Truyện Ma [Edit] Âm Hôn Khó Chia Lìa - Tích Vân Khát Vũ

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Mèo A Mao Huỳnh Mai, 31 Tháng năm 2020.

  1. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,873
    Chương 194.1: Chuyện khó xử.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trên đời, cách dễ dàng nhất để nghe được bí mật là nghe ở góc tường, nhưng nghe ở góc tường của Phủ Quân Thái Sơn lại càng kích thích hơn, tôi dường như đã nghe được một bí mật khó tin nào đó, mà làm cả thể xác và tinh thần đều phát run.

    May mắn thay, sau khi trút hết cảm xúc, Mặc Dật cũng không nói gì nữa, chỉ ngây người nhìn bức tượng thần mờ ảo đã trải qua không biết bao nhiêu năm tháng.

    Tượng Thần Hậu Thổ không lớn, tôi muốn ẩn người, nếu không phải hương che giấu hơi thở, thì đến trốn tôi còn không dám trốn, trốn thế này lại là tự mình trấn an bản thân.

    Mắt thấy hương bị dập tắt, Mặc Dật nặng nề thở dài, xoay liền chuẩn bị rời đi.

    Nhưng vừa mới quay người đi, y đột nhiên quay đầu lại nhìn thoáng qua tượng thần.

    Không biết sao tôi lại xui xẻo thế, tôi rất vui vì y định rời đi, nên ghé vào cái khe đó chờ y ra cửa, nhưng tôi không ngờ là vừa lúc bắt gặp ánh mắt của y.

    Ánh mắt lạnh băng của y xuyên qua cái khe nhìn thẳng vào tôi, trầm giọng nói:

    "Nếu đã có người truyền thừa, ngày sau hương khói đừng đứt, người thích mùi thơm nhẹ, không dùng mùi nồng, sớm muộn đốt một lần."

    Nói xong, y lại nhìn thoáng qua tượng thần, rồi biến mất.

    Nói cách khác, từ đầu đến cuối người ta biết tôi ở đây nhỉ? Vậy thì tại sao y còn nói nhiều như vậy?

    Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng phía sau lưng tôi, chờ Mặc Dật rời đi, tôi mới biết được, Mặc Dật có thể đã coi tôi trở thành một trong những người trong đám của Tô Khê, y cho rằng chúng tôi làm miếu Hậu Thổ để tái hiện hậu thế, cho nên chúng tôi mới mở cửa hàng bán ở gần đây, mới đến tế bái Hậu Thổ Nương Nương.

    Hiểu lầm này có vẻ hơi lớn, nhưng hình như đối với tôi lại có điểm tốt.

    Từ tượng thần Hậu Thổ ra, tôi lại thắp một trụ thanh hương, nhìn khuôn mặt vốn đã nhòe đi đến mờ ảo, theo năm tháng lại càng mờ đi, chỉ còn thấy rõ hình dáng của khuôn mặt, lại không biết ngũ quan tròn dẹp ra sao.

    Mặc Dật nói rằng cô có lỗi với Vu tộc, cũng có lỗi với Vân Nga, như vậy mối quan hệ giữa Hậu Thổ và Mặc Dật là gì?

    Lúc trước khi Mặc Dật kéo tôi từ trại Miêu về phủ trạch, y đã đề cập một cách mơ hồ rằng mối quan hệ giữa y và Vân Nga không phải như tôi nghĩ.

    Chuyện đó là bí ẩn nhất, tôi chợt có chút mơ hồ, có lẽ suy đoán ban đầu của tôi đều là sai, nếu đổi lại một hướng suy nghĩ mới thì sao?

    Tôi đã bái lạy tượng thần Hậu Thổ, nghe Mặc Mặc Dật nói xong, tôi cũng không thèm tìm hiểu thêm gì, lại liền lật tảng đá lớn rồi rời đi.

    Bố Đạm Trần ở trong cửa hàng đang may vá gì đó, còn gọi đồ ăn khuya cho tôi:

    "Bị thương nặng thì nằm nghỉ ngơi cho khỏe, ăn chút đồ ngon, thân thể hiện tại của cô, cô không thấy đau, nhưng tôi thì có."

    Vì tôi bị đau và anh ta cũng bị đau, anh ta muốn diễn cho thật nên nói cũng mờ ám quá rồi.

    Bữa tối là canh chim bồ câu, cho gia vị quá nhiều, làm mùi vị quá nặng, làm tôi chợt nhớ tới món canh gà Tề Sở nấu.

    Chỉ là không biết bây giờ anh ta thế nào rồi, sau khi anh ta giết Hà Thúy Miêu, thì hai mắt vẫn đỏ hoe, nhưng sau khi Mặc Dật ra tay thì anh ta cũng bình tĩnh lại, và đi một chuyến quay về Long Hổ Sơn, lần này hỏi nguyên nhân cái chết của Hà Thúy Miêu, thì tại sao anh ta lại phát cuồng?

    Trên người Tề Sở hình như có bí mật gì đó, nhưng tôi không có cơ hội nghiên cứu.

    Tối hôm đó tôi lên mạng tra tư liệu Hậu Thổ, nhưng tra đi tra lại, ngoại trừ điển tịch đạo gia có ghi lại, trong "Sơn Hải Kinh" và "Quốc Ngữ" vẫn còn có điều không chính xác, nếu không cho rằng Hậu Thổ là Tá Huỳnh Đế Chi Thần thì cho Hậu Thổ có thể là nam.

    Sau nửa ngày tra xét, ngoại trừ "Chưởng Âm Dương" hoặc là "Chưởng Vận U Minh" của Hậu Thổ được công nhận, các danh tính khác đều có cao có thấp, cao nhất là Nữ Oa hóa thân, thấp là thần vùng.

    Nhưng từ góc tường của Mặc Dật có thể rõ Hậu Thổ là nữ, còn có quan hệ rất mật thiết với Vu tộc. Mặc Dật ở lại tuyệt địa thiên, sau đó ở Thái Sơn trấn thủ địa phủ U Minh, có lẽ cũng là vì Hậu Thổ.

    Nhưng Mặc Dật chỉ là trút ra hết cảm xúc, lại không nói lại chuyện xưa nào, vì sao y chỉ nhắc đến là làm đầu óc tôi bối rối.

    Trong vô thức, tôi đã lấy ra những mảnh vụn của Vong Trần Châu mà Lục Tư Tề đưa cho, những mảnh vỡ đó phát ra ánh sáng tối như pha lê dưới ánh đèn, chúng rõ ràng chỉ là một số mảnh vỡ không thể nhìn thấy vật chất, một khi lấy ra, thật giống như có vô số tiếng thì thầm vang lên, nghe không rõ lắm, nhưng lại tựa như gần bên tai.
     
    Last edited by a moderator: 29 Tháng năm 2023
  2. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,873
    Chương 194.2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi định đưa tay ra khảy, lại nghe được tiếng trầm thấp của Bố Đạm Trần,

    "Vong Trần Châu chứa quá nhiều ký ức, một khi cô xác định tiếp nhận, đến lúc đó ký ức của Vân Thanh có lẽ chỉ là một giấc mộng Nam Kha. Chủ nhân của Vong Trần Châu đều là tiên thiên chi dân, có thể sống mấy ngàn vạn năm, đã trải qua người thần cùng tồn tại, hoặc là quyền lực từ người đến thần, lại từ mẫu hệ đến phụ hệ trao đổi, trong đó ít nhiều cũng gió nổi mây bay. Trải nghiệm hai mươi mấy năm sống của Vân Thanh đối với người đó mà nói, chỉ là một giấc mộng ngắn khi ngủ gật không được tính là gì, cô xác định muốn chạm vào sao?"

    Tôi thu hồi mảnh vỡ của Vong Trần Châu lại, nhìn Bố Đạm Trần đứng thẳng tắp bên ngoài cửa: "Anh có biết chủ nhân của Vong Trần châu này là ai không?"

    "Không biết."

    Bố Đạm Trần trả lời mà không hề có chút do dự nào, sau đó nói với tôi:

    "Đây là Lục Tư Tề đưa cho cô đúng không? Cô không hiếu kỳ Lục Tư Tề muốn làm gì sao?"

    "Hắn là đàn ông, cho dù Lục gia chủ là Vu Vũ cũng không có khả năng truyền thừa đến đời hắn, Vu tộc đều truyền thừa cho nữ làm chủ. Một khi Vu tộc phục hưng, địa vị của nữ so với nam cao hơn cũng không phải là một điểm nửa điểm. Nhưng hắn vì sao vất vả sống như vậy, lại vào Thi Môn lấy Vong Trần Châu này cho cô?"

    Giọng Bố Đạm Trần càng trầm, cúi đầu nhìn tôi nói tiếp:

    "Vân Thanh, vô luận cô là ai, cô chỉ cần nhớ kỹ là Lục Tư Tề là người đầu tiên tìm được cô, cho nên tạo thành cục diện hiện tại, đều là do hắn gây ra."

    "Không phải đã định trước vào hai mươi bốn năm trước rồi sao?"

    Tôi cất Vong Trần Châu đi, nhìn chằm chằm Bố Đạm Trần mà nói:

    "Hai mươi bốn năm trước Vân Hương vì sao đáp ứng Mặc Dật mười tháng mang thai sinh tôi ra để hồi sinh Vân Nga? Bà ngoại tôi vì sao lại đổi thần hồn của Vân Nga, không cho nàng ta sống lại, mà biến thành tôi? Những chuyện này đã định sẵn từ khi tôi sinh ra, hoặc là nói tại thời điểm Mặc Dật muốn làm Vân Nga sống lại là đã bắt đầu rồi. Anh nói lúc ấy nhà họ Bố đang làm gì?"

    Bố Đạm Trần nghẹn lời, nhìn tôi trầm giọng nói:

    "Trước kia cô cho dù nhìn rõ cũng chỉ là giả ngu, sẽ không hỏi ra, hiện tại ngược lại trực tiếp hơn rất nhiều."

    "Bởi vì tôi không có gì kiêng kỵ nữa."

    Tôi nhìn vào gương ở đầu giường, sờ vào khuôn mặt của chính mình rồi đột nhiên mỉm cười.

    Bố Đạm Trần mặc dù đã phó thác mạng cho tôi, nhưng tóm lại cũng không chịu nói thẳng, mọi người đều có bí mật của riêng mình, ai cũng không chịu nói ra trước.

    Gần đây hao tâm tổn sức quá mức, trong cửa hàng có người rối do Bố Đạm Trần chế canh giữ, dù gì tôi mà gặp chuyện không may thì ông ta càng khó chịu, nên tôi thắp hương an thần yên tĩnh đi vào giấc ngủ.

    Lúc thức dậy mặt trời đã lên cao, dưới lầu có tiếng ầm ĩ day dẳng, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng đàn bà khóc lóc la lối um sùm.

    Phố hương nơi này có bầu không khí tương đối quỷ dị, người bình thường đến đều cảm thấy xui xẻo, mua đồ hỏi hai nhà so sánh giá cả, rồi lập tức liền rời đi, ai cũng không muốn ở lại lâu, trừ phi đắt đến thái quá, mà người bình thường tình nguyện ăn chút thiệt thòi mua đắt tiền để đi sớm, sẽ không cùng chủ tiệm tranh chấp, sợ đụng phải cao nhân ẩn thân, rồi bị kẻ đê hèn hạ chú gì đó, lại thành mất nhiều hơn được.

    Thế là tiếng la lối khóc lóc của người phụ nữ dưới lầu càng thêm lớn, vừa khóc vừa gào thét, hít hít cái mũi nói chuyện, mà phun từ lại rõ gớm.

    Tôi đứng ở bên cửa sổ nghe một tràng, người đó có đủ mười phần khí thế gào:

    "Chồng tôi mệnh khổ quá mà, sao cứ như vậy mà đi, ông ấy chỉ mua nén hương thắp thôi mà, sao lại mất mạng, trời ơi! Các cô các bác đến đây mà xem, cửa tiệm xấu xa này hại người, bán hương có độc. Sau này còn một mình tôi, đàn bà sức yếu tay mềm dẫn theo mấy đứa con nhỏ thì biết phải sống làm sao đây, trời cao có mắt không!"

    Bà ta nói ngắn gọn sự việc, tiện thể còn kể khổ lấy lòng thương.

    Bố Đạm Trần trước giờ luôn tao nhã, tiếp xúc đều là nhân sĩ tu dưỡng, lúc này ba đứa bé ôm chân anh ta, một người đàn bà bám vào chân anh ta vừa lau nước nước mắt nước mũi vừa khóc lóc kể lể, trước cửa tiệm còn có một cái xác phủ vải bố trắng, con phố hương này chưa từng náo nhiệt như vậy, nên các chủ tiệm gần đó thò đầu ra hóng hớt, đối mặt với tình cảnh hỗn loạn và không chịu nổi như vậy, lỗ tai của vị truyền nhân làm con rối lại đỏ lên.

    Thấy anh ta không giải quyết được, tôi rót một ly nước uống để nhuận cổ họng, loại chuyện cãi nhau chửi đổng như này, lúc bé tôi ở trong thôn không hề thua ai, người khác chỉ tôi mắng tôi cái đứa không cha không mẹ con hoang, tôi liền chửi phủ đầu cả nhà đối phương, chửi mà từng câu từng chữ không giống nhau, chỉ là sau này đi học đại học, gặp những đứa trẻ hiểu biết lịch sự trong thành phố, tôi mới bắt đầu tự ti, thu lại tính hoang dã của mình.
     
    Last edited by a moderator: 29 Tháng năm 2023
  3. @Alissa Thông báo: Mình ngừng hẳn truyện này và sang truyện cho thành viên khác làm. Chị ấy sẽ ra truyện trong thời gian tới mong mn vẫn ủng hộ. Thân ái.

    Mèo A Mao Huỳnh Mai: Mình xin được đăng tiếp tục ạ!


    Chương 195.1: Quỷ gặm chân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc xuống lầu cố ý rắc chút tro hương lên lư hương trước, chờ tôi ra cửa, Bố Đạm Trần thấy tôi lập tức hai mắt tỏa sáng, mà người phụ nữ nằm sấp trên mặt đất khóc thấy tôi từ trong cửa hàng đi ra, trực tiếp nhào tới, một tay ôm lấy bắp chân tôi lại bắt đầu gào thét.

    Trường hợp này, giống như trường hợp Bố Đạm Trần khai trương khua chiêng gõ trống là để nổi danh vậy, chẳng qua mục đích này lại là lừa bịp tống tiền.

    Mặc kệ bà ta ôm chân mình, tôi ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào bà ta và nói thẳng: "Muốn bao nhiêu tiền? Nói thẳng ra, chỉ cần cầm tiền rồi thì nói cho tôi biết ai bảo bà đến đây? Nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát để tìm ra nguyên nhân cái chết của chồng bà."

    Trừ phi là hương sư ra tay, nhắm vào việc giết người, bằng không người bình thường mua hương cũng sẽ không bị trúng độc chết, dâng hương chứ đâu phải hít độc đâu, làm sao người ta hít phải khói mà có thể bị sặc chết?

    Đang lúc tôi nói chuyện, hương trong lư hương bay đi, tôi khẽ gạt ra người phụ nữ đó, nhẹ giọng nói: "Nói đi."

    Tro hương đó đã được trộn với hương thảo, người phụ nữ đó chớp chớp mắt, nhưng vẫn ôm chân tôi nhìn ra ngoài.

    Chỉ thấy ở cuối con đường đông nghịt người, một người phụ nữ đang ôm một đứa bé, ánh mắt sâu xa nhìn về nơi này.

    Tuy cách rất xa, không nhìn rõ mặt, nhưng cảnh tượng này rất quen thuộc, tôi lập tức biết là ai.

    Nhất chân định đuổi theo, nhưng người phụ nữ đột nhiên tỉnh lại, ôm lấy tôi nói: "Bà ta yếm Giáng Đầu cho cả nhà chúng tôi, yêu cầu tôi mang con đến gây rối. Bảo là nếu cô không thể tìm ra nguyên nhân cái chết của chồng tôi, cả nhà chúng tôi sẽ phải chết."

    Khó trách bà ta tỉnh lại nhanh như vậy, hóa ra nguyên nhân chính là do Giáng Đầu trong cơ thể.

    Nhưng mà bà ta đến trước cửa hàng của tôi gây chuyện, tôi lại phải giúp bà ta giữ mạng sao?

    Việc này nghĩ làm sao cũng quá vô lý đúng không?

    Khi người phụ nữ đó nói, toàn thân bắt đầu co giật, ôm lấy chân tôi bắt đầu sùi bọt mép, hai mắt trắng dã, lưỡi cũng thè ra như đu dây.

    Nhìn thấy bà ta, ba đứa trẻ đang ôm chân Bố Đạm Trần sợ đến mức đồng loạt gào khóc, không còn ôm chân Bố Đạm Trần nữa mà chạy đến xem mẹ chúng.

    Biết đây là Giáng Đầu tóc bị động, tôi vội ngẩng đầu lên nhìn Hà Thúy Miêu, nhưng không thấy bà ta đâu cả.

    Bây giờ mọi chuyện càng kỳ lạ hơn, bà già Hà Thúy Miêu cứ xuất hiện ở đây, nhưng cơ thể của bà ta lại đang ở chỗ chị Dương từ từ phục sinh, tôi cảm thấy đầu óc của mình đã không còn đủ dùng rồi.

    Những người đi chơi ở phố Hương Hỏa, người nào lại không có chút bản lĩnh thực sự, hầu như ai cũng có thể nhìn thoáng qua thì đã biết bà ta bị trúng Giáng Đầu, cho nên tất cả những người vốn đang xem náo nhiệt lập tức giải tán hết.

    Chỉ còn lại cái xác được phủ một tấm vải trắng, ba đứa trẻ đang gào khóc và người phụ nữ đang liên tục co giật trào ra bọt trắng.

    Tôi và Bố Đạm Trần hai mặt nhìn nhau, nhưng chúng tôi cũng không thể thấy chết mà không cứu.

    Tôi không có sở trường trong việc giải Giáng Đầu, nhưng Bố Đạm Trần có thể lấy Giáng Thủy Tinh ra, cho nên anh ta đương nhiên biết một ít về thứ này, cho dù nhất thời giải không được, thì cũng có thể khống chế.

    Chỉ thấy anh ta nhổ một sợi tóc của người phụ nữ, đi vào nhà rót một cốc nước, sau đó cho sợi tóc vào cốc nước, bóp miệng người phụ nữ rồi trực tiếp đổ vào, không quan tâm đến việc bà ta đang sùi bọt mép.

    Khi Bố Đạm Trần cho uống hết cốc nước, người phụ nữ đó ôm bụng bắt đầu lăn lộn trên mặt đất, những bong bóng trắng ban đầu nôn ra từ từ biến thành màu đen, khi bà ta lăn cũng làm cho nó dính khắp người.

    Sau khi lăn một lúc lâu, bà ta mới dừng lại được, há miệng phun ra một đống thứ giống như sợi tóc, như thể trong bụng chứa đầy sợi tóc, thứ được Bố Đạm Trần cho uống đã lôi chúng ra ngoài.

    Nhìn những sợi tơ trút ra khỏi miệng bà ta, ghê tởm cỡ nào thì khỏi phải nói.

    Sợ nó sẽ ảnh hưởng xấu đến bọn trẻ, tôi đã mang mấy đứa trẻ vào trước, để Bố Đạm Trần chờ người phụ nữ đó nôn ra hết, rửa sạch sẽ rồi lại đi vào.

    Những đứa trẻ đó, đứa lớn hình như bốn năm tuổi, đứa nhỏ nhất hơn hai tuổi, ước chừng một năm một đứa, khoảng cách này đúng là quá gần. Chúng nó khóc làm sao cũng không dỗ được nên tôi đành phải lấy ít thức ăn, rót nước đặt sẵn chờ chúng nó khóc xong.

    Khi Bố Đạm Trần đưa người phụ nữ đó vào, đứa lớn đã lén nhìn vào đồ ăn, đứa nhỏ thì đang nhìn trông mong, nhưng đứa lớn đã giữ chặt nó, không cho nó động tay vào, sự đáng thương đó làm người ta nhìn thấy trong lòng không khỏi chua xót.

    Người phụ nữ đó đã bị Giáng Đầu hành một lần, bây giờ thì yếu ớt nằm trên bàn cằn nhằn, nhưng vẫn không quên tố khổ với tôi, nói mình nuôi ba đứa con nhỏ thật quá khổ.

    Bố Đạm Trần nháy mắt ra hiệu với tôi, rồi gọi thẳng cho cảnh sát.

    Vụ việc này xảy ra ngay trước cửa hàng của chúng tôi, muốn giấu cũng không được, tôi cũng không biết cái bà Hà Thúy Miêu luôn xuất hiện đó là thật hay giả và có ý gì, nhưng điều này luôn là đưa việc "làm ăn" đến cho tôi, tôi cũng đã rất quen rồi, trước đây hầu hết các trường hợp chết người này đều là kiếm chuyện.

    Khi vụ án này được báo cáo, tự nhiên sẽ rơi vào tay chị Dương, đến lúc đó chuyện của Hà Thúy Miêu này đúng là sẽ phải được điều tra kỹ lưỡng.

    Cảnh sát đến rất nhanh, mấy chuyện rắc rối như thế này họ cũng đã gặp nhiều, nên trực tiếp mang xác đi, đưa chúng tôi đến đồn cảnh sát để ghi lời khai, thậm chí mấy đứa trẻ cũng mang đi.

    Nhưng còn chưa tới Cục Cảnh Sát, tài xế lái xe đã nhận được một cuộc gọi, vì thế đã đưa tất cả chúng tôi, bao gồm cả xác chết bị kéo phía sau, trực tiếp đến cổng viện nghiên cứu của chị Dương, chị Dương cũng đang đứng đó đợi chúng tôi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng năm 2023
  4. Chương 195.2: Quỷ gặm chân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thấy chúng tôi xuống xe, cười nói: "Ủa, cửa hàng mới khai trương có mấy ngày thôi mà? Đã có chuyện đến gọi cảnh sát rồi sao?"

    Tôi liếc nhìn người phụ nữ bị trúng Giáng Đầu, ra hiệu cho bà ta vào trước, nhìn vẻ mặt không chút nao núng và vui sướng khi người gặp họa của chị Dương, tôi chợt thấy chị Dương cũng khá dễ thương, có sự phân biệt rõ ràng giữa yêu và ghét.

    Nhân lúc cảnh sát đang di chuyển xác chết, tôi đi đến gần chị ấy và nhỏ giọng nói: "Là xác chết mà các người muốn xem hương kia đã bảo bà ta đến gây chuyện, chị có thể đưa ảnh cho bà ta xem thử có đúng không. Bà ta còn bị yếm Giáng Đầu, hơn nữa xác chết đó của các người còn ôm một đứa trẻ xuất hiện trên phố Hương Hỏa, chị hãy xác nhận xem liệu xác chết đó có còn ở đó hay không?"

    Chị Dương nghe xong, sửng sốt một lúc rồi lườm tôi một cái, sau đó quay người đưa người phụ nữ đó đi nhận diện ai đó.

    Tôi và Bố Đạm Trần, còn có ba đứa trẻ được đưa vào phòng họp, ghi chép gì đó đương nhiên là không có việc gì để làm, cho nên tôi liền trêu chọc ba đứa trẻ.

    Đứa lớn khá hiểu chuyện, ôm đứa nhỏ còn nhẹ nhàng dỗ dành, thỉnh thoảng lại liếc nhìn chúng tôi, rõ ràng là rất căng thẳng, nhưng lại giả vờ không sợ.

    Khi tôi đến có mang theo đồ ăn vặt cho chúng nó, sau khi đưa cho chúng nó và trò chuyện một lúc, tôi mới biết đứa lớn gọi là Ngũ Ngũ, đứa ở giữa gọi là Thất Thất, còn đứa nhỏ gọi là Bát Bát, tên rất trôi chảy.

    "Vậy còn Nhất Nhất với Tứ Tứ đâu?" Tôi nghe vậy có chút vui vẻ, chọc cười nói: "Cha mẹ con sinh nhiều quá nhỉ, sao không gọi là Lục Lục? Lục Lục Đại Thuận không phải rất tốt sao?"

    Vốn tưởng rằng đó chỉ là chọc cười thôi, nhưng nào ngờ Ngũ Ngũ giống như đột nhiên sợ hãi, ôm chặt Bát Bát trong lòng, gân xanh nổi lên trên cổ, đôi mắt nhìn tôi chằm chằm như một con thú nhỏ hung dữ, tiếp theo giống như gà mẹ bảo vệ đàn con của mình ôm cả Thất Thất qua.

    Một đứa trẻ bốn năm tuổi, một tay ôm một đứa, làm sao cũng không bảo vệ được, huống chi bản thân nó cũng run lẩy bẩy, càng nhìn càng đáng thương.

    Tôi hơi ngạc nhiên, cái tên Lục Lục quả thực tốt hơn nhiều so với Thất Thất Bát Bát mà, tại sao không lấy nó?

    Chẳng lẽ vừa rồi giọng điệu của mình không đúng? Hay là Giáng Thủy Tinh tôi sử dụng đã phản tác dụng với Giáng Đầu, nên làm cho đứa trẻ này nhìn tôi với ánh mắt hung dữ?

    Đứa trẻ quá phòng bị, nhất thời cũng không thể chọc ghẹo được nữa, tôi lấy điện thoại di động ra và tiếp tục tra cứu tư liệu, có liên quan đến Thái Sơn Phủ Quân, Hậu Thổ, cùng với Thiên Nhãn gì đó, bất kể đó là sự thật hay không, tôi đều nhanh chóng nhìn xem nó.

    Nhưng chưa xem lại lần thứ hai, chị Dương đã dẫn mẹ của bọn trẻ đến.

    Cảnh sát rất thuận lợi trong việc xác nhận những chuyện như vậy, nhìn thấy vẻ mặt thận trọng của chị Dương, liền biết đã xác nhận người đã yếm gia đình bốn người họ chính là Hà Thúy Miêu.

    Nhưng tại sao lại tìm đến tôi, chị Dương cũng không hỏi, thi thể của người quá cố đã được đưa đi khám nghiệm tử thi, vì vậy tôi đã yêu cầu người phụ nữ giải thích chuyện gì đang xảy ra.

    Người phụ nữ tên là Lương Mỹ Phượng, còn chồng bà ta tên là Ngô Thiên Hùng, trong mấy tháng gần đây không biết tại sao, Ngô Thiên Hùng đêm nào cũng mơ thấy có thứ gì đó cắn vào chân mình, lúc đầu thì không có gì, nhưng dần dần chân ông ta bắt đầu đau, thậm chí không thể đi lại được, chạm vào một chút thì cắn, thật giống như đúng là bị thứ gì đó cắn.

    Sau đó, trên chân thật sự bắt đầu xuất hiện vết cắn, máu từ vết cắn cũng chảy ra, vết thương không lớn, giống như bị chuột hay con gì đó cắn, hơn nữa vết thương cũng từ từ di chuyển lên trên cơ thể, cuối cùng thậm chí còn cắn vào đầu.

    Họ đã lắp camera giám sát trong phòng, cũng đã đi khám bác sĩ, nhưng cũng không phát hiện ra vấn đề gì, họ đã thắp hương lễ Phật, thỉnh tượng Phật, cúng dường Bồ Tát, nhưng đều vô ích, thậm chí còn đổi nhà, nhưng đêm nào cũng bị cắn, kể cả khi không ngủ hoặc ngủ gật hay nghỉ ngơi chốc lát cũng vẫn bị cắn.

    Mới hôm kia, ông chồng nửa đêm tự nhiên tỉnh dậy, nói có gì đó cắn.

    Ông ta bị cắn đứt cổ, cứ như thế mà tắt thở chết.

    Sau đó Lương Mỹ Phượng liền gặp phải Hà Thúy Miêu, bà ta trực tiếp kích hoạt Giáng Đầu trong cơ thể Lương Mỹ Phượng, sau khi đau đến chết đi sống lại, bà ta đành phải nghe lời Hà Thúy Miêu đến cửa hàng của tôi để gây sự.

    Sau khi Lương Mỹ Phượng nói xong, bà ta nằm xuống bàn và khóc lớn, nắm lấy tay chị Dương, yêu cầu chị Dương báo thù cho chồng mình, bắt giữ kẻ đã sử dụng tà thuật đem đi xử bắn.

    Bà ta rất biết nhìn mặt, biết chị Dương lợi hại hơn tôi, bèn phớt lờ tôi, chỉ kéo chị Dương khóc lóc.

    Thấy cảm xúc của bà ta không ổn, chị Dương kêu người mang bà ta đi trước, sau đó hoài nghi nhìn tôi nói: "Tại sao lại tìm cô làm gì? Cô cũng không phải Vân Thanh, luôn có người đưa chuyện làm ăn tới cửa."

    Giọng điệu của chị ấy nửa hoang mang nửa nghi vấn, trong lòng tôi chợt sửng sốt, Hà Thúy Miêu tìm đến tôi, chẳng lẽ bà ta biết thân phận của tôi?

    Tôi không tự chủ được chớp mắt, nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình trên bàn đá hoa cương, sau khi xác định không có vấn đề gì, lúc này mới nói với chị Dương: "Vân Thanh chính là người Vu Tộc mang thai huyết mạch của Thái Sơn Phủ Quân, cũng là truyền nhân của Xem Hương Môn đó sao, cô ấy ở đâu, tôi cũng muốn gặp? Ở chỗ Thi Môn à?"

    Chị Dương nheo mắt nhìn tôi, mỉm cười, quay người gọi điện thoại, sau đó nói với tôi: "Vân Thanh mang thai huyết mạch của Thiên Đế, đương nhiên là Phủ Quân sẽ tự mình chăm sóc, vậy nên cô cũng đừng làm bất kỳ ý tưởng ngu ngốc nào. Đợi lát nữa sư thúc Tề Sở của tôi đến, Hà Thúy Miêu chính là chết ở trong tay cậu ấy, trước tết Trung Nguyên, cậu ấy ở phía trên Cổ Động đã nhìn thấy Hà Thúy Miêu, cũng đang bế một đứa trẻ, các người có thể cùng nhau giải quyết việc này. Nếu không muốn chết, thì đừng hỏi cậu ấy về nguyên nhân cái chết của Hà Thúy Miêu, cô cũng đã thấy cậu ấy nổi điên rồi đấy."

    Nghe những gì chị Dương nói, có vẻ như anh ta có tâm ma gì đó, mà chị Dương và những người khác đang ép Tề Sở phải đối mặt.

    Trong khi chờ đợi Tề Sở, tôi đã hỏi chị Dương về thông tin của vợ chồng Lương Mỹ Phượng, phát hiện cả hai đều là thành lập gia đình lần thứ hai, nhưng điều kỳ lạ là, tình trạng của cuộc hôn nhân đầu tiên của hai người đều không rõ ràng, hơn nữa sổ hộ khẩu của họ cư nhiên thực sự có bốn đứa con, có điều tên không phải là số, đứa lớn nhất là Ngô Phong, đã hơn sáu tuổi, tôi không chắc có phải là Ngũ Ngũ hay không, dù sao thì Ngũ Ngũ trông qua cũng chỉ mới bốn, năm tuổi.

    Có điều đứa nhỏ nhất đúng là hơn hai tuổi một chút, đại khái chính là Bát Bát, bất quá tên thật là Ngô Hư.

    "Những cái tên này đặt đều rất phân tán, Ngô Phong, Ngô Tán, Ngô Phiêu, Ngô Hư?" Tôi đóng tư liệu lại, cau mày hỏi chị Dương: "Đứa bé còn lại trong bốn đứa bé đâu?"

    "Phía sau có giấy chứng tử." Chị Dương không đối xử tốt với tôi như lúc trước đối với Vân Thanh, lấy điện thoại di động gửi một tin nhắn, lạnh giọng nói: "Đứa tên Ngô Tán đó đã chết trong một tai nạn xe cộ."

    Tôi vội vàng lật hộ khẩu sang trang của Ngô Tán, nó hơn năm tuổi, đúng là chỉ sau Ngũ Ngũ, vậy đây là Lục Lục, đã chết hơn một năm rồi, nhưng sao không thấy hủy tên trong hộ khẩu?

    Trong lòng lờ mờ có một cảm giác xấu, bèn nói với chị Dương: "Chị giúp tôi điều tra tình huống cuộc hôn nhân đầu tiên của họ được không, còn có tiền bồi thường cho vụ tai nạn xe cộ của Ngô Tán."

    Nằm mơ thấy thứ gì đó cắn vào gót chân, dường như là oán khí không có chỗ nào để trút, cuối cùng cũng tìm được nơi để trút giận, chẳng hạn tựa như chuyện của Tiểu Hiên Hiên sao?

    Nhưng Ngô Thiên Hùng lại bị cắn chết, điều này thực sự kỳ lạ, có chút giống với công việc làm ăn được đưa đến cho tôi trước đó.

    Những người đến xem hương, cuối cùng cũng đều là trừng phạt đúng tội, dường như có người cố ý đưa những tội nghiệt này đến trước mặt tôi, để tôi đào lên từng lớp một, nhìn thấu nhân tâm hiểm ác.

    Nếu như Lục Lục ở sau Ngũ Ngũ chết vì tai nạn xe cộ, như vậy nếu phía trước thật sự có Nhất Nhất và Nhị Nhị thì sao?

    Hơn nữa nhìn dáng vẻ của Ngũ Ngũ, hình như nó biết điều gì đó, cũng sợ hãi điều gì đó.
     
  5. Chương 196: Dùng con để kiếm ăn

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng năm 2023
  6. Chương 197: Bố Đạm Trần bị thương vô cớ

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng năm 2023
  7. Chương 198: Con sông ăn thịt người

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng năm 2023
  8. Chương 199: Xác chết giống như mới sinh

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
    @bingqing: Ủa truyện này ngưng rồi hả ad?

    Edit: Mình vẫn đang làm nhé, cảm ơn bạn đã ủng hộ ^^
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng năm 2023
  9. Chương 200: Dùng năng lực của mình để kiếm tiền

    Edit :(Xét xu để hạn chế reup, các bạn thông cảm nha) Chương này không hiểu sao bảo hiểm tai nạn lại dễ ăn như vậy, chắc là tác giả nói bà Lương Mỹ Phượng này may mắn gặp toàn chủ đầu óc có vấn đề thôi. Kkkk

    @Vivian Hoang: Có cảm giác hình như Mặc Dật nhận ra Vân Thanh. Cám ơn bạn đã edit tiếp truyện.

    Edit: Cảm ơn bạn đã ủng hộ. Hi hi..
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng năm 2023
  10. Chương 201: Bỏ dao xuống

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lý luận của Lương Mỹ Phượng quá mạnh mẽ, làm cho tất cả mọi người trong lều đều im lặng.

    Tôi nghe cũng cảm giác được một luồng máu từ lòng bàn chân dồn lên đầu, sau đó trong đầu vang lên tiếng ầm ầm, cả người đều sững sờ tại chỗ, bên tai như có tiếng gì đó loáng thoáng kêu gào, nói cái gì đều không nghe thấy rõ ràng, nhưng đáy lòng tôi dường như lại biết những gì tiếng nói đó nói.

    Đột nhiên Bố Đạm Trần vỗ vai tôi, ra hiệu cho tôi đi theo anh ta ra khỏi lều.

    Mấy chiếc máy xúc bên ngoài vẫn đang đào đáy sông, vẫn có những thi thể kỳ lạ được đào lên, nhưng ngoại trừ tiếng máy xúc ra thì mọi thứ khác đều im lặng.

    Người Long Hổ Sơn lặng lẽ cho những thi thể đào được vào túi đựng xác rồi đưa lên xe, lươn thì cho vào thùng..

    Trong lều, chị Dương và những người khác vốn đang tức giận, cũng im lặng.

    Tiếng máy xúc ầm ầm như xua tan đi những tiếng thì thào bên tai, nhưng tôi vẫn cảm thấy khắp người hơi ngột ngạt, giống như đổ mồ hôi vào ngày nắng nóng, toàn thân nhớp nháp và da thịt như không có xúc giác.

    Một lúc sau, Tề Sở theo chúng tôi ra ngoài, đứng ở cửa lều hít một hơi thật sâu, sau đó quay người xin một điếu thuốc từ người bắt lươn bên cạnh.

    Đây là lần đầu tiên tôi thấy Tề Sở hút thuốc, dưới ánh đèn rọi, anh ta bị sặc đến hai mắt đỏ hoe, khói bốc ra từ trong mũi và miệng, anh ta ho sặc sụa như muốn tắt thở, rõ ràng anh ta chưa từng hút thuốc, nhưng vẫn kiên trì hút, hết ngụm này đến ngụm khác, cho đến khi tàn thuốc cháy đến đầu ngón tay, mới ném tàn thuốc xuống đất, dùng mũi chân giậm thật mạnh, quay qua quay lại, không hề có ý định thu chân lại.

    Tôi lặng lẽ quan sát, trong lòng dường như không có chút xao động nào, nhưng lại nghe thấy Bố Đạm Trần trầm giọng nói với tôi: "Buông ra, hít vào đi.."

    Giọng anh ta trầm thấp, có hơi khàn và có chút mê hoặc.

    Tôi khó hiểu nhìn anh ta, lại thấy anh ta cụp mắt xuống nhìn chằm chằm vào tay tôi, nhìn theo ánh mắt của anh ta, tôi thấy tay phải của tôi đang nắm chặt, da dầu trên lòng bàn tay đã bị véo bầm, may mà còn chưa chảy máu.

    Nhưng tại sao tôi không cảm thấy tay mình bị nắm chặt như thế nào, cũng không cảm thấy đau nhỉ?

    "Hít vào đi!" Trong khi tôi đang ngơ ngác nhìn tay mình, Bố Đạm Trần khẽ chọc nhẹ vào huyệt linh đài của tôi.

    Tôi chỉ cảm thấy như có cuống ở cổ, tiếp theo khạc ra một ngụm khí đục, mùi thối rữa nồng nặc của sông hòa lẫn mùi bùn xông vào cơ thể tôi, cơ thể vốn dĩ chết lặng giống như không có cảm giác lập tức thanh tỉnh lại, lòng bàn tay cũng truyền đến cảm giác đau rát.

    "Cô muốn giết bà ta." Bố Đạm Trần lấy ra một chai nước đưa cho tôi, trầm giọng nói: "Tôi nghe nói thường xuyên có người đem chuyện làm ăn đưa đến cho cô, có phải đều là những trường hợp xấu xa của sự tức giận và thù hận không? Cô không bao giờ tự hỏi là tại sao ư?"

    Nước lạnh vào cổ họng khiến đầu óc tôi minh mẫn hơn, nhưng tôi cũng cảm thấy nước này không ngon bằng nước suối lạnh.

    Sau khi uống một ngụm, tôi đổ nước lên bàn tay có bốn vết móng tay thâm tím, cơn đau do nước lạnh kích thích khiến bàn tay tôi co quắp lại hai lần, nhưng cơ thể vốn căng thẳng nãy giờ lại thả lỏng ra một ít.

    "Tôi biết." Ném cái chai đi, tôi mỉm cười với Bố Đạm Trần và nói: "Nhìn thẳng vào trái tim của mọi người để biết sự đen tối của họ, một khi tôi không thể chịu đựng được nữa, tôi sẽ trở thành một con dao trong tay họ."

    Trước kia, tôi đã từng thắc mắc tại sao trong vụ án buôn bán nội tạng chỉ có La Hạnh Hoa và đứa trẻ bị giết, còn Tề Cường được giữ lại, nhưng khi Tề Cường chết, tôi còn cảm thấy hơi hổ thẹn; sau này, trong trường hợp của nhà họ Vệ, cô bé đó đã chết mấy năm, nhưng nhà họ Vệ vẫn sống khỏe mạnh, tôi thấy chết không cứu, bởi vì lúc đó tôi cảm thấy rằng họ đáng bị như vậy.

    Cho đến bây giờ, Lương Mỹ Phượng vẫn cho rằng bà ta "kiếm tiền bằng năng lực", con mất một đứa thì sinh thêm một đứa, loại người này, tôi hận không thể trực tiếp giết chết bà ta.

    Đồng thời, tôi cũng hiểu tại sao Hà Thúy Miêu lại giết Ngô Thiên Hùng, mà không động đến Lương Mỹ Phượng, bởi vì việc ác này, Lương Mỹ Phượng là người cầm đầu, nếu để Lương Mỹ Phượng chết một cách khó hiểu như Ngô Thiên Hùng, hoặc để bà ta bị Giáng Đầu hành tới chết, thì thật sự đúng là xin lỗi những hài cốt của những đứa trẻ ngâm trong bùn dưới đáy sông đó.

    Những đứa trẻ đó mới bao nhiêu tuổi? Đứa nhỏ nhất mới hai tuổi, ở cái tuổi vừa chập chững biết đi, chỉ có thể dang hai tay mỉm cười chờ cha mẹ ôm vào lòng, còn Lương Mỹ Phượng nhìn chúng lớn lên từng ngày, lại giống như chờ thu hoạch tiền bạc.

    Những đứa trẻ nào biết rằng, mỗi lần chúng nhào vào lòng của mẹ, người mẹ chỉ muốn tìm một cơ hội thích hợp để khiến chúng "bất ngờ" chết một cách bi thảm.

    Tôi đột nhiên có chút may mắn vì những đứa trẻ đó trước khi chết không biết Lương Mỹ Phượng đang nghĩ gì, nếu không thì cả thế giới của chúng đã sụp đổ rồi phải không?

    Giống như Ngũ Ngũ, nó chỉ biết bảo vệ cho hai đứa em nhỏ, nhưng lại không dám nói ra suy nghĩ của Lương Mỹ Phượng, mà có lẽ vì nó không chịu nói ra suy nghĩ của Lương Mỹ Phượng mà thôi.

    Trong thế giới của trẻ thơ, mẹ là người quan trọng nhất và là người không muốn rời xa nhất.

    "Chỉ cần nhìn không cần nghĩ, đừng đặt cảm xúc vào đó, một khi đặt vào sẽ rất khó để thoát ra." Bố Đạm Trần đưa cho tôi một chiếc khăn giấy, để tôi lau khô tay: "Phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật (bỏ dao xuống, thành Phật ngay), đây không phải chỉ nói đến việc ngừng sát sinh, mà còn là tự mình nhận ra sai lầm từ đó sinh ra giác ngộ. Chỉ có nhận ra sai lầm của việc sát sinh, thì mới giải thoát được. Còn đối với loại người như Lương Mỹ Phượng, sẽ không bao giờ nhận ra sai lầm của mình, cô cứ mặc kệ bà ta để bà ta xuống địa ngục đi thôi, đừng làm bẩn tay mình."

    Tôi dùng khăn giấy lau tay thật mạnh, cho nên Hà Thúy Miêu không muốn làm bẩn tay mình, vì vậy đã đưa vào tay tôi, để tôi làm điều đó cho bà ta sao?

    Vò nát khăn giấy, tôi đi tới chỗ Tề Sở đang còn đang dùng mũi chân nghiền tàn thuốc, nhìn đôi mắt đẫm lệ đỏ hoe của anh ta: "Hà Thúy Miêu đã làm chuyện trời giận người oán gì khiến anh giết bà ta?"

    Tề Sở đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, nặng nề lui về phía sau hai bước, trong đôi mắt đỏ hoe tràn đầy cảnh giác cùng sát ý nồng đậm.

    Tôi tiến lại gần một bước: "Anh nhìn thấy gì trên người Hà Thúy Miêu, khiến anh không thể không giết bà ta?"

    Tề Sở vì tôi mới quen biết Hà Thúy Miêu, anh ta đã dùng tiền giúp đỡ Hà Thúy Miêu, trả tiền thuốc men cho bà ta, thậm chí còn mơ hồ nói rằng Hà Thúy Miêu giống như mẹ của anh ta.

    Nhưng ngày anh ta giết Hà Thúy Miêu cũng không có dấu hiệu gì, khi tôi và Mặc Dật trở về, chỉ thấy máu vương vãi khắp sàn nhà, cùng với Tề Sở đã kiệt sức, kể từ đó, anh ta không nói một lời nào về chuyện này, chị Dương và Mặc Dật họ cũng đều không hỏi tới, cũng không đề cập.

    Tôi không nghĩ rằng Tề Sở có thể tìm ra bất cứ điều gì, điều duy nhất có thể khiến anh ta giết Hà Thúy Miêu là đôi mắt của anh ta.

    Đôi mắt bẩm sinh đó, Tề Sở cho rằng không thể thoát khỏi số phận Thiên Nhãn.

    "Tránh ra!" Thấy tôi đến gần, Tề Sở giương đôi mắt đỏ hoe nhìn tôi chằm chằm: "Đừng hỏi tôi!"

    "Tề Sở, anh không dám đối mặt sao?" Tôi vẫn tiến lên một bước, cùng anh ta bốn mắt nhìn nhau, nhìn sát ý trong mắt anh ta tụ lại từng chút: "Rõ ràng là anh đã làm điều mà anh cho là đúng, tại sao lại không dám nói ra, anh đã thấy gì!"

    "Bà ta đáng chết, tôi nên xé xác bà ta ra thành từng mảnh, đốt cháy thành tro, không nên để bà ta có cơ hội sống lại!" Tề Sở đột nhiên điên cuồng hét lên, quay người định chạy ra ngoài.

    Tôi vội giơ tay châm nén hương mê hồn, dẫn về phía anh ta.

    Làn khói nhẹ nhàng bay bổng, tâm tình của Tề Sở đang bất ổn, khí huyết dâng trào, nên rất dễ bị trúng chiêu, chỉ một lúc sau đã ngã xuống đất.

    Bố Đạm Trần đảo mắt nhìn tôi, đành vác Tề Sở lên, đi về phía chiếc xe bên ngoài hàng rào.

    Ở cửa lều, chị Dương nghiêm túc nhìn tôi: "Cô ép cậu ấy cũng vô dụng, chúng tôi đã thử mọi cách rồi, cậu ấy sẽ không nói ra những gì cậu ấy nhìn thấy lúc đó đâu."

    Thiên Nhãn có thể nhìn thấy gì, ngoại trừ Tề Sở, người có đôi mắt Thiên Nhãn, thì chúng tôi ai cũng không biết, nhưng rõ ràng Tề Sở đã nhìn thấy gì đó ở Hà Thúy Miêu, mới khiến anh ta mất bình tĩnh và giết bà ta.

    Tề Sở là đệ tử đích truyền của Trương Thiên Sư ở Phủ Thiên Sư, về vai vế lớn hơn chị Dương vài lần, điều này cho thấy Phủ Thiên Sư rất coi trọng anh ta.

    Vậy thì việc Hà Thúy Miêu tìm thấy anh ta, giao mạng sống của mình cho anh ta, có lẽ không phải là một ý kiến hay.

    "Chị không muốn giết bà ta?" Tôi liếc nhìn trong lều, hạng người như Lương Mỹ Phượng, e rằng không có người nào không muốn giết.

    Chị Dương nở nụ cười bất đắc dĩ, thậm chí còn mượn điếu thuốc của người bắt lượn: "Cô có biết vì sao lúc trước Mặc Dật không chịu chấp chưởng* U Minh Địa Phủ không?"

    *chấp chưởng: Nắm giữ, trông coi công việc, quản lí.

    Tại sao chuyện này lại liên quan đến Mặc Dật rồi?

    Nhưng mà tôi đột nhiên cảm thấy một điều, đối với Vân Thanh mà nói, bất luận là ai, mọi người đều có thể giấu được thì cứ giấu, nhưng đối với tôi bây giờ, chị Dương và những người khác hình như cũng không cố kỵ điều gì.

    "Quản lý U Minh Địa Phủ phải xem xét việc thường tình của con người, quan sát tâm trạng trong quá khứ của con người, ác niệm sẽ sinh ra và ý định tốt sẽ biến mất, thậm chí cả sự nhơ nhớp trong đáy lòng cũng phải được rút ra để xem, quản lý Địa Phủ thấy ác niệm nhiều hơn chúng ta không biết bao nhiêu, cô cho rằng công việc đó dễ dàng lắm sao?" Chị Dương cười khổ, trầm giọng nói: "Cho nên Thái Sơn Phủ Quân mới không chấp chưởng U Minh, Địa Phủ lại có Thập Điện Diêm La, từ một phân ra đến mười, ở mỗi phủ lại có phán quan, cứ thế phân ra xử lý, nhưng Địa Phủ hiện giờ cũng trở nên yếu kém, thỉnh thoảng có âm hồn không về địa phủ cũng không biết tung tích."

    Cho nên hiện tại, chẳng lẽ bọn họ đều muốn Mặc Dật đoạt lại quyền quản lý U Minh Địa Phủ sao?

    Tôi không biết tại sao, những gì Mặc Dật nói trong miếu Hậu Thổ cứ vang lên trong đầu tôi, y quản lý U Minh, dường như chính là vì Hậu Thổ, nhưng cuối cùng tại sao lại trở thành như vậy?

    Thời gian quá lâu, biến cố quá nhiều, nên chị Dương chỉ biết thế thôi.

    Chị ấy hút một điếu thuốc nhưng không nói nữa, một mình tôi ở đây cũng không hay, Giáng Đầu của Lương Mỹ Phượng có giải hay không là do bọn chị Dương họ quyết định, tôi không muốn nhìn thấy bà ta nữa, tôi sợ rằng không khỏi giống như vừa rồi trong lúc vô tình giết chết bà ta.

    Khi bước ra khỏi hàng rào, cũng không ai ngăn cản tôi, Bố Đạm Trần đặt Tề Sở lên chiếc xe khi chúng tôi đến.

    Cái này cũng khá thuận lợi, ngoại trừ Mặc Dật, chúng tôi vậy mà có thể cùng nhau trở về trên chiếc xe này.

    Bố Đạm Trần lái xe, tôi ngủ gật trong xe, đầu ngón tay phải xoa xoa vào vết bầm bị nhéo đó, lúc đó tôi thực sự không có cảm giác gì cả.

    Khi chúng tôi về đến cửa hàng đã là buổi chiều, vì vậy Bố Đạm Trần để Tề Sở ngủ trong xe, lên lầu tắm rửa một chút, khắp người đều có mùi bùn.

    Tôi tắm xong, đứng bên cửa sổ nhìn tảng đá lớn đó, suy nghĩ một hồi, cầm một nén hương sạch rồi lại trèo lên miếu Hậu Thổ.

    Nhưng khi tôi bước vào chính điện, lại phát hiện người được cho là đang ở trong viện nghiên cứu, chính là Mặc Dật, vậy mà đang ngồi dưới bức tượng Thần Hậu Thổ, khuôn mặt đầy nước, dường như vừa mới khóc..

    Editor: Cảm ơn bạn @bingqing đã ủng hộ 50k, mình sẽ cố gắng edit hoàn truyện, hiện tại mình sẽ cố gắng edit một tuần 2 chương.

    Cảm ơn các bạn đã ủng hộ ạ!
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng năm 2023
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...