Đường đi học Tác giả: Nguyễn Ngọc Hưng Nguyễn Ngọc Hưng sinh năm 1960, tại Chợ Chùa, huyện Nghĩa Hành, tỉnh Quảng Ngãi. Năm 1983, anh tốt nghiệp thủ khoa Đại học Sư phạm Quy Nhơn. Nhưng số phận thật nghiệt ngã: Ngày anh được Ban giám hiệu trường PTTH Nghĩa Hành, Quảng Ngãi phân công về chủ nhiệm lớp 11C, thì những cơn đau khủng khiếp ập đến quật ngã anh. 25 năm qua, anh nằm liệt trên chiếc giường tre trong nỗi cô đơn tột cùng (cha mẹ anh đều lần lượt ra đi, may mắn anh được vợ chồng người bạn học cùng quê chăm sóc). Nhiều lúc anh đã nghĩ đến cái chết, nhưng cây bút kẹp trong những ngón tay co quắp trong tư thế nằm bên trang giấy trắng, cùng những vần thơ đã cứu anh. Đến nay anh đã xuất bản 8 tập thơ: Cầm Sợi gió trên tay - 1993; Lời ru trắng - 1994; Lửa trời nhóm bếp - 1994; Còng con tìm mẹ - 1995; Lá non - 1997; Gọi trăng - 2001; Lửa xanh thầm - 2002; Từ khi có Phượng - 2005. Đồng thời, anh nhận được khoảng 10 giải thưởng của Hội Nhà văn Việt Nam, Báo Thiếu niên Tiền phong, Báo Tài hoa trẻ và các tạp chí văn nghệ địa phương; được tặng thưởng huy chương Vì sự nghiệp Văn học nghệ thuật và giải thưởng quốc tế về thơ của người tàn tật. (Dẫn theo Tạp chí văn học nghệ thuật Đà Nẵng) Xem thêm: Đề Đọc Hiểu: Đường Đi Học - Nguyễn Ngọc Hưng, Ngữ Văn 10 Kết Nối Bài thơ: Khúc khuỷu ruột dê ổ gà ổ chó Đường dẫn con đi suốt tuổi thơ mình Nhiều gai góc nhưng cũng đầy hoa cỏ Vui rập rờn theo những cánh bướm xinh... Mười cây số bốn mùa chân xuôi ngược Manh áo nghèo mưa nắng bạc tóc hoe Không ngăn nổi hồn nhiên chim sáo hót Chiều vô tư ngõ đom đóm lập lòe Ôi! Thương quá cái thời cơm cõng củ Lén nhìn con cạo rá mẹ thở dài Bữa cháo bữa rau qua ngày giáp hạt Túc tắc rồi con cũng lớn như ai. Thêm một tuổi là con thêm một lớp Bước dài hơn, đi đứng chững chạc hơn Con đường cũ mở ra nhiều lối mới Cánh bướm xưa vẫn bay lượn chập chờn. Mê lộ đời lắm ngả ngang ngả dọc Chợt xênh xang chợt heo hút dặm mòn Đường đi học vẫn là đường đẹp nhất Sớm muộn về vẫn có mẹ chờ con ! 18.02.2003 Bài thơ ghi lại những hồi ức của tác giả về con đường đi học thuở ấu thơ. Đó là con đường thơ mộng đầy hoa cỏ và những cánh bướm xinh. Gắn liền với hình ảnh con đường, những kỉ niệm về một thời cơ cực "cơm cõng củ", "bữa cháo bữa rau" những ngày giáp hạt cũng ùa về. Nhưng trong tâm trí nhà thơ, dù cuộc sống có nghèo khổ, thiếu thốn vẫn không thể làm mất đi nụ cười và sự hồn nhiên vô tư tuổi thơ. Thời gian trôi đi, tất cả đều thay đổi: "Con" ngày thêm khôn lớn, con đường cũng mở ra nhiều lối mới hơn. Tuy nhiên, có những thứ không bao giờ thay đổi: Đó là dấu ấn về con đường đi học - "con đường đẹp nhất", là tình mẹ bao la luôn chờ con sớm muộn mỗi ngày. Nội dung HOT bị ẩn: Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem