Bài viết: 57 

Chương 10: Chứng Nào Tật Nấy
Ngày thứ hai, khi Dần và Phụng vừa từ chợ trở về thì ông Bổng lại hớt hải nói:
- Hai vị sư phụ, trong họ nhà tôi lại xảy ra chuyện, tôi không dám kinh động đến cụ. Hai vị có thể đi cùng tôi một chuyến hay không?
Dần và Phụng nhìn nhau rồi nói:
- Đương nhiên là được. Ông mau dẫn đường đi.
Ông Bổng gật đầu hối hả đi trước, hai thanh niên bước theo sau. Ông Bổng dẫn anh em Dần, Phụng tới nhà một người tên Phán, người này gọi ông Bổng là Bác.
Ba người vừa tới cổng đã nghe thấy tiếng Phán hú hét ở trong nhà, còn cổng thì bị đóng chặt. Mấy người hàng xóm đứng lố nhố bên ngoài, vừa nhìn thầy ông Bổng thì chỉ vào bên trong mà nói:
- Kìa, ông Bổng tới rồi, tới rồi.. mau tìm cách cứu thằng cháu ông, chứ con vợ nó bị ma nhập hay sao ấy, cổng lại không thể mở chúng tôi không vào ứng cứu được.
Ông Bổng gọi lớn:
- Phán.. Phán, bác đây, mau mở cổng.
Trịnh Phán lao ra ngoài tay hắn bám vào cổng giật mạnh, vừa giật vừa la:
- Cổng không khóa bác ơi.. ớ ớ..
Chỉ nói có thế, Phán lại chạy trối chết, đằng sau Phán là một người đàn bà dáng người nhỏ nhắn đuổi theo sau, ông Bổng cho biết đó là vợ Phán. Nhìn cảnh này ai cũng khó hiểu, tại sao một gã lực điền như Phán mà phải sợ cô vợ bé người thế kia? Giữa sân nhà Phán có đặt hòn non bộ cho nên Phán và vợ gã cứ chạy vòng tròn kẻ trước người sau như mèo đuổi chuột. Để ý kĩ có thể thấy người đàn bà vừa chạy vừa lắc lư cái đầu trông hệt như đầu rắn. Dần thầm nghĩ: "Mãng xà nhập sao?". Lại thấy, rõ ràng rằng cổng không hề khóa nhưng dù thế nào cũng không mở nổi. Trong lúc ông Bổng và Phụng thi nhau lấy đà đạp cổng thì Dần mở tay nải, lấy ra một lá phù viết bằng mực chu sa, chắp tay niệm chú tung về phía trước. Là bùa lập tức dán vào cánh cổng đúng lúc ông Bổng và Phụng lao tới, cổng bất ngờ được mở, hai người kia ngã chúi vào trong.
Trịnh Phán thấy ông Bổng đã phá được cổng mà vào thì mừng hơn bắt được của, gã chạy như bay tới núp sau ông bác họ luôn miệng kêu cứu. Vợ Phán đổi hướng về phía bốn người đàn ông, nhưng nửa chừng ả khựng lại, thấy rõ trong mắt ả một tia sáng xanh huyền hoặc. Ông Bổng chưa rõ chuyện gì mới quay sang hỏi Phán:
- Sao mày tơi tả thế kia? Con vợ mày nó bị ma nhập từ lúc nào?
Phán mếu máo:
- Từ hôm qua bác ơi.. huhu, cháu sắp bị nó hành đến chết mất thôi.
Ông Bổng chửi:
- Cho mày chết, bình thường toàn là mày vũ phu, đánh nó, giờ đã biết thân chưa?
- Huhu.. cháu sợ lắm bác ơi.. cứu cháu..
Lúc này, vợ Phán đang đứng yên phân tích tình hình, nhắm thấy hai kẻ đứng cạnh ông Bổng không phải tầm thường nên nó án binh bất động không dám tiến tới. Dần bỗng phá lên cười sằng sặc chỉ tay vào vợ Phán mà chế giễu:
- Người như que củi, chân bằng ống xậy, tay bằng que tăm, ngực thì thẳng băng, trước sau như một.
Vợ Phán nghe Dần miệt thị thì nổi cơn thịnh nộ, ả lắc lư cái đầu rồi chẳng suy nghĩ gì nữa, cứ thế nhằm hướng Dần mà lao tới. Phán sợ tới hồn phách lên mây chạy một mạch ra cổng, miệng la bai bải:
- Coi chừng nó cắn đó..
Vợ Phán chỉ còn cách Dần hai tấc, cậu chàng ngay lập tức rút lá bùa dấu ở đằng sau ra dán ngay vào trán ả. Vợ Phán khựng lại ngay tắp lự, trong phút chốc liền đổ nhào xuống đất. Những người hàng xóm thấy gã thanh niên trẻ tuổi khống chế được vợ Phán thì cùng reo hò vỗ tay tán thưởng rồi đám đông cũng tản ra ai về nhà nấy.
Ông Bổng và Phụng chạy tới đỡ vợ Phán dìu thị vào nhà. Dần bắt mạch cho thị nói:
- Mạch tượng bình thường, tuy nhiên ban nãy yêu xà đã nhập vào người sẽ ảnh hưởng ít nhiều. Người này nhẹ vía, dễ bị yêu ma bám theo, phải đeo bùa hộ thân bên người mới được.
Đoạn Dần lại nói:
Cô ấy trông xanh xao, yếu ớt quá, phải bồi bổ nhiều hơn. Ông Bổng nói với chồng thị vào chăm sóc cho thị đi. Hết ngày mai thầy tôi ra ngoài chúng tôi sẽ báo với thầy giải quyết chuyện yêu xà
Trong lúc ấy tại nhà của Túy, vợ Túy bưng bát cháo nóng hổi vào phòng cho chồng, thị gọi khẽ:
- Mình ơi.. mình dậy ăn bát cháo này..
Túy lúc này cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nỗi ám ảnh mấy ngày bị yêu tinh ám cũng nguôi ngoai một chút, vừa thấy vợ bưng đồ ăn vào, gã liền cảm thấy đói bụng. Nhưng nhìn bát cháo trắng mặt gã chun ngay lại, gã ỉ ôi:
- Cháo trắng làm sao mà ăn, mình biết tôi trước giờ ăn thịt quen rồi mà lị..
- Em biết, nhưng thầy đã dặn mấy ngày tới mình phải ăn chay tránh giết chóc trong nhà kẻo có mùi tanh dẫn dụ tà ma đến.
- Thế nhưng mình có giết con gì đâu, chỉ là cho tí thịt vào cháo thôi, cho nó dễ ăn.. thôi đừng lằng nhằng nữa.. tôi không ăn chay được đâu. Đời người sống được bao lâu mà chay với tịnh. Mình đi nấu lại cái khác đi.
- Thế nhưng mà..
- Không nhưng nhị gì cả, đi mau.. kẻo tôi chưa chết vì ma vật mà chết vì đói đấy.
Vợ Túy bị chồng hối quá sinh ra mụ mị, nhất thời không biết phải làm sao, cuối cùng cũng chẳng thể trái lệnh chồng. Thị thở dài thườn thượt lắc đầu bưng bát cháo trắng xuống bếp rồi xách làn đi chợ.
- Hai vị sư phụ, trong họ nhà tôi lại xảy ra chuyện, tôi không dám kinh động đến cụ. Hai vị có thể đi cùng tôi một chuyến hay không?
Dần và Phụng nhìn nhau rồi nói:
- Đương nhiên là được. Ông mau dẫn đường đi.
Ông Bổng gật đầu hối hả đi trước, hai thanh niên bước theo sau. Ông Bổng dẫn anh em Dần, Phụng tới nhà một người tên Phán, người này gọi ông Bổng là Bác.
Ba người vừa tới cổng đã nghe thấy tiếng Phán hú hét ở trong nhà, còn cổng thì bị đóng chặt. Mấy người hàng xóm đứng lố nhố bên ngoài, vừa nhìn thầy ông Bổng thì chỉ vào bên trong mà nói:
- Kìa, ông Bổng tới rồi, tới rồi.. mau tìm cách cứu thằng cháu ông, chứ con vợ nó bị ma nhập hay sao ấy, cổng lại không thể mở chúng tôi không vào ứng cứu được.
Ông Bổng gọi lớn:
- Phán.. Phán, bác đây, mau mở cổng.
Trịnh Phán lao ra ngoài tay hắn bám vào cổng giật mạnh, vừa giật vừa la:
- Cổng không khóa bác ơi.. ớ ớ..
Chỉ nói có thế, Phán lại chạy trối chết, đằng sau Phán là một người đàn bà dáng người nhỏ nhắn đuổi theo sau, ông Bổng cho biết đó là vợ Phán. Nhìn cảnh này ai cũng khó hiểu, tại sao một gã lực điền như Phán mà phải sợ cô vợ bé người thế kia? Giữa sân nhà Phán có đặt hòn non bộ cho nên Phán và vợ gã cứ chạy vòng tròn kẻ trước người sau như mèo đuổi chuột. Để ý kĩ có thể thấy người đàn bà vừa chạy vừa lắc lư cái đầu trông hệt như đầu rắn. Dần thầm nghĩ: "Mãng xà nhập sao?". Lại thấy, rõ ràng rằng cổng không hề khóa nhưng dù thế nào cũng không mở nổi. Trong lúc ông Bổng và Phụng thi nhau lấy đà đạp cổng thì Dần mở tay nải, lấy ra một lá phù viết bằng mực chu sa, chắp tay niệm chú tung về phía trước. Là bùa lập tức dán vào cánh cổng đúng lúc ông Bổng và Phụng lao tới, cổng bất ngờ được mở, hai người kia ngã chúi vào trong.
Trịnh Phán thấy ông Bổng đã phá được cổng mà vào thì mừng hơn bắt được của, gã chạy như bay tới núp sau ông bác họ luôn miệng kêu cứu. Vợ Phán đổi hướng về phía bốn người đàn ông, nhưng nửa chừng ả khựng lại, thấy rõ trong mắt ả một tia sáng xanh huyền hoặc. Ông Bổng chưa rõ chuyện gì mới quay sang hỏi Phán:
- Sao mày tơi tả thế kia? Con vợ mày nó bị ma nhập từ lúc nào?
Phán mếu máo:
- Từ hôm qua bác ơi.. huhu, cháu sắp bị nó hành đến chết mất thôi.
Ông Bổng chửi:
- Cho mày chết, bình thường toàn là mày vũ phu, đánh nó, giờ đã biết thân chưa?
- Huhu.. cháu sợ lắm bác ơi.. cứu cháu..
Lúc này, vợ Phán đang đứng yên phân tích tình hình, nhắm thấy hai kẻ đứng cạnh ông Bổng không phải tầm thường nên nó án binh bất động không dám tiến tới. Dần bỗng phá lên cười sằng sặc chỉ tay vào vợ Phán mà chế giễu:
- Người như que củi, chân bằng ống xậy, tay bằng que tăm, ngực thì thẳng băng, trước sau như một.
Vợ Phán nghe Dần miệt thị thì nổi cơn thịnh nộ, ả lắc lư cái đầu rồi chẳng suy nghĩ gì nữa, cứ thế nhằm hướng Dần mà lao tới. Phán sợ tới hồn phách lên mây chạy một mạch ra cổng, miệng la bai bải:
- Coi chừng nó cắn đó..
Vợ Phán chỉ còn cách Dần hai tấc, cậu chàng ngay lập tức rút lá bùa dấu ở đằng sau ra dán ngay vào trán ả. Vợ Phán khựng lại ngay tắp lự, trong phút chốc liền đổ nhào xuống đất. Những người hàng xóm thấy gã thanh niên trẻ tuổi khống chế được vợ Phán thì cùng reo hò vỗ tay tán thưởng rồi đám đông cũng tản ra ai về nhà nấy.
Ông Bổng và Phụng chạy tới đỡ vợ Phán dìu thị vào nhà. Dần bắt mạch cho thị nói:
- Mạch tượng bình thường, tuy nhiên ban nãy yêu xà đã nhập vào người sẽ ảnh hưởng ít nhiều. Người này nhẹ vía, dễ bị yêu ma bám theo, phải đeo bùa hộ thân bên người mới được.
Đoạn Dần lại nói:
Cô ấy trông xanh xao, yếu ớt quá, phải bồi bổ nhiều hơn. Ông Bổng nói với chồng thị vào chăm sóc cho thị đi. Hết ngày mai thầy tôi ra ngoài chúng tôi sẽ báo với thầy giải quyết chuyện yêu xà
Trong lúc ấy tại nhà của Túy, vợ Túy bưng bát cháo nóng hổi vào phòng cho chồng, thị gọi khẽ:
- Mình ơi.. mình dậy ăn bát cháo này..
Túy lúc này cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nỗi ám ảnh mấy ngày bị yêu tinh ám cũng nguôi ngoai một chút, vừa thấy vợ bưng đồ ăn vào, gã liền cảm thấy đói bụng. Nhưng nhìn bát cháo trắng mặt gã chun ngay lại, gã ỉ ôi:
- Cháo trắng làm sao mà ăn, mình biết tôi trước giờ ăn thịt quen rồi mà lị..
- Em biết, nhưng thầy đã dặn mấy ngày tới mình phải ăn chay tránh giết chóc trong nhà kẻo có mùi tanh dẫn dụ tà ma đến.
- Thế nhưng mình có giết con gì đâu, chỉ là cho tí thịt vào cháo thôi, cho nó dễ ăn.. thôi đừng lằng nhằng nữa.. tôi không ăn chay được đâu. Đời người sống được bao lâu mà chay với tịnh. Mình đi nấu lại cái khác đi.
- Thế nhưng mà..
- Không nhưng nhị gì cả, đi mau.. kẻo tôi chưa chết vì ma vật mà chết vì đói đấy.
Vợ Túy bị chồng hối quá sinh ra mụ mị, nhất thời không biết phải làm sao, cuối cùng cũng chẳng thể trái lệnh chồng. Thị thở dài thườn thượt lắc đầu bưng bát cháo trắng xuống bếp rồi xách làn đi chợ.