Bài viết: 0 

Chương 10: Bạn trai của tôi
"Cậu nói cái gì?" Cơn buồn ngủ của tôi lập tức bị câu chuyện của Đậu Đậu xua tan, thay vào đó là một nỗi lạnh lẽo tràn ngập, tôi quay đầu đánh giá xung quanh nơi này, giọng cũng run rẩy: "Cậu đang nói đùa đúng không? Đừng như vậy, tớ không đùa được đâu!"
"Cậu mới là nói đùa đấy?" Giọng Đậu Đậu cũng trở nên khẩn trương: "Sao tớ nghe giọng cậu lạ thế?"
Tôi siết chặt tay thành nắm đấm, cố gắng trấn tĩnh bản thân: "Nhà các cậu, không phải là lầu 15, số 1508 khu Cẩm Tú Hoa Uyển sao?"
"Cậu nhớ nhầm rồi, không tin cậu xem tin nhắn hôm qua tớ gửi cho cậu," giọng Đậu Đậu càng thêm khó hiểu: "Nhà tớ ở 1608!"
Tôi run rẩy mở tin nhắn Đậu Đậu gửi hôm qua, trên đó quả thật viết "1608", còn tôi theo Đậu Đậu lên thang máy hôm qua, cô ấy nhấn tầng 15, tôi liền đi theo lên đây!
Tay cầm điện thoại run lên, tôi nhìn quanh căn phòng ngủ xa lạ này, thầm nghĩ, rốt cuộc cái gì là thật, cái gì là giả? Đậu Đậu đã đưa tôi đến đây tối qua, vậy người kia là ai?
"Lục Kiều, cậu nói gì đi chứ!" Giọng Đậu Đậu trở nên nôn nóng: "Mau nói cho tớ biết, rốt cuộc cậu đang ở đâu?"
Tôi nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Cậu.. cậu ở nhà chờ tớ, tớ đến ngay.."
Cúp điện thoại, tôi luống cuống tay chân mặc quần áo, đánh giá nơi không một bóng người này, trong lòng càng thêm sợ hãi, vội vàng trốn chạy ra khỏi nơi này, vừa đóng cửa lại, một người hàng xóm vừa lúc xách túi rác ra ngoài, thấy tôi ở cửa nhà này, không khỏi lộ vẻ tò mò: "Cô tìm người nhà ở 1508 à?"
Tôi lập tức xấu hổ, nhưng lại không nhịn được tò mò, liền ấp úng gật đầu: "Nhà họ.. không có ai?"
Người hàng xóm trừng lớn mắt: "Cô gái độc thân ở đây, trên đường đi làm về gặp phải kẻ bắt cóc, xảy ra chuyện rồi, bị một dao ở cổ, người mất rồi, cô là người nhà của cô ấy sao, còn chưa biết chuyện này?"
Người hàng xóm khoa tay múa chân cái vị trí kia, đúng là vị trí cái "bớt đỏ sậm" của Đậu Đậu hôm qua!
Tôi như bị sét đánh, cả người cứng đờ! Nói như vậy, người tôi gặp không phải là Đậu Đậu, mà là..
Tôi thất thần, đến cả mình đến nhà Đậu Đậu như thế nào cũng không biết, chỉ cảm thấy đầu nóng bừng, tứ chi vô lực, mí mắt cũng không mở nổi, chỉ nặng trĩu rủ xuống, không mở ra được.
Mơ màng, tôi nghe thấy Đậu Đậu rất sốt ruột lớn tiếng gọi điện thoại cho ai đó, cũng không biết qua bao lâu, một vật lạnh lẽo đặt lên trán tôi, thứ này, còn mang theo mùi đàn hương, thật dễ chịu, khiến người ta thoải mái hơn nhiều..
Chỉ là, bên tai còn văng vẳng một tiếng thở dài, một tiếng thở dài thật trong trẻo..
Lại lần nữa tỉnh lại, mặt trời đã lặn, một màn đêm xanh nhung như bao phủ xuống, tôi ngồi dậy, cảm thấy miệng khô lưỡi khô.
Đậu Đậu vừa đẩy cửa bước vào, thấy tôi tỉnh, vội vàng đi tới, đưa cho tôi một cốc nước: "Cậu cái đồ chết dẫm này, sốt đến thế này rồi, còn không biết đi bệnh viện!"
Tôi uống cạn cốc nước, cảm thấy cuối cùng cũng khôi phục được cảm giác tồn tại, nhưng gặp phải một loạt chuyện này, trong lòng vẫn nặng trĩu.
"Bất quá, cũng nhờ có bạn trai cậu, nếu không một mình tớ, làm sao mà chăm sóc nổi?" Đậu Đậu oán trách nói: "Cậu tìm được bạn trai tốt như vậy còn giấu giấu diếm diếm, sợ tớ cướp à? Hơn nữa, cãi nhau với bạn trai, cậu đến nỗi chơi trò mất tích sao? Bây giờ trị an tệ như vậy, cậu không sợ à!"
"Bạn trai?" Tim tôi lại đập mạnh: "Đậu Đậu, cậu nói cái gì bạn trai?"
"Cậu mới là nói đùa đấy?" Giọng Đậu Đậu cũng trở nên khẩn trương: "Sao tớ nghe giọng cậu lạ thế?"
Tôi siết chặt tay thành nắm đấm, cố gắng trấn tĩnh bản thân: "Nhà các cậu, không phải là lầu 15, số 1508 khu Cẩm Tú Hoa Uyển sao?"
"Cậu nhớ nhầm rồi, không tin cậu xem tin nhắn hôm qua tớ gửi cho cậu," giọng Đậu Đậu càng thêm khó hiểu: "Nhà tớ ở 1608!"
Tôi run rẩy mở tin nhắn Đậu Đậu gửi hôm qua, trên đó quả thật viết "1608", còn tôi theo Đậu Đậu lên thang máy hôm qua, cô ấy nhấn tầng 15, tôi liền đi theo lên đây!
Tay cầm điện thoại run lên, tôi nhìn quanh căn phòng ngủ xa lạ này, thầm nghĩ, rốt cuộc cái gì là thật, cái gì là giả? Đậu Đậu đã đưa tôi đến đây tối qua, vậy người kia là ai?
"Lục Kiều, cậu nói gì đi chứ!" Giọng Đậu Đậu trở nên nôn nóng: "Mau nói cho tớ biết, rốt cuộc cậu đang ở đâu?"
Tôi nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Cậu.. cậu ở nhà chờ tớ, tớ đến ngay.."
Cúp điện thoại, tôi luống cuống tay chân mặc quần áo, đánh giá nơi không một bóng người này, trong lòng càng thêm sợ hãi, vội vàng trốn chạy ra khỏi nơi này, vừa đóng cửa lại, một người hàng xóm vừa lúc xách túi rác ra ngoài, thấy tôi ở cửa nhà này, không khỏi lộ vẻ tò mò: "Cô tìm người nhà ở 1508 à?"
Tôi lập tức xấu hổ, nhưng lại không nhịn được tò mò, liền ấp úng gật đầu: "Nhà họ.. không có ai?"
Người hàng xóm trừng lớn mắt: "Cô gái độc thân ở đây, trên đường đi làm về gặp phải kẻ bắt cóc, xảy ra chuyện rồi, bị một dao ở cổ, người mất rồi, cô là người nhà của cô ấy sao, còn chưa biết chuyện này?"
Người hàng xóm khoa tay múa chân cái vị trí kia, đúng là vị trí cái "bớt đỏ sậm" của Đậu Đậu hôm qua!
Tôi như bị sét đánh, cả người cứng đờ! Nói như vậy, người tôi gặp không phải là Đậu Đậu, mà là..
Tôi thất thần, đến cả mình đến nhà Đậu Đậu như thế nào cũng không biết, chỉ cảm thấy đầu nóng bừng, tứ chi vô lực, mí mắt cũng không mở nổi, chỉ nặng trĩu rủ xuống, không mở ra được.
Mơ màng, tôi nghe thấy Đậu Đậu rất sốt ruột lớn tiếng gọi điện thoại cho ai đó, cũng không biết qua bao lâu, một vật lạnh lẽo đặt lên trán tôi, thứ này, còn mang theo mùi đàn hương, thật dễ chịu, khiến người ta thoải mái hơn nhiều..
Chỉ là, bên tai còn văng vẳng một tiếng thở dài, một tiếng thở dài thật trong trẻo..
Lại lần nữa tỉnh lại, mặt trời đã lặn, một màn đêm xanh nhung như bao phủ xuống, tôi ngồi dậy, cảm thấy miệng khô lưỡi khô.
Đậu Đậu vừa đẩy cửa bước vào, thấy tôi tỉnh, vội vàng đi tới, đưa cho tôi một cốc nước: "Cậu cái đồ chết dẫm này, sốt đến thế này rồi, còn không biết đi bệnh viện!"
Tôi uống cạn cốc nước, cảm thấy cuối cùng cũng khôi phục được cảm giác tồn tại, nhưng gặp phải một loạt chuyện này, trong lòng vẫn nặng trĩu.
"Bất quá, cũng nhờ có bạn trai cậu, nếu không một mình tớ, làm sao mà chăm sóc nổi?" Đậu Đậu oán trách nói: "Cậu tìm được bạn trai tốt như vậy còn giấu giấu diếm diếm, sợ tớ cướp à? Hơn nữa, cãi nhau với bạn trai, cậu đến nỗi chơi trò mất tích sao? Bây giờ trị an tệ như vậy, cậu không sợ à!"
"Bạn trai?" Tim tôi lại đập mạnh: "Đậu Đậu, cậu nói cái gì bạn trai?"