Ngôn Tình Dòng Máu Mafia - Vùng Trời Riêng

Thảo luận trong 'Truyện Hay' bắt đầu bởi Vung troi rieng, 22 Tháng chín 2020.

  1. Vung troi rieng Vùng Trời Riêng

    Bài viết:
    111
    Chương 40: Tập nhảy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Em muốn đến quán bar chơi không?

    - Không. Cho tôi ngắm thành phố từ trên cao đi.

    - Được. Lên tháp Em nhé đó không phải điểm cao nhất nhưng an toàn.

    Chọn một góc riêng tư cả hai ngồi bình yên ngắm cảnh, hắn giới thiệu cho cô toàn cảnh của thành phố, các tòa nhà các tập đoàn lớn, những khu vui chơi hay khu nhà của gia đình là ở phía nào.. Khung cảnh đầm ấm lãng mạn bất chợt tiếng nhạc nổi lên du dương.

    - Nhảy với anh bản này nhé. - Hắn chìa tay ra và cúi gập người xuống mời cô nhảy.

    - Nhưng mà tôi không biết nhảy đâu.

    - Để anh hướng dẫn em.

    - Đừng. - Cô kêu lên giữ lại khi hắn chủ động cúi xuống cởi dây giày cho mình, hai khuôn mặt sát sạt, hai hơi thở nóng ấm phả vào nhau, cô bất giác mím môi và quay đi để lại hắn đang nhắm mắt lại cảm nhận và kiềm chế.

    Hắn đặt chân trần của cô lên giày hắn, kéo cô sát vào cơ thể mình và vòng tay ôm lấy cô, điệu nhạc cứ phát lần lượt từ bản này sang bản khác, hắn thật khéo chọn từ những bản nhạc hiếm như slow foxtrot (là điệu nhảy đồng thời mang cả tính chất đơn giản và phức tạp, biểu cảm lịch sự, nhã nhặn, trang trọng, di chuyển nhẹ nhàng, mượt mà), hay bản slow waltz (tư thế ôm ngang lưng tương đối sát người nhau của đôi bạn nhảy và cả bước xoay ngửa người trong waltz, hai tay của đôi bạn nhảy đan vào nhau và khoảng cách cơ thể lại quá gần khi họ nhảy), suy cho cùng là sự gắn kết, đụng chạm, hòa hợp của cả hai con người. Dù có bản nhạc cô biết sơ sơ nhưng hắn cũng bỏ ngoài tai lời thì thầm của cô, vẫn ôm cô trong tay và đôi chân lướt trên sàn, cô vẫn để yên cho hắn làm người chủ động. Điều đó khiến hắn phấn chấn tinh thần, để rồi họ nhảy mà không chú tâm vào bước nhảy nữa mà để ý vào vào hơi thở của đối phương và nhịp đập của trái tim mình, họ cảm nhận nhau, cảm nhận sự hấp dẫn của nhau, sự kích thích của người kia mang lại. Đôi khi họ suýt ngã, nhưng điều đó khiến họ khúc khích cười và chỉnh lại tư thế, hắn không chịu buông cô ra và cô cũng không định chống đối, họ vẫn cứ ôm nhau như thế để nhảy. Người đàn ông tự lúc nào đã lên tiếng, do bản năng bị kịp kẹp quá lâu, không kiềm chế nổi siết mạnh tay thế là cả cơ thể của cô gái bị cọ mạnh và tì hẳn lên người hắn đầy hối thúc và khiêu khích, hắn sững lại và lập tức cúi xuống tìm kiếm, trong một thoáng chốc chính cô là người chủ động hôn hắn, chính cô siết tay kéo mình nép vào hắn. Mê hoặc. Chìm đắm. Nhưng cũng chỉ là trong chốc lát, cô phản kháng lại hắn, kéo cô ra khỏi đôi môi đang thèm khát chiếm lấy mình, và dừng lại, đôi má có chút ửng hồng ngước lên nhìn hắn cho tới khi đôi mắt hoang dại si mê định cúi xuống để tiếp tục, cô vội đẩy hắn ra và chạy vào thang máy. Hắn mỉm cười đầy tiếc nuối nhưng cúi xuống xách đôi giày cho cô và nhanh chóng đi theo..

    Cô cũng mỉm cười một mình trong thang máy, hắn dạo này khá ngoan, dễ bảo, trầm tính hơn và có vẻ đã bị thuần phục, suốt ngày lấn bấn quanh cô và tranh thủ mọi nơi mọi lúc để được hôn cô, hoặc va chạm vào cô. Nhưng kỳ lạ là cô cũng mong chờ cái cảm giác ấy, giây phút ấy, không có lẽ cô thích hắn thật, hay chỉ đơn giản là hắn ta khơi được những cảm xúc kỳ lạ trong cô?

    Hắn cũng không tệ, cô cắn nhẹ đôi môi, xuất sắc là khác. Lần nào hắn hôn cũng khiến cô đầy phấn khích, thậm chí còn muốn hôn lại hắn, chắc chắn, hắn nhiều kinh nghiệm hơn anh, chắc là trong mọi mặt, từ máu lạnh, điều hành quản lý, đến những cô bạn gái vây quanh, và cả cách hôn nữa, không biết cái đó..

    Cô không biết, cô không đủ tự tin để đánh giá nhận xét hắn chân thành bao nhiêu, hết lòng với cô hay không, có thực sự thích cô hay có nhiều chỗ lấp khoảng trống chỉ biết là từ từ và cẩn thận, kẻo rồi hắn ta mới chính là người cho cô vào tròng chứ không phải cô dụ được hắn. Nếu hắn có người dự phòng thì sao, hắn đã có thỏa thuận với cô mà, cô sẽ định làm gì hắn đây nhỉ? Hừm. Hắn ta quá mạnh, lúc hắn ngủ mình sẽ xử lý hắn. Ờ, tại sao lại nghĩ đến những điều này cơ chứ, điên mất. Thang máy dừng lại cô nhót vội chân lên, dưới này sàn nhà khá lạnh mà có vẻ không sạch sẽ, chết tiệt không mang giày vào chân rồi. Hừm, hắn ta xuống chưa không biết, chả nhẽ đứng đây chờ thì lại thua hắn à hay là lại đi lên? Thang máy bên kia cũng vừa dừng, hắn tủm tỉm nhìn cô ngọ nguậy đôi chân và dứ dứ đôi giày trước mặt cô. Cô lườm hắn và vênh mặt lên thách thức, kèm theo nụ cười sung sướng và tinh quái khi hắn chịu cúi xuống cầm giày cho cô trước mặt bao vệ sỹ, để xem hắn sẽ định làm gì, đi giày cho cô hay để cho cô đi chân đất đây, nếu đi giày thì hắn thua cô, nếu để cho cô phải đi chân đất ra xe cô sẽ giận hắn cho mà coi. Hắn cũng nhìn cô đang đầy vẻ ương ngạnh thách thức và thích thú rồi không nói không năng gì tiến sát lại gần cô cúi xuống.

    - Á. - Cô chỉ kịp kêu lên và đấm hắn mà không dám nhảy xuống, hắn dám cúi xuống vác cô lên vai trước mặt bao nhiêu là vệ sỹ, một tay cầm giày một tay siết vào da đùi của cô, hắn muốn cọ râu hắn vào đó quá, chết tiệt.

    - Vincent, thả tôi xuống.

    - Nếu còn dãy nữa là tôi sẽ đánh mông cô ngay bây giờ, tin không? - Hắn nói vừa đủ để cho cô nghe thấy. Cô im thin thít ngay lập tức, không dám kêu cũng không dám đấm hắn nữa và xấu hổ với đám vệ sỹ đang tủm tỉm cười xung quanh và quay lưng lại.

    - Bắt đầu biết nghe lời rồi đấy. - Hắn mỉm cười đắc thắng, không thể để cô tự do muốn làm gì thì làm được, phải đưa vào khuôn khổ. Ban đầu hắn định cúi xuống đi giày cho cô, dù sao thì cởi được thì đi vào cũng không sao, đám vệ sỹ này đi với hắn bao năm nay, vợ hắn thì hắn đi có gì mà phải ngại với bọn chúng. Nhưng mà nhìn cái bản mặt vênh vênh của cô làm hắn khó chịu quyết định dạy cho cô bài học, và hắn cứ cười suốt đoạn đường ra xe, giờ hắn đã biết cách làm thế nào để cô im re và ngoan ngoãn rồi, đây không phải lần đầu. Bây giờ cũng thế, cứ như là sợ hắn lắm ý, ngồi tụt ra một góc phía cửa nghiêm trang và không nói gì, cho tới khi về đến nhà thì chạy tót lên trước, được thôi, cứ từ từ, tôi sẽ ăn thịt cô dần dần, làm sao mà hắn có thể để cô thoát cơ chứ..
     
  2. Vung troi rieng Vùng Trời Riêng

    Bài viết:
    111
    Chương 41: Vết thương

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có tiếng điện thoại vang lên trong lúc cô đang tắm, không hiểu ai gọi mình giờ này, nghĩ là hắn chưa về nhà cô liền quấn khăn bước ra, mang điện thoại vào nghe mà quên không đóng cửa, đến khi vừa cởi khăn tắm ra khỏi thân thể để bước vào phòng đồ thì hắn cũng vừa cởi xong chiếc áo phông bước vào phòng tắm.

    Cả hai sững sờ nhìn vào cơ thể đối phương, đẹp như tranh vẽ, không một tì vết, nở nang nhưng rất thon gọn, một người thì mềm mại uốn lượn một người thì săn chắc rắn rỏi, một người thì trắng hồng trơn mượt một người đầy nam tính với những đường nét góc cạnh, cả hai đôi mắt mờ đi khi cảm thấy sự hấp dẫn của cơ thể đối phương và cơ thể mình đầy sự khát khao.

    Cho tới khi hắn bước sát bên, cô mới thức tỉnh lùi lại phía sau, nhưng hắn đã không còn kìm chế được, hô hấp trở nên hổn hển, lạc giọng và đôi mắt đầy nhục dục.

    - Queenaaa.

    - Vinnnn.

    - Anh đây.

    Và hắn cúi xuống hôn cô, bàn tay hắn vuốt dọc sống lưng, đi đến đâu làn da cô nóng bỏng tới đó và cơ thể cô cong lên đáp ứng, mềm mại áp vào lồng ngực nở nang săn chắc đầy mùi nam tính và vững vàng, cô run lên khi áp cả bầu ngực mình vào hắn. Một sự kích thích ghê gớm, cả miệng cô cứng đơ khi xúc giác cứ giần giật chạy khắp cơ thể. Cô giật mình bám lấy hắn khi bàn tay nóng hầm hập lướt qua eo và đi xuống dưới. Đôi môi lướt đến cổ cô một cảm giác khoan khoái lan tỏa khắp cơ thể. Cô không còn kiềm chế được hơi thở của mình vòng tay ôm ghì lấy hắn.

    Nhưng cũng chỉ có thể dừng lại ở đó, khi bàn tay hắn cởi được chiếc quần ra, bụng cô chạm phải một thứ. Cơn co thắt đến nhanh không tưởng. Cô hét lên và đẩy bật hắn ra.

    - Á.. Đừng..

    - Queen? - Hắn không hiểu làm sao. Mọi chuyện đang vô cũng tốt đẹp.

    - Xin anh. - Cô ngồi thụp xuống ôm lấy gối sợ hãi nước mắt lã chã mà không dám nhìn lên hắn. Hắn cũng khuỵ xuống trước cô đầy ngạc nhiên.

    - Đi đi. Xin anh đấy. - Cô sợ hãi nấc lên.

    Hắn nắm chặt tay và bằng hết lý trí của mình, đấm mạnh cả hai tay xuống sàn, nền gạch vỡ, tay hắn lại toang máu, đứng phắt dậy vơ quần áo đi ra ngoài. Lần này hắn kịp dừng lại đúng lúc, cơn đau vừa chồm lên liền như mất chân, đổ ập xuống và cô ngã ra bủn rủn. Cô không hiểu cơ thể cô. Có ai lại thích thú chuyện đó với kẻ đã từng hãm hiếp mình như cô không? Thực sự hắn đã làm cô thích, khiến cô thả mình để đón nhận. Nhưng cuối cùng vẫn là cô không vượt qua được nỗi sợ của bản thân đã làm cho hắn trở nên giống như anh, bất lực trước cô. Kể từ sau lần ấy, bao lần hắn khổ sở để kiềm chế, thậm chí lên giường đi ngủ được ba mươi phút hắn lại lao vào phòng tắm ngâm mình dưới làn nước để quên đi cơ thể cô, giờ đây hắn phải đấm nát tay mình ra để nỗi đau khiến hắn dừng lại được cơn cám dỗ. Cô thấy mình có lỗi, cô thương hắn, cô không thể để như thế này.

    Dù đầu vẫn đang quay quay, cô vội vã mặc quần áo đi tìm hắn. Không có bóng dáng và thiếu mấy cái xe. Có lẽ hắn đã ra ngoài.

    - Ngài Carter ở đâu? - Cô bước vào phòng điều hành.

    - Dạ đang trên đường The Lost. Khả năng đến quán bar Con Chồn ạ.

    - Thông báo địa điểm của ngài ấy cho tôi.

    - Vâng ạ, thiếu phu nhân.

    Cô lên thay đồ và lái chiếc xe đi theo tín hiệu định vị khi trời nhá nhem tối.

    Quán bar này là một miếng bánh béo bở của hắn, trước đây ngày nào hắn cũng tới nhưng từ khi gia đình xảy ra biến cố hắn chỉ lác đác qua kiểm tra công việc hoặc hẹn đối tác. Ở đây hắn có một cô gái, Lisa, dù không phải cặp kè nhưng là người đã từng phục vụ hết mình khi hắn say và làm hắn hài lòng, mặc dù sau lần đó, không được lên giường lần nào với ngài Carter, nhưng chỉ một lần là quá đủ với cô ta, từ một cô gái bưng bê dần dần bước lên hàng quản lý, dù chỉ là quản lý tầm trung, nhưng lời cô ta rất có trọng lượng, cô ta biết mình là ai đủ khôn ngoan để không ràng buộc ngài Zero cho riêng mình, nhưng không hề khờ khạo để một lần phục vụ ngài ấy liền kiếm chác tư lợi cho mình. Từ việc được tặng đồ cho tới việc len chân lên hàng quản lý, từ đặc quyền đi muộn về sớm cho tới việc kết thân với nhóm chóp bu để chuyên quyền. Hắn biết, nhưng trong vòng kiểm soát nên hắn bỏ qua, dù sao chuyện nhỏ không cần phải quan tâm làm gì.

    Hôm nay cũng thế, hắn ta lên đến phòng và quản lý cho gọi cô ta. Cô ta khá khôn ngoan để không lao lên ngay lập tức, đi tắm, xức lại nước hoa và đủng đỉnh đi lên, cô ta còn nhớ va vào một khách nữ đang tìm phòng, bị cô ta làu bàu cho mấy câu rồi mới bước vào, giả bộ lao lên ngã vào lòng hắn, cô ta ôm cô ta hôn cô ta đụng chạm. Ban đầu hắn như bốc lửa, đáp trả cuồng nhiệt, hắn đói khá lâu rồi, nhưng đến khi mùi nước hoa ở tóc cô ta xông vào mũi hắn, lập tức hắn bừng tỉnh và dừng lại. Hình ảnh cô gái có thân hình như thần vệ nữ với mùi hương nhẹ nhàng man mát, và từ chối hắn hết lần này đến lần khác lập tức ngáng đường, mọi cảm xúc trôi tuột xuống. Không còn hứng thú, mọi hoocmon sinh dục nam cứ như là lập tức biến mất, cho tới khi:

    - Thưa ngài? - Richart lao vào.

    - Chuyện gì? - Hắn khó chịu, bực giọng.

    - Ngài có vừa gặp thiếu phu nhân không ạ?

    - Gặp? Cô ấy đến đây?

    - Dưới nhà vừa có lộn xộn. Tôi nhìn xuống thấy thiếu phu nhân vừa xử lý hai tên quấy rối và lái xe đi mà chạy theo không kịp.

    - Định vị.

    Máu hắn kịp chạy lên não, cô đã theo hắn đến đây, chắc chắn đã nhìn thấy cảnh hắn và Lisa nên bỏ ra ngoài. Chết tiệt, hắn hất cô gái kia ra lao xuống nhà đi tìm cô, gạt phắt đám vệ sỹ ra và lao vào xe tự lái theo hướng bọn chúng chỉ.

    Phía sau một cô gái tức giận điên cuồng mà không biết phải làm gì, chỉ căm thù nghĩ về người đàn bà đó.

    Nơi đây ăn chơi có tiếng, mới chập tối mà đã có hàng dài người xếp hàng để tới lượt mình vào, cô sẽ không được vào, đỗ xe thẳng cửa, tên an ninh đang định mắng cô liền bị một trận tơi bời.

    - Dám chặn tôi sao? Biết xe này của ai không? Tránh đường.

    Hắn ta ú ớ lập tức cho cô gái vào. Đúng thôi xe kia biển kia thì tốt nhất không nên dây vào. Đi một vòng cô phát hiện phòng điều hành trên tầng, nơi có một cánh cửa nhỏ hắn vừa nghiêng đầu nhìn ra. Vừa bước chân lên tầng hai cô va phải một cô gái với mùi nước hoa khá nồng, không phải khách cũng không giống người phục vụ ở đây. Rồi bước nhanh vào phòng gần đó, cô bước theo định hỏi nhờ vì không thấy nhân viên ở đâu, cánh cửa chưa kịp sập cô giữ lấy và đẩy ra. Sau mấy bậc cầu thang, mình hắn ở trong phòng, cô gái vừa nãy đang bám lấy dính chặt vào hắn và hắn cũng đang chủ động, họ cuốn lấy nhau. Cô bấm mạnh lấy tay, tim cô nhói lại giống như ai vừa bóp và rồi cười khểnh quay lưng bước ra ngoài. Đang men theo đường ra ngoài trong tiếng nhạc chát chúa bỗng có hai tên thô lỗ định ôm cô để nhảy, lập tức bị cô trút giận, ngã sõng xoài mà không hiểu vì sao. Cô hít một hơi trong không khí thoáng đãng rồi lên xe lái đi.

    Chiếc xe lao nhanh trong bóng tối cho tới khi lao thẳng vào gốc cây ven đường mới chịu dừng lại.

    - Thưa ngài - Phòng điều kiển ngập ngừng gọi điện? - Xe của thiếu phu nhân lao hơn một trăm km/ giờ và đã bị dừng lại.

    - Bị?

    - Xe gặp tai nạn. Cảnh sát đang trên đường tới. Tôi đã gọi nhưng thiếu phu nhân không nghe điện.

    - Báo bệnh viện chuẩn bị. Báo cảnh sát đó là người của chúng ta.

    - Vâng ạ

    Hắn sa sầm mặt, sợ hãi và lo lắng, không để ý tới đèn đỏ, nhấp ga xe, tăng tốc chạy về phía trước, vô số ngã tư đường, chiếc xe BMW màu trắng bạc vẫn chạy với vận tốc cực lớn, đèn tăng tốc chớp tắt, hắn giống như kẻ điên đánh mất lý trí, không ngừng tăng tốc, đồng hồ tốc độ luôn ở mức cao nhất, nhưng tốc độ ấy vẫn chưa thõa mãn được hắn. Trên người hắn tỏa ra cỗ khí lạnh, mặt tràn đầy tơ máu, vẻ mặt lãnh khốc giống như một sư tử bị thương, chỉ có chìm vào tốc độ mới khiến hắn giảm bớt được sự lo lắng với cô. Kèm theo tiếng sấm ầm ầm vang lên là cơn mưa bất chợt ào về, mưa như trút nước. Hắn đến nơi khi cảnh sát cũng đang ở đó, đầu xe vỡ tan. Không thấy người đâu. Đồ đạc nằm hết trên xe, túi khí đã bung ra, không có dấu hiệu chảy máu.

    - Cô Happse. Sao không trả lời tôi?

    - Xin chào Siri - Hắn ngạc nhiên và lên tiếng.

    - Từ chối. Ngài không được quyền truy cập.

    Đêm hôm ấy, cả trăm vệ sỹ và nhân viên thân cận được tung ra âm thầm tìm kiếm thiếu phu nhân, nhưng bặt vô âm tín và người ngồi ở nhà cũng cả đêm không ngủ đầy lo lắng bất an.

    - Tại sao không có thông tin gì?

    - Cô ấy rất nhanh nhẹn và thông minh. Không có chuyện gì đâu. Có thể cô ấy muốn ở một mình - Tomhanse động viên hắn

    - Cậu nhớ nhắc tôi bổ sung điều khoản không được đi qua đêm một mình.

    - Sau việc cậu làm mà còn dám ra điều kiện với cô ấy sao?

    - Cậu nghỉ đi. Tôi muốn ở một mình. - Hắn thở dài nhưng lòng thì cuộn cuộn như lửa đốt.

    - Tôi ở với cậu.

    Gần trưa hôm sau, cuối cùng cũng có tin tức cô gọi điện báo nhờ Hanse đến đón về. Đoàn xe lao vội đi và hắn là người bước xuống đầu tiên để đón cô.

    - Cho tôi về nhà. - Cô bám vào tay hắn mà bước, mắt không được tinh nhanh, vẫn chưa lại người sau trận đòn đêm qua, hắn liền cúi xuống bế cô vào xe mà ngạc nhiên khi không bị cô phản đối chút nào, không giống với cô bình thường. Chưa đầy một phút sau, cô lại dựa vào ngực hắn và ngủ. Thậm chí đưa cô lên đến phòng mà vẫn cứ mơ màng, nhưng lúc đó tự chỉnh lại tư thế và ôm gối ngủ tiếp.
     
  3. Vung troi rieng Vùng Trời Riêng

    Bài viết:
    111
    Chương 42: Nguồn bệnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Gần trưa hôm sau, cuối cùng cũng có tin tức cô gọi điện báo nhờ Hanse đến đón về. Đoàn xe lao vội đi và hắn là người bước xuống đầu tiên để đón cô.

    - Cho tôi về nhà. - Cô bám vào tay hắn mà bước, mắt không được tinh nhanh, vẫn chưa lại người sau trận đòn đêm qua, hắn liền cúi xuống bế cô vào xe mà ngạc nhiên khi không bị cô phản đối chút nào, không giống với cô bình thường. Chưa đầy một phút sau, cô lại dựa vào ngực hắn và ngủ. Thậm chí đưa cô lên đến phòng mà vẫn cứ mơ màng, nhưng lúc đó tự chỉnh lại tư thế và ôm gối ngủ tiếp.


    *

    * *

    - Vincent. Em muốn được ở một mình. Mai chúng ta sẽ là lại thỏa thuận. Em không muốn ràng buộc anh chuyện đó, em sẽ để anh tự do.

    - Không. Là anh vi phạm. Anh không hề có ý định với cô ta.

    - Em không thể làm chuyện đó. Em sẽ kể anh nghe. - Cô cắn răng lại và nghe theo lời khuyên. Nhưng thật là khó khăn để kể ra nỗi đau của mình, tủi hờn, uất ức, tổn thương, cay đắng và cả nhục nhã. Cô không muốn đối mặt nên đành mượn cánh cửa này để né tránh. Từng hình ảnh xuất hiện trở lại như vừa mới ngày hôm qua, giờ thì cô khóc nức nở và thi thoảng mới bật ra câu nói.

    - Trước anh, em đã từng chạm vào nó.. Từ khi em là một con bé mười bốn tuổi.. - Từ từ cô cố gắng hết sức và kể cho anh nghe chuyện quá khứ của mình.

    Hôm đó đi học về muộn, cô bị lỡ xe bus của trường may kịp bắt xe bus ngoài để đi về, xuống xe là một địa điểm hoàn toàn xa lạ, cơn gió ào qua khiển cô sởn gai ốc dự báo một cơn mưa lớn sắp ập đến. Đi được một lúc trong đoạn đường tranh tối tranh sáng, bất chợt linh tính báo như có người đang theo dõi, cô rảo bước thật nhanh, vừa đi vừa chạy. Mấy căn nhà có ánh sáng nhưng lại đang đóng cửa chẳng nhẽ chạy vào đập cửa với lý do gì đây, đường phố thì vắng tanh, mà quái lạ từ nãy đến giờ không thấy chiếc xe nào chạy qua, như thể sắp mưa nên mọi người không ai ra đường ý. Một tiếng sấm ầm vang lên. Một bóng người lướt qua trước mặt. Cô hét lên sợ hãi khi suýt va vào hắn và bỏ chạy. Bóng đen đuổi theo. Những hình ảnh quá khứ hiện về. Cũng vào đêm mưa gió bão bùng sấm chớp ầm ầm như này. Hình ảnh người cha đổ ầm xuống sau tiếng súng khô khan. Hình ảnh tia chớp rạch ngang trời kèm theo và chiếc trực thăng nổ tung trên bầu trời. Nỗi kinh hoàng ập đến. Không biết có phải bọn chúng không, làm sao chúng biết cô ở đây, không, chỉ có một tên đuổi theo vậy không phải. Hất túi sách ra để chạy cho nhanh, nhưng hắn cũng đã kịp vồ lấy cô làm cả hai lăn theo vệ cỏ xuống đường ven sông. Tối. Mịt mù. Sấm chớp nổi lên ầm ầm. Bắt đầu mưa như trút. Và không một bóng người. Giờ thì cô hoảng sợ thực sự. Cô chỉ kịp hét toáng lên, nhanh như cắt hắn chồm lên người cô. Bốp. Một cái tát như trời giáng vào thẳng mặt phải. Còn chưa kịp thoát cơn đau thấu trời thì hắn rít lên. "Im mồm".

    Hắn đè lên hai chân cô. Phát hiện ra khe hở cô gồng mạnh người phía trên co đầu gối đập mạnh vào lưng hắn những tưởng hắn sẽ bị hất ra đằng trước theo lẽ thông thường. Nhưng không, hắn cũng có nghề chỉ bị lao người về phía trước một chút và kịp trụ vững đồng thời rít lên vì đau và mồm thì liên tục chửi rủa. Lại vung tay trái đấm một cái trúng hàm. Cảm giác đau thấu óc và cái đầu bị choáng mất vài giây mới hồi tỉnh. Dùng tay trái giữ lấy hai tay cô, còn tay phải thì giật khóa quần ra. Hoảng sợ, điên loạn và vùng vẫy tay cô thoát được ra trong khi mồm thì hét lên cầu cứu. Bài học đầu tiên trong mỗi lần luyện tập, khi nguy cấp có nên chờ đợi người tới cứu không, không ai có thể cứu mình ngoài chính bản thân mình, cô thu tay lại tung ra cú đòn mạnh và chính xác về phía hắn. Quả nhiên hắn bị bất ngờ. Đòn đầu tiên bằng tay phải trúng mặt hắn khi hắn hả hê và thèm khát cúi mặt xuống định chiếm đoạt cô. Đòn thứ hai bằng tay trái cô bồi tiếp thúc thẳng từ dưới bụng móc lên hướng vào trong lồng ngực. Lực đánh dù yếu nhưng cũng là một đòn đau, hắn rú lên nghiêng hẳn người sang bên nhưng quào ngược tay phải về cô.

    Đúng lúc ấy một chiếc xe con chạy qua, phát hiện túi sách rơi giữa đường liền dừng lại. Người đàn ông bước ra khỏi xe, vừa gọi cảnh sát báo cáo vừa hướng xuống phía dười kè sông tìm kiếm. Quả không phụ công những tháng ngày luyện tập khi nhỏ. Trải qua phút giây hoảng loạn ban đầu, giờ cô đã bình tĩnh hơn. Khi cánh tay hắn túm được đầu cô đầy tức giận ấn mạnh xuống bên phải. Tay trái đã giật xong chiếc quần lôi được vật kinh khủng đó ra bắt đầu tì mạnh lên người cô, ghé sát mặt và rống lên.

    - Con lợn. Tao giết mày.

    Tiếng sấm ầm ầm vang lên. Mưa trút xuống như thác Cảm giác kinh tởm lan khắp cơ thể. Hoảng loạn nhưng cũng kèm theo cơn tức giận bắt đầu bừng lên. Tay cô khua xung quanh mà không thấy cái gì. Tay hắn bắt đầu mò xuống phía dưới của cô. Cô hét lên cầu cứu chợt cảm thấy luồng ánh sáng quét qua phía trên. Không với tới hắn nhưng cô dùng hết sức bình sinh lao thẳng bốn ngón tay trái như một lưỡi dao vào nách phải của hắn. Một tiếng hét lên đau đớn lập tức buông tay phải để khép nách lại. Đúng lúc ấy:

    - Này. - Tiếng hét vang lên trong cơn mưa, vọng lại.

    - Cứu. - Ngay lập tức cô hét lên đáp trả và vùng vẫy mạnh hơn nữa.

    - Có người. Cứu. - Người đàn ông vội vã hét vào điện thoại rồi lại hét lên.

    - Cảnh sát đang tới. - Rồi lao xuống phía dưới nơi có tiếng phát ra và bóng người lờ mờ hiện ra giữa những đường sáng loằng ngoằng của tia sét.

    Tên kia khiếp đảm hất người ngồi bịch ra đằng sau và lồm cồm bò dậy để chạy thoát. Cô. Chẳng giống như người bình thường, vừa thoát khỏi nanh vuốt của hắn không lao về phía người cứu mình đang trượt xuống mà bật người đứng lên chạy đà mấy bước, tranh thủ hắn đang bị chậm lại vì vướng chiếc quần, cô nhảy người lên đạp về phía trước khiến hắn ngã dúi xuống đất. Bản lĩnh và động lực sống trỗi lên, hắn chồm dậy và tung đòn về cô. Đúng lúc ấy ân nhân cũng lao đến đỡ đòn và đánh nhau với hắn được mấy nhịp, loáng một cái tiếng còi cảnh sát vang lên. Hắn thất kinh tung một cước vào vị ân nhân và trèo qua tường rào định nhảy xuống sông nhưng cô kịp túm lấy chân hắn. Đu đưa phía trên mà hai chân bị cô ôm chân không thoát được. Đèn cảnh sát quét tới, hắn buông tay ngã xuống đè cả lên cô và vùng chạy. Lần này vị ân nhân lại lao lên cản đường, đốn ngã, hắn không đánh nữa mà bỏ chạy. Quá muộn. Cảnh sát ập tới nhanh chóng đuổi theo và quật ngã khống chế được hắn.

    Sau đó nhờ sự giúp đỡ của Columm hắn bị tống vào tù còn cô giữ được bí mật ấy cho tới tận bây giờ, cũng từ đó trở đi chưa giây phút nào cô bé quên được hình ảnh bão tố đêm đó. Đó là sự khủng khiếp, là cơn ác mộng mà một mình cô phải trải qua. Thế rồi đến khi gặp hắn, thú tính của hắn khơi lại cơn ác mộng trong cô hoành hành trở lại. Những cơn đau cứ xé toang đầu ra, muốn nổ tung óc, những trận sấm sét thế nào thì đầu cô cũng y như thế.

    Đến đây thì cô không chịu nổi nữa, khóc nấc lên thành tiếng và trong một thoáng chốc như thể lịm đi. Phía bên kia lòng hắn cuộn lên đau đớn. Hắn đã làm gì cô thế, hắn khóc. Cô đã từng chịu khốn nạn như thế. Hắn thì chỉ biết có bản thân. Queen anh chưa biết gì về em. Hắn vùng đứng lên và đạp cánh cửa bên kia lao đến chỗ cô đang ngồi. Cô gái nhỏ nhắn ngồi bệt xuống đất, ôm chặt lấy đầu gối đang đau đớn tột cùng, người run lên bần bật.

    Cô để hắn ôm lấy, chặt cứng trong tay hắn, hắn khóc, cô khóc, hắn lau nước mắt cho cô, hắn xin lỗi rồi vỗ về cô, cứ thế tiếng khóc của cô cứ dịu dần dịu dần, rồi đến khi cô cuộn gọn trong lòng hắn, cảm giác nhẹ nhõm kéo lan tỏa khắp cơ thể. Quả thật nói được ra khiến tâm trí người ta dễ chịu hẳn. Và cũng thật là lạ, ở bên hắn cô đã thổ lộ quá nhiều bí mật, chuyện mà từ trước tới giờ cô không hề dám hé răng ra với bất kể ai. Cô đã trút ra được một gánh nặng, cô muốn chia sẻ với hắn nhiều hơn nữa, cô tin hắn cô muốn dựa vào hắn.

    - Anh sẽ mời bác sỹ về.

    - Nothing đã đưa em đi khắp mọi nơi trong mấy năm vừa qua rồi. Em đã chứng kiến anh ấy vật vã thế nào khi ở bên em. Anh ấy không thể làm gì quá chỉ sợ em tổn thương, anh ấy không thể tự xử, anh ấy cũng không thể đi ra ngoài với người khác. Trước em ra điều kiện ấy là muốn trêu ngươi anh. Nhưng giờ em không muốn anh cũng giống Nothing. Em không muốn anh vì em mà vật vã, hao mòn. Em biết bao lần anh đã phải kiềm chế, em thật ích kỷ. Đừng vì em..

    - Đây là quyết định của anh.

    - Cũng từ đó chính Nothing là người đưa em vào khuôn khổ luyện tập để em có thể tự bảo vệ bản thân nhưng anh quá mạnh em vẫn không thể chống lại để bảo vệ mình.

    - Xin lỗi em chuyện ngày hôm qua, không bao giờ anh làm như thế nữa.

    - Em nghĩ thông suốt rồi, khi em không thể.. - Cô rúc vào lòng anh, nhưng anh không thể nào biết được rằng cô vẫn còn những bí mật khác mà chưa dám nói với anh.

    - Và anh đã nói gì?

    - Anh sẽ làm được.

    - Uh. Queen. Tin anh nhé. Anh sẽ làm mọi thứ vì em.

    Anh cứ ôm gọn cô trong lòng, còn cô vùi đầu vào ngực anh, tự nhiên cảm giác bình yên nhẹ nhõm trong lòng.

    - Hôm qua chuyện gì đã xảy ra? Kể anh nghe đi

    - Em may mắn có người giúp đỡ, sáng nay mới trở về được. Đó là một con người kỳ lạ. - Cô từ từ kể cho anh nghe.
     
  4. Vung troi rieng Vùng Trời Riêng

    Bài viết:
    111
    Chương 43: Sát thủ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vừa ra khỏi quán Con Chồn thì Siri cảnh báo khẩn cấp, một trận sấm sét sẽ đến rất nhanh. Cô bối rối và lao vút xe đi vừa chạy trốn bản thân vừa chạy trốn khoảnh khắc ấy, và thật lạ, nhìn thấy hắn hôn người khác lòng cô quặn thắt, hóa ra bấy lâu nay đều là vì tình dục, không phải vì bản thân cô, không phải vì trái tìm. Nó làm cho cô đau đớn. Đến khi cảnh báo lần hai vang lên thì cô không làm chủ được tay lái, lao thẳng xe vào gốc cây bên đường. Loạng choạng bước ra thì gặp một chiếc xe đang dừng lại để xem xét xe của cô, một người bước xuống chưa kịp hỏi han thì một tia sét ngang trời, đôi mắt người con gái hoảng loạn rồi co quắp người theo tiếng sấm và từ từ đổ vật xuống, anh ta thân thủ rất nhanh nhảy hai bước đã kịp đỡ lấy thân hình cô, nhìn chiếc xe, nhìn khu đường, anh ta liền bế cô lên xe và lao vào giữa cơn mưa đang kéo đến. Khoảng hai mươi phút liền dừng lại ở một ngôi nhà nhỏ ngoài rìa thành phố đưa cô lên phòng, phát hiện cô gái cứng đơ người hơn bình thường liền pha một vài hợp chất đổ vào miệng và còng tay cô vào giường rồi chuẩn bị bữa tối. Nhưng rồi cô ta ngủ mãi không dậy làm hắn ta mệt mỏi và gác chân lên ghế ngủ.

    Gần sáng cô tỉnh giật mình khi thấy người đàn ông phía trước đang ngủ và kinh hãi thấy tay mình bị khóa.

    - Dậy rồi sao?

    - Anh là ai? Tôi đang ở đâu? - Anh ta cởi khóa tay cho cô.

    - Đề phòng cô chạy lung tung. Bây giờ là năm giờ sáng. Ngủ ngon đấy.

    - Làm ơn cho tôi vào nhà vệ sinh được không? Tôi không thể đi được.

    Anh ta dìu cô cũng không nổi, liền cúi xuống bế cô đặt vào tolet. Đây là một căn hộ nhỏ chỉ có hai ba phòng một tolet một bếp, nhưng có một chút gì đó không bình thường mà cô chưa nhận ra.

    - Tôi là Rebecca. Cảm ơn anh đã giúp tôi hôm qua.

    - Hôm qua cô bị làm sao?

    - Tôi lái nhanh quá nên không làm chủ được tay lái.

    - Đừng nói dối. Cô không bị ngất bởi vụ đâm xe. Mà bởi vì sấm.

    - Có chuyện xảy ra với tôi liên quan đến sấm. Từ đó cứ có sấm là tôi bị thế. - Cô tròn mắt ngạc nhiên.

    - Người nhà đâu mà để cô ra ngoài một mình trong thời tiết đó.

    - Tôi chưa tin tưởng bạn mình nên không nói?

    - Nếu không tin đừng yêu anh ta nữa. Nếu tin hãy chia sẻ và cả hai cùng nhau vượt qua.

    -

    - Người yêu cũ của tôi biết mà không làm được gì cho tôi.

    - Vì sao cô chọn người mới? - Cô cứng họng không nói được gì.

    - Cho bản thân mình một cơ hội khác đi, không chữa được thì cũng có người giúp đỡ cô, đừng gây hiểu nhầm cho nhau, kẻo rồi anh ta cũng sớm trở thành người cũ thôi.. Ngủ ngay rồi sao. Cô gái?

    Khi cô tỉnh lại lần hai trời đã gần trưa hắn ta đang làm gì đó với một cái hộp. Giống như hộp liên lạc được bảo mật, hắn ra rất tinh lập tức nhận ra cô đã mở mắt. Đó là một người đàn ông nam tính, bụi bặm, bí ẩn, dáng người đô con nhưng rất nhanh nhẹn và đầy hấp dẫn, đôi mắt luôn nhìn xoáy đánh giá người đối diện, và luôn luôn phòng bị đối phương. Đôi khi có những luồng mắt lạnh ngắt hoặc thâm trầm quét qua người cô, tuy ngay sau đó hắn nhanh chóng thu hồi về nhưng đủ để cô nhận ra và lạnh ngắt sống lưng. Ở hắn có điều gì đó sẵn sàng tung ra sự chết chóc từ ánh mắt, vẻ mặt đến dáng ngồi.

    - Anh có con dao đẹp quá.

    - Thích thì tôi tặng cô. Biết dùng dao không?

    - Một chút.

    - Thử đi vào tấm thảm kia.

    Cô cầm lên, quả là một con dao tốt, và thử phi với sức khỏe của hiện tại, yếu và không chuẩn.

    - Dùng hết khả năng đi. Đừng lừa tôi. Nhìn là biết cô có luyện võ.

    - Tôi có một chút để phòng thân.

    - Tốt. Nhưng phải nhớ. Che dấu được bản thân mới là tốt nhất. Không đánh thì thôi. Đánh thì dùng đòn hiểm kết thúc sớm, không nên dây dưa lâu la. - Cô phi dao thêm một lần nữa, dùng thêm mấy phần lực.

    - Nhìn độ ngập con dao này. Rất non, yếu. Nhìn tôi.

    Vút. Động tác nhanh và thuần thục, cô có đôi mắt chim ưng mà cũng chỉ kịp thấy hắn hành động đã thấy con dao cắm ngập một nửa vào thảm.

    - Động tác của cô rờm rà, lực chưa dồn đúng vào cổ tay nên con dao lao đi vẫn kịp nhìn thấy tay cô, vai cô, lưỡi dao. Phải làm cho đối phương chỉ nhận ra khi đã bị đâm mà không biết mình phi lúc nào. Đó mới là uy lực.

    - Đừng đứng ném như thông thường. Lộ liễu. Cách ném đó chỉ áp dụng được cho dân thường. Vì thế chỉ có luyện tập nhiều mới cho cô lực của cổ tay tốt, cùng lắm lấy thêm lực của cánh tay.

    - Cô mới chỉ có lý thuyết, ít thực hành và không có kinh nghiệm thực chiến. Cô không chuyên nghiệp nên nắm dao kiểu cán búa thì với loại dao nào cũng dễ. Hoặc luyện nhiều thì mới cho tư thế chuẩn, quen thuộc và cầm đến cái gì cũng tự biết nên dùng như thế nào.

    - Nguyên tắc chung cứ một bước chân tương ứng vói nửa vòng quay dao. Nhớ về lần ném thứ nhất, khi mũi dao chạm đích chưa phải là lúc nó ở góc tối ưu. Xem lại điều này thì mũi dao sẽ cắm sâu hơn vào đối tượng. Khi địa bàn bó hẹp hoặc cô cần bất ngờ, cô không thể lùi hay tiến thêm để lấy không gian mà là do lực cổ tay thêm hay bớt. Hiểu chưa?

    - Tại sao tập dao mà không tập súng?

    - Vì dao có ở khắp mọi nơi.

    - Đúng. Khi đã hiểu được cách ném, thì dao hay dĩa đều biến thành vũ khí cận thân. Đến lúc đó cô còn chủ động được lưỡi dao nông hay sâu khi chạm đối thủ.

    - Cảm ơn anh.

    - Cô ở đâu tôi đưa cô về. Cô sẽ bị bịt mắt đưa đi.

    - Vâng. Có thể cho tôi biết tên anh không? - Cô không còn gì để nói với hắn, đáng sợ, may mà hắn tốt với cô.

    - Daniel.
     
  5. Vung troi rieng Vùng Trời Riêng

    Bài viết:
    111
    Chương 44: Lâm sàng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cả hai gần gũi với nhau hơn, hòa hợp hơn, hắn thương cô phải trải qua những điều kinh khủng lại còn do cả hắn làm nữa, còn cô lại rung động trước hắn dù đã từng làm tổn thương cô nhưng giờ đây hắn như là một con người khác, ai cũng nhận ra sự thay đổi rõ ràng của hắn. Nếu trước đây các cô gái coi hắn như là một ông hoàng, nước cũng đút tận miệng miếng ăn cũng phải nũng nịu chiều chuộng hắn để hắn mở miệng thì nay hắn sẵn sàng đứng dậy lấy đồ ăn cho cô, bóc tôm bóc cua cho cô. Đấy chẳng qua cô là người độc lập không thích thôi, chứ cô mà há miệng hắn sẵn sàng đút đồ ăn cho cô luôn, thậm chí hắn sẵn sàng không dùng tay mà dùng chính miệng của hắn.

    Kể cũng lạ lùng trước đây lúc nào hắn cũng cần đàn bà, từ ngày quen cô hắn như một người ăn chay vui vẻ hạnh phúc với sự nhịn đói của mình chỉ cần ở bên cô tán dóc chuyện phiếm hay bàn luận thế trận, đôi khi lừa cô để hôn được một cái hắn thấy vui cả ngày, và thật bình an mỗi khi nhìn cô nằm ngủ một góc đầu giường. Thậm chí đến những quán bar quen thuộc mấy cô nàng được chuyên sủng trước đây rất ngạc nhiên vì bậc đế vương của họ, thay đổi hoàn toàn, không một cô nào được lại gần chứ đừng nói dám lân la ôm ấp ngồi vào lòng như trước đây. Rồi thì tiếng lành cũng đồn xa, ai cũng nói Thiếu phu nhân là một người rất ghê gớm, không hiểu bằng cách nào mà thay đổi hoàn toàn được một người như ngài Carter. Họ còn rỉ tai nhau, nếu mà để cô ta bắt gặp thì đêm đó thiếu chủ sẽ bị phạt thậm chí còn bị đuổi đánh ra khỏi phòng, vì thế ngài ấy chấp nhận bị kìm hãm nhưng để giữ yên gia đình. Có những người khác thì lại khen cô thật là giỏi có thể làm thay đổi một người như ngài Carter, cô thật là tốt phước vì được ngài ấy yêu đến vậy.

    Mọi lời xì xào chỉ càng làm cho mấy cô gái ghen tị và ấm ức. Tự nhiên họ mất đi ân sủng từ ngài Carter, một người như ngài ấy ai mà lại không thích, thế mà giờ một mình cô ta độc chiếm. Thảo nào từ ngày có cô ta ngài ấy không còn chơi bời như trước, chỉ chú tâm làm việc, hết giờ là vội vàng về và không ra khỏi nhà nữa. Hẳn cô ta phải có nhiều kỹ nghệ lắm mới giữ chân không để ngài ấy ra ngoài như thế. Nhất là Linda, cô ta hận người phụ nữ đó làm cô ta lâu rồi không kiếm chắc được gì. Trước đây chỉ cần mình ngài ấy, cô ta không phải lo lắng gì, nhưng mấy tháng nay không được gặp lấy một lần, khiến cô ta bứt dứt và bị bao kẻ nhìn ngó cuối cùng vẫn phải đưa thân cho chúng, vừa kiếm thêm vừa thỏa mãn vừa là có người đàn ông bên cạnh bảo vệ cô ta. Nhưng cô ta không chịu thua, không ăn được thì cũng không thể để đấy cho kẻ khác xơi. Thiếu phu nhân, cô sẽ không lên mặt với chúng tôi được đâu, chờ đi


    *

    * *

    - Hôm nay em nhận một hợp đồng phải làm việc với muộn đấy. Chờ em về ăn cùng nhá.

    - Anh chờ đón em và mình đi ăn.

    - Uh, anh ngoan lắm.

    - Anh nhớ em.

    - He he.

    Lần nào cũng thế, cô luôn không trả lời hắn trực diện, có lần cô trả lời hắn bằng một trái tim đang rung rinh làm hắn mất cả ngày vui sướng. Có lần chỉ là một khuôn mặt cười thật tươi, hay là một bức ảnh cô nháy mắt. Nhớ thôi là không đủ, hắn yêu cô, nhưng hắn cũng chưa thừa nhận điều ấy, hắn chỉ biết lúc nào cũng muốn nói chuyện với cô, chuyện gì cũng muốn kể cho cô nghe. Chỉ cần nhìn thấy cô, thấy nụ cười của cô mọi khó khăn vất vả trong công việc như tiêu tan hết, lòng hắn trở nên ấm áp và bình yên đến lạ. Nếu như trước đây mỗi lần đến quán bar hắn mất thời gian vào việc uống rượu hay ôm các cô gái nóng bỏng thì giờ đây thời gian ở bar là xử lý công việc, nhắn tin cho cô rồi nhanh nhanh chóng chóng về nhà nơi có người con gái đang ngồi bên máy tính mỉm cười đón hắn. Biết bao lần hết Tomhanse đến mọi người nhìn thấy hắn vừa cầm điện thoại nhắn tin vừa tủm tỉm cười, còn có lần hắn nhìn tài liệu mà không nói gì ngồi cười một mình và tay mân mê môi.

    - Bệnh nặng thật rồi. - Hanse lúc nào cũng nói thế với hắn và đáp lại là nụ cười chân thành nhất của hắn và đáp trả.

    - Tôi cam tâm tình nguyện mà.

    Hôm nay cũng thế, xử lý nốt mấy việc ở văn phòng rồi sẽ về đón cô đi ăn, cô gái này lúc nào cũng ăn rất khoẻ và bất kể giờ nào ăn cũng được, hắn thích điều đó, bất chợt đường sét bao trùm trắng xóa và một tiếng nổ long trời lở đất đúng lúc đó hắn đánh rơi chiếc cốc. Hắn không hiểu vì sao, hắn không giật mình bởi hai thứ đó, mà là do tâm trạng hắn bất an, có điều gì đó khiến hắn đứng ngồi không yên. Toàn thành phố mất điện đen xì, không hiểu chỗ cô có điện dự phòng không, mai hắn phải kiểm tra lại mới yên tâm được. Gọi điện. Không ai nghe máy, tại sao không thoát máy ra mà cứ để chuông cơ chứ, đã thống nhất như thế rồi nay phải nhắc lại cô mới được. Nhắc lại? Cô có phải người đãng trí đâu. Chết tiệt. Hắn bứt rứt và sốt ruột vô cùng lại gọi điện lần nữa, vẫn im lặng như tờ.

    - Richart. Đến chỗ thiếu phu nhân. - Hắn lo lắng, gọi về máy bàn. Cũng không ai nghe máy.

    - Nhanh. Bao lâu nữa đến nơi?

    - Chắc khoảng mười phút nữa ạ.

    Hắn lại gọi điện, không ai nghe máy, hắn đứng ngồi không yên. Chết tiệt. Tôi đến cô mà không mang theo điện thoại thì đừng có trách tôi. Điện có trở lại sáng quắc, mà trời thì không mưa nổi, bất chợt lại một đường sét xé toang bầu trời đêm kèm theo một tiếng sấm nổ kinh hoàng khác, điện lại một lần nữa phụt tắt. Không gian bỗng đen tối thăm thẳm, đã lâu, lâu lắm rồi mới có những trận sấm sét to như thế này, hắn cũng đồng thời đánh rơi điện thoại xuống xe, lòng hắn như lửa đốt, chưa bao giờ hắn sốt ruột như hôm nay, hắn không thể ngồi yên, điều gì đó đã khiến hắn không còn giữ nổi sự bình tĩnh, không có sự điềm đạm hay lạnh băng như mọi khi, trong lòng hắn lo âu phấp phỏng, cuồn cuộn những suy nghĩ hỗn loạn, hắn chỉ nghĩ đến đó thật nhanh, thật nhanh và liên tục giục giã.

    - Nhanh lên. - Tại sao chưa tới nơi? - Bao lâu nữa?

    Cứ vài giây hắn lại hỏi lại giục, sẽ không có lần sau như thế này, cô phải dùng vệ sỹ, không thể để cô hành hạ hắn như thế này được. Chiếc xe vừa dừng lại là hắn lao ra đầu tiên, đội vệ sỹ vội vàng chạy ra theo, ánh đèn pin loang loáng, bước chân chạy rầm rập, chỉ là tầng mười thôi mà, mọi ngày luyện tập để làm gì cơ chứ.

    Cửa khóa, chúng đạp tung cánh cửa, tối như hũ nút, không gian tĩnh lặng như tờ, có điều gì đó tự nhiên khiến bọn chúng sởn gai ốc sợ hãi và đồng loạt rút vũ khí đề phòng. Bất chợt nguồn điện được cung cấp trở lại, sáng quắc, tất cả lóa mắt nhắm lại một giây theo phản xạ tự nhiên, đến khi mở mắt ra một cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt họ, điều mà hắn lo sợ đã trở thành sự thật.

    Vợ của hắn, thiếu phu nhân của họ, nằm vật dưới sàn nhà, đôi mắt vô hồn trống rỗng, cái miệng há hoác ra, toàn thân co quắp. Khung cảnh lạnh lẽo và chết chóc bao trùm.

    - Queen.. - Hắn hét lên và lao đến vồ lấy cô.

    - Lùi ra. - Tony cũng kịp tỉnh táo hét lên ra lệnh.

    Chưa đầy một tích tắc hai vệ sỹ kẹp nách kéo Vincent lùi ra, họ đã luôn được luyện tập và huấn luyện với tình huống như thế này, mặc dù thế hôm nay ai cũng thất kinh lo sợ và run rẩy, thực tế luôn khác xa nhất là khi liên quan đến người thân của mình.

    - Gọi cấp cứu, mang đồ nghề lên. - Tony lập tức kiểm tra cơ thể thiếu phu nhân vừa run run ra lệnh vừa bắt đầu ép tim cho cô, Vincent nhanh chóng bình tĩnh lao đến bên cạnh, chờ Tony đếm và cùng thổi ngạt hỗ trợ.

    Lặp lại..

    Lại thêm một lần nữa..

    - Tiếp tục ép tim. - Tony gào lên.

    Hắn mở túi đồ nghề tiêm cho cô một mũi thuốc, và lấy dụng cụ sốc điện.

    Một lần, cô gái nảy người lên.

    Hai lần, luồng điện lại được kích truyền vào lần nữa, cơ thể giật lên rồi lại không nhúc nhích.

    Ba lần, cả cơ thể tiếp nhận luồng điện mạnh bị giật tung lên rồi thườn thượt đổ xuống sõng xoài, bất động.

    Trong cơn lo lắng, Tony tiêm thêm cho cô gái một mũi thuốc thứ hai, và điên cuồng tiếp tục ép tim, hết lần này đến lần khác. Nhiều phút đồng hồ trôi qua, thân xác trống rỗng nằm đó khiến mọi người có cảm giác ớn lạnh và đau đớn. Dù có tài giỏi như thế nào, khi đối mặt với tử thần, cuối cùng thì bác sỹ thần sầu như Tony cũng thất bại với người quan trọng nhất vào lúc cần kíp nhất. Vincent khóc nấc lên, vô vọng, mọi người lần lượt cúi đầu bước ra.

    Ngoài kia mưa rơi như trút, trong này hắn gào thét tên cô, hắn ôm lấy cô ép chặt vào lòng, ép mãi ép mãi mà tim hắn đau, cái gì bóp lại thế này, hắn nghẹn lại không nói được không thở được.

    Hắn hôn cô trong dòng nước mắt, tại sao, nếu anh đến sớm hơn, nếu anh luôn ở bên em. Hắn chưa từng nghĩ rằng cô sẽ bỏ rơi hắn lại một mình như thế. Chẳng nhẽ cô đi thật sao, là thật sao, vừa mới đây còn nhắn tin vui vẻ với hắn mà, Queen, đừng đi, ở lại với anh, anh còn chưa kịp bù đắp gì cho em, anh còn chưa kịp chia sẻ hạnh phúc với em, sao lại ra đi vào lúc này. Queen..

    Trong vô thức, vội vã kéo cô vào lòng, cởi áo của hai người ra, lấy cơ thể hắn ủ ấm cho cô, lấy áo hắn phủ ra ngoài cơ thể cô. Đến giờ hắn còn chưa kịp biết cô thích bài hát nào, hắn cất tiếng hát, bài hát năm xưa hắn đã hát cho ông nội nghe vào lúc lâm chung, tiếng hát chẳng có cung bậc gì cả, khi thì nghẹn lại trong cuống họng khi thì vang lên hòa với dòng nước mắt ướt đẫm khuôn mặt cô. Bài hát mà hắn cũng không kịp hát cho cha nghe, giờ lại là cô, hắn yêu cô, giờ hắn mới biết, cô ra đi tim hắn đau thế nào, mọi thứ trở nên vô nghĩa.. hình ảnh người ông trút hơi thở trong tay hắn, hình ảnh người cha lạnh lẽo vô hồn khi hắn lao đến, giờ lại là cô, cơ thể mới đó mà đã không còn cảm thấy gì cả, một xác chết vô hồn..

    Hắn cứ ôm cô và tiếng hát rên rỉ tiếp tục vang lên, giờ đây chính là tiếng lòng của hắn cứ thổn thức thốt ra.

    "Ngày em đến bên anh, thế giới quanh anh đã đổi thay. Hình bóng em ngập tràn trong đôi mắt, lấp đầy trái tim anh. Anh đã phát hiện ra một nửa trái tim của mình, anh yêu em.

    Người duy nhất khắc sâu trong trái tim anh. Người hiện hữu trong từng giọt nước mắt, trong từng nụ cười của anh. Thứ trái tim anh dấu kín, giờ lý trí mới kịp phát hiện ra, đó chính là em. Tình yêu dành cho em trở nên quý giá hơn tất cả mọi sự trên đời này.

    Dù anh cố ghì chặt trái tim và chịu đựng. Tình yêu của anh đã ra đi, ngày sẽ dài lê thê, cuộc sống sẽ trở nên vô nghĩa, mọi thứ trở nên mờ nhạt, dù có nhắm mắt lại, cũng vẫn là hình bóng của em, chỉ cảm thấy mình em mà thôi.

    Mọi chuyện sẽ chỉ còn là ký ức. Một mai rất xa dù không tồn tại giấc mơ, kể cả khi tình yêu cũng qua đi, mỗi khi nghĩ đến, em luôn trở thành nơi nghỉ ngơi cho trái tim anh, cho tâm hồn anh, cho lý trí anh.

    Anh chỉ muốn kiếm tìm nơi cầu vồng xa kia, sẽ lại được ở bên em, dù giông tố có nổi lên, anh quyết sẽ vượt qua muôn trùng, miễn là được ở bên em lần nữa. Con gió sượt qua đôi mắt như muốn nói, em là là duy nhất trên thế gian này, em và tình yêu này chính là sinh mệnh của anh.

    Em ra đi cuốn theo cả hơi thở của anh. Anh yêu em. Queen ơi. Về đây với anh."

    Xe cấp cứu đã đến, nhưng không ai dám bước vào nữa, tất cả đều nặng trịch tâm can, những kẻ giết người không chớp mắt kia đều đỏ hoe mắt có những kẻ không kìm được mà đã khóc theo, họ thương thiếu chủ, thương thiếu phu nhân của họ, họ không ngờ người đàn ông đó lại có tình cảm sâu đậm như vậy, họ cũng không ngờ thiếu phu nhân mà họ luôn trân trọng quý mến lại bạc mệnh ra đi giờ để lại thiếu chủ như một người vô hồn trống rỗng.
     
  6. Vung troi rieng Vùng Trời Riêng

    Bài viết:
    111
    Chương 45: Thực vật

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiếng hát cứ đau đớn vang lên rồi một lần nữa hắn òa khóc nức nở ôm chặt lấy cô mà không chịu buông tay. Rất lâu sau đó Tony tiến vào, hắn buông cô ra đặt xuống từ từ xoa bóp khắp cơ thể cho khỏi co quắp. Bất chợt ngón tay cô giật giật.

    - Queen.. Queen ơi.

    - Tony.. - Hắn lạc giọng hốt hoảng gọi người.

    Mọi người thất kinh, các bác sỹ chạy vội vào cấp cứu, sử dụng mọi phương pháp mà họ biết khi thấy cơ thể cô gái ấm dần trở lại, bắt đầu đo được mạch, nhanh chóng cô được đưa đến bệnh viện. Hắn không ngờ, mọi người không hiểu vì sao cô có thể sống lại nhưng dù bất cứ lý do gì đó là niềm hạnh phúc lớn lao, tột độ.

    Cả đêm cô không tỉnh lại, hắn cũng không hề chợp mắt, hắn không rời tay cô một lúc nào, nắm chặt lấy chỉ sợ buông ra thì không khi nào được chạm vào cô nữa. Nhưng cô gái vẫn không tỉnh lại. Mọi chỉ số và các xét nghiệm đều rất tốt đẹp, hắn quyết định đưa cô về chăm sóc tại gia đình.

    Và tình hình không khả quan, cô mãi không tỉnh lại, các bác sỹ đã chuẩn đoán, não bộ của cô bị chấn động nặng nề, không dám phỏng đoán thời điểm có thể tỉnh lại, khả năng tệ nhất là cô rơi vào vô thức, biến thành người thực vật. Hắn chìm trong sợ hãi lo lắng và liên tục đẩy giới hạn chịu đựng của cơ thể lên cao, đã một tuần trôi qua hắn không thể chợp mắt, không thể ăn được gì, chỉ uống nước hoặc những loại thuốc gì đó do Tony đưa lên bắt ép.

    Dưới sự hướng dẫn của Tony và nhiều bác sỹ đầu ngành khác, hắn tăng tương tác lên với cô, bằng mọi cách để kéo được lý trí, tiềm thức của cô trở về, không để cho nó lạc lối trôi đi. Nửa tháng trôi qua, ngày nào hắn nằm hát bên cô không rời một bước, tự tay hắn lau rửa khắp cơ thể cho cô, sử dụng các loại thuốc tự pha chế của Tony để xoa bóp khắp cơ thể cô. Cô gái vẫn không có một phản ứng gì cả, cứ như thế này mà nằm đó..

    Ý thức của cô dần dần bị cướp lấy, bị bóng tối xâm chiếm từng chút một, màn đêm ngày càng đen đặc, có nhiều lúc thần trí của cô biến mất mất chìm vào tăm tối..

    Nhưng, lý trí của cô luôn là thứ vô cùng quật cường mạnh mẽ, cứ mỗi lần cô bị bóng tối kia hoàn toàn bao trùm lấy thì cô luôn gào thét sợ hãi và tìm kiếm khắp nơi, thế rồi cô phát hiện ra luôn có một tia sáng yếu ớt nhưng vẫn một mực chiếu sáng le lói chập chờn, bên tai dường như cứ văng vẳng một giọng nói dịu dàng ấm áp yêu thương, những tiếng nói, những bài hát đứt quãng cứ thế văng vẳng khi gần khi xa, khi trầm khi bổng, khi có khi không. Những thứ đó dường như chưa bao giờ bị dập tắt, mỗi lúc một vang đến thúc vào cơ thể đang nằm bẹp của cô, cuốn lấy cơ thể cô, rồi cứ thế mà tiếp thêm sức mạnh cho cô.

    Cô quá mệt mỏi, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không nghĩ nổi, nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn nhớ một chuyện rằng, ở chỗ có tia sáng yếu ớt kia có một thứ rất quan trọng, cực kì quan trọng đang chờ mình..

    Thế là cô gượng dậy nhích tí một nhích tí một lại gần hơn vùng ánh sáng lập lờ kia, bò dậy đi tiếp, nơi tiếng hát văng vẳng ấy vọng về.. cô cảm thấy bớt lạnh lẽo, cô cảm thấy ấm áp hơn..

    Cứ như thế lặp đi lặp lại không biết bao lâu, kéo dài bao nhiêu lần. Có những khi mệt mỏi quá cô nằm vật xuống chỉ muốn buông tay cho bóng tối phía sau kéo đi, nhưng đâu đó câu nói "Phải sống để trả thù" lại thì thầm quanh tai cô, và rồi câu nói "Anh yêu em" như có một ma lực nắm hai tay kéo lết cô về phía trước. Cô lại mở mi mắt ra cố gắng động tay chân bò tiếp.

    Cuối cùng ánh sáng kia ngày càng rực rỡ, càng ngày càng sáng tỏ, tựa như nó ở rất gần, càng gần thêm nữa, tiếng hát ấy cũng rõ ràng hơn cứ réo rắt bao trọn trái tim cô khiến nó ngày càng đập mạnh hơn, thôi thúc cô hướng về sự sống.

    Cô lấy chút sức lực cuối cùng mà lao thẳng về phía điểm sáng kia.. Ánh sáng chói mắt bao bọc lấy cô, cả thế giới đêm đen vô tận sợ hãi lùi xa gào thét khi cô bước đến bên sáng chói lòa và quay lại cười khẩy vào chúng. Cô đẩy cửa để thoát ra..

    Nửa tháng sau. Đôi mắt đã lâu chưa có phản ứng nào nay đang không ngừng run rẩy, không biết qua bao lâu, đôi mắt kia bắt đầu hé ra từng chút một. Phải mất một lúc sau thị lực của cô mới từ từ khôi phục, cũng nhìn rõ mọi thứ trước mắt.

    Ánh sáng mặt trời đẹp đến ngỡ ngàng đang bao bọc lấy căn phòng tràn ngập mùi hoa cỏ, chuông gió treo ở cửa phát ra tiếng đinh đinh đang đang êm tai, mặt hồ lấp lánh tựa như đá quý phản chiếu cả bầu trời cùng ánh nắng ấm áp hắt vào trong phòng.

    Và quan trọng hơn cả, trong ánh sáng ấy hình ảnh một người đàn ông râu ria lởm chởm, đôi mắt mệt mỏi thâm quầng đang xoa bóp cho cô.

    - Chào anh. - Mấp máy mãi đôi môi mới mở được ra và thì thào nói với anh.

    - Queen.. - Người đàn ông sững sờ và òa khóc ôm chầm lấy cô trong sung sướng hạnh phúc.

    - Em đang bị thần chết dẫn đi bỗng có tiếng hát ỷ ôi, làm hắn ta sợ liền buông em ra chạy mất. Em men theo tiếng hát trở về đây với anh.

    - Dám chê anh hát sao.

    Cô khẽ cười hắn cũng mỉm cười theo và cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô cả hai chìm trong cảm xúc khôn tả, khi cảm thấy mọi thứ trượt khỏi tầm tay mới là lúc nhận ra thứ quý giá, khi cô biến mất hắn mới cảm thấy cô quan trọng thế nào với hắn, và khi cô tưởng như chết đi thì mới biết điều tiếc nuối lớn nhất cô còn vương vấn chính là hắn. Kéo hắn nằm xuống cạnh mình, cô rúc vào lòng hắn thì thầm "Ôm em đi", hắn cũng siết nhẹ lấy cô "Hãy luôn ở bên anh" rồi cả hai chìm vào giấc ngủ hạnh phúc và bình yên.
     
  7. Vung troi rieng Vùng Trời Riêng

    Bài viết:
    111
    PHẦN 3: BƯỚC NGOẶT

    Chương 46: Chia sẻ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Vincent. Em xin lỗi. Em chưa trung thực với anh.

    - Lại đây cho anh ôm nào. - Khuôn mặt cô biểu cảm khiến hắn nở nụ cười đầy yêu thương, phụng phịu, ngại ngùng, thăm dò rồi chui vào lòng anh. Vòng tay ôm lấy vai cô và hôn nhẹ lên trán.

    - Có một chuyện em chưa cho anh biết. Em có bệnh. - Anh ghét cô. Lần nào cũng vậy. Mấy lần rúc vào lòng anh cô đều có biểu hiện ấy, khi bối rối, cô cứ hay mân mê chiếc cúc áo của anh. Lạ thật. Lại có cái thói quen kỳ quặc như thế, nó làm cho anh liên tưởng tới điều khác..

    - Bệnh? Bệnh gì? Queen? - Anh giật mình hốt hoảng, cúi xuống nhìn cô. Cô cũng ngước lên nhìn anh, mỉm cười trấn an.

    - Em sợ sấm chớp. - Cô nhắm mắt lại thu hết can đảm mới nói được ra. Cô tin tưởng anh sau bao việc anh đã làm cho cô, anh đã cứu sống cô, cô nợ anh một mạng, nhưng quan trọng hơn cả giờ đây cô muốn được thổ lộ, được chia sẻ để được dựa vào anh, để được anh vỗ về và bao bọc.

    Cô kể về lần đầu tiên phát hiện ra căn bệnh này của mình, sau vụ của tên Richarrter, đó là lúc cô và Columm đang đang tập trong Phòng Thể dục. Bỗng Ngũ đại chạy vào thất thanh làm cả hai giật mình dừng lại quay ra:

    - Cậu biết tin gì chưa? - Sang tuần Marianna về đây học.

    - Đó là ai? - Thấy mọi người im lặng một lượt cô bèn cất tiếng hỏi.

    - Cô ta thích Columm từ ngày biết nói. - Thấy Columm không nói gì, cả hội nhao nhao kể lại các chuyện đã xảy ra và Columm hàng ngày khốn khổ thế nào để thoát khỏi cô ta. Càng buồn cười hơn nữa mẹ của Columm lại thích cô ta cộng với thanh thế của gia đình nên mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng mọi người sớm nhìn nhận đây là con dâu của dòng họ.

    - Thôi đi. Để cho chúng tôi tập.

    - Sắp mưa rồi cho chúng tớ ngồi đây đi.

    - Cất gọn cái miệng lại đừng có làm ồn.

    Cả hai bước lại giữa phòng chuẩn bị tập thì bất ngờ một tiếng sấm đánh chói tai khiến tất cả giật mình. Nhưng kinh hoàng hơn nữa là những tiếng rền vang nổ liên hồi trong đầu cô. Tiếng sấm chưa dứt thì cũng là lúc cô hét lên ôm chặt lấy đầu. Giống như một đường sét đánh ngang cắt qua đầu cô, cơn đau xé toang mọi sự khiến ngay lập tức cô ngất lịm và cơ thể cứ thế đổ xuống không biết gì nữa

    - All. - Columm thất kinh hét lên và lao đến nhưng cũng chỉ kịp đỡ lấy đầu của cô bạn.

    Cứ thế cô đổ xuống sân tập trước khi đầu đập xuống thì cánh tay Columm kịp lùa vào đỡ lấy. Người cô co quắp hết cả lại. Hàm răng nghiến chặt. Đầu cô đang tự khắc chế cơn đau tránh để nó nổ tung mà không biết cái gì sẽ chiến thắng.

    Nhóm bạn lao đến hốt hoảng không hiểu chuyện gì. Cứ liên lục lay gọi cô. Dùng hết sức lực Columm mới cạy được miệng cô ra đút chiếc khăn vào để tránh việc cô cắn lưỡi trong vô thức hoặc bị rụt lưỡi lại. Bế xốc cô lên và chạy xuống phòng y tế. Mỗi lần tiếng sấm vang lên là lúc cơ thể cô lại giật mình thêm nữa và co quắp chặt hơn mặc dù bây giờ cô hoàn toàn vô thức. Quen biết cô nửa năm nay lần đầu tiên thấy cô bị thế này, mà hình như cũng lâu lắm rồi hôm nay mới có sấm. Trong đầu Columm xẹt qua những tưởng tượng về đêm mưa gió lần trước..

    - Sấm chớp. Chết tiệt. Từ ngày em về biết bao nhiêu trận..

    - Uhm. Mỗi lần có sấm, đầu em như bị xé tan ra, đau khủng khiếp như thể ai đó lấy tay bóp lấy và giày vò. - Anh không ngờ cô lại có một nỗi đau như thế, cả mấy tháng nay giờ anh mới được biết, một mình cô phải chịu đựng. Vòng tay ôm chặt lấy cô và gồng người lên. Anh thương cô, gan dạ dũng cảm, kiên cường nhưng cũng thật cô đơn.

    - Đau. - Cô kêu nhẹ lên lập tức anh buông tay lỏng chỉ giữ cô vừa đủ ở trong lòng.

    - Anh xin lỗi. Tại sao?

    - Đó là tâm lý chứ không phải bệnh lý. - Cô từ từ kể lại cho anh nghe nguyên nhân từ chuyện ba bị giết, chuyện chiếc trực thăng phát nổ rồi đến chuyện tên Richarrter, ba chuyện liên kết lại và tàn phá cô như thế nào suốt bao năm qua. Mỗi chuyện như nhát dao cứa vào tim anh về quãng đời vất vả của cô.

    - Mỗi lần em bị như thế thần trí và cơ thể của em như tan ra, không điều khiển nổi, thường thì em mất một đến hai ngày để phục hồi lại, nhưng về đây sau chuyện lần đó của anh, em bị nặng lên rất nhiều, em rất ghét thuốc mà về đây em bắt buộc phải uống nhưng cũng không ăn thua.

    - Em đã lập trình dựa trên thông tin dự báo thời tiết từ đó giúp cảnh báo sớm cho em khi nào có sấm sét để chuẩn bị. Những lúc đó Siri chuẩn bị mấy khúc nhạc cho em nó sẽ làm dịu đỡ cơn đau. Mà em phát hiện ra anh có đôi tay thần kỳ, chỉ cần được anh massager đầu em dễ chịu hẳn.

    - Chia sẻ cho anh phần mềm đó đi, anh muốn được ở bên và giúp em những lúc ấy.

    - Lấy điện thoại ra đây. - Anh đi ra lấy điện thoại, khi trở về cô lại chủ động rúc vào lòng anh và chia sẻ phần mềm, đồng thời cài đặt cho phép anh có quyền điều khiển được Siri. Lúc cô dơ điện thoại lên, bất chợt hai khuôn mặt sát nhau, hơi thở hòa quyện vào nhau, và trở nên mãnh liệt, anh từ từ cúi xuống hôn cô, ngập ngừng và run rẩy, cô nhắm mắt lại và trao phó. Nụ hôn nồng ấm và ôm trọn lấy cô, hài hòa, tự nguyện và vô vàn cảm xúc. Cô khẽ mỉm cười và vội cúi xuống rúc vào lòng anh thêm nữa đầy hạnh phúc và xấu hổ.

    - Anh muốn được ở bên và chia sẻ mọi sự với em.
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng mười 2020
  8. Vung troi rieng Vùng Trời Riêng

    Bài viết:
    111
    Chương 47: Chữa lành

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Anh vốn là một người hiểu biết và thạo đời, nhất là khi cô đã mở cửa cho anh và bản năng săn mồi của đàn ông đã bị cô hành hạ hàng đêm trong suốt bao tháng ngày qua đang ở trên cao ngất ngưởng, hơn nữa cô là một người hấp dẫn và là người anh khao khát nhất. Anh biết cô như thế nào, dễ rất dễ mà khó rất khó, để có được cô cần phải có một lộ trình phức tạp, một phương pháp, một chặng đường dài, một rào cản khó nhằn đã có kẻ thất bại, nhưng anh thì không được phép, hắn ta đã quá giữ gìn cô ấy nên không gặt hái được gì, còn anh, anh phải đi những bước khác hắn, anh đã thắng.

    Với phụ nữ phải dùng tâm, không thể vội vàng, phải từ từ, giống như là ma túy phải khiến cô gái kia càng ngày càng nghiện anh, cuối cùng là không cách nào rời bỏ anh; làm một người lãnh đạo, cái anh am hiểu nhất đó chính là cách để lấy lòng người khác, đối với cô gái mình yêu mến, anh không ngại dùng nhiều thời gian để theo đuổi bao gồm cả những mánh khóe và thủ đoạn.

    Ban đầu anh chỉ được ôm cô để ngủ, đêm nào anh cũng hôn cô cũng ôm lấy cô, mỗi lần dừng lại là một điều vô cùng khó khăn, nhưng cô dần dần quen với cảm giác có một thứ cộm lên trấn giữa hai người, có lần chạy thoát khỏi anh, cô còn đè phải nó, nhưng thay vì hốt hoảng cô lại ngượng ngiụ đỏ mặt và ném gối đuổi anh đi. Hay có lần nó vẫn đang ngóc cổ dậy anh ôm chặt cô trong lòng, cô cứ giả vờ ngủ nằm im không cựa quậy để cho nó chạm vào mình và tim thì đập thình thịch. Bước một cho cô làm quen với nó đã hoàn thành, không biết có nên để cô chạm hay nhìn trực tiếp không, anh sợ đó là thất sách nhưng phải thử bằng mọi cách.

    Bước hai, khiêu khích cô, để cái phần con trong cô trỗi dậy. Ngày cũng như đêm, bất kể khi nào ở riêng với nhau anh cũng trêu chọc, đụng chạm cô, hôn cô hoặc đi quá giới hạn một chút đủ để người cô nóng ran lên. Có lần trong lúc đùa vui rồi cố tình chạm tay vào da thịt cô, thay vì rút tay ra luôn anh lại giả vờ ngã để bàn tay ấy khuấy đảo một vòng trong áo cô, hoặc cố tình ngã kéo cô nằm lên trên mình khiến cô giật nảy mình mà bám chặt vào anh còn cơ thể thì đầy thổn thức.

    Cứ làm nhiều thành quen, cô không còn chống đối phản kháng anh nữa mà hết sức hợp tác, thậm chí có khi anh hôn, nhẹ nhàng thôi, nhưng bàn tay thì lướt dọc sống lưng hoặc phả hơi thở vào cổ vào gáy cô, anh biết ngay cô rất khó chịu, bất chợt sẽ ôm lấy anh chặt hơn. Cảm nhận của anh không hề sai, khi đó cơ thể cô không chỉ muốn được hôn mà còn muốn hơn thế nữa, nhưng anh chỉ khiêu khích mà không tiến thêm, có đôi lúc cô đã bắt đầu cảm thấy bứt dứt khó chịu trong người. Cô không biết rằng, lần nào tiếp xúc với cô xong mà đè nén mãi không được, anh phải vào tự giải phóng mình hoặc ngâm người trong làn nước lạnh để xua đi những cám dỗ chết người kia.

    Cho đến một ngày lý trí anh trở nên trống rỗng, không thể kiềm chế được bản thân nữa, chỉ biết bây giờ phải chiếm bằng được lấy cô, vứt qua sự kìm hãm của mấy tháng nay, cởi phăng rào cản trên cơ thể người con gái, bằng các kỹ năng mình có tác động vào mọi điểm nhạy cảm của cô khiến cô sững sờ đón nhận thả trôi cơ thể, không còn biết gì về xung quanh mà chỉ cảm nhận những bước tiến dài của cơ thể mình. Có những lúc một thứ gì đó sắp bùng nổ trong cô thì anh lại lập tức dừng lại khiến cô hụt hẫng, khiến cô lại thèm khát hơn, khiến cô kéo anh vào chặt hơn. Rồi khi cô không có phòng bị, bất chợt thứ gì đó bị anh dấu kín từ đầu tới giờ lao thẳng vào cô, cô chỉ kịp cảm nhận cơ thể mình nổ tung một cảm giác chưa bao giờ trải qua. Lần đầu tiên của sự hòa hợp, của đam mê, của thỏa mãn.

    - Em có biết anh chờ đợi ngày này bao lâu rồi không? – Anh hạnh phúc kéo cô vào lòng.

    - Cảm ơn anh đã giúp em vượt qua. – Như một con mèo ngoan cô rúc vào lòng anh đầy hạnh phúc.

    - Từ giờ em sẽ phải bù đắp lại cho anh đấy.

    - Em sẽ làm cho anh kiệt sức.

    - Bắt đầu bây giờ luôn nhé.

    - Á. - Cô kêu lên khi lại thấy nó trỗi dậy.

    Anh bế cô vào phòng tắm, dưới làn nước ấm, cả hai cơ thể lại cuốn vào nhau như để bù đắp lại những tháng ngày qua. Họ khám phá cơ thể nhau, họ phục vụ nhau, họ cuốn lấy nhau đêm cũng như ngày, không gì có thể tách rời được họ ra.

    - Vincent? Anh thật đặc biệt.

    - Như thế nào? - Chàng trai hớn hở hạnh phúc khi nghe cô nói.

    - Special. Anh là Special của em.

    - Đấy là tên của anh sao?

    - Chỉ mình em được gọi tên đó thôi, nhớ chưa?

    - Tuân lệnh. - Và anh lại cúi xuống hôn cô chìm đắm vào cảm xúc yêu đương lần nữa..

    Khi tình yêu anh đặt trọn vẹn lên cô, anh lấy cô ra để nghiên cứu và nhanh chóng anh phát hiện ra một lỗ hổng, từ đó đánh thẳng vào và chữa bệnh cho cô. Ban đầu anh cắt cảnh bảo Siri trên máy cô, để tinh thần cô thoải mái mà không phòng bị. Khi tín hiệu Siri vang lên lần hai chuẩn bị cho đợt sấm sét kéo đến, anh kéo cô vào lòng và nói "hôm nay phục vụ em kiểu mới nhé", ánh điện được tắt đi, không gian mờ ảo chiếm lĩnh. Thế rồi anh chụp lên cho cô chiếc tai nghe, và dùng cà vạt của mình bịt mắt cô lại, còn miệng anh thì săn lùng khắp cơ thể cô. Không nhìn được anh, không nghe được anh hay bất cứ thứ gì xung quanh, cảm nhận duy nhất là là nụ hôn là chiếc lưỡi khuấy động khắp mọi điểm, cô chỉ còn tập trung vào anh, phó thác cho anh mà không biết thứ khủng khiếp đang kéo tới. Khi cơ thể nóng ran lên cũng là lúc ánh sét đầu tiên xé ngang bầu trời hắt ánh sáng mờ ảo vào đôi tình nhân đang quấn lấy nhau trên giường. Cơn đê mê qua đi tiếng sấm không biết cũng đã hết từ lúc nào, chỉ còn đó cơ thể bị anh chiếm lấy nhịp nhàng. Lần này cũng giống bao lần khác, anh cho cô những cảm giác thật ngọt ngào thỏa mãn.

    - Vừa qua cơn sấm đấy thấy anh giỏi không? - Anh hớn hở khoe thành tích với cô, khỏi phải nói cô sững sờ như thế nào khi nghe thấy tin đó, ngước mắt ra nhìn bầu trời đang mưa như trút, cô thật sự bất ngờ và sung sướng.

    - Specail. Cảm ơn anh. Hôm nay em không cảm thấy một chút gì? - Cô toét miệng ra cười kết quả vô cùng bất ngờ và cô ngời lên hạnh phúc. – Em muốn trả công cho anh. - Cô khúc khích cười và chồm lên.

    - Cho anh mười phút nhé.

    Và cô cúi xuống phục vụ anh với một cảm giác vừa thích thú vừa biết ơn. Anh đã giúp cô vượt qua được nỗi sợ đụng chạm, giờ anh lại giúp cô vượt qua sấm sét, cô cảm ơn anh sao xuể. Cô chỉ biết dùng bản năng của mình để được chiếm hữu anh để được hòa vào làm một với anh. Người đàn ông bất ngờ vì sự cố gắng của cô gái, ngoài sự tưởng tượng của anh. Ngày xưa anh chỉ mong có cô, chỉ cần cô không đẩy anh ra, chỉ cần cô cho anh là anh đã mãn nguyện lắm rồi. Rồi đến giai đoạn cô phó thác cơ thể cho anh, để anh tự do tìm kiếm, chiếm hữu và chăm sóc, bất kể mọi nơi mọi lúc cô đều sẵn sàng đón anh vào. Nhưng hôm nay là lần đầu tiên cô chủ động phục vụ anh, những cảm xúc trong anh tăng lên dồn dập, anh tận hưởng sự khờ khạo, vụng về của cô. Những cảm xúc cô mang lại không ở kinh nghiệm mà là ở tâm trí, cô luôn khiến anh bất ngờ và khiến anh khao khát.
     
  9. Vung troi rieng Vùng Trời Riêng

    Bài viết:
    111
    Chương 48: Nóng mắt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô rón rén bước vào quán Con Chồn rồi bất ngờ huýt sáo dọa hai người đàn ông đang ngồi dưới quầy giật mình quay lại.

    - Lại con biết huýt sáo cơ à.

    - Chào các anh. Em đau đầu quá. - Cô quay sang nũng nịu nói với anh và cả ba rời khỏi quầy bar tiến ra bàn ngồi.

    - Lại đây anh xem cái đầu của em nào. - Cô tụt dép và gác chân lên bàn. Với áo của anh đắp lên chân đồng thời gối đầu ra sau để cho Carter xoa bóp đầu cho cô. Anh cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô và tiếp tục giúp cái đầu cô khỏi căng thẳng bằng kỹ thuật massager ngày càng tiến bộ của mình.

    - Tối nay mời vợ chồng anh ăn cơm với chúng tôi.

    - Đi nhà hàng, không ăn ở nhà đâu. - Hanse lên tiếng.

    - Hôm nay tôi vừa kết thúc được một hợp đồng khá, tôi sẽ mời, không cần anh ý?

    - Vợ cậu thật dễ thương.

    - Cậu muốn tôi ghen với cậu sao.

    - Haha. - Cả ba cười rất vui vẻ và sảng khoái.

    - Để tôi gọi chị Bella. - Tay anh bỗng siết lấy đầu cô và khi cô ngước lên bỗng thấy khuôn mặt của Vincent đanh lại lập tức nhìn về góc đó nơi có một cô gái đang khó chịu nhìn về góc này, con mắt đầy thù hận nhìn cô. Cô nhớ ra khuôn mặt đó và lại nhắm mắt lại để cho anh tự giải quyết.

    Quả nhiên Vincent không biết, anh khẽ liếc mắt cho Hanse, bốn mắt nhìn nhau và Hanse lập tức đứng dậy, còn anh tiếp tục chăm sóc cho cô không quên tranh thủ cúi xuống hôn cô một cái, cô khúc khích cười vì hạnh phúc và vì nghĩ đến khuôn mặt đằng kia. Với tay lên và giữ anh lại cho mình thật lâu và người đàn ông ấy thì vui như mở hội. Anh thực sự đã có cô, sau bao ngày tháng khúc mắc hiểu nhầm và vật vã bên cô, giờ đây cô đã trọn vẹn thuộc về anh.


    *

    * *

    Họ sánh bước vào tòa tháp Sinh đôi để chọn đồ, chuẩn bị có một bữa tiệc lớn và quan trọng hơn cả là lần đầu tiên cô xuất hiện bên anh để giới thiệu cho mọi người biết. Vì đặc thù công việc và nhiều lý do quan trọng khác nên anh muốn cô xuất hiện phải lộng lẫy và xinh đẹp nhất tuy nhiên lại mang trong mình một cái đầu trống rỗng của một người chỉ có vẻ ngoài, một bông hoa biết đi. Cả hai khoác tay nhau tình tứ bước đi trong con mắt ngưỡng mộ thèm thuồng ghen tị của rất nhiều khách hàng xung quanh, họ rất đẹp đôi, từ vẻ ngoài hoàn mỹ đến sự ăn ý trong hành động cũng như những câu chuyện trao đổi và nụ cười trong đáy mắt.

    - Váy này hở lắm không mặc đâu. – Cô nhăn nhó kêu lên trước khi anh chọn cho mình.

    - Vào thử anh xem, đẹp đấy.

    - Có vào phòng thử với em không? - Cô chớp chớp mắt trêu đùa và gạ gẫm.

    - Một tiếng nhé. – Đôi mắt anh sâu thẳm nhìn cô.

    - Cút ra. – Cô khúc khích cười và véo nhẹ anh rồi đẩy vào trong phòng thử đồ.

    - Tối nay em muốn gấp đôi. - Cô lại ló đầu ra nói cố một câu trêu anh rồi đóng vội cửa lại trốn thoát.

    - Tôi muốn thử chiếc váy này. - Một người khách bước vào và lên giọng. - Anh Vincent? - Cô ta hớn hở khi phát hiện ra người mình thích.

    - Nicolike?

    - Anh mua gì đấy?

    - Em không mặc cái này đâu. - Cô gái đang cao hứng liền dừng câu nói khi thấy chồng mình đang nói chuyện với người khác. - Chào chị Nicolike.

    - Chỉ mặc lần này thôi. Anh cũng không cho phép em mặc thế này đi ra ngoài đâu. - Anh bỏ cô ta ở đó, tiến lên với vợ mình và nói chuyện.

    - Anh lại o ép em.

    - Em mặc đẹp lắm, duyệt bộ này đi. - Anh thì thầm với cô.

    - Vậy hôn em đi. - Cô mỉm cười tinh quái và đòi hỏi. Không chờ cô nói thêm, anh cúi xuống tận hưởng đôi môi và vòng tay lướt dọc theo lưng cô trước con mắt nóng rực căm thù của người phía kia. - Đừng có vớ vẩn. - Cô đẩy vội anh ra và cười ngượng ngiụ.

    - Cô gái. Mẫu này có mấy váy?

    - Special?

    - Anh không muốn..

    - Vincent?

    - Được rồi, được rồi, lấy cái đó thôi. Cô gái, cô ấy không mặc áo bên trong, có cái gì gọi là..

    - Carter? - Cô rít lên vì xấu hổ.

    - Em thay đồ đi, ngoài này để anh. - Anh nuông chiều và véo lên trán cô một cái rồi đẩy cô vào phòng thay đồ.

    - Dạ, gọi là miếng dán ngực thưa ngài. - Cô bán hàng không dám cười nhưng đôi mắt ánh lên đầy ngưỡng mộ sự quan tâm của ông chủ dành cho vợ mình. Sau đó anh quấn quýt dẫn cô bước đi cùng với một khuôn mặt phụng phịu hờn dỗi, tệ hơn nữa mặc cho Nicolike đứng như trời trồng ở đó, không ai ngó ngàng đến và một khuôn mặt tối sầm vô cùng khó coi.

    Ghen, chỉ là một từ đơn bình thường nhưng hậu quả thì không biết bao nhiêu ngòi bút bao nhiêu con chữ vẫn không thể nào diễn tả được hết. Và nó càng thảm khốc hơn khi rơi vào tay những kẻ tham lam không lượng sức mình không biết mình là ai. Trong trường hợp này Nicolike và Linda ở trong hai trạng thái khác hẳn nhau. Một người ở trên cao vời vợi, tiểu thư danh giá, gia đình có điều kiện nổi tiếng khắp mọi nơi, giàu có, xinh đẹp, từ xưa tới nay thích gì cũng phải có, chỉ duy một thứ đó là anh, cô ta muốn cô ta khát khao mà không thể nào với tay được. Một người xuất thân nghèo nàn và chọn con đường ngắn nhất để nuôi sống mình, những tưởng có thể câu kéo được đại boss bằng kỹ năng của mình, cho tới khi phát hiện một cô gái chiếm ngự trái tim của anh, thì cay cú và ngày càng thù hận kẻ đã cướp anh đi. Cả hai đều không biết mình đứng ở vị trí nào. Cả hai đều muốn anh. Và cả hai đều thấy cô là kẻ ngáng đường, cô là kẻ đáng ghét cần phải loại bỏ.

    Tại quán bar Con Chồn, một âm mưu bắt đầu được hình thành bởi hai con người không biết trời cao đất dày là gì, chỉ vì lòng ghen ghét đố kỵ mà dám làm những chuyện ngu xuẩn và hậu quả của nó không thể nào diễn tả được hết.

    - Có người làm cô khó chịu sao, tiểu thơ Nicolike, có cần tôi giúp cô không?

    - Cút đi.

    - Cô muốn thuê tôi để nhổ cái gai đi không?

    - Cái gì?

    - Chúng ta cùng chung kẻ thù. Cứ gọi tôi là Linda. – Và thế là cả hai cái đầu chụm vào nhau đầy tâm đầu ý hợp và một kế hoạch được phác thảo.
     
  10. Vung troi rieng Vùng Trời Riêng

    Bài viết:
    111
    Chương 49: Bữa tiệc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Anh cần họ thấy mình đang si mê đắm chìm bên một người đàn bà đẹp.

    - Dễ ợt, nhưng gia đình có chuyện không ổn sao?

    - Mọi chuyện vẫn ổn nhưng anh cần ru ngủ họ thêm, nếu chiến tranh lúc này không tốt cho gia đình. - Anh nheo mắt nhìn người đàn bà trước mặt và cúi xuống cọ cằm vào ngực cô.

    - Special.. - Cô kêu lên.

    - Sao nào? - Anh lại cúi xuống sâu hơn nữa, chiếc cằm được cạo từ sáng, giờ đã bắt đầu hơi ram ráp đầy khích thích.

    - Đừng.. - Và cô mất kiểm soát.

    Cô của ngày hôm nay thật nhạy cảm, anh mới chỉ chạm có thế và vòng tay ra vuốt ve lưng cô, đồng thời thở nhè nhẹ vào cổ, cô đã nóng ran cả lên và nhấp nhổm, anh mỉm cười đầy thích thú khi người phụ nữ trong tay mình bắt đầu ngọ nguậy, và chỉ chờ có thế..

    - Bị trễ giờ là do anh đó.

    - Là ai không kiềm chế được?

    - Là ai khiêu khích em?

    - Anh thích bộ dạng đó của em.

    - Thôi đi..

    Họ rúc rích cười và khoác tay nhau bước xuống nhà đi dự tiệc, đúng lúc đó anh có điện thoại khuôn mặt khẽ cau lại, vấn đề có vẻ nghiêm trọng đây.

    - Anh có việc gấp cần xử lý, em đi một mình trước được không, chúng ta là chủ nhà.

    - Có chuyện gì thế anh?

    - Không sao, đây là giấy mời VIP Richar sẽ hộ tống em đến và bảo vệ vòng ngoài, vòng trong có gì em tự xử lý nhé, không cần sợ bất kể ai trong đó, anh vào muộn một chút. Đây là buổi tiệc kín cho các thương nhân và quan chức thành phố, đến đó không được mang điện thoại vào, họ lấy lý do giới thiệu vài mẫu xe mới, em thích cứ mua đi rồi anh đến.

    - Em có giúp được gì không?

    - Tối về anh kể cho, đi thôi không chúng ta đều muộn.

    Hôm nay cô mặc chiếc váy màu bạc ánh kim, ôm sát thân hình nóng bỏng và khoe trọn tấm lưng kiều diễm của mình, mái tóc buông thả một cách tự nhiên, được ghim giữ bởi một chiếc kẹp nhỏ hình chim đại bàng, thể hiện sức mạnh sự thống trị và quyền uy. Chiếc váy được xẻ phía trước một đường thẳng tắp khoe đôi chân thon dài nõn nà mỗi khi cô bước đi. Đặc biệt thân hình lý tưởng của cô hôm nay được anh đặc cách cho phép tự do, không mặc bất cứ thứ gì bên trong, nó càng tôn lên vẻ đẹp của cô, không một thứ gì là giả tạo, dưới lớp váy áo kia là một thân hình hoàn mỹ.

    Anh đeo cho cô chiếc vòng và nói từ nay nó thuộc về cô và cô chỉ đeo chiếc vòng này không cần thêm một trang sức nào khác trên người, nếu cô biết được giá trị thực của nó có khi dọa khiến cô ngất ngay tại chỗ. Vòng cẩm thạch jadeite huttonmdivani. Chiếc vòng được giới chuyên môn đánh giá là đẹp nhất thế giới, với màu sắc xanh lý hoàng gia có một không hai, chiếc vòng hoàn hảo đến nỗi máy móc tân tiến cũng không thể phát hiện ra bất cứ một lỗi nào. Chiếc vòng được cho là sản xuất từ thế kỷ thứ mười tám, từng qua tay một số tỷ phú giàu nhất thế giới và cho đến năm 1933 thì truyền thông nước Mỹ mới nhắc đến chiếc vòng này khi tỷ phú Franklyn Laws Hutton mua tặng làm của hồi môn cho con gái mình là Barbara Hutton trong lễ cưới với hoàng tử Alexis Mdivani. Và không hiểu từ khi nào nó trở thành món đồ thuộc quyền sở hữu của dòng họ nhà Carter, VÒNG CỔ CẨM THẠCH XANH ĐẮT NHẤT THẾ GIỚI GIÁ hai mươi năm triệu. Đó là lý do Richar được cắt cử theo cô trong mọi bước chân, không phải vì anh sợ cô làm mất mà bảo vệ cô khỏi sự nguy hiểm do nó đem lại khi không có anh bên mình.

    Đây là một buổi tiệc sa hoa được tổ chức tại nhà riêng của một người nghe nói là giám đốc của một công ty chuyên về các dòng xe sang. Khi cô chìa tấm vé của mình ra cho lễ tân, cô gái sững sờ và nhìn lại cô một lần nữa khiến cô không hiểu và gọi bộ đàm thông báo vào trong.

    - Xin tiểu thơ vui lòng chờ một lát, sẽ có người ra đưa cô vào ạ.

    Cô không biết là đúng rồi, duy nhất có hai giấy mời như thế được phát ra, hai chiếc thẻ trắng trơn chỉ có logo và chữ ký của ngài giám đốc trên đó, một mời ngài thị trưởng người đứng đầu pháp luật của thành phố và một mời chồng cô kẻ đứng đầu thế giới ngầm ở đây, lễ tân đã được căn dặn hai người đàn ông này vô cùng quyền lực, họ nắm mọi quyền sinh quyền sát của thành phố trong tay, hãy tiếp đón chu đáo, khi nào thấy thẻ lập tức báo vào trong để người ra đón.

    Nào ngờ lại là một cô gái xinh đẹp động lòng người xuất hiện mà họ không biết phải gọi là gì và bên cạnh là một vệ sỹ lạnh như tiền không rời nửa bước. Cô gái có một thần thái không ai có thể có được, tự nhiên, trang nhã, khoan thai nhưng tùy hứng, không bận tâm đến bất cứ điều gì, khí chất khác người đó khiến ai ai nhìn thấy cô cũng đều bị thu hút bởi vẻ đặc biệt đó mà chưa cần xét đến dung mạo xinh đẹp của khuôn mặt và sự hấp dẫn của thân hình lý tưởng.

    Trong những ánh mắt thèm thuồng nhìn cô của giới đàn ông và cặp mắt ghen tị của những người phụ nữ, có một người nhíu mắt nhìn cô đầy ngạc nhiên và những tưởng cô chưa được vào vì không có thẻ. Đúng lúc ấy, một người đàn ông trung niên nhưng vẫn giữ được những nét hấp dẫn vội vã từ trong bước ra

    - Đây là thiếu phu nhân, thiếu chủ có việc lát sẽ đến, ông có thể đảm bảo an toàn cho thiếu phu nhân chứ? - Richar lên tiếng mà không hề chào ông ta một câu.

    - Thiếu phu nhân, rất hân hạnh được biết cô, tôi có thể tháp tùng cô vào chứ ạ? - Hắn cúi nhẹ người xuống chào cô tỏ rõ sự cung kính đối với chồng cô và cả cô nữa. Dù hắn rất ngạc nhiên về người phụ nữ hoàn mỹ trước mặt, nhưng đi cạnh Richar thì chớ nên đùa và lập tức biết vị thế của mình là gì. Dù rằng mới nghe nhiều người loáng thoáng nói, thiếu chủ đã có người trong mộng, nhưng cô gái này quả thật xuất sắc. Vô cùng xinh đẹp, hấp dẫn, thông minh, vui vẻ và nhất là con mắt đầy vẻ lương thiện không giống như nhiều người khác, có lẽ đây chính là điểm đặc biệt của cô gái.

    - Thiếu phu nhân, đây là Arthur Pani, tức The Eleven, thiếu phu nhân cần gì cứ căn dặn ông ta là được ạ, tôi không tiện vào trong, xin phép cô.

    Từ đằng xa, Jonh Brown không hiểu, cô đi một mình và lại dính vào tên này, vậy gã đàn ông lần trước đâu, là gì của cô, và nhất là khi hắn thấy Pani cúi xuống chào cô cung kính và chìa tay ra cho cô khoác vào thì hắn thực sự ngạc nhiên. Bà Pani nổi tiếng là người đàn bà kiêu kỳ, giữ chồng gắt gao và cũng được chồng chiều chuộng vô cùng ấy thế mà giữa toàn bộ quan khách của thành phố ông ta lại khoác tay một người phụ nữ hấp dẫn nhất bữa tiệc đi vào. Chuyện gì sẽ diễn ra đây, hắn nhanh chóng đi theo gần gần để còn nghe ngóng theo dõi. Hắn vẫn còn cay cú, lần cuối cùng gặp cô, tập đoàn đã chịu nhiều tổn thất, từ việc một số nhà cung cấp dừng làm ăn dẫn đến đầu vào bị thiếu hoặc bị đẩy giá, một số nhà tiêu thụ thì tìm lý do kết thúc hợp đồng, cho tới bây giờ hắn vẫn chưa khôi phục lại được hoàn toàn. Hắn biết cô giỏi nhưng hắn nghi ngờ người đàn ông lạ lẫm kia mới là nguyên nhân của mọi việc, nay gặp lại cô ở đây hắn hy vọng tìm được ra lời giải.
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...