Bài viết: 34 Tìm chủ đề
Chương 20: Ai động tay động chân vào rượu

Editor: Vân Anh bb

Diệp Ninh bị anh ôm, không biết có phải do tác dụng của thuốc hay không, cô bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn môi của người đàn ông này.

Nghe nói đàn ông bạc tình thường môi sẽ rất mỏng.

Cô cảm thấy hương vị trên người nam nhân này rất dễ ngửi. Cô chưa từng gặp người nam nhân nào có mùi hương dễ ngửi như vậy.

Diệp Ninh ngẩng đầu lên nhìn Mộ Dạ Lê.

Nam nhân này thật gợi cảm, khiến cô không tránh khỏi dựa sát thêm vài phần.

Người nam nhân này tới đây là để câu dẫn cô sao?

Bất chợt một mùi rượu thoang thoảng ập tới, lúc cô dựa sát vào anh, anh ngửi thấy rất rõ mùi hương của cô, mùi hương này khiến người khác không tự chủ được mà ảo tưởng.

Mộ Dạ Lê thầm mắng mình một tiếng, lúc này rồi mà còn muốn cô.

Muốn thượng cái nữ nhân say rượu này.

Cô ta rốt cuộc là có ma lực gì.

Ánh mắt mông lung ngập nước của cô đã bị anh thu vào tầm mắt.

Mộ Dạ Lê dường như không nhìn thấy những người khác, lúc này anh chỉ cảm giác được mỹ nhân trong lòng mình đang nóng lên, thân thể giống như cái bếp lò thiêu đốt ngực anh, khiến thân thể của anh cũng nóng lên theo.

Nhiệt độ này rất không bình thường.

Trong rượu có thứ gì sao?

Mộ Dạ Lê nâng con ngươi lên, hàn ý bắn ra bốn phía, "Ai đã bỏ thuốc vào rượu của cô ấy?"

Có vài người bị giọng nói trầm thấp này dọa cho sắp tè ra quần, "Chúng tôi.. chúng tôi.. chúng tôi thật sự không biết cô ấy là người của ngài, thật đấy, nếu biết, có cho chúng tôi hai mươi cái lá gan chúng tôi cũng không dám động đến cô ấy."

Những người này đồng thanh xin tha, đời này của bọn họ không nghĩ tới lại có thể gặp được vị Phật sống này chỉ vì một nữ nhân.

Rượu pha thuốc bốc lên khiến Diệp Ninh rất khó chịu, thần chí bắt đầu có chút không rõ ràng, cô dán lên người Mộ Dạ Lê, miệng không ngừng rên rỉ ra tiếng, "Khó chịu, nóng quá.."

Cái Diệp Chanh này..

Mộ Dạ Lê nghe tiếng kêu giống như mèo nhỏ vang lên, trong lòng dâng lên một cảm giác khô nóng khó có thể miêu tả, trái tim như bị cái gì đó cào trúng, rất ngứa nhưng không khó chịu.

Anh nhìn người đàn ông bên cạnh đang lẳng lặng nhìn chằm chằm Diệp Ninh, bởi vì tiếng khóc vừa rồi của cô mà chảy cả máu mũi.

Hắn còn chưa gặp qua nữ nhân nào câu người như vậy đâu.

Đáng chết.

Nghĩ đến những người này đang mơ tưởng đến Diệp Chanh, trong lòng Mộ Dạ Lê thế nhưng lại vô cùng khó chịu, mặt đen như đít nồi. Anh ôm Diệp Ninh, lạnh lùng phân phó người bên cạnh, "Dọn dẹp nơi này sạnh sẽ cho tôi."

Sau đó liền bế Diệp Ninh đi ra ngoài.

Bên ngoài đã yên tĩnh trở lại, những người vây xem trước cửa Kim Bích Huy Hoàng đều đã bị đuổi hết rồi.

Diệp Ninh bị Mộ Dạ Lê ôm vào trong xe, bàn tay to lớn của anh xoa trán cô, trán cô không nóng, nhưng toàn thân lại rất nóng.

Chắc chắn là đã bị bỏ thuốc rồi.

Anh mới vừa được trải nghiệm, sẽ không nhìn lầm.

Đáng chết.

Đột nhiên anh nhớ tới, mình đã từng thề rằng sẽ không bao giờ để ý đến cô, để cái nữ nhân không biết xấu hổ này tự sinh tự diệt ở Mộ gia.

Lại không nghĩ tới mình vậy mà lại chạy tới đây xử lý chuyện của cô.

"Tiên sinh, ngài muốn đi đâu?"

"Đừng về nhà cũ, về nhà."

Mộ Dạ Lê 13 tuổi đã độc lập ra ở riêng, một mình sống ở bên ngoài, mấy ngày nay là bởi vì hôn lễ nên mới về nhà cũ.

Ở trên xe, thân thể Diệp Ninh đã không thể khống chế mà nóng dần lên.

Không biết là trúng phải thuốc gì, tác dụng mãnh liệt như vậy.
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 34 Tìm chủ đề
Chương 21: Anh chủ động nói cô rất xinh đẹp

[HIDE-THANKS]
Editor: Vân Anh bb

Nếu là thuốc bình thường đương nhiên sẽ không có tác dụng với cô, nhưng mà loại thuốc này.. rất giống loại thuốc lúc trước Mộ Dạ Lê trúng phải, ngay cả Mộ Dạ Lê cũng không có cách nào chống cự, trong một đêm đã lăn lộn chết nguyên chủ.

Cũng may Diệp Ninh uống không nhiều lắm.

Tuy nhiên, cơ thể vẫn rất nóng.

Hơi nóng bốc lên, cô nhìn nam nhân trước mặt, biết rõ hắn là Mộ Dạ Lê nên cô càng cảm thấy tức giận, sao lại đẹp trai như vậy chứ.

Cô ở tổ chức được nhìn thấy rất nhiều nam nhân, lúc huấn luyện cũng nhìn thấy bọn họ trần trụi, nhưng cô lại phát hiện, cơ bắp của bọn họ không đẹp bằng của Mộ Dạ Lê.

Hoặc là cơ bắp quá to, hoặc là quá nhỏ. Nhưng cơ bắp của Mộ Dạ Lê lại như gãi đúng chỗ ngứa, rất vừa vặn.

Hơn nữa, làn da anh rất trắng, nhưng bởi vì rèn luyện nên làn da bắt đầu trở thành màu bánh mật.

Tay cô không tự chủ được sờ soạng lung tung, "Cơ bắp của anh thật đẹp.."

Tay của nữ nhân này thật không thành thật.

Anh một tay nắm lấy tay nhỏ của cô.

Có lẽ là bởi vì tay anh quá lớn, nên tay cô nhìn có vẻ vô cùng nhỏ.

Bàn tay tinh tế trắng nõn, nhìn qua giống như củ sen.

Rất đáng yêu.

Lòng bàn tay anh hơi thô ráp làm cô càng nóng hơn, chỉ có thể liếm môi khô khốc của mình.

Cái lưỡi kiều nộn kia đảo qua đảo lại trên cánh môi, lưu lại một vệt nước ẩm ướt.

Thân thể Mộ Dạ Lê lập tức run lên.

Thân thể hai người giống như cái bếp lò, ôm nhau chỉ làm đối phương càng nóng thêm.

"Diệp Chanh, thành thật một chút." Anh hung hăng nắm chặt tay cô, muốn cho mình bình tĩnh lại.

Nhưng mà nữ nhân trong lòng ngực giống như nụ hoa anh túc mới chớm nở, làm anh có chút không khống chế được chính mình.

Cô nuốt nước miếng, yết hầu nhẹ nhàng lên xuống, mồ hôi không kìm được chảy xuống cổ.

Bình thường anh rất ghét mồ hôi, nhưng lúc này anh lại không cảm thấy chán ghét chút nào, mà ngược lại cảm thấy căng thẳng, yết hầu cũng không tự chủ được mà lên xuống theo cô.

Động tác nuốt nước miếng của cô không hề làm người khác ghê tởm.

Chết tiệt..

Lúc anh ở bên cạnh Diệp Tử, cảm thấy Diệp Tử chính là một nữ nhân thành thật, ngoan ngoãn nghe lời, lương thiện chu đáo, cho nên anh thấy ở bên cạnh Diệp Tử vẫn rất thoải mái.

Nhưng mà Diệp Chanh không giống như Diệp Tử.

Cô không có một chút thành thật nào, ngược lại luôn khiêu chiến giới hạn của anh.

Sự xuất hiện của cô đã làm cuộc sống của anh đảo lộn.

Giống như bây giờ, anh thế nhưng lại phá lệ chạy tới đây cứu cô, còn muốn mang con sâu rượu này về nhà.

Thầm mắng mình một tiếng, anh quay đầu lại, không muốn nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia nữa.

Nhất định là do gương mặt kia quá mức xinh đẹp, mới có thể khiến anh nhất thời quên đi sự chán ghét đối với cô.

Lúc ấy Diệp Ninh cậy mạnh, không nghĩ đến Quan Quan đáng chết kia lại bỏ loại thuốc mạnh như vậy.

Nếu như vừa rồi Mộ Dạ Lê thật sự tới trễ, cô cũng không biết mình có bị Vương Nhậm Vì kia ăn mất không nữa..

Không, chuyện đó không thể xảy ra, cô có chết cũng không động vào cái loại nam nhân ghê tởm kia.

Chỉ là, nam nhân trước mặt không giống như Vương Nhậm Vì.

Anh không hề khiến cho người khác phản cảm dù chỉ một chút.

Lòng bàn tay anh bởi vì thường xuyên rèn luyện nên để lại một mảng thô ráp.

Nhưng loại thô ráp này không khiến cô cảm thấy chán ghét, ngược lại cảm thấy rất thoải mái.

Thoải mái đến nỗi khiến cô không kìm được mà đưa mặt qua cọ vào bàn tay to lớn kia..

Cho dù làm đặc công nhiều năm như vậy, nhưng nói cho cùng cô cũng chỉ là một cô gái 18 tuổi, sao có đủ sức chống cự được nam nhân quá mức đáng sợ này, càng đừng nói đến lúc này cô đang bị trúng thuốc.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 34 Tìm chủ đề
Chương 22: Đại tổng tài biến thân thành sói xám

[HIDE-THANKS]
Editor: Vân Anh bb

Thấy nữ nhân này thế nhưng lại rất hưởng thụ cọ cọ lòng bàn tay anh, vừa cọ vừa phát ra tiếng kêu thoải mái.

Dù Mộ Dạ Lê có cố gắng thế nào đi nữa, thân thể của anh lúc này cũng bị tiểu yêu tinh này làm cho hỏng bét rồi.

Phía dưới giống như không còn là mình nữa, anh nhắm mắt lại, muốn làm cho mình tỉnh táo lại.

Nhưng mồ hôi trên mũi vẫn rịn ra, chảy xuống trên mặt cô, cái nữ nhân đáng chết này.. lại còn dám vươn lưỡi ra liếm..

"Hừm.." Cô nhỏ giọng kêu, vị mặn trong miệng thật sảng khoái..

Anh căng thẳng, yết hầu không ngừng đảo qua đảo lại, trong lòng thầm mắng một câu SHIT.

"Diệp Chanh!" Anh gầm nhẹ một tiếng, giọng nói mang theo mấy phần tức giận, giống như dã thú lâu ngày không ngủ, phát ra tiếng gầm gừ yếu ớt.

Mộ Dạ Lê rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, trực tiếp đè Diệp Ninh ở trên xe.

Xoay người một cái, chiếc xe rung lắc nhẹ.

May mắn ghế sau xe Rolls-Royce rất rộng, cô bị thân thể cường tráng của anh đè xuống, có chút chật trội nhưng không bị ngột ngạt.

Anh không hề chê nước miếng của cô, một chút cũng không.

Ngược lại còn rất muốn..

Anh quả thực bị điên rồi, mới cảm thấy bất kể là thứ gì trên người cô, ngay cả một sợi tóc cũng cảm thấy hấp dẫn.

Tài xế phía trước bị dọa càng không dám nhìn.

Trong lúc nhất thời, con ngươi Mộ Dạ Lê giống như dã thú trong đêm, mang theo màu đỏ sậm. Lúc nhìn cô, anh nhẹ nhàng hít vào một hơi, lại có một chút xinh đẹp phóng túng, điên cuồng quỷ dị không kiềm chế được, khiến anh nhất thời giống như một thiên thần sa đọa.

Thân thể anh sớm đã không kiềm chế được nữa rồi, anh cảm thấy rất kỳ lạ, lần trước là do trúng thuốc nên không quản người dưới thân mình là ai.

Anh ở cùng Diệp Tử, chưa từng nghĩ tới loại chuyện này.

Thế nên khi nhìn thấy Diệp Tử, anh không có cảm giác muốn chạm vào cô ấy.

Nhưng vì sao khi nhìn thấy Diệp Chanh, anh lại có một loại tà niệm, không khống chế được muốn xé rách đống quần áo chướng mắt trên người cô, ở chỗ này trực tiếp làm cô.

Bởi vì tác dụng của thuốc nên lúc này Diệp Ninh không có sức chống cự.

Cảm giác gần gũi khiến Mộ Dạ Lê rất hưởng thụ.

Diệp Ninh chỉ làm theo bản năng, muốn lúc nào thì làm lúc đó, cũng không quản đây là chỗ nào.

Nhưng Mộ Dạ Lê vẫn còn ý thức, liếc mắt một cái liền nhìn tài xế vẫn còn ở phía trước, vội đẩy thân thể của cô ra.

Mình đang làm cái quái gì vậy.

Mộ Dạ Lê mạnh mẽ lắc lắc đầu.

Anh thế mà lại thiếu chút nữa trình diễn xuân cung đồ ở trước mặt tài xế?

Anh lại oán hận nhìn thoáng qua nữ nhân quần áo xộc xệch kia.

Đều do cái nữ nhân đáng chết này!

Anh đem tội đẩy hết lên người cô, dùng sức lau mồ hôi trên người mình.

Lúc nãy mình nhất định là điên rồi.

Diệp Ninh bị buông lỏng ra, có chút không cam lòng.

Cô liếm cánh môi sưng đỏ, híp mắt nhìn nam nhân mộng ảo trước mặt.

Quá đẹp trai, quá gợi cảm, cô muốn hắn..

Muốn lột sạch quần áo trên người hắn.

Cái miệng đang hé mở kia rất mê người, giống như kẹo vậy, chắc chắn ăn rất ngon.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 34 Tìm chủ đề
Chương 23: Khi thấy cô thì không thể dừng được

[HIDE-THANKS]
Editor: Vân Anh bb

Khó trách người đàn ông này nhiều fans như vậy, anh quả nhiên là người đàn ông mà tất cả phụ nữ muốn sở hữu, hôn môi, thoải mái như vậy..

Cô vẫn luôn cho rằng nam nhân rất ghê tởm, nhưng lúc này bản thân lại cảm thấy người nam nhân này chỗ nào cũng đẹp, khiến người ta không có cách nào chống cự..

Anh cũng không biết mình bị sao nữa, chỉ cảm thấy rất vui, chắc chắn có liên quan đến cô.

Rốt cuộc cũng về đến nhà.

Tài xế phía trước nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Màn tình cảm kịch liệt trên xe vừa rồi khiến anh không dám nhớ lại, nhưng anh vẫn cảm giác được sự ái muội kia vẫn chưa tan biến.

Mộ Dạ Lê trực tiếp mang người vào bên trong.

Trong cơn mê man, Diệp Ninh cảm thấy nơi này không phải nhà cũ.

Bên trong được trang trí rất xa hoa, lấy màu đen làm chủ đạo khiến nơi này càng trở nên trang nghiêm và lạnh lẽo.

Mộ Dạ Lê ôm cô đi vào bên trong, dọc đường đi, người hầu nhanh chóng tránh đường cho anh, bọn họ chỉ thấy Mộ Dạ Lê đang ôm một mỹ nhân vào nhà, nhất thời chưa nhận ra đây là phu nhân nhà mình.

Trong ấn tượng của bọn họ, vị phu nhân kia khi trang điểm.. Chính là vô cùng khó coi.

Chờ đến khi bọn họ phát hiện đó chính là phu nhân nhân nhà mình, người nào người nấy mắt chữ A mồm chữ O không thể khép được miệng.

Trời ạ, phu nhân nhà bọn họ.. Sao có thể xinh đẹp kinh người như vậy?

Mà Mộ Dạ Lê một câu cũng không nói, cảm thấy trên người dinh dính, đây đều là mồ hôi của cô và mồ hôi của chính mình, tuy rằng tình cảm mãnh liệt vừa rồi ở trên xe không khiến anh cảm thấy khó chịu, nhưng bây giờ xuống xe lại khiến anh cảm thấy không thoải mái.

"Chuẩn bị nước."

Phân phó người hầu xong, anh bế Diệp Ninh đi thẳng vào nhà tắm, từng chút từng chút giúp cô cởi quần áo bên ngoài và nội y..

Thân thể của cô mang theo mồ hôi, đẹp giống như một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tỉ mỉ.

Chỉ là, nơi nào đó..

Anh liếc mắt một cái liền thấy nơi nào đó của cô bị thương rất nghiêm trọng.

Ngày đó, anh xuống tay thật sự vô cùng tàn nhẫn

Nhưng mà cũng không thể trách anh, đều là do nữ nhân này, ai bảo cô bỏ thuốc anh làm gì chứ.

Nhìn nơi đáng lẽ ra cần phải được chăm sóc nay lại sưng đỏ, nhìn qua nhất định là rất đau, anh nhắm mắt lại, chịu đựng sự khó chịu của thân thể, đi ra ngoài lấy thuốc.

Anh cẩn thận từng li từng tí bôi thuốc cho cô, trong lòng không cầm được mắng chửi chính mình.

Mình rốt cuộc là đang làm gì vậy?

Thế nhưng lại bôi thuốc cho một nữ nhân?

Thôi quên đi.

Nhìn thân thể kiều nộn của cô, vết thương kia quả thật có chút đáng sợ.

Anh khẽ cắn môi.

Cuối cùng vẫn là áp sự tức giận xuống, nhẫn nại tiếp tục bôi thuốc cho cô.

Đôi mắt anh thỉnh thoảng liếc nhìn thân thể xinh đẹp hoàn mỹ như tác phẩm nghệ thuật kia của cô.

Nhắm mắt lại, anh cẩn thận đặt cô vào trong nước.

Diệp Ninh được ngâm trong nước rất thoải mái.

Cô uống không nhiều rượu lắm nên cũng dần dần tỉnh lại.

Nhưng mà đột nhiên thân thể cô mềm nhũn, cô mơ hồ cảm thấy có người ôm mình, cô cũng đã buồn ngủ không thể chịu được nữa, trực tiếp ngủ luôn.

Mộ Dạ Lê ôm cô đặt lên giường, liếm cánh môi khô khốc, trộm nhìn về phía nữ nhân này.

Lại phát hiện, cái nữ nhân đáng chết này..

Ngủ rồi?

Mẹ nó.

Anh nện một quyền lên bàn.

Thật muốn..

Anh muốn giết chết cái nữ nhân này.

Anh cảm thấy, bây giờ nữ nhân này đang nằm ở đây, một chút năng lực phản kháng cũng không có, nếu mình ra tay chắc chắn sẽ thành công.

Nhưng mà..

Mộ Dạ Lê nhanh chóng quay đầu đi, dùng sức lắc lắc đầu.​
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 34 Tìm chủ đề
chương 24: Chụp poster người đẹp trang bìa

[HIDE-THANKS]
Editor: Vân Anh bb

Ngày hôm sau tỉnh lại.

Diệp Ninh nằm trong một cái phòng ngủ mới tinh.

Cái phòng ngủ này rất rộng, còn rộng hơn cái phòng ngủ trước kia của cô, Mộ Dạ Lê này chắc hẳn rất lợi hại đi?

Cô bật dậy, hồi tưởng lại, không nhớ rõ ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ là mình vô cớ bị gọi đi xã giao.

Sau đó..

Cô chợt nhớ ra..

Hình như cô đã làm loạn câu dẫn Mộ Dạ Lê?

Như nhớ tới chuyện gì, cô cúi đầu kiểm tra một chút, phát hiện tối hôm qua cô và anh cái gì cũng chưa làm, vẫn hoàn hảo không tổn thất gì.

Diệp Ninh nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Chỉ là một số chi tiết đêm qua đột nhiên ùa về, mỗi một chi tiết.. đều khiến cô cảm thấy mình nên đi chết đi thì hơn..

Cô thế nhưng lại thiếu chút nữa chủ động lên giường với một người đàn ông.

Hơn nữa người đàn ông này lại là người luôn ghê tởm hung dữ với cô Mộ Dạ Lê, quan trọng nhất chính là, hắn ta là nam nhân của Diệp Tử!

Cô dùng sức gõ gõ đầu mình.

Lúc này, tổ tiết mục bỗng nhiên gọi điện thoại tới.

Nhắc nhở cô đi tham gia quay chụp poster người đẹp trang bìa.

Lúc này Diệp Ninh mới nhớ tới.

Do hôm qua làm loạn đến tối muộn nên cô nhất thời quên mất chuyện chính.

"Được được, tôi lập tức tới ngay."

Diệp Ninh nhanh chóng bật khỏi giường, lấy tốc dộ nhanh nhất rửa mặt sửa sang đầu tóc.

Thấy người làm đi tới, cô lôi kéo người làm, hỏi: "Này, chị gái, Mộ Dạ Lê đâu?"

Người làm bị cô túm kia đôi mắt lập loè, gương mặt đỏ lên, cúi đầu nhỏ nhẹ nói: "Phu nhân, tối hôm qua tiên sinh đưa cô về xong liền rời đi rồi."

Diệp Ninh chớp chớp mắt, đi rồi?

Đi thì tốt, trời đất chứng giám, không phải cô cố ý uống say, cố ý gọi điện thoại cho hắn đâu nhé.

Có lẽ đêm qua hắn đi tìm Diệp Tử, cô cũng lười quản, trực tiếp hỏi: "Tủ quần áo của tôi ở đâu?"

"Phu nhân, tủ quần áo của cô ở bên trong."

"Cảm ơn!"

Diệp Ninh đi tới tủ quần áo.

Người làm kia bụm mặt, trời đất ơi, phu nhân nhà bọn họ xinh đẹp quá đi, đẹp đến nỗi khiến tâm người ta phát loạn.

Diệp Ninh mở tủ quần áo, mới phát hiện, trong tủ quần áo rất rộng, chất đầy các loại quần áo khác nhau.

Ai nha, cũng may số quần áo này không giống với số quần áo lúc ở nhà cũ mang đậm phong cách quê cha đất tổ kia, đây đều là quần áo hàng hiệu quốc tế, mỗi một cái đều đẹp xuất chúng, cô đứng cạnh cửa oa lên một tiếng, "Nhiều quần áo quá."

Một bên người làm thấy thế, vội nói, "Phu nhân, quản gia cảm thấy quần áo cô mang đến.. phong cách không quá phù hợp với khí chất của cô nên đã ném hết đi rồi.. Quản gia đã tự quyết định mua quần áo mới về, mong cô đừng để ý."

Ném đi thật tốt.

Cô cũng đang đau đầu vì đống quần áo đó đấy.

Quần áo này tốt hơn nhiều.

Nhìn quần áo nhiều như vậy, Diệp Ninh không khỏi cảm thán, có tiền thật tốt. Sau đó nhớ tới mình đang chạy đua với thời gian, vội túm lấy một bộ mặc vào, trang điểm nhẹ xong liền nhanh chóng chạy ra ngoài.

Ở hiện trường vẫn có rất nhiều mỹ nhân như trước.

Diệp Ninh vừa tới, lập tức thu hút vô số loại ánh mắt.

"Người kia chính là Diệp Chanh."

"Chính là cái Diệp Chanh kia a."

"Tôi nghe nói ngày hôm qua cô ta làm kinh diễm bốn phía đấy."

Diệp Ninh không hiểu chuyện gì, vừa đến liền có vô số ánh mắt đổ dồn về phía cô, còn nghị luận rất sôi nổi.

Mọi người ở đây đều biết, ngày hôm qua có một tân mỹ nhân khiến ban giám khảo phải nghẹn họng, mấy giám khảo ở hậu trường đều khiên ngợi cô không thôi.

Mà cái tân mỹ nhân này chỉ là một mỹ nhân xuất thân từ học viện hí kịch, chưa từng tham gia bất kỳ chương trình gì.

Bởi vì các chương trình thực tế hiện nay tương đối phổ biến, một số nghệ sĩ đã từng nổi tiếng cũng sẽ chọn một chương trình thực tế để thu hút sự chú ý và ra mắt trở lại.

Vì vậy, đây là lần đầu tiên có người mới thu hút sự chú ý nên khiến người khác và các nghệ sĩ kia có chút tò mò, không biết cái Diệp Chanh này rốt cuộc là thần thánh phương nào, dựa vào cái gì để chinh phục những vị giám khảo ánh mắt hà khắc đã lăn lộn nhiều năm trong giới giải trí kia.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 34 Tìm chủ đề
Chương 25: Vừa tới đã bị nhằm vào

[HIDE-THANKS]
Editor: Vân Anh bb

Ngay khi Diệp Ninh vừa vào cửa, ánh mắt tò mò của mọi người đều đổ dồn trên người cô.

Trên người Diệp Ninh mặc một chiếc áo màu đen đơn giản, dưới là váy hoa xẻ tà, chân dài lộ ra dưới làn váy, cả người cô đẹp đến nỗi không tìm thấy một khuyết điểm nào, chỉ là gương mặt kia.. Quá mức xinh đẹp, quá mức diễm lệ, khiến người ta liếc mắt một cái liền nghĩ tới một từ, hồ ly tinh.

"Cũng chỉ có như vậy, hừ, đàn ông đều thích cái dạng này, giám khảo cũng đều là đàn ông cho nên mới thích cô ta, dù sao tôi thấy cô ta cũng chẳng có gì, cũng chỉ là nổi tiếng nhờ nhan sắc mà thôi."

Người nói chuyện chính là An khả Nhi, hiện đang là một nghệ sĩ nổi tiếng, năm đó cô ta ra mắt theo nhóm, sau lại tách khỏi nhóm một mình hoạt động, từng có một đoạn thời gian rất nổi tiếng, nhưng sau đó vì phẫu thuật thẩm mĩ thất bại nên mai danh ẩn tích một thời gian. An khả Nhi gia cảnh không tồi, đang là nghệ sĩ rất được săn đón. Nhà cô ta bỏ ra không ít tiền để cô ta kí hợp đồng với một công ty xuất đạo lần nữa. Bên ngoài có lời đồn cô ta chính là quán quân bên trong lựa chọn, cho nên những người ở đây đều chạy theo cô ta vuốt mông ngựa, nghe cô ta nói như vậy liền sôi nổi tán đồng nói, "Đúng vậy, trong giới giải trí có rất nhiều mỹ nhân, cô ta thì tính là cái gì."

Diệp Ninh không quan tâm những lời bàn tán đó, vừa vào cửa đã bị ánh mắt ngây ngốc của nhân viên công tác nhìn chằm chằm.

"Trang điểm trước, sau đó sẽ quay chụp."

Phòng trang điểm rất rộng, tất cả mọi người ở đây đều không phải là đại minh tinh, không ai có tư cách có phòng trang điểm riêng cho nên tất cả mọi người đều dùng chung phòng trang điểm. Những nhân viên trang điểm chuyên nghiệp một chút sẽ trang điểm cho những người có gia cảnh tốt, số còn lại để trang điểm sau.

Diệp Ninh vừa vào đã được nhân viên công tác đưa tới khu vực trọng điểm, bởi vì nhan sắc của cô quá xuất sắc nên được coi là một trong những người quan trọng trong buổi chụp hình này, cho nên được nhận đãi ngộ đặc biệt cũng là chuyện đương nhiên.

Một bên, An Khả Nhi liếc mắt một cái liền thấy Diệp Ninh, nhìn sườn mặt có thể nói là hoàn mỹ kia của cô, trong mắt An Khả Nhi lộ ra ghen tỵ.

Diệp Ninh đang ở phòng trang điểm, đối với địch ý của An Khả Nhi không phải không thấy, cô cong mắt, không để ý tiếp tục trang điểm.

Cô liếc mắt một cái liền nhìn thấy ánh mắt sắc bén kia..

"Này, tại sao tôi lại ngửi thấy một mùi hôi nhỉ, là ai vậy, dám đưa hồ ly tới nơi này." An Khả Nhi cố ý lớn tiếng nói.

Diệp Ninh lười so đo với loại người này, ở một bên nhàn nhạt nhìn vào gương, nói: "Mùi hôi? Có thể là có người tè dầm quên không thay quần nên sinh ra ảo giác đi."

"Cô.. Cô nói ai đấy, cô nói tôi sao? Được lắm, cô dám nói tôi như vậy, cũng không nhìn xem mình là cái dạng gì, mới tham gia một cái chương trình đã coi mình là đại minh tinh có phải không, còn dám vô lễ bất kính với tôi, không có ai dạy cô là phải cung kính với tiền bối của mình à? Tôi đây sẵn sàng thay thế người nhà cô dạy cô thật tốt."

Nói xong, trong tay cô ta chợt loé lên ánh sáng lạnh lẽo, tay cầm kéo, đâm xuống mặt của Diệp Ninh.

Nhưng mà lại không nghĩ tới..

Cái tiểu xảo này của cô ta đối với Diệp Ninh mà nói không hề có tác dụng, cô lười để tâm đến, một phen trực tiếp kéo cổ tay của An Khả Nhi.

An Khả Nhi cảm thấy cánh tay mình đau xót.

"A.."

Diệp Ninh nhìn cây kéo kia, trong mắt mang theo một tia hàn ý, lật tay một cái, kéo lập tức đâm vào cánh tay của An Khả Nhi, An Khả Nhi chưa từng nếm qua cảm giác đau đớn như vậy, lập tức hét lớn lên.

"A, Diệp Chanh, Diệp Chanh, chảy máu.. tôi chảy máu rồi, người đâu mau đến đây, đẩy con tiện nhân này ra cho tôi, cô ta dám đánh tôi."

Nhưng đã có người chạy đi cáo trạng trước rồi.

Trong lúc nhất thời, xung quanh có rất nhiều người chạy đến đây xem náo nhiệt.

"Sao lại thế này." Bên ngoài có nhân viên công tác nhanh chóng chạy vào.

"Cô ta, Diệp Chanh mới vừa rồi đâm tôi bị thương, các người xem."

Diệp Ninh, "Kéo là của cô, người động thủ trước cũng là cô, bây giờ tại sao lại thành tôi đâm cô bị thương rồi?"

"Ha, cô có ý gì, lẽ nào không phải cô đâm tôi bị thương, mà là tôi cố ý đâm mình bị thương sao? Cô cũng không nhìn xem mình là cái dạng gì, An Khả Nhi tôi mà thèm đối địch với cô sao?"
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 34 Tìm chủ đề
Chương 26: Không phải chỉ là khóc thôi sao?

[HIDE-THANKS]
Editor: Vân Anh bb

Những người xung quanh cũng sôi nổi bênh An Khả Nhi.

"Đúng vậy đúng vậy, cũng khó trách, Nhi tỷ nổi tiếng như vậy, bị người mới ghen ghét cũng là điều hiển nhiên."

"Chắc chắn là cô ghen tỵ với Nhi tỷ, mới vừa xuất đạo đã muốn ngoi lên đầu, sợ Nhi tỷ chắn đường cô nên cô mới như vậy đi."

Diệp Ninh nhàn nhạt liếc qua người trong phòng.

Những người này bênh vực An Khả Nhi không có gì đáng trách, đáng tiếc là khi dễ nhầm đối tượng rồi.

Diệp Ninh thấy thế, bỗng nhiên nước mắt lưng tròng, đôi mắt vô tội kia dâng lên một tầng hơi nước.

Cô vẻ mặt uất ức nhìn An Khả Nhi, "Cô không cần khi dễ tôi như vậy, An Khả Nhi, mới vừa rồi cô còn dùng kéo đâm bụng tôi bị thương, tôi bị đau còn chưa nói gì, miệng vết thương của cô nhỏ như vậy, cô lại đổ oan cho tôi."

Dứt lời, Diệp Ninh lảo đào đi trên mặt đất, khuôn mặt vốn xinh đẹp kia hiện lên vẻ khổ sở, khiến nhân viên công tác nhịn không được đau lòng.

"Bụng đâm bị thương? Mau đến xem, sao lại thế này.." Mọi người lập tức cứng lại lo lắng nhìn Diệp Ninh.

Vừa thấy mọi người vây quanh Diệp Ninh, An Khả Nhi liền tức giận.

"Sao có thể, cô nói dối, vốn dĩ tôi không đâm cô bị thương, sao có thể chứ."

An Khả Nhi kêu to nhưng không ai để ý.

Cô ta càng ngông cuồng kêu, "Vốn dĩ không phài như thế, tôi vừa mới cầm kéo đi qua, cô liền bẻ cong tay của tôi đâm lại, tôi còn chưa đụng tới cô đâu."

Lời nói vừa dứt, cô ta liền cảm thấy không đúng.

Ánh mắt Diệp Ninh chợt lóe, sau đó đứng dậy từ trên mặt đất, sâu kín nói:

"Cô vừa mới nói cái gì? Cô cầm kéo đi tới chỗ tôi phải không?"

Tất cả mọi người ngẩn người, một lúc sau mới hiểu rõ, Diệp Ninh là đang cố ý lừa An Khả Nhi đấy.

Sắc mặt An Khả Nhi tối sầm lại, ánh mắt liền thay đổi. Nói, "Cái loại hồ ly tinh này, cô dám lừa tôi, được lắm, lần này coi như tôi thua, cô cứ chờ đấy."

Diệp Ninh lắc lắc tay hừ nhẹ, bộ dáng cao cao tại thượng khiến người bên cạnh không khỏi cảm thán.

Mỗi một biểu cảm của cô đều hoàn mỹ không tì vết, cũng khó trách An Khả Nhi lại tới tìm cô gây chuyện.

Những người vừa rồi giúp An Khả Nhi nhất thời không nói được gì, chỉ có thể hậm hực kiếm cớ rời đi.

Đằng sau.

Đạo diễn phụ trách lần quay chụp này, Lưu Sở Uy thấy được màn này chỉ thở dài lắc đầu, hô lên, "Nên làm gì thì làm đi."

Sau đó gọi người sắp xếp cho Diệp Ninh tiến hành quay chụp.

Diệp Ninh mặc một thân áo ngủ, mỗi một động tác nằm, dứng, dựa vào đều toát lên vẻ mị hoặc quyến rũ.

Cô tựa như yêu tinh, mỗi một biểu cảm đều muốn câu dẫn người khác, khiến nhiếp ảnh gia không nhịn được mà muốn phạm tội, một bộ hoa si nhìn cô.

"Đúng vậy, quả thực chính là sinh ra vì nghệ thuật, nhìn xem, hiệu ứng quá đẹp, hơn nữa cái nhan sắc này.. Quá yếu đuối, khiến người ta muốn xông ra bảo vệ."

Bên ngoài, Diệp Ninh vừa mới thay xong quần áo, Lưu Sở Uy đã đi đến.

"Diệp tiểu thư."

"Đạo diễn Lưu." Lúc nãy người này đã giúp cô, cô nhớ rõ.

Lưu Sở Uy lấy ra một cái danh thiếp, "Chỗ tôi có một bộ phim mới, tên là 'Nhiếp Chính Vương triều', sắp khai máy, tôi cảm thấy có một nhân vật rất hợp với cô, hy vọng cô có thể thử một chút."

Cho cô đóng phim?

Cô cầm danh thiếp, có chút ngạc nhiên.

"Vì sao lại chọn tôi?" Cô hỏi.

Lưu Sở Uy cảm thấy, gương mặt này của cô chính là thứ thuyết phục nhất.

"Chỉ là cảm thấy tư chất của cô rất tốt, chỉ là, tôi cũng hi vọng cô có thể hiểu, không nên ôm hy vọng quá lớn vào cuộc thi tuyển lần này."

Có ý gì?

An Khả Nhi là quán quân nội bộ sắp xếp, là thật sao?

Sợ cô thất vọng, nên mới khuyên cô không nên ôm hy vọng quá lớn?

Diệp Ninh hiểu, chỉ là cô cũng không oán giận. Dù sao cô đến đây cũng không phải để tranh ngôi vị quán quân.

Diệp Ninh cười cảm kích, "Được, tôi đồng ý nhận vai diễn, cảm ơn đạo diễn."

Cô cười như vậy với Lưu Sở Uy, khiến Lưu Sở Uy lập tức chấn động vì nụ cười rực rỡ như cầu vòng kia.

Nhất thời sửng sốt, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, thật đẹp.

* * *

Ở bên kia.

"Cái con Diệp Ninh này, thật sự cho rằng thông qua cuộc thi này, cô ta có thể nổi tiếng hơn tôi sao?"

Diệp Tử nghĩ nghĩ, lập tức gọi điện thoại cho người nhà, "Ba.. ba biết Diệp Ninh tới tham gia cuộc thi tuyển người đẹp trang bìa không?"
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 34 Tìm chủ đề
Chương 27: Xin lỗi, tôi phải về Diệp gia rồi

[HIDE-THANKS]
Editor: Vân Anh bb

Diệp Ninh vừa mới chụp hình xong, liền chuẩn bị thay quần áo về nhà.

Lúc này, điện thoại lại vang lên.

Cúi đầu nhìn, là số điện thoại của ba cô.

Sau khi cô xuyên tới đây, còn chưa từng gặp người ba nhẫn tâm của mình đấy, sao hôm nay lại đột nhiên nhớ ra đứa con gái luôn làm mình mất mặt này vậy.

Diệp Ninh nhận điện thoại.

"Diệp Chanh, bây giờ mày về nhà ngay lập tức cho tao."

Nghe giọng nói hung tợn kia, Diệp Ninh liền biết không ổn rồi.

Nhưng mà, tới đâu hay tới đó, cô còn muốn xem xem Diệp gia có thể làm ra những trò gì.

"Được."

Sau khi đồng ý, cô lại nhớ ra mình không có xe, trong trí nhớ, mỗi lần cô trở về đều là đi taxi, bây giờ cô hận không thể tiết kiệm tiền nhiều thêm một chút, nào có tiền đi taxi chứ.

Diệp gia.

Dung Lệ Hoa vẻ mặt nóng giận nói với Diệp Vinh Quang, "Ông nên quản tốt con gái của mình một chút, thật quá đáng, cái gì cũng muốn cướp của Diệp Tử, đáng lẽ Diệp Tử mới là phu nhân của Mộ gia, lại bị cô ta dùng thủ đoạn hạ lưu đoạt mất, bây giờ còn muốn vào giới giải trí cướp hào quang của Diệp Tử, cô ta cũng không nhìn xem mình là cái đức hạnh, chỉ là một con nhãi ở nông thôn, còn dám cướp đồ với Diệp Tử."

"Được rồi được rồi, không phải là tôi đã gọi nó trở về rồi sao, lát nữa tôi sẽ khuyên nhủ nó thật tốt."

Diệp Vinh Quang cũng không yêu thích cô con gái này của mình, không giống như Diệp Tử giúp ông nở mày nở mặt, 16 tuổi đã là đệ nhất danh viện của thành phố B, người gặp người khen.

Nhưng Diệp Chanh, đến Diệp gia cũng chỉ biết gây chuyện làm ông mất mặt, còn là đứa ở nông thôn mới lên, thẩm mỹ vô cùng kém, vừa nhìn liền biết không lên nổi mặt bàn, ra ngoài ông cũng không dám nói với người ta đây là con gái mình, nói đi cũng phải nói lại, năm đó là ông sai, cho rằng tìm một người phụ nữ nông thôn không quyền không thế sinh con, về sau sẽ không tạo thành uy hiếp gì cho Diệp gia, kết quả, đàn bà quê mùa cũng dạy ra một đứa quê mùa, thật mất mặt.

Lúc này.

"Lão gia, nhị tiểu thư đã trở về."

Ở cửa, Diệp Ninh một thân xinh đẹp xuất hiện khiến bảo mẫu Diệp gia không nhận ra.

Đai lưng màu đen, váy dài xẻ tà, làn da trắng sáng khiến người nhìn máu huyết sôi trào, đôi mắt không tự chủ được mà dõi theo thân ảnh của nàng.

Đại tiểu thư nhà bọn họ luôn được người người khen ngợi là xinh đẹp dịu dàng, là niềm kiêu hãnh của Diệp gia.

Nhưng bây giờ bọn họ dám nói, đại tiểu thư ở trước mặt nhị tiểu thư..

So ra nhất định là không bằng.

"Nhị.. Nhị tiểu thư.."

Bảo mẫu ở cửa si ngốc gọi một tiếng.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 34 Tìm chủ đề
Chương 28: Người nhà Diệp gia đều mạnh bạo như vậy sao?

[HIDE-THANKS]
Editor: Vân Anh bb

Người giúp việc đều sững sờ nhìn cô gái xinh đẹp không giống người này, càng nhìn càng bị thu hút bởi khí chất đặc biệt kia. Tuy cô chỉ đi bộ bình thường, nhưng dáng đi uyển chuyển kia tựa như muốn câu hồn người khác, xinh đẹp như vậy..

Khi Dung Lệ Hoa ra tới nơi, nhìn thấy Diệp Ninh đứng ở cửa, tất cả mọi người đều không ngừng nhìn cô chằm chằm, trong lòng càng nghẹn khuất muốn chết.

Cái Diệp Chanh này..

Sớm muộn gì cũng trở thành tai họa.

Dung Lệ Hoa vốn cho rằng, cô thô lỗ như vậy, lôi thôi như vậy, cho dù gả cho Mộ Dạ Lê thì anh cũng không thèm đụng vào cô, cho nên mới đồng ý hôn sự này.

Ai biết, Diệp Ninh gả tới Mộ gia liền thay đổi như biến thành một con người khác, lại xinh đẹp như vậy.

Sớm biết cô như vậy, bà ta có chết cũng tuyệt đối không gả tiểu yêu tinh này đi.

Thế lực của Diệp gia rất nhỏ.

Thật ra cũng không phải nhỏ, ở đế đô này, biệt thự hai tầng cũng có giá trị mấy ngàn vạn rồi.

Nhưng đối với Mộ gia mà nói, Diệp gia cái gì cũng không bằng.

Nhưng mà cho dù như vậy, Diệp gia vẫn để tượng hai con sư tử ở cổng nhìn rất kiêu ngạo.

"Diệp Chanh, mày còn không biết xấu hổ mà về sao, mày nói xem có phải mày đang nhắm vào Diệp Tử không? Mày cho rằng vào được giới giải trí là mày có thể nổi tiếng? Hừ, đừng tưởng ai cũng có tiền đồ như Diệp Tử nhà chúng ta, mày muốn nổi tiếng, chờ kiếp sau đi." Dung Lệ Hoa hùng hổ đi ra cửa, phất tay đuổi người hầu đang phát ngốc ở cửa đi, "Các người làm gì đấy, chưa từng thấy qua Diệp Chanh à, nên làm cái gì thì làm cái đó đi, bằng không cút xéo hết cho tôi."

Người hầu lưu luyến không rời nhìn lướt qua Diệp Ninh, sau đó vội vàng đi làm việc.

Thật muốn nhìn nhiều thêm chút nữa.

Chưa từng gặp qua mỹ nhân nào xinh đẹp như vậy a.

Mấu chốt là, cô thật sự là nhị tiểu thư nhà bọn họ?

Diệp Ninh nhẹ nhàng rảo bước đi vào, bộ váy kia rất nhẹ, lại thêm thân thể cô nhỏ nhắn, nhìn qua giống như lông vũ, theo bước chân của cô bay bay theo gió, tóc dài đến thắt lưng, đuôi lông mày hơi nhướng lên, khóe mắt hẹp dài, có vẻ quyến rũ mà sắc bén.

Đây chính là con nhóc quê mùa Diệp Chanh ở nhà bọn họ sao?

Trước kia Diệp Chanh trang điểm quá quê mùa khiến người ta ấn tượng sâu sắc, thế cho nên ngay cả Diệp Vinh Quang cũng không nhận ra con gái của mình nữa rồi.

"Diệp.. Diệp Chanh.." Diệp Vinh Quang chưa bao giờ biết, mình còn có một cô con gái xinh đẹp hoàn mỹ như vậy.

Diệp Ninh đối với người cha này không có tình cảm gì.

"Ông kêu tôi trở về là có chuyện gì?"

Lúc này Diệp Vinh Quang mới nhớ tới, là Diệp Tử gọi điện thoại nói Diệp Chanh đi tham gia cuộc thi tuyển người đẹp trang bìa.

Nhưng mà..

Diệp Vinh Quang nhíu mày, "Diệp Chanh, mày tham gia thi tuyển người đẹp trang bìa sao không nói qua với người nhà."

Diệp Ninh nói, "Tôi chưa nói qua sao? Tôi cứ nghĩ là tôi nói rồi cơ đấy, hơn nữa, chuyện của tôi, ông hẳn là cũng không muốn đếm xỉa tới đi."

"Mày.."

Quả thật, ông ta cũng không muốn quan tâm đến, bởi vì Diệp Chanh sẽ không làm được chuyện gì tốt.

Diệp Vinh Quang sắc mặt u ám đi xuống nghiêm khắc nhìn cô, "Bây giờ mày cút khỏi đây cho tao."

Dung Lệ Hoa nghe xong, ở một bên nở nụ cười trào phúng.

"Ai cũng biết mày đi cửa sau, bằng không, với tư chất này của mày, mày cho rằng mày có thể trúng tuyển sao? Mày tưởng rằng muốn nổi tiếng dễ lắm à? Mày cho rằng Diệp Tử có thể nổi tiếng, nên mày cũng có thể? Cũng không nhìn xem mình là cái đức hạnh gì, thối nát từ trong xương. Diệp Tử làm cái gì mày liền bắt chước làm cái đó, mày biết là Mộ Dạ Lê thích Diệp Tử, nên mày muốn bắt chước Diệp Tử để Mộ Dạ Lê thích mày đúng không? Phi, cũng không thèm nhìn xem mình là cái đức hạnh gì."
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 34 Tìm chủ đề
Chương 29: Ông kêu tôi rời khỏi cuộc thi người đẹp trang bìa

[HIDE-THANKS]
Editor: Vân Anh bb

Cô lạnh lùng nhìn Dung Lệ Hoa, "Tôi lại muốn ở đó xác nhận một chút, xem tôi rốt cuộc có năng lực hay không."

"Mày.."

"Cái cuộc thi người đẹp trang bìa kia, đừng cho là tao không biết, một đám nữ nhân õng ẹo tạo dáng cho người ta xem, còn mặc Bikini, nói là tuyển người đẹp, còn không phải là bán thịt sao, hừ, mày đường đường là tiểu thư Diệp gia, thế mà lại đi bán thịt, mày không cảm thấy mất mặt, nhưng tao với ba mày lại cảm thấy mất mặt đấy!" Dung Lệ Hoa tiếp tục ở một bên nói giọng chanh chua.

"Nếu có thời gian, không bằng mày đi học cắm hoa, đánh dương cầm, nâng cao trình độ bản thân, có khi Mộ Dạ Lê lại có một chút hứng thú với mày đấy." Diệp Vinh Quang trắng mắt liếc Diệp Ninh một cái, cho dù bây giờ Diệp Ninh đẹp không sao tả xiết, nhưng nhớ tới phẩm hạnh của cô, ông ta lại thờ dài chán nản.

Diệp Ninh nhìn hai người ngươi một lời ta một ngữ, đây chính là mục đích của bọn họ khi gọi cô về nhà.

Diệp Ninh cười lạnh lắc đầu, "Được, tôi sẽ rời khỏi cuộc thi người đẹp trang bìa."

Sắc mặt Diệp Vinh Quang dịu đi một chút.

Diệp Ninh nói tiếp, "Người đẹp trang bìa khá tốt, mặc Bikini cũng không có gì là không đúng, ngược lại tôi cảm thấy, trong lòng ai nghĩ tới cái gì, nhìn thấy chính là cái đó, có người nhìn Bikini chỉ là thấy đẹp, nhưng lại có người, không biết trong lòng dơ bẩn như thế nào, nhìn đến lại cảm thấy xấu xa."

Dung Lệ Hoa mới vừa còn đắc ý dào dạt, nghe Diệp Ninh nói như vậy đôi mắt liền trừng lên, "Mày.. Diệp Chanh, mày nói ai dơ bẩn."

Diệp Ninh ung dung nhìn Dung Lệ Hoa, "Tôi đâu có nói bà, bác gái à, bác đừng vội nhận chỗ chứ."

Dung Lệ Hoa nói không lại cô, lập tức kéo cánh tay Diệp Vinh Quang, "Ông à, ông nhìn nó xem, nó lại dám nói chuyện với người lớn như vậy."

Diệp Ninh nói, "Lời tôi nói chính là sự thật, tôi cảm thấy, nói bán thịt cũng quá là kỳ cục đi, mặc Bikini chính là khoe thân thể đẹp tự nhiên, đồ mặc lên cũng là đồ thiết kế đẹp mắt, trang điểm chính là nghệ thuật hóa trang, như thế nào lại thành bán thịt rồi? Diệp gia tốt xấu gì cũng có danh dự, bác gái nói ra những lời như vậy, người ta nghe được sẽ cảm thấy rất thô bỉ, rất thiếu văn hóa đó?

"... "

Dung Lệ Hoa lập tức bị nghẹn họng.

Diệp Vinh Quang nhíu mày, tại sao nghe lại cảm thấy có chút đạo lý.

Ông ta lập tức nhìn về phía Dung Lệ Hoa," Bà đấy, nói chuyện chú ý một chút, tốt xấu gì cũng là phu nhân Diệp gia, sao bây giờ nói chuyện lại thô bỉ giống như mấy bà cô nông thôn vậy, may là Diệp Tử không học theo bà đấy."Bà ta mất mặt, chính là vứt thể diện của ông.

Bà ta thế nhưng lại bị giáo huấn?

Chỉ vì mấy câu nói của Diệp Chanh?

Khuôn mặt Dung Lệ Hoa vặn vẹo, oán giận nhìn về phía Diệp Ninh.

Diệp Ninh hừ lạnh, không chút nào tránh né nhìn Dung Lệ Hoa.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back