- Xu
- 13,791,720
Bài viết: 2022 



Nữ sĩ Hồ Xuân Hương
Hồ Xuân Hương (? - ?), người làng Quỳnh Đôi, huyện Quỳnh Lưu, tỉnh Nghệ An; tuy nhiên bà sống chủ yếu ở kinh thành Thăng Long. Tương truyền, nữ sĩ là người nổi tiếng xinh đẹp, thông minh, sắc sảo.
Tuy nhiên, "hồng nhan bạc mệnh", con đường tình duyên của bà khá lận đận. Hai lần lấy chồng thì cả hai lần đều làm lẽ, éo le hơn, hai lần đều góa bụa. Cả cuộc đời bà khao khát xuân tình nhưng không có lấy một mùa xuân hạnh phúc. Hạnh phúc mà bà khao khát ước mơ như bao người phụ nữ bình thường khác nhưng khao khát ước mơ chỉ là một cái đích xa vời.
Hồ Xuân Hương là nữ thi sĩ tài ba bậc nhất của văn học trung đại Việt Nam. Bà sáng tác cả thơ chữ Hán và thơ chữ Nôm, để lại tập thơ "Lưu Hương kí" được phát hiện năm 1964.
Trong nền văn học Việt Nam trung đại, đa số các tác giả là nam giới. Bà là hiện tượng rất độc đáo, độc đáo hơn khi thơ bà viết về phụ nữ, lên tiếng thay cho người phụ nữ trong xã hội "trọng nam khinh nữ" thời xưa. Thơ bà trào phúng mà trữ tình, đậm chất văn học dân gian.
Nội dung chủ yếu trong các sáng tác của Hồ Xuân Hương là tiếng nói thương cảm cho thân phận người phụ nữ, khẳng định đề cao cái đẹp và khát vọng hạnh phúc của họ.
Chùm ba bài thơ Tự tình tiêu biểu cho phong cách thơ Hồ Xuân Hương.
Nhận định về thơ Hồ Xuân Hương
"Với Hồ Xuân Hương có cây bút như chiếc đũa của bà tiên, những vật tầm thường hèn mọn nhất đều như có một hồn gắn bó với hồn người; và cuộc sống hàng ngày biểu hiện trong những màu sắc, âm thanh rực rỡ." - Nguyễn Đức Bính
"Xuân Hương không chấp nhận cái im lìm, cái tĩnh tại, cái bẹp dí, cái thiếu máu, cái xương xẩu cứng khô... Xuân Hương ưa chuộng, Xuân Hương chỉ muốn thấy, chỉ chấp nhận cái đầy ắp bên trong..." - Lê Trí Viễn
"Thơ Hồ Xuân Hương không bao giờ tĩnh lặng, bằng phẳng, đăng đối mà ngược lại, chúng luôn sống động, gai góc, gồ ghề... xa lạ với chừng mực hài hòa của phong khí văn chương đương thời." - Đào Thái Tôn

Đề đọc hiểu: Tự tình 1 – Hồ Xuân Hương
Đề 1
Đọc bài thơ sau:
Tiếng gà văng vẳng gáy trên bom,
Oán hận trông ra khắp mọi chòm.
Mõ thảm không khua mà cũng cốc,
Chuông sầu chẳng đánh cớ sao om.
Trước nghe những tiếng thêm rền rĩ,
Sau giận vì duyên để mõm mòm.
Tài tử văn nhân ai đó tá?
Thân này đâu đã chịu già tom!
(Tự tình – bài 1, Hồ Xuân Hương)
Trả lời các câu hỏi:
Câu 1. Xác định phương thức biểu đạt chính của bài thơ.
Câu 2. Nhân vật trữ tình trong bài thơ là ai?
Câu 3. Liệt kê những từ ngữ, hình ảnh miêu tả ngoại cảnh trong bài thơ. Nêu nhận xét về ngoại cảnh được miêu tả.
Câu 4.
Chỉ ra và nêu hiệu quả của biện pháp tu từ được sử dụng trong hai câu thơ sau:
"Trước nghe những tiếng thêm rền rĩ,
Sau giận vì duyên để mõm mòm."
Câu 5. Nhận xét về ngôn ngữ Hồ Xuân Hương sử dụng trong bài thơ.
Câu 6. Cảm nhận về thái độ của nhân vật trữ tình thể hiện trong hai câu thơ cuối:
Tài tử văn nhân ai đó tá?
Thân này đâu đã chịu già tom!
Gợi ý đọc hiểu
Câu 1. Phương thức biểu đạt chính của bài thơ: Biểu cảm
Câu 2. Nhân vật trữ tình trong bài thơ là: người phụ nữ trong xã hội phong kiến (tác giả Hồ Xuân Hương).
Câu 3. Những từ ngữ, hình ảnh miêu tả ngoại cảnh trong bài thơ: Tiếng gà văng vẳng gáy; mõ thảm, chuông sầu, tiếng rền rĩ.
Nhận xét về ngoại cảnh được miêu tả:
Ngoại cảnh được miêu tả trong bài thơ gợi lên thời gian đêm khuya về sáng – đó là thời gian tâm lí, thời gian con người thấm thía tận cùng nỗi cô đơn, buồn tủi.
Ngoại cảnh còn gợi lên không gian vắng lặng, tĩnh mịch, với những âm thanh gợi thê thiết, gợi buồn.
Như vậy cảnh buồn, góp phần biểu đạt nỗi buồn trong lòng người.
Câu 4.
"Trước nghe những tiếng thêm rền rĩ,
Sau giận vì duyên để mõm mòm."
- Biện pháp nghệ thuật sử dụng trong các câu thơ trên: phép đối
trước nghe >< sau giận
những tiếng >< vì duyên
thêm rền rĩ >< để mõm mòm
- Tác dụng:
+ Nhấn mạnh mối quan hệ giữa ngoại cảnh và tâm cảnh: nghe những âm thanh sầu thảm vang vọng giữa không gian tĩnh mịch, vắng vẻ khiến người phụ nữ thêm buồn giận, đau khổ vì duyên tình không trọn vẹn; gợi lên một cách xót xa tâm trạng bi kịch của chủ thể trữ tình.
+ Tạo sự cân xứng, nhịp nhàng, hài hòa cho lời thơ.
Câu 5. Nhận xét về ngôn ngữ Hồ Xuân Hương sử dụng trong bài thơ:
Trong bài thơ, Hồ Xuân Hương sử dụng rất nhiều những từ ngữ thuần Việt: văng vẳng, gáy, bom, oán hận, trông ra, khắp, chòm, mõ thảm, cốc, chuông sầu, chẳng, cớ sao, om, rền rĩ, giận, mõm mòm, già tom.
Các từ láy: văng vẳng, rền rĩ, mõm mòm vừa giàu giá trị biểu đạt, vừa nôm na, đậm chất dân dã.
Như vậy, ngôn ngữ thơ Hồ Xuân Hương mộc mạc, gần gũi, bình dị (khác với ngôn ngữ trang trọng, nhiều từ Hán Việt trong thơ bà Huyện Thanh Quan).
Câu 6. Cảm nhận về thái độ của nhân vật trữ tình thể hiện trong hai câu thơ cuối:
Nếu bạn chưa có tài khoản, hãy đăng kí miễn phí tại đây để đọc tiếp nha: LINK
[HIDETHANKS=1]Tài tử văn nhân ai đó tá?
Thân này đâu đã chịu già tom!
Hồ Xuân Hương là một người phụ nữ bướng bỉnh, cá tính, mạnh mẽ. Dù nhận thức được duyên phận hiện tại của bản thân là "mõm mòm", hẩm hiu nhưng bà không chịu khuất phục, vẫn muốn vượt lên trên nghịch cảnh, vẫn khát khao hạnh phúc.
Câu thơ cuối thể hiện thái độ thách thức của nữ sĩ trước cuộc đời: không chịu "già tom", không chịu đầu hàng số phận.[/HIDETHANKS]
Đề bài đăng duy nhất trên dembuon.vn, xuất hiện trên Web khác là do sao chép trái phép (VD: Toploigiai)
Xem tiếp bên dưới...
Last edited by a moderator: