Bài viết: 0 

Chương 10: Lại còn khoác vai cô
Đúng lúc, một chiếc xe ba bánh phía trước vượt lên, tài xế đạp phanh gấp khiến Lộc Tinh Tri không ngồi vững, đầu cô đập vào ghế trước, rồi lại ngã ra sau, cũng may được Hoắc Cận Thần đỡ.
"Cám ơn!" Lộc Tinh Tri sắc mặt đỏ bừng, mới vừa gặp Hoắc Cận Thần có hai lần, tại sao lại ngã vào hắn nhiều như vậy.
Cô ấy thậm chí còn tự hỏi liệu mình có mưu tính trước hay không.
Còn chưa ngồi yên vị trở lại, cô đã nghe thấy giọng nói mê hoặc của Hoắc Cận Thần vang lên bên tai: "Cẩn thận một chút."
"Ừ!" Lộc Tinh Tri ngồi xuống.
"Tới sân bay cũng phải mất hai tiếng. Ngả người ra sau sẽ thấy thoải mái hơn." Hoắc Cận Thần một tay đỡ lấy eo cô, một tay trực tiếp đè lên vai cô, để cô tựa lưng vào chỗ dựa. Anh thấp giọng trêu chọc cô: "Em đừng lo lắng, tôi không ăn thịt người."
Lộc Tinh Tri liếc anh ta một cái, đôi mắt trong veo và ngây thơ như nai con chớp chớp, nghiêm nghị nói: "Tôi biết."
Môi của Hoắc Cận Thần lại nhếch lên, anh chỉ là đang trêu chọc cô, nghe thấy câu trả lời nghiêm túc của Lộc Tinh Tri, anh thật sự không nhịn được.
Lộc Tinh Tri buông lỏng bản thân, không lâu sau liền ngủ thiếp đi.
Mãi cho đến khi xe dừng ở cổng sân bay, Lộc Tinh Tri mơ mơ màng màng nghe thấy Hoắc Cận Thần gọi cô, sau đó mới mở mắt ra.
Sở dĩ vừa mới ngủ dậy, đầu tóc rối bù một chút, đôi mắt ướt át của cô chớp chớp, đôi mi dày và cong đung đưa lên xuống.
Ánh mắt mê man, ngây thơ nhìn Hoắc Cận Thần, mềm mại đáng yêu, khiến người ta không khỏi muốn nhéo nhéo.
Còn có một chút ưa thích.
Như một bữa điểm tâm.
"Này, chú?" Lộc Tinh Tri chậm rãi nói, giọng nói trầm thấp, lanh lảnh và có chút chọc nghẹo.
Hoắc Cận Thần đột nhiên có chút khát nước, mất tự nhiên ho khan một tiếng, vẫn thuận theo chủ ý mà bóp lấy khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô.
Lộc Tinh Tri dụi dụi mắt, sau đó mới chậm rãi tỉnh táo lại, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, "Đến nơi rồi phải không?"
"Ừ. Xuống xe đi!"
"Được."
Vào trong, sau khi làm thủ tục giấy tờ, hai người bước qua cửa kiểm tra an ninh thì nghe thấy một giọng nam.
"Tinh Tri."
Lộc Tinh Tri nhìn về phía phát ra tiếng nói: "Hàn Thành Nhiên?"
"Tớ.." Hàn Thành Nhiên vừa muốn nói điều gì đó, nhưng sự chú ý của anh ấy lại đổ dồn vào Hoắc Cận Thần, người đang ở bên cạnh
Lộc Tinh Tri.
Khí tức của người này quá mạnh mẽ, anh chắc chắn rằng người đó nhất định không phải đến từ thành phố Dực Châu, khí tức của thượng vị giả* cũng quá nồng nặc.
"Tinh Tri, vị này là?"
"Chú của tớ." Lộc Tinh Tri không muốn mọi người biết rằng mình đã có một vị hôn phu như vậy trong thời điểm hiện tại.
Chú?
Hoắc Cận Thần khóe mắt khẽ co giật.
"Chào chú." Hàn Thành Nhiên vẫn lễ phép gọi.
Lộc Tinh Tri cảm thấy lương tâm cắn rứt trong giây lát.
Cũng không dám nhìn Hoắc Cận Thần, giới thiệu: "Chú à, đây là bạn học của tôi, Hàn Thành Nhiên."
Hoắc Cận Thần nhìn Hàn Thành Nhiên.
Anh ta trạc tuổi Lộc Tinh Tri, cao khoảng một mét tám, ăn mặc gọn gàng và có đường nét tinh tế.
Đây hẳn là mẫu con trai mà các nữ sinh thích!
"Tri Tri, thời gian sắp tới rồi, vào đi!" Hoắc Cận Thần đặt một tay lên vai Lộc Tinh Tri một cách tự nhiên.
"Được rồi." Lộc Tinh Tri có chút bối rối về trạng thái của mình, lịch sự vẫy tay với Hàn Thành Nhiên, rồi đi theo Hoắc Cận Thần qua cửa kiểm tra an ninh.
Sau đó mới phản ứng lại, vừa rồi Hoắc Cận Thần gọi cô là Tri Tri?
Lại còn đặt tay lên vai cô.
Khi hai người vào tới bên trong, Hoắc Cận Thần liếc cô một cái: "Không phải là bạn trai đi?"
*thượng vị giả: Bề trên, cấp cao, boss..
"Cám ơn!" Lộc Tinh Tri sắc mặt đỏ bừng, mới vừa gặp Hoắc Cận Thần có hai lần, tại sao lại ngã vào hắn nhiều như vậy.
Cô ấy thậm chí còn tự hỏi liệu mình có mưu tính trước hay không.
Còn chưa ngồi yên vị trở lại, cô đã nghe thấy giọng nói mê hoặc của Hoắc Cận Thần vang lên bên tai: "Cẩn thận một chút."
"Ừ!" Lộc Tinh Tri ngồi xuống.
"Tới sân bay cũng phải mất hai tiếng. Ngả người ra sau sẽ thấy thoải mái hơn." Hoắc Cận Thần một tay đỡ lấy eo cô, một tay trực tiếp đè lên vai cô, để cô tựa lưng vào chỗ dựa. Anh thấp giọng trêu chọc cô: "Em đừng lo lắng, tôi không ăn thịt người."
Lộc Tinh Tri liếc anh ta một cái, đôi mắt trong veo và ngây thơ như nai con chớp chớp, nghiêm nghị nói: "Tôi biết."
Môi của Hoắc Cận Thần lại nhếch lên, anh chỉ là đang trêu chọc cô, nghe thấy câu trả lời nghiêm túc của Lộc Tinh Tri, anh thật sự không nhịn được.
Lộc Tinh Tri buông lỏng bản thân, không lâu sau liền ngủ thiếp đi.
Mãi cho đến khi xe dừng ở cổng sân bay, Lộc Tinh Tri mơ mơ màng màng nghe thấy Hoắc Cận Thần gọi cô, sau đó mới mở mắt ra.
Sở dĩ vừa mới ngủ dậy, đầu tóc rối bù một chút, đôi mắt ướt át của cô chớp chớp, đôi mi dày và cong đung đưa lên xuống.
Ánh mắt mê man, ngây thơ nhìn Hoắc Cận Thần, mềm mại đáng yêu, khiến người ta không khỏi muốn nhéo nhéo.
Còn có một chút ưa thích.
Như một bữa điểm tâm.
"Này, chú?" Lộc Tinh Tri chậm rãi nói, giọng nói trầm thấp, lanh lảnh và có chút chọc nghẹo.
Hoắc Cận Thần đột nhiên có chút khát nước, mất tự nhiên ho khan một tiếng, vẫn thuận theo chủ ý mà bóp lấy khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô.
Lộc Tinh Tri dụi dụi mắt, sau đó mới chậm rãi tỉnh táo lại, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, "Đến nơi rồi phải không?"
"Ừ. Xuống xe đi!"
"Được."
Vào trong, sau khi làm thủ tục giấy tờ, hai người bước qua cửa kiểm tra an ninh thì nghe thấy một giọng nam.
"Tinh Tri."
Lộc Tinh Tri nhìn về phía phát ra tiếng nói: "Hàn Thành Nhiên?"
"Tớ.." Hàn Thành Nhiên vừa muốn nói điều gì đó, nhưng sự chú ý của anh ấy lại đổ dồn vào Hoắc Cận Thần, người đang ở bên cạnh
Lộc Tinh Tri.
Khí tức của người này quá mạnh mẽ, anh chắc chắn rằng người đó nhất định không phải đến từ thành phố Dực Châu, khí tức của thượng vị giả* cũng quá nồng nặc.
"Tinh Tri, vị này là?"
"Chú của tớ." Lộc Tinh Tri không muốn mọi người biết rằng mình đã có một vị hôn phu như vậy trong thời điểm hiện tại.
Chú?
Hoắc Cận Thần khóe mắt khẽ co giật.
"Chào chú." Hàn Thành Nhiên vẫn lễ phép gọi.
Lộc Tinh Tri cảm thấy lương tâm cắn rứt trong giây lát.
Cũng không dám nhìn Hoắc Cận Thần, giới thiệu: "Chú à, đây là bạn học của tôi, Hàn Thành Nhiên."
Hoắc Cận Thần nhìn Hàn Thành Nhiên.
Anh ta trạc tuổi Lộc Tinh Tri, cao khoảng một mét tám, ăn mặc gọn gàng và có đường nét tinh tế.
Đây hẳn là mẫu con trai mà các nữ sinh thích!
"Tri Tri, thời gian sắp tới rồi, vào đi!" Hoắc Cận Thần đặt một tay lên vai Lộc Tinh Tri một cách tự nhiên.
"Được rồi." Lộc Tinh Tri có chút bối rối về trạng thái của mình, lịch sự vẫy tay với Hàn Thành Nhiên, rồi đi theo Hoắc Cận Thần qua cửa kiểm tra an ninh.
Sau đó mới phản ứng lại, vừa rồi Hoắc Cận Thần gọi cô là Tri Tri?
Lại còn đặt tay lên vai cô.
Khi hai người vào tới bên trong, Hoắc Cận Thần liếc cô một cái: "Không phải là bạn trai đi?"
*thượng vị giả: Bề trên, cấp cao, boss..