Chương 114-115
Chương 114: Cô khó xử quá..
Thấy Triệu Mộc Hi đã yên vị, Triệu Mộc Trạch quay đầu sang một bên, cau mày nhìn người đàn ông mà Triệu Vãn Y đang nhìn.
Lúc này, Triệu Vãn Y đã từ từ khôi phục lại, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn hơi tái nhợt.
Vẻ mặt của Quý Mộ Thâm vẫn hơi nghiêm nghị.
"Em rể, anh em bọn anh đã lâu không gặp, anh muốn ở riêng một lát, nói vài câu, em đừng để ý." Triệu Mộc Trạch nhìn Quý Mộ Thâm, lịch sự nói.
Em gái đi ghi hình chương trình ở một nơi khác, anh cả đã lâu không gặp, giờ anh em gặp lại nhau, tất nhiên sẽ muốn ở ở riêng, tâm sự một lát..
Có Quý Mộ Thâm ở đây, họ sẽ không được tự nhiên.
Nào ai biết, sau khi lời nói của Triệu Mộc Trạch vang lên, lông mày của Quý Mộ Thâm chau lại, thẳng thắn nói.
"Để ý chứ."
"..."
Nhất thời Triệu Mộc Trạch cũng không nói nên lời, bầu không khí đột nhiên trở nên khó xử.
Thấy vậy, Triệu Vãn Y vội vàng ra mặt giảng hòa.
"Anh cả, không sao đâu, A Thâm và chúng ta bây giờ đều là người một nhà rồi, gia đình không có chuyện gì phải giấu nhau cả, ức.." Cô nói xong, nấc lên một cái.
Thấy cô lại nấc, ánh mắt của Quý Mộ Thâm thay đổi, đưa tay ra định lấy nước cho cô, nhưng Triệu Mộc Khanh đã nhanh hơn một bước, cầm cốc nước lên nhẹ nhàng đưa đến trước miệng cô.
Triệu Vãn Y tự nhiên cúi đầu nhấp một ngụm từ cốc nước do anh hai đưa trước khi đưa tay cầm lấy.
"..."
Vẻ mặt Quý Mộ Thâm hơi đông cứng.
Triệu Mộ Khanh không để ý, hoàn toàn không coi người đàn ông bên cạnh ra gì, sau đó nhẹ nhàng vươn tay giúp em gái vỗ lưng.
"Uống từ từ thôi."
Quý Mộ Thâm cau mày nhìn hai anh em thân thiết bên cạnh, mặt tối đi mấy phần.
Lúc trước không phải là không biết tình cảm của anh em nhà họ Triệu rất tốt, lúc còn nhỏ cũng đã từng thấy cô gái nhỏ làm nũng trong vòng tay của anh cả và anh hai, lúc đó anh cũng không cảm thấy quá khó chịu, chỉ cảm thấy rằng cô bé này đúng là được nuông chiều quá rồi.
Nhưng bây giờ nhìn thấy dáng vẻ nũng nịu của cô khi ở bên cạnh hai anh trai, trong lòng anh cảm thấy hơi khó chịu..
"Khụ.." Lúc này, Triệu Vãn Y uống hai ngụm nước mới hết nấc, nhẹ nhàng ho một tiếng rồi đặt cốc nước xuống.
Không cẩn thận để lại vài giọt nước trên môi.
Thấy vậy, Triệu Mộc Khanh lại định giơ tay ra lấy khăn giấy.
Nhưng lần này, động tác của Quý Mộ Thâm nhanh hơn, lấy khăn giấy lau vết nước trên môi cô trước.
Động tác có hơi thô bạo, nhưng anh đang cố gắng hết sức để lau nhẹ nhàng rồi.
"..."
Triệu Vãn Y giật mình, sững sờ nhìn người đàn ông đột nhiên trở nên dịu dàng hơn nhiều..
Trên khuôn mặt nghiêm nghị tràn đầy vẻ nghiêm túc và cạnh tranh ngầm.
Lúc Quý Mộ Thâm đưa tay lên lau môi cho cô, cổ tay anh cũng nâng lên, tay áo khẽ tuột xuống, để lộ chiếc vòng màu đỏ trên cổ tay.
"Chiếc vòng đeo tay đó.." Triệu Mộc Khanh sửng sốt, đột nhiên nhớ tới chuyện Cố Cửu đã từng nói lúc anh ấy trở về.
Cố Cửu nói rằng em gái đã tự tay đan một chiếc vòng tay cho Quý Mộ Thâm, anh cả còn vì chuyện này mà đau lòng mất mấy ngày..
Không chỉ Triệu Mộc Khanh mà Triệu Mộc Trạch cũng khẽ thở dài khi nhìn thấy chiếc vòng đó.
Ngay cả Triệu Mộc Hi đang ngồi yên lặng bên cạnh cũng hơi quan tâm nhìn qua sau khi nghe thấy lời này, trong lòng đột nhiên cũng hụt hẫng đi.
Từ nhỏ đến lớn con bé này chưa bao giờ tặng anh ba này thứ gì giống như vậy, bây giờ lớn rồi lại giả vờ khéo léo để lấy lòng một người đàn ông.
Thấy ba anh em đã nhận ra thứ trên tay, Quý Mộ Thâm giơ tay lấy lại khăn giấy mà cô đã dùng, liếc xuống sợi dây đỏ trên cổ tay mình, bàn tay lớn khác vô tình động vào ống tay áo, kéo thấp xuống để khoe khoang, sau đó môi mỏng hơi nhếch lên.
Triệu Mộc Khanh lộ ra vẻ ghen tị, trầm mặc một hồi mới đột nhiên quay đầu nhìn về phía Triệu Vãn Y.
"Em gái, anh cũng muốn." Anh ấy dịu dàng nhìn em gái, nghiêm túc nói.
Vào ngày sinh nhật của anh cả, em gái đã tặng anh ấy một chiếc đồng hồ quý giá, anh cả vẫn luôn đắc ý vì chuyện đó.
Mà khi ra nước ngoài tham gia nghiên cứu, em gái cũng đã tặng anh ấy một cây bút máy.
Anh ấy vẫn luôn giữ gìn cẩn thận, chỉ sử dụng để ký các thỏa thuận hoặc văn bản quan trọng.
Bởi vì đó là thành ý mà em giái dành cho anh ấy.
Nhưng lúc này, khi nhìn sợi dây do chính tay em gái đan ở trên tay Quý Mộ Thâm, anh ấy không kiềm chế được sự ghen tị, muốn có được sợi dây do chính tay em gái đan, sau đó luôn đeo trên tay.
Chỉ nghĩ đến đó thôi, đã cảm thấy cực kỳ nhẹ nhõm và hạnh phúc.
Triệu Mộc Khanh trầm giọng nói, Triệu Vãn Y sững sờ, nhìn vẻ mặt dịu dàng của anh hai viết đầy chữ "muốn", cô hơi kinh ngạc.
Cô còn chưa kịp trả lời thì giọng nói của Triệu Mộc Hi cũng vang lên theo.
"Gần đây cổ tay của anh hơi trống trải." Anh ấy ngồi trên ghế nhìn cổ tay trống trơn của mình, không khỏi ám chỉ.
Dù sao thì Triệu Mộc Hi cũng đã bắt cá ở trên đảo mấy ngày liền cho cô, cả người cũng rám nắng đi mấy độ rồi, con bé này không là gì để cảm ơn anh ấy thì không xong đâu.
Nhìn thấy hai người em trai đều đã lên tiếng, Triệu Mộc Thanh cũng không nhịn được, sờ sờ đồng hồ trên cổ tay, sau đó lên tiếng.
"Vãn Y, đồng hồ của anh dạo này hơi lệch, anh cả nghĩ cũng nên dứt khoát đổi thứ khác để đeo."
Đồ mà em gái tự tay làm, tất nhiên là anh ấy cũng muốn
Triệu Vãn Y ngạc nhiên nhìn ba người anh trai, không ngờ sợi dây tay bình thường mà cô đan lại được yêu thích đến vậy, liền vui mừng.
Ngay khi cô định gật đầu đồng ý đan cho mỗi người một cái vòng bình an thì người đàn ông mặt lạnh bên cạnh đột nhiên ho nhẹ một tiếng.
"Khụ.."
Cô sửng sốt, quay đầu lại nhìn, thấy khuôn mặt lạnh lùng của Quý Mộ Thâm.
Đôi mắt sắc lạnh ấy đang nhìn chằm chằm cô.
Trông tâm trạng có vẻ không vui cho lắm.
Triệu Vãn Y đang sững sờ, nhìn anh với ánh mắt khó hiểu, thì nghe thấy tiếng khịt mũi lạnh lùng của người đàn ông từ từ vang lên.
"Tôi không thích những thứ quá tràn lan."
Anh liếc xuống thứ trên cổ tay mình, rồi nhìn cô một cách không hài lòng.
Chiếc vòng xấu thế này, nếu không phải do cô tự tay làm thì anh đã không đeo nó trên tay lâu như vậy.
Thế mà cô gái xấu xa không có lương tâm này còn định làm thêm mấy cái cho người đàn ông khác?
"..."
Giọng của người đàn ông bỗng nhiên khiến Triệu Vãn Y bình tĩnh lại.
Đây rõ ràng là đang ngầm đe dọa..
Tuy anh không nói rõ, nhưng trên mặt đều viết ra hết, nếu cô dám đan vòng tay cho các anh trai, anh sẽ tức giận..
Cô ngồi trên ghế sô pha, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Quý Mộ Thâm, sau đó quay lại nhìn các anh trai đang mong chờ nhìn cô, ngay cả anh ba thường lạnh nhạt coi thường cũng đang chăm chú nhìn cô.
Trong lòng bỗng nhiên trở nên bối rối, không nói được lời nào.
Triệu Vãn Y chớp chớp mắt, trong lòng đột nhiên cảm thấy hơi tủi thân.
Cô khó xử quá..
Chương 115: Đàn ông thật phiền phức
Thấy cô mãi vẫn ở đó không lên tiếng, Triệu Mộc Khanh không khỏi nhắc nhở cô.
"Em gái.."
Khuôn mặt dịu dàng ấy đầy vẻ mong đợi.
Triệu Vãn Y khựng lại, nhìn vẻ mong đợi của anh cả, anh hai, còn có anh ba, trong một lúc không nói được lời từ chối.
Cô không muốn làm các anh trai thất vọng.
Nhưng..
Nghĩ đến đây, Triệu Vãn Y khẽ quay đầu lại, nhìn về phía người đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng đang nhìn cô chằm chằm.
"..."
Cô lại cảm thấy bất lực.
Ngập ngừng một lúc lâu, cô mới nhìn thấy thời gian trên chiếc đồng hồ đeo tay của anh cả, Triệu Vãn Y như tìm được cọng rơm cứu mạng, vui vẻ nói.
"Ôi, chương trình sắp phát sóng rồi, bọn em phải đi họp!"
Vừa dứt lời, cô liền sờ sờ cái bụng còn đang no cứng diều của mình, đứng dậy từ trên sô pha.
"Em phải đi làm rồi, có chuyện gì để lần sau nói đi." Cô cười hì hì, nói rồi chạy ra khỏi phòng làm việc như chạy trốn.
Triệu Vãn Y chuồn mất, trong phòng làm việc chỉ có ba anh mang em vẻ mặt kinh ngạc, người đàn lạnh lùng nghiêm nghị đang thoải mái dựa trên sô pha.
"Em gái.." Triệu Mộc Khanh bất lực nhìn về phía em gái rời đi.
Triệu Mộc Trạch thu hồi ánh mắt, quay đầu liếc nhìn Quý Mộ Thâm, hơi không vui nói.
"Em rể, khó tính quá không phải là thói quen tốt."
Chỉ là một sợi dây bình an mà thôi, anh quá keo kiệt rồi.
"Tôi không ép buộc cô ấy." Quý Mộ Thâm đắc thắng liếc nhìn Triệu Mộc Trạch không xin được dây bình an, vẻ mặt nghiêm nghị mang theo vài phần vui mừng.
Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của người đàn ông, Triệu Mộc Trạch nhất thời không nói nên lời.
Nghĩ rằng bây giờ em gái yêu anh ta đến chết đi sống lại, đành nhịn sự bất mãn vừa rồi.
Triệu Mộc Trạch có thể chịu được, nhưng Triệu Mộc Khanh vốn có tính tình tốt, hôm nay lại chịu không nổi.
"Hồi nhỏ em gái anh có một tật xấu đó là cả thèm chóng chán. Từ khi mười tuổi đến nay, người mà cô ấy ngưỡng mộ không biết đã có bao nhiêu, nhưng ít nhất cũng phải hai mươi mấy người, vì vậy.. có một số việc đừng nên vui mừng quá sớm, em rể."
Anh ấy quay đầu nhìn Quý Mộ Thâm, nhắc nhở một cách "thân thiện".
Mặc dù họ không biết, tại sao em gái lại đột nhiên quan tâm đến Quý Mộ Thâm.
Nhưng theo sự hiểu biết của anh trai về tính cách của em gái mình, cho dù cô ấy thật sự rất thích Quý Mộ Thâm thì tình yêu này cũng không chắc chắn có thể kéo dài.
Sau khi lời nói của Triệu Mộc Khanh phát ra, người đàn ông vốn vẫn mang vẻ mặt vui vẻ, đột nhiên biểu cảm đông cứng lại.
"..."
Sắc mặt hơi cứng lại, cau mày nhìn Triệu Mộc Khanh trước mặt.
Mục đích đã đạt được, Triệu Mộc Khanh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười.
"Chúc em may mắn, tạm biệt." Nói xong liền đứng dậy rời khỏi văn phòng.
Nhìn thấy khuôn mặt đột nhiên trở nên không vui của Quý Mộ Thâm, Triệu Mộc Trạch cũng nở nụ cười, đột nhiên giơ tay lên, vỗ nhẹ vào vai anh an ủi.
"Lời của em hai nói không sai, nhưng em rể cũng đừng quá lo lắng, em và Vãn Y kết hôn chưa lâu, tạm thời chắc sẽ chưa xảy ra chuyện như vậy."
Nhưng sau này có xảy ra hay không thì không biết.
Sau khi nghe xong lời an ủi của anh ấy, sắc mặt Quý Mộ Thâm càng đen hơn.
Triệu Mộc Trạch thu tay về, sau đó xoay người rời khỏi văn phòng.
Nhìn thấy hai người anh của mình đều đã đi hết, Triệu Mộc Hi liếc nhìn người đàn đang không vui, vốn định nói thêm vài câu, nhưng thấy sắc mặt của anh khó chịu như vậy rồi rồi nên đành bỏ cuộc, rời đi nốt.
Trong văn phòng im lặng.
Quý Mộ Thâm nhíu mày thật chặt, khuôn mặt lạnh lùng ấy lúc này đầy vẻ phức tạp và khó chịu..
* * *
Khi Triệu Vãn Y rời khỏi văn phòng, bên ngoài không còn ai cả.
Cô vội vàng đi vào phòng họp, đẩy cửa ra, tìm một chỗ ngồi xuống, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng trốn thoát, không còn phải đối mặt với ánh mắt của bốn người đàn ông, cùng với những lời chất vấn không thể trả lời rồi.
Mọi người đều tò mò nhìn cô.
"Triệu tổng, cô làm sao vậy.." trợ lý hỏi cô với vẻ khó hiểu.
"Đừng nhắc nữa.." Triệu Vãn Y mệt mỏi xua tay, trên mặt lộ ra vẻ bất lực.
Đàn ông đúng là phiền phức!
Nhất là khi trong nhà có tới 4 người đàn ông lớn phải lấy lòng, người phụ nữ duy nhất là cô quá mệt mỏi rồi.
"Bắt đầu thôi."
Lúc này, tập đầu tiên của "Sinh tồn nơi hoang dã" bắt đầu được chiếu trên màn hình lớn trong phòng họp.
Mọi người cũng bật điện thoại di động và máy tính, bắt đầu kiểm tra tất cả các bình luận trong thời gian thực về chương trình và khách mời trên Internet.
Cho đến nay, hầu như tất cả đều là những lời mắng mỏ.
Trong số hai khách mời, đặc biệt là bài đăng tuyên truyền cho chương trình mới phát hành ngày hôm nay trên trang Facebook của Hạ Huyên Nhi, đã bị mắng một cách kinh khủng.
Bên Triệu Mộc Hi thì vẫn ổn, tuy có không ít thành phần bôi nhọ, nhưng cũng có nhiều người hâm mộ, nên phần bình luận vẫn có thể xem được.
Khi chương trình bắt đầu phát, ngày càng có nhiều lời mắng mỏ trong khu vực bình luận của trang web video.
Mở đầu chương trình, hai ngôi sao lớn bị Triệu Vãn Y lừa đến đảo, Triệu Mộc Hi đầy vẻ bất lực, còn trong lòng Hạ Huyên Nhi thì bất mãn, nhưng lại không muốn phá hỏng hình tượng, vì vậy chỉ có thể gượng cười để duy trì hình tượng dịu dàng.
Ngay khi cảnh như vậy được phát sóng, đủ các loại xỉ vả Hạ Huyên Nhi giả tạo khó ưa được đăng lên.
Ngoài những bình luận đó ra, thì chính là những bình lời mắng nhiếc Triệu Vãn Y giả vờ hành động đại nghĩa, còn các fan của Triệu Mộc Hi thì khen anh ấy đẹp trai.
Đối với những bình luận không tốt này, ngay cả nhân viên cũng không thể chịu đựng được nữa.
"Hạ Huyên Nhi có thù với những người này sao? Chửi mắng kinh khủng như vậy."
Triệu Vãn Y trầm lặng ngồi trên ghế, nhìn nội dung chương trình trên màn hình lớn trong phòng họp, không thèm để ý đến những lời nhận xét.
Giữa chương trình, nhận xét hầu như đều là chửi bới.
Cho đến khi thanh tiến trình đi được nửa chừng, Hạ Huyên Nhi, người đã giả tạo được hai ngày trên hoang đảo, cuối cùng cũng phát điên cả người nhớp nháp, không được tắm rửa, đầu tiên là sụp đổ, trách mắng Triệu Vãn Y, không có kết quả, lại nghe nhân viên nói rằng muốn tắm thì chỉ có thể làm nhiệm vụ.
Cuối cùng cô ấy không thể chịu đựng được nữa, đi tìm các công cụ trong hộp các tông lớn trên bãi biển, sau đó đi về phía rừng với chiếc rìu trên tay.
Vào lúc này.. khu vực bình luận thời gian thực của chương trình bỗng im bặt.
Cho đến khi máy quay quay đến cảnh Hạ Huyên Nhi vào trong rừng, tiện tay bẻ một cành cây để búi tóc lên, tức giận cầm rìu chém về phía cái cây, khu vực bình luận thời gian thực vốn yên tĩnh vì tiếng rìu này mà đột ngột bùng nổ, trở nên sôi nổi.
Chết tiệt!
Người phụ nữ này là Hạ Huyên Nhi sao?
Mẹ nó, chặt cây thật sao? Trâu bò vậy!
Ha ha ha ha tôi cười chết mất, cô ấy chặt cây thật sao?
Tôi là anti fan, hiện tại tôi hơi bối rối.
Mẹ ơi, người phụ nữ này thật dũng mãnh, máy quay đều đang run run, trước đây tôi luôn mắng cô ấy, hiện tại tôi đột nhiên cảm thấy cổ hơi lạnh..
Các bình luận trong thời gian thực điên cuồng trồi lên, nhân viên đến xem cũng không xem được.
A, hôm nay dì đến đây đau bụng quá, hết sức rồi, đổi chap ngay đi..
Thấy Triệu Mộc Hi đã yên vị, Triệu Mộc Trạch quay đầu sang một bên, cau mày nhìn người đàn ông mà Triệu Vãn Y đang nhìn.
Lúc này, Triệu Vãn Y đã từ từ khôi phục lại, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn hơi tái nhợt.
Vẻ mặt của Quý Mộ Thâm vẫn hơi nghiêm nghị.
"Em rể, anh em bọn anh đã lâu không gặp, anh muốn ở riêng một lát, nói vài câu, em đừng để ý." Triệu Mộc Trạch nhìn Quý Mộ Thâm, lịch sự nói.
Em gái đi ghi hình chương trình ở một nơi khác, anh cả đã lâu không gặp, giờ anh em gặp lại nhau, tất nhiên sẽ muốn ở ở riêng, tâm sự một lát..
Có Quý Mộ Thâm ở đây, họ sẽ không được tự nhiên.
Nào ai biết, sau khi lời nói của Triệu Mộc Trạch vang lên, lông mày của Quý Mộ Thâm chau lại, thẳng thắn nói.
"Để ý chứ."
"..."
Nhất thời Triệu Mộc Trạch cũng không nói nên lời, bầu không khí đột nhiên trở nên khó xử.
Thấy vậy, Triệu Vãn Y vội vàng ra mặt giảng hòa.
"Anh cả, không sao đâu, A Thâm và chúng ta bây giờ đều là người một nhà rồi, gia đình không có chuyện gì phải giấu nhau cả, ức.." Cô nói xong, nấc lên một cái.
Thấy cô lại nấc, ánh mắt của Quý Mộ Thâm thay đổi, đưa tay ra định lấy nước cho cô, nhưng Triệu Mộc Khanh đã nhanh hơn một bước, cầm cốc nước lên nhẹ nhàng đưa đến trước miệng cô.
Triệu Vãn Y tự nhiên cúi đầu nhấp một ngụm từ cốc nước do anh hai đưa trước khi đưa tay cầm lấy.
"..."
Vẻ mặt Quý Mộ Thâm hơi đông cứng.
Triệu Mộ Khanh không để ý, hoàn toàn không coi người đàn ông bên cạnh ra gì, sau đó nhẹ nhàng vươn tay giúp em gái vỗ lưng.
"Uống từ từ thôi."
Quý Mộ Thâm cau mày nhìn hai anh em thân thiết bên cạnh, mặt tối đi mấy phần.
Lúc trước không phải là không biết tình cảm của anh em nhà họ Triệu rất tốt, lúc còn nhỏ cũng đã từng thấy cô gái nhỏ làm nũng trong vòng tay của anh cả và anh hai, lúc đó anh cũng không cảm thấy quá khó chịu, chỉ cảm thấy rằng cô bé này đúng là được nuông chiều quá rồi.
Nhưng bây giờ nhìn thấy dáng vẻ nũng nịu của cô khi ở bên cạnh hai anh trai, trong lòng anh cảm thấy hơi khó chịu..
"Khụ.." Lúc này, Triệu Vãn Y uống hai ngụm nước mới hết nấc, nhẹ nhàng ho một tiếng rồi đặt cốc nước xuống.
Không cẩn thận để lại vài giọt nước trên môi.
Thấy vậy, Triệu Mộc Khanh lại định giơ tay ra lấy khăn giấy.
Nhưng lần này, động tác của Quý Mộ Thâm nhanh hơn, lấy khăn giấy lau vết nước trên môi cô trước.
Động tác có hơi thô bạo, nhưng anh đang cố gắng hết sức để lau nhẹ nhàng rồi.
"..."
Triệu Vãn Y giật mình, sững sờ nhìn người đàn ông đột nhiên trở nên dịu dàng hơn nhiều..
Trên khuôn mặt nghiêm nghị tràn đầy vẻ nghiêm túc và cạnh tranh ngầm.
Lúc Quý Mộ Thâm đưa tay lên lau môi cho cô, cổ tay anh cũng nâng lên, tay áo khẽ tuột xuống, để lộ chiếc vòng màu đỏ trên cổ tay.
"Chiếc vòng đeo tay đó.." Triệu Mộc Khanh sửng sốt, đột nhiên nhớ tới chuyện Cố Cửu đã từng nói lúc anh ấy trở về.
Cố Cửu nói rằng em gái đã tự tay đan một chiếc vòng tay cho Quý Mộ Thâm, anh cả còn vì chuyện này mà đau lòng mất mấy ngày..
Không chỉ Triệu Mộc Khanh mà Triệu Mộc Trạch cũng khẽ thở dài khi nhìn thấy chiếc vòng đó.
Ngay cả Triệu Mộc Hi đang ngồi yên lặng bên cạnh cũng hơi quan tâm nhìn qua sau khi nghe thấy lời này, trong lòng đột nhiên cũng hụt hẫng đi.
Từ nhỏ đến lớn con bé này chưa bao giờ tặng anh ba này thứ gì giống như vậy, bây giờ lớn rồi lại giả vờ khéo léo để lấy lòng một người đàn ông.
Thấy ba anh em đã nhận ra thứ trên tay, Quý Mộ Thâm giơ tay lấy lại khăn giấy mà cô đã dùng, liếc xuống sợi dây đỏ trên cổ tay mình, bàn tay lớn khác vô tình động vào ống tay áo, kéo thấp xuống để khoe khoang, sau đó môi mỏng hơi nhếch lên.
Triệu Mộc Khanh lộ ra vẻ ghen tị, trầm mặc một hồi mới đột nhiên quay đầu nhìn về phía Triệu Vãn Y.
"Em gái, anh cũng muốn." Anh ấy dịu dàng nhìn em gái, nghiêm túc nói.
Vào ngày sinh nhật của anh cả, em gái đã tặng anh ấy một chiếc đồng hồ quý giá, anh cả vẫn luôn đắc ý vì chuyện đó.
Mà khi ra nước ngoài tham gia nghiên cứu, em gái cũng đã tặng anh ấy một cây bút máy.
Anh ấy vẫn luôn giữ gìn cẩn thận, chỉ sử dụng để ký các thỏa thuận hoặc văn bản quan trọng.
Bởi vì đó là thành ý mà em giái dành cho anh ấy.
Nhưng lúc này, khi nhìn sợi dây do chính tay em gái đan ở trên tay Quý Mộ Thâm, anh ấy không kiềm chế được sự ghen tị, muốn có được sợi dây do chính tay em gái đan, sau đó luôn đeo trên tay.
Chỉ nghĩ đến đó thôi, đã cảm thấy cực kỳ nhẹ nhõm và hạnh phúc.
Triệu Mộc Khanh trầm giọng nói, Triệu Vãn Y sững sờ, nhìn vẻ mặt dịu dàng của anh hai viết đầy chữ "muốn", cô hơi kinh ngạc.
Cô còn chưa kịp trả lời thì giọng nói của Triệu Mộc Hi cũng vang lên theo.
"Gần đây cổ tay của anh hơi trống trải." Anh ấy ngồi trên ghế nhìn cổ tay trống trơn của mình, không khỏi ám chỉ.
Dù sao thì Triệu Mộc Hi cũng đã bắt cá ở trên đảo mấy ngày liền cho cô, cả người cũng rám nắng đi mấy độ rồi, con bé này không là gì để cảm ơn anh ấy thì không xong đâu.
Nhìn thấy hai người em trai đều đã lên tiếng, Triệu Mộc Thanh cũng không nhịn được, sờ sờ đồng hồ trên cổ tay, sau đó lên tiếng.
"Vãn Y, đồng hồ của anh dạo này hơi lệch, anh cả nghĩ cũng nên dứt khoát đổi thứ khác để đeo."
Đồ mà em gái tự tay làm, tất nhiên là anh ấy cũng muốn
Triệu Vãn Y ngạc nhiên nhìn ba người anh trai, không ngờ sợi dây tay bình thường mà cô đan lại được yêu thích đến vậy, liền vui mừng.
Ngay khi cô định gật đầu đồng ý đan cho mỗi người một cái vòng bình an thì người đàn ông mặt lạnh bên cạnh đột nhiên ho nhẹ một tiếng.
"Khụ.."
Cô sửng sốt, quay đầu lại nhìn, thấy khuôn mặt lạnh lùng của Quý Mộ Thâm.
Đôi mắt sắc lạnh ấy đang nhìn chằm chằm cô.
Trông tâm trạng có vẻ không vui cho lắm.
Triệu Vãn Y đang sững sờ, nhìn anh với ánh mắt khó hiểu, thì nghe thấy tiếng khịt mũi lạnh lùng của người đàn ông từ từ vang lên.
"Tôi không thích những thứ quá tràn lan."
Anh liếc xuống thứ trên cổ tay mình, rồi nhìn cô một cách không hài lòng.
Chiếc vòng xấu thế này, nếu không phải do cô tự tay làm thì anh đã không đeo nó trên tay lâu như vậy.
Thế mà cô gái xấu xa không có lương tâm này còn định làm thêm mấy cái cho người đàn ông khác?
"..."
Giọng của người đàn ông bỗng nhiên khiến Triệu Vãn Y bình tĩnh lại.
Đây rõ ràng là đang ngầm đe dọa..
Tuy anh không nói rõ, nhưng trên mặt đều viết ra hết, nếu cô dám đan vòng tay cho các anh trai, anh sẽ tức giận..
Cô ngồi trên ghế sô pha, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Quý Mộ Thâm, sau đó quay lại nhìn các anh trai đang mong chờ nhìn cô, ngay cả anh ba thường lạnh nhạt coi thường cũng đang chăm chú nhìn cô.
Trong lòng bỗng nhiên trở nên bối rối, không nói được lời nào.
Triệu Vãn Y chớp chớp mắt, trong lòng đột nhiên cảm thấy hơi tủi thân.
Cô khó xử quá..
Chương 115: Đàn ông thật phiền phức
Thấy cô mãi vẫn ở đó không lên tiếng, Triệu Mộc Khanh không khỏi nhắc nhở cô.
"Em gái.."
Khuôn mặt dịu dàng ấy đầy vẻ mong đợi.
Triệu Vãn Y khựng lại, nhìn vẻ mong đợi của anh cả, anh hai, còn có anh ba, trong một lúc không nói được lời từ chối.
Cô không muốn làm các anh trai thất vọng.
Nhưng..
Nghĩ đến đây, Triệu Vãn Y khẽ quay đầu lại, nhìn về phía người đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng đang nhìn cô chằm chằm.
"..."
Cô lại cảm thấy bất lực.
Ngập ngừng một lúc lâu, cô mới nhìn thấy thời gian trên chiếc đồng hồ đeo tay của anh cả, Triệu Vãn Y như tìm được cọng rơm cứu mạng, vui vẻ nói.
"Ôi, chương trình sắp phát sóng rồi, bọn em phải đi họp!"
Vừa dứt lời, cô liền sờ sờ cái bụng còn đang no cứng diều của mình, đứng dậy từ trên sô pha.
"Em phải đi làm rồi, có chuyện gì để lần sau nói đi." Cô cười hì hì, nói rồi chạy ra khỏi phòng làm việc như chạy trốn.
Triệu Vãn Y chuồn mất, trong phòng làm việc chỉ có ba anh mang em vẻ mặt kinh ngạc, người đàn lạnh lùng nghiêm nghị đang thoải mái dựa trên sô pha.
"Em gái.." Triệu Mộc Khanh bất lực nhìn về phía em gái rời đi.
Triệu Mộc Trạch thu hồi ánh mắt, quay đầu liếc nhìn Quý Mộ Thâm, hơi không vui nói.
"Em rể, khó tính quá không phải là thói quen tốt."
Chỉ là một sợi dây bình an mà thôi, anh quá keo kiệt rồi.
"Tôi không ép buộc cô ấy." Quý Mộ Thâm đắc thắng liếc nhìn Triệu Mộc Trạch không xin được dây bình an, vẻ mặt nghiêm nghị mang theo vài phần vui mừng.
Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của người đàn ông, Triệu Mộc Trạch nhất thời không nói nên lời.
Nghĩ rằng bây giờ em gái yêu anh ta đến chết đi sống lại, đành nhịn sự bất mãn vừa rồi.
Triệu Mộc Trạch có thể chịu được, nhưng Triệu Mộc Khanh vốn có tính tình tốt, hôm nay lại chịu không nổi.
"Hồi nhỏ em gái anh có một tật xấu đó là cả thèm chóng chán. Từ khi mười tuổi đến nay, người mà cô ấy ngưỡng mộ không biết đã có bao nhiêu, nhưng ít nhất cũng phải hai mươi mấy người, vì vậy.. có một số việc đừng nên vui mừng quá sớm, em rể."
Anh ấy quay đầu nhìn Quý Mộ Thâm, nhắc nhở một cách "thân thiện".
Mặc dù họ không biết, tại sao em gái lại đột nhiên quan tâm đến Quý Mộ Thâm.
Nhưng theo sự hiểu biết của anh trai về tính cách của em gái mình, cho dù cô ấy thật sự rất thích Quý Mộ Thâm thì tình yêu này cũng không chắc chắn có thể kéo dài.
Sau khi lời nói của Triệu Mộc Khanh phát ra, người đàn ông vốn vẫn mang vẻ mặt vui vẻ, đột nhiên biểu cảm đông cứng lại.
"..."
Sắc mặt hơi cứng lại, cau mày nhìn Triệu Mộc Khanh trước mặt.
Mục đích đã đạt được, Triệu Mộc Khanh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười.
"Chúc em may mắn, tạm biệt." Nói xong liền đứng dậy rời khỏi văn phòng.
Nhìn thấy khuôn mặt đột nhiên trở nên không vui của Quý Mộ Thâm, Triệu Mộc Trạch cũng nở nụ cười, đột nhiên giơ tay lên, vỗ nhẹ vào vai anh an ủi.
"Lời của em hai nói không sai, nhưng em rể cũng đừng quá lo lắng, em và Vãn Y kết hôn chưa lâu, tạm thời chắc sẽ chưa xảy ra chuyện như vậy."
Nhưng sau này có xảy ra hay không thì không biết.
Sau khi nghe xong lời an ủi của anh ấy, sắc mặt Quý Mộ Thâm càng đen hơn.
Triệu Mộc Trạch thu tay về, sau đó xoay người rời khỏi văn phòng.
Nhìn thấy hai người anh của mình đều đã đi hết, Triệu Mộc Hi liếc nhìn người đàn đang không vui, vốn định nói thêm vài câu, nhưng thấy sắc mặt của anh khó chịu như vậy rồi rồi nên đành bỏ cuộc, rời đi nốt.
Trong văn phòng im lặng.
Quý Mộ Thâm nhíu mày thật chặt, khuôn mặt lạnh lùng ấy lúc này đầy vẻ phức tạp và khó chịu..
* * *
Khi Triệu Vãn Y rời khỏi văn phòng, bên ngoài không còn ai cả.
Cô vội vàng đi vào phòng họp, đẩy cửa ra, tìm một chỗ ngồi xuống, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng trốn thoát, không còn phải đối mặt với ánh mắt của bốn người đàn ông, cùng với những lời chất vấn không thể trả lời rồi.
Mọi người đều tò mò nhìn cô.
"Triệu tổng, cô làm sao vậy.." trợ lý hỏi cô với vẻ khó hiểu.
"Đừng nhắc nữa.." Triệu Vãn Y mệt mỏi xua tay, trên mặt lộ ra vẻ bất lực.
Đàn ông đúng là phiền phức!
Nhất là khi trong nhà có tới 4 người đàn ông lớn phải lấy lòng, người phụ nữ duy nhất là cô quá mệt mỏi rồi.
"Bắt đầu thôi."
Lúc này, tập đầu tiên của "Sinh tồn nơi hoang dã" bắt đầu được chiếu trên màn hình lớn trong phòng họp.
Mọi người cũng bật điện thoại di động và máy tính, bắt đầu kiểm tra tất cả các bình luận trong thời gian thực về chương trình và khách mời trên Internet.
Cho đến nay, hầu như tất cả đều là những lời mắng mỏ.
Trong số hai khách mời, đặc biệt là bài đăng tuyên truyền cho chương trình mới phát hành ngày hôm nay trên trang Facebook của Hạ Huyên Nhi, đã bị mắng một cách kinh khủng.
Bên Triệu Mộc Hi thì vẫn ổn, tuy có không ít thành phần bôi nhọ, nhưng cũng có nhiều người hâm mộ, nên phần bình luận vẫn có thể xem được.
Khi chương trình bắt đầu phát, ngày càng có nhiều lời mắng mỏ trong khu vực bình luận của trang web video.
Mở đầu chương trình, hai ngôi sao lớn bị Triệu Vãn Y lừa đến đảo, Triệu Mộc Hi đầy vẻ bất lực, còn trong lòng Hạ Huyên Nhi thì bất mãn, nhưng lại không muốn phá hỏng hình tượng, vì vậy chỉ có thể gượng cười để duy trì hình tượng dịu dàng.
Ngay khi cảnh như vậy được phát sóng, đủ các loại xỉ vả Hạ Huyên Nhi giả tạo khó ưa được đăng lên.
Ngoài những bình luận đó ra, thì chính là những bình lời mắng nhiếc Triệu Vãn Y giả vờ hành động đại nghĩa, còn các fan của Triệu Mộc Hi thì khen anh ấy đẹp trai.
Đối với những bình luận không tốt này, ngay cả nhân viên cũng không thể chịu đựng được nữa.
"Hạ Huyên Nhi có thù với những người này sao? Chửi mắng kinh khủng như vậy."
Triệu Vãn Y trầm lặng ngồi trên ghế, nhìn nội dung chương trình trên màn hình lớn trong phòng họp, không thèm để ý đến những lời nhận xét.
Giữa chương trình, nhận xét hầu như đều là chửi bới.
Cho đến khi thanh tiến trình đi được nửa chừng, Hạ Huyên Nhi, người đã giả tạo được hai ngày trên hoang đảo, cuối cùng cũng phát điên cả người nhớp nháp, không được tắm rửa, đầu tiên là sụp đổ, trách mắng Triệu Vãn Y, không có kết quả, lại nghe nhân viên nói rằng muốn tắm thì chỉ có thể làm nhiệm vụ.
Cuối cùng cô ấy không thể chịu đựng được nữa, đi tìm các công cụ trong hộp các tông lớn trên bãi biển, sau đó đi về phía rừng với chiếc rìu trên tay.
Vào lúc này.. khu vực bình luận thời gian thực của chương trình bỗng im bặt.
Cho đến khi máy quay quay đến cảnh Hạ Huyên Nhi vào trong rừng, tiện tay bẻ một cành cây để búi tóc lên, tức giận cầm rìu chém về phía cái cây, khu vực bình luận thời gian thực vốn yên tĩnh vì tiếng rìu này mà đột ngột bùng nổ, trở nên sôi nổi.
Chết tiệt!
Người phụ nữ này là Hạ Huyên Nhi sao?
Mẹ nó, chặt cây thật sao? Trâu bò vậy!
Ha ha ha ha tôi cười chết mất, cô ấy chặt cây thật sao?
Tôi là anti fan, hiện tại tôi hơi bối rối.
Mẹ ơi, người phụ nữ này thật dũng mãnh, máy quay đều đang run run, trước đây tôi luôn mắng cô ấy, hiện tại tôi đột nhiên cảm thấy cổ hơi lạnh..
Các bình luận trong thời gian thực điên cuồng trồi lên, nhân viên đến xem cũng không xem được.
A, hôm nay dì đến đây đau bụng quá, hết sức rồi, đổi chap ngay đi..