Chap 181.2: Làm tổn thương lẫn nhau.
Giáng sinh an lành nhé cả nhà ơi.
Giáng sinh an lành nhé cả nhà ơi.

Tình cảm sâu sắc của Mặc Dật dành cho Vân Nga làm tổn thương tôi, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một sai lầm của y.
Nhưng Lục Tư Tề, một tên luôn thể hiện tình cảm sâu sắc với tôi lại lợi dụng tôi và năm lần bảy lượt đẩy tôi cho Mặc Dật, điều này thực sự rất đáng ghét.
Thấy tôi trực tiếp xé rách ý đồ của bọn họ, trên mặt Mặc Dật và Lục Tư Tề thoáng hiện vẻ xấu hổ, lòng tôi rét run, quay người đi xuống nhà sàn, thu hồi ô âm dương, đứng ngoài hiên nhìn đám rễ cỏ đang cắn nuốt rắn, côn trùng.
Rễ trắng như tuyết đâm vào bụng một con rắn to bằng cánh tay, vảy rắn cứng rắn, nhưng rễ lại dọc theo miệng vảy chậm rãi tiến vào, giống như một miếng thịt đâm vào trong cơ thể con rắn, cũng chỉ một cái nháy mắt toàn bộ con rắn chỉ còn lại là da rắn bọc xương, còn rễ cỏ nuốt sinh vật sống lại quấn lấy một con rắn khác, lớn cỡ ngón tay cái.
Đôi khi bạn càng nhỏ, bạn càng linh hoạt và có cơ hội sống sót càng cao, chẳng hạn như tôi không có khả năng lọt vào mắt xanh của Mặc Dật và Lục Tư Tề, nên họ nghĩ rằng họ đang nắm thóp tôi.
Mặc Dật cho rằng tôi không có một chút sức phản kháng nào, chỉ một câu liền ấn định sống chết, còn Lục Tư Tề nghĩ rằng lợi dụng bà ngoại dụ tôi đến, tôi cùng lắm là dựa vào Mặc Dật, rồi cho rằng sau khi thấy anh ta sống lại, Mặc Dật đương nhiên sẽ bỏ rơi tôi.
Chính vì sự coi khinh này mà tôi đã tìm được cơ hội sống trong kẽ hở.
Chiếc vại cổ dưới hành lang cũng bị bò vào, bên trong vang lên tiếng cào, sau đó chỉ còn lại sự im lặng.
"Vân Thanh."
Tề Sở vội vàng đi tới, trên mặt lộ ra nghi hoặc cùng áy náy nhìn tôi, thở dài: "Xin lỗi."
Phía sau anh ta, người đi theo không bao giờ ít, đám người ít nhất cũng có ba mươi bốn mươi người, trong đó có mấy lão giả râu tóc bạc trắng, mặc một thân đạo bào xuất trần, đang đứng ở bên dây leo cửa trại, rõ ràng là đang phòng bị cái gì đó.
Chuyến tuyến của mỗi người mỗi khác, tôi cũng không trách gì Tề Sở, liếc nhìn đám rễ cỏ nuốt sinh vật sống đang bò dưới hành lang, anh ta lập tức đưa cho tôi một bình Bát Bảo Lưu Ly, còn chuẩn bị sẵn cả máu bên trong, nhìn thế anh ta đã biết tôi sẽ mang theo và dùng cái này.
Vậy Long Hổ Sơn và Mặc Dật là hai chuyến tuyến độc lập?
Điều này thật thú vị!
Thu rễ cỏ nuốt sinh vật sống trở về, tôi cầm cái bình, rồi nhìn Mặc Dật và Lục Tư Tề vẫn đang đứng như cũ, một trên một dưới, tôi cười nói: "Hiện tại mọi người có thể nói chuyện thẳng thắn và thành thật rồi chứ?"
Vừa nói, tôi đảo mắt nhìn Lục Tư Tề: "Để Lục Linh giải cổ cho bà ngoại tôi, ngày mai tôi sẽ theo anh đến nơi đó."
Lục Tư Tề gật đầu, mặc dù anh ta chỉ có một mình tại trại Miêu, nhưng anh ta không thể hiện bất kỳ sự sợ hãi nào trên khuôn mặt, vẫn nho nhã đứng nhìn Mặc Dật và trầm giọng nói:
"Tết Trung Nguyên, cổng âm phủ mở ra, trăm quỷ đi dạo vào ban đêm, tự do ở dương giới. Và vào thời điểm này, vạn vật sinh trưởng rất mạnh, trăm côn trùng nóng nảy. Tại sao lại thế thì chắc Phủ Quân rõ nhất?"
"Vào thời điểm Trung Nguyên, giữa năm, chủ sinh sôi. Đó là thời điểm sức sống dưới lòng đất mạnh nhất, nếu âm hồn sống dưới lòng đất, nó sẽ bị năng lượng dương giới quấy rầy, cho nên vào mỗi năm đến Tết Trung Nguyên âm hồn lang thang ở dương giới sẽ tốt hơn ở dưới." Mặc Dật không giấu diếm.
Đám người Tề Sở đột nhiên biến sắc, Tết Trung Nguyên đã có từ lâu, bọn họ càng quen với chuyện nào thì càng không muốn đi sâu vào, tự nhiên trở thành lệ thường, lại không ngờ Tết Trung Nguyên này có liên quan đến Thi Vu dưới lòng đất.
Thấy Mặc Dật giải thích, Lục Tư Tề ngay lập tức cười khẽ và nói:
"Phủ Quân hẳn là còn nhớ rõ nhất tế tam sư (một lần tế ba người), trước khi tế thi vu, đế vu Vân Nga dùng hương cáo thiên hạ làm chủ tế, Lục gia chủ (*) là Vu Vũ, nhà họ Bố đã dùng dòng đời hậu thế để trấn an thi vu, nhất tế tam sư tương ứng mà hợp. Hang cổ mặc dù đối diện thi môn, nhưng được gọi là hang cổ, tự nhiên có liên quan đến Miêu Cổ, cho nên.."
(*) người đứng đầu gia tộc.
"Miêu Vu đã để lại hậu thủ, một khi hang cổ được mở ra ở đó, sẽ có thứ gì đó còn sót lại ở đây, nhưng sức một mình ngươi không thể tự mình mở ra?"
Mặc Dật lạnh lùng cười giễu cợt nhìn Lục Tư Tề:
"Năm đó, họa vu cổ, hai nhà Vân và Bố gần như bị diệt tộc, nhà họ Bố ở ẩn và nhà họ Vân bị mắc kẹt trong sân nhỏ kia không thể ra ngoài, nhưng nhà họ Lục lại giúp Hán Vũ trùng tu hang cổ, thi môn, âm thầm giữa lại một con đường sống, hai bên phản bội thật khó có thể để người tin phục."
Lời nói của Mặc Dật lạnh lùng và sắc bén, trực tiếp xuyên qua lớp da văn nhã của Lục Tư Tề, làm anh ta xấu hổ.
Tôi nghe thế cũng gần giống với lời của Bố Đạm Trần từng kể rằng gia tộc ông ta bị nguyền rủa, nhưng để tránh hiềm nghi, Bố Đạm Trần không đề cập đến nhà họ Vân và họ Lục, ban đầu có ám chỉ quan hệ sâu xa giữa hai nhà, xem ra cũng có vài phần quân tử.
Tôi đảo mắt nhìn Lục Tư Tề, hóa ra phong thái văn nhã mà là loại rác rưởi đều từ di truyền mà ra, khó trách Lục Tư Tề bây giờ lại tinh thông làm những việc gian dối như vậy.
Tôi thoáng nhìn qua đối diện ánh mắt xấu hổ ấy, Lục Tư Tề liền tức giận ngẩng đầu nhìn Mặc Dật, cười:
"Đế Vu Vân Nga chết vì hiến tế, lúc đó Phủ Quân ở đâu? Với khả năng của Phủ Quân, lúc này trách nhà họ Lục phản bội, không biết với lập trường nào!"
Quả nhiên, họ làm tổn thương lẫn nhau!
Lục Tư Tề đã hỏi một điều mà tôi không dám hỏi, nên tôi không khỏi không đảo mắt nhìn Mặc Dật.
Sắc mặt y giống như tên của y, đen đến độ vắt được ra mực, y lạnh lùng nhìn chằm chằm tôi, trong mắt gần như bốc lửa: "Em vui nhỉ?"
"Không dám." Dù tôi có vui vẻ đến đâu, chỉ là khi hai hổ đánh nhau sẽ có bước ngoặt, phải an toàn ngồi trên núi nhìn hai hổ đánh nhau, hiện tại tôi bị phong ấn dưới mắt người ta cũng không dám lạc quan.
Tôi đang nghĩ xem Mặc Dật sẽ xuất chiêu gì, không ngờ rằng Lục Tư Tề lại là người đầu tiên lên tiếng:
"Nếu mọi người đã gặp nhau, ngày mai vào Tết Trung Nguyên chúng ta sẽ cùng nhau đi hang cổ, đến lúc đó tôi tự nhiên sẽ tự bẩm báo phương pháp hồi sinh, có thể giúp Phủ Quân hồi sinh đế vu Vân Nga."
Nghe đến phương pháp hồi sinh làm đám người Tề Sở kinh ngạc, họ nhìn Lục Tư Tề, trong số đó có vài lão đạo râu trắng không tin véo ngón tay của mình, còn Tề Sở trực tiếp cắn rách ngón tay của mình và dùng máu bôi lên mí mắt, mở ra đôi Thiên Nhãn nhìn Lục Tư Tề.
Mặc Dật nặng nề liếc mắt nhìn tôi, sau đó đảo mắt nhìn Lục Tư Tề và nói: "Được!"
Trái tim đang treo lơ lửng của tôi chợt rơi xuống, rơi xuống đến đau đớn.
Quả nhiên, vì để cứu sống đế vu Vân Nga dù có đối chọi gay gắt thế nào thì Mặc Dật cũng buông xuống.
Nhưng Lục Tư Tề, một tên luôn thể hiện tình cảm sâu sắc với tôi lại lợi dụng tôi và năm lần bảy lượt đẩy tôi cho Mặc Dật, điều này thực sự rất đáng ghét.
Thấy tôi trực tiếp xé rách ý đồ của bọn họ, trên mặt Mặc Dật và Lục Tư Tề thoáng hiện vẻ xấu hổ, lòng tôi rét run, quay người đi xuống nhà sàn, thu hồi ô âm dương, đứng ngoài hiên nhìn đám rễ cỏ đang cắn nuốt rắn, côn trùng.
Rễ trắng như tuyết đâm vào bụng một con rắn to bằng cánh tay, vảy rắn cứng rắn, nhưng rễ lại dọc theo miệng vảy chậm rãi tiến vào, giống như một miếng thịt đâm vào trong cơ thể con rắn, cũng chỉ một cái nháy mắt toàn bộ con rắn chỉ còn lại là da rắn bọc xương, còn rễ cỏ nuốt sinh vật sống lại quấn lấy một con rắn khác, lớn cỡ ngón tay cái.
Đôi khi bạn càng nhỏ, bạn càng linh hoạt và có cơ hội sống sót càng cao, chẳng hạn như tôi không có khả năng lọt vào mắt xanh của Mặc Dật và Lục Tư Tề, nên họ nghĩ rằng họ đang nắm thóp tôi.
Mặc Dật cho rằng tôi không có một chút sức phản kháng nào, chỉ một câu liền ấn định sống chết, còn Lục Tư Tề nghĩ rằng lợi dụng bà ngoại dụ tôi đến, tôi cùng lắm là dựa vào Mặc Dật, rồi cho rằng sau khi thấy anh ta sống lại, Mặc Dật đương nhiên sẽ bỏ rơi tôi.
Chính vì sự coi khinh này mà tôi đã tìm được cơ hội sống trong kẽ hở.
Chiếc vại cổ dưới hành lang cũng bị bò vào, bên trong vang lên tiếng cào, sau đó chỉ còn lại sự im lặng.
"Vân Thanh."
Tề Sở vội vàng đi tới, trên mặt lộ ra nghi hoặc cùng áy náy nhìn tôi, thở dài: "Xin lỗi."
Phía sau anh ta, người đi theo không bao giờ ít, đám người ít nhất cũng có ba mươi bốn mươi người, trong đó có mấy lão giả râu tóc bạc trắng, mặc một thân đạo bào xuất trần, đang đứng ở bên dây leo cửa trại, rõ ràng là đang phòng bị cái gì đó.
Chuyến tuyến của mỗi người mỗi khác, tôi cũng không trách gì Tề Sở, liếc nhìn đám rễ cỏ nuốt sinh vật sống đang bò dưới hành lang, anh ta lập tức đưa cho tôi một bình Bát Bảo Lưu Ly, còn chuẩn bị sẵn cả máu bên trong, nhìn thế anh ta đã biết tôi sẽ mang theo và dùng cái này.
Vậy Long Hổ Sơn và Mặc Dật là hai chuyến tuyến độc lập?
Điều này thật thú vị!
Thu rễ cỏ nuốt sinh vật sống trở về, tôi cầm cái bình, rồi nhìn Mặc Dật và Lục Tư Tề vẫn đang đứng như cũ, một trên một dưới, tôi cười nói: "Hiện tại mọi người có thể nói chuyện thẳng thắn và thành thật rồi chứ?"
Vừa nói, tôi đảo mắt nhìn Lục Tư Tề: "Để Lục Linh giải cổ cho bà ngoại tôi, ngày mai tôi sẽ theo anh đến nơi đó."
Lục Tư Tề gật đầu, mặc dù anh ta chỉ có một mình tại trại Miêu, nhưng anh ta không thể hiện bất kỳ sự sợ hãi nào trên khuôn mặt, vẫn nho nhã đứng nhìn Mặc Dật và trầm giọng nói:
"Tết Trung Nguyên, cổng âm phủ mở ra, trăm quỷ đi dạo vào ban đêm, tự do ở dương giới. Và vào thời điểm này, vạn vật sinh trưởng rất mạnh, trăm côn trùng nóng nảy. Tại sao lại thế thì chắc Phủ Quân rõ nhất?"
"Vào thời điểm Trung Nguyên, giữa năm, chủ sinh sôi. Đó là thời điểm sức sống dưới lòng đất mạnh nhất, nếu âm hồn sống dưới lòng đất, nó sẽ bị năng lượng dương giới quấy rầy, cho nên vào mỗi năm đến Tết Trung Nguyên âm hồn lang thang ở dương giới sẽ tốt hơn ở dưới." Mặc Dật không giấu diếm.
Đám người Tề Sở đột nhiên biến sắc, Tết Trung Nguyên đã có từ lâu, bọn họ càng quen với chuyện nào thì càng không muốn đi sâu vào, tự nhiên trở thành lệ thường, lại không ngờ Tết Trung Nguyên này có liên quan đến Thi Vu dưới lòng đất.
Thấy Mặc Dật giải thích, Lục Tư Tề ngay lập tức cười khẽ và nói:
"Phủ Quân hẳn là còn nhớ rõ nhất tế tam sư (một lần tế ba người), trước khi tế thi vu, đế vu Vân Nga dùng hương cáo thiên hạ làm chủ tế, Lục gia chủ (*) là Vu Vũ, nhà họ Bố đã dùng dòng đời hậu thế để trấn an thi vu, nhất tế tam sư tương ứng mà hợp. Hang cổ mặc dù đối diện thi môn, nhưng được gọi là hang cổ, tự nhiên có liên quan đến Miêu Cổ, cho nên.."
(*) người đứng đầu gia tộc.
"Miêu Vu đã để lại hậu thủ, một khi hang cổ được mở ra ở đó, sẽ có thứ gì đó còn sót lại ở đây, nhưng sức một mình ngươi không thể tự mình mở ra?"
Mặc Dật lạnh lùng cười giễu cợt nhìn Lục Tư Tề:
"Năm đó, họa vu cổ, hai nhà Vân và Bố gần như bị diệt tộc, nhà họ Bố ở ẩn và nhà họ Vân bị mắc kẹt trong sân nhỏ kia không thể ra ngoài, nhưng nhà họ Lục lại giúp Hán Vũ trùng tu hang cổ, thi môn, âm thầm giữa lại một con đường sống, hai bên phản bội thật khó có thể để người tin phục."
Lời nói của Mặc Dật lạnh lùng và sắc bén, trực tiếp xuyên qua lớp da văn nhã của Lục Tư Tề, làm anh ta xấu hổ.
Tôi nghe thế cũng gần giống với lời của Bố Đạm Trần từng kể rằng gia tộc ông ta bị nguyền rủa, nhưng để tránh hiềm nghi, Bố Đạm Trần không đề cập đến nhà họ Vân và họ Lục, ban đầu có ám chỉ quan hệ sâu xa giữa hai nhà, xem ra cũng có vài phần quân tử.
Tôi đảo mắt nhìn Lục Tư Tề, hóa ra phong thái văn nhã mà là loại rác rưởi đều từ di truyền mà ra, khó trách Lục Tư Tề bây giờ lại tinh thông làm những việc gian dối như vậy.
Tôi thoáng nhìn qua đối diện ánh mắt xấu hổ ấy, Lục Tư Tề liền tức giận ngẩng đầu nhìn Mặc Dật, cười:
"Đế Vu Vân Nga chết vì hiến tế, lúc đó Phủ Quân ở đâu? Với khả năng của Phủ Quân, lúc này trách nhà họ Lục phản bội, không biết với lập trường nào!"
Quả nhiên, họ làm tổn thương lẫn nhau!
Lục Tư Tề đã hỏi một điều mà tôi không dám hỏi, nên tôi không khỏi không đảo mắt nhìn Mặc Dật.
Sắc mặt y giống như tên của y, đen đến độ vắt được ra mực, y lạnh lùng nhìn chằm chằm tôi, trong mắt gần như bốc lửa: "Em vui nhỉ?"
"Không dám." Dù tôi có vui vẻ đến đâu, chỉ là khi hai hổ đánh nhau sẽ có bước ngoặt, phải an toàn ngồi trên núi nhìn hai hổ đánh nhau, hiện tại tôi bị phong ấn dưới mắt người ta cũng không dám lạc quan.
Tôi đang nghĩ xem Mặc Dật sẽ xuất chiêu gì, không ngờ rằng Lục Tư Tề lại là người đầu tiên lên tiếng:
"Nếu mọi người đã gặp nhau, ngày mai vào Tết Trung Nguyên chúng ta sẽ cùng nhau đi hang cổ, đến lúc đó tôi tự nhiên sẽ tự bẩm báo phương pháp hồi sinh, có thể giúp Phủ Quân hồi sinh đế vu Vân Nga."
Nghe đến phương pháp hồi sinh làm đám người Tề Sở kinh ngạc, họ nhìn Lục Tư Tề, trong số đó có vài lão đạo râu trắng không tin véo ngón tay của mình, còn Tề Sở trực tiếp cắn rách ngón tay của mình và dùng máu bôi lên mí mắt, mở ra đôi Thiên Nhãn nhìn Lục Tư Tề.
Mặc Dật nặng nề liếc mắt nhìn tôi, sau đó đảo mắt nhìn Lục Tư Tề và nói: "Được!"
Trái tim đang treo lơ lửng của tôi chợt rơi xuống, rơi xuống đến đau đớn.
Quả nhiên, vì để cứu sống đế vu Vân Nga dù có đối chọi gay gắt thế nào thì Mặc Dật cũng buông xuống.
Chỉnh sửa cuối: