Ngôn Tình [Dịch] Ông Chồng Từ Trên Trời Rơi Xuống Của Tôi Là Thủ Phú - Công Tử Diễn

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Tìu Xynh Đẹp, 16 Tháng năm 2024.

  1. Tìu Xynh Đẹp

    Bài viết:
    0
    Chương 59. Vả mặt!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cậu vừa dứt lời, cả căn phòng chìm vào im lặng.

    Mọi người đều ngơ ngác nhìn Quý Minh rồi lại nhìn Hứa Nhân.

    Hoắc Tử Thần khó hiểu nhìn Hứa Nhân:

    "Có chuyện gì vậy?"

    Hứa Nhân cắn môi, trực tiếp nói với Quý Minh: "Phương án là tiến sĩ Nam gửi cho công ty Hứa gia, đều là gửi riêng, không liên quan gì đến công ty các anh. Anh chỉ là trợ lý của anh ấy, không thể biết chuyện này."

    Hoắc Tử Thần thở phào nhẹ nhõm.

    Hứa Nhân tiếp tục nói: "Quý tổng, ngài có phải muốn nói chuyện này nên dừng ở đây không? Nếu như ngài muốn biểu đạt ý tứ này, không cần phải uyển chuyển như vậy.."

    Cô quay sang nhìn Hoắc Tử Thần: "Anh Tử Thần, tập đoàn Hoắc Thị dù sao cũng không có tổn thất gì, em không truy cứu chuyện này nữa được không?"

    Hoắc Tử Thần quả nhiên bị chọc giận, lập tức cả giận nói: "Quý tiên sinh, đây là chuyện riêng của tập đoàn Hoắc Thị chúng tôi, không đến lượt một người ngoài khua tay múa chân!"

    Hắn có thể cho Quý Minh thể diện, vì Quý Minh là trợ lý của tiến sĩ Nam!

    Cũng không phải thật sự sợ Quý Minh.

    Dù gì Hoắc thị cũng là tập đoàn có địa vị giàu nhất ở Hải Thành, cũng không có nhiều người được hắn để vào mắt.

    Quý Minh lại nói: "Chuyện này tôi rất rõ ràng, tiến sĩ Nam đích thực không có gửi email cho Hứa Nhân!"

    Hoắc Tử Thần cười nhạo: "Nếu như tiến sĩ Nam không gửi, vậy Hứa Nhân làm sao có phương án giải quyết?

    Quý Minh xoè tay:" Đúng thế, vậy chuyện này là như thế nào? "

    Hoắc Tử Thần sửng sốt:" Anh có ý gì?

    "Rất rõ ràng." Quý Minh chỉ vào Lý Uyển Như: "Là người phụ nữ này đưa cho cô ta! Không phải bà ta lấy USB chép vào máy tính Hứa Nhân sao?

    Đám đông: ?

    Có thể hiểu theo cách này nữa sao?

    Mọi người bối rối trong giây lát.

    Hoắc Tử Thần gần như muốn tức cười:" Quý tiên sinh, ý của anh là, mẹ Hứa Nam Ca trộm phương án của Hứa Nam Ca, đưa cho Hứa Nhân? Anh không cảm thấy lời này của anh rất buồn cười sao?

    "Có gì buồn cười chứ."

    Quý Minh đột nhiên đổi mục tiêu:

    "Hoắc tiên sinh, anh cảm thấy tôi nói đúng không?"

    Lời vừa nói ra, mọi người đều vô thức nhìn sang Hoắc Bắc Yến.

    Vị này tuy rằng an ổn ngồi ở nơi đó, không nói gì, nhưng cảm giác tồn tại rất mạnh.

    Người đàn ông dừng một chút, sau đó hé môi mỏng, giọng nói trầm ấm dễ nghe lập tức vang vọng trong phòng họp: "Cũng có thể hiểu như vậy."

    Những lời này vừa nói ra, sắc mặt của mọi người trong phòng lập tức thay đổi.

    Hoắc Tử Thần không dám chọc giận Hoắc Bắc Yến, bèn nổi giận với Quý Minh: "Vậy ý anh là kế hoạch đó là của Hứa Nam Ca, không phải của tiến sĩ Nam?"

    Quý Minh nở nụ cười, ngữ khí đáng ghét nói: "Cũng là của tiến sĩ Nam."

    Hoắc Tử Thần: ?

    Hứa Nhân mở miệng: "Quý tiên sinh, ý của anh là, phương án của Nam Ca cùng tiến sĩ Nam trùng hợp giống nhau?"

    Hoắc Tử Thần lúc này mới thực sự tức giận: "Thì ra đây là mục đích của anh! Anh không những muốn xóa đi nghi ngờ mà còn muốn lập công, thật là có tính toán."

    Hắn lại quay lại nhìn Hoắc Bắc Yến: "Chú, chú cũng nghĩ như vậy?"

    Hoắc Bắc Yến mím môi.

    Đôi mắt sâu thẳm, cảm thấy có điều gì đó không đúng..

    Vẻ mặt tự tin của Quý Minh, tấm lưng thẳng tắp của cô gái đó từ lúc bước vào.. có vẻ mối quan hệ của hai người không giống như anh nghĩ!

    Một ý nghĩ mà anh đã kìm nén trong đầu, đột nhiên lại hiện lên.

    Anh quay sang nhìn Hứa Nam Ca, đồng tử co lại

    Chẳng lẽ nói..

    Thấy anh không nói gì, tựa như ngầm thừa nhận, Hoắc Tử Thần lập tức nói: "Tôi không đồng ý! Chú nhỏ, con biết Hứa Nam Ca là thông qua quan hệ của chú để vào công ty, Hứa Nam Ca và Quý Minh cũng có quan hệ thân thiết, nhưng tiến sĩ Nam có quan hệ với con, con muốn trả lại công bằng cho tiến sĩ Nam! Chuyện này con tuyệt đối không đồng ý, các người làm như vậy quả thực là làm hoen ố nhân cách của các nhà khoa học!"

    Lời nói của hắn đã thành công đánh vào lòng của những người khác.

    Mọi người đều nhìn Hoắc Bắc Yến bằng ánh mắt trách cứ.

    Thật quá đáng..

    Kẻ trộm cắp thành tích của người khác không bị trừng phạt mà vẫn có thể đoạt công?

    Nếu việc này truyền ra ngoài, sẽ gây ra một làn sóng phẫn nộ.

    Diệp Diệp cũng rất tức giận.

    Quý Minh và Hứa Nam Ca đang làm gì vậy, thoát được là tốt rồi sao còn tham lam như thế!

    Thật là lòng tham vô đáy.

    Lần này ông chủ thật sự là như ở trên lò lửa rồi.

    Nhưng ông chủ lại không nói gì, làm trợ lý như hắn cũng chỉ có thể buồn bực trong lòng.

    Lúc này điện thoại di động của hắn cũng vang lên, khi mở ra thì phát hiện là một đường dẫn do người của văn phòng thư ký gửi đến.

    Là mạng nội bộ của công ty, có người đã phát tán trực tiếp nội dung của cuộc họp dưới dạng văn bản.

    Bên dưới bài đăng đã có một số người bình luận:

    - Bởi vì thực tập sinh kia xinh đẹp, Hoắc tổng cứ bảo vệ như vậy sao? Thật sự làm cho người ta thất vọng!

    - Tôi đứng ở phía phó tổng Hoắc Tử Thần, anh ấy nói thay cho nhân viên nghiên cứu khoa học!

    - Ban đầu tôi đã nghĩ mọi thứ sẽ thay đổi sau khi Hoắc tổng nhận chức, nhưng lần này tôi thật thất vọng..

    - Mẹ thực tập sinh sẽ giúp người ngoài bắt nạt con gái mình? Người mẹ này bị oan uổng như vậy, cũng thật là thảm.

    - Tôi là fan của tiến sĩ Nam, thần tượng vậy mà lại bị lấy trộm thành quả, tôi là người đầu tiên không phục

    - Nói thật, phó tổng Hoắc Tử Thần có thể mời tiến sĩ Nam đến hỗ trợ kỹ thuật, tôi thật sự đặc biệt cảm ơn, có thể cùng tiến sĩ Nam làm việc là vinh quang lớn nhất đời tôi. Lại nhìn Hoắc tổng, tuyển vào công ty là ai? Thực tập sinh xinh đẹp, tôi ha ha..

    - Nếu tiến sĩ Nam từ chức vì cô thực tập sinh này, tôi sẽ rất tức giận.

    * * *

    * * *

    Dư luận công ty đã thành xu thế, lần này đả kích ông chủ quá lớn.

    Diệp Diệp sợ hãi vội đưa điện thoại cho Hoắc Bắc Yến, hy vọng anh sẽ thay đổi ý nghĩ bảo vệ Hứa Nam Ca.

    Nhưng Hoắc Bắc Yến lại không hề nhìn vào điện thoại, ánh mắt vẫn dán chặt vào người của Hứa Nam Ca, trong mắt là những dòng suy nghĩ phức tạp..

    Diệp Diệp: ?

    Ông chủ à, vào thời điểm quan trọng này, ông có thể đừng bị vẻ đẹp của cô ấy mê hoặc được không?

    Trong khi Diệp Diệp đang lo lắng, trưởng phòng hành chính đã đứng lên nói: "Hoắc tổng, tôi không thể đồng ý với việc này, nó trái với mục đích đối nhân xử thế ban đầu của tôi."

    Những người còn lại trong phòng cũng đứng dậy:

    "Tôi cũng vậy."

    "Tiến sĩ Nam là người đáng được khen ngợi, không nên bị đối xử như vậy."

    Viện trưởng đại học Hải Thành cũng không dám trách cứ Hoắc Bắc Yến, chỉ có thể mắng Hứa Nam Ca: "Hứa Nam Ca, em thật sự khiến thầy cô thất vọng! Tiến sĩ Nam là người được chúng tôi kính trọng.. tại sao em có thể làm như thế?"

    Phó hiệu trưởng cũng lắc đầu.

    Lý Uyển Như nhân cơ hội khóc toáng lên: "Nam Ca chúng ta không thể lặp đi lặp lại một sai lầm.."

    Hứa Nhân cúi đầu, trên môi nở nụ cười đắc thắng, Hứa Nam Ca đã trở thành một con chuột chạy qua đường, bị người người đuổi đánh!

    Sự tự tin của Hoắc Tử Thần nhân lên rất nhiều, hắn nhìn thẳng vào Quý Minh: "Thân là trợ lý của tiến sĩ Nam, gặp chuyện anh không bảo vệ lợi ích của tiến sĩ Nam, còn ở chỗ này tính kế ông ấy, anh có xứng đáng với tiến sĩ Nam không?"

    Bị tra hỏi như vậy nhưng Quý Minh lại cười lên thay vì tức giận: "Chúng ta hỏi cô ấy một chút không phải được rồi sao?"

    Nói xong, dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, cậu sải bước tới trước mặt Hứa Nam Ca, cung kính hỏi: "Tiến sĩ Nam, ngài cảm thấy tôi là trợ lý như thế nào?"

    (Hết chương)
     
    Annie DinhNgọc Thúyy thích bài này.
  2. Tìu Xynh Đẹp

    Bài viết:
    0
    Chương 60: Chân tướng phơi bày

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong phòng họp hoàn toàn yên tĩnh, lặng ngắt như tờ.

    Tất cả mọi người xung quanh đều kinh ngạc, không thể tin nhìn Quý Minh, tầm mắt lướt qua lướt lại trên mặt Hứa Nam Ca và Quý Minh, chỉ cảm thấy đầu óc dường như cứng đờ.

    Tại sao Quý Minh lại gọi Hứa Nam Ca là tiến sĩ Nam?

    Chẳng lẽ.. Hứa Nam Ca chính là tiến sĩ Nam?

    Hoắc Tử Thần kêu lên: "Quý Minh, anh đang làm loạn cái gì? Thân phận tiến sĩ Nam không thể nhận dạng lung tung!"

    Quý Minh cười: "Đã sớm biết các ngươi sẽ nghi ngờ."

    Cậu từ trong túi xách tùy thân lấy ra giấy chứng nhận độc quyền, trực tiếp giơ lên dạo qua bốn phía một vòng.

    Là giấy tờ tuỳ thân của tiến sĩ Nam, trên đó ghi rõ tên là Hứa Nam Ca! Đó là con dấu đặc biệt của một tổ chức chính thức và không thể nào làm giả được.

    Đồng tử của Hoắc Tử Thần co rút, hắn đứng đơ tại chỗ như bị sét đánh.

    Hắn ngơ ngác nhìn Hứa Nam Ca, đột giân cảm giác bản thân giống như một trò cười!

    Sở dĩ hắn ta chọn Hứa Nhân thay vì cô, cũng bởi vì thân phận con ngoài giá thú của cô, mà hơn hết Hứa Nhân có quan hệ với tiến sĩ Nam, giúp hắn ta có chỗ đứng trong bộ phận nghiên cứu và phát triển của tập đoàn Hoắc Thị..

    Nhưng tình huống bây giờ, lại làm cho hắn giống như một tên hề!

    Hắn ta quay sang Hứa Nhân, vẻ mặt hung dữ: "Chuyện này là sao?"

    Cả người Hứa Nhân đều không khống chế được run rẩy.

    Vốn ám chỉ Lý Uyển Như trộm phương án của Hứa Nam Ca, nói là tiến sĩ Nam cho, tuy có một chút mạo hiểm, nhưng sự tình phát triển đều theo kế hoạch của cô.

    Tất cả mọi người đều nhận định là Hứa Nam Ca trộm, vì không để cho tiến sĩ Nam tức giận, khẳng định sẽ không nháo đến trước mặt tiến sĩ Nam.

    Cho dù Quý Minh xuất hiện, giúp Hứa Nam Ca làm chứng, cũng không có mấy người sẽ tin tưởng!

    Nhưng cô làm sao cũng không nghĩ tới, Hứa Nam Ca chính là tiến sĩ Nam!

    Cô ta cắn môi, muốn nói gì đó để xoa dịu cơn giận của Hoắc Tử Thần, nhưng nhất thời lại không biết nên nói gì.

    Lý Uyển Như thấy vậy đột nhiên đứng dậy vươn tay muốn đánh Hứa Nam Ca: "Nghiệt nữ! Sao mày có thể là tiến sĩ Nam? Mày từ nhỏ học hành đã không tốt còn suýt nữa trượt đại học, chuyện này nhất định là Quý Minh giúp mày nói dối! Nhanh nói cho mọi người biết, mày là giả, phương án kia là mày trộm của chị gái mày!" "

    Bộ dáng này, làm sao còn có tình cảm mẹ con vừa rồi?

    Hứa Nam Ca lùi lại một bước tránh đòn tấn công của bà ta, lạnh lùng nói:" Có phải bà quên rồi không, vì sao tôi học không tốt? "

    Lý Uyển Như dừng lại.

    " Lúc mới vào trường, tôi thi đứng nhất lớp, là ai bắt tôi phải quỳ cả ngày lẫn đêm, không cho tôi cướp đi ánh hào quang của Hứa Nhân? Ai bảo tôi phải nộp giấy trắng? Không được học tập vào mỗi lần đi thi? Ai bảo tôi nếu học giỏi sẽ bán tôi cho bọn buôn người? "

    Hứa Nam Ca cụp mắt, giọng điệu bình tĩnh:" Tôi đã phải cố gắng hơn người khác rất nhiều dù sao kiểm soát điểm thi đại học, rất khó. "

    Cô rất ít khi nhắc về quá khứ, nhưng nếu hôm nay Lý Uyển Như đã tạo dựng hình tượng người mẹ tốt đẹp ở đây, những lời này không nói không cách nào giải thích rõ nguyên nhân bà ta nói xấu mình.

    Mọi người choáng váng quay sang nhìn Lý Uyển Như.

    Không thể tin rằng trên đời này lại có một người mẹ như vậy!

    Trưởng phòng hành chính đứng yên tại chỗ.

    Vốn cho rằng người mẹ đau lòng mình này là một người đáng thương, nhưng chân tướng lại là như vậy?

    Hoắc Bắc Yến đột nhiên đứng lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn Hứa Nam Ca.

    Lời nói của cô nhẹ nhàng như đang kể chuyện của người khác.. Nhưng anh biết được mỗi lời nói của cô đều là xé rách quá khứ, vì mọi người bày ra một sự thật đẫm máu!

    Anh nghĩ tới việc hồ sơ của cô được Diệp Diệp điều tra..

    Cô rời Hứa gia lúc còn học cấp hai, làm việc bán thời gian rồi vào đại học Hải Thành.

    Học phí ở đại học Hải Thành không thấp, nhưng cô chưa bao giờ nộp đơn xin trợ cấp, ở bên ngoài làm không biết bao nhiêu công việc.

    Khi nhìn thấy kết quả điều tra của Diệp Diệp, anh không cảm thấy đau lòng nhiều.

    Nhưng lúc này, cô trút bỏ kiêu ngạo, giả vờ thoải mái, dùng lời nói của mình nói ra những điều không thể tưởng tượng, anh lại cảm thấy lòng mình ngột ngạt và nặng trĩu.

    Lý Uyển Như nghe được những lời này, cũng không có chút hối hận nào lại nhảy dựng lên nói:" Khống chế điểm? Mày còn nhỏ mà tâm tư đã sâu như vậy, dám gạt tao! Thật không phải thứ tốt, tao không nên cho mày đi học, mày là đồ rác rưởi, tạp chủng, mày giỏi như vậy mà lại không nói, còn lén lút còn bày ra cái bẫy như vậy, cố ý hãm hại Nhân Nhân! "

    " Đủ rồi! "

    Hoắc Bắc Yến không thể nghe thêm được nữa, sau khi quát khẽ một tiếng, nhìn thẳng vào Hứa Nhân:" Hứa Nhân tiểu thư, cô còn lời gì muốn nói? "

    Lý Uyển Như là mẹ của Hứa Nam Ca.. Bà ta rõ ràng chỉ là một con tốt bị lợi dụng, Hoắc Bắc Yến không muốn để ý đến bà ta, trực tiếp nhìn về phía đầu sỏ gây nên.

    Hứa Nhân nắm chặt tay, vô thức nhìn về phía Hoắc Tử Thần.

    Hoắc Tử Thần sắc mặt âm trầm, nhìn chằm chằm cô ta:" Cô tốt nhất nên cho tôi một lời giải thích! "

    Hứa Nhân hai mắt đỏ hoe, vừa khóc vừa la nói:

    -" Em, em không biết.. Anh Tử Thần, anh phải tin em, tiến sĩ Nam thật sự đã gửi email cho em.. Dì Lý, chuyện gì đang xảy ra vậy? "

    Lý Uyển Như cười lạnh:" Mọi chuyện đều là do tôi làm, Hứa Nhân không liên quan đến chuyện này! "

    Bà ta nhìn Hứa Nam Ca:" Mấy ngày trước mày gọi cảnh sát yêu cầu bắt giam tao hai ngày, sau khi ra khỏi trại giam, tao đã luôn nghĩ đến việc trả thù mày! Ngẫu nhiên nghe Hứa Nhân nhắc tới, bộ phận nghiên cứu và phát triển của mày đang cạnh tranh, nên tao đã nghĩ đến cách này! Hahaha, hôm đó khi mày đến phòng bệnh của Hứa phu nhân, là tao đã trộm phương án trên máy tính của mày! Vừa rồi các người nhìn thấy video kia, tôi xác thực không vào máy tính của Hứa Nhân để đánh cắp, là tặng đồ cho cô ấy. Chỉ muốn mượn tiến sĩ Nam để đàn áp đứa con gái bất hiếu như mày! "

    Trên người bà ta hoàn toàn không còn bộ dáng nhu nhược, đáng thương vừa rồi, giờ phút này chỉ giống như một người đàn bà chanh chua trên phố, hai tay bà ta chống nạnh, nhìn chằm chằm Hứa Nam Ca nói:" Tao là mẹ mày, mày có thể làm gì tao? Hơn nữa tôi cũng không phải nhân viên tập đoàn Hoắc thị, các người cũng không thể làm gì tôi! "

    Hứa Nam Ca cảm thấy bà ta thật lố bịch.

    Cô vừa định cất tiếng nói thì giọng nói của Hoắc Bắc Yến đã vang lên:" Giang Anh Kiều, đưa tiến sĩ Nam về trước, chuyện ở đây tôi sẽ xử lý. "

    Hứa Nam Ca hơi sửng sốt.

    Cô hiểu được, Hoắc Bắc Yến đây là lo lắng cô ở chỗ này, tập đoàn Hoắc thị truy cứu trách nhiệm của Lý Uyển Như, sẽ làm cho cô khó xử, cho nên cố ý để cô đi.

    Cô im lặng một lát rồi nhận lời.

    Cô cùng Giang Anh Kiều và Quý Minh rời khỏi phòng họp trước, sau đó đi thang máy đến bộ phận nghiên cứu và phát triển.

    Giang Anh Kiều ngơ ngác như kẻ ngốc mà nhìn Hứa Nam Ca..

    Khi bước vào văn phòng, vẫn chưa lấy lại tinh thần.

    Vừa quay lại văn phòng, người của tổ 1 bộ phận nghiên cứu và phát triển đã chạy tới:

    " Thế nào? Cuối cùng làm sao vậy? "

    " Tổ trưởng, sắc mặt anh thế này? Chẳng lẽ Hứa đại thần bị xử phạt rất nghiêm trọng? "

    Mọi người đều lo lắng, Trương Triều thậm chí còn lo lắng hơn:

    " Học muội, làm sao bây giờ? Anh nghe nói trợ lý của tiến sĩ Nam cũng ở đây, không được chúng ta cùng nhau đi tìm anh ấy, để tiến sĩ Nam mở một mặt lưới.. "

    " Đúng, chỉ cần tiến sĩ Nam giúp cô nói một câu, chuyện này coi như đã vượt qua! "

    Hứa Nam Ca:"... "

    Khi mọi người còn đang tranh luận với nhau, Giang Anh Kiều cuối cùng cũng tỉnh táo lại, anh chỉ vào Hứa Nam Ca lắp bắp nói:

    " Cô, cô thực sự là.. tiến sĩ Nam?"

    (Hết chương)
     
    Annie DinhNgọc Thúyy thích bài này.
  3. Tìu Xynh Đẹp

    Bài viết:
    0
    Chương 61. Mẹ con

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người của bộ phận nghiên cứu và phát triển nghe được lời này của Giang Anh Kiều đều bối rối:

    "Tổ trưởng, anh nói cái gì vậy? Hồ đồ rồi sao?"

    "Là tiến sĩ Nam đến sao? Ông ấy ở đâu? Chúng ta có thể gặp chút không?"

    "Ai là tiến sĩ Nam? Tổ trưởng, anh nói Hứa đại thần là tiến sĩ Nam?"

    "Nói đùa gì vậy, Hứa đại thần còn trẻ như vậy.."

    "..."

    Khi tất cả mọi người cho rằng Giang Anh Kiều đang nói đùa với họ, Hứa Nam Ca nhìn về phía anh, vẻ mặt nghiêm túc, cô giơ tay ra tới Giang Anh Kiều: "Làm quen lại một lần nữa, tôi là tiến sĩ Nam."

    "..."

    Cả nhóm trong nháy mắt lặng ngắt như tờ.

    Trương Triều là người đầu tiên rú lên: "Học muội? Em nói cái gì? Em là ai?"

    Những người còn lại cũng ngây người.

    Ánh mắt Hứa Nam Ca đảo qua cả nhóm.

    Mấy ngày nay ở chỗ này, cô nhận được sự bảo vệ trước nay chưa từng có, những người này có lẽ lúc mới bắt đầu đối với cô từng có hiểu lầm, nhưng cũng rất nhanh đã không còn nữa.

    Phong cách làm việc sau đó càng làm cho cô cảm động.

    Khóe môi cô hơi nhếch lên: "Cảm ơn mọi người trong khoảng thời gian này chiếu cố, về sau có bất kỳ vấn đề kỹ thuật nào, có thể gửi tin nhắn cho tôi."

    Thân phận bại lộ, sau này cô không thể tiếp tục làm việc ở đây, cho nên cùng Giang Anh Kiều tới đây chỉ là để.. nói lời tạm biệt cùng mọi người.

    Vật liệu y học kia cũng đã lấy được, hiện tại có thể thuận thế rời đi.

    Khi người tổ 1 vẫn trong trạng thái mơ hồ, cô lặng lẽ lui về phía sau hai bước, cùng với Quý Minh trực tiếp đi ra ngoài.

    Giang Anh Kiều nhìn bóng lưng cô rời đi, bước chân bất giác đi theo một bước, rồi bỗng dưng dừng lại.

    Đột nhiên bắt đầu ân hận.

    Sau khi biết cô là tiến sĩ Nam, phản ứng của bản thân cũng quá kém rồi! Như vậy có phải là đã để lại ấn tượng không tốt cho cô?

    Giang Anh Kiều nghĩ tới đây, vừa quay đầu lại đã thấy những người đang còn đứng lại, hoặc là há hốc miệng, hoặc là tròn xoe hai mắt, ai ai cũng đều lộ ra thần sắc không nói lên thành lời.

    Mãi đến khi Hứa Nam Ca vào thang máy, đám người này mới lấy lại tinh thần:

    "A a a a, Hứa đại thần thế nhưng lại chính là tiến sĩ Nam!"

    "Trời ơi, tôi đã làm việc với Tiến sĩ Nam!"

    "Cô ấy vừa mới nói về sau có vấn đề có thể tìm cô ấy, tôi thế mà đã kết bạn được với tiến sĩ Nam rồi!"

    Sau đó đám người này không biết bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, đột nhiên vọt tới phòng làm việc của Hứa Nam Ca, cướp sạch giấy tờ và bút viết còn sót lại trên bàn:

    "Đây là cây bút tiến sĩ Nam đã dùng!"

    "Đây là giấy nháp của tiến sĩ Nam!"

    "Đây là cốc giấy mà tiến sĩ Nam dùng để uống nước.."

    "..."

    Bầu không khí trong tổ 1 bỗng nhiên bắt đầu trở nên bất thường.

    Giang Anh Kiều nhìn bọn họ, khó nhịn được liền quát lớn, nội tâm của hắn bỗng nhiên liền bình tĩnh lại.

    So sánh với bọn họ, mình bình thường hơn nhiều!

    Trong phòng họp của bộ phận Hành chính.   

    Sau khi Hứa Nam Ca rời đi, Hoắc Bắc Yến liền nhìn thẳng về phía Trưởng phòng hành chính: "Báo cảnh sát."

    Lời này vừa nói ra, Lý Uyển Như vừa rồi còn kiêu ngạo nhất thời bị dọa sợ, bà ta vừa mới được thả ra hai ngày!

    Trưởng phòng hành chính trầm tư một lát, chần chừ mở miệng: "Hoắc tổng, báo cảnh sát thì sự tình ầm ĩ, ảnh hưởng đối với công ty không tốt lắm, kỳ thật hôm nay chúng tôi vẫn chưa sẵn sàng để báo cảnh sát."

    Dù có là tình huống Hứa Nam Ca bị chứng thực có tội, cũng sẽ xử lý nội bộ trong tập đoàn Hoắc thị, không truyền ra ngoài.

    Hoắc Bắc Yến thản nhiên liếc bà ta một cái.

    Trưởng phòng Hành chính giật mình, lập tức cúi đầu: "Vâng."

    Lý Uyển Như vội vàng hô lên: "Hoắc, Hoắc tiên sinh, tôi chỉ là muốn giáo huấn con gái, tôi trộm đồ của con gái ruột của mình, cái này phạm pháp gì chứ? Chính Hứa Nam Ca nó không nói gì thì thôi, báo cảnh sát cái gì?"

    Hoắc Bắc Yến lạnh lùng nhìn về phía bà ta, ánh mắt như xuyên thấu vào lòng người, làm cho Lý Uyển Như cảm thấy lạnh sống lưng, giống như đặt mình trong hầm băng, sau đó chợt nghe được lời nói trầm ổn: "Thứ bà trộm thuộc về kỹ thuật cốt lõi của tập đoàn Hoắc thị, là tội tình nghi trộm cắp bí mật của công ty. Cô ấy không truy cứu, nhưng công ty thì không thể bỏ qua được."

    Lý Uyển Như ngây người, nuốt một ngụm nước bọt: "Cái gì, bí mật gì?"

    Hoắc Bắc Yến trầm giọng nói: "Căn cứ vào điều 219 Bộ luật Hình sự nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, hành vi xâm phạm bí mật thương mại, trường hợp nghiêm trọng, sẽ bị phạt tù từ ba năm đến mười năm."

    Lý Uyển Như bối rối: "Chuyện này, nghiêm trọng đến vậy sao?"

    Trưởng phòng hành chính nhìn thoáng qua Hoắc tổng một cách nghi hoặc.

    Chuyện hôm nay cũng không nghiêm trọng, cũng không tạo thành tổn thất gì cho công ty, tại sao Hoắc tổng lại hù dọa bà ta?

    Mọi người đang lúc suy tư, Hoắc Bắc Yến lại thản nhiên nói: "Đương nhiên, nếu như bà là bị sai khiến, hoặc là bị lừa gạt, sẽ xem xét giảm hình phạt. Cho nên mới nói, bà là bị người ta xúi giục đi trộm đồ sao?"

    Lời này vừa nói ra, mọi người đồng loạt nhìn về phía Hứa Nhân.

    Mọi người đều có đầu óc, biết suy nghĩ.

    Một người gần năm mươi tuổi, quê mùa tách rời xã hội, đi đâu mà biết được về khái niệm nguồn năng lượng mới?

    Rõ ràng là Hứa Nhân sai khiến, dẫn dụ!

    Trưởng phòng Hành chính hiểu ra rồi.

    Như lối tư duy của người bình thường, lúc này Lý Uyển Như sẽ quay ra cắn chặt Hứa Nhân, giúp mình thoát tội..

    Nhưng vừa thoáng nghĩ, lại đã nghe Lý Uyển Như kêu gào: "Không có, chuyện này Hứa Nhân thật sự không biết, tất cả đều là tôi làm, không liên quan đến cô ấy!"

    Hứa Nhân ở bên cạnh vành mắt đỏ lên, cô ta nhìn Lý Uyển Như chất vấn: "Dì Lý, bà cho dù căm ghét Nam Ca, muốn báo thù, cũng không thể liên lụy đến tôi!"

    Cô ta cúi đầu vờ lau nước mắt, trưng ra sắc mặt ủy khuất, trong ánh mắt lại hiện lên một tia sáng.

    Cô ta không ngốc.

    Chuyện hãm hại đơn giản như vậy, rất dễ dàng nhìn ra, cho nên từ đầu đến cuối, những gì cô nói với Lý Uyển Như đều là những lời vô thưởng vô phạt.

    Dù sao trong mắt Lý Uyển Như, cô căn bản không biết sự thật thân thế của mình..

    Cô chỉ đích thân đi đón Lý Uyển Như ra tù, trên đường biểu hiện sợ hãi một chút, lại đem chuyện Hứa Nam Ca cùng Hoắc Tử Thần đánh cược nói chi tiết ra, cuối cùng áy náy nói: "Dì Lý, dì xem con nói những chuyện này làm gì? Gần đây con rất phiền não, bên tiến sĩ Nam cũng không trả lời, phương án của Nam Ca hình như đã làm ra.. Aizz, anh Tử Thần từ hôn với con, làm sao bây giờ? Quên đi, mỗi người đều có cuộc sống riêng."

    Người mẹ đẻ Lý Uyển Như lập tức "tự chủ trương" trộm phương án của Hứa Nam Ca, lại nghĩ cách gửi vào máy tính của cô.

    Từ đầu đến cuối, cô ta không liên quan gì cả!

    Cho dù cảnh sát đến, chỉ cần Lý Uyển Như không phản cung, cô chẳng liên can gì!

    Quả nhiên, cảnh sát đến rất nhanh, sau khi thẩm vấn chi tiết, chỉ mang Lý Uyển Như đi.

    Tuy vậy nhưng Hứa Nhân lại không hề thở phào nhẹ nhõm, bởi vì thứ cô lo lắng thực sự căn bản không phải là Lý Uyển Như, mà là Hoắc Tử Thần!

    Quả nhiên, sắc mặt Hoắc Tử Thần tối sầm.

    Tuy rằng Hứa Nhân không bị bắt đi, nhưng mọi người đều biết chuyện gì xảy ra.

    Nhất là vừa rồi Trưởng phòng hành chính nhìn hắn một cái, trong ánh mắt kia hoài nghi, như là đang nói hắn cùng nhóm với Hứa Nhân..

    Hắn căn bản không có cách nào giải thích!

    Hoắc Tử Thần tức giận đến không thèm nhìn Hứa Nhân, sải bước đi ra ngoài.

    Hứa Nhân vội vàng đuổi theo: "Anh Tử Thần, anh nghe em giải thích.."

    Sau khi hai người rời khỏi phòng họp, Hoắc Bắc Yến lại bình tĩnh nhìn theo bọn họ, ánh mắt trầm tư.

    Tại sao Lý Uyển Như lại bảo vệ Hứa Nhân như vậy?

    Anh bỗng nhiên mở miệng nói với Diệp Diệp: "Tôi thấy Hứa Nhân mới giống con gái của Lý Uyển Như."

    (Hết chương)
     
    Annie DinhNgọc Thúyy thích bài này.
  4. Tìu Xynh Đẹp

    Bài viết:
    0
    Chương 62. Điều tra được

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Diệp Diệp lúc này vẫn còn chút choáng váng, như cũ đang rơi vào hoảng hốt.

    Hắn không hiểu gì về nghiên cứu, nhưng cũng hiểu được tầm quan trọng của tiến sĩ Nam đối với nhóm kỹ thuật này.

    Hắn vừa rồi cầm điện thoại đọc thông báo trong mạng lưới nội bộ của công ty.

    Quả nhiên, tình thế đã xoay chuyển.

    Những người kia ban đầu chỉ trích Hoắc Bắc Yến thiên vị nữ thực tập sinh xinh đẹp, giờ liền đổi giọng:

    * * * Sốc! Tiến sĩ Nam thật sự là một nữ thực tập sinh xinh đẹp?

    * * * Cho nên Hoắc tổng đã mời tiến sĩ Nam đến công ty, chứ không phải là Hoắc phó tổng sao?

    * * * Vẫn còn nói là phó tổng? Anh ta còn không biết xấu hổ sao? Ban đầu khi được thăng chức phó tổng, hình như là do anh ta tiến cử tiến sĩ Nam tới hỗ trợ bộ phận kỹ thuật của công ty nhỉ?

    * * * Phó tổng chỉ có thể tìm được người hỗ trợ cho bộ phận kỹ thuật, Hoắc tổng đã mời được người về công ty luôn rồi! So sánh hai người bọn họ.. Tôi chợt cảm thấy Hoắc tổng thật huyền bí và lợi hại nha!

    * * *Ahhh tôi vừa nghe ngóng được bên nhóm kỹ thuật, tiến sĩ Nam đã rời đi rồi huhuhu, tại sao Hoắc phó tổng lại làm như vậy? Nếu anh ta không vu khống cô thực tập sinh xinh đẹp ấy, tiến sĩ Nam có phải sẽ tiếp tục ẩn danh giúp đỡ công ty phải không?

    * * *

    Diệp Diệp vô cùng thỏa mãn, hận không thể tự mình quỳ gối trước Hứa Nam Ca!

    Mãi đến khi giọng nói của Hoắc Bắc Yến vang lên, hắn mới vội vàng đặt điện thoại xuống, kính cẩn hỏi: "Ông chủ, ngài nói rất có đạo lý, làm sao lại có người mẹ có thể đối xử tệ bạc với con mình như vậy, không quan tâm mà bỏ rơi con khi mới học trung học chứ?"

    Lời vừa nói, sắc mặt Hoắc Bắc Yến chợt tối sầm lại, thanh âm lạnh lẽo: "Cũng không phải là không có."

    Diệp Diệp: !

    Đến lúc này hắn mới nhận ra, bản thân đã nói sai rồi!

    Bởi vì mẹ của ông chủ chính là người như vậy..

    Hắn nhanh chóng chuyển chủ đề: "Ông chủ, ngài còn có hẹn với Tống tổng bàn hạng mục."

    "Ừm."

    Hoắc Bắc Yến không tiếp tục chủ đề kia, dẫn theo Diệp Diệp chuẩn bị lên tầng cao nhất.

    Ở cửa thang máy, Hứa Nhân đang kéo cánh tay Hoắc Tử Thần cầu xin: "Anh Tử Thần, em thật sự không biết gì về việc này, Hứa Nam Ca chắc chắn đã ẩn giấu thân phận, để giở trò với em.."

    Hoắc Tử Thần đẩy cô ta ra, chán ghét nói: "Hứa Nhân, cô ấy không phải là loại người như vậy, làm bạn học 4 năm, tôi hiểu rõ về cô ấy. Tôi đoán tiến sĩ Nam từ đầu đến cuối chưa bao giờ đồng ý tới tập đoàn Hoắc thị làm cố vấn kỹ thuật phải không?"

    Hứa Nhân sửng sốt.

    Hoắc Tử Thần tức giận nói: "Tôi ban đầu đã sai lầm khi cầu hôn cô.."

    Hứa Nhân hốt hoảng kêu lên: "Anh Tử Thần!"

    Hoắc Tử Thần tiếp tục nói: "Ngày mai, tôi sẽ đến tận cửa từ hôn."

    Hứa Nhân siết chặt tay.

    Đúng lúc này, "Ting" cửa thang máy mở ra, Tống Cẩm Xuyên cùng thư ký sải bước đi ra.

    Nhìn thấy hắn, sắc mặt Hoắc Tử Thần lập tức thay đổi: "Tống tổng?"

    Tổng Cẩm Xuyên nhã nhặn dừng bước.

    Hoắc Tử Thần cười nói: "Tôi là Hoắc Tử Thần, nghe chú tôi nói hai nhà chúng ta muốn bàn chuyện hợp tác."

    Tống Cẩm Xuyên đơn giản gật đầu, lộ ra thái độ điềm đạm xa cách: "Hóa ra là tiểu Hoắc tổng, tôi còn có việc tìm Hoắc tổng."

    Hoắc Tử Thần nghe vậy có chút xấu hổ, tránh đường: "Vậy mời ngài.."

    Đột nhiên, một tiếng nói kinh ngạc vang lên: "Anh là.. Tống Cẩm Xuyên?"

    Hai người quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt sửng sốt của Hứa Nhân.

    Cô ta không ngờ được rằng, anh trai của cô gái trong bệnh viện, lại chính là Tống Cẩm Xuyên?

    Tống Cẩm Xuyên không có ấn tượng gì về cô ta, lịch sự hỏi: "Vị này là?"

    Hắn bên ngoài mang đến cho người ta cảm giác gần gũi, nhưng trong lời nói lại thể hiện sự xa cách.

    Hứa Nhân ánh mắt lóe lên, cười nói: "Tống tiên sinh, ngài quên rồi sao? Bệnh viện Hải Thành số 1, em gái của ngài, điện thoại.."

    Tống Cẩm Xuyên sửng sốt: "Cô chính là.. ân nhân đã gọi điện thoại?"

    Hứa Nhân tươi cười, giữ lấy cánh Hoắc Tử Thần, ngầm thừa nhận: "Tống tiên sinh, đây này chính là vị hôn phu của tôi."

    Lúc này Tống Cẩm Xuyên mới nghiêm túc nhìn về phía Hoắc Tử Thần: "Tiểu Hoắc tổng, thật đúng lúc."

    Ánh mắt hắn lướt qua Hứa Nhân, đột nhiên nói: "Tôi và Hoắc tổng muốn bàn một số công việc, tiểu Hoắc tổng cùng đi nhé?"

    Tống Cẩm Xuyên đương nhiên biết rõ về tình hình Hoắc gia, cho nên vốn dĩ cũng không có ý định cùng Hoắc gia bên này vướng vào rắc rối.

    Nhưng nếu Hoắc Tử Thần là hôn phu của ân nhân em gái hắn.. hắn không thể không giúp.

    Nói cho cùng thì, Tống gia đã nợ ân nhân một cái mạng!

    Hoắc Tử Thần được sủng mà sợ.

    Nếu không có mối quan hệ kia với tiến sĩ Nam, vị trí của hắn trong tổ cũng thật xấu hổ.

    Mà Tống gia là một gia tộc có tiếng và quyền lực trong các thế gia, Tống Cẩm Xuyên mời hắn tham dự cuộc hợp tác của hai tập đoàn, địa vị của hắn trong công ty hẳn sẽ theo đó được nâng lên!

    Hoắc Tử Thần nhìn thoáng qua Hứa Nhân, vỗ nhẹ vào tay cô ta tỏ ý nói: "Nhân Nhân, vậy anh đi làm việc đây, ngày mai sẽ cùng em đi mua nhẫn kim cương."

    Hứa Nhân thở phào nhẹ nhõm: "Được."

    Cô ta nhất định phải gả cho Hoắc Tử Thần.

    Sau khi Tống Cẩm Xuyên rời đi, hắn chợt rút điện thoại, tìm số đã lưu của ân nhân gửi một tin nhắn: 【Hứa tiểu thư, khi nào cô có thời gian rảnh rỗi? Tôi và em gái có thể mời cô cùng chồng chưa cưới một bữa cơm không? "

    * * *

    Khi điện thoại vang lên thông báo, cô đang bị phó hiệu trưởng và viện trưởng chặn lại nói chuyện.

    Cô nhấc máy lên liếc nhìn, thấy tin nhắn từ một dãy số quen thuộc.

    Vốn nhạy cảm với những con số, cô nhanh chóng nhớ lại đây chính là anh trai của cô gái" Thi Thi "kia.

    Hứa Nam Ca cũng muốn biết tình hình những ngày sau đó, liền nhắn lại: 【Cuối tuần đi. 】

    Sau khi trả lời tin nhắn, cô mới nhận ra có gì không đúng, vị hôn phu của cô ở đâu ra?

    " Tiến sĩ Nam, cô cũng là sinh viết tốt nghiệp của đại học Hải Thành, cho nên sẽ hiểu phương pháp dạy của trường chúng ta, chúng tôi chân thành mời cô quay lại giảng dạy.. "

    Phó hiệu trưởng đại học Hải Thành thái độ hết sức thành khẩn nói:" Hy vọng cô cân nhắc thử xem. "

    Hứa Nam Ca ngẩng đầu, lười giằng co, trực tiếp nói:" Tôi ban đầu là do giáo sư Lương một tay dẫn dắt, nhưng bây giờ giáo sư Lương đã bị đình chỉ công tác, nghe nói nghiên cứu sinh của ngài ấy cũng bị đối xử bất công. "

    Sắc mặt viện trưởng cứng đờ:" Tiến sĩ Nam, đây chỉ là hiểu lầm.. Tôi không biết cô là tiến sĩ Nam.. "

    Phó hiệu trưởng lập tức ngắt lời:" Im ngay! Dù cho là một học sinh bình thường cũng không nên bị gán tội khi chưa xác định rõ, rồi tùy ý ngầm đuổi học như vậy! Tiến sĩ Nam, chúng tôi sẽ nghiêm túc xử lý những người liên quan, còn về phần giáo sư Lương.. ngài ấy đã giữ chức nhiều năm, cũng đã bồi dưỡng cho trường học nhiều nhân tài ưu tú, tôi thấy ngài ấy hợp với vị trí Viện trưởng viện Khoa học Năng lượng mới, cô thấy thế nào? "

    Hứa Nam Ca rất hài lòng!

    Cô nhanh chóng đạt được thỏa thuận với Phó hiệu trưởng.

    Hứa Nhân đi xuống lầu, vừa hay nhìn thấy một màn nói chuyện vui vẻ như vậy.

    Cô ta siết chặt nắm đấm.

    Nhìn Phó hiệu trưởng hành xử kính cần với tiến sĩ Nam, đáy lòng cô ta dâng lên cảm giác ghen ghét mãnh liệt!

    Hai bên nói chuyện được một lúc, Phó hiệu trưởng mang theo Viện trưởng cùng rời đi.

    Để Quý Minh lái xe đi, Hứa Nam Ca đang ở cổng đứng đợi.

    Hứa Nhân bước nhanh tới, không giấu nổi sự ác độc và chán ghét:" Hứa Nam Ca, cô có biết tại sao tôi lại ghét cô không? "

    Hứa Nam Ca lười để ý cô ta.

    Hứa Nhân lại tiếp tục nói:" Tôi nghe dì Lý nói, mật khẩu máy tính của cô là sinh nhật mẹ tôi? "

    Hứa Nam Ca từ từ cụp mắt xuống.

    Hóa ra Lý Uyển Như thật sự hiểu rõ cô, cho nên mới có thể dễ dàng mở máy tính của cô.

    Hứa Nhân tiến lên một bước, giọng nói mang theo sự chất vấn, cay độc nói:" Bản thân cô không có mẹ sao? Tại sao phải lấy sinh nhật mẹ tôi làm mật khẩu? Đừng tưởng tôi không biết những suy nghĩ nhỏ mọn ấy của cô, khao khát mẹ của người khác, cô có thấy ghê tởm không? "

    Cô ta gằn lên từng tiếng một:" Cô đang vọng tưởng sẽ thay thế được vị trí của tôi phải không? Đúng là hoang đường! Mẹ của tôi sẽ mãi mãi là mẹ của tôi, không liên quan gì đến cô cả! Đừng mơ tưởng hão huyền nữa! "

    Hứa Nam Ca chết lặng tại chỗ, trong lòng đột nhiên dâng lên một nỗi hoảng sợ không thể diễn tả thành lời.

    Những suy nghĩ tăm tối sâu trong nội tâm bị bóc trần, trong chốc lát, cô cảm thấy bất lực.

    * * *

    Hứa Nam Ca ngồi trên xe Quý Minh, gió lạnh thổi tung tóc cô, lại chẳng thể xua tan đi những suy nghĩ rối bời trong cô.

    Hứa Nam Ca luôn ngưỡng mộ Hứa Nhân khi có một người mẹ hòa nhã và dễ mến như vậy.

    Hồi nhỏ, cô đã vô số lần mơ thấy mình là Hứa Nhân, Hứa phu nhân chải tóc, kể chuyện cho cô, cô nép mình vào vòng tay Hứa phu nhân, lưu luyến sự dịu dàng của bà..

    Cô cẩn thận và dè dặt, kiềm chế sự ngưỡng mộ của mình với Hứa phu nhân, sau khi rời khỏi Hứa gia cô cũng không gặp lại Hứa phu nhân, nhưng lại đặt mật khẩu thế này như một kẻ biến thái.

    Nhìn cảnh vật bên đường dần lùi xa, cô chợt cười cay đắng, nhấc điện thoại lên, mở cài đặt mật khẩu, nhập mật mã mới: 1234.

    Thời khắc màn hình hiển thị sửa đổi thành công, cô chỉ cảm thấy đáy lòng trống rỗng.

    Cô không nên ôm mộng về tình mẫu tử của Hứa phu nhân, không đáng để quấy rầy cuộc sống của bà ấy..

    Hốc mắt có chút cay.

    Hứa Nam Ca hơi ngẩng đầu lên, che giấu đi chút ẩm ướt nơi viền mắt.

    Lúc này, điện thoại Quý Minh vang lên.

    Cậu bắt máy nghe, một giọng nói vang lên từ đầu bên kia:" Quý Minh, lão đại yêu cầu tìm hiểu bí mật của Lý Thịnh Toàn, cậu ruột cô ấy, tôi đã tìm ra rồi!"

    (Hết chương)
     
    Annie DinhNgọc Thúyy thích bài này.
  5. Tìu Xynh Đẹp

    Bài viết:
    0
    Chương 63. Mẫu tử tâm liền tâm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quý Minh nghe thấy những lời này, dè dặt liếc mắt về phía Hứa Nam Ca.

    Lão đại nhà mình vừa bước lên xe đã làm ra bộ dáng không để ý người xung quanh, làm cho cậu đang lái xe cũng cảm thấy tim đập chân run.

    Cậu hắng giọng: "Lão đại đang ở bên cạnh tôi, cậu nói đi."

    Giọng nói bên kia càng lễ phép hơn: "Lão đại, chúng tôi điều tra được mấy năm nay Lý Thịnh Toàn đều chơi cờ bạc, trước kia mỗi tháng thua mấy trăm ngàn, mấy hôm trước còn bị lừa, thua mất hai triệu. Lần đó có người ở sòng bạc muốn đánh gãy chân hắn ta, hắn chỉ hét lên một câu mà người ở đó đã thả hắn đi. Ngài đoán xem hắn hét lên câu gì?

    " Câu gì? "

    " Hắn nói cháu gái hắn là đại tiểu thư của Hứa gia! "

    Hứa Nam Ca hơi khựng lại, nhưng cũng không để ý nhiều, bởi vì trước đây khi Lý Thịnh Toàn xin tiền cô, đều nói" Mày cũng là tiểu thư Hứa gia, đi xin cha mày tiền "đại loại vậy

    " Lão đại, sau này hắn có đến tìm cô để xin tiền nữa không? "

    Hứa Nam Ca nhẹ giọng" Ừ "một tiếng:" Chắc là Hứa Nhân cho hắn rồi. "

    " Đúng vậy, tôi đã kiểm tra sao kê ngân hàng của hắn, nhận được tiền từ hai hôm trước. Tôi cũng phát hiện được là từ mười năm trước, mỗi tháng Hứa Nhân đều chuyển cho hắn 150000 nhân dân tệ. Mấy năm này tính ra, Hứa Nhân đã chuyển cho hắn khoảng 20 triệu, rốt cuộc là điểm yếu gì mà đáng giá nhiều tiền như vậy! "

    Hứa Nam Ca lạnh giọng:" Tôi có bảo cậu đi tra cái này đâu "

    " Hì hì, lão đại cô đừng giận.. Nghe tôi nói tiếp đi! "Đối phương tiếp tục cười vui vẻ nói:" Tôi đã điều tra mọi người xung quanh Lý Thịnh Toàn, phát hiện hắn rất kín miệng, hỏi cũng không được gì, có điều bây giờ tôi có cơ hội để cạy miệng hắn rồi, nhưng cần lão đại cô hợp tác một chút. "

    " Hợp tác như thế nào? "

    " Lý Thịnh Toàn hôm qua lại bị lừa thua năm triệu ở sòng bạc.. Gần đây hắn gấp lắm rồi, nhưng năm triệu không phải là số tiền nhỏ, Hứa Nhân nhất thời cũng không lấy ra ngay được, đến lúc đó Lý Thịnh Toàn chỉ có thể đến cầu xin cô, bí mật này còn không thể moi ra sao? "

    Hứa Nam Ca nheo mắt lại:" Đây là kế hoạch của cậu? "

    " Chà, tôi chỉ lập một kế hoạch nhỏ thôi, lão đại yên tâm đi, tôi đã nhớ rõ những gì cô yêu cầu rồi, không bao giờ dính líu đến mại dâm và bài bạc, là một công dân tốt luôn tuân thủ pháp luật! "

    ".. Biết rồi. "

    Cúp điện thoại, Hứa Nam Ca nhìn về phía trước.

    Nhất định phải nhanh chóng tìm ra được bí mật giữa Hứa Nhân và Lý Thịnh Toàn, tránh việc họ làm tổn thương đến Hứa phu nhân.

    Vừa nghĩ tới đây, điện thoại của cô rung lên, là tin nhắn Hứa phu nhân gửi cho tiến sĩ Nam: [Tiểu Nam, con có bận không? Ta đã suy nghĩ mãi, có một chuyện muốn nhờ con..]

    Hứa Nam Ca trả lời: [Không bận, phu nhân nói đi.]

    Hứa phu nhân nhanh chóng gửi tin nhắn thoại: [Tiến sĩ Nam, chuyện là thế này. Phương án con giao cho tập đoàn Hoắc thị đã bị một cô bé tên là Hứa Nam Ca đánh cắp, ta muốn nhờ con ra mặt nói với bên tập đoàn Hoắc thị, đừng tiếp tục truy cứu việc này nữa.]

    Hứa Nam Ca nheo mắt lại, nhìn chằm chằm tin nhắn thoại hồi lâu.

    Không ngờ Hứa phu nhân tìm cô vì chuyện này.

    Có lẽ không thấy cô trả lời lại, Hứa phu nhân lại gửi một tin nhắn thoại khác: [Ta biết chuyện này là làm khó con, nhưng Nam Ca một nửa cũng coi như là con gái ta, ta đã nhìn con bé từ nhỏ tới lớn, con bé không phải loại người như vậy. Bây giờ con có rảnh không? Nếu được chúng ta gặp mặt nói chuyện.]

    Một nửa coi như con gái..

    Đôi mắt Hứa Nam Ca đột nhiên thấy cay cay!

    Cô mím môi và trả lời: [Bây giờ con sẽ đến nhà phu nhân.]

    Gửi tin nhắn, cô nói với Quý Minh:" Đi đến Hứa gia. "

    Hứa gia.

    Sau khi Hứa phu nhân Nam Tĩnh Thư gửi tin nhắn, bà hít một hơi thật sâu, toàn thân căng thẳng:" Tiến sĩ Nam nói bây giờ sẽ đến nhà chúng ta.. "

    Dì Nam ở bên cạnh lo lắng:" Phu nhân, bình thường người không thích giao lưu, nhiều năm như vậy cũng không gặp mặt người ngoài, bây giờ lại chủ động mời tiến sĩ Nam đến gặp mặt, người thực sự.. quản nhiều chuyện quá! "

    Hứa phu nhân cơ thể yếu đuối, tinh thần cũng kém, dì Nam đau lòng nói:" Sao người lại phải quan tâm đến con của người phụ nữ đó như vậy? "

    Hứa phu nhân cúi đầu.

    Hứa Nhân và Hứa Văn Tông không có ở nhà nên họ có thể trò chuyện thoải mái hơn.

    Bà đột nhiên lên tiếng:" Chị Nam, tôi thật sự cũng không biết nữa. "

    Dì Nam sửng sốt.

    Nam Tĩnh Thư ngơ ngác nhìn về phía trước:" Chị biết tôi mà, trước giờ tôi cũng không phải thánh mẫu hiền từ gì cả, nhưng thật kỳ lạ, từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy con bé khi còn nhỏ, tôi đã thấy nó rất đáng yêu, trong lòng xuất hiện sự yêu thích không nói rõ được, không kiềm chế được muốn bảo bọc con bé. Giống như con bé cũng là con gái tôi vậy.. "

    Dì Nam cũng nhớ tới Hứa Nam Ca lúc nhỏ, nhớ đến cô bé phải mặc đồ rách, bị Lý Uyển Như đánh mắng, liền thở dài:" Lúc nhỏ cô ấy đúng là đáng thương, có một người mẹ không đáng dựa dẫm như vậy. "

    Rồi lại thay đổi chủ đề:" Nhưng phu nhân, dù sao cô ấy vẫn là người ngoài, mẹ cô ấy lại ác độc như vậy, cô ấy rời khỏi nhà từ năm đó, cũng chưa bao giờ quay lại thăm người, đúng là kẻ vong ân phụ nghĩa.. "

    Hứa phu nhân nói:" Chắc chắn có hiểu lầm gì đó, đừng quên lúc ở bệnh viện, là Nam Ca đã nhờ Hoắc tiên sinh giúp tìm phòng bệnh và thuốc. "

    Nhưng dì Nam lại bĩu môi, cảm thấy không đáng:" Nếu ngay cả việc nhỏ này mà cô ấy cũng không làm, thì lòng cô ấy còn lạnh hơn băng! Phu nhân, người đừng bị cái ân huệ nhỏ xíu này dễ dàng mua chuộc. Nhớ năm đó người cũng là.. "

    Lời tiếp theo chưa kịp nói ra, Hứa phu nhân quay lại nhìn dì Nam.

    Dì Nam lập tức ngừng nói:".. Dù sao người cũng là người từng trải, nhất định hiểu rõ đây đều là vật ngoài thân, tình cảm mới là quan trọng nhất. Người nghĩ đến tiến sĩ Nam đi, bao năm nay đối với người đều ân cần chu đáo, tốn bao tâm tư vì người. Mỗi năm đến sinh nhật người đều tặng quà, ngay cả những dịp lễ tết cũng không quên bao giờ, ngay cả con gái ruột cũng không được như thế. Nếu tiến sĩ Nam không muốn bỏ qua cho Hứa Nam Ca, người cũng đừng làm khó cậu ấy. Dù sao trong chuyện này, tiến sĩ Nam cũng là người bị hại.. "

    Hứa phu nhân nghe vậy, yên lặng thở dài:" Tôi biết. "

    Một bên là Hứa Nam Ca bà nhìn từ nhỏ tới lớn, một bên là tiến sĩ Nam đã giúp đỡ bà rất nhiều, Hứa phu nhân cũng không muốn làm tiến sĩ Nam buồn.

    Không biết qua bao lâu, có tiếng động truyền tới từ phía cổng lớn.

    Hứa Nhân đã về.

    Hứa phu nhân vội vàng đứng dậy, đi tới hỏi:" Nhân Nhân, tập đoàn Hoắc thị định xử lý việc của Nam Ca như thế nào? "

    Hứa Nhân nhìn thấy bộ dáng của Hứa phu nhân, nắm chặt tay lại:" Sao mẹ.. không đi tìm cô ta mà hỏi? "

    " Không được, mẹ sợ hỏi sẽ gây áp lực cho con bé, làm con bé buồn. "

    Sắc mặt Hứa Nhân càng khó coi:" Cô ta không sao, anh Tử Thần nói sẽ không truy cứu trách nhiệm của cô ta nữa. "

    Hứa phu nhân thở phào nhẹ nhõm:" Tốt rồi, Nhân Nhân, hôm nào con mời Tử Thần đến nhà dùng cơm nhé, mẹ phải cảm ơn thằng bé đàng hoàng. "

    Sắc mặt Hứa Nhân cứng lại:" Được. "

    Tập đoàn Hoắc thị đã ban hành lệnh tuyệt đối không tiết lộ danh tính của tiến sĩ Nam ra bên ngoài.

    Trong công ty cũng chỉ biết thực tập sinh xinh đẹp ở bộ phận nghiên cứu và phát triển là tiến sĩ Nam, nhưng không biết rõ tên.

    Ngay khi Hứa Nhân nghĩ tới đây, chuông cửa vang lên.

    Sau khi bảo mẫu mở cửa, Hứa Nam Ca bước vào.

    Hứa phu nhân vô cùng kinh ngạc nhìn cô:" Nam Ca, sao con lại tới đây? "

    Hứa Nam Ca trên mặt tươi cười nói:" Không phải người gọi con tới đây sao?"

    Hứa phu nhân: ?

    Trong lúc bà đang thắc mắc, Hứa Nam Ca đã mở tài khoản wechat của tiến sĩ Nam và đưa cho Hứa phu nhân.

    (Hết chương)
     
    Annie DinhNgọc Thúyy thích bài này.
  6. Tìu Xynh Đẹp

    Bài viết:
    0
    Chương 64: Ân nhân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi nhìn thấy tin nhắn trên giao diện Wechat, mắt của Hứa phu nhân mở to lên, lộ rõ vẻ kinh ngạc!

    Dì Nam không hiểu chuyện gì, vội vàng tiến tới nhíu mày nói: "Phu nhân, tiến sĩ Nam không phải đang tới sao? Tiểu thư Nam Ca và Tiến sĩ Nam có chút mâu thuẫn, gặp mặt lúc này quả thật không thích hợp đâu?"

    Ý bà là muốn Hứa Nam Ca nhanh chóng rời đi.

    Dì Nam luôn toàn tâm toàn ý với Hứa phu nhân, bao nhiêu năm qua thấy Hứa phu nhân luôn nhớ tới cô, nhưng cô lại không bao giờ về nhà, nên bà cảm thấy Hứa Nam Ca thật lạnh lùng, không xứng đáng với sự tốt bụng của Hứa phu nhân.

    Vì vậy giọng điệu của bà không mấy dễ chịu.

    Nhưng lời vừa nói ra, Hứa phu nhân đã nắm lấy cổ tay bà: "Chị Nam, Nam Ca chính là Tiến sĩ Nam!"

    Dì Nam sững sờ: "Cái gì?"

    Bà kinh ngạc nhìn về phía Hứa Nam Ca, mọi định kiến và sự bất mãn trong lòng liền tan biến!

    Hứa Nhân căm tức nhìn Hứa Nam Ca, cảm thấy hôm nay cô đến là để khoe khoang!

    Sợ rằng Hứa phu nhân sẽ hỏi kỹ ngọn ngành, Hứa Nhân liền quay đầu chạy lên lầu.

    Hứa phu nhân để ý thấy hành động của cô ta, hơi nhíu mày, sau đó nhẹ nhàng vỗ vai Nam Ca, trách móc: "Con bé này.. đã giúp đỡ gia đình nhiều như vậy mà vẫn giấu ta à?"

    Hứa Nam Ca mỉm cười, mũi cay cay: "Xin lỗi."

    "Xin lỗi cái gì? Con từ nhỏ đã thông minh, không ngờ lại đạt được thành công lớn như vậy trong chuyên môn." Hứa phu nhân kéo tay cô, đi về phía ghế sofa, nghiêm túc hỏi: "Nam Ca, con nói cho ta biết, chuyện lần này về kế hoạch trộm cắp là sao? Có phải là Nhân Nhân gài bẫy con không?"

    Hứa Nam Ca đỡ bà ngồi xuống ghế sofa, cúi đầu đáp: "Chỉ là hiểu lầm thôi."

    Hứa phu nhân sức khỏe không tốt, bao năm qua chỉ tập trung dưỡng bệnh, không quan tâm nhiều đến công ty và gia đình. Bà là người chính trực, làm việc khoáng đạt, từ nhỏ đã dạy họ làm việc phải luôn giữ vững lòng mình.

    Nếu bà biết con gái mình hãm hại người khác, chắc chắn sẽ lại đau lòng, cuối cùng tổn hại sức khỏe.

    Hứa Nam Ca không muốn làm phiền bà, khẽ chuyển chủ đề: "Con hôm nay đến đây thật ra có chuyện muốn nhờ người giúp."

    Hứa phu nhân lập tức hỏi: "Chuyện gì?"

    Nam Ca trầm ngâm một lát: "Con.. có một người bạn, cô ấy nhận được tin rằng sắp có một cổ phiếu sẽ tăng giá, cô ấy muốn con góp một phần, nhưng công ty con hiện đang chuẩn bị niêm yết, tiền mặt không đủ, không thể góp nổi.."

    Hứa phu nhân hiểu ra, liền ngắt lời: "Con cần bao nhiêu?"

    Hứa Nam Ca luôn quan tâm đến nhà họ Hứa, biết rõ công ty và nhà có bao nhiêu tiền mặt, nên cân nhắc một con số: "1.500 vạn."

    Cô đang tính toán để lấy phần lớn tiền của nhà họ Hứa, để Hứa Nhân không thể gom đủ 500 vạn cho Lý Thịnh Toàn.

    Phu nhân Hứa suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cả nhà và công ty hiện còn khoảng 1.730 vạn, như vậy, ta sẽ cho con 1.700 vạn, được không?"

    Hứa Nam Ca cảm thấy ấm lòng: "Được."

    Hy vọng rằng bí mật giữa Hứa Nhân và Lý Thịnh Toàn sẽ không ảnh hưởng đến Hứa phu nhân.

    Nếu Hứa phu nhân bị tổn thương, vậy thì đừng trách cô xen vào việc của người khác!

    * * *

    Rời khỏi nhà họ Hứa, Quý Minh lại đưa cô về bệnh viện.

    Lúc này, một chiếc xe sang vừa dừng lại ở bãi đậu xe.

    Hoắc Bắc Yến bước xuống từ chiếc Bentley, bộ vest đen làm nổi bật dáng người cao ráo của anh, và khuôn mặt đẹp trai vô cảm của anh càng toát lên vẻ nghiêm nghị.

    Diệp Diệp xoay đầu thấy Hứa Nam Ca, vội vàng chào hỏi, giọng nói vô thức có phần kính cẩn: "Hứa tiểu thư, cô cũng về rồi!"

    Hoắc Bắc Yến thuận thế ngước mắt lên, liền thấy cô gái thường ngày ngang ngạnh nay lại cúi đầu suy tư điều gì đó, gương mặt thoáng buồn.

    Nghe tiếng Diệp Diệp, cô quay đầu nhìn lại, dừng chân như đang chờ bọn họ.

    Hoắc Bắc Yến bất giác tăng tốc, chỉ vài bước đã đến bên cạnh cô, hai người sánh bước cùng nhau.

    Anh liếc nhìn cô, thấy vẻ mặt ưu tư như đang bận lòng điều gì, liền chủ động hỏi: "Hứa tiểu thư đang buồn vì chuyện của mẹ cô sao?"

    Hứa Nam Ca nhìn anh: "Hả?"

    Hoắc Bắc Yến nhìn thẳng phía trước, giọng trầm thấp, chậm rãi nói: "Thật ra có những mối quan hệ không cần cưỡng ép, có những người vốn không xứng đáng làm mẹ, cô hoàn toàn có thể coi họ như người xa lạ."

    "..."

    Hứa Nam Ca hé miệng, định nói rằng cô không phải đang bận lòng vì điều đó, nhưng thấy người đàn ông vốn kiệm lời nay lại nghiêm túc, cô khựng lại đôi chút.

    Từ bãi đậu xe đến khu nội trú phải đi qua một con đường rợp bóng cây, ánh nắng lọt qua kẽ lá, rải lốm đốm trên gương mặt anh, khiến gương mặt điển trai của anh thêm phần u buồn.

    Anh vừa nói "họ"..

    Nhớ lại Hoắc lão phu nhân hay nói nhiều nhưng chưa bao giờ nhắc đến mẹ của Hoắc Bắc Yến.. Vậy là cô và anh giống như đồng bệnh tương liên?

    Hứa Nam Ca đột nhiên nở một nụ cười rạng rỡ: "Anh nói đúng."

    Nụ cười của cô rạng rỡ, đầy sức sống, như cuốn bay mọi lo lắng, khiến tâm trạng Hoắc Bắc Yến cũng trở nên thoải mái hơn nhiều.

    Anh không tự nhiên dời ánh mắt đi, chuyển chủ đề: "Cô yên tâm, tôi đã dặn bộ phận nghiên cứu và phát triển không tiết lộ danh tính của cô ra ngoài."

    Đôi mắt hạnh của Hứa Nam Ca sáng lên: "Cảm ơn anh."

    Cô vẫn chưa muốn lộ diện, để tránh bị nhiều người trong ngành tìm đến làm phiền.

    Hoắc Bắc Yến lạnh nhạt đáp: "Không có gì."

    Hứa Nam Ca bỗng nhớ ra điều gì: "Đúng rồi, lúc đi làm anh nói có tin gì về Quý Minh muốn nói với tôi, là gì vậy?"

    Hoắc Bắc Yến nghe vậy, sắc mặt hơi khựng lại.

    Diệp Diệp đi phía sau hai người cũng không khỏi dừng chân, cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.

    Ban đầu, cho rằng Quý Minh là bạn trai của Hứa Nam Ca, nên ông chủ muốn nhắc nhở cô, Quý Minh là kẻ đào hoa, ai ngờ, Quý Minh lại là cấp dưới của cô! Thế này thì biết nói sao?

    Đang nghĩ ngợi, anh nghe ông chủ nhà mình lạnh nhạt nói: "Ừm, tôi muốn nói Quý Minh là người cứng rắn, chăm chỉ, đáng tin, là một cấp dưới tốt."

    Diệp Diệp suýt cười khẩy.

    Trong đầu Hứa Nam Ca hiện lên một dấu hỏi chấm: ?

    Sao câu này nghe quen quen?

    Cô còn muốn hỏi thêm điều gì đó, thì điện thoại của Hoắc Bắc Yến đổ chuông. Anh thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh vài bước để tạo khoảng cách rồi nghe máy, không biết đối phương nói gì, sắc mặt anh trở nên tối sầm.

    Diệp Diệp thấy vậy thì không kìm được lẩm bẩm: "Chắc lại là vụ hợp tác với nhà họ Tống, Tống Cẩm Xuyên không biết làm sao mà kéo Hoắc Tử Thần vào dự án, còn chỉ định Hoắc Tử Thần phụ trách các chi tiết hợp tác sau này.."

    Nói đến đây, anh không khỏi phàn nàn: "Ban đầu chuyện hôm nay làm Hoắc Tử Thần mất mặt, nhưng bây giờ hắn lại huênh hoang hơn trước, không biết hắn làm sao mà kết nối được với nhà họ Tống.."

    Vừa nói chuyện, ba người vừa rẽ vào khu nội trú.

    Hứa Nam Ca đang định lên tầng ba, thì bất ngờ thấy một bóng dáng quen thuộc.

    Tống Thi Thi và một cặp vợ chồng trung niên đang ngồi trong sảnh, dường như đang đợi ai đó. Thấy cô, Tống Thi Thi lập tức đứng dậy, mắt sáng rỡ, reo lên: "N nhân!"

    (Hết chương)
     
    Annie DinhNgọc Thúyy thích bài này.
  7. Tìu Xynh Đẹp

    Bài viết:
    0
    Chương 65. Thăm viếng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hoắc Bắc Yến chân dài nên đi nhanh, sải bước đã lên lầu.

    Hứa Nam Ca đi về phía Tống Thi Thi.

    Cô ấy đang mặc đồ bệnh nhân, ngồi trên xe lăn, bởi vì kích động mà đứng dậy, Bên cạnh cô ấy có một người phụ nữ trung niên đỡ cô ấy: "Con ngồi xuống đi."

    Sau khi Tống Thi Thi ngồi xuống, chỉ về hai người bên cạnh và giải thích với Hứa Nam Ca rằng: "N nhân, đây là ba mẹ của tôi."

    Vừa nói xong, Tống phu nhân - mẹ của Tống Thi Thi, liền nắm chặt tay Hứa Nam Ca, mắt đỏ hoe vì sợ hãi nói: "Đứa trẻ tốt bụng, cảm ơn con đã cứu Thi Thi của chúng ta, tình huống lúc đó, sau này ta đã hỏi thăm rõ ràng tình hình từ y tá, nếu không có con, Thi Thi đã không qua khỏi!"

    Hứa Nam Ca không biết phải đối mặt với tình huống này như thế nào, chỉ đáp: "Không có gì."

    Tống lão gia cha của Tống Thi Thi, nhận thấy sự lúng túng của cô, liền vội nói: "Hứa tiểu thư, gia đình chúng tôi nợ cô một mạng sống, sau này nếu hễ có việc gì, cô cứ nói với tôi."

    Hứa Nam Ca từ chối: "Tống lão gia khách sáo quá, con chỉ là tiện tay giúp đỡ thôi."

    Cô nhìn về phía Tống Thi Thi: "Ca phẫu thuật của cô làm xong rồi chứ?"

    "Ừm, trong thời gian tới cần phải làm phục hồi chức năng, ân nhân, hiện tại tôi đang ở khu phục hồi chức năng, nếu có thời gian cô có thể đến thăm tôi được không?"

    "Được."

    Tống Thi Thi không thích hợp ở bên ngoài lâu, nên hai người đã trao đổi Wechat rồi rời đi.

    Tống phu nhân đẩy xe lăn của Tống Thi Thi về phòng bệnh, vừa đi vừa nói: "Hứa tiểu thư này ánh mắt rất trong sáng, trông thật tốt.. Lão Tống, tôi đang nói chuyện với ông, ông đang nghĩ gì vậy?"

    Tống lão gia lấy lại tinh thần: "À, tôi chỉ thấy Hứa tiểu thư có chút quen mắt mà thôi.."

    "Ai quen mắt?"

    Giọng nói của Tống Cẩm Xuyên bất ngờ vang lên trong phòng bệnh, ba người mới nhận ra là Tống Cẩm Xuyên đang ngồi trên ghế sofa cùng một người đàn ông lạ mặt.

    Người đàn ông lạ mặt kia nhìn thấy ba người, liền đứng dậy chào hỏi: "Tống lão gia, Tống phu nhân, Tống tiểu thư."

    Tống lão gia lộ ra vẻ một chút không vui, cảm thấy con trai dẫn người đến làm phiền con gái mình.

    Tống Thi Thi cũng không có ý muốn gặp người ngoài.

    Lúc ba người đều hơi ghét bỏ, Tống Cẩm Xuyên lên tiếng: "Đây là hôn phu của Hứa tiểu thư, anh Hoắc Tử Thần, anh ấy đến thăm Thi Thi một chút."

    Ba người nghe lời này, nét không vui trên mặt liền tan biến.

    Tống Thi Thi hiếu kì đánh giá Hoắc Tử Thần.

    Tống lão gia và Tống phu nhân trao đổi với hắn vài câu.

    Sau khi Hoắc Tử Thần rời đi, Tống lão gia và Tống phu nhân liếc nhau một cái, kín đáo nói: "Hứa tiểu thư trông thanh tao thoát tục như vậy, không ngờ hôn phu lại như vậy.. Thôi, chúng ta không nên can thiệp quá sâu vào lựa chọn của người khác."

    "Thanh tao thoát tục?" Tống Cẩm Xuyên nghĩ đến hình ảnh Hứa Nhân với dáng vẻ như con buôn, cau mày nói: "Cha mẹ, hai người cũng có lúc nhìn nhầm người đó, thứ Hứa tiểu thư muốn, so với chúng ta nghĩ còn nhiều hơn!"

    Tống lão gia lúng túng: "Cô ấy chưa từng đưa ra yêu cầu gì với chúng ta mà."

    Tống Cẩm Xuyên cười lạnh: "Cô ấy giới thiệu hôn phu cho con, rõ ràng là muốn con dìu dắt anh ta, chúng ta nếu thành công trong việc hợp tác với tập đoàn Hoắc Thị, thì sau này sẽ trở thành trợ lực cho đại phòng Hoắc Gia! Hoắc Bắc Yến lại không phải là người dễ chọc, cô ta để Tống gia chúng ta bị cuốn vào cuộc tranh đấu này, muốn vậy còn chưa đủ nhiều sao? Xem như cô ấy khá hiểu rõ bản thân, không có đưa ra thêm yêu câu gì cho chúng ta."

    Tống lão gia nhíu mày: "Không ngờ Hứa tiểu thư lại là người như vậy, haiz!"

    Tống phu nhân cũng thở dài: "Cô ấy đã cứu Thi Thi, ân tình này, chúng ta sẽ giúp hết sức có thể, nhưng thật đáng tiếc, mẹ còn nghĩ rằng Thi Thi thật sự có thêm một người bạn tri kỉ."

    Tống Cẩm Xuyên nhìn chằm chằm vào Tống Thi Thi với vẻ không hài lòng: "Sau này tốt nhất là bớt qua lại với Hứa tiểu thư, cả cô ấy và hôn phu của cô ấy đều không phải là người tốt. Lần này chúng ta chỉ có thể dùng tiền để trả ơn cho bọn họ, đây cũng coi như chuyện tốt."

    Tống Thi Thi thay đổi sắc mặt: "Hứa tiểu thư không phải là người như vậy!"

    Tống Cẩm Xuyên thở dài: "Thi Thi, em vẫn chưa rút kinh nghiệm hả? Nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài."

    Tống Thi Thi vẫn giữ vẻ mặt kiên định.

    Hứa tiểu thư là người đã mang lại hy vọng cho cô vào những giây phút cuối cùng của cuộc đời, cô không tin rằng Hứa tiểu thư lại là người như vậy..

    * * *

    Mặc dù Hoắc lão phu nhân đã nói không cho các thành viên khác của Hoắc gia đến thăm bà, nhưng Hoắc Tử Thần nếu đã đến bệnh viện, thì hắn vẫn nên qua bên kia thăm bà cụ.

    Hắn đứng trước cửa phòng bệnh, qua cửa kính có thể nhìn thấy Hoắc Bắc Yến và Hứa Nam Ca hai người đang ngồi trên sofa, cả hai đều đang bận rộn xem laptop, mặc dù không nói gì nhưng cảnh tượng hài hòa đó vẫn đâm nhức mắt hắn.

    Hắn đẩy cửa vào, chào hỏi Hoắc lão phu nhân trước sau đó mới rời đi.

    Lúc đi ngang qua Hoắc Bắc Yến, hắn bỗng dưng dừng lại.

    Ngày trước, hắn sợ người chú nhỏ này nhất, nhưng hôm nay nhìn thấy Hứa Nam Ca toàn bộ quá trình thờ ơ với hắn, từ đầu đến cuối không hề đưa mắt nhìn hắn một lần.. Như thể là cao cao tại thượng, không thể chạm vào.

    Trong lòng hắn bỗng trỗi dậy một cơn giận dữ, khiến hắn dũng cảm hơn một chút, thẳng thừng nói: "Chú nhỏ, Tống tiên sinh rất đánh giá cao con, nói rằng dự án này để con phụ trách, nhưng con chỉ là phó tổng giám đốc bộ phận nghiên cứu và phát triển, cấp bậc có vẻ chưa đủ? Chú nghĩ sao nếu cho con vị trí tổng giám đốc dự án?"

    Lời vừa nói ra, khiến không khí trong phòng bệnh đột ngột trở nên lạ lùng.

    Hứa Nam Ca không nói gì, chỉ nhìn về phía Hoắc Bắc Yến.

    Trực tiếp yêu cầu quyền lực và vị trí, Hoắc Tử Thần này đã có Tống gia để dựa vào, trắng trợn khai chiến với Hoắc Bắc Yến? Không biết anh ta có thỏa hiệp hay không..

    Hoắc Bắc Yến nhàn nhạt nhìn lên, đôi mắt đen nhánh chỉ quét qua Hắc Tử Thần một cái, rồi lạnh lùng nói: "Chỉ cần làm tổng giám đốc dự án thôi à?"

    Ý của lời này..

    Hắc Tử Thần trong lòng vui mừng không thôi, quả nhiên là Tống gia đã gây áp lực cho chú nhỏ!

    Nhưng ngay khi ý này vừa nghĩ tới, hắn nghe thấy giọng người đàn ông với thanh âm trầm thấp nhẹ nhàng phát ra: "Vị trí này của tôi cho cậu thế nào?"

    Hắc Tử Thần hít một hơi, cảm thấy một cỗ áp lực vô hình giáng xuống mặt.

    Đương nhiên là hắn muốn lấy vị trí của người cầm quyền!

    Nhưng chú nhỏ nhìn vẻ nhẹ nhàng, âm thanh lại chứa đựng cơn giận lôi đình, đặc biệt là ánh mắt đen lạnh như băng của anh.. Hoắc Tử Thần chỉ cảm thấy như sâu không thấy đáy, đáy lòng phát ra sự run rẩy!

    Hắn nuốt nước miếng, cuối cùng cúi đầu nói: "Không dám."

    Mặc dù không ngẩng đầu lên, Hoắc Tử Thần vẫn cảm nhận được cái nhìn chằm chằm, Hoắc Tử Thần cảm thấy đồ mô hôi lạnh sau lưng, không biết qua bao lâu, cuối cùng hắn nghe thấy giọng nói nhàn nhạt: "Bà nội ở đây, không có việc gì đừng đến."

    Hoắc Tử Thần nhẹ nhõm như được trút bỏ gánh nặng, vội vã rời đi.

    Rời khỏi phòng bệnh, nhưng lại tiếc nuối hối hận, cảm thấy mình đã mất mặt trước mặt Hứa Nam Ca!

    Trong phòng bệnh.

    Diệp Diệp thấy Hoắc Tử Thần căm hận rời đi, lẩm bẩm một câu: "Dự án chưa bắt đầu mà đã muốn thăng chức, chưa từng thấy ai kiêu căng như vậy. Nhưng ông chủ, ông như thế không cho anh ta mặt mũi, liệu có ảnh hưởng đến việc hợp tác với Tống gia không?"

    Hoắc Bắc Yến không nói gì.

    Diệp Diệp chỉ thầm than một tiếng.

    Hứa Nam Ca thấy vậy, từ từ hỏi: "Có việc gì tôi có thể giúp không?"

    Diệp Diệt lập tức nói: "Dự án hợp tác với Tống gia là về năng lượng mới, cô không giúp được đâu. Hơn nữa, cô cũng không quen biết ai ở Tống gia cả.."

    Nghe vậy, Hứa Nam Ca không nói thêm gì nữa.

    Một đêm trôi qua trong yên lặng.

    Sáng hôm sau, Diệp Diệp mang đến tin tức mới nhất: "Hóa ra em gái của Tống tổng cũng đang nằm viện ở bệnh viện này, ông chủ, về tình về lí, ngài nên đến thăm một lát, cũng có thể làm dịu đi mối quan hệ với Tống tổng."

    Hoắc Bắc Yến nhíu mày: "Không tiện."

    Diệp Diệp suy nghĩ một lúc: "Đúng là không tiện, đó là phụ nữ.."

    Anh ta đột nhiên nhìn về phía Hứa Nam Ca: "Hứa tiểu thư, cô là vợ trên danh nghĩa của Hoắc tổng, hay là cô cùng anh ấy đi một chuyến?"

    Nghe thấy vậy, động tác thắt cà vạt của Hoắc Bắc Yến khẽ dừng lại, nhưng không từ chối.

    Hứa Nam Ca thấy vậy gật đầu:"Được.

    (Hết chương)
     
    Annie DinhNgọc Thúyy thích bài này.
  8. Tìu Xynh Đẹp

    Bài viết:
    0
    Chương 66. Chuyện cũ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hoắc lão phu nhân bên cạnh nghe được mấy người nói chuyện, tò mò hỏi: "Tống gia nào?"

    Diệp Diệp theo bản năng liếc Hoắc Bắc Yến một cái, không dám nói bừa.

    Hoắc Bắc Yến liền nói: "Tống gia ở thủ đô."

    Bốn chữ này vừa nói ra, sắc mặt Hoắc lão phu nhân hơi sửng sốt.

    Hứa Nam Ca liền cảm nhận được, không khí trong phòng tựa hồ nặng nề thêm một chút.

    Đôi mắt hoa đào của cô hơi đảo qua Hoắc Bắc Yến, thăm dò nhìn về phía Diệp Diệp.

    Diệp Diệp nháy mắt với cô, ra hiệu đừng nói lung tung.

    Lúc này, hộ lý đem bữa sáng đưa vào, bày biện ở trên bàn ăn xong, Hứa Nam Ca liền đỡ Hoắc lão phu nhân đi qua ngồi xuống.

    Ba người vây quanh bàn ăn, bình thường lúc ăn cơm đều không nói lời nào.

    Nhưng hôm nay, Hoắc lão phu nhân sau khi ăn nửa bát cháo, liền buông đũa xuống, "Tiểu tử thối, con cùng Tống gia bên kia không phải là bất hòa sao?"

    Hứa Nam Ca liếc về phía Hoắc Bắc Yến.

    Anh hơi cụp mắt xuống, cặp mi dài che khuất cảm xúc trong mắt, làm cho người ta đoán không ra suy nghĩ.

    Diệp Diệp thấy thế lập tức nói: "Hứa tiểu thư, chúng ta đi tìm bác sĩ hỏi thăm tình hình sức khoẻ của lão phu nhân đi?"

    Hứa Nam Ca hiểu ý, Diệp Diệp đây là đang tìm cách lánh mặt, đoán chừng những lời tiếp theo không thích hợp cho bọn họ nghe.

    Cô cầm lấy miếng sandwich đang ăn dở đứng lên, định cùng Diệp Diệp bước ra ngoài, Hoắc lão phu nhân lại túm lấy cánh tay cô: "Cháu dâu, cháu không cần ra ngoài, cũng không phải người ngoài, sau này sớm muộn gì cũng sẽ biết đống chuyện hư hỏng trong nhà này!"

    Diệp Diệp theo bản năng nhìn về phía Hoắc Bắc Yến.

    Người đàn ông nhíu mày, vẻ mặt dường như có chút không vui, ngước mắt nhìn Hoắc lão phu nhân, mở miệng ra, nhưng cuối cùng lại không nói gì.

    Diệp Diệp liền yên lặng đi ra ngoài, chu đáo đóng cửa phòng, canh giữ ở bên ngoài không cho người xông vào, đồng thời cũng phòng ngừa người khác nghe lén.

    Hứa Nam Ca thoáng nhìn qua tình huống này, liền hiểu được kế tiếp sẽ có thể nghe được một ít bí mật gia đình Hoắc gia, nhất thời có chút xấu hổ, cảm thấy đi không phải, mà ở cũng không xong.

    Dù sao cô cũng không phải vợ hay người yêu thực sự của Hoắc Bắc Yến, nghe bọn họ nói chuyện như vậy, thật sự thích hợp sao?

    Trong lúc đang rối trí, Hoắc lão phu nhân mở lời: "Cháu dâu, ta chưa từng nhắc tới mẹ của tiểu tử thối cho cháu phải không?"

    Hứa Nam Ca cẩn thận dè dặt nhìn Hoắc Bắc Yến một cái, đã thấy nam nhân đang chậm rãi ăn bánh mì trong tay, không có ý muốn cắt đứt bọn họ nói chuyện phiếm, vậy nên mới hỏi một câu: "Mẹ Hoắc tiên sinh và Tống gia có liên quan?"

    Hoắc lão phu nhân căn bản không để ý đến động tác nhỏ của bọn họ, chỉ yên lặng thở dài: "Không liên quan đến Tống gia, là có liên quan đến Tống phu nhân, mẹ tiểu tử thối là chị của Tống phu nhân."

    Bà kể lại một chút quá khứ: "Năm đó Hoắc gia muốn kết hôn với Diệp gia ở thủ đô, đứa con trai ngỗ ngược của ta lúc còn trẻ đã ly hôn một lần, hơn bốn mươi tuổi, kết hôn lần hai cưới một cô gái hơn hai mươi tuổi của Diệp gia, sau khi kết hôn mang thai rồi mới phát hiện, vợ trước của con trai ta lại sinh cho nó một đứa con trai, lén lút nuôi dưỡng ở bên ngoài cũng đã mười mấy tuổi, cũng chính là anh của tiểu tử thối."

    Hứa Nam Ca đã hiểu mối quan hệ.

    Vị Diệp tiểu thư này hẳn là mẹ của Hoắc Bắc Yến.

    Cha của Hoắc Bắc Yến tên là Hoắc Bảo Tường, đứa con mà vợ trước ông ta sinh ra chính là anh trai Hoắc Bắc Yến, Hoắc Nguyên Kiệt, cũng là cha của Hoắc Tử Thần.

    Hoắc Nguyên Kiệt và Hoắc Bắc Yến cùng cha khác mẹ, chẳng trách quan hệ không tốt.

    Hoắc lão phu nhân tiếp tục nói: "Cô nương Diệp gia gả cho người đàn ông lớn hơn mình mười mấy tuổi, vốn là một cuộc hôn nhân chính trị, rất không tình nguyện, sau khi phát hiện bị lừa lại càng phẫn nộ, cô ấy là một người mạnh mẽ, mang thai đến tháng thứ bảy thì trực tiếp lựa chọn sinh mổ, sau khi sinh được tiểu tử thối thì liền quyết đoán ly hôn quay về nhà, từ đó Diệp gia cũng ghi hận Hoắc gia, hai nhà cắt đứt quan hệ."

    Hoắc lão phu nhân nói tới đây, sắc mặt có chút khó coi.

    Hứa Nam Ca mím môi, nhìn về phía Hoắc Bắc Yến.   

    Năm đó cha anh Hoắc Bảo Tường thật sự có biết bên ngoài có một đứa con trai hay không, có thật sự lừa gạt mẹ anh hay không, cũng không thể điều tra ra được, nói thế nào thì mẹ anh muốn ly hôn cũng không trách được.

    Nhưng làm sao có thể đang lúc mang thai bảy tháng, có thể nhẫn tâm đem đứa nhỏ sinh mổ ra ném ở Hoắc gia?

    Cho dù là muốn ly hôn, không thể ly hôn sau lại chờ hai tháng nữa mới sinh con ra sao?

    Đứa bé khi đó đã bảy tháng, đã là một sinh mệnh hoàn chỉnh!

    Hoắc lão phu nhân đã từng nói qua, Hoắc Bắc Yến lúc mới sinh ra chỉ có 1, 6 kg, nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt trẻ sơ sinh ba tháng, cả người cắm đầy ống dẫn, nhiều lần bệnh tình nguy kịch, thiếu chút nữa sống không nổi, mới lấy tên ở nhà là Cún Con.. Thì ra là như vậy!

    Lại nhớ tới ngày hôm qua Hoắc Bắc Yến lúc an ủi cô đã nói: "Có vài người căn bản không xứng làm mẹ, cô có thể coi bà ta như người xa lạ là được rồi", Hứa Nam Ca hít một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy trong lòng có chút buồn bực.

    Thì ra Hoắc Bắc Yến cũng giống như cô, đều là người bị mẹ ruột bỏ rơi.

    Cô nhìn về phía anh, thấy anh vẫn cụp mắt uống sữa, ngũ quan tuấn mỹ lạnh lùng cứng rắn như sắt, như là đang nghe chuyện của người khác, khí chất xa cách kia mang theo một loại cảm giác tan vỡ.

    Trong lòng Hứa Nam Ca thắt lại, bỗng nhiên muốn ôm anh một cái..

    Hoắc lão phu nhân nhíu mày thở dài: "Nghe nói Tống phu nhân cùng mẹ đẻ của tiểu tử thối tỷ muội tình thâm, dẫn đến Tống gia nhiều năm như vậy cũng vẫn hiềm khích Hoắc gia.. Ai cũng đứng ở lập trường của mình đều không sai. Nay con cùng thằng nhóc Tống gia kia bởi vì những điều này vẫn bất hòa, đã như vậy, cần gì tự trách mình, hợp tác này không cần nói không được sao?"

    Hoắc Bắc Yến đặt ly sữa xuống, rút khăn giấy ra lau miệng một cách tao nhã, lúc này mới nâng đôi mắt lạnh lùng lên: "Tất cả mọi người đều là người trưởng thành, trên thương trường cũng chỉ nói đến lợi ích, ân oán trước đây chúng ta đều không đề cập tới."

    Anh đứng dậy: "Bà nội, yên tâm, con sẽ không để mình bị bắt nạt đâu."

    * * *

    Hứa Nam Ca đi theo sau Hoắc Bắc Yến, từ khu nội trú đi về phía khu hồi phục.

    Nhưng tới cửa khu hồi phục lại bị ngăn lại.

    Thư ký của Tống Cẩm Xuyên vẻ mặt áy náy: "Hoắc tổng, tình hình của Tống tiểu thư không tốt lắm, tạm thời không tiện cho hai người lên lầu thăm."

    Lời vừa nói ra, Diệp Diệp nhất thời cả giận nói: "Hoắc tổng của chúng tôi chịu tới thăm, là cho Tống gia các người mặt mũi, thật cho rằng chúng tôi sợ các người sao? Lại còn dám đuổi chúng tôi đi?"

    Thư ký vội vàng nói: "Không dám, là thật không tốt lắm.."

    Diệp Diệp còn muốn nói gì đó, lại bị Hoắc Bắc Yến ngăn lại: "Chúng ta đi."

    Ba người lại quay về hướng cũ.

    Trên đường đi, Diệp Diệp vô cùng tức giận: "Thật quá đáng! Thật sự cho rằng chúng ta sợ hắn? Chẳng qua là không muốn sinh chuyện thêm thôi!"

    Ngày hôm qua Hoắc Tử Thần đi thăm bệnh nhân, hôm nay bọn họ lại bị ngăn cản, truyền ra ngoài chẳng phải là để cho người ta xem thường ông chủ?

    Hoắc Bắc Yến cũng không nhanh không chậm nói: "Tống Cẩm Xuyên không phải người tự cao tự đại như vậy, đoán chừng em gái hắn thật sự không ổn."

    Lúc này Diệp Diệp mới ngừng nói.

    Hoắc Bắc Yến còn phải đến công ty, bởi vậy ở bãi đỗ xe liền cùng Diệp Diệp rời đi.

    Hứa Nam Ca thì yên lặng thở dài, chuẩn bị trở về phòng bệnh của bà nội.

    Lúc này, điện thoại di động vang lên một tiếng.

    Cô cầm lên liền thấy anh trai Tống Thi Thi gửi tin nhắn cho cô: [Hứa tiểu thư, cô có thể đến bệnh viện một chút không? Tình trạng của Thi Thi không tốt lắm, nhất định phải gặp cô.]

    Hứa Nam Ca chết lặng.

    Anh trai Tống Thi Thi.. nói vậy chính là Tống Cẩm Xuyên sao?

    (Hết chương)
     
    Annie DinhNgọc Thúyy thích bài này.
  9. Tìu Xynh Đẹp

    Bài viết:
    0
    Chương 67. Nhìn nhầm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hứa Nam Ca nhìn chằm chằm vào tin nhắn, cười thoải mái.

    Trí nhớ của cô vẫn luôn rất tốt, ngày hôm đó khi gọi điện thoại cho anh trai của Tống Thi Thi, anh ta đã tự giới thiệu là Tống Cẩm Xuyên!

    Lúc đó cô không để ý, nhưng bây giờ đem ghép các sự kiện trùng hợp lại với nhau, có thể khẳng định rằng em gái của tổng giám đốc Tống hợp tác với tập đoàn Hoắc Thị chính là Tống Thi Thi!

    * * *

    Thật đúng là trùng hợp.

    Cô trả lời tin nhắn: 【Được, tôi sẽ đến ngay. 】

    * * *

    Trong phòng bệnh của Tống Thi Thi, không khí lúc này đang giương cung bạt kiếm.

    Tống Cẩm Xuyên đang cầm điện thoại, thấy đối phương đã trả lời tin nhắn, liền quay đầu nhìn về phía Tống Thi Thi đang trên giường bệnh.

    Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt, toàn thân cuộn tròn trên giường bệnh không nhúc nhích.

    Bố mẹ Tống ở bên cạnh đang lo lắng tới quay mòng mòng: "Thi Thi, nếu con không hợp tác làm phục hồi chức năng, cơ thể làm sao có thể khỏe lại? Con nghe lời cha mẹ, được không con?"

    Tống Thi Thi lại rất cố chấp: "Nếu mọi người không cho con gặp Hứa tiểu thư, con sẽ không chữa bệnh!"

    Tống Cẩm Xuyên nhíu chặt mày lại.

    Hắn biết, em gái từ nhỏ đã được bảo vệ quá tốt, dẫn đến luôn rất tùy hứng.

    Nếu không, năm đó cũng sẽ không bỏ trốn cùng bạn trai.

    Người đơn thuần như em gái, nếu xung quanh là những người tốt, thì cô sẽ sống bình an cả đời, nhưng nếu là người xấu, như chồng của cô.. không, bây giờ đã là chồng cũ rồi, thì hậu quả không thể tưởng tượng được.

    Vì vậy, Tống Cẩm Xuyên mới mạnh mẽ can thiệp vào tự do kết bạn của cô, nhất định không cho em mình gặp lại "Hứa tiểu thư" đó.

    Ba Tống là một người rất yêu con gái, thấy vậy liền nhìn Tống Cẩm Xuyên: "Con đã gọi Hứa tiểu thư đến chưa?"

    Tống Cẩm Xuyên vừa bị ép phải gửi tin nhắn, chân mày nhíu thành một đường chữ xuyên, nghe vậy liền đáp: "Con gọi rồi."

    Ba Tống vội hỏi: "Cô ấy có đến không?"

    Tống Thi Thi cũng mong chờ nhìn anh mình.

    Tống Cẩm Xuyên hít sâu một hơi, "Có cơ hội bán nhân tình như thế này, làm sao cô ta không đến? Cô ta nói sẽ đến ngay!"

    Mắt Tống Thi Thi sáng rỡ.

    Ba Tống cũng thở phào nhẹ nhõm, thấy con trai sắc mặt không tốt, trước tiên liền mở miệng giáo dục con gái: "Thi Thi, lần này con thật sự quá bướng bỉnh! Anh con nhìn người không sai đâu, người trong nhà còn có thể hại con sao?"

    Mẹ Tống cũng mở miệng: "Thi Thi, con thật sự quá đáng, nhà mình và nhà họ Hoắc có quan hệ phức tạp, nếu không phải vì dự án chỉ có thể hợp tác với Hoắc gia, mẹ dù có như thế nào cũng không muốn dính dáng đến họ, Hoắc gia năm đó ức hiếp dì con như thế nào, nhà mình với họ vốn đã phức tạp, chưa kể đó còn là đại phòng, đối nghịch với Hoắc Bắc Yến.."

    Bà hít một hơi sâu: "Dù quan hệ có tệ thế nào, Hoắc Bắc Yến cũng dù sao là con ruột của dì con, bây giờ chúng ta lại vì trả ơn mà giúp đỡ đại phòng nhà họ Hoắc, nói làm sao cũng không hợp lý, con đừng trách anh con vô tình, đã gọi Hứa tiểu thư đến bầu bạn với con, tất cả đều là ân huệ, đều do anh con trả lại rồi!"

    Tống Thi Thi nhìn họ: "Hứa tiểu thư không phải là người như vậy! Theo lời anh nói, cô ấy chỉ là giới thiệu vị hôn phu cho anh làm quen, có lẽ không có ý gì khác đâu?"

    Cha mẹ và anh trai đều không hiểu cô, lúc đó khi cận kề cái chết, có một người từ trên trời rơi xuống cứu cô, cảm giác như là đấng cứu thế! Cô đã trải qua sự phản bội của chồng, hiện đang ở trong giai đoạn hoang mang sợ hãi, cha mẹ dù có thể ở bên cạnh, nhưng dù sao cũng là trưởng bối, suy nghĩ của họ với cô vẫn có khoảng cách thế hệ.

    Hơn nữa, Tống Thi Thi cũng có sự kiêu ngạo của riêng mình.

    Cô không muốn để cha mẹ thấy sự yếu đuối của mình, vì điều đó nhắc nhở cô rằng lựa chọn năm đó của cô sai lầm biết bao..

    Cô cũng có nhu cầu tâm sự, muốn tìm một người cô cảm thấy đáng tin cậy, để nói ra tâm sự trong lòng.

    Người cô hiện tại tin tưởng nhất, chỉ có ân nhân..

    Tống Cẩm Xuyên nghe những lời ngây thơ này, cau mày nói: "Trong thương trường, mọi người đều không thích nói thẳng. Anh tiếp xúc với nhiều người như vậy, cô ấy có ý gì, anh vẫn nhìn ra được. Cái bộ dạng đầy toan tính ấy, thật rẻ rúng!"

    Lúc đó, Hứa Nhân gần như đã viết hết suy nghĩ của mình lên mặt.

    Tống Thi Thi kích động: "Chắc chắn là anh nhìn nhầm, ân nhân không phải là người như vậy! Anh, sao anh đáng ghét quá vậy! Em không muốn nghe anh nói xấu ân nhân nữa!"

    Ba Tống vội vàng nói: "Được rồi, anh con cũng chỉ nhắc nhở con vài câu, không phải đã gọi cô ấy đến sao?" Mẹ Tống cũng không tiện nói gì thêm, dù sao sức khỏe con gái là quan trọng nhất.

    Tống Cẩm Xuyên bị cha mẹ ép phải gửi tin nhắn, lúc này chỉ cảm thấy tức giận, hắn quay người đi ra ngoài.

    Mẹ Tống gọi: "Con đi đâu?"

    "Làm việc."

    Tống Cẩm Xuyên trực tiếp ra ngoài, nếu ở lại đây, hắn sợ sẽ bị cô em gái cố chấp này làm tức chết!

    Hơn nữa, vừa nãy hắn cản lại Hoắc Bắc Yến không cho anh ta đến thăm, hắn cũng nên tự mình đi giải thích.

    Người này không phải dễ chọc.

    Hợp tác với tập đoàn Hoắc thị, hai bên đều có lợi, Tống Cẩm Xuyên chỉ đưa ra yêu cầu để Hoắc Tử Thần chịu trách nhiệm đàm phán dự án này, yêu cầu cũng không cao, Hoắc Bắc Yến mới thuận theo.

    Nhưng những yêu cầu cao hơn, Tống Cẩm Xuyên sẽ không làm, Hoắc Bắc Yến cũng sẽ không cho phép.

    Dù hai người vì chuyện của người lớn mà không hòa hợp, nhưng trong việc hợp tác dự án, họ cũng có sự ăn ý riêng của mình.

    Tống Cẩm Xuyên mặt mày u ám, sải bước đến chỗ thang máy.

    "Đinh"

    Cửa thang máy mở ra, một người phụ nữ xinh đẹp bước ra từ trong thang máy.

    Dù tâm trạng không tốt, Tống Cẩm Xuyên cũng nhịn không được nhìn đánh giá cô mấy lần.

    Nhìn một lúc hơi sững sờ.

    Cô gái này có cảm giác hơi quen? Đêm cứu Tống Thi Thi, ân nhân tóc tai bù xù, gò má bị che khuất, hắn thực sự không nhìn rõ khuôn mặt đối phương, trong đầu chỉ có một ấn tượng mơ hồ.

    Nhưng sau khi Hứa Nhân tự nhận mình là ân nhân, trong đầu hắn không tự giác liền liên tưởng hình dáng đó với Hứa Nhân lại thành làm một.

    Do đó khi nhìn thấy Hứa Nam Ca, ngoài cảm thấy quen thuộc, cũng không có ý nghĩ gì khác.

    Hắn và Hứa Nam Ca lướt qua nhau, bước vào thang máy xuống lầu.

    Hứa Nam Ca liếc hắn một cái, nhưng không nói gì.

    Nghĩ đến việc hắn giúp Hoắc Tử Thần có chỗ đứng tại tập đoàn Hoắc thị, trong lòng cô có chút không vui.

    Hứa Nam Ca bước vào phòng bệnh.

    Tống Thi Thi thấy cô thì vui mừng hẳn, kéo cô nói chuyện một lúc, rồi đồng ý đi làm phục hồi chức năng.

    Bố mẹ Tống đứng bên cạnh quan sát, hai người thầm thì rỉ tai nhau:

    "Hứa tiểu thư này ánh mắt trong sáng, nhìn không giống loại người đi tâng bốc nịnh nọt người khác."

    "Tôi cũng thấy vậy, ánh mắt của Cẩm Xuyên liệu có vấn đề?"

    "Không đến nỗi, con trai mình bao nhiêu năm nay chưa từng nhìn nhầm ai. Có lẽ cô ấy giỏi che giấu.."

    Lúc này, Hứa Nam Ca nhận được một cuộc điện thoại, đầu dây bên kia nói là người của đồn cảnh sát, chồng và mẹ chồng của Tống Thi Thi thuộc vụ án mưu sát, nên cần xác nhận lại lời khai, muốn cô đến đồn cảnh sát để phối hợp điều tra, ghi lại lời khai.

    Hứa Nam Ca đáp: "Không vấn đề gì, tôi sẽ đến ngay."

    Đồng thời lúc đó.

    Tống Cẩm Xuyên vừa ra khỏi bệnh viện không lâu, cũng nhận được một cuộc gọi từ đồn cảnh sát: "Tống tiên sinh, vụ án của em gái ngài, chúng tôi cần sự phối hợp của ngài để làm một ít thủ tục liên quan, ngài xem khi nào có thời gian rảnh để đến đồn phối hợp một lát?"

    Ánh mắt Tổng Cẩm Xuyên lạnh lẽo: "Bây giờ tôi qua ngay."

    (Hết chương)
     
    Annie DinhNgọc Thúyy thích bài này.
  10. Tìu Xynh Đẹp

    Bài viết:
    0
    Chương 68: Chạm mặt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hứa Nhân cũng nhận được điện thoại của đồn cảnh sát.

    Cũng là người chứng kiến toàn bộ quá trình, ngày đó khi phát hiện anh trai Tống Thi Thi lai lịch bất phàm, liền phối hợp với cảnh sát ghi chép cùng khẩu cung, không dám nói dối nữa.

    Cô ta đương nhiên vui khi phối hợp những điều này, thế là vui vẻ đồng ý.

    Đi giúp Tống Thi Thi làm chứng, lại có thể để Tống Cẩm Xuyên nợ cô ta một ân tình..

    Thời điểm đang đắc ý, điện thoại bỗng nhiên lần nữa vang lên, cô liếc qua dãy số trên điện thoại, sắc mặt lập tức tối sầm, lại là Lý Thịnh Toàn!

    Mặc dù rất muốn cúp điện thoại, nhưng cô vẫn không dám, cuối cùng miễn cưỡng trả lời cuộc gọi, "Lại có chuyện gì?"

    "Cháu gái, con phải cứu cậu, nếu lần này không trả tiền, cậu sẽ bị đánh chết!" Thanh âm Lý Thịnh Toàn khiến Hứa Nhân cau mày, chỉ cảm thấy chán nản.

    Hứa Nhân siết chặt tay: "Bao nhiêu?"

    "500 vạn."

    "Bao nhiêu?" Hứa Nhân đột nhiên cao giọng, cảm thấy mình chắc chắn nghe nhầm.

    Hứa gia tuy rằng có tiền, kể từ khi học cấp hai mỗi tháng đều cho cô 15 vạn tiền tiêu vặt, nhưng số tiền trong quỹ hiện tại của Hứa gia chỉ có mấy trăm vạn, bao gồm cả vốn lưu động của công ty cũng không đến 2000 vạn.

    Vốn tưởng rằng lần trước 200 vạn, đủ để Lý Thịnh Toàn tiêu xài một thời gian, nhưng mới có mấy ngày, Lý Thịnh Toàn lại muốn thêm 500 vạn?

    Lý Thịnh Toàn không bị uy hiếp chút nào nói: "Cháu gái, con có thể mang ra được không, nếu không mang ra bọn họ sẽ đánh chết cậu, vậy cậu chỉ có thể đi tìm Hứa Nam Ca!" Đồng tử của Hứa Nhân co rụt lại.

    "Cho con thời gian hai ngày, nếu như tiền không thể đến tài khoản của cậu, vậy cũng đừng trách cậu nói ra thân thế của con và Hứa Nam Ca! Dù sao bảo vệ thân thế của con cũng là quan trọng, đúng không cháu gái?"

    Lý Thịnh Toàn để lại những lời này, trực tiếp cúp điện thoại, Hứa Nhân tức giận đến mức ném điện thoại xuống đất!

    Cô ta đứng tại hít một hơi thật sâu.

    Một khoản tiền lớn 500 vạn như vậy, cô chỉ có thể xin người nhà.

    Nghĩ tới đây, Hứa Nhân có chút do dự.

    Mặc dù Hứa Nam Ca không có vạch trần cô ăn trộm thư của tiến sĩ Nam, nhưng Hứa phu nhân rõ ràng đoán được cái gì đó, bắt đầu từ hôm qua, liền đối với cô sắc mặt không vui.

    Hứa Nhân nhíu mày lại, đi đến phòng Hứa phu nhân.

    Vừa tới gần, liền nghe được Hứa phu nhân hỏi: "Lý Uyển Như đâu? Hình như đã mấy ngày không gặp rồi."

    Hứa Văn Tông trả lời: "Quan tâm cô ta làm gì? Có lẽ đã quay về chỗ em trai cô ta, người phụ nữ này, mãi mãi cũng đừng quay về mới tốt, trông thấy cô ta liền khó chịu."

    Ngoài cửa đôi mắt của Hứa Nhân lóe lên.

    Cô tập trung cảm xúc một lúc, mắt đỏ hoe đi đến, nghẹn ngào nói một tiếng: "Mẹ, cha."

    Hứa phu nhân thấy thế đứng lên, muốn bước đến an ủi cô, nhưng khựng lại một chút, ngồi ở trên ghế sô pha.

    Hứa Văn Tông cau mày hỏi: "Nhân Nhân, con chọc giận mẹ sao?"

    Hứa Nhân cúi đầu khóc lên: "Mẹ, con sai rồi, con không nên vu oan cho Hứa Nam Ca, con chỉ là thấy mẹ quan tâm cô ấy nên ghen tị."

    Cô thành khẩn kêu lên: "Mẹ, Nam Ca bây giờ có năng lực, lại là tiến sĩ Nam, lại có thể giúp mẹ sắp xếp phòng bệnh, nhưng con lại không bằng cô ấy, con có chút sợ hãi, con sợ mẹ sẽ thích cô ấy hơn con.. Khi còn nhỏ, con học cùng trường với cô ấy, các bạn học đều chế giễu con, nói rằng cha mẹ muốn ly hôn, mẹ mua quần áo cho cô ấy, đưa đồ ăn cho cô ấy, các bạn học cũng đều nói mẹ không cần con nữa, muốn đem cô ấy trở thành con gái.. Cho nên con rất để bụng cô ấy.."

    Sắc mặt Hứa phu nhân thả lỏng đi rất nhiều, bà đi về phía Hứa Nhân, thở dài nói: "Sao con lại nhỏ nhen như vậy? Hơn nữa Nam ca cũng lo lắng về chuyện này, cho nên nhiều năm như vậy không về nhà, con bé không muốn cướp đi mẹ, mẹ cũng sẽ không thích con bé hơn thích con! Con về sau đừng có suy nghĩ nhiều nữa!"

    Hứa Nhân nức nở hỏi: "Thật sao?"

    Hứa phu nhân bật cười: "Con cũng lớn như vậy, mẹ còn có thể lừa con sao?" Hứa Nhân liền nín khóc mỉm cười: "Vậy mẹ nói, mẹ yêu con nhất." Hứa phu nhân bất đắc dĩ nói: "Được rồi, mẹ yêu con nhất."

    Nụ cười của Hứa Nhân trở nên chân thành hơn một chút, nhưng liền nghe được Hứa phu nhân nói một câu: "Con về sau đừng coi Nam Ca là kẻ thù tưởng tượng của mình nữa!"

    Nụ cười của cô ta chợt dừng lại, trong ánh mắt hiện lên một nỗi u ám.

    Hứa Nhân cúi đầu, "Sẽ không đâu, con biết mình sai rồi."

    Sau khi dỗ dành Hứa phu nhân, Hứa Nhân lúc này mới lên tiếng: "Mẹ, hôm nay anh Tử Thần nói sẽ dẫn con đi mua nhẫn cưới, con đang nghĩ đến việc mua quà cho anh ấy."

    Hứa phu nhân gật đầu: "Tốt, con có thể nghĩ như vậy là tốt, chúng ta không thể lợi dụng người khác."

    Sau khi Hứa Nhân bắt đầu đi làm, chi phí sinh hoạt hàng tháng của cô bắt đầu tăng lên 30 vạn.

    Cô ta sống ở nhà, bình thường đều không dùng đến tiền.

    Hứa phu nhân nghĩ rằng chắc hẳn là cô có hơn 1.000 vạn tiền riêng, cho nên không hiểu ý cô.

    Hứa Nhân sắc mặt cứng đờ, cắn môi một cái, dứt khoát nói: "Sau khi con và anh Tử Thần ở cùng nhau, chi phí hơi cao, tiền bạc bây giờ có chút eo hẹp.."

    Hứa phu nhân giờ mới hiểu được ý tứ của cô: "Mẹ chỗ này còn hơn 30 vạn, một hồi sẽ chuyển cho con."

    Hứa Nhân nghẹn ngào: "Chỉ có hơn 30 vạn thôi sao?"

    Hứa phu nhân thở dài: "Đúng vậy, tiền đã chuyển cho Nam Ca, con bé muốn đi mua cổ phiếu.."

    Hứa Nhân còn chưa kịp bày tỏ sự bất mãn, Hứa Văn Tông bên cạnh đã lên tiếng trước: "Mua cổ phiếu cái gì? Hiện tại thị trường chứng khoán kém như vậy, ai lại đi gia nhập lúc này? Thật là vớ vẩn! Lỡ như mất tiền thì sao?"

    Hứa phu nhân xua tay: "Con bé nói có người bạn tiết lộ thông tin, sẽ không phải mất tiền và bồi thường gì cả. Hơn nữa nếu như mất số tiền kia, coi như cho con bé. Nhiều năm như vậy, con bé mang đến cho công ty hơn triệu lợi nhuận, đưa cho con bé 1.000 vạn, cũng là quá ít."

    Hứa Văn Tông cau mày, thể hiện sự bất mãn.

    Lúc này Hứa Nhân lại cảm thấy lo lắng và bối rối, cô biết trong thời gian ngắn như vậy không thể kiếm đủ 500 vạn được..

    Cô bối rối đi xuống lầu, rồi lên xe Hoắc Tử Thần.

    Hoắc Tử Thần vui vẻ nói: "Nhân Nhân, cha anh biết em cứu được em gái Tống tiên sinh nên rất vui mừng, sáng hôm nay đã chuyển một khoản tiền cho anh, để anh dẫn em đi mua một ít đồ trang sức, xem như là lễ vật cha tặng cho em!"

    Hứa Nhân chột dạ ánh mắt lóe lên nói, "Chúng ta đến đồn cảnh sát trước, vụ án của em gái Tống tiên sinh, cần em đi lấy lời khai."

    Hoắc Tử Thần cười nói: "Được, để anh đưa em đi."

    Khi đến nơi, bọn họ tình cờ gặp được Tống Cẩm Xuyên tại bãi đỗ xe.

    Tống Cẩm Xuyên nhìn thấy Hứa Nhân, hắn liền hiểu cô ta tới đây làm gì, nghĩ đến việc cô đến đây làm chứng, hắn đối với cô sự oán hận cũng bớt đi một phần: "Hứa Tiểu Thư, cảm ơn cô đã đến đây."

    Hứa Nhân cười: "Nên vậy."

    Ba người chào hỏi nhau rồi cùng đến đồn cảnh sát, nhưng đến cửa lại tình cờ gặp Hứa Nam Ca đang đi ra khỏi đồn cảnh sát.

    Hứa Nam Ca là người đầu tiên đến đồn cảnh sát.

    Cô kể lại toàn bộ những chuyện xảy ra ngày hôm đó từ đầu đến cuối, xác nhận lời khai của mình là đúng, ký tên và đóng dấu rồi bước ra khỏi cửa.

    Người cảnh sát đích thân hộ tống cô ra ngoài và nói chuyện với cô: "Đồng chí Hứa, đồng chí đã đưa ra quyết định kịp thời để cứu người, đồn cảnh sát chúng tôi đã quyết định khen ngợi đồng chí, chuẩn bị ra một thông báo."

    (Hết chương)
     
    Annie DinhNgọc Thúyy thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...