Chương 1: Xuyên đến nhà nông
[BOOK]"Tên tiểu tử này nhìn có chút bệnh trạng, hẳn là sẽ không có việc gì đi."
"Tên Trần Tiểu Mễ kia có khi cũng không thèm để ý hắn đang làm sao đâu, chỉ cần còn một hơi thở là được rồi."
"Hắn như thế này bây giờ cũng không thể làm việc, chỉ có thể cả ngày ăn cơm không, nhanh nhanh đưa sang bên kia đi." Nhỡ mà chết mất thì số bạc kia sẽ không lấy được.
"Thật không ngờ tới cái tên tiểu tử chết tiệt này, bình thường không buồn hé răng thế mà lại có dũng khí tự sát, mời đại phu cho hắn còn tốn mất cả một lượng bạc."
"Thật đúng là đồ xui xẻo, nhanh đưa hắn đi đi." Tên này mà chết ở nhà thì lại phiền toái.
* * *
Lục Lâm nằm trên giường, nghe tiếng nói chuyện bên ngoài của đại bá mẫu và cô nhỏ, cười khổ một chút.
Không sai, Lục Lâm đang nằm trên giường nhìn bề ngoài vẫn là Lục Lâm kia, nhưng mà bên trong đã đổi thành người khác.
Kiếp trước Lục Lâm chỉ là một sinh viên bình thường của Hoa Quốc, do công tác ở thành phố lớn không quá thuận lợi nên đã xin từ chức về quê, thừa kế một tiệm bán quà vặt mà cha mẹ để lại.
Kết quả, một cơn bão tới cuốn cả Lục Lâm lẫn quầy bán quà vặt kia về tới cổ đại.
Không lâu sau khi xuyên đến đây, Lục Lâm phát hiện trên tay mình có một nốt ruồi, nốt ruồi kia nối với quầy bán quà vặt mà hắn kinh doanh lúc trước.
Trong không gian đặt quầy bán quà vặt có lẽ thời gian đã ngừng lại, nên cũng không lo đồ vật trong quầy sẽ biến chất.
Lục Lâm có thể biết được thời gian trong quầy bán quà vặt đã ngừng lại là bởi vì nhân lúc không có ai xung quanh, Lục Lâm thấy nước nấu mì hắn nấu trước khi xuyên qua vẫn còn nóng.
Nông dân cổ đại đối với mấy chuyện yêu ma quỷ quái cũng không có độ chấp nhận cao, Lục Lâm lo sẽ bị thiêu chết, phát hiện sự tồn tại của quầy bán quà vặt cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Sau khi Lục Lâm xuyên đến đây cũng đã tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, cũng biết được đây là một triều đại mà bắn không biết chút nào, giống với Hoa Quốc cổ đại.
Nơi này ngoại trừ nam nhân và nữ nhân còn có một loại giới tính là song nhi, bề ngoài song nhi cũng giống như nam nhân, nhưng khác là trên trán có thêm một đóa hoa, dáng người cũng thấp bé hơn nam tử một chút.
Song nhi cũng có thể sinh con, nhưng mà khó khăn hơn so với nữ nhân.
Vận mệnh nguyên chủ thật sự rất thê thảm, ông bà nội hắn có tổng cộng ba trai một gái, phụ thân nguyên chủ là thứ hai, là người không được yêu thích nhất trong nhà, mấy năm trước trưng binh dịch, người trong nhà để ông đi.
Hoàn cảnh trong nhà cũng không tệ lắm, có đủ tiền để đường ca hắn đọc sách, ở thế giới này, đọc sách là chuyện mà nhà có tiền mới dám làm.
Hai lão nhân vốn là có thể ra chút tiền để miễn được binh dịch, nhưng sau đó lại tiếc tiền nên đã khuyên nhủ phụ thân nguyên chủ lên chiến trường.
Mà phụ thân nguyên chủ lại là một đứa con có hiếu, bị ông bà khuyên nhủ mềm lòng đành để lại vợ con đi theo người trưng binh.
Sau khi phụ thân nguyên chủ rời đi, trong nhà còn lại hai mẫu tử nguyên chủ, phụ thân nguyên chủ không được yêu thích nên hai mẫu tử nguyên chủ lại càng không được yêu thích trong nhà.
Nhà ngoại của nguyên chủ cũng chỉ có điều kiện như vậy, không ai ra mặt giúp, bình thường cũng không nói nhiều, chỉ một lòng một dạ làm việc, cũng không nói được một lời hay, thức ăn cho được cũng không nhiều lắm.
Trong nhà có không ít ruộng, nhiều ruộng như vậy vẫn luôn chủ yếu là phụ mẫu nguyên chủ và nguyên chủ cùng nhau xử lý, sau khi phụ thân nguyên chủ rời khỏi nhà thì việc này lập tức đè trên lưng hai mẫu tử, thân thể mẫu thân nguyên chủ ngày càng không tốt.
Mẫu thân nguyên chủ vốn dĩ vẫn luôn chờ tin thắng trận của chồng trở về, đáng tiếc thay, người đồng hương truyền đến lại là tin tức phụ thân nguyên chủ chết trận.
Mẫu thân nguyên chủ vốn đã vất vả lâu ngày thành bệnh, đột nhiên nghe được tin này lập tức cảm thấy vô vọng, buồn bực mà chết.
Sau khi mẫu thân nguyên chủ chết, trong thôn bắt đầu có người bàn tán rằng hai lão nhân bạc đãi nhị phòng, nãi nãi nguyên chủ cũng không phải đèn cạn dầu, đem cớ vứt lên người nguyên chủ, nói nguyên chủ khắc người thân.
Đây là một thời đại lấy hiếu trị quốc, danh nguyên chủ khắc người thân một khi bị truyền ra, ánh mắt người trong thôn nhìn nguyên chủ lập tức trở nên kỳ lạ. Đối với cổ nhân mà nói, khắc người thân là một chuyện lớn khó lường, sau khi sự tình này truyền ra, cũng không còn ai nói chuyện với nguyên chủ.
Tính cách nguyên chủ vốn đã âm u, sau khi cái tiếng khắc người thân truyền ra, tính cách lại càng thêm âm trầm.
Năm nay nguyên chủ 18 tuổi, ở triều đại này cũng là thanh niên lớn tuổi, nguyên chủ cũng được coi là sức lao động chủ yếu trong nhà, cho nên trong nhà cũng không có ai quan tâm đến hôn sự của hắn, chỉ muốn giữ hắn trong nhà mà làm việc.
Năm nay chuyện này là có chút thay đổi, bởi vì quốc gia trải qua mấy năm chiến tranh liên tục, dẫn tới dân số giảm xuống nghiêm trọng.
Vì vậy, triều đình ra quy định mới, nam tử và song nhi qua mười tám tuổi mà chưa kết thân, một năm phải nộp thuế ba lượng bạc một người, nữ tử qua mười bảy mà chưa thành thân thì hoặc là giao cho quan phủ đến làm môi, hoặc là cũng phải nộp thuế tương tự.
Quy định này vừa ra, trong nhà lập tức loạn cả lên, ba lượng bạc không phải một số tiền nhỏ, nãi nãi nguyên chủ trong mắt lại chỉ có tiền, sao có thể bằng lòng bỏ ra số tiền lớn như vậy vì người mà bà không thích.
Người trồng trọt trong nhà cũng không nhiều lắm, sau khu phụ mẫu nguyên chủ chết, việc ngoài ruộng lập tức không có ai làm.
Hai ông bà suy nghĩ một chút, lập tức nghĩ để nguyên chủ cưới về một người vợ, rồi cùng nhau làm việc.
Tiếc là tiếng nguyên chủ khắc người thân đã truyền xa, người trong thôn ai cũng biết, tuy là điều kiện ở nhà họ Lục không tồi, trong nhà lại còn có người đọc sách, nhưng nguyên chủ lại à người không được yêu thích, con gái gả vào chỉ có chịu khổ nên cũng không ai nguyện ý gả.
Thấy nguyên chủ không thể cưới được vợ, hai ông bà cũng không nghĩ đến việc làm trước kia, chỉ cảm thấy nguyên chủ không làm được trò trống gì, một cái nha đầu cũng không cưới nổi.
Lúc này, tin tức Trần Tiểu Mễ muốn tìm phu quân truyền ra.
Trần Tiểu Mễ này cũng là một nhân vật phong vân ở thôn Đại Thạch, Trần Tiểu Mễ là một song nhi lại trời sinh có thần lực.
Địa vị của Trần Tiểu Mễ ở nhà họ Trần cũng gần giống với nguyên chủ ở nhà họ Lục, hoàn cảnh người này và nguyên chủ cũng không sai biệt lắm.
Trần Tiểu Mễ là do lão tam nhà họ Trần sinh, điều kiện nhà họ Trần kém hơn nhà họ Lục một chút nhưng cũng được coi là nhà giàu trong thôn.
Mấy năm trước đồng ruộng trong thôn thất thu, không ít người vì một miếng ăn mà phải vào núi săn thú, săn thú tuy có hơi nguy hiểm nhưng kiếm được đôi khi cũng rất phong phú.
Mấy năm trước, có mấy thôn dân kéo ra được một con gấu đen từ trong núi, bán cho nhà giàu trong thành, kiếm được hai mươi lượng bạc, trong lúc nhất thời khiến tất cả thôn dân đều hâm mộ không chịu được.
Lão thái thái Trần gia nhìn thấy người dân trong thôn săn thú kiếm lời thì khuyến khích con thứ ba là Trần Thủ Nhân đi vào núi thử xem, Trần Thủ Nhân không quá đồng ý, săn thú rất nguy hiểm, không ít người vào núi đều ở lại trong đó.
Săn thú kia là nghề nghiệp mà chỉ có những người không có nhiều ruộng đất, không làm được nông dân mới làm, lão hổ trong núi thật sự rất hung mãnh.
Vợ Trần Thủ Nhân sắp sinh, hắn thật sự không muốn mạo hiểm, kết quả là lão thái thái than trời than đấy, mắng to con trai bất hiếu, mỗi ngày đều nghĩ cách để con trai vào núi.
Lão tam Trần gia bất đắc dĩ, đành phải vào trong núi, cũng do không may mắn, trong núi gặp phải một bầy sói, đi bốn người chỉ một người thoát được.
Mẫu thân Trần Tiểu Mễ nghe được tin, cả người lập tức không ổn, sinh non một tiểu song nhi là Trần Tiểu Mạch.
Lão thái thái Trần gia cũng không có một chút hối hận nào đối với cái chết của con thứ ba, chỉ cảm thấy mẫu thân Trần Tiểu Mễ thật không có phúc, liên lụy đến con mình, lại còn sinh ra một cái hàng bồi tiền.
Hai năm trước, mẫu thân Trần Tiểu Mễ cũng qua đời.
Tam phòng Trần gia chỉ còn ba đứa trẻ con, lão đại Trần gia đánh chủ ý lên đầu đệ đệ Trần Tiểu Mễ là Trần Tiểu Thái, ông ta cảm thấy Trần Tiểu Thái là đứa ăn bám, muốn bán Trần Tiểu Thái cho một gia đình giàu có làm hạ nhân để trợ cấp trong nhà.
Thời đại này, địa vị của hạ nhân vô cùng thấp, một khi đã kí khế ước bán mình, muốn đánh muốn giết cũng chỉ do chủ nhân định đoạt.
Lão thái thái Trần gia lại cảm thấy có lý, một tên tiểu tử choai choai ăn nghèo cha mẹ, tuổi Trần Tiểu Thái còn nhỏ cũng không thể làm bao nhiêu việc, đã sớm trở thành cái gai trong mắt bà ta.
Sau khi Trần Tiểu Mễ biết tin, bắt lấy con trai lão đại Trần gia, uy hiếp cả nhà rằng nếu bắt đệ đệ của y, y lập tức thiến Trần Cảnh.
Cháu trai lớn là mệnh căn của lão thái thái, lão thái thái Trần gia không thèm để ý mấy anh em Trần Tiểu Mễ, lại vẫn rất coi trọng cháu trai lớn này.
Bà ta nghe thấy lời uy hiếp của Trần Tiểu Mễ, cảm thấy Trần Tiểu Mễ quả thực là điên rồi.
Đầu trọng vốn không sợ bị túm tóc, Trần Tiểu Mễ cảm thấy bản thân mình dù sao cũng không sống nổi nữa, lập tức bạo phát, mấy kẻ muốn bắt người của y đều bị y đánh cho một trận, thậm chí còn đổ máu.
Trần Tiểu Mễ cảm thấy lão thái thái bức chết cha y, vẫn luôn chịu đựng, biết bác cả muốn bán đệ đệ y lập tức bùng nổ.
Biết Trần lão đại muốn bán Trần Tiểu Thái, Trần Tiểu Mễ cũng đã đi hỏi thăm qua, tiểu công tử của gia đình muốn mua người kia có khuynh hướng bạo lực, đã tra tấn chết hai nha đầu người hầu, người nhà kia thấy nha đầu không dùng được mới muốn mua một tiểu tử có thể chịu được tra tấn.
Trần Tiểu Mễ nghĩ Trần lão đại tuyệt tình như vậy, lại nghĩ đến nếu không phải lão thái thái đau khổ bức ép, dùng chữ hiếu đề nặng lên đầu cha y, cha y cũng sẽ không chết, lập tức nổi giận muốn bóp chết lão thái thái.
Lão thái thái có thể bắt con trai nghe lời, lại không tính đến kẻ điên Trần Tiểu Mễ này, bị dọa gần chết.
Sau đó, Trần Tiểu Mễ uy hiếp lão thái gia, ép ông ta phân ba huynh đệ y ra khỏi Trần gia, đơn độc lập hộ.
Lão thái gia thấy để cái tai họa Trần Tiểu Mễ này cũng không tốt đành phải đồng ý.
Đầu năm nay trưởng bối bất công thật nhiều, không ít con cái chịu bạc đãi cũng chỉ dám oán trách lão nhân bất công trong lòng một chút, trực tiếp ra tay đánh người như vậy chỉ là số ít, Trần Tiểu Mễ lập tức trở thành kẻ ác điển hình trong miệng lão nhân trong thôn.
- Hết chương 1-[/BOOK]