Chương 20
[HIDE-THANKS]Vương Kỳ nói tiếp: "Con biết mà! Hai đứa nó đã 25 tuổi, nhưng sau khi tốt nghiệp đại học, hai người đều ở công ty Tạ Lĩnh phụ giúp. Nhưng nói sao Tạ Lĩnh cũng không giao công việc quan trọng cho hai đứa, nói Hàn Duệ quá thật thà, tuy siêng năng, nhưng không phải người làm chuyện lớn. Hàn Trí lại thích một bước lên trời, hữu dũng vô mưu, không làm nên chuyện lớn. Tạ Hân Vũ em gái ông ấy cứ mãi ghi nhớ chuyện này!"
"Hôm đoan ngọ, ở nhà bếp nói với mẹ một tiếng, xem có thể điều hai đứa nó đến công ty CQ làm được không, không mong làm tổng giám đốc gì đó, chỉ cần làm nhân viên bình thường ở công ty CQ là được rồi, con nói thử xem! Đương nhiên, nếu Bạch Mạc không đồng ý, con cũng đừng để ý nữa, mẹ sẽ nói chuyện với Tạ Hân Vũ, không liên quan đến con!"
Hôi Cáp yên lặng rất lâu, mơ hồ đáp: "Con biết rồi!"
Sau đó lại trò chuyện vài việc vặt vãnh khác với Vương Kỳ, cuối cùng cũng gác máy trong lời dặn dò phải ăn cơm đàng hoàng, chăm sóc tốt cho mình của Vương Kỳ! Hôi Cáp cũng không còn tâm trạng xem phim, tạm dừng "Ngục giam", cô xuống lầu lấy trái cây.
Đang chuẩn bị lên lầu, Bạch Mạc vừa khéo vào cửa, nhìn thấy đối phương, hai người đều sửng sốt, không nói gì! Bạch Mạc cũng không chào hỏi, cứ như thường, lấy nước uống, sau đó Hôi Cáp hỏi: "Ăn tối chưa?". Bạch Mạc không trả lời, cô cũng không nói gì nữa.
Nhìn thấy Bạch Mạc ngồi ở phòng khách, Hôi Cáp lấy trái cây, cắn một miếng, ngốc nghếch đứng sau lưng Bạch Mạc, rất do dự liệu có nên bước lên hay không. Nghĩ một lúc đi về phía Bạch Mạc, dù sao sớm cũng chết, trễ cũng chết, vẫn nên nhanh chóng giải quyết!
"Cái đó, bây giờ là tháng 7 rồi!" Hôi Cáp nói
Bạch Mạc không có phản ứng, vươn tay lấy điều khiển TV, xem tin tức, tin tức đang phát tình hình nội chiến của nước X: "8 giờ sáng ngày 16 tháng 7 năm xx, giữa hai đảng phái của nước X cuối cùng đã sử dụng vũ lực.."
Phía sau nói gì nữa Hôi Cáp không hề để ý, nhìn Bạch Mạc lấy hết dũng khí nói: "Lúc này công ty của các anh có tuyển người không?"
Lúc này Bạch Mạc mới quay đầu nhìn Hôi Cáp, trong mắt có chút khó tin, anh đương nhiên hiểu ý của cô, nhưng cô lại có mặt mũi lên tiếng hỏi anh? Tình huống giữa hai người, cô mở miệng nói vậy thì da mặt phải dày bao nhiêu?
"Là như vậy! Tôi có hai người anh họ nói thế nào đây? Có chút kinh nghiệm làm việc, cũng từng làm cho công ty khác, bây giờ đang tìm việc mới, công ty các anh có nhận không? Không nhận cũng không sao, tôi chỉ hỏi thôi!" Hôi Cáp không nói là người nhà họ Tạ, cũng không nói không thể không nhận, cô chỉ muốn hỏi như vậy.
Bạch Mạc nhìn Hôi Cáp một lúc, mỉm cười hỏi: "Bộ phận vệ sinh hai ngày nay không đủ người, anh họ cô chịu không?"
"Phải làm những gì?" Hôi Cáp có lòng hỏi một chút!
Bạch Mạc cười nói: "Rửa nhà vệ sinh!"
Sau đó Hôi Cáp tự mình im bặt..
Phòng khách yên tĩnh, Hôi Cáp đứng dậy lên lầu, đi được một nửa, liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Bạch Mạc, vang lên trong phòng khách..
Tò mò nằm bò lên lan can, nhìn Bạch Mạc nghe máy bên dưới!
"Lam Tâm? Ồ! Sao lại chịu gọi điện rồi? Xấu hổ rồi sao! Haha.." Bạch Mạc đứng lên, đi đến phía sau sô pha, hẳn là vào nhà bếp, Hôi Cáp không nhìn thấy Bạch Mạc, nhưng có thể nghe được giọng nói.
"Tuyển người à! Hôm nay Trương Đức đang chuẩn bị tuyển người trên mạng! Bảo là người mới không đủ kinh nghiệm làm việc, anh cũng đang cân nhắc tuyển thêm, cũng nên có kinh nghiệm!"
Bạch Mạc lấy bánh mì sandwich trở lại sô pha, không nói chuyện, chỉ khẽ mỉm cười nghe giọng nói đầu kia điện thoại, Hôi Cáp nghĩ hẳn là nói đến chuyện của Hàn Duệ Hàn Trí. Dù sao đoan ngọ cũng không phải hai ngày trước, đã qua nửa tháng rồi, Tạ Hân Vũ là người nóng tính. Chỗ của mẹ lâu như vậy không trả lời, hẳn là ra tay từ chỗ Tạ Lam Tâm, Lam Tâm lại xem trọng người nhà, nhất định sẽ giúp đỡ!
"Ừm! Như vậy à? Em gọi điện cho người ở phòng nhân sự một tiếng đi! Bộ phận quản lý rủi ro gần đây đang thiếu người, lượng công việc không lớn lắm, tuy hơi khó một chút, nhưng cho người chỉ dẫn cũng không sao! Em nói với Trương Đức, ngày mai anh sẽ báo cho giám đốc bộ phận quản lý rủi ro!"
Nghe đến đây, nói không có phản ứng, mới là kỳ lạ. Hôi Cáp cảm thấy rất tức giận, lại không thể nói được gì, cũng không thể xông xuống dưới cãi lý, càng không thể dùng vũ lực giải quyết. Cuối cùng thở dài, lặng lẽ trở về phòng![/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]Vương Kỳ nói tiếp: "Con biết mà! Hai đứa nó đã 25 tuổi, nhưng sau khi tốt nghiệp đại học, hai người đều ở công ty Tạ Lĩnh phụ giúp. Nhưng nói sao Tạ Lĩnh cũng không giao công việc quan trọng cho hai đứa, nói Hàn Duệ quá thật thà, tuy siêng năng, nhưng không phải người làm chuyện lớn. Hàn Trí lại thích một bước lên trời, hữu dũng vô mưu, không làm nên chuyện lớn. Tạ Hân Vũ em gái ông ấy cứ mãi ghi nhớ chuyện này!"
"Hôm đoan ngọ, ở nhà bếp nói với mẹ một tiếng, xem có thể điều hai đứa nó đến công ty CQ làm được không, không mong làm tổng giám đốc gì đó, chỉ cần làm nhân viên bình thường ở công ty CQ là được rồi, con nói thử xem! Đương nhiên, nếu Bạch Mạc không đồng ý, con cũng đừng để ý nữa, mẹ sẽ nói chuyện với Tạ Hân Vũ, không liên quan đến con!"
Hôi Cáp yên lặng rất lâu, mơ hồ đáp: "Con biết rồi!"
Sau đó lại trò chuyện vài việc vặt vãnh khác với Vương Kỳ, cuối cùng cũng gác máy trong lời dặn dò phải ăn cơm đàng hoàng, chăm sóc tốt cho mình của Vương Kỳ! Hôi Cáp cũng không còn tâm trạng xem phim, tạm dừng "Ngục giam", cô xuống lầu lấy trái cây.
Đang chuẩn bị lên lầu, Bạch Mạc vừa khéo vào cửa, nhìn thấy đối phương, hai người đều sửng sốt, không nói gì! Bạch Mạc cũng không chào hỏi, cứ như thường, lấy nước uống, sau đó Hôi Cáp hỏi: "Ăn tối chưa?". Bạch Mạc không trả lời, cô cũng không nói gì nữa.
Nhìn thấy Bạch Mạc ngồi ở phòng khách, Hôi Cáp lấy trái cây, cắn một miếng, ngốc nghếch đứng sau lưng Bạch Mạc, rất do dự liệu có nên bước lên hay không. Nghĩ một lúc đi về phía Bạch Mạc, dù sao sớm cũng chết, trễ cũng chết, vẫn nên nhanh chóng giải quyết!
"Cái đó, bây giờ là tháng 7 rồi!" Hôi Cáp nói
Bạch Mạc không có phản ứng, vươn tay lấy điều khiển TV, xem tin tức, tin tức đang phát tình hình nội chiến của nước X: "8 giờ sáng ngày 16 tháng 7 năm xx, giữa hai đảng phái của nước X cuối cùng đã sử dụng vũ lực.."
Phía sau nói gì nữa Hôi Cáp không hề để ý, nhìn Bạch Mạc lấy hết dũng khí nói: "Lúc này công ty của các anh có tuyển người không?"
Lúc này Bạch Mạc mới quay đầu nhìn Hôi Cáp, trong mắt có chút khó tin, anh đương nhiên hiểu ý của cô, nhưng cô lại có mặt mũi lên tiếng hỏi anh? Tình huống giữa hai người, cô mở miệng nói vậy thì da mặt phải dày bao nhiêu?
"Là như vậy! Tôi có hai người anh họ nói thế nào đây? Có chút kinh nghiệm làm việc, cũng từng làm cho công ty khác, bây giờ đang tìm việc mới, công ty các anh có nhận không? Không nhận cũng không sao, tôi chỉ hỏi thôi!" Hôi Cáp không nói là người nhà họ Tạ, cũng không nói không thể không nhận, cô chỉ muốn hỏi như vậy.
Bạch Mạc nhìn Hôi Cáp một lúc, mỉm cười hỏi: "Bộ phận vệ sinh hai ngày nay không đủ người, anh họ cô chịu không?"
"Phải làm những gì?" Hôi Cáp có lòng hỏi một chút!
Bạch Mạc cười nói: "Rửa nhà vệ sinh!"
Sau đó Hôi Cáp tự mình im bặt..
Phòng khách yên tĩnh, Hôi Cáp đứng dậy lên lầu, đi được một nửa, liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Bạch Mạc, vang lên trong phòng khách..
Tò mò nằm bò lên lan can, nhìn Bạch Mạc nghe máy bên dưới!
"Lam Tâm? Ồ! Sao lại chịu gọi điện rồi? Xấu hổ rồi sao! Haha.." Bạch Mạc đứng lên, đi đến phía sau sô pha, hẳn là vào nhà bếp, Hôi Cáp không nhìn thấy Bạch Mạc, nhưng có thể nghe được giọng nói.
"Tuyển người à! Hôm nay Trương Đức đang chuẩn bị tuyển người trên mạng! Bảo là người mới không đủ kinh nghiệm làm việc, anh cũng đang cân nhắc tuyển thêm, cũng nên có kinh nghiệm!"
Bạch Mạc lấy bánh mì sandwich trở lại sô pha, không nói chuyện, chỉ khẽ mỉm cười nghe giọng nói đầu kia điện thoại, Hôi Cáp nghĩ hẳn là nói đến chuyện của Hàn Duệ Hàn Trí. Dù sao đoan ngọ cũng không phải hai ngày trước, đã qua nửa tháng rồi, Tạ Hân Vũ là người nóng tính. Chỗ của mẹ lâu như vậy không trả lời, hẳn là ra tay từ chỗ Tạ Lam Tâm, Lam Tâm lại xem trọng người nhà, nhất định sẽ giúp đỡ!
"Ừm! Như vậy à? Em gọi điện cho người ở phòng nhân sự một tiếng đi! Bộ phận quản lý rủi ro gần đây đang thiếu người, lượng công việc không lớn lắm, tuy hơi khó một chút, nhưng cho người chỉ dẫn cũng không sao! Em nói với Trương Đức, ngày mai anh sẽ báo cho giám đốc bộ phận quản lý rủi ro!"
Nghe đến đây, nói không có phản ứng, mới là kỳ lạ. Hôi Cáp cảm thấy rất tức giận, lại không thể nói được gì, cũng không thể xông xuống dưới cãi lý, càng không thể dùng vũ lực giải quyết. Cuối cùng thở dài, lặng lẽ trở về phòng![/HIDE-THANKS]