Ngôn Tình [Edit] Chú Nhỏ, Mạng Ngươi Thiếu Ta - Lỏa Bôn Đích Man Đầu

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi The Calantha, 25 Tháng bảy 2021.

  1. Linh Bư Hãy Ủng Hộ Linh Bư Bằng 1 like

    Bài viết:
    286
    Chương 10: Sự Tích Siu Phụ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Team The Canlantha

    Betaer: Linh Bư


    Đào Hoa trấn có thôn Đào Hoa, có núi Đào Hoa, trên núi Đào Hoa có một ngôi nhà tranh dột nát, bên trong có một lão thần côn sống cùng một tiểu thần côn.

    Tiểu thần côn Tô Khả Khả trở về thì đã rất khuya, nàng tay chân nhẹ nhàng mà đẩy cửa phòng ra, mới vừa đi hai bước, giọng nói tức giận của ông lão từ phòng sau vang lên, "Đã trở về."

    "Sư phụ, người còn chưa ngủ ạ." Tô Khả Khả kéo dây đèn, ánh đèn mờ ảo chiếu sáng căn nhà đổ nát.

    Đồ vật trong nhà rất đơn giản: Rương gỗ, ghế dài, bàn gỗ.

    Cái bàn gỗ rất lớn, trên đó có những chồng sách dày cộm, chỉ chừa một chỗ chật hẹp..

    Có một cuốn sổ và một cây bút trong chỗ trống; một chuỗi tiền Ngũ Đế và một chiếc mũ rơm treo trên bức tường đất; một vài chiếc la bàn được xếp ngẫu nhiên trong góc.

    Tô lão khoác quần áo đi ra, trên dưới đánh giá một phen, "Cũng may không thiếu tay chân, con không trở lại, ta liền phải đi nhặt xác cho con."

    Tô Khả Khả cười khúc khích, "Sư phụ người không phải cho con tính mệnh sao, con sẽ sống lâu trăm tuổi."

    "Đúng rồi sư phụ, chuyến này không những con thoát khỏi bóng ma quyến rũ kia mà còn gánh vác một việc lớn!"

    Tô Khả Khả hưng phấn kể về việc cô đã gặp ông chú bạo chúa kia như thế nào.

    Tiểu lão đầu mở miệng, thầm nghĩ tiểu đồ đệ vận khí không tồi. Thà làm như vậy còn hơn bắt ma, hắn cũng yên tâm một chút.

    Tô Khả Khả buồn cười như con chuột nhỏ chỉ trộm dầu, "Sư phụ, ngày mai con liền phải đi đến chỗ chú đó, người tự lo liệu nhé, trong rương có tiền lẻ, khi mở quầy hàng có thể mua một ít đồ ăn."

    "Đồ đệ, ta đang định nói cho ngươi chuyện này. Vừa rồi ta đi một nơi xa làm thầy, có mấy người bạn cũ rủ ta đi săn bảo vật."

    Tô Khả Khả a một tiếng, hai mắt mở to, "Sư phụ, chỉ là thuật số của người, cho dù tìm được bảo vật gì cũng không mang theo được."

    Tô lão đầu liếc mắt nhìn cô một cái, "Không phải bảo vật kiếm tài, mà là pháp khí phong thủy hộ thân. Con đã làm thầy rồi, vậy thử xem có thứ gì phù hợp với con không."

    Tô Khả Khả vừa nghe lời này, lập tức ôm lấy cánh tay hắn, làm nũng, "Ông nội, người đối với con thật tốt."

    Tô lão đầu nghe thấy tiếng "Ông nội", sợ tới mức nhảy dựng lên, "Nha đầu thối, ta đã nói với con bao nhiêu lần rồi không được phép gọi ta là Ông nội, con cho rằng ta tuổi thọ quá dài đúng không!"

    Tô Khả Khả bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm: "Sư phụ, con lại không phải cháu gái của người, hơn nữa có sao đâu."

    "Ta là sư phụ, hay con là sư phụ?" Tô lão đầu tức giận nói, "Lão tử mệnh không tốt, ba cái tật xấu, năm cái thiếu, một cái phạm hai tội, ta còn không muốn bị con khắc chết."

    Tô Khả Khả hơi hơi cúi đầu, có chút khổ sở.

    Nàng là cô nhi, được sư phụ nhặt về, sư phụ nói nàng mệnh trung khắc thân, khắc trưởng bối.

    Trên đời vạn vật đều có quy luật vận hành và vòng tuần hoàn của nhân quả, chọc trời thì bị trời phạt, ép nhân quả thay đổi sẽ dẫn đến tai họa không đáng có.

    Người làm công việc như bọn họ biết rõ số mệnh, âm dương phong thuỷ, Dịch Kinh bát quái, thế tất tiết lộ thiên cơ, vì vậy họ không thể hưởng được tướng số trọn vẹn như người bình thường, đây là sự trừng phạt của ông trời, và hình phạt này được phản ánh trong năm tệ nạn và ba khuyết điểm.

    Năm tệ: Góa, quả, cô, độc, tàn.

    Về già không có vợ là quan phụ, về già không có chồng là góa phụ, về già không có cha là cô độc, về già không có con là cô đơn, về già không có sức khỏe là tàn tật.

    Tam thiếu: Tiền, quyền, mệnh. Cũng có thể coi là phúc, lộc, thọ.

    Tô Khả Khả từ nhỏ không cha không mẹ, này liền phạm vào năm tệ trung "Cô", mà Tô lão đầu bởi vì trước kia tuổi trẻ khí thịnh, tiết lộ không ít thiên cơ, không chỉ có phạm vào năm tệ trung "Góa", còn phạm vào tam thiếu trung "Tiền".

    Ông lão không giữ được tiền trong tay, dù có giữ cũng không được dùng vào người, ngược lại đã xảy ra chuyện.

    Hắn cả đời này an phận làm một kẻ nghèo khổ.

    Kiếm được nhiều tiền như vậy quả là khó!

    T. T tui biếc mấy người không có cmt Lin Bư xưn gái, khả ái đáng iu đó, nhưng zẫn vì nghiệp edit nghèo mà ra chương T. T quá khổ rồi
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng tám 2021
  2. Linh Bư Hãy Ủng Hộ Linh Bư Bằng 1 like

    Bài viết:
    286
    Chương 11: Nha đầu ngốc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Team The Canlantha

    Betaer: Linh Bư


    Lão Tô sau khi đỡ đau lòng, liền bắt đầu dạy dỗ tiểu đồ đệ.

    "Đồ đệ à, con nhất định phải nhớ kỹ lời ta nói, những việc không nên quản thì đừng quản, những chuyện nhất định phải quản thì cũng nhất định phải lấy tiền thù lao.

    Đây không phải là ta tham tiền, mà là bởi vì tiền tài có thể tiêu trừ tai ương, tiêu trừ không chỉ là tiêu trừ tai ương của người thuê chúng ta, mà còn là tiêu trừ tai ương của cả chúng ta"

    Lão Tô tận tình giảng giải cho đồ đệ, ông chỉ có mỗi một mình tiểu đồ đệ, tố chất lại tốt như vậy, Chính ông là người đã dẫn dắt cô vào nghề thầy Phong Thủy, vì vậy ông phải giải thích rõ những đạo lí này cho cô.

    Tô Khả Khả gật đầu lia lịa, "Siêu phụ à người yên tâm, con đều biết rồi"

    "Con biết cái mông! Con xem con ngốc như vậy, siu phụ có thể yên tâm sao? Cái quyển《 kham dư kim quỹ 》kia, ta năm đó chỉ dùng ba ngày là xem xong rồi, con lại dùng tận năm ngày! Con nói con có ngốc không hả?

    Còn cả vẽ bùa, ta năm đó có 4 tuổi, trong vòng chưa đầy một ngày, ta đã vẽ thành công lá bùa đầu tiên, còn con phải dùng đến tận 3 ngày, còn lớn hơn 1 tuổi so với ta năm đó!"

    Lão Tô kích động đến nỗi nói bắn ra cả nước bọt, nhưng mà hai mắt lại sáng rực lên, điều đó hoàn toàn không phải là vẻ mặt của sự thất vọng.

    Tô Khả Khả bị ông nói không biết giấu mặt đi đâu, cảm thấy hổ thẹn mà cúi đầu xuống, "Sư phụ, cần cù bù thông minh, sau này con sẽ nỗ lực hơn nữa, chăm chỉ học tập."

    Lão Tô từ trong khoang mũi phát ra một tiếng "ừm", "Thật tốt khi con biết được con khờ khạo đến mức nào, tuy con chính thức xuất sư rồi, nhưng những thứ cần học con vẫn phải tiếp tục học. Đi ngủ trước đi đã." Sáng mai còn kịp dậy thu dọn đồ đạc "

    " Thầy à, con còn có chuyện muốn bàn bạc với người "

    Tô Khả Khả vẫn đang do dự muốn nói ra chuyện ông chú nhỏ kia cho mình mình đi học

    Cô tưởng sẽ bị mắng một trận, nhưng lần này, thầy lại trầm ngâm hồi lâu.

    Một lúc lâu sau, Lão Tô thở dài một tiếng:" Đi đi, đi ra bên ngoài tích lũy thêm kiến thức cũng tốt, trước kia là thầy quá gò bó con, bắt con học này học kia, khi những đứa trẻ khác còn muốn đồ chơi và kẹo, thì con đã học được cách vẽ bùa "

    " Thầy à, con thích mấy thứ này, chẳng thấy khổ hay mệt gì cả "

    Lão Tô hài lòng nhìn cô," Đồ đệ à, con trưởng thành rồi, thầy thật sự mừng thay cho con, cho nên về sau con tự kiếm tiền trả học phí đi, tiền mà không đủ, trở về đây, sư phụ nuôi con. "

    Tô Khả Khả bóc trần sự thật ông," Sư phụ, người cả đời này đều định sẵn là cái kẻ nghèo hèn, vẫn là để con nuôi người đi. "

    Lão Tô: .

    Khó mà sống qua nổi mấy ngày đây, con thỏ trắng nhỏ giờ đã bắt đầu biết cắn người rồi.

    Chợt nhớ ra điều gì đó, Lão Tô xoay người mở chiếc hộp gỗ lớn, lấy từ trong đó ra một cuốn sổ da cũ.

    " Hãy mang theo cuốn sổ tay này. Nếu không hiểu, hãy gọi và hỏi ta. "

    Tô Khả Khả không hiểu mà nhìn chằm chằm sư phụ," Sư phụ, người nghiêm túc sao? Người chưa mất đã chuyền bảo bối này cho con rồi sao? "

    Ông lão lấy ra bản chép tay được truyền từ đời Tổ Sư đến nay, bên trong nó ghi lại rất nhiều kinh nghiệm về Phong thủy, đề cập rất nhiều lĩnh vực, rất rất trân quý, ngày thường ông coi như bảo bối mà cất giấu.

    Tô lão đầu nghe xong lời này, mẹ nó thật muốn túm một cái cái chảo, gõ lên đầu tiểu nha đầu này (T. T).

    Nhưng vẫn là luyến tiếc, đây chính là bảo bối ông dạy bảo, vẫn là trông cậy nha đầu này kế thừa.

    " Được rồi được rồi, mau đi ngủ đi, con lớn rồi, nói không lại."Tô lão đầu ngáp một cái, vào buồng trong.

    Mặc dù họ sống trong một ngôi nhà tranh, nhưng ngôi nhà tranh của họ khá lớn, giống như bằng cái phòng tắm của chú nhỏ, giường cũng làm từ gỗ xịn đó nha.
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng tám 2021
  3. Linh Bư Hãy Ủng Hộ Linh Bư Bằng 1 like

    Bài viết:
    286
    Chương 12: Lăn Lộn Trên Giường

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Team The Canlantha

    Betaer: Linh Bư


    Đợi thầy ngủ rồi, Tô Khả Khả mới lén lút lấy cái điện thoại đời cũ ra, bàn tay nhỏ ấn ấn ấn một cách nhanh nhẹn trên màn hình điện thoại

    Ở phía bên này, Tần Mặc Sâm vừa mới ngủ say, nghe thấy tiếng điện thoại kêu, mày hơi nhướng lên, nhưng giây tiếp theo dường như nghĩ đến điều gì đó, liền lập tức mở mắt ra.

    Người đàn ông bật đèn đầu giường lên, xem tin nhắn trên điện thoại

    Tô Khả Khả: Chú, con về đến nhà rồi, đang lăn lộn trên giường này.

    "Ha." Tần Mặc Sâm không nhịn được mà liền bật cười.

    Bao tuổi rồi mà còn lăn lộn trên giường như đứa trẻ con vậy.

    Tần Mặc Sâm đưa tay nhìn đồng hồ, hơi nhíu mày.

    Tô Khả Khả đang lăn lộn thì liền nhận được tin nhắn gửi đến.

    Tần Mặc Sâm: Muộn như vậy rồi mới đến về đến nhà?

    Tô Khả Khả tiếp tục ấn ấn ấn, trả lời: Chú, chỗ con ở khá hẻo lánh, ở thôn Đào Hoa trên núi Đào Hoa, thị trấn Đào Hoa, xe chỉ tới đầu thị trấn là không muốn đi tiếp rồi, con phải tự mình chạy về đấy, mệt lắm luôn ý.

    Tần Mặc ở đầu này nhìn tin nhắn trên điện thoại, lông mày càng nhíu lại hơn, vẻ mặt có chút lạnh lùng, bấm vào bản đồ tìm kiếm núi Đào Hoa.

    Tô Khả Khả đợi một lúc lâu không thấy trả lời, liền hỏi: Chú, ngủ rồi à? Vậy ngủ ngon nha, sáng mai con báo cáo với chú sau.

    Tần Mặc Sâm: Nha đầu, Có tiện nghe điện thoại không?

    Tô Khả Khả nhìn thấy tin nhắn này, trong vô thức liếc mắt nhìn về phía phòng, sau đó lặng lẽ leo xuống giường, sau đó lặng lẽ mở cửa phòng, chạy ra ngoài khoảng trăm mét.

    Tô Khả Khả: Được ạ, chú bây giờ là người thuê con, mọi việc đều ưu tiên trước.

    Tần Mặc Sâm nhìn thấy lời này liền gọi điện qua cho cô.

    "Alo, chú à."

    "Ừm. Tôi vừa tìm trên bản đồ, núi Đào Hoa cách cuối thôn Đào Hoa một đoạn, cái đoạn đường đó có thể lái xe vào không?"

    "Đường có chút hẹp, vẫn là đường đất, xe không qua được."

    "Được rồi, tôi biết rồi, ngày mai tôi đến con"

    "Hở? Như vậy con ngại lắm, dù sao con là nhận tiền làm việc, sao có thể làm phiền chú được."

    "Không phiền, tôi tiện đi gặp thầy của con luôn, nói chuyện với ông ấy về việc con đi học. Thời gian không còn sớm nữa, con ngủ sớm đi."

    "Vâng chú, ngủ ngon ~"

    Vừa kết thúc cuộc trò chuyện Tần Mặc Sâm liền gọi điện cho trợ lý Ngô "Sáng mai lái xe việt dã tới, mặt khác, chuẩn bị hai chiếc xe đạp leo núi có ghế sau được cải tiến."

    Trợ lý Ngô vô cùng nghiêm túc mà nhận nhiệm vụ, nhưng mà nội tâm lại rất mông lung.

    Xe địa hình? Xe đạp leo núi?

    Rõ ràng là một người cuồng công việc, Tần tứ gia chẳng lẽ lại muốn đi du lịch tự túc sao?

    Sốc!

    Là trợ lý toàn năng của Tần tứ gia, trợ lý Ngô vẫn nhẹ nhàng nhắc nhở ông chủ: Ngày mai anh có lịch trình, trưa mai anh phải đến bệnh viện thăm cháu trai cả.

    Tần Mộc trực tiếp đổi cuộc họp buổi sáng sang ngày mai.

    Còn về Tần Tuấn Trì, chẳng thèm nhắc đến

    Điều này cho thấy trong lòng chú Tư cậu cháu trai cả này có vị trí rất thấp

    Sáng sớm hôm sau, lái một chiếc xe địa hình màu đen làm bằng hợp kim titan đủ để làm chói mắt những con chó vào thị trấn Đào Hoa, sau đó lái về phía thôn Đào Hoa.

    Xung quanh kinh đô có rất nhiều thị trấn nhỏ, thị trấn Đào Hoa ban đầu là thôn Đào Hoa, nhưng sau đó đã phát triển và trở thành thị trấn Đào Hoa.

    Tuy nhiên, khu vực nghèo nhất vẫn giữ tên ban đầu – thôn Đào Hoa.

    Tần Mặc Sâm chậm rãi mở mắt ra ngoài cửa sổ.

    Nhắm mắt dưỡng thần Tần Mặc Sâm chậm rãi trợn mắt, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng tám 2021
  4. Linh Bư Hãy Ủng Hộ Linh Bư Bằng 1 like

    Bài viết:
    286
    Chương 13: Núi Đào Hoa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Team The Canlantha

    Betaer: Linh Bư


    Hai bên đường trồng những mảng đào lớn, những cây đào cuối tháng 5 đã ra quả nhỏ, nhìn đâu cũng thấy một màu xanh mướt, dẫu không có sắc hồng nở rộ đầu xuân, phong cảnh thực sự cũng khá đẹp

    Đi xa hơn, bắt đầu xuất hiện những căn nhà nhỏ rải rác hai bên đường, càng về sau càng dày đặc.

    Những căn nhà nhỏ nhìn không thua kém gì biệt thự của kinh đô.

    "Tứ Gia, thôn Đào Hoa này trông cũng được." Trợ lý Ngô đang lái xe nhìn thấy Tần Mặc đang nhìn về phía thôn, như đang xem xét gì đó, thuận miệng nói một câu.

    Tần Mặc Sâm "ừm" một tiếng, "Nơi này thuộc về khu phong cảnh tự nhiên của Đào Hoa, phong cảnh cũng khá đẹp. Trong thôn nhiều người, anh chú ý chút."

    Trợ lý Ngô nghe lời, lái xe chậm lại.

    Xe việt dã vào thôn khiến cho rất nhiều người trong dân thôn chú ý, các thôn dân đều ngó ngó nhìn nhìn, chỉ chỉ trỏ trỏ, một đám trẻ con nghịch ngợm thậm chí đuổi theo phía sau xe, vui chơi nô đùa.

    Trợ lý Ngô kinh hãi, xe địa hình của Tứ gia rất đắt tiền, đừng để đám nhóc nghịch ngợm này vô tình để lại vết xước nào.

    Khi người đã vãn đi chút, trợ lý Ngô liền tăng tốc độ.

    Đi đến thôn, đường nhựa đột nhiên có chỗ đứt đoạn thành đường đất, đường đất lúc đầu bằng phẳng, nhưng sau đó trở nên gập ghềnh, thậm chí đến cả cái xe địa hình to đùng này còn bắt đầu lắc lư.

    "Tứ gia, tôi thu hồi lại lời tôi vừa nói." Trợ lý Ngô dở khóc dở cười.

    Không chỉ con đường nhựa trở thành đường đất mà những ngôi nhà hai bên đường cũng trở thành những ngôi nhà trệt thấp lè tè. Không ngờ, từ đầu thôn đến cuối thôn lại có sự khác biệt lớn như vậy.

    Tần Mặc Sâm không biết chợt nghĩ tới cái gì, khẽ nói: "Lão Ngô, sau khi về, anh sắp xếp người đến sửa lại con đường này."

    Trợ lý Ngô: .

    Chỉ một câu, mấy trăm vạn sẽ chẳng còn nữa.

    Trời ơi, người giàu cũng đâu có ai tiêu tiền như vậy, anh tùy hứng quá rồi!

    Đến cuối thôn, phía trước có hai con đường, trợ lý Ngô không biết phải đi đường nào, đành hạ cửa kính xe xuống, thò đầu ra ngoài hỏi người dân.

    "Chị ơi, em muốn hỏi chị một chuyện, đến núi Đào Hoa phải đi đường nào?"

    Bà Chị nghe thấy liền nói: "Các anh lên núi tìm Tô đại sư à? Đi đường bên phải, có điều xe không vào được, đường hẹp lắm, hoa màu sẽ bị nghiền nát mất."

    "Cám ơn chị nha, chúng tôi sẽ không lái xe vào, chị cứ yên tâm."

    Trợ lý Ngô lấy từ trong thùng xe ra hai chiếc xe đạp leo núi đã chuẩn bị sẵn, không suy nghĩ nhiều liền trực tiếp lau xe hết một lượt.

    Tần Mặc Sâm theo xuống.

    Trong nháy mắt, một người đàn ông mặc bộ quần áo thể thao màu đen bình thường trở thành tiêu điểm, hai sọc trắng ở bên hông quần thể thao tạo cảm giác hai chân như được kéo dài ra và thẳng tắp giống như vách tường dựng đứng.

    Người đàn ông đeo một cặp kính râm màu nâu trong suốt che đi được phần nào ánh nhìn sắc bén của anh ta. Tóc sau trán bị gió thổi thổi nhẹ tung bay. Có vẻ bớt nghiêm nghị đi một chút, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của anh ta cũng trở nên dịu dàng đi nhiều.

    Đôi chân dài vươn về phía trước, anh trực tiếp ngồi trên ghế xe đạp leo núi được nâng lên đặc biệt, một chân giẫm lên bàn đạp, một chân duỗi thẳng, mũi chân đạp hướng xuống đất.

    Quả nhiên, người đàn ông chỉ đạp nhẹ một cái, trong nháy mắt chiếc xe đạp địa hình đã trượt đi được rất xa, thân hình hơi nghiêng rạp xuống, cả người giống như một con báo.
     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng mười 2021
  5. Linh Bư Hãy Ủng Hộ Linh Bư Bằng 1 like

    Bài viết:
    286
    Chương 14: Mặc quần áo thể thao vào cũng rất đẹp trai đó

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Team The Canlantha

    Betaer: Linh Bư

    Trợ lý Ngô bên cạnh ngắm đôi chân dài đầy sức sống của ông chủ, trong lòng có chút tủi thân.

    Với chiều cao tiêu chuẩn của mình là 1, 78 mét, đứng trước Tứ gia anh ta tự dưng trở thành một người lùn.

    Lòng tự trọng của một người đàn ông bị ông chủ hạ thấp một cách tàn nhẫn như vậy, đau lòng ghê.

    Đã thua về chiều cao và chiều dài rồi, Trợ lý Ngô không dám so sánh thêm nữa, cố hết sức đạp xe đuổi theo lên phía trước Tần Mặc Sâm.

    Vào buổi sáng lúc Tô Khả Khả thức dậy, ông đã không còn ở đó, ông để lại một mảnh giấy, nói đi là đi, vô cùng dứt khoát.

    Nội dung ghi chép như sau: Đệ tử của ta, sáng nay thầy dậy tính một quẻ. Có khách quý đến, tiếp đãi cho tốt, đi sớm tìm kho báu vẫn là tốt nhất, cho nên thầy đi trước đây. Con ngoan ngoãn đọc sách, đợi thầy về sẽ kiểm tra con, con mà lười biếng đợi ta về ta lấy dép ta đánh nát mông con!

    Tô Khả Khả nhếch miệng lẩm bẩm: "Lần nào cũng nói câu này, người căn bản không nỡ đánh con."

    Nhìn thấy túi hành lý to được bọc lại bằng một chiếc khăn trải bàn cũ ở trong góc, ánh mắt Tô Khả Khả sáng lên, cô nhanh chóng mở ra xem.

    Bên trong là một số cuốn sách Phong thủy mà cô chưa đọc xong, còn có một thanh kiếm gỗ đào, tiền ngũ đế, một xấp giấy dày màu vàng đã cũ và nhiều đồ trang trí phong thủy nhỏ khác nhau được làm phép qua có sinh khí của trời đất. Thầy đã chuẩn bị hết cho cô tất cả rồi

    Tô Khả Khả cười khúc khích và lẩm bẩm một mình: "Thầy à, thầy đem tất cả đồ trong nhà gói ghém hết cho con đấy à."

    Khóa lại cửa cửa căn chòi nhỏ, Tô Khả Khả đeo chiếc túi nhỏ màu đen của mình, sau đó mang theo hành lý lớn và rời khỏi nơi cô đã từng lớn lên.

    Mặc dù ông chú nói sẽ đến đón cô nhưng đường đến đây không dễ dàng, ngôi nhà tranh dựng trên sườn núi Hoa Đào, chỉ có một con đường nhỏ cho một người, rất dốc nên cô xuống núi để đợi ông chú.

    Trên con đường núi hiểm trở, cô gái nhỏ đằng trước ôm một túi đồ, sau lưng treo một cái túi to tròn, kết hợp với khuôn mặt mềm mại phúng phính như bánh bao, nhìn thực sự.. rất thú vị.

    Khi Tô Khả khả đi được nửa đường, nghe thấy tiếng bước chân ở dưới núi vọng lên.

    Bước chân của cô dần chậm lại, cô không thể không ngẩng cổ nhìn xuống.

    Không lâu sau, một người cao lớn lọt vào tầm mắt, Tô Khả Khả đầu tiên là mở to mắt nhìn kỹ, sau khi xác nhận điều gì đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô liền bật cười rạng rỡ, cô hét lên: "Chú!"

    Sau đó liền vác túi lớn và túi nhỏ mà nhanh chóng chạy về phía đối phương.

    Trợ lý Ngô vừa mới đuổi kịp tốc độ của Tần Mặc Sâm, suýt nữa bị đau tim.

    Đây là đường xuống dốc đấy, đứa nhỏ cứ như này mà lao xuống, không sợ cả ba người đều trực tiếp lăn xuống sao?

    Bình thường mọi người khi nhìn thấy tư thế của cô gái nhỏ, họ chắc chắn sẽ muốn tránh, nhưng Tần Mộc Thâm mặt không biến sắc mở rộng vòng tay mà đón cô gái nhỏ.

    Nếu một người ở trong đường ngắm của Tầm Mặc Sâm cánh tay anh ta mở rộng vòng cung, sẽ có thể thấy được, cánh tay dang ra của anh ta có thể làm chậm lực lao đến mức lớn nhất.

    Tuy nhiên, cô nhóc nhỏ kia từ phía trước lao xuống cũng không đập vào cánh tay của Tần Mộc.

    Khi cô đang định lao vào vòng tay của Tần Mặc Sâm, Tô Khả Khả chợt dừng lại, giống như không có quán tính.

    Tần Mặc Sâm như ngây ra một lúc, hai cánh tay như đứng hình giữa không trung.

    Tô Khả Khả hơi ngẩng đầu lên nhìn anh. Cô gái nhỏ vẫn phải ngước nhìn người đàn ông này dù đang đứng trên cao.

    Cao thật đấy.

    "Chú, con chút nữa không nhận ra người, dáng người khi mặc quần áo vào cũng đẹp trai thật đấy! Còn có kính râm, vô cùng hợp với chú." Tô Khả Khả liền mở miệng nói.

    Lời nói thật của Tô Khả Khả làm cho Trợ lý Ngô suýt sặc.

    Dáng lúc mặc quần áo cũng thật đẹp trai.. Chẳng nhẽ trước kia nhìn toàn là không mặc quần áo?

    "Đúng rồi chú, sao chú đến nhanh thế?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Khả khả đỏ bừng vì vừa chạy trên đường, miệng thì vẫn đang mỉm cười với anh.

    "Lái xe tới là để con không phải đợi tôi, sao con lại xuống núi trước?"

    Mở rộng vòng tay chuẩn bị ôm đứa nhóc có lẽ chỉ là ảo giác của người khác.

    * các sư tỷ tặng em 10 sao i, sư mụi này cảm tạ
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng tám 2021
  6. Linh Bư Hãy Ủng Hộ Linh Bư Bằng 1 like

    Bài viết:
    286
    Chương 15: Bàn tay nhỏ nhắn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Team The Canlantha

    Betaer: Linh Bư

    Giọng nói của Tô Khả Khả nhẹ nhàng và ngọt ngào, "Bởi vì đường lên núi không dễ dàng, con muốn giúp chú tiết kiệm khoảng cách."

    Tần Mặc Sâm cố gắng không nhếch miệng lên, "Con quên mất chú nói chú muốn đi thăm sư phụ của con sao?"

    "A, chuyện này, thực xin lỗi chú, tối hôm qua lúc con nhắn tin với chú sư phụ của con đã đi ngủ rồi, con quên không kịp nói với ông ấy. Kết quả là sáng nay con đã dậy thì sư phụ đã đi mất rồi"

    Tô Khả Khả hơi nhăn mặt.

    Nhưng ngay sau đó, cô ấy lại thả lỏng rồi cười nói: "Nhưng về việc đi học con đã nói với sư phụ rồi. Sư phụ cùng các trưởng bối rất ủng hộ con. Hôm nay sư phụ nói có khách quý đến, sau đó con nghĩ, khách quý chẳng phải là chú sao?"

    "Vậy lần sau chú sẽ đến thăm sư phụ của con." Tần Mặc Sâm nói rồi thuận tiện cầm chiếc túi quấn khăn trải trên lưng Tô Khả Khả

    Tô Khả Khả liền nhanh chóng giữ chặt tay nải trên vai, "Không cần đâu chú, không có nặng, con tự xách được."

    Tần Mộc nhíu mày, "Như này mà kêu không nặng sao? Nhóc con, buông tay."

    "Ò." Tô Khả Khả buông lỏng đôi tay đang nắm chặt của mình, khóe miệng nhỏ cong lên, ngọt ngào nói: "Cám ơn chú nhé."

    Tần Mặc Sâm cởi tay nải buộc vào vai, không hỏi nhiều.

    Trợ lý Ngô bên cạnh khóe miệng giật giật.

    Cô ấy sống ở thời cổ đại à? Sao nhìn cái tay nải này như toàn những thứ cổ xưa vậy?

    Nhóc con đáng yêu này chẳng nhẽ nghèo tới nỗi đến cái ba lô cũng không có sao?

    Sau khi Tần Mặc Sâm buộc chặt tay nải, còn chưa nói gì, bàn tay nhỏ bé của cô liền chủ động nắm lấy lòng bàn tay to của anh.

    Người đàn ông hơi sững lại, đôi bàn tay nhỏ bất ngờ nắm lấy bàn tay của anh làm anh chẳng chút phòng bị mà nhận lấy.

    "Chú à, tay của chú to quá, con không cầm được." Tô Khả Khả nhìn tay người đàn ông.

    Tần Mặc Sâm sau khi hết ngây người, cũng nắm chặt lấy đôi bàn tay nhỏ đang chủ động kia vào lòng bàn tay mình.

    Đôi bàn tay to lớn vừa nắm lấy tay cô, tay của Tô Khả Khả chỉ còn lộ ra một ít móng tay sắc bén.

    Sao lại mềm.. như thế.

    Tần Mặc Sâm cũng không dám dùng sức, sợ không cẩn thận một chút là có thể bóp nát đôi bàn tay bé nhỏ ấy, sau đó chỉ còn nước chảy ra khỏi lòng bàn tay.

    "Chú, chú nắm chặt tay của con, đường ở đây tương đối dốc, con dìu chú xuống núi." Tô Khả Khả nghiêm túc nói.

    "Phụt!" Trợ lý Ngô không nhịn được nữa, che miệng cười tủm tỉm.

    Tần Mặc Sâm khẽ liếc Trợ lý Ngô một cái, Trợ lý Ngô lập tức nín cười.

    "Vậy phiền con rồi." Tần Mặc Sâm nói với cô nhóc.

    "Không cần khách khí, việc nên làm mà, bởi vì chú là người thuê con, lấy tiền làm việc, con phải làm cho tốt."

    Tần Mặc Sâm nhìn cô, hỏi: "Con đối xử với tất cả chủ thuê mình đều quan tâm như vậy sao?"

    Tô Khả Khả lập tức nở nụ cười, "Đương nhiên là không, bởi vì chú là chủ thuê đầu tiên của con nên vô cùng có ý nghĩa. Chủ thuê hôm qua là sư phụ giao cho con, không tính. Hơn nữa, làm cái nghề của con quan trọng nhất chính là cái duyên, con đã thích chú ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi."

    Tần Mặc Sâm nghe được lời này, khóe miệng hơi nhếch lên một cái, có thể nhìn ra được trong đôi mắt màu nâu trà trong trẻo kia xuất hiện nụ cười lấp lánh những ngôi sao, chỉ là nụ cười kia rất nhanh liền chìm xuống đáy mắt.

    "Chú, chú có thể trả trước phí trong ngày được không? Con không mang theo đồ dùng cần thiết hàng ngày. Con định đi nhà chú xem thiếu gì mới mua." Tô Khả Khả quay đầu nhìn người đàn ông.

    "Những thứ đó chú sẽ để trợ lý Ngô chuẩn bị con đừng lo."

    "Vâng." Tô Khả Khả thỏa hiệp, lẩm bẩm nói: "Thật ra con thích tự mình mua đồ, nhưng con không thể rời khỏi chú, nên thôi vậy."

    Tần Mặc Sâm trầm mặc một hồi, đáp: "Cuối tuần này chú có thể đi cùng con."

    Tứ gia, e là ngài đã quên cuối tuần này phải tham gia đại thọ tiệc mừng thọ 70 của Từ lão gia rồi!
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng tám 2021
  7. Linh Bư Hãy Ủng Hộ Linh Bư Bằng 1 like

    Bài viết:
    286
    Chương 16: Ôm Trọn Vào Lòng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Team The Canlantha

    Betaer: Linh Bư

    Tô Khả Khả ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn Tần Mặc Sâm, hai mắt sáng ngời: "Chú, chú thật tốt, tại sao lại tốt vậy chứ, chú là người tốt nhất mà cháu từng thấy!"

    Trợ lý Ngô đang âm thầm vểnh tai nghe cuộc đối thoại của hai người, khóe miệng co rút: Người tốt? Tiểu khả ái em dám chắc không? Em nghĩ thế thật à?

    Tần Mặc Sâm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bánh bao của cô, đôi mắt đang rũ xuống khẽ nâng lên một chút: "Đừng nhìn tôi, nhìn đường đi, cẩn thận vấp ngã."

    "Chú ơi, chú đừng lo, con đường này cháu đã đi từ nhỏ đến lớn, cho dù nhắm mắt đi cũng sẽ không vấn đề gì. Chú, chú phải nắm chặt tay cháu, cháu dẫn chú đi, bảo đảm sẽ không để chú vấp ngã."

    Trợ lý Ngô: Ai da, những lời này nghe thật là êm tai, cả trái tim đều muốn tan chảy luôn rồi!

    Trợ lý Ngô vội vàng liếc trộm Tần Tứ gia nhà mình, phát hiện Tứ gia đang nghiêm mặt nhìn thẳng phía trước, nhưng ý cười nhạt nhẽo nơi khóe môi đã không thể nào che giấu được.

    Vừa mới xuống núi, Tô Khả Khả đã nhìn thấy dưới chân núi có sẵn hai chiếc xe đạp địa hình.

    Màu đỏ thẫm, nhìn rất phong cách, đặc biệt thích hợp với khí chất cao quý của chú nhỏ.

    Tô Khả Khả vòng quanh xe đạp leo núi: "Chú ơi, chiếc xe này đẹp quá! Trước đây cháu cũng muốn có được một chiếc xe như vậy, nhưng mà, nhà cháu nghèo, sư phụ là lão quỷ nghèo, cháu là tiểu quỷ nghèo."

    Thực ra tiểu quỷ nghèo so với lão quỷ nghèo vẫn tốt hơn một chút, vì trong tay cô còn có chút ít tiền. Còn tiền của lão sư phụ nhà cô đều tích cóp lại, không bao giờ tiêu xài bậy bạ, hai thầy trò bọn họ, ngoại trừ vài bộ quần áo có giá trị, thì cuộc sống quả là thảm đến mức khiến người nghe rơi nước mắt đồng tình luôn.

    Tần Mặc Sâm đưa MacBook cho trợ lý Ngô, vươn tay hướng Tô Khả Khả: "Đi nào, nhóc con."

    Tô Khả Khả vẻ mặt ngốc ngốc đặt tay nhỏ của mình vào tay người đàn ông.

    Tần Mặc Sâm một tay bế cô gái lên, đặt cô ngồi xuống yên sau, sau đó tự mình ngồi lên, chuẩn bị đạp xe.

    "Nhóc con, giữ chặt."

    "Chú ơi, cháu không với tay tới eo chú."

    Tần Mặc Sâm đang muốn đạp xe, nghe thấy lời này, không khỏi quay đầu liếc cô một cái.

    Khi cô nhóc ngồi thẳng lưng thì không sao, nhưng chỉ cần cô vừa khom người một chút, tầm mắt cô đã trực tiếp đối diện với.. eo và mông của anh.

    Mặc dù đây là xe đạp leo núi được cải tiến có gắn thêm yên sau, nhưng về bản chất nó vẫn là một chiếc xe đạp leo núi. Hơn nữa, Tần Mặc Sâm thân cao chân dài, chỗ ngồi phía trước là dựa theo tỷ lệ dáng người anh mà thiết kế, Tô Khả Khả ngồi phía sau như thế, tầm mắt đương nhiên sẽ rơi vào một vài vị trí.. khó nói rồi.

    Thực ra nếu cô nhóc cố gắng duỗi tay ra vẫn có thể chạm đến thắt lưng anh, nhưng duy trì một tư thế lâu như vậy sẽ không thoải mái.

    Lông mày Tần Mặc Sâm nháy mắt nhăn lại, trong mắt xẹt qua một tia quẫn bách xấu hổ, vội vàng xuống xe.

    Trợ lý Ngô đứng bên cạnh ho khan một tiếng, "Là tôi sơ sót, cứ nghĩ rằng anh bảo lắp ghế sau vào để chở đồ vật."

    Ai ngờ đến anh lại muốn chở cô gái nhỏ nhà người ta đâu.

    "Chú, nếu không bỏ qua đi, thật ra cháu chạy bộ nhanh lắm, tốc độ sẽ không thua chú đạp xe đâu."

    Tần Mặc Sâm nhìn cô, không nói gì.

    Sau đó, anh yên lặng rút cái kẹp yên xe ra, điều chỉnh lại độ cao vừa phải.

    Thấy anh hạ yên xe tới mức thấp nhất, trợ ly Ngô không nhịn được mở miệng nhắc nhở: "Tứ gia, yên xe thấp như vậy anh đạp xe sẽ rất khó chịu."

    "Chú!" Tô Khả Khả đột nhiên kêu một tiếng, "Chú à, cháu nghĩ hay là để cháu đạp cho, cháu đèo chú nha! Độ cao này vừa vặn thích hợp với cháu."

    Nói xong cô gái nhỏ lập tức vui vẻ hẳn lên, khi cô còn nhỏ sư phụ cô từng mang về một chiếc xe đạp cũ, thầy trò hai người thường đèo nhau đi dạo khắp nơi trên chiếc xe cà tàn, sau đó, chiếc xe cà tàn cũng không chịu nổi, hỏng mất, cô cũng lớn. Sư phụ lại muốn cô chạy bộ để rèn luyện thân thể, nên cũng không mua thêm chiếc xe nào cả.

    Tô Khả Khả dựa vào bên cạnh Tần Mặc Sâm, "Chú, để cháu đạp, để cháu đạp cho! Cháu sẽ chở chú!"

    Nói xong cô trực tiếp chui xuống dưới cánh tay Tần Mặc Sâm, tươi cười nắm lấy tay cầm xe đạp.

    Cô nhóc đưa lưng về phía anh, hai người dựa sát vào nhau, nhìn thoáng qua giống như cô đang được người đàn ông ôm trọn vào lòng.
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng tám 2021
  8. Linh Bư Hãy Ủng Hộ Linh Bư Bằng 1 like

    Bài viết:
    286
    Chương 17: Chú, Kỹ Thuật Lái Xe Của Chú Thật Là Tốt.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Team The Canlantha

    Betaer: Linh Bư

    Cô gái nhỏ rất cố chấp với việc đạp xe, móng vuốt của cô đã bắt được tay lái rồi thì nói gì cô cũng không buông tay.

    Tần Mặc Sâm bất đắc dĩ mà nhìn cô nhóc phía trước mình: "Chú nặng quá, con chở không nổi đâu."

    "Chú ơi, chú cứ để cho con thử đi, không thử làm sao biết có thể hay không chứ? Thật ra sức của con rất lớn nha!" Tô Khả Khả kiêu ngạo ưỡn bộ ngực nhỏ.

    Tần Mặc Sâm đen mặt, biểu tình nghiêm túc, nhưng đôi mắt hẹp dài lại đang phát sáng, bán đứng gương mặt khó ở của anh, lời muốn nói ra cũng thay đổi.

    Anh trầm giọng đáp ứng, rốt cuộc thỏa hiệp nói: "Vậy cứ thử một chút, nếu không được phải ngoan ngoãn nghe lời."

    "Cảm ơn chú, chú thật tốt!"

    Tần Mặc Sâm: .

    "Chú ơi, chú mau lên ngồi đi!".

    Người đàn ông cao 1m9 ngồi lên yên sau nhỏ xíu của xe đạp leo núi, đôi chân dài của anh trực tiếp chạm xuống mặt đất.

    "Chú ơi, giữ chặt vào. Cháu đạp đó nha." Cô gái nhỏ lên tiếng nhắc nhở.

    Tần Mặc Sâm ừ một tiếng, cơ thể khẽ nâng lên một chút, trọng tâm cơ thể hoàn toàn không đặt lên yên sau, hai chân mạnh mẽ chống đỡ sức nặng cả người, duy trì tư thế ngồi hờ sau xe cô nhóc.

    Tô Khả Khả dùng sức đạp xe.

    Xe đạp từ từ chuyển động, Tần Mặc Sâm cũng phối hợp theo chuyển động của xe. Đôi chân dài tách ra thả xuống hai bên sườn xe, mũi chân mượn lực đẩy xe về phía trước, giảm áp lực cho cô gái nhỏ.

    Nhưng mà, người nào đó kỹ thuật lái xe cũng không tốt.

    "Này, tại sao lại lắc dữ dội thế chứ?"

    "A a a! Chú ơi, cháu sắp đâm phải cái cây phía trước.."

    "Tại sao tay cầm xe không di chuyển theo ý cháu.."

    Tần Mặc Sâm: .

    Người đàn ông nắm chặt mép yên xe, hai tay dùng lực, xe liền rẽ sang phía đối diện.

    Mặc dù như vậy, thân hình Tô Khả Khả vẫn nghiêng nhả xiêu vẹo, kỹ thuật lái xe tệ đến nỗi không thể chấp nhận.

    Năm phút lúc sau, Tô Khả Khả ngoan ngoãn giao ra quyền điều khiển xe đạp. Miệng nhỏ còn liên tiếp đóng đóng mở mở oán trách, "Chú ơi, trước kia kỹ thuật lái xe của cháu rất tốt đó, cháu có thể đèo sư phụ đi từ đầu thôn đến cuối thôn, ghi đông của chiếc xe cũ kia cũng không khó điều khiển như này, nó rất nghe lời.."

    "Nhóc con, con lên phía trước ngồi." Tần Mặc Sâm nắm lấy eo Tô Khả Khả, một tay nhấc cả người cô lên, đặt trên thanh chắn phía trên sườn xe đạp leo núi.

    Người đàn ông lần nữa điều chỉnh độ cao yên xe cho thích hợp với mình.

    Tô Khả Khả quay đầu nhìn anh, "Chú, vì sao không để cháu ngồi phía sau?"

    Tần Mặc Sâm dừng một chút, trả lời: "Ngồi phía sau không thoải mái."

    Tô Khả Khả không vui, nhỏ giọng bất mãn: "Nhưng mà phía trước cũng không thoải mái."

    Tần Mặc Sâm rũ mắt liếc cô một cái, không giải thích, đạp xe.

    Chân dài của anh vừa động, chiếc xe đạp leo núi liền vững vàng tiến về phía trước.

    "Oa, kỹ thuật lái xe của chú thật tốt!" Cô gái nhỏ nịnh nọt một câu, sau đó vui sướng đung đưa đôi chân nhỏ.

    "Nhóc con, ép người con xuống thấp chút." Người đàn ông nhắc nhở.

    "Dạ được!"

    Tô Khả Khả ép người xuống thấp. Đôi mắt ngó nghiêng nhìn ngắm khắp nơi.

    Trợ lý Ngô bị ông chủ tàn nhẫn xem như không khí, đạp xe chở theo cả đống đồ lặt vặt, vẻ mặt vô cảm, ha hả.

    Ban đầu Tô Khả Khả cùng chú nhỏ của cô phối hợp cực kỳ ăn ý, nhưng chỉ một lúc sau liền không ổn.

    Tô Khả Khả ép thân mình xuống thanh chắn, thân thể không thoải mái, hết nghiêng sang trái lại nghiêng sang phải, hơn nữa, khi Tần Mặc Sâm điều khiển còn phải hạ thấp trọng tâm, ép người xuống thấp, cho nên trong lúc vô tình, lồng ngực dày rộng của anh áp sát vào tấm lưng nhỏ bé của cô.

    Người đàn ông ngồi phía sau cô gái, thân hình cao lớn bao bọc lấy cô, từ xa nhìn lại, chỉ có thể thấy được cái đầu nhỏ của cô gái nghịch ngợm lộ ra.

    Nếu phía trước bụng anh có cái túi to, vậy cô có lẽ là chuột con trong túi bụng của kangugru.

    Yên xe có hình tam giác, đỉnh nhọn phía trước đâm vào thắt lưng cô hơi đau, vì để thoải mái hơn, Tô Khả Khả dứt khoát nghiêng qua bên phải, đưa lưng tựa vào bắp đùi người đàn ông.

    Tần Mặc Sâm khẽ nhíu mày.

    "Nhóc con, nhích lên phía trước một chút." Thanh âm trầm thấp khàn khàn của anh vang lên bên tai Tô Khả Khả.

    Tô Khả Khả vội vàng đáp ứng, đôi tay bắt lấy vị trí trống trên ghi đông, mông nhỏ nhích từng chút một, không khác gì một con sâu nhỏ.

    "Có phải cấn đau hay không? Sắp đến nơi rồi, ráng nhịn một chút nhé."

    Tô Khả Khả cười ha ha, "Không có việc gì chú ơi, trên người cháu nhiều thịt, không đau đâu ạ."

    Quả thật.. rất gợi cảm.
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng tám 2021
  9. Linh Bư Hãy Ủng Hộ Linh Bư Bằng 1 like

    Bài viết:
    286
    Chương 18: Chú Ơi, Có Được Không~

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Team The Canlantha

    Betaer: Linh Bư

    Tần Mặc Sâm dùng sức đạp xe, tăng tốc chạy về phía cuối đường mòn.

    Ngay sau khi anh dừng lại, Tô Khả Khả nóng lòng nhảy xuống thanh chắn ngang, lén lút xoa xoa mông nhỏ của bản thân.

    Thật ra cô chạy bộ đến đây cũng không mất nhiều thời gian như vậy.

    Nhưng cô biết chú chỉ muốn tốt cho cô, sợ cô mệt mỏi.

    Người này thật ra rất tốt, từ lần đầu tiên gặp anh, cô đã cảm thấy anh là người tốt.

    Nếu ở thời cổ đại, dung mạo của chú nhỏ chính là dung mạo điển hình của các vị vương hầu khanh tướng, là người đại phú đại quý, có thể tạo phúc cho trăm họ.

    *Vương hầu khanh tướng: Vương gia, tướng quân.

    Tuy nhiên, mệnh cách tốt đẹp như vậy cũng sẽ phải gánh vác trọng trách tương đương. Hiện tại, là thời đại hòa bình, chú nhỏ lại mang mệnh cách quý nhân, nếu không chịu làm việc thiện giúp đỡ người khác, e là sẽ dễ dàng đoản mệnh.

    Nhưng mà Tô Khả Khả cũng không nhìn ra chú nhỏ mang đoản mệnh chi tướng.

    *Đoản mệnh chi tướng: Này là vấn đề bói toán, tâm linh ấy, đại khái là người có tướng mạo dễ chết yểu.

    Bàn tay to rộng của Tần Mặc Sâm áp lên gáy cô, hơi hơi dùng sức đẩy cô về phía trước, "Nhóc con, ngẩn người làm gì?"

    Tô Khả Khả quay đầu nhìn anh, cười đến đặc biệt ngọt ngào, "Chú ơi, có phải chú thường xuyên làm từ thiện hay không? Sư phụ cháu nói, có một số người làm từ thiện để lấy danh tiếng, chú nhất định không giống bọn họ, chú làm từ thiện vì chú là người tốt bụng, chú thật lòng muốn giúp đỡ mọi người. Bằng không chỉ sợ chú đã sớm gặp nạn đổ máu rồi, bởi vì mệnh cách của chú vô cùng cao quý, nếu không tích nhiều công đức thì sẽ giữ không nổi mệnh cách này đâu."

    "Được rồi tiểu thần côn, lên xe đi." Trong giọng nói của người đàn ông hàm chứa ý cười.

    *Thần côn: Thầy bói

    Tần Mặc Sâm trực tiếp ôm người vào xe việt dã.

    Năm phút sau, trợ lý Ngô mồ hôi đầy đầu chạy tớ, không dám nghỉ mệt chút nào, vội vàng chào hỏi.

    Để xe đạp leo núi vào cốp xe, túi lớn túi nhỏ của người nào đó cũng được nhét vào luôn.

    "Chú Ngô, trong túi của cháu có đồ dễ vỡ, chú nhẹ tay chút nha." Tô Khả Khả nhẹ nhàng nói.

    Trợ lý Ngô: Ai da, nghe giọng nói ngọt ngào của cô gái nhỏ anh liền cảm thấy cả người thoải mái hẳn ra, khó trách Tần Tứ gia được mệnh danh là sát thần mặt lạnh khi đụng phải cô nhóc này cũng bó tay chịu trói, không cách nào làm mặt lạnh với cô được.

    Đột nhiên nhận thấy một cái liếc mắt cảnh cáo từ ông chủ nhà mình, trợ lý Ngô mỉm cười hiền lành, kịp thời sửa lại xưng hô của Tô Khả Khả, "Tô tiểu thư kêu tôi trợ lý Ngô được rồi, cô kêu Tứ gia của chúng ta là chú, tôi cô cũng kêu là chú, vậy sẽ khiến người khác hiểu lầm vai vế của bọn tôi."

    Tô Khả Khả vội vàng nhìn Tần Mặc Sâm xin giúp đỡ.

    Tần Mặc Sâm khẽ gật đầu, "Con kêu anh ta trợ lý Ngô là được rồi."

    "Dạ được ạ."

    Lần này Tần Mặc Sâm không ngồi vào ghế phụ mà cùng Tô Khả Khả ngồi ghế phía sau. Anh sợ cô gái nhỏ một mình sẽ buồn chán.

    Xe nổ máy, vừa chạy chưa được trăm mét thì phía đối diện xuất hiện một người phụ nữ chừng 50 tuổi, bà ta gọi to tên Tô Khả Khả: "Tô tiểu sư phụ.."

    Tần Mặc Sâm nhíu mày, hỏi cô nhóc bên cạnh, "Con biết bấy ấy?"

    "Chú, là dì Chu ở cuối thôn, là một trong những cố chủ trước kia của sư phụ cháu."

    "Lão Ngô, dừng xe."

    Xe vừa mới dừng lại, dì Chu kia vẻ mặt nôn nóng chạy tới.

    Tô Khả Khả xuống xe, đỡ lấy người chạy tới, "Dì Chu, dì tìm cháu có việc gì sao?"

    Dì Chu đỏ mắt, giống như vừa mới khóc xong, bàn tay thô ráp của bà ta gắt gao nắm lấy tay Tô Khả Khả, "Tiểu sư phụ, Tô đại sư có ở trên núi không? Tôi có việc gấp cần tìm ngài ấy, nếu chậm một chút nữa, chỉ sợ cháu trai của tôi không sống nổi!"

    "Sáng nay sư phụ cháu vừa mới ra khỏi thôn, mấy ngày tới có lẽ sẽ không quay về, nếu dì Chu tin tưởng cháu, cháu sẽ đi cùng dì một chuyến."

    "Này.." Dì Chu có chút rối rắm.

    Cô gái nhỏ trước mắt sao có thể sánh bằng Tô đại sư.

    Rối rắm một hồi, dì Chu cắn răng một cái, quyết định cược một phen, "Được rồi, cô đi cùng tôi, chỉ cần cô có thể cứu mạng cháu nội tôi, muốn tôi dùng mạng già này để đổi tôi cũng nguyện ý!"

    Tô Khả Khả bây giờ, đã nhận việc dài hạn, nếu không phải thấy dì Chu thật sốt ruột, cô căn bản sẽ không lo đến chuyện này.

    Nhưng mà, cô vẫn phải nói một tiếng với chú nhỏ mới được.

    Vừa nói Tô Khả Khả vừa chọt chọt hai đầu ngón trỏ lại với nhau, ý đồ bán manh rõ rệt, đôi mắt to tròn ngập nước của cô chăm chú nhìn anh, "Chỉ một lát, cháu đảm bảo sẽ làm thật nhanh, có được không chú? ~"
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng tám 2021
  10. Linh Bư Hãy Ủng Hộ Linh Bư Bằng 1 like

    Bài viết:
    286
    Chương 19: Chuẩn Bệnh, Đây Là Bệnh Mất Hồn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trợ lý Ngô không khỏi nheo mắt: Chậc chậc, giọng điệu này giống như được trộn thêm đường, quả thực là ngọt ngấy đến mức không ai từ chối được.

    Tần Mặc Sâm im lặng nhìn cô một lát mở cửa xuống xe.

    Người đàn ông đứng bên cạnh cô gái, cao hơn cả một cái đầu.

    Hai người nói chuyện, một người phải cúi đầu xuống, một người phải ngẩng mặt lên.

    Một người cao lớn tiêu sái, một người nhỏ nhắn đáng yêu.

    Trợ lý Ngô, người rảnh rỗi đứng ngoài quan sát một hồi, đưa ra kết luận.

    Cặp đôi đũa lệch quả thực dễ thương vô đối mà!

    "Chú sẽ không để ý những việc nhỏ nhặt như vậy." Tần Mặc Sâm nhẹ giọng nói: "Chú cùng con đi xem một chút."

    Người đàn ông buông lỏng tay của Tô Khả Khả, cô liền nghich ngợm nhét tay nhỏ của mình vào tay Tần Mặc Sâm, "Cháu biết rồi, chú tốt nhất!"

    Tần Mộc Sâm nhanh chóng liếc nhìn cô, thấp giọng hừ một tiếng, "Đi thôi, giải quyết cho xong vấn đề này, đừng lãng phí thời gian."

    Trợ lý Ngô ở lại trong xe, Tần Mặc Sâm cùng Tô Khả Khả đi đến nhà dì Chu.

    Con trai con dâu dì Chu làm việc ở thủ đô, công việc bận rộn nên họ chỉ về nhà mỗi cuối tuần. Nên hai người họ liền mang con trai đến nhà bà nội, để bà trông giúp.

    Đứa bé kia từ nhỏ ốm yếu, dì Chu vô cùng lo lắng, nhưng tình trạng lần này quả thật rất nghiêm trọng.

    Đứa trẻ sáu tuổi vốn hoạt bát lại bỗng nhiên trở nên đần độn, cả ngày ngẩn người, đôi mắt vô hồn đảo qua đảo lại một cách quỷ dị, như thể sẽ chết bất cứ lúc nào.

    Chuyện kì lạ xảy ra vào đêm qua, con dâu dì Chu nghe tin con trai bị ốm, vội vàng trở về thăm bé, mẹ chồng nàng dâu hai người đã đưa thằng bé đến bệnh viện trên thị trấn.

    Thật kỳ lạ, bệnh viện kiểm tra không phát hiện bất cứ điều gì bất thường cả.

    Khi Tô Khả Khả và Tần Mặc Sâm đến nơi, con dâu dì Chu đang sắp xếp hành lí đứng lên chào bọn họ, chị ta chuẩn bị đưa con trai mình lên bệnh viện thủ đô kiểm tra xem sao.

    "Quyên Nhi, mẹ mời đệ tử của Tô đại sư đến, để cô ấy xem cho Soái Soái một chút."

    "Mẹ! Con đã nói với mẹ bao nhiêu lần rồi, đừng có mê tín! Mẹ mê tín con cũng không nói gì, nhưng đây là chuyện liên quan đến sức khỏe của cháu nội mẹ, mẹ đừng để thói quen mê tín của mình làm ảnh hưởng thằng bé!" Con dâu dì Chu tức giận, nói một tràng.

    Dì Chu cũng giận, rất đau lòng, "Sau mẹ có thể hại Soái Soái được? Nó là đứa cháu mà mẹ yêu thương nhất!"

    "Mẹ ơi, con xin lỗi! Con lo lắng quá, con biết mẹ cũng chỉ là muốn tốt cho Soái Soái nhưng sức khỏe có vấn đề thì phải đi tìm bác sĩ, mẹ đi tìm mấy tên bói toán lừa đảo ở quê đến, bị lừa tiền chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu vì chuyện này mà tình trạng của Soái Soái chuyển xấu thì phải làm sao bây giờ."

    Cô con dâu của dì Chu ăn mặc rất hợp thời, là một trí thức theo chủ nghĩa vô thần, cô ta ghét nhất chính là đám thầy bói lừa đảo này.

    Đây cũng chính là nỗi trăn trở lớn nhất của thầy trò Tô Khả Khả, người đời xưa vẫn tôn trọng lão nhân gia, gọi ông một tiếng Tô đại sư, nhưng bây giờ chỉ cần nói đến núi Đào Hoa, đám người trẻ tuổi liền nói trên núi có hai tên thần côn, chuyên lừa già gạt trẻ.

    Sau đó, Tô đại sư cũng dừng hành nghề bói toán ở Đào Hoa trấn, đã không kiếm được bao nhiêu mà còn mang tiếng xấu vào người.

    Bây giờ, ông chỉ đến bày hàng bên ngoài khu du lịch Đào Hoa trấn, bán một số bùa bình an, bói quẻ đoán mệnh..

    Khi mẹ chồng nàng dâu hai người đang ầm ĩ trong phòng, mắt Tô Khả Khả đã bị đứa trẻ trên giường hấp dẫn.

    Đứa trẻ trên giường hé miệng, nước miếng chảy ra, ánh mắt đờ đẫn vô thần, thỉnh thoảng trợn lên thật to chỉ còn thấy tròng trắng, nhìn như một đứa ngốc.

    Là chứng xuất hồn.

    "Cô ơi, bệnh của con trai cô không thể trì hoãn nữa." Tô Khả Khả đột nhiên nói.

    Cô đưa mắt ra ngoài cửa sổ, biểu tình nghiêm túc, "Linh hồn của đứa trẻ này rất yếu ớt, chờ đến giữa trưa có lẽ sẽ không chịu nổi sức nóng của mặt trời khi đứng bóng, lúc này sinh mệnh sẽ ngày càng suy yếu.."

    Dì Chu nghe lời này sợ tới mức tim suýt nữa ngừng đập, vội hỏi cô: "Tiểu sư phụ, cô có ý gì?"

    Tần Mặc Sâm đứng phía sau cô, im lặng không lên tiếng.

    Tô Khả Khả thì ngược lại, cả khuôn mặt nhỏ đều nhăn lại, trông có vẻ rất nghiêm khắc.

    Page fb dịch: The Calantha
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng tám 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...