Chương 172.2: Quá khứ phủ đầy bụi.
[hide]Nói xong, anh ta liền nở nụ cười, trong nụ cười đó có mười phần trào phúng: "Vu cổ gặp họa, phủ quân Thái Sơn trấn ở Thái Sơn không xuất hiện, đế vu Vân Nga vì bảo vệ truyền nhân của vu tộc nên thân chết hồn tan."
Tôi không biết vì cái gì, đột nhiên cảm giác tim mình co rút từng đợt gây đau đớn, không rõ vì sao tình cảm của Mặc Dật đối với đế vu Vân Nga sâu nặng như thế, y tìm mọi cách, trải qua ngàn năm cũng muốn làm cô ta sống lại, thì vì sao lúc ấy lại thấy chết mà không cứu?
"Hoàng gia vô tình, huống chi là huyết mạch Thiên Đế."
Bố Đạm Trần quay đầu nhìn tôi, ánh mắt rơi vào trên bụng tôi:
"Vân Thanh, chúng ta nghĩ chính là mình còn sống, nhưng bọn họ nghĩ chính là tất cả mọi người trong thiên hạ đều an ổn sống. Ở đại nghĩa thiên hạ, trước mặt chúng sinh, tính mạng của tôi và cô thì tính là cái gì, bọn họ làm không sai. Tôi không hận, cũng không oán ai, tôi chỉ muốn sống, để nhà họ Bố đều sống tốt. Cho nên, tôi sẽ âm thầm bồi cô đi Miêu Trại, sau khi cứu bà ngoại cô ra, cô cho tôi vài giọt huyết mạch Thiên Đế, để nhà họ Bố của tô có thể sống sót."
"Mặc Dật?" Tôi quay đầu nhìn Bố Đạm Trần, máu của Mặc Dật tôi đã nuốt qua hai lần, có thể ngăn chặn Thiên Thủy nhưng đối với thần hồn lại gây thương tổn, nghĩ đến huyết mạch thiên đế cũng coi như mạnh rồi.
Nhưng Bố Đạm Trần lại lắc đầu, nhìn bụng nhỏ của tôi nói: "Mặc Dật là cháu của Thiên Đế, huyết mạch quá mạnh, không phải thứ chúng tôi có khả năng chịu đựng, tôi muốn là máu của đứa nhỏ trong bụng cô."
Nói xong anh ta tiến đến trước mặt tôi, khẽ cười nói: "Cho nên cô xem, tôi có thể che chở cô sinh ra đứa bé, khoản mua bán này rất có lợi."
Tôi cười khổ sở, đem đồ vật bên cạnh cất kỹ, rồi nhìn Bố Đạm Trần: "Nhớ phá hủy con rối kết duyên của tôi và Lục Tư Tề."
Anh ta vẫn chưa trả lời, chỉ nặng nề nhìn phần đất âm u đối diện, khoát tay áo với tôi.
Vết thương vừa cắt trong lòng bàn tay lại khép lại như cũ, chẳng qua vẫn để lại một vết sẹo rõ ràng.
Xem ra ai cũng không dễ chịu..
Lúc tôi trở vào sân nhà, Tề Sở vừa vặn đổ dầu ớt lên phi lê cá, mùi thơm tỏa ra đầy phòng, trên phi lê cá trắng như tuyết có trải hương thảo xanh biếc, dầu ớt đỏ tươi từ trên cao lăn xuống, làm ngón tay người ta muốn nhúc nhích.
Anh ta làm đầy một bàn thức ăn, Diêu Linh, Trần Danh, Mạc Văn cùng Thư Vọng Nguyệt bọn họ đều đến, tất cả mọi người vui vẻ ăn.
Tôi thì không có khẩu vị gì, uống canh nhìn Tề Sở nói: "Ngày mai tôi sẽ khởi hành đi Miêu trại, anh ở lại trông sân nhà đi."
"Tôi đi cùng cô, để bọn họ ở lại trông Hồ Hách."
Tề Sở bị phi lê cá làm cay đến hít hà, nhưng đũa thì vẫn gắp lia lịa: "Người của phủ Thiên Sư dẫn người đi Thái Sơn tụ tập, cho nên để tôi đi cùng cô, cái này chúng tôi đều sắp xếp xong, cô không cần lo lắng."
Không phải là tôi không cần phải lo lắng, mà là tôi không được biết gì.
Tôi uống canh xong, nhìn thoáng qua Tề Sở, môi miệng anh ta bị cay đến hơi sưng lên, nhưng hai mắt hắn sáng ngời, giống như ngoại trừ đồ ăn thì không có gì khác có thể lọt vào mắt anh ta.
Cho dù tôi nhìn chằm chằm anh ta, người trên bàn đều nghi hoặc nhìn chúng tôi, thì anh ta hình như cũng không quan tâm, giống như Mặc Dật, rõ ràng đút máu vào miệng tôi, nhưng vẫn không chịu mở mắt nhìn tôi, bọn họ đều đang trốn tránh tôi.
Trong lòng tôi thở dài một hơi, xoay người lên lầu, đem móng tay chân của Bố Đạm Trần nghiền thành bột, chiếu theo công thức trong trí nhớ thêm gia vị, đem máu của ông ta hợp lại với bột, lại chít hai giọt máu của mình, đem tờ giấy viết tên cùng sinh nhật bát tự kia đốt cũng cùng nhau ném vào bên trong.
Cộng Xá Hương kỳ thật cũng không phiền phức, chẳng qua thêm một vị tủy người, bên trong lại có tóc làm dẫn, có lẽ đốt lên sẽ có mùi vị hẳn là không dễ ngửi.
Nếu Bố Đạm Trần đã đem thành ý đưa đến chỗ tôi, tôi tự nhiên cũng sẽ không giả tạo già mồm nói không cần.
Chuyện xưa của anh ta kể rất hay, lúc tôi nghiền móng tay cũng đã tra qua tư liệu, Hán Vũ Đế đến điện Thừa Bình gặp Tây Vương Mẫu xác thực là có ghi chép lại, tám lần lên Thái Sơn cũng có ghi chép, lúc vu cổ gặp họa Thái Tử Lưu Cứ cũng chết thảm, những thứ này đều là sự thật, nhưng ai biết Bố Đạm Trần thêm bao nhiêu vật liệu ở bên trong, cho nên có thể khống chế anh ta thì cứ khống chế vậy.
Thời gian không kịp, tôi đem hương chế xong đặt ở bên lò sấy khô, chờ khô xong, lấy ra ban công, trước tiên thắp một nén hương thơm, tâm trầm xuống, đốt cộng xá lên.
Quả nhiên mùi đó đúng là rất hôi thối, tóc khét cùng với mùi thối rữa cho dù có cho thêm nhiều hương vị hơn nữa cũng không thể chèn ép được.
Tay tôi vuốt ve chiếc vòng bạc của bà ngoại, nhìn khói vừa bốc lên trên không trung cao rồi như nước tản ra, thật giống như khi Mặc Dật ngâm mình trong suối lạnh, đầu ngón tay khuấy nhẹ lên từng vòng gợn sóng.
Vì sao trước kia y không cứu đế vu Vân Nga, lại muốn nghĩ ra cách làm cô ta sống lại?
Trước kia tôi luôn tò mò, vì sao Mặc Dật đề cập đến sách xem hương nhiều hơn so với bà ngoại, còn có rất nhiều thứ mà nơi này của bà ngoại lại không có, rõ ràng đã thất truyền, nhưng y đều có thể mang đến cho tôi.
Nghĩ đến lấy quan hệ giữa đế vu Vân Nga cùng y, có lẽ cô ta để một số sách mình tu tập ở chỗ y, cũng không có gì lạ.
"Cộng xá?" Đúng lúc này, phía sau tôi đột nhiên truyền đến thanh âm nghi hoặc của Mặc Dật.
Tôi nhìn cộng xá đã sắp cháy xong, quay đầu nhìn y.
Y khẽ cau mày, trong mắt mang theo chút nghi hoặc, một người mặc trường bào, ở trong căn nhà gỗ mới xây, làm nổi bật cả người giống như tùng bách, kể cả gương mặt tuấn tú làm cho người ước gì có thể gặp một lần trước khi chết, có sự trong trẻo nhưng lạnh lùng.
"Anh đây vừa ngửi đã biết?"
Tôi khẽ đè nén những con sóng trong lòng, khẽ thở ra: "Có lẽ trước kia cũng đã ngửi qua đi."
"Em và ai?"
Mặc Dật đột nhiên đến gần, trong đôi mắt đen kịt giống như có sóng gió âm u dâng lên: "Ai mà ngay cả mạng cũng cho em, nguyện cùng em chịu đựng, cam tâm cùng em chết?"[/hide]
Tôi không biết vì cái gì, đột nhiên cảm giác tim mình co rút từng đợt gây đau đớn, không rõ vì sao tình cảm của Mặc Dật đối với đế vu Vân Nga sâu nặng như thế, y tìm mọi cách, trải qua ngàn năm cũng muốn làm cô ta sống lại, thì vì sao lúc ấy lại thấy chết mà không cứu?
"Hoàng gia vô tình, huống chi là huyết mạch Thiên Đế."
Bố Đạm Trần quay đầu nhìn tôi, ánh mắt rơi vào trên bụng tôi:
"Vân Thanh, chúng ta nghĩ chính là mình còn sống, nhưng bọn họ nghĩ chính là tất cả mọi người trong thiên hạ đều an ổn sống. Ở đại nghĩa thiên hạ, trước mặt chúng sinh, tính mạng của tôi và cô thì tính là cái gì, bọn họ làm không sai. Tôi không hận, cũng không oán ai, tôi chỉ muốn sống, để nhà họ Bố đều sống tốt. Cho nên, tôi sẽ âm thầm bồi cô đi Miêu Trại, sau khi cứu bà ngoại cô ra, cô cho tôi vài giọt huyết mạch Thiên Đế, để nhà họ Bố của tô có thể sống sót."
"Mặc Dật?" Tôi quay đầu nhìn Bố Đạm Trần, máu của Mặc Dật tôi đã nuốt qua hai lần, có thể ngăn chặn Thiên Thủy nhưng đối với thần hồn lại gây thương tổn, nghĩ đến huyết mạch thiên đế cũng coi như mạnh rồi.
Nhưng Bố Đạm Trần lại lắc đầu, nhìn bụng nhỏ của tôi nói: "Mặc Dật là cháu của Thiên Đế, huyết mạch quá mạnh, không phải thứ chúng tôi có khả năng chịu đựng, tôi muốn là máu của đứa nhỏ trong bụng cô."
Nói xong anh ta tiến đến trước mặt tôi, khẽ cười nói: "Cho nên cô xem, tôi có thể che chở cô sinh ra đứa bé, khoản mua bán này rất có lợi."
Tôi cười khổ sở, đem đồ vật bên cạnh cất kỹ, rồi nhìn Bố Đạm Trần: "Nhớ phá hủy con rối kết duyên của tôi và Lục Tư Tề."
Anh ta vẫn chưa trả lời, chỉ nặng nề nhìn phần đất âm u đối diện, khoát tay áo với tôi.
Vết thương vừa cắt trong lòng bàn tay lại khép lại như cũ, chẳng qua vẫn để lại một vết sẹo rõ ràng.
Xem ra ai cũng không dễ chịu..
Lúc tôi trở vào sân nhà, Tề Sở vừa vặn đổ dầu ớt lên phi lê cá, mùi thơm tỏa ra đầy phòng, trên phi lê cá trắng như tuyết có trải hương thảo xanh biếc, dầu ớt đỏ tươi từ trên cao lăn xuống, làm ngón tay người ta muốn nhúc nhích.
Anh ta làm đầy một bàn thức ăn, Diêu Linh, Trần Danh, Mạc Văn cùng Thư Vọng Nguyệt bọn họ đều đến, tất cả mọi người vui vẻ ăn.
Tôi thì không có khẩu vị gì, uống canh nhìn Tề Sở nói: "Ngày mai tôi sẽ khởi hành đi Miêu trại, anh ở lại trông sân nhà đi."
"Tôi đi cùng cô, để bọn họ ở lại trông Hồ Hách."
Tề Sở bị phi lê cá làm cay đến hít hà, nhưng đũa thì vẫn gắp lia lịa: "Người của phủ Thiên Sư dẫn người đi Thái Sơn tụ tập, cho nên để tôi đi cùng cô, cái này chúng tôi đều sắp xếp xong, cô không cần lo lắng."
Không phải là tôi không cần phải lo lắng, mà là tôi không được biết gì.
Tôi uống canh xong, nhìn thoáng qua Tề Sở, môi miệng anh ta bị cay đến hơi sưng lên, nhưng hai mắt hắn sáng ngời, giống như ngoại trừ đồ ăn thì không có gì khác có thể lọt vào mắt anh ta.
Cho dù tôi nhìn chằm chằm anh ta, người trên bàn đều nghi hoặc nhìn chúng tôi, thì anh ta hình như cũng không quan tâm, giống như Mặc Dật, rõ ràng đút máu vào miệng tôi, nhưng vẫn không chịu mở mắt nhìn tôi, bọn họ đều đang trốn tránh tôi.
Trong lòng tôi thở dài một hơi, xoay người lên lầu, đem móng tay chân của Bố Đạm Trần nghiền thành bột, chiếu theo công thức trong trí nhớ thêm gia vị, đem máu của ông ta hợp lại với bột, lại chít hai giọt máu của mình, đem tờ giấy viết tên cùng sinh nhật bát tự kia đốt cũng cùng nhau ném vào bên trong.
Cộng Xá Hương kỳ thật cũng không phiền phức, chẳng qua thêm một vị tủy người, bên trong lại có tóc làm dẫn, có lẽ đốt lên sẽ có mùi vị hẳn là không dễ ngửi.
Nếu Bố Đạm Trần đã đem thành ý đưa đến chỗ tôi, tôi tự nhiên cũng sẽ không giả tạo già mồm nói không cần.
Chuyện xưa của anh ta kể rất hay, lúc tôi nghiền móng tay cũng đã tra qua tư liệu, Hán Vũ Đế đến điện Thừa Bình gặp Tây Vương Mẫu xác thực là có ghi chép lại, tám lần lên Thái Sơn cũng có ghi chép, lúc vu cổ gặp họa Thái Tử Lưu Cứ cũng chết thảm, những thứ này đều là sự thật, nhưng ai biết Bố Đạm Trần thêm bao nhiêu vật liệu ở bên trong, cho nên có thể khống chế anh ta thì cứ khống chế vậy.
Thời gian không kịp, tôi đem hương chế xong đặt ở bên lò sấy khô, chờ khô xong, lấy ra ban công, trước tiên thắp một nén hương thơm, tâm trầm xuống, đốt cộng xá lên.
Quả nhiên mùi đó đúng là rất hôi thối, tóc khét cùng với mùi thối rữa cho dù có cho thêm nhiều hương vị hơn nữa cũng không thể chèn ép được.
Tay tôi vuốt ve chiếc vòng bạc của bà ngoại, nhìn khói vừa bốc lên trên không trung cao rồi như nước tản ra, thật giống như khi Mặc Dật ngâm mình trong suối lạnh, đầu ngón tay khuấy nhẹ lên từng vòng gợn sóng.
Vì sao trước kia y không cứu đế vu Vân Nga, lại muốn nghĩ ra cách làm cô ta sống lại?
Trước kia tôi luôn tò mò, vì sao Mặc Dật đề cập đến sách xem hương nhiều hơn so với bà ngoại, còn có rất nhiều thứ mà nơi này của bà ngoại lại không có, rõ ràng đã thất truyền, nhưng y đều có thể mang đến cho tôi.
Nghĩ đến lấy quan hệ giữa đế vu Vân Nga cùng y, có lẽ cô ta để một số sách mình tu tập ở chỗ y, cũng không có gì lạ.
"Cộng xá?" Đúng lúc này, phía sau tôi đột nhiên truyền đến thanh âm nghi hoặc của Mặc Dật.
Tôi nhìn cộng xá đã sắp cháy xong, quay đầu nhìn y.
Y khẽ cau mày, trong mắt mang theo chút nghi hoặc, một người mặc trường bào, ở trong căn nhà gỗ mới xây, làm nổi bật cả người giống như tùng bách, kể cả gương mặt tuấn tú làm cho người ước gì có thể gặp một lần trước khi chết, có sự trong trẻo nhưng lạnh lùng.
"Anh đây vừa ngửi đã biết?"
Tôi khẽ đè nén những con sóng trong lòng, khẽ thở ra: "Có lẽ trước kia cũng đã ngửi qua đi."
"Em và ai?"
Mặc Dật đột nhiên đến gần, trong đôi mắt đen kịt giống như có sóng gió âm u dâng lên: "Ai mà ngay cả mạng cũng cho em, nguyện cùng em chịu đựng, cam tâm cùng em chết?"[/hide]
Last edited by a moderator: