[Dịch] Hôm Nay Cũng Không Biến Thành Con Rối Đâu - Hoa Hoa Liễu

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Nhân gian thân ái, 30 Tháng bảy 2023.

  1. Nhân gian thân ái

    Bài viết:
    7
    Chương 10: Tia sét khổng lồ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trái tim Bạch Ấu Vi gần như muốn ngừng đập! Điều quan trọng hiện tại là, nếu Thẩm Mặc chết, cô cũng không thể sống sót!

    Lúc này, cô gái đeo mắt kính thở hổn hển chạy được đến vạch đích. Người đàn ông trung niên cũng nghiêng ngã lảo đảo chạy đến nơi, dù cả người đầy vết thương nhưng may mắn giữ được mạng. Trong khi Thẩm Mặc và thanh niên tóc vàng lại bị hãm sâu vào trong đám lông trắng muốt. Đám thỏ bị ngăn cách ở bên ngoài vạch đích, đem hai người họ từng tầng vây chặt, giống như chó điên mà rít gào, cắn xé!

    Bạch Ấu Vi liều mạng mở mắt thật to, muốn nhìn rõ ràng tình hình bên trong đám thỏ, đồng tử co rụt lại, chỉ sợ thứ bản thân nhìn thấy lại là con quái vật mọc ra lông thỏ!

    Một thân thể đỏ rực bị quăng tới!
    Là tóc vàng mình đầy thương tích! Cổ họng của hắn bị cắn phá, máu đỏ tươi chảy khắp mặt đất!

    Ngay sau đó, Thẩm Mặc đã đột phá vòng vây, thân hình khỏe mạnh phóng qua vạch đích. Anh vừa qua được vạch đích, đám thỏ bên ngoài ngay lập tức an tĩnh lại, giống như thây ma khát máu đột nhiên mất đi mục tiêu công kích, trở nên đờ đẫn, trì độn. Những con thỏ dần rút lui. Tốp năm tốp ba đi đến bãi cỏ bên ngoài đường đua.

    Người đàn ông trung niên quỳ rạp xuống, toàn thân mềm nhũn, một chút sức lực cũng không còn, bờ môi run rẩy lẩm bẩm: "Sống rồi.. sống rồi.."

    Còn sống..

    Rốt cuộc..

    Còn sống.

    Bốn người cuối cùng.

    Thẩm Mặc không hề quan tâm chuyện này mà tự đi đến bên cạnh thanh niên tóc vàng kiểm tra, phát hiện biến dị trên thân thể gã đã ngừng, mặc dù có một số chỗ mọc ra chút lông màu trắng, nhưng mà không có biến thành thỏ, còn duy trì bộ dáng của con người.
    Thẩm Mặc lại xem thử một chút hơi thở của đối phương. Đã không còn thở.

    Biến dị trên thân đột nhiên dừng lại, là bởi vì đã chết, hay là do đã đến vạch đích? Thẩm Mặc suy tư nhíu lại lông mày.

    Bạch Ấu Vi cảm thấy Thẩm Mặc không bình thường, vừa trở về từ cõi chết thế mà còn có tâm tư quan tâm đến người khác? Cô nghi hoặc hỏi: "Anh làm gì thế?"

    Thẩm Mặc nhìn cô một cái, đang muốn nói chuyện, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu thất thanh!

    Bạch Ấu Vi và Thẩm Mặc đồng thời quay đầu nhìn lại!
    Chỉ thấy cô gái đeo mắt kính mới vừa rồi còn đang đỡ đầu gối thở hổn hển, chẳng biết từ lúc nào đi đến sau lưng người đàn ông trung niên, cô ấy dùng hết khí lực toàn thân mà đem đối phương xô ngã ra ngoài vạch đích! Tiếng kêu thảm kia là từ người đàn ông trung niên phát ra!

    Đám thỏ vừa mới giải tán trở nên xao động, bọn chúng một lần nữa lao tới! Tốc độ cực nhanh!

    Người đàn ông trung niên vô cùng sợ hãi, muốn bò trở lại vạch đích nhưng tay chân lại mềm oặt, động tác chậm một bước, bị đám thỏ bao phủ, xé rách, cắn nuốt!.. Sau đó, biến mất.

    Trên đường đua lại nhiều thêm một con thỏ điên cuồng.

    Bạch Ấu Vi chết lặng.
    Cô không nghĩ tới sẽ xảy ra cục diện này.

    Cô gái đeo mắt kính ngồi xổm trên mặt đất, như hỏng mất mà che mặt khóc lớn: "Ông ta đáng chết! Ông ta đáng chết!.. Ông ta hại chết nhiều người như vậy, hại chết A Tiêu, còn cố ý nói đáp án sai cho mọi người! Ông ta đáng chết.."

    Đám thỏ đã chạy xa.
    Một con cũng không lưu lại, toàn bộ biến mất ở bên trong rừng rậm mênh mông, trả lại không gian yên tĩnh ban đầu.

    Thủ lĩnh thỏ từ đằng xa chậm rãi đi đến, dùng giọng điệu dịu dàng gần như là quỷ dị nói: "Hành vi công kích tuyển thủ dự thi, là vi phạm quy tắc."

    Trong lòng Bạch Ấu Vi sinh ra dự cảm không tốt.

    Quả nhiên, một giây sau, tia sét màu lam lại xuất hiện lần nữa!

    Đó là một tia sét khổng lồ! Nó bay vụt ra từ lòng bàn tay thủ lĩnh thỏ và bổ thẳng tắp vào người cô gái đeo mắt kính! Dòng điện lưu to lớn khó mà đo đếm được, nhiệt độ cao ngoài sức tưởng tượng, trong nháy mắt, cơ thể cô gái biến thành một khối than đen!

    Lạch cạch ---

    Ngã trên mặt đất, vỡ tan.

    Không khí đóng băng.

    Cả người Bạch Ấu Vi phát lạnh. Người vừa mới
    một giây trước còn đang khóc lóc thảm thiết ở trước mặt cô, cứ thế sống sờ sờ mà bị nướng cháy thành than. Cô nhìn những tàn tích còn sót lại, đến cả xương cốt cũng thấy ớn lạnh. Hết thảy chuyện phát sinh này, thật đáng sợ..
     
    LieuDuongMạnh Thăng thích bài này.
  2. Nhân gian thân ái

    Bài viết:
    7
    Chương 11: Một phần mười tôi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Người đàn ông đó cũng từng công kích qua những người khác, vì sao không bị trừng phạt?" Thẩm Mặc hỏi.

    Thủ lĩnh thỏ không keo kẹt mà giảng giải: "Giám sát quan cần phải đảm bảo tiến độ trò chơi thuận lợi, thuận lợi kết toán."

    Vậy nên, sau khi trò chơi kết thúc, không được tấn công người chơi đã qua cửa, bởi vì sẽ ảnh hưởng đến việc kết toán của trò chơi.
    Cũng giống như vậy, trước khi trò chơi bắt đầu, không thể tấn công người chơi, bởi vì sẽ làm giảm bớt số lượng người chơi, dẫn đến việc trò chơi không thể tiến hành. Chỉ có khi trò chơi đang diễn ra, mới có thể muốn làm gì thì làm.

    "Chúc mừng hai vị thông qua trò chơi lần này."

    Thủ lĩnh thỏ nho nhã lễ độ đứng trước mặt hai người, tay cầm chiếc mũ đội đầu.

    "Cuối cùng, Rùa đã chạy thắng Thỏ, nên nhận được phần thưởng, các người có thể nhận lấy một cái huy hiệu chiến thắng của Rùa, hoặc có thể lựa chọn vật phẩm khác trên sân thi đấu làm phần thưởng."

    Tựa như ảo thuật, nó lấy ra rất nhiều thứ từ bên trong chiếc mũ lớn, có khẩu súng lệnh nhỏ bé tinh xảo, có cờ nhỏ đầy màu sắc trên vạch xuất phát, còn có dây ruy băng đỏ làm đường phân cách của vạch đích.

    Thẩm Mặc hỏi: "Những vật này có tác dụng gì?"

    Thủ lĩnh thỏ nghe xong, khẽ mỉm cười.
    Nó luôn mang một khuôn mặt không có biểu tình, cho nên ban đầu mới bị mọi người hiểu lầm là mang khăn trùm đầu, thế mà lúc này lại cười! Ba cái cánh miệng kia nhếch lên một độ cong cổ quái, như thể nhìn thấy món đồ chơi thú vị, mặt đầy vẻ sung sướng.

    "Tác dụng của phần thưởng, chỉ sau khi nhận được mới có thể biết."

    Thủ lĩnh thỏ mỉm cười nhìn xem hai người, không tiết lộ thêm gì, "Vậy, vật phẩm hai vị lựa chọn là?"

    Thẩm Mặc chọn khẩu súng lệnh.
    Mặc dù không phải là súng thật, nhưng ít ra còn có thể hù dọa người khác. Hơn nữa theo trực giác, anh cảm thấy khẩu súng này có chút không bình thường, bởi vì trong lúc thi đấu, mấy lần nghe thấy tiếng súng, bản thân luôn không nghe theo khống chế mà muốn bỏ chạy. Còn mấy thứ vật phẩm khác, tạm thời Thẩm Mặc không đoán ra được công dụng của chúng.

    "Như vậy, còn bạn?" Thủ lĩnh thỏ nghiêng đầu, nghiêm túc xem xét biểu cảm Bạch Ấu Vi, "Bạn rất đặc biệt, một bước cũng không chạy, lại giành được chiến thắng. Tôi rất muốn biết, phần thưởng mà bạn chọn là gì?"

    Bạch Ấu Vi cắn môi, chậm rãi giơ tay lên và chỉ về một hướng --

    Thủ lĩnh thỏ ngờ vực nhìn cô, sau đó cúi đầu nhìn chính mình, không hiểu hỏi: "Phần thưởng bạn muốn chọn, là tôi? Thế nhưng, việc lựa chọn giám sát quan làm phần thưởng tựa hồ cũng không phù hợp với quy tắc.."

    "Không có cái quy tắc này!" Bạch Ấu Vi lập tức cắt ngang lời nó!

    Cô vừa nghe đến mấy chữ như "vi phạm quy tắc", trước mắt liền hiện lên cảnh tượng thê thảm của cô gái đeo mắt kính bị sét đánh thành than, thần kinh căng thẳng, cao giọng hô: "Ngươi không hề tuyên bố quy tắc này, không thể phán định tôi vi phạm quy tắc! Không nói rõ ràng quy tắc mà đã tùy ý phán định người khác làm trái quy tắc mới là hành vi vi phạm quy tắc lớn nhất!"

    Thủ lĩnh thỏ im lặng nhìn cô.

    Bạch Ấu Vi gắt gao cắn môi, cố chấp cùng nó giằng co.
    Cô biết làm vậy nguy hiểm rất lớn, nhưng cô không cam tâm! -- Bị xem như là con rối mà trêu đùa, tham gia một cuộc thi đấu không thể giải thích được, lại khiến nhiều người chết như vậy! Cuối cùng, dùng vài món đồ chơi nhỏ để đuổi cô đi, cô thực sự rất không cam tâm!

    Vậy nên, cô muốn đánh cược một phen!

    Cô nhìn thủ lĩnh thỏ chằm chằm, gằn từng chữ nói: "Ngươi mới vừa nói, có thể lựa chọn vật phẩm bên trong sân thi đấu làm vật khen thưởng! Ngươi, cũng đang ở trong sân thi đấu!"

    Một khoảng lặng kéo dài.
    Rất lâu..

    "Được thôi." Thủ lĩnh thỏ thỏa hiệp.

    Bạch Ấu Vi ngơ ngác, có chút ngoài ý muốn, lại dễ dàng đến vậy..

    "Theo quy tắc, giám sát quan không thuộc trong phạm vi khen thưởng, nhưng mà bạn nói cũng có đạo lý, không giải thích quy tắc rõ ràng, là trách nhiệm của tôi." Thủ lĩnh thỏ dịu dàng có lễ độ nói: "Tôi nguyện ý đưa 'một phần mười tôi' làm phần thưởng tặng cho bạn.."

    Một phần mười tôi?
    Có ý gì?

    Bạch Ấu Vi cau mày, chỉ thấy thủ lĩnh thỏ một lần nữa đem bàn tay bỏ vào chiếc mũ lớn --

    Nó lấy ra một con rối hình thỏ.

    "Khen thưởng trò chơi đã kết toán xong, như vậy.. Gặp lại sau." Thủ lĩnh thỏ mỉm cười với cô: "Tôi sẽ nhớ kỹ bạn."

    Bạch Ấu Vi nghe vậy mở to hai mắt, còn chưa kịp lên tiếng hỏi, một màn sương mù màu trắng chói mắt bỗng hiện lên trước mắt!
    Cô không khỏi nhắm lại mắt, khi mở ra lần nữa thì người đã ở trên xe --

    Trong tay, nhiều thêm một con thỏ bông lông nhung mềm mại.
     
    LieuDuongMạnh Thăng thích bài này.
  3. Nhân gian thân ái

    Bài viết:
    7
    Chương 12: Tê liệt thông tin

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sắc mặc Bạch Ấu Vi tái nhợt, lập tức nhìn về phía Thẩm Mặc ở trước mặt. Trong tay anh đang cầm một khẩu súng đồ chơi tinh xảo!

    Bọn họ vẫn đang ở trên đường cao tốc, không biết xe dừng lại từ lúc nào, xung quanh yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng gió. Ánh mắt hai người chạm nhau, trong lòng đều rõ ràng: Tất thảy những việc vừa phát sinh đều không phải là mộng!

    Thẩm Mặc không nói một lời bước xuống xe, kiểm tra tình huống trên chiếc xe khác. Ngoại trừ hai người họ, những người tham gia trò chơi "Rùa Thỏ đua chạy" đều đã biến thành con rối --

    Không thể nói chuyện, không có hơi thở, da thịt như keo dính vào, liên kết với các khớp nối hình cầu, mắt biến thành thủy tinh mờ đục không có thần thái.. Những người này, đã mất đi tất cả dấu hiệu của sự sống.

    Bạch Ấu Vi thì thào: "Thì ra là vậy.. Trò chơi thất bại, biến thành con rối; Trò chơi thông quan, khen thưởng con rối.."

    Thì ra là như vậy..

    Đó là lý do tại sao thế giới trở nên như thế này..

    Rõ ràng vén lên được màn sương mù, vốn nên thông suốt sáng tỏ, nhưng trông thấy chỉ là bóng tối vô tận. Nỗi sợ hãi không tên như thủy triều tràn ngập trong không khí, căng thẳng và run rẩy, còn có một loại mơ hồ kích động cùng mờ nhạt phấn khích được ẩn giấu trong đó..

    Bạch Ấu Vi yên lặng ôm lấy con rối hình thỏ, suy nghĩ hỗn loạn.

    Thẩm Mặc sắc mặc bình tĩnh trở lại xe, "Rời khỏi nơi này trước đã."

    "Được."

    * * *

    Đường cao tốc bằng phẳng và thẳng tắp, như là không có điểm cuối, chỉ có một chiếc xe đang chạy như bay trên con đường lớn trống vắng.
    Bạch Ấu Vi ngồi trong xe, nhìn khung cảnh đơn điệu không ngừng lùi xa ngoài cửa sổ, biểu tình có một chút hoảng hốt.

    Quá điên rồ..

    Trò chơi, con rối, khen thưởng.. Những nhận thức mới này đều khiến cô cảm thấy thật hoang đường.

    Nếu như mỗi nơi xuất hiện con rối đều tồn tại một trò chơi, chẳng phải thành phố đó đã trở thành phó bản trò chơi? Cả thế giới chẳng phải sẽ trở thành bản đồ trò chơi sao?

    Dương Châu thì sao?
    Dương Châu có thực sự an toàn?

    Nghĩ tới đây, Bạch Ấu Vi cầm túi xách lên và lấy điện thoại ra, phát hiện không hề có tín hiệu. Điện thoại không gọi được, internet không thể kết nối.

    "Anh bật radio lên." Bạch Ấu Vi như nhận ra cái gì đó.

    Thẩm Mặc dường như cũng ý thức được, đưa tay bật radio,
    radio phát ra âm thanh sàn sạt. Bạch Ấu Vi nhìn chằm chằm vào radio không chớp mắt. Thẩm Mặc nhìn về con đường phía trước, một tay đặt trên tay lái, tay kia lần lượt nhấn nút chuyển kênh, mỗi lần ấn vào, anh dừng lại hai giây. Tạp âm trong xe cứ vang vọng kéo dài.

    Làm như vậy cả chục lần, anh dừng lại, tắt radio, nói: "Không có tín hiệu."

    Hệ thống thông tin liên lạc bị tê liệt. Điện thoại, internet, radio.. Toàn bộ đều mất tác dụng.

    Chuyện phát sinh từ lúc nào?
    Khi trò chơi bắt đầu sao?

    Không một ai biết.

    Sắc mặt Bạch Ấu Vi càng lộ ra tái nhợt. Cô không hề quan tâm thế giới này biến thành dạng gì, nhưng cô quan tâm bản thân mình, nếu tận thế thật sự đến, cô nên sống tiếp như thế nào?

    Cô gắt gao nắm chặt lấy con thỏ lông nhung trong tay, thầm nghĩ: Thủ đoạn dùng dao cùn giết người này, còn chẳng bằng khủng bố sinh hóa huyết tẩy một trận còn thống khoái hơn!

    Thẩm Mặc từ kính chiếu hậu liếc nhìn cô một cái, hỏi: "Con rối thỏ trong tay em có đầu mối gì không?"

    Nhìn nó như một món đồ chơi lông nhung ấu trĩ, buồn cười, đây là phần thưởng sau khi qua cửa: "Một phần mười tôi".

    Bạch Ấu Vi mấp máy môi, có chút do dự.
    Cô đương nhiên là có manh mối. Trên thực tế, ngay từ khoảng khắc chạm vào con rối thỏ, thông tin có liên quan đã tự xuất hiện trong đầu cô, cảm giác này rất kỳ lạ, cũng rất tự nhiên, không thể giải thích được.

    Chỉ là, Thẩm Mặc, người này có đáng để tin tưởng không?

    Bạch Ấu Vi suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Con thỏ này có thể giải phóng điện năng ở trong phạm vi bán kính 2 mét, lượng điện năng cao nhất có thể đạt đến là một phần mười."

    Vừa nói, cô hơi giật nhẹ khóe miệng, nói tiếp: "Không có nói rõ giá trị điện áp hay dòng điện, cho nên không biết được rốt cuộc một phần mười này hiệu quả sẽ bao lớn. Còn nữa, cần phải sạc điện mới có thể sử dụng."
     
    LieuDuong thích bài này.
  4. Nhân gian thân ái

    Bài viết:
    7
    Chương 13: Người bị ghét bỏ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Sạc điện?" Thẩm Mặc không nhịn được bật cười.

    Có thể đem bọn họ kéo vào trong trò chơi, hiển nhiên là nhờ vào lực lượng khoa học kỹ thuật cực kỳ cao cấp, coi như nói là xuất phát từ nền văn minh ngoài hành tinh cũng không quá. Thế nhưng, một nền văn minh công nghệ như vậy, vật phẩm khen thưởng lại cần phải sạc điện?

    Thực sự đủ bình dị.

    "Đạo cụ của tôi là loại dùng một lần." Thẩm Mặc vừa lái xe vừa cùng cô trao đổi thông tin. "Súng lệnh, sau khi nổ súng, lấy người cầm súng làm trung tâm, những người bên trong bán kính 10 mét sẽ chạy hết tốc lực. Hiệu quả phụ thuộc vào khoảng cách xa gần, môi trường bên ngoài và ý chí mạnh yếu của mỗi cá nhân. Người cầm súng không chịu ảnh hưởng từ tiếng súng."

    Anh tùy ý cầm khẩu súng lệnh, nhẹ nhàng ném về chỗ ngồi phía sau: "Thứ này đối với tôi vô dụng, em cầm đi, thời khắc nguy cấp có thể giữ mạng."

    Bạch Ấu Vi bắt lấy súng, trầm ngâm nói: "Có phải hay không là bởi vì đẳng cấp người chơi quá thấp, không đủ để đạt đến phần thưởng có cấp độ, cho nên hiệu quả mới suy yếu đi không?"

    Cô suy đoán: "Có thể là vì tính chất cân bằng của trò chơi, nếu không cũng quá vô vị* rồi.."

    *【Từ gốc 鸡肋了 có nghĩa là gân gà: Gân gà ăn thì vô vị, vứt thì tiếc; ví với những việc làm không mang lại lợi ích gì, việc làm vô bổ

    Trong hoàn cảnh bình thường, ai sẽ cần loại đồ chơi này? Nã một phát súng liền làm mọi người không nói một lời chạy như điên, nếu đến gần sẽ phóng ra tia sét đánh người? Những đạo cụ này rõ ràng là chuẩn bị vì trò chơi.

    "Em cảm thấy, trò chơi giống như vậy ở chỗ khác có rất nhiều?" Thẩm Mặc hỏi.

    Bạch Ấu Vi: "Đây là rõ ràng, không phải sao?"

    Thẩm Mặc giữ tay lái, không nói gì.

    Nhưng Bạch Ấu Vi lại nhớ đến anh ở trong trò chơi biểu hiện khác thường, cau mày hỏi: "Anh có phải là biết gì đó hay không?"

    Thẩm Mặc nhíu mày, xuyên qua kính chiếu hậu liếc nhìn cô một cái.

    Bạch Ấu Vi nói: "Vừa rồi trong trò chơi, không nhất định phải cứu tên tóc vàng đó, nhưng anh lại bất chấp nguy hiểm đem anh ta từ trong đám thỏ cứu ra, sau đó một mực quan sát biến hóa trên thân thể anh ta, tại sao lại quan tâm anh ta như vậy? Không đúng, anh không biết anh ta, anh là sỹ quan cấp cao của Cục An ninh Quốc gia, không có khả năng quen biết với loại lưu manh đầu đường xó chợ này."

    Nghĩ lại nghề nghiệp của Thẩm Mặc, Bạch Ấu Vi bừng tỉnh: "Anh là đến để điều tra?"

    Sắc mặt cô phút chốc liền trầm hẳn xuống, trở nên lạnh nhạt: "Anh không tới đón tôi, anh chỉ là trong lúc điều tra thuận đường ghé qua thôi."

    Tốc độ thay đổi sắc mặt của cô gái nhỏ làm Thẩm Mặc có chút buồn cười.

    Rõ ràng vừa mới trải qua sinh tử, cô lại tính toán chi li với loại chuyện nhỏ này, không biết nên nói tính cô trẻ con, hay là thần kinh, hoặc là cả hai nữa.

    "Tôi tới đón em." Anh trả lời, "Tôi thi hành nhiệm vụ ở gần đây, nhận được điện thoại của mẹ em, liền đến đây đón em."

    Sắc mặc Bạch Ấu vi cũng không vì vậy mà hòa hoãn lại, giọng điệu lạnh nhạt: "Không quen không biết, làm sao lại đặc biệt tới đón tôi, chẳng qua tình cờ đang ở gần đây, thuận nước đẩy thuyền mà thôi, tôi tự mình hiểu rõ, anh không cần dùng vài lời nói dễ nghe đến dỗ tôi, anh cũng không phải bảo mẫu của nhà tôi."

    Cô rất thông minh, ngược lại Thẩm Mặc không còn lời gì để nói.

    Hai người đều im lặng.

    Xe việt dã chạy về phía trước một quãng đường, Bạch Ấu Vi lên tiếng phá vỡ sự im lặng,
    "Anh đến đây thi hành nhiệm vụ có thành công không?"

    Thẩm Mặc nhìn chăm chú con đường phía trước, hờ hững lắc đầu: "Không có."

    "Nhiệm vụ gì?" Bạch Ấu Vi hỏi.

    Thẩm Mặc: "Tìm người."

    Bạch Ấu Vi ngẫm nghĩ, dò hỏi: "Là nhà khoa học?"

    Thẩm Mặc cười: "Không sai biệt lắm, là một vị giáo sư già."

    Bạch Ấu Vi: "Vậy anh.."

    "Không tìm thấy, trong phòng thí nghiệm trống rỗng, không có người, cũng không có con rối."


    Thẩm Mặc bổ sung nói: "Chúng tôi tìm kiếm khu vực gần đó, toàn bộ đội viên đều biến thành con rối, không biết vì sao chỉ có mình tôi bình yên vô sự, sau đó nữa, tôi nhận được điện thoại của mẹ em."

    Thẩm Mặc nhếch môi mỏng, hỏi: "Hài lòng chưa?"

    Bạch Ấu Vi cong môi, cười lạnh một tiếng: "Suýt chút nữa là mất mạng, anh còn có tâm tình đi đón con gái của người khác."

    "Dù sao cũng thuận đường." Thẩm Mặc cười nhạt.

    "Hừ."

    Sau khi hừ cô lại cảm thấy không có tâm trạng gì. Thẩm Mặc đến đón cô là bởi vì lời hứa với mẹ cô, lẽ ra cô không nên trông đợi quá nhiều, càng không có tư cách để oán trách.
    Cô vốn là một người bị ghét bỏ, người khác đối xử tốt với cô, cô nên biết ơn, không phải sao?

    Nghĩ như thế, trên mặt liền khôi phục sự thờ ơ lạnh nhạt, không còn giận dữ, cũng không có biểu cảm.
     
    LieuDuong thích bài này.
  5. Nhân gian thân ái

    Bài viết:
    7
    Chương 14: Sẽ không mặc kệ em

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi rời khỏi đoạn đường xảy ra sự cố, xe việt dã chậm rãi giảm tốc độ. Thẩm Mặc dừng xe lại.

    "Sao lại ngừng xe?" Bạch Ấu Vi hỏi.

    Trước mắt đưa tới một chai nước khoáng.
    Cô sửng sốt, đưa tay nhận lấy.

    "Ở trong trò chơi chạy mấy vòng, tôi đã sớm khát." Thẩm Mặc mở ra một chai khác, ngửa đầu uống nước, hầu kết chậm rãi nhấp nhô, lộ ra đường cong nam tính rắn chắc.

    Bạch Ấu Vi nhìn anh một hồi, cũng nâng cầm lên uống nước, nhấp từng ngụm nhỏ, giống như dê con ở bên bờ suối uống nước.

    Một khi thả lỏng, nhu cầu của các giác quan trên cơ thể càng rõ ràng, không chỉ cảm thấy khát, còn bắt đầu mệt mỏi, cơ bắp đau nhức.

    "Trò chơi này không chỉ đơn giản là mô phỏng lại hiện thực, cảm giác mệt mỏi lưu lại trên cơ thể cũng rất chân thực." Thẩm Mặc đem bình nước khoáng trống rỗng bóp xẹp, phát ra âm thanh giòn vang, "Trước tiên không lên đường vội, chúng ta tìm chỗ nghỉ chân hỏi thăm tình huống một chút, tốt nhất là có thể gọi điện thoại tới Dương Châu."

    Hơi dừng lại một chút, anh lại nói: "Thuận tiện cho con thỏ của em sạc điện."

    Có phải là có thể phóng ra sấm sét thật không, còn phải đợi sau khi sạc điện xong để xem hiệu quả.

    Bạch Ấu Vi gật đầu một cái.

    Tìm địa phương để chỉnh đốn là tất nhiên, với tình trạng của bọn họ hiện tại, nếu như lại xuất hiện trò chơi "Rùa Thỏ đua chạy", e rằng không có cách nào qua cửa.

    Thẩm Mặc khởi động xe, chuẩn bị lên đường.

    Lúc này Bạch Ấu vi hỏi: "Nếu như Dương Châu cũng xảy ra chuyện, anh định làm gì?"

    Thẩm Mặc sững sờ, động tác vặn chìa khóa ngừng lại.

    Bạch Ấu Vi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng của anh, bình tĩnh nói: "Anh chỉ đáp ứng với mẹ tôi là đưa tôi đến Dương Châu, không có nghĩa vụ quan tâm đến việc sống hay chết của tôi tại Dương Châu, hơn nữa, anh còn nhiệm vụ trên người, hẳn là cần trở về phục mệnh, sau khi đến Dương Châu, anh và tôi sẽ mỗi người một ngả, tôi nói đúng không?"

    Cô vẫn nói chuyện, ánh mắt dần tối sầm lại: "Tận thế đến, ai lại quan tâm người khác sống chết thế nào? Anh tới đón tôi, đó là trách nhiệm, là làm việc thiện, nhưng nếu sau khi anh đưa tôi đến đó rồi không quản nữa, nói thật, Thẩm Mặc, không bằng bây giờ anh liền cho tôi xuống xe, mặc kệ tôi tự sinh tự diệt, tôi sẽ không trách anh."

    Bầu không khí đông cứng.
    Nhưng Bạch Ấu Vi không quan tâm, dù sao cô lúc nào cũng không được người khác yêu mến.

    Thẩm Mặc thả chìa khóa xe xuống, xoay người lại. Ánh mắt Bạch Ấu Vi đen láy trong suốt nhìn thẳng anh, không tránh không né, đôi môi mím chặt, lộ ra vẻ cố chấp.

    "Em lại gần đây." Thẩm Mặc hướng cô ngoắc ngoắc ngón trỏ.

    Cô nhíu mày, cơ thể nghiêng về phía trước, xích lại gần một chút, "Cái gì?"

    Thẩm Mặc duỗi tay nắm cầm cô. Khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa lập tức biến dạng, miệng bị đè ép phải cong lên, biểu cảm cố chấp liền trở nên trẻ con.

    "..."

    Lông mày Bạch Ấu Vi càng nhíu chặt, ở trong lòng mắng thô tục.

    "Em nghe cho kỹ, câu này tôi chỉ nói một lần." Thẩm Mặc nhéo nhéo mặt cô, giọng điệu không nhịn được trở nên dịu dàng: "Tôi sẽ không bỏ mặc em, đã nghe rõ ràng chưa?"

    "..."

    Cô quay mặt đi, lại không giãy ra khỏi tay anh.

    Thẩm Mặc lại xoa bóp mặt cô, tựa như nhéo búp bê: "Hỏi em đấy, có nghe rõ không?"

    Bạch Ấu Vi mấp máy môi: "Nghe rõ rồi.."

    Thẩm Mặc hài lòng, buông tay ra, quay người lại vặn chìa khóa xe, tiếng máy trầm trầm vang lên. Anh thông qua kính chiếu hậu nhìn xem chỗ ngồi phía sau, Bạch Ấu Vi đang bụm lấy mặt, ánh mắt oán giận trừng anh.
    Khóe môi Thẩm Mặc mỉm cười, lái xe lên đường.

    Anh xem như đã thăm dò được tính tình của Bạch Ấu Vi, điển hình dạng rượu mời không uống, cứ thích uống rượu phạt. Nếu ai mà đối với cô tốt một chút, cô liền cảm giác là người đó đang đồng tình cô, thương hại cô, tạo ra đủ loại khó chịu cho người khác. Tốt nhất là đối với cô hung dữ một chút, ngược lại thanh tĩnh hơn không ít.

    "Dù gì tôi cũng lớn hơn em vài tuổi, em nên đối với tôi có lòng tin một chút." Thẩm Mặc cầm tay lái, cười nhạt nói.

    Trong kính chiếu hậu, ánh mắt cô gái nhỏ càng ghét bỏ, mắt lạnh nhìn ngoài cửa sổ, không thèm để ý tới anh.
    Tựa hồ là hận anh luôn rồi.
     
    LieuDuong thích bài này.
  6. Nhân gian thân ái

    Bài viết:
    7
    Chương 15: Điểm dừng chân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nửa giờ sau, Bạch Ấu Vi và Thẩm Mặc đến điểm dừng chân.

    Bên trong điểm dừng chân đã tụ tập một số người, ước chừng khoảng hai mươi người, nam nữ già trẻ đều có, toàn bộ ở tại bên trong nhà ăn. Còn c
    ác nhân viên ban đầu làm việc tại điểm dừng chân lại không thấy đâu.

    Lúc Thẩm Mặc đẩy xe lăn tiến đến, ánh mắt của những người này đều tập trung về phía cửa, phát hiện là một người đàn ông và một thiếu nữ tàn tật đang đi vào, không hẹn mà cùng lộ ra biểu cảm thất vọng.

    Kể từ thời điểm thế giới phát sinh biến hóa, con người vẫn luôn chờ đợi được cứu rỗi. Cho dù là quân đội cứu hộ do Chính phủ tổ chức hay là các tôn giáo kêu gọi lực lượng cứu thế. Bất cứ điều gì cũng tốt, dù chỉ là thắp sáng một ngọn đèn, còn hơn là hy vọng gì cũng không thấy, chỉ có tồn tại hoang mang cùng tuyệt vọng.

    Thẩm Mặc nhìn lướt qua đám người trong nhà ăn, suy đoán tình huống tại nơi này không mấy lạc quan, liền đẩy Bạch Ấu Vi đến siêu thị gần đó.

    Các kệ hàng trong siêu thị cơ hồ đều bị quét sạch. Bọn họ tìm được một cái ổ điện để sạc điện cho con rối thỏ.

    Mặc dù thiết lập sạc điện mang tính cấp thấp, nhưng phương pháp để sạc điện lại mang tính công nghệ cao. Chỉ cần cho thỏ bông lông nhung ngồi dựa vào bên cạnh ổ điện là được, không cần phích cắm, cũng không cần tiếp xúc.

    Chính là không biết lúc nào mới có thể sạc đầy điện.

    Cái đồ chơi này lại không giống các sản phẩm điện tử thông thường, có thể biểu hiện tỷ lệ phần trăm, toàn bộ dựa vào cảm giác của người sử dụng. Có điều, Bạch Ấu Vi cảm nhận cả nửa ngày, cũng không cảm giác được cái gì.

    "Miêu tả một chút." Thẩm Mặc nói.

    Bạch Ấu Vi hỏi anh: "Nhà anh có bể bơi không?"

    Thẩm Mặc: "Thế nào?"

    Bạch Ấu Vi: "Cảm giác giống như cầm một ống nước mỏng nhỏ để đổ đầy nước vào bể bơi, anh đoán xem đến khi nào thì đầy?"

    Thẩm Mặc: "..."

    Ừm, hình dung đủ sinh động.

    Quá trình sạc điện dài đằng đẵng, Bạch Ấu Vi không có kiên nhẫn chờ, ôm lấy con thỏ nói muốn đi nhà vệ sinh.

    Cô hận nhất loại nhu cầu sinh lý thân bất do kỷ* này.

    *【 Có câu rằng: "Nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ", ý là ở đời có biết bao chuyện mà bản thân chẳng thể làm chủ được, nhiều khi phải làm những chuyện mà mình không mong muốn. 】

    Cây nạng gấp phải treo ở bên cạnh xe lăn, giấy vệ sinh và khăn giấy ướt phải luôn có bên trong túi xách, nếu không tìm được chỗ ngồi trong nhà vệ sinh, còn cần có ghế đẩu nhỏ.

    Thẩm Mặc đẩy Bạch Ấu Vi đến nhà vệ sinh, hiếm thấy cảm khái một câu: "Đây là lần đầu tiên trong đời tôi tiến vào nhà vệ sinh nữ."

    Bạch Ấu Vi lạnh lẽo nói: "Chỉ là vào nhà vệ sinh nữ mà thôi, lại không để cho anh cởi quần phụ nữ."

    Nói xong, cô lại nghĩ đến trước kia, không chỉ là đi vệ sinh, còn có những việc như lau người, tắm rửa, xoa bóp, toàn bộ đều phải nhờ hộ lý và bảo mẫu giúp, bây giờ cô lại phải trông cậy vào một người đàn ông không quen thân.

    Cô sinh lòng chán ghét. Chán ghét Thẩm Mặc, cũng chán ghét chính mình.

    "Có điều, cởi quần phụ nữ đối với anh hẳn là tương đối quen thuộc đi." Tâm trạng trở nên tồi tệ, giọng điệu cô cũng càng thêm ác liệt.

    Thẩm Mặc nhàn nhạt liếc cô một cái.

    Cởi quần phụ nữ, anh đúng thật là lần đầu tiên. Chẳng qua, nếu như muốn tranh luận cái này, không khỏi quá ấu trĩ.

    Anh biết rõ, cảm xúc Bạch Ấu Vi thay đổi thất thường, một khi chạm đến điểm nhạy cảm nào đó của cô, cô liền bắt đầu hùng hổ dọa người, bén nhọn giống như con nhím.

    Chỉ là, thật sự là làm khó cô rồi, dáng vẻ mềm mại đáng yêu như vậy, lại muốn cứng rắn bày ra bộ dáng hung ác, nhìn qua chẳng khác nào mèo con xù lông.

    Thẩm Mặc cảm thấy buồn cười, đẩy xe lăn tìm một phòng tương đối sạch sẽ, hỏi Bạch Ấu Vi: "Em muốn ngồi, hay vẫn là đứng?"

    Bạch Ấu Vi nghiêm mặt, cắn môi dưới, cuối cùng, lúng túng lôi từ trong túi ra một bao đồ vật, dùng sức nhét vào trong tay Thẩm Mặc.

    "Đem cái này lót lên." Cô lạnh giọng ra lệnh, như một nữ vương ngạo mạn.

    Thẩm Mặc mở ra cái túi, bên trong là một miếng bông lót bồn cầu, loại dùng một lần, chắc hẳn trước kia khi ra ngoài cô luôn chuẩn bị cái này.

    Anh khom lưng lót lên bồn cầu, sau đó quay lại liền phát hiện Bạch Ấu Vi đã tự mình chống nạng để đứng lên.

    Nhìn cô đứng dậy rất phí sức, trên chóp mũi còn có những hạt mồ hôi nhỏ li ti, sáng lấp lánh.

    "Thật sự không cần tôi giúp?" Thẩm Mặc đánh giá cô.

    Bạch Ấu Vi liếc anh một cái: "Đi ra ngoài giữ
    cửa, không được cho bất luận kẻ nào tiến vào!"

    Thẩm Mặc hỏi: "Phụ nữ cũng không thể vào?"

    Cô lập tức giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, giọng nói lạnh lẽo bén nhọn --

    "Đúng! Phụ nữ cũng không được! Bất kỳ kẻ nào cũng ảnh hưởng đến tôi bài tiết sinh lý! Làm sao? Anh chê tôi phiền phức? Đã muộn rồi! Chịu đựng cho tôi! Nếu không phải là anh nhất quyết dẫn tôi đi, tôi cũng không cần phải ở chỗ ghê tởm này đi vệ sinh!"

    Cô chống nạng đi vào trong gian phòng, rầm một tiếng đóng cửa lại.

    Cực kỳ thô bạo.
     
    LieuDuong thích bài này.
  7. Nhân gian thân ái

    Bài viết:
    7
    Chương 16: Một đôi vợ chồng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Mặc sờ mũi một cái, cảm thấy mình vẫn là quá dịu dàng.

    Lần sau có thể thử xem lại hung dữ một chút.

    Anh đem xe lăn để tại cửa gian phòng rồi quay người ra ngoài.
    Trong lúc đợi bên ngoài nhà vệ sinh nữ, nghe thấy bên trong thỉnh thoảng truyền đến tiếng va chạm, cộp một cái, giống như là cái nạng va phải cái gì đó, hoặc có lẽ là cô đập trúng chỗ nào đó?

    Đối với người bình thường, đây là chuyện hằng ngày dễ dàng, đối với cô lại giống như một trận chiến.

    Chút bực bội trong lòng dần dần tiêu tán.
    Cùng với cô so đo làm gì? Một đứa trẻ mà thôi, từ nhỏ cơ thể đã không tốt, lại thiếu cảm giác an toàn. Trước đây cuộc sống sung túc đủ đầy không sao, bây giờ phải tìm đường sống trong tình cảnh này, tính khí nóng nảy là bình thường, dù sao cô chỉ có cái miệng là lợi hại.

    Thẩm Mặc đứng ở cửa, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên trong.

    Âm thanh va chạm bang bang, tiếng xả nước rầm rì, tiếng quần áo ma sát sột soạt, cái nạng trên sàn nhà cọ tới cọ lui, cửa phòng rầm một tiếng bị đẩy ra! --

    Bạch Ấu Vi chống nạng đi ra, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay nhăn lại, "Mau dẫn tôi đi rửa tay, ở đây thúi chết!"

    Thẩm Mặc cười cười, đi tới đỡ cô lên xe lăn, sau đó đẩy đến bồn rửa mặt bên cạnh.

    Chế độ cảm ứng của vòi nước không được tốt, Bạch Ấu Vi thử vài lần mà nước không chảy ra, suýt chút nữa là chửi ầm lên, sau đó vòi nước giống như một bà lão tám mươi tuổi ho lụ khụ hộc ra vài ngụm nước.

    Cô ghét bỏ rửa tay hai lần, khó chịu trên mặt mới hơi hòa hoãn lại.

    "Điểm dừng chân điều kiện có hạn, em chịu đựng một chút, đến Dương Châu rồi sẽ tốt hơn." Thẩm Mặc nói.

    Bạch Ấu Vi bĩu môi, không có lên tiếng, nghĩ thầm: Đến Dương Châu có khi cũng không tốt hơn bao nhiêu.

    Thẩm Mặc vòng ra sau xe lăn đẩy cô.

    Lúc này, cô duỗi tay kéo lấy góc áo của anh.
    Cô vừa mới rửa tay, còn chưa lau khô, trên làn da trắng nõn phủ một tầng nước bóng loáng, mềm mại mà tinh tế, đầu ngón tay hiện ra ửng hồng.

    Thẩm Mặc liếc nhìn bàn tay chính mình đang đặt trên tay cầm xe lăn, khớp xương rõ ràng, đường vân sâu sắc, mỗi một đường cong, hoa văn đều lộ ra một loại sức mạnh nam tính đặc thù, đầy lực lượng.

    Cùng là một bàn tay, nhưng quá khác biệt. Sự khác biệt giới tính thể hiện ở mỗi chi tiết rất nhỏ.

    Bạch Ấu Vi cau mày nói: "Anh còn đi siêu thị sao? Điểm dừng chân này không có tín hiệu, thức ăn nước uống đều bị người khác lấy sạch, cảm giác không tốt lắm, chúng ta nên đi thôi, nếu không thì trời tối mất."

    Lúc này trời đã chạng vạng tối, cô không muốn đi vội vã trong đêm.

    Thẩm Mặc ngẫm nghĩ, gật đầu: "Vậy không đi siêu thị nữa. Bây giờ xuất phát, chắc là có thể đến kịp Dương Châu trước khi trời tối."

    Chờ đến Dương Châu, có tín hiệu cùng chỗ đặt chân, hết thảy mọi chuyện đều dễ sắp xếp.

    Hai người trở lại khu vực đậu xe.

    Có chút ngoài ý muốn là, bọn họ trông thấy một nam một nữ canh giữ bên cạnh xe việt dã, hướng về phía họ vẫy tay.

    Khi đến gần, phát hiện đối phương khoảng chừng bốn mươi tuổi, như là một đôi vợ chồng, tướng mạo trung thực, chất phác.

    "Các người muốn đi Dương Châu sao?" Người phụ nữ có lòng tốt nhắc nhở: "Chúng tôi cũng định đi Dương Châu, nhưng mà phía trước có đoạn đường bị lấp kín, cho nên tất cả mọi người mới lưu lại nơi này. Các người bây giờ xuất phát sẽ không an toàn."

    "Bị chặn tệ lắm không?" Thẩm Mặc hỏi.

    Người đàn ông kia tiếp lời nói: "Bị chặn ít nhất hơn 100m, trong xe tất cả đều là con rối, không ai dám đi qua."

    "Xe không qua được, đi bộ qua thì sao?" Bạch Ấu Vi lên tiếng hỏi: "Có người thử đi vòng đến Dương Châu chưa?"

    Người đàn ông và phụ nữ liếc nhìn nhau, biểu lộ có chút mờ mịt, hiển nhiên là chưa suy nghĩ tới khả năng này.

    "Trong xe nhiều đồ như vậy.." Người phụ nữ ngập ngừng: "Thức ăn, đồ dùng, quần áo để thay.. toàn ở trong xe."

    Người đàn ông cũng nói: "Vạn nhất Dương Châu cũng xảy ra chuyện, không có xe không thể chạy đi được."

    Đôi khi ô tô không chỉ đơn giản là phương tiện đi lại, mà còn mang chức năng là một nơi trú ẩn an toàn, trừ phi thực sự phát sinh nguy cơ to lớn, nếu không người bình thường sẽ không bằng lòng bỏ lại xe của mình.

    Chẳng qua, theo quan điểm của Bạch Ấu Vi, thà dành hơn mười giờ để đi bộ đến Dương Châu còn hơn là bị kẹt chết ở điểm dừng chân này.

    Huống hồ, sớm muộn gì cũng phải vứt bỏ xe.

    Bởi vì, nếu như thế giới tiếp tục hỗn loạn như vậy, rất nhanh thôi xăng sẽ biến thành vật phẩm khan hiếm.
     
    LieuDuong thích bài này.
  8. Nhân gian thân ái

    Bài viết:
    7
    Chương 17: Trao đổi thông tin

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đôi vợ chồng trung niên cũng chỉ coi Bạch Ấu Vi là đại tiểu thư không hiểu chuyện, không thèm để ý cô, đối với Thẩm Mặc nói: "Một lát nữa chúng tôi muốn đến phòng ăn họp, hai người có muốn cùng tham gia không?"

    Thẩm Mặc cụp mắt xuống, nhìn Bạch Ấu Vi một cái, tùy ý hỏi: "Mở họp làm gì?"

    "Chỉ là cùng nhau bàn bạc biện pháp mà thôi." Đối phương ôn hòa giải thích, "Nhiều người, lực lượng lớn hơn, dù sao cùng nhau nghĩ cách so với một mình lo lắng suông vẫn tốt hơn. Không muốn tới cũng không sao cả, chúng tôi không ép buộc."

    Thẩm Mặc gật đầu, khách khí nói: "Được, lát nữa chúng tôi sẽ qua."

    Đôi vợ chồng trung niên nhận được câu trả lời, không nói thêm gì nữa, cùng nhau rời đi.

    "Tại sao phải lưu lại, anh nghĩ muốn khai thác thông tin từ họ?" Bạch Ấu Vi quệt miệng, mặt lộ vẻ ghét bỏ: "Siêu thị đều không còn gì, bọn họ trốn tránh ở nơi này ăn ăn uống uống không chỉ ngày một ngày hai, một chút nguy hiểm cũng không dám đối mặt, có thể trông cậy bọn họ biết được cái gì đây?"

    Thẩm Mặc mở cửa xe, cúi xuống ôm Bạch Ấu Vi vào, tiếp đó đưa bánh mì cùng nước cho cô.

    "Nếu đường cao tốc đã bị chặn lại, muốn đi Dương Châu chỉ có thể đi đường vòng, có khi chưa đến kịp Dương Châu trời đã tối mịt. Ban đêm không thấy rõ đường, nếu gặp phải con rối rất khó để tránh, không bằng ở lại xem thử bọn họ nói gì."

    Bạch Ấu Vi nghe vậy khẽ nhíu mày, từ chối cho ý kiến.

    Cô đối với những người bên trong điểm dừng chân này không có hảo cảm, nhưng với tình hình hiện tại, gần như đưa ra quyết định gì cũng không an toàn.

    Bạch Ấu Vi cắn một miếng bánh mì nhỏ, chậm rãi nhai, lại hỏi Thẩm Mặc: "Anh nói xem trong số bọn họ, có hay không người thông qua được trò chơi?"

    Thẩm Mặc mở ra cốp xe phía sau, tìm kiếm đồ vật hữu ích, ngước mắt liếc nhìn cô một cái, "Em cảm thấy thế nào?"

    "Tôi nghĩ là có." Bạch Ấu Vi nói, "Hai người vừa rồi nhìn qua khá trung thực, không giống người thích quản chuyện người khác, lại chủ động ở chỗ này chờ chúng ta, thoạt nhìn rất có lòng nhiệt tình, nhưng tôi cảm thấy bọn họ là được người phái tới."

    Thẩm Mặc dừng lại động tác trong tay, có chút bất ngờ. Anh cũng nhận thấy điểm này, nhưng anh không nghĩ đến Bạch Ấu Vi cũng nhìn ra manh mối.

    "Khả năng quan sát của em thật không tệ." Anh từ trong cốp xe lấy ra một cái chăn quân dụng, khoác lên trên đùi Bạch Ấu Vi, bình tĩnh nói: "Trong nhóm người này chắc hẳn là có người dẫn đầu, anh ta muốn lấy được tin tức, nhất định phải không ngừng tiếp xúc với khách qua đường mới tới đây. Về phần tại sao không tự mình ra mặt, cũng rất dễ hiểu, cử một đôi vợ chồng có tướng mạo trung hậu đến thăm dò, càng dễ dàng tạo được sự tín nhiệm."

    Bạch Ấu Vi nghi hoặc nhìn anh: "Anh biết rõ là có quỷ, còn muốn tham gia cuộc họp kia?"

    Thẩm Mặc cười, nói: "Có quỷ không có nghĩa là có ác ý, anh ta cần tin tức, tương tự, chúng ta cũng cần."

    Từ trò chơi "Rùa Thỏ đua chạy" kia liền có thể nhận ra, không phải mỗi người đều biến thành con rối, chỉ cần thông qua trò chơi là có thể sống sót. Nhưng tại sao trong thành phố lại không có bất kỳ người nào biết? Thậm chí là không có chút tin tức liên quan nào.

    Suy nghĩ lại một chút, sau khi hai người họ thông qua trò chơi, lập tức phát hiện tín hiệu internet bị ngắt, như vậy có nghĩa là.. Những người khác sau khi thắng trò chơi, toàn bộ đều đến nơi không có tín hiệu, cho nên không có cách nào đem tin tức chính xác truyền ra ngoài?

    Nếu đúng như vậy, thảm họa toàn thế giới này, còn đáng sợ hơn nhiều so với tưởng tượng.

    * * *

    Qua tám giờ tối, màn đêm buông xuống, toàn bộ điểm dừng chân chỉ có nhà ăn sáng đèn.

    Thẩm Mặc đẩy Bạch Ấu Vi vào nhà ăn.

    Người ở bên trong ngồi cạnh nhau chung một chỗ, nghe thấy âm thanh phía sau thì quay đầu nhìn lại, trông thấy Thẩm Mặc cùng Bạch Ấu Vi, không hề ngạc nhiên mà thu hồi ánh mắt.

    Ánh sáng trắng lạnh lẽo từ trên trần nhà chiếu xuống, chiếu lên mặt những người này bóng đen cực sâu, càng nổi bật biểu cảm tê dại giống nhau, khiến cảnh tượng trước mắt trở nên kinh khủng khó hiểu.

    "Mới tới?" Một người đàn ông đeo kính ngẩng đầu lên, giọng điệu bình tĩnh: "Muốn tham gia hội họp, đầu tiên cần trao đổi chút thông tin."
     
    LieuDuong thích bài này.
  9. Nhân gian thân ái

    Bài viết:
    7
    Chương 18: Làm nũng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người đàn ông đeo kính ngồi ở vị trí trung tâm, có vẻ như đúng với những gì hai người đã suy đoán, chính là "người dẫn đầu" kia.

    Chẳng qua, người dẫn đầu này hẳn là trải qua không tốt lắm, bởi vì áo sơ mi của anh ta nhăn nhúm, đầu tóc bết dầu, hình như đã nhiều ngày chưa từng rửa mặt chải đầu tử tế.

    Thẩm Mặc hỏi: "Trao đổi tin tức là thế nào?"

    Đối phương nhẹ nhàng đẩy mắt kính, chậm rãi nói: "Anh có thể hiểu là chia sẻ thông tin của nhau. Mỗi người đều phải nói ra thông tin hữu ích, không giữ lại chút gì, như vậy mới có thể cùng nhau bàn bạc đối sách. Nếu như tất cả đều tìm cách giấu diếm, trông cậy vào người khác nghĩ kế, như vậy mãi mãi không thể giải quyết được vấn đề, phải không?"

    Lời này không sai, đơn độc chiến đấu sẽ kém an toàn và không hiệu quả hơn nhiều so với hợp tác nhiều người. Từ xưa đến nay, loài người sử dụng phương thức đoàn kết hợp tác để giải quyết vô số vấn đề. Có thể nói là một trong những trí tuệ vĩ đại nhất của nhân loại.

    Chẳng qua, cùng nhiều người hợp tác, khó tránh hỏi xuất hiện cảnh tưởng đục nước béo cò, hoặc là lợi dụng người khác để hưởng lợi.

    Bạch Ấu Vi ôm con rối thỏ của cô, mềm giọng nhu nhu nói: "Nhưng chúng tôi không biết dạng tin tức gì mới là hữu ích nha.."

    Cô đột nhiên dùng âm thanh nhõng nhẽo như vậy nói chuyện, Thẩm Mặc lập tức cả kinh, hai cánh tay nắm xe lăn nổi lên một lớp da gà.

    Hết lần này đến lần khác cô còn làm bộ ngẩng đầu, điềm đạm đáng yêu nhìn qua anh: "Anh trai, anh biết không?"

    Thẩm Mặc: "..."

    Anh nghẹn lời.

    Có lẽ bởi vì vẻ bề ngoài của Bạch Ấu Vi quá có tính lừa người, người đàn ông đeo mắt kính mười phần hưởng thụ, dịu giọng giải thích: "Đừng gấp, nếu hai người có thể từ bên kia tới đây, hẳn là ở trên đường gặp những con rối kia rồi đúng không? Tất cả những chuyện liên quan đến con rối đều có thể nói, càng tỉ mỉ càng tốt, cho dù là chuyện em không hiểu được, nói cho mọi người nghe có lẽ sẽ có gợi ý mới."

    Bạch Ấu Vi mấp máy môi, làm ra bộ dáng cố gắng suy nghĩ.

    "Ừm.. Trên đường đi, chúng tôi gặp một ông chú đầu trọc lái xe bán tải. Chú ấy lái xe qua đoạn đường có con rối, không có chuyện gì xảy ra nên tôi và anh trai đi theo.. Nhưng mà, những người phía sau lại đều biến thành con rối. Vậy nên, tôi nghĩ có giới hạn về số người chăng? Nếu ít người hơn, có lẽ có thể đi qua an toàn?"

    Cô nói xong, lo lắng bất an nhìn về phía người đàn ông đeo mắt kính: "Cái này.. Xem như tin tức hữu ích sao?"

    Biểu cảm người đàn ông càng thêm dịu dàng, "Tính đi. Phát hiện của em cùng quan sát gần đây của chúng tôi giống nhau, đến đây ngồi đi."

    Trên mặt Bạch Ấu Vi lộ ra vẻ nhẹ nhõm, cảm kích hướng người đàn ông đeo kính mỉm cười.

    Thấy cô diễn đến hăng say, Thẩm Mặc đành phải bị động đóng vai "anh trai ít nói", không nói một lời đẩy xe đi qua.

    Mọi người tự động nhường ra một vị trí để Bạch Ấu Vi và Thẩm Mặc ngồi vào. Điều này cũng gián tiếp thể hiện người đàn ông đeo mắt kính là thủ lĩnh của đám người này.

    Thẩm Mặc kéo ghế ra, ngồi bên cạnh xe lăn.

    Bạch Ấu Vi ngẩng khuôn mặt ngây thơ lên hỏi: "Nếu như chỉ cần số lượng người ít liền không xảy ra chuyện, vậy có phải hay không hành động đơn độc sẽ an toàn hơn?"

    "Có nhiều hạn chế khác nhau, số lượng người chỉ là một yếu tố trực quan nhất, chắc chắn vẫn còn điều kiện ẩn. Dù sao, nhóm người đầu tiên biến thành con rối, tất cả đều là vào lúc đang một thân một mình, cho nên cái này khó có thể nói."

    Người đàn ông dừng lại chủ đề, nhìn về phía những người khác, "Trước tiên, chúng ta tiếp tục vấn đề vừa rồi. Đồng bạn ra ngoài dò đường đến bây giờ vẫn chưa trở về, mọi người cảm thấy bây giờ nên làm gì? Còn phải đợi sao?"

    Đám người hai mặt nhìn nhau, nhất thời không có người lên tiếng.

    Người đàn ông quét mắt một vòng, trầm giọng lên tiếng: "Trực tiếp đi, khẳng định có nguy hiểm, nhưng mà điện nước ở điểm dừng chân bất kỳ lúc nào cũng có thể bị ngắt, chúng ta không chống đỡ được quá lâu."

    "Hay là.." Có người ngập ngừng nói: "Lại phái thêm vài người ra ngoài dò đường?"

    Đề nghị này lập tức bị bác bỏ: "Ai sẽ đi? Những người đó không trở về, có lẽ đã chết ở trên đường! Ai còn dám đi nữa? Anh đi sao?"

    ".. Vậy cũng không thể một mực ở chỗ này chờ chết đi."

    "Có thể trên đường không có nguy hiểm, bọn họ chạy trước cũng không chừng!"

    "Không có khả năng, hành lý đều còn tại điểm dừng chân.."
     
    LieuDuong thích bài này.
  10. Nhân gian thân ái

    Bài viết:
    7
    Chương 19: Tiểu đội dò đường

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mọi người xôn xao bàn tán, dường như sắp cãi nhau.

    Bạch Ấu Vi lặng lẽ quan sát người đàn ông đeo mắt kính, thấy giữa hàng lông mày anh ta biểu lộ ra sự chán ghét cùng khinh bỉ. Chắc hẳn người đàn ông này cũng bất đắc dĩ, vì để tồn tại, không thể không dựa vào đám người thô bỉ và ích kỷ này.

    Bạch Ấu Vi quay mặt sang một bên, liếc Thẩm Mặc một cái, phảng phất như đang nói: Anh xem, tôi đã nói đám người này không đáng tin cậy mà.

    Thẩm Mặc cười nhạt, không bày tỏ ý kiến.

    Cái gọi là hội họp bàn bạc phương pháp, dần dần thay đổi hương vị. Mới đầu vẫn còn đang thảo luận, về sau chính là một đám người oán trách lẫn nhau. Nếu như không có người đàn ông đeo mắt kính thỉnh thoảng đứng ra hòa giải, e rằng thật sự muốn ầm ĩ cả lên.

    Lúc này, trong phòng bỗng nhiên tối sầm!

    Người nhát gan liền la hét trước.

    Sau đó có người mắng: "Kêu la cái gì? Chỉ là đứt cầu dao mà thôi, đừng có tự hù dọa mình!"

    Một lúc lâu sau, mắt đã quen với bóng tối, mọi người vội vã rời khỏi nhà ăn, người đàn ông đeo mắt kính gọi hai người cùng đi kiểm tra công tắc nguồn điện.

    Không có điện, mọi người đều đợi ở bên ngoài, không có chuyện để làm.

    Bạch Ấu Vi ngẩng đầu nhìn trăng sao trên bầu trời, bầu trời rộng lớn bao phủ khắp nơi, yên tĩnh và bao la, dưới bóng đêm con người càng lộ ra vẻ nhỏ bé.

    Bóng đêm dường như ẩn chứa sức mạnh thần bí, nhìn hồi lâu không khỏi khiến lòng người sợ hãi.

    Đám người đứng ngồi không yên.

    Người đàn ông đeo mắt kính trở về, nói cho mọi người công tắc điện không có vấn đề, là toàn bộ điểm dừng chân bị cắt điện. Có lẽ chẳng bao lâu nữa, nước cũng sẽ cắt.

    Bầu không khí lập tức trở nên ảm đạm, nặng nề.

    Bạch Ấu Vi cảm thấy, những người này thật sự là hết thuốc chữa, ngoại trừ người đàn ông đeo mắt kính, không có lấy một người có chủ kiến.

    "Tôi nói.." Một ông lão ở trong đám người ngập ngừng mở miệng: "Hay là, mọi người nghĩ biện pháp rời đi?"

    Người bên cạnh nói: "Thầy Thừa, không phải chúng ta vẫn luôn suy nghĩ biện pháp rời đi sao? Thầy nói cái này thật vô nghĩa."

    Người được gọi là thầy Thừa, khoảng sáu mươi tuổi, hai bên tóc mai đều bạc, thân hình gầy gò mặc một chiếc áo sơ mi vải thô kiểu cũ, lưng hơi còng, thoạt trông không đáng chú ý.

    Sau khi bị chế nhạo, khuôn mặt già nua của ông bị nghẹn đỏ, ấp úng nói: "Ý của tôi là.. Không lái xe, chính là, cứ thế đi qua thôi. Sở dĩ chúng ta bị vây ở chỗ này, không phải bởi vì đường bị chặn lại, không thể lái xe qua được sao?"

    Ông lão đưa tay ra hiệu: "Chúng ta có thể chia hai người thành một tổ, cách mỗi mười phút một tổ sẽ xuất phát, như vậy thì có khả năng cao tránh được việc bị biến thành con rối.."

    "Thầy Thừa, thầy đừng làm loạn thêm nữa, không lái xe thì đi như thế nào? Chúng ta có nhiều người như vậy, mang theo vừa già vừa trẻ, hành lý lại nhiều, thầy muốn chúng ta chỉ dựa vào hai chân để đến Dương Châu à?"

    "Đúng vậy, lý thuyết suông này của thầy không thể thực hiện được đâu."

    Đám người anh một câu, tôi một câu, tiếng oán trách càng ngày càng lớn, dường như muốn đem oán giận vì bị ngắt điện trút hết lên người ông lão.

    Người đàn ông đeo mắt kính trầm mặc, đối với ánh mắt xin giúp đỡ từ ông lão, anh ta xem như không thấy. Có lẽ anh ta cũng cảm thấy lời của ông lão có đạo lý, nhưng tại loại thời điểm này, anh ta có nghĩa vụ gì phải giúp người khác chia sẻ lửa giận?

    Áp lực sinh tồn tích lũy trong một thời gian dài, dù sao cũng phải có đối tượng để mọi người phát tiết ra ngoài.

    Bạch Ấu Vi không muốn cùng bọn họ làm việc xấu, dùng khẩu hình không tiếng động nói với Thẩm Mặc: "Chúng ta đi thôi."

    Thẩm Mặc đứng yên không nhúc nhích.

    Cô nhẹ nhàng kéo lấy anh, kết quả anh lại đi về phía trước hai bước, đối mặt với tiếng oán thán của mọi người nói: "Tất cả yên lặng một chút.."

    Bạch Ấu Vi lập tức muốn trợn trắng mắt!

    Toàn bộ đám người nhìn sang.

    Cô và Thẩm Mặc lập tức trở thành tiêu điểm của mọi ánh mắt, cảm giác giống như bị một đám quỷ chết đói nhìn chăm chú, rất đáng sợ.

    Nhưng mà lông mày của Thẩm Mặc cũng không động một cái.

    Anh bình tĩnh nói: "Giống như có xe tới."

    Mọi người im bặt. Tiếng nói chuyện một khi ngừng, mọi âm thanh trong không khí đều trở nên hết sức rõ ràng.

    Tiếng nổ vang yếu ớt từ xa tới gần, lúc đầu nghe như tiếng gió, nhưng càng đến gần, tiếng bánh xe ma sát trên mặt đất càng rõ ràng, rành mạch.

    Cuối cùng, trong đêm tối, một chiếc xe lớn tiến vào điểm dừng chân, đèn pha sáng chói chiếu thẳng vào đám người --

    Phanh gấp.
    Dừng hẳn.

    Vài thanh niên thân thủ khỏe mạnh từ trên xe nhảy xuống, một người trong đó huýt sáo nói: "Này, làm sao đấy? Cả đám đều ở bên ngoài làm gì đấy?"
     
    LieuDuong thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...