nàng đều căng thẳng lên, lập tức, nàng từ trên người ta bò xuống chậm rãi bò trên giường.
Nhìn bóng lưng nàng gian nan bò sát, ta thật sự rất nỗ lực khống chế được ý cười.
Mắt thấy nàng liền muốn chui vào trong chăn, ta tay mắt lanh lẹ lôi mắt cá chân nàng đem nàng lôi ra.
"Còn không có nói xong mà, chạy đằng nào, tiểu tổ tông."
Bị ta đây kéo, nàng trọng tâm bất ổn cả người nằm sấp ở trên giường.
Tự động bỏ qua cái miệng nhỏ nàng cong lên và ánh mắt tràn ngập ai oán.
Ta dựa cánh tay nằm nghiêng ở bên cạnh nàng, chỉnh sửa thần sắc, nhưng cũng không phải rất nghiêm túc.
Ta đem chuyện mấy ngày nay đơn giản làm cái đánh giá, để nàng cố gắng nhớ kỹ giáo huấn, đừng tiếp tục lặp lại phạm sai lầm.
Nàng nghe.. Không thể nói không chăm chú, chỉ có thể nói có chút qua loa, mặc kệ ta nói cái gì, nàng đều đang gật đầu..
"Một chuyện cuối cùng, Tâm Duyệt tỷ tỷ ngươi ở nơi này hai tuần lễ, sống chung hòa bình được không?"
Ta cố ý hạ thấp tư thái, rất giống là một dáng dấp phi tử cầu xin hoàng thượng lật bài.
Nàng không lên tiếng, nhưng nàng càng ngày càng ánh mắt sắc bén đã nói cho ta biết đáp án..
"Nếu như ngươi không muốn thì thôi ta một hồi đem ngươi đưa về nhà, chính ngươi ở nhà được không?"
Ta cũng không có ý định cưỡng cầu nàng và Tâm Duyệt cố gắng ở chung, dù sao hai người có mâu thuẫn một bàn tay vỗ không lên tiếng.
Nếu như một mực yêu cầu nhãi con này thoái nhượng, thế tất sẽ làm nàng chịu oan ức, chẳng bằng hai người kia tách ra đừng tiếp xúc thì được rồi.
Nàng dùng tay chỉ vào ta, muốn ta cùng nàng cùng trở lại.
"Chờ ông bà ngoại ngươi trở về ta lại đi, ngươi tự mình ở nhà chờ hai ngày trước."
Tâm Duyệt là được phó thác chúng ta chăm sóc, nếu như trong nhà một trưởng bối đều không có, cứ như vậy đem bản thân nàng để ở nhà, vậy cũng quá nói không được, chỉ có thể chờ đợi ba mẹ ta trở về, lại tìm lý do rời khỏi.
Con thỏ nhỏ chết bầm này nghĩ đến một hồi cuối cùng quyết định chờ ông bà ngoại trở về cùng ta cùng nhau về nhà, cũng đáp ứng sẽ cố gắng ở chung, nhưng làm điều kiện, ta đây mấy ngày đều phải dỗ nàng ngủ..
Ta không biết đây coi là không tính cưng chiều đứa trẻ, nàng khi còn bé vẫn luôn là ta ôm ngủ, chờ nàng lớn lên chút thời điểm chia giường.. Có chút khó khăn.
Nàng khóc lóc kêu sợ tối cái gì, chạy về phía chỗ ta, ta nhiều lần nhẹ dạ thỏa hiệp, cho nên sẽ không chia thành công..
Cho tới bây giờ, chỉ cần ta không đi công tác, về nhà sớm, nàng vẫn là sẽ quấn quít lấy cùng ngủ với ta..
"Được, đáp ứng ngươi, có đói bụng hay không bảo bối, ta bưng chút cháo đến cho ngươi uống được không?"
Ta nhìn kỹ một chút vết thương phía sau nàng, sau khi xác nhận không sao mới đi nhà bếp bưng cháo.
Thắt lưng dùng không thuận tay ta sợ ra tay quá nặng, cho nên thu lực đánh, nhưng đánh xong xem vết thương mới phát hiện đánh nhẹ rồi.
Phỏng chừng đều dùng không được sáng sớm ngày mai, nàng đêm nay là có thể sinh khí dồi dào, nhảy nhót tưng bừng.
Đêm đó, đem nhãi con này dỗ ngủ, ta rón rén xuống giường chuẩn bị tắt đèn về gian phòng chính ta, ngay ở thời điểm ta sắp đi tới cửa.. Điện thoại vang lên.
Ta cuống quít cắt đứt, nín thở quan sát tiểu gia hỏa này có bị đánh thức hay không, may mà nàng chỉ là trở mình lại tiếp tục ngủ, ta lui ra, nhẹ giọng đóng cửa lại sau đó thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Ta vừa đi phòng ta vừa kiểm tra là điện thoại của ai, là mẹ ta, chưa kịp ta gọi lại liền lần nữa gọi đến.
"Ta có người bạn bè cũ phải về thành phố S, trưa mai ngươi mang theo Tâm Duyệt đi thăm hỏi một hồi."
Ta không làm sao để bụng, vừa nghe vừa gật đầu, lão phật gia ra lệnh, ta cũng chỉ có phần chấp hành, theo nàng nói làm là được, ta thần du nghe nàng nói.
"Người này là người cổ hủ, làm lão sư cả đời, thấy con nhà ai đều muốn giáo dục hai câu, đừng mang theo Dương Dương đi tới, Tâm Duyệt khi còn bé ở chỗ nàng học được quy tắc, lẽ ra nên đi thăm một chút.."
Nghe thế ta mới phục hồi tinh thần lại, cái gì Dương Dương, nàng mới vừa nói cái gì, chờ khi ta phản ứng lại chuẩn bị truy hỏi, điện thoại cúp rồi..
Nghe trong điện thoại truyền tới tiếng bíp bíp, ta nhanh chóng chỉnh hợp tin tức, hình như là để ta ngày mai mang theo Dương Dương và Tâm Duyệt viếng thăm một vị bạn cũ, vị bạn cũ kia là lão sư của Tâm Duyệt.. Hình như thì những thứ này.
Một ly nước lạnh vào bụng, ta gọi điện thoại cho Tiểu Lưu, để nàng chuẩn bị chút lễ vật, sáng mai ta muốn dùng.
Sáng sớm hôm sau, hiếm thấy yên tĩnh, bởi vì chỉ có ta và Tâm Duyệt hai người đang ăn điểm tâm, nhãi con này hằng ngày ngủ nướng kêu hết mấylần không dậy, rầm rì kêu đau..
Dù sao buổi trưa mới đi bái phỏng Vương lão sư, nàng không dậy thì thôi vậy.
Ta nói với Tâm Duyệt chuyện buổi trưa bái phỏng Vương lão sư, để nàng đi chuẩn bị trước.
Nhưng phản ứng của nàng có chút ngoài ý muốn, tuy nàng cực lực giữ vững bình tĩnh nhưng ta vẫn là phát giác nàng chợt lóe lên hoang mang và.. Hoảng sợ?
Mặc dù lòng có nghi vấn, nhưng ta còn là lấy nũ cười thản nhiên đáp lại bình tĩnh giả vờ của nàng.
"Mấy giờ rồi, tiểu tổ tông, mặt trời đều chiếu tới mông rồi, rời giường nhanh lên một chút đi!"
Ta đứng bên giường nhãi con, vò vò đầu của nàng, lại chọt chọt mặt nàng, nàng bị ta quấy rầy phiền rồi, chui vào trong chăn, ta lại đi kéo chăn của nàng.
"Ai nha, mẹ, ngươi làm gì thế a, ta thì ngủ thêm năm phút nữa, thì năm phút.."
Sau khi bị ta vén chăn lên, nàng chỉ có thể ôm gối rầm rì.
"Đã cho ngươi rất nhiều năm phút đồng hồ rồi bảo bối, thật sự không còn sớm, tỉnh táo một chút, rời giường thôi.."
Ta đem rèm cửa sổ kéo ra, ánh mặt trời chói mắt lập tức chiếu vào trên người nàng lại thành công gây nên nàng một trận bất mãn.
"Được rồi bảo bối, rời giường thôi."
Ta lôi cánh tay của nàng đem nàng kéo ngồi dậy, lại nâng mặt nàng ở giữa trán nàng hôn một cái, sau khi xác nhận nàng sẽ không ngủ tiếp, mới quay người đi làm chuyện của chính ta.
"Trời ạ! Giường của ta nói nó thật sự không nỡ cho ta!"
Ta vừa tới hành lang liền nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng thét kinh hãi.
Ta âm thầm thở dài, không khỏi cảm khái, thật là một tiểu gia hỏa khó trị.
Sau một trận binh hoang mã loạn, chúng ta cuối cùng đến nơi ở của Vương lão sư, trước khi gõ cửa ta còn cố ý dặn Dương Dương nhất định phải chú ý lễ phép.
"Chào dì Vương."
"Chào Vương nãi nãi!"
"Lão sư.. Chào."
"Chào các ngươi."
Vương lão sư mặt mỉm cười, vô cùng khéo léo đáp lại vấn an của mấy người chúng ta, nàng nói chuyện không nhanh không chậm thanh âm không lớn nhưng cũng tự mang uy nghiêm, khiến người ta không rét mà run.
Lần này bữa trưa ngoại trừ mấy người chúng ta ra còn có mấy học sinh của Vương lão sư, nhìn dáng vẻ tuổi cũng không lớn cũng là khoảng chừng hai mươi.
Chúng ta đi vẫn có chút muộn, bữa trưa gần như sắp làm xong, mấy học sinh của Vương lão sư ở nhà bếp vội vàng cuối cùng một chút công tác phần kết, ta đi qua cũng có không thể giúp gì, đơn giản ngồi ở phòng khách tán gẫu cùng Vương lão sư.
Hai đứa nhỏ này, khởi đầu còn có thể ngồi ở bên cạnh nghe một chút, nhưng sau đó có thể cảm thấy thực sự tẻ nhạt.
Dò hỏi Vương lão sư có thể ở nhà nàng đi dạo hay không, sau khi có được sự cho phép, hai người này thì như có được đại xá một mình đi chơi rồi.
"Vương lão sư, bữa trưa đã xong rồi."
Vương lão sư vừa khen ngợi Dương Dương tính cách thật có lễ phép hỏi ta là giáo dục thế nào.
Ta nhất thời nghẹn lời trả lời không được, đang lúng túng cười, liền nghe được tin tức bữa trưa đã làm xong.
Ta đầy mặt tha thiết nhìn nàng, nàng cười nói chuyện này có thể sau khi ăn xong tán gẫu tiếp, đi ăn cơm trước.
Ta đương nhiên lòng tràn đầy vui mừng đáp ứng, trên mặt còn phải giả bộ nhẹ như mây gió.
Mãi đến tận đi đoạn đường phòng ăn này ta mới phát hiện, phong cách trang trí của nhà Vương lão sư vô cùng trang trọng, trong lúc lơ đãng thì cho người cảm giác đặt mình trong đó dần dần cảm giác ngột ngạt.
Ầm!
Trên lầu truyền đến nổ vang, trực giác nói cho ta biết nhãi con này lại đã gây họa.
Ta lập tức đứng dậy chuẩn bị lên lầu kiểm tra, nhưng bị Vương lão sư đè xuống, nàng thậm chí cũng không có bất kỳ tâm tình gợn sóng gì, chỉ là rất thản nhiên để một học sinh của nàng lên lầu kiểm tra.
Không lâu, hai người nhóc con này rủ đầu đi theo phía sau người học sinh kia từ trên lầu đi xuống, đứng trước mặt chúng ta, toàn bộ hành trình không từng ngẩng đầu.
Nhìn hai nàng dáng vẻ chật vật này, chẳng lẽ là đánh nhau?
Thấy không một người nói chuyện, nhãi con này lén lút ngẩng đầu liếc ta xem một chút, nhưng cũng thì nháy mắt liền lại cúi trở về.
"Có người muốn giải thích không?"
Vương lão sư vẫn bình tĩnh, chỉ là nhấp nhẹ một ngụm trà trong tay.
Hết chương 40