Ngôn Tình [Dịch] Gả Thay Rồi Mới Biết Ông Xã Là Đại Gia Ngầm - Khởi Lan

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Số 17 may mắn, 27 Tháng ba 2022.

  1. Số 17 may mắn

    Bài viết:
    0
    [​IMG]

    Gả thay rồi mới biết ông xã là đại gia ngầm


    Tác giả: Khởi Lan

    Dịch giả: Số 17 may mắn

    Thể loại: Ngôn tình, hiện đại

    Ảnh bìa: Link

    Văn án:​

    Thay chị gái gả cho một kẻ nghèo khổ, sống những ngày tháng cơ cực. Nhưng mà ông xã thoắt một cái liền biến thành một tỷ phú thần bí quyền thế cao ngất trời? Khương Xán không nói tiếng nào mà chạy về căn nhà thuê sà vào lòng chồng mình. "Bọn họ nói anh là Hoắc thiếu gia, thật vậy sao?" Anh vuốt ve mái tóc cô, "Người đó chỉ là có gương mặt giống anh thôi." Khương Xán ủy khuất, "Người đó quá xấu xa, cứ nói em là vợ của anh ta. Chồng à, đi đánh anh ta đi!" Ngày hôm sau Hoắc thiếu gia mặt mày sưng húp xuất hiện trước mặt mọi người, cười điềm tĩnh. "Tam thiếu gia, đây là?" Tam thiếu nhếch môi, "Bà xã bảo đánh thì phải ra tay mạnh một chút."
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng tư 2022
  2. Đăng ký Binance
  3. Số 17 may mắn

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 1: Đêm tân hôn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Thời gian không còn sớm nữa, ngủ đi."

    Giọng nói trầm ấm của người đàn ông đột nhiên kéo Khương Xán thoát ra khỏi mạch suy nghĩ. Cô ngước mắt nhìn nhìn vào đôi mắt sâu như mực. Ở nơi đó đang cuộn trào một cảm xúc mà cô không thể lường trước được.

    Khương Xán căng thẳng nắm chặt váy, tim đập rất nhanh.

    Từ lúc bước vào căn phòng này, cô luôn ngồi ở mạn giường, duy trì tư thế này rất lâu, lưng cũng cứng hết cả lên, chiếc váy cưới trên người cũng còn chưa thay. Cho đến khi người đàn ông tắm xong rồi đi ra từ phòng tắm, cô mới ý thức rõ ràng rằng, đêm nay cô phải trải qua đêm tân hôn với người đàn ông trước mặt.

    Do đó cô căn bản không biết nên làm thế nào để sống chung với người chồng mới cưới, huống hồ cô còn là gả thay qua đây.

    Lấy thân phận một cô gái hào môn, thay chị gái gả cho một người đàn ông bần cùng nghèo khổ, chỉ vì để hoàn thành hôn ước mà hai nhà đã định từ đời trước, để nhận được một khoản hồi môn khá lớn.

    Có tiền thì bệnh của mẹ mới có thể cứu được, em trai em gái mới có thể tiếp tục đi học, cả nhà mới có thể có cuộc sống tốt hơn.

    Khương Xán hít thở sâu, giống như một chú thỏ rụt rè đi vào phòng tắm. "Tôi.. tôi cũng đi tắm."

    Ánh mắt của người đàn ông lạnh lùng đến đáng sợ.

    Khương Xán nhanh chóng đi vào phòng tắm, vừa muốn đóng cửa, lại phát hiện trên cánh cửa gỗ tồi tàn này đến cái then cài cửa cũng không có. Cô ngỡ ngàng, cho dù ngày trước sống có không tốt nhưng cũng không đến nỗi chán nản vì khốn khó như thế này.

    Khóe mắt cô hoen đỏ, cô do dự trong phòng tắm rất lâu mà vẫn chưa cởi y phục.

    Người đàn ông ở ngoài cửa dường như hiểu suy nghĩ của cô, bỗng nhiên trầm giọng nói: "Tôi ra ngoài hút điếu thuốc, cô từ từ mà tắm."

    Trái tim Khương Xán thắt lại, áp sát cửa lắng nghe, bước chân của anh ta dần dần đi xa, cửa lớn vang lên tiếng kẽo kẹt rồi không còn nghe thấy gì nữa.

    Trên bức tường lốm đốm cái chữ hỉ kia có hơi mờ nhạt. Trước khi kết hôn một ngày, một cơ bão đã lướt qua thành phố này, trên đường lộ khắp nơi đều có thể thấy biển quảng cáo bị thổi rơi và bị chặn bởi những cái cây lớn bị gãy. Khương Xán lại phải kết hôn trong lúc hỗn độn này.

    Không có xe hoa lộng lẫy đến đón cô, cô đi bộ một đoạn rất xa rồi mới lên một chiếc xe van không chút nổi bật, chạy không biết bao lâu mới vào thôn, con đường nhỏ lầy lội làm bẩn hết giày và váy cưới của cô.

    Ông bà xưa nói rằng kết hôn trong thời tiết thế này sẽ không hạnh phúc đâu.

    Có điều Khương Xán sớm đã không còn quan tâm đến hạnh phúc của mình rồi.

    Cô vừa lau tóc vừa đi ra khỏi phòng tắm.

    Chồng của cô vẫn chưa quay lại, điếu thuốc này hút thật là lâu.

    Cô nhìn nhìn hai căn phòng làm bằng đất sét, có chỗ còn bị dột nước mưa. Tuy có chút rách nát, nhưng chịu khó thu dọn một chút thì căn nhà này cũng không đến nỗi. Khương Xán mỉm cười, nhân lúc người đàn ông vẫn chưa quay lại, điều chỉnh đơn giản căn nhà một lượt từ trong ra ngoài.

    Vào lúc cô đang quỳ trên giường kéo tấm chăn xuống thì người đàn ông từ bên ngoài đi vào.

    Khương Xán vừa quay đầu, động tác hơi mạnh làm cho chiếc khăn tắm duy nhất trên người lại rơi xuống đúng lúc này. Cô la lên một tiếng, theo bản năng đưa hai tay ôm chặt cơ thể, tuy nhiên..

    Cảnh tượng đặc sắc ấy y như rằng đã bị người đàn ông nhìn thấy hết.

    Khương Xán tay chân lúng túng kéo tấm chăn qua che cơ thể lại, gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng.

    Yết hầu của người đàn ông cử động, ánh sáng phát ra từ trong đôi mắt ấy càng phức tạp khó hiểu hơn. Anh ta chậm rãi đi đến trước mặt cô, giọng nói trầm lắng lạnh lùng có hơi khàn khàn, "Thời gian không còn sớm nữa rồi, chúng ta ngủ thôi."

    Lần này càng nhấn mạnh hai chữ "chúng ta" hơn.

    Tim của Khương Xán đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô nhắm chặt mắt, đột nhiên cảm thấy một luồng sức mạnh ôm lấy eo của cô, cô thuận theo tình thế lại nằm trong lòng của người đó, bị anh ta đè xuống giường..
     
  4. Số 17 may mắn

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 2: Cô thay gả, anh cưới thay

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đầu óc Khương Xán trống rỗng.

    Cô cảm thấy một bộ ngực nóng bỏng đang áp sát vào lưng cô, còn nghe thấy nhịp tim đập thình thịch. Mùi đàn ông trên người anh ta dường như quấn chặt lấy cô, cô hít thở sâu, tứ chi vẫn cứng đờ không cách nào hoạt động được.

    Tay của người đàn ông bất ngờ ngừng lại.

    "Biết tôi là ai không?"

    Khương Xán sửng sốt.

    Điều anh ta muốn nói là anh ta là chồng của cô, bây giờ là đêm tân hôn của họ, cái chuyện giữa vợ chồng này là điều bình thường.

    Thế mà Khương Xán lại thật sự đáp lại câu hỏi của anh ta, rụt rè đưa ra một đáp án: "Tôi biết.. Anh là Cố Mãng."

    Mắt anh nhắm hờ, khóe miệng hơi nhếch lên.

    Chỉ đáng tiếc là anh vốn không phải Cố Mãng.

    Cô cũng không phải là Khương Dao.

    Thực ra, từ lúc cô bước vào cửa thì anh đã nhìn ra, cô chỉ là một vật thay thế. Tuy không biết nguyên nhân bên trong, nhưng với tính khí của đại tiểu thư nhà họ Khương tuyệt đối không thể nào hạ mình gả cho một người đàn ông quê mùa được.

    Nhưng mà không sao hết, cô là gả thay, anh cũng là cưới thay, hai người hòa rồi.

    "Cố mãng.."

    Anh bình tĩnh lại, cúi đầu nhìn đôi mắt long lanh như giọt nước, dáng vẻ nhút nhát, mếm yếu của cô giống như có một bàn tay vô hình bất ngờ bóp chặt lấy nơi sâu thẳm trong lòng anh, nơi mà không có một ai biết đến.

    "Xin lỗi anh, tôi hơi căng thẳng." Cô cắn môi, thử thăm dò đưa tay sờ cổ anh, "Anh là chồng tôi, làm gì với tôi đều là lẽ đương nhiên.. vậy, vậy chúng ta bắt đầu đi."

    Những giọt mồ hôi li ti chảy ra trên sóng mũi, cô vụng về tiến lại gần anh, nhưng cả người cứ run bần bật.

    Cố Mãng trong lòng vừa rung động, vào lúc cô đang lúng ta lúng túng muốn tiến đến hôn vào khóe môi của anh thì đột nhiên anh nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, đẩy cả cô và bản thân anh ra một khoảng.

    Khương Xán ngây người, gương mặt đỏ ửng vẫn còn đó, trong đôi mắt to tỏ ra bối rối.

    "Thôi," anh nhìn cô, "Hôm nay cô cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi."

    "Cố Mãng, tôi.."

    "Tôi nghĩ cô cần có thời gian thích ứng. Trước khi cô quen với việc mình đã có chồng, tôi sẽ không làm khó cô."

    Nói đến đây anh quay người rời đi.

    Khương Xán nhìn tấm lưng trần của anh ngây người, không biết qua bao lâu bên tai truyền đến tiếng ngáy của người đàn ông.

    Cô lúc này mới nhìn anh một cách kỹ càng.

    Bộ dạng lúc ngủ của anh rất đẹp, mặt bên góc cạnh rõ ràng, đôi lông mày lưỡi mác vô cùng nam tính, cánh tay chắc khỏe gối dưới đầu, toàn thân cơ bắp, cô nhìn đến nỗi đỏ mặt tía tai.

    Nhịp tim của Khương Xán đập rất nhanh, vội quay đầu đi.

    Cô cảm thấy mơ màng mông lung, trong đầu đang nghĩ đến sự giễu cợt của người mẹ kế và Khương Dao trước khi kết hôn, bọn họ nói với cô, nhà họ Cố với bọn họ vốn dĩ là quen biết nhiều đời, thật sự từng có hôn ước nhưng sau khi nhà Cố xảy ra chuyện thì cứ ở mãi trong vùng núi hẻo lánh, nhà nghèo với bốn bức tường, đứa con trai kia của nhà họ Cố không ra gì, là một tên xã hội đen nổi tiếng gần xa, nghe nói còn ra vào trại giam..

    "Sao tôi có thể gả cho một tên lưu manh được chứ?" Khương Dao vênh váo hống hách, "Nhưng cô thì lại rất phù hợp, dù gì người mẹ kia của cô cũng không biết từng ở với bao nhiêu người đàn ông rồi, em trai em gái của cô đều là nghiệt chủng!"

    "Người giống như cô chỉ có thể xứng với bọn lưu manh!"

    "Xán Xán, con suy nghĩ kĩ xem," thái độn của người cha cũng rất lạnh nhạt, "Chỉ cần con chịu thay Dao Dao gả cho Cố Mãng thì ta sẽ cho con một số tiền, con có thể dùng nó để chữa bệnh cho mẹ con rồi."

    Người mẹ kế châm chọc: "Để một kẻ tiện nhân như cô lấy thân phận nhị tiểu thư nhà họ Khương kết hôn thì đã là cho cô mặt mũi rồi, đừng có mà không biết tốt xấu!"

    Khương Xán từ từ thức dậy, phát hiện trời đã sáng còn người đàn ông bên cạnh thì không thấy bóng dáng đâu.
     
  5. Số 17 may mắn

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 3: Ăn nhiều chút, gầy quá rồi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô khoác lên một bộ đồ đi ra ngoài sân, nhìn thấy Cố Mãng đang tập thể dục buổi sáng.

    Anh để ngực trần, hai tay luân phiên nâng tạ, các cơ bắp trên cơ thể giống như những viên gạch được rọi chiếu bởi ánh ban mai, anh giống như thần Mặt Trời từ trên trời giáng xuống. Gương mặt nhỏ nhắn của Khương xán nóng bừng, nhẹ nhàng hỏi thăm anh: "Dậy sớm thế à!"

    Cố Mãng quay đầu lại liếc nhìn cô một cái.

    Khương Xán nhìn xung quanh, cái sân này không lớn lại có chút bừa bộn, các bao cát, găng tay đấm bốc, gậy bóng chày và tạ tay đặt cạnh nhau. Cô sợ hãi không dám nói là lời đồn có phải là thật không, nhưng mà bình thường Cố Mãng đánh nhau chắc chắn là không thể thiếu.

    Không biết người đàn ông này tính khí như thế nào?

    Nghe nói những người đàn ông ở đây uống rượu say rồi đánh vợ là chuyện rất bình thường.

    Khương Xán cắn cắn khóe môi, từ từ bước về phía trước, giống như hỏi bằng hơi thở: "À.. đã ăn sáng chưa?"

    "Chưa." Người đàn ông thốt ra mấy chữ lạnh lùng, "Cô đi nấu đi."

    Khương Xán gật gật đầu liền quay lưng chạy vào nhà bếp.

    Cô làm việc khéo léo. Không lâu sau liền mang ra một nồi cháo, chiên xong bánh trứng, còn đặc biệt làm một đĩa sốt thịt bò đẩy đến trước mặt Cố Mãng.

    Cố Mãng ngẩng đầu, mở to mắt nhìn cô cười cười, trái tim bỗng nhiên đập mạnh, gắp một miếng thịt bò đặt vào trong dĩa.

    Khương Xán ngỡ ngàng định từ chối thì nghe thấy giọng nói trầm ấm của người đán ông: "Ăn nhiều một chút, đã gấy như thế rồi!"

    "Ồ.."

    Cô mím mím môi, thật ra cô có rất nhiều lời muốn nói với Cố Mãng. Ví dụ như cô muốn xi lỗi vì chuyện tối qua, rõ ràng là chuyện mà vợ chồng mới cưới thường làm mà lại làm như anh cưỡng ép cô vậy.

    Lại ví dụ như, cô muốn hỏi về dự định sau này của anh, họ đã là vợ chồng rồi, ngày tháng sau này thế nào thì cũng nên có một kế hoạch.

    Còn nữa, đến bây giờ cô còn chưa làm rõ công việc của anh là gì, lấy cái gì để nuôi gia đình..

    Giữa hai người cần phải tìm hiểu nhau nhiều hơn.

    Nhưng thấy Cố Mãng cứ cúi đầu ăn cơm, khi anh nhấc tay lên, những vết chai dày trên các ngón tay hiện rõ, đây đều là do đánh vào bao cát nhiều lần mà có.

    Khương Xán lời nói tới miệng nhưng lại phải dìm xuống.

    Bữa cơm tân hôn đầu tiên im lặng nhưng kéo dài, trong lòng Khương Xán không phải không ủy khuất, chỉ là đã như thế này rồi, cô lại không có đường để quay đầu.

    "Đúng rồi, hôm nay anh còn có việc gì khác không?" Khương Xán hỏi.

    Cố Mãng ngây người, "Sao thế?"

    "Tôi muốn vào trong thành phố một chuyến để trả lại váy cưới." Cô mỉm cười nói.

    Ánh mắt Cố Mãng ngây ra, việc kết hôn nay anh chưa từng quản tới, càng không biết váy cưới của cô là do thuê mà có. Người phụ nữ kết hôn là chuyện lớn một lần trong đời, chẳng phải đều là hân hoan mua váy cưới về nhà sao? Nghĩ đến đây, trong lòng anh có cảm giác lạ thường.

    "Tôi không phải kêu anh đi cùng tôi!" Khương Xán thấy anh trầm mặc, vội vàng giải thích, "Trả váy cưới thì tôi tự đi là được, anh có việc thì cứ đi làm đi, kh6ng cần quan tâm đến tôi."

    "Ừ." Người đàn ông điềm tĩnh đáp lời.

    Hai người tôn trọng lẫn nhau, khách sáo với nhau như bạn cùng phòng.

    Khương Xán giặt sạch váy cưới, xếp lại nguyên vẹn cho vào hộp, ngồi mấy chuyến xe buýt, khi đến tiệm đồ cưới thì đã gần trưa rồi.

    Lúc kết hôn, ngoài khoảng tiền hồi môn đã hứa thì nhà họ Khương không chuẩn bị cho cô thứ gì nữa. Cô chỉ có thể tự mình đi tìm ở các đường lớn ngõ hẻm mới có thể tìm thấy tiệm váy cưới có giá cả vừa ý. Trong tiệm không lớn, nhân viên ở tiệm cũng nhìn người qua vẻ ngoài, thật ra người như Khương Xán đến thuê váy cưới càng không nhận được sự hoan nghênh.

    "Cô à, cô chắc chắn chiếc váy cưới này sau này chúng tôi còn có thể cho thuê sao?" Nhân viên của tiệm rướn cổ họng, gương mặt tỏ vẻ khinh bỉ, "Cô tự mình xem xem, đã làm thành ra thế này rồi!"
     
    Last edited by a moderator: 3 Tháng tư 2022
  6. Số 17 may mắn

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 4: Cô phải quỳ xuống mà đo!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chiếc váy này tôi đã giặt sạch rồi!" Khương Xán vội nói, "Bảo đảm sạch sẽ, tuyệt đối không có vấn đề gì cả!"

    "Hả, giặt rồi?" Nhân viên cửa tiệm cười nhạt, "Cô à, cô chỉ thuê một ngày, sao phải giặt chứ? Cô là thuê để dùng cho việc kết hôn, chứ không phải là mặc đi làm ruộng đúng chứ?"

    Khương Xán da mặt mỏng, vừa bị cô ta nói như thế thì gương mặt liền đỏ lên như màu máu.

    Tình cảnh vào cái ngày mà cô kết hôn thật ra cũng chẳng khác đi làm ruộng là bao, đội trời mưa lớn, đi qua còn đường nhỏ thôn quê bùn lầy, chiếc váy cưới, giày cưới trắng tinh khiết đều bị bẩn hết, đến chân của cô cũng bị rách.

    Nhân viên cửa tiệm lật qua lật lại chiếc váy cưới, thỉnh thoảng lại liêc nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ.

    "Cô à, chiếc váy cưới này cho dù là cần phải giặt thì cũng phải giặt khô!"

    "Cô có biết giặt khô là thế nào không?"

    Nhân nhiên cửa tiệm thấy cô thật thà nên cố ý chế nhạo cô, "Haiz, chúng tôi tự mở cửa tiệm này, những chiếc váy cưới này đều là mua ở bên ngoài về, cho người khác thuê cũng là lần đầu tiên đó, một chiếc váy cưới còn mua không nổi thì còn kết hôn cái gì chứ!"

    "Không mua váy cưới thì không thể kết hôn à? Pháp luật quy định ở điều nào vậy?"

    Bỗng nhiên có một giọng nói lạnh lùng truyền đến, Khương Xán sững sốt, quay người lại, chỉ nhìn thấy Cố Mãng từ ngoài cửa đi vào,

    Giữa khóe mắt và lông mày giống như đóng băng, cả người toát lên một sự lãnh đạm.

    Anh hơi nhăn mặt, đi tới bên cạnh Khương Xán ôm cô một cách rất tự nhiên, nhìn người nhân viên kia cười nhạt một tiếng, "Bốn chữ 'cho thuê đồ cưới' to như thế trong tiệm các người có phải là xem người ta mù không nhìn thấy không?"

    "Anh.."

    "Hơn nữa, tôi thấy đồ cưới ở đây của các người phong cách bình thường, chất lượng cũng không phải là cao cấp, căn bản là không nhất thiết phải mua về nhà."

    Người nhân viên nhìn họ, đảo mắt lên trời, "Mua không nổi thì nói là mua không nổi! Còn đến chỗ chúng tôi xoi mói.. hơ, tiệm chúng tôi là có thiết kế cao cấp của nhà thiết kế đó!"

    Cố Mãng nhướn mày, nhìn thấy chiếc váy cưới trên người Ma-nơ-canh đặt ở chính giữa sảnh, thiết kế đuôi cá, mặc lên người sẽ rất tôn lên vóc dáng, thêu bằng chỉ vàng tinh xảo, ở ngực còn đính vào một viên kim cương.

    Thiết kế quả thật rất nổi bật, nhưng so với những món đồ tốt mà lúc trước anh từng thấy thì vẫn không thể đem ra để nói.

    "Ây, đừng nhìn nữa!" Người nhân viên chế giễu, "Xem rồi thì anh cũng mua không nổi! Aiz, cô à, tôi thật sự cảm thấy bất bình cho cô đó, cô xinh đẹp như vậy, trước khi kết hôn cũng không lựa chọn cho cẩn thận, thật là lãng phí cho gương mặt này mà!"

    "Chuyện giữa tôi và chồng tôi không đến lượt một người ngoài như cô nhiều lời!"

    Cố Mãng ngây ra, cô gái này vẫn luôn ngoan ngoãn dễ bảo nhưng vào lúc này lại khí thế hung hổ tranh luận với người khác.

    Khương Xán bước về trước một bước, phẫn nộ nhìn người nhân viên kia, "Váy cưới tôi có thể mang đi giặt sạch, sau khi giặt sạch thì sẽ lại đưa đến. Nhưng cô phải xin lỗi chồng của tôi vì lời mà cô vừa nói."

    "Cái gì?"

    Khương Xán có tính cách mềm mỏng nhưng còn phải xem là đối với ai. Người khác ức hiếp cô thì cô có thể nhịn, nhưng nếu ức hiếp người bên cạnh cô thì cho dù là người chồng chưa từng gặp mặt, chỉ mới kết hôn một ngày thì cô cũng nhất định sẽ dùng hết sức của mình.

    Gương mặt nhỏ nhắn của cô ửng đỏ, nhấn mạnh từng từ từng chữ, "Tôi nói, hãy xin lỗi chồng tôi!"

    Người nhân viên liếc mắt nhìn cô một cái rồi xem cô như không khí.

    "Không cần xin lỗi." Cố Mãng khẽ nhếch môi, cúi đầu nhìn cô, "Thích chiếc váy cưới đó không?"

    "Hửm?"

    Khương Xán nhìn theo hướng ngón tay của anh chỉ thì nhìn thấy chiếc váy cưới lộng lẫy lấp lánh đang đặt ở trung tâm, nhất thời trái tim rung động.

    Nhưng cô không hiểu người đàn ông này muốn làm cái gì.

    Cố Mãng cười nửa miệng, lấy ra một tấm thẻ đặt trên quầy tính tiền, "Vợ tôi thích chiếc váy cưới đó, tôi lấy nó."

    Không khí dường như bị ngưng đọng trong phút chốc, người nhân viên mở to mắt nhìn cô, Khương Xán cũng có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

    "Cố Mãng, anh làm gì.." Cô kéo kéo tay áo của anh, nhỏ tiếng nhắc nhở, "Chúng ta đã kết hôn xong rồi!"

    "Kết hôn xong rồi thì cũng mua một bộ làm kỷ niệm đi." Cố Mãng điềm tĩnh nói, "Chiếc váy cưới đó là sản phẩm cao cấp của nhà thiết kế, là phải dựa vào cơ thể để đo đạc cho phù hợp. Tiệm các người có người chuyên đo kích cỡ không?"

    Người nhân viên lúc này mới phản ứng lại, lập tức nở một nụ cười nịnh nọt, hai bàn tay khép nép cúi đầu cung kính, "Thưa anh, anh thật sự muốn đo sao?"

    "Đúng, bây giờ giúp vợ tôi đo kích cỡ đi."

    "Vậy để tôi gọi điện thoại kêu nhà thiết kế đến.."

    "Cô à," Cố Mãng nhướn mày, "Cô không được sao?"

    Vẻ mặt người nhân viên cứng đờ.

    "Nếu như không phải là cô đo kích cỡ thì tôi không mua nữa."

    Đứng trước mặt người đàn ông khí chất mạnh mẽ này thì người nhân viên có hơi hoảng loạn, nhưng đơn đặt hàng dạng như thế này số lượng không nhiều, huống hồ cô cũng có nghĩa vụ đo kích cỡ cho khách, liền lấy thước đo đi đến bên cạnh Khương Xán.

    "Cô à, để tôi giúp cô.."

    "Đo như vậy thì có thể đo thành chiếc váy sao?" Cố Mãng chế giễu một tiếng, ánh mắt sâu thẳm, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô ta, "Kích cỡ của chiếc váy, cô phải quỳ xuống mà đo!"
     
    Last edited by a moderator: 3 Tháng tư 2022
  7. Số 17 may mắn

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 5: Tam thiếu gia

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong tiệm trong phút chốc im lặng như tờ, đến cả tiếng cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ ràng.

    Ánh mắt của người khác nhìn người nhân viên có mấy phần đồng tình, sắc mặt của người nhân viên đã rất khó coi, tuy nhiên lúc này người quản lý đi tới nhìn cô một cái, ý kêu cô đi theo khách. Dù gì giá của chiếc váy cưới bày ra ở đó.

    Cố Mãng vẻ mặt lạnh lùng, điềm tĩnh, ẩn giấu nụ cười.

    Khương Xán không tự chủ nắm chặt tay anh.

    "Thôi đi, hay là đừng mua nữa." Cô nhỏ tiếng nói với anh, "Chiếc váy cưới này rất đắt, hơn nữa sau này cũng không dùng đến làm gì.."

    "Quẹt thẻ đi." Giọng nói của Cố Mãng lạnh lùng, "Không có mật khẩu."

    Cuối cùng vẫn là người giám đốc với nhà thiết kế cùng nhau ra mặt giải vây.

    Cố Mãng đứng ở cửa hút thuốc, Khương Xán ở bên trong đo kích cỡ, từ lần này trở đi sẽ không còn ai dám cười nhạo chế giễu cô nữa rồi. Người nhân viên kia bị giám đốc trách mắng đứng sang một bên, không dám động đậy. Nhà thiết kế không ngừng khen cô có thân hình đẹp, ngay cả người giám đốc cũng xem cô ta là khách quý, bưng trà rót nước hầu hạ cẩn thận.

    Không dễ gì mới ra khỏi cửa tiệm váy cưới kia, trên đường về nhà, Khương Xán cứ luôn khó chịu không vui.

    Chiếc váy cưới đó hơn ba vạn tệ lận..

    Cô cắn cắn khóe môi, nhìn sang người đàn ông ở bên cạnh, còn anh thì làm như không có chuyện gì vậy, lạnh lùng như một tảng băng.

    "Cố Mãng," Cô nhịn rất lâu cuối cùng cũng không nhịn nỗi nữa, "Tôi cảm thấy có những lời vẫn là nên nói rõ với anh."

    Cố Mãng sững người, dừng chân lại.

    Cô gái này nhìn anh rất nghiêm túc, đôi mắt to đen như màu nho sáng lên, đôi môi anh đào hơi mím lại.

    "Vừa nãy.. anh quá kích động rồi."

    Anh chau chau mày, "Cái gì?"

    "Chính là lúc ở trong tiệm váy cưới đó, rõ ràng không cần phải làm ầm ĩ thành như thế.. sao anh phải dùng giọng điệu đó để mua chiếc váy cưới kia chứ? Hơn ba vạn tệ, anh có biết nó đủ cho chúng ta sống trong bao lâu không?"

    Thật ra anh cũng không biết có thể sống trong bao lâu, đối với anh ta của lúc trước, e rằng nó còn không đủ cho một bữa cơm nữa.

    Khương Xán lặng lẽ nhìn anh, gương mặt không góc chết kia y như rằng không có biểu cảm gì.

    "Tôi.. tôi cũng không phải là trách anh." Giọng của cô mềm mỏng lại, "Chỉ là muốn nói, chúng ta đã kết hôn rồi, cũng không thể không tính toán cho ngày tháng sau này được. Tôi biết là anh muốn giúp tôi xả giận, nhưng mà lúc nên nhẫn nhịn thì anh nên nhẫn nhịn một chút. Trong nhà vẫn còn có nhiều thứ cần dùng đến tiền đó.."

    Trong nhà?

    Không biết vì sao, khi nghe thấy hai chữ này thì khóe miệng của Cố Mãng bất giác nhếch lên một chút.

    "Hơn nữa, hồi môn của tôi vẫn chưa lấy về, đợi lấy về rồi còn có chỗ để dùng. Chúng ta không thể ăn xài phung phí như thế được.

    Giọng nói của Khương Xán dần dần thấp xuống, vừa nghĩ đến mẹ mình đang nằm trong bệnh viện, em trai, em gái đang đợi sinh hoạt phí, sự lo âu hiện lên trong ánh mắt cô. Nhưng mà chuyện này cô không dám để Cố Mãng biết, vì trước mặt anh thì cô chính là Khương Dao.

    " Ăn xài phung phí? "Người đàn ông thấp giọng lặp lại mấy chữ này, giọng nói nhuốm theo một nụ cười," Cô không phải là thiên kim nhà họ Khương sao? Sao lại cảm thấy giống như không nỡ tiêu tiền vậy? "

    Khương Xán trừng mắt nhìn anh, trong tim như đang đánh trống liền vội chuyển chủ đề:" Anh có khát không? Tôi đi mùa trà sữa. "

    Nói dứt câu cô liền quay người đi đến quán trà sữa bên đường.

    Cố Mãng nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của cô khẽ mỉm cười, lúc này điện thoại rung lên, anh nhìn thấy số điện thoại trên màn hình thì nụ cười ở khóe môi phút chốc ngưng lại.

    " Như thế nào? "

    " Tam thiếu gia, "Người ở đầu dây bên kia hạ thấp giọng," Sự việc đã điều tra cũng gần xong rồi, ngày mà máy bay tư nhân của cậu xảy ra chuyện đúng thật là bị người khác đụng tay đụng chân. Chỉ là bây giờ chứng cứ không đủ, nhưng có thể không có ai nằm trong số những người mà cậu đoán.

    "Rất tốt." Giọng nói của Cố Mãng lạnh lùng, "Tiếp tục điều tra!"

    "Vâng. Nhưng mà tam thiếu gia.. cậu định ở trong cái thôn quê ở Giang Châu bao lâu vậy, nhất quyết không về Ương Thành một chuyến sao?"
     
  8. Số 17 may mắn

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 6: Phải về nhà mẹ rồi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Mãng nhéo nhéo lông mày, sắc mặt thêm mấy phần nghiêm trọng, hít thở sâu một hơi rồi cúp điện thoại.

    Anh đúng là muốn quay về Ương Thành một chuyến nhưng mà không phải là bây giờ.

    Bây giờ mà quay về chỉ làm bứt dây động rừng mà thôi, cứ để cho những người kia nghĩ rằng máy bay của anh gặp nạn, không tìm thấy thi thể, tránh lại gây ra rắc rối và nghĩ ra nhiều cách độc ác hơn để hại anh nữa.

    "Sago và thạch sương sáo, anh thích cái nào?"

    Cố Mãng hơi ngây người, quay đầu đối diện với đôi mắt to sáng kia. Cô cười với anh, nụ cười ngọt ngào giống như ly trà sữa đang cầm trên tay vậy.

    "Anh làm sao vậy?" Khương Xán nhìn anh, "Sắc mặt hình như không.."

    "Tôi không sao." Cảm giác này giống như bị người ta nhìn thấu vậy, vô cùng không thoải mái.

    Giọng nói lạnh lùng cứng nhắc của Cố Mãng cùng với bóng lưng lạnh nhạt dành cho cô, "Cô tự mình uống đi, tôi không thích mấy thứ đồ ngọt này."

    Khương Xán cầm hail y trà sữa ngơ ra tại chỗ, rất lâu sau mơi cắn cắn khóe môi, rồi chạy bước nhỏ đuổi theo.

    Cô chỉ đi theo phía sau anh, không dám tiến lại quá gần. Tấm lưng của anh dày rộng giống như một bức tường lạnh giá vậy, phía bên kia bức tường là thế giới thuộc về anh, cô ở gần trong gang tấc nhưng lại không thể nào bước qua được.

    * * *

    Ngày thứ hai sau khi cưới mọi thứ bình thường.

    Cố Mãng nhường phòng ngủ cho Khương Xán ngủ, còn bản thân thì ngủ trên sô-pha ở bên ngoài. Chỉ có một tấm chăn, anh cũng để cho cô dùng, còn mình thì nằm co ro trong chiếc ga trải giường cũ rích. Khương Xán có chút băn khoăn nên đứng ở cửa phòng ngủ rất lâu, tuy nhiên câu nói "về phòng ngủ đi" giống như bị nghẹt lại trong cổ họng, làm thế nào cũng không thể nói ra.

    Xem ra Cố Mãng nói đúng, cô cần thời gian để thích ứng với chuyện bản thân đã có chồng.

    Cô hơi cúi thấp đầu, mím môi khẽ cười.

    Người ta đồn rằng Cố Mãng là người lạnh lùng, không biết cách giao tiếp với mọi người, nhưng ẩu đả đánh nhau lại vô cùng được việc. Nhưng mà cô cảm thấy anh không có xấu xa như thế, chí ít anh đã dành cho cô đủ sự tôn trọng và bao dung.

    Ngày thứ ba theo quy củ thì người vợ phải về nhà mẹ đẻ.

    Sáng sớm thức dậy thì tim của Khương Xán cứ luôn đập thình thịch.

    Đối với người khác mà nói cô dâu sau ba ngày thì về nhà mẹ là chuyện lớn, phải đi cùng với con rể, còn phải chuẩn bị một ít bánh ngọt mang về nhà mẹ. Cả nhà cùng vui vẻ ăn bữa trưa, tới buổi chiều trước khi mặt trời lặn thì mới quay về.

    Nhưng mà đối với Khương Xán mà nói, lần này quay về là về để lấy tiền.

    Ba cô đã từng hứa chỉ cần cô chịu thay Khương Dao gả đi thì sẽ cho cô một khoản hồi môn không nhỏ, đủ để chữa bệnh cho mẹ cô, cũng đủ tiền học phí cho em trai.

    Tuy nhiên cô cũng đã gả qua đây ba ngày rồi, nhưng lời hứa này của nhà họ Khương giống như bốc hơi vào không trung vậy, không hề có ai nhắc đến một câu.

    Khương Xán nghĩ đi nghĩ lại, chị có dựa vào bản thân đi đòi, nhưng mà không thể đưa theo Cố Mãng, nếu không thì tất cả đều sẽ bị vạch trần rồi. Cố Mãng nóng nảy còn không biết sẽ làm ra chuyện gì.

    "Cố Mãng, tôi.." Cô vắt hết đầu óc để chọn lọc từ ngữ thích hợp, đang nghĩ nên làm thế nào để đưa ra một lý do chính đáng hợp logic, để cho người con rể này không cần cùng cô về nhà mẹ.

    Nghĩ ngợi cả buổi, lại phải nuốt ngược những lời đó vào trong, miễn cưỡng vắt ra mấy chữ: "Tôi làm xong bữa sáng rồi, mau đến đây ăn đi."

    Cố Mãng đang tập thể dục buổi sáng ở trong sân, nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ mềm mỏng thì trái tim như đông lại.

    Khương Xán nấu món bánh bao hấp chay và cơm bát bảo, còn xay một ít sữa đậu nành. Khi Cố Mãng bước vào căn phòng nhỏ này thì bỗng nhiên cảm thấy căn phòng trở nên sáng sủa hơn rất nhiều. Từ sau khi kết hôn, nơi này cũng không còn là dáng vẻ u ám như lúc trước nữa.

    Ở đây trở nên sáng sủa hơn, tất cả mọi thứ khi qua tay của Khương Xán đều mang đến sự ấm áp, mang đến ánh sáng.

    Cố Mãng ngồi ở bên cạnh bàn ăn nhếch miệng mỉm cười.

    Người con gái ngồi ở đối diện dường như có nhiều tâm sự.

    Anh nghĩ một chút rồi hạ giọng nói: "Hôm nay cô phải về nhà mẹ đẻ rồi đúng chứ?"

    Khương Xán ngây ra, cắn cắn khóe môi, nhìn xuống dưới không nói gì.
     
  9. Số 17 may mắn

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 7: Cô bị người ta ức hiếp thì liên quan gì đến anh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Mãng cũng đoán được phần nào, tiếp tục điềm tĩnh nói: "Cô vào trong phòng kéo cái ngăn kéo tủ ra, trong đó có một cái hộp, cô lấy ra đây."

    Khương Xán "Ồ" một tiếng rồi làm theo lời của anh, đúng thật là tìm thấy một chiếc hộp khắc hoa nằm sâu trong ngăn tủ. Hoa văn trên chiếc hộp điêu khắc tinh tế, đẹp đẽ, còn tỏa ra một hương thơm thoang thoảng.

    Cố Mãng nhận lấy rồi mở ra, bên trong lại là mấy món đồ trang sức bằng vàng. Có dây chuyền, có khoen tai, còn có nhẫn, nhất là chiếc vòng tay vàng ngọc kia kiểu dáng rất đặc biệt, ngọc bội dát vàng vừa ấm vừa trong suốt, đầy đủ màu sắc, đẹp đẽ khác thường.

    Khương Xán mở to mắt, nhìn anh thắc mắc.

    "Đây.."

    "Hai chúng ta kết hôn, tôi cũng chẳng có gì sính lễ gì cho cô." Cố Mãng tùy ý lấy từng món đặt lên tay xem, "Những thứ này xem như là tôi bù đắp cho cô đi. Cô xem thử có còn điều gì không hài lòng nữa không?"

    Bàn tay nhỏ bé của Khương Xán nắm chặt dưới bàn lại buông lỏng ra, tâm trạng có chút căng thẳng, lén lén liếc nhìn gương mặt lạnh lùng điển trai của Cố Mãng, không biết làm sao mà trong lòng tràn đầy sự ngọt ngào.

    Mỗi một món trong số trang sức này tinh tế xinh đẹp đến nỗi không nhìn ra bất kỳ khuyết điềm nào.

    Chỉ là sao anh ta lại có những món đồ này?

    Cố Mãng nhìn ra suy nghĩ của cô, bất giác khẽ cười, "Yên tâm đi, những thứ này không phải đồ ăn trộm, đồ ăn cướp đâu, lai lịch chính đáng!"

    Gương mặt Khương Xán phút chốc ửng đỏ lên.

    Sao cô có thể nghi ngờ chồng mình như thế chứ.

    "Cô giữ lại hết đi." Cố Mãng đậy chiếc hộp lại rồi đẩy đến trước mặt cô, một đôi mắt sâu thẳm yên lặng nhìn cô, "Đây là tất cả những gì mà tôi có thể lấy ra rồi, cũng là tất cả của ngôi nhà này. Chúng ta đã kết hôn rồi, theo lý thì nên do quản lý chuyện trong nhà. Cho nên tôi giao hết toàn bộ trong cái nhà này cho cô đó!"

    "Cố Mãng, tôi.."

    "Còn có một chuyện." Anh chen ngang lời của cô, "Hôm nay cô về nhà mẹ, tôi không thể đi cùng cô được. Thay tôi gửi lời xin lỗi đến mọi người trong nhà."

    Khương Xán sững sờ, thở dài một hơi nhẹ nhõm, cả người thả lỏng ra.

    "Ừm, được." Cô mỉm cười nói, "Anh đi làm việc của anh đi, tôi đi một mình cũng được!"

    Nhìn vẻ mặt như trút được gánh nặng của cô, Cố Mãng lắc lắc đầu, trong lòng cười thầm. Nàng dâu nhỏ này thú vị thật, hỉ nộ ái ố đều hiện hết lên trên mặt, một chút tâm tư cũng không giấu được.

    Với tính cách này không bị người ta ức hiếp mới là lạ!

    Ức hiếp?

    Cố Mãng tay đang cầm đũa bỗng nhiên dừng lại, trái tim đột nhiên thắt chặt lại. Hôm nay cô về nhà mẹ, lỡ như thật sự bị người nhà đó ức hiếp thì phải làm sao?

    Nhưng mà cô bị người ta ức hiếp thì có liên quan gì đến anh..

    Trong lòng Cố Mãng rối tun rối nùi, ăn đại vài miếng rồi buông chén đũa xuống, sau đó mặc áo khoác ra ngoài.

    Khương Xán vốn không rõ hành tung của anh, sau khi dọn dẹp nhà của sơ qua một chút thì cũng đi cho kịp chuyến xe buýt. Trên đường thì nhận cuộc gọi của Lâm Vũ Tinh, nghe cô ấy cào nhào cả một đường, cho đến khi xuống xe mà điện thoại vẫn chưa ngắt.

    "Chị nói em cũng quá tốt bụng rồi! Hôm nay là ngày gì? Là ngày em về nhà mẹ! Mà chồng em lại chơi trò mất tích sao? Rốt cuộc anh ta có để ý đến em không, có để ý đến cuộc hôn nhân này không vậy?"

    Khương Xán chỉ cười cười ngốc nghếch.

    Lâm Vũ Tinh là đàn chị cao hơn cô hai khóa, là người bạn thân nhất của cô thời học sinh, tính cách nhiệt tình xông xáo, Khương Xán thường nói nếu cô ấy sinh ra ở thời cổ đại thi nhất định là một nữ hiệp.

    Lúc này thì vị nữ hiệp này không thể nhẫn nhịn, bùng nổ như một khẩu đại bác: "Cái tên nghèo rớt mồng tơi như anh ta mà có thể cưới được em là nhờ phước đức của tổ tiên đó! Mà lại còn không biết trân trọng, đến việc về nhà mẹ mà cũng không đi cùng em, anh ta.."

    "Thôi được rồi!" Khương Xán ngại ngùng cất lời, "Là em không muốn anh ấy đi cùng em, hôm nay.. hôm nay em về nhà là để đòi tiền, có anh ta đi cùng em thì chẳng phải tất cả đều bị bại lộ hết sao!"

    Người ở đầu dâu bên kia trầm mặc một lúc, chỉ nghe thấy tiếng hơi thở nặng nề của Lâm Vũ Tinh.

    "Xán Xán, hạnh phúc cả đời này của em đều đã bị dính chặt vào trong rồi!"
     
  10. Số 17 may mắn

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 8: Về nhà lấy của hồi môn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nụ cười trên môi của Khương Xán đột nhiên ngưng lại, trong lòng thoáng lên có chút bi ai.

    Lâm Vũ Tinh nói không sai, hôn nhân là chuyện cả đời, mà cô lại gả đi một cách không suy nghĩ như vậy, ngay cả trong những tác phẩm kinh điển còn chưa từng nói như vậy nữa, vậy chẳng phải hạnh phúc cả đời của mình bị mắc kẹt vào trong rồi sao?

    Có điều..

    Khương Xán mím môi, khẽ cười nhẹ với chiếc điện thoại nói: "Nào có thảm đến như thế chứ? Thực ra em cần phải cảm ơn Cố Mãng, nếu không phải là anh ta cưới em thì em còn không lấy được ba mươi vạn hồi môn rồi đó!"

    Chỉ cần bệnh của mẹ tốt lên, chỉ cần em trai có thể học hành đàng hoàng, an tâm mà sống thì đây chính là hạnh phúc lớn nhất của cô.

    "Được rồi, không nói chuyện với chị nữa!" Khương Xán vội vã cúp điện thoại, "Hôm nay em về nhà lấy tiền, đợi em lấy được tiền rồi thì sẽ gọi lại cho chị thông báo tin mừng nhé!"

    Khương Xán cẩn thận cất điện thoại vào túi xách, không đi được bao lâu thì đã đến một con phố buôn bán sầm uất nhất ở Giang Châu. Cô đứng ở trên phố, nhìn sự đông đúc, náo nhiệt ở trên phố, đột nhiên cảm thấy giống như trải qua mấy đời người vậy.

    * * *

    "Dô, em gái về rồi à!" Giọng nói sắc bén của Khương Dao lộ ra sự châm chọc, từ trên cầu thang đi xuống, nghênh ngang kiêu ngạo thăm dò cô từ trên xuống dưới một lượt.

    Không biết những ngày vừa qua cô sống có tốt không?

    Vừa nghĩ đến người mà cô gả là một kẻ bần cùng nhà nghèo nát chỉ có bốn bức tường, là một tên côn đồ nổi tiến gần xa thì Khương Dao thầm mừng rỡ.

    Từ nhỏ đến lớn dường như là cái gì thì cô cũng không bì được với Khương Xán.

    Cho dù Khương Xán mặc bộ đồ cũ của mấy năm trước thì cũng có người khen cô xinh đẹp.

    Khương Xán tính tình dịu dàng, mọi người đều thích tiếp xúc gần gũi với cô.

    Đến thành tích học tập thì Khương Xán cũng là người luôn luôn dẫn đầu.

    Từ nhỏ Khương Dao đã xem Khương Xán như cái gai trong mắt, cho dù từ trong lòng của Khương Xán chưa từng có ý muốn hại cô ta, nhưng cô ta lại luôn nắm bắt tất cả cơ hội, dùng tất cả mọi cách để khiến cho Khương Xán xấu mặt.

    Lần gả thay này khiến cho Khương Dao như trút đi gánh nặng trong lòng, chỉ có điều cô ta còn chưa cảm thấy thỏa mãn, cô ta còn muốn nhìn thấy Khương Xán thảm hại hơn, buồn bã hơn nữa.

    "Em gái, cảm giác khi kết hôn có tốt không?" Khương Dao cố tỏ ra nhiệt tình nắm lấy tay cô, trong nụ cười ẩn chứa mấy phần tâm cơ, "Nghe nói hôn nhân của người đời trước đều là làm theo lệnh của cha mẹ, trước khi vào động phòng thì cả hai cũng chưa từng thấy.. hơ, cuộc kết hôn này của cô lại rất cổ điển à!"

    Khương Xán cười gượng vài tiếng rồi nhẹ nhàng rút tay ra.

    Đối vơi ngôi nhà này cô chẳng có thiện cảm gì mấy, chỉ muốn lấy tiền rồi mau chóng rời đi, rồi từ nay về sau sẽ không còn liên quan gì đến nhà họ Khương nữa.

    "Nghe nói em rể lúc trước vì ẩu đả đánh nhau nên từng vào tù mấy lần à?" Ánh mắt Khương Dao khinh miệt, ẩn giấu nụ cười, "Vậy bây giờ anh ta làm gì? Có nghề nghiệp chính đáng không? Nếu mà không có thì lấy gì mà nuôi cô vậy?"

    "Nếu như em rể thực sự không tìm được việc làm thì chị có thể giúp đỡ anh ta đó! Hơ, tôi giới thiệu cho anh ta mấy công việc tốt, ví dụ như là ra công trường chuyển gạch, tới bến tàu bốc vác hàng hóa gì đó, rất hợp với anh ta đúng chứ? Nếu không thì để anh ta đến công ty, vừa hay còn thiếu một bảo vệ giữ cửa, cứ để anh ta làm ở đây trước!"

    Khương Xán ngước mắt nhìn cô ta.

    Trong lòng Khương Dao thắt lại. Khương Xán trong ấn tượng của cô chẳng phải là một người nhẫn nhục chịu đựng, không đánh trả hay sao? Hôm nay trong ánh mắt này dường như có chút gì đó khác thường.

    Khương Xán hít thở sâu một hơi, nhìn chằm chằm Khương Dao, nhấn rõ ràng từng chữ: "Chồng tôi tuy rằng có chút khuyết điểm, nhưng không hề ảnh hưởng đến năng lực kiếm tiền nuôi gia đình của anh ấy. Đừng nói là anh ấy nuôi gia đình không vấn đề gì, cho dù anh ấy thật sự cần tìm việc làm thì cũng không đến nỗi phải đến cầu xin chị. Những công việc tốt mà chị nói vẫn là hãy giữ lại cho anh rể tương lai đi nhé!"

    "Cô.."

    Sắc mặt Khương Dao liền thay đổi, "Khương Xán, cô đang nói chuyện với ai vậy?"

    "Sao thế?" Khương Xán điềm tĩnh trả lời, "Vác gạch ở công trường, bốc hàng ở bến tàu, làm một con chó bảo vệ.. Nhưng công việc này chẳng phải chị cảm thấy không tệ sao? Chị kêu chồng tôi làm những việc này thì là giúp đỡ chúng tôi, còn tôi kêu chị giữ lại cho anh rể tương lai thì lại không xem là tình nghĩa chị em rồi?"

    Khương Dao vô cùng tức giận, cô còn chưa từng nhìn thấy cái miệng này của Khương Xán lại lợi hại như vậy.

    "Hơ, loại đàn ông đó thì cũng chỉ có cô xem như là bảo bối mà bảo vệ thôi!"

    Khương Dao đảo mắt, bĩu môi, quay lưng đi lên lầu, vừa đi vừa lạnh lùng ngâm nga: "Đừng tưởng rằng tôi không biết hôm nay cô về là muốn làm gì.. hơ, có đều ba không có ở nhà, cô đến cũng vô ích!"

    "Chị nói cái gì?"

    Trong tim của Khương Xán đập thình thịch, lập tức có một dự cảm không lành.
     
  11. Số 17 may mắn

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 9: Hồi môn mất rồi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tôi nói, ba không có ở nhà!" Khương Dao nhếch môi đắc ý, "Ba sớm thì đã quên mất rằng hôm nay cô về nhà rồi! Cũng đúng, cô gả cho loại người đó mà còn muốn kêu ba làm cho cô một bữa tiệc về nhà sao? Hơ, còn chưa đủ mất mặt à!"

    "Tôi không cần tiệc về nhà gì cả!"

    Khương Xán mạnh dạn bước lên, chặn ở trước mặt Khương Dao, "Tôi cần hồi môn của tôi!"

    "Hồi môn?"

    Khương Dao nhướn mày nhìn cô, khóe môi nhếch lên lộ ra nụ cười thâm độc, "Hồi môn gì chứ? Trước giờ tôi chưa từng nghe nói đến!"

    Khương Xán ngây ra, tim đập thình thịch rất mạnh.

    Trong khoảnh khắc đó thì tất cả uất ức, không cam tâm và nỗi đau khổ hận thù đều ập đến. Cô biết xuất thân của mình không cao quý, từ khi bắt đầu đến với thế giới này thì đã bị mang tiếng là con gái riêng. Nhưng mà xuất thân đâu phải là do cô chọn lựa, mấy năm nay cho dù sống trong cuộc sống khó khăn tăm tối thì cô cũng cố gắng hướng về phía mặt trời.

    Tin rằng không có bất kỳ cô gái bình thường nào sẽ đồng ý với yêu cầu gả thay hoang đường thế này đâu.

    Cô chỉ là muốn cứu mẹ mình thôi mà.

    Tại sao đến một chút hi vọng nhỏ nhoi cũng đều bị bọn họ cướp đoạt!

    Khương Dao lạnh lùng nói một câu rồi quay người định đin lên lầu thì bị Khương Xán kéo lại.

    "Chị đừng có đi, nói chuyện cho rõi ràng đi!"

    "Nói rõ ràng cái gì?" Khương Dao tàn nhẫn cấu vào cánh tay của cô một cái rõ đau.

    Khương Xán đau đớn liền vội lùi về phía sau, phía sau đầu đụng mạnh vào tường, bên tai vang lên tiếng ù ù.

    Cô ngước mắt, nhìn thấy nụ cười của Khương Dao ngày càng lạnh lùng hơn: "Khương Xán, cô đã là đứa con gái đã gả đi rồi, là một bát nước bẩn tạt vào vùng quê nghèo đó! Sau này đừng có nghĩ sẽ dính líu đến nhà họ Khương nữa!"

    "Nhưng mà.. chính miệng ba đã đồng ý với tôi đó!" Khương Xán nghiến răng, "Chỉ cần tôi thay chị gả qua đó thì sẽ cho tôi một khoản hồi môn hậu hĩnh, có thể giúp mẹ tôi.."

    "Có thể để mẹ cô nằm ở phòng bệnh tốt, dùng thuốc tốt đúng không?" Khương Dao cười lên ha ha, "Em gái ngốc nghếch của tôi ơi, cô có còn nhớ năm đó vì sao ba lại đuổi cô và mẹ cô ra khỏi nhà không?"

    Khương Xán lặng lẽ không lên tiếng, một sự lạnh giá len vào tim cô.

    "Còn không phải là do người mẹ không đứng đắn kia của cô, không biết từ đâu mà mang thai một đôi nghiệt chủng, chọc cho ba nổi trận lôi đình!"

    "Khương Xán, tiện nhân thì phải xuống địa ngục! Cô cho rằng ba sẽ cứu bà ta sao? Hơ, ba còn mong bà ta chết quách ở bên ngoài cho rồi đi đó!"

    "Không phải.." Khóe mắt Khương Xán ửng đỏ, cố gắng ngấm ngầm chịu đựng, nhưng nước mắt lại cứ không kiềm được mà rơi xuống.

    "Mẹ tôi không phải là loại người đó, bà là bị người ta hãm hại.."

    "Ý của cô là bị mẹ tôi hãm hại sao?"

    Giọng nói của Khương Dao to hơn, trừng mắt hung dữ nhìn cô.

    Ánh mắt của Khương Xán lạnh lùng, cô nhớ mẹ cô đã từng nói với cô, người nào mà càng chột dạ thì càng khó ngụy trang.

    "Tôi không có nói như vậy." Cô gạt đi nước mắt, điềm tĩnh nói, "Thực ra chuyện của người đời trước rốt cuộc là như thế nào thì chị và tôi đều không biết rõ sự tình. Cho nên xin chị sau này chú ý ngôn từ, nếu như lại dám không tôn trọng mẹ tôi thì tôi sẽ không tha cho chị đâu!"

    "Hơ, vậy cô cũng phải có bản lĩnh đó thì mới được!"

    Khương Dao cười lạnh lùng vài tiếng, cố ý vén tóc ra phía sau, lộ ra sợi dây chuyền kim cương mới mua.

    "Thế nào, đẹp không?" Cô nhìn Khương Xán khiêu khích, "Sợi dây chuyền này là tôi mới mua đó, còn không hề rẻ, ba mươi vạn đó!"

    Khương Xán ngây ra.

    Khương Dao độc ác tàn nhẫn nhấn mạnh từng từ từng chữ, "Chính là dùng số tiền hồi môn của cô mua đó!"

    "Chị.."

    "Nói với cô sự thật nhé, trước giờ ba chưa từng muốn cho cô của hồi môn gì đó! Để cô làm thế thân của tôi thì đã là cho cô mặt mũi rồi! Khương Xán, cô đừng có được nể mặt mà không cần!"

    Khương Xán cắn chặt khóe môi, cả rười run rẩy nhưng lại không làm gì được.

    Cô nhìn nụ cười đắc ý của Khương Dao, sau đó người giúp việc rất khách sao "mời" cô ra ngoài. Cô hồn bay phách lạc đi ra sân, bầu trời xám xịt một vùng, trong không khí thoang thoảng mùi ẩm ướt.

    Thời tiết mùa này nói thay đổi là thay đổi, mưa lớn tới quá bất ngờ khiến cô trở tay không kịp.

    Khương Xán chỉ đành đi nhanh hơn, đi về hướng trạm xe buýt.

    "Tam thiếu gia, cô Khương đã đi ra ngoài rồi."

    "Ừ." Cố Mãng tháo găng tay ra, tùy ý vứt sang một bên, tháo từng lớp từng lớp vải gạt quấn trên tay ra, "Cô ấy thế nào?"

    "Trông có vẻ.. không tốt lắm."

    Người đàn ông nhíu chặt mày.

    "Sắc mặt của cô Khương không tốt, đoán là ở nhà mẹ đã chịu uất ức. Tôi nghe ngóng được một chút, người giúp việc nhà họ Khương nói cô ấy không lấy được của hồi môn, còn bị chị của cô ấy sĩ nhục một trận."

    Cố Mãng nắm chặt nắm đấm, ánh mắt hiện lên sự lạnh lùng.

    "Của hồi môn của cô ấy có bao nhiêu?"

    "Hình như là ba mươi vạn tệ."

    "Mảnh đất mà nhà họ Khương đấu thầu đáng bao nhiêu tiền?"

    "Mười tỷ."

    "Rất tốt." Cố Mãng cười lạnh lùng, "Hãy dùng mảnh đất này khiến cho mấy người không có đầu óc nhà họ Khương đều thức tỉnh đi!"
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...