Có phải chỉ cần buông bỏ điều tổn thương mình thì mình sẽ không tổn thương nữa phải không? Không cố chấp về điều làm tổn thương mình thì sẽ hết phải không? Buông bỏ nó cũng như buông bỏ đau khổ phải không? Có phải điều đơn giản là chỉ cần buông bỏ không? Hay là mình đang trốn tránh vậy? Xin hãy trả lời mình! "Người bên trong không biết được người bên ngoài sẽ thấy rõ hơn"
Buông bỏ không nghĩa: Lấp đầy!
Buông mà không bỏ, se dây buộc mình.
Cố quên, tức Nhớ lặng thinh.
Kiểu là trốn tránh, sợ mình.. đau thêm.
Hoặc là tâm lý yếu mềm,
Dám đâu nhìn nhận để thêm đắng lòng?
Muốn buông bỏ, phải khơi thông!
Tâm kia đã XẢ, đã không CHẤP rồi.
Thời gian rồi sẽ lấp bồi.
Phôi pha kỷ niệm, sẽ rồi qua mau!
Còn như còn tưởng, còn đau.
Đã đâu bỏ được, dẫn vào mê cung.
Nghĩ đi tưởng lại, riết khùng!
Đã không xả được, sẽ cùng chôn theo!
Như Lan với Điệp rất nghèo,
Tình duyên tan vỡ, đem theo vô chùa!
Đường tu nào phải chơi đùa?
Biết bao cấm kị, ngăn mùa bướm ong.
Tình yêu đã nặng trong lòng.
Lại vào sai chỗ, đã không đường lùi!
Lẽ ra Lan giận Điệp vui,
Tự thân hờn giận, dập vùi đời Lan!
Tuổi trẻ tự ái miên man,
Nhưng nên bình tĩnh, tránh Lan thuở nào!
Tình nào chả có lần đau?
Đau rồi thì hết, cớ sao đoạn lìa?
Thế gian tụ họp rồi chia.
Duyên tàn, duyên hết, chia lìa đương nhiên!
Sống thì đau khổ, buồn phiền,
Quyên sinh trốn Khổ, lụy phiền thân nhân!
Cha sanh, mẹ dưỡng ân cần.
Hèn sao trốn tránh, thật đần quá thay!
Sống sao cho tốt đời này.
Tâm luôn an ổn mỗi ngày bạn qua!
Dù cho bão tố phong ba!
Bình minh lại sáng, sẽ là ngày mai!