Bài viết: 3 Tìm chủ đề
Chương 20: Phát hiện

[HIDE-THANKS][BOOK]Trong thôn đồn đãi Trần Tiểu Mễ đào được nhân sâm càng ngày càng lan rộng, cũng truyền tới tai Trần Tiểu Mễ.

"Ngươi nói với người ta là ta đào được nhân sâm?" Trần Tiểu Mễ hỏi.

Lục Lâm gật đầu, nói: "Không sai, không thể để Lục gia biết bạc này có liên quan đến ta."

Người Trần gia đã bị Trần Tiểu Mễ áp chế, nhưng Lục gia vẫn chưa, lần trước Lục Đồng đến đây tìm hắn làm việc là có thể nhìn ra, hắn không thể cho Lục gia phát hiện bạc này là hắn kiếm được.

Trần Tiểu Mễ gật đầu, nói: "Vậy cũng đúng."

Đối với cách làm của Lục Lâm, Trần Tiểu Mễ cũng rất tán đồng, chỉ có điều.. "Ngươi không sợ người ta nói ngươi ăn bám sao?"

Lục Lâm cười cười, nói: "Không sao." Thứ gọi là thanh danh này, sống không mang đến, chết không mang theo, tự mình trải qua mới là đúng đắn.

Trần Tiểu Mễ nhìn Lục Lâm, cảm thấy Lục Lâm có chút kỳ quái.

Phòng ở sửa được rồi, Trần Tiểu Mễ lại vào núi.

Lục Lâm cũng đi theo, định đào ít củ mài.

Lục Lâm ngồi xổm trên mặt đất, lấy ra dao nhỏ thường dùng kia.

Ngay lúc Lục Lâm lấy ra, một giọng nói quạnh quẽ lập tức vang lên:" "Đồ vật, đưa ta."

Lục Lâm lộp bộp một cái, nhìn lại mới phát hiện là Trần Tiểu Mễ.

Lục Lâm nhíu mày, vừa rồi rõ ràng Trần Tiểu Mễ đã đi rồi, lại là không biết quay lại từ khi nào, bước chân cũng quá nhẹ.

Lục Lâm hơi khẩn trương, lại rất nhanh bình tĩnh lại.

"Mau đưa ta!" Trần Tiểu Mễ xụ mặt, thúc giục.

Lục Lâm bất đắc dĩ, đưa chủy thủ cho Trần Tiểu Mễ.

Trần Tiểu Mễ nhận chủy thủ, yêu thích không buông tay múa may một chút, đắc ý nói: "Của ta."

Ngữ khí Trần Tiểu Mễ có chút bá đạo, Lục Lâm lại không tức giận, lại cảm thấy đối phương như vậy có chút đáng yêu, như đứa trẻ bắt được bảo bối.

Mắt thấy chủy thủ bị giật, Lục Lâm cũng không tức giận, loại chủy thủ này trong quầy bán quà vặt của hắn còn vài cái.

Chủy thủ vừa nhẹ vừa mỏng, Trần Tiểu Mễ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy chủy thủ hoàn mỹ như thế.

Trần Tiểu Mễ nhìn Lục Lâm, nói: "Ngươi rốt cuộc là người hay là quỷ?"

Vừa rồi nếu y không nhìn lầm thì hình như là Lục Lâm đột nhiên biến ra chủy thủ, căn bản không phải lấy ra từ trong người.

"Ta là hán tử ngươi cưới vào cửa nha! Đương nhiên là người." Lục Lâm cười cười.

Trần Tiểu Mễ chống eo, nhìn Lục Lâm, nói: "Có phải ngươi còn có thể không ngừng biến ra đồ ăn không?" Trong nhà xuất hiện nhiều trứng gà, gạo và mì, Trần Tiểu Mễ đã sớm nghi ngờ. Trần Tiểu Mễ cảm thấy nếu Lục Lâm có thể không ngừng biến ra đồ ăn thì thật sự là quá tốt, y không phải lo vấn đề thức ăn mùa đông nữa.

Lục Lâm lắc lắc đầu, nói: "Không phải, trong thân thể ta có cái nhà ở, có một phòng đồ vật, ăn hết là hết."

Trần Tiểu Mễ có chút kích động nói: "Trong phòng có phải có rất nhiều trứng gà không?"

Lục Lâm gật đầu, nói: "Có hơn tám trăm quả trứng gà đi, nhưng đã ăn gần một trăm quả."

Trần Tiểu Mễ kích động trừng lớn mắt, nói: "Là một trăm quả ăn từ ngày ngươi vào cửa sao?"

Lục Lâm gật đầu, nói: "Đúng vậy."

Trần Tiểu Mễ nhìn Lục Lâm, cảm thấy Lục Lâm thật là quá phá của, tên này mới vào cửa hơn hai mươi ngày, một ngày lại ăn năm sáu quả trứng gà, nhà giàu trong thôn cũng không ăn như vậy.

"Ngươi không phải Lục Lâm ban đầu đi." Kỳ thật, trước khi Lục Lâm đến đây ở rể, Trần Tiểu Mễ đã trộm đi xem qua, cảm thấy hắn là người thành thật, vào cửa, cũng không dám bạc đãi đệ đệ mình, nhưng Lục Lâm vào cửa hoàn toàn không giống y nhìn thấy.

Trần Tiểu Mễ vốn cảm thấy có thể là Lục Lâm chết qua một lần nên tính tình thay đổi, nhưng nghĩ lại mấy hạt châu kia, giường đất kia lại cảm thấy không thích hợp.

Lục Lâm gật gật đầu.

"Căn phòng nhỏ ở đâu ra, mấy hạt châu kia từ đó ra sao?" Trần Tiểu Mễ hỏi.

Lục Lâm gật gật đầu, nói: "Phòng nhỏ đó là thế giới hoàn toàn khác, mấy hạt châu vốn ở trong đó."

Trần Tiểu Mễ khẽ hừ một tiếng, nói: "Ta biết mà." Biết hạt châu không phải tang vật, Trần Tiểu Mễ âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Giường đất thì sao? Ở trong sách?"

Lục Lâm chuyển chút tròng mắt, nói: "Không phải sách ở nơi này."

"Trước kia ngươi cũng là người đọc sách?"

Lục Lâm gật đầu, nói: "Đúng vậy! Ta khổ sở học tập mười năm."

"Có làm quan không? Hẳn là không đi." Trần Tiểu Mễ hỏi.

Lục Lâm: "..."

Xác thật hắn không thi đậu công chức nhà nước, nhưng cũng không thể trách hắn được, thi công chức rất khó chứ! Chẳng những phải có tài mà phải có nhân mạch.

"Nhìn dáng vẻ là không thi đậu." Trần Tiểu Mễ thầm nghĩ: Tuy không lên làm quan, nhưng đọc qua sách vở cũng không giống nhau.

Lục Lâm: "..."

- Hết chương 20-
[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 3 Tìm chủ đề
Chương 21: Ngươi là đại thiếu gia ư?

[HIDE-THANKS][BOOK]Trần Tiểu Mễ rất tò mò với phòng nhỏ trong người Lục Lâm, nhưng nhất thời cũng không nghĩ ra nên hỏi cái gì, đột nhiên mặt Trần Tiểu Mễ sáng lên.

"Tiểu Mạch nói có nước đường, còn có nước đường không?"

Lục Lâm lấy một chai sữa trái cây dinh dưỡng Wahaha ra, Trần Tiểu Mễ vội vàng tiếp nhận uống vào.

Trần Tiểu Mễ ừng ực ừng ực uống hết một nửa chai sữa trái cây dinh dưỡng Wahaha, thầm nghĩ: Quả nhiên uống ngon! Tất cả đều là vị sữa, lại không hề tanh. Lúc Trần Tiểu Mễ đi ra đã uống không ít nước, uống một nửa thì không uống được nữa.

"Uống không hết thì thôi, đưa ta đi." Lục Lâm nói.

Trần Tiểu Mễ rụt tay, có chút không muốn, vẻ mặt bảo vệ đồ ăn.

Lục Lâm cười, nói: "Lần sau ngươi muốn uống, ta lấy ra cho, có điều thứ này không thể bị phát hiện, thôn dân nhìn thấy sẽ cảm thấy kỳ quái."

Trần Tiểu Mễ nghĩ lại cũng đúng, trả nửa bình đồ uống lại cho Lục Lâm.

Lục Lâm thu sữa trái cây dinh dưỡng Wahaha vào trong quầy bán quà vặt.

Trần Tiểu Mễ bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, nói: "Phòng ở trong thân thể ngươi, có thể cất chữa đồ vật?"

Lục Lâm gật gật đầu, nói: "Đúng vậy!"

Trần Tiểu Mễ nghiêng nghiêng đầu: "Cho nên lần trước ta căn bản không cần phải vác con lợn rừng nặng như vậy, chỉ cần thu lợn rừng vào đó, lúc sau lại lấy ra là được sao?"

Lục Lâm: "..."

Hình như đúng là vậy. "Như vậy để người khác nhìn được sẽ cảm thấy rất kỳ quái."

Trần Tiểu Mễ trừng mắt nhìn Lục Lâm một cái, đại khái cũng biết Lục Lâm vì sao không nói cho y.

Nếu y có như vậy đồ quý giá như vậy cũng sẽ không tùy tiện nói cho người khác.

"Chỉ cần ngươi không có tâm tư xấu xa gì, ta sẽ không nói cho người khác." Trần Tiểu Mễ nói.

Lục Lâm cười cười, nói: "Được!"

Trần Tiểu Mễ nhìn Lục Lâm: "Trong căn phòng nhỏ kia có những gì thế? Mấy ngày nữa trấn trên sẽ có chợ, có cái gì có thể lấy ra bán không?"

"Cũng không có bao nhiêu, chỉ có một ít đồ ăn, cúng cần gấp cũng hữu ích." Lục Lâm nói.

Trần Tiểu Mễ nghe được Lục Lâm nói, trong lòng mừng rỡ, có thể trữ đủ lương thực cho một mùa đông, thế nào cũng có giá trị năm sáu lượng.

Trần Tiểu Mễ thương lượng với Lục Lâm một chút, quyết định gạt Trần Tiểu Thái đã, Trần Tiểu Mễ cảm thấy Trần Tiểu Thái quá nhỏ, sợ nhóc không cẩn thận lỡ miệng.

Sâu trong Trần Tiểu Mễ cũng không phải người bảo thủ, đã biết quầy bán quà vặt tồn tại, cũng không sợ hãi, ngược lại còn hứng thú bừng bừng.

"Chỗ bên kia của ngươi có gì bình thường một chút có thể bán không?"

Trần Tiểu Mễ nghĩ tới hạt châu lúc trước Lục Lâm bán, nhưng loại đồ vật hiếm lạ này, tốt nhất vẫn không nên bán nhiều, bán thứ bình thường một chút tốt hơn.

"Rượu hẳn là có thể bán đi, nhưng cũng không thể trực tiếp bán." Lục Lâm nói.

Trần Tiểu Mễ có chút tò mò: "Rượu? Cửa hàng còn có rượu ư?"

Lục Lâm gật gật đầu, nói: "Đúng vậy!"

Rượu là thứ tốt nha! Đi thăm bạn hay người thân, đều có thể đưa một bình rượu, hơn nữa, so với sữa bò gì đó, hạn sử dụng của rượu cũng tương đối dài, phí tổn cũng không cao, trong quầy bán quà vặt của Lục Lâm, phần lớn lợi nhuận đều nhờ rượu.

Cho nên quầy bán quà vặt thật sự không ít rượu, các loại bia Lục Lâm cũng nhập không ít, ước chừng quầy bán quà vặt có hơn hai trăm thùng bia.

Nhưng bình đựng rượu có vấn đề, trực tiếp bán đi nhất định không ổn.

"Lấy ra ta nhìn xem." Trần Tiểu Mễ đầy tò mò nói.

Ủ rượu cần không ít lương thực, hiện tại giá rượu vẫn rất cao, rượu thượng hạng khoảng một lượng bạc một vò, hạng trung cũng 200 văn tiền một vò, rượu hạ đẳng thì tiện nghi một ít, nhưng cũng cần 30 văn tiền, cấp bậc rượu khác nhau, giá rượu chênh lệch rất lớn.

Lục Lâm lấy ra một vại rượu, Trần Tiểu Mễ lấy rượu ra, nếm một chút.

Lục Lâm nhìn Trần Tiểu Mễ, nói: "Hương vị thế nào?"

Trần Tiểu Mễ chép miệng, nói: "Khá ngon."

Trần Tiểu Mễ chỉ uống qua một ít rượu gạo bình thường, cũng không phân biệt được tốt xấu.

"Nếu có thể bán ra một ít rượu thì cũng có thể mua một con la." Lục Lâm nói.

Trần Tiểu Mễ không vui hỏi: "Mua la làm gì?"

Lục Lâm không cần nghĩ ngợi nói: "Mua la thì có thể dùng la thay đi bộ mà!"

Trần Tiểu Mễ không vui: "Phí tiền làm gì, đi bộ cũng được rồi."

Lục Lâm không cho là đúng: "Ngươi săn được đồ ăn hoang dã luôn phải đưa đến trong thành, có một con la cũng tiện hơn một ít, hơn nữa, nếu có một cái xe la, ngẫu nhiên cũng có thể mang Tiểu Thái, Tiểu Mạch cùng đi trấn trên mở mang tầm mắt!"

Trần Tiểu Mễ nhìn Lục Lâm, mắt trợn trắng, Lục Lâm này tiền còn chưa kiếm được đã bắt đầu các loại suy nghĩ bậy bạ, có điều..

Có một con la hình như sẽ tiện hơn một ít.

Trần Tiểu Mễ lắc lắc đầu, mua la còn lúc nào cũng phải cho ăn, nhà bọn họ cũng không thể so với những người nhà có đất, cần bắt la xuống ruộng làm việc.

Mua la cũng quá xa xỉ, huống hồ tiền không lộ bạch, tình huống hiện tại này của y mua một con la cũng quá gây chú ý, mua thứ này có khi đám người kia sẽ càng ghen ghét bọn họ, nhưng có thể bị người ghen ghét cũng là chuyện tốt. Dù sao so với thôn dân nói sau lưng, y rời khỏi Trần gia có bao nhiêu nghèo túng đâu!

Nhưng càng nghĩ Trần Tiểu Mễ lại càng động tâm, y không mượn được xe, chỉ có thể đi bộ đến thành trấn không ít bị người ta chê cười, lúc trước, nửa đường trời mưa, bên cạnh vừa vặn có xe trong thôn đi qua, mấy thôn dân ở trong xe nhìn mình, có đồng tình, cũng có vui sướng khi người gặp họa.

Tuy không ai ngay trước mặt y biểu hiện ra, nhưng Trần Tiểu Mễ cũng biết, rất nhiều người trong thôn đều nói y táng tận thiên lương, sớm muộn gì cũng sẽ bị thú hoang trong núi ăn luôn.

"Trước kia ngươi là đại thiếu gia sao?" Trần Tiểu Mễ hỏi.

Lục Lâm gật gật đầu, nói: "Xem như vậy."

Kiếp trước hắn là bình dân không giàu có mấy, dựa vào quầy bán quà vặt kiếm tiền, ăn no mặc ấm không thành vấn đề, nhưng muốn mua nhà trong thành phố lớn cũng rất khó, chỉ có thể chờ phá bỏ và di dời. Nhưng nói tiếp, kiếp trước tuy hắn chỉ là bình dân, lại sống dễ chịu hơn nhiều so với đại thiếu gia ở đây.

"Đại thiếu gia, còn xuống bếp?" Trần Tiểu Mễ có chút không tin.

Lục Lâm cười cười, nói: "Chuyện này ngươi cũng không hiểu, đây là sở thích của ta."

Trần Tiểu Mễ bĩu môi, nói: "Rượu này không dễ lấy ra đi." Trần Tiểu Mễ chưa thấy qua cái lon, cảm thấy rất thần kỳ: "Cái này là sắt."

Lục Lâm gật gật đầu, nói: "Đúng vậy."

"Vậy mà lại dùng cái bình xinh đẹp như vậy đựng rượu, dùng quá một lần lại không dùng lại được." Trần Tiểu Mễ nói.

Lục Lâm gật gật đầu, nói: "Đúng vậy! Có hơi lãng phí." Lục Lâm không có mặt mũi kích thích Trần Tiểu Mễ, lon sắt ở thế giới kia của hắn căn bản không đáng giá.

- Hết chương 21-
[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 3 Tìm chủ đề
Chương 22: Bán rượu

[HIDE-THANKS][BOOK]Ngày hôm sau, Trần Tiểu Mễ đã chi hai trăm đồng mua hai mươi vò rượu tinh xảo.

Sau khi mua vò rượu về, Lục Lâm mở một thùng rượu đổ vào vò Trần Tiểu Mễ mua, rồi đậy nắp kín lại.

Một thùng rượu, đổ gần đầy mười một vò rượu.

"Tốt, tàm tạm rồi. Như vậy là ngày mai có thể mang đến tửu lâu bán thử một chút." Ánh mắt Trần Tiểu Mễ rạng rỡ nói.

Trần Tiểu Mễ thầm nghĩ: Nếu rượu này có thể thuận lợi bán được thì sẽ mua một chiếc xe la. Có xe la sẽ thuận lợi hơn, làm cho xe la một cái mái che bằng gỗ, đến lúc đó trời mưa trời gió cũng không cần quá lo lắng.

Lục Lâm nhíu mày, nói: "Chưa chắc đã bán được đâu."

Lục Lâm cảm thấy rượu này đặt ở cổ đại có thể coi là rượu ngon nhưng lại không có danh tiếng gì. Người ta không nhất định sẽ nguyện ý mua.

Trần Tiểu Mễ không để bụng nói: "Không bán được thì tự mình uống." Y rất thích hương vị của rượu này.

"Có thể đưa biếu vị đại thiếu gia kia một vò." Bên trong quầy bán đồ của Lục Lâm có khoảng hơn một trăm thùng rượu nên hắn cũng không quá để ý một vò rượu này.

Lần trước, khi Lục Lâm lên thị trấn có hỏi thăm được một chút, biết được vị đại thiếu gia kia trong trấn rất có danh tiếng. Nếu vị đại thiếu gia kia uống vào cảm thấy không tồi, giúp đỡ tuyên truyền một chút thì về sau không lo về nguồn tiêu thụ.

Trần Tiểu Mễ gật gật đầu, nói: "Cũng được."

Trần Tiểu Mễ và Lục Lâm vẫn cùng lên thị trấn, tuy Trần Tiểu Mễ mang theo một cái sọt lớn nhưng dọc đường, rượu đều được để trong quầy bán đồ của Lục Lâm. Lúc gần tới trấn nhỏ mới mang ra.

Trần Tiểu Mễ vô cùng tự tin với việc bán rượu này nhưng mà rất nhanh y đã bị dội cho một gáo nước lạnh.

Lục lâm và Trần Tiễu Mễ đi đến Phú Nguyên tửu lâu. Lục Lâm ngỏ lời với gã sai vặt muốn gặp chưởng quầy nhưng lại bị gã đuổi ra.

Gã sai vặt kia vênh mặt, hất hàm tỏ vẻ chưởng quầy không phải ai muốn gặp là gặp. Hai người bất đắc dĩ, chỉ có thể rời đi.

Rượu không bán được còn bị người ta châm chọc mỉa mai một phen, trong lòng Trần Tiểu Mễ rất hụt hẫng.

"Người nào chứ! Mắt chó nhìn người thấp." Trần Tiểu Mễ rầu rĩ nói.

Lục Lâm nhìn Trần Tiễu Mễ một cái, cười cười nói: "Tức giận với gã làm gì."

Lục Lâm đã sớm đoán được việc này có thể sẽ không thuận lợi nhưng đến khi mọi chuyện thật sự không suôn sẻ thì ít nhiều hắn vẫn có chút để tâm.

Lục lâm cười an ủi: "Cười người hôm trước hôm sau người cười. Sớm muộn gì cũng sẽ có ngày chúng ta phát đạt." Đến lúc đó, mấy tên hề nhảy nhót này hoàn toàn không đáng nhắc tới.

Lục Lâm kéo Trần Tiểu Mễ đi đến tửu lâu thứ hai, Hồng Vận tửu lâu. May mắn chưởng quầu của tửu lầu này nghe bọn họ nói muốn bán rượu thì có vài phần hứng thú.

"Bán rượu sao? Rượu ở đâu?"

"Rượu nhà tự ủ." Trần Tiểu Mễ nói.

"Rượu tự ủ, chỉ sợ giá bán không cao!"

Trần Tiểu Mễ không cho là đúng nói: "Rượu nhà ta ủ uống rất ngon."

Chưởng quầy cao thâm khó dò cười, thầm nghĩ: Người nhà quê ủ, chỉ sợ không ra được đồ tốt gì. Nhưng người không có kiến thức lại luôn nghĩ đồ của mình rất tốt.

"Tiểu Mễ." Dương đại thiếu gia đi đến, nhìn thấy Trần Tiểu Mễ đang nói gì đó với chưởng quầy, có chút tò mò.

"Dương công tử, ngươi cũng ở chỗ này! Đây là rượu nhà ta tự ủ, bình này biếu ngươi."

Dương đại công tử cười cười, nói: "Tiểu Mễ có lòng."

Dương gia vô cùng giàu có, rượu Dương đại công tử uống đều là loại thượng hạng nên không quá hứng thú với rượu của Trần Tiểu Mễ nhưng hắn vẫn cho Trần Tiểu Mễ mặt mũi, trực tiếp nhận lấy.

May là chưởng quầy của tửu lầu thấy Trần Tiểu Mễ quen biết Dương Hằng Chi, ông ta lập tức nhìn Trần Tiểu Mễ bằng con mắt khác.

"Nếu muốn bán rượu, hay là để ta xem chất lượng rượu trước đã." Chưởng quầy châm trước một chút nói.

Trần Tiểu Mễ trực tiếp mở một vò rượu, rót ra hai chén.

Rượu này có tốt không vẫn phải thử một chút mới biết được.

Dương đại thiếu gia vốn không mấy hứng thú với rượu của Trần Tiểu Mễ, nhưng khi thấy rượu được rót ra lại có chút ngạc nhiên.

"Rượu này ủ không tệ! Nhìn rượu này có vẻ như còn sánh được với cả rượu thượng hạng." Dương thiếu gia phe phẩy quạt, có chút giật mình nói.

Chưởng quầy uống một ngụm rượu, có chút vội vàng hỏi: "Chất lượng của mấy vò rượu ngươi ủ đều như thế này sao?"

Trần Tiểu Mễ gật gật đầu, nói: "Đúng, đều trong cùng một mẻ."

Dương đại thiếu gia thuận tay cũng uống một chén. Vừa uống một ngụm, lập tức ngạc nhiên: "Không nghĩ tới Tiểu Mễ ngươi còn có khả năng này, bằng không rượu này.."

Tửu lầu chưởng quầy nhìn ra Dương đại thiếu gia muốn phỗng tay trên, lập tức có chút bất đắc dĩ: "Dương thiếu gia, thế này không hợp quy củ."

Dương thiếu gia cười cười, nói: "Là ta càn rỡ, nhưng mà Vương chưởng quầy, ông cũng không nên khi dễ tiểu huynh đệ của ta không hiểu gì mà bắt nạt người khác!"

"Sao có thể chứ!" Vương chưởng quầy miễn cưỡng cười nói.

Vương chưởng quầy nhìn Dương thiếu gia một cái, tâm tình có chút hậm hực. Nếu Dương thiếu gia không ở đây, ông ta còn có thể ép giá một chút nhưng có Dương thiếu gia, ông ta sợ nếu ép giá, dù chỉ một chút thì rượu này sẽ chẳng còn.

Cuối cùng, Trần Tiểu Mễ bán hết mười vò rượu tính cả vò rượu đã mở kia cho Vương chưởng quầy, mỗi vò rượu 800 văn, tổng cộng kiếm lời tám lượng bạc.

Vương chưởng quầy tỏ vẻ rất nhiệt tình nói nếu còn rượu có thể lại đưa tới bán cho bọn họ.

Thoáng chốc đã thêm được tám lượng bạc vào tay làm Trần Tiểu Mễ vui đến hỏng rồi. Biết trên người Lục Lâm còn không ít rượu có thể bán được, Trần Tiểu Mễ càng vui hơn.

Không biết là vận khí của hai người tốt hay không tốt, vốn ban đầu Trần Tiểu Mễ hạ quyết tâm mua một con la, nhưng tiếc là trên đường không có ai bán. Bọn họ đành phải mua một ít đồ vật khác trước.

Lục Lâm đi đến tiệm bán lương thực mua một lượng lớn gạo, mì. Tuy trong quầy bán quà vặt cũng có gạo và mì nhưng sẽ có một ngày ăn hết. Hơn nữa, Lục Lâm cảm thấy nếu có tiền mua một ít gạo tự nhiên sẽ tốt hơn, dù sao thì mì và gạo của kiếp trước có quá nhiều thuốc trừ sâu.

Trừ gạo và mì, Lục Lâm còn mua được sáu con gà con, trứng gà ăn hết rất nhanh làm cho Lục Lâm cảm thấy có chút nguy cơ. Tuy trong nhà có nuôi mấy con gà con nhưng mua nhiều một chút cũng không thành vấn đề.

Ngoài sáu con gà con Lục Lâm còn mua thêm sáu con ngỗng, ngỗng là con vật tốt, có thể giữ nhà còn có thể đẻ trứng.

Lục Lâm quyết định mua ngỗng con về sẽ để cho Trần Tiểu Thái nuôi. Nhóc Trần Tiểu Thái này là một đứa bé cần kiệm, nếu đem ngỗng cho nó nuôi, tên nhóc này nhất định sẽ nuôi thật tốt, thật cẩn thận không để chết. Tên nhóc này có nhiều việc để làm thì tự nhiên sẽ không chú ý đến hắn nữa.

Trần Tiểu Mễ vẫn còn cân nhắc đến việc mua la, nhưng vẫn dạo qua chợ bán gia súc một vòng, trong chợ có tương đối ít gia súc, bọn chúng không bị bệnh thì cũng già. Hai người không thấy con nào thích hợp nên chỉ có thể từ bỏ.

- Hết chương 22-
[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back