Chương 3
[BOOK]Tới tận khi đã về tới nhà Lê Thanh Phong vẫn không thể khống chế được trái tim đang loạn nhịp của anh.
Hôm nay anh đã kết bạn facebook với người anh thích rồi, anh đã làm bạn với cô ấy!
Suy nghĩ vừa nhảy ra khiến anh vội mở điện thoại lên nhắn tin cho cô. Không được lố quá, phải kiềm chế!
"Cậu ăn cơm chưa?"
"Mình chưa, sao vậy?"
Cô rep anh rất nhanh, như thể cô cũng đang canh điện thoại chờ anh nhắn. Tuy vậy điểm lạ này anh không hề nhận ra, trong mắt Lê Thanh Phong hiện tại chỉ có một suy nghĩ: ANH LÀM BẠN VỚI NGƯỜI MÌNH THÍCH RỒI, CÔ ẤY REP TIN NHẮN CỦA ANH KÌA!
"Thằng Phong, mày có xuống ăn cơm không?"
Mẹ Phong từ dưới nhà gọi lên, thằng con của bà hôm nay không biết bị gì mà từ lúc về cứ cầm điện thoại cười ngu không chịu được khiến bà không muốn nhận nó làm con.
"Dạ con xuống liền"
Anh vui vẻ đáp, hiện tại thế giới trong mắt anh chính là màu hồng phủ đầy kẹo ngọt đó!
* * *
"Mày thích ai à con?"
Bố Phong là người lên tiếng đầu tiên, thằng con này y hệt ông hồi trước khi tán mẹ nó thì làm sao qua được mắt ông?
"Không có, bố mẹ nghĩ nhiều rồi"
Anh trả lời điềm nhiên tới mức bố mẹ Phong dường như cảm thấy mình đã nghĩ sai, nhưng thôi kệ, lớn rồi cho nó tự quản lí nó.
* * *
Sáng hôm sau khi vừa bước ra cửa nhà, Trần Nam Tư đã thấy có bóng lưng quen thuộc đợi cô. Anh nghe thấy tiếng bước chân khẽ quay lại mỉm cười, ánh nắng buổi sớm khẽ chiếu lên khuôn mặt thiếu niên. Thời khắc này Trần Nam Tư lại cảm thấy cực kì quen thuộc, dường như cô đã quên mất điều gì đó, mà lẫn trong mảnh kí ức cô quên ấy là hình bóng của anh..
"Sao cậu lại ở đây vậy?"
Cô thắc mắc hỏi, rõ ràng nhà anh ở cách nhà cô gần 3 km mà?
"Muốn đi cùng cậu thôi, mình đã nói muốn làm bạn với Nam Tư mà"
Khi nói lời này, giọng điệu anh như dịu lại, âm cuối trầm trầm mang theo sự dịu dàng. Lúc này cô phát hiện anh hoàn toàn khác lời mọi người nói, cái gì mà độc mồm, khó gần, không cho ai cơ hội chứ, rõ ràng là lừa người mà!
"Ồ, vậy cậu đợi xe bus cùng mình sao"
"Ừ, từ này sẽ đợi xe cùng cậu"
Trần Nam Tư nghĩ thầm, nhà anh cách nhà cô xa vậy làm sao từ nay đợi cùng cô được, chắc chỉ là thuận miệng thôi. Nhưng cô cũng chẳng ngờ anh sẽ thực hiện thật, còn thực hiện một cách rất nghiêm túc, cũng như đời này của anh in sâu hình bóng của cô, chẳng thế để hình bóng ai chen vô.
* * *
"Mày khai mau, sao mày đi tới trường cùng Lê Thanh Phong? Tiến triển tới đâu rồi"
Khánh Linh cùng Mai Phương là hai người tò mò nhất, khi Trần Nam Tư vừa vô lớp đã vội kéo cô lại tra khẩu cung.
"Cậu ấy lỡ xe, đi cùng chuyến thôi"
Cô nhàn nhạt đáp như không quan tâm lắm, kì thực chỉ có cô biết bản thân kích động ra sao từ tối qua. Ít nhất làm bạn cũng tốt đi?
"Ồ, vậy để tụi tao coi tụi mày mập mờ bao lâu đây"
Hai cô bạn khẽ nói, nhìn là biết có ý, sao qua nổi mắt mấy người bọn họ chứ. Cùng lắm chỉ có kẻ ngốc như Nam Tư của bọn họ mới ngây thơ tin vào cái lí do kia thôi.
* * *
Ngày tháng cứ thế trôi qua, năm lớp 12 của Trần Nam Tư dường như chẳng có gì thay đổi. Với cô, điều thay đổi duy nhất có lẽ là việc cô đã thân hơn với Lê Thanh Phong. Hai người sẽ đi học rồi về cùng nhau, tần suất nhiều tới mức anh họ Trần Trung của cô phải thầm oán trách không để hai người gặp nhau, nếu không anh đã không bị cướp mất thằng bạn chí chốt. Hứ!
Tuy không nói ra nhưng đôi lúc Trần Nam Tư cùng Lê Thanh Phong sẽ cảm thấy đôi cút thân thuộc ở đối phương. Anh với cô đều tự hỏi, rốt cuộc bọn họ là vừa gặp đã thân, hay đã từng ở khoảng không nào đó, họ đã thân thuộc nhau rất nhiều rất nhiều?
* * *
"Câu này mày calc giá trị x thay bằng.."
Khi đạt đến độ thân nhất định, cả hai thoải mái dạy nhau, thoải mái xưng may tao.
Hôm nay là lịch anh dạy cô toán, kì thực Trần Nam Tư học luôn trong hạng nhì của khối, tuy nhiên lúc nào cô cũng xếp sau anh vì môn toán, môn này thật sự rất khó với cô.
"Từ từ, mày cúi đầu xuống đi, có cái gì dính trên đầu mày kìa"
Lê Thanh Phong bảo cô ngồi im để anh xem cái "thứ gì đó" trên đầu cô. Trái với những gì Nam Tư nghĩ, giây tiếp theo cả đầu cô đã được bàn tay to lớn của anh khẽ xoa mái tóc, xong xuôi anh còn khẽ véo má cô.
"Bài hôm này làm tốt đó, này là phần thưởng cho cậu"
"Cậu!"
Cô giả bộ tức quay mặt thu sách vở lại, cô không còn không thoải mái vì cả hai thân thiết khi thường xuyên trêu nhau như vậy.
Nhìn cô giả bộ dỗi diễn cùng mình, Lê Thanh Phong vừa cười, trong lòng vừa không yên phận cười to. Trần Nam Tư đáng yêu chết mất, sao cậu ấy có thể đáng yêu tới vậy, chết mình mất!
"Ồ, sắp sách vở rồi thì đi về nha"
Anh thấy có vẻ đã đến lúc về bèn chủ động hỏi cô, sau đó nhân lúc cô không để ý anh liền thanh toán tiền. Cô nhóc này không lần nào học bài ở quán cafe chịu để anh trả, lần nào cũng là cô trả hoặc cả hai chia đôi.
Lần nào lí lẽ của cô cũng là anh giúp cô học, cô phụ trách trả tiền, hay như không muốn làm phiền anh quá. Mỗi lần như vậy anh đều chịu thua trước cô.
* * *
"Bánh này tặng mày này"
Anh đưa hộp bánh ra cho cô, giây phút nhìn chiếc bánh kem ấy trong đầu Trần Nam Tư hiện lên một hình ảnh xẹt ngang, chiếc bánh rơi vỡ nát trên dường, còn Lê Thanh Phong nằm bên cạnh, bánh kem dính đầy máu của anh.
Hình ảnh đầy ám ảnh, dường như việc đó đã từng trải qua, hình như còn liên quan tới cô?
Lê Thanh Phong thấy cô ngơ ra trong đầu anh lại hiện hàng loạt suy nghĩ: Hay cô ấy không thích vị dâu này? Nhưng rõ ràng anh nhớ rất rõ cô rất thích mọi thứ có vị dâu mà?
"Nam Tư, bánh không hợp khẩu vị hay gì?"
Anh lo lắn hỏi cô, không lẽ anh hiểu sai rồi sao?
"À không, mình rất thích, cảm ơn"
Cô gật đầu cảm ơn anh, trong đầu không ngừng hoảng hốt vì cảnh tượng khi nãy, rốt cuộc là sao? Ai có thể giải đáp điều đó cho cô được đây?
* * *
"Anh gì ơi, có thể làm quen không?"
Vừa đi ra khỏi tiệm, có cô gái nọ bỗng chạy đến làm quen với Lê Thanh Phong. Trần Nam Tư khẽ quay lại nhìn anh, hẳn là anh sẽ nhận lời đi, hoặc không sẽ lịch sự từ chối nhỉ?
"Xin lỗi, tôi không sử dụng điện thoại. Tôi có bạn gái rồi, bạn gái tôi kia kìa, cô ấy hay ghen lắm"
Anh lười nhác nói chỉ, vừa nói vừa chỉ về phía cô, Chất giọng trầm ấm mang theo sự lười nhác của anh kết hợp lại khiến người ta không thể thoát ra.
"Hả? Vậy xin lỗi đã làm phiền ạ"
Đợi cô gái đó đi cô vẫn ngơ ra, cái gi vậy?
"Mày làm bia đỡ đạn của tao một xíu đi"
Trong nháy mắt dường như anh lại trở về dáng vẻ dịu dàng dành riêng cho mình cô, vừa giải thích vừa chọc cô vui.
Lần đầu Trần Nam Tư thấy khía cạnh gai góc của anh, cô bật cười quên đi hình ảnh ban nãy, không cần quan tâm gì khác, chí ít hiện tại anh hình như chỉ dịu dàng với mình cô.
* * *
Mùa đông năm nào đó, Trần Nam Tư bị sốt, cô chỉ rep muộn 5p với anh mà anh liền chạy vội tới xem cô.
Cả ngày đông có Lê Thanh Phong, trái tim cô đều được anh sưởi ấm. Cô khẽ cười, người này quả thật là tiêu chuẩn kép với mình cô.
"Anh gai góc với bên ngoài, nhưng sẽ đem hơi ấm như nắng ngày hạ sưởi ấm em những ngày đông"[/BOOK]