Bài viết: 162 

Chương 90
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
Trong biệt thự, Dung Hành ngồi trên sofa, đối diện là ba cô gái trẻ. Anh hơi cau mày, thật sự không quen bị người khác nhìn chăm chăm như muốn moi móc tất cả mọi thứ ra.
Chỉ là anh cũng hiểu, ba người này chắc là bạn thân của Tống Viên, nên đành kiềm chế, không nổi cáu.
Tống Viên cố gắng làm ngơ, nhưng Tạ Nhã và mấy người bạn rõ ràng không định buông tha cô: "Viên Viên, không định giới thiệu sao?"
Người với người có thể làm bạn, chắc chắn là có điểm chung. Cả bốn cô đều là thành viên kỳ cựu của "Hội yêu cái đẹp", họ cũng hiểu nhau rất rõ, vừa nhìn Dung Hành đã biết ngay đây chính là kiểu người Tống Viên thích.
Tống Viên thích kiểu nào? Cô ấy thích kiểu đẹp trai, trông thông minh.
Chàng trai tóc bạc trước mặt vừa nhìn đã biết là kiểu tinh anh trong xã hội, từng cử chỉ đều toát lên khí chất quý phái.
Tống Viên biết Dung Hành không quen với hoàn cảnh này, sợ anh thấy không thoải mái, cũng sợ thái độ lạnh nhạt của anh khiến không khí trở nên ngượng ngùng nên nói: "Đây là bạn tớ, Tạ Hành, Tạ là chữ Tạ trong họ Tạ, Hành là chữ Hành có bộ Vương bên cạnh, tớ không lừa các cậu đâu, anh ấy thật sự rất bận, bây giờ còn phải quay lại làm việc, tài xế vẫn đang đợi anh ấy."
Tài xế?
Chương Mạn là người khá nhạy bén. Cô ấy làm kinh doanh hàng hiệu ở Cảng Thành, thường xuyên tiếp xúc với người có tiền, con mắt cũng tinh tường, vừa liếc qua cách ăn mặc và chiếc đồng hồ của Dung Hành là cô ấy đã đoán ra, xem ra bạn của Viên Viên là một thiếu gia nhà giàu. Cô ấy lấy điện thoại ra, nhanh chóng tìm kiếm cái tên "Tạ Hành", trong xã hội hiện đại, chỉ cần người đó từng lên mạng, thì nhất định sẽ để lại dấu vết. Khi kết quả hiện lên, Chương Mạn nhìn chằm chằm vào màn hình rồi lại nhìn người đang ngồi đối diện, vẻ mặt không thể tin nổi..
Cô ấy thử dò hỏi: "Xin hỏi một chút, anh Tạ, anh trùng tên với người tên Tạ Hành của Tập đoàn Tạ thị sao?"
Dung Hành vốn không thích nói chuyện với người lạ, nhưng thấy Tống Viên có vẻ căng thẳng, chắc là sợ anh khiến bạn cô lúng túng. Thật ra, từ lúc xác nhận "chàng trai trẻ" trong ảnh mà cô đăng là con gái, anh đã nhẹ nhõm đi rất nhiều. Giờ tâm trạng tốt, giọng anh cũng dịu hơn: "Không trùng tên, tôi chính là Tạ Hành."
Chương Mạn hít sâu một hơi lạnh.
Mấy người là bạn lâu năm, vừa nhìn vẻ mặt của Chương Mạn là Tạ Nhã và Đường Thi biết có chuyện rồi. Ba người nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Tống Viên đứng dậy: "Trễ rồi, anh ấy còn có việc, tớ đưa anh ấy ra ngoài, có dịp khác chúng ta lại ăn cùng."
Tạ Nhã và Đường Thi vốn không muốn bỏ lỡ cơ hội này, bởi rõ ràng nhìn ra được vị "anh Tạ" này có quan hệ đặc biệt với Viên Viên.
Chương Mạn tranh thủ nói trước khi hai người kia kịp giữ lại: "Được, vậy thì không làm phiền anh Tạ nữa."
Sau khi Dung Hành và Tống Viên bước ra ngoài, cánh cửa đóng lại, Tạ Nhã lập tức sà vào hỏi: "Chuyện gì thế? Anh Tạ này rốt cuộc là ai, tớ còn chưa kịp hỏi rõ quan hệ giữa anh ta và Viên Viên."
Chương Mạn đưa điện thoại cho họ: "Tự xem đi, muốn hỏi gì thì đợi Viên Viên quay lại."
* * *
Tống Viên đi bên cạnh Dung Hành, chợt nghe anh nói nhỏ: "Chúng ta đi dạo một chút nhé."
Tuy rằng chỉ là một hiểu lầm, nhưng đã đến rồi thì anh không muốn chỉ gặp cô một lúc rồi đi. Anh muốn ở bên cô, dù là đứng trong gió lạnh đêm đông cũng không ngại.
Tống Viên cũng có chuyện muốn nói với anh, nên gật đầu đồng ý.
Nghĩ lại, có lẽ là vì anh nhìn thấy ảnh cô chụp cùng Đường Thi đăng lên "vòng bạn bè", nên mới hiểu lầm. Cũng là do cô, không nói rõ ràng trong bài đăng.. Nhưng rồi cô sững lại. Tại sao cô phải nói rõ? Tại sao lại sợ anh hiểu lầm?
"Anh đã xem bài đăng của em đúng không?" Tống Viên mím môi, bị gió thổi đến mức mũi đỏ lên; "Nhưng em vẫn muốn trả lời câu hỏi của anh khi nãy. Hiện tại em chưa thích ai, nhưng em vẫn còn trẻ, sau này cũng có thể gặp được người mình thích. Em nghĩ.. anh nên chấp nhận điều đó. Giống như em cũng chấp nhận chuyện sau này anh sẽ có bạn gái, có vợ vậy."
Dung Hành rất trân trọng khoảng thời gian được ở bên cô thế này.
Chỉ là, những lời cô nói anh không thích nghe. Trầm mặc một lúc, anh nói: "Trên đường tới đây, tôi cũng nghĩ, nếu em nói em thích người khác rồi, thì tôi nên làm gì đây. Thật ra tôi cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì."
Anh không muốn nghĩ đến chuyện đó.
Hôm nay chỉ là một sự hiểu lầm, cũng coi như là một phen hú vía.
Có thể trên thế giới này thật sự có người rộng lượng đến mức có thể chúc phúc cho người mình yêu khi người ấy thích người khác, nhưng kiểu thánh nhân như vậy tuyệt đối không phải là anh.
"Nếu là thời cổ đại, với tính cách của anh, chắc anh sẽ giết người đó, rồi em sẽ mất tự do, mỗi ngày chỉ có thể nhìn thấy anh." Tống Viên khẽ nói: "Nhưng bây giờ khác rồi, anh cũng biết nơi này không phải là Đại Diệp triều, anh không còn là hoàng đế có quyền sinh sát trong tay nữa. Anh nghĩ.. đời này em chỉ có thể ở bên anh thôi sao?"
Đây là Dung Hành.
Anh chỉ giỏi ngụy trang mà thôi, chỉ là hy vọng cô có thể quay lại, ở bên cạnh anh như trước kia. Sự kiêu ngạo và lạnh lùng trong xương cốt anh, từ trước đến nay chưa bao giờ thay đổi.
"Đúng vậy." Anh trầm giọng đáp.
"Anh không định che giấu gì sao?" Tống Viên bật cười: "Em biết ngay mà, anh là người sẽ không bao giờ thay đổi bản tính."
"Thế còn em thì sao? Em thật sự có thể chấp nhận việc tôi ở bên người khác sao?" Dung Hành nói: "Đừng nói mấy lời như 'em có thể chấp nhận' nữa. Em thử hỏi lòng mình xem, lý do em có thể bình tĩnh nói ra những lời đó, chẳng phải là vì em rất chắc chắn rằng tôi sẽ không yêu người khác, đúng không?"
Tống Viên hiểu rõ Dung Hành, mà Dung Hành cũng hiểu rõ Tống Viên như thế.
Tống Viên cúi đầu, khẽ cười nói: "Anh đang nói là em ỷ vào điều đó mà sinh ra tự tin đúng không?"
Dung Hành không trả lời.
Có lẽ anh nghĩ vậy, mà cũng có thể không.
"Em không cãi nhau với anh nữa, bây giờ em chẳng có tâm trí nghĩ đến mấy chuyện này. Dù là anh hay người khác, em đều không muốn nghĩ tới. Giờ em chỉ muốn sau khi về lại Bắc Kinh thì chăm chỉ làm việc, rồi để Dung Đình học hành cho tốt. Anh hiểu không?" Tống Viên thở dài: "Em không biết mình có thể chúc phúc cho anh với người khác hay không, nhưng chuyện đó thì em chắc chắn là có thể chấp nhận. Em cũng chỉ có thể chấp nhận thôi. Xã hội hiện đại có một điểm tốt, đó là hầu hết các cuộc hôn nhân đều không phải kiểu 'hôn nhân mù – hôn nhân câm', không phải một đạo thánh chỉ là em phải gả cho anh. Chúng ta muốn kết hôn thì phải đến cục dân chính, anh biết cục dân chính là gì không? Phải là em tự nguyện mang theo sổ hộ khẩu và CMND. Chỉ cần em không đồng ý, thì chẳng ai có thể ép buộc em cả."
Dung Hành dừng bước, nhìn cô: "Em không cần phải chấp nhận, cũng không cần phải chúc phúc. Tôi có thể trả lời em ngay bây giờ, tôi sẽ không ở bên người khác. Chuyện này em có thể yên tâm."
Yên tâm cái gì chứ?
Tống Viên cảm thấy cô và Dung Hành rõ ràng không cùng tần số: "Ý anh là, chỉ khi nào anh yêu người khác thì em mới có thể yêu người khác, đúng không?"
Dung Hành nhíu mày: "Tôi đã nói là sẽ không yêu người khác mà."
"Chẳng lẽ cả đời này anh định cứ bám lấy em sao?" Tống Viên không hiểu nổi: "Giống như lần trước người cha trên danh nghĩa của anh sắp xếp cho anh xem mắt, chuyện này anh không thể trốn tránh được đâu. Anh đã chấp nhận thân phận và địa vị của Tạ Hành rồi, thì anh phải sống thay cho anh ta. Anh phải quay về cuộc sống của Tạ Hành, chứ không thể đội lốt thân phận của Tạ Hành mà sống như Dung Hành được."
Cô thật sự không thể nói lại anh.
Mỗi lần đều bị anh dẫn dắt theo hướng khác, giống như lúc này, rõ ràng cô đang nói về chuyện sau này đôi bên sống tốt, không cần chúc phúc nhau, chỉ cần không làm phiền đến cuộc sống của đối phương là được. Cả hai phải chấp nhận khả năng người kia sẽ yêu người khác và có hạnh phúc mới, thế mà nói một hồi, ý nghĩa lại bị xoay sang hướng khác.
Cô thậm chí còn đoán được câu tiếp theo của anh sẽ là gì, nhất định sẽ nói rằng anh đảm bảo tuyệt đối sẽ không xem mắt nữa..
Thật là mệt mỏi, thuyết phục một vị đế vương từ nhỏ đã lớn lên trong môi trường đấu đá quyền mưu thật sự quá khó.
Nói chuyện với anh mà không có tư duy logic vững vàng thì rất dễ bị anh dẫn dắt lệch hướng.
Thế là cô vội vàng nói trước: "Ý em là mỗi người đều có trách nhiệm của riêng mình. Anh đã trở thành Tạ Hành.."
Thì đương nhiên phải gánh vác trách nhiệm của một người thừa kế hào môn. Không thể chỉ ăn thịt mà không làm việc được, đúng không?
Nam nữ suy nghĩ đúng là không cùng một kênh. Dung Hành nhớ lại những lời của bà Tạ, đối với một người mẹ trung niên mất con, chồng bà ấy không còn là chồng, mà là kẻ thù. Còn về những chuyện sau này của Tạ Nghiễn Quân thì thật sự khó mà nói chắc. Về phần ông cụ nhà họ Tạ, cũng chỉ là người sống thêm được ngày nào hay ngày đó.
Dung Hành suy nghĩ một chút rồi nói: "Những người có quyền quyết định trong nhà họ Tạ, có lẽ cũng chẳng sống qua được hai năm nữa. Còn bây giờ thì cũng không còn ai sắp xếp mấy chuyện đó cho tôi nữa."
Tống Viên nghe xong thì sắc mặt hoảng hốt, trừng mắt nhìn anh, lớn tiếng nói: "Anh định làm gì? Ở chỗ nàyi, giết người là phạm pháp đó! Thuê người giết người cũng là phạm pháp!"
Chỉ là anh cũng hiểu, ba người này chắc là bạn thân của Tống Viên, nên đành kiềm chế, không nổi cáu.
Tống Viên cố gắng làm ngơ, nhưng Tạ Nhã và mấy người bạn rõ ràng không định buông tha cô: "Viên Viên, không định giới thiệu sao?"
Người với người có thể làm bạn, chắc chắn là có điểm chung. Cả bốn cô đều là thành viên kỳ cựu của "Hội yêu cái đẹp", họ cũng hiểu nhau rất rõ, vừa nhìn Dung Hành đã biết ngay đây chính là kiểu người Tống Viên thích.
Tống Viên thích kiểu nào? Cô ấy thích kiểu đẹp trai, trông thông minh.
Chàng trai tóc bạc trước mặt vừa nhìn đã biết là kiểu tinh anh trong xã hội, từng cử chỉ đều toát lên khí chất quý phái.
Tống Viên biết Dung Hành không quen với hoàn cảnh này, sợ anh thấy không thoải mái, cũng sợ thái độ lạnh nhạt của anh khiến không khí trở nên ngượng ngùng nên nói: "Đây là bạn tớ, Tạ Hành, Tạ là chữ Tạ trong họ Tạ, Hành là chữ Hành có bộ Vương bên cạnh, tớ không lừa các cậu đâu, anh ấy thật sự rất bận, bây giờ còn phải quay lại làm việc, tài xế vẫn đang đợi anh ấy."
Tài xế?
Chương Mạn là người khá nhạy bén. Cô ấy làm kinh doanh hàng hiệu ở Cảng Thành, thường xuyên tiếp xúc với người có tiền, con mắt cũng tinh tường, vừa liếc qua cách ăn mặc và chiếc đồng hồ của Dung Hành là cô ấy đã đoán ra, xem ra bạn của Viên Viên là một thiếu gia nhà giàu. Cô ấy lấy điện thoại ra, nhanh chóng tìm kiếm cái tên "Tạ Hành", trong xã hội hiện đại, chỉ cần người đó từng lên mạng, thì nhất định sẽ để lại dấu vết. Khi kết quả hiện lên, Chương Mạn nhìn chằm chằm vào màn hình rồi lại nhìn người đang ngồi đối diện, vẻ mặt không thể tin nổi..
Cô ấy thử dò hỏi: "Xin hỏi một chút, anh Tạ, anh trùng tên với người tên Tạ Hành của Tập đoàn Tạ thị sao?"
Dung Hành vốn không thích nói chuyện với người lạ, nhưng thấy Tống Viên có vẻ căng thẳng, chắc là sợ anh khiến bạn cô lúng túng. Thật ra, từ lúc xác nhận "chàng trai trẻ" trong ảnh mà cô đăng là con gái, anh đã nhẹ nhõm đi rất nhiều. Giờ tâm trạng tốt, giọng anh cũng dịu hơn: "Không trùng tên, tôi chính là Tạ Hành."
Chương Mạn hít sâu một hơi lạnh.
Mấy người là bạn lâu năm, vừa nhìn vẻ mặt của Chương Mạn là Tạ Nhã và Đường Thi biết có chuyện rồi. Ba người nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Tống Viên đứng dậy: "Trễ rồi, anh ấy còn có việc, tớ đưa anh ấy ra ngoài, có dịp khác chúng ta lại ăn cùng."
Tạ Nhã và Đường Thi vốn không muốn bỏ lỡ cơ hội này, bởi rõ ràng nhìn ra được vị "anh Tạ" này có quan hệ đặc biệt với Viên Viên.
Chương Mạn tranh thủ nói trước khi hai người kia kịp giữ lại: "Được, vậy thì không làm phiền anh Tạ nữa."
Sau khi Dung Hành và Tống Viên bước ra ngoài, cánh cửa đóng lại, Tạ Nhã lập tức sà vào hỏi: "Chuyện gì thế? Anh Tạ này rốt cuộc là ai, tớ còn chưa kịp hỏi rõ quan hệ giữa anh ta và Viên Viên."
Chương Mạn đưa điện thoại cho họ: "Tự xem đi, muốn hỏi gì thì đợi Viên Viên quay lại."
* * *
Tống Viên đi bên cạnh Dung Hành, chợt nghe anh nói nhỏ: "Chúng ta đi dạo một chút nhé."
Tuy rằng chỉ là một hiểu lầm, nhưng đã đến rồi thì anh không muốn chỉ gặp cô một lúc rồi đi. Anh muốn ở bên cô, dù là đứng trong gió lạnh đêm đông cũng không ngại.
Tống Viên cũng có chuyện muốn nói với anh, nên gật đầu đồng ý.
Nghĩ lại, có lẽ là vì anh nhìn thấy ảnh cô chụp cùng Đường Thi đăng lên "vòng bạn bè", nên mới hiểu lầm. Cũng là do cô, không nói rõ ràng trong bài đăng.. Nhưng rồi cô sững lại. Tại sao cô phải nói rõ? Tại sao lại sợ anh hiểu lầm?
"Anh đã xem bài đăng của em đúng không?" Tống Viên mím môi, bị gió thổi đến mức mũi đỏ lên; "Nhưng em vẫn muốn trả lời câu hỏi của anh khi nãy. Hiện tại em chưa thích ai, nhưng em vẫn còn trẻ, sau này cũng có thể gặp được người mình thích. Em nghĩ.. anh nên chấp nhận điều đó. Giống như em cũng chấp nhận chuyện sau này anh sẽ có bạn gái, có vợ vậy."
Dung Hành rất trân trọng khoảng thời gian được ở bên cô thế này.
Chỉ là, những lời cô nói anh không thích nghe. Trầm mặc một lúc, anh nói: "Trên đường tới đây, tôi cũng nghĩ, nếu em nói em thích người khác rồi, thì tôi nên làm gì đây. Thật ra tôi cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì."
Anh không muốn nghĩ đến chuyện đó.
Hôm nay chỉ là một sự hiểu lầm, cũng coi như là một phen hú vía.
Có thể trên thế giới này thật sự có người rộng lượng đến mức có thể chúc phúc cho người mình yêu khi người ấy thích người khác, nhưng kiểu thánh nhân như vậy tuyệt đối không phải là anh.
"Nếu là thời cổ đại, với tính cách của anh, chắc anh sẽ giết người đó, rồi em sẽ mất tự do, mỗi ngày chỉ có thể nhìn thấy anh." Tống Viên khẽ nói: "Nhưng bây giờ khác rồi, anh cũng biết nơi này không phải là Đại Diệp triều, anh không còn là hoàng đế có quyền sinh sát trong tay nữa. Anh nghĩ.. đời này em chỉ có thể ở bên anh thôi sao?"
Đây là Dung Hành.
Anh chỉ giỏi ngụy trang mà thôi, chỉ là hy vọng cô có thể quay lại, ở bên cạnh anh như trước kia. Sự kiêu ngạo và lạnh lùng trong xương cốt anh, từ trước đến nay chưa bao giờ thay đổi.
"Đúng vậy." Anh trầm giọng đáp.
"Anh không định che giấu gì sao?" Tống Viên bật cười: "Em biết ngay mà, anh là người sẽ không bao giờ thay đổi bản tính."
"Thế còn em thì sao? Em thật sự có thể chấp nhận việc tôi ở bên người khác sao?" Dung Hành nói: "Đừng nói mấy lời như 'em có thể chấp nhận' nữa. Em thử hỏi lòng mình xem, lý do em có thể bình tĩnh nói ra những lời đó, chẳng phải là vì em rất chắc chắn rằng tôi sẽ không yêu người khác, đúng không?"
Tống Viên hiểu rõ Dung Hành, mà Dung Hành cũng hiểu rõ Tống Viên như thế.
Tống Viên cúi đầu, khẽ cười nói: "Anh đang nói là em ỷ vào điều đó mà sinh ra tự tin đúng không?"
Dung Hành không trả lời.
Có lẽ anh nghĩ vậy, mà cũng có thể không.
"Em không cãi nhau với anh nữa, bây giờ em chẳng có tâm trí nghĩ đến mấy chuyện này. Dù là anh hay người khác, em đều không muốn nghĩ tới. Giờ em chỉ muốn sau khi về lại Bắc Kinh thì chăm chỉ làm việc, rồi để Dung Đình học hành cho tốt. Anh hiểu không?" Tống Viên thở dài: "Em không biết mình có thể chúc phúc cho anh với người khác hay không, nhưng chuyện đó thì em chắc chắn là có thể chấp nhận. Em cũng chỉ có thể chấp nhận thôi. Xã hội hiện đại có một điểm tốt, đó là hầu hết các cuộc hôn nhân đều không phải kiểu 'hôn nhân mù – hôn nhân câm', không phải một đạo thánh chỉ là em phải gả cho anh. Chúng ta muốn kết hôn thì phải đến cục dân chính, anh biết cục dân chính là gì không? Phải là em tự nguyện mang theo sổ hộ khẩu và CMND. Chỉ cần em không đồng ý, thì chẳng ai có thể ép buộc em cả."
Dung Hành dừng bước, nhìn cô: "Em không cần phải chấp nhận, cũng không cần phải chúc phúc. Tôi có thể trả lời em ngay bây giờ, tôi sẽ không ở bên người khác. Chuyện này em có thể yên tâm."
Yên tâm cái gì chứ?
Tống Viên cảm thấy cô và Dung Hành rõ ràng không cùng tần số: "Ý anh là, chỉ khi nào anh yêu người khác thì em mới có thể yêu người khác, đúng không?"
Dung Hành nhíu mày: "Tôi đã nói là sẽ không yêu người khác mà."
"Chẳng lẽ cả đời này anh định cứ bám lấy em sao?" Tống Viên không hiểu nổi: "Giống như lần trước người cha trên danh nghĩa của anh sắp xếp cho anh xem mắt, chuyện này anh không thể trốn tránh được đâu. Anh đã chấp nhận thân phận và địa vị của Tạ Hành rồi, thì anh phải sống thay cho anh ta. Anh phải quay về cuộc sống của Tạ Hành, chứ không thể đội lốt thân phận của Tạ Hành mà sống như Dung Hành được."
Cô thật sự không thể nói lại anh.
Mỗi lần đều bị anh dẫn dắt theo hướng khác, giống như lúc này, rõ ràng cô đang nói về chuyện sau này đôi bên sống tốt, không cần chúc phúc nhau, chỉ cần không làm phiền đến cuộc sống của đối phương là được. Cả hai phải chấp nhận khả năng người kia sẽ yêu người khác và có hạnh phúc mới, thế mà nói một hồi, ý nghĩa lại bị xoay sang hướng khác.
Cô thậm chí còn đoán được câu tiếp theo của anh sẽ là gì, nhất định sẽ nói rằng anh đảm bảo tuyệt đối sẽ không xem mắt nữa..
Thật là mệt mỏi, thuyết phục một vị đế vương từ nhỏ đã lớn lên trong môi trường đấu đá quyền mưu thật sự quá khó.
Nói chuyện với anh mà không có tư duy logic vững vàng thì rất dễ bị anh dẫn dắt lệch hướng.
Thế là cô vội vàng nói trước: "Ý em là mỗi người đều có trách nhiệm của riêng mình. Anh đã trở thành Tạ Hành.."
Thì đương nhiên phải gánh vác trách nhiệm của một người thừa kế hào môn. Không thể chỉ ăn thịt mà không làm việc được, đúng không?
Nam nữ suy nghĩ đúng là không cùng một kênh. Dung Hành nhớ lại những lời của bà Tạ, đối với một người mẹ trung niên mất con, chồng bà ấy không còn là chồng, mà là kẻ thù. Còn về những chuyện sau này của Tạ Nghiễn Quân thì thật sự khó mà nói chắc. Về phần ông cụ nhà họ Tạ, cũng chỉ là người sống thêm được ngày nào hay ngày đó.
Dung Hành suy nghĩ một chút rồi nói: "Những người có quyền quyết định trong nhà họ Tạ, có lẽ cũng chẳng sống qua được hai năm nữa. Còn bây giờ thì cũng không còn ai sắp xếp mấy chuyện đó cho tôi nữa."
Tống Viên nghe xong thì sắc mặt hoảng hốt, trừng mắt nhìn anh, lớn tiếng nói: "Anh định làm gì? Ở chỗ nàyi, giết người là phạm pháp đó! Thuê người giết người cũng là phạm pháp!"