Bài viết: 778 

Chương 271.1: Mỹ nữ rắn
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
Bùa tàng hình của Long Hổ Sơn là thứ khá tốt, tôi và Tề Sở cũng đã sử dụng nó mấy lần.
Cho nên tôi nghĩ, nếu ai đó có thể thường xuyên phát hiện ra bí mật của chúng tôi, rất có thể chính là sử dụng bùa tàng hình, vì vậy tôi đã yêu cầu Tề Sở cầm dù Âm Dương đợi bên ngoài.
Hương luôn được thắp ở lối vào cửa hàng, mặc dù bùa tàng hình khiến cho người ta tàng hình, nhưng nếu di chuyển xung quanh thì hương cũng sẽ chuyển động.
Tùy Niệm Hương tôi làm chỉ có thể điều khiển trong cửa hàng, bên ngoài cửa hàng sẽ không thể nhìn thấy, nhưng nếu Tề Sở mượn dù Âm Dương rời khỏi Phố Hương Hỏa, sau đó lại tàng hình đi vào, anh ta có thể nhìn thấy chuyển động của làn khói bên ngoài cửa hàng, cho nên tôi mới làm Lý Quỳnh nói ra địa điểm đó, dẫn người đang tàng hình đến gần cửa.
"Hóa ra là cái tên này." Tề Sở dùng lưng đao nâng khuôn mặt bị sấm sét đánh đen thui của người đó lên, sau khi xem xét xong, nói với tôi: "Vụ án của Chu Vô Song lúc trước anh cũng cảm thấy kỳ lạ, anh ta đang canh gác ở Giáo, cửa ra vào và cửa sổ đều không mở, cũng không thấy ai đi ra ngoài, vậy tại sao đều biến mất, anh ta cũng không biết gì cả, cho nên chắc chắn là thằng này giở trò."
Thư Vọng Nguyệt ngước mắt nhìn tôi, vừa định động tay thì Tề Sở xoay đao, máu từ cổ anh ta liền phun ra, ép anh ta lùi lại.
Tôi búng ngón tay, đang định dẫn mê hồn hương, hỏi anh ta xem còn có ai đang trốn trong chúng tôi không.
Nhưng lại nhìn thấy con ngươi của Thư Vọng Nguyệt đột nhiên co rút lại, sau đó lập tức lan ra, nhưng giữa hai mắt, hai nhãn cầu đều nổ tung, máu đỏ tươi cùng thứ màu trắng ở giữa phun ra.
Tề Sở vội vàng cầm dù Âm Dương xoay lại, chặn trước mặt tôi.
Tôi sợ dù Âm Dương lại bị vấy bẩn, nên vội vàng dẫn hương hóa thành dải khói, cuốn lấy những thứ đó.
"Cứ thế chết rồi sao?" Lý Quỳnh hình như bị sợ hãi, quay đầu đi không dám nhìn.
Mặc dù cô ta lúc trước ở khách sạn của Chấn Béo đã dùng sắc đẹp dụ dỗ Mặc Dật, cũng đã từng nhìn thấy quỷ, nhưng đây có lẽ là lần đầu tiên nhìn thấy một cái chết đẫm máu như vậy.
Tô Khê trước khi chết còn kể một câu chuyện, dì Hạ chết là vì kế hoạch thả Thánh Anh ra, nhưng Thư Vọng Nguyệt thậm chí không nói lý do gì, để giữ bí mật trực tiếp tự sát, mỗi một người đều càng lúc càng điên cuồng hơn.
"Anh ta là đàn ông đấy, sao lại đi chung với những người phụ nữ như Cổ bà bà? Chẳng lẽ anh ta là người chuyển giới sao?" Tề Sở thu chiếc dù Âm Dương lại, vẻ mặt khó hiểu nhìn Thư Vọng Nguyệt nằm trên mặt đất.
Những người Long Hổ Sơn canh giữ bên ngoài chạy vào, nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Thư Vọng Nguyệt đang nằm dưới đất, đều nhìn nhau khiếp sợ.
Tôi đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi, Cổ bà bà và Hà Thúy Miêu quá cấp tiến, lại hoạt động lâu như vậy, ngay cả Vân Nga cũng phải thương lượng các điều kiện mới có thể ổn định bà ta, cho nên ai biết được Long Hổ Sơn hay những người bình thường khác, có bao nhiêu đã trở thành người của họ?
Thời đại này, lòng người phũ phàng, ai cũng có bất mãn.
Hãy nhìn rất nhiều anh hùng bàn phím trên mạng, phần lớn họ ở ngoài đời đều hiền lành và lễ phép, nhưng khi lên mạng không ai quen biết ai, một khi có tin tức gì, họ sẽ lên mạng bảo người ta đi chết đi mà không cần hỏi xem đúng hay sai, hoặc là chửi ầm lên, nếu không thì sẽ nguyền rủa người ta cả nhà không chết tử tế được.
Đây là một sự trút giận, nhưng nếu có sự bất mãn to lớn thì sao?
Ví dụ như Tô Khê, theo tôi thì cô ấy rất hạnh phúc, nhưng vì lấy một người mà cô ấy không muốn gả và không muốn sinh con, nên cuối cùng cô ấy lại trở thành người ủng hộ trung thành của Cổ bà bà.
Lúc trước, khi bà ngoại tìm Cổ bà bà nhờ bà ta giúp tôi giải Cổ, rốt cuộc có biết bà ta đang làm gì không?
Thư Vọng Nguyệt cùng với tôi tiếp xúc cũng không nhiều, nhưng cũng không ít, lúc trước tìm Tô Khê chính là anh ta đưa chúng tôi đi, sau này vụ án giết mèo của Chu Vô Song cũng là anh ta đi cùng chúng tôi, anh ta là một nhân tài kỹ thuật, cho nên khi anh ta ở đó đều xảy ra sự cố, nhưng chúng tôi cũng chưa bao giờ nghi ngờ anh ta.
Sau khi người của Long Hồ Sơn mang thi thể Thư Vọng Nguyệt đi, Tề Sở nhìn đống hương nguyên vẹn trong cửa hàng, rồi nói với tôi: "Đó là Vu thuật do chính anh ta khởi xướng, hồn tự diệt, anh ta chết vì tín ngưỡng, em cũng đừng áy náy."
Tôi mỉm cười với Tề Sở, tín ngưỡng đó rốt cuộc là thứ gì?
Nhưng tôi cũng bình tĩnh lại, nhờ Chu Lượng giúp tôi làm cho phòng trong cửa hàng an toàn hơn, sau đó đặt Bố Đạm Trần lên xe, nhờ Lý Quỳnh đưa tôi đến nhà họ Bố.
"Em thật sự đi à?" Tề Sở có chút kinh ngạc.
"Đương nhiên." Họ Bố là gia tộc duy nhất còn tồn tại hoàn chỉnh sau thảm họa Vu Cổ, mặc dù họ Lục cũng là thành viên của Nhất Tế Tam Sư, nhưng những việc mà Lục Tư Tề làm, dường như đều là để trường sinh, Lục Tư Tề thậm chí còn xuống Thi Môn mấy lần, lấy thứ gì đó từ Thi Vu đem về, cho nên họ Lục lúc đó có thể đã đầu hàng và quy phục hoàng quyền, Thuật Trường Sinh đó đến bây giờ bọn họ cũng còn đang nghiên cứu, cho nên tự nhiên không đáng tin cậy.
Cho nên muốn biết hết cội nguồn thì phải đến nhà họ Bố.
Bố Đạm Trần từng hỏi tôi có biết ông ngoại tôi là ai không. Câu hỏi này mà trả lời thì có vẻ giống như tôi không biết cha tôi là ai vậy.
Sự ổn định của Cổ bà bà chỉ nhờ vào một sự kiện lớn như sự xuất hiện của mười hai thần miếu, cái chết bi thảm của những tín đồ theo bà ta, e rằng Vân Nga cũng sẽ không quan tâm.
Tề Sở nhờ chị Dương tìm hiểu tất cả thông tin về Thư Vọng Nguyệt, chúng tôi phải tìm hiểu xem Thư Vọng Nguyệt trở thành tín đồ của Cổ bà bà từ khi nào, mới có thể tìm ra bước đột phá, ít nhất chúng tôi phải biết, Cổ bà bà phát triển tín đồ như thế nào, để thuận tiện cho việc điều tra.
Miếu Hậu Thổ đã không còn nữa, Phố Hương Hỏa cũng không còn gì quan trọng để canh giữ, có Thi Từ ở đây trông coi, có tin tức gì gọi điện cho chúng tôi là được.
Nhưng khi chúng tôi chuẩn bị rời đi, Tiểu Tinh lại chết sống không chịu lên xe.
Sinh ra trên Thi Sơn Cốt Hải, âm tà không xâm phạm, có thể giải vạn chất độc, phá trăm Cổ, thiên sinh địa dưỡng - Tiểu Tinh thế mà.. say xe!
Tôi đột nhiên cảm thấy đau đầu, thuốc say tàu xe cũng không có tác dụng với con bé, con bé đã đi từ Tương Tây đến đây, đi nhiều ngày như vậy, chúng tôi luôn cho rằng Long Hổ Sơn còn chưa tìm được Cổ Sư, nhưng chị Dương vẫn nói đợi Cổ Sư tới, ấy thế mà con bé đi đường, lại dùng chân..
Cuối cùng, tôi thật sự không còn cách nào khác, đành cầm lấy dù Âm Dương, nói với Tề Sở: "Tôi đi đến chỗ ngôi đền lớn, gọi A Lan tới, để cô ta chở."
Cho nên tôi nghĩ, nếu ai đó có thể thường xuyên phát hiện ra bí mật của chúng tôi, rất có thể chính là sử dụng bùa tàng hình, vì vậy tôi đã yêu cầu Tề Sở cầm dù Âm Dương đợi bên ngoài.
Hương luôn được thắp ở lối vào cửa hàng, mặc dù bùa tàng hình khiến cho người ta tàng hình, nhưng nếu di chuyển xung quanh thì hương cũng sẽ chuyển động.
Tùy Niệm Hương tôi làm chỉ có thể điều khiển trong cửa hàng, bên ngoài cửa hàng sẽ không thể nhìn thấy, nhưng nếu Tề Sở mượn dù Âm Dương rời khỏi Phố Hương Hỏa, sau đó lại tàng hình đi vào, anh ta có thể nhìn thấy chuyển động của làn khói bên ngoài cửa hàng, cho nên tôi mới làm Lý Quỳnh nói ra địa điểm đó, dẫn người đang tàng hình đến gần cửa.
"Hóa ra là cái tên này." Tề Sở dùng lưng đao nâng khuôn mặt bị sấm sét đánh đen thui của người đó lên, sau khi xem xét xong, nói với tôi: "Vụ án của Chu Vô Song lúc trước anh cũng cảm thấy kỳ lạ, anh ta đang canh gác ở Giáo, cửa ra vào và cửa sổ đều không mở, cũng không thấy ai đi ra ngoài, vậy tại sao đều biến mất, anh ta cũng không biết gì cả, cho nên chắc chắn là thằng này giở trò."
Thư Vọng Nguyệt ngước mắt nhìn tôi, vừa định động tay thì Tề Sở xoay đao, máu từ cổ anh ta liền phun ra, ép anh ta lùi lại.
Tôi búng ngón tay, đang định dẫn mê hồn hương, hỏi anh ta xem còn có ai đang trốn trong chúng tôi không.
Nhưng lại nhìn thấy con ngươi của Thư Vọng Nguyệt đột nhiên co rút lại, sau đó lập tức lan ra, nhưng giữa hai mắt, hai nhãn cầu đều nổ tung, máu đỏ tươi cùng thứ màu trắng ở giữa phun ra.
Tề Sở vội vàng cầm dù Âm Dương xoay lại, chặn trước mặt tôi.
Tôi sợ dù Âm Dương lại bị vấy bẩn, nên vội vàng dẫn hương hóa thành dải khói, cuốn lấy những thứ đó.
"Cứ thế chết rồi sao?" Lý Quỳnh hình như bị sợ hãi, quay đầu đi không dám nhìn.
Mặc dù cô ta lúc trước ở khách sạn của Chấn Béo đã dùng sắc đẹp dụ dỗ Mặc Dật, cũng đã từng nhìn thấy quỷ, nhưng đây có lẽ là lần đầu tiên nhìn thấy một cái chết đẫm máu như vậy.
Tô Khê trước khi chết còn kể một câu chuyện, dì Hạ chết là vì kế hoạch thả Thánh Anh ra, nhưng Thư Vọng Nguyệt thậm chí không nói lý do gì, để giữ bí mật trực tiếp tự sát, mỗi một người đều càng lúc càng điên cuồng hơn.
"Anh ta là đàn ông đấy, sao lại đi chung với những người phụ nữ như Cổ bà bà? Chẳng lẽ anh ta là người chuyển giới sao?" Tề Sở thu chiếc dù Âm Dương lại, vẻ mặt khó hiểu nhìn Thư Vọng Nguyệt nằm trên mặt đất.
Những người Long Hổ Sơn canh giữ bên ngoài chạy vào, nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Thư Vọng Nguyệt đang nằm dưới đất, đều nhìn nhau khiếp sợ.
Tôi đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi, Cổ bà bà và Hà Thúy Miêu quá cấp tiến, lại hoạt động lâu như vậy, ngay cả Vân Nga cũng phải thương lượng các điều kiện mới có thể ổn định bà ta, cho nên ai biết được Long Hổ Sơn hay những người bình thường khác, có bao nhiêu đã trở thành người của họ?
Thời đại này, lòng người phũ phàng, ai cũng có bất mãn.
Hãy nhìn rất nhiều anh hùng bàn phím trên mạng, phần lớn họ ở ngoài đời đều hiền lành và lễ phép, nhưng khi lên mạng không ai quen biết ai, một khi có tin tức gì, họ sẽ lên mạng bảo người ta đi chết đi mà không cần hỏi xem đúng hay sai, hoặc là chửi ầm lên, nếu không thì sẽ nguyền rủa người ta cả nhà không chết tử tế được.
Đây là một sự trút giận, nhưng nếu có sự bất mãn to lớn thì sao?
Ví dụ như Tô Khê, theo tôi thì cô ấy rất hạnh phúc, nhưng vì lấy một người mà cô ấy không muốn gả và không muốn sinh con, nên cuối cùng cô ấy lại trở thành người ủng hộ trung thành của Cổ bà bà.
Lúc trước, khi bà ngoại tìm Cổ bà bà nhờ bà ta giúp tôi giải Cổ, rốt cuộc có biết bà ta đang làm gì không?
Thư Vọng Nguyệt cùng với tôi tiếp xúc cũng không nhiều, nhưng cũng không ít, lúc trước tìm Tô Khê chính là anh ta đưa chúng tôi đi, sau này vụ án giết mèo của Chu Vô Song cũng là anh ta đi cùng chúng tôi, anh ta là một nhân tài kỹ thuật, cho nên khi anh ta ở đó đều xảy ra sự cố, nhưng chúng tôi cũng chưa bao giờ nghi ngờ anh ta.
Sau khi người của Long Hồ Sơn mang thi thể Thư Vọng Nguyệt đi, Tề Sở nhìn đống hương nguyên vẹn trong cửa hàng, rồi nói với tôi: "Đó là Vu thuật do chính anh ta khởi xướng, hồn tự diệt, anh ta chết vì tín ngưỡng, em cũng đừng áy náy."
Tôi mỉm cười với Tề Sở, tín ngưỡng đó rốt cuộc là thứ gì?
Nhưng tôi cũng bình tĩnh lại, nhờ Chu Lượng giúp tôi làm cho phòng trong cửa hàng an toàn hơn, sau đó đặt Bố Đạm Trần lên xe, nhờ Lý Quỳnh đưa tôi đến nhà họ Bố.
"Em thật sự đi à?" Tề Sở có chút kinh ngạc.
"Đương nhiên." Họ Bố là gia tộc duy nhất còn tồn tại hoàn chỉnh sau thảm họa Vu Cổ, mặc dù họ Lục cũng là thành viên của Nhất Tế Tam Sư, nhưng những việc mà Lục Tư Tề làm, dường như đều là để trường sinh, Lục Tư Tề thậm chí còn xuống Thi Môn mấy lần, lấy thứ gì đó từ Thi Vu đem về, cho nên họ Lục lúc đó có thể đã đầu hàng và quy phục hoàng quyền, Thuật Trường Sinh đó đến bây giờ bọn họ cũng còn đang nghiên cứu, cho nên tự nhiên không đáng tin cậy.
Cho nên muốn biết hết cội nguồn thì phải đến nhà họ Bố.
Bố Đạm Trần từng hỏi tôi có biết ông ngoại tôi là ai không. Câu hỏi này mà trả lời thì có vẻ giống như tôi không biết cha tôi là ai vậy.
Sự ổn định của Cổ bà bà chỉ nhờ vào một sự kiện lớn như sự xuất hiện của mười hai thần miếu, cái chết bi thảm của những tín đồ theo bà ta, e rằng Vân Nga cũng sẽ không quan tâm.
Tề Sở nhờ chị Dương tìm hiểu tất cả thông tin về Thư Vọng Nguyệt, chúng tôi phải tìm hiểu xem Thư Vọng Nguyệt trở thành tín đồ của Cổ bà bà từ khi nào, mới có thể tìm ra bước đột phá, ít nhất chúng tôi phải biết, Cổ bà bà phát triển tín đồ như thế nào, để thuận tiện cho việc điều tra.
Miếu Hậu Thổ đã không còn nữa, Phố Hương Hỏa cũng không còn gì quan trọng để canh giữ, có Thi Từ ở đây trông coi, có tin tức gì gọi điện cho chúng tôi là được.
Nhưng khi chúng tôi chuẩn bị rời đi, Tiểu Tinh lại chết sống không chịu lên xe.
Sinh ra trên Thi Sơn Cốt Hải, âm tà không xâm phạm, có thể giải vạn chất độc, phá trăm Cổ, thiên sinh địa dưỡng - Tiểu Tinh thế mà.. say xe!
Tôi đột nhiên cảm thấy đau đầu, thuốc say tàu xe cũng không có tác dụng với con bé, con bé đã đi từ Tương Tây đến đây, đi nhiều ngày như vậy, chúng tôi luôn cho rằng Long Hổ Sơn còn chưa tìm được Cổ Sư, nhưng chị Dương vẫn nói đợi Cổ Sư tới, ấy thế mà con bé đi đường, lại dùng chân..
Cuối cùng, tôi thật sự không còn cách nào khác, đành cầm lấy dù Âm Dương, nói với Tề Sở: "Tôi đi đến chỗ ngôi đền lớn, gọi A Lan tới, để cô ta chở."