Chương 17.2
[BOOK]Editor: Cá (C3)
Người đàn ông này thật may mắn, hung khí giết người do con mèo đã ra đã bị anh ta nhặt được rồi.
Người chơi chú ý đến thẻ công tác của nhân viên phục vụ nam có viết "Hà Tiểu Tất", họ nghĩ rằng người này là Nhan Ký Vân.
Tưởng rằng việc mèo đen chạy lung tung sẽ không ảnh hưởng đến trò chơi, nhưng giờ đây nhiều người chơi đã thay đổi suy nghĩ khi nhận ra rằng mèo đen có thể giúp họ tìm ra manh mối.
Người phản ứng nhanh nhất là Văn Nam Tinh, anh ta vừa lợi dụng mèo đen trong buổi phát sóng trực tiếp, thực sự thu hút được rất nhiều người xem, nhưng anh ta là một người chơi, không thể lúc nào cũng vuốt mèo trong phòng phát sóng trực tiếp được, ban đầu, anh ta cũng không quá để ý đến mèo đen, vậy nên lúc các NPC đuổi mèo anh chỉ bình tĩnh đứng quan sát xung quanh, tiện thể điều tra tình hình, nhưng bây giờ anh ta lại thay đổi ý định, mèo đen rất hữu ích, có thể lợi dụng.
"Quán ăn đêm" có thể hợp tác với người chơi để chia sẻ manh mối, cũng có thể một mình khám phá, không bị trò chơi bắt buộc phải phân nhóm, mức độ tự do rất cao.
Văn Nam Tinh nhìn thấy được tác dụng của mèo đen, biết đâu nó có thể giúp anh ta tìm ra manh mối thì sao?
Anh ta nhảy khỏi ghế cao, đi về phía ông chủ Lâm.
Nhan Ký Vân đã phá hỏng một vài bàn đồ ăn, lại đạp vỡ đĩa kẹo, sau cùng thì cậu cũng không thể thoát khỏi chiến thuật đám đông của ông chủ Lâm, cậu rơi vào một nữ nhân viên phục vụ, lực tay của cô rất mạnh, cậu giãy như thế nào cũng không thoát nổi.
Văn Nam Tinh nói với ông chủ Lâm: "Ông chủ Lâm, con mèo đen này vào nhà hàng với tôi, có lẽ nó đói nên đến tìm thức ăn, tôi thấy nó rất đẹp, hay là anh để tôi nhận nuôi nó đi."
Ông chủ Lâm nói: "Nhưng chỗ chúng tôi là một nhà hàng, bây giờ nó làm hỏng thức ăn của khách, tôi muốn dạy dỗ nó."
Trái tim Nhan Ký Vân run lên, ông chủ Lâm sẽ không biến thái như bác sĩ Trì đâu ha!
Văn Nam Tinh nói: "Nhưng bây giờ trong nhà hàng của anh đã xảy ra một vụ giết người, mọi người hẳn cũng chẳng còn tâm trạng ăn uống, nó chỉ là một con mèo thôi mà, nếu mấy người không đuổi nó, thức ăn trên bàn cũng sẽ không bị phá."
Ông chủ Lâm vươn ngón tay về phía đầu của Nhan Ký Vân, nhưng đầu ngón tay hắn ta chỉ xoa nhẹ đầu cậu rồi lại quay trở về túi quần.
Hắn ta liếc nhìn Văn Nam Tinh: "Nếu vị tiên sinh này đã yêu thích, tôi cũng không phản đối, nhưng xin hãy chăm sóc con mèo đen nhỏ này." Hắn ta nói với những người phục vụ khác: "Tôi nhớ ở sau bếp có một cái lồng, tạm thời nhốt nó lại, các cô cậu cứ để vị tiên sinh này nhìn chằm chằm mèo đen nhỏ ssi, tiện thể làm một miếng cá cho nó, nhà hàng chúng ta cái khác không nói, nhưng hải sản thì cũng đủ."
Văn Nam Tinh biết rằng ông chủ Lâm sợ con mèo chạy trốn, không muốn trực tiếp đưa con mèo cho anh ta, nhưng anh ta chỉ cần biết mèo đen ở đâu là được, đợi lát nữa lại lặng lẽ thả nó đi.
Nhan Ký Vân bị nhét vào một cái lồng không biết đã từng nhét thứ gì, bên trong vẫn còn sót lại một ít sợi lông màu đỏ sẫm, mùi máu tanh có chút nồng nặc.
Lúc này, hệ thống hẳn nên phát ra âm thanh thông báo: Người chơi Nhan Ký Vân bị nhốt vào lồng lần thứ ba, phát động nhiệm vụ phụ.
Ô lưới của lồng cũng không quá nhỏ, Nhan Ký Vân dùng móng vuốt của mình cạy một chút, cậu nghĩ rằng mình hẳn là có thể chui ra ngoài, nhưng bây giờ tạm thời quan sát trước đã.
So với việc một mực trốn tránh NPC, không bằng cậu bại lộ thân phận sau đó chờ ở chỗ này, ít nhất sẽ không có người đuổi theo cậu, như vậy cậu có thể nghỉ xả hơi một chốc.
Vì lồng không được sạch sẽ cho lắm, cậu không dám nằm sấp nên chọn một góc sạch sẽ trong lồng để ngồi xổm.
Chỉ chốc lát sau, cậu thực sự có được một con cá nấu nhạt nhẽo không thêm mắm dặm muối một chút nào.
Cậu cũng không quá muốn ăn, nhưng cậu không thể kiểm soát bản năng thèm cá, cậu còn muốn vượt qua phó bản, vậy nên lấp đầy dạ dày là thượng sách.
Cậu ngửi ngửi cá, không có thuốc, có thể yên tâm mà ăn rồi.
Mới vừa ăn một miếng cá, Nhan Ký Vân đột nhiên nghe thấy lời nhắc của hệ thống.
[Người chơi Nhan Ký Vân kích hoạt nhiệm vụ phụ: Ngài đã ăn cá trích Lâm Hiệp tặng, vui lòng tìm ra bí mật được Lâm Hiệp che giấu trước khi kết thúc phó bản, hoàn thành nhiệm vụ thưởng 500 điểm.]
Nhan Ký Vân giờ một miếng cá ăn cũng không được mà không ăn cũng chẳng xong, tại sao ăn có miếng cá cũng kích hoạt nhiệm vụ được hay vậy.
Nhưng như vậy cũng tốt, hệ thống hướng dẫn hắn khám phá phó bản, Lâm Hiệp là chủ nhà hàng, hắn ta nhất định có rất nhiều bí mật, có lẽ hắn ta chính là chìa khóa mở ra bí mật nổi tiếng của nhà hàng.
Đúng lúc này, một số khách hàng trong khu vực nghỉ ngơi đột nhiên nổ ra tranh cãi.
"Tại sao không cho chúng tôi rời đi? Mấy người có quyền gì mà không cho chúng tôi rời đi?"
"Đúng vậy, chúng tôi không có giết người, dựa vào đâu mà không cho chúng tôi đi?"
"Đêm đã khuya rồi, không cho chúng tôi trở về, buổi tối chúng tôi ngủ ở đâu? Tôi ngày mai còn phải đi làm đấy."
Ông chủ Lâm vẫn nhẹ nhàng trấn an mọi người: "Chờ cảnh sát đến chứng minh thân phận các vị, nếu không có vấn đề gì liền có thể rời đi."
Có người không phục: "Đấy là nhân viên nhà hàng anh, không liên quan gì đến chúng tôi, muốn ở lại thì cũng phải là mấy người chứ."
Ông chủ Lâm đứng gần cửa, chặn một nam một nữ đang muốn rời đi, nói: "Ngài Phùng, cô Tiêu, chúng tôi đã sắp xếp lại chỗ ngồi cho các vị nghỉ ngơi, tối nay mọi người ăn uống thoải mái, nhưng không ai được rời đi."
Một nam một nữ khăng khăng muốn rời đi, ông chủ Lâm và nhân viên phục vụ ngăn không cho họ đi, hai bên xảy ra xung đột, người chơi hoặc đang yên lặng tìm kiếm hoặc đang quan sát, dễ dàng giữ im lặng, cũng không ra tay, trò chơi giới hạn trong ba ngày, hiện tại chỉ mới bắt đầu, họ lựa chọn tiếp tục quan sát.
Nhan Ký Vân đã ăn uống no đủ, cậu không muốn ngồi chờ chết.
Cậu nghiêng đầu sang một bên chui ra ngoài dây thép, sau đó vặn người trái phải, phát huy tối đa súc cốt công, cậu đã vận động ở nhà với con sen suốt thời gian qua, trên người không có lấy một miếng mỡ, mảnh mai và khỏe mạnh hơn cả một con mèo cưng béo ú nu, cậu chỉ mất chưa đầy mười giây đã chui ra khỏi lồng.
Súc cốt công: Co rút gân xương khiến người mềm oặt, Việt Nam mình cũng có võ sư luyện thành công pháp này))
[Phòng phát sóng trực tiếp]
"?"
"Má ơi, tôi đã trải nghiệm súc cốt công từ góc nhìn thứ nhất!"
"Nó làm thế nào mà có thể chui qua cái lỗ nhỏ như vậy? Thật không thể tin được! Mở rộng tầm mắt!"
"Không hổ là Meo Meo mà tôi đã để mắt tới, quả nhiên là sinh vật chất lỏng, đổi lại những người chơi khác không chừng chỉ có thể ngồi trong lồng chờ kết án, nhưng Meo Meo lại khác, cái lồng không thể giam giữ nó một chút nào, trốn thoát giống như ăn miếng bánh uống miếng nước vậy, quá đơn giản."
"Lão Tứ quá vô dụng, ngay cả đi ra hộ giá quàng thượng cũng không biết!"
Cho ai quên thì Văn Nam Tinh được khán giả coi là công cụ hình người số 4))
"Không thể không nói, những người chơi trong bảng chạy trốn sẽ không thể nào thiếu nó, thật muốn thấy Meo Meo vào bảng chạy trốn."
Nhan Ký Vân đã thành công thoát khỏi lồng, không gì có thể ngăn cản khao khát tự do của mèo!
Cậu vừa rồi nhìn thấy một cầu thang dẫn lên tầng hai ở trong góc, cậu nhớ rằng ông chủ Lâm đi xuống từ tầng hai, lợi dụng tiếng ồn ở tầng dưới, Nhan Ký Vân đã lẻn lên tầng hai, tốc độ của cậu rất nhanh nên không chú ý đến lời nhắc có nội dung "Khách hàng dừng lại" ở bên cạnh.
Mà theo sau là ông chủ Lâm, người bị cô Tiêu tạt nước.[/BOOK]
[BOOK]Editor: Cá (C3)
Người đàn ông này thật may mắn, hung khí giết người do con mèo đã ra đã bị anh ta nhặt được rồi.
Người chơi chú ý đến thẻ công tác của nhân viên phục vụ nam có viết "Hà Tiểu Tất", họ nghĩ rằng người này là Nhan Ký Vân.
Tưởng rằng việc mèo đen chạy lung tung sẽ không ảnh hưởng đến trò chơi, nhưng giờ đây nhiều người chơi đã thay đổi suy nghĩ khi nhận ra rằng mèo đen có thể giúp họ tìm ra manh mối.
Người phản ứng nhanh nhất là Văn Nam Tinh, anh ta vừa lợi dụng mèo đen trong buổi phát sóng trực tiếp, thực sự thu hút được rất nhiều người xem, nhưng anh ta là một người chơi, không thể lúc nào cũng vuốt mèo trong phòng phát sóng trực tiếp được, ban đầu, anh ta cũng không quá để ý đến mèo đen, vậy nên lúc các NPC đuổi mèo anh chỉ bình tĩnh đứng quan sát xung quanh, tiện thể điều tra tình hình, nhưng bây giờ anh ta lại thay đổi ý định, mèo đen rất hữu ích, có thể lợi dụng.
"Quán ăn đêm" có thể hợp tác với người chơi để chia sẻ manh mối, cũng có thể một mình khám phá, không bị trò chơi bắt buộc phải phân nhóm, mức độ tự do rất cao.
Văn Nam Tinh nhìn thấy được tác dụng của mèo đen, biết đâu nó có thể giúp anh ta tìm ra manh mối thì sao?
Anh ta nhảy khỏi ghế cao, đi về phía ông chủ Lâm.
Nhan Ký Vân đã phá hỏng một vài bàn đồ ăn, lại đạp vỡ đĩa kẹo, sau cùng thì cậu cũng không thể thoát khỏi chiến thuật đám đông của ông chủ Lâm, cậu rơi vào một nữ nhân viên phục vụ, lực tay của cô rất mạnh, cậu giãy như thế nào cũng không thoát nổi.
Văn Nam Tinh nói với ông chủ Lâm: "Ông chủ Lâm, con mèo đen này vào nhà hàng với tôi, có lẽ nó đói nên đến tìm thức ăn, tôi thấy nó rất đẹp, hay là anh để tôi nhận nuôi nó đi."
Ông chủ Lâm nói: "Nhưng chỗ chúng tôi là một nhà hàng, bây giờ nó làm hỏng thức ăn của khách, tôi muốn dạy dỗ nó."
Trái tim Nhan Ký Vân run lên, ông chủ Lâm sẽ không biến thái như bác sĩ Trì đâu ha!
Văn Nam Tinh nói: "Nhưng bây giờ trong nhà hàng của anh đã xảy ra một vụ giết người, mọi người hẳn cũng chẳng còn tâm trạng ăn uống, nó chỉ là một con mèo thôi mà, nếu mấy người không đuổi nó, thức ăn trên bàn cũng sẽ không bị phá."
Ông chủ Lâm vươn ngón tay về phía đầu của Nhan Ký Vân, nhưng đầu ngón tay hắn ta chỉ xoa nhẹ đầu cậu rồi lại quay trở về túi quần.
Hắn ta liếc nhìn Văn Nam Tinh: "Nếu vị tiên sinh này đã yêu thích, tôi cũng không phản đối, nhưng xin hãy chăm sóc con mèo đen nhỏ này." Hắn ta nói với những người phục vụ khác: "Tôi nhớ ở sau bếp có một cái lồng, tạm thời nhốt nó lại, các cô cậu cứ để vị tiên sinh này nhìn chằm chằm mèo đen nhỏ ssi, tiện thể làm một miếng cá cho nó, nhà hàng chúng ta cái khác không nói, nhưng hải sản thì cũng đủ."
Văn Nam Tinh biết rằng ông chủ Lâm sợ con mèo chạy trốn, không muốn trực tiếp đưa con mèo cho anh ta, nhưng anh ta chỉ cần biết mèo đen ở đâu là được, đợi lát nữa lại lặng lẽ thả nó đi.
Nhan Ký Vân bị nhét vào một cái lồng không biết đã từng nhét thứ gì, bên trong vẫn còn sót lại một ít sợi lông màu đỏ sẫm, mùi máu tanh có chút nồng nặc.
Lúc này, hệ thống hẳn nên phát ra âm thanh thông báo: Người chơi Nhan Ký Vân bị nhốt vào lồng lần thứ ba, phát động nhiệm vụ phụ.
Ô lưới của lồng cũng không quá nhỏ, Nhan Ký Vân dùng móng vuốt của mình cạy một chút, cậu nghĩ rằng mình hẳn là có thể chui ra ngoài, nhưng bây giờ tạm thời quan sát trước đã.
So với việc một mực trốn tránh NPC, không bằng cậu bại lộ thân phận sau đó chờ ở chỗ này, ít nhất sẽ không có người đuổi theo cậu, như vậy cậu có thể nghỉ xả hơi một chốc.
Vì lồng không được sạch sẽ cho lắm, cậu không dám nằm sấp nên chọn một góc sạch sẽ trong lồng để ngồi xổm.
Chỉ chốc lát sau, cậu thực sự có được một con cá nấu nhạt nhẽo không thêm mắm dặm muối một chút nào.
Cậu cũng không quá muốn ăn, nhưng cậu không thể kiểm soát bản năng thèm cá, cậu còn muốn vượt qua phó bản, vậy nên lấp đầy dạ dày là thượng sách.
Cậu ngửi ngửi cá, không có thuốc, có thể yên tâm mà ăn rồi.
Mới vừa ăn một miếng cá, Nhan Ký Vân đột nhiên nghe thấy lời nhắc của hệ thống.
[Người chơi Nhan Ký Vân kích hoạt nhiệm vụ phụ: Ngài đã ăn cá trích Lâm Hiệp tặng, vui lòng tìm ra bí mật được Lâm Hiệp che giấu trước khi kết thúc phó bản, hoàn thành nhiệm vụ thưởng 500 điểm.]
Nhan Ký Vân giờ một miếng cá ăn cũng không được mà không ăn cũng chẳng xong, tại sao ăn có miếng cá cũng kích hoạt nhiệm vụ được hay vậy.
Nhưng như vậy cũng tốt, hệ thống hướng dẫn hắn khám phá phó bản, Lâm Hiệp là chủ nhà hàng, hắn ta nhất định có rất nhiều bí mật, có lẽ hắn ta chính là chìa khóa mở ra bí mật nổi tiếng của nhà hàng.
Đúng lúc này, một số khách hàng trong khu vực nghỉ ngơi đột nhiên nổ ra tranh cãi.
"Tại sao không cho chúng tôi rời đi? Mấy người có quyền gì mà không cho chúng tôi rời đi?"
"Đúng vậy, chúng tôi không có giết người, dựa vào đâu mà không cho chúng tôi đi?"
"Đêm đã khuya rồi, không cho chúng tôi trở về, buổi tối chúng tôi ngủ ở đâu? Tôi ngày mai còn phải đi làm đấy."
Ông chủ Lâm vẫn nhẹ nhàng trấn an mọi người: "Chờ cảnh sát đến chứng minh thân phận các vị, nếu không có vấn đề gì liền có thể rời đi."
Có người không phục: "Đấy là nhân viên nhà hàng anh, không liên quan gì đến chúng tôi, muốn ở lại thì cũng phải là mấy người chứ."
Ông chủ Lâm đứng gần cửa, chặn một nam một nữ đang muốn rời đi, nói: "Ngài Phùng, cô Tiêu, chúng tôi đã sắp xếp lại chỗ ngồi cho các vị nghỉ ngơi, tối nay mọi người ăn uống thoải mái, nhưng không ai được rời đi."
Một nam một nữ khăng khăng muốn rời đi, ông chủ Lâm và nhân viên phục vụ ngăn không cho họ đi, hai bên xảy ra xung đột, người chơi hoặc đang yên lặng tìm kiếm hoặc đang quan sát, dễ dàng giữ im lặng, cũng không ra tay, trò chơi giới hạn trong ba ngày, hiện tại chỉ mới bắt đầu, họ lựa chọn tiếp tục quan sát.
Nhan Ký Vân đã ăn uống no đủ, cậu không muốn ngồi chờ chết.
Cậu nghiêng đầu sang một bên chui ra ngoài dây thép, sau đó vặn người trái phải, phát huy tối đa súc cốt công, cậu đã vận động ở nhà với con sen suốt thời gian qua, trên người không có lấy một miếng mỡ, mảnh mai và khỏe mạnh hơn cả một con mèo cưng béo ú nu, cậu chỉ mất chưa đầy mười giây đã chui ra khỏi lồng.
Súc cốt công: Co rút gân xương khiến người mềm oặt, Việt Nam mình cũng có võ sư luyện thành công pháp này))
[Phòng phát sóng trực tiếp]
"?"
"Má ơi, tôi đã trải nghiệm súc cốt công từ góc nhìn thứ nhất!"
"Nó làm thế nào mà có thể chui qua cái lỗ nhỏ như vậy? Thật không thể tin được! Mở rộng tầm mắt!"
"Không hổ là Meo Meo mà tôi đã để mắt tới, quả nhiên là sinh vật chất lỏng, đổi lại những người chơi khác không chừng chỉ có thể ngồi trong lồng chờ kết án, nhưng Meo Meo lại khác, cái lồng không thể giam giữ nó một chút nào, trốn thoát giống như ăn miếng bánh uống miếng nước vậy, quá đơn giản."
"Lão Tứ quá vô dụng, ngay cả đi ra hộ giá quàng thượng cũng không biết!"
Cho ai quên thì Văn Nam Tinh được khán giả coi là công cụ hình người số 4))
"Không thể không nói, những người chơi trong bảng chạy trốn sẽ không thể nào thiếu nó, thật muốn thấy Meo Meo vào bảng chạy trốn."
Nhan Ký Vân đã thành công thoát khỏi lồng, không gì có thể ngăn cản khao khát tự do của mèo!
Cậu vừa rồi nhìn thấy một cầu thang dẫn lên tầng hai ở trong góc, cậu nhớ rằng ông chủ Lâm đi xuống từ tầng hai, lợi dụng tiếng ồn ở tầng dưới, Nhan Ký Vân đã lẻn lên tầng hai, tốc độ của cậu rất nhanh nên không chú ý đến lời nhắc có nội dung "Khách hàng dừng lại" ở bên cạnh.
Mà theo sau là ông chủ Lâm, người bị cô Tiêu tạt nước.[/BOOK]