Ngôn Tình [Dịch] Gả Thay Rồi Mới Biết Ông Xã Là Đại Gia Ngầm - Khởi Lan

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Số 17 may mắn, 27 Tháng ba 2022.

  1. Số 17 may mắn

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 89: Tôi cứu chị ra ngoài

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khương Xán lặng lẽ đi theo sau cô ta, đi vòng qua lầu chính của khách sạn, đến cổng bãi đậu xe dưới hầm.

    Xung quanh yên tĩnh tăm tối, có rất ít người qua lại, cho dù có người phải đi đậu xe thì cũng chỉ sẽ đến thang máy bên trong khách sạn, sẽ không đi con đường xa thế này.

    Khương Xán đi chậm lại, trong lòng dấy lên sự nghi ngờ.

    "Cô làm gì vậy?" Khương Dao ở phía trước thúc giục, "Đi nhanh lên! Xe tôi đậu ở bên dưới kìa."

    "Cô cứ xuống tìm như vậy à, có thể tìm thấy sao?"

    "Xe tôi đậu ở đâu, tôi còn không biết sao? Sao, lẽ nào cô còn muốn tôi lái xe lên đây đón cô à?" Khương Dao cười bỡn cợt, "Khương Xán, nếu như tôi lái xe đến cửa khách sạn đón cô lộ liễu như vậy thì tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy hôm nay cô ăn mặc quái gở thế này này! Cô muốn khiến cho mặt mũi nhà chúng ta mất hết à?"

    Khương Xán mím chặt khóe môi, không nói gì nữa.

    Đường đi xuống bãi đậu xe là một con đường âm u, giống như một cái động tối, nhìn không thấy điểm cuối.

    Khương Dao dường như chạy một đoạn về phía trước, Khương Xán có hơi mệt mỏi ở phía sau cô ta. Khương Dao rẽ bên này rồi rẽ bên kia, không biết đã đi đến đâu rồi, xung quanh bốn bề tối đen, đèn còn không có, căn bản không nhìn thấy đường đi dưới chân.

    Khương Xán có hơi hoảng loạn, cả con đường cứ có mùi ẩm mốc, càng khiến cho trong lòng cô không yên.

    "Chị.." Cô lên tiếng, xung quanh đều vọng lại, "Đây là đâu?"

    Rất lâu sau trong màn đêm tăm tôi vang đến tiếng cười độc ác sắc bén của Khương Dao.

    "Đây là nơi mà cô nên tới!"

    Trái tim đột nhiên thắt lại, cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, lập tức lan đến tứ chi và xương cốt.

    Cô còn chưa kịp phản ứng thì bị một luồng sức mạnh đẩy ra.

    Cô sợ hãi kêu một tiếng, trong chớp mắt cô nặng nề ngã xuống mặt đất sình lầy, đầu gối đau nhức.

    Tiếp đó là vang lên tiếng cửa đóng chặt.

    Đầu óc Khương Xán trống rỗng, cố gắng từ trên mặt đất bò đứng lên rồi xông qua đó, cách một cái cửa sắt nhưng có thể nghe thấy tiếng cười lạnh lùng của Khương Dao.

    "Em gái tốt, bữa tiệc tối nay em không cần tham gia nữa đâu! Chị sẽ nói với ba là em không muốn đến chút nào cả!"

    "Khương Dao!" Khương Dao đập mạnh cửa, "Đây là đâu, chị thả tôi ra!"

    "Nơi tốt thế này, đủ cho cô hưởng thụ một phen rồi." Khương Dao khẽ hưm rồi quay người rời đi, chỉ vang đến tiếng giày cao gót bước trên mặt đất càng lúc càng xa.

    Khương Xán dựa vào cửa ngồi đơ trên mặt đất.

    Mặt đất lạnh buốt, xung quanh đều là bốn bức tường xám xịt, mùi ẩm ốc trong không khí nồng nặc, khiến người ta buồn nôn.

    Nếu như không phải dưới khe cửa lọt vào chút ánh sáng thì nơi này thật sự tối tăm đến mức giơ tay ra còn không thấy rõ năm ngón, giống như chốn địa ngục đen tối.

    Khương Xán ôm đầu gối, cố hết sức trấn tĩnh bản thân. Cô run lẩy bẩy lấy điện thoại ra, nhưng chỗ này không có chút tín hiệu, giống như ở cách biệt với thế giới.

    Cả người cô lạnh buốt, ngây ra nhìn màn hình điện thoại, cuối cùng vẫn là không kiềm được nữa mà rơi lệ.

    * * *

    Khương Dao theo lối cũ quay về, có người tiếp ứng giữa đường.

    "Đại tiểu thư, đồ đã chuẩn bị xong, bây giờ có phải đưa qua đó không?"

    Khương Dao nhếch môi đắc ý, nhìn cái lồng trong tay của người kia, bên trong vang lên tiếng chít chít.

    "Anh cứ đợi ở đây, lát nữa rồi hẵng thả ra! Đây là tiết mục dự phòng của chúng ta, sao có thể thể hiện nhanh như thế được? Hơ, để con tiện nhân đó hưởng thụ niềm vui trong bóng đêm trước đã, sau đó hãy thả nhưng con vật đáng yêu này vào.. giúp cô ta vui vẻ thêm chút!"

    "Vâng." Người đàn ông nâng vành mũ, nhếch miệng lộ ra nụ cười nham hiểm tương tự.

    Khương Dao đi trên con đường nhỏ, xem như đã biết con người khi gặp chuyện vui thì sẽ có cảm giác thế nào.

    Giày vò Khương Xán, nhốt cô lại, trên người bị bao phủ bởi các loại virus dơ bẩn sau đó quay về lây cho Cố Mãng.. Đây chính là chuyện vui lớn nhất của cô ta!

    Cho dù là chết, cũng không thể để con tiện nhân này chết quá thoải mái được!

    Khương Dao ngẩng cao đầu, khóe miệng như muốn cong lên đến tai, cất bước nhanh vội đi về sảnh tiệc.

    Nhưng cô ta không biết ở dưới cây đa lớn xa xa, có người đã nhìn thấy rõ mồn một tất cả những chuyện mà cô ta làm.

    * * *

    Khương Xán cuộn tròn người lại ở trong một góc run rẩy.

    Căn phòng này không lớn, những thỉnh thoảng có vết tường nứt rơi xuống, còn có tiếng nước dột xuống tí tách, trong màn đêm tĩnh mịch này lại càng nghe rõ ràng hơn.

    Hoàn cảnh này khiến Khương Xán nhớ đến lúc học đại học, lúc đó Khương Dao cứ luôn bắt nạt cô, ở trong trường cứ loan tin cô là con gái riêng, còn kết bè kết hội với người khác, có một lần sau khi được nghỉ học thì đã lừa cô vào một lớp học bỏ hoang trong trường, nhốt cô một ngày một đêm.

    Lúc đó Khương Xán cảm nhận được sự tuyệt vọng khi kêu trời trời không nghe gọi đất đất không thấu.

    Từ lúc đó trở đi, cô vô cùng sợ hãi đối với môi trường khép kín tăm tối. Cho dù khoảng thời gian sau khi cô kết hôn với Cố Mãng hai người ngủ riêng thì cô cũng không dám đóng cửa phòng quá kín.

    Nhưng bây giờ..

    Cô nghĩ đến Cố Mãng, nghĩ đến bây giờ anh nhất định đang đi tìm cô ở khắp nơi, còn cô lại không có cách nào liên lạc với anh, trong lòng cảm thấy vô cùng buồn bã.

    Chính vào lúc này ở cửa có tiếng chít chít rất nhỏ vang lên.

    Khương Xán ngây ra, áp sát tai nghe, âm thanh đó cách cô càng lúc càng gần, dường như ở loanh quanh cửa.

    Giống như tiếng chuột..

    Cô đột nhiên cảm nhận được sự ghê tởm, lại có chút sợ hãi, nghe âm thanh này vô cùng lộn xộn, xem ra không chỉ có một con.

    Một lúc sau, Khương Xán mạnh dạn đi đến dưới khe cửa, nhìn ra bên ngoài.

    Nhìn thấy một con chuột lớn cũng đang trừng to đôi mắt đỏ tươi như máu nhìn cô.

    "..."

    Khương Xán la thất thanh, bị dọa giật mình, mồ hôi đổ khắp người, dựa cả lưng vào tường.

    Những con chuột ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh thì ào ạt bò đến cửa, con chuột to kia muốn bò từ khe cửa vào.

    Khương Xán ôm chặt lấy bản thân, che miệng, không để cho mình khóc ra tiếng, nhưng không thể ngăn được nước mắt rơi.

    "Cố Mãng, Cố Mãng.." Cô tuyệt vọng gọi to tên anh.

    Lúc trước mỗi lần cô lâm vào nguy hiểm thì đều có anh ôm lấy, cho cô cảm giác an toàn.

    Nhưng bây giờ ngoài bốn bức tường xám xịt tăm tối thì chẳng có gì cả.

    Khương Xán cắn mu bàn tay của mình, nước mắt tuôn như mưa.

    Cô nhìn thấy móng vuốt với cái đuôi xám xịt cứ cố gắng chui qua khe cửa, phát ra tiếng chít chít khiến người ta ghê tởm, cô dường như có thể ngửi thấy mùi hôi ghớm ghiếc trên cơ thể của bọn chúng.

    Cô còn có thể nghĩ đến một khi bị nhiễm dịch hạch thì sẽ có hậu quả gì.

    Khương Xán không ngừng lùi về sau, nhưng phía sau là tường, đã không còn đường nào để lui nữa rồi!

    "Đừng qua đây.." Giọng cô run rẩy, "Đừng qua đây!"

    Chính vào lúc này cô nghe thấy có tiếng bước chân vội vã ở cửa, sau đó là tiếng gõ đùng đùng, lũ chuột kêu chít chít tranh nhau chạy nhau chạy khỏi khe cửa.

    Khương Xán ngạc nhiên, ngây ra mấy giây.

    Không lâu sau không nghe tiếng kêu nữa, thế giới dường như rơi vào không gian yên tĩnh đến đáng sợ.

    Cả người cô run rẩy không ngừng, dịch từng chút từng chút một về phía cửa.

    "Ai.. ai ở ngoài cửa?"

    Đột nhiên vang lên tiếng móc khóa cửa!

    "Rốt cuộc là ai vậy!"

    "Chị đừng sợ." Bên ngoài có tiếng đáp lại. "Tôi cứu chị ra ngoài!"
     
  2. Số 17 may mắn

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 90: Chị dâu vừa ngây ngô vừa ngốc nghếch

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tim Khương Xán đập thình thịch liên hồi, đầu óc trống rỗng.

    Giọng nói ở bên ngoài.. có lẽ là giọng của một cô gái trẻ.

    Cô ấy là ai, sao lại xuất hiện ở đây?

    "Hây, cái khóa này khó mở quá!" Cô gái than thở, "À.. chị tránh về sau một chút! Tôi dùng đá đập nó!"

    Khương Xán ngây ra, lập tức làm theo lời cô ấy nói, lùi về phía góc tường.

    Tiếng cô ấy đập cửa vang vọng khắp căn phòng ở dưới hầm, có hơi đáng sợ.

    Không lâu sau thì nghe một tiếng "bịch" vang lên, khóa cửa rơi xuống, rồi phát ra tiếng tung cửa dứt khoát.

    Cửa đã mở, cơ thể Khương Xán vẫn cứ cứng đờ, chân tay run rẩy.

    "Chị gì ơi?" Một bóng dáng xinh xắn lướt qua, "Còn không mau đi!"

    "Cô.."

    "Đi thôi!" Khương Xán còn chưa kịp nói gì, thì đã bị bàn tay mềm mịn nắm chặt.

    Cô đã không thể dùng lí trí để suy nghĩ mọi thứ, chỉ có thể đi theo cô gái này thoát khỏi lồng giam đen tối này thôi.

    Trước cửa có rất nhiều con chuột chết, còn có gậy đánh bóng với một cục đá to.

    Xem ra cô gái đã dùng những thứ này để giải quyết lũ chuột kia.

    Đôi bàn tay tuy nhỏ nhưng vô cùng ấm áp, giống như với được ngọn cỏ cứu mạng trong nỗi tuyệt vọng, Khương Xán nắm chặt, đột nhiên rất muốn bật khóc.

    Khương Xán cả đoạn đường chạy theo cô ấy, xuyên qua màn đêm, cuối cùng cũng nhìn thấy được ánh sáng.

    "Được rồi, bây giờ chị đã an toàn rồi." Hai người sánh vai đi trên hành lang của khách sạn, cô gái nhìn cô mỉm cười, sau đó kéo cô đi vào thang máy, ấn số tầng cao nhất.

    Khương Xán lúc này mới nhìn rõ dung mạo của cô gái.

    Cô ấy rất xinh đẹp, có một đôi mắt biết cười, nụ cười rạng rỡ như kẹo bông gòn.

    Nhưng mà nhìn cô ấy.. rất quen mắt.

    Khương Xán ngơ ra, nhưng có nghĩ thế nào thì cũng không nhớ ra được là đã từng gặp ở đâu rồi.

    "Chị ơi, chị không sao chứ?"

    "Ồ, không sao." Khương Xán tỉnh táo lại, nhìn cô đầy cảm kích, rồi khom lưng sâu xuống.

    "Hây, chị làm gì vậy! Không cần làm thế này đâu!"

    "Chị, em tên là Hoắc Tri Tâm." Cô mỉm cười tự giới thiệu, "Chị tên là gì vậy?"

    Thì ra người này là tiểu thư nhà họ Hoắc à?

    Khương Xán ngây ra nhìn cô ấy, khóe môi khẽ cử động, nhưng một câu cũng không thốt ra được.

    Lúc sau cô khẽ hỏi cô ấy, "Cô.. cô làm sao biết được tôi đang ở căn phòng ở dưới hầm? Cô là con gái, cứ chạy đến đó như vậy nguy hiểm lắm! Lũ chuột đó có làm cô bị thương không? Trên cơ thể lũ chuột có mầm bệnh, sẽ truyền nhiễm đó!"

    "..."

    Đáp án này là điều mà Hoắc Tri Tâm hoàn toàn không ngờ đến.

    Nhưng cô ấy không biết nên trả lời những câu hỏi nỳ của cô như thế nào.

    Hoắc Tri Tâm vốn không thích tiệc từ thiện gì đó, bị Khương Dao một ngày gọi cả chục cuộc điện thoại rất phiền phức, nên mới đồng ý tham dự bữa tiệc tối nay. Trước khi nhập tiệc cô ấy muốn đi ra ngoài sân cho thoáng, nhưng không ngờ lại nhìn thấy Khương Dao tìm người đối phó Khương Xán..

    Đó là chị dâu của cô ấy!

    Hoắc Tri Tâm làm sao có thể nuốt được cục tức này chứ?

    Thế là cô ấy âm thầm theo dõi rồi tìm đến căn phòng dưới hầm, rồi gọi bảo vệ của khách sạn đến, rồi mang theo đồ đến để diệt bọn chuột.

    Người chị dâu vừa ngây ngô vừa ngốc nghếch này, không lo lắng cho bản thân mà lạ đi lo lắng cho an nguy của cô ấy.

    Thiện cảm của Hoắc Tri Tâm dành cho cô phút chốc tăng cao, mỉm cười ngọt ngào.

    Tóc Khương Xán bị rối, đồ cũng bị dơ, cả người thê thảm.

    Tia sáng trong mắt cô đã chạm vào trái tim của Hoắc Tri Tâm, bây giờ cô ấy cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân vì sao mà Hoắc Tri Hành cứ không muốn về Ương Thành rồi.

    Lúc này tiếng thang máy vang lên, cửa kéo sang hai bên, vẻ đẹp nguy nga lộng lẫy của tầng cao nhất khiến trước mặt Khương Xán sáng lên.

    Hoắc Tri Tâm kéo cô vào một căn phòng.

    Bên trong đã có sẵn người hậu hạ, đều cung kính cúi đầu hành lễ.

    Hoắc Tri Tâm mỉm cười ấn Khương Xán ngồi vào trước bàn trang điểm.

    Khương Xán bất an, "Cô Khương, cài này.."

    "Đừng khách sáo mà!" Hoắc Tri Tâm cười nói, "Đây là phòng của tôi, những người này đều là thợ làm tóc và thợ hóa trang của tôi. Chị cũng đến tham dự dạ tiệc mà đúng chứ? Nhưng mà bộ dạng của chị bây giờ quả thật không thích hợp để dự tiệc."

    Khương Xán nhìn bản thân ở trong gương, mỉm cười bất lực.

    "Chị đi tắm trước, sau đó thì để bọn họ giúp chị làm một kiểu thật xinh đẹp! Số lễ phục này chỉ cần chị thích thì cứ tùy ý chọn!"

    Khương Xán cảm thấy ngại, nhưng lại không thể từ chối ý tốt của Hoắc Tri Tâm.

    Huống hồ bây giờ cô thật sự cần phải tắm rửa để gột sạch cơ thể dơ bẩn và kinh khủng lúc nãy.

    "Chị yên tâm, người phụ nữ xấu xa hại chị kia sẽ không đến đây đâu!"

    "Sao cô biết?" Khương Xán trừng to mắt.

    Hoắc Tri Tâm cười thần bí, "Tôi còn biết chị cũng là thiên kim nhà họ Khương.. Khương Xán, có đúng không?"

    "..."

    "Đừng ngạc nhiên," Hoắc Tri Tâm vỗ vỗ vai cô, tiện tay lấy son môi son vài đường, "Dù gì bữa dạ tiệc này cũng là Khương đại tiểu thư đặc biệt mời tôi tới mà, tôi đường nhiên phải tìm hiểu rõ thân phận gia thế của mỗi một người ở đây rồi."

    Khương Xán suy nghĩ, cũng có lý.

    "Chị, đi tắm đi!" Hoắc Tri Tâm cười cười đưa khăn tắm cho cô, "Tôi ở bên ngoài giúp chị chọn lễ phục, đảm bảo chị sẽ áp đảo tất cả mọi người!"

    * * *

    Buổi tiệc từ thiện đã tiến hành được một lúc, nhưng nhân vật chính Hoắc Tri Tâm vẫn chưa chịu lộ diện.

    Khương Minh Viễn không kiên nhẫn, cứ một chốc lại dùng ánh mắt cảnh cáo Khương Dao. Khương Dao cũng cảm thấy hoang mang, liên lạc mấy lần, thì người bên cạnh Hoắc Tri Tâm đều nói với cô ta rằng Hoắc tiểu thư đã đến buổi tiệc rồi.

    "Vậy bây giờ cô ấy đâu rồi? Người đâu!" Khương Dao quát với người bên đầu dây kia, "Đến cái bóng cũng không có!"

    "Cô Khương, cô đừng nôn nóng, có thể giữa chừng có phần nào đó vẫn chưa trao đổi kỹ.."

    "Vậy thì mau đi trao đổi đi! Nếu như hôm nay mời không được Hoắc đại tiểu thư thì ba tôi sẽ bóp chết tôi đó!"

    Khương Dao tức giận cúp điện thoại, hai bên thái dương nhói lên.

    Chính vào lúc này có người chạy tới nói với cô ta: "Đại tiểu thư, Hoắc tiểu thư đến rồi!"

    Khương Dao mở to mắt.

    Hoắc Tri Tâm nhàn nhã đi vào sảnh tiệc, váy dạ hội vả tuyn màu hồng khiến cô xinh đẹp sắc xảo. Các khách mời tự động nép sang hai bên, vỗ tay chào mừng.

    Khương Minh Viễn với Dương Quyên vội vàng nghênh đón.

    Khương Dao cũng đi về phía trước, dốc sức nâng bốc xu nịnh Hoắc Tri Tâm.

    "Từ lâu đã nghe nói Hoắc tiểu thư xinh đẹp nghiên nước nghiêng thành, hôm nay cuối cùng cũng được gặp rồi, quả là danh bất hư truyền!"

    "Cảm ơn." Hoắc Tri Tâm từ nhỏ đến lớn đã nghe quen những lời nịnh hót, nên đối những lời tâng bốc này cũng chỉ mỉm cười một cách điềm tĩnh.

    Khương Dao bắt đầu kể công, "Hoắc tiểu thư có hài lòng với buổi dạ tiệc tối nay không? Hưm.. Giang Châu không so sánh được với Ương Thành, nhưng đây cũng là buổi tiệc mà tôi đã dốc hết sức để tổ chức! Là đặc biệt tổ chức cho Hoắc tiểu thư đó!"

    "Hoắc tiểu thư mời đi bên này, vị trí chính đã giữ sẵn cho cô rồi!"

    "Ồ."

    Hoắc Tri Tâm mặt không biểu cảm, đi mấy bước lại nhìn về phía Khương Dao, ánh mắt chứa đựng mấy phần dí dỏm.

    "Buổi tiệc không tệ, cô Khương có lòng rồi."

    Khương Dao nghe thấy lời này mà vừa mừng vừa lo, vội vàng bày tỏ sự trung thành, "Có thể bỏ công sức phục vụ cho Hoắc tiểu thư là may mắn ba đời của tôi! Hoắc tiểu thư, từ nay về sau nếu như cô có cần gì thì cứ dặn dò tôi, tôi nhất định tận tâm tận lực làm cho cô hài lòng!"

    "Thế sao?"

    "Tôi đảm bảo, nhất định!"

    Khương Dao cười khiến Hoắc Tri Tâm vô cùng phản cảm.

    "Vậy bây giờ tôi có một thỉnh cầu, không biết cô Khương có thể đồng ý không?"

    Ánh mắt Khương Dao sáng lên, không ngờ cơ hội đến dễ dàng như vậy.

    Nếu như có thể làm việc cho Hoắc Tri Tâm, thì có thể xây dựng mối quan hệ với nhà họ Hoắc, hơn nữa Hoắc Tri Tâm lại là em gái của Hoắc Tri Hành.

    Sau này nếu muốn gả vào nhà họ Hoắc thì còn phải lợi dụng triệt để cô gái này..

    "Hoắc tiểu thư nói gì vậy chứ!" Khương Dao nóng lòng, "Cô có yêu cầu gì thì cứ trực tiếp dặn dò là được!"

    "Được." Hoắc Tri Tâm cười lạnh.

    "Tôi có đưa theo một người bạn, vô cùng hi vọng cô ấy có thể cùng tôi tham gia buổi tiệc. Không biết là có thể hay không vậy, cô Khương?"
     
  3. Số 17 may mắn

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 91: Cuộc hôn nhân này vốn dĩ không có hiệu lực

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đương nhiên là được!" Khương Dao nghĩ cũng không nghĩ mà đã đồng ý.

    Đưa theo một cô bạn thân thì có chuyện lớn gì chứ, huống hồ bạn thân của cô công chúa này thì chắc chắn cũng là một người giàu sang phú quý, không biết là vị nào trong tứ đại gia tộc của Ương Thành đây nhỉ..

    Nếu như phục vụ tốt thì cũng có thêm một trợ thủ, mở ra thêm một con đường.

    Khương Dao chớp chớp mắt, đi cùng Hoắc Tri Tâm lên phía trước, làm ra bộ dạng thân thiết gần gũi.

    "Hoắc tiểu thư, không biết bạn của cô bây giờ ở đâu vậy? Nếu như cô ấy không tiện thì tôi lập tức cho người đi đón cô ấy! Cô yên tâm, chuyện này giao cho tôi, nhất định đưa vị tiểu thư đó bình bình an an đến đây!"

    "Không cần phiền phức như vậy." Hoắc Tri Tâm cười nhạt, "Bạn tôi là đến cùng tôi, bây giờ đang ở trên lầu. Hưm, buổi tiệc lần này dù gì cũng là do nhà họ Khương tổ chức, tôi muốn đưa người theo thì đương nhiên phải nhận được sự đồng ý của ch3 buổi tiệc rồi!"

    "Hoắc tiểu thư, cô quá khách sáo rồi!" Khương Dao mỉm cười, quay người dặn dò mấy nhân viên tạp vụ, "Đều nghe theo sắp xếp của Hoắc tiểu thư, lát nữa để bạn của Hoắc tiểu thư cũng ngồi ở bàn chính."

    "Cô Khương," Hoắc Tri Tâm nhướng mày, "Cô với ba mẹ cô.. không ngồi ở bàn chình à? Cài này có thích hợp không?"

    "Ai da, cái này có gì mà không thích hợp!" Dương Quyên cướp lời, "Tối nay có thể mời được Hoắc tiểu thư vơi bạn của cô là may mắn ba đời của chúng tôi, khách sạn.. cũng như được rực rỡ hơn!"

    Bà ta miễn cưỡng mang những câu thành ngữ có thể dùng đều dùng hết rồi.

    "Hoắc tiều thư, đừng để bạn cô ở trong phòng một mình nữa, mau gọi cô ấy đến đây đi!"

    "Được. Vậy tôi không khách sáo nữa nhé."

    Hoắc Tri Tâm quay người gọi một cuộc điện thoại.

    Không lâu sau cửa lớn của sảnh tiệc lại mở ra lần nữa, ánh mắt mọi người đều nhìn qua, đều muốn xem xem bạn thân của công chúa nhà họ Hoắc như thế nào.

    Khương Dao cũng tò mò quay cổ sang nhìn.

    Nhưng không ngờ, người nhàn nhã đi cửa vào lại là..

    Khương Xán?

    Trong đầu Khương Dao đùng một tiếng, giống như bị thứ gì đó đập trúng đầu, phút chốc cảm thấy trống rỗng.

    Khương Minh Viễn với Dương Quyên cũng liên thay đổi sắc mặt, mấy người nhìn chằm chằm Khương Xán, mắt muốn lọt luôn ra ngoài.

    Bạn thân mà Hoắc Tri Tâm nói.. sao có thể là cô ta!

    Lúc này các khách mời cũng bắt đầu xầm xì bàn tán, dùng ánh mắt kỳ lạ quan sát Khương Xán.

    Nhưng không thể không nói rằng Khương Xán khi được Hoắc Tri Tâm trang điểm lại thì quả thực đẹp đến lóa mắt.

    Cô ấy mặc một chiếc váy màu be nhạt lấp lánh như bầu trời đầy sao toát lên nét tiên khí, với mái tóc dài buông xõa ngang eo và viên đá quý tourmaline quanh cổ tôn lên nước da trắng ngần của cô ấy.

    Khoác tay đứng bên cạnh Hoắc Tri Tâm, nhìn hai người giống như một cặp hoa tỷ muội bước ra từ chốn thần tiên, khiến cho những người có mặt không ngừng khen ngợi, tán thưởng.

    "Đây chính là bạn thân của tôi." Hoắc Tri Tâm mỉm cười, "Cô Khương, chắc cô không còn lạ lẫm gì đâu nhỉ?"

    Mặt Khương Dao tái nhợt, siết chặt tay, khóe miệng run rẩy không nói được câu nào.

    "Khương.. Khương Xán?" Khương Minh Viễn run rẩy nói, "Con với Hoắc tiểu thư.. hai người.."

    "Bác Khương, bọn con vẫn luôn là bạn thân mà!" Hoắc Tri Tâm nhếch môi, rồi nhìn Khương Xán giả vờ bất mãn, "Sao vậy, lẽ nào chị chưa từng nhắc tới em với người nhà của chị sao? Chị đúng là chẳng trượng nghĩa gì cả!"

    Khương Xán vẫn luôn nhìn cô, nhưng chỉ cười mà không nói gì.

    "Không thể nào!" Khương Dao nhìn Khương Dao tức tối, "Cô đã giở trò gì? Loại người như cô sao có thể làm bạn với Hoắc tiểu thư được! Hơn nữa, lúc nãy chẳng phải cô đã.."

    "Đã cái gì?" Khương Minh Viễn cau mày.

    Khương Dao nói nửa chừng thì dừng lại, sắc mặt càng khó coi hơn.

    "Chị à, chị hoảng loạn gì vậy?" Khương Xán mỉm cười điềm tĩnh, ánh mắt mạnh mẽ, "Nhìn thấy em ở đây, hình như chị rất kinh ngạc?"

    Khương Dao liếc cô một cái, cắn chặt khóe môi.

    "Lúc nãy bị chị dẫn đi sai đường, phải ở dưới hầm một lúc lâu." Khương Xán cười lạnh, "Có điều chị không hề để em quá cô đơn mà đã đưa đến mấy con chuột, nghĩ chắc là những con chuột đó đều là thú cưng mà thường ngày chị thích nuôi nhỉ!"

    "Cô.."

    "Khương Xán, con nói cái gì?" Khương Minh Viễn sắc mặt tối sầm nhìn Khương Dao, "Là con dụ Khương Xán đi xuống dưới hầm, còn thả chuột vào đó nữa sao?"

    Khương Dao toàn thân run cầm cập, sợ hãi nhìn bố mình.

    "Con muốn chết à!" Khương Minh Viễn phẫn nộ.

    Lúc này ông ta không còn tâm sức đâu mà đi tìm hiểu rõ ràng việc Khương Xán với Hoắc Tri Tâm quen biết như thế nào, ông ta chỉ biết rằng bây giờ người đang khoác tay thân thiết với Hoắc Tri Tâm chính là Khương Xán!

    Khương Minh Viễn ông cũng không phải là người hồ đồ, đương nhiên là biết gió chiều nào nghiên theo chiều đó!

    Khách mời ở bữa tiệc nhìn nhau không biết phải làm gì, bày ra bộ dạng đứng xem kịch hay.

    "Khương Dao, con đừng ở đây mà làm ta mất hết mặt mũi thể diện nữa!" Sắc mặt Khương Minh Viễn vô cùng khó coi, "Mau về nhà đi! Ta không muốn nhìn thấy con!"

    "Ba.."

    "Cút!"

    Mặt Khương Dao xám xịt, nước mắt chực trào rơi xuống, căm phẫn liếc nhìn Khương Xán, rồi quay người chạy ra khỏi sảnh tiệc.

    Dương Quyên muốn khuyên nhưng lại không dám, chỉ đành trơ mắt đứng nhìn con gái mình chịu ấm ức, mà còn phải miễn cưỡng cố gắng tỏ ra vui vẻ niềm nở.

    Khương Minh Viễn lúc này mới thở ra một hơi, rồi thay đổi thái độ, cười nhìn Hoắc Tri Tâm.

    "Hoắc tiểu thư yên tâm, từ nay về sau tôi sẽ nghiêm khắc dạy dỗ Khương Dao! Chuyện hôm nay, có thể là hiểu lầm, tôi.."

    "Bác Khương." Hoắc Tri Tâm cười lạnh, "Chuyện nhà của bác con không tiện xen vào, nhưng chuyện của bạn con, thì con chắc chắn sẽ rút đao tương trợ!"

    "Đúng, đúng!" Khương Minh Viễn đổ mồ hôi đầy đầu.

    Hoắc Tri Tâm liếc nhìn ông ta một cái rồi kéo Khương Xán ngồi vào vị trí trung tâm.

    Bữa tiệc tiếp tục tiến hành, nhưng ở cách đó không xa có mấy cặp mắt đang nhìn chằm chằm về phía này.

    "Giám đốc Tô, Khương Xán này sao lại là chị em thân thiết với Hoắc Tri Tâm vậy?"

    "Đúng vậy, chuyện.. chuyện này có lẽ nào là có ẩn tình ở bên trong không?"

    Ánh mắt Tô Thần thoáng chốc trở nên tối sầm, chân mày khẽ nhíu lại.

    Khương Xán là vợ của Cố Mãng, nhưng lại có mối quan hệ thân thiết với Hoắc Tri Tâm..

    Hơ, ngoài việc chứng minh Cố Mãng chính là Hoắc Tri Hành thì còn có thể chứng minh điều gì nữa?

    "Giám đốc Tô," có người nói khẽ, "Mọi việc có lẽ đã rõ ràng rồi, chúng ta có cần hành động không?"

    "Đừng vội." Tô Thần giơ tay ngăn lại, "Chưa có chứng cứ xác thực thân phận của Cố Mãng, đừng đánh rắn động cỏ, nếu không thì rất khó để giải thích với nhị lão gia, chắc chắn lại cho rằng chúng ta phô trương thanh thế."

    "Vậy giám đốc Tô, chuyện này.."

    "Yên lặng quan sát." Tô Thần nhếch môi, "Mấy ngày này tìm mấy người theo dõi chặt chẽ bọn họ, tìm ra sở hở!"

    * * *

    Hoắc Tri Tâm thích thú nhìn Cố Mãng hình dung việc cô đã cứu Khương Xán như thế nào, với đã giúp cô ấy giải vây ra sao.

    "Anh, anh không biết đâu, mặt Khương Dao lúc đó tái xanh cả lên, mắt muốn rớt ra ngoài, đúng là quá mắc cười!"

    "Hưm, có điều chị Khương Xán vừa điềm đạm vừa bình tĩnh, dưới hầm tối như thế, xung quanh chuột bò khắp nơi, trong tình huống thê thảm như thế mà chị ấy còn quan tâm đến sự an nguy của em, cảm thấy đã làm phiền em."

    "Anh, em thích người chị dâu này!" Hoắc Tri Tâm nói, "Chị ấy tốt hơn Diêu Mạn Ninh nhiều!"

    "Khụ khụ!" Diệp Sâm nhìn cô một cái, rồi nhìn sang Cố Mãng đang trầm tư.

    Cố Mãng ngồi yên lặng, ly rượu trước mặt đã vơi đi một nửa.

    Chân mày của anh nhíu chặt, ánh mắt tối sầm.

    Không ngờ Khương Dao lại to gan đến như thế!

    Nếu không phải Hoắc Tri Tâm vô tình nhìn thấy thì e rằng bây giờ Khương Xán đã gặp nạn rồi.

    Cố Mãng siết chặt nắm đấm, đặt trước miệng, lộ ra sự tàn nhẫn.

    "Hây," Bạch Cảnh Uyên cười toe toét nhìn Hoắc Tri Tâm, "Em thích người chị dâu này? Nhưng chỉ có em thích thì có tác dụng gì chứ!"

    Hàm ý là hôn nhân của Hoắc Tri Hành không thể do bản thân anh quyết định.

    "Hưm, đúng vậy." Diệp Sâm cười bỡn cợt, rồi khẽ giọng nói, "Huống hồ cuộc hôn nhân này của anh ba.. vốn đã không có hiệu lực."

    "Anh nói cài gì?" Hai người kia suýt chút nữa là nhảy dựng lên.

    Cố Mãng cũng ngơ người, bề ngoài thì không chút biến sắc nhưng trong lòng lại sóng trào dữ dội.

    "Không có hiệu lực?" Giọng anh khàn đặc, "Có ý gì?"
     
  4. Số 17 may mắn

    Bài viết:
    0
    Chương 92: Nếu như có một đứa con

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Diệp Sâm có hơi không dám ngước đầu lên.

    Thực ra là không dám đối mặt với ánh mắt lạnh giá kia của Cố Mãng.

    Một lúc lâu sau anh mới cố gắng nói: "Anh ba, anh là đang thay thế thân phận của Cố Mãng, đến chứng minh thư của anh cũng là của Cố Mãng, đăng ký kết hôn cũng là dùng giấy tờ với cái tên Cố Mãng."

    "Cho nên về mặt pháp luật thì người kết hôn với Khương Xán là Cố Mãng, chứ không phải là Hoắc Tri Hành."

    Bạch Cảnh Uyên là người đầu tiên không đồng ý, "Cố Mãng kia không phải đã chết từ lâu rồi à!"

    "Đúng.." Giọng của Diệp Sâm nhỏ dần, "Cho nên càng không hợp pháp, càng là vô hiệu."

    Trong phòng bỗng chốc im thinh thít.

    Mọi người tập trung nhìn về Cố Mãng, rồi lặng lẽ cúi đầu.

    Sắc mặt của Cố Mãng càng tối sầm hơn.

    Đúng vậy, trước nay anh vẫn luôn bỏ qua điểm này.

    Lúc đăng ký kết hôn, anh không có mặt mà là do nhà họ Khương dùng quan hệ mà vội vàng lấy chứng minh thư của hai người bọn họ đi làm, người của cục dân chính cũng không điều tra kỹ là Cố Mãng kia còn sống hay đã chết.

    Cho nên trên giấy đăng ký kết hôn của họ từ đầu đến cuối vốn không hề có ba chữ Hoắc Tri Hành.

    Cố Mãng xoa xoa giữa đôi chân mày, thái dương đau giật giật.

    "Anh ba, như vậy cũng không sao cả." Bạch Cảnh Uyên khẽ nói, "Ừm.. tìm cơ hội giấu Khương Xán đi làm lại giấy đăng ký kết hôn thì không phải ổn thỏa rồi à!"

    "Cậu động não tí đi được không? Cái này mà có thể tùy tiện là làm được à?" Diệp Sâm trừng mắt nhìn anh.

    "Có gì mà không thể?" Bạch Cảnh Uyên liếc qua một cái, vô cùng cố chấp, "Đúng, nhà họ Hoắc không chịu chấp nhận chị dâu, nhưng chỉ cần anh ba thích thì tất cả đều không thành vấn đề!"

    Diệp Sâm cạn lời, lườm anh ta mấy cái rồi quay mặt đi chỗ khác.

    Bạch Cảnh Uyên vẫn huyên thuyên cố chấp, "Lão Diệp cậu thật là cái gì cũng không hiểu, cả đời người để có thể gặp được người mình thích rất không dễ dàng! Thứ xa xỉ lớn nhất của đời người là gì? Là tình yêu đó!"

    "Bây giờ anh ba đã tìm thấy được định mệnh của đời mình rồi, thì phải bất chấp tất cả để giữ lấy, bảo vệ nó, nắm chặt nó trong lòng bàn tay! Ưm.."

    Không đợi anh ta nói xong thì Diệp Sâm đã bịt chặt miệng anh ta.

    Anh đương nhiên cũng không muốn chia rẽ Cố Mãng với Khương Xán.

    Nhưng nhà họ Hoắc nguy hiểm thế nào thì ai cũng không biết trước được.

    Điều bây giờ Cố Mãng cần chính là một cái đầu lý trí và sự tư duy bình tĩnh, chứ không phải hành động cảm tính.

    "Tôi về trước đây." Cố Mãng nó một câu điềm tĩnh, uống một hơi hết sạch ly rượu vang, rồi mạnh mẽ bước đi.

    Bạch Cảnh Uyên với Diệp Sâm cứ lời qua tiếng lại bên tai anh.

    Từ nhỏ anh đã biết, hôn nhân của mỗi một người trong gia tộc đều không thể do bản thân quyết định, mà nó phải gắn chặt với lợi ích của gia tộc.

    Cho dù bố anh bỏ mẹ lấy vợ khác, nhưng mẹ của Hoắc Tri Tâm cũng là xuất thân từ danh môn, gia thế đủ để sánh ngang với tứ đại gia tộc.

    Cho nên đối với hôn nhân của mình thì anh chưa từng có bất kỳ mong đợi gì, cũng chưa từng có tình ý gì với bất kỳ người phụ nữ nào.

    Cho đến khi gặp được Khương Xán..

    Cố Mãng nhíu chặt mày, trong lòng như một bụi cỏ dại, lộn xộn ngổn ngang.

    * * *

    Bất tri bất giác đã đi đến cửa nhà, anh rút ra điếu thuốc rồi mới bước vào, vừa bước vào thì đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn khắp phòng.

    Bóng dáng nho nhỏ của Khương Xán đang bận rộn trong bếp, nghe thấy tiếng động thì ló đầu ra nhìn một cái, nở nụ cười ngọt ngào. Lát sau cô múc canh sườn khoai mỡ ra, tiếng cành cạch như bài mạt chược, dặn anh thay giày, rửa tay, thay đồ rồi chuẩn bị ăn cơm.

    Cố Mãng nhìn một cái, khóe môi cong lên.

    Thực ra từ nhỏ anh đã rất ghét ăn khoai mỡ, nhưng cô gái này cứ cố chấp biến đổi món ăn từ khoai mỡ đủ kiểu đủ loại để cho anh ăn, còn kể ra cả loạt lợi ích của khoai mỡ.

    Không chỉ có khoai mỡ mà còn cả cà rốt, cần tây, hành tây.. những món anh không thích ăn nhưng lại có rất nhiều dinh dưỡng thì trong mắt Khương Xán những món đó giống như quả trường sinh vậy.

    Cô đều sẽ luôn nghĩ ra đủ mọi cách để anh chịu ăn.

    Khóe mắt Cố Mãng hơi cay, chầm chậm đi vào bếp, rồi ôm chặt cô từ phía sau.

    Khương Xán giật mình, vội tắt bếp. Anh đặt cằm ở cổ cô, ngửi ngửi.

    Mùi khói lửa ám vào người cô là hương vị tuyệt diệu nhất thế gian.

    "Ông xã," Giọng cô nũng nịu, "Anh làm sao thế?"

    Cố Mãng không trả lời, rồi lại ôm chặt cô hơn.

    Khương Xán rất lo lắng, khẽ cử động trong lòng anh, quay người lại ôm mặt anh, đột nhiên phát hiện mắt anh có hơi đỏ.

    Cô bị dọa một phen, "Ông xã, anh rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"

    Cố Mãng là một người đàn ông mạnh mẽ cương ngạnh, cho dù có bị người ta chĩa súng vào đầu thì cũng không hề rơi một giọt nước mắt.

    "Có phải công việc không được thuận lợi không?" Cô chớp đôi mắt to long lanh, xoa xoa đầu anh giống như đang dỗ một đứa trẻ, dịu dàng nói: "Không vui thì đừng làm nữa thôi! Đây đâu phải là chuyện gì lớn. Hơ, vừa hay em cũng không thích anh đi làm huấn luyện viên đấm bóc gì đó đâu, ngày nào cũng đánh tới đánh lui, nguy hiểm biết mấy, mà còn có cả học viên cứ nhìn chằm chằm vào anh.."

    "Ông xã, không sao đâu, không vui thì xin nghỉ, em nuôi anh!"

    Cố Mãng nhìn cô mỉm cười.

    Khương Xán chớp chớp mắt, bàn tay nhỏ bé dịu dàng vuốt mặt anh: "Có điều chồng em vốn không cần phụ nữ nuôi, anh ấy là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, bây giờ chỉ là mệt chút thôi. Chỉ cần nghỉ ngơi đàng hoàng một thời gian, điều chỉnh một chút thì anh ấy chắc chắn sẽ khiến người người kinh sợ!"

    "Ưm.."

    Khương Xán còn chưa nói xong thì đã bị một nụ hôn nóng bỏng đặt lên môi.

    Cô ngây ra, tim đập thình thịch. Cố Mãng hôm nay dường như nhiệt tình một cách khác thường, vừa hôn cô vừa cởi đồ cô, bàn tay to lớn tùy ý di chuyển trên người cô..

    "Đừng mà!" Khương Xán thở gấp, bàn tay nhỏ che trước ngực, "Em, em còn món chưa xào.."

    Nhưng anh không đợi cô xào rau, mà trực tiếp bế cô vào phòng ngủ, dùng chân đá đóng cửa lại.

    Anh còn chưa ăn cơm tối mà lại ăn cô sạch sành sanh ở trên giường.

    Đôi tay nhỏ bé của Khương Xán ôm chặt tấm lưng trần vạm vỡ của anh, chịu đựng sự háo hức như vũ bão của anh. Anh hết lần này đến lần khác muốn cô, đến cuối cùng cô không chịu nổi nữa, nũng nịu bên tai anh xin tha..

    Còn anh thì như một con bò tót mất kiểm soát, suýt chút nữa xé nát cô.

    "Xán Xán," trong lúc mê man thì cô nghe thấy giọng nói khàn đặc của anh, "Sinh cho anh một đứa con."

    Cô ngơ ra, còn chưa kịp phản ứng, thì đã bị anh chiếm hữu..

    Xong chuyện thì Cố Mãng đứng ở ban công, bóng dáng to lớn hòa vào màn đêm sâu thẳm. Anh lại rút ra một điếu thuốc, rồi lại nghiền nát nó dưới chân.

    [Nếu như em phát hiện chồng em rất giàu thì em sẽ như thế nào? ]

    [Vậy thì chúng ta chính là người của hai thế giới, chi bằng chia tay.]

    [Cuộc hôn nhân của anh với Khương Xán vốn không có hiệu lực về mặt pháp luật. Khương Xán là vợ của Cố Mãng, còn anh là Hoắc Tri Hành.]

    Tim anh như thắt lại, nắm chặt lấy lan can ngoài ban công, khớp xương trắng bệch.

    Quay đầu nhìn cô, cô gái nhỏ ngủ thật ngon lành, nghĩ đến dáng vẻ nũng nịu xin tha lúc nãy của cô, khóe miệng của anh thoáng lên nụ cười mà ngay cả bản thân không phát hiện ra.

    Nếu như hai người bọn họ có một đứa con thì sao?

    Chắc sẽ khác nhỉ..

    Cố Mãng hít thở sâu. Có sóng to gió dữ gì ở nhà họ Hoắc mà anh chưa từng gặp qua, đến vụ rơi máy bay mà anh cũng chưa từng sợ.

    Nhưng bây giờ, nỗi sợ hãi giấu ở nơi sâu thẳm trong đáy lòng, anh càng ngày càng sợ mất cô.
     
  5. Số 17 may mắn

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 93: Chỉ có người chết mới không nói chuyện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khương Xán cử động, từ từ tỉnh dậy, vừa mở mắt đã nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông kia ở ban công.

    Cơn đau eo truyền tới đã nhắc nhở cô nhớ đến lúc nãy anh đã dày vò cô điên cuồng như thế nào.

    Khuôn mặt xinh đẹp của cô hiện lên một chút sự ngượng ngùng, đến vành tai của cô cũng ửng đỏ. Cô cười mím môi, trong lòng đột nhiên cảm thấy kỳ lạ, tuy rằng bình thường cũng sẽ trêu ghẹo cô, nhưng vẫn còn có chút lí trí, ít nhất cũng sẽ không phải nói là làm liền như vừa rồi, mạnh đến mức dường như khiến cô đau đến tận xương tủy.

    Khương Xán từ từ ngồi dậy, muốn ôm anh từ phía sau.

    Nhưng chân vừa chạm đất, nhưng cơn đau ở giữa hai chân suýt chút là khiến ngã phịch xuống đất.

    "Không sao chứ?"

    Cố Mãng vội đưa tay kéo cô.

    Khương Xán ngây ra, rồi bị anh kéo vào lòng, chạm vào ánh mắt dịu dàng sâu thẳm của anh.

    Cố Mãng mỉm cười, đặt cô lên giường, vuốt vuốt tóc cô. "Nửa đêm nửa hôm không ngủ, mà muốn đánh lén anh từ phía sau à?"

    "Làm gì có." Khương Xán đấm nhẹ vào anh. Hai người nói cười một phen, ánh mắt Cố Mãng đột nhiên dừng lại trên người cô.

    Da của cô trắng, chỉ cần chạm vào một chút là đỏ lên.

    Nhưng anh cả đêm đã..

    Ánh mắt Cố Mãng có chút ấm áp, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của cô, "Ngày mai mặc một bộ đồ có thể che cổ nhé."

    Một lúc sau Khương Xán mới định thần lại, vừa mắc cỡ vừa xấu hổ, áp sát vào lòng anh dùng tay khẽ đấm vào anh.

    "Đừng nghịch!" Anh cười lên, "Với cái sức lực này của em chỉ giống như gãi ngứa thôi, vẫn muốn khiến anh không khống chế được nữa à?"

    "Cố Mãng, anh.." Cô trừng to đôi mắt, "Anh hư quá đi!"

    "Vậy thì thế nào?"

    "Anh còn hư như thế nữa thì coi chừng em bỏ anh đó!"

    Một câu nói đùa vô ý nhưng khi Khương Xán quay đầu nhìn anh thì chợt phát hiện sự mất mát trong ánh mắt anh.

    Trái tim cô thắt lại, "Ông xã, anh.. anh sao thế?"

    Sắc mặt anh điềm tĩnh, ảm đạm lại thê lương, không nói lời nào.

    "Em chỉ nói đùa thôi!" Khương Xán sợ hãi nhìn anh, "Em sao có thể bỏ anh được chứ!"

    "Vậy nếu như anh lừa em thì sao?" Giọng nói có hơi nản lòng của anh, "Em liệu có rời khỏi anh không?"

    "..."

    Khương Xán nhất lời không bết phải trả lời thế nào.

    Sự im lặng kỳ lạ giống như một bức tường vô hình ngăn giữa hai người, Khương Xán chợt cảm thấy Cố Mãng ở trước mặt rất không chân thật.

    Trong lòng cô có cảm giác bất an.

    Cô rất căng thẳng, có cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.

    Cố Mãng đột nhiên cười lên, xoa xoa đầu cô giống như bình thường. "Không sao, anh cũng chỉ là nói đùa thôi."

    "Thật sao?"

    "Thật mà." Anh nói nhấn mạnh từng chữ, "Em nhớ kỹ, anh sẽ không gạt em, mãi mãi cũng sẽ không."

    Khương Xán gật đầu, dựa sát vào ngựa anh, nghe thấy tiếng nhịp tim quen thuộc, sự bất an trong lòng mới vơi dần đi.

    Người đàn ông này bình thường không tùy tiện nói cười, nhưng đối với bất cứ chuyện gì cũng đều nghiêm túc lạ thường.

    Xem ra thì sau này không thể nói đùa như vậy với anh rồi.

    Cô cười phá lên, trong lòng dâng lên mấy phần ngọt ngào, dựa vào lòng anh, nhắm mắt lại, không lâu sau thì ngủ thiếp đi.

    * * *

    Cố Mãng trông chừng cô mà cả đêm không ngủ.

    Cho đến khi trời sắp sáng thì điện thoại bỗng reo lên, là Bạch Cảnh Uyên gửi ảnh tới.

    Mấy người áo đen lén la lén lút trên bức ảnh, phong cảnh đường phố vừa hay chính là ở gần khu chung cư mà họ đang thuê.

    Anh đột nhiên cảnh giác, đứng dậy, ra ban công gọi điện thoại.

    "Có chuyện gì vậy?"

    "Là đàn em của em gửi tới đó." Bạch Cảnh Uyên khẽ giọng nói, "Anh ba, nghe nói mấy người này đi theo chị dâu rất nhiều ngày rồi!"

    Cố Mãng nheo nheo mắt, ánh mắt thoáng lên sự ác liệt.

    "Là người của chú hai?"

    "Xem là vậy đi." Bạch Cảnh Uyên khẽ hưm, "Em đã điều tra rồi, là người của Tô Thần."

    "Ông ta rốt cuộc muốn làm gì?"

    "Có thể là muốn lập công trước mặt chú hai của anh thôi. Dù gì lúc trước Hoắc Triển Hạc cứ luôn chắc chắn cho rằng anh đang ở Anh!"

    Sắc mặt Cố Mãng trầm xuống, khóe miệng nhếch lên lộ ra nụ cười lạnh lùng.

    "Nếu ông ta muốn lập công ở trước mặt người nhà họ Hoắc, vậy thì ai lập công mà chẳng được."

    "Hửm? Anh ba, anh có ý gì vậy?"

    "Cậu đưa người đến tìm ông ta một chuyến."

    Cố Mãng khẽ giọng nói gì đó vào điện thoại.

    * * *

    Tô Thần bị người ta trói hai tay ra sau lưng rồi ném vào một căn phòng.

    Lúc mới đầu ông ta còn kêu la, sau đó thì miệng cũng bị bịt lại, đầu bị bao tải trùm lại, cả người không thể nhúc nhích.

    Một tiếng bụp vang lên, ông ta liền ngã một cách nặng nề, đau đến nỗi choáng váng đầu óc.

    Lúc này mới có người tháo bao tải, xé băng keo trên miệng cho ông ta.

    Ông ta đang định chửi rủa là thằng nào con nào, thì bỗng nhiên bắt gặp ánh mắt đào hoa giễu cợt khiêu khích.

    "Bạch.. Bạch thiếu gia?"

    "Vẫn khỏe chứ, giám đốc Tô!"

    Đầu óc Tô Thần nhất thời trống rỗng, nghĩ cả buổi cũng không nghĩ ra mình đã đắc tội gì với vị công tử này.

    Ông ta nhìn xung quanh, thấy một nhóm vệ sĩ áo đen đừng gần đó, người nào người nấy đều vô cùng nghiêm túc lạnh lùng, ông ta liền nuốt ngược lại những lời muốn hỏi vào.

    "Giám đốc Tô." Bạch Cảnh Uyên ngồi xổm xuống trước mặt ông ta, từ trong túi áo vest lấy lấy ra một xấp hình, "Cái này ông quen chứ nhỉ?"

    Tô Thần nhìn nhìn, không ngờ đều là những bức hình mà người của ông theo dõi Khương Xán!

    "Cái này.. cái này tôi thực sự không biết chuyện gì cả! Hưm, Bạch thiếu gia, là cô Khương gặp phải phiền phức rồi sao?"

    "Cô ấy có gặp phiền phức gì không, ông còn không rõ sao?" Bạch Cảnh Uyên dùng tấm ảnh đập mạnh vào mặt ông ta.

    Tô Thần hoảng loạn, lập tức quỳ xuống xin tha.

    "Bạch.. Bạch thiếu gia, tôi thật sự không biết đây là chuyện gì cả! Tôi với cô Khương chỉ là quan hệ công việc, cô ấy là người rất có năng lực, hơn nữa lúc trước chúng tôi có mấy lần hợp tác đều vô cùng vui vẻ.."

    Bạch Cảnh Uyên không thèm đếm xỉa đến ông ta, biết ông ta chỉ toàn ăn nói lung tung.

    "Tô Thần, tôi không ngại nói rõ cho ông biết. Ông luôn cho người theo dõi Khương Xán chính là vì muốn biết thân phận của Cố Mãng, đúng chứ?"

    Tô Thần cảm thấy họa đến ngập đầu, nói không thành tiếng.

    "Hơ, ông đoán không sai.. người đó chính là anh ba của tôi! Tam thiếu gia nhà họ Hoắc Hoắc Tri Hành!"

    Bạch Cảnh Uyên nói rõ từng chữ, nhếch môi khẽ cười, lộ ra nụ cười nham hiểm.

    Tô Thần bị dọa sợ đến mất hồn.

    Thì ra ông ta mới là một tên hề, ông ta cho rằng mình ở trong bóng tối quan sát người khác nhưng không ngờ bản thân sớm đã bị người ta giám sát rồi.

    Bạch Cảnh Uyên lấy ra một con dao găm, trong bóng tối con dao găm phát ra ánh sáng lạnh lẽo, khiến người ta sởn gai óc. Không lâu sau anh ta lại lấy ra một khẩu súng lục ổ quay, tiếng nạp đạn ở đây vang vọng lạ thường.

    Bàn tay Tô Thần dính đầy bùn đất lùi lùi về phía sau, trong ánh mắt lộ rõ sự sợ hãi.

    "Bạch.. Bạch thiếu.."

    "Anh ba của tôi nói rồi," Bạch Cảnh Uyên khẽ cười, "Nếu có người đã nô nóng đến thế, vậy thì dứt khoát tiễn người đó về quê. Bởi vì trên thế giới này, chỉ có người chết mời không biết nói chuyện!"

    Nói vừa dứt lời thì anh dùng súng chĩa thẳng vào đầu của Tô Thần.

    Tô Thần sợ đến tè ra quần, kêu thất thanh.

    Bạch Cảnh Uyên lại kề dao găm vào cổ ông ta.

    "Nếu dùng đạn thì quá thoải mái cho ông. Còn dùng đao thì đâm từng đao từng đao.. tôi sẽ thấy rất sảng khoái!"

    "Không biết giám đốc Tô cảm thấy cái nào tốt hơn vậy?"

    "Hay là," Bạch Cảnh Uyên khẽ giễu cợt, "Bây giờ gọi điện thoại hỏi nhị lão gia của ông một chút, xem thử ông ấy muốn ông chết như thế nào?"
     
  6. Số 17 may mắn

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 94: Có thể tha cho ông thì cũng có thể giết chết ông

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Thần mồ hôi đổ đầy đầu, quỳ dưới đất dập mạnh đầu xin tha.

    Bạch Cảnh Uyên trước nay luôn nói một là một, mấy chuyện như giết người phóng hỏa không phải anh không làm được. Hơn nữa với thế lực của nhà họ Bạch thì cho dù Bạch Cảnh Uyên thật sự giết chết ông ta thì cũng xem như là có thêm một người mất tích, nhà họ Bạch rất nhanh sẽ ém chuyện này xuống!

    Còn về Hoắc Triển Hạc..

    Hơ, người đó vì muốn tự bảo vệ mình mà chuyện gì cũng có thể làm, nói không chừng đến lúc đó còn trở mặt không nhận người nữa là, ngược lại còn hất hết nước dơ lên người ông ta!

    Dù gì bây giờ Hoắc Triển Hạc đang cần duy trì hình tượng một người chú hai tốt trước mặt lão gia nhà họ Hoắc.

    Tô Thần cắn chặt răng, cái dập đầu cúi cùng phát ra âm thanh vô cùng lớn, da trán cũng bị rách một khoảng lớn, máu ứa ra.

    "Bạch thiếu gia, cầu xin cậu tha cho tôi! Tôi.. tôi nhất định vì Bạch thiếu gia mà nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, không nề hà chuyện gì!"

    "Vậy nhị lão gia của ông thì phải làm sao?" Bạch Cảnh Uyên vắt chéo chân ngồi ở giữa.

    "Tôi, tôi xin thề." Mặt Tô Thần tái xanh, "Tôi sẽ không để lộ nửa lời nào trước mặt Hoắc Triển Hạc!"

    "Hơ, lời thề thốt của ông tôi thật là không dám tin." Bạch Cảnh Uyên vứt dao găm và súng sang một bên, "Nhưng mà nếu như ông thật sự có thể làm việc cho tôi thì tôi có thể cân nhắc mà tha cho ông một mạng."

    "Bạch thiếu gia có gì cần dặn dò?"

    "Ông chắc là có quen Khương Dao nhỉ?" Bạch Cảnh Uyên nheo mắt cười.

    Khương Dao dám nhốt chị dâu của anh ở dười hầm, còn thả chuột vào trong, cục tức này anh ba sao có thể nuốt xuống được chứ?

    Cho nên để Tô Thần đi đối phó Khương Dao, cái này gọi là ác giả ác báo, để cho hai người bọn họ cấu xé nhau, nhất cử lưỡng tiện.

    Tô Thần nuốt nước bọt, khẽ giọng hỏi, "Bạch thiếu gia.. cần tôi đối phó với Khương Dao sao?"

    "Giám đốc Tô, nếu sau này ông chắc chắn làm việc cho tôi với anh ba thì chúng tôi sẽ không bạc đãi với ông đâu."

    "Nhưng mà ông nên nhớ, ông dám hé lộ nửa lời những chuyện này với Hoắc Triển Hạc thì.. Hơ, anh ba nếu như có thể tha cho ông thì cũng có thể giết chết ông! Rõ chưa?"

    * * *

    Mấy ngày sau, chuyện Khương Dao bị lừa đã truyền đi rộng rãi trong giới kinh doanh ở Giang Châu.

    Ngay cả công ty Hồng Chương cũng đều nghe thấy.

    Khương Xán bất luận đi đến đâu cũng đều có thể nghe thấy lời bàn tán vui trên nỗi đau của người khác của các đồng nghiệp.

    Thật ra vị khách hàng kia là do Khương Dao cướp từ trong tay cô.

    Chính là vào hai ngày trước, cô cùng Khương Dao cùng lúc xuất hiện ở tầng cao nhất của tòa nhà văn phòng, hơn nữa đều là vì thăm hỏi khách hàng.

    Khương Xán không quá quen thuộc với vị khách hàng này, chỉ là biết được từ tài liệu mà Đới Vỹ đưa, Châu tiên sinh này là người Singapore gốc Hoa, đặc biệt đến Giang Châu để đầu tư. Đới Vỹ để cô đi liên hệ trước một chút, nên cô đến.

    Không ngờ lại đụng phải Khương Dao khí chất ngời ngời ở cổng.

    "Dô, cô cũng đến thăm hỏi Châu tiên sinh à?"

    Khương Dao nói ra câu này có kèm theo chút ngữ khí khinh miệt, còn Khương Xán chỉ cần nhớ đến cảnh cô ta nhốt mình ở dưới hầm thì đã nổi gai óc toàn thân, đến nhìn cũng không muốn nhìn cô ta.

    "Tôi nói cho cô biết, Châu tiên sinh sẽ ký hợp đồng với tôi thôi!" Khương Dao cười đắc ý, "Nguồn lực tài chính của Khương thị mạnh hơn nhiều so với cái công ty nhỏ bé rách nát của các người!"

    "Chuyện hợp tác, có đôi khi còn phải xem duyên phận." Khương Xán bình tĩnh đáp trả, "Chưa đến lúc khách hàng đặt bút xuống ký tên lên giấy vào giây cuối cùng thì chuyện gì cũng đều có biến số!"

    Khương Dao trừng mắt nhìn cô, lúc này Châu tiên sinh từ bên trong bước ra. Khương Dao nhanh chân tiến lên trước đón tiếp, dùng cánh tay hất mạnh Khương Xán một cái!

    Khương Xán đau đớn, không kịp phòng bị, lại bị cô ta giẫm lên chân một cái!

    Khương Xán ngã một cái thê thảm trước mặt bao nhiêu là người.

    Khi cô ngước mắt lên nhìn thấy rõ ràng biểu cảm trên gương mặt của Châu tiên sinh, nhìn cô giống như đang nhìn một chú hề.

    "Châu tiên sinh, khiến ngài chê cười rồi!" Khương Dao tiến đến, "Hơ, đây là em gái nhà tôi. Mẹ cô ấy có bệnh về tâm thần, cô ấy cũng bị di truyền, đầu óc có chút không bình thường!"

    "Khương Dao!"

    "Được rồi được rồi!" Châu tiên sinh không kiên nhẫn xua tay, chỉ Khương Xán, "Cô, quay về đi! Hôm nay tôi chỉ bàn hợp đồng với cô Khương Dao."

    Khương Dao cười rực rỡ, trước khi cùng Châu tiên sinh đi vào phòng họp, còn dùng ánh mắt khinh thường nhìn Khương Xán.

    Khương Xán lúc đó vừa kìm nén sự uất ức vừa cảm thấy khó chịu, nhưng vẫn phải thu dọn lại tài liệu rơi trên mặt đất, khập khiễng rời khỏi tòa nhà.

    Nhưng không ngờ..

    Châu tiên sinh đó là một tên lừa đảo!

    Khương Dao ký hợp đồng với ông ta xong mới phát hiện, công ty của Châu tiên sinh chỉ là một cái vỏ bọc, bề ngoài thì rực rỡ nhưng bên trong chẳng có gì!

    Khương Dao vì muốn để Khương Minh Viễn thay đổi cách nhìn với cô, vì muốn nhanh chóng hợ tác thành công, mà đã cho người chuyển một khoản qua trước. Thế nên Khương thị trong chốc lát đã tổn thất hơn chục triệu nhân dân tệ!

    Sau khi Khương Xán nghe thấy tin này cảm thấy như đang nằm mơ vậy, cả ngày cũng không dứt ra được.

    Cô đem chuyện thần kỳ này kể cho Cố Mãng nghe. "Thực ra lúc đó em cũng rất muốn giành lấy. Vì điều kiện mà Châu tiên sinh kia đưa ra quả thực rất thuyết phục, giống như một cái bánh từ trên trời rơi xuống vậy!"

    "Nhưng bây giờ nghĩ lại thì trên thế giới này làm gì có chuyện tốt như thế? Có một câu nói rất hay, món quà mà vận mệnh ban tặng từ lâu cũng đã có cái giá riêng của nó!"

    "Đúng." Cố Mãng mỉm cười nhìn cô, "Cho nên sau này làm việc phải chú ý quan sát cẩn thận, trên thế gian không có bữa cơm nào là miễn phí cả."

    "Nói như vậy, may là nhờ Khương Dao chắn giúp em!" Cô cũng có chút vui mừng trên nỗi đau của người khác, "Nếu không bây giờ người gây ra tổn thất mấy chục triệu cho công ty chính là em rồi!"

    Cô bé ngốc, sao có thể là em được?

    Cố Mãng càng cười tươi hơn.

    Người đó ngoài Khương Dao ra thì sẽ không có người thứ hai.

    Khương Xán vừa hát ngân nga vừa làm việc nhà, mừng cho bản thân thoát một kiếp nạn.

    Điện thoại Cố Mãng vang lên, anh nhân lúc Khương Xán không chú ý đi ra ban công nghe máy.

    "Anh ba, đều làm theo lời anh, để người Tô Thần tìm." Bạch Cảnh Uyên cười nói, "Lần này Khương Dao thê thảm rồi, nghe nói Khương Minh Viễn nổi trận lôi đình, gần như không nhận đứa con gái này nữa. Cũng đúng, hơn chục triệu bạc nói mất là mất thì có là ai cũng đều phát điên!"

    "Ừm." Giọng nói của Cố Mãng nhẹ nhàng, "Cảm ơn giám đốc Tô người ta đàng hoàng đi!"

    Bạch Cảnh Uyên phá lên cười.

    Anh là người chính trực chuyên đi trừng trị kẻ ác.

    Nhưng rất rõ ràng, chuyện lần này Cố Mãng cao tay hơn anh ta nhiều.

    "Đúng rồi anh ba," Anh nói tiếp, "Cửa hàng mà anh cần đã tìm thấy rồi, haiz, cái này không dễ tìm, lật hết cả thành phố Giang Châu cũng chỉ có mấy căn đó là phù hợp với yêu cầu thôi."

    Bạch Cảnh Uyên gửi hình cho anh, Cố Mãng tỉ mỉ lựa chọn, có một căn gần cuối mà khiến mắt anh sáng lên.

    Cửa sổ dài, sân nhỏ, dưới ánh nắng trồng đầy hoa diên vĩ.

    Bên trong cánh cửa được trang trí bằng gỗ sáng màu, phía sau quầy bar có hai chiếc máy pha cà phê lớn, còn có một lò nướng lớn, như thể bạn có thể ngửi thấy mùi cà phê rang qua tấm hình.

    Khung cửa sổ sơn màu xanh táo phối với rèm cửa màu vàng nhạt, tươi mát và dễ chịu.

    Cố Mãng vừa nhìn đã biết, căn phòng này Khương Xán chắc chắn sẽ thích!

    "Chình là nó rồi." Anh búng tay quyết định.

    "Không thành vấn đề." Bạch Cảnh Uyên cười cười, "Anh ba, em hỏi thêm một câu, anh thật sự muốn tự mình mở tiệm à?"

    "Anh quyết định ở đây làm ông chủ nhỏ, không về Ương Thành kế thừa gia nghiệp nữa à?"

    Ánh mắt của Cố Mãng vẫn trầm lặng như vậy, nhưng nụ cười ở khóe môi vẫn chưa biến mất.
     
  7. Số 17 may mắn

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 95: Tình bạn của các cô gái

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Anh ba," Bạch Cảnh Uyên liên tục gọi, "Anh ba? Anh rốt cuộc có đang nghe không vậy?"

    Cố Mãng có chút thất thần, khẽ ho khan mấy tiếng.

    Bạch Cảnh Uyên cười, "Đại tổ tông, bây giờ em cũng xem như là biết được bốn chữ 'hồn bay phách lạc' viết thế nào rồi! Qua điện thoại cũng có thể biết được là đôi mắt đó bây giờ đang nhìn về hướng chị dâu!"

    "Bạch Cảnh Uyên." Cố Mãng trầm giọng, "Ngứa đòn rồi thì cứ nói thẳng, không cần phải nhắc khéo tôi như thế."

    Bạch Cảnh Uyên cười khan, biết là anh sắp làm chuyện tốt rồi, không dám nói nhiều mà vội vàng cúp điện thoại.

    Ngày hôm sau Lâm Vũ Tinh nhìn thấy Khương Dao ở nhà hàng Tây ngoài trời phía dưới tòa nhà Khương thị.

    "Khương tiểu thư," Lâm Vũ Tinh cười cười, lấy ra một bản giải trừ hợp đồng, "Mọi chuyện tôi đã trao đổi với thư ký của cô trước rồi, bây giờ chỉ còn thiếu chữ ký của cô thôi. Mời!"

    Sắc mặt của Khương Dao vốn đã khó coi, lúc này méo mó càng khó coi hơn.

    Từ lúc bị cái tên giả làm người Singapore kia lừa mất mấy chục triệu nhân dân tệ thì Khương thị liền trở thành trò cười của trong ngành.

    Khương Minh Viễn cho dù đi đến đâu thì cũng đều không ngẩng đầu lên được, liền trút hết cơn phẫn nộ lên người Khương Dao. Không những giáo huấn cô ta một trận dữ dội ở cuộc họp hội đồng quản trị mà còn thu hồi mấy hạng mục lợi nhuận trong tay của cô ta.

    Ngay cả khi về nhà, Khương Dao cũng phải thận trọng dè dặt, cẩn thận quan sát sắc mặt của ông ta.

    Bây giờ công ty Hồng Chương cũng là gió chiều nào theo chiều đó, giống với những công ty kia, nhân cơ hội vạch rõ quan hệ với Khương thị, hủy bỏ hợp tác.

    Khương Dao nghiến răng, nhìn gương mặt mỉm cười của Lâm Vũ Tinh, siết chặt cây bút ký tên, đặt bút xuống ký tên lên bản giải trừ hợp đồng vô cùng khó khăn.

    "Cảm ơn nhé." Lâm Vũ Tinh sau khi kiểm tra thì cười nói, "Nếu không có vấn đề gì thì trong vòng ba ngày quý công ty sẽ nhận được bản giải ước chính thức. Cảm ơn Khương tiểu thư đã phối hợp, bữa cơm này tôi mời!"

    "Không cần đâu." Hai tay Khương Dao khoanh trước ngực, "Tôi vẫn chưa sa sút tới mức mà ngay cả một bữa cơm cũng không trả nổi!"

    "Đây là điều nên làm." Lâm Vũ Tinh chủ động đi thanh toán, sau khi quay lại thì mỉm cười lịch sự với Khương Dao, chuẩn bị rời đi.

    Nhưng giọng nói sắc bén của Khương Dao lại vang lên từ phía sau, "Công ty Hồng Chương bây giờ hết người rồi sao? Chuyện giải trừ hợp đồng quan trọng như vậy mà lại cử một cấp dưới thấp kém đến ký!"

    Lâm Vũ Tinh dừng chân lại.

    "Lấy lông gà làm lệnh tiễn à!" Khương Dao lạnh lùng, "Ban đầu lúc các người chạy theo sau lưng tôi cầu xin hợp tác, thì đâu phải thái độ này nhỉ!"

    Lâm Vũ Tinh hít thở sâu.

    Người chị gái này của Khương Xán quả nhiên rất khó đối phó, đã đến nước này mà còn cứng miệng, cứ phải nói mấy câu bóng gió.

    Nếu đã như vậy thì Lâm Vũ Tinh cũng phải là người ăn chay.

    Cô quay người lại, nở ra nụ cười vô cùng rạng rỡ, "Khương tiểu thư, sông có khúc người có lúc mà!"

    "Lần này chúng tôi cũng đã nhận lấy bài học rồi, lựa chọn bên hợp tác nhất định phải làm rõ.. chỉ số thông minh của đối phương! Hơ, người mà tùy tiện bị người ta lừa mất mấy chục triệu nhân dân tệ, trí tuệ sa sút như vậy, thật sự không còn cách nào tiếp tục hợp tác được nữa!"

    Sắc mặt Khương Dao tối sầm, trừng mắt nhìn cô.

    "Hơn nữa chuyện hợp tác làm sao có thể trành được chủ tịch chứ? Hơ, theo tôi được biết, lúc đó khi Khương tiểu thư bàn chuyện hợp tác với Hồng Chương chúng tôi thì lệnh tôn vốn không biết chuyện gì nhỉ?"

    "Hây, dù gì Khương thị chỉ cần một mình chủ tịch nói là được, nghĩ chắc là Khương tiểu thư cũng không làm chủ được chuyện gì!"

    "Cô đã nói đủ chưa!" Khương Dao đập mạnh xuống bàn, dao đĩa chén bát trên bàn va vào nhau phát ra âm thanh lanh lảnh.

    Lâm Vũ Tinh lạnh lùng nhìn cô, cuối cùng cũng xả giận được một chút cho Khương Xán.

    Nhưng vào lúc này, cô nhìn thấy sắc mặt Khương Dao thay đổi, từ tức giận dần dần trở nên đắc ý, khóe miệng khẽ cong lên.

    "Lâm Vũ Tinh." Cô ta giễu cợt, "Cô nhìn bên kia!"

    Lâm Vũ Tinh ngây ra, nhìn theo ánh mắt của cô ta, nhìn thấy hai cô gái đang ngồi dưới ô che nắng cách đó không xa đang vừa nói nói cười cười vừa ăn kem.

    Sau lưng họ là trời xanh mây trắng, cây xanh như dù che, bên cạnh họ từng khóm hoa đỗ quyên khoe nhau đua sắc.

    Nhìn phong cảnh này như một bức tranh, thì biết rằng que kem trong tay họ ngọt đến mức nào rồi.

    Lâm Vũ Tinh chau mày, trong lòng có hơi khó chịu.

    "Hây," Khương Dao cố ý kéo dài giọng nói, "Cô xem người ta như chị em tốt, nhưng người ta ra ngoài ăn lại không dẫn cô theo!"

    "Lâm Vũ Tinh, cô chắc là không biết người đối diện với Khương Xán là ai đâu nhỉ? Đó là Hoắc Tri Tâm! Thiên kim nhỏ nhất của nhà họ Hoắc ở Ương Thành đó. Lần trước nhà chúng tôi tổ chức yến tiệc từ thiện, Hoắc Tri Tâm này khoác tay Khương Xán bước vào, còn luôn miệng nói là chị em tốt! Hơ, có quỷ mới biết con tiện nhân Khương Xán này đã giở trò gì!"

    "Chị em tốt của cô bây giờ đã thấy sang bắt quàng làm họ rồi! Còn có thể nhớ tới cô sao?" Khương Dao vỗ vỗ vai cô, "Đây có lẽ chính là lòng người nhỉ, thật khó đoán!"

    Nói xong cô ta xua xua tay, bước trên giày cao gót ung dung bước đi.

    Ánh mắt của Lâm Vũ Tinh cứ nhìn theo Khương Xán và Hoắc Tri Tâm.

    Cô thừa nhận bản thân có chút ganh tỵ, cửa hàng kem đó là bình thường cô hay mời Khương Xán ăn.

    Tình bạn giữa con gái có đôi khi còn nhỏ bé còn yếu ớt hơn cả tình yêu, cô là bạn thân của tôi, tôi cũng nhận định mình là bạn thân của cô, nhưng cô lại dẫn người khác đến cửa hàng của chúng ta từng ăn, mà còn không gọi tôi theo.

    Mùi vị ganh tỵ này bắt đầu từ lan truyền trong lòng của Lâm Vũ Tinh rồi từ từ tạo gốc rễ.

    Nhưng lúc này sự chú ý, sự tập trung của cô phần nhiều đều đặt trên người của Hoắc Tri Tâm.

    Cô chau mày..

    Cô gái này quà quen mắt, cứ cảm thấy từng gặp ở đâu đó.

    * * *

    Giờ làm việc buổi chiều, Khương Xán nhìn thấy Lâm Vũ Tinh ở phòng pha trà, liền vui vẻ chào hỏi cô.

    Nhưng Lâm Vũ Tinh chỉ cười lạnh nhạt một cái.

    Khương Xán hơi ngây ra, giúp cô pha một ly hồng trà như bình thường rồi cầm đưa cho cô, sau đó khẽ hỏi, "Lâm Vũ Tinh, chị làm sao vậy?"

    Lâm Vũ Tinh không phải là một người giông dài, trực tiếp nói với cô về chuyện xảy ra lúc trưa.

    "Ồ, chị nhìn thấy bọn em rồi à?" Ánh mắt Khương Xán vui vẻ, đơn thuần, "Nhìn thấy sao không gọi em chứ? Thực ra buổi trưa em muốn gọi chị đi cùng, nhưng người ở bộ phận của chị nói là chị đã đi khỏi từ lâu rồi, cho nên em.."

    "Được rồi, không cần giải thích!" Sự cáu gắt của Lâm Vũ Tinh đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.

    Thì ra Khương Xán cũng muốn gọi cô đi cùng.

    Biết được trong lòng cô ấy vẫn còn coi trọng người chị em là cô đây thì đã đủ rồi.

    Lâm Vũ Tinh mỉm cười, rồi nghĩ đến điều gì đó, liền hỏi cô: "Buổi trưa tại sao em lại ở cùng với cô gái đó?"

    "Cô ấy là Hoắc Tri Tâm." Khương Xán thật thà nói, "Em vốn dĩ muốn giới thiệu cho hai người làm quen đó! Lần trước em bị Khương Dao nhốt dưới hầm, chính là cô ấy đã cứu em ra đó."

    "Cô ấy thật sự là Hoắc Tri Tâm?"

    "Có vấn đề gì sao?" Khương Xán chớp mắt.

    Lâm Vũ Tinh càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng, nhíu chặt mày.

    "Chị.. chị chỉ là đột nhiên nhớ đến, lần đó chúng ta đến bệnh viện thăm chồng em, cô ý tá bước ra từ phòng bệnh. Em còn nhớ không?"

    Khương Xán nghĩ một lúc, hoang mang lắc đầu.

    "Chính là cái người mặc chiếc váy rất ngắn, trông rất xinh đẹp!" Lâm Vũ Tinh có hơi nôn nóng, "Lúc đó chị có cố ý nhìn thêm một chút, tuy cô ấy đeo khẩu trang, nhưng chị sẽ không nhớ sai!"

    "Ý của chị là Hoắc Tri Tâm chính là cô y tá đó à?"

    Lâm Vũ Tinh khựng lại, đột nhiên không trả lời được.

    "Sao có thể chứ!" Khương Xán cười nói, "Thiên kim nhà họ Hoắc, với một cô y tá.. cách biệt một trời một vực!"
     
  8. Số 17 may mắn

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 96: Gặp nguy hiểm trên núi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lâm Vũ Tinh cũng rất hi vọng là do bản thân nghĩ nhiều.

    Nhưng khả năng nhìn qua là nhớ là do cô đã luyện từ thời trung học.

    Hơn nữa cô cũng không bị mù mặt.

    Cho dù đeo một chiếc khẩu trang lớn nhưng ánh mắt của con người là sẽ không thay đổi.

    Lâm Vũ Tinh càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quặc, khẽ giọng dặn dò Khương Xán: "Tóm lại là em cứ chú ý cẩn thận, cô ấy rốt cuộc có phải là thiên kim nhà họ Hoắc không còn chưa chắc đâu!"

    Khương Xán mở to mắt, có chút kinh ngạc.

    "Ý của chị là.. việc đề phòng người khác không thể không có!"

    "Nhưng mà chị Vũ Tinh," Một hồi sau Khương Xán nói, "Nếu như cô ấy thật sự đóng giả thiên kim nhà họ Hoắc, vậy thì cô ấy tiếp cận em là có mục đích gì? Còn nữa, buổi yến tiệc từ thiện lần trước chính là đặc biệt tổ chức cho cô ấy, thân phận của cô ấy là do Khương Dao đích thân xác nhận đó!"

    "Cho dù cô ấy đã lừa gạt em, vậy lẽ nào cô ấy còn có thể lừa cả nhà họ Khương, lừa hết tất cả mọi người sao?"

    "Với chỉ số thông minh của người chị đó của em mà em cũng tin?" Lâm Vũ Tinh đang yên lặng lại phá lên cười, "Cô ta không phải là lần đầu nhận lầm người, cái tên giám đốc của công ty ma không phải cũng do cô ta nhận đó sao?"

    Khương Xán cắn khóe môi, không lên tiếng.

    "Xán Xán, chị thật sự là muốn tốt cho em!" Lâm Vũ Tinh thẳng thắn nói, "Hây, con người em cái gì cũng tốt, chính là đối xử với người khác quá chân thành, quá cố chấp! Tuy Hoắc Tri Tâm từng cứu em, nhưng không có nghĩa em bắt buộc phải báo cái ơn này mới được, phải đầu rơi máu đổ thì mới được!"

    "Cũng giống như em với Cố Mãng.." Cô nói từng chữ, "Tuy anh ta là chồng em, nhưng em cũng phải giữ chừng mực một chút, đừng giao phó cả trái tim chân thành cho người ta! Trong trái tim đàn ông không biết ẩn chứa điều gì đâu! Lỡ như cuộc hôn nhân của hai em có xảy ra chuyện gì thì em sẽ phải đau thấu tận tâm can! Đến lúc đó em phải sống như thế nào?"

    "Chị Vũ Tinh, chị nói gì vậy!"

    Khương Xán ngẩng đầu.

    Ánh mắt đó như cây kim châm vào mặt của Lâm Vũ Tinh đỏ lên.

    Cô ấy là người ăn ngay nói thẳng, nhưng nói như vậy cũng quá khó nghe rồi..

    "Chị Vũ Tinh," Khương Xán chau mày, "Em biết là chị muốn tốt cho em, nhưng vừa rồi chẳng phải chúng ta đang nói đến Hoắc Tri Tâm sao? Sao lại nhằm vào Cố Mãng rồi!"

    "Thành kiến của chị đối với anh ấy mãi mãi cũng không mất đi được, có đúng không?"

    "Xán Xán, chị.."

    "Chị là người bạn quan trọng nhất của em, nhưng tại sao chị cứ phải đánh giá cuộc hôn nhân của em như vậy, chỉ tay năm ngón với người mà em thích?"

    Khương Xán thở gấp, vừa tức giận vừa thất vọng.

    Giữa bạn bè với nhau cho dù mối quan hệ có thân thiết tới mức nào thì cũng không thể mất đi chừng mực.

    Lâm Vũ Tinh lùi về sau mấy bước, sắc mặt không tốt lắm.

    Nhưng không có dũng khí cúi đầu trước cô ấy.

    Khương Xán nhìn cô một cái, đi vòng qua cô trực tiếp quay về phòng làm việc. Lâm Vũ Tinh muốn gọi cô, mở miệng, nhưng lại không phát thành tiếng.

    * * *

    Ngày cuối tuần, Lâm Vũ Tinh một mình lên núi.

    Cô nhớ lại khoảng thời gian học đại học lúc trước, mỗi tuần nghỉ một ngày, Khương Xán đều sẽ leo núi cùng cô, những ngọn núi lớn nhỏ ở Giang Châu dường như đều có dấu chân của hai người các cô.

    Còn bây giờ, chỉ còn lại một mình cô cô đơn lẻ bóng.

    Lâm Vũ Tinh không phải không hối hận, hôm đó cô quá kích động, nói ra những lời đó chẳng phải là đang nguyền rủa Khương Xán sao?

    Nhưng cô vẫn chưa buông bỏ được thể diện để xin lỗi cô ấy.

    Bất luận là ở trường học hay là sau khi ra xa hội vào làm công ty, cô đều giống như một người chị cả, sao có thể dễ dàng cúi đầu trước người khác chứ..

    Dù gì bây giờ Khương Xán đã có Hoắc tiểu thư, sẽ không làm chị em tốt với cô nữa rồi.

    Lâm Vũ Tinh càng nghĩ càng thấy bức bối, bước chân vô thức đi nhanh hơn, cầm gậy leo núi dùng sức leo lên. Nhưng leo đến lưng chừng núi, dưới chân gập ghềnh, trong phút chốc mất đi cân bằng, rơi vào trong rừng rậm, té đến đầu óc choáng váng.

    Tiếp đó liền cảm thấy mắt cá chân vô cùng đau đớn.

    Lâm Vũ Tinh dùng lực uốn chân của mình, nhưng vừa cử động thì đau đớn xé ruột xé gan. Cô ngước đầu lên nhìn trời, trời đã vào chiều, lúc này trên núi bắt đầu có sương mù rồi. Do kinh nghiệm leo núi của cô lúc trước phong phú, tự tin quá mức, lại đi vào đường chưa từng có người đi qua.

    Giờ thì hay rồi, cô sắp bị kẹt trên núi rồi!

    Cô vội vàng lục tìm điện thoại trong balo.

    Không có tín hiệu.

    Cô lại thử cử động vài cái.

    Cho dù cô tóm lấy cái cây bên cạnh cũng rất khó để mà đứng lên!

    Lâm Vũ Tinh bắt đầu hoảng loạn, trên núi lúc này đến cả một bóng ma cũng đều không nhìn thấy, nhưng bầu trời dần dần trở nên tối đen, cô mơ hồ có thể nghe thấy tiếng kêu của động vật hoang dã..

    Da đầu cô tê buốt, nước mắt không kiểm soát được mà rơi xuống, lật qua lướt lại nút tắt mở để tìm tín hiệu, nhưng chiếc điện thoại là vật duy nhất có thể cứu mạng cô lúc này lại sắp hết pin rồi.

    Cô lê cái chân trên mặt đất bò về phía trước, cố gắng không phát ra tiếng động để tránh kêu gọi động vật hoang dã tới.

    Nhưng cô đến phương hướng cũng không phân biệt rõ, chứ đừng nói là dựa vào sức của bản thân để ra khỏi khu rừng.

    Lâm Vũ Tinh có chút tuyệt vọng.

    Nhưng chính vào lúc này, loáng thoáng truyền đến tiếng bước chân vừa nhanh vừa gấp.

    Lâm Vũ Tinh bỗng nín thở, lông tơ toàn thân đều dựng đứng hết cả lên.

    Tiếng bước chân kia càng lúc càng gần, trực tiếp dừng trước mặt cô, cô ngây ra, vội đưa một cánh tay ra.

    Ngón tay thon dài, các khớp rõ ràng, làn da trắng nõn, là một bàn tay rất đẹp.

    Lâm Vũ Tinh ngây ra, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt ấm áp.

    "Anh?" Cô rất ngạc nhiên, "Thẩm.. Thẩm tiên sinh?"

    "Sao, rất bất ngờ à?" Thẩm Kiêu nhếch môi, ngồi xổm xuống bên cạnh cô, nhấc chân phải đang bị thương của cô lên thăm dò.

    "..."

    Lâm Vũ Tinh thì thào, "Thẩm tiên sinh, đau.. đau chết tôi rồi!"

    "Cô thả lòng." Thẩm Kiêu sờ mấy cái, trong lòng có tính toán, "Có lẽ là trật khớp, không bị thương đến xương. Đừng lo lắng, tôi giúp cô điều chỉnh lại, sẽ ổn nhanh thôi!"

    "Hả? Anh.."

    Lâm Vũ Tinh còn chưa kịp phản đối, động tác của Thẩm Kiêu nhanh chóng, hai tay nắm lấy khớp mắt cá chân co một cái duỗi một cái!

    Cô cảm thấy hình như có một ngọn lửa đang thiêu đốt cổ chân của cô!

    Lâm Vũ Tinh cắn khóe môi, sắc mặt tái nhợt, đổ mồ hôi hột từ trên trán xuống mũi. Thẩm Kiêu lại nắm lấy chân của cô xoay mấy vòng, cô cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

    Bộ dạng không kháng cự này lại khiến Thẩm Kiêu khơi dậy sự tò mò.

    "Cô đúng là nữ trung hào kiệt." Thẩm Kiêu cười nói, "Trước đây tôi chữa bệnh cho bệnh nhân, nếu như gặp phải các cô gái trẻ thì cả phòng cấp cứu đều là tiếng kêu la của các cô ấy."

    Khóe miệng của Lâm Vũ Tinh tím tái, từ từ mở ra, điều chỉnh hơi thở một chút, rồi mới miễn cưỡng mở miệng.

    "Bây giờ trời tối rồi, nơi này động vật hoang dã nhiều, tôi vừa kêu lên thì đã dụ sói đến!"

    Thẩm Kiêu nhìn cô cười.

    Cô thử cử động chân, vẫn còn rất đau, nhưng đã đỡ hơn lúc nãy nhiều rồi. Thẩm Kiêu dìu cô đứng lên, cô vừa chống gậy leo núi vừa khoác vào cổ tay của anh ta, khập khiễng di chuyển xuống núi.

    "Ở đây điều kiện có hạn, tôi chỉ có thể điều trị khẩn cấp cho cô." Thẩm Kiêu nói, "Mắt cá chân của cô sưng đỏ, quay về nhất định phải chườm đá. Nhớ kỹ mấy ngày này không được vận động mạnh, kẻo lại trật khớp lần nữa."

    "Ừm."

    Thẩm Kiêu tinh tế giúp cô chắn các cành cây, giống như đang xoay cô ở trong lòng.

    Trên người anh vẫn còn thoang thoảng mùi của nước khử trùng, là mùi vị độc quyền của bác sĩ. Lâm Vũ Tinh cười trộm, lúc nhỏ cô sợ nhất là cái mùi này, không ngờ hôm nay..

    "Cô cười gì vậy?"

    Lâm Vũ Tinh ngây ra, ngẩng đầu nhìn gương mặt anh tuấn kia, trong mắt anh dường như có chút dịu dàng.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...