Sở Cửu Ca phát hiện một vệt sáng đen hướng Dung Uyên bắn đến, đó là một con rắn độc nhỏ như sợi tóc.
Loại này Sở Cửu Ca từ trong truyền thừa của Tiên Y có thể biết được, đây là lợi khí thích hợp đánh lén nhất, là đồ chơi cực kỳ âm độc.
Dù là cường giả cường đại ra sao, bị con rắn độc này thương đến, thực lực sẽ yếu đi nhanh chóng.
Dù cho hung thú đó đã bị trọng thương, một khi thực lực Dung Uyên yếu đi, liền sẽ chịu sự phản kích của hung thú, thậm chí mất mạng trong tay hung thú.
Đến lúc đó mọi người đều sẽ cho rằng thực lực Dung Uyên không bằng nên bị hung thú giết, tuyệt đối không ai cho rằng hắn bị người ám toán cho nên mới thất thủ, một đòn này thực là làm không chút tiếng động.
Mộc Luyện thực là một gia hỏa vô cùng giảo hoạt.
"Viu!" Sở Cửu Ca dồn vào phần lớn linh hồn lực và linh lực, kéo cung bắn ra mũi Huyết Tiễn trong tay.
Muốn cản lại con rắn độc đó, tuyệt đối không để nó tiếp cận Dung Uyên.
Huyết Tiễn xuyên phá hư không, trúng vào con rắn độc nguy hiểm đó.
"Phụt!" Hai tà vật va chạm, đương nhiên vật mạnh hơn sẽ thắng, yếu hơn biến mất.
Phía yếu hơn là con rắn đen đó.
Mộc Luyện khẽ nhíu mày, cảm thấy bản thân và thứ thả ra ngoài kia mất đi liên hệ, hắn chú ý đến Sở Cửu Ca.
Sở Cửu Ca cực bình tĩnh đối mắt với hắn, thuận tiện thi triển đồng thuật ở khoảng cách xa.
Tuy không cách nào thương đến hắn ta, nhưng lại có thể khẽ cảnh cáo Mộc Luyện.
Mộc Luyện khẽ ngẩn ra, là cô ấy!
Là cô ấy phát hiện rồi, hơn nữa còn phá hỏng đi hành động của hắn.
Mộc Luyện cũng biết Sở Cửu Ca có chút cổ quái, nhưng hắn tuyệt đối không muốn từ bỏ cơ hội đánh lén Dung Uyên này.
Hắn cảm thấy sự tồn tại của Dung Uyên đối với hắn mà nói tuyệt đối là một sự nguy hiểm.
Lần này, hắn cùng lúc thả ra ba con rắn!
Hắn không tin tiểu nha đầu này có bản lĩnh ngăn cản, ánh mắt Sở Cửu Ca trầm đi.
Trên mặt cô lộ ra vẻ ngưng trọng, chuẩn bị khiêu chiến cực hạn bản thân.
Đôi mắt ngưng thần, tinh thần tập trung, linh hồn lực và linh lực ngưng tụ.
Mộc Luyện rất ngạo mạn, thực cho rằng bản thân đã đắc thủ rồi.
Sở Cửu Ca lúc này nắm bắt cơ hội, một mũi tên bắn ra, tốc độ, góc độ đều phi thường chuẩn, nếu không một mũi tên là không cách nào giải quyết ba con.
"Phụt!" Theo một tiếng vang lên, tiếp theo liền là hai tiếng!
Mộc Luyện lần đầu ra tay, Dung Uyên liền chú ý đến rồi.
Đương nhiên hắn cũng biết dự tính của Cửu nhi nhà hắn, cho nên phi thường yên tâm đi đối phó hung thú.
Sau đó, gia hỏa đó không chỉ ra tay lần hai, ngược lại đưa ra đề tài khó cho Cửu nhi, nhưng Cửu nhi làm được rồi.
Khóe miệng Dung Uyên lộ nụ cười nhạt, hắn đây là được Cửu nhi che chở đó!
Mặt Mộc Luyện phút chốc cương cứng, mũi tên như vậy rốt cuộc là làm sao bắn ra, sủng vật nhỏ của hắn, toàn bộ đều bị hủy rồi.
Nên biết thứ hắn thả ra, linh khí thông thường căn bản không thể thương đến chúng, kết quả tiểu nha đầu này chỉ là bắn ra một mũi tên liền làm được.
"Ầm!" Một tiếng vang lớn truyền ra.
Dung Uyên lúc này cũng bạo phát ra lực lượng thập phần dọa người, xương cốt toàn thân hung thú đều bị chấn nát.
Cho dù là thế, nó vẫn ngoan cường vùng vẫy.
Đôi mắt tử thủy tinh của Dung Uyên lóe qua hàn quang, uy áp vô cùng khủng bố dường như muốn đem linh hồn nó nghiền nát.
Hung thú không cam tâm biến mất, đối kháng với hắn, Sở Cửu Ca khẩn trương nắm chặt tay.
Người khác không dám nhìn gương mặt của vị công tử cường đại đó, nhưng Sở Cửu Ca lại nhìn rõ ràng sắc mặt Dung Uyên trắng bệch.
Bản thân hắn có một vấn đề nan giải, lại phải đối phó với thứ đồ chơi này, cô cảm thấy cực hạn của hắn đến rồi, tiếp tục thì khó tránh Bất tử ma độc lại làm loạn.
Thế nhưng, bây giờ không thể dừng tay, không thể cho con hung thú đó có cơ hội phản kích.
Lúc này Thánh lệnh phát huy tác dụng rồi.
Nó mở ra thông đạo thánh địa bí cảnh, đem hung thú đó trói lại sau đó kéo vào trong bí cảnh, tiếp tục chấn áp, phong ấn.
Khi thông đạo đó triệt để đóng lại, người của cả thánh địa thở nhẹ ra một hơi, nguy cơ lần này cuối cùng đã được giải quyết.
Thánh lệnh vẫn trôi nổi trên không trung, ánh mắt Mộc Luyện khẽ lóe, đột nhiên phóng qua.
"Thánh lệnh! Mộc Luyện tốc độ phản ứng nhanh như vậy." Hạ Hầu gia chủ kinh hô, phút chốc xông qua đó.
Mấy vị gia chủ còn lại cũng phản ứng lại rồi.
Nên biết Thánh lệnh là vật cực kỳ quan trọng của thánh địa, nếu chúng có được Thánh lệnh, vị trí ở thánh địa liền không như xưa nữa.
Sắc mặt các vị thủ tịch trưởng lão có chút không tốt, trước đó thời điểm chiến đấu với hung thú, những gia hỏa này từng người chạy nhanh hơn gì.
Nay nguy cơ được giải trừ, chúng lại một lòng muốn tranh đoạt Thánh lệnh.
Mộc Luyện là người đầu tiên phản ứng lại, cho nên tiếp cận Thánh lệnh nhanh nhất, muốn đắc thủ rồi, trên mặt hắn lộ ra vẻ vui mừng.
Một đôi tay trắng dài như sứ nhưng so với hắn càng nhanh, đem khối Thánh lệnh đó cầm trong tay.
"Ngươi.." Con ngỗng sắp vào tay lại bay mất, Mộc Luyện cực phẫn nộ, thậm chí muốn đi tranh Thánh lệnh.
Ở trước lợi ích, đủ để chúng mất đi lý trí, quên mất người nam tử áo trắng phong hoa tuyệt đại trước mắt này trước đó có bao nhiêu bưu hãn.
"Đồ hỗn trướng, ngươi muốn làm gì?" Còn chưa đợi Mộc Luyện động thủ, hắn liền bị thủ tịch trưởng lão bạo nộ ngăn cản rồi.
"Dung Uyên công tử là ân nhân của thánh địa ta, vừa rồi còn giúp chúng ta đánh bại hung thú, cứu lấy cả thánh địa, ngươi liền như vậy đối đãi ân nhân sao? Thực khiến thánh địa ta mất mặt." Thủ tịch đại trưởng lão răn dạy nói.
Mộc Luyện cực kỳ thành khẩn xin lỗi nói: "Thánh lệnh đối với thánh địa chúng ta quan hệ trọng đại, vừa rồi ta quá khẩn trương Thánh lệnh rồi, cho nên có chút thất thố, là ta làm không đúng! Mong Dung Uyên công tử đừng tức giận, nhưng Thánh lệnh thuộc về thánh địa chúng ta, vẫn mong Dung Uyên công tử giao cho chúng ta."
Vị công tử thần bí này dù cường đại ra sao, cũng không phải người thánh địa họ, không có tư cách có được Thánh lệnh.
Các vị thủ tịch trưởng lão sợ Dung Uyên tức giận, mà Dung Uyên lại nhàn nhạt nói: "Ngươi nói không sai, khối lệnh bài này là nên giao cho người của thánh địa."
Thân ảnh màu trắng lóe lên, phóng về phía trước, khóe miệng hắn giương lên, "Nhưng đem khối lệnh bài này giao cho ai trong thánh địa, đương nhiên do bản tôn quyết định."
Hắn muốn đem Thánh lệnh cho ai? Mọi người ngẩn ra.
Chỉ thấy vị công tử áo trắng thần bí đứng trước mặt Sở Cửu Ca, nắm lấy tay Sở Cửu Ca, đem lệnh bài đặt vào trong tay Sở Cửu Ca.
"Ân! Giao cho Cửu nhi là tốt rồi." Hắn dịu dàng cười nói.
Những người thánh địa ở xung quanh chỉ cảm thấy khó tin, thế mà lại là Sở Cửu Ca.
"Không được!" Mộc Luyện là người đầu tiên mở miệng.
Nam Cung Hi nói: "Mộc thúc, tại sao không được? Cửu Ca là đệ tử mẫu thân ta, là người Nam Cung gia ta, nếu Dung Uyên công tử nói giao cho Cửu Ca, vậy thì là của Cửu Ca."
"Chỉ là một tiểu nha đầu mà thôi, cô ta căn bản không có cách bảo vệ tốt Thánh lệnh!"
"Đó không phải là vẫn còn người của Nam Cung gia sao? Mộc thúc thân là gia chủ Nam Cung gia, nên đối Nam Cung gia chúng ta có lòng tin."
Dung Uyên nhìn mọi người nói: "Thánh lệnh là ta lấy được, ta muốn cho ai, bất kỳ người nào cũng không có tư cách phát biểu ý kiến. Nếu thực sự có người có ý kiến, ta không ngại đem hắn tiễn vào bí cảnh để hắn bồi hung thú, dù sao nó còn chưa triệt để chết đi."