Welcome! You have been invited by Phuonganh0633 to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 498: Không có gì quan trọng hơn em

[HIDE-THANKS]
"..."

Phó Hàn Tranh im lặng không nói.

Cố Vi Vi buồn cười nhìn anh, cũng không tiếp tục dây dưa với anh nói nhiều nữa.

"Được rồi, tạm thời chúng ta không thảo luận vấn đề này."

Dù sao, trước tiên bọn họ cũng không có cách nào có con, chờ kết hôn rồi nói sau.

Phó Hàn Tranh hôn nhẹ lên trán nàng, đề nghị.

"Thừa dịp hai ngày nghỉ ngơi này, có định đi nghỉ ở đâu không?"

Cho đến nay, bọn họ đều có công việc riêng của mình đều rất bận rộn.

Trước đó cô đã nói muốn tìm một nơi để nghỉ dưỡng, nhân cơ hội này vừa vặn có thể đi ra ngoài.

Cố Vi Vi trừng mắt nhìn anh một cái, "Ngày mai đến bệnh viện thăm Nguyên Sóc, người ta còn nằm trong bệnh viện, chúng ta sao có thể đi nghỉ chứ?

Hơn nữa, Nguyên Mộng gửi tin tức nói với cô, vết thương cũ của sư phụ vẫn chưa lành hẳn.

Phó Hàn Tranh bất đắc dĩ khẽ thở dài, lần này có thể cứu cô trở về, bọn họ quả đã bổ ra không ít công sực.

Không có gì đáng trách khi cô ấy đến thăm họ.

Cố Vi Vi nhìn bộ dạng thất vọng của anh, cười nói hỏi.

" Bây giờ không đi được, vậy để giành đến tuần trăng mật sau khi kết hôn rồi đi. "

Cô cũng muốn đi nghỉ với anh ở một nơi mà cô không bị quấy rầy.

Tuy nhiên, Nguyên Sóc vẫn bị thương phải nhập viện, bởi vì cô mất tích một thời gian, nên bên phía Kiều Lâm chắc chắn cũng đang phải xử lý một đống rắc rối.

Lúc này, cô nào có tâm trạng gì, mà đi nghỉ.

Phó Hàn Tranh ôm cô trở về phòng, thuận miệng nói.

" Em có thể hỏi bọn họ, sau này có muốn ở lại Phó gia hay không. "

Cố Vi Vi ngẩn người," Ở lại Phó gia? "

" Không phải nói, Cố gia và Gia tộc Dolans đều đang truy đuổi bọn họ, lần này bọn họ cứu em, Phó gia có thể cung cấp nơi trú ẩn cho bọn họ. "Phó Hàn Tranh nói.

" Chuyện này.. Em sẽ nói chuyện với họ. "Cố Vi Vi nói.

Kỳ thật, lúc trước cô cũng nghĩ tới chuyện này, nghĩ biện pháp để cho bọn họ ở lại Phó gia.

Chỉ có Phó gia ở Trung Quốc, mới có thể cung cấp cho họ nơi trú ẩn.

Thế nhưng, Phó Hàn Tranh là một người đa nghi, nếu như không biết rõ lai lịch thân phận của bọn họ, không có khả năng giữ lại bọn họ.

Không nghĩ tới bởi vì mình lần này xảy ra chuyện, âm dương đảo lộn ngược lại để cho bọn Nguyên Sóc bọn họ có được sự tin tưởng của anh.

Phó Hàn Tranh đi qua phòng làm việc, lấy lại tài liệu chưa đọc xong.

" Ngày mai đến bệnh viện, có cần anh đi cùng không? "

Cố Vi Vi nhìn một đống tài liệu tiếng nước ngoài trong tay anh.

" Anh cứ làm công việc của mình đi, em đi hai tiếng sẽ về liền. "

Phó Hàn Tranh gật đầu, cũng không miễn cưỡng cô.

Tuy rằng đại đa số công việc có thể để Phó Thời Khâm xử lý, nhưng anh đi nhiều ngày như vậy, vẫn tồn lại một đống công việc nhất định phải do anh xử lý.

Cố Vi Vi ngồi bên cạnh anh đọc sách, nhưng không thể tập trung được, lật qua lật lại không nhịn được mà hỏi anh.

" Em giấu anh chuyện em và nguyên sóc bọn họ gặp mặt, anh.. Anh không tức giận sao? "

Phó Hàn Tranh liếc mắt nhìn cô một cái," Đúng là nên tức giận. "

Nhưng nó không quan trọng so với việc suýt mất cô ấy. Không có gì quan trọng hơn chuyện cô ấy ở bên cạnh anh.

Nếu không có chuyện này xảy ra, anh ta thực sự sẽ rất tức giận.

Nhưng khi trải qua sự xa cách đau đớn lần, cô một lần nữa trở lại với anh, tất cả mọi thứ khác anh đều không để tâm so sánh.

Cố Vi Vi nở nụ cười," Nhưng mà, bởi vì em đã trở lại, cho nên anh không tức giận? "

Khi thích một người quá sâu, dường như thực sự có thể có tâm linh tương thông cùng người ấy, dễ dàng có thể đọc được suy nghĩ thực sự của đối phương.

Phó Hàn Tranh đưa tay sờ sờ đầu cô, đôi mắt phượng u ám tràn ngập yêu thương vô tận.

" Chỉ cần em trở về, cái gì cũng không quan trọng."

Lúc đó Hà Trì đưa cho anh báo cáo, khiến anh lầm tưởng cô đã chết.

Anh ta chỉ muốn buông bỏ hết mọi thứ, cầu mong cô sẽ trở lại.

Nếu cô thật sự trở về, anh cũng không cần phải đi so đo những chuyện nhỏ nhặt này.
[/HIDE-THANKS]

_Htt<3_
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 499: Phó Hàn Tranh nghi ngờ em thì phải làm sao?

[HIDE-THANKS]
Sáng sớm, hai người cùng nhau dùng bữa sáng, Phó Hàn Tranh mới bảo tài xế đưa cô đến bệnh viện. Cố Vi Vi đến bệnh viện, vừa lúc trong thang máy gặp Hà Trì, hai người cùng nhau đi đến phòng bệnh của Nguyên Sóc.

Kết quả, khi cô đẩy cửa ra thì nhìn thấy, Nguyên Mộng đang ngồi trong lòng Nguyên Sóc, hai người hôn đến điên cuồng. Cô đóng sầm cửa lại, xấu hổ đến đỏ mặt.

Cô biết Nguyên Mộng nữ lưu manh này không biết xấu hổ, nhưng tốt xấu gì đây là bệnh viện, không thể bớt bớt một chút hay sao? Một lát sau, Nguyên Mộng tới mở cửa, không hề xấu hổ khi bị người ta nhìn thấy cảnh mình thân thiết với chồng.

Lại còn cười, chế giễu họ.

"Có cái gì đâu mà ngại, em cùng Phó Hàn Tranh cũng không phải chưa từng làm qua, ngươi hai người ở bến cảng hôn nhau có khác gì chị đâu, chị nói sai cái gì à?"

"..."

Cố Vi Vi nhìn cô một cái, trực tiếp cầm hộp giữ ấm đến bên giường bệnh, nhìn Nguyên Sóc nói.

"Em có mang theo ít cháo, hai người các ngươi ăn một chút đi." Hà Trì kiểm tra vết thương, rồi nói với mấy người.

"Vết thương này không có gì phải lo, qua một thời gian là tốt rồi, ngược lại vết thương cũ của anh ta.."

Nguyên Sóc bưng cháo ăn một miếng, sau đó quay sang Hà Trì nói. "Chuyện anh nói tôi sẽ suy nghĩ lại?" Hà Trì: "Còn phải suy nghĩ lại, anh đợi tôi cắt cụt cho anh."

Cố Vi Vi nghe xong, sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống vài phần.

Lúc trước Nguyên Mộng chỉ nói với cô, vế thương của sư phụ khá nặng, nhưng cô không nghĩ tới sẽ nghiêm trọng đến mức này.

Chỉ sợ, còn chưa khỏi hẳn đã rời đi, còn chạy tới quốc gia A giúp đỡ cứu cô trở về.

"Hà Trì, nhanh nhất là khi nào mới có thể sắp xếp làm phẫu thuật?" Hà Trì nhìn cô một cái, nói.

"Hôm nay và ngày mai làm tốt công tác kiểm tra trước khi phẫu thuật, ngày mốt là tiến hành được."

Nguyên Sóc: "Vi Vi.."

Cố Vi Vi không cho anh ý kiến, trực tiếp nói. "Vậy thì phiền anh sắp xếp ngày mốt làm phẫu thuật." Nguyên Sóc muốn mở miệng phản đối, nhưng lại bị Nguyên Mộng dùng tay che miệng.

Hà Trì nhìn bệnh nhân trên giường, "Nhưng mà anh ta cũng phải phối hợp kiểm tra mới được."

Hiện tại, đây rõ ràng là bị ép phải đồng ý làm phẫu thuật. Chẳng lẽ, ngày sau đánh anh ấy ngất xỉu, sau đó ném lên bàn mổ? "Anh cứ đi sắp xếp cho tốt là được."

Cố Vi Vi nói xong, nhìn về phía Nguyên Sóc, "Còn lại, chúng tôi sẽ cùng nói chuyện với anh ấy."

Hà Trì gật đầu, rời khỏi phòng bệnh đi mở hội nghị phẫu thuật.

Cố Vi Vi đứng dậy, khóa cửa phòng bệnh. "Sư phụ, anh vì sao lại không muốn làm phẫu thuật?"

Lần trước bị thương, chính là khi cùng cô bị tập kích, cô ở trong bệnh viện hôn mê mấy tháng tỉnh lại đã bị người của Lăng gia tính kế, hại chết rồi cướp mất trái tim. Lần đó anh cũng bị thương không nhẹ, bằng không sẽ không nghỉ ngơi mấy tháng như vậy. Hơn nữa, bởi vì muốn tránh né người Cố gia, nên nghỉ ngơi và điều trị không được tốt. Cho nên, mới vết thương cũ của anh mới trở nên nghiêm trọng như vậy.

"Bọn anh tiếp tục ở lại chỗ này, chỉ cần không chút ý một chút sẽ làm bại lộ mối quan hệ của chúng ta, tới lúc đó Phó Hàn Tranh nghi ngờ em thì phải làm sao?" Nguyên Sóc hỏi.

Bọn họ giải thích cho Phó Hàn Tranh là, trước kia bọn họ quen biết Mộ lão gia tử, cho nên mới giúp đỡ cô.

Thế nhưng, bọn họ tiếp tục ở lại chỗ này, biểu hiện hàng ngày quá mức quen thuộc, ai cũng sẽ suy đoán quan hệ giữa bọn họ.

Cố Vi Vi dọn ghế ngồi xuống bên giường bệnh, "Phó Hàn Tranh nói em hỏi hai người có muốn ở Phó gia, hiện tại em thay các ngươi quyết định, phải ở lại."

Lúc trước nói giúp cô lần này là chuyện cuối cùng họ có thể làm, xong chuyện bọn họ lập tức rời đi, sau này s

Ẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.

Cô vẫn luôn áy náy trong lòng về chuyện của bọn họ, hiện tại anh đã bị thương thành như vậy, muốn rời đi, cô sao mà yên tâm để họ ra đi chứ.

Huống chi, lần này lại chọc tới Cố Tư Đình, Cố gia nhất định sẽ tìm bọn họ.

Bọn họ ở lại Phó gia, thứ nhất bọn họ có thể chăm sóc lẫn nhau, thứ hai Cố Tư Đình cũng không tiện xuống tay với bọn họ nữa.
[/HIDE-THANKS]

_Htt<3_
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 500: Cẩu lương ở khắp mọi nơi

[HIDE-THANKS]
"Anh không đồng ý." Nguyên Sóc nói.

Nguyên Mộng trừng mắt nhìn hắn một cái, "Nhưng em đồng ý!"

Lúc trước chính là bởi vì trốn tránh, chậm trễ việc dưỡng thương, mới dẫn tới vết thương cũ nghiêm trọng như vậy.

Hiện tại có cơ hội chữa khỏi, cô dĩ nhiên sẽ không cùng anh giả bộ nữa.

"Chúng ta ở lại chỗ này, lỡ như Phó gia hoài nghi thân phận của Vi Vi.." Nguyên Sóc nhìn Cố Vi Vi, lo lắng nói. Bọn họ quá quen thuộc, có đôi khi mình cũng không kịp phản ứng, sẽ biểu hiện làm cho người khác cảm thấy khả nghi.

Đến lúc đó, thật sự nói không rõ được. "Bây giờ cô ấy như vậy, cô ấy không nói, chúng ta không nói, ai biết cô ấy là Cố Vi Vi?" Nguyên Mộng nói.

Trừ phi, Phó Hàn Tranh có hỏa nhãn kim tinh, có thể nhìn thấu linh hồn trong cơ thể cô ấy.

Nguyên Sóc vẫn kiên trì suy nghĩ của mình, "Tóm lại, chúng ta ở lại chỗ này không thích hợp."

"Nếu như, Phó Hàn Tranh thật sự bởi vì cô ấy họ Cố mà muốn chia tay, người đàn ông này không cần cũng được." Nguyên Mộng trực tiếp nói.

Trước kia cô là Cố Vi Vi thì như thế naof, ai từng không có quá khứ đen tối, làm sao mà tranh được?

Cố Vi Vi sắc mặt trầm ổn, nghiêm túc nói.

"Sư phụ, anh cứ ở lại đi, thay vì lo lắng chuyện còn chưa xảy ra, không bằng lo lắng trước vết thương của anh trước." Nguyên Sóc còn muốn phản đối, nhưng bị Nguyên Mộng cướp lời.

"Anh không chịu phẫu thuật, biến thành kẻ tàn phê, em lập tức dẫn theo Nguyên Bảo đi lấy người khác."

Nguyên Sóc: "Em.."

Nguyên Mộng khiêu khích nâng mặt, "Không tin anh thử xem?" Cố Vi Vi bật cười, "Cho dù không vì Nguyên Mộng và Tiểu Nguyên Bảo, anh cũng phải lo lắng cho vết thương của mình trước, chuyện của em và Phó Hàn Tranh.. Bản thân em có chừng mực."

Cô sẽ nói với anh ấy vào một ngày không xa, cô biết bản thân cô thực sự không thể che giấu chuyện này.

Nguyên Sóc nhìn cô, lại nhìn Nguyên Mộng, cũng hiểu mình căn bản không có tư cách phản đối. "Phó Hàn Tranh thật sự để chúng ta ở lại Phó gia?"

Rốt cuộc là thu nhận bọn họ, hay là muốn gần gũi bọn họ, điều tra quan hệ thật sự giữa bọn họ và cô. "Được rồi, không cần suy nghĩ nhiều như vậy."

Cố Vi Vi biết Nguyên Sóc đang lo lắng điều gì, cô nói, "Phó Hàn Tranh nói, ngoại trừ em, cái gì cũng không quan trọng."

Nguyên Mộng đang ăn cháo, im lặng buông bát xuống.

"Cẩu lương đưa tới tận miệng rồi." Từ ngày đó trở về, cô nhìn thấy ánh mắt Phó Hàn Tranh nhìn Vi Vi, cô cũng nhìn ra được anh ta là mười phần thích Cố Vi Vi tiểu yêu nghiệt này.

"Hai ngày này, mọi người cứ an tâm dưỡng thương, Nguyên Bảo cứ giao cho em chăm sóc." Cố Vi Vi nhìn thời gian, khi nãy cô đã nói cô đi ra hai tiếng đồng hồ, bây giờ đã đến lúc phải về rồi. Nguyên Mộng đứng dậy, khoác vai cô đưa cô ra ngoài.

"Hỏi thật, sao em không cùng Phó Hàn Tranh sinh con đi?"

Cố Vi Vi: "Hả?"

Những ngày gần đây, mọi người không phải là thúc giục cô kết hôn, thì cũng là sinh con.

"Đợi hai người có con, nếu thật sự có xảy ra chuyện gì, chị không tin anh ta đến vợ và con cũng không cần." Nguyên Mộng nói.

Cố Vi Vi nghe xong chủ ý cô, bỏ tay cô ra.

"Hiện tại anh ấy không muốn có con." "Chỉ cần em muốn sinh, chyện này anh ta quyết định được sao?"

Nguyên Mộng lại đặt tay lên vai cô, vừa đi vừa bày kế cho cô, "Đem bao cao su của anh ta len lén chọc thủng toàn bộ, lại ăn mặc gợi cảm một chút, chị không tin anh ta có thể tỉnh táo được.."

Cố Vi Vi lấy tay cô ra, đi vào thang máy. "ByBy!"

Nguyên Mộng phẫn nộ trở về phòng bệnh, thúc giục nói.

"Nhanh lên, ăn xong đi kiểm tra." Nguyên Sóc nghĩ đến chuyện ở lại Phó gia, trong lòng lại mang thêm tâm sự nặng nề, khó có thể yên tâm. "Chúng ta thật sự phải ở lại chỗ này?"

Nguyên Mộng nhìn anh lo lắng mù quáng thì nói,"Phó Hàn Tranh không phải Cố Tư Đình, không làm ra chuyện khốn nạn như hắn.

Cố Tư Đình nói thích Cố Vi Vi, Cố Vi Vi mang họ Kaman. Con gái của Dolan.

Rốt cuộc hắn ta thích cô ấy, hay là bởi vì cô ấy có một thế lực khổng lồ là cha ruột mới nên thích cô, có quỷ mới biết. Nhưng khi Phó Hàn Tranh thích cô, Cố Vi Vi của cô không có gì.

Hơn nữa, nghe nói trước khi Cố Vi Vi chưa trùng sinh vào thân thể Mộ Vi Vi, Phó Hàn Tranh đối với Mộ Vi Vi không hề yêu, mà thậm chí còn chán ghét. Cho nên, người anh ta chân chính thích, không phải thân thể Mộ Vi Vi này, mà là Cố Vi Vi trọng sinh trong thân thể của cô ấy. Tuy rằng, điều này chính anh ta cũng không biết.
[/HIDE-THANKS]

_Htt<3_
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 501: Đưa cháu đi tìm vợ của cháu.

[HIDE-THANKS]
Trên đường trở về biệt thự Thiên Thủy, Cố Vi Vi gọi điện thoại cho Phó Hàn Tranh.

"Em đang về à?"

"Vâng, đang trên đường về, nhưng mà có chuyện này.. chúng ta có thể thương lượng chút không?" Cố Vi Vi dò hỏi.

Phó Hàn Tranh, "Chuyện gì?"

Cố Vi Vi cười hai tiếng để lấy lòng anh, "Vết thương cũ của Nguyên Sóc phải làm phẫu thuật, Nguyên Mộng muốn ở lại chăm sóc, em có thể.. tạm thời đón Tiểu Nguyên Bảo tới được không?"

Nghe nói mấy ngày nay cậu bé vẫn luôn ở nhà cũ, được Phó phu nhân trông nom. Nhưng cứ để họ chăm sóc mãi như vậy thì không thích hợp lắm.

"Chuyện này không cần thương lượng, thằng bé ở nhà cũ rất tốt."

Khó khăn lắm bọn họ mới được nghỉ hai ngày, vậy mà lại muốn xách một tên nhóc về quấy rầy thế giới riêng tư của họ, đó còn chưa nói thằng nhóc kia còn gọi cô là vợ.

"Nó cứ ở lại chỗ cha mẹ anh không được thích hợp lắm." Cố Vi Vi nói.

"Em muốn đón, bọn họ chưa chắc đã đồng ý đâu." Phó Hàn Tranh nói.

Gần đây bọn họ chăm sóc cậu bé, nghiện làm ông bà rồi, sao để cô đưa đứa bé đi dễ dàng thế được.

"Thỉnh thoảng em có thể tới thăm một chút, nhưng đưa về thì không được."

Phó Hàn Tranh cương quyết.

Ừm, để cả nhà Nguyên Sóc ở lại Phó gia thì cũng phải khiến hai người đó đưa con họ cách xa họ một chút.

Cố Vi Vi nghe giọng điệu này của anh nên đành từ bỏ chuyện đón Tiểu Nguyên Bảo mà trực tiếp trở về biệt thự Thiên Thủy.

Cùng lúc đó, ở nhà cũ của Phó gia.

Vì khoảng thời gian mất ăn mất ngủ ở nước F nên Phó Thời Dịch bất chấp đẩy hết công việc mà ở nhà ăn vạ.

Buổi sáng, anh tới Thời Ức bàn giao công việc, trở về liền mua một đống đồ ăn ngon và đồ chơi, đưa đến trước mặt Tiểu Nguyên Bảo.

"Tiểu Nguyên Bảo, cháu có muốn gặp vợ cháu không?"

Tiểu Nguyên Bảo vừa nghe vậy, hai mắt to tròn lóe sáng, gật đầu lia lia, "Chú đưa cháu đi đi."

Phó Thời Dịch ngồi xuống dưới đất, vừa lấy đồ chơi cho cậu bé vừa nhỏ giọng nói, "Chú rất bận, không thể đưa cháu đi, cháu đi tìm Phó phu nhân, bà ấy sẽ đưa cháu đi."

Bọn họ chơi anh ta nhiều năm như vậy nhưng chưa lần nào chơi được họ cả.

Vậy mà, hôm qua cậu nhóc này vừa ra tay liền thắng anh trai anh một vố.

Lúc trước anh ta còn cảm thấy Hà Trì định ra "Kế hoạch bồi dưỡng tiểu ma đầu" không đáng tin cậy, bây giờ lại cảm thấy anh ta đúng là thiên tài.

Cho nên, vì để cho kế hoạch được thực thi thuận lợi, bọn họ quyết định dùng Tiểu Nguyên Bảo thử nghiệm một chút, để Tiểu Nguyên Bảo lại đi đấu với anh trai anh một lần nữa.

Đương nhiên anh không thể đưa sang đó, nếu không sẽ bị anh cả ngược chết mất. Nếu mẹ anh đưa tới thì dù anh cả có ý kiến gì, có mất hứng cũng phải nhịn xuống.

Phó Thời Dịch đang dạy Tiểu Nguyên Bảo cách để bảo người khác dẫn cậu nhóc đi tìm vợ thì Phó phu nhân bê một đĩa hoa quả tới, dịu dàng lên tiếng.

"Tiểu Nguyên Bảo, lại đây ăn trái cây đi cháu."

Tiểu Nguyên Bảo cầm lấy món đồ chơi, đôi chân nhỏ nhắn ngắn ngủn nhanh chóng chạy đến.

"Bà ơi, ăn hoa quả xong, cháu có thể đi tìm vợ của cháu không?"

Phó lão thái thái nghe xong cười tới run rẩy cả người, "Đó không phải là vợ cháu, cháu phải gọi là cô."

Phó Thời Dịch nghe được liền nói, "Mẹ, nếu tính theo tuổi thì phải gọi là chị."

"Theo bối phận, phải gọi là cô." Phó lão thái thái cao giọng.

Tiểu Nguyên Bảo gọi Phó Hàn Tranh là chú, lại gọi Mộ Vi Vi là chị, đây không phải là bối phận lung tung sao?

Tiểu Nguyên Bảo kéo quần áo của Phó phu nhân, "Bà ơi, bà có thể đưa cháu đi tìm vợ được không?"

Phó Thời Dịch thấy thế, thuận miệng nói theo, "Mẹ, không phải mẹ vẫn luôn thúc giục anh trai con nhanh có con sao?"

"Đưa Tiểu Nguyên Bảo đi vòng vòng nhiều một chút, để cho bọn họ biết trẻ con đáng yêu như thế nào, nói không chừng mẹ có thể sớm bế cháu nội hơn một chút đấy."

Phó phu nhân nghe anh ta nói như vậy, hình như nghĩ ra được cái gì đấy mà gật đầu.

Nghe cũng có lý.
[/HIDE-THANKS]

_mieumieulove_
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 502: Tiểu Nguyên Bảo lại thắng nữa rồi.

[HIDE-THANKS]
Biệt thự Thiên Thủy, sau buổi trưa.

Cố Vi Vi gọi điện thoại cho Kiều Lâm, hỏi thăm một chút tình hình gần đây của anh và trợ lý Tiểu Từ, cùng với một số công việc mình được sắp xếp sắp tới.

Kiều Lâm, "Mấy ngày trước em mất tích, cho nên không sắp xếp công việc cho em được, mấy ngày tới em cứ nghỉ ngơi đi, có lịch trình mới anh sẽ thông báo cho em."

Thật ra anh ta đã nghĩ muốn sắp xếp công việc cho cô rồi, nhưng sáng sớm hôm nay Tam thiếu đã đến công ty ra lệnh, nói cô và đại boss thiếu chút nữa thì sinh ly tử biệt, để cô và boss đoàn tụ một chút, dù sao thì người ta làm diễn viên cũng chỉ là tới chơi thôi, không phải tới kiếm tiền.

"Ừm, phải phiền anh quan tâm nhiều hơn tới chuyện đối ngoại rồi." Cố Vi Vi dặn dò.

Cô mất tích nhiều ngày như thế, chắc chắn fan và truyền thông đang xôn xao đoán mò.

Trò chuyện với Kiều Lâm xong, cô quay sang nhìn thì thấy Phó Hàn Tranh đang gọi điện thoại với đối tác nước ngoài.

Vì vậy, cô về phòng làm việc, in kịch bản mới mà Ngôn Hồng vừa gửi tới, bắt đầu đọc vài phân cảnh.

Một bộ phim hay ngoại trừ có kịch bản hay, diễn viên giỏi, còn cần đạo diễn thiết kế được bảng phân cảnh tốt.

Bảng phân cảnh tốt hay xấu sẽ quyết định được việc truyền tải vẻ đẹp của các thước phim, kéo theo đó cũng xác định được chất lượng tốt xấu của bộ phim đó.

Phó Hàn Tranh cúp điện thoại, nhìn thoáng qua cô đang ở bên cạnh, cũng trở về bàn làm việc bận rộn công việc của mình.

Cố Vi Vi thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn về hướng nam nhân đang bận rộn làm việc, bất giác, bảng phân cảnh trên tay cô đã biến thành bức phác họa đơn giản về Phó Hàn Tranh.

Một lúc sau, cô vừa vẽ xong liền đưa cho anh như hiến một báu vật.

Phó Hàn Tranh đặt xấp tài liệu vô vị kia xuống, cầm lấy bản vẽ phác thảo chân dung đơn giản.

Tuy rằng không tinh tế như những họa sĩ chuyên nghiệp, nhưng bức vẽ lại mang vẻ hoạt bát nhí nhảnh.

Phía dưới bức tranh có viết một hàng chữ tiếng Anh nắn nót.

[My feelings for you, no words can tell.]

(Tình cảm của em đối với anh không một từ ngữ nào có thể lột tả được)

"Rất thú vị."

"Anh thích không?" Cố Vi Vi cười hỏi.

Trên mặt Phó Hàn Tranh đầy ý cười, "Cực kỳ thích."

Bất cứ thứ gì cô trao cho anh, anh cũng đều thích cả.

Cố Vi Vi nhướng mày hỏi, "Không có đáp lễ gì sao?"

Phó Hàn Tranh duỗi tay ôm người vào lòng, hôn lên môi cô một nụ hôn thật sâu.

Hai người đang dây dưa thì bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng nói non nớt của Tiểu Nguyên Bảo.

"Vợ ơi!"

"Vợ ơi, vợ đâu rồi?"

"Vợ, Nguyên Bảo đến thăm vợ nè!"

Vừa nói, cậu nhóc vừa tự mình bò lên tầng hai, tìm từng phòng từng phòng một.

Cố Vi Vi nghe thấy tiếng, lập tức nhảy ra khỏi ngực anh, sửa lại tóc tai rồi đi ra cửa.

"Tiểu Nguyên Bảo?"

"Vợ!"

Tiểu Nguyên Bảo chạy nhanh như bay đến ôm chân cô, chỉ vào balo gấu con của mình nói, "Nguyên Bảo mang kẹo sô cô la cho vợ nè!"

Cố Vi Vi ngồi xổm xuống, giúp cậu bé lấy balo xuống rồi nhìn chằm chằm cậu bé ngồi trên mặt đất, cố hết sức kéo balo ra, lấy ra kẹo và sôcôla đưa cho cô.

"Ăn ngon không?" Tiểu Nguyên Bảo chớp đôi mắt hỏi.

Một lúc sau khi Cố Vi Vi ăn xong liền gật đầu cười nói, "Rất ngọt, cảm ơn em."

Tiểu Nguyên Bảo vừa nghe vậy thì giơ cánh tay nhỏ đầy đặn lên, "Vợ, ôm một cái đi."

Mới vừa nói xong, cậu bé liền nhìn thấy Phó Hàn Tranh đứng sau lưng Cố Vi Vi, gương mặt đen thui, cậu bé lập tức sợ tới mức mếu máo.

Trái tim của Cố Vi vi mềm nhũn, chạy nhanh bế cậu nhóc lên.

"Đi thôi, chúng ta xuống lầu chơi nha."

"..."

Phó Hàn Tranh đứng tại chỗ, hiện tâm tình đang rất phức tạp.

Trẻ con đúng là sinh vật bé nhỏ tàn nhẫn nhất trên đời.

Phó Thời Dịch ở dưới tầng, chờ tin thắng lợi của Tiểu Nguyên Bảo.

Quả nhiên, chưa đến vài phút, liền nhìn thấy chị dâu nhà mình đang ôm Tiểu Nguyên Bảo đi xuống, anh trai nhà mình thì sắc mặt vô cùng khó coi đi theo phía sau.
[/HIDE-THANKS]

_mieumieulove_
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 503: Anh cũng gọi em là vợ đi.

[HIDE-THANKS]
Phó Hàn Tranh vừa xuống liền thấy Phó Thời Dịch ngồi ở trong phòng khách, nhìn thấy ánh mắt vui sướng khi anh cả gặp họa không kịp thu lại.

"Em đưa nó đến?"

Phó Thời Dịch vô tội lắc đầu, chỉ chỉ vào Phó phu nhân đang ở trong phòng bếp, "Mẹ chúng ta mang đến."

Quả nhiên, đáng yêu mới là vương đạo. Tiểu Nguyên Bảo vừa ra tay, anh trai cả cũng phải ra rìa.

Phó phu nhân giao việc cho người giúp việc xong, đi đến đây nói, "Mẹ đã bảo người hâm canh cho các con, buổi tối nhớ phải uống đấy."

Phó Thời Dịch cười gian, "Anh, bổ thận đó, uống nhiều một chút."

Phó Hàn Tranh lạnh lùng liếc anh ta, "Nếu em rảnh rỗi như vậy thì trở về công ty đi."

"Em không rảnh, gần đây đang chuẩn bị quay phim nên tạm thời ở lại đế đô thôi." Phó Thời Dịch giải thích.

Chủ yếu là vì cuối cùng anh ta cũng phát hiện được Tiểu Nguyên Bảo là một vũ khí có sức sát thương cao có thể dùng để đối phó anh trai, cho nên giờ anh không muốn đi đâu hết, chỉ muốn nhìn cậu bé không ngừng K. O anh trai.

Phó phu nhân đi đến, nhìn thấy Cố Vi Vi rất thích Tiểu Nguyên Bảo, lại còn chăm sóc rất tỉ mỉ, vì thế càng nhìn càng vừa lòng, càng xem càng thuận mắt.

Như vậy cô có vẻ rất thích trẻ con, chờ hai người kết hôn thì bà sẽ nhanh có cháu trai thôi.

Phó Hàn Tranh nhìn ánh mắt của Phó phu nhân, đoán được suy nghĩ của bà, không vui nhíu mày lại, "Nếu mọi người thích đứa nhỏ này thì mang về nhà cũ đi, đừng mang sang bên này."

"Tiểu Nguyên Bảo muốn tới gặp Vi Vi, không đưa tới mà coi được à?" Phó phu nhân hỏi.

Đứa bé này đáng yêu như vậy, lại không trêu chọc gì anh, rốt cuộc anh không hài lòng cái gì chứ?

Phó Hàn Tranh nhìn thoáng qua cô gái đang mải mê để ý Tiểu Nguyên Bảo, trong lòng bắt đầu khó chịu. Chỉ cần tên nhóc này đến thì cô chỉ quan tâm tới nó mà quên mất người bạn trai như anh.

"Thằng bé để họ trông, em đi phân cảnh tiếp đi."

Cố Vi Vi chẳng buồn quay đầu lại, bóc cho Tiểu Nguyên Bảo một viên kẹo, "Chuyện đó không cần vội."

Phó Thời Dịch ngồi gần đó nghẹn cười.

Ha ha ha, anh trai cũng có ngày hôm nay. Ai bảo anh suốt ngày rải cẩu lương cho bọn họ chứ? Bây giờ đã có Tiểu Nguyên Bảo thì anh phải thất sủng rồi.

Sắc mặt của Phó Hàn Tranh càng ngày càng khó coi, có lẽ để mấy người Nguyên Sóc ở lại Phó gia là một quyết định sai lầm. Đáng lẽ nên để cho bọn họ đi, tiện thể mang luôn thằng nhóc này theo.

Tiểu Nguyên Bảo tới ba tiếng đồng hồ rồi, một tấc không rời dính lấy Cố Vi Vi đủ ba tiếng.

Ăn cái gì cũng muốn vợ ăn cùng, đi WC cũng muốn vợ giúp, xem phim hoạt hình cũng muốn vợ ôm..

Hơn nữa dụ thế nào cũng mãi không chịu sửa miệng, nhất quyết phải gọi cô là vợ.

Mãi cho đến khi trời tối, chơi đến khi ngủ rồi, mới bị Phó Thời Dịch và Phó phu nhân bế lên, cùng nhau về nhà cũ của Phó gia..

Phó Hàn Tranh cùng cô tiễn bọn họ ra cửa.

Cố Vi Vi cảm thán, "Thấy không? Trẻ con thật sự rất đáng yêu, rất ngoan đúng hay không?"

"Anh không thấy vậy." Phó Hàn Tranh lạnh lùng nói.

Cố Vi Vi ghé mắt nhìn gương mặt đen thui đã mấy tiếng của người nam nhân bên cạnh, "Thằng bé lại không trêu chọc gì anh, rốt cuộc anh không vui cái gì a?"

Tiểu Nguyên Bảo đáng yêu như vậy, ngoan ngoãn như vậy, sao anh lại không thích?

Sau này anh cũng không thích con của bọn họ như thế sao?

"Rốt cuộc khi nào nhóc con đấy mới có thể sửa miệng, không gọi em là vợ nữa?" Phó Hàn Tranh hỏi.

Anh còn chưa gọi mà thằng nhóc này đã gọi trước, nếu không phải nó còn bé thì..

"Không phải đồng ngôn vô kỵ sao, thằng bé lớn hơn một chút sẽ không gọi như vậy nữa."

Cố Vi Vi khoát tay anh trở về, cười hì hì nói, "Nếu anh không phục thì cũng gọi em là vợ đi?"

Kết quả, cô không nghe được Phó Hàn Tranh gọi mình là vợ mà bị dụ dỗ gọi người nào đó là chồng cả đêm..
[/HIDE-THANKS]

_mieumieulove_
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 504: Vi Vi, em hận anh tới mức nào?

[HIDE-THANKS]
Cố gia, nước A.

Không giống không khí ấm áp ngọt ngào ở Trung Quốc, ở nơi này, cả tòa nhà đều bị áp lực nặng nề bao phủ.

Đêm khuya tĩnh lặng, mặc dù Cố Tư Đình đã dùng thuốc ngủ nhưng vẫn giống như cũ, ngủ chưa được mấy tiếng lại bị ác mộng làm thức giấc, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đi xuống tầng hầm tối tăm.

Trong quan tài thủy tinh, cô gái mặc váy cưới vẫn ngủ say như cũ, dung nhan vẫn xinh đẹp như xưa, chỉ là từ đầu đến chân đều lộ ra làn da tái nhợt lạnh như băng.

Cố Tư Đình tựa vào quan tài thủy tinh, ngồi xuống đất, một mình lẩm bẩm.

"Vi Vi, rốt cuộc em hận anh tới mức nào mới mỗi ngày đều vào trong mơ tra tấn anh?"

Anh ta vẫn luôn muốn mơ thấy cô, rồi lại sợ mơ thấy cô, vì mỗi khi mơ đều mơ thấy dáng vẻ máu tươi đầm đìa của cô.

Cô kêu anh ta cứu cô, nhưng mà khi anh ta bắt được tay của cô, mở mắt ra xung quanh lại là một mảng trống không.

Anh ta nhớ đến Mộ Vi Vi, người đã chạy ra khỏi tay anh ta, lẩm bẩm, "Cô ta giống em như vậy, vì sao lại không chịu trở thành em, vì sao.."

Cố phu nhân ở nước ngoài nhận được tin tức, vội vàng trở về lại không tìm được Cố Tư Đình, hỏi vài người giúp việc mới biết anh ta đã xuống tầng hầm nên vội vàng đến tìm.

"Con lại xuống đấy làm gì?"

Cố Tư Đình suy sụp nghiêng đầu nhìn về phía mẹ mình phong trần mệt mỏi gấp gáp trở về, tiếc nuối nói.

"Con tìm được một người rất giống cô ấy, thiếu chút nữa.. thiếu chút nữa cô ta có thể biến thành Vi Vi rồi.."

Cố phu nhân nhìn bộ dạng của anh ta như vậy, vừa phẫn nộ vừa đau lòng, "Rốt cuộc con còn muốn điên điên dại dại như vậy bao lâu nữa đây?"

Cố Tư Đình lắc đầu, "Con không biết, con chỉ muốn tìm mấy thứ đồ, những thứ thuộc về cô ấy."

Cố phu nhân xúc động thở dài, "Con bé đã không còn nữa rồi, con có làm cái gì con bé cũng không biết, cũng không để ý nữa."

Khi Cố Vi Vi còn sống, anh ta nói anh ta không quan tâm cô, không yêu cô, không muốn nhìn thấy cô.

Kết quả là, khi cô thật sự không còn nữa, anh ta lại ngu ngốc muốn níu giữ tất cả những thứ có quan hệ với cô.

Người đã không còn nữa, anh ta làm những việc này.. còn có ích gì sao?

"Chuyện lần này làm ầm ĩ lên, tin Vi Vi chết đã không thể giấu được nữa, Kaman Dolan nói chúng ta phải có một câu trả lời thỏa đáng cho ông ta." Cố phu nhân nhắc nhở.

Mấy tháng qua, bọn họ cố gắng che giấu tin Cố Vi Vi qua đời, nhưng cuối cùng vẫn không thể giấu nữa.

Con gái duy nhất của Kaman Dolan gửi nuôi ở Cố gia, lại chết ở tại Cố gia, nếu thực sự tính toán thì bọn họ sẽ gặp phiền toái rất lớn.

Cố Tư Đình nhắm mắt, trầm giọng thở dài, "Ngày này suy cho cùng vẫn sẽ tới."

Từ ngày cô qua đời, anh ta đã biết một ngày nào đó Kaman Dolan sẽ đến tìm anh ta đòi người.

Anh ta chống quan tài thủy tinh đứng dậy, nhìn chằm chằm người nằm trong quan tài thủy tinh, lẳng lặng nhìn chiếc vòng Dzi có khắc chữ Phạn trong tay cô.

"Không phải nói, có cái vòng Dzi này thì linh hồn của cô ấy sẽ luôn ở xung quanh chúng ta sao?"

"Nhưng mà, rốt cuộc thì cô ấy đang ở đâu.."

Cố phu nhân nặng nề thở dài, buồn bã nói, "Tư Đình, trên đời này không có ai sẽ vẫn đứng một chỗ chờ con quay đầu lại nhìn, là chính con đã bỏ lỡ, không trách con bé, cũng không thể trách bất kỳ ai được."

Cố Tư Đình trầm mặc thật lâu, anh ta biết anh ta đã bỏ lỡ, nhưng mà anh ta không buông bỏ được, thật sự không buông bỏ được..

Cô vẫn luôn ở cách anh ta gần như vậy, gần như vậy, anh ta cho rằng mặc kệ anh ta đi bao xa, khi trở về nơi này, cô vẫn sẽ luôn ở đó, chưa bao giờ nghĩ đến, chỉ chớp mắt thôi cô đã đi rồi, hoàn toàn rời khỏi thế giới của anh ta mất rồi.

Mặc kệ cho anh ta có muốn cứu vãn như thế nào, mặc cho anh ta đi tìm thế nào, cũng không thể tìm được cô nữa.

"Kaman đang trên đường đến nước A rồi, con không có thời gian để phí sức ở chỗ này đâu." Cố phu nhân thúc giục.
[/HIDE-THANKS]

_mieumieulove_
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 505: Kaman Dolan (1)

[HIDE-THANKS]
Cố Tư Đình chậm rãi thu lại vẻ mặt chán chường, lại trở thành nam nhân tao nhã như trước, "Sớm muộn gì cũng phải đối mặt với ông ta."

Từ khi Cố Vi Vi qua đời, bọn họ vẫn luôn lừa gạt Kaman Dolan, bây giờ Phó Hàn Tranh đã chọc thủng chuyện này, Kaman Dolan đương nhiên sẽ đến chất vấn anh ta.

Sắc mặt của Cố phu nhân vô cùng trầm trọng, Kaman Dolan gửi nuôi Cố Vi Vi ở Cố gia là vì không muốn cho người khác biết thân phận của cô, bảo vệ sự an toàn của cô. Giờ cô lại qua đời ở Cố gia, sao ông chịu để yên được.

"Con không nên đi động vào bạn gái của Phó Hàn Tranh thế chứ."

Nếu không phải anh ta ra tay bắt Mộ Vi Vi về thì chuyện sẽ không ầm ĩ lớn như vậy. Nói đi cũng phải nói lại, một cô gái mới mười chín tuổi mà lại giỏi diễn tới mức lừa được Cố gia nhiều ngày như thế, đúng là không đơn giản.

"Nếu không phải Nguyên Mộng và Nguyên Sóc nhúng tay vào thì cô ta sẽ không chạy thoát được."

Cố Tư Đình không hề cảm thấy hối hận vì việc mình đã làm, chỉ cảm thấy mình không đủ chặt chẽ cẩn thận, mới để cô có cơ hội chạy mất. Nếu không, bây giờ cô đã sớm trở thành Cố Vi Vi rồi.

Cố phu nhân dùng ánh mắt phức tạp nhìn vẻ cố chấp của Cố Tư Đình, "Dù cho con có dịch dung cô ta thành Vi Vi thì cô ta cũng không phải là Vi Vi."

Tuy rằng như vậy thực sự có thể lừa được Kaman Dolan.

"Nhưng mà, cô ta thực sự rất giống cô ấy, rất rất giống.."

Hoặc là nói, cô diễn quá giống, giống đến mức có thể lừa được đôi mắt của anh ta, khiến anh ta cũng nghĩ rằng cô có thể trở thành Vi Vi mà anh ta kỳ vọng.

Cố phu nhân thở dài.

Có lẽ là do không tìm về được nên anh ta mới cố chấp như vậy. Nhưng mà, không có ai sẽ cho anh ta một cơ hội nữa.

Cố Tư Đình rời khỏi tầng hầm, Hắc Điền Chí Hùng đã chờ anh ta ở phòng khách.

"Cố thiếu, Kaman Dolan đã đến rồi, vừa mới gọi điện đến bảo anh qua đó."

Cố Tư Đình gật đầu, "Chuẩn bị xe đi."

Cố phu nhân ngẫm nghĩ rồi nói, "Mẹ đi cùng con."

Chuyện này bà ta rất rõ, có liên quan tới chuyện sống chết.

"Mẹ, không cần đâu." Cố Tư Đình nói xong liền ngồi lên xe.

Cố phu nhân lên xe theo, kiên trì muốn đi cùng anh ta. Cố Tư Đình trầm mặc một lúc, không khuyên nhủ nữa, bảo Hắc Điền Chí Hùng lái xe.

Trên đường đi, nhớ tới chuyện Nguyên Mộng và Nguyên Sóc giúp đỡ Mộ Vi Vi chạy trốn thì hỏi Hắc Điền Chí Hùng.

"Mấy người Nguyên Sóc.. đã tìm được chưa?"

Hắc Điền Chí Hùng từ kính chiếu hậu nhìn Cố Tư Đình ngồi phía sau, trả lời, "Bây giờ bọn họ đang ở Phó gia, có vẻ là muốn làm việc cho Phó Hàn Tranh."

Khó trách vẫn luôn không tìm thấy bọn họ, thì ra là trốn dưới chướng của Phó gia.

"Phó Hàn Tranh tốt nhất.. là có thể vĩnh viễn che chở cho bọn họ đi." Cố Tư Đình nói mà đáy mắt lộ rõ vẻ lạnh như băng.

Ngoại trừ Phó gia ra thì cũng không có ai dám thu nhận và giúp đỡ bọn họ.

Nhưng mà bọn họ cũng đừng nghĩ rằng, chỉ cần trốn đến Phó gia thì có thể an toàn tuyệt đối.

Cố phu nhân nhìn anh ta, nhắc nhở, "Bây giờ không phải lúc đi tìm bọn họ, con bắt cóc người của Phó Hàn Tranh, sắp tới Cố gia sẽ đụng phải nhiều phiền toái đấy."

Phiền toái khó giải quyết nhất không gì hơn chính là Kaman Dolan.

Chiếc xe lái vào một ngôi biệt thự được canh giữ nghiêm ngặt, vừa xuống xe liền thấy được xung quanh biệt thự đều là những người nước ngoài mặc tây trang, mỗi người đều cao to, vẻ mặt hung tợn.

Một người áo đen cao gầy đi ra từ bên trong, nói với Cố Tư Đình, "Cố thiếu, ngài Dolan đang chờ anh ở bên trong."
[/HIDE-THANKS]

_mieumieulove_
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 506: Kaman Dolan (2)

[HIDE-THANKS]
Cố Tư Đình đi theo người dẫn đường vào biệt thự, vừa vào phòng khách đã có cảm giác áp bức đập vào mặt.

Trong phòng khách, một người đàn ông trung niên mặc tây trang chỉnh tề đứng bên cửa sổ sát đất, một tay chống gậy làm bằng gỗ sồi cổ, mái tóc nâu được chải cẩn thận tỉ mỉ.

Nếu như quan sát kĩ sẽ phát hiện chân trái của ông ta là giả.

"Ngài Dolan, cậu Cố đến rồi."

Người dẫn đường tiến vào, hướng về phía bóng lưng ông bẩm báo.

Kaman Dolan chống gậy xoay người lại, với chiếc mũi cao và đôi mắt sâu đặc trưng của người Đức.

Tuy rằng khuôn mặt đã có dấu vết của năm tháng nhưng điều đó không hề làm giảm đi vẻ đẹp trên gương mặt của ông.

Đây là lần đầu tiên Cố phu nhân nhìn thấy ông nhưng bà cũng mơ hồ nhìn ra được, Vi Vi không chỉ thừa hưởng vẻ đẹp của mẹ mà còn di truyền dung mạo của Kaman Dolan.

Có điều người này mang đến cho người ta áp lực quá lớn.

Chỉ nhìn bọn họ mà không nói lời nào cũng khiến người ta cảm nhận được khí thế không giận tự uy của ông.

"Tôi chỉ muốn biết, rốt cuộc Vi Vi đang ở đâu?"

Ánh mắt âm u lạnh lùng của Kaman Dolan nhìn Cố Tư Đình, chất vấn tung tích của con gái.

Bởi vì phải đề phòng đối thủ, ông đã gửi nuôi con gái ở Cố gia, hơn hai mươi năm chưa từng gặp mặt cô trực tiếp, chỉ xem qua ảnh và video của cô.

Tuy nhiên, một thời gian trước biết cô đã bị ám sát và bị thương, kể từ đó không bao giờ nhìn thấy cô xuất hiện bên ngoài nữa.

Mãi đến gần đây, ông mới nghe được tin cô qua đời.

Cho nên không thể nghĩ được việc gì khác, trực tiếp chạy tới nước A tìm người Cố gia hỏi rõ ràng.

Con gái của ông gửi nuôi ở Cố gia, Vivian Dolan, có thực sự không còn trên đời này nữa không?

Cố Tư Đình nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén lạnh như băng của đối phương, từng câu từng chữ nói.

"Đúng như ông biết, quả thật cô ấy đã mất."

Kaman Dolan nghe xong, đáy mắt lạnh lẽo nổi lên nỗi đau sâu sắc.

Cho dù đã quen với sóng to gió lớn, giờ phút này cũng không kiềm chế được thanh âm run rẩy của mình.

"Đã mất?"

Cố Tư Đình biết chuyện đã đến nước này thì giải thích cũng vô dụng.

"Đúng vậy, đã mất."

Kaman Dolan im lặng ngồi xuống sô pha, dường như đang cố gắng bình phục tâm trạng của mình.

Ông vốn tưởng anh sẽ nói cho ông ta biết, cô vẫn còn đang khỏe mạnh ở Cố gia.

Chưa từng nghĩ tới, đi suốt đêm lại nhận được tin tức như vậy.

Tuy rằng trong lòng tràn ngập bi thương và phẫn nộ nhưng ông ta nhanh chóng bình phục lại tâm tình của mình, bình tĩnh lại hỏi.

"Vì vụ ám sát kia?"

Hình như kể từ sau vụ ám sát đó, cô đã biến mất.

"Đúng vậy, cô ấy đã không tỉnh dậy từ sau vụ ám sát, cuối cùng bác sĩ nói là chết não." Cố Tư Đình nói.

Kaman Dolan đau khổ nhắm mắt lại, trước giờ thân phận của cô luôn được che giấu rất tốt.

Tuy nhiên, đầu năm ngoái, không biết chuyện gì xảy ra, có người biết cô là con gái ông.

Vì vậy đã bí mật lên kế hoạch, ra tay với cô.

Tuy rằng những người ra tay với cô đều đã sớm chết trong tay ông nhưng cuối cùng.. Sau khi mất mẹ của cô, ông còn mất thêm cô nữa.

"Những người biết thân phận ở bên cạnh tôi vẫn luôn giữ kín như bưng, là người của cậu có vấn đề."

Những người bên cạnh biết Vi Vi là con gái ông thì đều là thân tín mà ông tín nhiệm nhất.

Ông đã âm thầm điều tra lại, không ai tiết lộ chuyện này.

Biết Vi Vi là con gái của ông, trừ mấy người thân tín của ông ra cũng chỉ có người Cố gia.

Nếu như không phải người bên ông xảy ra vấn đề thì.. nhất định là bên Cố gia xảy ra vấn đề.

Cố Tư Đình im lặng một lúc, nói thẳng.

"Không phải là người của tôi xảy ra vấn đề mà là Nguyên Sóc, người ông phái đến.. xảy ra vấn đề."
[/HIDE-THANKS]

Lalilac
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 507: Tên thật của Nguyên Mộng

[HIDE-THANKS]
"Nguyên Sóc?"

Kaman Dolan khi nghe anh nói ra tên này, kiên quyết phản đối nói.

"Không thể nào, Nguyên Sóc là một người luôn giữ lời hứa, cậu ta đã hứa bằng mọi giá sẽ bảo vệ con gái tôi."

Trên thực tế cậu ta đã làm điều đó suốt những năm qua.

"Vấn đề nằm ở người phụ nữ mà anh ta kết hôn, Nguyên Mộng." Cố Tư Đình nói.

"Nguyên Mông?" Kaman Dolan hỏi lại.

Lúc trước, Nguyên Sóc có nói qua với ông, anh đã kết hôn, còn có con, cho nên muốn rời khỏi nhiệm vụ mà ông giao cho.

Chỉ là khi đó ông không đồng ý.

Nhưng cậu ta cũng sẽ không bởi vì ông từ chối yêu cầu mà làm tổn thương con gái của ông được.

"Tên của cô ta không phải là Nguyên Mộng."

Cố Tư Đình nhận lấy tài liệu từ Hắc Điền Chí Hùng, đưa cho Kaman Dolan.

"Tên thật của cô ta là Giang Sắt, là người của gia tộc Anderson."

Gia tộc Anderson luôn như nước với lửa với gia tộc Dolan, người như vậy lại tiếp cận Nguyên Sóc, người bảo vệ Vi Vi.

Không hề nghi ngờ cô ta căn bản là cố ý tiếp cận Nguyên Sóc, từ đó điều tra được thân phận của Vi Vi.

Kaman Dolan lật tài liệu anh đưa tới, "Cho nên, cậu nói là Nguyên Sóc tiết lộ thân phận thật sự của Vi Vi cho cô ta nên gia tộc Anderson sắp xếp vụ ám sát đó?"

Nếu người phụ nữ kia thật sự xuất thân từ gia tộc Anderson thì nghi ngờ như vậy cũng không phải không có lý.

Chỉ là.. Nguyên Sóc là một trong những thân tín mà ông cực kì tin tưởng.

Làm thế nào cũng khó mà tin được cậu ta sẽ hại Vi Vi.

"Sau khi Vi Vi được đưa về, Nguyên Sóc và người phụ nữ kia đều biến mất khỏi nước A, hiện tại.. Hình như bọn họ bắt đầu làm việc cho Phó Hàn Tranh." Cố Tư Đình nói.

Kaman Dolan nghe xong cũng không lập tức hoàn toàn tin lời anh ta.

"Những điều cậu nói, tôi sẽ cho người đi xác minh."

Thân là người có địa vị cao, ông không dễ dàng tin những tin tức mà người khác nói cho mình, ông chỉ tin tưởng vào tin người của mình điều tra ra.

Mấy năm nay, chỉ vì sợ lộ ra thân phận của cô.

Vì vậy ông vẫn luôn chịu đựng không gặp mặt cô trực tiếp, chưa từng có ý chú ý đến tin tức của cô.

Kết quả, ngay cả tin cô qua đời, đến tận bây giờ ông mới biết.

Cố Tư Đình không giải thích quá nhiều, những gì nên nói đều đã nói hết rồi, chỉ có thể xem ông sẽ quyết định mối quan hệ tương lai giữa gia tôc Dolan và Cố gia như thế nào.

Kaman Dolan bảo thuộc hạ lập tức đi điều tra tư liệu của Nguyên Mộng.

Nếu như người phụ nữ kia thật sự đến từ gia tộc Anderson, vậy chuyện Vi Vi bị ám sát không thoát khỏi liên quan tới cô ta, còn có Nguyên Sóc..

Lúc Vi Vi gặp chuyện không may mà lại trốn ở Trung Quốc không về.

Chẳng lẽ cậu ta thực sự vì người phụ nữ kia nên không quan tâm đến mọi điều đã hứa?

Phân phó xong, Kaman Dolan lại nhìn Cố Tư Đình một lần nữa.

"Chuyện này rốt cuộc là Nguyên Sóc có vấn đề hay là người Cố gia có vấn đề, tôi sẽ điều tra rõ ràng."

Cố phu nhân nghe thấy Kaman Dolan vẫn còn nghi ngờ chuyện Vi Vi chết có quan hệ với Cố gia.

Vì vậy vội vàng giải thích.

"Dolan tiên sinh, Vi Vi là mấu chốt cho sự hợp tác giữa Cố thị và gia tộc Dolan, làm tổn thương con bé đối với chúng tôi chỉ có hại."

Kaman Dolan không nghe Cố phu nhân giải thích, chỉ nói.

"Vi Vi đâu, tôi muốn đưa con bé đi."

Khi cô còn sống, ông phải gửi nuôi cô ở bên ngoài.

Bây giờ cô đã mất, ông không muốn cô còn ở nhà người khác nữa.

Cố phu nhân nghe xong trong lòng không khỏi khẩn trương, không nghĩ tới Kaman Dolan muốn đưa Cố Vi Vi đã qua đời đi.

Tuy nhiên tim của Vi Vi đã được cấy ghép cho Lăng Nghiên. Liệu Kaman Dolan có chấp nhận chuyện này không?
[/HIDE-THANKS]

Lalilac
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back