Chương 111.1: Anh không cho em đủ cảm giác an toàn.
[Hide]
Mặc Dật sau khi đuổi Tề Sở đi, trực tiếp lái xe dẫn tôi theo, tôi vốn tưởng rằng y đưa tôi đi tìm con trai con gái của Hà Thúy Miêu, lại không ngờ là y dẫn tôi đến một cửa hàng điện thoại, và chọn hai cái điện thoại di động.
Nói là y chọn, chứ thật ra y không biết gì hết nên vẫn là do tôi chọn, còn y lại cứng rắn muốn hai cái phải giống nhau như đúc.
May mắn lúc ông anh nào đó lái xe còn biết thay một bộ trang phục màu đen giản dị, tóc cũng biến ngắn lại, bằng không với một người mặc hắc bào mà đi ra ngoài thì người ta thật sự cho rằng y chạy từ trường quay ra.
Tôi có chút đau thịt khi thanh toán, gần đây tiêu tiền nhiều quá, đặc biệt là chồng tiền Tề Sở dùng, những người này thật sự là không biết tiết kiệm.
Kết quả là vừa chuyển khoản xong, Mặc Dật liền đưa cho tôi một cái và nói: "Không phải các người đều thích dùng đồ giống nhau sao? Em có muốn mua thêm mấy bộ quần áo giống nhau không?"
Giống nhau?
Tôi còn không biết y nói "các người" nghĩa là chỉ gì, và tôi càng không hiểu vì sao lại muốn giống nhau.
Kết quả người hướng dẫn bán di động lập tức tiếp lời mà nói: "Đây là máy đôi tình lữ tốt nhất mà chúng tôi bán chạy trong năm nay, nếu hai bạn muốn mua trang phục tình lữ, thì trên lầu có mấy shop rất được, cũng rất thịnh hành trong năm nay, hai người có thể đi xem thử, còn chúng tôi sẽ tặng thêm cho hai bạn ốp lưng điện thoại tình lữ và phụ kiện treo."
Tình lữ: cặp đôi yêu nhau, hay là vợ chồng.
Người hướng dẫn kia nói xong, trong mắt chứa đầy ngôi sao nhìn không rời vào Mặc Dật.
Chờ sau khi tôi lấy được bộ ốp lưng di động kia, liếc thấy người mặc đồ đen là Mặc Dật đang cười, y ghép hai nửa trái tim đỏ tươi sát lại nhau thành một khối, còn hai phụ kiện búp bê một nam một nữ trên điện thoại lập tức vì lực nam châm mà hôn chụt nhau dính liền một chỗ, tôi nhìn mà chỉ cảm thấy có thiên lôi cuồn cuộn, lẽ nào gần đây Mặc Dật chịu đả kích quá lớn nên bị vậy?
Thứ này hợp với phong cách của y hả?
Di động tình lữ, còn trang phục tình lữ nữa, tôi sợ mình đụng phải Mặc Dật giả rồi, đúng chứ?
"Không thích sao?" Mặc Dật vô cùng hài lòng nhìn hai con búp bê hôn nhau dính liền, phải dùng lực mới tách nó ra được, y nhướng mày nhìn tôi.
Người hướng dẫn mua hàng lại bắt đầu ra sức thể hiện, tôi vội gật đầu rồi lôi kéo Mặc Dật chạy như trốn.
Tôi thật sự không rõ đây là tình huống gì, kết quả lại bị Mặc Dật kéo tôi lên đầu, ở trung tâm thương mại có nhiều người nên tôi cũng không tiện cự tuyệt y, hơn nữa khuôn mặt này của y khiến nhiều người chú ý tới, vì thế có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào chúng tôi, làm tôi không có cách nào mở miệng được.
Cho nên khi tôi cùng Mặc Dật lần nữa đi ra từ trung tâm thương mại thì trên người đã mặc đồ đôi màu hồng nhạt, quần Jean ngắn bảy phần phối với T-shirt, không cần hoài nghi đâu, trên T-shirt cũng là hình ảnh một nam một nữ đang hôn nhau.
Mặc Dật thường mặc đồ đen, hơn nữa không thường ra ngoài sáng nên y rất trắng, mà giờ y đồ mặc hồng nhạt trông rất mềm mại, từ tổng tài cao lãnh của ban đầu liền biến thành tiểu thịt tươi!
Mặc Dật thích ứng tốt với quần đùi, y cúi đầu nhìn bắp chân trắng nõn của mình rồi nghiêng đầu nghĩ gì đó sau đó sắc mặt lạnh đi và có tý hoài nghi.
Kết quả y nhìn đôi tình lữ nhỏ bên cạnh, họ đang nắm tay, bạn nam cầm ly trà sữa đưa lên miệng cho bạn nữ, bạn nữ uống một ngụm, rồi bạn nam lại tự uống một ngụm, đại lão xoay đầu lại liếc mắt nhìn tôi và nói: "Em có muốn uống trà sữa không?"
Tôi cuống quýt xua tay, tôi trực tiếp kéo Mặc Dật đến bãi đỗ xe, mặc kệ trung tâm thương mại có người đến người đi này, sau đó đẩy y nhét vào ghế phụ còn thắt đai an toàn cho y.
Lúc này tôi mới lên xe, tôi so quần áo của mình với của y và quơ quơ chiếc điện thoại di động mới, rồi nghi hoặc nhìn y: "Anh bị sao thế?"
"Không phải là nên làm vậy sao?"
Mặc Dật nhướng mày với vẻ mặt kiểu đó là đương nhiên và nói: "Con người tìm hiểu nhau, không phải đều sẽ làm như vậy sao? Trước tiên là quen biết, sau đó hẹn hò mua sắm, xem phim điện ảnh đi chơi, ăn cơm uống trà sữa, sau đó lại mua đồ giống nhau, cùng nhau uống một ly trà sữa, từ từ hiểu nhau, rồi sống chung ... các bước này của chúng ta có hơi nhanh và loạn nhưng vẫn nên làm vài cái!"
Tôi nghe xong cảm thấy lông trên mình muốn dựng lên, tôi cố gắng hít thở một hơi như thể giác sắp phát điên, cái cảm giác này nó khó chịu hơn là bị yếm linh bám vào người, đặc biệt là khi tôi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Mặc Dật khi y nói ra lời này, tôi suýt nữa thì muốn bẻ nguyên đám ngón tay ra để đếm.
Tôi hít vào sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào Mặc Dật rồi nói gằn từng chữ: "Ai nói cho anh vậy?"
"Tề Sở?"
Sắc mặt của Mặc Dật u ám xuống, từ loại cảm giác hoang mang của học sinh tiểu học bị đi lạc lại khôi phục tinh thần, y nhìn tôi nói: "Chẳng lẽ là không phải như vậy?"
"Nói khi nào?"
Quả nhiên là tên lưu manh Tề Sở? Tôi cảm thấy răng mình ngứa ngứa, chả trách Mặc Dật muốn đuổi anh ta đi, làm tôi cứ nghĩ là Mặc Dật muốn điều tra chuyện của Hà Thúy Miêu, kết quả người này người kia đều không đáng tin cậy mà.
"Trong mấy ngày em bị hôn mê."
Mặc Dật đột nhiên nheo mắt lại cười nhẹ, nói: "Lúc trước khi em vào công trường, em có gọi điện cho chị Dương nhưng chị ấy vào không được, cũng không tìm được em, cho nên chỉ đành thông báo lên Thiên Sư Phủ, lúc đó Tề Sở bị sư phụ của mình nhốt lại, thế là cậu ta trực tiếp phá trận trốn đi, đi suốt cả một đêm. Cậu ta đối với em..."
Editor: Alissa
Đăng ngày 14/4/22
Valentine đen vui vẻ nhé. Tý ngọt ngào của anh men dành cho chị nữ, mà hình như sắp có mùi giấm nữa rùi.
Chương 111.2: Anh không cho em đủ cảm giác an toàn.
[hide]Tôi ho khụ một tiếng, có một số thứ cứ cảm giác là được, không thể vạch trần ra, một khi vạch trần ra, khiến ai cũng xấu hổ và cũng không thể giải quyết đâu, chỉ có thời gian chậm rãi trôi qua sẽ không sao nữa, thời gian có thể thay đổi mọi thứ, phải không?
"Cậu ta xém chút nữa đánh nhau với anh."
Mặc Dật cười chế nhạo, cầm lấy một chai nước chưa mở nắp vặn ra đưa cho tôi: "Sau đó bọn anh nói chuyện rất lâu, cậu ta nói rằng anh không phải là người, anh ở dưới núi Thái Sơn quá lâu, không biết làm người là gì, không biết con người yêu như thế nào, huống chi là đối xử với em. Cậu ta nói em không có cha mẹ, em mẫn cảm, em có vẻ thực dụng nhưng thực ra là người tính tình xu nịnh, tốt với mọi người, không có cảm giác an toàn, vì sợ bị bỏ rơi, nên không dễ dàng tức giận, có gặp khổ cũng để mình tự nghẹn."
"Mà khi em đến công trường, trước đó đã chiến tranh lạnh với anh vì chuyện của Mộng Điệp cho nên lúc em gặp chuyện cũng chỉ biết tìm chị Dương, mà không dám tìm anh, cũng bởi vì anh không cho em đủ cảm giác an toàn, anh không xứng..." Mặc Dật nói một cách trôi chảy.
Tôi dường như chưa bao giờ nghe Mặc Dật nói nhiều lời với một hơi dài như vậy, nhìn chai nước y đưa cho tôi, tôi cảm giác cổ họng mình có hơi ngứa, nên nhận lấy và uống một ngụm, sau đó trả lại cho y, y cũng uống một ngụm, trong mắt y là ý cười, y cúi đầu nhìn chai nước trong tay, sau đó mới nói tiếp: "Cho nên anh đã nghĩ rất lâu, anh nghĩ về quan hệ giữa anh và em, quả thật nó có khoảng cách, người quỷ là khác đường, nhưng trở ngại sẽ không cản được anh, anh sẽ từ từ học ..."
Cho nên Mặc Dật ở nhà chờ tôi, chủ động mở miệng hỏi tôi có muốn hỏi gì không, mua cho tôi một tủ quần áo đặt ở phủ trạch của y, còn mua điện thoại tình lữ, quần áo tình lữ, muốn uống cùng một ly trà sữa?
Tôi cúi đầu áp lên vô lăng, tôi không có cách nào thích ứng với sự nỗ lực này của y, sau đó tôi trầm tư, cũng may Mặc Dật không có nói chuyện nữa nên bên trong xe vô cùng an tĩnh, tôi suy nghĩ qua một lúc lâu rồi ngẩng đầu lên nhìn y và nói: "Em rất vui khi thấy anh làm những việc này, nhưng cho dù là anh không làm, thì anh vẫn cho em đủ cảm giác an toàn mà, chỉ là lúc ấy đột ngột xảy ra chuyện, em không muốn làm phiền anh mà thôi, em nghĩ tự em sẽ tìm hiểu anh, giống như anh tìm hiểu em vậy."
"Cho nên em đối với anh, giống như em đối với anh sao?" Mặc Dật chỉ chỉ hình vẽ trên quần áo, đối mắt đen láy ấy từ từ hiện lên ý cười.
Tôi muốn gật đầu lại phát hiện không phải là ý này, nhưng Mặc Dật đã duỗi tay ôm lấy đầu tôi, rồi từ từ nhẹ nhàng lại gần.
Nụ hôn này đến từng chút từng chút một, giống như đúc với hình vẽ trên quần áo, cũng như chuồn chuồn lướt mặt nước, có sự ngây ngô mà tốt đẹp.
Chỉ là khi Mặc Dật buông tôi và cười vô cùng sung sướng thì tôi mới phát hiện, tôi lại bị lừa rồi!
Rõ ràng là Mặc Dật lại muốn nói dối tôi một lần nữa, y quả nhiên thấy nhiều lòng người, nên có thể viết kịch bản mà!
Nhưng Mặc Dật có thể làm được những điều này, cũng thể hiện được thành ý lớn của y rồi, và tôi vẫn cảm động.
"Lái xe đến phố Giấy Hương."
Mặc Dật đại lão chớp chớp mắt với tôi, nói khẽ: "Em không phải muốn đi tìm con cái của Hà Thúy Miêu sao? Anh đã tìm giúp em rồi, nếu theo cách tra của bọn người Tề Sở thì vĩnh viễn tra không ra."
Hiện tại hộ khẩu vẫn còn sơ hở, cho nên chị Dương lâu như vậy cũng không cho tôi tin tức nào.
Mặc Dật vẫn bận rộn trong suốt thời gian qua, mặc dù là tôi không biết y bận chuyện gì, nhưng rất sốc khi nghe y nói đã tìm giúp tôi mấy đứa con của Hà Thúy Miêu, tôi vốn nghĩ rằng y không để bụng về những chuyện này, chỉ quan tâm đến việc lớn của mình.
Tôi đã lái đến phố Giấy Hương, nhưng Mặc Dật không để tôi trực tiếp lái vào mà ngừng ở phía sau con phố, rồi nắm tay tôi và đi bộ vào.
Đây là một khu phố cổ, bên cạnh là lều trại lụp xụp, người lui tới là những cụ già mua tiền giấy đi tiết quỷ (lễ hội ma quỷ), chúng tôi ăn mặc hoá thành đôi tình lữ, lại đi loanh quanh khắp nơi, thật sự là vô cùng bắt mắt, khiến cho những người già đó nhìn chằm chằm vào chúng tôi, đặc biệt là Mặc Dật còn nắm chặt lấy tay tôi, mười ngón tay đan vào nhau, dù tôi kéo thế nào y cũng không buông ra, đúng là bộ dáng bức ép gây khó dễ cho tôi mà.
Phố Giấy Hương bán đầy hương nến tiền giấy, sắp gần quỷ tiết, nên mọi người làm ăn rất phát đạt.
Mặc Dật lôi kéo tôi quẹo vào một con hẻm nhỏ, chỉ thấy con hẻm bày đầy đủ các loại hình giấy và vòng hoa làm bằng giấy hàng mã, nào là đồ nội thất lớn bằng giấy, ti vi và di động, cùng với tô nhà lầu, toàn bộ đều có.
Y kéo tôi đi thẳng vào một cửa hàng ở tận cùng con hẻm, cửa hàng kia không có ai cả, căn nhà bày đầy người giấy chỉ chừa một lối nhỏ đủ cho một người đi vào.
Những người giấy này khác với ở nhà tôi, chúng thô và phóng đại hơn nhiều, có những con còn cao hơn người.
Nhìn thấy rất đáng sợ, tôi bất giác siết chặt tay Mặc Dật: "Trong nhà này có ai không?"
Mặc Dật hừ lạnh một tiếng, kéo tôi đi thẳng vào trong, đến bên trong rồi, y đột nhiên xoay người, chọc vào một người giấy có mạn che mặt màu đỏ.
Người giấy bị chọc một cái, quái dị kêu lên a a, sau đó những người giấy trong căn nhà trở nên sống động, một đám xôn xao phát ra tiếng động và tiếng than khóc.
Tôi biết tôi mà xem hương là không có việc nhỏ, nhưng thím nhỏ Điền nói về việc này thì đáng lẽ ra không nên xuất phát từ trên một người bình thường.
Sau khi Tưởng Chân Trân và Viên Hùng xảy ra chuyện, Nam Nhã có nhắn qua wechat nói chuyện phiếm với tôi, cô ấy nói tại sao gặp chuyện đều là những người như bọn họ, cô ấy có hơi sợ hãi.
Tôi còn cố tình hỏi qua Mặc Dật, y nói với tôi, người bình thường đi đường thường, làm việc bình thường, tấm lòng là ngay thẳng, quỷ tà không xâm phạm, bọn người Nam Nhã dính chuyện không sạch sẽ, trong lòng có hơi tà, cho nên mới bị mấy việc âm tà tìm đến.
Gia đình của thím nhỏ Điền đã ở trong thôn bao đời nay, sao có thể đụng tới loại chuyện này?
Theo như thím ấy nói, người đàn ông trong gia đình thím vào dạo gần đây không được bình thường lắm, có khi đang ngủ với nhau tự nhiên đến nửa đêm lại dậy, đi tìm chú ấy thì thấy đang thắp hương và đốt tiền giấy ở cửa.
Chú ấy còn cố tình xây một ngôi mộ sau nhà, mỗi buổi sáng đều đi tạt nước lên mộ, còn đốt vàng mã và thắp hương, hỏi thì chú ấy bảo đụng chết một con chó, sợ tạo nghiệp nên mới chôn ở chỗ này.
Cơm nước là cơm mút ra từ trong nồi đang nấu dở, nửa sống nửa chín, nước còn lạnh, người xưa có câu cơm nước là để cho quỷ hồn đi ngang qua ăn.
"Đàn gà ở trong nhà cũng mất sạch."
Trong mắt của thím nhỏ Điền ẩn chứa sự sợ hãi, thím ấy lôi kéo cánh tay tôi nói: "Có mấy lần tôi thức dậy vào sáng sớm thấy anh ta đang giặt quần áo, trên quần áo kia có dính máu, còn những con gà đó mất sạch đến cọng lông cũng không thấy đâu, tôi..."
Xưa nay có rất nhiều câu chuyện quỷ ở nông thôn, nhưng câu chuyện thím nhỏ Điền nói khiến chúng tôi phải miên man suy nghĩ.
Thím ấy sợ quá bắt lấy cánh tay tôi, tôi không thể không liếc nhìn lại, lúc này thím ấy mới xấu hổ buông tay ra.
"Thím viết ra đây ngày sinh bát tự cùng tên họ cho tôi đi." Tôi cũng hiểu sơ sơ, có điều vẫn chờ thắp cái hương hỏi một chút.
Thím nhỏ Điền vô cùng sợ hãi, vội vàng viết xuống ngày sinh bát tự cùng tên họ của hai vợ chồng, sau đó nhìn tôi nói: "Nếu anh ấy thật sự đã chết, các người tính sẽ làm gì?"
Tôi cầm lấy ngày sinh bát tự, nhìn nhìn, tôi không giỏi xem ngày sinh bát tự, những thứ cần nhớ cũng không nhiều nên cần phải đi xem sách, nghe thím ấy hỏi thế, tôi ngẩn người ra: "Chắc là không có khả năng đó đâu?"
"Nếu? Tôi nói là nếu..."
Thím nhỏ Điền hai mắt có sự nặng nề nhìn tôi, nhẹ giọng hỏi tiếp: "Nếu anh ấy thật sự chết rồi, các người sẽ làm gì với anh ấy?"
"Theo lẽ tự nhiên nhập thổ vi an."
Tề Sở ở bên cạnh cầm qua ngày sinh bát tự ở trong tay tôi, nhìn nhìn, sau đó hai mắt tối sầm xuống, anh ta quay đầu lại liếc nhìn Mặc Dật vẫn đang vật lộn với máy làm sữa đậu nành ở trong phòng bếp, sau đó chớp chớp mắt nhìn tôi nói: "Đi xem hương đi."
Chỉ là lần này Tề Sở cùng Mặc Dật đều đi theo vào phòng hương, thím nhỏ Điền nghe nói nhập thổ vi an thì bình tĩnh trở lại và ngồi xếp bằng rất an tĩnh ở đó, giống như sợ hãi ban đầu đều không có.
Tôi nhận lấy gạo mà thím ấy mang tới, rồi để thím ấy thắp hương lên và cắm vào gạo.
Nhưng không biết vì sao, thím ấy đốt thế nào cũng không đốt lên được, bật lửa đánh lên lửa rồi nhưng đưa đến cây hương lại giống như đưa vào cục đá, nó không bắt lửa.
Tôi liếc mắt một cái nhìn Tề Sở và Mặc Dật ở bên cạnh, rồi cầm lấy cây hương trong tay thím ấy, tự mình bật lửa châm lên và cắm vào gạo.
Khói đen từ hương toả ra, toàn bộ đều hướng về phía thím nhỏ Điền, chỉ trong chốc lát hương đã cháy rụi, khói đen sau khi tụ lại quanh người thím ấy xong cũng biến mất, mà giống như là bị hấp thụ.
"Tôi không giống cô, cô đọc sách nhiều còn tôi không rõ lắm, cho nên cô có thể giải thích một chút cho tôi không."
"Tôi sẽ cùng thím đi một chuyến sang nhà thím." Tôi thu dọn lại đồ vật trên bàn thờ, lại liếc sang Mặc Dật và Tề Sở, hai người bọn họ đều đứng dậy đi theo.
Tôi biết tôi đoán gần đúng rồi, tâm tư không khỏi nặng trĩu không nói nên lời.
Thím nhỏ Điền trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, nhìn tôi nói: "Cô đừng nói với người đàn ông của tôi là tôi đi xem hương nha, chỉ nói tôi gặp cô ở trên đường nên mời sang dùng bữa cơm, cũng như cảm ơn về chuyện bà ngoại của cô từng giúp thu hồn Chu Lượng nhà tôi, hiện tại thằng bé đang học nội trú ở trường cấp hai trên trấn, tôi cũng chưa cám ơn bà ngoại cô một cách đàng hoàng."
Tôi cười khẽ, trên đường Mặc Dật nắm tay tôi còn Tề Sở giúp thím nhỏ Điền cầm đồ, thím ấy có hái ngoài đồng một rổ đậu dài, vừa dài vừa mềm, nhìn qua còn tươi nữa.
Trên đường đi thím ấy vẫn luôn nói với tôi rằng chú Chu nhà mình có bao nhiêu tốt, chú ấy không cho thím ấy làm công việc nặng ở ngoài đồng, hai vợ chồng bình thường sẽ ra ngoài làm công nhưng chú Chu thà ở nhà làm thợ mộc cho người ta, cũng không muốn để thím ấy ra ngoài làm công, tối nào trở về cũng giúp thím dọn nhà cửa, giặt quần áo.
Hạnh phúc của những người bình thường chỉ đơn giản như vậy, được ở bên nhau, gần gũi... yêu nhau.
Mặc Dật nắm lấy bàn tay của tôi, ngón tay co ngoéo lại vào trong lòng bàn tay, vẻ mặt rất bình tĩnh nhưng hai mắt thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn chân của thím nhỏ Điền mà trầm mặc không nói.