Chương 11.2:
Editor: Cá (C3)
Cho đến khi xung quanh vang lên giọng nói của mẹ Lý và ba Lý, sự im lặng giữ một người một mèo mới bị phá vỡ.
Nhan Ký Vân liếc nhìn thời gian ở góc trên bên phải.
[Còn một giờ nữa sẽ kết thúc phó bản.]
Không biết làm thế nào họ tìm được nơi này, chuyện gì đã xảy ra với ba người chơi kia? Cặp vợ chồng này khó ngăn cản vậy sao?
Ngoại trừ thanh âm của mẹ Lý cùng ba Lý, còn có thanh âm của những người chơi khác.
Mẹ Lý trở nên lo lắng: "Dương Dương, con đi đâu rồi?"
Áo hoodie an ủi: "Có lẽ đứa nhỏ muốn cùng mèo con chơi đùa, chúng ta lại đi tìm thử xem."
Mẹ Lý nói: "Nó chạy gần một tiếng rồi, Dương Dương, vui vẻ đủ rồi thì về thôi."
Mẹ Lý đột nhiên nghĩ tới một chuyện, lấy điện thoại di động ra, bấm vào một ứng dụng trên điện thoại, từ góc độ của áo hoodie nhìn xuống có thể thấy rõ ràng đó là một ứng dụng định vị GPS, một cái là hình mẹ Lý, một cái là hình Lý Mục Dương, hai hình đang ở cùng một vị trí.
Nói cách khác, mẹ Lý đã dùng điện thoại di động theo dõi hành tung của Lý Mục Dương trong suốt thời gian vừa rồi.
Lý Mục Dương mới chỉ là học sinh tiểu học lớp bốn nên việc xác định tung tích của đứa trẻ là điều hợp lý, nhưng là một người trưởng thành và theo những gì họ biết về tình hình của gia đình họ Lý, họ chỉ cảm thấy ngột ngạt.
Khi mẹ Lý đến gần, Nhan Ký Vân trở nên cảnh giác, tiếng bước chân của mẹ Lý khác với nhưngc người khác, khi cô ta bước đi, gót chân của cô ta kéo lê một chút, điều này rất dễ nhận ra, Nhan Ký Vân bởi vì trở thành mèo đã dùng thời gian một tháng để kiểm tra khả năng nhận dạng của cậu, cậu chưa bao giờ thất bại.
Mẹ Lý đang đến gần họ, bị những người chơi khác kéo lại, tốc độ cũng coi như là chậm.
Nhan Ký Vân chui vào trong ống trụ, Lý Mục Dương không biết rằng mẹ Lý đang đến gần, cậu bé nghĩ rằng Nhan Ký Vân không thể ngồi yên, Lý Mục Dương cũng chui vào ống nhựa và trèo ra ngoài.
Nhan Ký Vân nghe thấy tiếng bước chân của mẹ Lý ngày càng hỗn loạn, sau đó nghe thấy bên kia gọi tên của Lý Mục Dương.
"Dương Dương, đừng nghịch nữa, mau trở về!"
Giọng nói của cô càng lúc càng gấp gáp, tiếng bước chân càng lúc càng gần vị trí của Lý Mục Dương và Nhan Ký Vân.
Không chỉ có giọng nói của cô ta, mà ba Lý cũng phàn nàn về mẹ Lý.
"Cô trông con thế nào, về đến nhà lại để nó chạy ra ngoài? Cô có biết thời gian của tôi rất quý giá hay không, đêm nay còn mời người ta cùng chơi game."
"Chồng à, em cũng không cố ý, Dương Dương thích con mèo đen đó, thằng bé định vào nhà, nhưng con mèo đen đột nhiên lại chạy ra ngoài."
"Cô cũng biết ngụy biện nhỉ, trông mỗi đứa nhỏ cũng làm không nổi!"
Mẹ Lý đau lòng nhìn ba Lý, sau đó cô tiếp tục đi tìm Lý Mục Dương.
"Dương Dương, mẹ biết con ở trong lâu đài này."
"Con cũng không phải trẻ con nữa, chơi đồ chơi cũng không thể đánh mất lý trí, con mau cùng mẹ về nhà đi."
"Con mèo chết tiệt này, bắt được rồi nhất định phải cho đi."
"Lý Mục Dương, con nếu lại không đi ra, mẹ mà bắt được con mèo đen kia lập tức đuổi đi."
Giọng nói của mẹ Lý từ bình tĩnh chuyển sang lo lắng, dần dần trở nên sắc bén hơn.
Nhan Ký Vân thầm cười nhạo trong lòng, mẹ Lý sao có thể cho đi, cô chỉ hận không thể bóp cổ mình chết rồi cho vào túi ni lông ném vào thùng rác.
Không thể tin lời của người phụ nữ này.
Cậu tức giận vẫy đuôi, sau đó quay đầu lại nhìn Lý Mục Dương đang yên lặng cười với mình.
Một người một mèo từ từ ra khỏi ống.
Ống tròn đã được dựng lên, nếu mẹ Lý muốn bắt Lý Mục Dương và mèo đen, cô hoặc là chui vào trong ống từ phía sau đuổi theo, hoặc là đi vòng qua phía dưới ống đến cầu trượt phía trước chờ đợi.
Làm người trưởng thành, mẹ Lý chọn cách đến chỗ cầu trượt và đợi một người một mèo bị bắt.
Khi Nhan Ký Vân nghe thấy cô ta đi về phía trước, cậu lập tức quay lại và trở về thoe đường trước đó đã đi, Lý Mục Dương cũng theo cậu bò trở lại.
Ban đầu bọn họ bò không xa lắm, bò ngược lại ra khỏi ống rất nhanh, Nhan Ký Vân chạy ra khỏi lâu đài, Lý Mục Dương vui vẻ đuổi theo, những người chơi khác cố ý tách mẹ Lý và Lý Mục Dương ra, ý đồ kéo dài thời gian.
Nhưng mẹ Lý và ba Lý rốt cuộc vẫn tìm được Lý Mục Dương!
Nhan Ký Vân và Lý Mục Dương chạy không xa lắm, Lý Mục Dương dừng lại ở đài phun nước nhân tạo trong khu chung cư, nó bắt chước những đứa trẻ khác, khi nước phun ra như bức màn, nó lao tới, khi nước ngừng lại, nó đứng sang một bên và đối mặt với Nhan Ký Vân, mèo đang chạy cùng cậu bé, mỉm cười rất vui vẻ, tâm trạng của cậu bé đang rất tốt.
[Người chơi Nhan Ký Vân nhận được hảo cảm của Lý Mục Dương + 5.]
[Người chơi Nhan Ký Vân nhận được hảo cảm của Lý Mục Dương + 5.]
[Người chơi Nhan Ký Vân nhận được hảo cảm của Lý Mục Dương + 5.]
[Người chơi Nhan Ký Vân nhận được hảo cảm của Lý Mục Dương + 5.]
[Người chơi Nhan Ký Vân nhận được hảo cảm của Lý Mục Dương + 5.]
Những người chơi khác chạy tới bảo vệ Lý Mục Dương: "..."
Mức độ cho hảo cảm này mẹ nó thật thái quá!
Nhan Ký Vân có phải là con trai thất lạc của NPC không vậy? Vội vàng đuổi theo lại để cho Nhan Ký Vân kiếm lợi, đau lòng làm sao!
Mẹ Lý lúc này sắc mặt hoàn toàn không thể nhìn, thở hổn hển chạy tới chỗ Lý Mục Dương.
Gương mặt cô hoàn toàn hòa vào bóng đêm, cô gắt gao nhìn chằm chằm Lý Mục Dương: "Dương Dương, về nhà đi."
Lý Mục Dương vừa mới bị nước phun tới, còn tươi cười, cùng Hạt Mè chơi rất vui vẻ, trong lòng nảy mầm hạt giống "Không muốn về nhà".
Lần đầu tiên, nó nhìn thằng vào người mẹ đang dài mặt ra của mình: "Mẹ, con muốn chơi một lúc."
Mẹ Lý trực tiếp nắm lấy cổ tay nó: "Còn ra điều kiện với tao? Tối nay chơi chưa đủ sao? Đi về nhà!"
Những người chơi đang hoạt động xung quanh thầm nghĩ tất nhiên là không đủ, bây giờ mới 7: 30, vẫn còn nửa giờ nữa!
Lý Mục Dương tuyệt đối, tuyệt đối không thể về nhà!
Nhan Ký Vân theo bản năng muốn lao lên cào mẹ Lý, nhưng vào lúc này, ba Lý không biết từ đâu xuất hiện đột nhiên đè cậu xuống và dùng tay không nhấc gáy cậu.
Ba Lý cười lạnh nói: "Tao ngày hôm qua bắt được mày một lần, hôm nay vẫn có thể bắt được mày."
Nhan Ký Vân dù muốn cũng không thể di chuyển, ba Lý rất cảnh giác, hắn giữ chặt tứ chi của Nhan Ký Vân để ngăn cậu chạy trốn.
Thấy vậy, Vương Miên và những người khác lo lắng như con kiến lên nồi: "Nên làm gì đây? Lý Mục Dương sắp bị đưa về nhà."
Thanh niên mặc áo hoodie nói: "Chúng ta là nhân viên bảo an, lát nữa sẽ mượn cớ xem nhà bọn họ."
Dương Tuyết cũng đồng ý với áo hoodie.
Bọn họ có chủ ý, nhưng đám người chơi đầu trọc không đợi được nữa, chỉ cần Lý Mục Dương về nhà, nó liền chết, còn có nửa tiếng đồng hồ, vô luận như thế nào, bọn hắn phải trì hoãn!
Vì vậy, tên đầu trọc và những người khác đã chủ động xông lên đánh ba Lý và mẹ Lý bất tỉnh và đưa họ đi.
Nhưng vào lúc này, các nhân viên bảo an tuần tra thực sự của khu chung cư lao tới, tổng cộng đi tới có tám người, trên tay mỗi người đều cầm dùi cui điện.
Hai trong số các nhân viên bảo an lao thẳng vào Vương Miên và áo hoodie.
Thanh niên mặc áo hoodie tránh côn điện của nhân viên bảo an và hét lên: "Chết tiệt, chuyện gì đang xảy ra vậy!"
Ba Lý cười nhạo họ và nói: "Các người quá đáng ngờ, tôi biết người của bộ phận an ninh, họ không hề bổ sung bất kỳ nhân viên bảo an mới nào cả tháng nay."
Hắn ta quay trở lại với vợ, con trai và con vật cưng chạy loạn xung quanh mà hắn ta vừa bắt được, không quay đầu lại.
Toàn thân Nhan Ký Vân ở trong trạng thái cự tuyệt.
Không thể quay lại, sẽ chết!
Lúc này, tất cả người chơi đều nghe được hệ thống nhắc nhở.
Cho đến khi xung quanh vang lên giọng nói của mẹ Lý và ba Lý, sự im lặng giữ một người một mèo mới bị phá vỡ.
Nhan Ký Vân liếc nhìn thời gian ở góc trên bên phải.
[Còn một giờ nữa sẽ kết thúc phó bản.]
Không biết làm thế nào họ tìm được nơi này, chuyện gì đã xảy ra với ba người chơi kia? Cặp vợ chồng này khó ngăn cản vậy sao?
Ngoại trừ thanh âm của mẹ Lý cùng ba Lý, còn có thanh âm của những người chơi khác.
Mẹ Lý trở nên lo lắng: "Dương Dương, con đi đâu rồi?"
Áo hoodie an ủi: "Có lẽ đứa nhỏ muốn cùng mèo con chơi đùa, chúng ta lại đi tìm thử xem."
Mẹ Lý nói: "Nó chạy gần một tiếng rồi, Dương Dương, vui vẻ đủ rồi thì về thôi."
Mẹ Lý đột nhiên nghĩ tới một chuyện, lấy điện thoại di động ra, bấm vào một ứng dụng trên điện thoại, từ góc độ của áo hoodie nhìn xuống có thể thấy rõ ràng đó là một ứng dụng định vị GPS, một cái là hình mẹ Lý, một cái là hình Lý Mục Dương, hai hình đang ở cùng một vị trí.
Nói cách khác, mẹ Lý đã dùng điện thoại di động theo dõi hành tung của Lý Mục Dương trong suốt thời gian vừa rồi.
Lý Mục Dương mới chỉ là học sinh tiểu học lớp bốn nên việc xác định tung tích của đứa trẻ là điều hợp lý, nhưng là một người trưởng thành và theo những gì họ biết về tình hình của gia đình họ Lý, họ chỉ cảm thấy ngột ngạt.
Khi mẹ Lý đến gần, Nhan Ký Vân trở nên cảnh giác, tiếng bước chân của mẹ Lý khác với nhưngc người khác, khi cô ta bước đi, gót chân của cô ta kéo lê một chút, điều này rất dễ nhận ra, Nhan Ký Vân bởi vì trở thành mèo đã dùng thời gian một tháng để kiểm tra khả năng nhận dạng của cậu, cậu chưa bao giờ thất bại.
Mẹ Lý đang đến gần họ, bị những người chơi khác kéo lại, tốc độ cũng coi như là chậm.
Nhan Ký Vân chui vào trong ống trụ, Lý Mục Dương không biết rằng mẹ Lý đang đến gần, cậu bé nghĩ rằng Nhan Ký Vân không thể ngồi yên, Lý Mục Dương cũng chui vào ống nhựa và trèo ra ngoài.
Nhan Ký Vân nghe thấy tiếng bước chân của mẹ Lý ngày càng hỗn loạn, sau đó nghe thấy bên kia gọi tên của Lý Mục Dương.
"Dương Dương, đừng nghịch nữa, mau trở về!"
Giọng nói của cô càng lúc càng gấp gáp, tiếng bước chân càng lúc càng gần vị trí của Lý Mục Dương và Nhan Ký Vân.
Không chỉ có giọng nói của cô ta, mà ba Lý cũng phàn nàn về mẹ Lý.
"Cô trông con thế nào, về đến nhà lại để nó chạy ra ngoài? Cô có biết thời gian của tôi rất quý giá hay không, đêm nay còn mời người ta cùng chơi game."
"Chồng à, em cũng không cố ý, Dương Dương thích con mèo đen đó, thằng bé định vào nhà, nhưng con mèo đen đột nhiên lại chạy ra ngoài."
"Cô cũng biết ngụy biện nhỉ, trông mỗi đứa nhỏ cũng làm không nổi!"
Mẹ Lý đau lòng nhìn ba Lý, sau đó cô tiếp tục đi tìm Lý Mục Dương.
"Dương Dương, mẹ biết con ở trong lâu đài này."
"Con cũng không phải trẻ con nữa, chơi đồ chơi cũng không thể đánh mất lý trí, con mau cùng mẹ về nhà đi."
"Con mèo chết tiệt này, bắt được rồi nhất định phải cho đi."
"Lý Mục Dương, con nếu lại không đi ra, mẹ mà bắt được con mèo đen kia lập tức đuổi đi."
Giọng nói của mẹ Lý từ bình tĩnh chuyển sang lo lắng, dần dần trở nên sắc bén hơn.
Nhan Ký Vân thầm cười nhạo trong lòng, mẹ Lý sao có thể cho đi, cô chỉ hận không thể bóp cổ mình chết rồi cho vào túi ni lông ném vào thùng rác.
Không thể tin lời của người phụ nữ này.
Cậu tức giận vẫy đuôi, sau đó quay đầu lại nhìn Lý Mục Dương đang yên lặng cười với mình.
Một người một mèo từ từ ra khỏi ống.
Ống tròn đã được dựng lên, nếu mẹ Lý muốn bắt Lý Mục Dương và mèo đen, cô hoặc là chui vào trong ống từ phía sau đuổi theo, hoặc là đi vòng qua phía dưới ống đến cầu trượt phía trước chờ đợi.
Làm người trưởng thành, mẹ Lý chọn cách đến chỗ cầu trượt và đợi một người một mèo bị bắt.
Khi Nhan Ký Vân nghe thấy cô ta đi về phía trước, cậu lập tức quay lại và trở về thoe đường trước đó đã đi, Lý Mục Dương cũng theo cậu bò trở lại.
Ban đầu bọn họ bò không xa lắm, bò ngược lại ra khỏi ống rất nhanh, Nhan Ký Vân chạy ra khỏi lâu đài, Lý Mục Dương vui vẻ đuổi theo, những người chơi khác cố ý tách mẹ Lý và Lý Mục Dương ra, ý đồ kéo dài thời gian.
Nhưng mẹ Lý và ba Lý rốt cuộc vẫn tìm được Lý Mục Dương!
Nhan Ký Vân và Lý Mục Dương chạy không xa lắm, Lý Mục Dương dừng lại ở đài phun nước nhân tạo trong khu chung cư, nó bắt chước những đứa trẻ khác, khi nước phun ra như bức màn, nó lao tới, khi nước ngừng lại, nó đứng sang một bên và đối mặt với Nhan Ký Vân, mèo đang chạy cùng cậu bé, mỉm cười rất vui vẻ, tâm trạng của cậu bé đang rất tốt.
[Người chơi Nhan Ký Vân nhận được hảo cảm của Lý Mục Dương + 5.]
[Người chơi Nhan Ký Vân nhận được hảo cảm của Lý Mục Dương + 5.]
[Người chơi Nhan Ký Vân nhận được hảo cảm của Lý Mục Dương + 5.]
[Người chơi Nhan Ký Vân nhận được hảo cảm của Lý Mục Dương + 5.]
[Người chơi Nhan Ký Vân nhận được hảo cảm của Lý Mục Dương + 5.]
Những người chơi khác chạy tới bảo vệ Lý Mục Dương: "..."
Mức độ cho hảo cảm này mẹ nó thật thái quá!
Nhan Ký Vân có phải là con trai thất lạc của NPC không vậy? Vội vàng đuổi theo lại để cho Nhan Ký Vân kiếm lợi, đau lòng làm sao!
Mẹ Lý lúc này sắc mặt hoàn toàn không thể nhìn, thở hổn hển chạy tới chỗ Lý Mục Dương.
Gương mặt cô hoàn toàn hòa vào bóng đêm, cô gắt gao nhìn chằm chằm Lý Mục Dương: "Dương Dương, về nhà đi."
Lý Mục Dương vừa mới bị nước phun tới, còn tươi cười, cùng Hạt Mè chơi rất vui vẻ, trong lòng nảy mầm hạt giống "Không muốn về nhà".
Lần đầu tiên, nó nhìn thằng vào người mẹ đang dài mặt ra của mình: "Mẹ, con muốn chơi một lúc."
Mẹ Lý trực tiếp nắm lấy cổ tay nó: "Còn ra điều kiện với tao? Tối nay chơi chưa đủ sao? Đi về nhà!"
Những người chơi đang hoạt động xung quanh thầm nghĩ tất nhiên là không đủ, bây giờ mới 7: 30, vẫn còn nửa giờ nữa!
Lý Mục Dương tuyệt đối, tuyệt đối không thể về nhà!
Nhan Ký Vân theo bản năng muốn lao lên cào mẹ Lý, nhưng vào lúc này, ba Lý không biết từ đâu xuất hiện đột nhiên đè cậu xuống và dùng tay không nhấc gáy cậu.
Ba Lý cười lạnh nói: "Tao ngày hôm qua bắt được mày một lần, hôm nay vẫn có thể bắt được mày."
Nhan Ký Vân dù muốn cũng không thể di chuyển, ba Lý rất cảnh giác, hắn giữ chặt tứ chi của Nhan Ký Vân để ngăn cậu chạy trốn.
Thấy vậy, Vương Miên và những người khác lo lắng như con kiến lên nồi: "Nên làm gì đây? Lý Mục Dương sắp bị đưa về nhà."
Thanh niên mặc áo hoodie nói: "Chúng ta là nhân viên bảo an, lát nữa sẽ mượn cớ xem nhà bọn họ."
Dương Tuyết cũng đồng ý với áo hoodie.
Bọn họ có chủ ý, nhưng đám người chơi đầu trọc không đợi được nữa, chỉ cần Lý Mục Dương về nhà, nó liền chết, còn có nửa tiếng đồng hồ, vô luận như thế nào, bọn hắn phải trì hoãn!
Vì vậy, tên đầu trọc và những người khác đã chủ động xông lên đánh ba Lý và mẹ Lý bất tỉnh và đưa họ đi.
Nhưng vào lúc này, các nhân viên bảo an tuần tra thực sự của khu chung cư lao tới, tổng cộng đi tới có tám người, trên tay mỗi người đều cầm dùi cui điện.
Hai trong số các nhân viên bảo an lao thẳng vào Vương Miên và áo hoodie.
Thanh niên mặc áo hoodie tránh côn điện của nhân viên bảo an và hét lên: "Chết tiệt, chuyện gì đang xảy ra vậy!"
Ba Lý cười nhạo họ và nói: "Các người quá đáng ngờ, tôi biết người của bộ phận an ninh, họ không hề bổ sung bất kỳ nhân viên bảo an mới nào cả tháng nay."
Hắn ta quay trở lại với vợ, con trai và con vật cưng chạy loạn xung quanh mà hắn ta vừa bắt được, không quay đầu lại.
Toàn thân Nhan Ký Vân ở trong trạng thái cự tuyệt.
Không thể quay lại, sẽ chết!
Lúc này, tất cả người chơi đều nghe được hệ thống nhắc nhở.