Welcome! You have been invited by dungmy010195 to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 488: Phó Hàn Tranh, em đã về rồi! 2

[HIDE-THANKS]
Phó Hàn Tranh sau khi kết thúc cuộc trò chuyện qua điện thoại với cô, đã ngay lập tức lên máy bay về nước.

Xuống máy bay, anh liền trực tiếp chạy tới bến cảng.

Anh đã chờ cô ở nơi này hai tiếng đồng hồ rồi.

Đi cùng anh còn có Phó Thời Khâm, Phó Thời Dịch và Hà Trì, ba người đều là háo hức phóng từ đế đô đến đây.

Hà Trì đứng ở bên cạnh chọt chọt Phó Thời Dịch. "Hiện tại trên biển vắng lặng chẳng có cái gì cả. Nhìn anh trai em đứng đó kìa, sắp thành Họn Vọng Thê rồi, mau mau bảo cậu ta vào trong xe mà ngồi đợi."

Cho tới bây giờ, anh vẫn luôn đứng đây trông mòn con mắt, nhìn về phía biển đen tĩnh lặng.

"Em đi gọi, anh ấy sẽ nghe chắc?" Phó Thời Dịch liếc anh một cái.

Hiện tại, anh trai anh chỉ muốn gặp bạn gái càng sớm càng tốt, bây giờ anh ra ngăn cản không cho anh ấy xem, không phải là ngứa đòn tìm đánh sao?

Hà Trì: "Không phải, mấy ngày nay anh em chỉ ngủ có mấy tiếng đồng hồ, bác sĩ như anh là đang lo lắng lỡ đâu.. cậu ta đột tử thì.."

Anh còn chưa dứt lời, Phó Thời Khâm và Phó Thời Dịch đã lao tới nện cho anh mấy cú vào mặt.

Phó Thời Khâm: "Anh vẫn nên lo lắng cho bản thân anh trước đi. Hay giờ em cho anh đột tử trước, tin không?"

Phó Thời Dịch: "Đột tử cái ông nội anh ấy, để em bảo anh trai ném anh ta xuống biển cho cá ăn luôn."

Hà Trì bị hai người đấm đá thô bạo, luống cuống nâng nâng lại cái mắt kính, nói.

"Hai người chỉ là em trai rẻ rách được thuận tiện nhặt về, lúc này còn diễn huynh đệ tình thâm?"

Ba người đang đứng đó đấu võ mồm, trên mặt biển tối đen đột nhiên xuất hiện một chút ánh sáng, sau đó là hai tiếng còi ngân dài.

Ba người Phó Thời Khâm bất giác im lặng, đồng loạt hướng ánh nhìn ra phía biển cả.

Phó Thời Khâm: "Đây hẳn là chị dâu của chúng ta rồi."

Hà Trì giả vờ ọe một cái, "Một tiếng trước cậu cũng nói như vậy, kết quả đó là một con thuyền đánh cá a."

Qua không bao lâu, con thuyền rốt cuộc cũng cập bến, còn chưa nhìn thấy người trên thuyền, họ đã chợt nghe thấy âm thanh trong trẻo quen thuộc.

"Phó Hàn Tranh!"

"Phó Hàn Tranh!"

* * *

Phó Hàn Tranh nghe thấy tiếng gọi, liền nhanh chóng đi ra phía bờ biển.

Ngay khi thuyền sắp cập bến, Cố Vi Vi đã đợi sẵn cầu thang bên sườn tàu, mơ hồ nhìn thấy những người đang chờ cô ở bên dưới.

Cầu thang được hạ xuống, Phó Hàn Tranh đang định lên thuyền đón cô, thì một thân ảnh mềm mại thanh tú đã chạy như bay xuống cầu thang, lao thẳng vào người anh, đầu vùi vào trong ngực anh.

Cố Vi Vi lao nhanh vào vòng tay của anh, làm cho anh chạng vạng lui lại mấy bước, suýt thì đứng không yên.

Cố Vi Vi vùi đầu vào lồng ngực ấm áp quen thuộc, liên tục nói.

"Em đã trở về, em đã trở về, em đã trở về.."

Phó Hàn Tranh cúi đầu hôn lên đỉnh đầu của cô, ôn nhu thì thầm.

"Hoan nghênh em trở về."

Cố Vi Vi ôm chặt lấy anh, nghĩ đến việc anh mấy ngày nay đều lo lắng không yên, cô đau lòng nói.

"Em rất khỏe, không có sinh bệnh, không có bị thương, chuyện gì cũng đều không có, anh không cần lo lắng, không cần khổ sở.."

Phó Hàn Tranh đưa tay vuốt ve lấy khuôn mặt gầy gò của cô gái, cúi đầu hôn lên đôi môi vẫn đang lải nhải.

Chính mình ở trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, vừa trở về trước tiên liền lo lắng xem anh có lo sợ không, có đau khổ không.

Hai người đứng hôn nhau ở giữa lối đi xuống cầu thang, chặn nhóm người Nguyên Mộng đang chuẩn bị bước xuống.

Ban đầu cứ nghĩ, hai người hôn nhau thân mật một cái là xong.

Ai ngờ, Phó Hàn Tranh hôn xong rồi, Cố Vi Vi lại ôm lấy cổ anh, hôn lai không ngừng.

Nguyên Mộng rốt cuộc là không nhịn nổi nữa.

"Tôi nói, hai người có thể đổi chỗ khác mà chơi trò đùa giỡn này không vậy, chúng tôi còn phải xuống thuyền."

Cố Vi Vi chớp chớp mắt, rồi chậm rãi quay đầu nhìn nhìn những người phía sau, lại quét mắt nhìn lần nữa thì thấy ba người Phó Thời Khâm đang đứng cách đó không xa.

Tức khắc, khuôn mặt cô đỏ bừng, nóng ran.

Trong lòng kích động, nhất thời quên mất trên thuyền còn có rất nhiều người, cô cùng anh hôn tới hôn lui ở đây, đều bị bọn họ thấy hết rồi.
[/HIDE-THANKS]

Cgn
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 489: Cùng nhau ăn cẩu lương mới ra lò

[HIDE-THANKS]
Phó Hàn Tranh sắc mặt không đổi, trực tiếp gỡ cúc áo vest, cởi áo ngoài xuống.

Nguyên Mộng chứng kiến hành động cởi đồ của anh trước đám đông, sợ hãi cả kinh.

"Các người đang định làm trò gì vậy, không thấy chỗ này.. không thích hợp sao?"

Vừa dứt lời, cô liền thấy Phó Hàn Tranh đem áo choàng lên người Cố Vi Vi

Nguyên Sóc liếc mắt nhìn người phụ nữ dở hơi vô duyên bên cạnh mình, "Trong đầu em có thể nghĩ ra được mấy thứ trong sáng thuần khiết không vậy?"

"Hừ, anh thì trong sáng rồi, từ lần sau đừng có lên giường với em."

Nguyên Mộng hừ mũi nhìn Phó Hàn Tranh ôm Cố Vi Vi tránh ra, cô vùng vằng bước xuống thuyền.

Cố Vi Vi nghe được những lời này, liền âm thầm thở dài.

Về sau, cô nhất định phải trân trọng giữ gìn tiết tháo, tránh xa nữ lưu manh này.

Phó Hàn Tranh một tay ôm lấy cô cùng đi về phía xe ô tô, vừa đi vừa nói nhẹ nhàng.

"Trên biển lạnh như vậy, vì sao lại đứng trên boong tàu?"

"Em muốn được nhìn thấy anh sớm hơn một chút."

Hai người ngủ bên cạnh Phó Thời Khâm, lúc này thấy cô đến mới phắt dậy, cả ba hưng phấn vẫy vẫy tay.

"Chị dâu, chị trở về rồi?"

"Chị dâu, chị.."

Nói còn chưa dứt, Phó Hàn Tranh đã dìu người lên xe, đóng cửa xe lại.

"..."

Ba người đứng ở bến cảng bị gió lạnh thét gào quất vào mặt, niềm vui háo hức cùng nhiệt huyết chờ đợi nháy mắt liền giảm xuống.

Bọn họ nửa đêm đã từ đế đô chạy đến đây, tuy rằng không phải người cô chủ yếu muốn gặp, nhưng tốt xấu gì cũng phải chào hỏi nhau một cái chứ.

Hơn nữa, mấy ngày nay, họ cũng rất lo lắng chứ không phải không.

Phó Thời Dịch: "Phó Tiểu nhị, rốt cuộc anh bảo hai anh em mình ra đây làm cái quái gì vậy?"

Hà Trì: "Cùng nhau ăn cẩu lương mới ra lò."

Phó Thời Khâm im lặng hai giây, rồi cười hì hì nói.

"Có gì đâu, cẩu lương này vẫn còn rất ngon, mấy người không nhớ mùi vị của nó sao?"

Hà Trì cùng Phó Thời Dịch không nói gì, chỉ gật gật đầu tán thành.

Nhớ lại tai nạn xảy ra ở nước F, bầu không khí khi ấy vẫn luôn căng thẳng áp lực. Nhìn đến hiện tại Mộ Vi Vi đã bình yên trở về, cô lại như thường lệ rải cẩu lương cho bọn họ.

Bọn họ trước nay chưa từng nhất trí với nhau, hương vị của cẩu lương này, thật sự không tồi. Mấy ngày không ăn, bọn họ còn cảm thấy thiếu thiếu nhớ nhung.

Phó Hàn Tranh hạ cửa kính xe xuống, nhìn ba người ở bên ngoài.

"Phó Thời Khâm, lái xe."

"Đến đây, đến đây." Phó Thời Khâm vội vàng đáp lại, tiếp tục lên xe làm tài xế cho hai người họ.

Cố Vi Vi cũng ngó đầu ra khỏi cửa xe, nói.

"Hà Trì, Nguyên Sóc và hai người khác bị trúng đạn, anh có thể qua xem chút được không"

"À được, tôi đi đây."

Hà Trì rất nghe lời mà tìm đến đoàn người Nguyên Mộng.

Phó Thời Dịch chạy lại hai bước, đến bên cửa xe nói.

"Anh trai, chị dâu, có gì phân phó cho em không?"

"Không". Nói xong, anh hạ cửa xe xuống.

Phó Thời Khâm khởi động xe, vừa lái xe rời cảng vừa hỏi.

"Trực tiếp đến sân bay sao?"

Phó Hàn Tranh nắm lấy tay Cố Vi Vi, nhìn cô.

"Muốn đến bệnh viện trước không?"

"Không cần đâu, về đế đô đi." Cố Vi Vi nghiêng đầu dựa vào vai anh, nhìn về phía Phó Thời Khâm, nói. "Nhị thiếu, cậu bây giờ có thể thay anh trai mình làm việc mấy ngày được không?"

"Hả?" Phó Thời Khâm miễn cưỡng đáp lại, thật không muốn lên tiếng chút nào.

Cô không trở về, anh trai anh vừa phải quan tâm chuyện của cô, vừa phải cáng đáng việc của công ty.

Phó Hàn Tranh lạnh giọng hỏi. "Em có ý kiến?"

Phó Thời Khâm bất giác cảm thấy lạnh toát sống lưng, cười gượng hai tiếng.

"Em không có, anh trai, anh ở nhà nghỉ ngơi thật tốt đi."

Anh có thể có ý kiến gì?

Anh dám có ý kiến sao?

Cố Vi Vi mỉm cười hài lòng, nói. "Biểu hiện tốt như vậy, có thời gian rảnh sẽ làm bánh cho cậu ăn."

Phó Thời Khâm vừa nghe đến đây, lập tức thèm chảy nước miếng.

"Tiramisu, Melaleuca, Mousse.. tất cả em đều muốn hết."

Cố Vi Vi đang có tâm trạng tốt, "Không thành vấn đề!"
[/HIDE-THANKS]

Cgn
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 490: Dỗ bạn trai ngủ là chuyện không dễ dàng.

[HIDE-THANKS]
Trở về đế đô, trời đã là rạng sáng.

Phó Hàn Tranh không trực tiếp đưa cô trở về biệt thự Thiên Thủy, mà là đưa cô đến bệnh viện trước.

Cùng họ đi đến bệnh viện còn có Nguyên Sóc bị thương do đạn bắn và cả Nguyên Mộng cũng đi cùng anh.

Phó Hàn Tranh lo lắng không yên, liền yêu cầu Hà Trì khám và xét nghiệm máu cho cô trước.

Cố Vi Vi thực hiện rất nhiều cuộc kiểm tra sức khỏe khác nhau, lấy máu xét nghiệm xong, cô liền lập tức trở lại phòng bệnh, uể oải bò lên giường.

Sau đó, cô chừa ra một nửa cái giường, nói.

"Lên đây."

Phó Hàn Tranh nhướng mày kinh ngạc: "Em nghỉ ngơi chút đi, trở về rồi nói sau."

"Anh.." Cố Vi Vi nghe ra ý tứ trong lời nói của anh, tức giận nói. "Anh nghĩ cái gì vậy, em chỉ muốn bảo anh lên nằm cùng một lát thôi."

Quầng thâm quanh mắt anh rất rõ, đáy mắt đều là tơ máu đỏ hồng, không biết anh đã không chợp mắt nghỉ ngơi bao lâu rồi.

Hơn nữa, anh cùng gầy hơn một chút so với trước khi cô đi.

Cô bảo anh lại đây cùng nhau nằm nghỉ một lát, vậy mà anh lại cho rằng cô muốn ở chỗ này mà lăn giường.

"Em ngủ đi." Phó Hàn Tranh nhìn lại cái giường không thể nào rộng hơn.

Cố Vi Vi chơi xấu nũng nịu: "Em muốn anh ôm em đi ngủ."

Phó Hàn Tranh không lay chuyển được cô, bèn chen lên giường, ôm lấy cô nằm ngủ.

Cố Vi Vi lặng lẽ nép vào ngực anh, cánh tay còn vòng qua ôm lấy eo anh, tựa hồ như vậy mới có thể an tâm đi vào giấc ngủ.

Phó Hàn Tranh rũ mắt nhìn người trong lòng mình, tâm trạng bất an lo lắng mấy ngày nay rốt cuộc cũng có thể trở lại bình yên.

Anh đã sớm biết, bản thân không thể chịu đựng được nỗi thống khổ khi mất đi cô.

Nhưng khi Hà Trì báo cho anh cái tin khủng khiếp ấy, anh thật sự cảm thấy mất hết can đảm.

Cả thế giới.. đều vì không có cô mà như mất đi toàn bộ ánh sáng và sự sống.

Thật may là cô đã trở lại, tốt đẹp vẹn toàn như lúc đầu cô về bên anh.

Một lúc lâu sau, Cố Vi Vi cho rằng anh đã ngủ, nhưng ngẩng đầu lên lại phá hiện anh đang mở to mắt nhìn mình.

"Tại sao anh không ngủ?"

Ánh mắt Phó Hàn Tranh dịu dàng: "Muốn nhìn em một chút."

Cố Vi Vi nhìn sắc mặt anh tiều tụy, liền nhẹ nhàng khuyên nhủ.

"Trước cứ đi ngủ đã, ngày hôm sau nhìn em không được sao?"

Phó Hàn Tranh cười nhẹ: "Nhưng ngày hôm nay anh còn chưa nhìn em đủ."

Cố Vi Vi thấy anh không chịu ngoan ngoãn nghe lời cô đi ngủ, liền xụ mặt tức giận nói.

"Chú Phó, chú không biết thức đêm sẽ già đi rất nhanh sao, chú nhìn chú kìa.."

Dỗ mãi anh vẫn không ngủ, cô đành phải hờn dỗi mà kích thích anh.

Phó Hàn Tranh mắt phượng hơi nheo lại, "Em nói cái gì?"

Hai người họ bất quá chỉ kém nhau có chín tuổi, cô liền ngại anh già rồi sao?

Cố Vi Vi vùi mình vào ngực anh, mềm mai ôn nhu nói.

"Anh không biết anh có quầng thâm mắt nặng như vậy liền có thể đi vào sở thú làm bạn với gấu trúc sao? Anh không ngủ được, em thật sự rất đau lòng khổ sở.."

Phó Hàn Tranh cười nhẹ, cả ngày náo loạn ồn ào, hóa ra là lo lắng cái này.

Anh đưa tay nhìn thời gian trên đồng hồ, mấy tiếng nữa Hà Trì mới cho ra kết quả kiểm tra, vẫn là nên cho cô nghỉ ngơi trước đã.

Nếu anh không ngủ, thì có lẽ cô cũng không chịu ngủ.

Phó Hàn Tranh hôn hôn lên trán cô một chút, "Ngủ đi."

Cố Vi Vi ngẩng đầu, cắn nhẹ lên môi anh, "Anh cũng ngủ đi."

Hai người khóe miệng đều cong lên, cùng thỏa mãn nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Hà Trì cầm bản báo cáo kết quả kiểm tra lại đây, vừa đẩy cửa tiến vào liền thấy hai người đang nặng nề say ngủ trên giường bệnh.

Anh nghĩ đến việc từ khi gặp chuyện không may đến nay, Phó Hàn Tranh cơ hồ đều là nghỉ ngơi không đủ, giờ rốt cục cũng đã ngủ rồi.

Vì vậy, anh liền nhẹ nhàng ra cửa, rời khỏi phòng bệnh.

Phó Thời Khâm vừa đúng lúc được nghỉ ngơi buổi trưa, không có việc phải làm nên lái xe qua đây thăm hai người.

Hà Trì trực tiếp cản người lại, "Anh trai cậu hai người họ ngủ rồi, đừng đi vào."

Đang chuẩn bị gọi điện thoại về nhà, báo cáo tình hình ở đây, liền động phải Nguyên Mộng đi ra từ phòng bên cạnh, trên môi ngậm điếu thuốc, đang tìm chỗ hút thuốc.

Phó Thời Khâm cảm thấy dáng vẻ của cô có chút quen thuộc, liền nghĩ ngay đến người phụ nữ hôm qua trở về cùng Nguyên Sóc, hẳn chính là mẹ của Nguyên Bảo mà Nguyên Sóc nói.

"A, cô chính là cái đồ biến thái đấy hả?"
[/HIDE-THANKS]

Cgn
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 491: Anh mời là kẻ biến thái

[HIDE-THANKS]
Nguyên Mộng nghe thấy tiếng động thì nhìn về phía Phó Thời Khâm đang chỉ vào mình gọi là biến thái, cô từ từ lấy xuống điếu thuốc còn đang hút dở trên miệng.

"Chỉ vào một người đẹp nói người ta biến thái, tôi hỏi anh rốt cuộc là ai biến thái?"

Phó Thời Khâm giận dữ nói, "Cô chính là người giả làm đàn ông đến tìm chị dâu tôi, còn gửi ảnh biến thái cho anh cả của tôi."

Nguyên Mộng vuốt tay áo, muốn đánh người.

"Anh gọi thêm một tiếng biến thái, chị đây liền cho anh mở rộng tầm mắt, để anh biết lúc tôi đánh người có bao nhiêu biến thái?"

Phó Thời Khâm rụt cổ, biết điều xuống giọng nói.

"Là cô đúng, cô là mẹ Nguyên Bảo à?"

Trước khi gặp người thật, anh luôn coi cô là một kẻ biến thái.

Bất quá, lúc nhìn thoáng qua quả thật rất xinh đẹp.

Không giống như vẻ đẹp tinh xảo khí chất của Mộ Vi Vi, cô ta mang một vẻ đẹp gợi cảm hiên ngang.

Bề ngoài gợi cảm thu hút mọi ánh nhìn, nhưng mà với cái tính cách cử chỉ này..

Không thể không nói, khẩu vị của Nguyên Sóc thật sự.. không giống người bình thường.

Nguyên Mộng lúc này mới nhớ tới, Nguyên Sóc nói, con trai của hai người còn đang gửi ở nhà bọn họ.

"Con trai tôi đâu?"

Phó Thời Khâm: "À, mẹ tôi đang trông nó, bọn họ làm ông bà nội, bà cố đến nghiện rồi."

Vừa vặn, anhvà Phó Thời Dịch đều không muốn trông trẻ con.

Cha mẹ và bà nội anh nóng lòng muốn ôm cháu, liền xem Tiểu Nguyên Bảo thành cháu ruột đưa về nhà cũ nuôi đến nghiện.

Tiểu Nguyên Bảo lại khéo miệng, một câu bà nội hai câu ông nội, thêm một câu bà cố, đoán không chừng lúc này bọn họ đã nuôi đến nghiện không muốn trả lại cho cha mẹ người ta.

Nguyên Mộng gật gật đầu, dù sao con trai cô thứ nó giỏi nhất là thích ứng, hiện tại Nguyên Sóc đang bị thương, cô dẫn theo nó đến bệnh viện cũng không có thời gian để chăm sóc.

"Được, vậy bọn tôi giúp hai người chăm sóc nó thêm vài ngày vậy."

Hà Trì nghe xong, "Đó là con ruột của cô phải không?"

Nguyên Mộng liếc anh ta một cái, "Không phải ruột của tôi, là anh ấy tự sinh ra sao?"

Hà Trì giơ tay đầu hàng, tiện đường đi đến phòng bệnh cách đó không xa, xem vết thương của Nguyên Sóc.

"Cũng may, không bị thương đến gân cốt, qua

Vài ngày vết thương lành lại là được rồi, nặng là do.. vết thương cũ trên người anh ấy.."

Vết thương mới của Nguyên Sóc cũng không có gì đáng ngại, chỉ là vết thương cũ trước đó, bởi vì chữa trị không được tốt, tình trạng hiện tại cũng không quá tốt.

Nguyên Mộng nghe xong hỏi, "Các anh biết cách chữa à?"

Hà Trì tự tin gật đầu, "Biện pháp đương nhiên có rồi, tôi là người làm phẫu thuật chính, nên chỉ cần ở chỗ này thêm một thời gian là khỏi hẳn thôi."

Nguyên Mộng đánh giá anh ta từ đầu đến chân một hết một lượt, lại liếc mắt nhìn bảng tên đeo trước ngực anh ta.

"Trông anh chẳng khác nào bác sĩ thú y, vậy mà lại là phó viện trưởng?"

Hà Trì ưỡn ngực, mang theo khí chất cao ngạo của phó viện trưởng nói.

"Chuyện đó là đương nhiên, kinh nghiệm phẫu thuật lâm sàng của toàn bệnh viện, không ai nhiều hơn tôi, loại phẫu thuật chỉnh hình này đối với người khác rất khó, nhưng đối với tôi chẳng qua chỉ giống như ăn một bữa cơm mà thôi."

Phó Thời Khâm nghe xong, nhịn không được mà cảm thấy buồn nôn.

"Anh cho rằng ai cũng biến thái như anh à, hứng thú với việc phẫu thuật, yêu thích việc làm phẫu thuật, sở trường là giải phẫu, một ngày không cầm dao mổ là cả người khó chịu?"

Hà Trì có rất nhiều thành tựu trong lĩnh vực y học, nhưng đối với phẫu thuật, lại có sự kiên trì như mê hoặc.

Nguyên Mộng liếc mắt nhìn Nguyên Sóc trên giường bệnh, "Nếu không.. cho anh một con dao?"

Nguyên Sóc suy nghĩ rồi nói, "Chờ vết thương này lành rồi nói sau."

Anh phải thương lượng với Vi Vi một chút rồi mới quyết định, nếu ở lại đây phẫu thuật, chắc chắn sẽ gây thêm phiền phức cho cô.

Cuộc sống hiện tại của cô cũng không dễ dàng, anh cũng không muốn gia đình anh ở lại đây quấy rầy cô.

Lúc trước biết cô xảy ra chuyện, trong lòng vẫn hổ thẹn không thể bảo vệ cô cho thật tốt.

Nhưng hiện tại nhìn cô ấy cùng Phó Hàn Tranh tình cảm tốt như vậy, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Mặc dù đã trải qua những đau khổ mà người bình thường chưa từng trải qua, nhưng cô cũng gặt hái được những điều tốt đẹp mà người bình thường không có được.
[/HIDE-THANKS]

_Htt<3_
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 492: Em yêu anh, như cá yêu biển, như chim yêu rừng!

[HIDE-THANKS]
Bởi vì thật sự quá mệt mỏi, Cố Vi Vi và Phó Hàn Tranh nằm sát bên nhau trên giường bệnh viện, ngủ gần mười tiếng đồng hồ.

Thẳng đến khi trời tối, Phó Hàn Tranh lúc này tỉnh lại.

Anh lo lắng kết quả kiểm tra của cô, cẩn thận đứng dậy từ giường, gọi điện thoại cho Hà Trì.

Hà Trì cầm kết quả kiểm tra tới, nhìn thoáng qua người còn đang ngủ trên giường bệnh.

"Trong máu có chút thuốc còn sót lại, nhưng cũng may lượng thuốc không nhiều, sẽ không ảnh hưởng đến thần kinh não."

Phó Hàn Tranh lật qua trang khác của bản kết quả kiểm tra, "Những chỗ khác có vấn đề gì không?"

Hà Trì suy nghĩ một chút, "Có lẽ gần đây cô ấy nghỉ ngơi không tốt, nên bị hạ đường huyết."

Phó Hàn Tranh nghe anh ta nói như vậy, cũng an tâm. "Vậy chúng ta sẽ trở về trước, Nguyên Sóc bên kia cậu giúp tôi quan tâm đến họ một chút.."

Lần này cứu được Vi Vi trở về, vợ chồng bọn họ đã giúp anh rất nhiều.

Hiện tai, còn vì bọn họ mà bị thương, nên cần được chăm sóc.

Hà Trì lấy lại báo cáo kiểm tra, liếc mắt nhìn người còn chưa tỉnh trên giường.

"Nghe người đi cùng Nguyên Sóc nói, là chính cô ấy trốn thoát khỏi tay Cố Tư Đình, hơn nữa trong cơ thể cô ấy chỉ có một lượng thuốc rất nhỏ, nhất định là lúc ở Cố gia lừa gạt Cố Tư Đình, không uống thuốc."

Phó Hàn Tranh nhìn về phía người nói hết một tràng dài rồi mới hỏi.

"Thế thì sao?"

Hà Trì: "Thì là, bạn gái nhỏ của anh.. không đơn giản."

Phó Hàn Tranh nhìn thoáng qua Cố Vi Vi trên giường bệnh, "Mắt nhìn người của tôi rất tốt."

"..."

Hà Trì không nói gì, bĩu môi.

Hai người này không ở cùng một chỗ thì làm cho người ta lo lắng, nhưng hễ ở chung một chỗ là lại bắt đầu ngược đãi cẩu độc thân bọn họ.

Ừ, gần đây đừng đến Phó gia.

Hai người này mới xa nhau giờ gặp lại, có thể tưởng tượng được, gần đây bên kia cẩu lương phong phú đến mức nào.

Vẫn để lại cho Phó Thời Khâm và Phó Thời Dịch hai kẻ đó ăn đi, anh không có phúc để hưởng cái thứ này.

Phó Hàn Tranh gọi điện thoại, bảo người lái xe đến bệnh viện đón bọn họ trở về.

Đợi đến khi xe đến, anh cẩn thận ôm Cố Vi Vi trên giường bệnh còn đang ngủ, xuống lầu đưa cô lên xe cùng nhau trở về biệt thự Thiên Thủy.

Lúc Cố Vi Vi ở Cố gia, vẫn không dám để mình ngủ quá say.

Hai ngày gần đây đều không thể chợp mắt, lúc này trở về nơi an toàn, thần kinh căng thẳng cũng được thả lỏng, nhắm mắt một lúc đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Cho nên, lúc Phó Hàn Tranh tỉnh dậy, anh đưa cô từ bệnh viện về nhà cô cũng không biết.

Cô ngủ một giấc đến tận sáng hôm sau, híp mắt cảm giác được người mình ôm bỗng dưng biến mất, thì kinh hãi ngồi dậy.

Sau đó, cô nhìn thấy Phó Hàn Tranh đang ngồi trên sô pha cách đó không xa đang xem tài liệu.

"Anh dậy từ khi nào?"

Phó Hàn Tranh bỏ tài liệu xuống, đi đến gần giường.

"Ngủ một ngày rồi, nào thức dậy ăn chút gì đi."

Cố Vi Vi ngồi trên giường, tựa đầu vào người anh.

"Không phải đã nói rồi à, để Phó Thời Khâm giúp anh làm việc mà, bây giờ tại sao lại là anh làm việc?"

Phó Hàn Tranh sờ sờ đầu cô, "Có một số tài liệu cần anh xem qua rồi ký tên."

Cố Vi Vi tựa vào lòng anh một hồi lâu, mới đứng dậy tắm rửa, thay quần áo ngủ cùng anh xuống lầu dùng bữa sáng.

Cô ăn hai miếng, ngước mắt lên nhìn người đàn ông ngồi trước mặt, vui vẻ nở nụ cười.

Khóe miệng Phó Hàn Tranh nhếch lên độ cười sung sướng, "Em đang cười cái gì?"

Cố Vi Vi cười híp mắt, "Nhìn thấy anh, tâm trạng em trở nên rất tốt."

Hai người cùng nhau ăn cơm xong, Phó Hàn Tranh lên lầu xem sổ sách, còn cô thì nằm trên sô pha tựa đầu vào người anh.

"Phó Hàn Tranh, em yêu anh, anh có biết không?"

Gặp anh, khiến em có được những khoảnh khắc tuyệt vời nhất trong cuộc đời em.

Phó Hàn Tranh nghiêng đầu nhìn cô, "Biết."

Cố Vi Vi: "Rất yêu rất yêu, có biết không?"

Phó Hàn Tranh khẽ gật đầu, "Biết."
[/HIDE-THANKS]

_Htt<3_
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 494: Phó Hàn Tranh không còn địa vị

[HIDE-THANKS]
Phó Hàn Tranh nhíu mày, nhìn Tiểu Nguyên Bảo vừa chạy tới vừa gọi vợ.

Tuy rằng chưa từng nhìn thấy, bây giờ bọn họ đưa tới, cũng có thể nó là đứa trẻ mà Nguyên Sóc tạm thời nuôi dưỡng ở nhà bọn họ.

Phó Thời Khâm đến gần, kéo ba lô gấu nhỏ sau lưng Tiểu Nguyên Bảo.

"Tiểu Nguyên Bảo, đây không phải là vợ của cháu, đừng kêu bậy."

Anh trai của anh sẽ không được vui đâu.

Tiểu Nguyên Bảo ôm chân cô chặt hơn, "Đây là vợ

Cháu!"

Cố Vi Vi nhìn thoáng qua Phó Hàn Tranh sắc mặt có chút đen xám, thì khom lưng nhỏ giọng nói với Tiểu Nguyên Bảo.

"Nguyên Bảo ngoan, phải gọi là chị!"

Tiểu Nguyên Bảo ngửa đầu nhìn cô, "Nhưng vợ đã đồng ý làm vợ của Nguyên Bảo mà."

Phó Hàn Tranh nghe thấy thế thì cau mày, hỏi cô.

"Em đã đồng ý từ khi nào?"

Cố Vi Vi đau đầu, lần trước Nguyên Bảo khóc lóc, cô vì dỗ cậu mà đồng ý.

Cho rằng cậu bé này qua vài hôm sẽ quên, cô không nghĩ tới đứa bé này vẫn nhớ hết mọi chuyện.

Thế nhưng, đứa trẻ này nhỏ như vậy, đối với anh không chút ảnh hưởng, anh tức giận làm gì?

Tiểu Nguyên Bảo liếc mắt nhìn Phó Hàn Tranh hung dữ nhìn mình, nước mắt trong chớp mắt ngân ngấn nước.

Cố Vi Vi vội vàng ôm Tiểu Nguyên Bảo lên, trừng mắt nhìn anh một cái.

"Sao anh lại, dọa thằng bé."

Tiểu Nguyên Bảo ôm cổ cô, nhìn Phó Hàn Tranh, muốn khóc lại không dám khóc.

Hai ngày nay Phó lão thái thái và Phó phu nhân đều chăm tới nghiện thấy thế cũng đi tới, mang Phó Hàn Tranh ra nói một trận.

"Con bao nhiêu tuổi rồi, con đi so sánh với một đứa trẻ ba tuổi, làm cho nó sợ hãi như thế hả?"

"..."

Phó Hàn Tranh nhíu mày, có chút khó tin nhìn bạn gái buổi chiều còn ngoan ngoãn đáng yêu, chớp mắt đã thay đổi.

Hơn nữa, mẹ anh lại nói anh bằng giọng điệu gì thế, anh đã làm gì sai?

Phó phu nhân đứng bên cạnh Cố Vi Vi, đưa tay vỗ lưng Tiểu Nguyên Bảo.

"Tiểu Nguyên Bảo, không sợ, chú kia không dám làm gì con đâu."

Không chỉ có Phó phu nhân, Phó Thắng Anh cũng tới dỗ dành, sau đó Phó lão thái thái cũng vây quanh dỗ dành Tiểu Nguyên Bảo bị Phó Hàn Tranh dọa cho sợ tới mức muốn khóc.

Lúc thì cho kẹo, lúc thì cho xem phim hoạt hình, còn đuổi Phó Hàn Tranh trở về phòng làm việc, đừng ở chỗ này dọa đứa nhỏ.

Phó Thời Dịch trợn mắt há hốc mồm nhìn cha mẹ và bà nội nhà mình, đó là con nhà người khác, chúng con mới là con trai ruột của các người, cháu trai ruột của các người.

Mấy người đối với chúng con như vậy, lương tâm của mọi người có vì chúng con mà thấy cắn rứt hay không?

Phó Thời Khâm vạn phần đồng tình nhìn anh ruột nhà mình bị đuổi sang một bên, rõ ràng cha mẹ và bà nội đến thăm anh trai mình, giờ lại vì một đứa trẻ con mà không muốn nhìn thấy anh trai mình?

Chỉ có Hà Trì, đứng bên cạnh anh hưng phấn đến hai mắt phát sáng.

Đợi đến khi Phó Hàn Tranh lên lầu, mới lôi kéo Phó Thời Khâm cùng Phó Thời Dịch, chỉ vào mấy người đang vây quanh Tiểu Nguyên Bảo.

"Nhìn cảnh này đi, các anh có thấy hy vọng thắng lợi của chúng ta không?"

Phó Thời Khâm vẻ mặt không giải thích được: "Hy vọng thắng lợi cái gì?"

Hà Trì: "Kế hoạch tiểu ma đầu."

Phó Thời Dịch bừng tỉnh hiểu ra, vừa nghĩ đến hình ảnh vừa rồi anh trai mình bị ghét bỏ, hưng phấn xoa xoa tay.

"Thấy chứ, tất nhiên là thấy được, hiện tại em phát hiện đây là một kế hoạch vô cùng tuyệt vời."

Đây không phải là cháu ruột của bọn họ, đã vì nó mà đối xử với anh trai bọn họ như vậy.

Nếu như là con ruột, vậy anh trai họ phải thảm hại đến mức nào.

Ôi, nghĩ đến chuyện này, liền làm cho người ta cảm thấy hưng phấn.

Phó Thời Khâm nhìn khung cảnh cách đó không xa, cha mẹ và bà nội còn có chị dâu, đang cùng nhau dỗ dành Tiểu Nguyên Bảo.

"Nhưng mà, bọn họ không sinh con, chúng ta có thể làm gì bây giờ?"

Phó Thời Khâm cười thật sâu, "Anh cho rằng, hôm nay mẹ chúng ta tới đây có mục đích gì?"

Mấy ngày nay mẹ anh mượn con nhà người khác làm bà nội làm đến nghiện, nếu Tiểu Nguyên Bảo phải rời đi, hiện tại bà ấy chỉ biết nghĩ hết biện pháp thúc giục anh trai anh mau chóng sinh con.
[/HIDE-THANKS]

_Htt<3_
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 495: Biệt đội thúc giục kết hôn

[HIDE-THANKS]
Vất vả lắm, mấy người Cố Vi Vi mới dỗ dành được Tiểu Nguyên Bảo.

Cậu bé ngoan ngoãn ăn bánh quy, ngồi trên sô pha xem phim hoạt hình, không khóc cũng không nháo.

Chỉ là, Cố Vi Vi cùng cha mẹ Phó Hàn Tranh ngồi cùng một chỗ, nên có chút thấp thỏm bất an.

Phó phu nhân vẫn không thích cô lắm, Phó Thắng Anh tuy rằng lúc ở Phó gia gặp qua cô, nhưng không có quá nhiều tiếp xúc.

Hiện tại bọn họ đều đi qua đây, có thể là trong khoảng thời gian cô xảy ra chuyện, bọn họ đã biết chuyện cô và Phó Hàn Tranh đang yêu nhau.

Hôm nay họ cùng nhau tới đây, không phải là.. Muốn đánh uyên ương, ép bọn họ chia tay chứ?

Cô bất an vuốt ngón tay, Phó Thời Khâm bọn họ cũng chạy không thấy, Phó Hàn Tranh lại ở phòng làm việc.

"Vi Vi à, chuyện của cháu và Hàn Tranh, gần đây bọn Thời Khâm cũng đã nói với chúng tôi rồi." Phó phu nhân nhìn cô, từng câu từng chữ nói.

Cố Vi Vi hai tay đặt trên đầu gối, ngồi vô cùng ngay ngắn.

"Bác gái, gần đây.. gây rắc rối cho mọi người rồi."

Phó lão thái thái ngồi bên cạnh cô, đưa tay vỗ vỗ vào tay cô, ý bảo cô an tâm đừng sợ.

"Lúc trước, Hàn Tranh cũng từng nói qua, muốn qua một thời gian dẫn cháu trở về bàn chuyện kết hôn.."

Phó phu nhân nhìn cô thấy cô còn nhỏ nên khi nói chuyện cũng cẩn thân hơn, cô tỏ ra lo sợ khiến bà có chút bất đắc dĩ thở dài, bà có đáng sợ như vậy sao?

Cố Vi Vi ngạc nhiên chớp chớp mắt, anh nói với gia đình anh?

Cô vốn tưởng rằng, bọn họ chỉ cần lén lút đi đăng ký kết hôn, nhiều nhất là gọi đám người Phó Thời Khâm quen biết làm một hôn lễ nho nhỏ là được.

Không nghĩ tới, anh còn nói với gia đình.

Chỉ là, Phó phu nhân hình như không thích cô, sợ là sẽ không đồng ý.

Phó phu nhân nhìn bộ dáng càng ngày càng lo lắng của cô, thì trực tiếp nói.

"Ý của chúng ta là, tuy rằng cháu tuổi còn nhỏ, nhưng Hàn Tranh tuổi không còn nhỏ, hay là hôn sự này sớm tổ chức được không.."

Cố Vi Vi sững sờ nhìn Phó phu nhân, đây là.. không phản đối cô và Phó Hàn Tranh kết hôn.

Phó phu nhân đợi vài phút, thấy cô không lên tiếng lại hỏi.

"Cháu có đồng ý không?"

Cố Vi Vi lắc đầu, "Không phải, chính là.. vác gái, bác không phản đối sao?"

Với sự hiểu biết của cô đối với Phó phu nhân, nhất định sẽ kiên quyết phản đối, còn muốn Phó Hàn Tranh cưới Mạnh Như Nhã.

Cho tới nay, bà ấy hài lòng nhất chỉ có Mạnh Như

Nhã.

Phó phu nhân: "Muốn cưới cháu về sống cả đời chính là Hàn Tranh, cũng không phải bác, nó thích cưới ai thì cưới, bác phản đối làm cái gì?"

Mấy ngày nay Thời Khâm và Thời Dịch cùng bà nói chuyện rất nhiều, chuyện Hàn Tranh cùng Mộ Vi Vi, bà cũng không còn ý kiến.

Bà vốn luôn mong anh kết hôn, hiện tại anh có cô bạn gái còn muốn kết hôn, bà lại phản đối không cho anh kết hôn vậy không phải là quá vô lý rồi à.

Cố Vi Vi mím môi cười cười, bà ấy không phản đối cô cũng thở phào nhẹ nhõm.

Bằng không dù sao cũng đó cũng là mẹ của anh, cô không muốn bởi vì chuyện của bọn họ, mà khiến cho quan hệ giữa anh và mẹ anh trở nên căng thẳng.

Phó phu nhân và Phó Thắng Anh nhìn nhau một cái, rồi hỏi cô.

"Hai đứa chuẩn bị kết hôn chưa, khi nào kết hôn, đã quyết định chưa?"

"À.." Cố Vi Vi bị hỏi bất ngờ không kịp đề phòng, hiện tại cô cũng không biết phải trả lời như thế nào.

Chuyện này, cô vốn là chuẩn bị trở về sẽ bàn với Phó Hàn Tranh.

Chẳng qua, bọn họ hiện tại còn chưa bàn tới.

Phó phu nhân nhìn cô im lặng không nói gì, thì cầm lấy túi xách đặt ở bên cạnh, từ bên trong lấy ra một quyển sách.

"Cái này là ngày tốt, năm nay thích hợp nhất để kết hôn, đây là những nơi thích hợp để tổ chức hôn lễ, còn có nơi này.."

"..."

Cố Vi Vi bị đột ngột thúc giục kết hôn, cô bị giục bất ngờ nên có chút hoang mang.
[/HIDE-THANKS]

_Htt<3_
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 496: Phó Hàn Tranh, anh có muốn có con không? (1)

[HIDE-THANKS]
Phó Hàn Tranh từ trên lầu đi xuống, vừa lúc nhìn thấy vẻ mặt khó xử của cô.

Thấy vậy, giương mặt anh bắt đầu trở nên khó coi, anh đi đến và ngồi xuống bên cạnh cô.

"Muốn nói gì nói với con, đừng làm khó cô ấy."

Phó phu nhân tức giận hít một hơi, "Mẹ chỉ hỏi một chút về đám cưới của hai đứa, con nói mẹ làm khó con bé là ý gì?"

Hừ, cưới vợ quên mẹ quả nhiên không sai, còn chưa cưới về đã không để ý đến người mẹ là bà.

Cố Vi Vi kéo tay áo anh, nhỏ giọng nói.

"Mẹ anh chỉ hỏi chúng ta khi nào kết hôn, không có làm khó em."

Phó Hàn Tranh sắc mặt hơi ngưng trọng, "Chuyện của chúng con, con sẽ tự mình lo liệu, mọi người không cần đụng tới."

Anh không muốn gia đình anh gây áp lực quá lớn cho cô, anh không muốn sự can thiệp của họ.

Phó Thắng Anh vừa nghe, thì bực mình nói.

"Hai đứa đều bận rộn như vậy, làm gì có thời gian để sắp xếp, chuẩn bị, định kéo dài đến khi nào?"

Phó phu nhân cũng tiếp lời, "Yêu đương không nói một tiếng với gia đình, lần này kết hôn cũng định lén lút thực hiện phải không?"

Cố Vi Vi chột dạ sờ sờ lỗ tai, cô thật sự tính làm như vậy.

Phó lão thái thái thấy thế cũng khuyên nhủ, "Các cháu cũng định kết hôn mà, làm sớm một chút cũng tốt, cái bộ xương già này của ta nhìn thấy các cháu hạnh phúc cũng được yên tâm."

Phó Hàn Tranh nhíu nhíu mày, khó hiểu đánh giá ba người.

"Mọi người.. đều vội vàng như vậy để làm gì?"

Anh còn không vội, họ thì đang vội cái gì?

Cố Vi Vi nhỏ giọng nói, "Họ coi Tiểu Nguyên Bảo như cháu trai, làm ông bà nội nghiện rồi, nên mới thúc giục chúng ta sớm kết hôn."

Phó Hàn Tranh nghĩ đến chuyện xảy ra vừa rồi, sắc mặt lại càng khó coi.

Trước đây, anh hy vọng họ có thể có con sớm hơn.

Nhưng bây giờ anh không nghĩ về nó chút nào.

Đây là con nhà người khác, bọn họ đã có thể vì nó mà biến thành như vậy, nếu thật sự là cháu ruột, về sau trong cái nhà này còn có địa vị của anh sao?

Hơn nữa, rõ ràng ngay cả cô, trái tim cũng sẽ hướng về phía đứa nhỏ.

May mắn bây giờ đã phát hiện ra vấn đề đáng sợ này, nếu không thực sự chờ đến ngày mình có con, thì tất cả mọi thứ đều đã muộn.

Phó phu nhân nghe giọng điệu của anh thì nói, "Lúc trước là con tự mình nói với chúng ta, muốn bàn chuyện kết hôn, hiện tại sao lại không nhắc tới, là không có ý định kết hôn à?"

Phó Hàn Tranh: "Chưa có ý định kết hôn."

"Chưa có ý định, con đang chờ cái gì?" Phó phu nhân vội vàng chất vấn.

Phó Hàn Tranh thở dài, nói. "Chờ cô ấy đến tuổi 20."

"..."

Phó phu nhân trầm mặc một hồi, bọn họ cùng nhau hối thúc, nhưng đều đã quên Mộ Vi Vi chỉ mới mười chín tuổi, còn chưa đến tuổi kết hôn.

[Ngắt Bẻ dòng Văn bản]

Phó Thắng Anh: "Còn phải đợi bao lâu nữa?"

Phó Hàn Tranh: "Nửa năm."

Phó Thắng Anh nghe xong, thì nói một câu định đoạt.

"Vậy thì nửa năm sau sẽ tổ chức."

Phó phu nhân đồng ý gật đầu, nhìn hai người, nói Phó Hàn Tranh.

"Con từ năm ngoái đã đồng ý sẽ sinh con, đừng để đến khi kết hôn còn không có, đừng làm mẹ thất vọng."

Tất cả họ đều bận rộn làm việc, chỉ có ba ông già cô đơn ở nhà, không có cháu chắt để làm bạn.

Phó Hàn Tranh không muốn tiếp tục nói chuyện về đề tài này, trực tiếp nói.

"Thời gian không còn sớm, mọi người nên trở về nghỉ ngơi đi."

Đoàn người Phó phu nhân nhìn thời gian cũng quả thật không còn sớm, gọi Tiểu Nguyên Bảo, rồi đưa theo nó về nhà cũ.

Ai, cháu trai của mình không biết bao giờ mới có, chỉ có thể nuôi dưỡng con của người khác trước để trải nghiệm cảm giác làm bà nội.

Cố Vi Vi tiễn bọn họ ra ngoài lên xe, nhìn xe lái đi, mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

Cô không phản đối việc kết hôn, nhưng nhà họ đột nhiên đến đốc thúc bọn họ kết hôn, cô cũng không biết vì sao bản thân vô tình lại thấy áp lực.

Lần này không chỉ thúc giục họ kết hôn, mà còn phải sinh con.

Hai người trở về phòng, cô suy nghĩ một lúc rồi hỏi Phó Hàn Tranh.

"Anh có muốn có con không?"

Phó Hàn Tranh: "Hiện tại anh không muốn."

Anh cảm thấy rằng bây giờ chỉ có hai người họ mới có thể sống tốt.
[/HIDE-THANKS]

_Htt<3_
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 497: Phó Hàn Tranh, anh có muốn có con không? 2

[HIDE-THANKS]
Cố Vi Vi khó hiểu nhíu mày, chạy theo anh hỏi.

"Vì sao?"

Năm ngoái cô không có thai, mà anh cho rằng cô đang mang thai, rõ ràng khi đó nhìn anh rất muốn có con. F

Bây giờ kể từ khi việc kết hôn đã được đưa vào chương trình nghị sự, những điều để có con chắc chắn phải được xem xét.

"Chính là không muốn."

Phó Hàn Tranh giấu ý nghĩ thật sự của mình, anh không muốn cô biết được suy nghĩ hiện tại của mình.

Nếu, cô ấy hỏi anh ấy hai tiếng trước có muốn có con không?

Thế nhưng, nhìn thấy Tiểu Nguyên Bảo kia đến, không chỉ cha mẹ bọn họ vây quanh nó dỗ dành, cô cũng một mực dành sự quan tâm cho đứa nhỏ kia, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của anh.

Hơn nữa, cô còn vì đứa trẻ đó mà nổi nóng với anh.

Đây không phải là con ruột mà đã đối xử tốt như vậy, nếu là con ruột, cô lúc đó sẽ hoàn toàn chỉ quan tâm con của họ, hoàn toàn không để ý đến cảm xúc của anh.

Trước kia do anh suy nghĩ quá đơn giản, chuyện kết hôn thì không cần phải suy nghĩ, nhưng chuyện có con.. thì cần phải được xem xét cẩn thận.

Bây giờ, trong mắt cô chỉ có anh, anh rất hài lòng với trạng thái hiện tại.

Nhiều thêm một đứa con nít, sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của họ.

"Vì sao không muốn, cũng phải có một lý do chứ?" Cố Vi Vi muốn hỏi rõ ngọn ngành.

Lúc trước là cô không muốn có con, hiện tại ngược lại là anh không muốn.

Phó Hàn Tranh ôm nàng lên lầu, "Không có lý do, không thích."

Cố Vi Vi suy nghĩ một chút, "Bởi vì vừa rồi Tiểu Nguyên Bảo chọc anh không vui?"

Phó Hàn Tranh: "Em còn nhỏ, không cần gấp chuyện có con."

Tiểu Nguyên Bảo xuất hiện, chỉ là nhắc nhở anh, có con rồi chính mình sẽ bị bỏ bê đến mức độ nào.

Cố Vi Vi: "Nhưng anh không còn nhỏ nữa, một hai năm nữa anh đã ba mươi rồi.."

Phó Hàn Tranh dừng bước, sắc mặt trầm xuống nhìn về phía cô.

"Em hoài nghi, qua ba mươi tuổi, anh không thể khiến em mang thai?"

"..."

Cố Vi Vi ngạc nhiên chớp chớp mắt, cái này thì có liên quan gì?

Cô chỉ cảm thấy ở tuổi của anh, hẳn là muốn làm cha, nào có năng lực hoài nghi về phương diện đó của anh chứ?

Phó Hàn Tranh nhìn chằm chằm cô, nhíu mày hỏi.

"Em muốn có con?"

Trước kia, lúc anh nhắc tới, cô rõ ràng vẫn luôn phản đối không muốn có con.

Cố Vi Vi suy nghĩ một chút, rồi nói.

"Nghĩ lại rồi, em rất thích trẻ con."

Bây giờ, sau khi bộ phim được thực hiện bởi công ty văn hóa Thời Ức hoàn thành, cô muốn từ từ lui về phía sau hậu trường để làm đạo diễn hoặc lên kế hoạch quay phim.

[Ngắt Bẻ dòng Văn bản]

Đến lúc đó, bọn họ có thể có con.

Hơn nữa, Phó phu nhân nhìn cũng rất sốt ruột.

"..."

Phó Hàn Tranh âm thầm thở dài.

Tất nhiên anh có thể thấy rằng cô rất thích trẻ con.

Vừa rồi trông phản ứng của cô, anh đã hoàn toàn có thể tưởng tượng được, khi bọn họ có con, mình sẽ bị cô bỏ rơi đến mức độ nào.

Đó không phải là đứa con của anh, mà chính là tình địch nhỏ của anh.

Cố Vi Vi nhìn anh không nói gì, thì hỏi.

"Tiểu Nguyên Bảo đáng yêu như vậy, anh không muốn có tiểu bảo bối của chúng ta sao?"

Phó Hàn Tranh ôm cô vào trong lòng, "Em chính là tiểu bảo bối của anh, cái khác không cần."

Cố Vi Vi cuối cùng cũng hiểu được điểm mấu chốt, cười ôm lấy eo anh.

"Chú Phó, có phải anh cảm thấy có con rồi, em sẽ bỏ rơi anh đúng không hả?"

Phó Hàn Tranh phủ nhận, "Không phải."

Anh sẽ không thừa nhận rằng anh sẽ ghen với con cái của mình.

"Không phải cái gì mà không phải, không phải là do em vừa rồi vì Tiểu Nguyên Bảo mà nói anh một câu, cho nên bây giờ anh mới nghĩ như vậy?" Cố Vi Vi dở khóc dở cười nói.

Anh là người lớn lại đi so đo với một đứa trẻ như vậy sao?

Phó Hàn Tranh nhíu mày, hỏi ngược lại.

"Con mắt nào của em thấy anh là người như vậy?"

Cố Vi Vi "Còn không phải vậy sao?"
[/HIDE-THANKS]

_Htt<3_
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back