Welcome! You have been invited by buingan1011ytna to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 126 Tìm chủ đề
Chương 102: Để chồng giặt quần áo cho em.

Editor: AmiLee

[HIDE-THANKS]
Nhìn trộm bí mật của người khác, cảm giác thật là khủng khiếp, nhưng không ngờ tiêm vào những chất lỏng kỳ quái đó, sẽ có năng lực như vậy, thật ra cũng không kỳ quái, làm cho nhóm bộ đội đặc chủng đã trải qua mạt thế, bọn họ cũng xem như bình tĩnh chấp nhận.

"An bài những việc này chính là những kẻ phía trên đó."

Lâm Tử Kiệt cũng hỏi.

"Cái này là khẳng định, lúc trước chúng tôi gặp được Lâm Ngữ, bên cạnh Lâm Ngữ có ba người là người kiếp trước bắt Mạt Nhi đi."

Nói rồi Lãnh Mộ Bạch lại nhìn về phía Uông Tiểu Long.

"Buổi tối hôm sau chúng tôi gặp phải người mai phục chắc đó chính là đám người đối phó Tiểu Long."

Uông Tiểu Long lấy ra bật lửa châm thuốc, bật vài lần cũng không bậc ra lửa, tức giận trực tiếp ném bật lửa đi, sau đó quát.

"Quản con mẹ nó là nguyên thủ hay là thủ trưởng, dám khi dễ người phụ nữ của đội cảm tử Phi Ưng, tôi sẽ khiến hắn hối hận kiếp sau không dám đầu thai, hơn nữa lão tử từ khi tham gia quân ngũ tới nay chưa từng chật vật qua như vậy, thù này không báo, lão tử không thèm làm lính nữa."

"Lính vẫn phải làm, nhưng mạt thế đã tới, quốc gia chúng ta cũng nên thay máu mới thôi, trước kia ông nội không có tâm tư đó, mà bây giờ tôi có tâm tư muốn làm quân khu thay máu, các cậu vừa nãy đã đồng ý ở lại, cho nên hiện tại biết mục đích của tôi, sợ cũng không có cơ hội hối hận.

Lão tử lần này phải làm quân khu thay máu, chính là muốn đem chiếc ghế nguyên thủ kia lấy tới ngồi, lão tử chính là muốn cho người phụ nữ của lão tử đứng ở chỗ cao để mọi người sùng bái."

Lãnh Mộ Bạch giờ phút này trong miệng ngậm một điếu thuốc, nhả ra một ngụm khói, áo thun tùy ý đáp ở trên đùi, trong miệng nói lời đại nghịch bất đạo, ánh mắt còn mang theo khinh thường cùng nhất định phải có được, dáng vẻ này của hắn mà để Hạ Mạt nhìn thấy lại càng gia tăng hình tượng tên lính càn quấy trong lòng cô.

Vương Khiêm tay phải kẹp một điều thuốc, tay trái đặt lên vai phải Lãnh Mộ Bạch, bắc tréo chân, đem trọng tâm đều đặt ở trên người Lãnh Mộ Bạch, vẻ mặt lưu manh nói.

"Đến lúc đó lão tử muốn làm một vị tư lệnh."

"Ưng Vương tôi phải làm phó tư lệnh."

"Tôi nghĩ sẽ không có ai tới làm cái chức bí thư trưởng đâu ha! Ưng Vương chức vị này anh phải để lại cho tôi, tôi làm lính tình báo của anh nhiều năm, cái chức vụ này tôi có thể đảm nhiệm."

"Phụt! Khụ khụ!"

Mộc Hi Âm vốn là muốn cười nhưng bởi vì nhẫn có chút vất vả, trực tiếp bị sặc luôn.

"Làm sao vậy?"

Vương Khiêm lập tức khẩn trương chạy tới, vỗ vỗ lưng cho Mộc Hi Âm, hai người hiện tại xem như tình yêu cuồng nhiệt, nhưng lại hơi thiếu tình cảm mãnh liệt, đương nhiên là do Vương Khiêm biết chuyện này cần phải từ từ, tiết tấu quá nhanh ngược lại sẽ dọa đến cô.

"Không có việc gì, chính là bị một đội binh lính hình tượng càn quấy các anh dọa không nhẹ."

Binh lính càn quấy!

Giống sao?

Mấy người cúi đầu nhìn hình tượng của mình, rõ ràng rất hoàn mỹ, nào giống lưu manh.

Cuối cùng mấy người tầm mắt đều dừng ở trên người Lãnh Mộ Bạch.

"Thêm chút hình xăm sẽ càng giống."

"Đúng vậy, trái Thanh Long phải Bạch Hổ."

Mấy người ở đàng đó khoa tay múa chân.

Lãnh Mộ Bạch đánh bọn họ, đem áo mặc vào, cảm xúc lúc trước bởi vì mọi người đùa giỡn vui vẻ mà lắng xuống, nhưng hắn biết rõ những chuyện đó cả đời sẽ không quên, hắn sẽ dùng đám người này nhắc nhở bản thân từng khắc, hắn đã từng làm Tiểu Bạch Thỏ chịu quá nhiều cực khổ.

"Đừng ngồi bên ngoài nữa, vào nhà ăn cơm."

Tô Hân ra gọi một tiếng, đoàn người lập tức đi vào nhà ăn ăn cơm, trên bàn cơm mọi người thương lượng một chút, quyết định hai ngày sau xuất phát đến A thị.

Sau khi thương lượng xong, Lãnh Mộ Bạch bảo Vương Khiêm và Lưu Lăng đi tìm chú Trương hỗ trợ tìm giúp Ngụy Vân, tiếp theo lại bá đạo cướp toàn bộ tinh hạch cấp 1 trong tay mọi người, cho Tiểu Đề dùng, rồi hắn tranh thủ lúc rảnh rỗi chạy trên lầu bồi Tiểu Bạch Thỏ nhà mình ngủ.

Hạ Mạt ngủ cũng không kiên định, cho dù là trong lúc ngủ mơ cũng cau mày, tay nhỏ còn nắm chặt lấy chăn.

Bảo bối lại nằm mơ thấy ác mộng sao?

Lãnh Mộ Bạch nằm xuống cạnh Hạ Mạt, duỗi tay muốn đem cô ôm vào lòng, mà người bên cạnh động tác còn nhanh hơn hắn.

Dường như cô cảm giác được hương vị quen thuộc bên cạnh, tiềm thức chui vào lòng hắn, tay nắm lấy áo hắn, sau đó ở trong lòng hắn cọ cọ tìm một chỗ thoải mái tiếp tục ngủ, ban đầu còn đang nhăn mày lúc này cũng giãn ra.

Khóe môi Lãnh Mộ Bạch treo nụ cười tươi, dùng ngón tay vân vê nghịch tóc cô, nhìn khuôn mặt ngủ ngon giấc của cô, đột nhiên cảm thấy cứ ôm như vậy cả đời hắn cũng sẽ không cảm thấy chán.

Gần đến trưa, Hạ Mạt mới tỉnh ngủ, cô mê man mở mắt, đập vào mắt là một mảnh vải ướt nhẹp.

"..."

Mình ngủ chảy nước miếng, hơn nữa còn làm ướt ga trải giường, không phải, cô nhớ ga trải giường là màu hồng nhạt, sao biến thành màu navy rồi.

"Vợ ơi, em tỉnh rồi."

Lãnh Mộ Bạch nhìn Hạ Mạt phát ngốc một hồi lâu, mới thấp giọng hỏi một câu.

Hạ Mạt đột nhiên ngẩng đầu nhìn mặt Lãnh Mộ Bạch, rồi đột nhiên cúi đầu nhìn chỗ nước miếng ướt nhẹp, sau đó đột nhiên ngồi dậy, lau, lau, lau..

"Em làm gì đó!"

Lãnh Mộ Bạch vội vàng nắm lấy bàn tay Hạ Mạt đang lau không ngừng.

"Khụ! Tiểu Bạch anh có muốn thay bộ quần áo khác không? Em đem bộ quần áo này đi giặt nhé."

Hạ Mạt xấu hổ cúi đầu, quá mất mặt, cư nhiên lại chảy nước miếng, còn lưu trên người hắn.

"Muốn giúp anh giặt quần áo à?"

Lãnh Mộ Bạch cười hỏi.

Hạ Mạt gật gật đầu, làm dơ quần áo của người ta, cô đương nhiên phải giúp hắn giặt.

Lãnh Mộ Bạch thưởng thức ngón tay Hạ Mạt, thấp giọng nói.

"Nhưng mà vợ của anh ơi đôi tay xinh đẹp như vậy, dùng để giặt quần áo thì lãng phí quá."

Vợ của anh! Sao hắn lại biến đổi đa dạng cách gọi bậy..

Hạ Mạt 囧 囧 cúi đầu, vẫn có chút xấu hổ nói.

"Nhưng thím Ngũ rất bận, hơn nữa bây giờ là mạt thế, nào còn ai quan tâm đến tay đẹp hay không đẹp, có thể làm thì phải tự mình làm, huống hồ chỉ là một bộ quần áo."

Được rồi! Thật ra cô không muốn đem quần áo cho thím Ngũ giặt, cũng không thể nói cho thím Ngũ biết mình chảy nước miếng trên người Tiểu Bạch!

Nói như vậy, rất mất mặt đó.

"Thím Ngũ quả thật rất bận, cho nên về sau quần áo của em cũng đừng nhờ thím Ngũ giặt nữa."

Lãnh Mộ Bạch gõ gõ đầu Hạ Mạt.

"Về sau chồng giặt quần áo cho em."

Chồng..

Hạ Mạt mặt từ đỏ đến trắng, từ trắng đến đỏ, rất đặc sắc, làm Lãnh Mộ Bạch nhìn trực tiếp thò lại gần hôn một cái.

"Thơm quá, vợ nhanh lên đi ăn cơm, giữa trưa rồi, em khẳng định đã đói."

Lãnh Mộ Bạch cười ngồi dậy, đem Hạ Mạt ngốc nghếch ngồi dậy.

Lãnh Mộ Bạch xuống giường, cởi quần áo ra, tùy ý ném ở trên giường, đi đến tủ quần áo tìm bộ quần áo khác.

Người này dáng người rất được đó nha!

Lúc trước Hạ Mạt xử lý vết thương cho Lãnh Mộ Bạch, cũng phải đổi thuốc, nhưng khi đó hắn đều nằm, hơn nữa khi đó cô chỉ chú ý vết thương của hắn, cũng không chú ý tới cái khác, hiện tại Lãnh Mộ Bạch cứ như vậy ở trước mặt cô cởi quần áo ra, cô theo bản năng nhìn dáng người của hắn..

Dáng người Lãnh Mộ Bạch tuyệt đối là dáng người tỉ lệ hoàng kim hoàn mỹ nhất.

Hai, bốn, sáu, tám, mười, mười hai, đó tuyệt đối là mười hai khối cơ bắp chính tông, hơn nữa nhìn qua hình như rất cứng, muốn chọc thử xem nó có cứng như nhìn thấy không quá.

"Ực ực!"

Hạ Mạt nuốt nuốt nước miếng, bị dáng người hoàn mỹ của hắn làm cho chấn động, hơn nữa chính cô cũng không có phát hiện ra mình đang nhìn dáng người hoàn mỹ của người ta nuốt nước miếng, như chỉ hận không thể đem người ta nuốt vào bụng.

Lãnh Mộ Bạch cho rằng Hạ Mạt đói bụng, cầm quần áo xoay người vừa lúc thấy người nào đó vẻ mặt muốn đem hắn nuốt vào bụng, hắn cũng không vội mặc quần áo, cầm quần áo đi đến trước mặt Hạ Mạt.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 126 Tìm chủ đề
Chương 103: Hóa ra hắn cũng bị tính kế.

Editor: AmiLee

[HIDE-THANKS]
Lãnh Mộ Bạch đột nhiên tới gần, mặt gần như dán vào mặt cô, cuối cùng Hạ Mạt cũng lấy lại tinh thần, lui ra sau.

"Em đói bụng."

"Ồ! Đói bụng, kỳ thật chồng cũng muốn đút no em, nhưng bây giờ em không tiện mà đúng không? Vợ ngoan nha! Chờ sau khi sinh con xong, anh bảo đảm mỗi ngày đều sẽ đút em đến no căng."

"..."

Cái gì với cái gì, mình đói bụng, có quan hệ gì với sinh con, từ từ, đút no, ý hắn là..

Mặt Hạ Mạt lại đỏ lên, lần này trực tiếp đỏ như màu gan heo.

"Anh anh anh.."

"Anh cái gì, hả vợ?"

"Em em em.."

"Em cái gì, vợ ơi."

"Anh tránh ra, em muốn đi xuống ăn cơm."

Hạ Mạt duỗi tay muốn đẩy mặt hắn ra, tay mới đưa tới mặt hắn, đã bị hắn nắm lấy, hắn nắm lấy tay cô từ hắn mặt đi xuống..

"Anh anh anh làm gì?"

Hạ Mạt lắp bắp hỏi, cô muốn rút tay về, nhưng sức lực của cô sao là đối thủ của hắn.

Lãnh Mộ Bạch hắn di chuyển tay qua vai phải.

"Chỗ này."

"Hả?"

Hạ Mạt mờ mịt hỏi.

"Mấy tháng trước có một con Tiểu Bạch Thỏ cắn một ngụm, dấu răng rất sâu, mấy ngày mới hết."

"Anh bị thỏ cắn thì liên.." quan gì tới em.

Lời này không nói được nữa, ý hắn là mình cắn, Hạ Mạt lại lần nữa mặt đỏ.

"Phụt!"

Nhìn Hạ Mạt như vậy, Lãnh Mộ Bạch cũng không trêu cô nữa, mà cười hỏi vấn đề khác.

"Vợ ơi, em còn nhớ rõ chuyện buổi tối ngày hôm đó không?"

Hạ Mạt vội vàng lắc đầu, nếu mà nhớ rõ, sao cô có thể không biết người ngủ với mình là ai chứ, ký ức buổi tối hôm đó trống rỗng, ký ức duy nhất chính là sáng sớm hôm sau tỉnh dậy phát hiện một người đàn ông nằm bên cạnh mình, cô bị dọa cho choáng váng, vội vội vàng vàng mặc quần áo, mặt người đàn ông đó trông thế nào cũng quên nhìn, liền chạy mất.

"Kỳ quái a! Em bị chuốc thuốc, không nhớ rõ, anh cũng uống say, sao cái gì cũng không nhớ rõ chứ."

Lãnh Mộ Bạch buồn rầu ngồi ở trên giường, trước kia hắn thật đúng là không có nghĩ tới vấn đề này, nhưng hiện tại ngẫm lại cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Nói thế nào nhỉ?

Sự tự chủ của hắn rất tốt, cho dù uống say, cũng không đến mức làm ra loại chuyện này, hơn nữa xong việc ký ức không còn nhớ gì cả.

Còn có..

Lãnh Mộ Bạch xoay người nhìn Hạ Mạt hỏi.

"Vợ ơi, sáng sớm hôm đó lúc em đi có phát ra âm thanh hay không?"

"Em.."

Lãnh Mộ Bạch xoa xoa đầu Hạ Mạt, ôn nhu nói.

"Ngoan, nói cho anh nghe, anh cảm thấy có chỗ không đúng lắm, muốn suy nghĩ rõ ràng một chút."

Lãnh Mộ Bạch nói như vậy, Hạ Mạt vẫn ngoan ngoãn nhớ lại.

"Có, lúc em tỉnh lại, nhìn thấy cánh tay đàn ông thì sợ hãi, còn hét to, sau đó té xuống giường, còn đụng phải rất nhiều lần mới mặc xong quần áo rồi chạy trốn."

"Lúc đó anh không có phản ứng."

Lãnh Mộ Bạch nhíu mày, bên cạnh có người phát ra động tĩnh lớn như vậy, mà mình lại không phản ứng, chuyện này không hợp logic.

Hạ Mạt lắc đầu, chém đinh chặt sắt nói.

"Không, không có bất cứ phản ứng gì."

Lãnh Mộ Bạch lại lâm vào trầm tư, một hồi lâu, hắn mới vỗ đầu nói.

"Thế thì chỉ có một khả năng, anh cũng bị người ta bỏ thuốc, anh nhớ nước M có một loại thuốc như vậy, dược lực rất nặng, mà ăn loại thuốc này di chứng chính là thích ngủ còn có chính là trong vòng hai tháng không lên được."

Hạ Mạt nhìn Lãnh Mộ Bạch có chút xấu hổ lại có chút tò mò hỏi.

"Vậy anh.."

"Ha ha! Có phải em muốn hỏi trong vòng hai tháng kia anh không lên được hay không à? Khi đó anh đang làm nhiệm vụ, hơn nữa bình thường lực tự chủ của chồng em không yếu căn bản không nghĩ đến phương diện đó, đây cũng là lý do vì sao lúc ấy anh không nghĩ tới mình cũng là bị người ta tính kế."

Lãnh Mộ Bạch duỗi tay đem Hạ Mạt ôm vào lòng, hôn mạnh một cái lên mặt cô.

"Vợ ơi, cảm ơn em, nếu buổi tối hôm đó em không đi nhầm phòng, không phải, đại khái anh cũng bị đưa sai phòng, tóm lại hai người chúng ta nếu không phải đều đi nhầm phòng, thì có lẽ anh đã phải cưới một người phụ nữ tính kế anh.

Vậy chỉ sợ cả đời này anh sẽ không biết tư vị yêu một người là thế nào, muốn đem một người yêu đến tận xương là tư vị gì."

Hạ Mạt ngoan ngoãn dựa vào lòng Lãnh Mộ Bạch, khóe miệng cũng treo nụ cười thỏa mãn.

"Tiểu Bạch, cũng cảm ơn buổi tối hôm đó là anh."

"Đây chính là duyên phận mà người ta hay nói, đôi ta đã được định sẵn ở bên nhau, ai cũng không thể chia cắt đôi ta, nếu không sao chỉ có một đêm mà ở đây đã có bé cưng chứ!"

Lãnh Mộ Bạch đặt tay lên bụng Hạ Mạt, cúi đầu nhìn bụng Hạ Mạt, dù đã trải qua chuyện gì, ít nhất ông trời đối với hắn quả thật không tồi, cho hắn một người vợ đáng yêu xinh đẹp và một đứa con nghịch thiên hiểu chuyện như vậy.

Hạ Mạt mặt lại đỏ, hai người ôm nhau cùng thảo luận đề tài như vậy, cô vẫn có chút chưa thích ứng được, vẫn cảm thấy ngượng ngùng.

"Vợ, nhanh lên đi xuống ăn cơm, đừng làm con trai bảo bối của chúng ta bị đói."

Lãnh Mộ Bạch cười hôn Hạ Mạt một cái, Hạ Mạt còn chưa thích nghi được hắn lộ liễu gần gũi như vậy, hắn biết, cho nên cũng không muốn ép buộc cô, bọn họ còn có rất nhiều thời gian, về sau hắn sẽ làm cô thích nghi với hắn, không còn vì một cái động tác nhỏ của hắn mà đỏ mặt.

"Dạ!"

Hạ Mạt ngoan ngoãn gật đầu, cùng Lãnh Mộ Bạch rời giường, sau đó cúi đầu đến tủ quần áo cầm đồ của mình vào phòng vệ sinh thay, rửa mặt rồi đi ra ngoài, Lãnh Mộ Bạch đã đem chăn xếp thành khối đậu hũ.

"Sao lại ôm quần áo, không phải đã nói với em chồng sẽ giặt quần áo cho em rồi à?"

Lãnh Mộ Bạch lấy quần áo trong lòng Hạ Mạt đặt lên ghế.

"Đi xuống ăn cơm đi, ăn cơm xong anh giặt cho em."

"Nhưng mà.."

Hạ Mạt đỏ mặt nhìn quần áo của mình, ở trong lòng yên lặng rớt nước mắt, huhu! Có thể không cho hắn giặt không? Đồ lót còn ở bên trong đó!

"Nhưng nhị cái gì, còn lo lắng chồng em giặt không sạch à?"

Lãnh Mộ Bạch dẫn Hạ Mạt đi ra ngoài.

Đi tới cửa, Hạ Mạt còn không quên nhìn quần áo của mình một cái.

"Chính là không được tốt lắm.."

"Có cái gì mà không tốt, thím Ngũ có thể giặt cho em, còn người đàn ông của em thì không thể giặt cho em sao?"

Cái gì mà người đàn ông của mình, rõ ràng cái gì cũng không có, ngoại trừ mấy tháng trước.

Lời này Hạ Mạt đương nhiên không dám nói, tuy rằng tâm không cam tình không nguyện, nhưng vẫn ngoan ngoãn câm miệng, thôi bỏ đi, mất mặt thì mất mặt đi!

Hai người ở trong phòng cọ tới cọ lui thời gian lâu như vậy, mọi người đã ngồi ăn cơm cùng nhau, Hạ Mạt tối hôm qua ngủ không ngon, mọi người đều biết, cho nên cũng không có ai đi lên gọi bọn họ, chỉ để lại đồ ăn cho hai người, nhìn thấy hai người đi xuống, thím Ngũ lập tức đem đồ ăn mang ra, lại lấy chén đũa cho hai người.

"Mạt Nhi, tỉnh rồi à, đói không con! Mau tới đây ăn cơm."

Tô Hân cười vẫy tay với Hạ Mạt.

"Dạ."

Hạ Mạt gật gật đầu, được Lãnh Mộ Bạch dẫn đến trước bàn cơm ngồi xuống.

Hạ Mạt cầm đũa còn chưa kịp gắp gì, hai đôi đũa đồng thời xuất hiện gắp vào chén cô, Hạ Thần Vũ cùng Hạ Tân nhìn nhau, Hạ Tân nghiêm trang nói.

"Ăn nhanh lên, nhìn con gầy quá."

"Hihi! Hôm nay mặt trời mọc từ hướng Tây à."

Hạ Mạt cười vô tâm vô phế, được rồi! Tha thứ cho cô vì cô cũng không biết mọi người đã biết chuyện kiếp trước của cô, cho nên giờ phút này cảm thấy cha già nhà cô gắp đồ ăn cho cô có chút quái quái.

Hạ Thần Vũ cười nói.

"Mạt thế cũng tới, ai biết một ngày đó mặt trời có thể mọc lên từ phía tây không chừng! Mạt Nhi mau ăn cơm đi."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 126 Tìm chủ đề
Chương 104: Ngẫu nhiên gặp được người ngoài ý muốn.

Editor: AmiLee

[HIDE-THANKS]
Hạ Mạt chính là một đứa mơ hồ, cô cũng không có phát hiện không khí rất kỳ quái trên bàn, ngoan ngoãn ăn cơm, Lãnh Mộ Bạch còn bưng cho cô một chén canh thịt dê, mới thỏa mãn dựa vào ghế nghỉ ngơi.

Chờ Hạ Mạt ngồi nghỉ ngơi một lát, Lãnh Mộ Bạch cười nói.

"Vợ à, ngày kia chúng ta phải rời đi, em có muốn ra ngoài đi dạo không?"

"Tôi cũng đi."

Không đợi Hạ Mạt mở miệng, những người khác cơ hồ trăm miệng một lời nói.

Lãnh Mộ Bạch nhìn một đám bóng đèn, khóe miệng giật giật, con nói chứ ba mẹ, anh vợ, anh em các người đây là muốn làm gì?

Tôi cùng vợ của tôi ra ngoài đi dạo bồi dưỡng tình cảm, các người ai cũng muốn đi theo làm cái quái gì.

Hạ Mạt cũng có chút quái dị nhìn mọi người, cũng phát hiện không khí trong nhà hôm nay có chút không thích hợp.

"Khụ! Vợ ơi, chúng ta cũng ra ngoài đi dạo một chút, ngắm nghía chỗ này, về sau chỉ sợ sẽ không có cơ hội trở lại đâu!"

Hạ Tân là người đầu tiên phản ứng lại, ôm bả vai Tô Hân nói.

"Ừ! Được."

Tô Hân gật đầu.

Vì thế Hạ Tân cùng Tô Hân cứ thế đi rồi.

Tiếp theo đám người Hạ Thần Vũ cũng lấy các loại lý do đi rồi, trong lúc nhất thời trong nhà chỉ còn lại Hạ Mạt và Lãnh Mộ Bạch và thím Ngũ đang vội vàng dọn dẹp, Hạ Mạt chớp chớp mắt nhìn về phía Lãnh Mộ Bạch.

"Sao em cứ cảm thấy hôm nay mọi người đều cứ quái quái."

"Có sao?"

Lãnh Mộ Bạch vẻ mặt vô hại nhìn Hạ Mạt.

"Không có sao?"

Hạ Mạt nghi hoặc nhìn Lãnh Mộ Bạch, chẳng lẽ mình thật sự suy nghĩ nhiều, không thì Lãnh Mộ Bạch không có khả năng không có cảm giác được mọi người có vấn đề.

"Vốn dĩ đã không có."

Lãnh Mộ Bạch đứng dậy, vuốt nhẹ mũi Hạ Mạt.

"Đến phòng khách ngồi nghỉ ngơi một lát, anh lên lầu đem quần áo giặt sạch, rồi cùng ra ngoài đi dạo một chút."

"À! Vừa lúc em muốn đến nhà Ngô Khắc xem."

Hạ Mạt sờ sờ mũi, sao người này càng ngày càng nhiều động tác nhỏ.

"Vợ à, hình như em rất quan tâm đến một nhà Ngô Khắc nhỉ! Em như vậy cũng không sợ anh ghen à?"

Lãnh Mộ Bạch cười ha ha nhìn Hạ Mạt, trên mặt không có một chút dáng vẻ không vui nào, Hạ Mạt biết hắn không có thật sự không vui, nhưng vẫn giải thích.

"Khoảng 2 năm sau Ngô Khắc sẽ là đội trưởng đoàn đội đứng hàng đầu căn cứ A thị."

Lãnh Mộ Bạch hiểu rõ gật gật đầu.

"Ừ! Vợ anh đây là muốn phát triển thành người nhà."

"Từ đầu cũng không có quyết định này, em ra tay cứu vợ chồng họ cũng chính là muốn bán cho hắn một ân tình, kết quả hình như nhân tình bán quá nhiều, hôm một nhà họ rời đi, Ngô Khắc nói nếu em không chê thì hắn sẽ đi theo em làm tiểu đệ cả đời."

"Ừ! Em tính nhận tên tiểu đệ này."

Hạ Mạt lắc đầu.

"Đúng vậy! Nhưng em không tính dẫn hắn đi, nếu bây giờ em dẫn hắn đi, nhiều nhất chỉ thu hoạch được một tiểu đệ trung thành và tận tâm."

"À! Em muốn đoàn đội hàng đầu căn cứ A thị."

Lãnh Mộ Bạch cười gật gật đầu.

"Ý tưởng rất hay, chờ anh một lát, giặt xong quần áo sẽ dẫn em đi."

Giặt quần áo cho cô.

Hạ Mạt mặt lập tức đỏ, ở đó còn có đồ trong của cô..

Nhưng lúc này ngăn cản hình như đã muộn.

Hạ Mạt chỉ có thể khóc không ra nước mắt nhìn hắn lên lầu.

"Tiểu Mạt, sao quần áo của cháu hôm nay không lấy tới, ở trên lầu à? Thím lấy đi giặt."

Thím Ngũ đột nhiên nghĩ đến hôm nay còn có việc chưa làm xong, cũng từ trong bếp đi ra hỏi.

"Ặc! Thím Ngũ không cần, quần áo của cháu.. Tiểu Bạch đi lên giặt rồi ạ."

Xấu hổ, mất mặt quá, huhu!

"A! Sao có thể để một người đàn ông giặt quần áo chứ?"

Thím Ngũ nói xong liền đi lên lầu.

Tuy thím Ngũ không cảm thấy xấu hổ, nhưng Hạ Mạt vẫn cảm thấy xấu hổ, hơn nữa nếu Lãnh Mộ Bạch vừa lúc giặt mấy thứ kia của cô để thím Ngũ nhìn thấy, hình ảnh kia sẽ càng xấu hổ thêm vì thế cô vội vàng kêu thím Ngũ.

"Thím Ngũ, thím bận việc của thím đi, hắn nhàn rỗi đến hoảng, để hắn giặt là được."

"Đàn ông sao có thể giặt quần áo cho phụ nữ, dùng cách nói ngày xưa là muốn tìm xúi quẩy."

Thím Ngũ cũng mặc kệ Hạ Mạt vội vàng đi lên lầu.

Hạ Mạt che mặt, bởi vì vài món quần áo làm hại cô chỉ muốn chui xuống đất, aizz! Sớm biết vậy cô tự giặt cho rồi.

Một lát sau thím Ngũ đi xuống, rõ ràng không cầm theo quần áo, nhưng hình như thím Ngũ rất vui vẻ còn cười ha hả đi vào bếp tiếp tục bận rộn.

Hạ Mạt tất nhiên không biết hai người nói gì, cô ngồi trên sô pha cầm một quyển sách đọc, Lãnh Mộ Bạch xuống liền dẫn cô ra ngoài, đường phố hai bên vẫn như cũ có rất nhiều quầy hàng.

Hai người tay trong tay đi dạo trên đường phố, Hạ Mạt cảm thấy bây giờ giống như là hẹn hò.

Thấy phía trước có một tiệm đồ nướng, Lãnh Mộ Bạch liền nói.

"Vợ ơi em có muốn ăn thịt nướng không? Ngày mai ở biệt thự làm một cái giá thịt nướng thế nào? Đúng lúc sắp phải đi, mời chú Trương và thím cùng nhau ăn một bữa cơm."

"Ăn."

Hạ Mạt lập tức gật đầu, đối với ăn cô thật sự một chút sức chống cự cũng không có, nghĩ đến có thể ăn thịt nướng, cô liếm liếm môi, nướng BBQ, đối với cô mà nói là thứ đã nhiều năm chưa được ăn.

"Ha hả! Em là một con thỏ ham ăn."

Lãnh Mộ Bạch nhìn dáng vẻ Hạ Mạt hận không thể ăn thịt nướng ngay lập tức, vui vẻ cười, vợ hắn có điểm này là tốt, có ăn là có thể dỗ cô đến vô cùng cao hứng.

"Không nên là mèo con tham ăn sao!"

Hạ Mạt bĩu môi hỏi.

Lãnh Mộ Bạch cười nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cô.

"Bởi vì em là Thỏ con của anh chứ không phải mèo con."

"Hạ Mạt, Lãnh đội trưởng."

Phía sau truyền đến một giọng nói hưng phấn.

Hai người cùng nhau xoay người, nhìn thấy Tạ Phi và La Cường nhanh chóng chạy tới chỗ hai người.

"Tạ Phi, La Cường, các cậu vẫn khỏe chứ!"

Hạ Mạt cười cùng hai người chào hỏi.

"Ừ! Khá tốt, Lãnh đội trưởng thương thế của anh đỡ rồi à!"

La Cường cười ha hả nói.

"Đã sắp khỏi rồi."

Lãnh Mộ Bạch gật đầu với hai người.

"Các cậu đây là đi dạo phố?"

Tạ Phi cười ha ha gãi đầu.

"Ha ha! Hai người đàn ông đi dạo phố trông kỳ lắm, căn cứ bây giờ không phải đang xây dựng sao! Chúng tôi là đi làm việc."

Thấy hai người đang vội, Hạ Mạt cũng không chậm trễ hai người, lập tức nói.

"Ừ! Nghe nói là có yêu cầu thời gian, các cậu nếu bận thì đi trước đi! Đúng rồi, sáng sớm ngày kia chúng tôi sẽ rời đi, tối mai đến nhà tôi ăn cơm đi! Coi như là bữa cơm chia tay."

"Được."

Hai người không có do dự gì lập tức gật đầu đồng ý, sau đó cùng Hạ Mạt bọn họ nói một tiếng, liền vội vàng đi làm.

Lãnh Mộ Bạch ôm bả vai Hạ Mạt tiếp tục đi dạo, đối với việc Hạ Mạt mời Tạ Phi và La Cường hắn không có bất cứ ý kiến gì.

Tạ Phi lúc đầu nhìn thấy Hạ Mạt trong mắt tràn ngập tình cảm ái mộ làm hắn phản cảm, nhưng bây giờ ánh mắt Tạ Phi nhìn Hạ Mạt đã thay đổi chỉ còn là bạn bè thuần túy.

Hơn nữa dọc đường từ D thị đến căn cứ này hai người đều biểu hiện không tồi, cho nên Lãnh Mộ Bạch cũng không chán ghét Tạ Phi nữa.

Hai người rất nhanh đi đến xóm nghèo, Hạ Mạt cũng không biết Ngô Khắc ở đâu, tìm người hỏi thăm một chút rồi đi thẳng đến nhà Ngô Khắc.

"Đừng mà, Anh Đạt cầu xin các người buông tha cho con gái của tôi đi!"

"Lão bất tử ông không uống rượu mời mà lại thích uống rượu phạt hả? Lão tử coi trọng con gái ông là phúc khí của con gái ông."

"Anh Đạt cầu xin anh, đừng mang con gái của tôi đi."

"Ba.."

Ngõ nhỏ trong xóm nghèo đột nhiên truyền đến tiếng khóc nháo ầm ĩ.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 126 Tìm chủ đề
Chương 105: Diệp Cẩm.

Editor: AmiLee

[HIDE-THANKS]
"Anh Đạt cầu xin anh.."

Ngõ nhỏ truyền đến tiếng ồn ào, Hạ Mạt cũng không phải người thích lo chuyện bao đồng, nhưng nghe được tiếng anh Đạt, lập tức nghĩ đến Chu Đạt gặp lúc trước, người này ở đây chính là một cái uy hiếp với Ngô Khắc, vì để Ngô Khắc về sau có thể thuận lợi phát triển, cần phải loại bỏ người này.

"Đi xem."

Hạ Mạt lôi kéo Lãnh Mộ Bạch đi vòng qua từng chiếc lều.

Khi hai người đi đến ngõ nhỏ vừa lúc nhìn thấy một ông lão bị đánh bay vào cột đèn, chết tại chỗ.

"Ba."

Cô gái khóc lóc muốn qua đi xem ông lão, lại bị Chu Đạt bắt lấy.

"Người đẹp, đi cùng với anh Đạt đi, anh Đạt này sẽ cho em ăn sung mặc sướng."

Chu Đạt ôm lấy cô gái muốn hôn.

Cô gái nắm một chiếc băng trùy do băng biến thành trực tiếp đâm vào bả vai Chu Đạt.

"Chu Đạt mày là tên súc sinh, tao muốn giết mày báo thù cho ba tao."

Băng trùy trong tay cô gái cũng không tạo thành thương tổn lớn cho Chu Đạt là dị năng hệ lực lượng, hắn sắc mặt khó coi nhìn thoáng qua vết thương, vung tay quăng một cái tát, đánh mặt cô gái lập tức sưng phù.

"Tiện nhân, lão tử hôm nay sẽ chơi chết mày ngay tại đây."

Nói rồi Chu Đạt xé rách quần áo cô gái.

Cô gái gắt gao nắm chặt quần áo, hốc mắt chứa đầy nước mắt lại quật cường không cho nước mắt rơi xuống, cô cắn răng quát.

"Chu Đạt, tao có chết cũng sẽ không bỏ qua cho mày đâu."

Chung quanh rất nhiều người vây xem, nhưng mà không có ai nguyện ý ra tay giúp đỡ cô gái này, xóm nghèo ở mạt thế chuyện như thế chỉ sợ cũng bình thường.

Nhưng Hạ Mạt lại nhịn không nổi nữa, đặc biệt là dáng vẻ của cô gái kia rất quật cường, làm cô nghĩ đến bản thân, cho nên lập tức vứt ra một sợi dây leo, dùng dây leo làm roi, một roi quất lên người Chu Đạt.

"Á! Ai đó, mẹ nó chứ, chạy ra xen vào việc của người khác."

Chu Đạt hét lên giận dữ nhìn qua, liền nhìn thấy Hạ Mạt đang cầm dây leo, trên mặt lập tức treo lên nụ cười dâm đãng.

"Chu choa! Đây là người đẹp từ đâu tới, lớn lên trắng trẻo xinh xắn vậy?"

"Người muốn mạng mày."

Lãnh Mộ Bạch ôm eo Hạ Mạt, tuyên bố quyền sở hữu, tên đàn ông này rất đáng ghét, ánh mắt nhìn vợ hắn làm Lãnh đội trưởng tức giận.

"Chậc chậc! Hóa ra là đã có chủ, nhưng lão tử không ngại, chỉ cần được lão tử coi trọng, chính là của lão tử, đều lên hết cho tao, nam giết, nữ để lại."

Chu Đạt giọng nói âm lãnh vừa dứt, ba mươi mấy tên đàn ông chạy tới vây quanh Lãnh Mộ Bạch cùng Hạ Mạt, người xem náo nhiệt vội vàng lùi lại rất sợ bị liên luỵ.

"Mày, Chu Đạt, mày đừng làm liên lụy đến người vô tội."

Cô gái thấy hai người Hạ Mạt bị bao vây, vội vàng quát.

Chu Đạt không thèm liếc cô một cái, giờ phút này trong mắt hắn cũng chỉ có thể nhìn thấy Hạ Mạt, nhìn rất sạch sẽ và ngoan ngoãn.

"Vợ à, ngoan ngoãn chờ ở trong lòng anh đi."

Lãnh Mộ Bạch đem đầu Hạ Mạt ấn vào lòng mình, hắn không thích để cô nhìn thấy cảnh mình giết người, Lãnh Mộ Bạch híp mắt quét qua đám người kia.

Từng tia tinh thần lực vô hình ngưng tụ lại thành lưỡi dao gió sắc bén trực tiếp cắt cổ đám người đó.

Chỉ tốn vài giây tất cả ba mươi mấy người đều ngã xuống, Chu Đạt sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất, run rẩy, đũng quần chảy ra nước tiểu.

Lãnh Mộ Bạch nhìn Chu Đạt, tầm mắt dừng ở hạ thân Chu Đạt, tên này dám có những suy nghĩ không sạch sẽ với Thỏ con của hắn, cái thứ kia nên phế đi, hắn nheo nheo mắt, hạ thể Chu Đạt lập tức máu me be bét.

"..."

Chu Đạt hét to, che lại hạ thể, run rẩy lợi hại hơn.

Tiếp theo trên người Chu Đạt xuất hiện vô số vết thương, cuối cùng kêu thảm thiết rồi ngã xuống không còn đứng lên được.

"A! Giết người."

Chung quanh có người xem náo nhiệt phản ứng lại hét to chạy đi, ở chỗ này mỗi ngày đều có người chết, nhưng như vậy căn bản không thấy được cách ra tay, chỉ biết đám người này từng người ngã xuống, trên người có vô số vết thương chảy máu, lập tức dọa người đứng xem không hiểu chuyện gì.

"Ba."

Cô gái vội vàng lao đến chỗ ông lão, ôm ông lão khóc lớn không ngừng.

"Cô gái xin hãy nén bi thương."

Lãnh Mộ Bạch vừa rồi cũng thấy đôi mắt quật cường kia, cũng nghĩ đến Tiểu Bạch Thỏ quật cường nhà hắn, vì thế hiếm khi nhiều lời một câu, sau đó ôm Hạ Mạt rời đi.

"Hạ Mạt, cậu là Hạ Mạt?"

Cô gái đột nhiên mở miệng nói chuyện.

Hạ Mạt nhíu mày muốn từ trong lòng Lãnh Mộ Bạch chui ra, nhưng Lãnh Mộ Bạch không cho, nơi này quá máu me, hắn không muốn cô thấy rồi sợ hắn, đương nhiên hắn vẫn dừng chân lại.

"Tôi là Hạ Mạt, cô là?"

Hạ Mạt chỉ có thể ở trong lòng Lãnh Mộ Bạch hỏi.

Cô gái đáp:

"Diệp Cẩm."

Diệp Cẩm!

Thân thể Hạ Mạt hơi cứng đờ, cái này cũng mặc kệ Lãnh Mộ Bạch, vội vàng thoát ra khỏi cái ôm của Lãnh Mộ Bạch, bước nhanh đến trước mặt Diệp Cẩm, không thể tưởng tượng được nhìn Diệp Cẩm.

Nhìn hồi lâu, cuối cùng cô cũng nhận ra người chị em Diệp Cẩm đã từng quen biết, tức thì kích động đến mức muốn nhảy dựng lên.

Hạ Mạt tiến lên cầm tay Diệp Cẩm kích động nói.

"Diệp Cẩm, Diệp Cẩm đúng là cậu rồi."

"Là tớ."

Diệp Cẩm gật gật đầu.

"Cậu với.."

Hạ Mạt nhìn ông lão đã qua đời, có chút hổ thẹn cúi đầu nói.

"Thực xin lỗi, nếu tớ đến đây sớm một chút, chú Diệp cũng sẽ không.."

Diệp Cẩm lắc lắc đầu, khẩn cầu nhìn Hạ Mạt.

"Chuyện này không thể trách cậu, huống hồ nếu không có các cậu, tớ cũng không còn đứng ở đây, Tiểu Mạt, tớ biết bây giờ tớ nhờ cậu giúp có chút đường đột, nhưng cậu có thể giúp tớ không?

Nếu người của căn cứ tới đây, thi thể của ba tớ sẽ trực tiếp bị đưa đi hỏa táng cùng đám người Chu Đạt này, hơn nữa tro cốt của ông tớ cũng không lấy được, Tiểu Mạt cầu xin cậu giúp tớ, ba tớ vì tớ mà chết, nếu tớ ngay cả việc để ông mồ yên mả đẹp cũng không làm được, tớ.."

"Tiểu Bạch, gọi anh trai em lại đây hỗ trợ."

Không đợi Diệp Cẩm nói tiếp, Hạ Mạt đã nói với Lãnh Mộ Bạch.

"Được."

Lãnh Mộ Bạch lấy bộ đàm ra bắt đầu liên lạc với đám người Hạ Thần Vũ.

Diệp Cẩm há miệng thở dốc, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn ba mình.

Hạ Mạt biết suy nghĩ trong lòng Diệp Cẩm, vì thế nói.

"Tiểu Cẩm, anh tớ đến bây giờ vẫn chỉ có một mình, anh ấy không có nhắc tới cậu với bất kỳ ai, nhưng tớ biết anh ấy không thể quên được cậu, mạt thế tới, lúc nhà tớ rời đi tớ còn nhìn thấy anh ấy mang theo chiếc bật lửa cậu tặng cho anh ấy.

Chiếc bật lửa đó đã bị hỏng lâu rồi, lớp sơn trên đó cũng bị tróc ra gần hết, nhưng anh ấy vẫn còn giữ lại, điều này chứng tỏ trong lòng anh ấy vẫn không buông bỏ được cậu."

Diệp Cẩm cúi đầu trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi nói.

"Tiểu Mạt, nếu không phải tớ thật sự không còn cách nào, cũng sẽ không gọi cậu lại, cho dù trước đây hay là hiện tại, tớ đều không xứng với anh ấy."

Hạ Mạt có chút nôn nóng nói.

"Diệp Cẩm, xứng hay không xứng, không phải do cậu nói, nhà tớ từ trước đến nay không có ai ghét bỏ cậu cả, anh tớ càng không cảm thấy cậu không xứng với anh ấy."

"Tớ biết, nhà cậu đều rất tốt với tớ, nhưng chính tớ cảm thấy mình không xứng với anh ấy, trước kia có lẽ còn cảm thấy như vậy có chút không cam lòng, nhưng bây giờ cậu xem xem dáng vẻ này của tớ, tớ.."

Diệp Cẩm không tiếp tục nói nữa, nước mắt lại không nghe lời rơi xuống.

Hạ Mạt thấy Diệp Cẩm khóc, vội vàng nói.

"Được rồi Tiểu Cẩm, tớ không nói nữa, cậu đừng khóc nữa nhé! Chúng ta xử lý hậu sự cho chú Diệp trước đã, sau này cậu đi cùng chúng tớ đi! Còn chuyện của cậu với anh tớ, chúng ta về sau hãy nói."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 126 Tìm chủ đề
Chương 106: Hai người biệt nữu.

Editor: AmiLee

[HIDE-THANKS]
Diệp Cẩm lắc lắc đầu.

"Không cần, Tiểu Mạt cậu có thể giúp tớ xử lý hậu sự của ba tớ thì tớ đã rất cảm kích rồi, chờ xử lý xong chuyện của ba tớ, tớ sẽ tự chăm sóc chính mình."

"Chăm sóc thế nào? Lại bị những tên lưu manh đó khi dễ sao? Tiểu Cẩm, ngoại trừ anh tớ, chúng ta còn là chị em tốt mà, chỉ bằng lý do này tớ cũng sẽ giúp cậu, hơn nữa Tiểu Cẩm, cậu cảm thấy anh tớ sẽ để cậu chạy trốn trước mắt anh ấy một lần nữa sao?"

Thân thể Diệp Cẩm run rẩy một chút, cô hối hận rồi, cô không nên gọi Hạ Mạt lại.

Hạ Mạt có chút buồn cười nói.

"Giờ hối hận thì đã muộn rồi, trừ phi cậu muốn bỏ mặc ba cậu chạy trốn một mình."

Diệp Cẩm thở phì phò trừng mắt liếc Hạ Mạt một cái.

"Tiểu Mạt, cậu không nên gọi anh ấy tới đây."

"Nhưng mà tớ muốn cậu làm chị dâu của tớ nha! Cậu cũng không biết anh tớ đáng thương thế nào đâu, mấy ngày hôm trước còn nói giỡn với tớ tìm bạn gái cho anh ấy.."

"Vậy không phải rất tốt sao!"

Diệp Cẩm lập tức cắt ngang lời Hạ Mạt, chỉ là giọng điệu trong lời nói của cô rõ ràng hơi chua chua.

"Ha ha! Nếu cậu nghe thấy điều kiện của anh ấy thì sẽ không cảm thấy tốt nữa, điều kiện của anh ấy chính là chỉ cần có thể ở chung tốt với tớ, có thể hiếu thảo với ba mẹ tớ là được.

Tiểu Cẩm, anh ấy không ghét hôn nhân, tuy rằng ba mẹ cũng không có hối thúc anh ấy, nhưng anh ấy cũng biết ba mẹ sốt ruột, anh ấy muốn tìm một cô gái, chỉ sợ là muốn có một đứa con mà thôi, để Hạ gia không đến mức kết thúc trong tay anh ấy, Tiểu Cẩm cậu thật sự nguyện ý nhìn anh tớ cứ ở bên một người con gái không yêu cả đời sao?"

Diệp Cẩm cắn môi trầm mặc, Hạ Mạt cũng không khuyên cô nữa, cô biết Diệp Cẩm giống mình rất quật cường và không hiểu chuyện tình cảm, như vậy thì Diệp Cẩm không có khả năng bởi vì cô nói mấy câu mà thay đổi suy nghĩ.

Nhưng bây giờ đã tìm thấy được Diệp Cẩm rồi, lại không còn ba, giờ Diệp Cẩm chỉ có thể đi cùng bọn họ, chỉ cần ở bên cạnh bọn họ, nhất định sẽ có biện pháp làm cậu ấy gật đầu ở bên anh cô.

Lúc này có vài người cảnh sát lái xe đến, xem ra là nhận được báo án mới đến, nhìn thấy còn có ba người ở đây, một người cảnh sát nhảy xuống xe nhìn Lãnh Mộ Bạch hỏi.

"Đây là có chuyện gì? Ai giết người?"

"Tôi."

Lãnh Mộ Bạch nhìn cảnh sát nhàn nhạt đáp một câu.

Những cảnh sát đó lập tức không bình tĩnh nổi nữa, tội phạm giết người càn rỡ như vậy, bọn họ lần đầu tiên gặp.

"Anh anh anh, tại sao lại giết bọn họ?"

Một người cảnh sát hỏi.

Lãnh Mộ Bạch nhàn nhạt đáp lại.

"Thay trời hành đạo, giết kẻ khi dễ ông lão ốm yếu ý đồ bá chiếm dân nữ, như vậy đủ chưa?"

Còn có một chuyện quan trọng nhất, dám can đảm có những suy nghĩ xấu xa với vợ đáng yêu nhà hắn.

"Khụ! Cậu cho rằng đang ở cổ đại sao? Cho dù là cổ đại, xảy ra án tử cũng do quan phủ xử lý, bất cứ kẻ nào cũng không có quyền vận dụng tư hình."

"Người tôi giết đều là kẻ đáng chết."

Giọng điệu Lãnh Mộ Bạch vẫn bình thản như cũ, chẳng qua là đang tự thuật sự tình chân tướng.

Nhưng hắn nói cảnh sát nghe vào tai thì lại có chút quá cuồng vọng, vài cảnh sát lập tức nổi giận.

"Cậu.."

"Tiểu Bạch, anh đừng như vậy, thế sẽ làm khó chú Trương."

Hạ Mạt vội vàng mở miệng nói, cô càng muốn trở lại bên cạnh Lãnh Mộ Bạch, nhưng cô lo lắng mình mà rời khỏi thì Diệp Cẩm thật sự sẽ sợ tới mức chạy trốn.

Đến lúc đó, người đương nhiên có thể tìm trở về, nhưng như vậy sẽ trì hoãn rất nhiều hành trình của bọn họ, cho nên vì để không làm chậm trễ thời gian, vẫn nên canh giữ bên cạnh Diệp Cẩm mới được.

"Vợ nói cái gì thì là cái đó."

Khóe môi Lãnh Mộ Bạch treo lên nụ cười cưng chiều, đối với cảnh sát quá phức tạp cũng tốt hơn một chút.

"Nguyên nhân gây ra chuyện hôm nay rất đơn giản, đám người đó hại chết cha vợ tương lai của anh vợ tôi, còn ý đồ bá chiếm vợ của anh vợ." Xem thái độ của hắn đi đủ tốt rồi chứ! Hắn có bao giờ phải kiên nhẫn giải thích với người khác những việc này đâu.

Hạ Thần Vũ cùng Lưu Lăng tới, nhìn thấy tình huống nơi này cả đám đều nhíu mày.

Tầm mắt Hạ Thần Vũ dừng ở trên người Diệp Cẩm, thần kinh hắn đột nhiên nhảy lên hai cái, sau đó nhìn đến ông lão trong lòng Diệp Cẩm, sắc mặt trở nên rất khó coi.

Hắn nhìn về phía Lãnh Mộ Bạch.

"Sao lại thế này?"

"Khụ! Chuyện rất đơn giản, đám người này giết chết cha vợ tương lai của anh, còn chọc giận vợ của tôi, sau đó tôi đã ra tay giết hết cả đám người này."

Rõ ràng chuyện rất đơn giản, một hai cứ bắt hắn phải giải thích nhiều, Lãnh Mộ Bạch có chút đau đầu nhìn về phía cảnh sát vẫn còn vẻ mặt tức giận.

"Chuyện đã nói rõ với các anh rồi, nếu các anh cảm thấy còn có vấn đề gì thì có thể trực tiếp cho trưởng quan của các anh đến đây tìm tôi, tôi là Lãnh Mộ Bạch."

Lãnh Mộ Bạch..

Những cảnh sát này sao lại không biết cái tên này, Lãnh Mộ Bạch lúc trước đi theo Trương Quân Vĩ tuyên bố uy danh của Lãnh thiếu tá ở trong căn cứ, ở đây chỉ cần là người có liên quan đến căn cứ không có ai không biết Lãnh Mộ Bạch.

Thái độ của những cảnh sát đó lập tức thay đổi.

"Hóa ra là Lãnh thiếu tá, Lãnh thiếu tá ngài xem đám người này.."

"Nên xử lý thế nào thì xử lý như thế, nhưng còn người kia chúng tôi muốn tự mình xử lý."

Cảnh sát lập tức nói.

"Dạ dạ, nhưng Lãnh thiếu tá vẫn phải đưa người đến nhà hỏa táng xử lý tốt một chút, vì tang thi bên ngoài quá nhiều, bên trong cũng chỉ có nhà hỏa táng có chỗ."

"Anh vợ.."

Lãnh Mộ Bạch nhìn về phía Hạ Thần Vũ, hỏi ý Hạ Thần Vũ.

"Đưa đến nhà hỏa táng đi, người anh em mượn chiếc xe dùng một chút."

Hạ Thần Vũ đi đến trước mặt Diệp Cẩm, cái gì cũng không nói khom người bế thi thể chú Diệp lên đã hơi cứng lên xe cảnh sát.

Hạ Mạt kéo Diệp Cẩm cùng nhau đi lên.

Lưu Lăng không cần phân phó, đã chủ động ngồi lên ghế điều khiển, Lãnh Mộ Bạch cùng cảnh sát gật gật đầu, cũng ngồi vào ghế phụ.

Cứ như vậy họ đem xe cảnh sát của người ta lái đi mất.

Trên xe ai cũng không nói gì, một đường trầm mặc tới nhà hỏa táng, Hạ Thần Vũ ôm chú Diệp xuống xe, hắn đem người đặt lên xe đẩy, đẩy mạnh xe đến phòng giữ xác tạm thời.

"Mộ Bạch, có trang phục thích hợp với cha vợ tôi không?"

Vừa nãy Lãnh Mộ Bạch nói bừa, Diệp Cẩm cũng không thèm để ý, nhưng giờ Hạ Thần Vũ cũng tự nhiên nói cha vợ như thế, trong lòng Diệp Cẩm cảm thấy không ổn, nhưng giờ cũng không phải lúc nói chuyện đó, chuyện quan trọng trước mắt chính là xử lý tốt hậu sự cho ba.

Lãnh Mộ Bạch lấy ra một bộ đường trang màu trắng đưa cho Hạ Thần Vũ.

Hạ Thần Vũ nhận quần áo, lập tức nói.

"Mạt Nhi, mang chị dâu em ra ngoài đi."

"Tôi tự làm là được."

Diệp Cẩm vội vàng nói.

"Mạt Nhi."

Hạ Thần Vũ lại gọi Hạ Mạt một tiếng, từ đầu chí cuối cũng không để ý đến Diệp Cẩm.

"Tiểu Cẩm đi thôi! Đi ra ngoài trước đã, anh tớ sửa soạn lại cho chú Diệp được mà."

Hạ Mạt lập tức nói.

"Nhưng mà.."

Diệp Cẩm vẫn không muốn đi ra ngoài.

Hạ Mạt kéo tay Diệp Cẩm đi ra ngoài, còn không quên nói.

"Tiểu Cẩm à, tớ là thai phụ, cậu đừng hất tớ ra nha, làm tớ ngã thì phiền lắm đó."

Nghe Hạ Mạt nói như vậy, Diệp Cẩm nào dám phản kháng, cô sợ thật sự làm Hạ Mạt bị thương, cho nên chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo Hạ Mạt ra ngoài.

Lưu Lăng và Lãnh Mộ Bạch cùng nhau hỗ trợ, giúp chú Diệp thay quần áo, còn lấy ra một chậu nước ấm lau mặt và tay giúp ông, rồi tìm một chiếc giường lấy ga giường màu trắng trùm lên người ông.

Lúc này mới cho Hạ Mạt cùng Diệp Cẩm tiến vào, dựa theo quy củ, Hạ Mạt cũng không không thích hợp tới chỗ như này, nhưng bây giờ là mạt thế, cũng không có chú ý nhiều như vậy.

Diệp Cẩm nhìn ba mình lại khóc thật lâu, mới buông người ra.

Hạ Thần Vũ đem người đẩy vào lò thiêu, cái gọi là lò thiêu chính là một cái lò mới xây dựng tạm thời, đẩy thi thể vào, lại dùng dầu tưới vào bên trong, lửa đốt một trận chỉ còn chừa lại một ít tro tàn.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 126 Tìm chủ đề
Chương 107: Còn chạy nữa sẽ đánh gãy chân em.

Editor: AmiLee

[HIDE-THANKS]
Lãnh Mộ Bạch vừa rồi đã nói chuyện với nhân viên công tác lò thiêu nên được dọn dẹp sạch sẽ, như vậy sau khi ba Diệp Cẩm hỏa táng xong còn có thể thu được tất cả tro cốt.

"Chú Diệp, không, hôm nay cháu muốn gọi người một tiếng ba, từ hôm nay trở đi Cẩm Cẩm sẽ là vợ của con, con sẽ yêu thương và chăm sóc em ấy.

Người yên tâm rời đi đi! Người thành thật một đời, nhất định sẽ đến một nơi tốt đẹp."

Hạ Thần Vũ nói rồi, cúi đầu lạy chú Diệp, mọi người cùng nhau đi ra ngoài, chuyện kế tiếp giao cho nhân viên công tác ở đây.

Hạ Thần Vũ vẫn không đi tìm Diệp Cẩm đang khóc rối tinh rối mù, hắn lấy ra ba điếu thuốc đưa cho Lãnh Mộ Bạch và Lưu Lăng.

Lãnh Mộ Bạch không nhận chỉ lắc lắc đầu, có Hạ Mạt ở đây, hắn sẽ không hút thuốc.

Hạ Thần Vũ đem thuốc lá cất đi, cùng Lưu Lăng đến chỗ cách xa Hạ Mạt mới bậc lửa hút thuốc.

"Rốt cuộc sao lại thế này?"

Hạ Thần Vũ lại nhìn Lãnh Mộ Bạch hỏi.

Lãnh Mộ Bạch lúc này cũng không lừa gạt, đem tất cả mọi chuyện xảy ra lúc nãy kể lại một lần, đương nhiên hắn sẽ không nói chuyện Diệp Cẩm không muốn ở bên Hạ Thần Vũ.

Hạ Thần Vũ thở dài một hơi.

"Bốn năm không gặp, không nghĩ tới tôi chỉ kịp đưa ông ấy một đoạn đường."

"Những việc này không có ai có thể đoán trước được."

Lãnh Mộ Bạch vỗ vỗ vai Hạ Thần Vũ.

Cuối cùng tầm mắt Hạ Thần Vũ cũng dừng ở trên người Diệp Cẩm, hắn thấp giọng nói.

"Có phải cô ấy đã nói nếu không phải thật sự không còn cách nào khác, tuyệt đối sẽ không gọi Mạt Nhi lại, nhờ Mạt Nhi hỗ trợ phải không?"

Lãnh Mộ Bạch không bất ngờ gật gật đầu, Hạ Thần Vũ cười khổ nhìn thoáng qua Diệp Cẩm.

"Cô gái ngốc này so với Mạt Nhi còn quật cường hơn, bốn năm trước bỏ lại một câu em không xứng, sau đó cũng không cho tôi cơ hội trình bày chi tiết, đã trực tiếp phán tử hình cho tình yêu của chúng tôi, trốn khỏi tôi bốn năm."

Khoé miệng Lãnh Mộ Bạch giựt giựt, lúc trước Diệp Cẩm vẫn luôn nói với vợ hắn, cô cảm thấy mình không xứng.

"Đôi khi suy nghĩ trong đầu phụ nữ thật sự làm người ta không dám khen tặng, ba em ấy phản đối chúng tôi ở bên nhau, tôi có thể hiểu được, ông ấy cảm thấy bọn họ chỉ là người bình thường, mà ở trong mắt ông ấy nhà tôi được coi như là hào môn, nhưng tôi đến bây giờ cũng không hiểu được em ấy, cũng không biết đầu óc em ấy lớn lên rốt cuộc có ích lợi gì? Tôi đối với em ấy có nghiêm túc hay không, ba em ấy không biết vậy em ấy còn không biết sao?

Nếu em ấy nguyện ý gọi một cuộc điện thoại cho tôi, để tôi có cơ hội nói chuyện với ba em ấy, tôi tin rằng tôi có thể thuyết phục cho ba em ấy gật đầu đồng ý cho chúng tôi ở bên nhau.

Nhưng cố tình cái cô gái ngốc này lại lựa chọn thỏa hiệp, chỉ để lại cho tôi một lá thư liền đi theo ba em ấy."

Hạ Thần Vũ tức giận hung hăng hút mấy ngụm thuốc, nghĩ đến mình cứ như vậy bị vứt bỏ, còn không thể quên được cô gái ngốc này, hắn liền cảm thấy nghẹn khuất.

Lãnh Mộ Bạch vỗ vỗ bả vai Hạ Thần Vũ, hắn cảm thấy anh vợ hắn còn bi thảm hơn hắn nhiều, thật sự, ít nhất Thỏ con nhà hắn sẽ không cảm thấy cả hai không xứng.

Nghĩ đến đây, Lãnh Mộ Bạch đại phát thiện tâm nhắc nhở anh vợ.

"Xem dáng vẻ của cô ấy, cho dù hôm nay theo chúng ta về, sau đó cũng sẽ nghĩ mọi cách chạy trốn, tốt nhất anh vẫn nên thu phục người trước đi, không thì trên đường đi người chạy mất muốn tìm lại sẽ rất khó."

Hạ Thần Vũ hừ lạnh một tiếng.

"Còn dám chạy, xem tôi có đánh gãy chân em ấy không."

Lãnh Mộ Bạch co rút khoé miệng, đối phó với phụ nữ, anh vợ hắn còn khí phách hơn nhiều so với hắn.

Nhân viên công tác ở nhà hỏa táng đem tro cốt chú Diệp đưa tới, lúc Diệp Cẩm duỗi tay ra, Hạ Thần Vũ đã bước lên ôm hũ tro cốt trước, mọi người lái xe ra khỏi căn cứ, tìm một chỗ dải tro cốt, sau đó lái xe quay lại chỗ ở.

Trong lúc đó Hạ Thần Vũ vẫn không nói gì với Diệp Cẩm, hai người giống như là hai người xa lạ, Diệp Cẩm cũng không rõ Hạ Thần Vũ rốt cuộc có ý gì?

Hạ Thần Vũ xem cô như người xa lạ, rồi lại nói với ba cô từ hôm nay trở đi cô chính là vợ hắn, cần phải nói rõ hai người là gì của nhau chứ!

Từ lúc gặp mặt đến bây giờ, hắn lại không nói câu nào với cô, Hạ Thần Vũ như vậy, làm Diệp Cẩm cảm thấy không ổn, thậm chí có chút hoảng hốt.

Dọc đường đi Diệp Cẩm đều suy nghĩ miên man đến khi xe dừng lại, cô mới lấy lại tinh thần, mới phát hiện xe đã lái vào một căn biệt thự.

Lưu Lăng đỗ xe xong, Hạ Thần Vũ xuống xe đi vào phòng khách, một ánh mắt dư thừa cũng không cho Diệp Cẩm.

"Ưng Vương, tôi đi tìm người anh nói rồi đã tìm được ba người có điều kiện phù hợp, cũng không biết có phải người chị dâu muốn tìm hay không nữa?"

Lưu Lăng xuống xe lập tức nói lý do mình đi theo Hạ Thần Vũ lúc nãy.

"Ừ! Mạt Nhi, hôm nay đã trễ vẫn nên để ngày mai hãy đi nha."

Lãnh Mộ Bạch hỏi.

Hạ Mạt nghĩ nghĩ rồi nhìn về phía Diệp Cẩm bên cạnh.

"Tiểu Cẩm nhà cậu còn có đồ đạc nào cần phải lấy hay không? Chỗ đó cậu không thể ở, nếu có cái gì muốn lấy, chúng tớ sẽ đi lấy đến đây cùng cậu."

"Tiểu Mạt tớ.."

Diệp Cẩm cắn môi, cô muốn rời đi lời nói đến miệng, lại bị cắt ngang.

Lưu Lăng vừa mới nghe được Hạ Thần Vũ nói chuyện với Lãnh Mộ Bạch, cũng biết vị con dâu Hạ gia này rất phiền toái, lập tức giúp chị dâu nhà mình nói.

"Chị dâu, ba người kia đều ở xóm nghèo."

Nếu đều ở xóm nghèo, vậy cùng đi đi.

"Thế thì đi cùng đi, thuận đường đến nhà Ngô Khắc luôn."

"Còn một tiếng, đi xong về vừa lúc ăn cơm."

Lãnh Mộ Bạch nhìn thoáng qua thời gian rồi đi nhanh đến phòng khách.

Hạ Thần Vũ đang nhờ thím Ngũ hỗ trợ thu dọn căn phòng lúc trước thím Ngũ ở, nhìn dáng vẻ là muốn thu dọn cho Diệp Cẩm ở.

Nhưng để người ta ở tại lầu một, thì không sợ chạy trốn mất à? Nhìn dáng vẻ Hạ Thần Vũ là muốn tự mình đem người xách vào phòng.

Lãnh Mộ Bạch nói một tiếng với Hạ Thần Vũ dự định của họ, hỏi Hạ Thần Vũ có đi không, Hạ Thần Vũ gật đầu đi theo Lãnh Mộ Bạch ra ngoài.

Vì thế một hàng năm người lại lái xe cảnh sát đến xóm nghèo, bọn họ đi chỗ Diệp Cẩm ở trước. Lều của Diệp Cẩm cũng không có đồ đạc gì, Diệp Cẩm chỉ thu dọn vài món quần áo cùng vài món đồ tùy thân quan trọng.

Tiếp theo bọn họ đi đến nhà Ngô Khắc mà Ngô Khắc lại không có nhà, chỉ có hai mẹ con Dương Duyệt và Ngô Hân.

Hạ Mạt mời bọn họ tối mai qua ăn cơm, vốn dĩ Dương Duyệt còn có chút ngượng ngùng, nhưng nghe Hạ Mạt nói là bữa cơm chia tay thì cũng gật đầu đồng ý.

"Chị dâu giờ đi tìm ba người kia sao?"

Lưu Lăng cười hỏi.

"Ừm!"

Hạ Mạt gật đầu, đoàn người lại lên xe, Lưu Lăng còn chưa kịp lên xe, Hạ Mạt đã đẩy cửa xe đi xuống.

Hạ Mạt đứng ở bên cạnh xe, nhìn một người đàn ông gầy ốm cúi đầu đi về phía này.

Lãnh Mộ Bạch cũng xuống xe, ôm Hạ Mạt nhìn người đang đi tới, người đàn ông kia chính là Ngụy Vân, so với trong trí nhớ của Hạ Mạt thì Ngụy Vân càng gầy ốm và đen hơn hơn nhiều, dường như không có chút tự tin nào.

Dáng vẻ Ngụy Vân kiểu tinh thần vô dụng, chỉ cúi đầu đi qua người bọn họ, sau đó ngừng ở trước cửa nhà Ngô Khắc, co quắp hồi lâu mới lấy hết can đảm ở bên ngoài gọi.

"Anh Ngô có ở nhà không?"

Dương Duyệt từ bên trong đi ra, nhìn thấy nhóm Hạ Mạt còn chưa đi thì hơi sửng sốt một chút mới cùng Ngụy Vân gật đầu nói.

"Ngô Khắc không có ở nhà, Tiểu Ngụy cậu có việc gì sao?"

"Em.."

Ngụy Vân cúi đầu cắn môi hơi xấu hổ, một hồi lâu hắn mới dám nói.

"Chị Dương, nghe nói anh Ngô đang giúp căn cứ nhận người, em em em muốn hỏi anh Ngô một chút, em có thể đi không?"

Dương Duyệt cũng có chút khó xử, sau đó xin lỗi nói.

"Nhưng căn cứ muốn chính là dị năng giả có thể khiêng vác là hệ thổ hoặc hệ kim."

Ngụy Vân vội vàng nói.

"Em có thể thử không, em cũng có thể khiêng vác."

"Được rồi! Vậy cậu đi thử xem sao, buổi tối chị sẽ nói với Ngô Khắc, Tiểu Ngụy cậu chậm đã.."

Dương Duyệt nói rồi vội vàng quay lại lều, không đến một lát đã cầm một chai nước còn có hai miếng bánh mì ra, nhét vào tay Ngụy Vân.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 126 Tìm chủ đề
Chương 108: Ngụy Vân.

Editor: AmiLee

[HIDE-THANKS]
"Chị Dương em không thể lấy."

Ngụy Vân vội vàng đem đồ vật đẩy về.

Dương Duyệt cười xua xua tay nói.

"Lấy đi! Anh Ngô của cậu mấy ngày nay ở căn cứ hỗ trợ, trong nhà còn có chút lương thực dư."

Ngụy Vân vội vàng lắc đầu.

"Vậy sao được ạ."

"Có cái gì mà không được, lúc trước chị bị bệnh, anh Ngô cậu không có ở đây còn không phải nhờ cậu giúp đỡ bọn chị chăm sóc Tiểu Hân à?"

Ngụy Vân xem ra từ chối không được, cuối cùng chỉ có thể gật gật đầu nói rất nhiều lần cảm ơn với Dương Duyệt mới rời đi.

"Chị Dương, người này chị quen biết à?"

Lãnh Mộ Bạch cười hỏi.

"Ừm! Hắn đi cùng chúng tôi tới căn cứ, là một đứa trẻ đáng thương, vừa mới trúng tuyển vào viện nghiên cứu sinh vật A thị, còn chưa kịp đi nhận chức mạt thế đã tới rồi, một đứa trẻ chỉ biết đọc sách, ngoại trừ đọc sách ra cái gì cũng không biết, một đường này cũng may là gặp được chúng tôi, không thì.."

Dương Duyệt lắc lắc đầu, đối với Ngụy Vân cô thật sự đau lòng.

"Dáng vẻ kia của hắn chỉ sợ không làm được những việc nặng của căn cứ."

Lãnh Mộ Bạch cười nói.

"Đúng vậy! Chỉ là nếu hắn không có công việc này cũng sống không nổi, Lãnh tiên sinh, Hạ tiểu thư các người đều là người tốt, có thể giúp đỡ đứa nhỏ này hay không?"

Dương Duyệt ở Hạ gia vài ngày, cũng biết Hạ gia có quan hệ không cạn với căn cứ, chính là Ngô Khắc bây giờ có thể làm việc kia ở căn cứ đều là do Hạ Mạt nói giúp.

Dương Duyệt nghĩ chỉ cần Hạ Mạt bọn họ nguyện ý, chắc là cũng có thể giúp được Ngụy Vân, đương nhiên cô cũng chỉ nói sơ qua thôi, Hạ Mạt bọn họ có nguyện ý hỗ trợ hay không cô cũng sẽ không có ý khác.

Lãnh Mộ Bạch suy nghĩ một chút sau đó nói.

"Nơi này cũng không có công việc thích hợp hắn, nếu hắn đồng ý, có thể cùng chúng tôi đến căn cứ A thị."

Dương Duyệt hai mắt sáng ngời, nhưng rất nhanh có chút khó xử nói.

"Như vậy được không? Hắn không có dị năng, dọc đường đi theo các cậu đến A thị sẽ làm phiền đến các cậu mất."

"Thêm một mình hắn cũng không có gì, buổi tối chị nói với Ngô Khắc, bảo Ngô Khắc đi tìm hắn nói chuyện, nếu hắn đồng ý thì theo tôi, tới A thị tất nhiên tôi sẽ an bài cho hắn công việc thích hợp.

Nhưng hắn cần phải biết đi theo tôi, chẳng khác nào tới làm thủ hạ của tôi, thủ hạ của tôi tuyệt đối không giữ kẻ phản bội."

Lãnh Mộ Bạch nói như vậy, thứ nhất là hy vọng Ngụy Vân hiểu điều này, thứ hai cũng muốn đem lời này nói cho Ngô Khắc nghe, bên cạnh hắn không giữ kẻ phản bội, người bên cạnh vợ hắn, hắn càng không cho phép có kẻ phản bội xuất hiện.

"Được, chờ Ngô Khắc trở về, tôi sẽ lập tức bảo hắn nói chuyện với Ngụy Vân."

Dương Duyệt chỉ là một người phụ nữ tâm tư đơn giản, tất nhiên không hiểu dụng ý của Lãnh Mộ Bạch, nhưng lời Lãnh Mộ Bạch nói cô sẽ nhớ kỹ rồi chuyền đạt lại tất cả cho Ngô Khắc.

Cùng Dương Duyệt nói vài câu, mấy người họ ngồi xe trở về biệt thự, vợ chồng Hạ Tân đã trở lại.

Hạ Mạt lôi kéo Diệp Cẩm đi vào phòng khách, vợ chồng Hạ Tân từ thím Ngũ biết được chuyện của Diệp Cẩm, đối với việc Diệp Cẩm dọn đến bọn họ không có bất kỳ bất mãn nào thậm chí còn rất vui vẻ, bọn họ đều biết con trai vẫn không buông bỏ được Diệp Cẩm, mà quả thật Diệp Cẩm cũng làm cho bọn họ rất vừa lòng.

Tô Hân lôi kéo Diệp Cẩm nói một hồi lâu, chờ bọn Vương Khiêm trở về, mọi người mới cùng đến nhà ăn ăn cơm.

Sau khi mọi người ngồi xuống, Hạ Thần Vũ mở miệng nói.

"Để tôi giới thiệu một chút, đây là Diệp Cẩm, vợ của tôi."

"Chào chị dâu."

Đám người Vương Khiêm lập tức cười chào hỏi với Diệp Cẩm.

Diệp Cẩm co rút khoé miệng, cũng không biết nên nói gì, xấu hổ không thôi.

"A Hạo, A Tín, Âm Âm thì không cần tôi giới thiệu, đây là Lãnh Mộ Bạch, chồng của Mạt Nhi, đây là Vương Khiêm, Hùng Vũ, Lâm Tử Kiệt, Lưu Lăng, Hồ Hạo Dương, Uông Tiểu Long bọn họ đều là chiến hữu của Mộ Bạch, đây là Lạc Băng, vị hôn thê của Uông Tiểu Long, cũng là bạn cùng trường của Mạt Nhi và Âm Âm."

Tuy rằng Hạ Thần Vũ giới thiệu Diệp Cẩm với mọi người, nhưng hắn cũng không có nhìn Diệp Cẩm, thậm chí còn không cho người ta một ánh mắt.

Nếu không phải trong miệng hắn ồn ào người ta là vợ hắn, mọi người đều hoài nghi hắn rất chán ghét người ta.

Vương Hạo, Chu Tín, Mộc Hi Âm đều biết chuyện của Diệp Cẩm với Hạ Thần Vũ, mà bọn Vương Khiêm đều là người rất có nhãn lực, mọi người đều nhìn ra được không khí giữa hai người là lạ, cho nên trên bàn cơm mọi người đều tránh đi đề tài về hai người, trò chuyện họ hôm nay ở bên ngoài làm gì.

Lãnh Mộ Bạch cũng đưa ra ý kiến tối mai làm bữa cơm chia tay, đương nhiên đối với việc này thì mọi người đều không có bất kỳ ý kiến gì, Hạ Tân ăn cơm xong liền lôi kéo Tô Hân đi ra ngoài, nói là muốn đi mời vợ chồng Trương Quân Vĩ tối mai đến đây ăn cơm.

Ăn cơm xong Lãnh Mộ Bạch kéo Hạ Mạt đi dạo trong sân, giúp cô tiêu cơm đồng thời cũng giúp cô vận động nhiều hơn, nhìn thấy cô kiếp trước bởi vì bị trói thiếu vận động sinh con đau đớn như vậy, hắn liền quyết định lúc không có việc gì sẽ mang cô đi dạo, đi nhiều một chút như vậy mới có thể giảm bớt đau đớn lúc sinh con mang đến.

Đám người Vương Khiêm cũng nhàn rỗi không có việc gì ở trong sân ngồi nói chuyện phiếm, Mộc Hi Âm cùng Lạc Băng cũng nói chuyện với Diệp Cẩm ở trong sân.

Đội ngũ của họ có thể sẽ tăng thêm hai người, hơn nữa dựa theo hành động của Hạ Thần Vũ, nhất định là phải chia cho hắn và Diệp Cẩm một phòng, Lãnh Mộ Bạch cũng bảo đám người Hùng Vũ ngày mai đem tầng hai nhà xe cải tạo lại một chút, ý hắn là chỉ chừa một phòng chứa đồ, những chỗ khác tận dụng tất cả đổi thành phòng có phòng tắm, đoàn người bọn họ cứ như vậy dần dần đều sẽ tìm được nửa kia của mình, mà đường đến A thị còn rất dài, trong lúc đó nếu có người vui vẻ ở bên nhau, lại không có phòng cho người ta ở, vậy sẽ có nhiều chỗ không tiện.

Sau khi quyết định chuyện cải tiến xong, Hạ Thần Vũ đi đến trước mặt Diệp Cẩm, vẫn không nói câu nào, túm lấy cô kéo vào bên trong.

Hạ Thần Vũ kéo Diệp Cẩm đi vào phòng đã được thím Ngũ dọn dẹp sẵn, trực tiếp lôi kéo Diệp Cẩm vào phòng tắm, mở vòi nước ấm xả vào bồn tắm.

"Hạ Thần Vũ, rốt cuộc anh muốn làm cái gì?"

Diệp Cẩm khẩn trương hỏi, cô giãy giụa suy nghĩ muốn hất tay hắn ra, nhưng chung quy chỉ là phí công.

"Tắm rửa."

Nói rồi, Hạ Thần Vũ một tay giữ Diệp Cẩm, một tay cởi bỏ lớp quần áo trên người.

Đơn giản, không có bất kì một câu cảm xúc gì, lại làm Diệp Cẩm rất khó chịu, cô thở phì phò trừng mắt hắn gầm nhẹ nói.

"Anh muốn tắm rửa lôi kéo tôi vào làm cái gì?"

"Em không biết mạt thế đến tài nguyên nước rất khan hiếm sao? Hơn nữa tôi cũng không chê cùng tắm với em, em còn ghét bỏ tôi."

Hạ Thần Vũ dáng vẻ có thể cùng cô tắm rửa, cô hẳn là phải mang ơn đội nghĩa, làm Diệp Cẩm tức nghiến răng nghiến lợi muốn đánh người.

"Thiếu nước mà còn có thể xả một bồn nước để tắm rửa, Hạ đại thiếu quả thực xa xỉ, Hạ đại thiếu sợ tôi lãng phí nước nhà anh, để tôi tắm lại nước anh tắm qua tôi không có bất cứ ý kiến gì, nhưng là mời anh tắm rửa sạch sẽ trước rồi hẵng kêu tôi."

Diệp Cẩm cắn răng dùng hết sức hất tay hắn ra, xoay người muốn đi ra ngoài, lại bị hắn giữ chặt ấn ở trên vách tường, vách tường lạnh lẽo dù cách một lớp quần áo, cũng làm Diệp Cẩm lạnh run rẩy.

"Hạ.. ưm.."

Diệp Cẩm đang nói không kịp phòng bị đã bị bịt kín miệng.

Hắn không lưu tình chút nào mà chà đạp trên môi cô, dường như muốn đem tất cả áp lực lửa giận bốn năm trút xuống điên cuồng.

Hắn nắm lấy áo cô hơi dùng lực một chút, quần áo trên người cô đã bị xé thành vải vụn.

"Ưm.."

Diệp Cẩm nắm tay vừa đánh vừa đẩy, nhưng hắn chính là không muốn buông tha cô, hắn nắm lấy quần cô, lại dùng sức lôi kéo, quần dài cũng bị xé thành vải vụn.

Diệp Cẩm lại run rẩy một chút.

Hắn khom người bế cô lên, bước vào bồn tắm, ôm cô ngồi vào bồn tắm, nước ấm áp bao vây lấy, làm cô có một chút ấm áp.

Bàn tay hắn mang theo lạnh lẽo càn rỡ lướt trên da thịt cô, nơi đi qua đều giống như trúng chú thuật, một mảnh lửa nóng, thiêu đốt toàn thân cô đều run rẩy.

Hô hấp bị chặn, đại não cô trống rỗng, lúc này cô quên mất phải trốn phải đẩy hắn ra, tay mềm như bông đáp ở trên vai hắn, để hắn tùy ý bá đạo xâm phạm chính mình.

Hắn trượt tay vào phần đùi trong của cô, cô lại một lần nữa run rẩy, thần trí cũng tỉnh táo lại một ít, cô khóc lóc cầu xin.

"Đừng mà, Vũ, đừng mà."

"Diệp Cẩm thời gian em thiếu tôi, đêm nay tôi sẽ đòi lại hết."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 126 Tìm chủ đề
Chương 109: Đứa nhỏ bị chiều hư.

Editor: AmiLee

[HIDE-THANKS]
Hạ Mạt nằm trên giường trừng mắt nhìn trần nhà sao cũng không ngủ được, cô vẫn cảm thấy anh trai sẽ làm tổn thương Diệp Cẩm, cô rất lo lắng cho Diệp Cẩm sẽ bởi vậy mà có bóng ma tâm lý, sau đó càng không muốn chấp nhận anh trai nhà mình.

"Đừng trừng mắt nhìn nữa, trần nhà cũng bị em trừng lủng luôn rồi."

Lãnh Mộ Bạch duỗi tay nghịch tóc cô, tóc cô rất mềm và mượt, cầm trên tay cảm giác vô cùng suôn mượt.

"Em lo lắng mà."

Hạ Mạt làm nũng cọ cọ trong lòng hắn.

"Tiểu Bạch, em lo lắng anh trai mạnh bạo, kết quả sẽ hoàn toàn ngược lại."

Lãnh Mộ Bạch không cho là đúng nói.

"Nhìn không ra, đối phó với loại lừa cứng đầu như các em, đôi khi thật sự cần phải mạnh mẽ mới được."

"Nói bậy! Nói không chừng kết quả sẽ hoàn toàn ngược lại, không đúng, anh vừa mới nói cái gì, chúng em là loại lừa cứng đầu, ý là bao gồm cả em nữa hả!"

Hạ Mạt lúc đầu còn không để ý đến lời Lãnh Mộ Bạch nói, chờ cô phản ứng lại, chính mình cũng bị mắng, lập tức thở phì phò trừng mắt nhìn Lãnh Mộ Bạch, hàm răng nghiến kèn kẹt, dáng vẻ rất muốn đem Lãnh Mộ Bạch ăn tươi nuốt sống.

"Em dám nói em không cứng đầu." Lãnh Mộ Bạch nhéo nhéo mũi cô, tiếp tục nghịch tóc cô.

"..."

Thì sao! Cô quả thực rất cứng đầu, nhưng hắn nói như vậy làm cô rất khó chịu, vì thế hừ lạnh một tiếng, nghiêng người về phía vách tường không để ý tới Lãnh Mộ Bạch nữa.

"Ha ha! Nhìn xem này tính tình bướng bỉnh lại nổi lên."

Lãnh Mộ Bạch có chút bất đắc dĩ cười cười, xê dịch vào trong, lại gần hắn duỗi tay ôm cô, dùng giọng nói có chút khàn khàn nói ở bên tai cô.

"Thỏ con ngoan, cho dù tính tình em có bướng bỉnh bao nhiêu, anh cũng sẽ yêu em, cưng chiều em."

"..."

Đánh một quyền rồi cho một viên kẹo, hừ! Coi Hạ Mạt cô là đứa nhỏ, có thể tùy tiện khi dễ sao?

"Vợ ơi anh sai rồi.."

Aiz! Chỉ là không cẩn thận nói sai một câu, tính tình bướng bỉnh của Tiểu Bạch Thỏ nhà hắn lại nổi lên.

"..."

Hạ Mạt.

"Vợ ơi.."

Lãnh Mộ Bạch dán vào tai Hạ Mạt nói nhỏ vài câu.

Mặt Hạ Mạt lập tức đỏ đến mang tai, cô thở phì phò nắm lấy tay Lãnh Mộ Bạch cắn một phát.

"Ha ha!"

Lãnh Mộ Bạch bất đắc dĩ cười nhẹ, tính tình bướng bỉnh của Tiểu Bạch Thỏ nhà hắn kỳ thật khá dễ đối phó.

"Không được cười."

Hạ Mạt thở phì phò nói.

"Dạ, bà xã đại nhân."

囧!

Hạ Mạt trực tiếp nhắm mắt lại không nói gì nữa.

Lãnh Mộ Bạch biết Hạ Mạt không còn tức giận, cũng không nói chuyện nữa, chỉ nghịch tóc cô.

Yên tĩnh được một lát, Hạ Mạt lại nói thêm.

"Tiểu Cẩm là bạn học cấp 3 của em, từ khi cậu có ký ức cũng chưa từng được gặp mẹ mình, lúc chú Diệp làm việc bị tai nạn lao động không làm được việc nặng, phải thuê một cái mặt tiền ở chợ bán hàng khô, Tiểu Cẩm học kỳ 1 năm lớp 11 chuyển tới trường em, khi đó Tiểu Cẩm mười bốn tuổi, còn em lúc học tiểu học bởi vì cảm thấy nhảy lớp rất ghê gớm nên đã nhảy hai lớp, bởi vậy so với tất cả mọi người trong khối thì em nhỏ hơn hai tuổi, tính cách Tiểu Cẩm rất giống em, rất nhanh chúng em đã trở thành bạn tốt, lúc ấy Âm Âm còn chưa có chuyển nhà, hai đứa em thường xuyên lôi kéo Tiểu Cẩm đến nhà mình chơi.

Lúc đó anh em học đại học mỗi ngày đều rất rảnh rỗi, hắn thường xuyên cùng bạn học ra ngoài chơi, em cùng Âm Âm mỗi lần đều sẽ đi theo làm cái tùy tùng, sau khi quen biết Tiểu Cẩm sau lưng anh em lại có thêm một tùy tùng nhỏ.

Bọn em dẫn Tiểu Cẩm đi theo anh em làm tùy tùng nhỏ một năm, lúc khai giảng năm lớp 12 Tiểu Cẩm lại trở nên tiều tụy xuất hiện trước mặt bọn em, bọn em hỏi cậu ấy bị sao vậy? Cậu ấy nói cậu ấy nhớ chúng em, không, nói đúng ra là trong đầu cậu ấy toàn là anh trai em, còn nói hình như cậu ấy yêu anh trai em, cả kỳ nghỉ hè ở nhà không được nhìn thấy anh trai em, trong lòng cậu ấy rất khó chịu.

Cái tuổi kia của bọn em đơn thuần như tờ giấy trắng, căn bản sẽ không nghĩ đến điều kiện gia đình có thích hợp hay không, hoặc là hai người có thích hợp hay không, chỉ cảm thấy yêu thì nên ở bên nhau, vì thế em cùng Âm Âm bắt đầu giúp Tiểu Cẩm bày mưu tính kế, giúp Tiểu Cẩm viết thư tình cho anh em.

Em còn nhớ ngày đó là sinh nhật mười lăm tuổi của Tiểu Cẩm, Tiểu Cẩm viết xong thư tình, chờ tan học sẽ cùng em và Âm Âm đến nhà em, biết anh em ở trên lầu, ba đứa em lập tức xông lên, em cùng Âm Âm trốn ở bên ngoài, Tiểu Cẩm đi tới vốn là muốn gõ cửa, kết quả không cẩn thận liền đem cửa đẩy ra, lúc đó cậu ấy quá khẩn trương cũng không dám nhìn vào phòng, đã cầm thư tình cúi đầu hét lên anh Thần Vũ em thích anh, làm bạn trai em được không?

Em cùng Âm Âm trốn ở bên ngoài nhìn thấy tất cả trong phòng, anh em hắn đang hôn một cô gái, hơn nữa quần áo của cô gái kia đều cởi ra đến eo.

Hình ảnh kia làm em cùng Âm Âm kinh ngạc không nói nên lời, anh em cũng bị Tiểu Cẩm đột nhiên xông vào đánh gãy, hai người đều quái dị nhìn Tiểu Cẩm."

"Chuyện tốt bị đánh gãy, anh vợ không có thẹn quá hóa giận sao?"

Lãnh Mộ Bạch không phúc hậu cười, chậc chậc! Anh vợ hắn còn chưa đủ hai mươi tuổi đã cởi mở như vậy, nghĩ tới mình lúc ấy, tuy rằng bên cạnh hình như có rất nhiều cô gái đi theo, nhưng lúc ấy hắn căn bản không có tâm tư yêu đương kia, không đúng, quả thực trước khi gặp được Hạ Mạt, hắn ở phương diện tình cảm hình như không có cảm giác đặc biệt nào.

"Anh ấy nào có thời gian thẹn quá hóa giận, nhìn thấy hình ảnh như vậy, em mười ba tuổi còn chưa đủ lập tức cảm thấy đồ của mình bị cướp mất, anh trai em bị cô gái kia cướp mất rồi, vì thế oa một tiếng ngồi dưới đất khóc, anh em nghe thấy em khóc thì sợ hãi, vội vàng đẩy cô gái kia ra lao tới đem em từ trên mặt đất bế lên, nôn nóng hỏi em làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao? Em khóc lóc chỉ vào cô gái kia nói em ghét cô ta, bảo cô ta ra khỏi nhà mình, về sau đừng bao giờ xuất hiện ở nhà mình nữa, cũng không cho phép anh em quen cô ta nữa.

Anh em muốn giải thích, em lại khóc nháo hắn thật sự không có biện pháp, chỉ có thể ôm em đi tới, túm cô gái kia còn chưa kịp phản ứng lại, ngay cả quần áo cũng chưa mặc lại ngay ngắn ném ra ngoài."

"Đứa nhỏ bị chiều hư."

Lãnh Mộ Bạch có chút cạn lời lắc lắc đầu, cũng khó trách điều kiện anh vợ tìm vợ là có thể ở chung được với Tiểu Bạch Thỏ nhà hắn, nhưng người anh vợ nông nổi cuồng em gái này quả thực phải làm hắn lau mắt mà nhìn, hình tượng anh vợ trong lòng hắn lại đổi mới lần nữa, hắn dám khẳng định nếu mình mà có lỗi với Tiểu Bạch Thỏ, anh vợ tuyệt đối sẽ cùng hắn không chết không ngừng.

Hạ Mạt đột nhiên không nói gì nữa, Lãnh Mộ Bạch cho rằng mình lại chọc cô tức giận, vừa định dỗ dành cô thì đột nhiên cô lại ngồi dậy, nắm chặt lấy tay Lãnh Mộ Bạch, sắc mặt có chút trắng bệch nói.

"Chu Vận Đồng, đúng rồi, cô gái kia chính là Chu Vận Đồng, khó trách ả hận em như vậy, khó trách ả muốn cho đám người đó làm vậy với em."

Lãnh Mộ Bạch nhíu mày, ngồi dậy ôm Hạ Mạt, trấn an hỏi.

"Vợ, làm sao vậy? Chu Vận Đồng là ai, ả đã làm cái gì?"

"Người chuốc thuốc cho em, lần đầu tiên được anh trai em mang về nhà đã bị đánh gãy chuyện tốt, còn bị em đuổi ra khỏi nhà, anh trai em bởi vì em vô cớ gây rối không có tức giận, ngược lại thật sự cùng ả phủi sạch quan hệ, hẳn là lúc ấy ả bắt đầu hận em, cho nên mới quay lại bên cạnh anh trai em, mang em đi quán bar, tính kế em như vậy."

Lãnh Mộ Bạch nhíu chặt mày, lúc trước hắn hỏi qua Hạ Thần Vũ, lúc ấy Hạ Thần Vũ chỉ nói cô gái kia nói là do Hạ Mạt quá đơn thuần, nhìn không thoải mái mới làm như vậy, hiện giờ xem ra người ta là vì báo thù chuyện 6 năm trước.

Lãnh Mộ Bạch ôm đầu Hạ Mạt, ôn nhu nói.

"Vợ à, đừng nghĩ nhiều nữa, chuyện đã qua rồi."
[/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back