Welcome! You have been invited by dungmy010195 to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 478: Đứa nhỏ này là con ai?

[HIDE-THANKS]
Vì không thể để cho Cố Tư Đình nghi ngờ, nên sau khi lập xong kế hoạch, liền

Giải cứu ngay trong đêm đó.

Phó Hàn Tranh cứ như cũ quay trở lại Quốc gia F, giả vờ tiếp tục truy tìm

Những tên khủng bố đang chạy trốn, đồng thời bí mật bố trí người hỗ trợ Nguyên Sóc

Tiến vào Quốc gia A cứu người.

Phó Thời Khâm dậy khá sớm để chuẩn bị đi làm, cậu bé Nguyên Bảo đang ngủ trong

Phòng của anh cũng rời giường đi theo.

Thằng nhóc này thật biết tự lập, sáng dậy sớm, rời giường liền mở túi xách của

Mình ra, lấy bàn chải đánh răng cùng kem đánh răng của trẻ em rồi đi theo anh đánh

Răng rửa mặt.

Phó Thời Khâm ngậm bàn chải đánh răng trong miệng, ngạc nhiên nhìn Tiểu Nguyên

Bảo đang đứng trên ghế tự mình rửa mặt đánh răng, anh nhổ bọt kem đánh răng ra rồi

Hỏi.

"Ba, mẹ của nhóc đi rồi, nhóc không sợ sao?"

Tiểu Nguyên Bảo xoa xoa mặt, chớp chớp đôi mắt tròn xòe.

"Sao phải sợ?"

Họ đi tìm mẹ cho cậu bé, họ sẽ quay lại nếu không tìm thấy.

Phó Thời Khâm suy nghĩ một chút, liền đánh răng nhanh chóng, cùng nhau đưa cậu

Ra ngoài, tiện thể đá vào cửa phòng Phó Thời Dịch

"Dậy đi, hai người hãy chăm sóc thằng nhỏ."

Tuy nhiên, anh cùng Tiểu Nguyên Bảo ăn xong bữa sáng, họ vẫn chưa đứng dậy ra

Khỏi giường.

Anh cùng cậu bé định mang đá nhỏ lên lầu ném cho hai người hai cái, thì Phó

Phu nhân cùng Phó Thắng Anh biết được rằng tối hôm qua Phó Hàn Tranh cùng bọn họ

Đã trở về nên vừa sáng sớm đã vội vàng chạy đến.

Vừa bước vào cửa, bà đã nhìn thấy Phó Thời Khâm đang ôm một đứa trẻ miệng còn

Đang ngậm một cây kẹo mút.

Phó phu nhân nhìn anh xong rồi nhìn Tiểu Nguyên Bảo.

"Của con?"

Phó Thời Khâm: "Cái gì của con?"

Phó phu nhân chỉ vào thằng nhỏ, "Đứa trẻ này không phải của con sao?"

Phó Thời Khâm thả thằng nhỏ xuống đất, "Làm sao nó có thể là của con?"

Phó Thắng Anh: "Anh trai của con đâu?"

Phó Thời Khâm đau đầu thật sự, "Không phải, anh ấy ở chung với chị dâu chưa

Bao lâu, sao có thể nhảy ra đứa con ba tuổi được?"

Phó phu nhân lại hỏi, "Vậy thì.. Phó Thời Dịch?"

Phó Thời Khâm lập tức quỳ xuống trước mặt cha mẹ anh, "Không phải của chúng

Con, nó là con gia đình người khác, chỉ là họ có việc nên nhờ chúng con chăm sóc

Vài ngày."

Phó phu nhân vẫn chưa chịu bỏ cuộc, "Không phải là của gia đình

Chúng ta sao?"

Phó Thời Khâm: "Mẹ, con biết mẹ rất nóng lòng muốn được bồng cháu nội, chuyện

Này mẹ nên tìm anh trai với Mộ Vi Vi mới đúng, mẹ nói chuyện này với con có ích

Gì, con không có sinh con được.."

Mẹ anh trong những năm gần đây nhìn thấy nhà khác đều có cháu bồng, nên bà

Muốn muốn ôm thằng nhỏ này, muốn được nghe nó gọi là bà nội.

Dù con bà đã lớn nhưng cả ba đều không, không một đứa nào có cho bà đứa cháu

Trai hay cháu gái.

Khi anh đang nói chuyện, cha của anh đã đón lấy thằng nhỏ mà bế lên.

"Tiểu bảo bối, gọi ông nội đi."

Tiểu Nguyên Bảo cười ngọt ngào, "Ông nội!"

Phó phu nhân theo sau, "Gọi bà nội nữa?"

Tiểu Nguyên Bảo quay lại nhìn Phó phu nhân, cậu gọi một cách ngọt ngào.

"Bà nội!"

Phó Thời Khâm nhìn cha mẹ mình đang nghiện con của người khác mà thở dài, nhìn

Nhìn vào đồng hồ.

"Được rồi, con phải đến công ty, hai người ở lại chơi với thằng nhỏ này đi."

"Chờ đã, tối qua con nói đã tìm thấy Mộ Vi Vi, rốt cuộc có chuyện gì con

Hãy nói rõ."

Phó Thắng Anh nhớ lại đây là chuyện quan trọng, ông dừng lại gọi Phó Thời

Khâm đi ra ngoài cửa.

Phó Thời Khâm: "Dù sao thì Cố Tư Đình, cũng không có khả năng đối mặt cùng anh

Trai giỏi hơn của chúng con, liền giở trò tiểu nhân, lập kế lên người Mộ Vi Vi,

Khiến anh chúng con nghĩ rằng Vi Vi đã chết, ngày hôm qua mới vừa điều tra ra, là

Anh trai đã lên kế hoạch sắp xếp mọi người đi cứu Vi Vi, Cho nên con dâu của cha

Mẹ còn sống"

Phó phu nhân vừa nghe, sắc mặt liền hằn lên một làn sóng phẫn nộ.

"Tại sao lại liên quan đến Cố gia?"

Phó Thắng Anh nghĩ về mối bất hòa kéo dài nhiều năm giữa Phó gia cùng cố gia.

"Con có chắc là mình cứu được người mang về không?"

Ông không muốn thấy thêm một món nợ máu nữa giữa Phó gia cùng Cố gia

"Đương nhiên cô ấy sẽ được cứu thoát mang về, nếu không anh của chúng ta sẽ tuẫn

Tình mà độc thân cả đời."

Phó Thời Khâm nói xong liền vội vàng đi đến công ty làm việc.
[/HIDE-THANKS]

-Nhất Luyến Thần Tâm-
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 479: Cô là Cố Vi Vi

[HIDE-THANKS]
Nước A, Cố Trạch.

Cố Vi Vi dành nhiều thời gian để nghỉ ngơi mỗi ngày, khi tỉnh táo cô tiếp nhận hết tất cả các loại ám chỉ tâm lý từ bác sĩ tâm lý cùng Cố Tư Đình, dể khiến cô tin rằng bản thân không phải Mộ Vi Vi mà là Cố Vi Vi.

Sự biểu hiện của cô làm Cố Tư Đình thật sự hài lòng.

Ngay cả khi ở Cố gia, cô vẫn có thể tự do đi lại mà không bị kiểm soát chặt chẽ nữa.

Tuy nhiên, Lăng Nghiên thấy Cố Tư Đình ngày càng dành nhiều thời gian chăm sóc cô hơn, thì sắc mặt của cô cũng ngày càng trở nên khó coi.

Cố Tư Đình đưa cô đi uống trà chiều trong vườn, đó là hồng trà đại cát lĩnh mà cô rất thích trước đây, cả bánh ngọt cũng đều là những loại cô rất thích trước đây.

Tuy nhiên, khi hai người vừa ngồi xuống thì có người đi qua nói nhỏ để báo tin.

"Ngài Cố, hai người đuổi theo Nguyên Mộng đã chết nhưng không bắt được cô ấy."

Cố Tư Đình trong mắt xẹt qua một tia hung ác nham hiểm, "Cô ta còn dám quay lại."

"Tôi phải làm sao bây giờ, cô ấy đã xâm nhập vào Cố gia" người bẩm báo liếc nhìn cô gái ngồi ở đối diện đang cúi đầu tập trung ăn chiếc bánh, "Trong trường hợp cô ấy phát hiện ra.."

Cố Tư Đình suy nghĩ một lúc rồi nói.

"Vào phòng làm việc chờ tôi.."

Lời còn chưa kịp nói xong, đột nhiên người ngồi đối diện anh đánh rơi chén trà trên tay, ôm đầu đau đớn.

"Đầu của tôi.. đầu của tôi đau.."

"Tôi là Mộ Vi Vi.. tôi là Cố Vi Vi.. tôi là.. rốt cuộc tôi là ai.."

* * *

Cố Tư Đình thấy thế liền không rảnh quan tâm sắp xếp chuyện khác, hướng về người bẩm báo gọi.

"Mau gọi bác sĩ Lý, gọi ông ấy tới đây gấp."

Vừa nói xong anh vươn tay ôm lấy cô vào lòng ngực, xoa đầu cho cô, nói đi nói lại.

"Em là Cố Vi Vi, em là Cố Vi Vi, em là Cố Vi Vi.."

Cố Vi Vi buông mi mắt xuống, trong đôi mắt trong veo, không còn một chút đau đớn nào.

Cô không hề đau đầu, cô đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người họ.

Mặc dù họ nói chuyện với giọng nói rất nhỏ, nhưng cô vẫn mơ hồ nghe thấy họ nói đến tên của Nguyên Mộng, nói rằng cô ấy vẫn chưa bị bắt.

Sau đó, người bẩm báo nhìn cô, nói rằng trong trường hợp cô ấy phát hiện ra..

Người bẩm báo đã nói như thế trong trường hợp Nguyên Mộng tìm thấy cô, tức là Nguyên Mộng đã đến nước A.

Hơn nữa, rất có khả năng cô đã được phát hiện đang bị giam giữ ở Cố gia.

Hiện giờ người của Cố Tư Đình đang truy bắt Nguyên Mộng, bây giờ tất cả những gì cô có thể làm là giúp cho Nguyên Mộng trì hoãn một chút thời gian để cô ấy có thể chạy trốn an toàn.

Chính vì vậy cô đã giả vờ nói rằng cô bị đau đầu, mục đích là giữ Cố Tư Định lại, khiến anh không bận tâm đến việc sắp xếp lại người để truy bắt Nguyên Mộng mà thôi.

Chỉ trong chốc lát, bác sĩ vội vàng chạy đến, cho cô uống thuốc giảm đau.

Cố Tư Đình gọi người hầu đưa cô trở về phòng nghỉ ngơi, đồng thời hướng về bác sĩ hỏi.

"Tại sao cô ấy vẫn nhớ đến Mộ Vi Vi?"

"Điều này.. thần kinh não bộ của con người rất phức tạp, nếu xung quanh lại có những ảnh hưởng, cô ấy sẽ xuất hiện những hỗn loạn nhất định, điều này cũng cần có thời gian, sốt ruột cũng vô ích."

Sự thật liều lượng thuốc họ sử dụng quá lớn, nếu họ tăng liều lên sẽ rất nguy hiểm.

Cố Tư Đình không hỏi thêm câu nào nữa, anh vào phòng cô nhìn người đã ngủ say, lúc này mới quay lại phòng làm việc để hỏi về vụ bắt giữ Nguyên Mộng.

Tuy nhiên, thời cơ tốt nhất để bắt cô ấy đã bị bỏ lỡ.

Sau khi Cố Vi Vi ngủ được hai giờ đồng hồ, cô thức dậy liền gặp Lăng Nghiên trong phòng khách.

Cho nên, trong lòng đã cảm thấy oán hận, thầm cố ý nói.

"Cô là ai, tại sao lại ở trong nhà tôi?"

Lăng Nghiên cười chế nhạo, "Nhà của cô?"

Cô thực sự nghĩ mình là Cố Vi Vi, còn tự nhận đây là nhà của mình.

"Đây không phải là nhà của tôi, là nhà của cô sao?" Cố Vi Vi vẻ mặt lạnh nhạt hỏi.

Lăng Nghiên ái ngại lời cảnh cáo của Cố Tư Đình, oán giận mà nghiến chặt răng nói

"Đây là nhà của tôi, anh trai cô cùng tôi.. sẽ kết hôn sớm thôi."
[/HIDE-THANKS]

-Nhất Luyến Thần Tâm-
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 480: Cô dâu trong quan tài thủy tinh

[HIDE-THANKS]
Cố Vi Vi lạnh lùng cười khẽ, nói.

"Tôi ghét cô, miễn là tôi còn ở cái nhà này ngày nào, tôi sẽ không cho phép cô bước vào."

"Cô.. cô tưởng cô là ai mà có thể ngăn tôi và Cố Tư Đình kết hôn với nhau." Lăng Nghiên không mảy may đem lời nói của cô đặt trong mắt.

Cố Vi Vi bước đến gần, đứng trước mặt Lăng Nghiên uy hiếp nói.

"Bây giờ tôi sẽ nói với anh ấy, trong căn nhà này có cô thì không có cô, có tôi thì không thể có cô."

"Cô.." Lăng Nghiên bực tức cười ngược lại, lạnh lùng nói, "Cô đang xem chính bản thân mình là Cố Vi Vi sao?"

"Lẽ nào tôi không phải sao?" Cố Vi Vi hỏi lại.

Lăng Nghiên khinh miệt mà đánh giá cô, "Cô chỉ là giả thôi, không có tư cách xen vào hôn sự của chúng tôi."

Cố Vi Vi nghe thế cười nhạt, nói.

"Tôi đây thử cho cô xem."

Lăng Nghiên nhìn nhìn hai bên, tiến sát vào cô thấp giọng nói.

"Cô không phải thường xuyên lẫn lộn, không nhớ bản thân mình là ai sao? Tìm thấy tầng hầm trong căn nhà đi rồi cô sẽ biết mình là ai?"

Cố Vi Vi đang suy xét kế sách thì đột nhiên thấy Lăng Nghiên ngẩng đầu, hướng về phía sau lưng cô, gọi một tiếng.

"Anh Tư Đình."

Cố Tư Đình nhìn Lăng Nghiên, "Không phải nói với em dạo này không được tới đây nữa sao?"

Cố Vi Vi đắc ý cười cười, đến đứng bên cạnh Cố Tư Đình nói.

"Anh, đừng để người này đến nhà chúng ta nữa được không, em ghét cô ta!"

Cố Tư Đình nghiêng đầu nhìn cô hồi lâu, rồi lại về phía Lăng Nghiên nói.

"Sắp tới em.. đừng tới đây nữa."

Lăng Nghiên đột nhiên biến sắc, "Anh Tư Đình.."

Cô ta nhìn cô gái vẻ mặt đắc ý đứng bên cạnh Cố Tư Đình, ngầm sinh thù hận.

Cô ta không thể trơ mắt nhìn Cố Vi Vi ở lại Cố gia, cũng không thể để xuất hiện thêm một Cố Vi Vi, dù cho cô là giả.

Cố Vi Vi nhìn thấy Lăng Nghiên đã rời đi, cô phải làm cho Lăng Nghiên nhận thức rõ rằng, cô mà ở lại Cố gia thì cô ta phải lâm vào tình cảnh gì.

Lăng Nghiên càng không muốn cô ở lại Cố gia thì đối với kế hoạch rời đi của cô càng có lợi.

Dù sao bệnh viện Sao Poulo cũng là bệnh viện thuộc Lăng thị của bọn họ.

Không biết thế nào mà dự định muốn dẫn cô đi bệnh viện Sao Poulo lại bị hoãn lại, Cố Tư Đình bận rộn suốt ngày nên cũng khó gặp người.

Cố Vi Vi ở quanh trong Cố gia, chợt nghĩ đến tầng hầm mà Lăng Nghiên nói đến.

Cô đã ở Cố gia suốt nhiều năm nên đương nhiên biết cái tầng hầm kia nằm ở đâu.

Nếu như Lăng Nghiên đã cố ý nhắc nhở cô, thì.. nơi đó nhất định có cất giấu bí mật gì đó.

Người giúp việc đều nghĩ cô đã tiếp nhận thân phận trong nhà này nên cũng không phòng bị cô lắm.

Vì thế cô dễ dàng tìm thấy tầng hầm, sau đó nhập mật khẩu. Cô nhìn xung quanh, chắc rằng không có ai mới mở cửa đi vào.

Trước kia ở đây là hầm rượu, đủ mọi loại rượu nho từng năm.

Nhưng mà hiện tại nơi này đến thùng rượu cũng chẳng thấy.

Nói là một hầm rượu nhưng nó lại càng giống một cái kho lạnh hơn.

Càng đi vào trong càng thấy rùng mình.

Cố Vi Vi bỏ tay vào túi áo khoác trên người, nhìn thấy bên trong có ánh sáng liền tăng tốc bước chân đi vào.

Thế nhưng khi đến được ánh đèn trong căn phòng, cô đứng sừng sững ở nơi đó, cả người đầy hoảng sợ.

Trong căn phòng rực rỡ ánh đèn có đặt một chiếc quan tài làm bằng thủy tinh trong suốt.

Bên trong có một người nằm, sắc mặt xanh trắng, khuôn mặt sinh động như thật.

Toàn thân cô ấy mặc một chiếc áo cưới trắng tinh, thậm chí trên tay còn đeo một chiếc nhẫn cưới.

Người nằm ở trong quan tài thủy tinh không phải ai khác mà chính là bản thân cô đã chết từ lâu.

Trên đời này có thể trông thấy thi thể của chính mình sau khi chết, đoán chừng.. cũng chỉ có cô thôi.

Cố gia không tuyên bố với bên ngoài rằng cô đã chết, cũng không có tổ chức lễ tang gì.

Hóa ra.. là đem cô giấu ở bên trong cái tầng hầm lạnh như băng này.

Bỗng nhiên, sau lưng truyền đến giọng nói lạnh lẽo khác thường của Cố Tư Đình.

"Em làm gì ở trong này?"
[/HIDE-THANKS]

Thỏ
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 481: Anh có biết trái tim bị lấy đi đau đến mức nào không?

[HIDE-THANKS]
Cố Vi Vi toàn thân chấn động, trong mắt thu lại vẻ hoảng loạn.

Tiếp đó quay lưng lại với Cố Tư Đình, giọng nói cố gắng bình tĩnh hỏi.

"Người này.. cô ấy là ai vậy?"

Cố Tư Đình, anh thật sự rất buồn cười.

Lúc tôi ở Cố gia anh không hề cho tôi chút hứa hẹn gì về tình cảm.

Thậm chí còn phản bội tôi, ở cùng với Lăng Nghiên.

Đến khi tôi chết lại cho tôi mặc áo cưới, đeo nhẫn cưới, giấu ở cái nơi tầng hầm u ám lạnh lẽo này.

Còn anh ở bên ngoài cùng Lăng Nghiên có đôi có cặp.

Muốn tôi tiếp tục ở lại Cố gia để mang lại nhiều hợp tác với gia tộc Dolan, lại muốn cùng Lăng Nghiên bầu bạn cả đời.

Anh cái gì cũng muốn, nhưng cuối cùng.. sẽ chỉ khiến anh không có được bất cứ thứ gì.

Cố Tư Đình đến gần, đưa tay giữ chặt cô.

"Em không cần biết, đi ra ngoài đi."

Cố Vi Vi lẩm bẩm nói, "Trái tim của cô ấy.. bị người lấy đi mất rồi, không đau sao?

Cố Tư Đình đứng ở phía sau cô, thân hình khẽ run, thật lâu cũng không nói gì.

Cố Vi Vi chậm rãi xoay người, nhìn thẳng vào mắt anh ta, trầm tĩnh hỏi.

" Anh, trái tim của một người bị lấy đi, anh có biết.. nó đau đến mức nào không? "

Cố Tư Đình nhìn cô, không biết bởi ánh mắt của cô hay trong lời nói của cô, ngực đột nhiên giống như một lưỡi dao sắc bén đâm vào, đau đến máu chảy đầm đìa.

Anh ta chậm rãi nhìn người như đang say ngủ bên trong quan tài thủy tinh, khuôn mặt tràn ngập vẻ đau đớn cùng thương tâm..

Cố Vi Vi lạnh lùng nhìn thoáng qua, hờ hững vòng qua anh ta, rời khỏi tầng hầm lạnh lẽo này.

Cố Tư Đình, anh không biết.

Anh chưa từng nhận thức bản thân, anh vĩnh viễn không biết khoảnh khắc đó tôi đã đau đến mức nào.

Đừng nói anh không thể buông bỏ được tôi, anh chính là không buông bỏ được gia tộc Dolan đằng sau Cố Vi Vi, người đã đem đến cho anh tất cả mọi thứ.

Cố Tư Đình:" Ai cho em đến chỗ này? "

Cố Vi Vi lạnh lùng cong môi:" Lăng Nghiên a, cô ấy nói đến đây em sẽ biết em là ai. "

Cô vẫn hiểu được, chính cô ta là ai.

Cô là Cố Vi Vi, nhưng đã không phải là Cố Vi Vi thuộc về Cố gia.

Cố Tư Đình quay đầu, nhìn cô hỏi.

" Thế nên.. em là ai? "

" Tôi là Cố Vi Vi a. "

* * *

Cố Tư Đình trầm mặc nhìn cô thật lâu mới chán nản nói.

" Trở về nghỉ ngơi đi, em không cần đến đây nữa. "

Trong phút chốc ban nãy, chính anh ta gần như cũng phân biệt rõ.

Cô suy cho cùng vẫn là Mộ Vi Vi, hay là.. đã hoàn toàn thành Cố Vi Vi.

Cố Vi Vi rời khỏi tầng hầm lạnh lẽo, trở về phòng nằm xuống. Đối với những chuyện đã thấy ở chỗ đó trong lòng tuy có chút u sầu nhưng giây phút này suy nghĩ đến phải rời đi nơi mà mình đã từng sống hơn hai mươi năm, cô cũng có chút không nỡ.

Cái tên Phó Hàn Tranh đã ở quanh quẩn trong đầu cô hàng ngàn lần, đã cho cô sức mạnh để chịu đựng và tỉnh táo.

Cô chỉ vừa chợp mắt đến rạng sáng, người giúp việc đã gọi cô thức dậy.

Cô rửa mặt thay quần áo rồi xuống lầu, Cố Tư Đình đã ở nhà ăn chờ cô cũng ăn sáng.

" Ăn sáng xong chúng ta sẽ đến bệnh viện một chuyến. "

Cố Vi Vi tò mò hỏi han," Đến bệnh viện làm gì? "

Xem ra là để chuẩn bị cho cô phẫu thuật thay đổi gương mặt.

Bởi vì có một chuyện khác nên nó đã bị kéo dài vài ngày.

Nếu không đưa cô đi thay đổi thì với cái bộ dạng này ở Cố gia của cô chỉ thêm đêm dài lắm mộng.

Cố Tư Đình bình tĩnh nói," Làm kiểm tra, sẽ xong nhanh thôi. "

" Vâng."

Cố Vi Vi cười, đồng ý không chút do dự.

Thế nhưng trong lòng cô đã âm thầm có kế hoạch chạy trốn khỏi bệnh viện, phải tính toán lại thêm một lần nữa.

Cơ hội chỉ có một lần, một khi thất bại cô sẽ vĩnh viễn không thể thoát khỏi đây được.
[/HIDE-THANKS]

Thỏ.
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 482: Thoát khỏi lòng bàn tay của Cố Tư Đình

[HIDE-THANKS]
Bữa sáng kiểu phương Tây rất phong phú, Cố Vi Vi nói với người hầu sau khi ăn xong một phần.

"Anh có thể cho em thêm một phần khác được không?"

Cố Tư Đình ngạc nhiên cười hỏi, "Em vẫn đói à?"

"Bữa sáng hôm nay rất ngon." Cố Vi Vi cười.

Con đường thay mới thân xác hôm nay, nhất định bản thân sẽ tiêu hao nhiều năng lượng, trước tiên nên nạp thêm năng lượng.

Bởi vì cô không biết còn cơ hội để ăn bữa tiếp theo không.

Cố Tư Đình thấy cô dường như đã hoàn toàn thích nghi với cuộc sống của Cố gia, mỉm cười hài lòng.

Sau ca phẫu thuật hôm nay, tất cả mọi thứ.. sẽ trở lại như những gì anh mong đợi.

Cố Vi Vi ăn hai phần bữa sáng rất ngon miệng, lau miệng rồi lên lầu thay giày, cao hứng níu lấy tay anh mà thúc giục nói.

"Anh à, khi nào thì chúng ta đi?"

Cố Tư Đình nhìn bộ dạng vui vẻ của cô, chợt nhớ lại khi Cố Vi Vi mười tám, mười chín tuổi, mỗi lần đi ra ngoài với anh cũng đều có bộ dáng rất vui vẻ như vậy.

Anh chợt bừng tỉnh mỉm cười, ra lệnh cho người hầu chuẩn bị xe.

Cố Vi Vi lên xe ngồi xuống, nhận thấy đằng sau có một chiếc xe chở đầy nhân viên an ninh Cố gia

Chắc chắn rồi, đưa cô đến bệnh viện vẫn cần phải phòng bị.

Tuy nhiên, so với các biện pháp an ninh nghiêm ngặt tại Cố gia, thì kiểu an ninh này không đáng nói.

Cố Tư Đình trả lời điện thoại, thông báo với bệnh viện đầu dây bên kia thu xếp cho tốt, xong xuôi mới lên xe.

"Vi Vi, lát nữa đến bệnh viện kiểm tra, sẽ có một ca phẫu thuật nhỏ."

"Tại sao chúng ta cần phẫu thuật?" Cố Vi Vi cau mày, giả vờ khó hiểu.

Cố Tư Đình không giải thích chi tiết, chỉ nói.

"Đây chỉ là một ca phẫu thuật nhỏ sẽ nhanh chóng kết thúc thôi."

"Được rồi." Mặc dù Cố Vi Vi không vui, nhưng cô cũng không phản kháng.

Hai người lái xe đến bệnh viện Sao Paolo thuộc sự quản lý của Lăng gia, không đi bộ từ sảnh đợi mà trực tiếp đi thang máy thẳng đến khu vực lân cận phòng phẫu thuật.

Cô tỏ ra hợp tác với bác sĩ để kiểm tra, sau đó vào phòng phẫu thuật.

Cố Tư Đình trả lời điện thoại, sắc mặt không tốt lắm, liền rời khỏi phòng phẫu thuật.

Cố Vi Vi phải đợi các bác sĩ cùng y tá sẽ phẫu thuật thẩm mỹ cho cô bước vào, còn người của Cố Tư Đình cũng ra ngoài đợi.

Các bác sĩ cùng hai cô y tá vẫn đang làm công tác chuẩn bị cho ca phẫu thuật, còn cô dường như vô tình di chuyển đến gần ba người họ.

Hít một hơi thật sâu, lấy hết sức bình sinh đánh ngất bác sĩ cùng hai cô y tá càng nhanh càng tốt.

Sau đó, cô mặc áo y tá phẫu thuật, đeo khẩu trang, đội mũ rồi lấy điện thoại di động của y tá xong đi ra ngoài.

Cô mở cửa phòng mổ, vừa đi vừa nói chuyện qua chiếc điện thoại di động.

"Tiểu Lưu, dụng cụ cậu chuẩn bị chưa đầy đủ, tôi sẽ tới lấy ngay."

Mấy vệ sĩ của Cố gia đứng bên ngoài phòng phẫu thuật không để ý thấy y tá đi ra có điểm gì khác thường.

Bởi vì Cố Vi Vi đã không nóng lòng thoát thân mà tăng tốc bước chân khi đi ra ngoài, cô chỉ bước đi nhanh nhẹn như nhiều nhân viên y tế trong bệnh viện.

Thật hồi hợp cho đến khi bước qua hành lang dài, khuất tầm mắt của mấy tên vệ sĩ.

Lúc này, điện thoại cô gọi cho Phó Hàn Tranh cũng được kết nối.

Cô đang định mở miệng nói chuyện, vừa qua hành lang liền đối diện với Cố Tư Đình cùng Lăng Nghiên đang nói chuyện cùng nhau cách đó không xa.

Từ trong điện thoại, cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc khiến trái tim cô run lên.

"Alo?"

Cô giữ chặt điện thoại của mình, cố gắng để bản thân đi ngang qua họ một cách bình tĩnh, tự nhiên.

Giọng nói của Phó Hàn Tranh lọt vào tai cô, nhưng cô phải giữ im lặng vì tình huống trước mắt, kẻo Cố Tư Đình nghe thấy giọng nói liền phát hiện ra rằng cô đã trốn khỏi phòng phẫu thuật.

Phó Hàn Tranh gọi hai lần, nhưng ở đầu dây bên kia chỉ là tiếng người ồn ào cùng tiếng người đang hít thở không đều.

Duy nhất, không có người trả lời.

Đột nhiên, anh ta dường như đã nghĩ ra điều gì đó, nói với một giọng khàn khàn, run run

".. Vi Vi?"
[/HIDE-THANKS]

- Nhất Luyến Thần Tâm-
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 483 Phó Hàn Tranh, đợi em trở về.

[HIDE-THANKS]
Trái tim Cố Vi Vi lập tức dâng trào cảm xúc, cô không ngờ một số điện thoại xa lạ như vậy gọi tới, lại không hề có một chút giọng nói nào.

Thế nhưng anh thực sự.. có thể biết rằng đó là cô.

Hàng ngàn lời nói dồn dập trong tim cô, nhưng cô không thể nói một lời nào trong hoàn cảnh như vậy.

Vì vậy, cô chỉ có thể nhẹ nhàng đáp nhỏ lại.

"Ừ."

Cô ứng ra một tiếng, liền nghe thấy tiếng thở ra hơi run của người đàn ông trên điện thoại.

Dường như vừa có điều gì đó nặng nề, cuối cùng giờ khắc này anh cũng có thể buông bỏ nó xuống vài phần.

Phó Hàn Tranh biết rằng cô có thể không tiện nói chuyện, vì vậy anh tập trung vào hướng dẫn cho cô.

"Nguyên Sóc ở gần bệnh viện, bây giờ em hãy tìm cách ra ngoài, khi anh ta gặp em sẽ đưa em trở về."

Cố Vi Vi khẽ rung động, nhưng cô không ngờ sư phụ có thể tìm được mình.

Tuy nhiên, cô còn chưa kịp suy nghĩ thì đã có tiếng bước chân vội vã phát ra ở hành lang phía sau.

"Tôi biết rồi, chờ tôi quay trở lại."

Cô nói xong vội vàng cúp điện thoại, đi vào phòng khám bác sĩ gần đó, cởi áo phẫu thuật, khoác lên người chiếc áo khoác trắng của bác sĩ.

Sau đó, thay vì đi đến lối ra của bệnh viện, cô vòng lại đường cũ để tìm Lăng Nghiên.

Những vệ sĩ đang tìm người chỉ chú ý đến những người đang đi ra ngoài, mà không để ý đến những người đang đi về phía họ.

Hầu hết mọi người đều cho rằng cô muốn chạy ra ngoài thì phải chạy đến lối thoát hiểm thay vì chạy ngược trở lại.

Do đó, họ sẽ tự động bỏ qua những người đang đi về phía mình mà chỉ chú ý đến những người đang đi bộ bên ngoài.

Cô nhìn thấy Lăng Nghiên từ xa đứng ở lối vào thang máy, liền bước nhanh theo cô ấy vào thang máy.

Bởi vì Lăng Nghiên đi vào thang máy của nhân viên y tế trong bệnh viện, nên trong thang máy chỉ có hai người bọn họ.

Cố Vi Vi đứng sau lưng cô, cầm con dao mổ lấy từ phòng phẫu thuật, thấp giọng nói.

"Lăng Nghiên, cô không muốn tôi ở trong nhà Cố gia để trở thành Cố Vi Vi, đúng không?"

Lăng Nghiên liền quay đầu lại sau khi nghe thấy giọng nói,

"Mộ Vi Vi?"

"Cô không muốn tôi ở lại nhà Cố gia trở thành Cố Vi Vi vì sợ tôi sẽ phá hủy cuộc hôn nhân của cô, cho nên.. mau theo tôi đi ra ngoài." Cố Vi Vi trầm giọng cảnh báo.

Lăng Nghiên oán hận cắn chặt răng, "Cô quên đi!"

Cố Vi Vi lạnh nhạt nói, "Chẳng lẽ cô muốn tôi trở thành Cố Vi Vi sống ở nhà Cố gia, sau đó ngày nào cũng phải đối nghịch với cô, khiến cô không bao giờ bước được vào cửa Cố gia hay sao?"

Trước tiên kích động cô ấy, là để cô ấy suy nghĩ rõ ràng đâu mới là hướng đi tốt cho mình.

Thời gian gần đây, cô biết được rằng cô ấy cùng Cố Tư Đình đang có những tranh cãi.

Bây giờ cô tự một mình thoát ra ngoài vào lúc này thì không đảm bảo, cho nên, nếu có thể dùng kế kích động khiến Lăng Nghiên đưa cô ra ngoài, như vậy sẽ an toàn hơn.

Bởi vì vệ sĩ của Cố Tư Đình sẽ không thể nghĩ ra người mà họ muốn bắt giữ lại đi cùng cô ấy.

Lăng Nghiên: "Cô.."

Cố Vi Vi nhìn thang máy không ngừng đi xuống, biết rằng Cố Tư Đình có thể đã điều chỉnh việc giám sát bệnh viện vào lúc này, anh ta sẽ sớm tìm ra nơi cô đang ẩn náu.

"Giúp tôi rời khỏi nước A cũng chính là giúp chính bản thân cô, quan hệ của Cố Tư Đình với Cố Vi Vi.. không phải là quan hệ đơn giản giữa anh với em."

Câu nói này khiến Lăng Nghiên đau đớn, vì vậy cô hít một hơi thật sâu rồi nói.

"Được, tôi sẽ giúp cô ra ngoài."

Lăng Nghiên đưa cô đến bãi đậu xe, lấy chìa khóa xe ra.

Cố Vi Vi đẩy người lên xe, tự mình ngồi vào ghế lái.

Ngay khi cả hai lên xe, điện thoại di động của Lăng Nghiên đổ chuông, số điện thoại người gọi đến là của Cố Tư Đình.

Lăng Nghiên đang cầm điện thoại nhưng không biết mình sẽ nói những gì khi nhấc nó lên.

Phải mất rất nhiều công sức để Cố Tư Đình bắt được Mộ Vi Vi tới nước A. Bây giờ nếu cô thả người..

Cố Vi Vi khi khởi động xe, sau khi lái ra khỏi bãi đậu xe.

"Cầm lấy, chỉ cần nói rằng tôi đang bắt cóc cô."

Từ sự giám sát theo dõi bên trong bệnh viện, cho nên lúc này Cố Tư Đình ắt hẳn đã biết rằng cô đang ở cùng Lăng Nghiên.
[/HIDE-THANKS]

-Nhất Luyến Thần Tâm-
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 484: Cố Tư Đình, từ bây giờ trở đi tôi với anh là kẻ thù.

[HIDE-THANKS]
Bước tiếp theo, anh sẽ sắp xếp người phong tỏa các con đường gần bệnh viện.

Tuy nhiên, sẽ mất ít nhất mười phút.

Nếu cô ở một mình, cô không hoàn toàn chắc chắn rằng cô có thể trốn thoát.

Nhưng nếu cả sự phụ cùng Nguyên Mộng đều đang ở đây, chỉ cần có thể hợp nhất một cách thuận lợi, họ vẫn có thể trốn thoát.

Ngay cả khi nước A là nơi ở của Cố Tư Đình.

Lăng Nghiên nhìn cô đang lái xe, hít một hơi thật sâu rồi cầm điện thoại lên bấm số gọi.

Ngay sau khi điện thoại được kết nối, cô ấy liền khóc lóc nói.

"Anh Tư Đình, cứu em Mộ Vi Vi cầm dao bắt cóc em.."

Cố Vi Vi nhếch khóe miệng cười lạnh nhạt, Lăng Nghiên thật không phải là không có kỹ năng diễn xuất.

Trong kiểu giả vờ bạch liên hoa* này, cô ấy luôn có thể thể hiện những kỹ năng diễn xuất đáng kinh ngạc.

*Bạch Liên Hoa ở đây ám chỉ người có vẻ ngoài xinh đẹp nhưng nội tâm độc ác, xấu xa.

Tuy nhiên, cũng chính vì cô ấy quá muốn được làm Cố phu nhân nên cô mới có thể ra viện một cách suôn sẻ.

Hơn nữa, cô có thể giữ cô ấy trong tay như một tấm lá chắn, để dù Cố Tư Đình có đến bắt được cô cũng phải chần chừ.

Khi Cố Tư Đình nghe thấy tiếng khóc của cô ấy, tâm trạng ban đầu của anh càng tồi tệ hơn.

"Mộ Vi Vi, cô ta ở đâu?"

Cố Vi Vi vươn tay ra ấn vào biểu tượng loa ngoài trên màn hình điện thoại của Lăng Nghiên, "Cố Tư Đình, nếu anh cứ cho người truy bắt tôi.. tôi liền trước tiên giết vị hôn thê ảnh hậu của anh."

Nếu cô không thể quay trở lại Trung Quốc, thì cô có thể làm bất cứ điều gì.

Dù sao thì, Lăng Nghiên đã nợ cô cả cuộc đời.

"Mộ Vi Vi, cô nghĩ mình có thể trốn khỏi nước A?" Cố Tư Đình cảnh báo.

Tất cả các sân bay cùng bến cảng đã bị phong tỏa bởi người Cố gia, nên cô không thể đi đâu được.

Chỉ là nếu cô cứ trốn tránh như vậy, gây náo động để Phó Hàn Tranh chú ý.

Sau đó, tất cả những kế hoạch dày công trước đây của anh ở nước F để tạo ra một cảnh giả chết của cô đều vô ích.

Điều đó sẽ gây ra vô số rắc rối, khiến anh mệt mỏi khó có thể đương đầu.

Cố Vi Vi vừa lái xe vừa lạnh lùng ậm ừ trả lời.

"Nếu tôi không thể trốn thoát, cùng lắm tôi sẽ giết vị hôn thê ảnh hậu của anh, này hãy suy nghĩ cho kỹ đi."

Cố Tư Đình tức giận đến phát run, anh không dám nghĩ rằng chính mình luôn có ánh mắt nhạy bén, lại bị một con quỷ nhỏ mười tám, mười chín lừa đến đầu óc quay cuồng.

Một ngày sau khi cô đến Cố gia, trí nhớ của cô đã bắt đầu mờ đi.

Lúc đó anh cũng cảm thấy lạ, nhưng do quá nóng lòng muốn hoàn thành mọi việc, cộng thêm cô cũng không để lộ chút sơ hở nào.

Anh thật sự cho rằng thuốc bắt đầu có tác dụng, nhưng không ngờ.. từ đầu đến cuối đều là do cô diễn kịch, lừa dối bác sĩ, lừa dối anh.

Trong nhiều ngày như vậy, anh thấy cô đã thực sự thích nghi với cuộc sống của ở Cố gia, ngay cả giọng điệu, ánh mắt cô khi nhìn anh, gọi anh là anh trai cũng rất giống với Cố Vi Vi.

Anh nghĩ rằng cô ấy thực sự chấp nhận mình là Cố Vi Vi.

Kết quả là cô đã chờ đợi thời cơ, đợi cơ hội lần này để trốn khỏi Cố gia, khi anh thả lỏng cảnh giác với cô.

"Mộ Vi Vi, hoặc là cô sống sót trở về Cố gia, hoặc là.. cô sẽ chết trên nước A."

Thay vì để cô quay trở lại với Phó Hàn Tranh, anh thà tiêu diệt cô hoàn toàn.

"Tôi không muốn trở lại Cố gia, nhưng tôi không cũng muốn chết ở đây."

Cố Vi Vi nghe lời cảnh báo điên cuồng của anh mà không hề sợ hãi. "Cố Tư Đình, anh không chỉ là kẻ thù của Phó gia, anh còn là kẻ thù của tôi."

Cố Tư Đình sau khi nghe xong những lời này cười lạnh, "Nếu cô muốn cùng Phó Hàn Tranh trở thành kẻ thù của tôi, phải xem cô có thể quay trở lại được không."

"Vậy anh cứ chờ mà xem" Cố Vi Vi nói xong cúp ngay điện thoại.

Trước đây, cô không muốn tham gia vào những chuyện bất bình giữa gia Phó gia cùng Cố gia.

Chính là do Cố Tư Đình suýt nữa phá hỏng hạnh phúc ấp ủ của cô, cô sẽ không để anh cũng khiến người cô yêu nhất trên đời này, vì cô mà đau lòng.
[/HIDE-THANKS]

-Nhất Luyến Thần Tâm-
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 485 Mau gọi điện thoại cho người đàn ông của em.

[HIDE-THANKS]
Tuy rằng vừa mới trốn ra khỏi bệnh viện, trên đường đi vẫn còn thong thả.

Nhưng không được bao lâu, trạm kiểm soát giao thông đã bắt đầu xuất hiện trên đại lộ, phía sau xe cũng xuất hiện cảnh sát giao thông áp sát tới.

Cô lấy điện thoại bấm số gọi cho Phó Hàn Tranh nhiều lần, nhưng đầu dây bên kia không bắt máy.

Dần dần, cô bị truy đuổi đến đường cùng.

Con đường phía trước đã bị chặn lại, những chiếc xe đuổi theo từ phía sau mỗi lúc gần hơn, những con hẻm xung quanh quá hẹp hoàn toàn không thể lái xe vào được.

Ngay khi cô đang tuyệt vọng, liền xuất hiện một chiếc xe máy màu đen lao ra từ con hẻm kế bên, vượt qua xe của cô ấy, bật đèn ra hiệu cho cô dừng lại.

Cô lập tức phanh gấp dừng xe, xuống xe, nhanh chóng ngồi lên xe máy.

Chiếc xe máy di chuyển vào sâu trong một con hẻm nhỏ, chạy lòng vòng trong hẻm, nhanh chóng thoát khỏi những kẻ truy đuổi phía sau.

Hẻm nhỏ không có người giám sát, nên ra vào hoàn toàn tự do.

Chiếc xe máy lao vào bãi đậu xe vận chuyển hải sản, tông trực diện vào thùng xe tải đã sắp đặt từ trước.

Người tài xế lập tức đóng cửa, lái xe chở người lẫn xe máy rời đi.

Cố Vi Vi xuống xe máy, người lái xe cũng xuống xe đối mặt với cô, xé găng tay, bật thiết bị chiếu sáng được chuẩn bị sẵn trên xe.

Sau đó, cởi bỏ mũ bảo hiểm, hiện lên một mái tóc xoăn dài quyến rũ một cách kiêu kỳ.

"Đây là một cơ hội tốt, tại sao em không trả thù người họ Lăng đó?"

Vừa nói, cô vừa rút điếu thuốc ra, chuẩn bị hút một điếu.

Cố Vi Vi đoạt lấy điếu thuốc đang ngậm trong miệng cô, "Ở đây không có thông gió, tỷ muốn làm nghẹt thở cả hai à?"

Nguyên Mộng thở dài đau khổ, chịu đựng cơn nghiện mà bỏ điếu thuốc đi.

"Chị cứ nghĩ mình sắp kiệt sức khi nghĩ cách giải cứu em. Không ngờ em lại có thể chạy ra ngoài được."

Cố Vi Vi ngồi bệt xuống đất lấy chiếc điện thoại mà cô cướp được trước đó để gọi cho Phó Hàn Tranh, mới phát hiện điện thoại di động của cô đã hết pin.

Nguyên Mộng nhìn thấy liền ném điện thoại di động của mình cho cô.

"Này, mau gọi điện thoại cho người đàn ông của em, anh ấy sốt ruột đến độ thiếu chút nữa là muốn tự vẫn."

Cố Vi Vi cầm điện thoại di động, bấm số điện thoại gọi cho Phó Hàn Tranh, sau hai hồi chuông điện thoại liền kết nối.

"Phó Hàn Tranh!"

"Có an toàn không?" Phó Hàn Tranh hỏi.

Lần trước vội vàng cúp điện thoại, lòng anh cứ thắt lại, nghĩ rằng có chuyện gì xảy ra với cô.

"Tạm thời đang an toàn cùng với Nguyên Mộng." Cố Vi Vi nói.

Phó Hàn Tranh thở phào nhẹ nhõm, "Họ sẽ đưa em trở về, anh sẽ đến đón em."

"Tốt lắm."

Cố Vi Vi đáp, nghe thấy giọng nói của anh, trái tim lo lắng của cô từ từ lắng xuống.

"Em.. em rất nhớ anh."

Cô vừa dứt lời, Nguyên Mộng đang ngồi bên cạnh cầm chai nước khoáng vừa uống được một ngụm liền phun ra.

"Em thật sự rất tốt với anh, cũng không gây hại gì cả."

Cố Vi Vi liếc cô một cái, hoàn toàn không để tâm tới, tiếp tục nói với Phó Hàn Tranh

"Vậy thì.. em sẽ gác máy, gặp lại anh tối nay."

"Được rồi, hẹn gặp lại tối nay." Phó Hàn Tranh cúp máy, lên máy bay về nhà.

Nguyên Mộng lấy lại điện thoại, đưa cho cô một chai nước.

"Chị thực sự tưởng rằng em đang bị mất trí nhớ, không biết làm thế nào để khiến em nhớ lại."

Cô không ngờ rằng mình sẽ qua được Cố Tư Đình.

Cố Vi Vi cầm chai nước uống một hớp, "Sao tỷ với sư phụ lại tới?"

"Con trai chị nhờ chị tìm vợ về cho nó. Nếu chị không đến, nó liền không muốn nhận mẹ." Nguyên Mộng nói xong, khịt mũi, "Sớm biết nó không hiếu thuận như vậy, thà chị đẻ quả trứng luộc ăn cho rồi."

Cố Vi Vi cười, tự đáy lòng nói một cách chân thành.

"Cảm ơn mọi người đã đến cứu em."

Bằng không, chỉ dựa vào sức một mình cô, khả năng không thể tự mình trốn thoát dễ dàng như vậy.

Nguyên Mộng nhún vai bất lực, cười nói.

"Vì em là vợ của con trai chị, là con dâu của chị"
[/HIDE-THANKS]

-Nhất Luyến Thần Tâm-
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 486: Em chỉ thích chú Phó của em.

[HIDE-THANKS]
Chiếc xe tải chở hải sản rời trung tâm thành phố cùng họ với xe máy của họ trong thùng xe.

Nguyên Mộng nghiện thuốc lá rất nặng, cô biết hiện tại không thể hút thuốc, trong người không chịu được liền cầm điếu thuốc mà hít lấy hít để cho qua cơn nghiện.

"Chúng ta sẽ thoát khỏi đây như thế nào?" Cố Vi Vi lo lắng hỏi.

Hai người họ đang ở trong xe tải nên không biết được những gì đang xảy ra bên ngoài.

"Sư phụ đang dẫn một đoàn người chuyển hướng sự chú ý từ sự truy bắt của Cố gia. Chúng ta sẽ đến cảng nhỏ ven biển để lên thuyền, bọn họ sẽ tới sau."

Cố Vi Vi gật đầu, khó trách họ đã trốn chạy lâu như vậy, nhưng vẫn chưa gặp phải bất kỳ rắc rối nào.

Tâm điểm điều tra của những tên vệ sĩ Cố gia vẫn là chiếc xe máy.

Nguyên Sóc đã sắp xếp vài người, giả làm cô cùng Nguyên Mộng, bảo họ đi khắp thành phố bằng xe máy.

"Thay vì nghĩ đến những chuyện này, trước tiên em nên nghĩ cách nói với Phó Hàn Tranh về mối quan hệ giữa chúng ta khi em quay lại." Nguyên Mộng nhắc nhở.

Hiện tại bởi vì cô đang gặp nguy hiểm nên tất cả những điều Phó Hàn Tranh quan tâm bây giờ là sự an toàn của cô.

Cho nên cô không nhận thấy sự đáng ngờ trong mối quan hệ giữa cô với họ.

Chờ khi cô ấy quay trở về, anh sẽ chú ý tới, liền hỏi tới khiến cô phải khai ra.

Nếu cô không cẩn thận để cho Phó Hàn Tranh biết được cô là người Cố gia, thì chuyện này khó mà giải quyết.

Cố Vi Vi mím môi hỏi.

"Tỷ nói với anh ấy thế nào?"

Nguyên Mộng vừa nói vừa hít điếu thuốc.

"Bọn chị trốn sang Trung Quốc, nhưng ở nước A bọn chị luôn có gián điệp tương đối tin tưởng. Thỉnh thoảng họ sẽ liên lạc với bọn chị, cho bọn chị biết tình hình của Cố gia. Gần đây, chị nhận được tin rằng Cố Tư Đình đang chuẩn bị một sự việc gì đó kỳ lạ. Khi có chuyện xảy ra, chị cảm thấy rằng nó có thể có liên quan tới em, vì vậy chị đã lặng lẽ trở lại."

"Sau đó chị bị phát hiện, sau khi bị chúng truy đuổi dẫn đến mất liên lạc với sư phụ của em được hai ngày, chồng chị đã đi tìm Phó Hàn Tranh để cứu người. Những gì chồng chị nói với Phó Hàn Tranh là bọn chị quen biết ông nội của em, nhưng nếu Phó Hàn Tranh cảm thấy nghi ngờ, anh ấy sẽ hỏi người khác cho nên em phải tìm cách nói rõ với anh ấy."

Cố Vi Vi nghe cô nói xong, liền một trận trầm mặt hỏi.

"Mộng tỷ, tỷ nói thử xem.. nếu em nói cho anh ấy biết, em là Cố Vi Vi.."

"Đừng có mà tìm đường chết." Nguyên Mộng lập tức ngắt lời cô, nghiêm túc thuyết phục cô, "Em không biết chuyện Phó gia cùng Cố gia đang đối đầu nhau hay sao, còn nói?"

Cố Vi Vi: "Nhưng.. nhưng em cảm thấy như vậy là em đang nói dối anh ấy, em cảm thấy vô cùng có lỗi."

Nguyên Mộng: "Em hãy tự mình nói với trái tim của em xem, khi em nói ra điều này, em họ Cố thì không nói đi, nhưng em cùng Cố Tư Đình vẫn có những chuyện không minh bạch trong suốt hai năm.."

Cố Vi Vi khi nghe điều đó, nóng nảy hỏi

"Không minh bạch, em có chuyện gì mà không minh bạch?"

Nguyên Mộng: "Cố Tư Đình là tra nam, là cặn bã, nhưng có phải đó là mối tình đầu của em không?"

Cố Vi Vi trừng mắt liếc nhìn một cái, ậm ừ nói.

"Em lúc đó còn nhỏ, chỉ số thông minh chưa kết nối, mối tình đầu kiểu gì chứ, em chỉ thích chú Phó của em."

Nguyên Mộng nghe chú Phó của em, ngọt đến muốn rụng hết răng

"Chậc chậc chậc, trước kia từng nói chị không có đạo lý, em cũng không khá hơn chị là bao còn cùng với chú Phó, thật là thú vị."

Cố Vi Vi vuốt trán cô, kết bạn nhầm lẫn, hủy hoại cả đời rồi.

Nguyên Mộng vẫn tặc hề hề, cười nham nhở nói

"Ở trên giường cứ như vậy mà gọi, càng thú vị hơn phải không? Em cùng chú Phó.."

"Dừng lại!" Cố Vi Vi nói với vẻ mặt từ chối, "Em không muốn nghe!"

Nguyên Mộng hậm hực mà dừng lại, cầm điếu thuốc hít hà nói.

"Dù sao thì, họ của em là Cố, có bị đánh chết em cũng không được nói cho Phó Hàn Tranh biết."

Cố Vi Vi thở dài, "Nhưng.."

Nguyên Mộng: "Nhưng là sao? Dù sao thì bây giờ em đang ở trong thân xác Mộ Vi Vi, chỉ cần em không tự nói ra thì ai biết họ Cố của em?"

Cố Vi Vi nghe thấy có vài phần đạo lý, nhưng trong lòng vẫn đang suy nghĩ, nếu Phó Hàn Tranh thật sự khả nghi cô có nên tiếp tục che giấu không?

Nguyên Mộng vỗ vai cô, nói.

"Chuyện trước đây, tất cả đã là quá khứ, những điều quan trọng nhất tương lai sau này."
[/HIDE-THANKS]

-Nhất Luyến Thần Tâm-
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 487: Phó Hàn Tranh, em đã về rồi!

[HIDE-THANKS]
Bởi vì Nguyên Sóc cho người quấy phá, thành công chuyển hướng sự chú ý của Cố Tư Đình, nên Cố Vi Vi cùng Nguyên Mộng mới một đường thông suốt không bị cản trở mà vội vã chạy tới bến cảng, kịp leo lên thuyền.

Ngay khi vừa bước lên thuyền, Nguyên Mộng liền nôn nóng tìm một chỗ để hút thuốc, sau đó cùng Cố Vi Vi đứng trên bong tàu chờ đợi Nguyên Sóc và những người khác.

Mãi đến khi trời tối, rốt cuộc hai người cũng nhìn thấy đèn xe chiếu lại phía bên này.

Đám người Nguyên Sóc ồ ạt chạy lên thuyền, gấp gáp. "Đi nhanh, bọn chúng sắp đuổi đến đây rồi."

Cả nhóm quay trở lại khoang thuyền. Cố Vi Vi tinh ý phát hiện Nguyên Sóc và một số người bị trúng đạn, vết thương không nhỏ.

Nguyên Mộng nhìn thấy cánh tay trái của Nguyên Sóc rỉ máu, lông mày cô nhíu chặt, tức giận.

"Khốn kiếp, lần sau nhất định phải tiêu diệt tên khốn hèn mọn Cố Tư Đình này mới được."

Cố Vi Vi lập tức chạy đi tìm hộp thuốc y tế với con dao mổ lấy từ bệnh viện, nhanh chóng tiến hành gắp đạn cho hai người bọn họ rồi băng bó sơ qua, trước là để cầm máu.

"Mấy giờ chúng ta về đến nơi?"

"Ít nhất cũng phải mất khoảng bốn tiếng." Nguyên Sóc nói.

Cố Vi Vi băng bó cho hai người xong, liền đi đến đứng ở trước mặt Nguyên Sóc, tự trách nói.

"Thật sự xin lỗi, đều do em nên mọi người mới bị thương."

"Em đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ khó khăn nhất, nghĩ cách cứu viện cho đội giải cứu bên trong, hạn chế tối đa những nguy hiểm và rắc rối cho bọn anh."

Nguyên Sóc vừa nói vừa thay áo khoác, mỉm cười chân thành.

Ban đầu, cả nhóm vốn dĩ định đoạt lấy người từ trong tay Cố Tư Đình. Nhưng nếu theo kế hoạch cũ, e rằng không chỉ có hai người bị súng bắn ngoại thương, mà ngay cả mạng cũng nộp hết cho xứ người này rồi.

Tuy nhiên, giờ đây bản thân cô đã thoát khỏi sự kiểm soát của Cố Tư Đình, còn thuận lợi cùng Nguyên Mộng hội họp.

Sau đó, những người còn lại cũng đã thành công thu hút sự chú ý của Cố Tư Đình, giúp cô tranh thủ thời gian. Cô ở Cố gia nhiều ngày như vậy mà không hề bị ảnh hưởng bởi thuốc, thậm chí còn lừa được Cố Tư Đình, bình yên vô sự trốn thoát, đều là những điều mà hắn không bao giờ nghĩ tới.

Trước đó, sau khi xem xong đoạn video mà Nguyên Mộng gửi đến đây, hắn đã cho rằng bị rối loạn ký ức và không nhớ nổi mình là ai.

Hắn còn nghĩ rằng nếu có thể đưa cô trở về, thì cô lúc ấy còn không phân biệt rõ bản thân là Cố Vi Vi hay vẫn là Mộ Vi Vi.

Hay đến khi được đưa đến chỗ Phó Hàn Tranh còn không giải thích rõ ràng được.

"Được rồi, mọi người nghỉ ngơi đi. Đêm nay tôi sẽ trông coi bên ngoài." Nguyên Mộng nói, khoanh tay đứng dựa vào cửa khoang.

Nguyên Sóc nhấp một ngụm nước: "Chắc chắn chúng không đuổi kịp chúng ta."

"Cố Tư Đình bây giờ vô dụng như vậy sao?" Nguyên Mộng lẩm bẩm.

Chỉ cần huy động lực lượng quân sự của nước A tới vùng biển tự do phía trước chặn đứng bọn họ, cũng không phải không có khả năng.

Nguyên Sóc cười lạnh: "Hắn hiện tại.. còn đang lo phải giải thích thế nào với Kaman Dolan, không rảnh quan tâm đến chuyện bắt chúng ta."

Lần này kế hoạch diễn ra suôn sẻ hơn anh dự đoán. Đa phần là do Vi Vi đã tự mình lừa gạt Cố Tư Đình, trốn thoát khỏi phạm vi khống chế của hắn ta.

Thứ hai là nhờ Phó Hàn Tranh ở bên nước F diễn một vở kịch, giảm bớt mức độ cảnh giác của Cố Tư Đình, lại còn ngầm bày mưu tính kế, gián đoạn chuyện tốt của Cố Tư Đình, ngáng chân cho hắn không còn đường phân thân.

Cuối cùng, anh còn đem sự tình truyền tới tai Kaman Dolan.

Hiện tại, chính là làm cho Cố Tư Đình quay cuồng với đủ thứ rắc rối.

Cố Vi Vi nghe được cái tên vừa quen thuộc vừa xa lạ, chỉ nhẹ cười.

Đó là cha ruột của cô, nhưng cũng chính là người mà cô trước đây chưa một lần gặp mặt.

Ban đêm biển như dài rộng vô biên, tối tăm khôn cùng, chỉ có âm thanh thét gào của sóng gió.

Nguyên Sóc và những người khác đều tìm một chỗ thoải mái mà nhắm mắt nghỉ ngơi, chỉ riêng Cố Vi Vi im lặng đứng dựa bên cửa sổ, nhìn ra ngoài mặt biển một mảnh tối đen như mực. Đợi thuyền vượt biển xuyên đêm, vậy là cô có thể trở về Trung Quốc rồi, trở về vòng tay ấm áp của Phó Hàn Tranh.

Tuy nhiên, thời gian chờ đợi vẫn luôn dài dằng dặc.

Sau hơn ba tiếng đồng hồ lênh đênh trên biển, cô rốt cuộc cũng có thể thấy được ánh sáng của ngọn đèn hải đăng.

Vì vậy, chưa đợi thuyền cập bến, cô đã chạy ra boong, từ xa ngắm nhìn ánh đèn rọi khắp bến cảng.

Cô biết, anh nhất định đang ở đó.
[/HIDE-THANKS]

Cgn
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back