Cổ Đại [Dịch] Nghịch Thiên Thần Y Phi - Phụng Tử

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by gia đình của tôi, Apr 17, 2021.

  1. Chương 280: Cửu thúc bướng bỉnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bởi vì quy mô hội đấu giá Cửu Thiên được mở rộng, phân bổ khắp mọi ngóc ngách của Vô tận đại lục, đương nhiên cũng nhận được các loại tình báo khác nhau, tìm thấy được một số manh mối của hộp bất tử.

    Có được manh mối, các tộc trưởng liền đem nhi tử nhà họ ném đến đây lịch luyện, tìm kiếm hộp bất tử của mỗi tộc họ.

    Tam Tiền nói: "Nhất Nhất, lúc trước đã nói trước rồi, ai trước tìm thấy tộc trưởng thì người đó chính là lão đại."

    Nhất Nặc đắp: "Là ai trước tìm thấy tộc trưởng hơn nữa đem tộc trưởng dẫn về Bất tử Cửu tộc, mới được xem là lão đại! Ngươi làm được rồi sao?"

    "Đây.. Ta quên mất là còn một điều kiện như vậy rồi!"

    Nhị Lượng nói: "Không đúng! Là ta trước tìm thấy hộp bất tử của đệ nhị tộc ta, chẳng lẽ không nên là ta làm lão đại sao?"

    Vào lúc đó, Cửu Thương Khung nói: "Thiếu chủ của đệ cửu tộc mới là lão đại. Điểm này các ngươi không cần tranh nữa!"

    Tam Tiền vui đùa nói: "Cửu thúc! Thiếu chủ đệ cửu tộc, người mau cùng cửu thẩm sinh một người đi! Nếu như hắn được sinh ra rồi, liền nhận làm lão đại lão đại."

    Nhị lượng nói: "Cửu thúc, kỳ thực út là hạnh phúc nhất đó! Đừng để tiểu đệ đệ giành vị trí lão đại với con nữa."

    Trên mặt Nhất Nặc vẫn luôn giữ nét cười thâm sâu đó, Cửu Thương Khung nói: "Tiểu Cửu, con vào đây!"

    Sở Cửu Ca đi vào, kết quả lại bị một tin tức chấn động đến đơ cả ra, Cửu thúc nói: "Tiểu Cửu chính là thiếu tộc trưởng của đệ cửu tộc, sau này các ngươi dựa vào tiểu Cửu làm chủ."

    "Tiểu Cửu!"

    "Cửu muội muội!"

    Nhị Lượng và Tam Tiền trợn tròn mắt, bọn họ đồng thanh nói: "Cửu thúc, người nói thật sao?"

    Cửu thúc khẽ nhíu mày nói: "Chẳng lẽ trước khi ta mất đi ký ức luôn nói đùa với các ngươi à?"

    Bọn họ lắc đầu, không có, chưa từng có, Cửu thúc căn bản không giống người biết nói đùa.

    Sở Cửu Ca cũng không nghĩ đến Cửu thúc sẽ đưa ra quyết định như vậy, Bất tử cửu tộc bảo hộ hộp bất tử, chủ nhân của Bất tử sinh mệnh chi đồng, đó là sứ mệnh của tộc họ, cô cũng định sẵn là phải dính líu đến Bất tử cửu tộc họ, nhưng mà cô chưa tùng nghĩ là phải trở thành thiếu chủ Bất tử cửu tộc mà!

    "Cửu thúc, điều này có khi nào không phù hợp tộc quy không?" Bất tử cửu tộc là một tộc cổ mà lại cường đại, thành viên nhất định cũng rất là phức tạp.

    Thiếu chủ của đệ cửu tộc, có thể nói bằng miệng định đoạt sao? Không phải là quá sơ sài sao!

    Kết quả cô nghe thấy Cửu thúc nhà cô bá đạo nói: "Lời Cửu Thương Khung ta, chính là quy định!"

    Đối với lời như vậy, bọn Nhất Nặc không hề có dị nghị, bởi vì lời Cửu thúc, nói không hề sai.

    Bất tử Cửu tộc, di cửu vi tôn, tộc trưởng đệ cửu tộc chính là tộc trưởng của cả Bất tử cửu tộc họ, tộc trưởng đệ cửu tộc có địa vị tôn quý trong tộc họ, lớn hơn mọi thứ, so với hộp bất tử càng quan trọng.

    Lời người nói chính là tộc quy, người của cả Bất tử cửu tộc đều bắt buộc phải nghiêm minh chấp hành.

    Chỉ là, chưa từng gặp qua tộc trưởng đệ cửu tộc nào bướng bỉnh như vậy, chẳng lẽ là do mất đi ký ức nên tâm tính đại biến rồi.

    Cửu Thương Khung nói: "Tiểu Cửu liền tạm thời thay thế đệ đệ con hoặc muội muội con làm thiếu chủ đệ cửu tộc có được hay không? Có đám tiểu tử này phối hợp con tìm hộp bất tử sẽ càng thuận lợi, hài tử Bất tử cửu tộc không có ai là vô dụng cả!"

    Cửu thúc đã quyết định rồi, Sở Cửu Ca gật đầu nói: "Được! Cửu thúc, con hiểu rồi."

    Kế đến Cửu thúc nói với ba người bọn họ: "Nhất Nặc, Nhị Lượng, Tam Tiền, còn có năm người còn lại, từ nay về sau các ngươi bắt buộc phải toàn lực hỗ trợ thiếu chủ đệ cửu tộc ta truy tìm hộp bất tử, đây là mệnh lệnh của ta."

    Bọn Nhất Nặc đáp: "Tuân lệnh!"

    Nhất Nặc nói: "Cửu thúc dự tính tạm thời không trở về tộc sao?"

    "Thực lực ta đang trong thời kì hồi phục, thực lực chưa hoàn toàn hồi phục, trở về trong tộc, chỉ là tạo cơ hội cho người khác mà thôi." Ông sớm đã có dự tính, đây là thứ nhất, thứ hai chính là ông không muốn nhanh vậy rời khỏi Tuyền Nguyệt, ông muốn sau khi có đủ thực lực bảo hộ Tuyền Nguyệt, liền cùng cô về Bất tử cửu tộc.

    Nhất Nặc gật đầu nói: "Cũng đúng! Thập phương thần tôn càng ngày càng không an phận rồi, nếu để họ biết Cửu thúc trở về e là sẽ tiếp tục giở quỷ kế tính kế Cửu thúc, trước khi thực lực Cửu thúc chưa hồi phục lưu lại Vô tận đại lục thì an toàn hơn. Chỉ cần biết được người mọi thứ đều tốt để cho phụ thân chúng con yên tâm là được, Bất tử cửu tộc chúng ta tuyên bố với bên ngoài rằng, người đang bế quan."

    "Bảo họ đừng lo lắng, nếu như các ngươi tăng tốc tìm đủ hộp bất tử đã đánh mất, vậy thì ngày ta trở về tộc cũng không xa đâu." Ông đáp.

    Tiểu Cửu mới tu luyện đến đệ nhị trọng đã có thể giúp thực lực ông chầm chậm hồi phục rồi, sau này con bé sẽ nắm vững càng nhiều, giúp ông hoàn toàn hồi phục đến đỉnh phong không phải là không thể.

    Lực lượng của Bất tử sinh mệnh chi đồng, cường đại vượt xa ngoài tầm tưởng tượng của con người.

    Nhất Nặc nói: "Cửu thúc yên tâm, chúng con nhất định cố gắng tìm thấy những hộp bất tử còn lại sớm nhất có thể."

    Sau khi Sở Cửu Ca nói chuyện với họ xong, vừa đi ra Dung Uyên liền nhìn vào cô, Nhất Nặc sắc mặt trầm lại, "Dung Vương nghe thấy bao nhiêu rồi?"

    "Ta không hứng thú với Bất tử cửu tộc các ngươi!" Dung Uyên đáp.

    "Nếu đã không hứng thú, vậy thì vì sao Dung Vương lại có được hộp bất tử của đệ cửu tộc?" Đôi mắt màu vàng đó nhìn hai người họ nói.

    "Đó là vì trước đó còn có chút hứng thú, dù sao đó cũng là chí bảo của Bất tử cửu tộc, nhưng bây giờ ta phát hiện bảo vật càng quý báu hơn rồi, hộp bất tử gì đó Cửu nhi nhà ta thích, ta đương nhiên vẫn sẽ tiếp tục tìm!" Dung Uyên đem Sở Cửu Ca ôm chặt.

    Cửu Thương Khung cực kỳ tức giận, ông nói: "Ngươi buông tay ra cho ta!"

    Dung Uyên nói: "Mặc Nhất truyền tin đến rồi, nói rằng trong cung sắp có kịch hay diễn ra, ngươi bây giờ không dẫn theo nhạc mẫu đại nhân của ta đi xem lại ở đây kiếm chuyện với ta, để cho nhạc mẫu bỏ qua mất kịch hay xem thì không tốt lắm đâu."

    Dung Uyên ôm theo Sở Cửu Ca rời khỏi, Cửu Thương Khung cũng rất nhanh đi tìm Sở Tuyền Nguyệt cùng đi rồi.

    Lan phi hại phu nhân thảm đến vậy, nếu có thể nhìn thấy kết cục thảm thương của Lan phi, cũng là một việc khiến cho người ta vui vẻ.

    Tử Vũ dẫn theo Lan phi đi tìm sư phụ của hắn, bên trong hậu cung to lớn có một cung điện bí mật, từ bên ngoài nhìn thì cực kỳ đơn sơ, nhưng khi cửa bị người đẩy ra bên trong lại cực kỳ xa hoa sang trọng.

    "Sư phụ, xin người cứu lấy mẫu phi!" Tử Vũ nói.

    Một nam nhân trung niên áo trắng ở bên trong đình viện, Lan phi không dễ gì mới kiên trì được đến đây, độc lại lần nữa bộc phát, bà đau đến lăn lông lốc trên sàn, sau đó liền lăn đến trong vườn hoa.

    "Đây là trúng độc rồi?" Nam nhân trung niên đứng dậy, kiểm tra tình trạng của Lan phi.

    Tử Vũ nói: "Sư phụ, người không chỉ tu vi cao cường, hơn nữa còn là thủ tịch luyện dược sư, nhất định là có thể giải được độc của mẫu phi, con liền không tin độc Sở Cửu Ca hạ có thể làm khó sư phụ."

    Người này chính là thủ tịch luyện dược sư của cả Tử Linh Quốc và hoàng thất Xích Liên Thương..

    Sở Cửu Ca và Dung Uyên lúc này đang ẩn nấp trên một cái cây tương đối ẩn dật ở xung quanh đó, nhìn thấy tất cả những thứ này khóe miệng cô khẽ nhếch lên, "Cuối cùng đã tìm ra cái người cung cấp đan dược cho Lan phi là ai rồi? Thì ra chính là thủ tịch luyện dược sư đại danh đỉnh đỉnh của Tử Linh Quốc, Xích Liên Thương."

    "Viên đan dược mà Lam Yên cho ta, còn có đan dược mà bọn Lam yên sử dụng trên lôi đài, cộng thêm độc tại trà lâu, toàn bộ đều ra từ tay ông ta."
     
    LieuDuong and Phuongphuong57500 like this.
  2. Chương 281: Kết cục của Lan phi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Xích Liên Thương rất hiếu kỳ với độc mà Lan phi trúng phải, nhưng mà ông càng kiểm tra sâu tình trạng thân thể của Lan phi, ông càng mơ hồ.

    Tại Tử Linh Quốc này vậy mà lại còn có người hạ được loại độc cổ quái mà ông chưa từng gặp qua, khiến ông tạm thời không cách nào giải được, chẳng lẽ là lão gia hỏa Thái Vân Tông đó?

    "Độc này do ai hạ?" Xích Linh Thương hỏi.

    "Là Sở Cửu Ca, là tên tiện nha đầu Sở Cửu Ca đó hạ độc ta." Lan phi giận dữ nói.

    "Ồ! Sở Cửu Ca, tên tiểu thiên tài đó." Xích Liên Thương nhàn nhạt nói.

    "Ngươi đợi ta một chút! Vũ nhi con chăm sóc tốt cho mẫu phi con." Xích Liên Thương nói với Tử Vũ.

    Xích Liên Thương đi đến phòng luyện dược của ông ta, suy đi nghĩ lại một hồi, sau đó bắt đầu động tay luyện chế giải dược.

    "Aaaaaaaa!" Trong lúc đó, độc của Lan phi lại lần nữa bộc phát, thế nên kêu gào thảm thiết ở chỗ của Xích Liên Thương.

    Xích Liên Thượng thích sự yên tĩnh, trong lúc luyện dược không thích có người làm phiền, cho nên mới lựa chọn một cung điện ở nơi hẻo lánh như vậy, nay tiếng gào thét thê thảm của Lan phi thực sự là ảnh hưởng đến tâm trạng của ông.

    Ông rất muốn xông ra ngoài đem miệng bà ta bịt lại, tiếp đến "Rầm!" một tiếng, một trận khói đen từ phòng luyện dược tràn ra ngoài.

    Sở Cửu Ca hả hê nói: "Vậy mà lại nổ lò rồi!"

    Lan phi cũng rất thống khổ, nổ lò đại biểu giải dược của bà được tạo ra càng lâu, bà cần phải tiếp tục chịu đựng.

    "Xích Liên đại nhân, ngươi nhanh lên! Aaaa! Ta thực sự là không chịu được nữa!"

    Cầu xin tê tâm liệt phế của Lan phi, càng khiến cho Xích Liên Thương không vui, Xích Liên Thương nói: "Tử Vũ, bịt miệng bà ta lại cho ta, nếu không đừng mong có được giải dược."

    "Vâng, Sư phụ!" Tử Vũ nói.

    "Mẫu phi, vì để nhanh chút có được giải dược, chỉ đành ủy khuất người rồi." Tử Vũ lấy ra một mảnh khăn tay đem miệng của Lan phi bịt lại.

    "Hu hu hu!" Lan phi có khi nào chịu qua sự đối đãi như vậy, mà còn là nhi tử bà đích thân xuống tay.

    Không còn ai làm ồn, lần này Xích Liên Thương ngược lại đem đan dược luyện chế ra rồi, nhưng mà ông đối với việc giải được có thể giải được loại độc cổ quái đó hay không, kỳ thực không có nắm chắc.

    Liền dùng thân thể Lan phi thử trước vậy!

    Lan phi và Tử Vũ nhìn thấy nhìn thấy Xích Liên Thương cầm theo đan dược đi ra ngoài, rất là kích động, Xích Liên Thương nói: "Ăn viên đan dược này vào đi! Xem thử tình trạng thế nào?"

    Lan phi đợi không kịp ăn viên đan dược đó vào, nhưng mà sự đau đớn trong thân thể càng thăng cấp thêm rồi, "Aaaaaaaaaaaa!"

    Mặt của bà đau ddeeens vặn vẹo cả lên, trong thân thể đột nhiên bùng lên một loại lửa, bản năng con người nói với bà, chỉ có một loại phương pháp có thể giúp cho bà tạm thời áp chế loại thống khổ này, đó chính là..

    "Rầm!" Lan phi cũng không biết lấy hơi sức từ đâu, trực tiếp đem Xích Liên Thương đẩy ngã rồi.

    "Xích Liên đại nhân! Giúp ta.. Người nhất định phải giúp ta.."

    "Roẹt!" Bà ta thậm chí động thủ đem y phục của Xích Liên Thương xé rách.

    "Ngươi điên rồi." Xích Liên Thương giận dữ hét lên.

    "Ta không có điên, độc Sở Cửu Ca hạ, giải dược của ngươi luyện chế cũng không có tác dụng, nhưng mà ta rất nóng. Ngươi giúp ta ta nhất định có thể quên đi thống khổ đó, xin ngươi đó.." Lan phi van nài nói.

    "Cút ra cho ta!"

    "Ta không cút! Cũng không phải là lần đầu rồi, ngươi giúp ta thì thế nào? Ngươi chẳng lẽ quên mất Vũ nhi từ đâu có rồi sao? Nếu không phải là như vậy, Xích Liên Thương ngươi một thủ tịch luyện dược sư của Tử Linh Quốc sao lại đối đãi ta đặc biệt như vậy, ngày thường ta cần đan dược gì ngươi đều có thể làm hài lòng ta? Nếu như không có sự giúp đỡ từ đan dược ngươi cho ta, thì cũng không dễ xử lý đi những người nữ nhân đối đầu với ta." Lan phi lúc này đã mất hết lý trí rồi.

    Tay của bà nắm lại y phục của Xích Liên Thương một trận loạn xé, mà lúc này Thập hoàng tử Tử Vũ đã triệt để đơ ra, "Mẫu phi, người rốt cuộc nói lời hồ đồ gì vậy? Người.. lời người nói là giả đúng không?"

    "Là thật đó! Nếu không một người luôn cao ngạo không xem ai trong mắt, cho dù là Bệ hạ ông ta cũng không đặt vào mắt, ông ta sao có thể thu ngươi làm đồ đệ, nghĩ đủ mọi cách để ngươi có được tốc độ tu luyện vượt xa người đồng lứa tại Tử Linh Quốc, bởi vì Vũ nhi con trên người đang chảy dòng máu của ông ta đó! Vũ nhi, con mau cầu xin phụ thân con giúp ta, ta sắp không được rồi.."

    Xích Liên Thương lạnh giọng nói: "Lan phi, ngươi có nhu cầu thì có thể đi tìm Tử Hoàng! Bây giờ còn không cút, ta liền giết đi ngươi!"

    "Tên nam nhân bạc tình quả nghĩa đó bây giờ trong lòng đang gnhix về Sở Tuyền Nguyệt, đã triệt để chán ghét ta rồi sao có thể giúp ta, hơn nữa ông ta căn bản không được, ngay đến Xích Liên đại nhân người cũng không bằng.."

    Lời này ngược lại khiến ông vui không ít, nhưng mà ông căn bản không có hứng thú với người nữ nhân này, bà ta bản thân đã trúng độc, loại độc này lại còn phát sinh dị biến, ai biết động đến bà ta sẽ khiến bản thân có dính phải loại độc đó hay không.

    Một tiếng gầm thét truyền từ bên ngoài vào, "Tào Tâm Lan, ta nghĩ ngươi chán sống rồi! Ngươi quả thực là đang tự tìm chết."

    Tử Hoàng nhìn thấy người nữ nhân y phục không chỉnh chu đang bám víu vào người Xích Liên Thương, trên mặt mang theo nét đỏ không tầm thường, lúc này trên đầu Tử Hoàng không những chỉ có một mảnh thảo nguyên, còn có vô số vô số con cừu chạy nhảy trên thảo nguyên đó.

    Ông đều nghe thấy hết rồi, toàn bộ đều nghe thấy hết rồi.

    Tử Vũ là một dã chủng!

    Tử Hoàng tốn rất nhiều sức lực mới có thể áp chế được cơn manh động muốn đem cả ba người trước mắt này cùng kéo ra ngoài phanh thây cho chó ăn, nhưng mà ông không thể làm vậy, trước mắt có một người, ông vạn vạn không thể đắc tội.

    Lan phi bị dọa sợ quỳ trên đất, bà nói: "Bệ hạ.. Bệ hạ ta.."

    "Vừa nãy là do ta thiếp trúng độc, thần trí không còn minh mẫn, nói lời bậy bạ thôi, Bệ hạ.."

    Xích Liên Thương nói: "Đem người đưa đi, đừng để bà ta ở chỗ của ta chướng mắt! Người nữ nhân này tùy ngươi xử trí, nhưng mà Tử Vũ ngươi không thể động vào."

    Gân xanh trên tay Tử Hoàng nổi đầy, Xích Liên đại nhân đây là thừa nhận Tử Vũ là huyết mạch của ông ta rồi, nếu không ông ta cũng không che chở Tử Vũ đến vậy.

    Nếu như là tiền nhiệm ông sớm đã giết chết rồi, nhưng mà Xích Liên Thương đại nhân không được, cho dù ông cần phải nhờ vả người nam nhân này, nhưng mà bị ông ta cho đội mũ xanh không nói còn thay ông ta nuôi nhi tử hơn mười năm, Tử Hoàng quả thực tức đến nội thương.

    Càng tức hơn chính là, tên nữ nhân Lan phi này vậy mà lại nói ông không bằng lão năm nhân này, trời biết lão gia hỏa này tuổi tác lớn đến nhường nào, ông có thể không bằng ông ta sao?

    Tử Vũ lúc này cũng bị dọa đến không dám nói lời nào, nhìn thấy Lan phi bị Tử Hoàng lôi đi hắn cũng không dám nói gì.

    Hắn nói: "Sư phụ, ta.."

    "Sau này con chỉ việc tu luyện cho thật tốt, con vẫn sẽ là Thập hoàng tử của Tử Linh Quốc, chỉ cần tiến độ tu luyện của con không khiến cho ta thất vọng, ta sẽ luôn che chở cho con, Tử Hoàng cũng không dám đụng đến con, nghe thấy hay chưa?" Xích Liên Thương nói.

    "Nhưng mà! Sư phụ, con hiểu rồi."

    Tử Hoàng trực tiếp tuyến bố Lan phi bệnh nặng mất rồi, còn về Lan phi, ông cảm thấy để cho người nữ nhân này chết thì quá lợi cho bà ta, trực tiếp đem bà ta đưa đến quân doanh rồi.

    Bà ta thiếu nam nhân không được, kịch độc đó sẽ khiến cho bà ta sống không bằng chết, nơi đó đối với bà ta không thể nào thích hợp hơn rồi, nhưng mà để cho mọi người không nhận ra bà ta, Tử Hoàng đặc biệt bảo người đem gương mặt của bà ta hủy đi, cho dù đối với Lan phi có quen thuộc hơn nữa có lẽ cũng không cách nào nhận ra được.

    Sở Cửu Ca nói: "Sự tình xử lý xong rồi, mẫu thân, chúng ta nên về thôi. Trước khi trở về, trên đường về ghé ngang Lam Linh Quốc chúng ta ghé vào quốc đô Lam Linh Quốc thì thế nào ạ?"
     
    Phuongphuong57500 and LieuDuong like this.
  3. Chương 282: Giữ lại làm con tin

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lan phi chịu trừng phạt mà bà ta đáng được nhận, vừa như Cửu thúc và Sở Cửu Ca mong muốn, tất cả những gì mà Sở Tuyền Nguyệt từng phải chịu, bọn họ phải trăm lần ngàn lần đòi lại.

    Bọn họ đã làm được rồi!

    Với sự giúp đỡ của nhóm Tam Tiền và Nhất Nặc, trong dân gian đương nhiên cũng xuất hiện lời đồn.

    "Chẳng trách Lan phi bị đánh vào lãnh cung, vậy mà lại làm ra sự việc như vậy."

    "Sở gia chủ của Xích Linh Quốc là mẫu thân của đệ nhất thiên tài Sở Cửu Ca, may là Sở Cửu Ca nên thân, bây giờ mới có thể tìm ra hung thủ năm đó, báo thù cho Sở gia chủ."

    "Lan phi trông thì dịu dàng vậy mà lại lòng dạ độc như rắn rết."

    "Đáng ghét! Tin tức này rốt cuộc là do ai truyền ra ngoài thế! Rốt cuộc là ai?" Tử Hoàng giận dữ nói.

    Ông lại không thể đem toàn bộ những người biết được chân tướng sự việc này đều giết chết, cho nên căn bản là khống chế không được.

    "Bệ hạ, Sở gia chủ, Sở Cửu Ca còn có Dung Vương Dung Uyên muốn rời khỏi Tử Linh Quốc rồi, chúng ta có nên đem người cản lại hay không?"

    "Nàng ấy vậy mà muốn đi rồi!" Tử Hoàng quả thực giận đến ngút trời.

    Ông tốn bao công sức như vậy mới đem người mời đến Tử Linh Quốc được, kết quả tay còn chưa được chạm đến, người liền muốn rời khỏi rồi.

    Sau này nàng ở xa tận Xích Linh Quốc, ông càng khó động thủ hơn nữa rồi.

    Nhưng mà cản, có thể cản được sao? Phía sau người nam nhân đó lại chính là hội đấu giá Cửu Thiên đó, phía sau Sở Cửu Ca chính là Thái Vân Tông đó.

    Nhưng mà cứ thế để cho họ rời khỏi, Tử Hoàng sao có thể cam tâm được.

    Ông nói: "Sở Cửu Ca bọn họ có thể rời khỏi, nhưng mà Dung Vương nhất định phải giữ lại được cho ta."

    "Ta đích thân đi!"

    Khi Sở Cửu Ca bọn họ muốn rời khỏi Tử Linh Quốc, Tử Hoàng vậy mà lại dẫn theo đội ngũ quân đội rất lớn đuổi đến, ánh mắt Tử Hoàng mang theo oán khí nhìn sang Sở Tuyền Nguyệt, "Tuyền nguyệt, nàng thực là phải rời khỏi Tử Linh Quốc rồi sao? Tuy rằng giữa chúng ta xảy ra một số chuyện không vui, cho dù chỉ làm bạn cũng được, chẳng lẽ Tử Linh Quốc không tốt sao?"

    Sở Tuyền nguyệt nói: "Tử Linh Quốc lại đại quốc lớn nhất trong thất quốc đương nhiên là tốt, sự xa hoa của Tử đô cũng không phải đô thành Xích Linh Quốc có thể so được, nhưng mà ta là gia chủ của Sở gia, bởi vì tham gia thọ yến của Bệ hạ còn có đợi Ca nhi tham gia đại hội thiên tài thất quốc đã chậm trễ không ít thời gian rồi, Sở gia vẫn còn rất nhiều việc cần ta trở về xử lý, ta nhất định phải trở về."

    Tử Hoàng mới nghĩ đến, người nữ nhân ông tâm tâm niệm niệm này, còn là gia chủ của một gia tộc.

    Ông hoàn toàn không đặt một gia tộc nhỏ nhoi này trong mắt, nhưng mà Tuyền nguyệt là nữ gia chủ duy nhất mà ông từng được gặp, khiến cho ông cảm nhận được nàng càng thêm mị lực.

    Một nữ nhân như vậy, ông sao có thể buông tay? Ông tuyệt đối không muốn từ bỏ.

    Đáy mắt Cửu thúc lóe quá hàn quang, đem Sở Tuyền nguyệt ôm vào lòng, ông tuyệt đối phải tìm cơ hội thần không biết quỷ không hay đem tên nam nhân này bằm đi.

    Tử Hoàng thất vọng nói: "Nếu như Tuyền Nguyệt nàng càng chú trọng gia tộc của nàng hơn, vậy thì ta cũng sẽ không cưỡng ép nàng nữa."

    Sở Cửu Ca có chút ngạc nhiên, Tử Hoàng nói buông tay liền buông tay, không hề giống tác phong của ông ta chút nào.

    "Xích Linh Quốc Dung Vương." Ánh mắt ông ta nhìn về Dung Uyên.

    "Thân thể Dung Vương không tốt, Xích Linh Quốc không có luyện dược sư, nhưng mà Tử Linh Quốc ta tam phẩm luyện dược sư cũng có, ta đã đưa thư cho Xích Kiêu Xích Linh Quốc rồi, đề ra việc để Dung Vương ở lại Tử Linh Quốc dưỡng thân thể, có lẽ dưới sự điều dưỡng của luyện dược sư Tử Linh Quốc thân thể có thể tốt lên nhiều cũng nói không chừng!" Tử Hoàng mở miệng nói.

    Dung Uyên nói: "Không cần đâu!"

    "Dung Vương từ chối dứt khoát như thế, chẳng lẽ nói xưa giờ Dung Vương đều là giả bệnh, dù sao trên đại hội thất quốc, biểu hiện của Dung Vương không hề giống thực lực một người trọng bệnh nên có." Tử Hoàng lạnh giọng nói.

    "Nếu như là giả, Dung Vương rốt cuộc có mục đích gì?"

    Tử Hoàng từng bước chất vấn, thái độ cứng rắn, vô luận thế nào đều muốn lấy danh nghĩa giữ Dung Vương lại điều trị bệnh tại Tử Linh Quốc.

    Đây là một con tin đó! Vô luận là đối với Sở Cửu Ca hay là đối với Xích Linh Quốc mà nói, đây cũng là một con tin phi thường quan trọng.

    "Ta không nỡ rời xa Cửu nhi." Dung Uyên đem Sở Cửu Ca ôm vào lòng.

    Tử Hoàng nói: "Dung Vương dù gì cũng là vị hôn phu của đệ nhất thiên tài thất quốc Sở Cửu Ca, ngươi cũng không muốn có một thân thể bệnh tật chứ! Như vậy ngươi sao có thể đem Cửu Ca cưới vào cửa, ở lại Tử Linh Quốc chữa bệnh mới là quyết định đúng nhất."

    Thái độ của Tử Hoàng rất cứng rắn, cuối cùng Dung Uyên nói: "Tử Hoàng nhiệt tình như vậy, Dung Uyên ta nếu như vẫn còn từ chối thì quá không phải rồi. Hy vọng luyện dược sư của quý quốc đừng khiến ta thất vọng, nếu như ta có thể sớm ngày khỏe lại, thì liền có thể càng sớm rước Cửu nhi vào cửa rồi, trở thành thê của ta."

    "Hứ!" Nghe thấy lời của hắn, Cửu Thương Khung hừ lạnh một cái.

    Đối với việc như vậy, ông phi thường không muốn đồng ý.

    Dung Uyên đồng ý ở lại, sau khi hắn đem bọn Sở Cửu Ca tiễn ra ngoài thành, Tử Hoàng liền dẫn theo Xích Liên Thương đến xem bệnh cho Dung Uyên.

    Xích Liên Thương nhìn chằm chằm người nam nhân bệnh tật yếu đuối này, ông mở miệng nói: "Ngươi chính là Dung Vương vị hôn phu của người Sở Cửu Ca đó, đôi mắt này của ngươi thực sự là rất đặc biệt. Ta cũng từng gặp qua một người sở hữu một đôi mắt đặc biệt như vậy, nhưng mà ngươi với hắn hoàn toàn không giống, một người là thần trên trời, mà ngươi lại là một tên tội nghiệp đang vùng vẫy ở biên giới sống chết."

    Đáy mắt của đôi tử thủy tinh đó lóe quá vệt hàn quang, hắn nói: "Đó chỉ là suy nghĩ của một mình ngươi mà thôi, Bổn Vươngl cảm thấy ta sống càng tốt hơn tên mà ngươi nói cũng không chừng."

    Xích Liên Thương kiểm tra xong thương thế của Dung Uyên, ông cũng là lần đầu gặp phải một thân thể tàn tạ đến vậy, hắn có thể sống được đó đã là vận may cực lớn rồi, nhưng mà cũng không thể sống lâu thêm bao nhiêu nữa.

    "Thân thể của DUng Vương sinh ra đã vậy, đừng nói là một tam phẩm luyện dược sư, cho dù là cửu phẩm luyện dược sư cũng phải bó tay! Nhung mà dưới sự điều dưỡng của ta, có thể khiến cho Dung Vương ngươi bớt chút đau khổ!" Xích Liên Thương nói.

    "Vậy thì cám ơn Xích Liên đại nhân rồi." Dung Uyên đáp.

    Xích Liên đại nhân cũng phán tử hình cho Dung Uyên rồi, Tử Hoàng cũng yên tâm rồi, Dung Vương không hề giả bệnh, hắn là thật sự mệnh không còn bao lâu nữa.

    Cho dù thiên phú tu luyện của hắn có cao hơn đi nữa, một người ngay đến nửa năm cũng không thể sống qua được thực là quá dễ dàng nắn bóp rồi.

    Tử Hoàng sắp xếp cho Dung Uyên một biệt viện yên tĩnh ở lại, biệt viện này trông thì yên tĩnh rất nhiều, nhưng mà Dung Uyên đối với việc trong bóng tối ẩn nấp bao nhiêu người đều rõ hơn bao giờ hết.

    Dung Uyên lạnh giọng nói: "Nghĩ rằng như vậy liền có thể đem Bổn Vương giam lỏng sao, quả thực quá xem thường Bổn Vương rồi."

    "Cửu nhi đã rời khỏi ta nửa ngày rồi, nhớ nàng ấy rồi."

    Nhớ nàng ấy thì hắn đương nhiên cũng phải rời khỏi rồi.

    Một đạo thân ảnh màu trắng xuất hiện trước mặt Dung Uyên, hắn có một gương mặt giống y hệt Dung Uyên, hơn thế dáng vẻ bệnh tật càng thêm rõ ràng.

    Dung Uyên nói: "Các ngươi ở Tử Linh Quốc chú ý cho ta tên Tử Hoàng và một người tên Xích Liên Thương, vừa có tin tức của hộp bất tử lập tức thông báo cho ta."

    "Vâng, chủ tử!"

    Sau khi giao phó xong, để cho thế thân ở lại, Dung Uyên tăng tốc đuổi theo bọn Sở Cửu Ca rồi.

    Tốc độ lên đường của tụi Sở Cửu Ca rất chậm, sau khi bọn họ rời khỏi không bao lâu Nhị Lượng và Nhất Nặc liền đuổi theo đến, Sở Cửu Ca nói: "Các ngươi sao lại đến rồi?"
     
    Phuongphuong57500 and LieuDuong like this.
  4. Chương 283: Bắt cóc Lam Hoàng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhị lượng cười nói: "Tiểu Cửu, đợi ta với! Ta cũng muốn đi theo muội xem xem Xích Linh Quốc mà muội sinh ra, Tinh Châu cũng đi qua rồi, ta cũng muốn đi."

    Vốn dĩ Tử Tinh Châu cũng muốn chạy trốn với Sở Cửu Ca, nhưng mà hắn bị Tử Hoàng lần nữa đánh về Thái Vân Tông rồi, lệnh cho hắn cần nhanh chóng tìm thấy hộp bất tử ở Thái Vân Tông.

    Tử Tinh Châu đi Thái Vân Tông cũng tốt, nơi đó so với Tử đô gần Tử Hoàng thì an toàn hơn nhiều, hắn đắc tội Tử Hoàng nặng như vậy, Tử Tinh Châu mà đi lại với họ quá gần, khó tránh việc bị giận lây, phạt nặng.

    Nhất Nặc nói: "Cửu thúc! Con muốn ở bên cạnh Cửu Ca, tin tức bên phía Tử Linh Quốc này, giao cho Tam Tiền phụ trách là được. Một khi có phát hiện, hắn sẽ lập tức thông báo cho chúng ta. Nếu toàn bộ đều ở lại Tử đô ngược lại càng khiến cho chúng cẩn thận dè dặt."

    "Con cũng vậy!" Nhị Lượng cười nói, dù sao hộp bất tử của đệ nhị tộc hắn cũng đã tìm thấy rồi, không có việc gì để làm cả.

    Cửu thúc đáp: "Ừm!"

    Nhất Nặc và Nhị Lượng đi theo bọn Cửu Ca, giúp bảo hộ Cửu Ca, Cửu Thương Khung cảm thấy đó là lẽ đương nhiên. Đây vốn dĩ là việc mà bọn họ nên làm.

    Thế là khi Dung Uyên đuổi kịp bọn Sở Cửu Ca liền phát hiện đội ngũ của họ có thêm hai gia hỏa chướng mắt, người của Bất tử cửu tộc.

    Nhất Nặc nhìn thấy hắn đến, nhàn nhạt cười nói: "Quỷ Vương đại nhân, thật trùng hợp."

    Dung Uyên lạnh giọng nói: "Ta một chút cũng không thích các ngươi đi theo Cửu nhi nhà ta, Cửu nhi nhà ta có ta bảo hộ là đủ rồi."

    "Bảo vệ Cửu Ca là bổn phận của chúng tôi, hơn nữa Quỷ Vương đại nhân thân thể không được tốt, không cần sự chiếu cố của Cửu Ca đã là tốt lắm rồi, việc bảo hộ Cửu Ca giao cho hai chúng tôi là đủ rồi."

    Vốn chỉ duy nhất một người Cửu Thương Khung đã rất đáng ghét rồi, kết quả Bất tử cửu tộc còn đến thêm hai tên.

    Dung Uyên đem Cửu Ca bá chiếm rồi, không để cho Nhất Nặc và Nhị Lượng đến gần cô, đợi sau khi Dung Uyên gia nhập thêm vào đội ngũ của họ, đội ngũ của họ tăng tốc tiến vào Lam Linh Quốc.

    Họ tiến vào quốc đô Lam Linh Quốc rất là khiêm tốn, không hề kinh động đến quốc quân của Lam Linh Quốc.

    Lam Yên và Lam Tần trở về rồi, sau khi trở về việc mà họ đã làm tất cả mọi người đều đã biết hết, vốn do sử dụng đan dược kia cả thân tu vi đã bị phế đi, hơn nữa tuổi thọ cũng bị rút ngắn đi sống không đến ba mươi đã rất thảm rồi, còn bị phụ hoàng của họ tước đi thân phận hoàng tử và công chúa, trở thành thứ dân, đày đến nơi hẻo lánh xa xôi nhất của Lam Linh Quốc, vĩnh viễn không cho phép trở về quốc đô.

    "Xích Linh Quốc! Xích Linh Quốc! Sở Cửu Ca!" Lam Hoàng lúc này cũng rất thống hận Sở Cửu Ca và Xích Linh Quốc, đại hội thiên tài lần này Lam Linh Quốc của họ không những không lấy được hạng hai, còn mất đi hai người, khiến cho Lam Linh Quốc ông trở thành trò cười lớn nhất của thất quốc.

    Ông hận không thể đem Sở Cửu Ca tên đệ nhất thiên tài thất quốc đó diệt trừ đi, hận không thể đem tiểu quốc nhỏ nhoi như Xích Linh Quốc hủy đi, thế nhưng ông cũng không phải là người không biết chút tin tức gì, cũng biết ngay đến Tử Hoàng cũng chịu thiệt thòi ở chỗ Sở Cửu Ca.

    Sau lưng họ có hội đấu giá Cửu Thiên và Thái Vân Tông, Tử Linh Quốc động không được, Lam Linh Quốc ông càng không động được rồi.

    Cửu thúc nói: "Tiểu Cửu, nên làm thế nào? Trực tiếp bắt người ra thẩm vấn hay sao?"

    "Vâng, cứ thế đi." Sở Cửu Ca gật đầu nói.

    Cho dù người mà họ muốn bắt là nhất quốc chi hoàng, bọn họ vẫn rất thản nhiên.

    Tử chỗ Lan phi cái nên biết đã biết hết rồi, manh mối duy nhất còn lại là tên Thái tử khi xưa của Lam Linh Quốc từng thông đồng với Lan phi, cũng chính là Lam Hoàng bây giờ.

    Năm xưa mẫu thân là do người của ông ta bắt đi, ông ta có lẽ sẽ biết chút gì đó.

    Sở Cửu Ca nói: "Mẫu thân, chúng con đi bắt người. Người cứ việc ở lại trong khách điếm đợi tin tức tốt của chúng con là được."

    Phút chốc, bọn Sở Cửu Ca biến mất rồi.

    Không chỉ có Sở Cửu Ca, Dung Uyên, Cửu Thương Khung cũng đi rồi, Nhất Nặc và Nhị Lượng cũng đi theo sau lưng họ, Dung Uyên nói: "Hai người các ngươi đi theo làm cái gì? Vướng tay vướng chân."

    Nhất Nặc nói: "Quỷ Vương đại nhân ngươi lo xa rồi, thực lực của ta với đồ ngốc đó cũng không đến mức làm gánh nặng. Cửu Ca là thiếu chủ của đệ cửu tộc, chúng tôi cận thân bảo hộ là nên làm, không phải sao?"

    "Cửu nhi nhà ta mới không thèm làm thiếu chủ gì đó của đệ cửu tộc ngươi." Thời khắc đó, hắn thực sự rất muốn Cửu Thương Khung nhanh chút thành sự với nhạc mẫu đại nhân, để cho thiếu chủ chân chính của đệ cửu tộc mau chút sinh ra, để cho những tên chướng mắt này cận thân bảo vệ.

    Bọn họ không chút tăm hơi vào đến hoàng cung Lam Linh Quốc, thủ vệ của Lam Linh Quốc so với Tử Linh Quốc thì lỏng lẻo hơn nhiều, càng dễ đột nhập vào hơn.

    Sở Cửu Ca nói: "Cửu thúc! Người với đồ ngốc đi trói tên Lam Hoàng, con đi dạo chút trong hoàng cung Lam Linh Quốc này."

    "Được! Vậy con cẩn thận." Cửu Thương Khung nói.

    Đồ ngốc bị Nhất Nặc đá ra đi bảo vệ Cửu thúc, nhưng Nhất Nặc lại đi với Sở Cửu Ca rồi, đôi mắt màu vàng đó của Nhất Nặc trong bóng tối vẫn rất là đẹp, hắn nói: "Vẫn cần có một người ở lại bên cạnh Cửu Ca ngươi."

    Đáy mắt Dung Uyên lóe qua hàn quang, lạnh giọng nói: "Ý của ngươi là, Bổn Vương không phải là người rồi?"

    Nhất Nặc nói: "Quỷ Vương không hề là người Bất tử cứu tộc chúng tôi."

    Cái mà Sở Cửu Ca nói dạo dạo, thực ra chính là càn quét tất cả bảo bối trong hoàng cung Lam Linh Quốc, bảo khố lớn nhất bị Sở Cửu Ca dọn sạch sành sanh không còn chút gì.

    Nhất Nặc rất là thản nhiên nhìn người được mệnh danh là Đệ nhất thần trộm ra tay, đôi mắt màu vàng đó vẫn luôn rơi trên người của Sở Cửu Ca, chưa từng rời khỏi qua.

    Đợi sau khi Sở Cửu Ca đại công cáo thành, vừa hay chạm trán với Cửu thúc và Nhị Lượng đang dùng bao bố khiêng Lam Hoàng đi ra, Nhị Lượng cười nói: "Xong rồi!"

    Vậy thì đi thôi!

    Hoàng cung Lam Linh Quốc này, bị người khác trộm đi tất cả bảo vật, ngay đến Bệ hạ của họ cũng bị trộm đi mất rồi, vậy mà lại không một ai hay biết.

    "Rầm!" Sau khi đến khách điếm, Nhị Lượng đem người ném xuống, Lam Hoàng vốn bị đánh ngất lúc này cũng đã tỉnh lại rồi.

    Ông giận dữ nói: "Các ngươi là ai? Các ngươi vậy mà lại dám bắt cóc Bổn Hoàng, gan cũng quá lớn rồi!"

    Cửu thúc trầm thấp nói: "Ta mời ngươi đến là muốn hỏi một việc, đó chính là ngươi và Lan phi hơn mười năm trước hãm hại Tuyền Nguyệt, kết cục của Lan phi chắc hẳn ngươi cũng đã được biết rồi, ngươi tốt nhất hãy phối hợp, nếu không kết cục của ngươi so với bà ta cũng không tốt hơn được đến đâu đâu."

    Thân thể của Lam Hoàng khẽ run, việc của Lan phi ông cũng có nghe nói đến, nhưng mà ông căn bản không nghĩ đến chính vì việc này mà đến tìm ông phiền phức.

    "Là Sở Tuyền Nguyệt bảo các ngươi làm sao? Bà ta thật to gan, ta là Hoàng đế Lam Linh Quốc, bà ta cho dù khi xưa phải chịu ủy khuất, Lan phi cũng đã trả giá rồi? Tại sao còn tìm đến ta." Lam Hoàng nói.

    "Vì sao lại tìm đến ngươi, trong lòng ngươi chẳng lẽ không rõ sao? Năm đó ngươi cũng có tham gia, tốt nhất thành thật mà khai ra hết!" Cửu thúc ấn con dao kéo dài từ trên cổ ông ta xuống, một đường máu xuất hiện rồi.

    Thân thể ông ta khẽ run, vào lúc đó Nhất Nặc nói: "Ngươi mà nói, chúng tôi có thể sớm chút thả ngươi trở về! Nếu không thì chắc hẳn phải chịu chút khổ. Cho dù ngươi là Bệ hạ của Lam Linh Quốc, chúng tôi dám bắt cóc ngươi, vậy thì cũng dám làm việc càng quá đáng hơn nữa."

    "Được! Ta nói! Đây đều là chủ ý của Lan phi, ta chỉ là giúp đỡ mà thôi. Hơn nữa ta căn bản không có chạm đến Sở Tuyền Nguyệt.." Lam Hoàng nói.
     
    Phuongphuong57500 and LieuDuong like this.
  5. Chương 284: Cần phải ở rể

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lam Hoàng nói: "Khi xưa ta đúng là có chút ý định với bà ta, bảo người đem bà ta trói qua đây, khi đó bà ta trúng dược rồi, nhất định sẽ không có bao nhiêu sức lực mà phản kháng, người phái qua đó cũng không phải là những người rất lợi hại, không ngờ bà ta nửa đường tỉnh lại, chạy rồi.."

    "Sau đó bọn họ liền đuổi theo, nhưng mà rất lâu cũng không thấy trở về. Đợi đến khi ta qua đó, những người đó đều chết không toàn thây rồi, theo hộ vệ luyện linh cảnh bên người ta nói, thực lực của người động thủ rất mạnh, dù sao vẫn còn lưu lại khí tức rất là khủng bố, thực lực người đó xa xa vượt qua luyện linh cảnh, thực lực như vậy trong thất quốc tuyệt đối không tồn tại! Ta hoàn toàn không dám trêu vào người như vậy, cho nên liền từ bỏ ý định đó, sau đó ngày thứ hai Sở Cửu Ca liền bị tìm thấy rồi.."

    "Ta biết chỉ có như vậy, cường giả đó là ai ta thực sự là không biết. Nhưng mà có lẽ chính là người đó cứu đi Sở Tuyền Nguyệt, Sở Cửu Ca tuổi còn trẻ mà đã có thiên phú như vậy cũng có thể hiểu được rồi."

    Điều Lam Hoàng nói có lẽ là thật, manh mối đứt đoạn ở đây rồi.

    Ánh mắt Cửu thúc khẽ trầm, trong lòng đối với người nam nhân cứu đi phu nhân khống chế không được đố kỵ.

    Ông hất tay nói: "Người này không còn tác dụng rồi! Đem người đánh ngất ném về đó đi."

    "Vâng, Cửu thúc!" Nhị Lượng ngoan ngoãn đáp.

    Tâm trạng Cửu thúc lúc này không tốt, luôn cảm thấy rất nguy hiểm!

    Sở Tuyền Nguyệt nhìn sang Cửu Thương Khung nói: "Thương Khung, chàng rất để tâm?"

    Cửu Thương Khung nói: "Ta chỉ là tức giận, giận bản thân mình, tại sao khi đó người cứu phu nhân không phải là ta, mà là một người không rõ không ràng! Nhưng mà hơn mười năm nay ta cũng vẫn luôn trọng thương, ký ức không rõ thậm chí có chút mơ hồ, sao có thể là tên nam nhân may mắn đó gặp được phu nhân chứ?"

    "Việc đã qua như mây khói, Cửu thúc người nên nắm chắc hiện tại chứ." Cửu Ca cười nói với Cửu thúc.

    Nắm bắt hiện tại, Cửu Thương Khung nhìn sang Sở Tuyền Nguyệt, Nhị Lượng bắt đầu hô hào, "Cửu thúc cầu hôn cầu hôn! Nhanh cầu hôn, định luôn chung thân đại sự của người đi!"

    Trên mặt Sở Tuyền Nguyệt lộ ra sắc đỏ, tim đập nhanh, cầu hôn..

    Cửu Thương Khung ôm Sở Tuyền nguyệt nói: "Đợi khi trở về Sở gia, ta phải ở trước mặt nhạc phụ đại nhân cầu hôn, mà không phải là bây giờ, bây giờ chưa phải là thời điểm thích hợp."

    Mặt Sở Tuyền nguyệt càng đỏ hơn rồi, Sở Cửu Ca đem bọn Nhị Lượng lôi đi rồi, kế đến đương nhiên là thời gian riêng dành cho hai người mẫu thân và Cửu thúc rồi, để họ tình nồng mật ý.

    Nhị Lượng nói: "Cửu thúc muốn cầu hôn cửu thẩm rồi, kích thích quá kích thích quá đi!"

    Sở Cửu Ca mặt đầy vạch đen, "Ngươi kích động đến vậy ta cứ nghĩ là ngươi cầu hôn cơ đấy."

    "Đừng quản hắn, gia hỏa này trong đầu thiếu mất sợi dây thần kinh." Nhất Nặc nói.

    "Nhưng mà, Cửu thúc muốn cầu hôn rồi. Chúng ta có nên vạch ra kế hoạch cho Cửu thúc hay không." Nhất Nặc đề nghị.

    "Đúng!" Sở Cửu Ca cười nói.

    Cô cần phải giúp Cửu thúc, sau đó khiến cho mẫu thân có được một hồi ức thật là lãng mạn.

    Thế là bọn họ bắt đầu lên kế hoạch, những điều này Cửu Thương Khung và Sở Tuyền Nguyệt hoàn toàn không hay biết gì.

    Mục đích họ đến Lam Linh Quốc đã đạt được rồi, việc muốn biết cũng đã biết rồi, còn về Lam Hoàng, Sở Cửu Ca đã cởi trói cho tay chân ông ta, ông ta đương nhiên cũng phải trả giá cho việc năm xưa đã làm.

    Ngày hôm sau Sở Cửu Ca bọn họ rất nhanh đã rời khỏi Lam Linh Quốc, mà Lam Hoàng thì vẫn một mực ngủ cho đến giữa trưa mới dậy, buổi sáng cũng không có lên triều sớm.

    Đợi đến khi ông ta tỉnh lại, ông cảm thấy toàn thân đều đau nhức, ông trợn to mắt, tối hôm qua tuyệt đối không phải là nằm mơ.

    Ông bị bắt cóc rồi, vậy mà lại có người dám bắt cóc ông.

    "Người đâu! Phong tỏa đô thành cho ta. Tối qua có người dám bắt cóc trẫm, đào ba thước đất cũng phải đem người tìm ra cho trẫm."

    Thị vệ trong cung cũng có chút ngơ ngác, cái gì? Bệ hạ bị bắt cóc rồi? Đêm qua bọn họ một chút cũng không có phát giác ra, chẳng lẽ đêm qua Bệ hạ nằm mơ đến không phân biệt được thật giả hay sao.

    Đối với mệnh lệnh của Bệ hạ họ, cho dù cả bụng nghi hoặc bọn họ cũng không dám nói thêm gì, chỉ có thể theo mệnh lệnh của Bệ hạ mà làm.

    Rất nhanh tiến hành lục soát toàn đô thành Lam Linh Quốc, kết quả trong Hoàng cung lại truyền đến một tin tức càng khiến cho người khác chấn kinh hơn, bảo khố Lam Linh Quốc họ vậy mà bị trộm sạch rồi, người động thủ còn to gan lưu lại một biệt hiệu, "Đệ nhất thần trộm."

    Lam Hoàng nói: "Cái gì? Đệ nhất thần trộm vậy mà đến Lam Linh Quốc ta rồi."

    Ông đi đến bảo khố của ông, vừa nhìn phát hiện tất cả bảo bối của ông một món cũng không còn, bị trộm một cách sạch sẽ!

    Lam Hoàng vừa mới tỉnh lại thì lần nữa bị tức đến ngất đi.

    "Bệ hạ!"

    Lam hoàng hạ lệnh trễ quá rồi, trước khi ông ta hạ lệnh lục soát toàn đô thành, Sở Cửu Ca bọn họ đã rời khỏi rồi, cho nên cấm vệ Lam Linh Quốc đương nhiên là không tìm được gì cả.

    Lam Hoàng tỉnh lại giận dữ nói: "Đáng chết! Người động thủ bắt cóc ta chắc chắn là người của Xích Linh Quốc rồi, nhất định có liên quan đến tên Sở Tuyền Nguyệt gia chủ Sở gia đó."

    "Còn có tên Đệ nhất thần trộm đó, tìm cho ta, tuyệt đối không thể tha cho hắn."

    Sở Cửu Ca mà Lam Hoàng muốn tìm, lúc này đã đặt chân lên địa giới Xích Linh Quốc rồi.

    Lúc trước khi rời khỏi Xích Linh Quốc mọi người đều rất lo lắng cho Sở gia chủ và Sở Cửu Ca, dù sao động cơ của Tử Hoàng không đơn thuần, bây giờ Sở Tuyền Nguyệt an nhiên không bị gì cả trở về rồi, Tử Hoàng không hề cường thế cưỡng đoạt thành công.

    Còn về Sở Cửu Ca, càng là biểu hiện một cách xuất sắc trên võ đài đại hội thiên tài thất quốc, giúp cho Xích Linh Quốc họ giành được hạng nhất trong đại hội thiên tài, trên mặt của tất cả mọi người Xích Linh Quốc đều rất tự hào, cuối cùng cũng có thể giương mày thổ khí một lần rồi.

    Bọn họ an toàn trở về, Sở lão gia chủ cũng kích động nói: "An toàn trở lại là tốt! An toàn trở lại là tốt rồi."

    Trái tim vẫn luôn thắt lại của Sở lão gia chủ cũng có thể thả lỏng ra rồi, nhưng mà rất nhanh lão gia tử liền bị một tin chấn kinh đến, "Tuyền Nguyệt, con nói cái gì?"

    "Hắn.. hắn chính là tiểu tử tên Đệ Cửu đó sao, con với hắn.."

    Dung mạo của Cửu thúc khôi phục lại rồi, lão gia tử nhất thời không nhận ra được.

    Sở Tuyền Nguyệt nói: "Tên của chàng là Cửu Thương Khung, cha con đã quyết định ở bên chàng rồi."

    Lão gia tử cũng không ngờ đến gia hỏa một bước không rời bảo vệ bên người Tuyền Nguyệt thì ra vẫn luôn có chủ đích này, nhìn dáng vẻ hạnh phúc của nữ nhi mình, Sở lão gia chủ cũng rất vui mừng.

    Nữ nhi của ông cuối cùng cũng tìm thấy người mình thích rồi.

    "Ta tôn trọng quyết định của con, nhưng ta có một điều kiện." Sở lão gia tử nói.

    "Yêu cầu gì? Con nhất định đáp ứng." Cửu Thương Khung nói.

    "Tuyền Nguyệt là gia chủ Sở gia, ngươi nếu như thực sự muốn cưới Tuyền Nguyệt, hơn nữa muốn sống cả đời với con bé, vậy thì nhất định phải ở rể Sở gia ta." Sở lão gia tử nói.

    Vào lúc đó Nhất Nặc nói: "Đây là không thể! Cửu thúc là tộc trưởng của đệ cửu tộc, không thể ở rể."

    Sở Tuyền Nguyệt cũng ngẩn ra, nói: "Cha!"

    Cô không rõ gia tộc Thương Khung đang sống rốt cuộc lớn mạnh cỡ nào, nhưng mà đó tuyệt đối không phải là Sở gia Xích Linh Quốc có thể so được, để cho Thương Khung bỏ lại gia tộc chàng ở rể Sở gia, đúng là có chút làm khó nàng rồi.

    Cho dù chàng đáp ứng, tộc nhân của chàng e là cũng không thể đáp ứng.
     
    Phuongphuong57500 and LieuDuong like this.
  6. Chương 285: Cửu thúc cầu hôn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sở lão gia tử nói: "Thực lực của hắn ta biết, diện mạo sau khi khôi phục cũng không tồi, còn về nhân phẩm ta cũng tin vào mắt nhìn người của Tuyền Nguyệt, cho nên ta chỉ có đúng một yêu cầu đó!"

    Cửu Thương Khung nói: "Ta đáp ứng ở rể Sở gia."

    "Cửu thúc, hu hu hu! Người nói thật sao?" Nhị Lượng cũng giật mình rồi.

    Nhất Nặc trầm thấp nói: "Cửu thúc, người bây giờ chưa có hồi phục ký ức, cho nên đưa ra quyết định như vậy, nếu như người khôi phục lại ký ức rồi.."

    Sở Tuyền Nguyệt nói: "Thương Khung chàng không cần đưa ra quyết định vội vàng như thế, tất cả hãy đợi chàng khôi phục lại ký ức rồi hãy nói."

    "Không! Ta bây giờ quyết định là được rồi, cho dù là khôi phục lại ký ức cũng tuyệt đối không thay đổi quyết định của ta. Tiểu Cửu là thiếu chủ đệ cửu tộc, đợi sau này ta cưới phu nhân ở rể Sở gia rồi, tiểu Cửu kế thừa vị trí tộc trưởng của ta, trở thành tộc trưởng của đệ cửu tộc là được rồi." Cửu Thương Khung nói.

    "Đây là mệnh lệnh!" Cửu Thương Khung không cho phép ai dị nghị về quyết định của ông mà nói.

    "Nhưng mà trong việc lựa chọn tộc trưởng phụ thân chúng con cũng có quyền quyết định, Cửu thúc!" Nhất Nặc mở miệng nói.

    Cửu Thương Khung đáp: "Ta sẽ khiến cho bọn họ đồng ý thôi."

    Sở Tuyền Nguyệt thực sự là rất kích động, chàng vậy mà lại không chút do dự buông bỏ tất cả.

    Nhất Nặc nói: "Cửu thúc, Nhất Nặc rõ rồi, con tôn trọng quyết định của Cửu thúc."

    "Nhất Nhất, ngươi cứ để cho Cửu thúc làm bậy sao?" Nhị Lượng giật mình, níu lấy Nhất Nặc nói.

    Hắn vốn nghĩ rằng Nhất Nặc sẽ nghĩ đủ mọi cách ngăn cản Cửu thúc, dù sao Cửu thúc không phải chỉ là tộc trưởng đệ cửu tộc, mà còn là tộc trưởng của cả Bất tử cửu tộc.

    Cửu thúc cứ thế bỏ rơi Bất tử cửu tộc họ, ở rể! Điều này sao có thể?

    Sở Cửu Ca ngẩn ra, cô sao phút chốc tiếp nhận một trọng trách lớn như vậy rồi, Cửu Ca kháng nghị nói: "Cửu thúc, con.. nhưng mà con không muốn đáp ứng!"

    Làm tộc trưởng, đây tuyệt đối là một phiền phức lớn.

    Kết quả cô lại nhận được ánh mắt dịu dàng của mẫu thân mình, Sở Cửu Ca chịu không nổi nữa, chỉ có thể ngậm miệng, ngưng lại mọi kháng nghị.

    Vì hạnh phúc của mẫu thân và Cửu thúc, cô đành hy sinh một chút vậy, đợi khi Cửu thúc đem mẫu thân cưới rồi, sinh ra một người đệ đệ muội muội, cô lại đem gánh nặng này ném cho bọn chúng là được.

    Sở lão gia tử cũng có chút kinh ngạc, người nam nhân này đích thực không tồi, vậy mà lại không chút do dự đáp ứng rồi, ông nói: "Nếu đã vậy, ta cũng không còn lý do ngăn cản các con ở bên nhau nữa. Nhưng mà ta cảnh cáo ngươi, tuyệt đối không thể cô phụ Tuyền Nguyệt, nếu không vô luận ngươi có thân phận gì, thực lực ngươi có cao bao nhiêu, Sở gia ta cũng tuyệt đối không tha cho ngươi."

    Có được sự chấp thuận của nhạc phụ đại nhân, sau đó đương nhiên Cửu Thương Khung nghĩ nên cầu hôn thế nào rồi, ông không có chút kinh nghiệm nào, cho nên có chút khổ não.

    May thay có mấy tiểu quân sư xuất hiện giúp ông giải quyết nỗi lo này, bọn họ cuối cùng có được phương án tốt nhất rồi.

    Ngày đó, bầu trời Xích Linh Quốc đặc biệt xanh, nắng vừa hay, Sở Cửu Ca để cho Không Hồn đi ra thả chút gió, trong không trung tiếp tục hoàn thành tác phẩm đang dang dở của hắn.

    Lúc này không trung Xích Linh Quốc, bay đến vô số con chim trắng, khi số chim này xuất hiện mọi người đều bị làm cho kinh ngạc, "Đây.. Đây là cửu phẩm yêu thú Bạch Linh Điểu."

    "Sao lại có nhiều Bạch Linh Điểu như vậy, tổng cộng có chín mươi chín con."

    "Bọn chúng sao lại đều bay đến quốc đô của chúng ta rồi."

    Bạch Linh Điểu, là một loại yêu thú, loại yêu thú này tương đối ôn hòa, cho dù là đến cửu phẩm rồi lực công kích cũng không có mạnh, nhưng mà dù có không mạnh cỡ nào bọn chúng có thực lực của yêu thú cửu phẩm cũng không phải là dễ đối phó!

    Nhất thời chạy ra nhiều như vậy, sao có thể không khiến cho người ta chấn kinh.

    Nhưng mà rất nhanh liền có người an ủi, "Mọi người đừng lo lắng, những con Bạch Linh Điểu này sẽ không công kích người! Các ngươi cũng nhìn thấy rồi, hướng bọn chúng bay đi là Sở gia, là Sở gia có đại sự rồi."

    "Sở gia có thể có đại sự gì? Vậy mà đưa đến nhiều yêu thú cửu phẩm như vậy?" Vừa nghe thấy nguyên nhân là Sở gia, tất cả mọi người cũng yên tâm rồi, cho nên hiếu kỳ hỏi.

    "Đương nhiên là hỷ sự rồi! Sở gia gia chủ đã có hỷ sự rồi."

    Tin tức này vừa truyền ra, người hiếu kỳ càng nhiều thêm rồi.

    Sở gia lúc này, Cửu Thương Khung kéo theo Sở Tuyền Nguyệt đi vào trong viện, đột nhiên trên trời xuất hiện một vệt sáng trắng, vô số cánh hoa trắng từ trên trời rơi xuống, đem hai người họ bao trùm trong đó.

    Cánh hoa rời trên mặt đất, trở thành hình dáng một trái tim, mà trên trời thì lại có chín mươi chín con Bạch Linh Điểu xếp thành hình trái tim.

    "Rầm!" Cửu Thương Khung một chân quỳ trên mặt đất, nói: "Phu nhân, ta chính thức hướng nàng cầu hôn, nàng nguyện ý gả cho ta hay không?"

    Xung quanh được hoa tươi trang trí rất là lộng lẫy, đẹp đẽ, người nam nhân trước mắt này cương nghị lại tuấn tú, tim Sở Tuyền Nguyệt đập không ngừng, giống như thiếu nữ vừa mới biết yêu vậy.

    Cô cười nói: "Ta đồng ý! Ta đồng ý gả cho chàng!"

    Cửu Thương khung lấy ra chiếc nhẫn đã chuẩn bị từ trước, đeo lên ngón tay của Sở Tuyền Nguyệt, "Vậy ta sẽ đem phu nhân trói thật chặt rồi, từ nay về sau vô luận trên trời dưới đất, phu nhân cũng chạy không thoát rồi."

    Sau khi đeo xong nhẫn, Cửu Thương Khung đem Sở Tuyền Nguyệt ôm vào trong lòng, sau đó nói: "Ta còn có lời muốn nói với nàng, phu nhân.."

    Ông không có nói chuyện, nhưng ánh mắt đã rơi vào trong không trung, chín mươi chín con Bạch Linh Điểu tạo thành dòng chữ.

    "Định với nàng bạch đầu giai lão."

    Rất nhanh lại biến thành một dòng chữ khác.

    "Nguyện với nàng thiên trường địa cửu."

    Sau đó lại lần nữa biến đổi, xuất hiện lại chính là tên của Sở Tuyền Nguyệt.

    "Tuyền Nguyệt!"

    Nhất thời, người của cả đô thành Xích Linh Quốc đều nháo nhào cả lên.

    "Là cầu hôn! Là có người cầu hôn Sở gia chủ đó!"

    "Rốt cuộc là nhân vật tầm cỡ gì, cầu hôn Sở gia chủ lại làm ra trận thế lớn đến vậy."

    "Sở gia chủ rất tốt, hy vọng cô có thể hạnh phúc."

    Nhưng mà nghĩ đến Sở gia chủ lạnh lùng đến vậy, bọn họ cũng vì người nam nhân cầu hôn đó lo lắng, hy vọng Sở gia chủ có thể đáp ứng hắn!

    Lúc này đây Dung Uyên đang ở trong Hoàng cung, Xích Kiêu nói: "Tiểu tử ngươi cũng sắp có nhạc phụ đại nhân rồi, sao không qua đó ngược lại ở lại chỗ ta đây? Phương thúc cầu hôn này quả thực là quá tuyệt rồi, Tuyền Nguyệt có lẽ đáp ứng rồi."

    Dung Uyên nói: "Đó là đương nhiên, đây là ý tưởng do Cửu nhi nhà ta nghĩ ra, sao có thể tệ được!"

    "Mà nói tiểu tử con còn thiếu Cửu Ca một màn cầu hôn lớn và khắc cốt ghi tâm đó, con cũng phải có một màn nghi thức ra lẽ chứ, tránh cho Cửu Ca không chịu gả cho con." Xích Kiêu nói.

    "Phụ hoàng người nói chí phải, con đây liền đi tìm Cửu nhi." Nói xong, Dung Uyên liền biến mất rồi.

    Sau màn cầu hôn chấn động đó, Cửu thúc đương nhiên càng thêm thân mật hơn với mẫu thân nhà cô, Sở Cửu Ca quyết định không làm bóng đèn nữa, tiễn hết những con Bạch Linh Điểu đi, thuận tiện giao cho chúng số đan dược như đã hứa.

    Những con Bạch Linh Điểu này là do cô nhờ Hắc Viêm và đoàn lông lá nhỏ đi tìm chúng đàm phán, lấy ra đan dược có thể giúp cho yêu thú cửu phẩm tiến thêm một cấp trong tu vi mà đàm phán thành công.

    Hắc Viêm nói: "Chủ nhân, bọn chúng nói rồi, sau này nếu như có việc tương tự như vậy họ rất vui khi được giúp đỡ! Mối tương ái giữa con người với nhau chúng cảm thấy rất là tốt đẹp, có thể giúp cũng là một việc rất có ý nghĩa."

    Tính cách của Bạch Linh Điểu rất là ôn hòa, so với một số yêu thú càng thêm cảm tính.

    Một đạo thân ảnh màu trắng lóe qua, Dung Uyên ôm lấy Cửu Ca nói: "Cửu nhi trực tiếp tỷ võ chiêu thân giành thắng lợi trở thành vị hôn thê của ta, ta hình như thiếu đi một bước cầu hôn thì phải, Cửu nhi có cần ta bù cho nàng hay không?"
     
    Phuongphuong57500 and LieuDuong like this.
  7. Chương 286: Sống để cưới nàng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sở Cửu Ca nói: "Không cần, ta cảm thấy bản thân thắng được vị hôn phu mỹ mạo điểm này, đã rất là đặc biệt rồi. Không cần thiết làm thêm nhưng chuyện dư thừa khác."

    "Vậy thì nghe theo Cửu nhi hết." Dung Uyên cười nói.

    Đúng thế! Con đường tình cảm của mỗi người đều không thể sao chép, hắn với Cửu nhi không giống, cần gì đi theo con đường của người khác.

    So với lãng mạn, hắn với Cửu nhi càng thích phần đặc biệt này hơn.

    Dung Uyên nói: "Cửu nhi, Cửu Thương Khung đại hôn với nhạc mẫu đại nhân, ta cảm thấy ta nên chuẩn bị một phần lễ vật tân hôn cho họ mới được."

    Sở Cửu Ca đáp: "Bây giờ Cửu thúc và mẫu thân mới chỉ là đính hôn, còn về đại hôn, Cửu thúc nói là đợi đến khi bản thân người tìm lại được ký ức, giải quyết xong địch nhân của người mới đị hôn. Bởi vì người không muốn mẫu thân sau khi trở thành thê của người có quá nhiều biến số."

    "Cửu thúc nói kẻ địch của người rất mạnh, Nhất Nặc bọn họ cũng nói rồi, ta cảm thấy Cửu thúc đây là sợ.."

    Sợ người lại lần nữa gặp nguy hiểm đến tính mạng, sợ đến lúc đó cưới mẫu thân rồi lại phụ đi người, nhưng mà có một số chuyện không thể không xử lý.

    Đối với những thứ này mẫu thân biểu thị có thể lý giải cho người, đại hôn chỉ là một hình thức mà thôi.

    Dung Uyên trầm thấp hỏi: "Vậy còn Cửu nhi? Nàng cảm thấy chúng ta nên đại hôn vào lúc nào?"

    Cái này, cô cũng không biết.

    Hắn ôm chặt lấy Sở Cửu Ca, hận không thể đem Sở Cửu Ca dung hòa vào máu thịt của hắn, "Đợi ta sống được rồi, ta liền cưới nàng. Nếu như Cửu nhi không đáp ứng, vậy thì ta sẽ cưỡng ép cưới. Dù sao ta sẽ khiến cho Cửu nhi trở thành thê của ta."

    Tim Sở Cửu Ca khẽ run, Dung yêu nghiệt với Cửu thúc có cùng một mối e ngại, bởi vì tất cả mọi điều trong tương lai đều chưa rõ ràng, không thể làm được bên nhau trọn đời thì sẽ không dễ dàng trở thành phu thê, bởi vì họ so với bất kì ai cũng không muốn phụ đi đối phương.

    Sở Cửu Ca đáp: "Ta sẽ tu luyện Bất tử Vạn pháp Quyết càng mạnh hơn, ta sẽ chữa lành cho chàng, để cho chàng được sống. Còn về sau chàng có thể cưỡng ép cưới Sở Cửu Ca ta hay không, vậy thì phải xem bản lĩnh của chàng thế nào rồi!"

    "Bản lĩnh của ta nếu như Cửu nhi muốn thử thì có thể thử trước!" Dung Uyên tà mị cười.

    Tiệc đính hôn của Sở gia tổ chức rất long trọng, hơn nữa là tổ chức cùng với Hội đấu giá Cửu Thiên, dựng lên vô số bàn tiệc nước, phàm là người thật tâm đến chúc phúc cho Sở gia chủ và Cửu đại nhân đều có thể đến tham gia, vô luận thân phận cao thấp.

    Sở gia và Hội đấu giá Cửu Thiên chính là tài đại khí thô đến vậy, hỷ sự đương nhiên là phải tổ chức thật long trọng.

    Hơn nữa họ còn được biết vị hôn phú của Sở gia chủ lại chính là chủ nhân của Hội đấu giá Cửu Thiên, thân phận tôn quý đến vậy, cả thất quốc cũng không ai so được, luận về tài phú thì thật sự kinh người.

    Sở gia chủ có được một nơi gửi gắm tốt như vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy vui từ tận đáy lòng, Sở gia chủ thật sự là một phũ nữ rất ưu tú, vô luận là dung mạo thực lực hay là năng lực, nếu không phải khi xưa bị người âm hiểm xảo trá hãm hại, thì cũng không cần đợi đến ngày hôm nay mới gặp được người bên nhau đến già.

    Yến tiệc đính hôn tổ chức lớn trong suốt ba ngày liền, vỗn dĩ Nhất Nặc nói là phải tổ chức trong vòng chín ngày, con số chín này đối vói đệ cửu tộc mà nói, ý nghĩa cực kỳ phi phàm.

    Cuối cùng cũng là do Sở Tuyền nguyệt không muốn phô trương như vậy, cho nên đem chín ngày sửa thành ba ngày. Cho dù chỉ là ba ngày thì cũng đã rất là phô trương rồi, tin tức này đương nhiên cũng truyền đến tai của Tử Hoàng, Tử Hoàng tuy rằng để cho Sở Tuyền Nguyệt trở về Xích Linh Quốc, nhưng là vẫn cho người tùy thời chú ý.

    "Đính hôn rồi! Vậy mà lại đính hôn một cách phô trương như vậy. Đáng ghét!" Tử Hoàng đố kỵ Cửu Thương Khung đến phát điên.

    "Không phải chỉ là chủ nhân của Hội đấu giá Cửu Thiên thôi sao? Có gì mà đắc ý chứ, chỉ là đính hôn mà thôi, cho dù là đại hôn, đợi ta có thực lực ta nhất định sẽ đem nàng giành lại, ngươi đợi đó." Tử Hoàng nghiến răng nghiến lợi nói.

    Một bữa tiệc đính hôn khiến cho Sở gia đặc biệt náo nhiệt, Sở Tuyền Nguyệt có được một vị hôn phú cường đại lợi hại như vậy, những bác bác thúc thúc Sở gia kia lúc này cũng đã từ bỏ tâm tư rồi. So năng lực họ không bằng Sở Tuyền Nguyệt, luận thực lực Sở Tuyền Nguyệt đã đạt đến luyện linh cảnh rồi, cộng thêm Hội đấu Giá Cửu Thiên còn có Dung Uyên làm chỗ dựa, bọn họ còn dám có tâm tư xấu gì thì cũng là tự tìm đường chết.

    Mấy ngày sau, Thái Vân Tông truyền tin tức đến nói cho Sở Cửu Ca.

    Họ nói với Sở Cửu Ca, cấm vực to nhất trong thất quốc Đầm lầy Thanh Mang xuất hiện dị động, như thể có chí bảo nào đó muốn xuất thế, không ít nội môn đệ tử Thái Vân Tong cũng đi đến đó lịch luyện, tông chủ đặc biệt hỏi cô có muốn đi lịch luyện hay không.

    Việc của mẫu thân đã xử lý xong rồi, còn về cái người nam nhân năm xưa ăn xong mẫu thân lại không chịu trách nhiệm đó, trừ phi bản thân ông ta tựu tìm đến cửa, bọn họ không thể thông qua bất cứ manh mối nào tìm được ông ta.

    Hứ! Tuy là việc cứu mẫu thân họ đúng là nên cảm ơn ông ta, dù sao nếu như mẫu thân rơi vào trong tay Lam Hoàng có lẽ sẽ càng thêm tồi tệ, nhưng mà không thể phủi sạch việc ông ta làm sau đó.

    Ông ta tốt nhất đừng có đột nhiên xuất hiện, nếu không cô và Cửu thúc tuyệt đối không tha cho ông ta.

    Nay mẫu thân và Cửu thúc đính hôn rồi tình nồng mật ý, cô đều có thể nhìn thấy những bọt bong bóng màu hồng, thay vì ở trong nhà làm kì đà, không bằng cô đi lịch luyện, để cho thực lực bản thân càng thêm tăng tiến.

    Cho nên Sở Cửu Ca truyền tin tức về đó, nói rằng cô đồng ý gia nhập vào đội ngũ lịch luyện lần này.

    Sau khi đồng ý, Sở Cửu Ca tiền trãm hậu tấu.

    Sở Tuyền Nguyệt nói: "Ca nhi muốn đi Đầm lầy Thanh Mang lịch luyện, đó là cấm vực to nhất thất quốc, phi thường nguy hiểm đó."

    Cửu thúc nói: "Phu nhân yên tâm, tiểu Cửu cần lịch luyện dề cao thực lực bản thân, ta sẽ đi theo con bé bảo vệ nó."

    "Điều đó thì không cần đâu! Người nào đó vừa mới đính hôn, Cửu nhi mới không đành lòng chi cắt hai người, nàng có vị hôn phu là ta bảo vệ là được rồi." Dung Uyên cười nói.

    Cửu thúc không có thỏa hiệp, Sở Cửu Ca nói: "Cửu thúc tuy rằng chúng ta đã về Xích Linh Quốc rồi, nhưng chúng ta cũng không thể lơi là cảnh giác tên Tử Hoàng vẫn luôn lăm le đó, tuy mẫu thân với người đã đính hôn rồi, con lại không cảm thấy Tử Hoàng đó sẽ vì vậy mà từ bỏ mẫu thân, gia hỏa đó không thể nào có đạo đức như vậy. Có người bảo vệ cho mẫu thân con mới có thể an tâm rời khỏi lịch luyện."

    Lời của Sở Cửu Ca thuyết phục được Cửu Thương Khung rồi, ông nói: "Đệ nhất tộc Nhất Nặc! Đệ nhị tộc Nhị Lượng!"

    "Cửu thúc, có chúng con!" Nhất Nặc và Nhị Lượng nói.

    Các ngươi cũng đi theo tiểu Cửu, bảo vệ con bé cho tốt. Ta đối với sự bảo vệ của người ngoài không được yên tâm. "Cửu thúc nói.

    " Vâng! "

    Người ngoài! Đôi mắt tử thủy tinh của Dung Uyên lóe qua đạo hàn quang, Cửu nhi nhà hắn tuy rằng là chủ nhân của Bất tử sinh mệnh chi đồng, lại không phải thực sự trở thành người của Bất tử cửu tộc họ, những gia hỏa này mới là người ngoài thì đúng hơn.

    Cho dù Dung Uyên không nguyện ý, Nhất Nặc và Nhị Lượng vẫn là sẽ đi theo.

    Sở Cửu Ca bọn họ hướng đến Thanh Linh Quốc, bởi vì đệ nhất cấm vực Đầm lầy Thanh Mang tọa lạc ngay tại biên giới Thanh Linh Quốc và Lục Linh Quốc. Ngay khi chuẩn bị đi đến nơi dự kiến, Sở Cửu Ca phát hiện có không ít cao thủ cũng đuổi theo đến rồi.

    Xem ra thứ đột nhiên xuất hiện ở Đầm lầy Thanh Mang này không đơn giản, nếu không cũng sẽ không thu hút nhiều người đến vậy.

    " Sở Cửu Ca!"Một giọng nói âm trầm truyền đến, Sở Cửu Ca vậy mà lại đụng độ đám người Tử Linh Quốc, người dẫn đội không phải là Tử Hoàng, nhưng lại là thủ tịch luyện dược sư của Tử Linh Quốc Xích Liên Thương, còn về thủ hạ bại tướng kia của cô, Thập hoàng tử Tử Vũ cũng đi theo bên người ông ta.
     
    Phuongphuong57500 and LieuDuong like this.
  8. Chương 287: Đi vào cấm vực

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đội người Tử Linh Quốc này vừa hay chạm mặt với đệ tử Thái Vân Tông đang tính hội hợp với Sở Cửu Ca, Sở Cửu Ca nhìn thấy trên người Vân Hồng có không ít vết thương, liền biết rằng bọn họ nhất định phát sinh tranh chấp với người của Tử Linh Quốc.

    Vân Hồng nói: "Sở sư muội, muội đến rồi?"

    Sở Cửu Ca liếc qua tên Tử Vũ vẻ mặt âm hiểm đó, hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi?"

    Tử Vũ hận chết Sở Cửu Ca đi được. Nếu không phải Sở Cửu Ca và tên mẫu thân hồ ly tinh đó của cô, mẫu phi cũng không thể rơi vào kết cục như vậy, hắn cũng sẽ không trở thành tên dã chủng trong mắt phụ hoàng hắn.

    Tuy rằng Xích Liên Thương còn mạnh hơn phụ hoàng hắn, nhưng mà đối với ông ta mà nói, đứa con này của ông ta cũng chỉ là một người có cũng được, không có cũng chẳng sao.

    Tử Vũ mở miệng nói: "Thất hoàng huynh dù sao cũng là người của Tử Linh Quốc ta, ta muốn hắn gia nhập vào đội ngũ của Tử Linh Quốc chúng tôi, nhưng mà Thất hoàng huynh không đồng ý, cho nên chúng tôi mới xảy ra chút xô xát. Đại sư huynh của Thái Vân Tông cũng động thủ với ta, ta cũng chỉ là thuận tay đánh cho hắn bị thương mà thôi."

    Tử Vũ nói thì nhẹ nhàng, nhưng ý khiêu khích lại rất rõ ràng.

    Thực lực của hắn vượt xa Tử Tinh Châu, cái người đệ nhất thiên tài trước đó của Tử Linh Quốc, còn mạnh hơn cả đại sự huynh của Thái Vân Tông.

    Nếu như không phải có sự tồn tại của nữ nhân Sở Cửu Ca này, hắn tuyệt đối rất phong quang, nay ngược lại phải sống dưới ánh hào quang của cô ta.

    Sở Cửu Ca lạnh giọng nói: "Rất đắc ý sao? Ngươi nghĩ ức hiếp bằng hữu của ta, ức hiếp sư huynh của ta, thì có thể thay đổi việc ngươi là thủ hạ bại tướng của ta hay sao?"

    Sở Cửu Ca không chút khách khí lấy việc hắn là thủ hạ bại tướng của cô ra nói, Tử Vũ hận đến nghiến răng nghiến lợi, "Sở Cửu Ca, có dám đấu thêm một trận với ta hay không?" Tử Vũ nói.

    "Không rảnh!" Sở Cửu Ca nhàn nhạt nói.

    "Ta xem ngươi là không dám chứ gì! Lần trước ngươi cũng chỉ là may mắn thắng được ta mà thôi!" Tử Vũ lạnh giọng nói.

    "Không phải không dám, ngươi nghĩ ngươi đánh lại chúng tôi hay sao? Muốn lên thì cùng lên, đã thua cho ta một lần rồi, ta không có hứng thú lại đấu thêm một lần nữa với ngươi." Sở Cửu Ca khinh mệt liếc sang Tử Vũ, khiến cho Tử Vũ nộ ý bạo phát.

    Tử vũ của Tử Linh Quốc đúng là mạnh, nhưng nếu thực sự đánh tập thể với đệ tử Thái vân Tông, bọn họ không chiếm được bao nhiêu lợi thế.

    Vào lúc đó Xích Liên Thương nói: "Vũ nhi, đừng lãng phí thời gian ở đây, tìm thấy đại bảo xuất thế mới là quan trọng hơn."

    "Vâng, sư phụ!" Đối với Xích Liên Thương, Tử Vũ không thể không ngoan ngoãn, nếu không một khi ông ta chán ghét hắn rồi, phụ hoàng tuyệt đối sẽ không chút do dự khiến cho hắn chết không được yên.

    Người của Tử Linh Quốc giành trước một bước, xông vào trong Đầm lầy Thanh Mang.

    Đại trưởng lão Thái Vân Tông nói: "Nếu như Cửu Ca cũng đến rồi, vậy thì chúng ta xuất phát thôi."

    Vừa đặt chân vào cấm vực nguy hiểm này, ngay lập túc liền có tiếng gào thét của các loại yêu thú nguy hiểm.

    Nhưng mà có khí tức cường đại do các vị trưởng lão Thái Vân Tông bộc phát ra, những yêu thú cấp cao này cũng không dám tấn công họ.

    Dù sao trí khôn của những yêu thú cấp cao cũng không thấp, biết làm thế nào tránh được nguy hiểm.

    Đương nhiên cũng có một số yêu thú cấp thấp không biết sống chết công kích bọn họ, đối với những yêu thú này, chúng trưởng lão Thái Vân Tông để cho đệ tử tùy ý luyện tay.

    Đây cũng là mục đích họ dẫn theo chúng đệ tử đến đây lịch luyện, Tử Linh Quốc đột nhiên ngoi lên không ít thiên tài, đích thực khiến cho chúng trưởng lão Thái vân Tông có không ít áp lực.

    "Binh binh binh!" Cuối cùng cũng có cơ hội động thủ rồi, đệ tử thái Vân Tông cũng rất là nỗ lực chiến đấu.

    Xem qua trận đấu thiên tài thất quốc, không chỉ thiên tài Tử Linh Quốc khiến cho họ thấy áp lực, bọn họ cũng bị Sở Cửu Ca kích thích rồi.

    Phải trở nên càng mạnh hơn mới được, không thể để cho sự muội kéo dãn khoảng cách thực lực quá xa được!

    Bọn họ cứ như vậy hướng thẳng đến nơi sâu trong Đầm lầy Thanh Mang, càng vào sâu rất nhiều nơi đều có cạm bẫy.

    Chúng trưởng lão ở phía trước dẫn dường, bảo chúng đệ tử nhất định phải đi sát họ, tuyệt đối không thể lạc đội. Rất nhanh xung quanh xuất hiện từng trận khói xanh, luồng khói này khiến cho con người hít thở cũng cảm thấy khó khăn.

    "Có độc, nhanh nuốt vào giải độc đan."

    Sở Cửu Ca nói: "Đại trưởng lão, dùng loại giải độc đan này thử xem, khói độc nơi này có chút khác thường."

    Cô lấy ra một phần giải độc đan khác, phải biết thủ tịch luyện dược sư Thái Vân Tông họ là đặc biệt giới thiệu về thiên phú luyện dược của Sở Cửu Ca, bọn họ đương nhiên cũng rất tin tưởng Sở Cửu Ca, không nói hai lời liền đem giải độc đan nuốt xuống.

    Sau khi ăn vào, hít thở thoải mái hơn rất nhiều.

    Cùng lúc đó, bên phía Tử Linh Quốc cũng gặp phải vấn đề tương tự, nhưng mà có tên luyện dược sư Xích Liên Thương, bọn họ cũng không sợ.

    "Xích Liên đại sư, thực may dẫn đội lần này là người, khói độc này quá nguy hiểm rồi, ta thấy những đội ngũ khác không còn khả năng tranh giành với chúng ta rồi."

    Có khói độc ngăn cản tầm nhìn của mọi người, vì an toàn Sở Cửu Ca sử dụng Bất tử sinh mệnh chi đồng quan sát mọi thứ ở xung quanh.

    Mà ngay khi Sở Cửu Ca sử dụng Bất tử sinh mệnh chi đồng, Nhất Nặc phụng mệnh Cửu thúc âm thầm đi theo bảo vệ bên người Cửu Ca đột nhiên nhìn qua. Cô ấy..

    Sở Cửu Ca có thể rõ ràng nhìn thấy xung quanh đây toàn là xương cốt, có thể thấy có không ít người nạp mạng tại đây.

    Nơi này tử khí quá mạnh, Sở Cửu Ca cảm thấy nơi này nhất định sẽ có thứ cực kỳ hung ác.

    Nếu không phải có thứ cực kỳ hung ác, nhiều bộ xương cốt như vậy từ đâu mà đến.

    Càng vào sâu trung tâm của Đầm lầy Thanh Mang này, mọi người cảm thấy bản thân bị lạnh đến như muốn tê cóng cả ra.

    Đột nhiên, Sở Cửu Ca cảm nhận được xung quanh có dị động.

    Vô số con rắn nhỏ màu xanh đậm hướng bọn họ xông đến, Sở Cửu Ca bởi vì sử dụng Bất tử sinh mệnh chi đồng nên so với chúng trưởng lão Thái Vân Tông càng sớm phát hiện ra nguy hiểm.

    Cô nói: "Có nguy hiểm, mọi người nhanh tránh ra! Hướng phía bên này né!"

    Ba phía đều có rắn độc, Sở Cửu ca chú ý đến chỉ có một phía không có, cho nên bảo bọn họ hướng về bên đó nhanh chóng né tránh.

    "Xoẹt xoẹt xoẹt!" Bọn họ cái gì cũng không cảm nhận được, nhưng mà do tin tưởng vào sự phán đoán của Sở Cửu Ca, vội vàng né tránh.

    "Phụt!" Cho dù là thế, vẫn là có đệ tử trúng chiêu.

    Sở Cửu Ca nói: "Hắc Viêm, ra tay, thiêu chúng!"

    Ngọn lửa của Hắc Viêm bạo phát ra, đem màn khói dày đặc màu xanh đậm xung quanh này thiêu đốt đi, đồng thời thiêu đốt luôn cả một số rắn nhỏ.

    "Chát chát chát!" Mọi người nhìn về số rắn nhỏ bị thiêu đốt ở xung quanh toàn thân nổi đầy da gà.

    Khi nãy vậy mà có nhiều thứ như vậy đánh lén bọn họ, bọn họ vậy mà một chút cảm giác cũng không có.

    Nếu như không phải Sở sư muội nhắc nhở bọn họ, trên người bọn họ e là đã bị những con rắn độc này cắn thành vô số lỗ rồi.

    Đại trưởng lão nói: "Động thủ! Diệt đi chúng, tranh thủ màn khói dày đặc chưa kịp thổi lại qua đây."

    Những con rắn độc này cũng chỉ là những con yêu thú cấp thấp mà thôi, không có màn khói độc giúp chúng che chắn, giúp cho chúng nhẹ nhàng đánh lén, đệ tử Thái Vân Tông muốn diệt đi chúng không khó.

    "Vâng!"

    Bọn họ xông lên đối phó với rắn độc này, nhưng có hai đệ tử sắc mặt đã biến thành màu xanh ngã trên mặt đất, "Sư huynh trúng độc rồi, giải độc đan trước đó ăn vậy mà lại không cách nào kháng lại kịch độc của những con rắn này."
     
    Phuongphuong57500 and LieuDuong like this.
  9. Chương 288: Là Rồng Thanh Giao

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sở Cửu Ca nói: "Các ngươi tránh ra chút!"

    "Viu viu!" Từng cây ngân châm bay qua đó, đâm vào mấy huyệt đạo lớn trên người họ.

    Sở Cửu Ca lấy ra một cây chủy thủ nhỏ rạch ra nơi họ bị rắn độc cắn phải, bắt đầu thả máu độc ra ngoài.

    Sau đó đút cho họ mấy viên giải độc đan, sắc xanh trên mặt họ cuối cùng cũng không còn.

    Độc giải rồi, họ cuối cùng cũng được thở phào.

    Sở Cửu Ca nói: "Tốc chiến tốc thắng, nhất định phải nhanh tìm ra nơi có chí bảo đó, nơi này không tiện nán lại lâu. Không hổ là đệ nhất cấm vực thất quốc quả thực danh bất hư truyền, nó sẽ nguy hiểm hơn nhiều so với trong tưởng tượng của mọi người."

    Trên mặt đại trưởng lão lộ ra vẻ ngưng trọng, ông nói: "Ta hiểu, một khi có nguy hiểm chúng ta lập tức dẫn theo đệ tử rút lui! Chí bảo tuy là khó có được, nhưng mà lão phu tuyệt đối không để cho đệ tử Thái Vân Tông có bất cứ nguy hiểm tính mạng nào."

    Bọn họ cũng ý thức được tính nguy hiểm trong việc này, giải quyết những con rắn độc càng thêm quyết đoán.

    Khói độc lần nữa bay về phía họ, họ lại lần nữa lên đường.

    Cũng trong lúc đó, không ít người vì chí bảo mà xông đến vùng đất này, có hơn một nửa trong số đó ngã xuống, cuối cùng trong màn sương độc khủng bố này bị ăn mòn đi thân thể, chất đống trên đống xương cốt lâu năm trước đó.

    Đương nhiên cũng có một số cường giả, an nhiên không bị gì đi được vào sâu trung tâm.

    Bọn họ một đường xông qua, hung hiểm vạn phần, không ít đệ tử Thái Vân Tông thiếu chút mất mạng, hoàn cảnh thảm khốc như vậy đích thực khiến họ trưởng thành rất nhanh, bọn họ cuối cùng cũng đi đến đích.

    Xung quanh nơi này đã không còn có màn sương độc nữa, hồ này sạch đến một con cá cũng chẳng thấy đâu, dù là Sở Cửu Ca sử dụng Bất tử sinh mệnh chi đồng để quan sát.

    Cái hồ này có cổ quái, nhưng mà có một cỗ lực lượng bạo phát ra, đây là khí tức do chí bảo đó tản mát ra.

    Đại trưởng lão nói: "Chính là cỗ khí tức này, chúng ta là do cảm ứng được đến cỗ khí tức này mới phát hiện Đầm lầy Thanh Mang có chí bảo."

    "Ha ha ha! Không nghĩ đến một thất quốc nho nhỏ như vậy lại có chí bảo thế vậy, cơ duyên của lão phu quả nhiên không tồi, mấy người các ngươi, theo ta xuống đó. Bảo vật đó nhất định đang ở dưới đáy hồ."

    Đại trưởng lão đơn giản chỉ biết đây có chí bảo, thế nhưng Xích Liên Thương bên phía Tử Linh Quốc bởi vì cảm ứng lực lượng của chí bào ở khoảng cách gần, nên hình như đã xác định được chí bảo là gì rồi..

    Không chỉ ông ta xác định được đó là gì, Sở Cửu Ca đồng dạng cũng xác định rồi.

    Bởi vì thứ bên trong không gian của cô vì ở cự ly gần với chí bảo, phát ra cảm ứng tương tự.

    Thứ đồ đó chính là dược đỉnh của cô, là Tinh Thần Hỗn Độn Đỉnh.

    Chí bảo đó tám chín phần mười là một trong số tám mảnh Tinh Thần Hỗn Độn Đỉnh bị phân tán ra.

    Bảo quý hiểm trung cầu, bảo bối như vậy các vị trưởng lão Thái Vân Tông cũng không muốn bị người như Xích Liên Thương giành mất.

    Ông nói: "Mấy người các ngươi lưu lại bảo vệ cho đệ tử, những người khác theo ta xuống đó."

    Sở Cửu Ca nói: "Đại trưởng lão, ta cũng muốn xuống đó."

    "Ta và Nhất Nhất phải bảo vệ tiểu Cửu đương nhiên là phải xuống đó rồi." Nhị Lượng đi ra nói.

    "Ta muốn đi theo Cửu Ca." Tử Tinh châu nói.

    "Ta là đại sư huynh của Thái Vân Tông, không thể vì chút nguy hiểm mà để chúng trưởng lão bảo vệ được, ta cũng muốn đi xuống đó." Vân Hồng nói.

    Còn về những đệ tử khác của Thái Vân Tông, bọn họ biết bản thân được mấy cân mấy lượng, cho nên lựa chọn ở lại. Nếu không đến lúc gặp phải phiền phức, với thực lực của bọn họ không những không giúp được gì mà còn trở thành gánh nặng của mọi người.

    "Chúng tôi ở đây đợi trưởng lão, đại sư huynh và Sở sư muội an toàn trở lại!" Bọn họ nói.

    "Phụt phụt phụt!" Xích Liên Thương bọn họ đã nhanh một bước nhảy vào đó rồi, bọn Sở Cửu Ca không chút do dự cũng nhảy vào trong nước.

    Dưới đáy cái gì cũng không có, nhưng lại phát hiện một cái động phủ rất lớn, bọn họ bơi về hướng cái động phủ đó. Sau khi bơi vào trong động phủ đó, liền có một đống rắn độc nhỏ màu xanh trông như hòa vào màu của động phủ phát động công kích đến họ một cách điên cuồng.

    "Binh binh binh!" Bọn họ cũng làm ra phản ứng, bắt đầu phản kích.

    "Uỳnh uỳnh uỳnh!" Thực lực các vị trưởng lão không yếu, đem đám rắn độc toàn bộ giải quyết rồi.

    Đạp trên nền đất ẩm ướt, phát hiện trong nước có không ít bộ xương cốt. Nhìn từ bên ngoài, hồ nước này yên tĩnh, đẹp đẽ đến nhường nào, đợi xuống đây rồi mới biết bên trong khủng bố âm lạnh đến thế nào.

    Bọn họ tiếp tục đi về phía trước, cũng không biết đi hết bao lâu, nhưng mà một đường này rắn độc xông ra không hề ít.

    Bọn chúng mỗi một lần công kích đều bị Sở Cửu Ca phát hiện được, mà những người khác phản ứng lại nhanh nhẹn, cho nên bọn họ một đường cực kỳ thuận lợi.

    Phía trước nhìn thấy một bộ hài cốt, thế mà lại là người trong đội ngũ Tử Linh Quốc, hắn đã bị rắn độc công kích trúng độc mà chết.

    "Người của Tử Linh Quốc xuất hiện thương vong rồi, vậy thì đại biểu con đường sau đó càng thêm khó đi. Đại trưởng lão chúng ta cần phải cẩn thận hơn nữa mới được." Đôi mắt đen tuyền đó của Sở Cửu Ca lóe qua nguồn lực lượng mạnh mẽ mà cường đại.

    Nhất Nặc nhìn về phía cô, đôi mắt màu càng lóe qua vệt sáng, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Sở Cửu Ca.

    Cho dù ở trong hoàn cảnh âm u như vậy, đôi mắt đó của cô vẫn cực kỳ thu hút người khác, khả năng quan sát kinh người không ai so được của cô trên suốt quãng đường này cũng khiến cho hắn rất là để ý..

    Nhị Lượng thấp giọng nói với Nhất Nặc: "Nhất Nhất, ngươi có phải cũng cảm thấy đôi mắt của tiểu Cửu rất đẹp hay không! Tiểu Cửu tu luyện một loại đồng thuật rất là lợi hại, siêu cấp lợi hại, đó là vũ khí bí mật của cô ấy đó!"

    Nhất Nặc thấp giọng thì thầm nói: "Đồng thuật sao?"

    Sở Cửu Ca muốn quan sát điểm tận cùng của động phủ này có cái gì, nhưng đôi mắt giống như bị một cỗ lực lượng âm lạnh đông cứng rồi vậy, rất nhanh phía trước liền truyền đến một trận kêu gào thảm thiết.

    Sở Cửu Ca khẽ ngẩn ra, "Xem ra người phía Tử Linh Quốc đã đánh nhau với một gia hỏa lợi hại phía trước rồi, chúng ta không cần gấp, cẩn thận chút, để cho chúng từ từ đánh, tốt nhất là lưỡng bại câu thương, chúng ta có thể nhặt được tiện nghi lớn."

    "Cũng đúng! Ha ha ha!" Đại trưởng lão cười nói.

    Sau khi đến tận cùng của động phủ, bọn họ liền nhìn thấy một không gian cực kỳ lớn, trong không gian này Sở Cửu Ca nhìn thấy Xích Liên Thương dẫn dắt người đang đánh với một con rắn to toàn thân không chút máu thịt.

    Hắc Viêm thiếu chút nhảy dựng cả lên, nó nói: "Vậy mà lại là Rồng Thanh giao, gia hỏa này đã biến thành một bộ xương khô rồi sao, đây là tình huống gì? Thực lực yếu đi không ít thì rất là nguy hiểm đó, chủ nhân tranh thủ lúc này hãy mau chạy trốn đi."

    "Rồng Thanh Giao, ngươi quen biết?" Sở Cửu Ca hỏi.

    "Đây là một loại yêu thú rất lợi hại, vượt qua yêu thú cửu phẩm đỉnh phong, con gấu đen ngu ngốc kia còn không đủ cho nó nhét kẽ răng, ngươi nói nó lợi hại đến nhường nào."

    Lời Hắc Viêm vừa nói xong, Rồng Thanh Giao đó bạo phát ra lượng lượng kinh người như thể nghiệm chứng cho lời nói của nó, trực tiếp đen bọn Xích Liên Thương đánh đến thổ huyết.

    Phải biết rằng, bọn họ là thiên tài đỉnh cao nhất trong thất quốc, thực lực không hơn kém tụi đại trưởng lão Thái Vân Tông, nhưng lại dễ dàng bị đánh bại rồi.

    Đây căn bản không tể nào có chuyện lưỡng bại câu thương như trong tưởng tượng của họ, mà là yêu thú nghiền nát bọn Xích Liên Thương.

    Đại trưởng lão cảm thấy không ổn, ông nói: "Chúng ta mau chạy thôi!"

    Bọn họ vẫn là xem thường yêu thú thủ hộ chí bảo rồi, thực lực quá đáng sợ rồi!
     
    Phuongphuong57500 and LieuDuong like this.
  10. Chương 289: Nhi tử thân sinh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng mà, thời điểm này đã muộn rồi.

    "Muốn chạy! Ta cho phép hay chưa?" Một cơn hàn khí mang đầy kịch độc cuốn đến, trực tiếp đem cửa động sau lưng bọn Sở Cửu Ca bịt kín rồi.

    "Rầm!" Đại trưởng lão một đạo công kích qua đó, căn bản không cách nào phá vỡ lớp hàn khí đó.

    "Đáng chết!" Sắc mặt đại trưởng lão trở nên ngưng trọng.

    Đại trưởng lão xông qua đó, nói: "Ta trước cản lại tên quái vật này, các ngươi mau nghĩ cách phá vỡ nó và rời khỏi." Biết được trước mắt là một kình địch, đại trưởng lão điều động toàn bộ lực lượng công kích Rồng Thanh Giao.

    Rồng Thanh Giao chỉ cần nhẹ nhàng vung vẫy cái đuôi toàn là xương khô của nó, thân thể đại trưởng lão liền bị mạnh mạnh hất lên tường.

    "Phụt!" Ông phun ra một ngụm máu tươi, mà bọn họ lúc này vẫn là không cách nào chạy ra ngoài.

    Chết chắc rồi

    Rồng Thanh Giao nói: "Nhân loại nơi khỉ ho cò gáy này, quả thực là càng ngày càng không ra gì rồi, yếu đến nực cười. Đi đến được nơi này chỉ có tầm này người mà lại là loại thực lực như vậy, cho ta nhét kẽ răng cũng không đủ."

    Khí tức kinh khủng lan tỏa ra, nó muốn đại khai sát giới, một người cũng không để lại.

    Hắc Viêm nói: "Chủ nhân, ta liều mạng với gia hỏa đó, ngươi mau nghĩ cách xông ra ngoài đi!"

    "Ngươi không phải nói đoàn lông lá nhỏ không đủ cho nó nhét kẽ răng sao? Thân thể ngươi còn nhỏ hơn đoàn lông lá nhỏ, ngươi cảm thấy ngươi đủ nhét kẽ răng à?" Sở Cửu Ca nói.

    Vào lúc đó, Xích Liên Thương bò dậy nói: "Xin hỏi Giao Long đại nhân, trong tay ngươi đang cầm có phải là bảo vật của Bát đại thánh tộc ta, Tinh Thần Hỗn Độn Đỉnh."

    Bát đại thánh tộc! Nhị Lượng và Nhất Nặc lúc này trong mắt đương nhiên có sự nghi ngờ, nhưng mà ông ta không có lộ ra sở hở, nay ông ta nói rõ ra rồi ông ta là người của Bát đại thánh tộc, hộp bất tử của đệ tam tộc khả năng rất lớn là ở trong tay ông ta.

    "Ồ! Ngươi vậy mà có thể cảm ứng được thứ này là gì. Vậy thì nhất định là luyện dược sư của Bát đại thánh tộc rồi!" Rồng Thanh Giao nói.

    "Không sai, ta là một luyện dược sư. Tình trạng của Giao Long đại nhân có chút không tốt, nhất định là gặp phải trọng thương gì rồi, cho dù đại nhân có được Tinh Thần Hỗn Độn Đỉnh cũng không thể tự cứu lấy mình. Nếu như người đem Tinh Thần Hỗn Độn Đỉnh giao cho ta, ta lĩnh ngộ được truyền thừa của Tiên y đại nhân, nhất định có thể trị khỏi cho thân thể đại nhân." Trong mắt Xích Liên Thương lóe lên sự cuồng nhiệt.

    Ông đã chịu đựng đủ việc kéo theo thân thể bị thương nán lại nơi nhỏ nhoi này rồi, ông muốn trở lại Bát đại thánh tộc. Nơi đó với Tử Linh Quốc không giống nhau, đó là thánh thổ. Nếu như ông ta có được truyền thừa của Tiên y đại nhân, vậy thì sẽ sở hữu vị trí chí cao vô thượng tại Bát đại thánh tộc, ông không muốn giao ra hộp bất tử, người trong tộc cũng sẽ tuyệt đối không ép ông giao ra.

    "Ngươi nói không sai, thứ mà ta có thể học từ thứ đồ đó cũng chỉ là làm sao săn con mồi, hấp thụ đi máu thịt của chúng đề hồi phục từng chút mà thôi, nhưng loại hồi phục này không thể duy trì quá lâu. Ta chỉ có thể một mực ở trong cái nơi ẩm ướt này, một khi ra ngoài gặp phải ánh sáng, xương cốt của Ta cũng sẽ bị ánh nắng chiếu đến tan đi." Rồng Thanh Giao trầm thấp nói.

    Đây cũng chính là lý do rõ ràng thực lực của Rồng Thanh Giao này rất mạnh, đủ để hủy đi thất quốc nhưng lại không làm như vậy, bởi vì nó căn bản không cách nào ra ngoài, khi cần có máu thịt thì dùng lực lượng của chí bảo thu hút một nhóm người đến cung cấp máu thịt cho nó.

    Cho nên nơi này mới trở thành đệ nhất cấm vực của thất quốc, phàm là người đi vào thì rất khó có người sống được đi ra, bọn họ đều trở thành công cụ để Rồng Thành Giao tạm thời trị thương. Xích Liên Thương giận dữ nói: "Đại nhân lớn mạnh nhường này, vậy mà lại bị nhốt ở nơi như vậy! Người dùng phương thức như vậy trị thương, thực sự là quá ủy khuất người rồi. Ta đảm bảo ta nhất định sẽ trị khỏi cho đại nhân, giúp đại nhân khôi phục lại sự tự do."

    Rồng Thanh Giao đó nói: "Vậy tốt đó! Nể tình ngươi vẫn còn có tác dụng, ta lưu lại ngươi một mạng! Nhưng mà bây giờ ta không được thoải mái, cần có máu thịt. Ngoại trừ ngươi, máu thịt của những người khác ta đều lấy rồi."

    Xích Liên Thương đắc ý nhìn sang nhóm người Thái Vân Tông nói: "Những người này là kẻ địch của ta, đại nhân có thể tùy ý ăn chúng đi. Nhưng những người này là người của ta, đại nhân có thể đặc cách khai ân hay không?" Xích Liên Thương chỉ cần vài ba lời nói đã đem Rồng Thanh Giao thuyết phục được rồi, khiến cho đại trưởng lão rất là ngạc nhiên, hơn nữa Bát đại thánh tộc đó là một chủng tộc viễn cổ rất là cường đại trong truyền thuyết.

    Chủng tộc như vậy lại có người bỉ ổi vô sỉ như Xích Liên Thương sao, đại trưởng lão cũng cảm thấy rất khó tin.

    "Ngươi đây là đang nói điều kiện với ta sao?" Việc đắc ý quên mình của Xích Liên Thương khiến cho Rồng Thanh Giao giận rồi, một cỗ uy áp bao trùm ông ta, khiến cho ông ta phun ra một ngụm máu tươi.

    "Đây là khí tức của Tinh Thần Hỗn Độn Đỉnh, Bát đại thánh tộc các ngươi là mẫn cảm nhất, rất lâu trước đó ta cũng đã dẫn dụ được không ít người của Bát đại thánh tộc đến đây, ta cũng đích thực giữ lại mạng của chúng không giết ngay lập tức. Cuối cùng bọn chúng một chút tác dụng cũng không có, cho dù là người của Bát đại thánh tộc cũng không cách nào có được truyền thừa của Tiên y, người vô dụng đương nhiên ta vẫn giết chúng như dự định. Kết cục của ngươi rất có thể cũng sẽ như thế, ngươi cho rằng ngươi có tư cách yêu cầu ta làm gì sao?" Rồng Thanh Giao âm trầm nói.

    "Đại nhân, ta sai rồi! Bọn họ tùy người xử trí! Dù sao cũng chỉ là một số kẻ tầm thường nơi hèn mọn mà thôi." Xích Liên Thương lạnh lùng nói.

    "Xích Liên đại nhân!" Những người ngưỡng mộ ông nên đi theo đến đây cũng ngẩn ra rồi, thủ tịch luyện dược sư mà họ tôn kính vậy mà lại không chút do dự vứt bỏ họ, chê bai họ, ích kỷ, tự lợi đến nhường này.

    Tử Vũ lúc này cũng hoảng rồi, sớm biết nơi này có thứ nguy hiểm như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không tự cho mình là giỏi mà đi theo bọn họ đến đây.

    Hắn nói: "Sư phụ! Sư phụ trong thân thể con đang chảy huyết mạch của người đó! Con cũng là người của Bát đại thánh tộc, người nhất định phải cứu con. Con còn trẻ, thiên phú lại cao, con không muốn chết."

    Xích Liên Thương lạnh giọng nói: "Ngươi câm miệng lại cho ta! Nơi này còn chưa đến lượt con nói chuyện, không cho phép con chọc giận Giao Long đại nhân."

    Nghe thấy lời của Rồng Thanh Giao Xích Liên Thương cũng nghĩ đến những tiền bối Bát đại thánh tộc đã từng đi đến Vô tận đại lục để tìm kiếm Tinh Thần Hỗn Độn Đỉnh, toàn bộ đều một đi không trở lại.

    E là có một bộ phận người cũng giống như ông ta, rơi vào trong bẫy của tên Giao Long giảo hoạt này.

    Ngay đến họ cũng không cách nào có được truyền thừa của Tiên y, ông có lẽ cũng nguy hiểm rồi.

    Thời khắc sống chết, ông nhất định phải liều một phen, có lẽ vận may ông cực tốt, có được sự thừa nhận của Tiên y đại nhân cũng nói không chừng.

    Nghe thấy lời của Tử Vũ, mọi người đều ngẩn cả ra, Thập hoàng tử vì sao lại nói hắn có huyệt mạch của Xích Liên Thương!

    Tử Tinh Châu đột nhiên cười to nói: "Ha ha ha! Tử Vũ, cười chết ta mất, ngươi bây giờ vì để được sống, vậy mà lại loạn nhận cha, vậy mà lại nhận ông lão này làm cha rồi!"

    Xích Liên Thương nói: "Giao Long đại nhân, người mau trị thương trước đi! Sau đó giao Tinh Thần Hỗn Độn Đỉnh cho ta, để ta có thể nhanh chút có được truyền thừa của Tiên y mà giúp cho người trị thương."

    "Rất tốt! Tên nhân loại nhà ngươi cũng rất hiểu chuyện đó." Giao Long cười nhe cả hàm răng, sau đó bạo phát ra cỗ khí tức cực kỳ khủng bố.

    Khí tức như vậy khiến cho Tử Vũ sợ đến mềm nhũn cả chân ra, hắn kéo lấy ống quần của Xích Liên Thương nói: "Cha, cha, con là nhi tử thân sinh của người đó! Người nhất định phải cứu con, hu hu hu.. Hổ dữ không ăn thịt con, người sao có thể ngay đến cốt nhục thân sinh cũng không lo?"
     
    Phuongphuong57500 and LieuDuong like this.
Trả lời qua Facebook
Loading...