Truyện Ma [Edit] Âm Hôn Khó Chia Lìa - Tích Vân Khát Vũ

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Mèo A Mao Huỳnh Mai, 31 Tháng năm 2020.

  1. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
    Chương 84.2: Mộng điệp tương tư khổ.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng ba 2022
  2. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
    Chương 85.1: Không mời tự đến yến hội.

    Mọi tìm nhiều nhiều chút mình mới có động lực bạo nè.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có Mặc Dật ra tay, những pháp thuật trên người ba người kia đương nhiên sẽ được hóa giải, sau đó để Đại Bạch canh giữ bọn họ, nếu có dị thường sẽ trực tiếp làm ngất đi.

    Mộng Điệp kia thật là cổ quái, một khi đi tới nơi đó thì sẽ bị dính vào người, mà e rằng đời này sẽ gặp phiền phức.

    Quả nhiên đại lão ra tay là có khác, tôi đã làm đến đầu to ra(*) cũng không thu phục được, còn y chẳng qua là vẫy tay áo thôi.

    (*) Nghĩ đủ cách làm đủ cách.

    Tôi nghiêm túc mà hoài nghi có phải có thứ gì trong tay áo của Mặc Dật không, nếu không sao việc gì y cũng chỉ vẫy vẫy tay áo là đủ vậy.

    Nhưng tôi không dám hỏi câu này ra nha, tôi lái xe chở y đến viện nghiên cứu của chị Dương, y chưa từng đến đó mà tôi đã đến đó mấy lần rồi, nghĩ đến đây thì tôi chợt nhớ ra một điều.

    Lúc rời khỏi nhà của Trần Phi Phàm, Mặc Dật đã yêu cầu tôi ngủ lại chỗ của chị Dương, nói rằng nơi đó an toàn, nếu y chưa đến đấy, thì làm sao lại biết được là an toàn?

    Quay đầu nhìn Mặc Dật, mắt y sáng như đuốc nhìn chằm chằm tôi nói: "Em đang nhìn cái gì?"

    "Em không nhớ đường cho lắm." Tôi lè lưỡi, cảm giác về phương hướng của tôi không tốt chút nào nha.

    Mặc Dật khẽ cười một tiếng, "Muốn hỏi anh khi nào từng đi qua đó, đúng không?"

    Lòng bàn tay cầm vô lăng của tôi ướt đẫm mồ hôi, tôi không tự giác được mà búng búng ngón tay, đối mặt với sự nhìn thấu lòng người của Mặc Dật, khẳng định không thể chơi chiêu trò, chỉ có thể căng da đầu gật gật đầu.

    "Dừng xe sang bên kia, để anh lái." Mặc Dật cũng không né tránh.

    Khi y rẽ và chuyển làn một cách thuần thục, điều đó thực sự chứng minh rằng y đã từng đến đó. Nhưng mà cách nói của y giống với bọn người chị Dương: "Lần trước nói chẳng phải mất đồ hay sao? Bọn họ không nói là mất thứ gì, nhưng có chút lo lắng nên bảo Tề Sở gọi em, anh ra mở cửa, cậu ta đánh liều mời anh qua xem, anh cũng đi xem một chút, quả nhiên là tường đồng vách sắt."

    Tôi nhẹ "Ồ" một tiếng, không để ý lắm đến tin tức này, thản nhiên nói: "Hôm nay là đầu thất của Trần Phi Phàm..."

    Ngày hôm nay có vẻ hơi dài, cho tới bây giờ âm hồn của Trần Phi Phàm vẫn chưa xuất hiện nữa, nhưng cái thứ chết tiệt kia đã xuất hiện, tình huống cổ quái như vậy lại xảy ra.

    "Em quan tâm đến nó?" Mặc Dật trầm giọng nói với tôi: "Đừng quá mức đồng tình, sống chết đều số mệnh, những đứa bé trong toà nhà chứa thai nhi kia còn chưa từng nhìn thấy thế giới này, rồi có thể thế nào chứ?"

    Giọng của y trầm thấp, có chút mơ hồ và tiềm ẩn một chút tức giận.

    Tôi có chút kinh ngạc nhìn y, lại thấy tay cầm vô lăng của y có hơi hơi nổi gân xanh, trong ấn tượng của tôi, dù gặp chuyện gì thì y cũng rất bình tĩnh, nhưng gần đây tâm trạng cũng có chút dao động đến lợi hại.

    Cũng may vị đại lão này lái xe còn nhanh, đến rồi trước cửa hội sở của chị Dương.

    Tường đồng vách sắt cường đại cỡ nào cũng không ngăn cản được Mặc Dật, khi xuống xe, y trực tiếp ôm lấy tôi đi xuyên tường, nhưng vào đến lại thấy phòng thí nghiệm là một khoảng không yên tĩnh, không có bất kỳ tiếng người nào, chỉ có các dụng cụ điện tử đang rung động xì xì.

    Tôi vội vàng đi đến văn phòng tìm chị Dương, lại thấy chị ấy nằm dài trên hành lang, lòng tôi đột nhiên căng thẳng.

    "Còn sống." Mặc Dật chỉ liếc mắt nhìn một cái, rồi nói với tôi: "Ngươi chết rồi còn cần đến sao, trực tiếp gọi hồn qua hỏi việc là xong, nói không chừng còn có thể giúp đỡ em một lúc đó."

    Nói như vậy thật sự có lý nha, nếu chị Dương chết rồi, nói không chừng âm hồn của chị ấy đã đi đến giúp tôi, sẽ không có chuyện không thèm tiếp điện thoại của tôi.

    Nhưng nghĩ lại, cũng có chút kỳ quái, quả nhiên suy nghĩ của Mặc Dật khác hẳn người thường.

    Cô duỗi tay nâng chị Dương dậy, nhéo nhân trung và thắp một nén hương tỉnh thần ở trước mặt chị ấy, một lát sau, chị ấy mới thở hổn hển một hơi mạnh.

    Với vẻ mặt bối rối, chị ấy nhìn lên thì thấy đó là tôi, trong mắt liền lóe lên vẻ xấu hổ, chờ đến khi nhìn thấy Mặc Dật, thì cuống quýt nhảy dựng lên và nói với tôi: "Chị đi sửa sang lại một chút trước, có việc gì lát sẽ nói sau."

    Khi chị ấy rời đi, một mùi vị ái muội bay ngang qua.

    Tôi lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra, Mộng Điệp dường như chính là người dựa vào lan can trong câu lạc bộ nhìn chúng tôi, nếu cô ta cầm điện thoại từ chị Dương, mà lấy theo cách làm của cô ta thì e là đã khiến chị Dương nằm mộng xuân(*).

    (*)Giấc mộng liên quan tới ân ái nam nữ.

    Chị ấy tắm rửa rất nhanh, không còn nhìn ra vẻ xấu hổ của chị Dương nữa, chị ấy nhìn tôi nói: "Bàn tay kia đã bị người phụ nữ kia đoạt đi, cô ta xem ra rất lợi hại, nơi này của bọn chị đối với cô ta mà nói, tất cả trang bị đều giống như hư không. "

    "Không chỉ có nơi này của các người, mà mọi đồ vật trên đời này đều không cản trở được cô ta." Giọng nói của Mặc Dật trở nên lạnh lùng, y nói với chúng tôi: "Các người không định đi cứu người sao? Đi thôi!"

    Editor Alissa
    Cập nhật 6/3/22
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng ba 2022
  3. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
    Chương 85.2: Không mời tự đến yến hội.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi nghe tin y sẵn sàng ra tay, tôi và chị Dương đều vui vẻ ra mặt.

    Như cũ vẫn là y lái xe, có thể do là đàn ông nên đều thích cảm giác được kiểm soát và họ cho rằng phụ nữ lái xe luôn không an toàn.

    Không cần chúng tôi dẫn đường, Mặc Dật liền đậu xe bên ngoài câu lạc bộ và ra hiệu cho tôi ý bảo đi vào.

    Nhưng khi tôi bước vào câu lạc bộ, tôi thấy những người phụ nữ xinh đẹp đều đang đứng ở trong sảnh, trên cầu thang xoắn ốc, và cả lan can tầng hai.

    Một số mặc sườn xám, một số mặc váy, một số khác lại mặc đồ khổng giáo, số nữa thì mặc đồ cưỡi ngựa, và tất nhiên cũng có đủ loại váy áo quyến rũ kiểu hiện đại phương Tây, tất cả đều đứng đó tạo dáng rất quyến rũ, miệng ngâm nga, trên đùi đều đã có ánh bạc lấp lánh.

    A Hà mặc sườn xám ôm ngực đứng ở cầu thang xoắn ốc, ánh mắt mê ly, không còn khí thế vào buổi chiều hôm ấy mà bảo tôi đi mau, cổ đặt một chân trên bậc thang, không ngừng vuốt ve chính bản thân, tựa như sốt ruột không dằn nổi.

    Nhìn thấy trường hợp loại này, tôi và chị Dương đều sững sờ, nhưng cũng không có gì xấu hổ, trước khi vào còn đặc biệt kêu Lạc Lạc xin nó một cốc nước suối lạnh mà uống, có thể cường hồn cố phách, nên tự nhiên não thanh tỉnh, tôi cố ý ngậm vài viên đàn hương, nhưng lại không ngờ vừa đến nơi này, bị bầu không khí lả lướt ở đại sảnh làm mê man, tôi vẫn cảm thấy thân thể không thoải mái như cũ.

    "Lên lầu đi, bọn họ đang chờ." Mặc Dật duỗi tay kéo tôi qua, đối với chị Dương nói: "Nếu đã bày yến tiệc, chúng ta liền cùng đi."

    Vẻ mặt chị Dương lộ ra kinh ngạc mà gật đầu, đi theo sau lưng Mặc Dật cùng tôi, đi lên lầu theo cầu thang xoắn ốc.

    Suốt dọc đường đi, những người phụ nữ đó thở hổn hển nhìn Mặc Dật, quần áo Tần Hán, váy Đường cái gì cũng có hết, lại nhìn trường bào của Mặc Dật, thật giống như đi vào thanh lâu ở thời cổ đại.

    Câu lạc bộ này chỉ có hai tầng, Mặc Dật kéo tôi trực tiếp đi vào phòng tổng thống nơi Viên Hùng từng bao, đẩy cửa ra, thấy Mộng Điệp đang nằm ở giữa, giống như nữ vương, những người hầu ở câu lạc bộ với phần thân dưới trần trụi, quỳ rạp bên cạnh cô ta vừa liếm láp sờ nắn, dùng bất cứ thủ đoạn nào, nhưng trên mặt cô ta lại không hề có vẻ gợi tình, cô ta chỉ lạnh lùng nhìn Mặc Dật nói: "Phủ Quân không hài lòng sao? Con gái chỗ này của tôi phong thái khác nhau, chính là chỗ cực lạc của thiên hạ, dưỡng âm cường dương, lại có thể hấp thụ tinh bồi bổ cơ thể, tại sao Phủ Quân không thử một lần nhỉ? "

    Mặc Dật kéo tôi ngồi ở bên cạnh Mộng Điệp, lạnh lùng nói: "Bổn quân tìm cô muốn đòi người!"

    "Hả?" Mộng Điệp kéo dài giọng nói và cười ha hả nói: "Chính là A Hà à? Cô gái xem hương này đã đến đây hai lần, đều tìm A Hà nhở?

    Cô ta vừa nói dứt lời, A Hà lập tức đẩy cửa bước vào, khi nhìn thấy Mộng Điệp, cổ liền giống như một nữ nô lệ mà bò trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích, nhưng trong miệng lại a a kêu bậy.

    "Nếu Phủ Quân đã muốn đưa đi, vậy thì đi đi." Mộng Điệp vô cùng phóng khoáng phất tay.

    Một người hầu hạ bên cạnh cô ta ngay lập tức bước đến bên cạnh A Hà, đem hai chân của cô ta dang rộng ra và dùng phần dưới thắt lưng đưa vào.

    Mặc Dật thấp giọng ho khan một tiếng, tôi vội vàng cúi đầu xuống, nhưng y có vẻ không hài lòng, nên trực tiếp nhấc tay áo lên che đôi mắt của tôi lại.

    Mặc dù tôi không thể nhìn thấy, nhưng tôi vẫn như cũ là có thể nghe thấy âm thanh rất vui thích của A Hà, thật sự giống như tiến vào cực lạc vậy.

    Chờ đến khi Mặc Dật buông mắt tôi ra, liền nhìn thấy cơ thể của A Hà trắng bệch, mồ hôi lạnh đổ như mưa, cổ nằm rạp trên mặt đất, toàn thân co giật, người hầu kia ở bên hông quấn lấy một cánh tay kỳ quái cỡ một con quái trùng, toàn thân nó trắng đến xuyên thấu, lại giống như con sên, bên trong có vẻ như là trống rỗng, mang theo ánh dưới, thân thể bao phủ bởi những thứ lớn lớn bé bé nhô lên, hai cái râu lại giấu ở dưới thắt lưng của người hầu.

    Nhìn như vậy, có vẻ như con quái trùng này là lấy ra từ trong cơ thể của A Hà.

    "Âm rận đã chui ra, Phủ Quân có thể đưa người đi." Mộng Điệp nhướng mày cười khẽ nói: "Chỉ là đã nhiều năm không gặp, vậy mà Phủ Quân vẫn còn xuất hiện ở nhân gian. Mộng Điệp tưởng rằng Phủ Quân sẽ sống ở Thái Sơn không ra ngoài, vĩnh viễn trấn áp yêu ma của thế gian. Vẫn là lời đồn của trăm nghìn năm kia là sự thật, Phủ Quân đã từng ... "

    "Giải độc." Mặc Dật đột nhiên cắt ngang lời nói của cô ta, nhìn chằm chằm A Hà nói: "Âm rận tách ra khỏi cơ thể, sợ rằng cô ta chỉ có một con đường chết."

    Tôi nghe xong thì sửng sốt, Mộng Điệp vung tay lên, đám người hầu hạ đó lập tức ngã xuống đất, giống như người chết.

    Cô ta chậm rãi đứng lên, cởi áo voan mỏng trên người ra, tôi liền thấy một thân người vô cùng uyển chuyển, làn da đó trắng như ngọc, toàn thân trong suốt như pha lê, tôi xem đến hồn lạc phách trôi, hận là không thể tiến lên sờ một tý.

    Ngay sau đó, tôi cảm thấy cánh tay đau nhói, Mặc Dật hừ lạnh một tiếng nhéo nhéo tôi một cái, đảo mắt nhìn chằm chằm tôi nói: "Bổn quân còn chưa động tâm, em động tâm cái gì?"

    Mộng Điệp bên cạnh cười như chim sơn ca thoát ra khỏi lồng giam, thanh thúy dễ nghe.

    Nghe xong lời này của Mặc Dật làm tôi tức giận thấu trời, lập tức tỉnh táo lại, rồi có chút xấu hổ.

    Này là ở ngay trước mặt tôi còn quyến rũ chồng quỷ của tôi à, mà tôi cư nhiên còn muốn chạm vào cô ta, sự quyến rũ này quá ghê gớm rồi.

    Chỉ là khi quay đầu nhìn Mộng Điệp, cái loại cảm giác kia giống như lại ập đến, tựa như thân thể cô ta được tạc từ tuyết và ngọc, khiến người ta vô cùng muốn lại gần.

    "Cúi đầu nhắm mắt, nín thở định thần." Giọng của Mặc Dật rất bất đắc dĩ, y thở dài: "Người ta thì phải ăn dấm, hoặc là thay thế bổn quân dạy cho một bài học, còn em thì hay quá rồi thích đi ngược, còn háo sắc hơn bổn quân."

    Tôi thú nhận rằng tôi đã làm sai điều gì đó, tôi cúi đầu xuống không dám nhìn lại, nhưng chị Dương bên kia đã quỳ rạp trên mặt đất như người hầu.

    "Phủ Quân thật sự động chân tình rồi hử? Vậy tại sao ngài lại không dám nhìn Mộng Điệp một lần chứ?" Ngay lúc tôi cúi đầu, một cánh tay của Mộng Điệp đã quấn qua cổ Mặc Dật, một cái tay khác hướng dưới phần dưới thắt lưng của y mà tìm kiếm.

    Tôi cúi đầu nhìn bàn tay kia đầu tiên là xuyên vào vạt áo của Mặc Dật, sau đó chậm rãi đi xuống.

    Chỉ nhìn bàn tay này thôi cũng đã khiến miệng lưỡi của tôi khô khốc, hận không thể nắm lấy nó mà hôn lên vài cái.

    Chỉ là nhìn chằm chằm bàn tay rũ xuống bờ vai này, sao thấy có vẻ hơi quen mắt nhỉ?

    Editor: Alissa
    Cập nhật 7/3/22

    Mấy chương này thật là giàu hình ảnh làm xong thấy mình thật là một sắc nữ như chị nữ 9.
     
  4. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
    Chương 86.1: Sao còn háo sắc hơn anh nữa?

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  5. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
    Chương 86.2: Sao còn háo sắc hơn anh nữa?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mặc Dật dựa vào cánh cửa phòng, nhìn những người phụ nữ trong ảnh có đôi mắt chảy máu, trầm giọng nói với tôi: "Ban đầu Mộng Điệp cũng là một cô gái ở thanh lâu(*), sau khi chịu đựng mọi khó khăn, cô ta đã chuộc thân và trở thành một một tiểu thiếp(*) đi theo một người cô ta tự cho là phu quân(*), vì được chủ nhân yêu thích nên cô ta đã bị nữ chủ(*) chặt bỏ tứ chi(*), dùng sâu trùng hút khô máu tủy, rồi ngâm xác cô ta trong suối ở trên núi băng, làm cô ta vĩnh viễn không thể siêu sinh(*).

    (*)Nhà chứa, chỗ buôn bán sắc, tài, dục thời xưa.

    (*) Vợ bé

    (*) Chồng

    (*)Người phụ nữ làm chủ gia đình, vợ chính thức, vợ cả.

    (*)Tay chân.

    (*)Thoát khỏi vòng sống chết, cuộc sống trần thế, để tới cõi cực lạc, siêu thoát theo đạo Phật.

    "Âm hồn của Mộng Điệp sau đó không tan, lang thang tự do đi khắp nơi, bị dâm khí lây diễm mà trở thành dục linh, dưỡng thành âm rận, và tu luyện cơ thể bằng phương pháp hút khí âm dương, thứ duy nhất có thể giải độc là máu xương còn ở trong cơ thể của cô ta. Cô ta bị dục vọng thu hút, nên cũng không dễ dàng xuất hiện, chỉ cần còn dục niệm, cô ta cũng sẽ không biến mất." Mặc Dật trầm giọng, cười trào phúng: "Nhưng phần tứ chi của cô ta vẫn còn chính khí, bất cứ khi nào Mộng Điệp xuất hiện để dẫn các cô gái đi, những phần tay chân bị cụt còn lại sẽ xuất hiện và hy vọng sẽ gặp được người có duyên để cứu những người cô gái kia, để không bước vào vết xe đổ của Mộng Điệp."

    Mặc Dật nói xong quay đầu nhìn tôi: "Có phải mâu thuẫn lắm không? Cơ thể tuy chết lại biết chuộc tội, nhưng âm hồn lại vì oán niệm mà không tiêu tan, gieo tai hoạ kéo dài?"

    "Nhưng đó vẫn là cô ta?" Tôi nghe ra cũng có hơi kỳ quái, nhưng không hiểu sao Mặc Dật lại hiểu rõ Mộng Điệp đến vậy, với tính cách của y, y không nên hiểu rõ người ta mới đúng?

    Hơn nữa lúc ở nhà của Trần Phi Phàm thì y nhìn thấy bàn tay kỳ lạ kia rõ ràng là làm như không quen mà.

    Mặc Dật vươn tay về phía tôi, đột nhiên há mồm mạnh mẽ cắn lên cổ tôi một ngụm, còn trịnh trọng nói với ta: "Xuất thần có hai việc, hỗn loạn sẽ có bắt đầu. Vân Thanh... Vân Thanh..."

    Y thì thào, dùng sức liếm mút mạnh cổ tôi, rồi thở dài: "Anh phải làm sao với em bây giờ?"

    Tôi nghe chỉ cảm thấy mình rất vô tội, tuy rằng những thứ này luôn thích tìm đến tôi, nhưng liên quan gì đến tôi, tôi còn không nghĩ sẽ muốn đụng vào bọn họ đâu.

    "Bổn quân ở nhà chờ em." Mặc Dật dường như cũng không muốn ở chỗ này lâu, liền cắn mạnh lên môi của ta một cái, nói: "Đây là trừng phạt vì ý chí không kiên định của em."

    Môi tôi nóng rát đau nhức, cứ nghĩ đến cảnh mình bị Mộng Điệp thu hút thì hận không thể đập đầu vào tường mà chết đi.

    Chị Dương đã gọi điện và thông báo cho người đến, chị ấy dẫn theo tôi cùng A Hà đợi bên ngoài câu lạc bộ, còn về Viên Hiểu, tôi phải nhờ Viên Hùng đến tìm, mặc dù tôi đã xem ảnh của Viên Hiểu nhưng nó là sáu năm trước, sáu năm qua cũng đã trải qua rất nhiều thứ, vừa rồi tôi chỉ nhìn lướt qua cũng không có nhận ra.

    "A Phàm đâu?" Mất âm rận, cơ thể A Hà chuyển sang màu xanh, còn hơi sưng và chóng mặt, chính là bộ dáng túng dục quá độ, nhìn dáng vẻ âm rận kia cũng không phải là tai hại cho thân thể các cô ấy, ngược lại là che chở thân thể của họ, nhưng mà thế thì chất độc của Mộng Điệp đã xâm nhập vào cơ thể họ như thế nào?

    Tôi đang suy nghĩ lung tung, nghe được cô ta hỏi về A Phàm, tôi ngẩn người ra, nhìn A Hà đứng bên đường, hút thuốc nhả khói, giống như được tái sinh làm người, tôi không biết có nên nói cho cô ta biết chuyện của thằng nhóc không.

    Tôi đành chỉ vỗ bả vai cô ta và nhẹ giọng nói: "Cậu bé nhờ tôi xem hương tìm cô, muốn biết mẹ mình có bộ dạng như thế nào"

    "Thất vọng rồi nhỉ." Giọng của A Hà chua chát, nhìn lại bộ dáng của chính mình, cô ta cau mày không biết nói gì, ngồi bên bồn hoa huýt sáo, mặc kệ người ra vào nhìn quần áo của cổ: "Đừng nói với nó, tôi ở chỗ này."

    Trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy đau xót mà gật gật đầu, có lẽ như vậy cũng tốt.

    Thời điểm Viên Hùng đến, người của chị Dương đã bắt tất cả mọi người ở bên trong rửa sạch, chỉ nói với họ rằng họ đã bị thuốc khống chế, và chị Dương đang nghĩ biện pháp đem việc này cố gắng ém xuống.

    Viên Hùng mất không bao lâu đã tìm thấy Viên Hiểu và định mang nó đi.

    Tôi nhìn thoáng qua Viên Hiểu, thân người nhỏ xinh, xanh xao vàng vọt, da mỏng, cả người vẫn còn hơi đờ đẫn, dù sao bất kể ai đã từng trải qua chuyện này, nếu tỉnh lại sẽ không thể nào chấp nhận được.

    Chị Dương cũng không có ngăn cản, chỉ là bảo anh ta chú ý giấu giếm đi, Viên Hùng hướng về phía tôi gật gật đầu và nói cảm ơn.

    Tôi từ trong ba lô lấy ra một nắm trầm hương đưa cho anh ta, yêu cầu anh ta mỗi ngày thắp một nén hương lên trước khi Viên Hiểu ngủ, tốt nhất là để cô ấy từ từ thả lỏng.

    Viên Hùng nắm lấy hương, ôm Viên Hiểu liền lên xe, cũng không để ý tới Tưởng Chân Trân.

    Chị Dương đương nhiên đang vội vàng bận giải quyết hàng chục người trong câu lạc bộ, và chị ấy chỉ nói với tôi rằng, chị ấy đã mang bàn tay bị đứt lìa của Mộng Điệp trở về, để tôi tự xử.

    Lúc này, tôi mới đảo mắt lại nhìn A Hà, nhưng ngoại trừ thấy vài tàn thuốc bên cạnh bồn hoa thì không thấy ai, cô ta đã sớm không thấy tung tích đâu.

    Có lẽ cô ta không muốn Trần Phi Phàm lại đến tìm mình, có lẽ cô ta cũng đã có một nơi để đi.

    Việc này đã kết thúc, tuy chưa hoàn thành hết, rốt cuộc có một số việc, không biết thì nhẹ nhàng hơn là biết, nhưng sau đó tôi nghe được chút tin từ chị Dương rằng thực sự có rất nhiều thi thể phụ nữ được giấu trong các bức tường của câu lạc bộ, toàn bộ đều mặc sườn xám bị phong ấn trong tường, âm hồn của họ dính vào bức tranh, theo chị Dương nói bọn họ có thể đã tự nguyện hiến tế cho Mộng Điệp.

    Rốt cuộc, mặc dù Mộng Điệp sử dụng phụ nữ cho mục đích riêng của mình, dùng những người phụ nữ này để phá nhà tan cửa nát đối với gia đình của lũ đàn ông kia, có lẽ là để giúp những người phụ nữ này trả thù.

    Đêm đó tôi không muốn lái xe, vừa hay Nam Nhã đã ngồi xe Viên Hùng tới, còn phía Tưởng Chân Trân lạnh mặt tự mình bắt xe trở về rồi, biểu cảm ấy cũng không có vui vẻ chút nào, ngược lại có chút cô đơn.

    Nam Nhã đã giúp tôi lái xe, ở trong xe còn nói với tôi rằng Tưởng Chân Trân lớn hơn Viên Hùng vài tuổi, chị ta đã từng lui tới với Viên Hùng khi chị ta còn ở cùng với kim chủ. Để Viên Hùng có được thành tụ lớn như vậy, là do Tưởng Chân Trân lấy sắc và tình dục đổi thành tiền cho anh ta, sau này công việc kinh doanh của Viên Hùng được cải thiện, chị ta mới rời kim chủ và kết hôn cùng Viên Hùng.

    Nhưng mấy năm gần đây, Viên Hùng vì tìm Viên Hiểu mà đã tốn rất nhiều thời gian cùng tâm tư, Tưởng Chân Trân cũng đã từng khuyên qua anh ta, nhưng lần nào cũng kết thúc bằng ầm ĩ.

    "Ngoại hình của phụ nữ rất quan trọng, tiền bạc và sự nghiệp cũng vậy." Nam Nhã quay đầu lại nhìn tôi, cười nhạt nói: "Đối với những người như chúng ta, nếu một chân đạp sai, dù có khả năng đi lại, tính là có thể tìm một người chồng tốt, hoặc tự mình nuôi một người chồng đi nữa, thì quá khứ khó chịu này vẫn sẽ đi cùng chúng ta. "

    "Tôi gặp Viên Hùng và Tưởng Chân Trân là vào mười năm trước, khi đó Viên Hùng đổ nước, xách túi cho chị ấy, rất ân cần, nhưng cô xem hiện tại đó, bây giờ anh ta có dùng mắt mà nhìn thẳng vào mắt chị ấy không? Trong mắt chỉ có chán ghét!" Nam Nhã thở dài ngao ngán, tựa như cũng bất đắc dĩ nói: "Phụ nữ cho rằng tình yêu là quan trọng nhất, nên A Trân từ chối làm kẻ thứ ba của kim chủ, tự mình nâng đỡ một người, nhưng cuối cùng thì sao? Đối với đàn ông mà nói, đại cục, sự nghiệp, sĩ diện, gia cảnh, lấy ra đều so với tình yêu là quan trọng hơn? Ai muốn nhìn một người bán thân nâng đỡ mình thành vợ mình chứ?"

    Những gì cô ấy nói rất xúc động, tôi lắng nghe một cách xuất thần, nghĩ đến những lời của Mộng Điệp.

    Biết Phủ Quân trước kia từng động chân tình, nhưng y tự nhúng tay vào việc gì?

    Cô ta rõ ràng là cố ý nói ra, để chọc giận Mặc Dật để bắt y ra tay nặng! Nói cách khắc, vấn đề đằng sau việc "nhúng tay" chính là vảy ngược của Mặc Dật, sợ là có quan hệ tới người dùng hoa mạn thù sa bện vòng hoa.

    Editor: Alissa (9/3/22)
     
  6. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
    Chương 87.1: Mời cô đi gác đêm.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng ba 2022
  7. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
    Chương 87.2: Mời cô đi gác đêm.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  8. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
    Chương 88.1: Lão thử (*) trong quan tài.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Last edited by a moderator: 29 Tháng năm 2023
  9. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
    Last edited by a moderator: 29 Tháng năm 2023
  10. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
    Chương 89.1: Trả thù khác nhau.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi nghe Lạc Lạc nói trong quan tài đầy chuột, tôi càng cảm thấy kỳ quái hơn, tiếng cào xung quanh linh đường chậm rãi truyền đến, còn có những tiếng kêu chi chi, giống như thật sự có rất nhiều chuột.

    Dù sao tôi cũng không muốn thực sự canh giữ linh đường này, tôi chỉ là vì tình người và sỉ diện nên mới qua đây, tôi vội vàng xoay người đi hướng về phía cửa, vừa đi vừa hét lên: "Chú Tám, chú Tám, nơi này có rất nhiều chuột! "

    Nhưng khi vừa xoay người đi, tôi thấy cánh cửa linh đường lẽ ra đang mở toang lại không hiểu vì sao đã bị đóng chặt, kéo như thế nào cũng kéo không ra, bất kể tôi đập lên thế nào thì ở bên ngoài cũng không có ai để ý đến.

    Mà âm thanh cào cấu càng lúc càng rõ ràng, dường như là từ bên ngoài truyền đến.

    Trong lòng tôi đột nhiên nảy sinh ý nghĩ xấu, khi dì tám đeo khăn hiếu cho tôi tôi liền nghĩ tới, tôi không sợ quỷ nháo gì gì đó, tôi sợ là bọn họ trực tiếp hung hãn đến giết tôi, vậy thì tôi thật sự không thể trở tay.

    Tôi không bỏ cuộc, dùng sức kéo mạnh cánh cửa, nhưng cánh cửa thực sự đã bị người ta khóa chết từ bên ngoài.

    Tôi đảo mắt nhìn bốn phía, liền phát hiện linh đường đặt ở gian nhà chính, nhà của thôn trưởng ở là một tòa nhà ba gian xây dựng mấy năm gần đây, cầu thang có một cái hàng hiên đặc biệt, nhà chính ở giữa, trừ bỏ cửa lớn, không có cửa sổ, cho nên chỉ cần đóng cửa lớn, bên trong có bất kỳ thứ gì cũng đều không ra được.

    "Cô Vân Thanh?" Lạc Lạc lo lắng nhìn tôi, nắm lấy góc áo của tôi, nhỏ giọng nói: "Con sợ..."

    Tôi vội vàng vỗ bả vai an ủi con bé, đưa tay ra muốn lấy điện thoại nhưng phát hiện điện thoại đã để trong ba lô, đã không biết hướng đi mà ba lô cũng bị bọn họ lấy mất, họ cũng thật sự là rất cẩn thận!

    Tiếng cào và tiếng kêu chi chi của lũ chuột ở ngoài cửa ngày càng rõ ràng hơn, nhưng chúng không có tiến vào, tôi dứt khoát kéo Lạc Lạc và nói: "Những con chuột trong quan tài kia có hình dạng gì?"

    "Nó giống hệt như hai con chó con khi mới được sinh ra, toàn bộ đều đo đỏ, không có lông. Chị Nam Nhã nói con chuột nhỏ đều là như vậy á?" Lạc Lạc mở mắt vô tội nhìn tôi: "Chị ấy có đưa cho con cùng Đại Bạch xem ảnh, nên con biết đó là chuột con."

    Chuột con không lông?

    Trong mắt tôi hiện lên nghi hoặc, rồi lại không biết chuyện gì đang xảy ra, một người còn không đủ sao, còn muốn đem những thứ này chôn cùng?

    Tôi lớn tiếng hét to vài câu, nhưng không có bất luận ai đáp lại, nhìn dáng vẻ của chú Tám dì Tám thì chắc chắn họ đã hạ quyết tâm để chỉnh tôi.

    Tôi trực tiếp rút câu hồn liên của Mặc Dật ra và thử dùng tay lắc lắc, tuy rằng tôi không giỏi bằng Mặc Dật, việc gì y cũng chỉ cần vẫy tay áo là có thể làm được, nhưng tôi động tay vào nhiều thì cũng có thể mà nhỉ?

    Nhưng khi tôi vừa vung câu hồn liên lên, bốn phía của chiếc nắp quan tài đột nhiên kêu lên hai tiếng lạch cạch rồi văng ra.

    Nắp quan tài là làm bằng thân cây bách, cực dày và nặng, đó là một cái nắp che lớn, vậy mà lại bị bật ra.

    Lạc Lạc sợ hãi đến mức hét lên một tiếng: "Có quỷ!" Sau đó nó thu mình núp ở phía sau tôi và không động đậy, tôi cầm câu hồn liên, ngẩng đầu lên nhìn nhìn khắp nơi, quả nhiên, tôi nhìn thấy ánh đèn xanh nhấp nháy của máy theo dõi ở góc tường, chắc là chú Tám và những người khác đang theo dõi động tĩnh của tôi.

    Cảm giác áy náy ở trong lòng tôi vào lúc này đã từ từ biến mất.

    Mặc Dật cùng Quảng Tế đều có thể thờ ơ lạnh nhạt quan sát từ bên ngoài, nhưng bọn họ lại không dám tìm cách trả thù Mặc Dật cùng Quảng Tế, vì vậy họ chỉ nhặt quả hồng mềm lên bóp thôi, chỉ biết trả thù tôi?

    Những người đàn ông nhà họ Vệ đó đã tra tấn một cô gái như thế, khiến cô ấy không có được sự bình yên ngay cả sau khi cô ấy đã chết, làm cho linh hồn cô ấy tiêu tan không có nơi nào để đi, bọn họ vốn là đáng chết, tôi không cứu người gặp nạn thì thành tôi làm sai ư?

    Ta nhìn chằm chằm ống kính bằng lỗ kim của máy theo dõi, cười cười, trực tiếp thu tiểu quỷ Lạc Lạc đang sợ quỷ vào trong lá huyết phù, rồi tôi nắm câu hồn liên đi về phía quan tài.

    Như Lạc Lạc đã nói, bên trong được bao phủ dày đặc bởi những con chuột nhỏ, màu đỏ và mềm mềm, như thể chúng vừa mới sinh ra vậy, họ có thể tìm được đầy một quan tài như này cũng coi như là hay. Bởi vì nó quá dày đặc nên tôi cũng không thể nhìn thấy bên trong liệu có còn thi thể hay không, có điều cũng không còn quan trọng nữa.

    Chỉ là thực ra nắp quan tài này có gắn lò xo và được điều khiển từ xa, e là họ đã tốn không ít tâm tư, thảo nào khi tôi ốm nhiều ngày như vậy cũng không làm phiền tôi, hóa ra là để chuẩn bị mấy thứ này.

    Đúng lúc này, bên góc cửa lớn bị thủng một lỗ, một con chuột hôi có lông xám, dài bằng chiếc đũa từ lỗ chui vào, nó tủng tủng cái mũi để ngửi mùi rồi đột nhiên lao thẳng về phía quan tài.

    Phía sau con chuột lớn, có một con chuột chũi, nó kêu chi chi gọi bậy, rồi cũng tò vò chui từ cửa vào.

    Nhưng lũ chúng nó không lao về phía tôi, mà đi về hướng của quan tài.

    Tôi loay hoay mãi cũng không nghĩ ra, nhưng sau khi con chuột lao vào thì lại nghe thấy tiếng kêu chi chi của chuột con, trong lòng tôi vẫn chưa biết chú Tám và bọn họ làm thế là để làm gì.

    Chuột á, là con vật rất yêu thương đàn con và chúng thường ẩn náu khá tốt, nhưng một khi chúng bị sợ hãi liền sẽ giống như con thỏ, chúng sẽ tự ăn thịt đàn con của mình, vì nghĩ rằng nơi an toàn nhất là trong bụng của chúng.

    Chẳng lẽ chú Tám muốn cho chuột ăn?

    Chuột bị giật dây kéo vào trong quan tài, tôi thử đứng trên ghế đẩu bên cạnh liếc nhìn vào trong, lại thấy trong quan tài đã đầy chuột, như cũ vẫn không nhìn ra bên dưới có thi thể nào hay không, có điều những con chuột trong quan tài rất kích động, vô cùng khủng bố, đúng là cái gì mà nhiều thì đều sẽ rất doạ người.

    Có lẽ con chuột con đã bị cắn, đám chuột lũ lượt bò ra bò vào, có thể nhìn thấy lông của chúng từ từ dính máu cùng thịt nát, nhìn qua vừa dơ vừa lộn xộn.

    Tôi nhìn một hồi, đột nhiên nhớ ra gì đó.

    Editor: Alissa (16/3/22)
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...