Welcome! You have been invited by Meiiiu to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 126 Tìm chủ đề
Chương 112: Đẩy ra mây mù.

Editor: AmiLee

[HIDE-THANKS]
Lộ ra vết thương của chính mình, Hạ Mạt phát hiện cô đã không còn đau nữa, thậm chí có thể bình tĩnh kể ra, những ký ức đó đã từng làm cô vô cùng sợ hãi.

Là vì hắn, bởi vì có hắn đã từ từ vuốt phẳng vết thương của mình.

"Tiểu Mạt."

Diệp Cẩm chảy nước mắt nhìn Hạ Mạt, thế mà cậu ấy đã trải qua quá khứ đáng sợ như vậy.

"Tiểu Cẩm, bí mật này ngoại trừ Tiểu Bạch ra thì không ai biết cả, không phải tớ không tin họ, mà là không muốn họ thương tâm khổ sở, nói với cậu chuyện này chỉ là muốn nói cho cậu biết mà thôi, đôi khi một quyết định không thận trọng sẽ chặt đứt cả đời của cậu.

Nếu năm mười hai tuổi ấy không phải tớ vô cớ gây sự, khóc lóc ép buộc anh trai tớ đem Chu Vận Đồng ném ra khỏi cửa, ả sẽ không trả thù tớ.

Nếu sau khi biết mình mang thai tớ không bỏ đi, mà đem chuyện này nói với ba mẹ và anh trai để họ giúp tớ và làm chủ cho tớ, vậy ba mẹ và anh tớ cũng sẽ không chết vì đi tìm tớ."

"Tiểu Mạt, cậu có hận hắn không? Nếu không phải hắn, cậu sẽ không gặp phải những chuyện đó."

Diệp Cẩm nhìn Hạ Mạt, trong lòng buồn bực không thôi, cô bắt đầu không thích Lãnh Mộ Bạch, tuy rằng Lãnh Mộ Bạch đối với Hạ Mạt rất tốt, nhưng cô cảm thấy trước sau nếu không phải bởi vì Lãnh Mộ Bạch, Hạ Mạt sẽ không gặp những chuyện đó.

Hạ Mạt lại cười lắc đầu.

"Nếu không phải tớ đi nhầm phòng gặp được Tiểu Bạch, sau đó chắc sẽ không bị bắt nhốt vào phòng thí nghiệm, cũng sẽ không phải nhận lấy những tra tấn dã man đó.

Nhưng nếu người gặp được không phải hắn, vậy sẽ là ác mộng cả đời, nếu không phải hắn, tớ sẽ không có con trai ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, nếu không phải là hắn, bây giờ tớ cũng sẽ không được hắn cưng chiều trong lòng bàn tay như vậy, cho nên mặc kệ là kiếp trước hay là kiếp này, tớ đều chưa từng hận hắn, hắn không có làm sai cái gì cả, nếu nói có chỗ nào sai, vậy sai ở chỗ thân phận của hắn quá cao."

Hạ Mạt cười vỗ vỗ lưng Diệp Cẩm.

"Cậu đó! Đừng tự hạ thấp bản thân, muốn nói về không xứng thì chính là tớ và Tiểu Bạch, mà không phải cậu và anh trai tớ, trước mạt thế Hạ gia ở D thị còn có thể hô mưa gọi gió, nhưng đặt nhà tớ ở A thị thì thật sự không coi là gì, sau mạt thế hắn vẫn là Lãnh thiếu tá cao cao tại thượng, mà tớ bây giờ chỉ là một người bình thường dìu già dắt trẻ, không có bất kỳ thế lực gì cũng không chiếm được sự bảo vệ của bất cứ đại gia tộc nào, cậu xem, không phải tớ và Tiểu Bạch vẫn ở bên nhau sao?

Thật ra tớ không phải kẻ ngốc, cũng không phải không biết lần này đi A thị sẽ phải đối mặt với rất nhiều sóng to gió lớn, vô duyên vô cớ có thêm rất nhiều rất nhiều kẻ địch, thậm chí tớ còn không biết kẻ địch của mình là ai. Thật ra tớ cũng cảm thấy mình không xứng với hắn, nhưng nếu đã yêu, tớ sẽ không lựa chọn lùi bước giống cậu.

Tớ yêu hắn, cho nên tớ lựa chọn tin tưởng hắn, tin tưởng hắn có thể bảo vệ mình, tin tưởng hắn sẽ xử lý tốt những sóng to gió lớn đó, tin tưởng hắn sẽ vẫn luôn đứng về phía tớ.

Kỳ thực có đôi khi nghĩ lại mình tin tưởng hắn vô điều kiện như vậy, dựa vào hắn, chỉ biết đứng ở phía sau hắn rất không có tiền đồ, cậu xem người ta viết những nữ chính sau khi trọng sinh đều là nữ cường nhân lợi hại, còn tớ cũng là trọng sinh một đời nhưng lại chỉ là một người bình thường.

Tính tớ mềm yếu, nếu để tớ trọng sinh ba, bốn lần tớ cũng không học được cách giống như những người khác lập tức biến thành nữ cường nhân.

Nếu tớ đã không làm được nữ cường nhân thì tớ sẽ ngoan ngoãn làm một cô gái ngoan, nếu tớ đã cam tâm tình nguyện yêu hắn thì tớ sẽ lựa chọn tin tưởng hắn vô điều kiện, dựa vào hắn, chỉ làm Tiểu Bạch Thỏ được hắn sủng trong lòng bàn tay.

Đương nhiên tớ cũng sẽ không bị hắn sủng đến cái gì cũng không làm, tới A thị rồi tớ sẽ bắt đầu phát triển người của mình, tớ sẽ cố gắng nâng cao thực lực của chính mình, chỉ có như vậy tớ mới có thể đứng ở bên cạnh hắn, mới xứng đôi với hắn, như vậy mới không để cho người khác nói hắn yêu một bình hoa di động.

Nói cho cậu biết chuyện này, chính là muốn nói nếu cảm thấy mình không xứng, tại sao phải lựa chọn trốn tránh, tớ có thể tự mình cố gắng làm cho xứng đôi với hắn mà! Cho dù sau khi cố gắng vẫn không xứng thì đã sao. Ít nhất tớ đã cố gắng, hơn nữa người đàn ông của mình cao cao tại thượng, hoàn mỹ vô khuyết đây là điều mà phụ nữ muốn không phải sao?"

"Yêu hắn, cho nên phải tin tưởng hắn, không xứng thì phải tự mình cố gắng làm cho xứng đôi."

Diệp Cẩm nỉ non câu Hạ Mạt nói, buồn bực trong lòng bốn năm lúc này đây đã thông suốt, Diệp Cẩm vui vẻ duỗi tay ôm Hạ Mạt cười nói.

"Mạt Nhi, tớ biết rồi, tớ yêu hắn, cho dù rời đi bốn năm cũng luyến tiếc buông ra, cho nên tớ muốn tin tưởng hắn, muốn cố gắng làm mình xứng đôi với hắn."

"Ừm! Đúng rồi đó!"

Hạ Mạt rất vui vì Diệp Cẩm cuối cùng cũng suy nghĩ cẩn thận, áp suất thấp của anh trai cũng sẽ tiêu tán.

"Tiểu Mạt, muốn hạnh phúc, chúng ta nhất định đều phải mãi hạnh phúc."

"Không chỉ chúng ta còn có Âm Âm nữa, giờ Âm Âm đã thành cặp với Vương Khiêm, cậu ấy cũng sẽ hạnh phúc, đúng rồi, hai người họ là do anh trai tớ thúc đẩy đó!"

"Hả!"

Hạ Thần Vũ thúc đẩy người ta, làm ông mai, sao cô cảm thấy không phải như vậy nhỉ.

"Cũng không hẳn vậy, phương thức anh trai tớ thúc đẩy quả thực là thô bạo chút xíu, vốn dĩ hai người Vương Khiêm và Âm Âm đã thích nhau trước rồi, chỉ là họ không ai chịu nói ra, ngày hôm đó vừa vặn lúc Âm Âm khóc rất đau lòng, anh trai tớ đã trực tiếp đẩy Vương Khiêm qua, kéo tay người ta ôm lấy Âm Âm, sau đó nói với Âm Âm.."

Hạ Mạt ngồi thẳng ho khan hai tiếng, học giọng điệu của Hạ Thần Vũ nói.

"Âm Âm đừng khóc nữa, về sau Vương Khiêm là của em, các người ở bên nhau xây dựng gia đình của mình, rồi sinh thêm đứa nhỏ, như vậy em sẽ có nhà."

"Phụt! Hắn bây giờ thật sự rất bá đạo nha!"

Diệp Cẩm lại nghĩ đến tối hôm qua Hạ Thần Vũ cũng bá đạo với mình như vậy, khuôn mặt nhỏ không tự giác đỏ bừng.

"Nghĩ đến cái gì, mặt đỏ vậy?"

Hạ Mạt nhìn thấy Diệp Cẩm đỏ mặt, ghé sát lại thấp giọng nói.

"Có phải nghĩ đến chuyện tối hôm qua anh trai tớ bá đạo với cậu không? Đúng không! Chị dâu."

"Hạ Mạt."

Diệp Cẩm thẹn quá hóa giận đẩy đẩy Hạ Mạt.

"Cậu thật nhàm chán."

"Ha ha!"

Hạ Mạt cười khanh khách.

"Em sai rồi, chị dâu."

"Hừ! Tớ mới không phải chị dâu của cậu."

"À! Vậy xin hỏi cô Diệp Cẩm, một thân dấu hôn này của cô từ đâu mà tới."

Hạ Mạt chọc chọc bả vai Diệp Cẩm.

"Ai nha! Cậu nói xem hai người kích động như vậy làm gì? Nhìn xem chỗ nào cũng có!"

"Cũng có cái gì."

Cửa bị người đẩy ra, Mộc Hi Âm nhanh chóng lao vào phòng.

"À! Nói chuyện Tiểu Cẩm và anh trai tớ.."

"Tiểu Mạt không được nói."

Diệp Cẩm vội vàng che miệng Hạ Mạt lại.

"Trời ơi!"

Mộc Hi Âm trừng lớn đôi mắt, Diệp Cẩm để lộ ra thân thể từ cánh tay, bả vai, ngực trở lên đều phủ kín dấu hôn, hình ảnh đó quá mức chấn động.

"Tớ nói này Tiểu Cẩm, cậu và anh Thần Vũ còn không phải chỉ mới có bốn năm không gặp thôi sao? Hai người kích động đến mức thành như vậy sao? Trên người cậu sẽ không phải là phủ kín dấu hôn đó chứ!"

Diệp Cẩm mặt lại đỏ bừng sắc thắm.

"Khụ! Không.."

"Mặt đỏ thành như vậy, khẳng định là vậy rồi, Tiểu Mạt cậu đứng qua một bên đi."

Mộc Hi Âm nhảy lên giường, giật chăn quấn Diệp Cẩm ra.

Hạ Mạt vội vàng xuống giường, đến một bên quan sát, hai cô gái chơi đến điên rồi, tổn thương đến cô thì sẽ không ổn.

"Mộc Hi Âm cậu là tên háo sắc, cậu buông tay ra cho tớ."

Diệp Cẩm lôi kéo chăn la to.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 126 Tìm chủ đề
Chương 113: Xuất hiện người trọng sinh.

Editor: AmiLee

[HIDE-THANKS]
"Tiểu Cẩm Nhi không cần phải thẹn thùng như thế chứ! Để chị đây xem nào."

Hai cô gái quần thành một đoàn, một người thì gắt gao nắm chặt chăn, một người thì liều mạng muốn kéo chăn ra, mà Hạ Mạt đứng ở bên cạnh nhìn hai người, đột nhiên cảm thấy mình là cô gái thục nữ đoan trang, ôn nhu không còn gì để nói.

"Hai đứa này làm cái gì vậy!"

Hạ Thần Vũ nhíu mày, ở bên ngoài còn có thể nghe thấy âm thanh hai người đùa giỡn, ai nha! Hình như là bé ngốc nhà hắn bị ức hiếp.

"Chắc đang đùa giỡn đó!"

Lãnh Mộ Bạch nghiêm trang đáp một câu.

"Cậu không lo lắng cho Mạt Nhi à."

Lãnh Mộ Bạch lắc đầu.

"Vợ em rất ngoan nha!"

Con trai quan trọng với vợ mình như vậy, vợ mình sẽ không đi theo hai cô điên kia chơi đùa đâu, cho nên hắn một chút cũng không thèm lo lắng.

Hạ Thần Vũ nghẹn, hắn vốn dĩ muốn nói nếu làm tổn thương đến Mạt Nhi thì sao để tôi vào xem, kết quả Lãnh Mộ Bạch đáp một câu như thế, làm hắn không biết phải nói gì, đến lý do đi vào cũng không có.

Lúc này Lạc Băng mang theo Ngô Khắc còn có Ngụy Vân đi vào phòng khách.

"Hạ thiếu, Lãnh thiếu tá."

Ngô Khắc cười chào hỏi với hai người.

"Ngô Khắc tới đây ngồi đi."

Lãnh Mộ Bạch buông sách trong tay xuống, cười bảo hai người ngồi xuống.

Ngô Khắc không vội ngồi xuống mà vỗ vỗ Ngụy Vân bên cạnh.

"Đây là Ngụy Vân, Ngụy Vân đây là Hạ thiếu gia và Lãnh thiếu tá tôi đã nói với cậu."

"Hạ thiếu, Lãnh thiếu tá chào các anh!"

Ngụy Vân thẹn thùng cười cười với hai người.

"Ừ! Ngồi đi!"

Hạ Thần Vũ cười gật đầu với Ngụy Vân.

Chờ Ngô Khắc mang theo Ngụy Vân ngồi xuống, Lạc Băng biết bọn họ có việc muốn nói nên đi ra khỏi phòng khách đến chỗ Hùng Vũ hỗ trợ.

Hạ Thần Vũ lại cười hỏi.

"Nghe chị Dương nói cậu học sinh vật học, không biết cậu học trường nào?"

"Đại học JZ nước M, năm nay mới vừa lấy được bằng tiến sĩ."

"Tiến sĩ đại học JZ, tôi thấy cậu cũng tầm tuổi tôi thôi! Trẻ vậy mà đã lấy được bằng tiến sĩ rồi không đơn giản nha!"

"Tôi năm nay 25 tuổi, cũng không có sở trường đặc biệt gì chỉ là thích đọc sách, năm 17 tuổi đã được đại học JZ đặc cách tuyển chọn."

Hạ Thần Vũ đối với Ngụy Vân giơ ngón tay cái lên.

"Ngụy Vân cậu quá lợi hại rồi, lúc tôi 17 tuổi còn vội vàng ăn chơi, căn bản là không có tâm tư học hành gì."

Mười chín tuổi đã lột quần áo con gái nhà người ta, anh vợ đương nhiên không thể so sánh được với tiến sĩ chỉ biết đọc sách.

Lãnh Mộ Bạch trong lòng nghĩ thế nhưng trên mặt vẫn không có biểu tình gì chỉ ngồi nghe hai người nói chuyện.

Ngụy Vân tự giễu nói.

"Ha ha! Tôi cũng chỉ là thích đọc sách mà thôi, nhưng đọc nhiều sách lại không thể dùng, ở mạt thế còn không bằng người không đọc sách!"

"Ngụy Vân cậu hà tất phải tự coi nhẹ chính mình như thế, cậu xem đã là mạt thế rồi, tuy cậu yếu đuối mong manh, nhưng là tương lai của đất nước, nhân loại không thể chiến thắng tang thi nếu không có các tiến sĩ nghiên cứu như cậu."

Nói rồi Hạ Thần Vũ nhìn về phía Lãnh Mộ Bạch.

"Đúng không! Mộ Bạch."

Lãnh Mộ Bạch ngồi nghiêm chỉnh trầm giọng nói.

"Quốc gia phát triển quả thật không thể thiếu các nhân viên nghiên cứu. Súng ống của chúng ta đối với tang thi cấp 3 đã không còn tác dụng nữa, sau này súng ống chúng ta có được bây giờ sẽ hoàn toàn bị đào thải trong mạt thế, cho nên vũ khí có thể chống lại tang thi là chuyện quan trọng cần phải nghiên cứu trước, Ngụy Vân không biết cậu có hứng thú với việc nghiên cứu này không?"

Ngụy Vân hai mắt sáng ngời, nhưng rất nhanh lại tối sầm xuống.

"Tất nhiên là tôi có hứng thú, chỉ là tôi lo mình kinh nghiệm không đủ.."

"Sau khi quay lại A thị tôi sẽ thành lập một phòng nghiên cứu, lập tức sẽ có mấy lão tiến sĩ có kinh nghiệm, nếu cậu có hứng thú thì có thể cùng tôi trở về.

Nhưng cũng không biết cậu cùng người của viện nghiên cứu sinh vật bên kia có giao tình gì khác không? Tôi với họ có chút không ưa nhau, sau này thậm chí có thể sẽ không màng hậu quả phá hủy họ, cho nên cậu phải suy xét rõ ràng, đi theo tôi phải cùng bên kia rũ bỏ sạch sẽ, không thể có bất kỳ liên quan gì tới họ."

"Quả thật có chút giao tình, nhưng cũng là giao tình trước kia, giờ tôi trở lại A thị cũng không còn bất kỳ quan hệ gì với họ."

"Hửm!"

Lãnh Mộ Bạch nhìn Ngụy Vân, rõ ràng là đang đợi Ngụy Vân nói lý do.

Ngụy Vân cũng đang giấu giếm sự thật.

"Viện nghiên cứu có người muốn giết tôi, bởi vì vừa vặn bị tôi nghe thấy được, cho nên mới tránh được một kiếp."

"Có thể cụ thể nói không?"

Lãnh Mộ Bạch nhướng mày, dựa theo lời Mạt Nhi nói Ngụy Vân sẽ đến phòng thí nghiệm nghiên cứu sinh vật, nhưng giờ hắn nói như vậy là có ý gì?

"Lúc trước từ D thị chạy ra, ở trong một cái kho hàng tôi gặp được một nhóm sáu người, lúc ấy tôi ở bên cạnh nghe được họ nói chuyện, biết được có một cô gái có anh trai là người viện nghiên cứu sinh vật, ba người trong số họ tới đón cô gái kia đến A thị.

Lúc ấy tôi rất kích động chạy tới nói với họ mình vừa mới nhận lời mời đến làm ở viện nghiên cứu sinh vật, cũng coi như là một thành viên của viện nghiên cứu sinh vật, tôi hỏi họ có thể mang tôi theo cùng đến A thị được hay không?

Họ nói chuyện này cần phải liên lạc lại trước đã rồi mới trả lời được.

Tối hôm đó tôi bụng đau chạy đến bụi cỏ bên ngoài đi WC, vừa vặn gặp phải người lúc trước đáp ứng sẽ hỏi giúp tôi đang cầm điện thoại vệ tinh gọi điện thoại, hắn cùng đối diện nói vài câu, sau đó liền bắt đầu cùng đối phương nói chuyện của tôi.

Người kia dùng điện thoại vệ tinh, âm thanh điện thoại đặc biệt rất lớn, người nọ đứng cách tôi không xa, cho nên điện thoại bên kia nói gì tôi đều nghe thấy được, sau khi đối phương hỏi người nọ tên của tôi, điện thoại bên kia trầm mặc một lát mới hưng phấn nói:

Ngụy Vân à Ngụy Vân, không nghĩ tới lúc này mày lại đụng vào họng súng của tao, rất tốt, rất tốt, lần này tao tuyệt đối sẽ không cho mày cơ hội phá hoại chuyện tốt của tao, bọn mày mang hắn theo, tìm cơ hội giết hắn, tuyệt đối không cho phép hắn tới A thị."

Lãnh Mộ Bạch nhướng mày, Ngụy Vân gặp được chẳng lẽ là Lâm Ngữ, người muốn giết hắn chính là Lâm Diệc?

"Người kia tôi không quen biết, nhưng hắn hình như quen biết tôi, hơn nữa còn rất quen thuộc, nhưng tôi nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết mình từng gặp một người như vậy lúc nào."

Ngụy Vân nhíu mày, bởi vì nghĩ tới chuyện này, vô duyên vô cớ bị người ta đuổi giết, tâm tình của hắn rất tệ.

Lãnh Mộ Bạch cảm thấy trong đầu có một tia sáng nhưng lại không nắm bắt được.

"Có lẽ là bạn học trước đây của cậu, người cậu gặp được người chắc là Lâm Ngữ, anh trai Lâm Diệc của ả chính là người của phòng thí nghiệm, hơn nữa chắc hắn cũng đã từng học ở D thị."

Hạ Thần Vũ nói.

Ngụy Vân lại lắc đầu phủ định. "Không, tôi cũng không phải người D thị, lần này tới D thị kỳ thật là tới du lịch, hơn nữa từ tiểu học đến cấp 3, tuy rằng không thể bảo đảm đều nhớ rõ tất cả trông như thế nào, nhưng là tuyệt đối không có một bạn học nào tên Lâm Diệc, muốn nói bạn đại học thì càng không có khả năng, lúc học đại học trường chúng tôi có một câu lạc bộ quốc gia chúng ta, du học sinh quốc gia chúng ta đều sẽ gia nhập câu lạc bộ đó, bên trong có bao nhiêu người, tên gọi là gì, tôi cũng nhớ rõ tất cả."

Từ tiểu học đến cấp 3 tên của tất cả mọi người đều nhớ rõ, điểm này không khủng bố, khủng bố nhất là mỗi một thành viên của câu lạc bộ đều nhớ rõ, Hạ Thần Vũ không biết rốt cuộc có bao nhiêu người du học ở nước M, nhưng chắc chắn không có khả năng chỉ có sáu bảy chục người.

Hạ Thần Vũ có chút hoảng sợ nói.

"Ôi mẹ ơi, trí nhớ của cậu quá bá đạo rồi."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 126 Tìm chủ đề
Chương 114: Nhặt được bảo.

Editor: AmiLee

[HIDE-THANKS]
Ngụy Vân hơi thẹn thùng cười gãi gãi đầu.

"Cảm ơn, thật ra chỉ cần chuyện đã gặp qua hoặc nhìn qua một lần, trên cơ bản đều nhớ rõ, nhưng tôi thật sự không nhớ rõ bên cạnh mình từng xuất hiện một người tên Lâm Diệc hoặc là người có tên tương tự như thế."

Ngô Khắc nghe Ngụy Vân nói, cũng nói.

"Người khác có ký ức về cậu mà cậu lại không có chút ký ức nào về người ta, cảm giác như là đã mất hết ký ức rồi."

"Mất ký ức, đúng, chính là loại cảm giác này."

Ngụy Vân kích động nhìn Ngô Khắc, Ngô Khắc hình dung thật sự là quá chuẩn xác.

Mất ký ức, đầu óc Lãnh Mộ Bạch vẫn luôn mơ hồ nháy mắt đã rõ ràng, cảm giác này từ Hạ Mạt đến bọn họ đều có, chẳng lẽ..

Nếu cái suy nghĩ kia đúng, Lâm Diệc thật sự giống như Hạ Mạt cũng là người trọng sinh, như vậy người này sẽ trở thành kẻ địch đầu tiên họ phải đối phó.

Mặc dù trong lòng vô cùng để ý chuyện này, nhưng sắc mặt Lãnh Mộ Bạch lại không biểu hiện ra ngoài.

Hắn cùng Ngụy Vân trò chuyện vài câu, Ngụy Vân nguyện ý cùng bọn họ đến căn cứ A thị, hơn nữa còn vô cùng thật thành nói với Lãnh Mộ Bạch cậu tuyệt đối sẽ không phản bội vì giờ hắn đã vươn cành ôliu cho cậu và hứa sẽ cho cậu bệ phóng để phát triển.

Lãnh Mộ Bạch lại cùng Ngụy Vân trò chuyện một ít về việc nghiên cứu chế tạo vũ khí, vừa nói đến kiến thức chuyên môn chàng trai thẹn thùng lúc trước lập tức thay đổi.

Cậu lấy ra dáng vẻ nhân viên chuyên nghiệp nên có, còn rất tri kỷ tận lực không dùng thuật ngữ chuyên ngành, để cho Lãnh Mộ Bạch và Hạ Thần Vũ có thể nghe hiểu cậu đang nói cái gì.

Ngụy Vân lúc bắt đầu mạt thế đã bắt đầu nghiên cứu các vấn đề về mọi phương diện, trùng hợp vũ khí này cũng được cậu nghĩ đến.

Cậu thông qua các loại số liệu phân tích khác nhau, cậu kết luận rằng vũ khí có thể được chế tạo bằng năng lượng trong tinh hạch. Tuy nhiên theo dữ liệu cậu phân tích, cần vàng để chế tạo vũ khí và chỉ có vàng cực kỳ cứng mới có thể sản xuất ra vũ khí phân tử năng lượng cao mà cậu nghĩ đến.

Ngụy Vân nói cậu phát hiện ra rằng tinh thể trong đầu tang thi cũng chính là tinh hạch có chứa một lượng năng lượng khổng lồ.

Chúng ta không chỉ có thể sử dụng năng lượng này để chế tạo vũ khí còn có thể thử hấp thu năng lượng bên trong.

Bởi vì cậu không phải dị năng giả, cho nên cũng chỉ có ý tưởng mà chưa thử nghiệm được.

Kết quả nghiên cứu tinh hạch của cậu, Lãnh Mộ Bạch thông qua Hạ Mạt đã biết rồi, nhưng vẫn rất ngạc nhiên khi Ngụy Vân thực sự có thể nghiên cứu ra cái này.

Lãnh Mộ Bạch chắc chắn mình nhặt được bảo vật.

Mặc dù Ngụy Vân này còn trẻ nhưng cậu có bản lĩnh thật sự, mạt thế mới bắt đầu được hai tháng mà cậu ta đã có thể nghiên cứu ra nhiều thứ hữu ích như thế trong khi chạy trốn.

Thực sự là hiếm có!

Hơn nữa người này ngay cả dị năng còn không có lại không phải là phế vật, bản lĩnh chỉ cần gặp qua là nhớ của cậu ta thì sẽ hữu ích trong tương lai.

Trong khi vẫn nghe Ngụy Vân khoác lác, Lãnh Mộ Bạch cũng bắt đầu lên kế hoạch trong đầu.

Dọc theo đường đi họ có thêm một nhiệm vụ là thu thập vàng, hắn cũng không lo lắng không thu thập được vàng.

Vào thời điểm này, vật tư gì đó sẽ bị cướp đoạt điên cuồng, nhưng không ai đến ngân hàng và cửa hàng trang sức, một đường này họ chỉ cần hảo hảo đánh cướp một chút, họ có thể lấy được vàng và ngọc.

Lúc ba cô gái Hạ Mạt cãi nhau ầm ĩ từ trong phòng đi ra, Ngụy Vân còn đang hớn hở nói chuyện, Ngụy Vân có cảm giác như gặp được tri kỷ, càng nói càng hăng.

Lãnh Mộ Bạch vẫy tay với Hạ Mạt, Hạ Mạt đi đến chỗ Lãnh Mộ Bạch, bị Lãnh Mộ Bạch kéo cô ngồi lên đùi hắn, tiếp tục nghe Ngụy Vân nói.

Mộc Hi Âm và Diệp Cẩm cũng có chút hứng thú, đều tự tìm vị trí ngồi xuống nghe Ngụy Vân nói.

Cũng không biết là vô tình hay cố ý, tóm lại Diệp Cẩm rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Hạ Thần Vũ, tuy rằng cách một đoạn, nhưng hắn rất vui vẻ khi thấy cô không né tránh hắn.

Nhưng khoảng cách giữa họ làm Hạ thiếu thật sự không thích, nên hắn đưa tay kéo cô vào lòng, đặt tay lên vai cô, dùng ngón tay nghịch tóc cô.

Ngụy Vân vẫn còn nói chuyện cho đến giữa trưa mùi thơm hấp dẫn từ đồ ăn của thím Ngũ bay ra.

"Ọt ọt!"

Mùi thơm của đồ ăn khiến bụng Ngụy Vân vô thức kêu lên, cậu ăn rất ít, mặc dù hôm qua Dương Duyệt cho cậu một ít đồ ăn, nhưng cậu luyến tiếc ăn quá nhiều, mỗi lần chỉ ăn mấy miếng khi không còn cảm thấy đói nữa sẽ cất đi.

Sáng nay cậu chưa ăn gì đã cùng Ngô Khắc tới đây, giờ còn ngửi thấy mùi thơm mê người, bụng không nghe lời gọi bậy cũng là bình thường.

Nhưng, thật xấu hổ!

Ngụy Vân đỏ mặt gãi đầu, cậu lại khôi phục dáng vẻ boy thẹn thùng.

"Đồ ăn sắp xong rồi, hôm nay đến đây thôi. Lát nữa, Ngụy Vân cậu sắp xếp lại dữ liệu đó cho tôi xem, Ngô Khắc anh đi đón chị Dương và Hân Hân tới cùng nhau ăn trưa!"

Không đợi Ngô Khắc từ chối, Lãnh Mộ Bạch nói tiếp.

"Ăn cơm xong, thuận tiện nhờ chị Dương giúp chuẩn bị nguyên liệu cho bữa tối."

Lãnh Mộ Bạch đã nói như vậy, tất nhiên Ngô Khắc không thể từ chối vì thế đã mượn xe của Lãnh Mộ Bạch trở về đón mẹ con Dương Duyệt, Ngụy Vân cũng trở về theo, Lãnh Mộ Bạch bảo cậu trở về thu thập hành lý, đến đây sống cùng bọn họ.

Chờ sau khi Ngô Khắc cùng Ngụy Vân rời đi, Lãnh Mộ Bạch trầm tư một lát mới nói với Hạ Mạt.

"Mạt Nhi, anh có ý tưởng muốn cùng em thương lượng một chút. Trên đường trở về A thị, có quá nhiều thứ chúng ta cần thu thập. Có lẽ chúng ta sẽ đi vào mọi thị trấn mà chúng ta đi qua, hiện tại trong thành phố chắc hẳn có rất nhiều tang thi. Mặc dù chúng ta sẽ không bị mắc kẹt chỉ với một vài người, nhưng có nhiều người hơn thì càng tốt.

Ý anh là mang theo Ngô Khắc và những người đi theo hắn, như vậy chúng ta mới nhẹ nhàng hơn một chút, và anh cũng có thể nhân cơ hội này đích thân chỉ đạo họ. Trở lại A thị anh có thể sẽ rất bận, không thể đi hỏi những người bên cạnh em có đủ tiêu chuẩn hay không, vậy thì anh sẽ không yên tâm được.

Mặt khác là vàng thì sẽ luôn tỏa sáng, Ngô Khắc có thể tụ tập nhân tài ở đây thì ở căn cứ A thị tại sao không thể cơ chứ?

Ngoài ra, nếu Ngô Khắc phát triển quá nhiều nhân mạch ở căn cứ D thị, một khi mang những người này đi khẳng định sẽ là một tổn thất không nhỏ cho căn cứ D thị. Trước kia chuyện căn cứ D thị sẽ không có quan hệ gì với chúng ta, nhưng bây giờ chỉ huy căn cứ là chú Trương, chúng ta cũng phải suy nghĩ nhiều hơn cho chú Trương."

Cô thật sự chưa từng nghĩ tới chuyện này, nhưng Lãnh Mộ Bạch lại nhắc đến lúc này, cho nên cô nghĩ không thể mang quá nhiều người từ căn cứ D thị đi, như vậy sẽ rất bất lợi cho sự phát triển của căn cứ D thị.

Hạ Mạt gật đầu đồng ý với ý kiến của Lãnh Mộ Bạch, nhưng trước mắt vẫn còn một vấn đề.

"Nói như vậy, e rằng ngày mai chúng ta không thể xuất phát. Ngay cả khi Ngô Khắc quyết định bây giờ, hắn cũng không thể mang hơn một trăm người đi ngay lập tức."

"Nếu hắn đủ năng lực, một buổi trưa là đủ để hắn thu xếp rất nhiều việc."

Trì hoãn việc khởi hành một hai ngày cũng không phải vấn đề gì lớn, nhưng Lãnh Mộ Bạch muốn thông qua chuyện này để kiểm tra năng lực của Ngô Khắc, người bên cạnh vợ hắn, năng lực cần phải giỏi.

"Được! Ăn cơm xong em sẽ nói chuyện với Ngô Khắc."

Hạ Mạt biết Lãnh Mộ Bạch làm việc không thích dây dưa, đối với thủ hạ của hắn cũng vậy.

Mặc dù Ngô Khắc là thủ hạ của cô, nhưng Lãnh Mộ Bạch vẫn sẽ yêu cầu Ngô Khắc làm theo yêu cầu của hắn.

Hạ Mạt biết việc này không phải là Lãnh Mộ Bạch muốn kiểm soát tất cả của cô, mà là hy vọng người bên cạnh cô đều là những người tinh anh.

Cô biết rằng Lãnh Mộ Bạch sẽ rất bận rộn khi hắn trở lại A thị và hắn không thể lúc nào cũng ở bên cạnh cô, cho nên hắn mới nhúng tay quản lí những người bên cạnh cô. Chỉ khi những người bên cạnh cô mạnh mẽ thì hắn mới có thể cảm thấy yên tâm đến vấn đề an toàn của cô.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 126 Tìm chủ đề
Chương 115: Khi nào được mời ăn kẹo cưới.

Editor: AmiLee

[HIDE-THANKS]
"Chờ xem đã! Nếu hắn không đề cập tới thì thôi, yên tâm trở lại A thị anh sẽ tìm cho em một ứng cử viên thích hợp hơn."

Lãnh Mộ Bạch không tán thành việc Hạ Mạt đi tìm Ngô Khắc nói chuyện như vậy sẽ hạ thấp địa vị của Hạ Mạt.

Một người lãnh đạo thành công tuyệt đối không bao giờ được hạ thấp bản thân mình và cầu xin người khác làm thủ hạ cho mình. Thay vào đó, cô phải làm mọi cách để khiến người cô thích đến gặp cô và cầu xin cô thu nhận anh ta.

Hạ Mặc đã tìm được Ngô Khắc, cũng đã cho Ngô Khắc cơ hội cầu xin cô giúp đỡ, bây giờ phải xem Ngô Khắc có phải cam tâm tình nguyện muốn làm đàn em của Tiểu Bạch Thỏ hay không thôi.

"Được, nghe anh."

Hạ Mạt biết Lãnh Mộ Bạch vĩnh viễn sẽ suy nghĩ nhiều hơn cô, nếu hắn đã nói như vậy thì nhất định có lý do của hắn.

Thấy hai người nói xong chuyện công việc, Mộc Hi Âm mỉm cười nháy mắt với Hạ Thần Vũ.

"Anh Thần Vũ, anh tính khi nào mời chúng em ăn kẹo cưới."

Diệp Cẩm mặt đỏ hồng, nhưng lại không nói gì.

"Kẹo cưới, hình như trước kia em đã ăn rồi mà."

Hạ Thần Vũ trợn mắt nhìn Mộc Hi Âm, lúc hắn vừa mới đồng ý hẹn hò với Diệp Cẩm, Mộc Hi Âm đã la hét phải mời cô ăn kẹo cưới, mời ăn cơm, khoảng thời gian đó còn tống tiền hắn không ít.

"Sao có thể giống nhau được?"

Mộc Hi Âm không phục nói.

Hạ Thần Vũ cười nhún nhún vai.

"Kẹo cưới, em đừng nghĩ tới nữa."

Trong mắt Diệp Cẩm hiện lên một tia thất vọng, hắn nói mình là vợ hắn nhưng sao còn nói vậy?

Vì hối hận sao?

"Không phải chứ, anh Thần Vũ sao anh keo kiệt quá vậy."

Mộc Hi Âm lập tức bất mãn hét lên.

"Muốn kẹo cưới thì tìm Mộ Bạch đi, chỗ anh em đừng nghĩ nữa."

Hạ Thần Vũ nói rồi cúi đầu nhìn Diệp Cẩm, phát hiện sắc mặt cô rất khó coi, cười có chút cạn lời.

Cái cô gái ngốc này, lại suy nghĩ lung tung rồi, hắn biết nếu mình mà không giải thích, cô gái ngốc trong lòng hắn lại muốn chui vào mai rùa của mình, đến lúc đó lại tránh hắn như tránh tà.

Để tránh phiền phức không đáng có, Hạ Thần Vũ kiên nhẫn giải thích:

"Vợ à, ba vừa mới mất, theo lệ chúng ta phải để tang một năm, trong vòng một năm này không thể tổ chức hôn lễ, cho nên ý anh là hôn lễ sẽ không tổ chức, nhưng em yên tâm danh phận của em anh sẽ không thiếu em đâu mà lo."

Diệp Cẩm đột nhiên ngẩng đầu nhìn Hạ Thần Vũ, hắn là bởi vì ba mình, cho nên mới nói không tổ chức hôn lễ.

Diệp Cẩm ơi Diệp Cẩm, mày không phải đã suy nghĩ thông suốt rồi sao? Không phải mày đã quyết định nghe lời Tiểu Mạt, lựa chọn tin tưởng hắn vì yêu hắn sao? Tại sao lúc nãy còn suy nghĩ lung tung và không tin tưởng hắn thế!

Đợi không được Diệp Cẩm nói chuyện, Hạ Thần Vũ có nói.

"Làm sao vậy? Em quan tâm đến hôn lễ như vậy sao? Nếu nhất định phải tổ chức hôn lễ thì một năm sau bù lại là được."

"Không, không cần."

Kỳ thật Diệp Cẩm cũng không thèm để ý đến có tổ chức hôn lễ hay không. Đã là mạt thế rồi, ba cô cũng không còn nữa, tổ chức hôn lễ hay không đâu còn có ý nghĩa gì nữa.

"Ai da! Anh Thần Vũ vẫn chu đáo như vậy! Mạt Nhi cậu nói lúc trước sao tớ lại không thích anh Thần Vũ chứ!"

Mộc Hi Âm ở một bên nói giỡn nói.

"Ai biết được cậu."

Hạ Mạt trợn mắt liếc Mộc Hi Âm, biết cô đang đùa, cô cũng thuận theo nói:

"Ai biết được cậu, nếu cậu thích anh trai tớ, có tớ là em chồng đây rồi mà cậu còn sợ trị không được anh tớ sao? Còn sợ anh tớ không chiều cậu à?"

"Thu phục được thì thế nào? Cho dù cưới em, anh cũng sẽ xem em là em gái mà cưng chiều."

Lãnh Mộ Bạch liếc Mộc Hi Âm, nếu Diệp Cẩm xuất hiện mà Mộc Hi Âm thật sự thích hắn trước thì em gái bảo bối của hắn lại khóc lóc làm ầm ĩ ép hắn ở bên Mộc Hi Âm, vì em gái bảo bối của hắn, hắn thật sự có thể hy sinh bản thân mình.

Đương nhiên, hắn vẫn luôn coi Mộc Hi Âm là em gái, cho nên dù đồng ý ở bên cô thì hắn sẽ đối xử với cô như là em gái.

"Hóa ra anh coi hôn nhân rẻ mạt như vậy?"

Diệp Cẩm trong lòng rầu rĩ, cô biết rõ họ chỉ đang nói đùa mà cô vẫn khó chịu, khó chịu vô cùng.

"Chua quá đi.."

Mộc Hi Âm cười không mấy phúc hậu.

Hạ Thần Vũ thản nhiên nói.

"Hôn nhân vốn dĩ chính là rẻ mạt, nó chỉ là một tờ giấy, hơn nữa bây giờ là mạt thế, tờ giấy này cũng không có."

Diệp Cẩm lạnh lùng nói.

"Đúng vậy, cho nên chỉ cần là phụ nữ, chỉ cần có thể sinh con cho Hạ thiếu đều có thể cùng Hạ thiếu lăn giường."

"Tớ có phải lại gây rắc rối rồi không?"

Mộc Hi Âm kéo kéo Hạ Mạt thấp giọng nói.

Không đợi Hạ Mạt nói chuyện, Lãnh Mộ Bạch đã nói.

"Có một số vấn đề sớm muộn gì cũng phải đối mặt, cô chỉ làm cho họ đối mặt với vấn đề này sớm hơn mà thôi."

Hạ Thần Vũ bình thản nói.

"Mạt Nhi không có nói với em à? Bốn năm nay anh chưa từng thiếu phụ nữ để ngủ cùng?"

Diệp Cẩm nắm chặt tay, mặt tái nhợt nhìn Hạ Thần Vũ, Hạ Mạt nói với cô. Bốn năm qua hắn không đến một tháng đã đổi một người phụ nữ, khi đó thật sự cô không quan tâm lắm.

Đàn ông có mấy người là trung thành đâu?

Huống chi, đó là việc xảy ra sau khi họ chia tay, cô căn bản không có quyền quan tâm.

Nhưng lời từ trong miệng hắn nói ra, cô vẫn để ý mới chết chứ.

Nhìn Diệp Cẩm khổ sở, Hạ Thần Vũ thở dài một hơi, hắn chung quy vẫn thua trong tay cô gái này.

Hắn đem nắm tay cô đang nắm chặt, đến mức các khớp xương đều có chút trắng bệch đưa lên môi hôn hôn, nhẹ giọng nói.

"Nhưng họ không phải là em, không ai trong số họ có thể thay thế được em, cho dù Mạt Nhi ép buộc anh ở bên Âm Âm thì Âm Âm cũng chỉ là em gái và bạn giường mà thôi, mà Diệp Cẩm em là người mà Hạ Thần Vũ anh đây sẽ không bao giờ buông tay trong cuộc đời này.

Anh cũng có thể nói với em, trước khi em xuất hiện mà Mạt Nhi bảo anh cưới Âm Âm thì anh nhất định sẽ cưới. Nhưng bây giờ em đã xuất hiện và trở về bên anh, cho dù Mạt Nhi có nháo thế nào thì anh cũng sẽ tuyệt đối không bao giờ buông tay em ra."

"Chồng ơi, em cảm thấy mình bị bỏ rơi."

Hạ Mạt ôm Lãnh Mộ Bạch và thì thầm ở trong lòng hắn.

Hả! Vợ hình như vừa gọi mình là chồng, thật ngọt ngào, do hai người kia mà nghe được từ miệng cô thốt ra hai chữ này khiến hắn phấn kích hơn so với tưởng tượng.

Lãnh Mộ Bạch phản ứng hơi chậm, hắn kích động ôm cô nhẹ giọng nói.

"Nhưng mà, em không có vẻ gì là buồn cả."

Hắn thật ra biết cô không buồn, đúng vậy, tại sao cô phải buồn chứ?

Cô lại không phải cô bé mười hai tuổi, sao còn phải sợ anh trai mình vì một cô gái khác mà bỏ rơi cô, anh trai chính là anh trai, cả đời hắn vẫn là anh trai, cho dù có chị dâu thì anh trai vẫn sẽ thương yêu cô, chỉ là loại tình yêu này hoàn toàn khác với loại tình yêu anh trai dành cho chị dâu.

Nếu anh trai thật sự vì một câu của cô mà từ bỏ Diệp Cẩm thì cô mới buồn, cô hy vọng anh trai mình có thể hạnh phúc, mà không phải giống như một cái xác không hồn.

Nhưng hắn cứ như vậy vạch trần tâm tư nhỏ của cô, làm cô không vui chút nào.

Vì thế bạn học Hạ Mạt lại hành động như trẻ con tức giận dùng nắm tay trắng nõn đấm hắn vài cái.

"Sao anh lại vạch trần người ta? Chẳng lẽ anh không nên an ủi người ta à, sau đó nói với người ta rằng: 'còn có anh, anh sẽ vĩnh viễn không vứt bỏ em' sao?"

Lãnh Mộ Bạch cười hôn môi Hạ Mạt.

"Anh càng thích dùng hành động thực tế nói với em tâm ý của anh hơn."

"Ôi trời, các người có thể chú ý một chút hay không?"

Mộc Hi Âm buồn bực nhìn hai cặp đôi. Chết tiệt, khi dễ cô không có người nói chuyện yêu đương đúng không!

Hi Âm tức giận đứng lên đi ra ngoài, đi được hai bước thì dừng lại nhìn Lãnh Mộ Bạch hỏi.

"Lãnh Mộ Bạch, đến khi nào thì anh mới đãi chúng tôi ăn kẹo cưới?"
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 126 Tìm chủ đề
Chương 116: Kẹo ăn vào toàn vị chua.

Editor: AmiLee

[HIDE-THANKS]
"Cô không sợ bỏ kẹo vào miệng toàn vị chua à?"

Tha thứ cho Lãnh thiếu tá không phúc hậu! Người ta bây giờ tâm tình ngọt như mật đó, miệng thiếu đánh một chút, kiêu ngạo một chút cũng đúng thôi.

"Trời ạ"

Mộc Hi Âm tức giận dậm chân một cái, bước nhanh ra ngoài, mẹ kiếp, cô không phải cẩu độc thân cũng không có yêu thầm Hạ Mạt, tại sao ăn kẹo cưới lại cảm thấy chua được chứ?

"Chồng à, anh khi dễ chị em tốt của em như vậy sao?"

Hạ Mạt trừng mắt liếc Lãnh Mộ Bạch, nếu những người khác dám đả kích Mộc Hi Âm như thế thì cô sẽ tuyệt đối không ngồi chờ chết.

Lãnh Mộ Bạch lập tức cười giải thích.

"Vợ à, em không cảm thấy Mộc Hi Âm với Khiêm phát triển quá chậm sao? Tên hắn giống hắn là một quân tử khiêm tốn, đợi hắn làm ra chuyện gì đó thì rau kim châm đã lạnh rồi."

Được rồi! Lãnh Mộ Bạch này nha, lại phúc hắc rồi, cô tưởng tượng một Âm Âm bị chọc giận sẽ làm ra chuyện gì.

"Đã xong hết rồi à? Chuẩn bị ăn cơm thôi."

Thím Ngũ lúc này đi ra nói.

Không khí trong phòng khách bởi vì có sự can thiệp của thím Ngũ mà bình thường trở lại.

Diệp Cẩm cúi đầu, nước mắt chảy dài trên má, cô thật sự quá ngốc, lãng phí bốn năm trời, còn để cho hắn có cơ hội chơi bời với những người phụ nữ khác ở bên ngoài. Nếu nói không bận tâm đến sự tồn tại của những người phụ nữ đó là không thể, nhưng hắn đã giải thích với cô thì cô sẽ không oán hận hắn vì những người phụ nữ đó nữa, chỉ cần trong lòng hắn còn có mình, vậy là đủ rồi.

Hạ Thần Vũ thở dài, giúp cô lau nước mắt, hắn không muốn thấy cô khóc chút nào, từ tối hôm qua đến giờ cô vẫn luôn khóc, hắn nhìn mà trong lòng khó chịu muốn chết.

Nếu không phải sợ cô chạy trốn, tối hôm qua hắn đã từ bỏ không ăn sạch sẽ cô vì nước mắt của cô.

"Thím Ngũ, chờ một chút, Ngô Khắc trở về đón mẹ con Dương Duyệt, chúng ta đợi họ tới cùng nhau ăn nhé."

Lãnh Mộ Bạch cười nói với thím Ngũ.

"Họ đến đây ăn cơm à? Để tôi làm thêm hai món nữa."

Nói rồi thím Ngũ quay lại bếp.

Mộc Hi Âm tức giận rời khỏi phòng khách leo lên nhà xe.

Vương Khiêm đang đỡ tấm ván gỗ bằng tay, Lưu Lăng đang ngồi xổm đóng đinh vào tấm ván, Mộc Hi Âm tức giận đi đến bên cạnh Vương Khiêm.

"Vương Khiêm, anh có yêu em không?"

Vương Khiêm quay đầu lại nhìn Mộc Hi Âm đang tức giận, một lúc lâu mới nói.

"Làm sao vậy? Ai chọc giận em?"

"Anh chọc giận em."

Mộc Hi Âm bĩu môi, cô đang vô cùng tức giận.

"Hôm nay anh vẫn luôn ở đây, chưa từng chọc giận em mà."

Vương Khiêm vô tội nhìn cô, hắn đã làm gì đâu? Còn nói hắn chọc giận cô.

Mộc Hi Âm sải bước tới, duỗi tay bakedon với Vương Khiêm..

Lưu Lăng vội vàng đỡ tấm ván trong lòng lệ rơi đầy mặt.

Chị dâu Hi Âm à!

Vách tường này còn chưa có ổn định đâu, chị muốn chơi bakedon với Khiêm, cũng phải chờ tôi đóng đinh vào tường xong đã rồi hãy chơi chứ!

Vương Khiêm nhìn bạn gái nhỏ cách mình gần trong gang tấc, một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của mình.

"Âm Âm, anh đã làm sai ở đâu? Em nói cho anh biết, anh sẽ sửa."

Được rồi! Cuối cùng hắn cũng tin câu nói kia. Đàn ông phải học cách nhận sai ở trước mặt người phụ nữ của mình, cho dù không sai cũng phải nhận sai.

"Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em."

"Hả?"

Vương Khiêm chỉ cảm thấy suy nghĩ của hắn hôm nay hoàn toàn không theo kịp nhịp điệu của Mộc Hi Âm.

"Anh có yêu em không?"

Mộc Hi Âm kiên nhẫn hỏi lại.

Vấn đề này, Vương Khiêm ngược lại cũng không hàm hồ, lập tức đáp.

"Yêu! Nếu không yêu em thì anh sẽ không ở bên em."

Vương Khiêm trả lời làm Mộc Hi Âm càng tức giận thêm.

"Em không biết anh yêu em, em thậm chí còn không biết mối quan hệ của chúng ta bây giờ là gì? Chúng ta đã yêu nhau bao lâu rồi, một tuần rồi mà không có gì, nào giống đang yêu nhau chứ?"

"..."

Vương Khiêm.

Mình đã nói như vậy rồi mà Vương Khiêm vẫn không nói năng gì, Mộc Hi Âm tức giận, cứ tiếp tục như thế, cô sẽ bị Lãnh Mộ Bạch chê cười mất, nghĩ rồi Mộc Hi Âm cúi người chặn miệng Vương Khiêm, đầu lưỡi linh hoạt trượt vào trong miệng hắn, không có chút kinh nghiệm nào càn quấy trong miệng hắn.

Vương Khiêm sửng sốt nửa giây mới phản ứng lại, chủ động giành lại quyền chủ động, chống lại lưỡi cô ép nó ra khỏi miệng mình, sau đó chủ động vươn lưỡi xâm chiếm khoang miệng cô..

Đây cũng là nụ hôn đầu tiên của hắn, hắn cũng không biết phải làm gì, tất cả đều theo bản năng muốn cướp lấy hương thơm của cô.

Đương nhiên rõ ràng đều là nụ hôn đầu tiên, kỹ thuật của hắn khá hơn cô nhiều.

Ừm! Sự thật chứng minh loại chuyện này vẫn nên để đàn ông chủ động mới tốt.

Mọi người dừng việc trong tay, nghiêng đầu nhìn hai người.

Đặc biệt là Lưu Lăng, hắn ngồi xổm trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn hai người đang KISS ở cự ly gần, hắn cảm thấy rất vui cũng rất đau khổ. Hắn thành tâm cầu xin thần tiên có thể nghe được lời hắn, lập tức ban cho hắn một người bạn gái.

"Ăn cơm thôi."

Ngoài xe truyền đến tiếng Lãnh Mộ Bạch gọi.

Vương Khiêm miễn cưỡng buông Mộc Hi Âm ra, Mộc Hi Âm lúc này mới tỉnh táo lại nhưng hối hận vì hành động của mình, trước mặt nhiều người như vậy còn cưỡng hôn người khác, cuối cùng người bị chiếm tiện nghi là mình.

Ôi! Mất mặt quá đi!

Mộc Hi Âm đỏ mặt xoay người muốn chạy trốn, Vương Khiêm lại duỗi tay ôm cô vào lòng, ôn nhu nói.

"Vốn dĩ anh muốn phát triển từ từ, không muốn dọa em nhưng nếu em không thích phát triển chậm vậy thì chúng ta phát triển nhanh hơn nữa nha! Đêm nay chúng ta ở cùng nhau được không?"

Mặt Mộc Hi Âm càng đỏ hơn, đều do hai đôi tình nhân vô lương tâm kia, cô mới quá kích nói ra những lời như vậy, còn cưỡng hôn hắn.

Giờ thì hay rồi, mọi người đều biết cô không chịu được tịch mịch muốn thông đồng với hắn, quá ư là mất mặt.

"Em chỉ nói là chúng ta phát triển hơi chậm, không phải, em muốn nói em không có ghét bỏ quá chậm, anh.. anh.. anh cứ coi như vừa rồi em đánh rắm đi, thật sự, anh cứ xem như em đánh rắm là được, em bị Lãnh Mộ Bạch kích thích, đầu óc không tỉnh táo mới mới.."

Mộc Hi Âm hận không thể cắn đứt đầu lưỡi mình, cô rốt cuộc đang nói cái quái gì thế?

"Ờ! Nhưng anh không muốn phát triển chậm nữa, anh muốn làm đến cùng, được không?"

Hôn cũng hôn rồi, lời cũng nói ra rồi, còn phát triển chậm gì nữa?

Liệu có thể không?

Tuy Vương Khiêm cảm thấy mình là quân tử, nhưng nếu cô đã chủ động đưa tới cửa mà hắn vẫn không biết nắm lấy cơ hội, vậy thì hắn không phải là quân tử mà là kẻ ngốc.

"Chị dâu cứ từ từ đã! Các người mà còn tiếp tục dựa vào như thế thì tấm ván này thật sự rơi xuống mất."

Lưu Lăng thật sự ngại ngùng khi phải ngắt lời họ, nhưng nếu hai người hị cứ tiếp tục do dự như vậy, hắn thật sự không đỡ được tấm ván gỗ.

"Nhưng mà chị dâu à, chị cứ nhận lời anh Khiêm đi! Mọi người đều đang chờ uống rượu mừng của hai người đó!"

Hùng Vũ không khách khí nói.

Lâm Tử Kiệt có chút không nói nên lời.

"Ưng Vương bảo chúng ta tách ra nhiều phòng trên lầu như vậy còn không phải để cho các cặp đôi mấy người ở đó à?

Đừng nói bây giờ là mạt thế, cho dù không phải mạt thế người lần đầu tiên gặp mặt đã lên giường đều có đống, tôi nói các cậu cứ cọ tới cọ lui làm gì?"

"Băng Nhi, anh cũng muốn làm tới cùng, được không?"

Uông Tiểu Long cười ôm Lạc Băng, sau trận ầm ĩ vừa rồi của Mộc Hi Âm, hắn tự mình kiểm điểm một chút, nghĩ: Chúng ta cũng phát triển quá chậm, mấy tháng rồi mới đến được bước thứ hai, nói ra rất mất mặt, cho nên hắn cũng phải nhanh chân lên mới được!

Lạc Băng đỏ mặt, khẽ gật đầu, cô cũng không muốn từ chối yêu cầu của Uông Tiểu Long.

Uông Tiểu Long ngạo kiều ôm Băng Nhi nhà mình cười nói.

"Chị dâu Hi Âm à, chị xem Băng Nhi nhà tôi cũng nghe tôi, chị cũng nên ngoan ngoãn nghe lời Khiêm đi!"

"Nhận đi."

"Nhận đi."

"Nhận đi."

Cả đám không phúc hậu bắt đầu reo hò.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 126 Tìm chủ đề
Chương 117: Kế hoạch của Hạ Mạt.

Editor: AmiLee

[HIDE-THANKS][HIDE-THANKS]Vương Khiêm hôm nay quyết tâm muốn làm tới cùng, cho nên tiếp tục nói.

"Âm Âm, đồng ý với anh nhé? Anh bảo đảm sẽ chịu trách nhiệm với em, sẽ không bao giờ bội tình bạc nghĩa."

Mộc Hi Âm bây giờ chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống, mọi người đều reo hò như vậy. Nếu cô đồng ý thì chỉ hơi xấu hổ nhưng không đồng ý thì hắn sẽ mất mặt, so với sự xấu hổ của mình thì mặt mũi của hắn có vẻ quan trọng hơn.

Sau khi nghĩ thông suốt, Mộc Hi Âm mặt đỏ bừng gật đầu, đẩy tay hắn ra.

"Buông ra, em muốn đi ăn cơm."

"Vâng, vợ yêu."

Vương Khiêm lập tức buông cô ra, cầm tay cô và đắc ý bước đi.

Cuối cùng Lưu Lăng cũng không cần đỡ tấm ván nữa. Hắn đứng dậy, dang tay ra, nhìn lên trời và hét lên.

"Lại thêm một tên đắc ý, Ngọc Hoàng Đại Đế! Quan Thế Âm Bồ Tát! Như Lai Phật Tổ! Các vị thần vĩ đại! Các vị có thấy không? Ở đây còn một con cẩu độc thân đáng thương, các vị có lòng hảo tâm, hãy ban cho con một người vợ!"

Mọi người đều đen mặt, biểu cảm không quen biết người bạn học ngốc nghếch này, hơn nữa để không bị liên lụy, mọi người nhanh chóng chạy khỏi xe.

Lâm Tử Kiệt người đi cuối cùng dừng lại, thể hiện chút tình đồng chí, chân thành nhắc nhở.

"Nhị Lăng Tử, Nguyệt Lão mới là người cai quản nhân duyên."

Nhị Lăng Tử..

Lưu ý: Thằng Lăng ngốc!

Lưu Lăng lập tức chạy xuống theo, trong lúc đó còn không quên hét lên.

"Cấp trên của Nguyệt Lão không phải Ngọc Hoàng Đại Đế sao?"

Lạc Trần ho khan một tiếng, cũng nghiêng đầu hỏi.

"Khụ khụ! Vậy Quan Thế Âm Bồ Tát còn có Như Lai Phật Tổ thì sao?"

"Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, từ bi vô lượng, Như Lai Phật Tổ pháp lực vô biên, từ bi tế thế, quan trọng nhất là họ gần như ngang hàng với Ngọc Hoàng Đại Đế, nếu hai vị đại thần này lên tiếng, Nguyệt Lão còn không ngoan ngoãn đem vợ tới cho tôi à?"

Lạc Băng giật nhẹ miệng, loại ngụy biện này cũng chỉ có Lưu Lăng ngốc mới có thể nghĩ ra được.

Uông Tiểu Long vội vàng kéo Lạc Băng chạy trốn, ngoài miệng còn không quên cảnh cáo nói.

"Chết tiệt! Nhị Lăng Tử cậu tránh xa vợ tôi ra một chút, đừng mang em ấy đến viện ngốc."

Lưu Lăng cảm thấy ủy khuất muốn khóc, hắn tuyệt đối không muốn vậy, thật ra, hắn chỉ bị kích thích mà thôi.

Ăn cơm xong đám người Hùng Vũ tiếp tục cải trang nhà xe.

Lần này, cha con Hạ Tân cũng đến giúp. Thím Ngũ, Tô Hân và Dương Duyệt thì chuẩn bị nguyên liệu cho bữa tối ở trong bếp.

Lãnh Mộ Bạch dẫn Hạ Mạt đi dạo trong sân tiêu thực nhân tiện mang theo Ngô Hân đi chơi.

Ngô Khắc lấy hết can đảm đi đến trước mặt Hạ Mạt.

"Hạ tiểu thư, Lãnh thiếu tá, tôi có thể đi theo các người đến A thị không?"

Lãnh Mộ Bạch không nói gì, đây là người Hạ Mạt coi trọng, tuy hắn nhúng tay vào việc huấn luyện những người này nhưng quyền quyết định là của Hạ Mạt, Hạ Mạt cười hỏi.

"Một nhà các anh?"

Ngô Khắc gãi đầu, hơi ái ngại nói.

"Thủ hạ của tôi có 180 người, còn người nhà của họ có khoảng 263 người. Hạ tiểu thư, tôi muốn dẫn theo những người này làm việc cho cô, cô có thể yên tâm những người này đều biết tốt xấu, họ đều giống tôi toàn tâm toàn ý làm việc vì cô."

263 người, một chiếc ô tô nhỏ thêm tài xế nữa có thể ngồi năm người, ít nhất cần phải có 53 chiếc ô tô nhỏ, 53 chiếc xe cùng lên đường đoàn xe quá dài. Đoàn xe dài quá gặp phải tang thi chạy trốn sẽ rất phiền phức, hơn nữa cô cũng không có nhiều xe như thế, cũng không có nhiều xăng như vậy.

Nếu dùng xe buýt và xe tải thì sao?

Trong không gian cô thu hai chiếc xe buýt, năm chiếc xe tải.

Một chiếc xe buýt và tài xế có thể ngồi 50 người, vậy hai chiếc có thể chở 100 người.

Một chiếc xe tải ngồi khoảng 32 người, năm chiếc xe tải vừa vặn có thể chứa tất cả họ, nhưng ngồi xe buýt sẽ không thoải mái lắm, cô không biết họ có thể chấp nhận được không?

Trong đầu Hạ Mạt nhanh chóng tính toán, cần bao nhiêu xe cho họ, sau đó nói với Ngô Khắc.

"Chỗ tôi có 23 chiếc xe con, hai chiếc xe buýt và năm chiếc xe tải. Xe con không chở được nhiều người cũng không đủ xăng.

Nếu họ không ngại ngồi xe buýt và xe tải thì có thể theo chúng tôi đến A thị. Tuy nhiên chỗ tôi không nuôi người rảnh rỗi và người gây chuyện, cho nên dù là anh hay thủ hạ của anh đều phải suy nghĩ kỹ rồi hãy quyết định.

Nếu đồng ý đi theo tôi thì nhất định phải nghe lời tôi, làm theo chỉ thị của tôi. Nếu có người quậy phá hoặc là có bất mãn gì ở trên đường, tôi sẽ không chút do dự ném người đi."

Ngô Khắc nghe nói Hạ Mạt đồng ý dẫn bọn hắn đi, lập tức nói.

"Chuyện này không thành vấn đề, người đi theo tôi đều là người có thể chịu khổ, hơn nữa họ ở cùng tôi hơn hai tháng rồi, đều là người tuân thủ quy củ."

Hạ Mạt tiếp tục nói.

"Anh vẫn nên hỏi ý kiến của họ một chút đi! Sáng mai chúng ta sẽ phải xuất phát, buổi tối anh đem số người cụ thể đồng ý đi cho tôi, tôi chuẩn bị xe cho các anh, đúng rồi, còn có họ có dị năng gì cũng đều thống kê ra cho tôi."

"Được, tôi đi liền đây, bất kể họ có đồng ý hay không, gia đình tôi chắc chắn sẽ đi theo cô, xin Hạ tiểu thư yên tâm, tôi và vợ đều sẽ không kéo chân cô."

Ngô Khắc nói xong, mượn xe Hạ Mạt rồi vội vã rời khỏi biệt thự.

"Chồng oi, em sắp xếp như vậy có được không?"

Hạ Mạt chớp chớp mắt với Lãnh Mộ Bạch.

Lãnh Mộ Bạch cười xoa xoa tóc Hạ Mạt.

"Được, nhưng em định để họ ngồi xe tải đến tận A thị sao? Lúc đầu chắc chắn sẽ không gây chuyện, nhưng sau một thời gian dài, mọi người đều mỏi mệt, cũng sẽ xúc động."

Hạ Mạt cười lè lưỡi.

"Đương nhiên là không, em muốn tạm thời để họ ngồi xe tải. Sau khi xuất phát chúng ta sẽ tìm một trạm xe buýt trước. Nếu trạm xe buýt không có tang thi thì có thể cân nhắc lấy mười mấy chiếc xe buýt hai tầng. Còn nếu tang thi quá nhiều chúng ta chỉ có thể từ bỏ, sau đó trên đường tìm kiếm xe buýt rồi từ từ thay thế xe tải.

Sở dĩ em không nói với Ngô Khắc ý tưởng của mình là muốn nhìn xem có bao nhiêu người có thể cùng chúng ta chịu khổ đó mà?"

"Ừm! Em suy nghĩ rất chu đáo."

Lãnh Mộ Bạch hài lòng gật đầu, hắn rất rất hài lòng với sự sắp xếp của Hạ Mạt.

"Để coi, buổi tối có bao nhiêu người đồng ý đi theo chúng ta! Nếu những người này không đi theo chúng ta, một nhà Ngô Khắc sẽ ở trong nhà xe, một chiếc xe chạy đến A thị chúng ta không cần phải lo lắng nhiều thứ như vậy, hơn nữa còn được tiết kiệm được lương thực!"

Nói xong Hạ Mạt lại nghĩ đến một vấn đề khác và nói.

"Chúng ta vẫn phải cướp đồ trong trung tâm thương mại. Mặc dù trong không gian không thiếu đồ ăn, nhưng không phải lúc nào cũng có thể cung cấp đồ ăn. Nếu không, sau này sẽ thành thói quen, làm họ cảm thấy chúng ta phải cho họ đồ ăn, mà không biết tự mình đi tìm đồ ăn."

"Ừm! Vợ yêu em nghĩ vô cùng chu đáo, em chơi với Hân Hân một lát đi, anh cũng tới nhà xe giúp đỡ, nếu không họ sẽ không hoàn thành xong vào buổi chiều nay."

Lãnh Mộ Bạch hôn lên mặt Hạ Mạt khen thưởng, không nỡ buông cô ra tới nhà xe giúp đỡ.

Hạ Mạt dẫn Ngô Hân chơi ở trong sân, thỉnh thoảng còn chạy vào bếp ăn vụng chút đồ ăn. Một buổi trưa cứ như vậy trôi qua.

Khoảng bốn giờ chiều vợ chồng Trương Quân Vĩ tới, Diêu Bình đi vào bếp giúp đỡ, Trương Quân Vĩ và Hạ Tân giúp chuyển bàn ghế ra sân, còn kéo hai chiếc đèn trong nhà ra chiếu sáng.

Toàn bộ căn cứ D thị chỉ có hai căn biệt thự của Trương Quân Vĩ và Hạ Tân có điện dùng. Họ dùng là máy phát điện năng lượng mặt trời, loại máy mà nhóm Vương Khiêm tìm thấy ở nhà máy điện lúc trước.[/HIDE-THANKS][/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back