Ngôn Tình [Edit] Chú Nhỏ, Mạng Ngươi Thiếu Ta - Lỏa Bôn Đích Man Đầu

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi The Calantha, 25 Tháng bảy 2021.

  1. Linh Bư Hãy Ủng Hộ Linh Bư Bằng 1 like

    Bài viết:
    286
    Chương 40: Cô nhóc lém lỉnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tần Mặc Sâm là một người đàn ông bận rộn, mỗi ngày đều có các dự án cần anh xem qua, các phương án xác nhập, cùng với các loại thống kê doanh thu đều là chồng chất một đống.

    Trong trường hợp này, anh vẫn đích thân đưa Tô Khả Khả đến trường.

    Tô Khả Khả ngồi ở ghế lái phụ kế bên tài xế, ngó đôi tay đang cầm vô lăng, không khỏi nhìn nhiều một chút.

    Các khớp xương rõ ràng, thon dài mạnh mẽ, thật sự rất đẹp mắt.

    Đối phương lái xe rất nghiêm túc, nhưng Tô Khả Khả liền không nói chuyện với anh ta.

    Tần Mặc Sâm lại quay đầu liếc nhìn cô một cái, "Con muốn nói gì thì cứ nói đi, cứ nhìn tôi chằm chằm như vậy làm gì?"

    Tô Khả Khả thẹn thùng cười, "Con nhìn chú lái xe ạ, con sợ nói chuyện sẽ làm chú mất tập trung."

    "Thứ có thể làm cho chú phân tâm cũng không nhiều lắm đâu."

    "Vậy chú cho con hỏi cái này nha?"

    Tần Mặc Sâm nhướng mày, "Cứ hỏi."

    "Chú ơi, trợ lý Ngô đâu?" Tô Khả Khả hỏi.

    Tần Mặc Sâm khẽ run, "Cô nhóc này, con hỏi anh ta làm gì?"

    Tô Khả Khả nói: "Ngày hôm qua trợ lý Ngô đã cùng con mua rất nhiều thứ, rất vất vả, con muốn đưa cho anh ấy một tấm bùa hộ mệnh."

    Tần Mặc Sâm: "Con không cần phải tốn kém như vậy, về sau chú sẽ tăng lương cho trợ lý Ngô." Hơi ngừng chút "Vốn dĩ anh ta là làm theo yêu cầu của chú, nếu anh ta làm tốt, thì đương nhiên sẽ có thưởng"

    Tô Khả Khả nghĩ lại cũng đúng. Vì vậy nói với anh: "Vậy tấm bùa hộ mệnh này con cho chú vậy. Chú, chú đừng nhúc nhích, con sẽ bỏ vào túi cho chú."

    Vừa nói, tiểu nha đầu vừa nghiêng người thăm dò về phía anh, bỏ tấm bùa gấp thành hình tam giác nhỏ vào túi áo khoác của Tần Mặc Sâm.

    Tiểu nha đầu đột nhiên thăm dò qua mang theo mùi sữa thơm thoang thoảng, cũng không biết là mùi sữa của bánh kem hồi sáng, hay vẫn là mùi thơm của cơ thể trên người cô.

    Tần Mặc Sâm khẽ nhíu mày, cúi đầu nhìn xuống túi áo khoác.

    Cộng thêm năm cái bùa trước kia, đây là cái bùa thứ sáu.

    Tiểu nha đầu dường như.. rất thích anh.

    "Chú, nghìn vạn lần đừng để bị ướt a, nếu không sẽ không linh."

    "Được, nhớ kỹ."

    Tô Khả Khả phát hiện mình bớt căng thẳng khi nói chuyện. Vì vậy cái miệng nhỏ nhắn vẫn tiếp tục nói không ngừng.

    Tần Mặc Sâm cũng không ngại phiền, nghe giọng nói hoạt bát tràn đầy sức sống trần bổng du dương, thỉnh thoảng đáp lại một tiếng, thân thể hiếm khi thả lỏng.

    "Nhóc con, đến rồi."

    Tô Khả Khả nhìn một vài ký tự màu đỏ son của trường quý tộc được khắc trên tấm bia đá ở cổng trường, và trầm trồ một tiếng, "Chú ơi, trường học này đẹp quá!"

    Tần Mặc Sâm khẽ nhếch khóe miệng.. một cái, không trả lời.

    Xe chạy thẳng đi vào.

    Ngay khi người đàn ông dẫn cô nhóc lên lầu, tám chín người cũng vừa lúc bước xuống dưới.

    Người đàn ông trung niên mặc tây trang giày da hiểu rõ liếc mắt nhìn vào người Tần Mặc Sâm, trong lòng đầu tiên là giật mình rồi sau đó mừng rỡ, bỏ lại sau lưng một vị thầy giáo nào đó đang nói chuyện với mình, liền đi nhanh vài bước lên đón, "Tần Tứ gia?"

    Tần Mặc Sâm khẽ vuốt cằm.

    "Thật sự là ngài! Cũng may là ngày hôm nay tôi tới đây họp hội đồng, nếu không ta sẽ làm chậm trễ Tứ gia. Tứ gia, ngài đây là tới!"

    Mắt anh ở trên người Tô Khả Khả quét qua một vòng.

    "Hiệu trưởng khách khí, chẳng qua là đưa tiểu bối đi làm thủ tục chuyển trường."

    Tô Khả Khả nhìn anh, rồi nhìn người đàn ông đối diện, khéo léo im lặng.

    "Loại chuyện này không cần Tứ gia đích thân tới một chuyến, ngài gọi điện thoại nói một tiếng cho tôi là được rồi. Nhưng mà Tứ gia nếu tới rồi, không bằng lên lầu ngồi một chút?"

    ".. Vậy thì làm phiền."

    Tô Khả Khả theo Tần Mặc Sâm cùng đến văn phòng hiệu trưởng, với sự hướng dẫn của hiệu trưởng trường học này, các thủ tục hết sức phức tạp ở người bên ngoài xem trong nháy mắt đã được hoàn thành ngay lập tức.

    "Hiệu trưởng, tất cả thủ tục đơn giản đều được đơn giản hóa, chỉ còn lại mẫu đơn yêu cầu này."

    Thư ký xử lý thủ tục rồi đưa tờ đơn cho hiệu trưởng trường học.

    Hiệu trưởng trường học cầm lấy, lần lượt đưa cho Tần Mặc Sâm, "Tứ gia cứ tùy tiện điền đi, một số thủ tục không thể thiếu, tôi cũng không thể cắt bỏ."

    "Hiệu trưởng đã cho tôi tiện lợi rồi."

    Tần Mặc Sâm cầm tờ đơn đưa tới trước mặt Tô Khả Khả, "Khả Khả, con điền vào đi."

    "Dạ chú."

    Tô Khả Khả nhanh chóng cầm lấy giấy và bút.

    "Có thể viết sao"

    "Hình như sẽ không."

    Tần Mặc Sâm: .

    Sẽ không viết tích cực như vậy.

    "Chú, người cùng vị đại thúc này trò chuyện, con viết trước, sẽ không để trống, đợi lát nữa hỏi người."

    Hiệu Trưởng trường cười nói: "Vị này của Tứ gia.. thật là hiểu chuyện."

    Tần Mặc Sâm nhướng mày, rất không vui trước tiếng xưng hô ngập ngừng của hắn.

    "Cô ấy gọi tôi là chú."

    Tần Mặc Sâm nghiêm nghị nói.

    "Hóa ra là cháu gái nhỏ của Tứ gia. Gần đây khí sắc Tứ gia trông khá ổn, có hay không đi nghỉ phép ở nơi nào, có chỗ nào tốt để đi, không bằng chia sẻ cho tôi một chút.."

    "Chú ơi, con điền tên và tuổi gì gì đó xong hết rồi, mấy chỗ còn lại con không biết điền."

    Tần Mặc Sâm đang nghe hiệu trưởng ở một bên nói chuyện phiếm, tiểu nha đầu đột nhiên chen vào một câu như vậy, sự nóng nảy ngưng tụ giữa hai hàng lông mày liền tiêu tán, nhìn thoáng qua, "Không hiểu chỗ nào?"

    Tô Khả Khả chọc ngón tay vào địa chỉ và hỏi: "Địa chỉ này điền là địa chỉ gốc của con hay địa chỉ của chú?"

    "Điền vào nơi chúng ta đang sống bây giờ. Chú đọc, con viết."

    Khi người đàn ông báo cáo địa chỉ của khu biệt thự nhỏ, hiệu trưởng trường học bên cạnh anh rõ ràng là sửng sốt một chút.

    Hiệu Trưởng nhà trường nhìn hai cái đầu một lớn một nhỏ đang ở gần nhau, trong lòng chợt nhảy dựng, như là hiểu ra điều gì đó, trong đầu chợt lóe lên một tia biểu tình kinh ngạc hết sức vô lý.

    Sau đó, ông ta không dấu vết liếc nhìn tiểu nha đầu sạch sẽ đáng yêu, trong ánh mắt liền lộ ra một tia ý vị thâm trường.

    "Chú, người giám hộ để tên của chú hay sư phụ ạ?"

    "Tên chú."

    Tô Khả Khả để trống cột cha mẹ, không ngừng viết tên của Tần Mặc Sâm vào vị trí của người giám hộ, bao gồm cả số điện thoại di động của anh, không chút nào có ý định dừng lại.

    Lông mày của Tần Mặc Sâm nhướng lên một vòng cung dễ chịu.

    Trí nhớ của cô nhóc này cũng không tồi.

    "Chú à, hình như sau này còn phải viết về đơn vị công tác và nghề nghiệp của chú."

    "Đơn vị làm việc viết Thịnh thế tập đoàn Hoa Hạ, chức vụ viết là Chủ tịch kiêm CEO."

    Khi hiệu trưởng trường học ở bên nghe được câu này, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông càng thêm kinh ngạc.

    "Chú, CEO là có ý gì? Viết như thế nào?"

    Tô Khả Khả hơi quay đầu lại hỏi cái đầu to bên cạnh. "CEO có nghĩa là giám đốc điều hành, nếu không biết cách viết, hãy đổi thành chủ tịch và giám đốc điều hành."

    Tần Mặc Sâm đột nhiên phát hiện tiểu nha đầu thậm chí còn không biết chữ, không khỏi nhíu mày.

    Một cô bé ngốc nghếch đáng yêu như vậy, lỡ bị ủy khuất trong trường học nhưng làm sao bây giờ?

    "Chú à, ở đây cũng hỏi con chuyển từ trường nào đến, thế nhưng con còn chưa đi học, con nên viết như thế nào nha?"

    Tô Khả Khả dừng bút nhìn Tần Mặc Sâm.

    "Viết là tự học tại nhà."

    "Còn nữa chú, nơi này có lý do chuyển trường, con viết là muốn kết bạn được không?"

    "Có thể."

    Khi đã điền vào mẫu đơn, hiệu trưởng nhà trường ân cần hỏi cô: "Cháu muốn học lớp nào? Lớp một cao nhị của trường là lớp tốt nhất, đem phân công cháu vào lớp một được không?"

    Tô Khả Khả lập tức nhìn về phía chú của mình.

    "Xin lỗi, tôi gọi điện thoại."

    Tần Mặc Sâm nói với hiệu trưởng trường học, sau đó xoa đầu Tô Khả Khả,

    "Con ngồi đây một lát, chú sẽ quay lại ngay."

    Tô Khả Khả gật đầu, bộ dạng hiểu chuyện mà đặc biệt làm người yêu thương.

    Hiệu trưởng trường học bên cạnh đang theo dõi động tác giữa hai người, cũng không biết bổ não của mình như thế nào lại tạo nên một câu chuyện cẩu huyết, nhìn bóng lưng rời đi của Tần Mặc Sâm, ánh mắt của ông ta càng trở nên vi diệu.

    Tần Tam thiếu gia đang ở trong quân đội, Tần Mặc Sâm cũng không quấy rầy hắn, liền gọi vợ hắn.

    Chu Nhã, người nhận được cuộc gọi, đã vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy tên người gọi, "Này, tiểu tử?"

    "Chị dâu, là tôi. Tôi muốn hỏi một chút Tần Tinh học lớp nào?"

    "Học lớp ba cao nhị của trường, gì tiểu tử, có phải Tinh nhi lại chọc tức chú không? Con bé vẫn còn nhỏ, nếu là không cẩn thận mạo phạm chú, chị dâu ta xin lỗi chú."

    "Không có, là ta có chuyện tìm con bé."
     
  2. Linh Bư Hãy Ủng Hộ Linh Bư Bằng 1 like

    Bài viết:
    286
    Chương 41: Hoảng sợ, chú Tư nhắn tin

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mãi đến khi điện thoại đã cúp, Chu Nhã phía bên này vẫn đang còn bối rối.

    Hôm nay mặt trời mọc đằng tây hay à?

    Mặc dù Tần Mặc là em chồng của cô, nhưng cô gả vào nhà họ Tần nhiều năm như vậy, cũng không nói được mấy câu với ông chú trên danh nghĩa nhỏ hơn cô tận mấy chục tuổi này.

    Một là vì tính tình của Tần Mặc Sâm rất lạnh nhạt, không nói chuyện tình cảm. Hai là bản thân anh đã ít nói, ngay cả anh em trong nhà cũng không chuyện gì để nói với anh, cô trên danh nghĩa là một người chị dâu thì có thể nói gì với anh chứ.

    Cũng là con gái của cô khi còn nhỏ không cẩn thận làm vỡ một vật trang trí nhỏ làm bằng ngọc bích của Tần Mặc Sâm, cô mới đích thân dẫn con đến xin lỗi.

    Khi đó Tần Mặc Sâm mới mười chín tuổi, vừa trở về sau khi đi làm nhiệm vụ bị thương gần như mất đi một nửa cái mạng, liền cứ như vậy nằm ở trên giường bệnh, yên lặng nhìn đồ bị vỡ tan, sau đó giương mắt nhìn lên cô và Tần Tinh.

    Cặp mắt đầy tơ máu màu hồng toát ra ý lạnh kinh người, giống như con một con dã thú đang ngủ đông, dáng vẻ tàn nhẫn khiến cho người khác run sợ.

    Chu Nhã biết anh không phải nhằm vào mình, nhưng vẫn bị ý lạnh cùng sự không cam lòng vô cùng mãnh liệt của Tần Mặc Sâm dọa sợ.

    Đến cô còn như vậy, càng đừng nói đến Tần Tinh lúc đó mới chỉ có tám tuổi.

    Từ đó về sau, Tần Tinh đều cách xa chú Tư Tần Mặc Sâm này, vào ngày lễ ngày tết có chạm mặt một chút, những lúc khác đều rất ít gặp nhau.

    Không chỉ có Tần Tinh mà mấy đứa trẻ thế hệ sau của nhà họ Tần đều sợ người chú Tư này, không thể thân thiết với chú ấy được.

    Cho nên hôm nay người chú này đột nhiên lại gọi điện thoại qua đây, cố ý hỏi Tần Tinh ở lớp nào, Chu Nhã thật sự bị dọa sợ rồi, sợ con gái mình có phải đã làm gì chọc anh tức giận hay không.

    Nghĩ kỹ, Chu Nhã vẫn nhắn một tin cho con gái mình: Tần Tinh, con gần đây có làm gì chọc chú Tư của con không?

    Tần Tinh lén nhìn tin nhắn điện thoại mới được gửi đến, bởi vì kinh ngạc mà quên mất mình còn đang trong lớp, vội vàng trả lời: Không có, chú Tư của con dữ như vậy, làm sao con dám đi chọc chú ấy?

    Chu Nhã vừa mới nhẹ nhàng thở ra nháy mắt liền nghiêm mặt: Dùng lén điện thoại trong lớp?

    Tần Tinh: .

    Tần Tinh vội vàng trả lời: Mẹ, tuyệt đối không có chuyện đó, con chỉ xem mấy giờ thôi, vừa đúng lúc thấy tin nhắn của mẹ mới trả lời, những tin nhắn khác con đều không xem, thật đấy!

    Chu Nhã: Trước tiên học học cho tốt, để mẹ bắt được lần nữa, toàn bộ tiền tiêu vặt tịch thu hết. Cũng đừng nghĩ đến chuyện được dùng điện thoại di động!

    Tần Tinh le lưỡi, nhanh chóng tắt màn hình điện thoại.

    Nhưng mà, ngay lúc màn hình vừa tối được một giây thì đột nhiên có một tin nhắn đến làm màn hình lại sáng lên, khiến cô trợn tròn mắt, cô còn nghĩ mình bị hoa mắt rồi.

    Dù vậy nhưng cô vẫn tinh mắt nhìn thấy được tên người gửi.

    Tần.. Mặc.. Sâm?

    Tần Mặc Sâm!

    ahihi, là chú Tư của cô!

    Tin nhắn của chú Tư!

    Nhà họ Tần có một group chat gia đình, Tần Tinh đều nhớ tên của mọi người. Tin nhắn này chắc là được gửi riêng cho cô, vì vậy tên người gửi mới là tên của chú Tư. Chú Tư này của cô đặc biệt nhàm chán, tài khoản xã hội cũng lấy chính tên của chú ấy.

    Tần Tinh mau chóng mở khóa màn hình, mở to mắt nhìn nội dung tin nhắn.

    Đầu tiên nhìn chằm chằm ba chữ nhỏ màu đen Tần Mặc Sâm, xác định mình không có nhìn nhầm, mới nhìn xuống nội dung bên dưới.

    Tần Mặc Sâm: Hôm nay sẽ có một học sinh mới đến lớp cháu, cháu để ý một chút.

    Tần Tinh lại trợn tròn hai mắt, tròng mắt cũng sắp rơi ra ngoài, giật mình đến nỗi mở cả miệng ra.

    Chú Tư của cô bình thường ghét nhất người đi cửa sau, hối lộ, đút lót người khác đang nói gì vậy? Muốn cô để ý người khác?

    Cái quái gì vậy!

    Gửi tin nhắn cho đứa cháu gái trăm cũng chưa từng nói chuyện nhiều quá một câu, chính là muốn cô để ý người khác?

    Tần Tinh sững sờ, Triệu Khả Tâm ngồi cùng bàn với cô đột nhiên lấy khuỷu tay chọc chọc cô, miệng không mở, dùng lưỡi nhắc nhở: "Tần Tinh, thầy Triệu đã nhìn cậu cả buổi rồi đó."

    Tần Tinh vội vàng tắt điện thoại, ngẩng đầu nhìn chằm chằm bảng đen, bộ dáng ngoan ngoãn nghe giảng, thật ra đầu óc của cô hoàn toàn trống rỗng.

    Thầy Triệu Trường Hưng liếc cô một cái rồi tiếp tục dạy.

    Tần Tinh ngồi trong lớp không có rời đi, cũng không thấy sinh viên mới mà chú cô nói, đến tiết toán sau, giáo viên dạy toán với thầy chủ nhiệm cùng đi vào lớp, phía sau còn có một cô gái.

    Lúc Tần Tinh nhìn thấy cô gái đó, ánh mắt cô nhìn thẳng.

    * * * Thật, thật dễ thương.

    Cô gái này mang váy trắng nhiều tầng in hoa, tóc được chải gọn, đôi mắt đen láy, trong sạch không có chút tạp chất (*), mang theo một gương mặt có chút mập mạp như mặt của trẻ con, làm người khác nhìn vào chỉ muốn nhéo mấy cái.

    (*) Vết bẩn, bụi bẩn.

    Mũi và miệng cũng nhỏ nhỏ như con búp bê bằng sứ, chỉ cần đụng một cái cũng có thể vỡ tan (*).

    (*) Mong manh dễ vỡ.

    Tần Tinh từng là một tomboy (*), nếu không phải là nữ, cô đã sớm cùng anh cô đi bộ đội ngâm mình trong bùn, phơi nắng rồi. Sau này mẹ cô tiến hành giáo dục tư tưởng tình yêu sâu sắc với cô, cô mới miễn cưỡng nuôi dài mái tóc của mình, bây giờ cô ra dáng con gái hơn nhiều rồi, nhưng cho dù có mang lên người một bộ váy công chúa thì trên người cô vẫn có nét gì đó của một đứa con trai.

    Trước kia, Tần Tinh ghét nhất những nhược liễu phù phong tiểu bạch hoa (*), nhưng khi cô nhìn thấy cô gái này, không hiểu tại sao lại có ý muốn bảo vệ cô ấy.

    (*) Những cô gái nhỏ nhắn giả vờ ngây thơ yếu đuối như cây liễu đung đưa trong gió.

    Trong phòng học vốn dĩ có chút ồn ào, Tô Khả Khả vừa đi vào, âm thanh lập tức nhỏ dần.

    Chủ nhiệm lớp nói hai câu, sau đó để Tô Khả Khả tự giới thiệu.

    Tô Khả Khả cười một cái, lộ ra hai hàng răng trắng nhỏ, má lúm đồng tiền lúc có lúc không cũng hiện ra.

    Tần Tinh: Má lúm, đồng tiền? Mẹ nó, còn có hai má lúm đồng tiền!

    "Chào mọi người, mình tên Tô Khả Khả, về sau sẽ là bạn cùng lớp với mọi người, mong được mọi người quan tâm giúp đỡ, mình cũng sẽ quan tâm mọi người."

    Tô Khả Khả lần đầu tiên ở trước mặt nhiều người như vậy, có chút khẩn trương.

    Cô cứ tưởng chú sẽ đưa cô đến đây, nhưng chú lại có việc phải đi trước. Thầy hiệu trưởng muốn tự mình đưa cô đến nhưng chú của cô không đồng ý, vì vậy Tô Khả Khả đã tự mình đi báo danh với giáo viên chủ nhiệm.

    Tướng mạo của thầy chủ nhiệm tên là Triệu Trường Hưng nhìn khá tốt, làm cô thoáng thở nhẹ ra.

    Tô Khả Khả giới thiệu xong, Tần Tinh lập tức vỗ tay, vỗ tay cực kỳ nhiệt tình, những người khác cũng sôi nổi vỗ theo.

    Tô Khả Khả nhìn về phía Tần Tinh, hướng cô mỉm cười.

    Tần Tinh: .

    Cười lên trông thật đẹp, càng đáng yêu hơn.

    "Trước ngồi ở đó đi." Chủ nhiệm chỉ vào một chỗ cuối lớp.

    "Dạ thầy." Tô Khả Khả đeo cặp đi về phía cuối lớp, ở đó vừa đúng có một chỗ trống. Học sinh ở tuổi này thường hay nổi loạn hơn, theo đuổi cá tính, mang cặp một bên, không thích cài cúc, kéo khóa kéo, bởi vì như vậy mới ngầu, mới cá tính. Đâu giống cô bé này, cặp đeo nghiêm chỉnh trên vai, ngoan ngoãn lễ phép.

    Tô Khả Khả phát hiện mình vừa ngồi xuống, các bạn học phía trước đều đồng loạt quay lại nhìn cô chằm chằm, chính xác hơn là nhìn cái bàn trước mặt cô một cách kì lạ.

    "Thầy Triệu! Thầy có thể đổi chỗ ngồi cho bạn mới đến không?" Tần Tinh đột nhiên đứng lên: "Chỗ ngồi này bị nguyền rủa, cô ấy không được ngồi ở chỗ đó!"
     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng tám 2021
  3. Linh Bư Hãy Ủng Hộ Linh Bư Bằng 1 like

    Bài viết:
    286
    Chương 42: Làm sao bây giờ, thật cắn rứt.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  4. Linh Bư Hãy Ủng Hộ Linh Bư Bằng 1 like

    Bài viết:
    286
    Chương 43: Ngươi, bà nó, đậu ta đâu?

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Mai5678, dynhi, Damdaitutri39 người khác thích bài này.
  5. Linh Bư Hãy Ủng Hộ Linh Bư Bằng 1 like

    Bài viết:
    286
    Chương 44: Trời ạ! Thật tức giận!

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Mai5678, dynhi, Damdaitutri38 người khác thích bài này.
  6. Linh Bư Hãy Ủng Hộ Linh Bư Bằng 1 like

    Bài viết:
    286
    Chương 45: Ở cổ đại, cậu chắc chắn là nữ hiệp.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Mai5678, dynhi, Damdaitutri34 người khác thích bài này.
  7. Linh Bư Hãy Ủng Hộ Linh Bư Bằng 1 like

    Bài viết:
    286
    Chương 46 Kinh ngạc, thầy bói Tô Khả Khả

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Mai5678, dynhi, Damdaitutri38 người khác thích bài này.
  8. Linh Bư Hãy Ủng Hộ Linh Bư Bằng 1 like

    Bài viết:
    286
    Chương 47: Tướng ăn tuy khó coi nhưng đáng yêu.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tình bạn của tụi con trai là từ việc đấm nhau mà ra, còn tình bạn của bọn con gái lại chính từ việc hi hi ha ha nói chuyện mà thành.

    Đến buổi chiều, Tần Tinh, La Mạn còn có cô thầy bói nhỏ Tô Khả Khả nghiễm nhiên đã có thể trở thành những người bạn tốt cùng đi vệ sinh với nhau.

    Triệu Khả Tâm cảm thấy dường như mình đã bỏ lỡ một vở kịch lớn của năm.

    "Tần Tinh, vừa rồi mình không nhìn lầm chứ, không phải chỉ là một buổi trưa mình không trở về hay sao, thế mà đã xảy ra chuyện lớn như vậy? Vừa rồi cậu thế mà lại vào lớp chung với Tô Khả Khả và La Mạn! Không phải cậu vẫn luôn ghét cậu ấy sao?" Triệu Khả Tâm vô cùng khiếp sợ.

    "Ai nói với cậu mình ghét cậu ấy? Là do tự cậu hiểu lầm, đừng có mà đổ oan cho mình." Tần Tinh dừng một chút, vội vàng nhắc nhở một câu: "Sau này không được có thái độ không tốt với cậu ấy có biết không?"

    Triệu Khả Tâm cảm thấy mình còn oan hơn Đậu Nga, "Mình nói này anh Tinh, nếu không phải vì để tâm đến cậu, mình sẽ ngó lơ cậu ấy sao, thật ra mình rất bội phục cậu ấy."

    Mặc dù nhà cô cũng giàu có nhưng so với nhà của Tần Tinh và Tưởng Nguyệt Nguyệt thì kém rất xa, cô vào trường cũng không thể chỉ chơi bời mà còn phải học tập, không thể lãng phí tiền học phí mẹ cô đóng vào được. Không nói đến tính cách của La Mạn, chỉ riêng năng lực học tập của cậu ấy đã làm Triệu Khả Tâm cô tâm phục khẩu phục.

    Có thêm Triệu Khả Tâm gia nhập, nhóm ba người rất nhanh liền biến thành bốn đóa hoa vàng, đi đến đâu cũng dính lấy nhau.

    Buổi chiều có 3 tiết, cộng thêm một tiết tự học cuối buổi, lúc tan học cũng đã 6 giờ rưỡi, tiết tự học buổi tối của trường không phải bắt buộc, dù sao thì có rất nhiều học sinh gia đình có điều kiện tốt, gia đình lại càng nguyện ý tìm danh sư đến nhà phụ đạo riêng hơn.

    Còn chưa đến 6 giờ rưỡi tối, cả hai cổng trường phía đông lẫn phía tây đã có không ít xe sang dừng ở đó.

    Mấy ngày nay Triệu Khả Tâm bởi vì ôn tập mà không trở về nhà, cô và La Mạn cùng đến nhà ăn ăn cơm chiều, nhân tiện xúc tiến tình cảm, sau khi ăn xong hai người hiển nhiên liền ở lại trường tự học, mà Tô Khả Khả cùng Tần Tinh thì khoác tay nhau đi ra cổng trường. Tần Tinh đối với từng hàng xe sang kia tấm tắc ra tiếng, "Người nào không biết còn tưởng rằng triển lãm xe đấy. Đối với bọn họ mà nói, mấy cái xe này cũng giống như mặt mũi của họ, còn quan trọng hơn bên trong, nhưng với mình mà nói thì thật sự không quan trọng đến mức đó, huống chi ngồi tàu điện ngầm còn tiện hơn ngồi xe nhiều..'

    Tần Tinh đang luyên thuyên thì không biết nhìn thấy cái gì mà sắc mặt bỗng thay đổi, tiếng nói cũng đột nhiên im bặt.

    " Tô Khả Khả, mình đi trước đây! Mai gặp lại! "Tần Tinh chạy nhanh như chớp, chỉ trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

    Tần Tinh vừa đi không bao lâu, Tô Khả Khả liền nghe thấy có người gọi mình là Tô tiểu thư.

    Tô Khả Khả quay đầu nhìn thấy người kia liền không khỏi vui vẻ," Trợ lý Ngô! "

    " Tô tiểu thư, lên xe đi, Tứ gia đang đợi cô trên xe. "Ngô Tông Bách lắm miệng giải thích một câu:" Người nhận ra Tứ gia ở chỗ này không hề ít, ngài ấy không tiện xuống xe. "

    Trợ lý Ngô lái xe của mình đến, xe trông tương đối khiêm tốn nên thật ra cũng không có ai chú ý tới chỗ này, Tô Khả Khả vội vàng trèo lên vào trong xe, vừa bước vào cô liền nhìn thấy chú mình giống như tôn đại thần đang ngồi ngay ngắn ở bên trong.

    Tô Khả Khả lập tức nhếch miệng.

    Tần Mặc Sâm đỡ lấy tay cô kéo cô vào bên trong," Cười ngốc nghếch cái gì, còn không mau ngồi xuống. "

    " Chú tới từ khi nào thế? Chú thế mà cũng không nói với cháu một tiếng trước, vậy cháu sẽ không lề mề, đảm bảo vừa tan học là sẽ chạy như bay tới chỗ chú. "

    Ngô Tông Bách đang lái xe phía trước không nhịn được cười trộm.

    Vừa nhìn thấy cô bé đáng yêu này tâm trạng liền tốt lên rất nhiều, còn có thể xua tan mệt mỏi của cả một ngày làm việc.

    " Vừa đến, đợi không lâu. "Tần Mặc Sâm nói, sau khi phân công xong công việc cho mỗi người liền thu hồi tay, vắt chéo chân ngồi thẳng ngay ngắn.

    " Cháu nói chú nghe cái này, buổi chiều cháu lại có thêm mấy người bạn đó, bốn người trong ký túc xá bọn cháu đều trở thành bạn tốt! "

    Vẻ mặt của Tô Khả Khả khi nói lời này vô cùng hớn hở, cô cực kỳ cao hứng, còn giơ ngón tay ra đếm cho chú mình xem," Tần Tinh, La Mạn, còn có Triệu Khả Tâm, trong tên của Triệu Khả Tâm cũng có một chữ Khả đó. "

    Ngô Tông Bách đột nhiên nghe được cái tên Tần Tinh xém chút nữa dẫm vào chân ga.

    Tần Tinh?

    Tần Tinh nào?

    Hắn nhớ rõ cháu gái thứ hai của Tứ gia cũng có tên này.

    Ngô Tông Bách lén nhìn Tứ gia qua gương chiếu hậu trong xe một cái, phát hiện lúc nghe thấy tên cháu mình ngài không hề động mí mắt một chút nào.

    Trong nháy mắt hắn liền lĩnh ngộ được gì đó.

    Lúc hai người trở về dì Lâm đã làm xong bữa tối rất phong phú, Tô Khả Khả không nhịn được ăn đến hai chén cơm, liên tục khen dì Lâm nầu cơm ngon, khiến dì Lâm vô cùng vui vẻ, miệng cũng không khép lại được.

    Bà nấu cơm nhiều năm như vậy sắp nấu đến chán rồi, Tứ gia ngày thường lại không nói một tiếng, dù có nấu ngon đến mấy cũng không có cảm giác thành tựu, hiện tại thấy Tô Khả Khả ăn ngon miệng đến vậy, còn liên tục khen ngợi, hứng thú nấu cơm của dì Lâm lại được thắp lên một lần nữa.

    Tướng ăn của Tô Khả Khả không tính là đẹp, đặc biệt là khi còn có Tần Mặc Sâm cử chỉ ưu nhã như vương tử quý tộc ở bên cạnh lại càng thêm đối lập.

    Tần Mặc Sâm ăn được một nửa, tầm mắt không khỏi dừng lại trên người Tô Khả Khả đang ngồi đối diện hắn.

    Cô nhóc này thật sự ăn rất ngon miệng, hai má phồng lên, ăn đến mức lộ ra hai lúm đồng tiền, một bên sâu một bên cạn cùng động đậy. Đôi mắt sáng ngời dưới chùm đèn thủy tinh chuyên chú nhìn chằm chằm bàn đồ ăn, không nỡ rời khỏi đồ ăn một chút, cái miệng hồng hồng nhỏ nhắn bị đồ ăn phủ lên một lớp màng nước bóng loáng, giống như một chú sóc con đang không ngừng gặm nhấm.

    Tần Mặc Sâm muốn sửa lại tướng ăn của cô nhóc này một chút.

    Thế nhưng hắn cứ nhìn cô như vậy một hồi lâu, lời nói đến miệng lại yên lặng nuốt vào.

    Cảm nhận được ánh mắt của Tần Mặc Sâm, Tô Khả Khả ngước mặt cười với hắn.

    " Chú ăn xong rồi, đợi lát nữa chúng ta ra ngoài đi cho tiêu bớt. "Tần Mặc Sâm nói.

    Tô Khả Khả nuốt miếng cơm trong miệng xuống, thỏa mãn đến mức đôi mắt cũng biến thành hình trăng non," Dạ vâng. "

    Sau khi ăn xong, hai người thay một bộ đồ thoải mái liền đi bộ một chút trong tiểu khu của biệt thự, nơi này đủ lớn, phong cảnh cũng không tồi.

    Thật ra trong biệt thự có phòng tập thể hình riêng, Tần Mặc Sâm bình thường rất ít khi ra ngoài, chỉ luyện tập ở trong phòng thể hình, bởi vì hắn cảm thấy ra ngoài phiền toái.

    Giống như hiện tại, một vị lão tổng từng hợp tác cùng hắn chào hỏi.

    Những người có thể ở trong khu này đều là nhân tài tinh anh, sẽ không đáng ghét mà ở ngay lúc này một hai phải ôn chuyện, nhưng ánh mắt của vị lão tổng này nhìn về phía Tần Mặc Sâm cùng Tô Khả Khả có chút khó hiểu và ngạc nhiên.

    Lão tổng kia lại không biết, ánh mắt Tô Khả Khả nhìn ông lại càng vi diệu hơn.

    Lão tổng không phải đi một mình mà bên cạnh còn một người phụ nữ trẻ tuổi đi theo.

    Người phụ nữ này rất xinh đẹp, tay còn dắt theo một con chó lớn lông xù xù.

    Khi Tô Khả Khả ở trong thôn cũng chỉ từng thấy chó cỏ, cô cũng không biết đây là giống chó gì nhưng cô cảm thấy khá đẹp, trắng trắng, lông xù xù, ôm hẳn là rất thoải mái.

    Chờ một già một trẻ kia đi xa, Tô Khả Khả mới ghé sát vào tai Tần Mặc Sâm thì thầm nói:" Chú này, đôi cha con vừa rồi đều không phải người đứng đắn, chú không nên thân thiết với bọn họ quá. "

    Ánh mắt của Tần Mặc Sâm khẽ nhúc nhích nhìn về phía cô.

    Tô Khả Khả vội vàng giải thích:" Thực sự không phải là cháu nói xấu sau lưng người khác. Trên mặt ngoại trừ ngũ quan còn có 12 cung, 12 cung này thể hiện bao quát tất cả những đặc tính và lành dữ lên mặt. Cung phu thê của vị đại bá kia có màu xanh lá, là đại biểu cho việc ngoại tình, mà con gái ông ta có lệ đường màu đen, chứng tỏ là làm chuyện phòng the quá độ. "

    Thấy chú nhìn mình với vẻ mặt kì lạ, Tô Khả Khả cho rằng hắn không hiểu, liền chỉ chỉ vào khóe mắt chính mình," Chú nhìn xem, chính là chỗ này. Phía đuôi mắt chính là vị trí của cung phu thê cung.

    Yêu đương vụng trộm cung phu thê sẽ có màu xanh lá, có đôi khi sẽ sinh ra đốm đen hoặc có những đường màu đỏ.

    Mà lệ đường nằm ở phía dưới đôi mắt, còn gọi là cung nam nữ hoặc là cung tử tức, thường dùng để xem con nối dõi, đôi khi cũng có thể xem những thứ khác.

    Lệ đường của con gái đại bá kia nhô cao, biểu thị khả năng tình dục cao, hiện tại lại hiện ra màu đen, chứng tỏ gần đây túng dục quá độ."Khẩu khí khi nói ra mấy lời này của Tô Khả Khả chỉ như đang nói chuyện ăn cơm uống nước bình thường, thế nhưng vẻ mặt của Tần Mặc Sâm càng lúc càng.. kì lạ.
     
    Mai5678, Damdaitutri, Tina29427 người khác thích bài này.
  9. Linh Bư Hãy Ủng Hộ Linh Bư Bằng 1 like

    Bài viết:
    286
    Chương 48: Chính là cắm sừng

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Mai5678, dynhi, Damdaitutri32 người khác thích bài này.
  10. Linh Bư Hãy Ủng Hộ Linh Bư Bằng 1 like

    Bài viết:
    286
    Chương 49: Con đã làm sai lại còn lý sự.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Mai5678, dynhi, Damdaitutri21 người khác thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...