Chương 177: Trại Miêu (Miêu trại).
Hương Mê Hồn trộn máu nên tôi khống chế cũng rất thuận buồm xuôi gió, hơn nữa sau khi nhìn thấy Vân Hương khống chế hương chui vào từ lỗ chân lông, nên giờ tôi cũng thử dùng ý niệm khống chế hương chui vào theo lỗ chân lông, hiệu quả nhanh hơn rất nhiều.
Tôi dập tắt củi, nắm lấy một bó lớn hương đuổi trùng đặt vào trong than củi đỏ, nhìn khói bốc lên, những con côn trùng độc kia lui về phía sau, bọn Tề Sở vẫn đứng yên bất động tại chỗ, tôi liếc Lục Linh.
Lấy điện thoại di động của Tề Sở ra, gửi tin nhắn cho chị Dương, bảo chị ấy đến cứu bọn Tề Sở.
Tề Sở bọn họ bố trí lâu như vậy, Diêu Linh lại hiểu được rõ ngôn ngữ các tộc Miêu, nghĩ họ đã chuẩn bị rất kỹ thì chắc cũng sắp xếp người gần trại Miêu, chỉ cần nhận được tin tức, tự nhiên sẽ đến rất nhanh.
Lục Linh thấy tôi mê hồn bọn người Tề Sở, tự nhiên hiểu được lựa chọn của tôi, bà ta nắm lục lạc xua đuổi đám trùng độc kia, nhếch khóe miệng lộ ra một nụ cười cổ quái nhìn tôi.
Tôi đem điện thoại di động của mình và Tề Sở đặt cùng một chỗ, rồi lấy xuống cái ô lớn màu đen quấn trên ba lô kia, bung ra!
Một luồng khí tức lạnh như băng đổ ập tới, cảnh bốn phía tựa như méo mó đi một chút, thật giống như cách màn hơi nước nóng rực, nhìn cái gì cũng có chút mơ hồ, nhưng thoáng cái liền tốt lên, trong miệng tôi có ngậm gạo, tay cầm hương dẫn đường, vì có kinh nghiệm quá âm nên cũng không khó chịu lắm.
Lục Linh nhìn chiếc ô kia, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi, trầm giọng nói: .
"Quả nhiên truyền nhân Lỗ Ban vẫn tận trung với nhà họ Vân, đến ô âm dương cũng được làm ra, chỉ vì muốn che đi một sợi huyết mạch trong cơ thể cô, nhà họ Vân các người nhất mạch độc truyền [sinh một], nhưng đời đời không ngã, quả nhiên cũng có chút bản lĩnh."
Tôi cầm ô đi về phía bà ta, vừa đi được hai bước, thì thai quỷ ở trong bụng thấy bất an nên động đậy, nhưng được một lúc thì an ổn lại.
Chẳng qua phía chân trời đột nhiên có một cột sấm sét hiện lên, tôi mơ hồ tựa hồ nghe được âm thanh Mặc Dật rống giận, âm thanh kia tựa hồ vang lên ở trong đầu, rồi chuôi ô dường như có một luồng khí lạnh truyền vào lòng bàn tay, khi nghe kỹ lại thì không còn.
Tôi ngẩng đầu nhìn phương Đông, đó là hướng của Phủ Quân Thái Sơn, nhận việc câu hồn, quản chuyện luân hồi, nhưng tóm lại vẫn có một số việc mà y cũng không thể khống chế được.
Không thể ngăn được lòng người, đây là lời mà Mặc Dật đã từng nói, cho nên tôi cứ tùy ý một phen đi.
"Đi thôi, Lục Tư Tề đang chờ." Tôi cầm ô đen, vẫn cầm hương dẫn đường như cũ, tự mình đi về phía trước.
Lục Linh nhìn cây hương dẫn đường kia, cười hắc hắc rất quái dị:
"Trước kia sao lại không nhìn ra cô có gan lớn như vậy, không sợ tôi trực tiếp giết cô sao, rồi mổ bụng lấy con cô ra ư?"
"Bà dám sao?"
Tôi đảo mắt nhìn bà ta, cười khẽ và nói:
"Lục Tư Tề sẽ không bỏ qua cho bà đâu."
Trên mặt Lục Linh hiện lên thần sắc kinh ngạc, liếc mắt nhìn tôi, nói:
"Từ khi nào mà cô biết?"
Trên danh nghĩa bà ta và Lục Tư Tề là mẹ con, nhưng từ sau việc tôi bị hiến tế, mỗi một lần xuất hiện của bọn họ đều là Lục Linh ở phía sau, Lục Tư Tề trở lại đến lúc Lục Tư Tề cùng Mặc Dật kết liên minh, Lục Linh lại giống như chúng tôi, đứng ở trong sân, ngay cả quyền nghe cũng không có, khi đó tôi liền suy đoán, Lục Tư Tề cùng Lục Linh có lẽ là quan hệ chủ tớ, không phải là mẹ con.
"Chắc là lúc bà đến sân nhà tôi."
Bên tai tôi tựa hồ có âm thanh chiêu hồn, âm thanh kia trầm thấp mê người, gọi tên tôi hết lần này đến lần khác, có chút trìu mến lại khẩn thiết, làm cho người ta nghe phải dừng chân, lưu luyến không thôi.
"Vân Thanh, Vân Thanh."
Giọng nói của Mặc Dật càng sốt ruột, xen lẫn cơn giận dữ nặng nề.
Trong tay y có máu của tôi, biết sinh thần bát tự của tôi, huống chi trong bụng tôi còn có huyết mạch của y, có thể chiêu hồn cũng là chuyện bình thường.
Tôi khẽ xoay ô đen lớn, xương rắn lạnh như băng, vừa xoay, những thứ xung quanh lại méo mó nặng hơn nữa, cuối cùng tiếng gọi khiến người ta lưu luyến đã không còn, quả nhiên những thứ tốt đẹp làm cho người ta trầm mê, nhưng không thể quá trầm mê nha.
----
:(( mấy chap sau xoay quanh chuyện bí mật của quá khứ quá, không còn mấy cái kinh dị triết lý, đọc hơi chán các bác ạ.
Tôi dập tắt củi, nắm lấy một bó lớn hương đuổi trùng đặt vào trong than củi đỏ, nhìn khói bốc lên, những con côn trùng độc kia lui về phía sau, bọn Tề Sở vẫn đứng yên bất động tại chỗ, tôi liếc Lục Linh.
Lấy điện thoại di động của Tề Sở ra, gửi tin nhắn cho chị Dương, bảo chị ấy đến cứu bọn Tề Sở.
Tề Sở bọn họ bố trí lâu như vậy, Diêu Linh lại hiểu được rõ ngôn ngữ các tộc Miêu, nghĩ họ đã chuẩn bị rất kỹ thì chắc cũng sắp xếp người gần trại Miêu, chỉ cần nhận được tin tức, tự nhiên sẽ đến rất nhanh.
Lục Linh thấy tôi mê hồn bọn người Tề Sở, tự nhiên hiểu được lựa chọn của tôi, bà ta nắm lục lạc xua đuổi đám trùng độc kia, nhếch khóe miệng lộ ra một nụ cười cổ quái nhìn tôi.
Tôi đem điện thoại di động của mình và Tề Sở đặt cùng một chỗ, rồi lấy xuống cái ô lớn màu đen quấn trên ba lô kia, bung ra!
Một luồng khí tức lạnh như băng đổ ập tới, cảnh bốn phía tựa như méo mó đi một chút, thật giống như cách màn hơi nước nóng rực, nhìn cái gì cũng có chút mơ hồ, nhưng thoáng cái liền tốt lên, trong miệng tôi có ngậm gạo, tay cầm hương dẫn đường, vì có kinh nghiệm quá âm nên cũng không khó chịu lắm.
Lục Linh nhìn chiếc ô kia, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi, trầm giọng nói: .
"Quả nhiên truyền nhân Lỗ Ban vẫn tận trung với nhà họ Vân, đến ô âm dương cũng được làm ra, chỉ vì muốn che đi một sợi huyết mạch trong cơ thể cô, nhà họ Vân các người nhất mạch độc truyền [sinh một], nhưng đời đời không ngã, quả nhiên cũng có chút bản lĩnh."
Tôi cầm ô đi về phía bà ta, vừa đi được hai bước, thì thai quỷ ở trong bụng thấy bất an nên động đậy, nhưng được một lúc thì an ổn lại.
Chẳng qua phía chân trời đột nhiên có một cột sấm sét hiện lên, tôi mơ hồ tựa hồ nghe được âm thanh Mặc Dật rống giận, âm thanh kia tựa hồ vang lên ở trong đầu, rồi chuôi ô dường như có một luồng khí lạnh truyền vào lòng bàn tay, khi nghe kỹ lại thì không còn.
Tôi ngẩng đầu nhìn phương Đông, đó là hướng của Phủ Quân Thái Sơn, nhận việc câu hồn, quản chuyện luân hồi, nhưng tóm lại vẫn có một số việc mà y cũng không thể khống chế được.
Không thể ngăn được lòng người, đây là lời mà Mặc Dật đã từng nói, cho nên tôi cứ tùy ý một phen đi.
"Đi thôi, Lục Tư Tề đang chờ." Tôi cầm ô đen, vẫn cầm hương dẫn đường như cũ, tự mình đi về phía trước.
Lục Linh nhìn cây hương dẫn đường kia, cười hắc hắc rất quái dị:
"Trước kia sao lại không nhìn ra cô có gan lớn như vậy, không sợ tôi trực tiếp giết cô sao, rồi mổ bụng lấy con cô ra ư?"
"Bà dám sao?"
Tôi đảo mắt nhìn bà ta, cười khẽ và nói:
"Lục Tư Tề sẽ không bỏ qua cho bà đâu."
Trên mặt Lục Linh hiện lên thần sắc kinh ngạc, liếc mắt nhìn tôi, nói:
"Từ khi nào mà cô biết?"
Trên danh nghĩa bà ta và Lục Tư Tề là mẹ con, nhưng từ sau việc tôi bị hiến tế, mỗi một lần xuất hiện của bọn họ đều là Lục Linh ở phía sau, Lục Tư Tề trở lại đến lúc Lục Tư Tề cùng Mặc Dật kết liên minh, Lục Linh lại giống như chúng tôi, đứng ở trong sân, ngay cả quyền nghe cũng không có, khi đó tôi liền suy đoán, Lục Tư Tề cùng Lục Linh có lẽ là quan hệ chủ tớ, không phải là mẹ con.
"Chắc là lúc bà đến sân nhà tôi."
Bên tai tôi tựa hồ có âm thanh chiêu hồn, âm thanh kia trầm thấp mê người, gọi tên tôi hết lần này đến lần khác, có chút trìu mến lại khẩn thiết, làm cho người ta nghe phải dừng chân, lưu luyến không thôi.
"Vân Thanh, Vân Thanh."
Giọng nói của Mặc Dật càng sốt ruột, xen lẫn cơn giận dữ nặng nề.
Trong tay y có máu của tôi, biết sinh thần bát tự của tôi, huống chi trong bụng tôi còn có huyết mạch của y, có thể chiêu hồn cũng là chuyện bình thường.
Tôi khẽ xoay ô đen lớn, xương rắn lạnh như băng, vừa xoay, những thứ xung quanh lại méo mó nặng hơn nữa, cuối cùng tiếng gọi khiến người ta lưu luyến đã không còn, quả nhiên những thứ tốt đẹp làm cho người ta trầm mê, nhưng không thể quá trầm mê nha.
----
:(( mấy chap sau xoay quanh chuyện bí mật của quá khứ quá, không còn mấy cái kinh dị triết lý, đọc hơi chán các bác ạ.
Chỉnh sửa cuối: