Mộ Di Dung đã chìm vào giấc ngủ say nhờ vào viên thảo dược Từ Minh Triết cho nàng uống khi nãy. Hàn Minh Vũ ngồi cũng chẳng dám ngồi anh đứng đó lặng yên quan sát dáng vẻ của cô gái nhỏ khi ngủ say. Chung quanh hoàn toàn yên ắng.
Lúc chiều là bởi vì làm sao mà đột nhiên ngất đi? Hàn Minh Vũ rất muốn biết nguyên do. Khi tỉnh dậy còn xua đuổi anh, nhìn anh bằng cặp mắt tức tối. Lẽ nào đã nhìn thấy anh hôn Ly Trang ở trong phòng, lẽ nào Mộ Di Dung thật sự rung động với anh rồi sao.
Minh Vũ lờ mờ đoán ra ánh mắt khẽ giương lên kinh hỉ, song lẫn trong tia mắt sâu thẳm ấy còn ẩn chứa cả nỗi buồn.
Thương anh làm gì, bởi anh không thể hồi đáp lại tình cảm của cô. Thứ anh cần chỉ là cuộc mua vui không ràng buột, không can dự vào đời tư của nhau, anh sẽ không thể nào cho cô cuộc sống cô hằng mong ước. Với cả chẳng phải cô đã có gia đình rồi hay sao, người đàn ông mang tên Thiên Ca Khúc gì đó. Lòng dạ đàn bà sao cũng mau quên chóng chán thế nhỉ.
"Hức... ức..."
Cô gái nhỏ nằm mộng thấy cái gì đó bỗng nhiên rấm rứt khóc. Hàn Minh Vũ hiếu kì ghé sát tai nghe thử thì nghe được cô gọi tên anh. Mộ Di Dung đích xác đang gọi tên của anh.
"Cậu chủ... tại sao vậy... hôn người con gái khác... tôi ghét cậu. A Vũ, ghét A Vũ... hức ức..."
Đồng tử mở to thiếu điều muốn nứt ra. Nếu là lúc trước Hàn Minh Vũ sẽ thành tụ khi chiếm được trái tim cô gái nhỏ, hiện tại cảm giác chinh phục đó đã biến mất rồi.
Có chồng còn mở lòng dạng chân cho kẻ khác, thứ đàn bà chắc nết lăng loàn.
Hàn Minh Vũ dâng lên cảm xúc chán ghét tột độ, anh khinh thường cô gái nhỏ, bỏ đi một mạch ra khỏi phòng. Bỏ lại cô gái nhỏ nằm đó chìm giấc mê man, gọi tên anh mà khóe mi ngấn nước, chảy dài.
"A Vũ... A Vũ..."
Sáng sớm hôm sau Hàn Minh Vũ đem đồ đạc của Mộ Di Dung vứt ra ngoài sân. Đuổi nàng đi khi nàng vừa mới thức dậy.
Mộ Di Dung lơ ngơ chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao, bản thân mình lại làm sai cái gì chọc giận Hàn Minh Vũ. Nàng kinh hốt níu lấy cánh tay anh, bối rối hoảng loạn, do đêm qua còn mới ngất đi nên giọng nàng yếu xìu:
"Cậu chủ à tôi đã làm sai cái gì vậy, tôi lại chọc giận cậu nữa sao, cậu nói đi tôi sẽ sửa đổi, tôi không biết gì cả, tôi xin lỗi cậu mà, cậu tha lỗi cho tôi đi."
"Tha lỗi, cô thì làm sai cái gì." Minh Vũ gạt bàn tay mềm yếu kia ra. Cười khẩy: "Chỉ là tôi không muốn nhìn thấy cô hiện diện trong căn nhà này thôi, cô có hiểu không từ lâu tôi đã không còn chút hứng thú nào với cô nữa rồi. Đâu cũng được làm ơn biến đi, đừng lờn vờn trước mắt tôi nữa, bẩn lắm."
Âm cuối khá trầm còn lộ rõ vẻ khinh thường mỉa mai trong giọng điệu. Mộ Di Dung phút chốc sững người.
Hàn Minh Vũ không để tâm tới biểu tình của cô gái nhỏ chịu tổn thương nhiều bao nhiêu sau những lời xúc phạm nặng nề mà anh đã thốt ra, anh chỉ biết trong lòng mình dâng lên chán ghét tới cực điểm. Cô gái nhỏ giấc này còn cố níu lấy cánh tay anh van nài cầu xin ở lại.
Hàn Minh Vũ mất hết kiên nhẫn. Anh đan tay hất mạnh một phát hất Mộ Di Dung ngã nhào ra nền.
"Ối." Di Dung đau đớn kêu lên châu thân run rẩy, nàng lồm cồm chống tay bò dậy. Cánh cửa chính đã đóng sầm thứ âm thanh chấn kinh.
"Hức... cậu chủ mở cửa đi, đừng đuổi Di Dung đi mà, xin cậu chủ làm ơn mở cửa đi. Hu hu... hu hu..."
Mộ Di Dung tá hỏa đập tay vào cửa kêu gào, khóc nháo một hồi đến kiệt sức cánh cửa kia vẫn chẳng mảy may suy chuyển, người phía trong vẫn im lìm.
Nàng run tay thu gom mớ quần áo bị Hàn Minh Vũ vứt ra đầy đất, cẩn thận nhặt lại. Ngay cả chiếc điện thoại Minh Vũ mua tặng nàng cũng bị anh ném chung với đống đồ tới vỡ mặt kính.
Nàng cầm lên ấn số gọi cho dì Trương mà máy đổ liên tục không có người nhấc, nước mắt nàng rơi nhòe cả màn hình.
Ở trong nhà dì Trương không dám bắt máy cũng không dám mở cửa cho cô vì có Hàn Minh vũ ở đó. Đáng nói là hôm nay còn là chủ nhật Minh Vũ không có tới công ty, dì Trương thương cô gái nhỏ mới bệnh dậy đêm qua hãy còn yếu ớt năn nỉ cậu chủ mở cửa song anh không đồng ý, vẫn là câu nói cũ dì mở cửa tôi sẽ đuổi luôn cả dì.
Dì Trương xót thương cô gái nhỏ nhưng còn có thể làm gì. Cũng nghĩ rằng Minh Vũ chỉ dọa thôi qua vài tiếng hết giận sẽ để cô gái nhỏ vào nhà. Nào ngờ đâu tới tận trưa trời trưa trật cậu chủ vẫn không chịu mở cửa để mặc cô gái nhỏ bên ngoài chịu nắng chịu đói khát.
Qua camera giám sát chiếu ngoài mái hiên dì Trương nhìn thấy Mộ Di Dung ngồi co ro một góc, túi quần áo để bên cạnh gương mặt con bé thì tái nhợt, bờ môi khô khốc. Dì Trương nhìn tới đau lòng lần nữa bấm bụng nói với Hàn Minh Vũ.
"Cậu chủ à thân thể con bé mới ốm dậy làm sao chịu nổi mặt trời đứng bóng, hay là cậu chủ để cho con bé vào nhà đi có gì từ từ nói. Con bé sắp ngất đi rồi cậu chủ."
Minh Vũ đang ngồi xem tài liệu trên phòng nghe vậy nhíu mày sau gọng kính đen, lạnh lùng bảo: "Khôn thì sống, dại thì chết, tôi có bảo cô ta cố thủ ở đấy sao. Dì xuống dưới đi đừng phiền khi tôi đang làm việc nữa."
Minh Vũ buông những lời hờ hững, dì Trương lắc đầu xuống lầu bí mật nhắn cho Di Dung một cái tin với nội dung ngắn gọn bảo cô mau đi đi. Vì dì Trương biết cậu chủ sẽ không đoái hoài tới cô nữa.
Di Dung xem xong tin nhắn những giọt nước mắt nóng hổi lại tuôn rơi, nàng chung quy đã khóc tới sưng húp mắt.
Đuổi nàng đi nàng biết đi đâu bây giờ?
Nàng không thể tới nhờ Minh Triết khi đã biết anh ấy thích mình, thế khác nào lợi dụng trong khi nàng không hề có tình cảm với anh. Đến nhờ bạn thì cũng phải chia đôi tiền phòng trong khi nàng đang tiết kiệm từng đồng xu cắt bạc để trả nợ cho Minh Vũ.
Hu hu...
Nàng ngồi thu lu ở góc hiên nhớ lại đêm đó cũng bị anh nhốt ở ngoài cả đêm không cho vào. Đường đường chủ quản của cả yêu tộc thật không ngờ có ngày lâm vào bước đường nhục nhã hôm nay, bị người ta ném đồ đuổi đi vẫn mặt dày cắn răng van xin được ở lại, ngồi như hệt con cờ hó đợi chủ nhân ban phát cho khúc xương ân huệ.
Sao mày không chết đi cho rồi a Di Dung, còn mặt mũi
trọng sinh, còn hi vọng làm lại cuộc đời. Người ta có để ý mày đâu. Ráng đi, trả hết nợ cho Hàn Minh Vũ rồi tìm xó góc nào an nghỉ cũng chả ai nhỏ giọt nước mắt tiếc thương cho mày.
A haa...
Mỉm cười chua chát. Mộ Di Dung ôm theo túi đồ của mình loạng choạng đứng dậy lũi thũi rời đi.
Dì Trương trong nhà nãy giờ đi qua đi lại suy nghĩ kĩ càng lời ban nãy mình nói, bảo con bé đi nhưng nó ở đây không thân không thích thì biết đi đâu, con gái con lứa ở share phòng bên ngoài với bạn thì vô cùng nguy hiểm. Còn cậu chủ thì dường như đã cạn tình cạn nghĩa với con bé thật rồi. Dì Trương lắc đầu thở ra.
Nhắm tình hình không xong dì bèn bốc máy lén gọi cho Từ thiếu gia. Minh Triết nghe xong lập tức chạy tới. Bảo sao Di Dung hôm nay không đi làm, anh gọi cũng không bắt máy hóa ra xảy ra chuyện lớn rồi.
Khi Minh Triết lái xe tới nơi cũng vừa lúc Di Dung đang ôm theo túi đồ lững thững đi ra gần tới cổng chính.
Cánh cổng mở dạt qua hai bên chiếc Bugatti đỏ chạy vào trong. Từ Minh Triết mở vội cửa xe bước xuống ngăn Mộ Di Dung lại.
"Dung, em tính đi đâu?"
"Buông ra, buông em ra." Mộ Di Dung thương tâm quá độ đâm ra ghét lây cả bạn của cậu chủ. Nàng gào lên đẩy Minh Triết ra.
Minh Triết vẫn giữ lấy nàng. Giằng co một hồi Mộ Di Dung khóc rống lên, Minh Triết vòng tay ôm siết lấy nàng, xoa đầu nàng trấn an, má anh áp sát má nàng nóng hổi, nóng vì chạm cả vào những giọt nước mắt đang lăn dài trên gương mặt đẫm lệ kia.
"Bé con, không sao, không sao rồi, anh ở đây với em sẽ không sao cả. Rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Ngoan, ngoan, đừng khóc Di Dung."
"Hu hu, anh Minh Triết xin lỗi, Di Dung xin lỗi anh..."
Mộ Di Dung có lẽ muốn nói xin lỗi vì đã lớn tiếng bày thái độ không phải với Minh Triết, nhưng mới nói được nửa chừng nàng đã gục ngất lịm trên cánh tay anh, túi đồ rơi bịch xuống đất.
Mới trải qua cơn thập tử nhất sinh đêm qua, nàng chung quy đã kiệt sức rồi khi phơi nắng ngoài trời suốt buổi trưa mấy tiếng đồng hồ không ăn không uống.
"Dung, em tỉnh lại đi Dung, bé con, bé con của anh." Minh Triết đau đớn ôm Di Dung lên đưa vào trong xe, trong lòng anh chẳng biết lúc này là tư vị gì.
Trái tim anh đập thình thịch liên hồi, cõi lòng vừa đau vừa nóng, Minh Triết xoay vô lăng xe gấp gáp đưa Mộ Di Dung tới bệnh viện, trong lòng anh chỉ cần có nàng mà thôi. Từ Minh Triết nhận ra bản thân đã quá yêu Mộ Di Dung mất rồi.
Dì Trương bấy giờ mở cửa trông thấy tình cảnh Di Dung ngất đi, Từ thiếu gia chở tới bệnh viện, còn túi đồ hãy còn rơi ở trên sân, dì đi ra cúi nhặt đem vào trong giờ khắc này chỉ biết chắp tay cầu trời khấn Phật cho Di Dung đừng xảy ra chuyện gì.
Hàn Minh Vũ đứng trên lầu cạnh cửa sổ tầng hai nhìn xuống nãy giờ thấy hết tất cả. Thấy cả hai giằng co, thấy Mộ Di Dung khóc nháo sau đó ngất lịm đi. Từ Minh Triết đã đưa Mộ Di Dung đến viện rồi.
Tốt thôi. Người đàn bà như hệt yêu mị đó sẽ không còn quấy nhiễu tâm trí của anh được nữa.