Chương 194.1: Chuyện khó xử.
Trên đời, cách dễ dàng nhất để nghe được bí mật là nghe ở góc tường, nhưng nghe ở góc tường của Phủ Quân Thái Sơn lại càng kích thích hơn, tôi dường như đã nghe được một bí mật khó tin nào đó, mà làm cả thể xác và tinh thần đều phát run.
May mắn thay, sau khi trút hết cảm xúc, Mặc Dật cũng không nói gì nữa, chỉ ngây người nhìn bức tượng thần mờ ảo đã trải qua không biết bao nhiêu năm tháng.
Tượng Thần Hậu Thổ không lớn, tôi muốn ẩn người, nếu không phải hương che giấu hơi thở, thì đến trốn tôi còn không dám trốn, trốn thế này lại là tự mình trấn an bản thân.
Mắt thấy hương bị dập tắt, Mặc Dật nặng nề thở dài, xoay liền chuẩn bị rời đi.
Nhưng vừa mới quay người đi, y đột nhiên quay đầu lại nhìn thoáng qua tượng thần.
Không biết sao tôi lại xui xẻo thế, tôi rất vui vì y định rời đi, nên ghé vào cái khe đó chờ y ra cửa, nhưng tôi không ngờ là vừa lúc bắt gặp ánh mắt của y.
Ánh mắt lạnh băng của y xuyên qua cái khe nhìn thẳng vào tôi, trầm giọng nói:
"Nếu đã có người truyền thừa, ngày sau hương khói đừng đứt, người thích mùi thơm nhẹ, không dùng mùi nồng, sớm muộn đốt một lần."
Nói xong, y lại nhìn thoáng qua tượng thần, rồi biến mất.
Nói cách khác, từ đầu đến cuối người ta biết tôi ở đây nhỉ? Vậy thì tại sao y còn nói nhiều như vậy?
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng phía sau lưng tôi, chờ Mặc Dật rời đi, tôi mới biết được, Mặc Dật có thể đã coi tôi trở thành một trong những người trong đám của Tô Khê, y cho rằng chúng tôi làm miếu Hậu Thổ để tái hiện hậu thế, cho nên chúng tôi mới mở cửa hàng bán ở gần đây, mới đến tế bái Hậu Thổ Nương Nương.
Hiểu lầm này có vẻ hơi lớn, nhưng hình như đối với tôi lại có điểm tốt.
Từ tượng thần Hậu Thổ ra, tôi lại thắp một trụ thanh hương, nhìn khuôn mặt vốn đã nhòe đi đến mờ ảo, theo năm tháng lại càng mờ đi, chỉ còn thấy rõ hình dáng của khuôn mặt, lại không biết ngũ quan tròn dẹp ra sao.
Mặc Dật nói rằng cô có lỗi với Vu tộc, cũng có lỗi với Vân Nga, như vậy mối quan hệ giữa Hậu Thổ và Mặc Dật là gì?
Lúc trước khi Mặc Dật kéo tôi từ trại Miêu về phủ trạch, y đã đề cập một cách mơ hồ rằng mối quan hệ giữa y và Vân Nga không phải như tôi nghĩ.
Chuyện đó là bí ẩn nhất, tôi chợt có chút mơ hồ, có lẽ suy đoán ban đầu của tôi đều là sai, nếu đổi lại một hướng suy nghĩ mới thì sao?
Tôi đã bái lạy tượng thần Hậu Thổ, nghe Mặc Mặc Dật nói xong, tôi cũng không thèm tìm hiểu thêm gì, lại liền lật tảng đá lớn rồi rời đi.
Bố Đạm Trần ở trong cửa hàng đang may vá gì đó, còn gọi đồ ăn khuya cho tôi:
"Bị thương nặng thì nằm nghỉ ngơi cho khỏe, ăn chút đồ ngon, thân thể hiện tại của cô, cô không thấy đau, nhưng tôi thì có."
Vì tôi bị đau và anh ta cũng bị đau, anh ta muốn diễn cho thật nên nói cũng mờ ám quá rồi.
Bữa tối là canh chim bồ câu, cho gia vị quá nhiều, làm mùi vị quá nặng, làm tôi chợt nhớ tới món canh gà Tề Sở nấu.
Chỉ là không biết bây giờ anh ta thế nào rồi, sau khi anh ta giết Hà Thúy Miêu, thì hai mắt vẫn đỏ hoe, nhưng sau khi Mặc Dật ra tay thì anh ta cũng bình tĩnh lại, và đi một chuyến quay về Long Hổ Sơn, lần này hỏi nguyên nhân cái chết của Hà Thúy Miêu, thì tại sao anh ta lại phát cuồng?
Trên người Tề Sở hình như có bí mật gì đó, nhưng tôi không có cơ hội nghiên cứu.
Tối hôm đó tôi lên mạng tra tư liệu Hậu Thổ, nhưng tra đi tra lại, ngoại trừ điển tịch đạo gia có ghi lại, trong "Sơn Hải Kinh" và "Quốc Ngữ" vẫn còn có điều không chính xác, nếu không cho rằng Hậu Thổ là Tá Huỳnh Đế Chi Thần thì cho Hậu Thổ có thể là nam.
Sau nửa ngày tra xét, ngoại trừ "Chưởng Âm Dương" hoặc là "Chưởng Vận U Minh" của Hậu Thổ được công nhận, các danh tính khác đều có cao có thấp, cao nhất là Nữ Oa hóa thân, thấp là thần vùng.
Nhưng từ góc tường của Mặc Dật có thể rõ Hậu Thổ là nữ, còn có quan hệ rất mật thiết với Vu tộc. Mặc Dật ở lại tuyệt địa thiên, sau đó ở Thái Sơn trấn thủ địa phủ U Minh, có lẽ cũng là vì Hậu Thổ.
Nhưng Mặc Dật chỉ là trút ra hết cảm xúc, lại không nói lại chuyện xưa nào, vì sao y chỉ nhắc đến là làm đầu óc tôi bối rối.
Trong vô thức, tôi đã lấy ra những mảnh vụn của Vong Trần Châu mà Lục Tư Tề đưa cho, những mảnh vỡ đó phát ra ánh sáng tối như pha lê dưới ánh đèn, chúng rõ ràng chỉ là một số mảnh vỡ không thể nhìn thấy vật chất, một khi lấy ra, thật giống như có vô số tiếng thì thầm vang lên, nghe không rõ lắm, nhưng lại tựa như gần bên tai.
May mắn thay, sau khi trút hết cảm xúc, Mặc Dật cũng không nói gì nữa, chỉ ngây người nhìn bức tượng thần mờ ảo đã trải qua không biết bao nhiêu năm tháng.
Tượng Thần Hậu Thổ không lớn, tôi muốn ẩn người, nếu không phải hương che giấu hơi thở, thì đến trốn tôi còn không dám trốn, trốn thế này lại là tự mình trấn an bản thân.
Mắt thấy hương bị dập tắt, Mặc Dật nặng nề thở dài, xoay liền chuẩn bị rời đi.
Nhưng vừa mới quay người đi, y đột nhiên quay đầu lại nhìn thoáng qua tượng thần.
Không biết sao tôi lại xui xẻo thế, tôi rất vui vì y định rời đi, nên ghé vào cái khe đó chờ y ra cửa, nhưng tôi không ngờ là vừa lúc bắt gặp ánh mắt của y.
Ánh mắt lạnh băng của y xuyên qua cái khe nhìn thẳng vào tôi, trầm giọng nói:
"Nếu đã có người truyền thừa, ngày sau hương khói đừng đứt, người thích mùi thơm nhẹ, không dùng mùi nồng, sớm muộn đốt một lần."
Nói xong, y lại nhìn thoáng qua tượng thần, rồi biến mất.
Nói cách khác, từ đầu đến cuối người ta biết tôi ở đây nhỉ? Vậy thì tại sao y còn nói nhiều như vậy?
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng phía sau lưng tôi, chờ Mặc Dật rời đi, tôi mới biết được, Mặc Dật có thể đã coi tôi trở thành một trong những người trong đám của Tô Khê, y cho rằng chúng tôi làm miếu Hậu Thổ để tái hiện hậu thế, cho nên chúng tôi mới mở cửa hàng bán ở gần đây, mới đến tế bái Hậu Thổ Nương Nương.
Hiểu lầm này có vẻ hơi lớn, nhưng hình như đối với tôi lại có điểm tốt.
Từ tượng thần Hậu Thổ ra, tôi lại thắp một trụ thanh hương, nhìn khuôn mặt vốn đã nhòe đi đến mờ ảo, theo năm tháng lại càng mờ đi, chỉ còn thấy rõ hình dáng của khuôn mặt, lại không biết ngũ quan tròn dẹp ra sao.
Mặc Dật nói rằng cô có lỗi với Vu tộc, cũng có lỗi với Vân Nga, như vậy mối quan hệ giữa Hậu Thổ và Mặc Dật là gì?
Lúc trước khi Mặc Dật kéo tôi từ trại Miêu về phủ trạch, y đã đề cập một cách mơ hồ rằng mối quan hệ giữa y và Vân Nga không phải như tôi nghĩ.
Chuyện đó là bí ẩn nhất, tôi chợt có chút mơ hồ, có lẽ suy đoán ban đầu của tôi đều là sai, nếu đổi lại một hướng suy nghĩ mới thì sao?
Tôi đã bái lạy tượng thần Hậu Thổ, nghe Mặc Mặc Dật nói xong, tôi cũng không thèm tìm hiểu thêm gì, lại liền lật tảng đá lớn rồi rời đi.
Bố Đạm Trần ở trong cửa hàng đang may vá gì đó, còn gọi đồ ăn khuya cho tôi:
"Bị thương nặng thì nằm nghỉ ngơi cho khỏe, ăn chút đồ ngon, thân thể hiện tại của cô, cô không thấy đau, nhưng tôi thì có."
Vì tôi bị đau và anh ta cũng bị đau, anh ta muốn diễn cho thật nên nói cũng mờ ám quá rồi.
Bữa tối là canh chim bồ câu, cho gia vị quá nhiều, làm mùi vị quá nặng, làm tôi chợt nhớ tới món canh gà Tề Sở nấu.
Chỉ là không biết bây giờ anh ta thế nào rồi, sau khi anh ta giết Hà Thúy Miêu, thì hai mắt vẫn đỏ hoe, nhưng sau khi Mặc Dật ra tay thì anh ta cũng bình tĩnh lại, và đi một chuyến quay về Long Hổ Sơn, lần này hỏi nguyên nhân cái chết của Hà Thúy Miêu, thì tại sao anh ta lại phát cuồng?
Trên người Tề Sở hình như có bí mật gì đó, nhưng tôi không có cơ hội nghiên cứu.
Tối hôm đó tôi lên mạng tra tư liệu Hậu Thổ, nhưng tra đi tra lại, ngoại trừ điển tịch đạo gia có ghi lại, trong "Sơn Hải Kinh" và "Quốc Ngữ" vẫn còn có điều không chính xác, nếu không cho rằng Hậu Thổ là Tá Huỳnh Đế Chi Thần thì cho Hậu Thổ có thể là nam.
Sau nửa ngày tra xét, ngoại trừ "Chưởng Âm Dương" hoặc là "Chưởng Vận U Minh" của Hậu Thổ được công nhận, các danh tính khác đều có cao có thấp, cao nhất là Nữ Oa hóa thân, thấp là thần vùng.
Nhưng từ góc tường của Mặc Dật có thể rõ Hậu Thổ là nữ, còn có quan hệ rất mật thiết với Vu tộc. Mặc Dật ở lại tuyệt địa thiên, sau đó ở Thái Sơn trấn thủ địa phủ U Minh, có lẽ cũng là vì Hậu Thổ.
Nhưng Mặc Dật chỉ là trút ra hết cảm xúc, lại không nói lại chuyện xưa nào, vì sao y chỉ nhắc đến là làm đầu óc tôi bối rối.
Trong vô thức, tôi đã lấy ra những mảnh vụn của Vong Trần Châu mà Lục Tư Tề đưa cho, những mảnh vỡ đó phát ra ánh sáng tối như pha lê dưới ánh đèn, chúng rõ ràng chỉ là một số mảnh vỡ không thể nhìn thấy vật chất, một khi lấy ra, thật giống như có vô số tiếng thì thầm vang lên, nghe không rõ lắm, nhưng lại tựa như gần bên tai.
Last edited by a moderator: