Truyện Ma [Edit] Âm Hôn Khó Chia Lìa - Tích Vân Khát Vũ

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Mèo A Mao Huỳnh Mai, 31 Tháng năm 2020.

  1. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
  2. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
    Chương 135.1: Thỉnh đĩa tiên thượng nhân.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tìm hiểu trò chơi thỉnh đĩa tiên tại đây (mục số 4): x: 10 trò chơi gọi hồn không nên thử nếu ở một mình (P2)

    Cuối cùng tìm Tô Khê, điềm nhiên biến mất ở lối ra đường cao tốc trước mặt chúng tôi, khi đó chị Dương đã dẫn người đến lối ra của đường cao tốc rồi.

    Tuy rằng không tìm được Tô Khê, nhưng ít ra cũng tìm được một ít manh mối. Vận chuyển những thùng hàng lớn như vậy vào lề đường cao tốc và chôn chúng cũng không dễ dàng. Với khả năng tìm người theo dòng thời gian của chị Dương thì cũng không sợ không có manh mối.

    Mặc dù tôi có chút mất mát, nhưng có thể tìm được manh mối, tôi cũng cảm thấy yên tâm.

    Tìm được manh mối này khiến tôi cảm thấy yên lòng, tôi cũng không nghĩ có thể tìm được Tô Khê nhanh như vậy.

    Cô ấy có vẻ rất quan trọng, lần đầu tiên chính là cô ấy giới thiệu Lục Tư Tề với tôi, sau đó, tôi đồng ý lời cầu hôn của Lục Tư Tề cũng là do cô ấy thuyết phục. Lục Tư Tề lao vào nhà tôi, cũng cô ấy dẫn đường.

    Khi trở lại sân, lại phát hiện tường gỗ đã được sửa lại rồi, thậm chí còn được sơn dầu bóng, nhưng những tấm gỗ mới bị kẹp giữa những tấm gỗ đã bị đen, trông không đẹp mắt, màu sắc còn xấu hơn.

    Tôi cũng không quan tâm, chỉ là liếc mắt nhìn một cái là biết đó là ai làm.

    Mặc Dật nói rằng tôi không thể rời khỏi sân, từ trước đến nay tôi luôn yêu quý mạng nhỏ, vì vậy tự nhiên tôi cũng không dám rời đi. Chẳng trách Lục Tư Tề muốn Tết Trung Nguyên đến Miêu trại. Quy củ nơi này của chúng tôi ở đây là đưa tổ tiên về vào đêm ngày bảy tháng bảy âm lịch, chuẩn bị cơm nước trong bảy ngày, giữa tháng bảy lại đưa tiễn tổ tiên.

    Người ta nói rằng trong bảy ngày đó, âm hồn có thể đi dưới ánh nắng mặt trời, một người chết như tôi có lẽ cũng có thể đi được xa hơn vào thời điểm đó.

    Nhưng rõ ràng tôi có thể đi ra ngoài trong bảy ngày, dường như không có vấn đề gì với thời gian đó, phải không? Lẽ nào việc Lục Tư Tề chọn Tết Trung Nguyên, chẳng qua là vì lễ hội quỷ?

    Sau bữa tối, tôi cầm sách lên xem nhưng nhưng nhìn như thế nào cũng không hiểu, Mặc Dật đứng ngoài sân nhìn trời, Tề Sở không biết như thế nào lại kiếm gỗ ở trong sân múa đến oai phong mạnh mẽ.

    Nam Nhã không tiện ở ngoài quá lâu liền rời đi, nhưng Hà Thi Di lại không biết vì sao không rời đi, con bé ôm Đại Bạch, nhìn tôi nói, "Chị Vân Thanh?"

    Khi con bé gọi duy nhất một chữ, đó là khi có việc tương đối nghiêm trọng, nếu tâm trạng tốt hay vội vàng thì cô ấy sẽ gọi là "Chị Vân Thanh".

    Tôi quay đầu lại nhìn con bé, con bé nói với tôi, "Chị đã nghe nói về Đĩa Tiên chưa?"

    "Từng nghe qua." Tôi liếc mắt nhìn con bé một cái, nhẹ giọng nói: "Em đừng đùa với cái đó."

    Giống như khi Chấn Béo mở khách sạn, liệu có quỷ hay không vẫn luôn là câu hỏi trong lòng mọi người, nên khi khách sạn bị quỷ ám, sẽ có nhiều người đến xem náo nhiệt. Kể cả tôi khi chưa nói hết về Đĩa Tiên, trên TV và phim ảnh cũng có rất nhiều, rất nhiều người trẻ tuổi không có việc gì làm, tò mò hoặc muốn biểu hiện mình gan lớn liền chơi trò này, hoàn toàn là một hành động tìm chết.

    "Em có một vài người bạn cùng lớp chơi, họ nói rằng ngày nhảy lầu đó, nhìn thấy chị có vẻ là một nhà ngoại cảm."

    Hà Thi Di ngượng ngùng nhìn tôi, trầm giọng nói: "Em cũng là một trong số những người mời Đĩa Tiên, hiệu quả rất tốt, bài thi thử nằm trong top 100. Nhưng... nhưng..."

    "Chết rồi." Tôi thở dài, nếu không Hà Thi Di cũng không có giọng điệu này.

    Nghe tôi nói xong, con bé nhẹ nhàng gật đầu: "Tổng cộng có sáu người, đều ở ký túc xá chúng em. Học kỳ sau là năm ba THPT, mọi người đều chịu rất nhiều áp lực, cho nên muốn hỏi liệu chính mình có thể làm tốt trong kỳ thi không."

    Trong tình huống áp lực cao, mọi người sẽ trở nên lo lắng, khẩn trương muốn biết trước câu trả lời, nhưng không ai nghĩ rằng họ sẽ đi mời Đĩa Tiên?

    Tuy chưa đến tháng bảy nhưng cũng đã cận kề, hơn nữa với tình hình âm phủ năm nay e rằng sẽ không yên bình.

    Chẳng trách tại sao Hà Thi Di lại tốt bụng mang theo Đại Bạch trở lại, tôi còn tưởng rằng chính là con bé nhỏ này lo lắng cho mình, nhưng không nghĩ là tôi suy nghĩ nhiều, lập tức nhìn cô ấy nói: "Em muốn thế nào?"

    "Em xem qua được không?"

    Hà Thi Di gần đây hơi mẫn cảm, ánh mắt mang chút mất mát nói: "Tuy rằng em không nhìn thấy, tin tức đó cũng đã bị áp xuống, nhưng ánh mắt của các bạn học nhìn em cũng không lớn, gần đây em cũng đang gặp khó khăn, cho nên muốn nhờ chị giúp đỡ nhìn xem, sau khi giải quyết xong thì chắc mọi người cũng sẽ không làm thế này nữa phải không?"

    Lòng tôi không vui, nhưng nghĩ lại dù sao cũng là kiếp hoa tàn, hơn nữa bọn họ đều có vẻ có tiền đồ, hủy hoại cũng thật đáng tiếc, vì vậy liền gật đầu.

    Đương nhiên Mặc Dật không vui lắm khi nhìn thấy những đứa trẻ sắp chết này, nhưng sau khi Tề Sở nghe xong thì rất có hứng thú, nói sẽ lái xe đưa bọn họ đi, nhân tiện nhìn xem.

    Editor: Nghiên Di
     
  3. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
    Chương 135.2: Thỉnh đĩa tiên thượng nhân.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi vốn định đi với Mặc Dật, nhân tiện nói bóng nói gió hỏi thăm một chút chuyện của nhà tôi, ngày đó y nói là nhà của chúng tôi đang xây, sau đó không bao giờ nhắc đến nữa.

    Nhưng Mặc Dật không muốn đi, liền không thể làm gì được.

    Trên đường Hà Thi Di nói sơ qua về tình hình, đơn giản chính là áp lực học hành, ai cũng muốn biết trước mình có thể làm tốt kỳ thi năm sau hay không nên đã mời Đĩa Tiên, có rất nhiều phương pháp trên mạng, tìm cũng không khó.

    Có ba nam và ba nữ chơi, ý tưởng của các học bá quả nhiên không giống nhau, nói rằng cố ý để âm dương cân bằng, cũng không biết có phải vì tình hiếu thắng hay không.

    Không ngờ, đêm đó, trong ký túc xá có một cô gái tử vong.

    Cái chết hơi kỳ quặc, thắt cổ bằng móc áo.

    Cô ấy bước ra khỏi giường trong ký túc xá và treo quần áo của mình bên giường, có lẽ nửa đêm đã thức dậy đi vệ sinh, đầu không biết như thế nào lại chui vào bên trong móc áo, sau đó móc áo bị vặn vẹo, bị thắt cổ đến chết, điều kì quái chính là không có một chút âm thanh nào cả.

    Hôm sau khi bạn cùng phòng dậy đi tập thể dục buổi sáng, đầu vẫn còn dính quần áo, bạn cùng phòng tưởng cô ấy chỉ là thay quần áo, sau khi đi tập thể dục, thấy cô ấy không có cử động, liền nhấc quần áo lên một chút, đối diện chính là một đôi mắt lồi cùng với khuôn mặt thâm tím.

    Người thiệt mạng thứ hai là một nam sinh, là người rất nỗ lực, trên người luôn mang theo một cuốn sổ tay nhỏ để ghi công thức và từ đơn, nhiều lần xếp hạng trong top 50 toàn trường, là người đứng đầu lớp.

    Cái chết của cậu ta còn kỳ lạ hơn nữa, trong tiết tự học buổi tối, mọi người đều ở lại xoát đề, họ bảo cậu ta về đi, cậu ta nói phải đối chiếu đáp án rồi sẽ rời đi. Sau đó chỉ còn lại một mình cậu ta ở trong lớp học, nhưng ngày hôm sau cậu ta cư nhiên vẫn còn ngồi ở chỗ đó, một tay cầm bút, một tay đỡ chỗ đáp án phía sau nơi làm bài, bạn cùng bàn còn cảm thấy kỳ quái sao cậu ta đến lớp sớm thế, liền vỗ nhẹ vào đầu cậu ta một cái, sau đó đầu cậu ta rớt xuống, đập mạnh xuống mặt đất.

    Máu ở chỗ gãy đều đã đông lại, người bạn học kia sợ hãi đến hôn mê bất tỉnh, cũng là thể chết như thế nào Hà Thi Di cũng không biết chính xác, tin tức mà con bé có được chỉ có như thế.

    Liên tiếp xảy ra hai vụ án mạng, lần này đã chết hai học sinh, cả hai đều chơi Đĩa Tiên, hiệu trưởng bị áp lực rất lớn, đầu tiên là phong tỏa ký túc xá, sau đó đổi phòng học cho lớp đó.

    "Không phải nói có một lần thi thử lọt vào top 100 sao?" Tôi chỉ nghe Hà Thi Di nói về chuyện của người chết, kỳ quái nói: "Người đã chết, sao cô lại nói Đĩa Tiên linh?"

    "Đĩa Tiên không chỉ đồ hỏi, còn có thể mời vong linh."

    Hà Thi Di yếu ớt nhìn tôi, nhỏ giọng nói: "Như chị đã biết, mời Đĩa Tiên là cách chơi trước đây của của người, còn cách chơi hiện tại của chúng em là mời vong linh, cũng giống như tiên nữ đỡ đầu, khi có chuyện thì có thể xin giúp đỡ."

    "Chúng tôi gọi là nuôi tiểu quỷ, được không?"

    Tôi lập tức hiểu ngay, nhìn chằm chằm Hà Thi Di nói, "Thời đại các em chơi Đĩa Tiên còn tính đến dương hay không dương, thổ hay không thổ, tiên nữ đỡ đầu? Cô bé Lọ Lem sao?"

    Hà Thi Di cũng chỉ nghe nói, lúc sáu người bọn họ chơi là mời vong linh, nghe nói rất linh, nam sinh đã chết kia nghe nói còn đoạt giải trong các cuộc thi vật lý, có lẽ sẽ được cử đi học, chỉ cần chờ tin tức bên kia xác nhận.

    Một số khác đều nó Đĩa Tiên linh, mong muốn của mỗi người là khác nhau, có thể đều đã trở thành sự thật.

    Tôi không thôi thổn thức, nhớ lại khi tôi còn đang học, căn bản không cảm giác được áp lực gì cả, chỉ là xoát đề, nhớ từ đơn và văn xuôi cổ...

    Đâu giống như Hà Thi Di và những người khác, còn biết chơi Đĩa Tiên, hơn nữa nghe họ nói không giống mời Đĩa Tiên mà càng giống như mời ông già Noel hơn?

    Đưa Hà Thi Di xuống tầng dưới của ký túc xá, trước đây tôi đã ở đây, nhưng lần này đi vào, nhưng cảm giác không đúng, dường như âm khí nặng hơn một chút, ẩn ẩn còn có oán khí di chuyển, tôi và Tề Sở liếc mắt nhìn nhau một cái, biết rằng việc này không thể trì hoãn, để Hà Thi Di vào trước, bọn họ đến tìm gặp hiệu trưởng.

    Nhưng không ngờ khi quay đầu lại, liền nhìn thấy một cô bé thắt bím, rất bình thường, đang ôm một chồng sách, thoạt nhìn thì đúng là một đứa trẻ chăm chỉ học hành.

    Nhìn chúng tôi mỉm cười, chuẩn bị bước vào ký túc xá.

    Nhưng không biết vì lý do gì, ngay khi cô bé vừa đi qua, một vài con mèo rừng từ dưới giàn dây thường xuân lao ra.

    Những con mèo đó tỏ vẻ sợ hãi, chúng kêu meo meo với cô bé như một con chuột, kéo đuôi bỏ chạy.

    Cô gái nhỏ kia cũng hoàn toàn không quan tâm, cũng không quay lại bước vào ký túc xá.

    Những con mèo này nói tà tính thì cũng tà tính, nói linh tính cũng linh tính, nhưng kể từ sau khi Lục Linh cho tôi uống máu mèo chết, tôi có chút hơi sợ mèo, chưa kể người giấy biến thành Tô Khê cũng nhảy ra một con mèo trắng.

    Đảo mắt nhìn về phía Tề Sở, nói: "Thiên Nhãn đại nhân, ngài có nhìn ra cái gì không?"

    "Oán khí nặng đến mức mèo cũng phải sợ, cô nói có phải kỳ quái hay không."

    Tề Sở trừng mắt liếc nhìn tôi một cái, nhìn những con mèo đó, chạy tới khu ký túc xá trước đó, lại trốn vào trong giàn hoa: "Mèo thông linh, trước đây, cổng tâm linh ở phía đông bắc chính là dùng mắt mèo để kết nối với âm phủ, còn có thể dùng mèo để điều khiển xác chết, nhưng ở Ai Cập, mèo được cung phụng giống như thần thánh."

    Tôi mơ hồ nghe, đột nhiên quay đầu nhìn Tề Sở: "Để chị Dương kiểm tra tất cả những thi thể mang về từ khách sạn của Chấn Béo xem có lông mèo nào trong đó không."

    Tề Sở ngạc nhiên nhìn tôi, sau đó dường như hiểu ý tôi, vội vàng gọi điện cho chị Dương.

    Tôi chỉ là phỏng đoán, nói không rõ, tốt hơn hết vẫn là để Tề Sở nói.

    Tôi không nghĩ nhiều khi nhìn thấy con mèo trắng từ trong người giấy giống Tô Khê nhảy ra, hiện tại tôi vẫn không hiểu, tại sao chúng không thể hòa hợp với mèo được?

    Vừa nghĩ tới đây, tôi đã nhìn thấy một con mèo mướp to tướng đang đứng ở rìa bồn hoa, một bên mắt nó lõm sâu thành một mảng lớn, lưu lại một con mắt màu hổ phách duy nhất vẫn đang nhìn chằm chằm vào tôi, đồng tử co rút lại, giống như muốn hút lấy linh hồn của con người.

    Editor: Nghiên Di.
     
  4. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
    Chương 136.1: Xem hương nhìn ra xuân cung đồ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi nhìn thấy con mèo kia, Tề Sở đương nhiên cũng nhìn thấy nó, chỉ là hơi bàng hoàng một chút, một cơn gió thổi qua, hoa thường xuân rung rinh, con mèo một mắt kia cũng không biết đã đi đâu.

    "Chẳng lẽ là mèo yêu?" Tôi nghe nói mèo có chín mạng, chuyện gặp phải gần đây càng thêm quỷ dị, cho nên không thể tránh khỏi suy nghĩ nhiều hơn.

    Tề Sở trừng mắt liếc nhìn tôi một cái, cười như không cười nói nói: "Bây giờ cô không sợ quỷ, mà là sợ yêu?"

    "Quỷ có Mặc Dật, yêu cũng không biết anh ấy có quản hay không." Tôi đương nhiên sợ hãi, nhưng không phải lúc làm ầm ĩ: "Đi đến phòng hiệu trưởng thôi."

    Bởi vì lần trước đã từng gặp qua, hiệu trưởng nghe nói là tôi, cũng không có ngăn cản chúng tôi, còn suýt chút nữa khóc khi nhìn thấy tôi.

    Không nói chuyện lần trước có bao nhiêu điểm kỳ quái, việc áp xuống những video học sinh quay, cũng làm ông ấy tốn không ít công sức.

    Lần này lại có thêm một tin đồn về Đĩa Tiên, mặc dù phụ huynh của hai gia đình đó đã được xoa dịu và không gây rắc rối gì nhưng áp lực từ phía nhà trường cũng không hề nhỏ, hiệu trưởng nhìn thấy tôi, dường như cảm thấy yên lòng một chút, cái gì cũng không chịu nói, chỉ nói muốn tôi gọi cảnh sát.

    Tôi thấy không hỏi được cái gì, đành nhờ Tề Sở hỏi thăm chị Dương.

    "Cô thực sự rất quan tâm đến chuyện này?" Khi Tề Sở gọi điện chờ thông tin, nhìn tôi nói: "Hiếm khi thấy cô chủ động nhận việc, hay là vì không có tiền".

    "Tích thiện, tu nhân tích đức không được sao?" Tôi trừng mắt liếc nhìn Tề Sở một cái, trầm giọng nói: "Việc lớn các anh sẽ không nói với tôi, tôi muốn tìm việc nhỏ để làm."

    Tề Sở nhìn tôi cười hắc hắc, cũng không nói tiếp.

    Thật ra khi tôi tiếp quản công việc, cuối cùng không phải là bọn họ hoàn thành công việc sao. Ngay cả Mặc Dật cũng đem việc cuối cùng cho bọn họ, tôi chẳng qua chỉ là người đi trước, đằng sau có âm mưu quỷ kế gì, hay là sự kiện lớn bọn họ đều sẽ không nói cho tôi, nếu có thể giấu tôi liền giấu.

    Đôi khi tôi không hiểu, hông phải nói muốn bảo vệ tôi sao? Tại sao tất cả bọn họ đều gạt tôi? Chẳng lẽ cô không đáng tín nhiệm? Bọn họ vẫn đang phòng bị tôi?

    Chị Dương điều tra tư liệu rất nhanh, trùng hợp là sáng nay vụ án cũng được giao cho bọn họ, bởi vì trong quá trình khám nghiệm hai cỗ thi thể, phát hiện trọng lượng không đúng, lại xảy ra chuyện quỷ dị, đầu của bọn họ không có vết thương nào, chụp cắt lớp phát hiện không có não.

    Chẳng lẽ lại có một oán linh? Lần trước cái kia là muốn thu thập nội tạng người, cái này lại là muốn thu thập não?

    Tôi tưởng mình nghe nhầm nên hỏi lại, chị Dương trầm giọng nói: "Không có não, bên trong sọ giống như trái dừa bị hút hết ra ngoài."

    Chị ấy mô tả nó khiến tôi không còn muốn uống nước dừa, nhưng chị Dương nói rằng vì chúng tôi có ở đây, chị ấy sẽ phái Thư Vọng Nguyệt đến giúp chúng tôi, anh ta rất có kỹ thuật, nhưng tố chất tâm lý không tốt, chuyện tìm chứng cứ thùng đựng hàng, anh ta căn bản làm không được, không phá hư hiện trường đã là tốt lắm rồi.

    Thư Vọng Nguyệt bị khinh thường nhanh chóng đến, mang theo báo cáo khám nghiệm tử thi và hồ sơ nhân chứng.

    Chuyện này phải đọc từ từ, tôi cầm tài liệu, hỏi Thư Vọng Nguyệt xem anh ta có thể giúp tôi mời bốn người bạn cùng lớp khác đã mời Đĩa Tiên đến hay không, tôi phải cho bọn họ xem hương.

    Thư Vọng Nguyệt có chút khó xử nhìn tôi, tôi cũng biết mình không có bản lĩnh, lại không có quyền hạn, ngoại trừ đi đâu thì thường xuyên nhận loại công việc quái gở này, thật sự không có gì để ra tay, nhưng lại yêu cầu này, yêu cầu kia, quả thật không được tốt, chỉ có thể nói cho Thư Vọng Nguyệt về chuyện mời Đĩa Tiên, hai người này là người bên trong, đã truyền khắp trường, vì lý do an toàn, tốt hơn hết vẫn là nên có một biện pháp bảo vệ.

    Có lẽ việc đêm qua cùng nhau xem hương khiến Thư Vọng Nguyệt có một mức độ tin tưởng nhất định đối với tôi, mặc dù khó xử nhưng anh ta vẫn đến phòng hiệu trưởng.

    Bên trong hiệu trưởng mắng: "Các người là cảnh sát, sao còn mê tín, đây là trường học, học sinh của tôi đều muốn thi đại học, các người muốn đưa chúng đi bao lâu? Một tiết? Hai tiết? Các người không biết như vậy sẽ khiến trường học hoảng loạn sao?"

    Quả nhiên cách tính giờ của hiệu trưởng cũng khác, đều tính theo "giờ dạy học", chả trách tỉ lệ nhập học của trường cao như vậy!

    Editor: Nghiên Di
     
  5. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
    Chương 136.2: Xem hương nhìn ra xuân cung đồ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi chớp chớp mắt, Tề Sở vỗ vỗ vai tôi, đang định xoay người đi vào, lấy lý phục người, nhưng lại nghe thấy giọng nói kiên định của Thư Vọng Nguyệt: "Vậy thì để mặc cho bọn họ sống chết đi, chúng tôi đi về trước."

    Giọng nói bình tĩnh, giọng điệu thậm chí còn không có cảm giác được đồ ăn đêm qua đáng tiếc, thậm chí còn có một tia thở phào nhẹ nhõm, không quan tâm đến việc lộn xộn này.

    Hiệu trưởng dường như đáp ứng một chút, tiếp theo nặng nề thở dốc mấy hơi, cuối cùng phải trầm giọng nói: "Người chỉ có thể ở trong trường học, không thể bị mang đi, cũng không thể gây hoảng loạn."

    Đây có phải là đồng ý rồi?

    Tôi ngạc nhiên nhìn Thư Vọng Nguyệt, nhưng anh ta vẫn là vẻ mặt ngây thơ gật đầu.

    Tối hôm qua mọi việc rất khẩn cấp, tôi không để ý lắm đến chuyên gia điều tra tội phạm kết hợp giữa Đạo pháp và khoa học này, tôi xem qua thì phát hiện anh ta trông giống như một kỹ sư, hai mắt đăm đăm, giống như nói bất cứ điều gì đều là vẻ mặt cứng nhắc như vậy.

    Quả nhiên so với liệt mặt thì cứng nhắc càng làm cho người khác ngạc nhiên hơn.

    Liệt mặt ít nhất vẫn có những nét mặt có thể cho người khác nhận ra, nhưng cứng nhắc lại là vĩnh viễn như vậy, ngây thơ vô số tội, nhưng thường nói ra những lời nói sắc bén đến mức ngay cả người uyên bác và có trách nhiệm như hiệu trưởng cũng không còn gì để nói.

    Nhờ phúc của Thư Vọng Nguyệt, chúng tôi đã gặp được bốn học sinh còn sống đã mời Đĩa Tiên trong phòng của hiệu trưởng, ba trong số bốn người này mang mắt kính, người duy nhất không đeo là người có hai bím tóc mà chúng tôi đã gặp trước ký túc xá.

    Ngay khi nhìn thấy cô ấy, Tề Sở liền đá đá vào ghế của tôi, nháy mắt với tôi.

    Đối với loại chuyện này, Thư Vọng Nguyệt có nhiều kinh nghiệm hơn chúng tôi, hơn nữa là ghi chép gì đó, tôi và Tề Sở đều không biết.

    Thừa dịp khi Thư Vọng Nguyệt đang hỏi chuyện, tôi lấy hương ra và cắm vào lư hương.

    Bốn người học sinh kia đều kỳ quái nhìn lại, nhưng bây giờ có rất nhiều hương, hương tôi lấy tốt và rất nhẹ, sau khi họ kỳ quái liếc nhìn, cũng không để ý lắm.

    Chờ khói từ từ bay đi, tôi lặng lẽ quan sát thì thấy hương đang quay chậm, có xoáy, bên trong từ từ lộ ra một số hoa văn kỳ lạ, đây không phải là hoa văn lần đầu tiên xuất hiện, tôi ngồi ở bên kia lặng lẽ chờ đám khói tụ thành hình hoàn chỉnh.

    Sau đó Thư Vọng Nguyệt tình cờ hỏi về cô bé thắt bím tóc, gọi là Chu Vô Song, một võ sĩ vô song trên thiên hạ.

    Ngoại trừ Chu Vô Song và Hà Thi Di học cùng lớp, sáu người mời Đĩa Tiên đều không cùng lớp, Chu Vô Song đương nhiên là bạn học thành tích tăng lên rất nhanh trong miệng Hà Thi Di.

    "Thành tích của các bạn đều không tồi ha? Vì sao lại muốn mời Đĩa Tiên? Hơn nữa..." Tôi đảo mắt nhìn Chu Vô Song, cười cười nhìn cô ấy, lúc này mới nói tiếp: "Tôi nhớ rằng tất cả các bạn đều nằm trong top 100 ở trường học, thành tích của Vô Song thì thiếu một chút nữa, các bạn không nghĩ rằng cô ấy trông xinh đẹp sao?"

    Những lời này vừa nói ra, sắc mặt của bốn học sinh đối diện đều thay đổi, ba người còn lại thoáng tức giận, ngược lại Chu Vô Song khẽ cười nói: "Tôi là học sinh năng khiếu, vốn là được tuyển thẳng, điểm văn hóa thấp là bình thường, chúng tôi chỉ là thường ngày chơi thân với nhau, cùng chung chí hướng, tò mò rốt cuộc Đĩa Tiên là cái gì nên tôi đã chơi một chút, nhưng chuyện đó có liên quan đến mạng người, thực sự không liên quan gì đến chúng tôi."

    Lúc này, tôi vô cùng sửng sốt, lời nói của Chu Vô Song rất tự nhiên hào phóng, không tức giận cũng không khó chịu, ý nghĩ rõ ràng, hơn nữa biết rõ lý do tại sao chúng tôi tìm cô bé, sự bình tĩnh không nên có ở lứa tuổi này.

    Nhưng hương kia đã tụ rồi, cứ tưởng rằng sẽ xuất hiện một căn phòng hay gì đó giống như lần trước, nhưng không ngờ trong vòng xoáy khói, một đôi nam nữ ôm nhau, hơn nữa rõ ràng là không chỉ có ba đôi, mà phía dưới lốc xoáy còn có các chi đan xen vào nhau, giống như một bữa tiệc hội nhóm.

    Tuy rằng khói lượn lờ, nhưng đôi nam nữ ôm nhau vẫn rất lớn, hình người do làn khói tạo thành giống như nửa bóng người, tất cả tư thế ôm của nam và nữ đều trông vô cùng ái muội, nhìn qua cực kỳ xấu hổ.

    Tôi sửng sốt một chút, nhưng Tề Sở ở một bên đã thấy được, vội vàng đá vào chân tôi một cái.

    Thổi nhẹ vào làn khói, nhưng thấy khói bốc thẳng lên và lập tức chuyển sang màu đen.

    Khói chuyển thành màu đen, chứng tỏ có chuyện chẳng lành!

    Không phải chỉ là mời Đĩa Tiên hiển linh, sau đó cải thiện thành tích sao? Tại sao lại có cảnh nam nữ ân ái? Tôi chỉ cảm thấy việc này có điều gì đó không đúng, nhưng lại nghĩ không ra không đúng chỗ nào.

    Editor: Nghiên Di
     
  6. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
  7. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
  8. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
  9. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
    Chương 140.1: Gọi hồn.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời xưa, khi các vu sư cúng tế hoặc muốn tìm kiếm cảm giác thông linh, có rất nhiều cách thức kỳ lạ, nhưng có một loại, chính là ở khi nam nữ hợp hoan, trong nháy mắt khi đạt đến cao trào, vài phút đó là thời gian thần thánh, linh hồn con người đạt tới một cấp độ khác, cho dù là linh cảm hay thông linh, so với những lúc khác sẽ đạt được hiệu quả.

    Cho nên Mật tông có song tu, những tôn giáo khác ở nước ngoài cũng có phương pháp này, rất nhiều nghệ thuật gia sinh hoạt hương diễm, thích tạo tác phẩm sau khi vui vẻ hoan ái tột độ, cùng với điều này cũng có mối liên hệ nhất định.

    Biện pháp mà bà cốt nói cho Chu Vô Song là biện pháp này, lấy dục thông linh, nó có thể làm giảm mệt mỏi, và nó cũng có thể làm cho đầu óc tỉnh táo hơn, tốt hơn nhiều so với việc ăn não động vật.

    "Cô liền dùng biện pháp này?" Tôi nhìn Chu Vô Song đang nằm trên giường không nhúc nhích được, thật sự không hiểu tại sao lại phải làm như vậy.

    "Trường tôi có hơn 2.000 học sinh, tôi nhập học là được tuyển đặc cách, năm đầu THPT mỗi lần kiểm tra tôi đều không có tên trong danh sách 800. Các bạn học chỉ xem bảng, thầy cô cũng xem bảng, sắp xếp chỗ ngồi xem bảng, người nhà tôi cũng chỉ xem bảng, bất cứ việc gì tôi đều không có quyền lên tiếng, mẹ tôi nói tôi không nỗ lực, tất cả đều cho rằng thời gian tôi học không đủ nhiều, cho nên tôi không cam lòng! Rõ ràng tôi nỗ lực hơn so với những người khác, vì sao tôi không thể tăng hạng, có phải vì tôi sinh ra với chỉ số thông minh không bằng những người khác sao?" Trong nháy mắt Chu Vô Song liền nổi giận, nhìn tôi hét lớn: "Cô không hiểu, các người không nỗ lực, không đọc sách không hiểu."

    Lớn như vậy, bị mắng vì không đọc sách, không nỗ lực, vì vậy tôi lặng lẽ lùi lại một bước, cầm hương huơ huơ cho Chu Vô Song, sau khi thấy cô ta bình tĩnh lại, lúc này tôi mới ra hiệu cho cô ta tiếp tục nói.

    Ban đầu cô ta cũng không muốn thử phương pháp đó, nhưng sau vài lần thất bại trong bài kiểm tra, tâm tư bắt đầu lung lay, hẹn một nam sinh cô ta có thiện cảm, cũng chính là Phan Hoành Vũ đến rừng tuyết tùng thử một lần, quả nhiên phát hiện sau khi hoan ái, lại xoát đề, đầu óc tỉnh táo hơn rất nhiều.

    Nhưng phụ nữ khác với đàn ông, muốn đạt được loại cảm giác kỳ lạ này khi rất khó, vì vậy sau đó cô ta đã tìm thấy năm bạn học khác cũng mong muốn nhanh chóng cải thiện điểm số và thành lập một nhóm.

    Lúc đầu hiệu quả rất tốt, thành tích của mọi người đều tăng lên, nhưng sau một thời gian dài, phương pháp này vô dụng, Chu Vô Song dường như không phải người có thiên phú học tập, cô ta dùng phương pháp này cải thiện chậm nhất.

    Vì vậy, sau khi cô ta về nhà trong kỳ nghỉ hàng tháng, khi thấy mẹ mua cho cô ta một bộ óc lợn, cô ta nhịn không được lén trộm ăn óc lợn sống.

    "Hương vị kia còn mềm hơn đậu hũ, mềm mềm ngọt ngào, vừa đến miệng đã trôi vào cổ họng, làm người khác không kịp tận hưởng dư vị, chỉ muốn cắn thêm một miếng." Dường như Chu Vô Song đối với cảm giác đó vẫn rất thích, nói: "Hơn nữa sau khi ăn xong, tôi cảm thấy cả người như tỉnh táo lại, những công thức và từ đơn không nhớ được, đều có thể nhớ kỹ toàn bộ, khi giải đề đầu óc cũng rất tỉnh táo."

    "Cô là đang quảng cáo hay là phóng đại." Tề Sở nhịn không được than thở.

    Ăn tủy đương nhiên biết mùi vị, sau khi Chu Vô Song ăn qua một lần, tự nhiên cũng sẽ nghĩ tới lần thứ hai, nhưng cô ta lại sợ mẹ nói, tự mình đi mua vài lần, nhưng phát hiện sau khi ăn óc lợn bị giết dường như cũng không có hương vị gì.

    Sau đó, khi nhìn thấy những con mèo hoang trước tòa nhà ký túc xá, nghĩ đến mèo là loài rất thông minh, hơn nữa não sống tốt hơn não chết nên cô đã nảy ra ý định.

    Đầu tiên, họ chọc một ống truyền nước để nhỏ giọt vào tai mèo, từ vành tai chậm rãi đến phía sau hộp sọ và, hút mạnh não ra ngoài.

    "Hương vị đó.." Chu Vô Song chép miệng, hai mắt lộ ra một loại linh hoạt kỳ ảo, giống như là đạt tới trạng thái thánh nhân: "Máu ngọt có não mềm.."

    "Đừng nói nữa!" Tôi nuốt nước miếng, nhìn Chu Vô Song trầm giọng quát một tiếng nói: "Vậy thì tại sao lại mời Đĩa Tiên?"

    "Thành tích tăng lên quá nhanh, giáo viên nghi ngờ chúng tôi gian lận, chúng tôi liền muốn dùng chuyện mời Đĩa Tiên để bịt miệng mọi người." Trên mặt Chu Vô Song hiện lên sự tức giận, không cam lòng nói: "Chúng tôi nỗ lực như vậy, tại sao không tin chúng tôi?"

    Cái gọi là hỏi mời Đĩa Tiên chẳng qua chỉ là một sự che đậy, nhưng sau khi giáo viên nói chuyện với họ vài lần, hai người có điểm tốt nhất không muốn hút não mèo nữa bọn họ cảm giác đầu không thoải mái, hơn nữa dường như luôn là có một ít ký ức không tốt, đôi khi nửa đêm còn sẽ giống như một con mèo ra ngoài đi dạo.

    Chu Vô Song thấy bọn họ không chịu làm lại những việc đó nên đã bàn bạc với Phan Hoành Vũ để giải quyết bọn họ, đồng thời cô ta cũng cho rằng vì nếu tác dụng của não mèo tốt hơn não lợn, vậy não người thì sao?

    Hai người kia thành tích cao như vậy, ăn não của bọn họ có thể làm thành tích tăng lên nhanh hơn không?

    Không dễ để đạt thành tích tốt, cũng không thể làm hỏng việc của bọn họ được!

    Cô gái kia là Chu Vô Song giết, cô ta nhân cơ hội làm cô gái kia choáng váng, sau đó dùng biện pháp hút não mèo để hút não của cô gái kia ra ngoài, sau đó lại đem treo cô gái kia lên giá áo, làm giả là bị thắt cổ.

    Hơn nữa bạn học nam kia là bị Phan Hoành Vũ giết, chẳng qua là cậu ta xuống tay mạnh, chém đứt đầu nam sinh kia.

    "Hương vị của não người.." Chu Vô Song lại bắt đầu hồi tưởng, tôi thực sự nghe không nổi nữa.

    Trực tiếp hỏi cô ta: "Vậy làm sao cô có thể tiến vào ký túc xá của người khác, lại làm sao có thể im lặng rời khỏi phòng họp?"

    Editor Nghiên Di
     
  10. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...