Cổ Đại [Dịch] Nghịch Thiên Thần Y Phi - Phụng Tử

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi gia đình của tôi, 17 Tháng tư 2021.

  1. gia đình của tôi

    Bài viết:
    149
    Chương 310: Báo thù cho cô

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ông nói: "Nhị Lượng, Nhất Nặc, hai người các con vẫn lưu lại bảo vệ cho tiểu Cửu."

    "Vâng, Cửu thúc!" Họ đáp.

    Tranh Hoàng chủ động đầu hàng, dâng lên toàn bộ quyền lợi và thế lực, kế đến, liền chính là Hoàng Linh Quốc.

    Số binh sĩ trước đó chết đều đã được phục sinh, hơn nữa còn vì Xích Linh Quốc sử dụng, đây tuyệt đối là việc mà chúng không thể nào tưởng tượng ra được.

    "Sao có thể? Sao có thể như vậy? Ta không tin, ta không tin." Hoàng đế Hoàng Linh Quốc chiến bại thì vẻ mặt không còn chút máu.

    Tử Hoàng lúc này đã trốn về hoàng thành của mình, không đến cứu viện cho chúng nữa, ông đã không có biện pháp phản kháng Xích Linh Quốc nữa rồi.

    Xích Linh Quốc một trận nổi danh, danh tiếng Xích Kiêu vang xa, một hơi lấy được ba quốc gia, Tranh Linh Quốc, Hoàng Linh Quốc và Lục Linh Quốc.

    Sở Cửu Ca và Dung Uyên tu dưỡng ở Cửu Uyên Phong, mỗi ngày Tam Tiền đều sẽ đưa đến tin tức bên phía chiến trường, đều là tình báo thắng trận.

    Nay các quốc gia dưới sự cường thế của Xích Linh Quốc, đều trở thành con cọp giấy rồi.

    "Tử Hoàng vẫn đang trốn trong hoàng thành không chút động tĩnh gì, gia hỏa Xích Liên Thương cũng ẩn nấp luôn, không còn thấy tung tích nữa, đợi khi công đánh Tử Linh Quốc, ta đã nghỉ ngơi đủ rồi, có thể đi đến tiền tuyến giúp đỡ! Chàng không được phép lại nhốt ta ở đây đó!" Sở Cửu Ca nói với Dung Uyên.

    "Được! Lần này nghe theo nàng."

    Thanh Linh Quốc và Lam Linh Quốc được xem là có chút khó đối phó, Xích Kiêu và Cửu Thương Khung phải tốn không ít công phu.

    "Những tên phản đồ các ngươi! Vừa bị bắt liền chuyển hướng, đối phó lại tụi ta." Trong số đại quân Xích Linh Quốc có không ít người là người của Thanh Linh Quốc và Lam Linh Quốc, nhìn thấy chúng Lam Hoàng rất là phẫn nộ!

    "Kiêu Hoàng là Đế Vương xứng đáng để chúng tôi đi theo, Bệ hạ, ngươi vẫn là nhận thua đi!" Đối mặt với cơn phẫn nộ của hai đại Hoàng đế, bọn họ rất là ung dung.

    "Đáng chết! Xích Kiêu ngươi rốt cuộc cho họ uống phải bùa mê thuốc lú gì rồi!" Thanh Hoàng và Lam Hoàng phẫn nộ không thôi.

    "Sao ngươi không nói là do các ngươi không được lòng dân chứ!" Xích Kiêu đáp.

    Việc xảy ra trước đó, không ai rõ cụ thể là thế nào.

    Một bức tranh liền có uy lực như vậy, địch thực khiến cho người ta không thể nào tin nổi, những điều này chỉ cần người của họ biết là được, kẻ địch không cần thiết được biết.

    Xích Kiêu lạnh giọng nói: "Đầu hàng, không giết! Cố chấp chống đối, giết không tha!"

    Xích Linh Quốc công đánh liên quân hai nước Thanh Linh Quốc và Lam Linh Quốc, nhưng mà hiển nhiên thực lực chênh lệch quá lớn, Thanh Linh Quốc và Lam Linh Quốc đã không thể chống đỡ nổi nữa rồi.

    Bọn chúng cực kỳ phẫn nộ, "Lúc trước muốn chúng ta đối phó Xích Linh Quốc là gia hỏa Tử Hoàng đó, nếu không chúng ta sao phải làm việc không có lợi cho mình mà đi đối phó Xích Linh Quốc! Bây giờ Xích Linh Quốc giết đến rồi, ông ta vậy mà lại trốn biệt tăm, đáng ghét!"

    "Hỗn đản, lúc trước chúng ta đáng lẽ không nên nghe theo ông ta." Bây giờ cho dù hai ông có hối hận đến thúi ruột cũng không còn tác dụng gì nữa.

    Cửu Thương Khung nói: "Kiêu huynh, Lam Hoàng giao cho ta xử lý, Thanh Hoàng huynh đi thu thập."

    Xích Kiêu nói: "Được!"

    Lam Hoàng bởi vì sự xuất hiện của Cửu Thương Khung, cảm thấy cực kỳ áp lực, ông nói: "Nhất quốc chi quân ta, chẳng lẽ lại sợ ngươi!"

    "Ta nói cho ngươi biết, ngươi không phải nhìn trúng nữ nhân Sở Tuyền Nguyệt đó sao? Còn đính hôn với cô ta, ngươi chẳng lẽ không biết cô ta là nữ nhân từng bị kẻ khác chơi đùa qua sao? Thực nực cười, lúc trước.."

    "Phụt!" Lam Hoàng khẳng định bản thân không phải là đối thủ của Cửu Thương Khung, nhưng do không cam lòng, nên tính chiếm chút tiện nghi trong lời nói.

    Đáng tiếc lời của ông ta vẫn chưa nói xong, trực tiếp bị Cửu Thương Khung trọng thương rồi.

    Ông lạnh giọng nói: "Nếu ngươi đã muốn được đầu thai sớm như vậy, vậy thì ta thành toàn cho ngươi!"

    "Aaaaaaaa!" Một trận kêu thảm phát ra từ miệng Lam Hoàng.

    Cửu Thương Khung đang bận thu thập Lam Hoàng, trước đó tiểu Cửu đã cho ông ta chút bài học, nhưng vẫn chưa đủ, vậy thì lần này ngay tại trên chiến trường, ông trực tiếp trảm sát ông ta là được.

    "Phụt phụt phụt!" Lam hoàng toàn thân là máu ngã trên mặt đất.

    "Tha.. tha cho ta.." Lam Hoàng sợ hãi nói.

    "Ngươi ngày trước ám toán Tuyền Nguyệt, cũng nên trả giá rồi! Chết đi!"

    "Ngươi.. ngươi chính là người đêm đó bắt cóc ta, là ngươi.." Lam Hoàng mắt như muốn nổ tung, cuối cùng chết trên chiến trường cô quạnh đó.

    "Thương Khung!" Sở Tuyền Nguyệt vẫn luôn chinh chiến bên cạnh Cửu Thương Khung.

    Nhìn ông cực kỳ thẳng tay giải quyết người ngày trước ám toán cô, báo thù cho cô, lòng cô quả thật rất chấn kinh.

    Cửu Thương Khung nói: "Sau này ta sẽ dốc hết sức lực, bảo vệ nàng, bảo vệ tiểu Cửu! Sẽ không để cho bất cứ tiểu nhân nào có cơ hội làm tổn thương đến các nàng."

    "Ưm!" Sở Tuyền Nguyệt xông qua ôm lấy ông, cho dù trên người ông nhiễm đầy máu của kẻ địch, thì một chút cũng không có chê bai ông.

    "Khục khục khục! Hai người các ngươi thật là, ức hiếp thê tử ta không ở bên người! Kích thích ta!" Xích Kiêu nhìn hai người ôm tại một chỗ, nhịn không được mà ngưỡng mộ đố kỵ!

    Thê tử của ông, mẫu thân của tiểu tử đó, nhất định sẽ có một ngày để cho nàng trở về bên cạnh ông, không ai có thể ngăn cản ông!

    Để cho những người kia biết, ông là xứng với nàng.

    "Ôm áp đủ rồi, vậy chúng ta nên tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, dẫn binh giết qua Tử Linh Quốc!" Xích Kiêu nói.

    "Được!" Cửu Thương Khung khẽ gật đầu.

    Sở Cửu Ca cũng nhận được tin, cô nói: "Kiêu thúc và Cửu thúc đã trên đường đến Tử Linh Quốc rồi, chúng ta cũng qua đó nhanh thôi! Tử Hoàng và Xích Liên Thương sẽ không ngồi yên chịu chết như vậy đâu."

    "Ừm!" Dung Uyên gật đầu.

    "Không được! Tuyệt đối không được! Đây hoàn toàn không phải là người của ta, không giống với những sĩ binh Tranh Linh Quốc, ngươi để cho chúng sử dụng độc đó, ta không cho phép!" Lúc này tại Tử Linh Quốc, Tử Hoàng và Xích Liên Thương ý kiến bất hòa nhau.

    Xích Liên Thương nói: "Bệ hạ! Ngươi nếu không làm như vậy! Ngươi cũng phải vong quốc rồi, tên nam nhân Cửu Thương Khung đó đem Lam Hoàng tàn nhẫn giết chết rồi, ngươi cảm thấy ông ta sẽ tha cho ngươi."

    "Ta mà sợ hắn! Tử Linh Quốc ta cao thủ nhiều"

    "Cao thủ của Xích Linh Quốc cũng không ít, còn có sự che chở của Hội đấu giá Cửu Thiên, ngươi cho rằng ngươi thật sự có thể đối phó chúng sao?"

    Cuối cùng Tử Hoàng thỏa hiệp rồi, ông nói: "Chỉ được dùng một bộ phận, ta không muốn lính của ta toàn bộ đều xong đời."

    "Cũng chỉ có thể dùng trên một bộ phận người, bởi vì độc của ta cũng dư không nhiều rồi! Vốn cho là dùng trên đám người Tranh Linh Quốc liền có thể diệt đi Xích Linh Quốc, không ngờ xuất hiện tình trạng như vậy." Xích Liên Thương âm trầm nói.

    "Tình huống hôm trước, rốt cuộc là như thế nào?" Tử Hoàng nghĩ đến tình huống lần đó liền có chút sợ hãi, nếu như đến thêm lần nữa, ông ta có lẽ cũng xong đời rồi.

    "Ta cho rằng bên Xích Linh Quốc nhất định có thêm một loại linh khí thôi miên rất mạnh, khiến cho con người ta xuất hiện ảo giác, thôi miên rất nhiều người, cuối cùng còn đem người thu phục rồi, đó chắc chắn là một thứ không đơn giản! Nhưng mà khi chúng đối phó với thất quốc không hề sử dụng đến, nếu không cũng sẽ không lãng phí nhiều thời gian đến vậy, thứ đó nghịch thiên đến vậy, có lẽ cũng chỉ có thể dùng một lần mà thôi, Tử Hoàng ngươi không cần sợ đến thế, dốc hết toàn lực đi đối phó với kẻ địch của ngươi là được." Xích Liên Thương nói.

    "Trẫm liều với chúng! Ta mới là Đế Vương mạnh nhất trong thất quốc, Xích Kiêu của Xích Linh Quốc lại là thứ gì? Tên Cửu Thương Khung đó lại là thứ gì? Bọn chúng định sẵn trở thành thủ hạ bại tướng dưới tay ta rồi, thất quốc sẽ là của ta, ha ha ha!" Tử Hoàng cười một cách điên cuồng.
     
    Phuongphuong57500LieuDuong thích bài này.
  2. gia đình của tôi

    Bài viết:
    149
    Chương 311: Bấp bênh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trận giao chiến đầu tiên với Tử Linh Quốc, là ngay biên cảnh của Tử Linh Quốc.

    Xích Linh Quốc có ưu thế tuyệt đối, đương nhiên không thể thua cho Tử Linh Quốc, nhưng trận thắng này, hình như cũng quá đơn giản đi.

    Đại quân vẫn tiếp tục tiến về phía trước, và Sở Cửu Ca cũng qua đây hội hợp với mọi người.

    Cửu Thương Khung nói: "Tiểu Cửu, con đến rồi!"

    "Trận cuối cùng Xích Liên Thương nhất định sẽ ra tay, công phá hoàng thành Tử Linh Quốc, muốn bắt lấy Tử Hoàng thì nhất định không được để cho Xích Liên Thương trốn khỏi Hoàng thành, con nhất định phải đến! Xích Liên Thương nhất định biết được tung tích hộp bất tử của đệ tam tộc." Sở Cửu Ca nói với Cửu Thương khung.

    Tình trạng của Dung Uyên quá nguy hiểm, thực lực của kẻ địch quá mạnh, năng lực của cô vẫn còn quá yếu, cô nhất định phải nhanh chút mạnh lên!

    Cửu Thương Khung nói: "Được! Lần này, tuyệt đối không thể để cho ông ta chạy thoát. Thứ ông ta thiếu đệ cửu tộc ta, cũng nên trả lại rồi."

    Đại quân Xích Linh Quốc thẳng tiến vào Tử Linh Quốc rất thuận lợi, cho đến khi đến gần sơn mạch gần quốc đô Tử Linh Quốc, Sở Cửu Ca cảm nhận được trong núi mai phục không ít người.

    Sở Cửu Ca mở miệng: "Mọi người giảm tốc độ tiến về phía trước, nhất định phải cẩn thận."

    "Vâng!"

    "Lấy địa đồ của dãy sơn mạch này cho ta."

    "Ở đây!" Nhất Nặc đem địa đồ đưa lên.

    Sở Cửu Ca cầm lấy địa đồ của dãy sơn mạch này, đem những nơi tương đối có thể ẩn nấp người đánh lên kí hiệu, cho dù là nơi khó mà làm người khác phát hiện vẫn bị Sở Cửu Ca phát hiện rồi.

    Đội quân mai phục của Tử Linh Quốc e là cũng không biết, việc mai phục của chúng dưới sự quan sát của Bất tử sinh mệnh chi đồng, chẳng đáng một đồng.

    Nhị Lượng trợn tròn mắt nói: "Tiểu Cửu muội lợi hại quá! Muội.. muội làm sao phát hiện được vậy? Chẳng lẽ muội tranh thủ lúc ta không chú ý, đã lén lút đến ngọn núi đó thám thính hết rồi."

    Nhất Nặc ngược lại rất điềm tĩnh, hắn nói với Nhị Lượng: "Huynh câm miệng đi! Ta cần phải đi thương lượng cách bố trí binh lực với Cửu thúc, có được phần địa đồ này, muốn xông phá mai phục của chúng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, nhưng mà vẫn không được lơi là cảnh giác."

    "Đúng! Đúng là không thể lơi là cảnh giác, bọn chúng còn chuẩn bị một tốp người giống lần trước. Lần trước là hy sinh người của nước khác, lần này Tử Hoàng vì để giữ được Hoàng thành, ngay đến sĩ binh của ông ta cũng hy sinh luôn rồi." Sắc mặt Sở Cửu Ca trầm xuống.

    "Bọn chúng đều mai phục ở những nơi rất quan trọng, Cửu thúc và Kiêu thúc đến lúc đó tránh khỏi những điểm này công đánh những điểm khác." Sở Cửu Ca nói với Cửu Thương Khung.

    "Tránh khỏi cũng không phải là biện pháp đâu?" Xích Kiêu nói.

    "Những người này, con sẽ đích thân dẫn Xích Linh Quân đi thu thập, con cũng đã đoán được Tử Hoàng sẽ làm đến mức này, lúc ở Thái Vân Tông con đã chuẩn bị sẵn vài thứ!" Sở Cửu Ca nói.

    "Tiểu Cửu đích thân tham chiến, con phải cẩn thận!" Cửu Thương Khung có chút lo lắng nói.

    "Có cần ta cho con mượn đội quân giáp bạc, thực lực của họ rất mạnh." Xích Kiêu nói.

    "Chỉ cần có biện pháp đối phó với chúng, vậy thì những người đó không hề khó đối phó, đội quân giáp bạc vẫn là giữ lại dùng vào thời khắc mấu chốt. Con sẽ thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, mọi người hãy yên tâm đi!"

    Mỗi một người cũng có nhiệm vụ của riêng mình, Sở Cửu Ca triệu tập Xích Linh Quân, vũ khí của họ toàn bộ đều được đổi thành cái khác rồi.

    Mỗi loại vũ khí đều đã được ngâm qua một loại dược, loại dược này có thể khiến cho độc của Xích Liên Thương vô hiệu, hơn nữa còn khiến cho đối phương lâm vào trạng thái tê liệt, không cách nào phản kích kẻ địch.

    Sở Cửu Ca nói: "Các ngươi chỉ cần nhớ một việc, đó chính là đối phó chúng, chúng ta tuyệt đối không phải là cứng chọi cứng, vô luận là lúc nào, các ngươi chỉ việc nghe theo chỉ huy của ta mà hạ thủ."

    "Vâng! Chủ tử!"

    "Vậy đi thôi!" Sở Cửu Ca dẫn theo Xích Linh Quân, thực ra lại là tốp quân xuất phát sớm nhất.

    "Cửu huynh, Cửu Ca đã xuất phát rồi, chúng ta cũng hành động thôi! Sớm chút giết đến Hoàng thành Tử Linh Quốc, giải quyết đi Tử Hoàng, sớm chút kết thúc trận hỗn chiến thất quốc này." Xích Kiêu nói.

    Chiến tranh kéo dài càng lâu, vậy sẽ khiến cho bách tính phải lâm vào trong khủng hoảng càng lâu.

    Điều này đều không có lợi đối với tất cả bách tính của thất quốc, họ cần có một mảnh thiên địa yên ổn để mà sinh sống.

    Cửu Thương Khung đáp: "Ừm! Đúng là cần phải kết thúc nhanh chút."

    Tử Hoàng nhất định phải diệt trừ sớm chút, hộp bất tử của Bất tử cửu tộc cũng phải lập tức tìm thấy.

    Sở Cửu Ca dẫn theo Xích Linh Quân, không chút tăm hơi tiếp cận gần đến đội quân đó.

    Cô dùng Bất tử sinh mệnh chi đồng quan sát, cô có thể phát hiện từng hành động cử chỉ của đội quân đó, mà chúng lại không hề phát giác ra sự tồn tại của Sở Cửu Ca.

    Cây cối rậm rạp nơi này có thể yểm hộ cho chúng, thì cũng có thể yểm hộ thân ảnh của Sở Cửu Ca.

    Sở Cửu Ca nói: "Nhị Lượng, Nhất Nặc, ba người chúng ta trước động thủ, làm kinh động đến chúng, khiến cho chúng triệt để lộ ra, sau đó Xích Linh Quân từ bốn phương tám hướng tranh thủ lúc hỗn loạn đánh lén chúng."

    "Chủ tử, vậy có phải nguy hiểm quá không?"

    "Ta đánh lén chúng, có những cây cối này che chắn, chúng muốn tìm ra ta là không thể nào! Còn về tên ngốc và Nhất Nặc, với thực lực của họ cũng không phải là vấn đề! Các ngươi chuẩn bị động thủ là được rồi."

    Thân ảnh màu đỏ biến mất trước mắt của họ, từng người trong Xích Linh Quân đều trợn tròn mắt nhìn về phía trước, không thấy chủ tử đâu nữa.

    Chớp mắt công phu, Nhị Lượng và Nhất Nặc cũng biến mất ở trước mắt họ.

    Sở Cửu Ca ẩn núp trong tối, đã thuận lợi tiếp cận đội quân đó.

    Cô mai phục một cách cẩn thận, đợi đến khi sự phòng bị của chúng thấp nhất, Sở Cửu Ca phát động công kích đến bọn chúng.

    "Viu viu viu!" Vô số đạo âm thanh phá không truyền đến, từng cây độc châm không sai lệch đâm vào điểm yếu hại của chúng.

    "Binh binh binh!" Đồng bọn ngã xuống, khiến cho những tên đó phát hiện ra động tĩnh, từng người xuất động truy tìm tên hạ thủ trong bóng tối.

    "Uỳnh uỳnh uỳnh!" Chính vào lúc đó, Nhất nặc và Nhị Lượng cũng phát động công kích.

    Sở Cửu Ca vừa hất tay, vô số đạn độc xuất hiện.

    Đạn độc che khuất đi tầm nhìn của chúng, Xích Linh Quân tranh thủ lúc hỗn loạn, giết chúng đến mảnh giáp cũng không còn.

    "Binh binh binh!" Đích quân toàn bộ ngã xuống, trận này đánh rất là đẹp.

    Sở Cửu Ca nói: "Các ngươi làm rất tốt, tiếp theo chúng ta đi đến một địa điểm khác."

    "Vâng!"

    Sở Cửu Ca lựa chọn một địa điểm gần nhất, lần nữa tập kích kẻ địch.

    Mà trong lúc Sở Cửu Ca hành động, Xích Kiêu và Cửu Thương Khung cũng đã giết vào trận doanh quân địch.

    Vốn dĩ quân địch cảm thấy rất nắm chắc đánh lén thành công, kết quả hành động của sĩ binh Xích Linh Quốc đã vượt ra ngoài dự liệu của chúng.

    Bọn họ giống như biết chính xác địa điểm mà chúng mai phục người, khiến cho âm mưu của chúng chết từ trong trứng nước.

    Toàn dãy sơn mạch đều truyền ra tiếng chém giết, đây là lớp phòng thủ cuối cùng của Quốc đô Tử Linh Quốc, lớp phòng ngự này nếu như bị phá vỡ rồi, vậy thì xem ra tình hình Tử Linh Quốc rất bấp bênh rồi.

    "Báo!" Một giọng nói vang lên trong Hoàng thành Tử Linh Quốc.

    "Là chiến báo sao?" Tử Hoàng thấp giọng nói.

    "Khởi bẩm Bệ hạ, người chúng ta phái ra, toàn quân bị diệt rồi! Đại quân Xích Linh Quốc nay đã tiến gần đến Tử Linh Quốc rồi, kính mong Bệ hạ chỉ lệnh." Người đến bẩm báo nói.

    "Cái gì? Sao có thể?" Cả người Tử Hoàng đều ngẩn ra.

    Ông vội vàng hạ lệnh: "Phong tỏa cửa thành, phong tỏa Hoàng cung, vô luận như thế nào cũng không thể thả một binh một tướng Xích Linh Quốc vào."

    "Vâng, Bệ hạ!"
     
    Phuongphuong57500LieuDuong thích bài này.
  3. gia đình của tôi

    Bài viết:
    149
    Chương 312: Giết Dung Vương

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Thua rồi! Thua rồi, bọn họ vậy mà lại thua rồi, điều này sao có thể?" Sắc mặt Tử Hoàng muốn khó coi thế nào liền khó coi thế nấy.

    Ông từng nghĩ rằng, dẫn theo đại quân lục quốc, công đánh Xích Linh Quốc, giết đến đô thành Xích Linh Quốc.

    Ông phải khiến cho Xích Linh Quốc diệt quốc, để cho Sở Tuyền Nguyệt biết sự cường đại của ông, không thể không gả cho ông ta.

    Ông là bá chủ của thất quốc, việc gì cũng có thể làm được.

    Nhưng mà.. nhưng mà không ngờ, so với dự liệu quá khác xa nhau.

    Trận đại chiến thất quốc này, liên quân lục quốc bại rồi, mà bị công đánh không phải là Xích Linh Quốc, ngược lại lại là Tử Linh Quốc của ông.

    "Đây nhất định là giả, ta đang nằm mơ! Ta nhất định là đang nằm mơ." Tử Hoàng thơ thẩn nói.

    "Bệ hạ, lúc này không phải là lúc từ bỏ, ta vẫn còn chút độc cuối cùng, trận cuối này, dốc hết tất cả để chặn lại chúng vậy! Nếu vẫn ngăn không được, ngươi và ta đều phải chết." Xích Liên Thương đứng ra nói.

    "Ta.. ta vẫn chưa bại! Trong tay ta vẫn còn một con tin, Dung Uyên! Dung Uyên đang trong tay ta, hắn là nhi tử duy nhất của Xích Kiêu, ta không tin có hắn trong tay, Xích Kiêu vẫn dám công đánh Hoàng cung Tử Linh Quốc ta."

    "Người đâu! Đem Dung Vương mời đến trong cung cho ta, nhanh! Nhanh!"

    "Vâng, Bệ hạ!"

    Xích Liên Thương cũng không ôm quá nhiều hy vọng, "Dung Vương đó ta cũng xem qua rồi, căn bản không còn sống được bao nhiêu năm! Ta cảm thấy Xích Kiêu sẽ không vì người nhi tử không sống được bao lâu, mà từ bỏ làm bá chủ của thất quốc! Việc này nếu đặt trên người bệ hạ ngài, ngài nhất định cũng sẽ không lựa chọn như vậy."

    "Cũng chỉ có thể cược thôi! Trẫm đã không còn biện pháp khác rồi." Tử Hoàng dự định nắm cọng cỏ cứu mạng cuối cùng này liều một phen.

    Bọn Sở Cửu Ca lúc này đã giết đến dưới Hoàng thành Tử Linh Quốc rồi, Tử Linh Quốc là đệ nhất cường quốc trong thất quốc, toàn thành này cũng là dễ thủ khó công.

    Xích Kiêu đã chuẩn bị sẵn tâm lý là phải có một trận ác chiến rồi, nhưng bây giờ ngược lại dễ hơn trong tưởng tượng nhiều.

    Bên trong hoàn thành đã hoàn toàn hỗn loạn rồi, trận này không cần đánh cũng đã tự phá!

    "Uỳnh uỳnh uỳnh!" Cổng thành mở ra, một người mặc một thân y phục hoa lệ và một hồng y thiếu niên xinh đẹp đi ra, lại chính là Tam Tiền và Tử Tinh Châu.

    Tử Tinh Châu cười nói: "Cửu Ca, lâu rồi không gặp!"

    Tam Tiền cười hi hi bảo: "Chào Cửu muội muội, Tam Tiền bái biến Cửu thúc! Cửu thúc người xem, con làm không tồi chứ! Từ bên trong đập tan bọn chúng. Nhưng mà con cũng đã đáp ứng các quý tộc lớn của Tử Linh Quốc, đại quân Xích Linh Quốc tiến vào Hoàng thành, không lạm sát cướp bóc, cũng không được làm hại quý tộc danh môn bọn họ."

    Xích Kiêu trầm thấp nói: "Đại quân Xích Linh Quốc ta, cũng sẽ không động thủ với bách tính thông thường! Còn về những danh môn quý tộc đó, nếu như chúng là bên phái chủ chiến, vậy thì nhất định phải bắt chúng phải trả giá lớn. Thế gia quý tộc trung lập hoặc chủ trương không công đánh Xích Linh Quốc, ta cũng sẽ không đối địch với chúng."

    Tam Tiền nói: "Điều này thì yên tâm đi, chủ chiến hay không chủ chiến, chỗ ta đây đã điều tra tỉ mỉ, tuyệt đối không vu oan cho người tốt, nhưng cũng sẽ không để ai thoát được."

    Tam Tiền dùng tiền như nước, giao thiệp tốt với những người thế gia vọng tộc của Tử Linh Quốc, không phải chỉ là để nghe ngóng tình báo, mà còn là đang lôi kéo họ.

    Hắn có được thủ đoạn giao tiếp rất mạnh, lăn lộn trong đó như cá gặp nước, đương nhiên cũng sẽ có một bộ phận nguyên nhân là có đủ tiền để đập vào, dù sao có tiền có thể làm mọi việc.

    Vốn cho rằng phòng ngự của Đô thành có thể cản lại được đại quân Xích Linh Quốc một thời gian, nhưng Tử Hoàng lại nhận được một tin dữ!

    "Bệ hạ! Không hay rồi, danh môn vọng tộc của Tử Linh Quốc làm phản, ngay đến Thất hoàng tử cũng làm phản rồi, đại quân Xích Linh Quốc không tốn một binh một tướng đã giết đến rồi. Bây giờ đang chạy thẳng đến Hoàng cung! Bệ hạ, tiếp đến chúng ta nên làm thế nào?" Bây giờ đã đến thời điểm lửa thiêu chân mày rồi.

    "Cái gì?" Tử Hoàng tức đến thổ huyết.

    "Một đám hỗn trướng, nghịch tử! Đáng ghét!" Ông mở miệng mắng chửi.

    "Người đâu! Đem Dung Uyên áp giải đến tường thành của Hoàng cung. Nếu như chúng dám công đánh Hoàng cung, Dung Uyên hãy đợi để đầu rơi xuống đất đi!" Tử Hoàng lạnh giọng nói.

    "Nhưng mà Bệ hạ, Dung Vương lúc này đã hôn mê bất tỉnh rồi, bây giờ nếu như di chuyển hắn, e là hắn sẽ trực tiếp chết đi." Có người thấp thỏm nói.

    "Ta quản không được nhiều đến vậy, hy vọng hắn chết trễ một chút! Đem hắn giữ lại Tử Linh Quốc lâu như vậy, cũng đã đến lúc phát huy tác dụng rồi."

    Đại quân Xích Linh Quốc đã đem Hoàng cung Tử Linh Quốc trong ngoài đều bao vây chặt chẽ, Hoàng cung Tử Linh Quốc vẫn còn có rất nhiều người, và một số binh lính, nhưng mà chênh lệch quá lớn rồi.

    Tử Hoàng một thân một mình đi lên tường thành, mà bên cạnh ông ta có một người hôn mê bất tỉnh, khí tức yếu ớt được người đỡ lấy, Tử Hoàng lấy bội kiếm của ông kề lên cổ người đó.

    Tử Hoàng trừng người nam nhân bên dưới tường thành, nói: "Xích Kiêu, ta thừa nhận ngươi rất lợi hại! Ngươi dã tâm bừng bừng, nung nấu hơn mười năm trời, tích lũy được năng lực như vậy. Là do ta khinh địch, quá xem thường Xích Linh Quốc rồi, nên mới để cho ngươi có cơ hội như vậy."

    Tử Hoàng đúng là hiểu lầm rồi, Xích Kiêu hôn mê nhiều năm như vậy, việc gì cũng không có làm.

    Nếu không phải là nhi tử ông ta lợi hại, hơn nữa còn tìm được một vị hôn thê lợi hại, có lẽ ông sớm đã thần hồn tiêu tán rồi.

    "Ngươi sử dụng tà thuật chiến thắng, thắng không quang minh, vậy thì đừng trách ta không khách khí! Ngươi nếu như vẫn còn muốn mạng của nhi tử ngươi, lập tức lui bình cho ta!"

    Mọi người cũng nhìn rõ dung mạo của người đứng bên cạnh Tử Hoàng, từng người chấn kinh thất sắc.

    "Là Dung Vương điện hạ!"

    "Tử Hoàng sau đại hội thiên tài thất quốc giữ lại Dung Vương nói là trị bệnh cho người, ông ta vậy mà thật ra là giữ Dung Vương lại làm con tin! Đáng ghét!"

    "Tử Hoàng thực sự quá bỉ ổi rồi."

    Xích Kiêu nhìn chằm chằm vào gương mặt đó, ông sớm đã được biết nội tình, đó không phải là thằng nhi tử phúc hắc của ông.

    Nhưng mà nhìn Tử Hoàng lấy nhi tử ông uy hiếp ông, lòng ông vẫn rất là phẫn nộ.

    "Tử Hoàng, ngươi tìm chết! Nhi tử ta cũng là người ngươi có thể chạm vào sao?"

    Tử Hoàng nói: "Vậy thì phải xem ngươi có nỡ hay không?"

    Tử Hoàng cảm thấy Xích Kiêu nhất định sẽ lựa chọn từ bỏ nhi tử ông ta, nhưng mà nếu làm như vậy, thì cho dù là thắng, danh tiếng của Xích Kiêu cũng sẽ bị tổn hại.

    Vì để trở thành bá chủ thất quốc, ngay đến nhi tử mình cũng có thể hy sinh, tuyệt đối là một người lãnh khốc vô tình, lục thân bất nhận.

    "Tấn công!" Chính như Tử Hoàng dự liệu, Xích Kiêu thực sự không màng sống chết của con tin, hạ lệnh tiến công.

    "Ha ha ha! Con cờ không có tác dụng này, chết đi!" Sắc mặt Tử Hoàng vặn vẹo, muốn giết đi con tin trong tay ông ta.

    Chính vào lúc đó, mí mắt con tin đang hôn mê trong tay ông khẽ động, đang chuẩn bị phản kích!

    Trên không đột nhiên xuất hiện ba động của mấy cỗ linh lực đáng sợ, mấy đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện, trông như tiên nhân.

    "Rầm!" Kiếm của Tử Hoàng bay ra ngoài.

    Mấy đạo thân ảnh đó có chút quen mắt, Nhị lượng nói: "Lại là bọn chúng, Dung gia của Bát đại thánh tộc."

    Dung Hiểu hạ xuống tường thành, cao ngạo không xem ai ra gì mà nhìn về phía Xích Kiêu đang đứng trước đại quân nói: "Thì ra ngươi chính là Xích Kiêu, thực lực yếu như thế, thiên phú lại tầm thường, cho dù ngươi công hạ được đại quốc trong thất quốc này, thân phận của ngươi cũng vẫn thấp kém như hạt bụi, dù sao thất quốc trong cả Vô tận đại lục này, cực kỳ nhỏ nhoi!"
     
    Phuongphuong57500LieuDuong thích bài này.
  4. gia đình của tôi

    Bài viết:
    149
    Chương 313: Huyết mạch Dung gia

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người nữ tử trông như tiên tử này từng câu từng chữ đều biểu thị sự khinh miệt đối với Xích Kiêu, khiến cho Tử Hoàng nghe thấy rất sảng khoái, người nữ nhân này nhất định có thù với Xích Kiêu!

    Thực lực của mỗi một người đến đây đều cao thâm khó lường, có lẽ có được sự giúp đỡ của họ, bọn họ có thể thoát khỏi một kiếp.

    Dưới sự cao ngạo của đối phương Xích Kiêu vẫn rất bình tĩnh, Dung Hiểu nói: "Nhi tử ngươi, Dung Uyên rốt cuộc đang ở đâu? Người này chỉ là một tên giả mạo mà thôi, dịch dung thuật như vậy sao có thể qua được mắt ta."

    Dung Hiểu cao ngạo cực kỳ!

    Tử Hoàng ngẩn ra rồi, người này.. là giả? Chẳng trách Xích Kiêu không chút do dự hạ lệnh tiến công, vậy Dung Uyên thực sự đang ở đâu?

    Bị người ta lật tẩy rồi, thế thân cũng không tiếp tục diễn nữa.

    Hắn mở mắt ra, thủ đoạn sắc bén giết về phía Tử Hoàng.

    Tử Hoàng bị dọa sợ hết hồn, "Đáng chết, ngươi lại dám đánh lén Bổn Hoàng!"

    "Xích Liên Thương, hộ giá! Còn không mau xuất hiện hộ giá." Tử Hoàng lớn tiếng hét.

    Lúc này Xích Liên Thương cũng không thể không xuất thủ rồi, ông ta biết thực lực đám người đột nhiên xuất hiện này rất mạnh, ông có thể lựa chọn hợp tác với họ, như vậy thì Sở Cửu Ca và người của Hội đấu giá Cửu Thiên cũng không thể làm gì ông ta!

    "Rầm!" Xích Liên Thương một chưởng liền đem tên thế thân đánh bay ra ngoài, bảo trụ được cái mạng nhỏ của Tử Hoàng.

    Xích Liên Thương nói với những người đó: "Tại hạ Xích Liên gia tộc Xích Liên Thương của Bát đại thánh tộc, không biết mấy vị đại nhân đây là?"

    Dung Hiểu lạnh giọng nói: "Thì ra là người của Xích Liên gia tộc, ta là người của Dung gia."

    "Thì ra đều là người của Bát đại thánh tộc, ha ha ha vậy thì là người một nhà rồi, mong Dung tiểu thư trợ ta một tay. Thực lực Xích Linh Quốc vốn dĩ rất yếu, nếu như không có Hội đấu giá Cửu Thiên giúp đỡ, căn bản không thể giành thắng lợi trong trận đại chiến thất quốc này được! Hội đấu giá Cửu Thiên có mối liên quan mật thiết với Bất tử cửu tộc, chúng ta thân là đồng bào Bát đại thánh tộc, nhất định không được để cho âm mưu của chúng đạt thành." Xích Liên Thương muốn kích cho người của Bát đại thánh tộc đối phó Xích Linh Quốc.

    Mỗi một người trong chúng thực lực đều phi phàm, đều là tuyệt đỉnh cao thủ, đối diện với cao thủ như vậy thì cho dù Xích Linh Quốc có ưu thế về số lượng, cũng sẽ thảm bại mà thôi.

    Xích Liên Thương cũng nhìn ra Xích Kiêu đã đắc tội với người Dung gia này, châm ngòi thổi gió, chúng nhất định sẽ giúp diệt đi đại quân Xích Linh Quốc.

    Thế nhưng Dung Hiểu đối với phân tranh thất quốc này một chút cũng không hứng thú.

    Lần này chúng đến Vô tận đại lục, chủ yếu có hai mục đích, thứ nhất chính là tìm kiếm hộp bất tử, thứ hai chính là tìm thấy Dung Uyên.

    Dung Hiểu cảm thấy gia hỏa này ồn ào quá thể, lạnh giọng nói: "Ngươi câm miệng cho ta!"

    Dung Hiểu lạnh giọng nói: "Dung Uyên đang ở đâu? Lập tức nói cho ta, nếu không ngươi với người bên cạnh ngươi, ta không ngại toàn bộ giết hết."

    Toàn thân Dung Hiểu bộc phát ra hàn khí, chân mày Xích Kiêu khẽ nhướng, những người này rốt cuộc có lai lịch gì?

    Nhị Lượng nói: "Thật kiêu ngạo! Thật cho rằng chúng tôi dễ đối phó sao?"

    Nhị Lượng muốn liều mạng với chúng, nhưng lại bị Sở Cửu Ca và Nhất Nặc cản lại.

    Nhất Nặc nói: "Lần này không như lần trước, rất rõ ràng chúng đã dưỡng thương lành hẳn mới đến, bây giờ chúng ta không phải là đối thủ của chúng!"

    "Ta ở đây!" Dưới uy áp của những người Bát đại thánh tộc, một nam tử mặc trường bào bạc trắng đi ra, sắc mặt của hắn trắng đến không có chút huyết sắc.

    Dung Hiểu nhìn thấy người này, khẽ ngẩn ra, tuy rằng gương mặt người này với thế thân trước đó y như đúc, nhưng lại khiến cho cô cảm thấy vô cùng chấn kinh.

    Diện mạo của hắn quá xuất chúng rồi, trông giống như một vị thần.

    Đôi mắt như tử thủy tinh đó đẹp cực, giống như trân bảo.

    Sở Cửu Ca khẽ ngẩn ra, nói: "Dung yêu nghiệt, chàng sao đến rồi?"

    Dung Uyên đi đến bên cạnh Sở Cửu Ca, mở miệng nói: "Có người muốn gặp ta, vậy thì đến thôi!"

    Dung Hiểu lúc này không hề hay biết, tên Dung Vương mà cô muốn gặp, chính là Quỷ Vương Ưu Minh Điện trước đó làm chúng bị trọng thương.

    Xích Liên Thương nói: "Dung Uyên này giảo hoạt quá, vậy mà lại để một tên thế thân ở lại Tử Linh Quốc lừa người, mà bản thân hắn lại ở trong quân đội Xích Linh Quốc! Đại nhân, một kẻ yếu như vậy, căn bản không cần ngươi động thủ, lão phu lại giúp ngươi thu thập hắn là được."

    "Chát!" Dung Hiểu trực tiếp giáng một bạt tai qua Xích Liên Thương.

    "Hắn cũng là người ngươi có thể giết sao? Một tên không là gì của gia tộc Xích Liên! Hắn họ Dung!" Dung Hiểu lạnh liệt nói.

    Cả người Xích Liên Thương đơ ra, có nhầm lẫn hay không! Họ Dung.. Dung, không phải là điều mà ông nghĩ đến chứ!

    "Để ta xem xem, ngươi có phải là người của Dung gia hay không." Dung Hiểu lạnh giọng nói.

    Cô lấy ra một miếng ngọc bội, một giọt máu nhỏ lên miếng ngọc bội đó, miếng ngọc bội đó liền xoay tròn trong không trung, xông về phía Dung Uyên.

    "Rắc!" Ngay khi miếng ngọc bội đó muốn tiếp cận người Dung Uyên, liền trực tiếp bị Xích Kiêu một kiếm đánh vỡ.

    Dung Hiểu giận nói: "Xích Kiêu, ngươi muốn chết! Vậy mà dám phá hoại đồ của Dung gia ta."

    Dung Uyên chặn trước mặt Xích Kiêu, lạnh nhạt nhìn về phía Dung Hiểu nói: "Đây là phụ thân của Dung Uyên ta, mong ngươi khách khí chút."

    Thân thể Dung Uyên trông quá yếu đi, Dung Hiểu không dám bộc phát ra uy áp quá lớn, sợ tạo thành gánh nặng cho thân thể hắn.

    Cô nói: "Ngươi thật sự là người của Dung gia, ta có việc muốn tìm ngươi bàn bạc."

    Dung Hiểu cảm thấy không nhẫn nại, nhưng nhìn thấy gương mặt vừa đẹp vừa yếu đuối đó, nghĩ đến thân phận của hắn, Dung Hiểu liền có được chút nhẫn nại.

    Cô nói: "Nếu đã thế, ta giúp ngươi giải quyết vậy! Nhưng mà ta là giúp ngươi, không phải là giúp Xích Kiêu! Dù sao Xích Kiêu cho dù trở thành thất quốc chi vương, cũng không thể thay đổi việc xuất thân bần tiện của hắn!"

    Tử Hoàng thực sự bị dọa cho ngốc lăng ra rồi, ông nói: "Đại nhân.. đại nhân.."

    Ông vốn cho rằng chúng là kẻ địch của Xích Kiêu, đáng lẽ là đồng minh của ông mới phải, thế nhưng Dung Vương Dung uyên của Xích Linh Quốc hai ba lời đã khiến cho chúng ra tay đối phó ông.

    "Đây.."

    "Đại nhân, tha mạng!"

    "Ngươi cầu xin sai người rồi! Nếu như Dung Uyên đồng ý tha cho ngươi, ta sẽ tha cho ngươi, nếu không!"

    Dung Hiểu hạ lệnh: "Đem những người chống đối của hoàng cung này, toàn bộ đều dọn dẹp sạch sẽ! Ta không muốn lãng phí thời gian."

    "Vâng! Tiểu thư!"

    Nhưng cao thủ bên người Dung Hiểu, đột nhiên hành động rồi, chớp mắt tất cả phòng ngự của hoàng cung Tử Linh Quốc toàn bộ biến mất hết rồi, đây là còn chưa đến phiên đại quân Xích Linh Quốc động thủ đó!

    "Rầm rầm rầm!" Còn về Tử Hoàng và Xích Liên Thương, bị Dung Hiểu đá từ trên tường thành xuống.

    "Uỳnh!" Đại môn bốn phía của hoàng cung bị mở ra, giờ đây Xích Kiêu muốn tiến vào hoàng cung Tử Linh Quốc, chiếm lấy Tử Linh Quốc, hiển nhiên là rất dễ dàng.

    Hoàng cung Tử Linh Quốc cứ thế công phá rồi, họ còn chưa động thủ gì mà, tất cả những điều này đều khiến cho người khác khó mà tin được.

    Tất cả quá thuận lợi, nhưng mà Xích Kiêu lại không thể nào vui nổi, ông đã đoán được thân phận của những người này.

    Bọn chúng đến tìm Uyên nhi, rốt cuộc có mục đích gì?

    Dung Hiểu đáp xuống đất, nhìn về phía Dung Uyên nói: "Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng rồi chứ!"
     
    LieuDuongPhuongphuong57500 thích bài này.
  5. gia đình của tôi

    Bài viết:
    149
    Chương 314: Dẫn hắn trở về

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dung Uyên nói: "Hai người này giao cho ta xử lý, ta với ngươi nói chuyện chút!"

    "Được!" Dung Hiểu sảng khoái đáp ứng rồi.

    Xích Liên Thương thật muốn thổ huyết, vốn cho rằng đều là người của Bát đại thánh tộc, vị Dung tiểu thư này sẽ giúp ông.

    Kết quả là ông nghĩ quá tốt đẹp, Dung Uyên này họ Dung, sở hữu huyết mạch Dung gia, e là thân phận tại Dung gia cũng không thấp!

    Cho dù là một tên bệnh tật, người nữ nhân này đối với hắn khách khí như vậy.

    Ông chưa từng gặp người của Dung gia lộ ra vẻ mặt như vậy, quá không đúng rồi.

    Xích Liên Thương không muốn rơi vào tay những người bên Xích Linh Quốc, đó tuyệt đối tương đương việc rơi vào tay Hội đấu giá Cửu Thiên!

    Phải biết người của Bất tử cửu tộc hận ông thấu xương, ông sao có thể có quả ngon ăn được.

    Xích Liên Thương nhìn Dung Hiểu nói: "Dung tiểu thư, ta muốn làm một giao dịch với cô."

    "Có giao dịch gì có thể làm với ông?" Dung Hiểu cực kỳ không nhẫn nại với Xích Liên Thương.

    "Nếu như là Bất.."

    "Phụt!" Xích Liên Thương mới tính nói hộp bất tử, kết quả đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.

    Ông phát hiện trên cổ mình nhiều thêm một cây độc châm, ông trong lúc không hề hay biết gì đã trúng chiêu rồi, hơn nữa lại là một loại độc mà ông không làm gì được.

    "Phụt phụt phụt!" Ông một bên thổ huyết, một bên trừng Sở Cửu Ca.

    Nhất định là cô ta! Nhất định là cô ta động thủ!

    Ông đã không còn cách nào phát ra tiếng nữa, lời muốn nói cũng nói không được.

    Dung Hiểu vốn không nhẫn nại gì với ông, cũng sẽ không để tâm lời ông ta nói trước đó.

    Xích Liên Thương hối hận cực, sớm biết Sở Cửu Ca âm thầm đánh lén ông, ông nhất định sẽ sớm chút nói với Dung Hiểu.

    Người từng trộm đi hộp bất tử của Bất tử cửu tộc đệ tam tộc, lấy hộp bất tử làm điều kiện, Dung Hiểu nhất định sẽ giúp ông.

    Nên biết Bát đại thánh tộc của chúng năm đó vì hộp bất tử, để đạt được công pháp và lực lượng nghịch thiên trong đó, phí của chúng rất nhiều công sức, và tổn thất rất nhiều cao thủ.

    Tìm đầy đủ hộp bất tử là một trong những mục đích trọng đại của các gia tộc Bát đại thánh tộc chúng, còn có một mục tiêu nữa đó chính là tìm được Thánh đỉnh của Bát đại thánh tộc.

    Ông bây giờ có hối hận cũng đã muộn, Dung Uyên nói: "Người đâu! Trước đem ông ta đi xuống."

    "Vâng! Chủ tử!"

    Xích Liên Thương không cách nào cầu cứu, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Dung Hiểu.

    Đối với loại người ti tiện này Dung Hiểu không bao giờ đặt vào trong mắt, ánh mắt cầu cứu của ông không có chút tác dụng gì cả.

    Xích Liên Thương bị dẫn đi rồi, Tử Hoàng quốc quân của một nước chiến bại cũng bị áp giải đi xuống.

    Người của Xích Linh Quốc thuận lợi tiến vào được Hoàng cung Tử Linh Quốc, hoàng vị của đệ nhất đại quốc thất quốc đang ngay tại trước mặt.

    Dung Hiểu nói: "Xích Kiêu, ngươi có thể rời khỏi rồi! Ta phải ở đây bàn chút chuyện với Dung Uyên."

    "Ngươi muốn nói gì với ta? Ta thấy phụ hoàng ta không cần thiết tránh đi!" Dung Uyên lạnh giọng nói.

    "Cứ thế đi! Còn về những người khác.." Dung Hiểu lướt qua đám người Sở Cửu Ca và Xích Kiêu.

    Dung Uyên kéo lại Sở Cửu Ca nói: "Đây là vị hôn thê của ta! Không việc gì mà nàng không thể biết được."

    "Vị hôn thê! Hôn ước định ra tại Vô tận đại lục, Bát đại thánh tộc sẽ không thừa nhận." Sắc mặt Dung Hiểu lạnh băng, ánh mắt đối phương như con dao sắc rơi trên người Sở Cửu Ca.

    Mặt Sở Cửu Ca nhàn nhạt, cười nói: "Nhưng nơi này là Vô tận đại lục, hôn ước vẫn còn, ta chính là vị hôn thê của Dung Uyên, điều này là điều không thể phủ nhận."

    Dung Hiểu hừ lạnh nói: "Đợi đến khi ngươi biết được sự chênh lệch về thân phận của hai người, có lẽ sẽ không mơ mộng như vậy nữa."

    Dung Hiểu ngồi xuống, nhìn về Xích Kiêu nói: "Xích Kiêu, ngươi có biết thân phận mẫu thân của Dung Uyên là gì không?"

    "Không biết, chỉ biết gia tộc của nàng rất cường đại mà thôi." Xích Kiêu nhàn nhạt trả lời.

    Thái tử phi của ông không phải chết vì bệnh, mà là bị người của gia tộc nàng bắt đi mất.

    Việc này, ngoại trừ người nhi tử Dung Uyên, ông không hề cho kẻ khác biết.

    Dung Hiểu nói: "Cũng đúng! Nếu như ông biết, bây giờ cũng không dám ngồi đây nói chuyện với ta. Mẫu thân Dung Uyên, tên Dung Thiên Lan, là đại tiểu thư của Dung gia - gia tộc mạnh nhất trong Bát đại thánh tộc. Cô còn là luyện dược sư ưu tú nhất của Dung gia hiện giờ, và cũng sẽ trở thành người kế thừa trong tương lai của Dung gia!"

    "Cả Vô tận đại lục ở trước mặt những thế lực của thế giới bên trên thì chỉ như con kiến mà thôi. Mà Bát đại thánh tộc ta lại chính là sự tồn tại đỉnh phong, ngươi với cô ấy chênh lệch quá nhiều. Cho dù ngươi trở thành thất quốc chi vương, trở thành bá chủ của thất quốc, cũng xa xa không xứng với cô ấy. Lần này tộc trưởng chúng tôi giao cho tôi một nhiệm vụ, đó chính là cho ngươi sử dụng một loại đan dược, khiến cho ngươi triệt để quên đi Dung Thiên Lan. Từ nay về sau cô ấy sẽ hoàn toàn biến mất khỏi kí ức của ông, không chút liên quan với nhau nữa."

    Sắc mặt Xích Kiêu âm trầm, Dung gia không chỉ xem thường ông, thậm chí còn muốn tước đoạt đi tất cả hồi ức đẹp đẽ của ông và thê tử, ông tuyệt đối không chấp nhận.

    "Ta từ chối!"

    Dung Hiểu độc đoán nói: "Kẻ yếu, không có tư cách từ chối! Xích Kiêu, chấp nhận tất cả, yên phận làm hoàng đế thất quốc. Từ nay về sau ngươi có thể hậu cung vô số, nhưng đại tiểu thư Dung gia ta, ngươi tốt nhất đừng ôm chút hy vọng nào cả, nếu không ta không ngại cho ngươi chịu chút khổ sở."

    "Thế mà dám không đáp ứng lời Dung Hiểu tiểu thư nói!" Những tùy tùng đi theo Dung Hiểu phát ra uy áp cường đại, khiến cho Xích Kiêu trán đổ đầy mồ hôi lạnh.

    Ông nắm chặt tay, vô luận thế nào đều không thể từ bỏ.

    Dung gia bá đạo lại thế nào? Ông nhất định sẽ tìm thấy thê tử của mình, vô luận nàng có thân phận gì, vô luận có sự ngăn trở nào.

    Cho dù khó khăn lại thế nào, chỉ cần ông chưa chết, thì tuyệt đối không từ bỏ.

    Dung Uyên nói: "Ngươi vậy mà bảo phụ hoàng ta quên đi mẫu phi ta, vậy các ngươi tìm ta lại là vì sao?"

    Dung Hiểu đáp: "Sau khi đại tiểu thư trở về Dung gia, vẫn một mực nghiên cứu luyện dược tại Dung gia ta, chúng tôi cũng đang tìm kiếm Thánh đỉnh, một khi có được truyền thừa của Tiên y, vậy thì thân thể Dung Uyên ngươi có tệ hơn nữa, chúng tôi cũng có thể cứu sống ngươi. Cho nên chúng tôi là phụng mệnh dẫn ngươi trở về Dung gia trị liệu, ngươi nán lại nơi có linh lực mỏng manh, hỗn tạp như vậy, thực sự không thích hợp ngươi điều dưỡng thân thể."

    "Còn nữa, với thân phận nhi tử của đại tiểu thư, nếu như ngươi trở về Dung gia, liền có thể trở thành một trong các Thánh tử của Bát đại thánh tộc. Thân phận Thánh tử, chỉ dưới tộc trưởng của Bát đại thánh tộc mà thôi." Dung Hiểu nói.

    Có thể sống, lại có thể sở hữu thân phận tôn quý, vô luận thế nào cũng tốt hơn nơi khỉ ho cò gáy này.

    Đôi mắt tử thủy tinh của Dung Uyên lóe qua sự âm trầm, hắn lạnh giọng nói: "Ta có thể từ chối không?"

    "Không thể! Tộc trưởng muốn gặp ngươi, tộc trưởng có lệnh, nếu như ngươi không chịu trở về hoặc có người ngăn cản, vậy thì dốc hết sức lực đem ngươi trở về, bao gồm Xích Kiêu." Trong mắt Dung Hiểu lóe qua sự uy hiếp.

    "Ngươi thật to gan!" Dung Uyên cũng giận rồi.

    "Khục khục khục!" Bởi vì phẫn nộ, sắc mặt hắn càng thêm trắng.

    Chân này Dung Hiểu khẽ nhíu, thân thể Dung Uyên thật sự quá tệ, cho dù y thuật đại tiểu thư có giỏi hơn nữa, cũng không biết người này có thể chống đỡ đến ngày đó hay không?
     
    LieuDuongPhuongphuong57500 thích bài này.
  6. gia đình của tôi

    Bài viết:
    149
    Chương 315: Thu thập Tử Hoàng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dung Hiểu nói: "Dung Uyên, thân thể ngươi không tốt đừng có tức giận, cần phải duy trì tâm bình khí hòa, không chỉ Dung gia chủ muốn gặp ngươi, đại tiểu thư cũng rất nhớ ngươi, ngươi chẳng lẽ không muốn đi gặp mẫu thân sao?"

    Ánh mắt Xích Kiêu khẽ trầm, ông muốn, ông muốn đến điên rồi.

    Nay người của Dung gia còn muốn cường thế dẫn đi nhi tử ông, quả thật ức hiếp người quá đáng.

    Trong lòng Xích Kiêu phẫn nộ, Dung Uyên cũng thế, sắc mặt hắn nhàn nhạt nhìn Dung Hiểu nói: "Ý của ngươi là ta không thể không đi theo các ngươi rồi."

    "Đúng! Thân thể ngươi không tốt, chúng tôi đương nhiên sẽ không lập tức đưa ngươi đến Dung gia. Nếu không vượt qua một vị diện, thân thể ngươi cũng không thể chịu đựng nổi! Tộc trưởng nói rồi, trước sắp xếp ngươi điều dưỡng tại Hồng Thiên hoàng triều, Dung gia ta sẽ phái luyện dược sư ưu tú trị liệu cho ngươi, đợi chúng tôi hoàn thành xong nhiệm vụ, tìm thấy thứ cần tìm, thì ta sẽ dẫn ngươi rời khỏi, không cần quá lâu đâu." Dung hiểu nói.

    "Những gì cần nói ta đã nói, ta cũng không phải là người không nói đạo lý. Ta sẽ cho các ngươi thời gian một đêm suy nghĩ, nếu sau một đêm ngươi không thể đưa ra quyết định chính xác, vậy thì ta sẽ làm theo sự phân phó của tộc trưởng, đến lúc đó đừng trách ta sử dụng biện pháp cứng rắn."

    Dung Hiểu nói xong những lời đó liền đưa người rời khỏi, bọn chúng vẫn còn việc khác phải làm.

    "Uỳnh!" Đợi khi bọn chúng vừa rời khỏi, Xích Kiêu trực tiếp đem những thứ xung quanh toàn bộ đều chấn nát.

    Ông phẫn nộ nói: "Ức hiếp người quá đáng! Mẫu phi con nhất định sẽ không muốn con về đó, nữ nhân đó đang lừa người."

    Dung Uyên lạnh giọng nói: "Vậy thì giết đi chúng!"

    Sở Cửu Ca nói: "Đây rốt cuộc là thế nào? Nếu Kiêu thúc không xem con là người ngoài, con muốn nghe chút về tình huống này."

    "Cửu nhi đương nhiên không phải là người ngoài." Dung Uyên ôm lấy Sở Cửu Ca nói.

    "Những chuyện đó, con tự nói với thê tử của con đi!" Xích Kiêu thở dài nói.

    Đều vì ông thực lực không đủ, nếu ông đủ mạnh thì..

    Dung Uyên nói với Sở Cửu Ca một số chuyện về Xích Kiêu và mẫu phi hắn, thiên chi kiêu nữ của Dung gia đến Vô tận đại lục lịch luyện, gặp phải thái tử Xích Linh Quốc tuấn mỹ, chí khí đang thời kỳ cao ngút.

    Cô không giống với những người tự cho mình cao sang, xem thường người của Vô tận đại lục, cô bị Xích Kiêu thu hút, đem lòng yêu mến ông.

    Cô không có thân phận cao quý gì ở Xích Linh Quốc, nhưng Xích Kiêu thân phận thái tử một nước nhưng lại chống lại ý định của mọi người, cưới cô làm thê.

    Dung Thiên Lan giấu người Dung gia sống được vài năm thoải mái ở Vô tận đại lục, nhưng bởi vì vẫn còn điều cố kỵ, cô không dám để bản thân mình mang thai.

    Xích Kiêu biết cô muốn có một đứa con của mình, nhưng lại không dám!

    Cho đến khi họ gặp phải Dung Uyên, một đứa trẻ thân thể cực kỳ suy nhược, Dung Thiên Lan rất vui vẻ mà thu nhận hắn nuôi dưỡng, hơn nữa còn xem hắn như con ruột mà đối đãi.

    Sau đó người của Dung gia vẫn là phát hiện rồi, cộng thêm thân thể của Dung Uyên quả thực khiến cho cô rất lo lắng.

    Thân là người của Dung gia thiên phú luyện dược của cô rất cao, cũng không cách nào trị khỏi thân thể hắn.

    Cô không thể không rời khỏi với người Dung gia, nếu không đáp ứng người Dung gia rất có thể sử dụng biện pháp mạnh, thậm chí giết chết Dung Uyên.

    Ngoài ra còn vì trở về Bát đại thánh tộc có thể tìm ra phương pháp trị liệu cho Dung Uyên.

    Xích Kiêu nói: "Lan nhi tuyệt đối sẽ không để cho Uyên nhi đến Dung gia, nếu nàng muốn khi xưa đã đưa đi rồi. Hoàn cảnh như Dung gia, căn bản không thích hợp Uyên nhi điều dưỡng thân thể, cho nên lần này Dung gia muốn Uyên nhi đến Dung gia, nhất định không liên quan đến Lan nhi."

    "Vậy còn việc kiểm tra huyết mạch Dung gia thì sao?" Sở Cửu Ca ngẩn ra.

    Vừa nãy Dung Hiểu đã kiểm tra huyết mạch của Dung Uyên, Dung Uyên nếu không phải là huyết mạch của Dung gia vì sao lại có phản ứng.

    "Đó là vì thê tử ta muốn bảo vệ tiểu tử này nên đã sử dụng một chút biện pháp, ngọc bội đó kiểm tra được chỉ là huyết mạch của thê tử ta mà thôi, thê tử ta sợ chúng biết được Uyên nhi không phải nhi tử thân sinh của bọn ta. Sẽ không chút lưu tình mà giết đi chúng tôi, nên sớm đã có chuẩn bị sẵn."

    Nhắc đến thê tử của mình, Xích Kiêu quả thực mặt mày hớn hở, nhưng đáy mắt càng nhiều là ưu sầu và nhớ nhung.

    Dung Uyên nói: "Ta biết chúng tìm ta là có mục đích khác, ta cũng sẽ không để chúng đạt được ý đồ, ta sẽ không rời xa Cửu nhi."

    Người Dung gia xuất hiện, khiến cho Xích Kiêu lòng đầy tâm sự, nhưng ông vẫn còn việc khác phải xử lý.

    Đánh thắng một trận, chủ soái như ông không thể trốn đi chỉ lo thương cảm và nhớ nhung thê tử, đại chiến thắng trận là một việc vui lớn.

    "Trước bận xong những việc khác đã, không phải vẫn còn thời gian một đêm sao?" Xích Kiêu thở dài nói.

    Xích Kiêu quyết tuyệt, rất nhanh đã bố trí xong tất cả nhiệm vụ sau đại chiến.

    Còn về Cửu Thương Khung, ông đem Tử Hoàng đưa đi rồi.

    Tử Hoàng lúc này như chó nhà có tang, đối diện Cửu Thương Khung đã không còn sự sắc bén lúc trước, mặt chỉ còn sự buông xuôi.

    Cửu Thương Khung lạnh giọng nói: "Đánh thêm một trận, nếu như ngươi thua thì ta sẽ giết ngươi!"

    Sắc mặt Tử Hoàng âm trầm, ông nói: "Ngươi rất đắc ý chứ gì? Ngươi giúp cho Xích Kiêu giành lấy giang sơn này, nhưng người xưng đế lại không phải là ngươi mà là Xích Kiêu, ngươi cái gì cũng chẳng có!"

    Tử Hoàng muốn kích thích Cửu Thương Khung, giang sơn, hoàng vị, ai không thích?

    Cửu Thương Khung lạnh giọng nói: "Thân phận, địa vị, là thứ ngươi quan tâm! Ta chưa từng để tâm, điều ta muốn là trở thành phu quân của Tuyền Nguyệt, trở thành phụ thân đủ tư cách của Tiểu Cửu."

    "Ta không tin! Ta không tin trên đời có người như thế, ta liều mạng với ngươi!" Tử Hoàng phẫn nộ nói.

    "Uỳnh uỳnh uỳnh!" Cửu Thương Khung và Tử Hoàng giao thủ với nhau tại Hoàng cung.

    Thủ hạ bại tướng Tử Hoàng, Sở Cửu Ca tin Cửu thúc nhất định có thể giải quyết ông ta, báo thủ cho mẫu thân!

    Nhị Lượng nói: "Người Dung gia đó thật sự là quá kiêu ngạo rồi, bọn chúng rốt cuộc muốn làm cái gì?"

    Sở Cửu Ca nhìn về phía họ nói: "Với thế lực hiện tại các ngươi có thể sử dụng được, đem toàn bộ chúng diệt đi, khó hay không? Tổn thất sẽ lớn thế nào?"

    "Diệt đi chúng, tốt quá! Ta tán thành!" Nhị Lượng sớm đã nhìn đám người đó không thuận mắt rồi.

    Sở Cửu Ca nói: "Ta không bảo ngươi lên tiếng, Nhất Nặc ngươi nói!"

    Nhị Lượng thẳng đuột như thế, một cỗ nhiệt huyết, Nhất Nặc không giống hắn, càng lý trí, lại cực kỳ thông minh.

    Nhất Nặc đáp: "Lần trước chúng ta đã đối đầu qua với chúng ở Thái Vân Tông, người Dung gia là một tốp người rất khó đối phó! Nếu thực sự đối đầu, kết quả sẽ là lưỡng bại câu thương! Bây giờ không kịp điều động người từ Vô Nhã Thiên đến, cho nên.."

    "Nhưng mà, nếu ngươi thực sự muốn chúng chết, chúng tôi có thể động thủ, không màng đại giá, bởi vì ngươi là thiếu chủ của đệ cửu tộc, chúng tôi tuyệt đối phục tùng bất cứ sắp xếp nào của ngươi." Đôi mắt màu vàng kim đó của Nhất Nặc nhìn Sở Cửu Ca nói.

    Sở Cửu Ca đáp: "Không! Ta không thể ý vào thân phận Cửu thúc nhà ta cho ta mà không chút cố kỵ sử dụng lực lượng Bất tử cửu tộc các ngươi, khiến cho các ngươi tổn thất thảm trọng."

    "Cửu Ca, chúng ta là bạn bè mà! Nếu như chúng thực sự làm khó ngươi thì ta liều mạng với chúng!" Nhị Lượng nói.

    Nhất nặc nhìn về đôi mắt đen tuyền của Sở Cửu Ca, hắn nói với cô: "Thực ra không phải vì Cửu thúc, ngươi cũng có tư cách mệnh lệnh chúng tôi, làm bất cứ việc gì."
     
    LieuDuongPhuongphuong57500 thích bài này.
  7. gia đình của tôi

    Bài viết:
    149
    Chương 316: Hộp bất tử giấu đâu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sở Cửu Ca khẽ ngẩn ra, Nhất Nặc đây là phát hiện gì rồi sao.

    "Ha ha ha! Nhất Nhất không nghĩ đến đệ cũng có lúc trượng nghĩa như vậy!" Nhị Lượng đặt tay lên vai Nhất Nặc cười nói.

    "Gia hỏa ngươi có thể có chút đầu óc hay không!" Nhất Nặc bất lực nói.

    Sở Cửu Ca nói với họ: "Chúng ta đi đại lao gặp Xích Liên Thương đi! Nên đi hỏi ông ta hộp bất tử ở đâu rồi."

    Xích Liên Thương bị nhốt trong đại lao Tử Linh Quốc, toàn thân ông ta đều là vết thương, còn trúng độc của Sở Cửu Ca, quả thực thảm không thể thảm hơn được nữa.

    Sở Cửu Ca nói: "Nói đi hộp bất tử đang ở đâu?"

    "Ha ha ha! Ta mới không giao hộp bất tử cho ngươi đâu, lúc trước ta phải liều cả mạng mới giành được hộp bất tử, sao có thể giao ra cho ngươi dễ dàng như vậy! Ta.. người Dung gia sẽ đến cứu ta thôi. Đợi đến khi chúng tra được trong tay ta có hộp bất tử, nhất định sẽ đến cứu ta, ta thà rằng giao hộp bất tử cho Dung gia, cũng không giao cho Bất tử cửu tộc các ngươi." Sắc mặt Xích Liên Thương vặn vẹo nói.

    "Người Dung gia lần này đến, không phải vì biết rằng trong tay ngươi có hộp bất tử, dù sao tình báo Xích Liên gia tộc các ngươi cũng không đồng nhất với Dung gia, cái chúng muốn tìm đang ở Hồng Thiên vương triều, ngày mai liền rời khỏi! Có lẽ lúc này chúng còn không nhớ đến có một người như ngươi tồn tại." Sở Cửu Ca băng lạnh nói.

    "Ngươi đang gạt ta, ngươi nhất định là đang gạt ta, ta không tin! Ta tuyệt đối không tin!" Xích Liên Thương muốn điên thật rồi.

    Dung gia tuyệt đối là ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng của ông, ngọn cỏ cứu mạng này nếu như không thể dựa vào, vậy thì ông xong đời rồi, xong đời rồi!

    Sở Cửu Ca lạnh giọng nói: "Tin hay không, đó là việc của ngươi, tiếp theo ngươi hãy từ từ hưởng thụ lễ vật độc dược của ta đi! Xem ngươi cuối cùng có khai hay không?"

    "Ta cũng là luyện dược sư, ta từ nhỏ cũng đã thử qua các loại độc. Đối với các loại độc đã quá quen thuộc rồi, ngươi nếu muốn lợi dụng độc ép ta khai ra tin tức, ta khuyên ngươi vẫn là chết đi cái suy nghĩ đó!" Xích Liên Thương âm trầm nói.

    "Ngươi lúc này tự tin lắm, đợi lát ngươi sẽ không còn tự tin như vậy nữa." Sở Cửu Ca lạnh nhạt nói, đối với đạo hạnh đó của ông ta, Sở Cửu Ca không hề để lọt vào mắt.

    "Viu!" Mấy cây độc châm phong bế mấy đại huyệt của ông ta.

    Mấy loại độc hỗn hợp trong một chốc bộc phát, khoảnh khắc này Xích Liên Thương không thể không thừa nhận độc thuật của Sở Cửu Ca vượt xa ông ta.

    Đây tuyệt đối là chênh lệch một cách nghiền ép, độc này hành hạ ông đến sống không bằng chết, Sở Cửu Ca chỉ đợi nửa canh giờ, ông ta liền khai ra rồi.

    "Ở hoàng lăng, ta đem hộp bất tử giấu trong hoàng lăng Tử Linh Quốc, lúc trước hạ táng cùng với tiên hoàng! Việc này, chỉ có ta biết, nhưng mà vị trí của hoàng lăng, với lại làm thế nào để vào được hoàng lăng, chỉ có Tử Hoàng mới biết." Xích Liên Thương cũng là một người cẩn thận, giấu đồ cũng giấu một cách im hơi lặng tiếng, mà lại còn có đến hai tầng bảo vệ.

    Sở Cửu Ca nói: "Không tốt, hy vọng Cửu thúc đừng đem Tử Hoàng chém mất!"

    "Với thực lực của Tử Hoàng, e là không thể chống đỡ nổi lâu như thế dưới tay Cửu thúc, sợ là.." Trên mặt Nhất Nặc lộ ra vẻ ngưng trọng.

    "Ha ha ha! Tử Hoàng nếu như mà chết, các ngươi cũng đừng mơ có được hộp bất tử, mà đây còn là cơ hội các ngươi tự tay đánh mất! Chỉ có thể trách các ngươi mà thôi." Xích Liên Thương hả hê cười nói, hận không thể Tử Hoàng ngay bây giờ lập tức chết đi, như vậy nhất định có thể nhìn thấy vẻ mặt hối hận của chúng.

    "Nhanh qua đó!" Sở Cửu Ca vội vàng nói.

    Đợi đến khi họ qua đến đó, tiếng chiến đấu đã sớm ngừng rồi.

    "Ca nhi, sao thế?" Sở Tuyền Nguyệt đi qua hỏi.

    "Tử Hoàng đâu?" Sở Cửu Ca hỏi.

    "Ở bên đó!"

    Bọn họ rất nhanh chạy qua đó, Cửu thúc đứng tại đó, đem Tử Hoàng giẫm dưới chân.

    Tử Hoàng vẫn còn hơi thở, hiển nhiên vẫn chưa chết.

    Sở Cửu Ca nói: "Cửu thúc, đừng giết ông ta vội! Ông ta vẫn còn có tác dụng."

    "Ta vốn không có ý định giết đi ông ta, chỉ là phế đi ông ta mà thôi, để cho ông ta sống, mới là sự trừng phạt lớn nhất đối với ông ta." Cửu thúc lạnh giọng nói.

    "Phụt!" Cửu thúc thả Tử Hoàng ra, Tử Hoàng trọng thương đang điên cuồng thổ huyết, như thể muốn đem tất cả nội tạng nôn ra ngoài.

    Mặt ông như chết đến nơi, cười khổ nói: "Còn không bằng cho ta một cái thống khoái!"

    "Dẫn bọn ta đến hoàng lăng Tử Linh Quốc các ngươi, nơi mà tiên hoàng Tử Linh Quốc hạ táng." Sở Cửu Ca nhìn Tử Hoàng nói.

    "Ta sẽ không nói! Chết cũng không nói! Ha ha ha thì ra Xích Liên Thương đem thứ các ngươi muốn giấu trong hoàng lăng, giết ta đi! Giết ta rồi cả đời này các ngươi cũng đừng hòng đạt được thứ đó." Tử Hoàng cười lớn.

    Sở Cửu Ca nhàn nhạt nói: "Tử Hoàng, ngươi biết Xích Liên Thương làm thế nào mới đáp ứng điều kiện của ta hay không? Ngươi cũng có thể thử thử!"

    Mấy cây độc châm khiến cho Tử Hoàng sống không bằng chết, đến cả chết cũng không sợ thế mà lúc này ông ta lại cực kỳ hoảng sợ.

    Ông nói: "Cho ta giải dược, cho ta giải dược! Ta dẫn các ngươi đi hoàng lăng, ta dẫn các ngươi đi."

    "Thế mới đúng chứ! Chịu khổ ít một chút lại không muốn, cứ phải tự tìm chết!" Sở Cửu Ca thấp giọng nói.

    Dùng ngân kim phong bế mấy huyệt vị của ông ta, tránh Tử Hoàng bị trọng thương nửa đường chết đi mất, vị trí hoàng lăng nằm ở ngoại thành Tử Linh Quốc.

    Đi trên khu vực ngoại thành này, Cửu Thương Khung đánh giá cảnh vật xung quanh, luôn cảm thấy nơi đây ông từng đến qua.

    Sở Tuyền Nguyệt khẽ ngẩn ra, khe khẽ nắm chặt lấy tay Cửu Thương Khung.

    Cửu Thương Khung thấp giọng hỏi: "Tuyền Nguyệt, sao thế?"

    Sở Tuyền Nguyệt nói: "Không sao!"

    Thì ra khi xưa cô hoảng loạn chạy trong vô thức, vậy mà lại chạy đến gần hoàng lăng Tử Linh Quốc, nhưng mà cô cái gì cũng không có nói.

    Cửu Ca và Thương Khung có việc quan trọng phải làm, cô cần đi theo họ, không thể vì nơi này là nơi xưa làm cô nhớ đến một số chuyện mà rời khỏi, khiến họ lo lắng.

    Cửa vào hoàng lăng ở ngay trước mắt, Sở Cửu Ca nói: "Ngươi đi mở ra!"

    "Được! Ta đi!"

    Tử Hoàng đem chốt mở mở ra, cửa mộ chầm chậm mở ra.

    Ông đi vào nói: "Hướng bên này, có ta dẫn đường, các ngươi rất nhanh liền có thể tìm thấy mộ của tiên hoàng."

    "Đi nhanh chút!"

    Nhị Lượng muốn xông vào đó, nhưng lại bị Sở Cửu Ca cản lại rồi.

    Sở Cửu Ca nhìn Tử Hoàng nói: "Tử Hoàng, đến lúc này mà ông vẫn không chịu chết tâm, lại còn muốn giở thủ đoạn với ta, rất tốt!"

    Thân thể Tử Hoàng cứng đơ, không ngờ tâm tư của mình lại bị Sở Cửu Ca nhìn thấu!

    Quả tạ nặng ngàn cân từ trên trời rơi xuống, Tử Hoàng vốn cho rằng bản thân không sợ chết, nhưng mà khi cái chết cận kề, ông vẫn là rất sợ hãi.

    "Ha ha ha! Ta chết rồi, các ngươi đừng nghĩ có thể vào được lăng mộ, lăng mộ này là mời đại sư cơ quan giỏi nhất của thất quốc kiến tạo thành, không có ta dẫn đường, các ngươi tuyệt đối sẽ chết vì trúng phải các loại cơ quan ám khí."

    Ngay khi quả tạ ngàn cân đó muốn đè ông ta thành thịt nát, Tử Hoàng chỉ có thể bất lực chấp nhận số mệnh!

    Sở Cửu Ca đột nhiên động rồi, xông vào cánh cửa đó, sắc mặt Nhị Lượng đại biến, nói: "Tiểu Cửu, cẩn thận!"
     
    LieuDuongPhuongphuong57500 thích bài này.
  8. gia đình của tôi

    Bài viết:
    149
    Chương 317: Tiện tay bắt được

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sở Cửu Ca một chút vấn đề cũng không gặp phải, cô với quả tạ ngàn cân đó sượt qua nhau, thuận tiện đem Tử Hoàng kéo ra luôn rồi!

    "Rầm!" Một tiếng vang lớn truyền ra, chân của Tử Hoàng bị đè nát, nhưng mà mạng của ông vẫn là giữ lại được.

    Tử Hoàng đau đến mặt trắng bệch, "Ngươi còn muốn dùng độc khống chế ta sao, muốn ta dẫn các ngươi vào đó! Không thể nào, ta nói với các ngươi là không thể nào! Ta dù sao cũng là người sắp chết đến nơi rồi, sao có thể để cho kẻ thù của ta như ý nguyện! Các ngươi từ bỏ đi!"

    Sở Cửu Ca nhàn nhạt nói: "Ta không cần ngươi dẫn đường, ngươi có biết vì sao ta biết được thủ đoạn của ngươi hay không? Bởi vì ngay khi ngươi mở cái chốt mở giả đó, ta liền biết chốt mở thực sự nằm ở đâu rồi."

    Sở Cửu Ca đi đến một tấm bia, nhẹ nhàng gõ vài cái, một cánh cổng giống y đúc trước đó mở ra.

    Tử Hoàng trợn tròn mắt nhìn Sở Cửu Ca nói: "Ngươi.. ngươi sao lại biết? Không thể nào, đây là bí mật chỉ có mỗi một đời hoàng đế Tử Linh Quốc mới biết được."

    Sở Cửu Ca đáp: "Rất đơn giản! Nhìn ra được!"

    "Nhìn ra được, không thể nào!" Tử Hoàng khó tin nói.

    Đây chính là hoàng lăng Tử Linh Quốc ông, nếu như cửa vào hoàng lăng thực sự có thể bị người tùy tiện nhìn ra, vậy thì e là từ rất sớm đã bị trộm sạch rồi.

    Thế nhưng nhiều năm như vậy, ngoại trừ bản thân hoàng đế Tử Linh Quốc, không một ai có thể dễ dàng mở ra hoàng lăng.

    Tử Hoàng nói: "Cho dù ngươi có thể mở ra hoàng lăng thì đã sao? Cơ quan bên trong, ngươi không thể nào tưởng tượng được đâu. Ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi chút gợi ý nào cả, muốn chết thì cùng chết!"

    Sở Cửu Ca cười, "Nghĩ không ra sao? Vậy đợi một hồi ngươi mở to mắt ra mà nhìn đi!"

    "Kha kha!" Nhị Lượng nhìn Tử Hoàng như nhìn một trò cười.

    Phải biết tiểu Cửu chính là Đệ nhất thần trộm, chút xíu như vậy có thể ngăn được muội ấy sao?

    Đáp án là tuyệt đối ngăn không nổi.

    Sở Cửu Ca nói: "Dẫn theo ông ta, các ngươi đi theo ta! Đi sát đó, một bước cũng không thể sai, nghe theo sự chỉ đạo của ta mà làm."

    "Được!"

    Tử Hoàng nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy tự tin này của Sở Cửu Ca, trong lòng có một dự cảm chẳng lành.

    Thân hình Sở Cửu Ca lóe qua, hướng bên trong chạy vào, Nhị Lượng dẫn Tử Hoàng theo sát phía sau, Nhất Nặc cũng đi theo.

    Còn về Cửu Thương Khung, đương nhiên là bảo hộ bên người vị hôn thê của ông xông vào trong.

    Sở Tuyền Nguyệt vẫn có chút lo lắng, "Thương Khung, nơi này cơ quan trùng trùng, Ca nhi dẫn đầu có thể nguy hiểm hay không? Nếu không hai chúng ta lên phía trước dẫn đường đi."

    Cho dù là mất hết tất cả ký ức, Cửu Thương Khung cũng rất rõ tác dụng của Bất tử sinh mệnh chi đồng.

    Ông đáp: "Yên tâm đi! Có tiểu Cửu dẫn đường cho chúng ta, sẽ không thể có nguy hiểm gì được."

    Rất nhanh đã đến nơi có cơ quan ám khí dày đặc nhất rồi, Tử Hoàng cảm thấy Sở Cửu Ca nhất định chết chắc.

    Thân hình người trước mắt lóe qua như sấm giật, "Xoẹt xoẹt xoẹt!" Ám khí đúng là bay ra rồi, nhưng mà từ đầu đến cuối đều chậm hơn Sở Cửu Ca một bước.

    Đừng nói là kích sát Sở Cửu Ca, những ám khí đó ngay đến góc áo Sở Cửu Ca cũng không có chạm được đến.

    Chớp mắt công phú, Sở Cửu Ca lấy ra một cây cung.

    Vô số lợi tiễn phút chốc bay ra, trực tiếp hủy đi nơi yếu nhất cốt lõi của những cơ quan ám khí đó.

    "Rắc! Rắc!" Những ám khí đó phút chốc bãi công, con đường mà nguy cơ tứ phía giờ đây chút nguy hiểm cũng chẳng còn.

    "Ngươi.. ngươi.."

    Tử Hoàng lúc này đang an ủi bản thân, Sở Cửu Ca chỉ là may mắn thôi.

    Thế nhưng đợi đến khi Sở Cửu Ca từng lần một nhẹ nhàng tránh khỏi hết, hơn nữa còn hủy đi hết các cơ quan, đi đến mộ chủ của tiên hoàng, ông nhìn Sở Cửu Ca như nhìn quái vật.

    "Sao có thể?" Tử Hoàng khó tin nói.

    "Vì sao lại không thể? Cơ quan ám khí cấp bậc thế này mà muốn ngăn cản Đệ nhất thần trộm, thì ngươi nghĩ ta còn cần lăn lộn trong giang hồ nữa hay không!"

    Tử Hoàng trợn to mắt nhìn Sở Cửu Ca, "Ngươi.. ngươi là Đệ nhất thần trộm, ngươi vậy mà lại là Đệ nhất thần trộm! Sao có thể được!"

    Quân chủ lục quốc họ, không, bao gồm Xích Hoàng trước đó, quân chủ thất quốc đều tìm tên Đệ nhất thần trộm đáng chết đó.

    Bọn họ cho rằng có thể qua mặt được nhiều cao thủ thị vệ trà trộn vào hoàng cung, nhất định là một cao thủ, chí ít cũng là cao thủ luyện linh cảnh.

    Một ngưng hồn cảnh như Sở Cửu Ca, tuyệt đối không thể nào làm được.

    Sở Cửu Ca nói: "Chắc hẳn các ngươi đều nhìn thấy lời nói ta để lại, trong đó có một chữ các ngươi không biết đúng không?"

    Cái ký hiệu cổ quái đó, quân chủ các nước đều đã hỏi qua hết những người học thức uyên bác, nhưng không một ai biết cả.

    "Nine, thực ra chính là Cửu, đó là biệt hiệu Đệ nhất thần trộm Cửu Ca." Sở Cửu Ca nói tiếp.

    "Ngươi.. là ngươi, thực sự là ngươi!" Sở Cửu Ca có thể giải thích ra nghĩa của cái chữ cổ quái đó, vậy cô ta tuyệt đối là Đệ nhất thần trộm không thể nghi ngờ rồi.

    Bọn họ tốn biết bao công sức tìm Đệ nhất thần trộm, kết quả Đệ nhất thần trộm vẫn luôn lượn lờ trước mắt bọn họ, ông vậy mà lại không biết.

    Lúc này Tử Hoàng bị lửa giận che hết lý trí, nếu như ông ta vẫn còn là Tử Hoàng lúc trước nhất định sẽ đem Sở Cửu Ca lột da rút gân, mà nay ông ta cái gì cũng không làm được, chỉ có thể tùy Sở Cửu Ca xử lý.

    "Uỳnh!" Một tiếng, cửa mộ chủ bị Sở Cửu Ca đẩy ra, Sở Cửu Ca đi vào đó.

    Trong đây có cơ quan càng dày đặc hơn, đặc biệt là sau khi mở ra quan tài, có vô số ám khí chí mạng bay đến, muốn diệt sát đi tất cả mọi người có mặt ở đây.

    Cho dù là cô cũng không dám lơ là, Sở Cửu Ca nói: "Cửu thúc, mẫu thân, mọi người đều lui lại!"

    Tử Hoàng nói: "Đệ nhất thần trộm thì thế nào? Cơ quan nơi này ngươi tuyệt đối một chút biện pháp cũng chẳng có, ngươi đừng mơ có được đồ trong đó."

    Sở Cửu Ca nhàn nhạt nói: "Không có thứ gì mà Đệ nhất thần trộm ta không trộm được, vậy thì để trước khi ngươi chết, mở mang tầm mắt vậy!"

    Sở Tuyền Nguyệt nói: "Ca nhi, con cẩn thận!"

    "Mẫu thân người yên tâm!" Sở Cửu Ca đáp.

    Nay Bất tử sinh mệnh chi đồng tu luyện đến đệ nhị trọng rồi, những thứ lúc trước không dám thử, bây giờ cô đã có được năng lực để thử rồi.

    Thân hình Sở Cửu Ca như thân rắn tiếp cận gần quan tài, thủ pháp của cô nhanh đến người khác không nhìn rõ được.

    Rất nhanh quan tài liền bị cô đẩy ra, nhưng mà không chỉ có một tầng này, đây là một cỗ quan tài năm tầng!

    "Viu!" Vô số đạo âm thanh phá không truyền đến, những độc tiễn từ đầu đến cuối vẫn không có dừng lại.

    Sở Cửu Ca luồn lách giữa vô vàn ám khí, vô cùng kinh hiểm, như đang đi dây thép trên bờ vực thẳm.

    Cô lúc này không cách nào tiến về phía trước, cũng không thể lui lại, bị vây khốn trong trận cơ quan đó.

    Tử Hoàng cười nói: "Ha ha ha! Đệ nhất thần trộm cũng chỉ được đến thế, đụng phải cơ quan trong hoàng lăng Tử Linh Quốc ta, ngươi cứ lưu lại ở nơi này đi, chôn cùng với ta!"

    "Tiểu Cửu!" Nhị Lượng muốn xông lên trước, nhưng lại bị Nhất Nặc cản lại.

    Cửu Thương Khung an ủi Sở Tuyền Nguyệt đang lo lắng bên cạnh: "Tuyền Nguyệt, đừng lo, tiểu Cửu đang nghĩ cách, đợi con bé tìm được cách, cơ quan nơi này sẽ bị hủy toàn bộ thôi."

    "Viu viu viu!" Mấy cây ngân châm từ trong kẽ tay Sở Cửu Ca bay ra.

    Thế nhưng cơ quan vẫn chưa chịu dừng lại, Tử Hoàng đắc ý nói: "Không có tác dụng đâu! Cơ quan nơi này không phải là một nha đầu như ngươi có thể phá hỏng được đâu."

    "Phá không được, ta không thử, sao có thể biết là phá không được?" Vừa nói xong, Sở Cửu Ca lấy ra một cây cung màu tím sẫm.
     
    LieuDuongPhuongphuong57500 thích bài này.
  9. gia đình của tôi

    Bài viết:
    149
    Chương 318: Có liên quan gì

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong lúc ứng phó với mấy ám khí đó, Sở Cửu Ca đã dùng Bất tử sinh mệnh chi đồng tìm hiểu kỹ cơ quan ám khí nơi này rồi.

    Lúc này cô đã nắm được hạch tâm của cơ quan, nắm chắc trăm phần trăm phá hoại nó đi được mới lấy ra Đế Ma Cung.

    Biết sao được, Đế Ma Cung bây giờ chỉ có thể dùng một lần, Sở Cửu Ca truyền vào toàn bộ linh lực, kéo cung-bắn tên một hơi hoàn thành.

    "Uỳnh!" Một tiễn này bắn ra, khiến cho cả khu mộ chủ này cũng rung lắc như động đất.

    Cơ quan nơi này phút chốc bị hủy đi, bãi công rồi.

    Tử Hoàng cảm thấy không thể nào tin được, uy lực của một tiễn vừa rồi, ông cảm thấy cho dù là ông lúc đỉnh phong cũng không chắc có thể tránh khỏi, Sở Cửu Ca vậy mà lại có được một linh khí bá đạo đến vậy.

    Sở Cửu Ca cảm thấy linh lực của bản thân thăng cấp cũng không tệ, chí ít bây giờ đạt đến ngưng hồn cảnh thất trọng, bắn ra một tiễn này không còn bị cạn kiệt sức lực nữa.

    Thậm chí cô còn có thể tiếp tục sử dụng lực lượng Bất tử sinh mệnh chi đồng phát hiện một số ám khí bị bỏ sót, sau đó cô tiện tay gỡ bỏ chúng luôn.

    Sở Cửu Ca nói: "Nơi này đã không còn cơ quan rồi, Nhị Lượng, Nhất Nặc, tiếp theo liền giao cho hai người, đem hộp bất tử tìm ra."

    "Được thôi! Tiểu Cửu muội thực sự quá lợi hại rồi." Nhị Lượng hưng phấn nói.

    Nhị Lượng và Nhất Nặc đem nắp quan tài mở ra, có lẽ Xích Liên Thương không nghĩ rằng sẽ có người tìm đến đây, hộp bất tử để ngay bên cạnh gối của tiên hoàng Tử Linh Quốc, căn bản không thèm lấy gì để che giấu cả.

    Tiên hoàng đời trước Tử Linh Quốc bị chôn cất hơn mười năm, bây giờ chỉ còn lại bộ xương khô, những vật chôn cất cùng cũng đã mất đi vẻ sáng bóng vốn có, chỉ duy nhất hộp bất tử đó, vẫn giữ được dáng vẻ ban đầu.

    Nhị Lượng kích động nói: "Hộp bất tử, là hộp bất tử của đệ tam tộc không sai."

    Tử Hoàng cũng rất hiếu kì, món đồ mà Xích Liên Thương xem như bảo bối có dáng vẻ như thế nào, đó là một cái hộp rất thần bí.

    Ông không thể nào hiểu được chỉ là một cái hộp mà thôi, rốt cuộc chứa đựng nguồn lực lượng cường đại thế nào?

    Nhất Nặc nhận lấy hộp bất tử đó, hắn đi đến trước mặt Cửu Thương Khung nói: "Cửu thúc, đây là hộp bất tử của đệ tam tộc, Nhất Nặc cho rằng hộp bất tử này nên do người bảo quản sẽ tốt hơn."

    Cửu Thương Khung nói: "Hộp bất tử này do tiểu Cửu tìm được, nên cứ giao cho tiểu Cửu bảo quản đi."

    Cửu Thương Khung trực tiếp đem hộp bất tử nhét vào trong tay Cửu Ca, Nhất Nặc đối với quyết định của Cửu thúc, một chút cũng không có ý kiến.

    Sở Cửu Ca đem hộp bất tử cất đi, đây là thứ cô cần nhất.

    Cửu Thương Khung nói: "Hai người các con, đem gia hỏa này ra ngoài giải quyết đi, ta với tiểu Cửu còn có chút việc cần bàn, chỉ cần chúng ta không ra ngoài, bất cứ ai, có bất cứ chuyện gì đều không được vào đây làm phiền chúng ta."

    "Không.. ta không muốn ra ngoài! Ta cho dù là chết, cũng muốn chết trong hoàng lăng Tử Linh Quốc ta! Xem như ta cầu xin các ngươi đó!" Tử Hoàng đã biết bản thân khó thoát khỏi cái chết, dù sao họ cũng không phải là người sẽ thả hổ về rừng, ông đã biết quá nhiều bí mật của họ rồi.

    Nhị Lượng nói: "Ngươi như vậy mà muốn sau khi chết được chôn trong hoàng lăng, mơ mộng quá rồi!"

    "Dẫn đi!"

    Nhị Lượng và Nhất Nặc vừa quay lưng đi, kết quả lại đến một người khiến cho Cửu Thương Khung cực kì không vui, người đến đương nhiên là Dung Uyên.

    Dung Uyên nói: "Nơi này ngược lại đủ bí mật, Cửu nhi ở đây có được truyền thừa Bất tử Vạn pháp quyết ngược lại lại rất thích hợp."

    "Cút ra ngoài!" Cửu Thương Khung lạnh giọng nói.

    "Thời khắc quan trọng như vậy, ta đương nhiên phải ở bên người Cửu nhi." Đối với việc Cửu Thương Khung chán ghét, Dung Uyên nửa bước cũng không lùi, sau đó đem Sở Cửu Ca ôm lấy.

    "Có ta đã đủ rồi!" Cửu Thương Khung lạnh giọng nói.

    "Hai lần trước đều là ta ở bên Cửu nhi, lần này cũng không cần đến ngươi, ngươi vẫn là như hai gia hỏa đó đi trông cửa là được."

    "Muốn chết!"

    Sở Tuyền Nguyệt và Sở Cửu Ca cũng rất bất lực, hó nói: "Hai người đủ rồi! Đừng ồn nữa!"

    Phu nhân tương lai lên tiếng, họ cũng không dám tiếp tục nháo nữa.

    Sở Cửu Ca nói: "Đều ở lại đi! Cửu thúc người giải thích tình huống của con với mẫu thân, cũng đã giấu mẫu thân quá lâu rồi. Người nếu tiếp tục giấu mẫu thân, có khi mẫu thân sẽ giận người đó."

    Cửu Thương Khung nhìn Sở Tuyền Nguyệt gật đầu nói: "Được!"

    Dung Uyên nói: "Vậy ta.."

    "Chàng.. chàng ngồi một bên là được." Sở Cửu Ca nói.

    Mở ra hộp bất tử rất đơn giản, giải phong ấn cũng rất đơn giản.

    Lần một lần hai liền quen tay, lần ba rồi thì cũng trở nên quen đường quen lối rồi.

    Công pháp đệ tam trọng của Bất tử Vạn pháp quyết mở ra, những chữ vừa cổ xưa vừa thần bí đó truyền vào trong Bất tử sinh mệnh chi đồng, Sở Cửu Ca bắt đầu nghiền ngẫm về công pháp đệ tam trọng.

    Mọi thứ đều rất thuận lợi, Cửu Thương Khung cũng thở hắt ra.

    Sở Tuyền Nguyệt cũng biết lúc trước Cửu Thương Khung vì sao một lòng bảo vệ Sở Cửu Ca, đó là sứ mệnh của cả tộc họ.

    Thứ mà nữ nhi của cô sở hữu, là chí bảo mà người trong toàn thiên hạ đều muốn dùng hết tất cả thủ đoạn để có được.

    Chí bảo này có thể giúp cô có được thiên phú mà người khác khó có thể bì kịp, giúp cô có được lực lượng nghịch thiên, đồng thời cũng đặt cô lên trên đầu sóng ngọn gió.

    Cửu Thương Khung nói: "Bây giờ muốn bảo vệ các nàng, không hề liên quan đến sứ mệnh của Bất tử cửu tộc, chỉ bởi vì ta muốn bảo vệ các nàng, xem các nàng là người trân quý nhất của ta."

    Sở Tuyền Nguyệt nói: "Ca nhi sinh ra ở Xích Linh Quốc, vì sao lại kế thừa lực lượng mạnh nhất của Bất tử cửu tộc chàng? Bất tử sinh mệnh chi đồng, Ca nhi với Bất tử cửu tộc chàng hình như không hề có mối liên quan mà?"

    Cửu Thương Khung đáp: "Ta hỏi qua mấy tiểu tử đó rồi, liên quan đến Bất tử sinh mệnh chi đồng, chỉ có tộc trưởng của Bất tử cửu tộc mới biết được. Những người khác không thể biết được, rốt cuộc có liên quan gì hay không, có lẽ đợi ta khôi phục ký ức, tất cả mới được giải đáp."

    Phút chốc, Sở Cửu Ca mở đôi mắt ra, cả người đều bị ánh sáng bạc bao trùm lấy, cô nhìn về phía Cửu thúc, nhìn về phía Dung Uyên..

    Sở Cửu Ca đi về phía Dung Uyên, nắm lấy cánh tay của hắn nói: "Nếu mà khó chịu, chàng hãy kêu lên nhé!"

    Dung Uyên gật đầu nói: "Được!"

    Dung Uyên cảm thấy ánh sáng bạc đó như đẩy lùi đi bóng tối trong thân thể hắn, khiến cho chúng chìm vào đáy vực sâu..

    Được ánh sáng bạc ấm áp bao trùm, hắn cảm thấy cực kỳ thoải mái. Đương nhiên hắn sẽ không để bản thân tham lam sự thoải mái này.

    Hắn đem Sở Cửu Ca ôm vào lòng, trầm thấp nói: "Cửu nhi, đủ rồi! Vừa tu luyện được 'Nguyệt Mang', nàng liền muốn vắt kiệt lực lượng của bản thân sao? Đến lúc đó nàng lại khó chịu nữa đó, ta sẽ đích thân chăm sóc nàng, hay là nói Cửu nhi thích được ta thiếp thân chăm sóc kiểu đó."

    Sở Cửu Ca biết lúc này không phải lúc ương ngạnh, cô thu hồi lại lực lượng Nguyệt Mang.

    Cô nói với Cửu Thương Khung: "Cửu thúc, con tu luyện đến đệ tam trọng rồi, cũng giúp được chút đối với thân thể người, có lẽ có thể giúp người khôi phục ký ức khi xưa cũng không chừng."

    Cửu Thương Khung nói: "Cái này không vội, con hãy nghỉ ngơi trước, so với bất cứ điều gì cũng quan trọng."
     
    LieuDuongPhuongphuong57500 thích bài này.
  10. gia đình của tôi

    Bài viết:
    149
    Chương 319: Cửu ca thổ lộ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi có được công pháp đệ tam trọng của Bất tử Vạn pháp quyết tu luyện, Sở Cửu Ca bọn họ rời khỏi hoàng lăng này.

    Tử Hoàng tuy là tội nghiệp nặng, nhưng Sở Cửu Ca không có sở thích đào mộ của người đã mất.

    Đợi sau khi họ rời khỏi, phiến hoàng lăng này triệt để bị phong tỏa.

    Tử Hoàng đã chết, những người con khác của ông trốn thì trốn, chết thì chết, ông ta có lẽ phải phơi thây nơi hoang vu rồi.

    Trên người Tử Tinh Châu dù sao vẫn chảy huyết mạch của ông ta, nên đem ông ta chôn cất rồi.

    Đương nhiên, xa xa không bằng quy cách chôn cất cửu ngũ chí tôn rồi.

    Tử Tinh Châu nhìn Sở Cửu Ca nói: "Ta vốn cho rằng ông ta chết ta có lẽ sẽ hành hạ thi thể ông ta, kết quả đến lúc này, ta lại cảm thấy không còn cần thiết nữa. Bởi vì một người như vậy quá lãng phí sức lực."

    "Mẫu phi ta từng là nữ nhân đẹp nhất Tử Linh Quốc, cho dù không thích ông ta, cũng bị ông ta cường thế nạp vào hậu cung, trân trọng được vài tháng liền bỏ bê người, có niềm vui mới. Sau đó lại tận mắt nhìn mẫu phi ta bị mấy nữ nhân kia hại chết mà không chút động dung." Nắm đấm Tử Tinh Châu nắm chặt.

    Tử Hoàng chính là một tên cặn bã như thế!

    "Ta từng nghĩ khi ta trở nên cường đại, ta nhất định phải báo thù cho mẫu phi. Cho dù là bị người ta xem thường, không hề có bất cứ tài nguyên tu luyện nào, ta cũng trở thành người nhi tử có thiên phú cao nhất, thiên phú tu luyện cao nhất. Ưu thế như vậy không những không giúp ta có được cơ hội báo thù cho mẫu phi, ngược lại lại trở thành vốn liếng cho ông ta lợi dụng, ông ta dùng tất cả biện pháp áp đặt ta tu luyện với tốc độ nhanh nhất, càng là vì cho rằng ta còn đẹp hơn cả mẫu phi, muốn đem ta tặng cho người ta làm nam sủng, nhằm giúp ông ta có được lợi ích.."

    Tử Hoàng không chỉ không phải là một quốc quân tốt, cũng không phải là một người phu quân tốt, càng không phải là phụ thân tốt.

    Tử Hoàng đã chết, Tử Tinh Châu đem những lời dồn nén trong lòng bấy lâu đều nói ra hết, đem từng đoạn từng đoạn ký ức mà hắn cảm thấy bất lực nói ra, những chuyện khi xưa theo việc Tử Hoàng chết cũng tan biến theo, thù hận cũng đã được buông bỏ.

    Sở Cửu Ca và Nhị Lượng đều im lặng làm một thính giả tốt, Sở Cửu Ca nói: "Từ nay về sau, ngươi sẽ có cuộc đời càng đặc sắc hơn."

    Tử Tinh Châu cười nói: "Đó là đương nhiên, sau này ta liền theo Cửu Ca ngươi hành tẩu giang hồ, ngươi không thể không cần ta đâu đó."

    "Ha ha ha! Huynh đệ, chúng ta uống rượu, ta đã đem bảo bối ta cất nhiều năm như vậy ra, nhất tiếu giải thiên sầu." Tam Tiền cười nói.

    Ba người họ đi ăn uống no say, Sở Cửu Ca không có đi, trời đã tối, ngày mai còn phải cho tụi Dung Hiểu một câu trả lời.

    "Bát đại thánh tộc!" Sau khi Cửu Thương Khung biết được chuyện này, khí tức trở nên đặc biệt nguy hiểm.

    Đương nhiên, ông còn mong Dung Uyên cút xa chừng nào hay chừng đó, nhưng mà tiểu Cửu không muốn, tiểu Cửu không nỡ, vậy thì lại khác rồi.

    Sở Cửu Ca phát hiện một số động tĩnh, tu luyện đến đệ tam trọng, lực lượng Bất tử sinh mệnh chi đồng đương nhiên càng mạnh hơn trước.

    Thân hình như chớp giật nhảy ra ngoài, Sở Cửu Ca phát hiện một bóng dáng màu trắng đạp không mà đi.

    Tốc độ của người đó rất nhanh, Sở Cửu Ca biết bản thân đuổi theo không được, cô lớn giọng quát: "Đứng lại cho ta!"

    Thế nhưng người phía trước lại khiến người ta tức chết, giả bộ như không nghe thấy, tiếp tục bỏ đi.

    Sở Cửu Ca nói: "Ngươi không đứng lại đúng không! Vậy thì sau này ngươi có trở lại, ta cũng sẽ giả bộ như không thấy ngươi, không thèm quan tâm ngươi nữa, ngươi có thể thử xem sao."

    Lời uy hiếp này của Sở Cửu Ca rất hiển nhiên là có tác dụng, người đó cuối cùng cũng dừng lại bước chân, chớp mắt đã đến trước mặt Sở Cửu Ca, Sở Cửu Ca kéo lấy tay hắn.

    "Ngươi đi theo ta!"

    Kéo người vào, đóng cửa lại, sau đó nhìn hắn nói: "Quỷ Vương đại nhân nửa đêm canh ba muốn đi đâu đó?"

    Dung Uyên bất lực nói: "Cửu nhi!"

    "Tra được chúng ở đâu rồi à? Muốn đi hành hung, sao không dẫn theo ta?"

    "Chàng cho là ta bị mù không phát hiện thân thể chàng đang tồi tệ nhường nào à? Với cái mạng nhỏ này của chàng không cần giữ nữa hay sao mà còn muốn liều mạng với người ta, hay quá ta!"

    Bất tử sinh mệnh chi đồng tu luyện đến đệ tam trọng, lực lượng của cô giúp ích được trong việc trị liệu cho Dung Uyên, nhưng mà nhìn thấy được càng nhiều, càng biết rõ thân thể Dung Uyên đang tệ đến nhường nào.

    Người thường sớm đã chết rồi, hơn mười năm trước, thậm chí càng lâu hơn nữa, hắn có thể sống đến giờ, ngoại trừ thực lực và sự nhẫn nại cường đại ra, vận may của hắn cũng xem như không kém.

    Mỗi một bước đều phải rất cẩn thận, không cho phép hắn làm càng được, kết quả, trong lúc nguy hiểm như vậy hắn lại muốn làm càng.

    "Cửu nhi nàng nỡ bỏ ta sao?" Dung Uyên ôm chặt lấy Sở Cửu Ca.

    "Ta không nỡ bỏ Cửu nhi, cho nên bọn chúng nhất định phải chết!" Đáy mắt Dung Uyên lóe qua ánh sáng lạnh

    "Bọn chúng chết rồi, lần này giết đi chúng may mắn thoát được, vậy thì lần sau bọn chúng phái người càng lợi hại hơn nữa đến thì sao! Chàng có thể đảm bảo mỗi lần đều không sao không?"

    "Ta hiểu, vào lúc này làm Bát đại thánh tộc chú ý đến ta với Cửu nhi không phải là chuyện tốt gì, nhưng mà.."

    "Ưm!" Dung Uyên không nói hai lời, trực tiếp hôn lên môi Sở Cửu Ca chặn lại mọi lời của cô.

    Chính là không nỡ đến thế, luôn muốn thời thời khắc khắc ở bên cạnh cô, người cản trở hắn, hắn đều muốn diệt trừ đi bằng bất cứ giá nào.

    Đối mặt với việc Dung Uyên cưỡng hôn, Sở Cửu Ca hồi đáp lại hắn, làm cho nhịp tim của hắn cũng đột nhiên chậm đi nữa nhịp.

    "Rầm!" Sở Cửu Ca đem Dung Uyên đẩy ngã, cô ở phía trên nhìn vào đôi mắt tử thủy tinh của Dung Uyên, nói: "Tìm thấy hộp bất tử thứ ba, nên đáp lại chàng rồi, Dung Uyên, chàng nói đúng hay không?"

    Đáy mắt Dung Uyên lóe sáng, nhìn Sở Cửu Ca thật sâu: "Ừm!"

    "Vậy thì, ta có thể nói với chàng.."

    Sở Cửu Ca tiến lại gần sát lỗ tai hắn, sau đó chầm chậm nói: "Không còn cách nào! Không thể không thừa nhận, Dung Uyên chàng khiến cho Sở Cửu Ca ta rung động rồi, cho nên chàng nhất định phải sống thật tốt, không được phép xảy ra chuyện, đợi đến ngày ta chữa khỏi cho chàng, chúng ta liền cử hành hôn lễ của chúng ta!"

    "Vì ngày đó.."

    "Rầm!" Sở Cửu Ca cảm thấy trời đất quay cuồng, đôi mắt tử thủy tinh đã biến thành màu tím đậm.

    Hắn trầm thấp nói: "Vì ngày đó.."

    Một nụ hôn hạ xuống, hắn hiểu rồi!

    Cửu nhi thổ lộ, khiến cả người hắn đều rất kích động, một loại vui sướng mà không cách nào diễn tả nổi, bao trùm hết cả con tim hắn.

    Hắn chưa từng vui đến vậy, niềm vui như vậy là Cửu nhi cho hắn.

    Vì ngày đó, hắn cần học cách nhẫn nại, nhẫn nại việc tạm thời phải chia xa Cửu nhi.

    "Ưm!"

    Như có một đốm lửa đang rực cháy, hai trái tim càng ngày càng đến gần với nhau hơn.

    Nụ hôn của Dung Uyên từ từ hạ xuống, trượt đến cổ của cô, Sở Cửu Ca cảm thấy như có dòng điện chạy qua toàn thân cô, khiến cho cô cảm thấy tê dại cả người.

    Sở Cửu Ca khàn giọng nói: "Lời thổ lộ của ta còn chưa nói xong đâu! Dung Uyên, chàng dừng tay!"

    Dung Uyên giọng khàn khàn nói: "Vậy Cửu nhi nàng tiếp tục nói, nhưng mà ta bây giờ.. Khống chế bản thân không nổi rồi."

    Tình sâu, khó mà kiềm chế!

    Sở Cửu Ca lật người đem hắn áp dưới thân, từ trên cao nhìn hắn nói: "Dung Uyên, ta thích.."

    Sắc đẹp vô song, khiến cho nhịp tim Sở Cửu Ca tăng nhanh, đây là lần đầu tiên cô thổ lộ với người khác.

    Trước mắt lại là cảnh tượng động lòng người đến vậy, khiến cho người ta có cảm giác muốn thuận theo tiếng lòng, không màng đến bất cứ thứ gì, từ cuối cùng lại có chút ngại nói ra.

    "Lời tiếp theo, chàng nói!"
     
    LieuDuongPhuongphuong57500 thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...