[Dịch] Hôm Nay Cũng Không Biến Thành Con Rối Đâu - Hoa Hoa Liễu

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Nhân gian thân ái, 30 Tháng bảy 2023.

  1. Nhân gian thân ái

    Bài viết:
    7
    Chương 20: Anh Tiếu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bị đèn pha sáng chói chiếu vào mắt vốn là chuyện khiến người ta khó chịu, nhưng không một ai tức giận.

    Mọi người mừng rỡ, nhao nhao chạy lên phía trước nói: "Các cậu đã về rồi à?"

    "Người đi dò đường đã trở về!"

    "Quá tốt rồi! Họ đã trở lại!"

    Bầu không khí lập tức trở nên sôi nổi, lệ khí vừa rồi đều bị quét sạch sành sanh, dường như cái gì cũng chưa từng phát sinh.

    Thanh niên huýt sáo cười nói: "Làm gì, làm gì? Các người sẽ không nghĩ rằng chúng tôi đều chết đấy chứ?"

    "Tất cả mọi người lo lắng cho các cậu đấy! Ơ? Xe của các anh sao lại đổi rồi?"

    "Nửa đường xe bị hỏng, này là tìm thấy trên đường, nếu không đã sớm về! Mà có chuyện gì với các anh vậy? Tại sao đều ở bên ngoài?"

    "Điểm dừng chân cúp điện rồi!"

    "Vậy liền đem nến thắp lên, trong siêu thị còn có không ít đèn pin!"

    Mọi người đều bận rộn hẳn lên, trên mặt mỗi người đều tràn đầy vui vẻ, tựa hồ chỉ cần có hy vọng, liền sẽ tràn đầy năng lượng, cắt điện ngắt nước chỉ là một chút chuyện nhỏ, không có gì đáng sợ cả.

    Chỉ qua một lúc, nhà ăn tại điểm dừng chân đã sáng lên những ngọn đèn dầu.

    Mọi người tụ tập một chỗ, đem mấy thanh niên vừa trở về vây ở bên trong, nóng lòng chờ đợi họ chia sẻ tin tức từ bên ngoài.

    Đáng chú ý nhất trong số họ là thanh niên vừa xuống xe đã huýt sáo, mọi người đều gọi anh ta là "Anh Tiếu".

    "Anh Tiếu" mặc một chiếc áo phông kiểu tranh phun sơn, quần bò rách, trên cánh tay là hình xăm tiếng Anh không thấy rõ, mái tóc ngắn bù xù nhuộm thành màu xám tro, trên tai phải còn có một chiếc khuyên tai sáng lấp lánh.

    Nói anh ta nổi bật nhất cũng không phải là do mặc quần áo lố lăng trên người, trên thực tế, những thanh niên khác cũng đều là một dạng này. Hình xăm thì một cái so với một cái càng khoa trương, còn lỗ thủng trên quần bò thì cái sau còn to hơn cái trước.

    Bạch Ấu Vi đối với người này khắc sâu ấn tượng là bởi vì nụ cười của anh ta quá, chói, mắt!

    Cô nói chuyện với Thẩm Mặc sẽ cười, những người bên trong điểm dừng chân khi nói chuyện cũng sẽ cười, nhưng là, mọi người cười đều dè dặt, kiềm chế, khách sáo. Dù sao thì, bối cảnh hiện giờ chính là tận thế đấy! Ai sẽ cười đến mức lộ ra hai hàm răng trắng như cái đồ 250* vậy?

    *【250: Đồ ngốc】

    Dù là gặp chuyện cực kì vui vẻ, ngẫm lại tương lai bất định của mình, cũng nên có chút phiền muộn chứ?

    Vị "Anh Tiếu" này hẳn là người phát ngôn của một nhãn hiệu kem đánh răng đi, lúc này anh ta vẻ mặt tươi cười, cảm xúc mạnh mẽ nhiệt huyết diễn tả về hành động vĩ đại của mình khi dò đường --

    ".. Tôi vừa nhìn thấy con rối trên đường, liền thầm nghĩ có gì đó không ổn! Đây là con đường cuối cùng! Nếu như con đường này cũng không đi được, chẳng lẽ trở về vô ích sao? Có một câu nói, trời không tuyệt đường người! Nói thì chậm, mà xảy ra thì nhanh, trong đầu tôi đột nhiên lóe lên linh quang! Tôi phát hiện những con rối này có gì đó không thích hợp!"

    "Chỗ nào không thích hợp?" Bên cạnh có người tiếp lời, giống như những vai quần chúng phụ họa.

    "Anh Tiếu" duỗi ra hai ngón tay, nghiêm túc chỉ vào con mắt chính mình, "Chính là một đôi" Hỏa nhãn kim tinh "này phát hiện ra chỗ dị thường!"

    Mấy người thanh niên đi cùng đều cười ha hả, một bên vừa cắn hạt dưa, một bên nhìn anh ta như khỉ con đang nhảy nhót làm trò, "Đàm Tiếu, chém gió một chút là được rồi, mày còn khoe khoang đắc ý cái gì?"

    "Anh Tiếu" không để ý đến bọn họ, hỏi mọi người: "Có ai biết tại sao chúng ta phải tránh đi chỗ có con rối không?"

    "Này còn cần nói sao? Bởi vì sẽ biến thành con rối chứ sao!" Có người trả lời ngay lập tức.

    "Anh Tiếu" cao thâm khó lường lắc đầu, bày ra bộ dáng "nếu đáp án không đúng liền sẽ không nói nữa."

    Mọi người ồn ào, phát ra âm thanh hư ảo to to nhỏ nhỏ.

    Người đàn ông đeo mắt kính cũng cười, chậm rãi nói: "Nếu ngẫu nhiên xuất hiện lẻ tẻ một con rối, thông thường sẽ không có gì nguy hiểm, nhưng nếu con rối xuất hiện với diện tích lớn ở một khu vực nhất định, liền cần phải cảnh giác. Trước mắt, các chuyên gia của Viện Nghiên cứu Khoa học Quốc gia đưa ra lời giải thích: Chính là, khi sóng từ trường xuất hiện những dao động bất thường trong một khu vực, sẽ gây ra những tác động không rõ đối với cơ thể con người trong khu vực đó, đây chính là nguyên nhân mọi người cần tránh xa con rối. Được rồi, Đàm Tiếu, mau nói đi, đừng thừa nước đục thả câu."

    Dù sao lời nói của người dẫn đầu cũng có trọng lượng nhất định, Đàm Tiếu giơ tay vỗ đùi, giống như tiên sinh kể chuyện giơ tay gõ chiếc thước gỗ một cái --

    "Được! Nói liền nói!"

    Trong ánh mắt tha thiết của đám người đứng vây xem, chỉ có Bạch Ấu Vi không thể nhịn được nữa trợn mắt.
     
    LieuDuong thích bài này.
  2. Nhân gian thân ái

    Bài viết:
    7
    Chương 21: Khung cảnh vui mừng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Thông thường, con rối xuất hiện trong khu vực rộng lớn đều có những hành động cố định, chẳng hạn như đang lái xe, đang ăn tối hoặc đứng bất động, thế nhưng, hôm nay chúng tôi ở trên đường gặp những con rối đó!"

    Đàm Tiếu nheo mắt lại, thấp giọng khà khà hai tiếng, cố tình tạo bầu không khí quỷ quái.

    "Những con rối chúng tôi gặp.. Không có động tác thống nhất, mà là ngã ngổn ngang trên mặt đất.. Giống như bị người cố ý ném xuống đường!"

    Mọi người trố mắt, hai mặt nhìn nhau.

    "Có ý tứ gì?"

    Có người nghĩ mãi cũng không hiểu: "Tại sao lại cố ý ném con rối xuống?"

    Người bình thường trốn cũng trốn không kịp, làm sao lại có thể tập trung một chỗ để xử lý con rối? Hơn nữa, làm vậy rất dễ gây nhầm lẫn cho những người đến sau.

    "Bởi vì không muốn có người từ con đường kia đi qua." Người đàn ông đeo mắt kính thản nhiên nói.

    Mọi người bị lời nói này làm cho bừng tỉnh.

    "Ai sẽ làm như vậy?"

    "Vì sao không để người ta đi qua? Lòng dạ quá ác độc!"

    "Đừng để tôi gặp những người kia, nếu không tôi sẽ làm cho họ đẹp mặt!"

    "Anh Tiếu, các anh có tìm thấy người ném con rối xuống không?"

    Đàm Tiếu giơ ngón tay cái lên, lưu loát đảo qua bên dưới mũi, cười đến mười phần lưu manh.

    "Đương nhiên, chẳng những tìm được, còn đem bọn họ dạy dỗ một trận! Mọi người đoán xem đã xảy ra chuyện gì? Hóa ra là có một nhóm người chiếm giữ một nhà máy chế biến thực phẩm, thứ bên trong đủ để ăn được một năm! Bọn họ chính là sợ có người cướp tài nguyên này, liền cố ý đem con rối ném xuống đường, hù dọa những người chạy xe qua! Nhưng mà, anh Tiếu tôi đây có hỏa nhãn kim tinh! -- Khà! Tôi đây, tay trái ra quyền như mãnh hổ xuống núi, chân phải bay cao như rồng vẫy đuôi! Đem những người kia đánh cho răng rơi đầy đất! Đúng rồi! Trông thấy đống đồ bên ngoài xe không? Tất cả đều là nhờ anh Tiếu đây mang theo mấy người anh Huy kéo từ nhà máy trở về!"

    "Làm tốt lắm!"

    Mọi người reo hò vỗ tay, lớn tiếng khen hay!

    Trong một góc, thầy Thừa yếu ớt thở dài: "Haizz, những người kia cũng là vì muốn sống.."

    Có người nghe thấy, oán giận trách móc: "Thầy Thừa, thầy tự nhìn lại mình xem, lại nữa rồi phải không? Những người kia hại chúng ta suýt chút là không rời đi được, Bọn nó muốn sống sót, chẳng lẽ chúng tôi không muốn?"

    Thầy Thừa cúi đầu xuống, không có biện bạch, vẫn là thở dài một hơi, dường như đối với tình cảnh cá lớn nuốt cá bé bây giờ cảm khái không thôi.

    Chút bất đồng nhỏ nhoi này, nhanh chóng bị thay thế bởi không khí hân hoan.

    Người đàn ông đeo mắt kính phân công người dọn đồ ra khỏi xe, có thịt xông khói,
    lạp xưởng, vịt rán sốt xì dầu, cùng hàng tá đồ thực phẩm chín được hút chân không. Bầu không khí càng náo nhiệt hơn, mọi người hưng phấn giống như vừa đánh đổ thổ hào được chia ruộng đất vậy.

    Thẩm Mặc và Bạch Ấu Vi cũng được chia một chút đồ ăn.

    Không biết có phải là do đồng cảm Bạch Ấu Vi bị tàn tật hay không, mà cô được chia nhiều hơn mọi người một phần giò heo ướp tương.

    Chia đồ ăn xong, người đàn ông đeo mắt kính bảo mọi người nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai khi trời vừa sáng sẽ xuất phát.

    Rốt cuộc cũng có thể rời đi điểm dừng chân, mọi người đặc biệt phấn khích.

    Mọi người ghép bàn ghế trong nhà ăn thành một cái giường lớn, rèm cửa sổ dày và rộng phong cách châu Âu được dùng làm ga trải giường, nam nữ già trẻ nằm song song bên cạnh nhau.
    Mà Bạch Ấu Vi và Thẩm Mặc ở siêu thị bên cạnh ngả ra đất nghỉ tạm.

    Kệ hàng ngã sập xuống làm khung giường tạm thời, phía trên xếp thêm thùng giấy đóng gói và lót chăn lông mềm mại lên trên, mặc dù hơi chắp vá nhưng so với trong xe vẫn thoải mái hơn.

    * * *

    Ánh trăng lặng lẽ đổ xuống, màn đêm chìm trong yên lặng.

    Bên ngoài lá cây xào xạc, người bên trong trằn trọc trở mình, âm thanh vải áo ma sát sột soạt càng thêm rõ ràng.

    Bạch Ấu Vi nằm yên lặng, hơi ngiêng đầu liền có thể trông thấy cảnh tượng nhà ăn bên kia. Có người lấy điện thoại di động ra nhìn ảnh chụp người thân, có người đang thấp giọng thảo luận về kế hoạch sau khi rời đi. Những tiếng thì thầm tại nơi bóng đêm bao phủ, làm cho ban đêm càng thêm tĩnh lặng..

    Thẩm Mặc ngồi ở đầu kia của kệ hàng, cầm trong tay một tờ bản đồ không biết lấy được từ chỗ nào, dưới ánh trăng cẩn thận xem xét.
     
    LieuDuong thích bài này.
  3. Nhân gian thân ái

    Bài viết:
    7
    Chương 22: Trăng đêm nay

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh trăng đêm nay đặc biệt sáng tỏ.

    Nói đến cũng thật châm chọc, thế giời loài người ngày càng trở nên tồi tệ, cảnh sắc thiên nhiên lại càng ngày tươi đẹp. Không khói bụi, không nước thải và khí thải, ngày nào cũng là trời xanh mây trắng cùng trăng sao sáng rực rỡ.

    Bạch Ấu Vi nhắm mắt rồi lại mở, mở rồi lại nhắm, cảnh tượng phát sinh hôm nay lại hiện lên trong đầu, cô không có cách nào an ổn chìm vào giấc ngủ.

    "Anh không ngủ sao?" Cô nhỏ giọng hỏi Thẩm Mặc ngồi bên cạnh.

    "Chờ em ngủ rồi tôi ngủ." Thẩm Mặc nhàn nhạt nói.

    Anh bây giờ còn chưa buồn ngủ, huống hồ, hai người cùng nằm một chỗ, thực sự hơi lúng túng. Dù sao hôm nay mới là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.

    "Chờ tôi ngủ cũng đã muộn." Bạch Ấu Vi nói.

    Thẩm Mặc không thèm để ý: "Lúc trước, khi huấn luyện, mỗi ngày tôi chỉ ngủ 4 tiếng là đủ."

    Bạch Ấu Vi suy nghĩ một chút, không thể không thừa nhận thể năng của người đàn ông này thật cường hãn. Trong trò chơi, khi cõng cô chạy qua ba vòng thi, anh chỉ chảy một chút mồ hôi, cũng không hề thở gấp.

    Cô lần nữa nhắm mắt lại, vẫn là không cảm thấy buồn ngủ, nằm một hồi liền chống cánh tay ngồi dậy, nói: "Tôi và anh cùng xem bản đồ đi."

    Thẩm Mặc đem bản đồ mở ra một nửa.

    Bên cánh tay phải bỗng nhiên dán tới một vùng mềm mại ấm áp, anh khựng lại một chút.

    Bạch Ấu Vi duỗi đầu nhìn, hỏi: "Xem thế nào vậy?"

    Hai chân cô không có lực, thời điểm ngồi cần phải có điểm tựa, muốn cô ngồi thẳng tắp ngay ngắn rất khó.

    Cánh tay hơi căng thẳng của Thẩm Mặc nhanh chóng thả lỏng, dùng tay chỉ cô cách xem bản đồ.

    Kể từ khi bản đồ vệ tinh trên điện thoại di động trở nên phổ biến, rất ít người sẽ sử dụng bản đồ giấy, thường thì chỉ mua một cái khi nào đi du lịch, xem như vật kỷ niệm.

    "Đây là đường cao tốc Thượng Hải - Thiểm Tây. Phỏng chừng bây giờ chúng ta đang ở vị trí này.. Bắt đầu từ chỗ này trở về sau của cao tốc đều có con rối, cho nên ngày mai cần phải thay đổi tuyến đường, chúng ta sẽ chuyển hướng đến cao tốc Thượng Hải - Thành Đô. Khi đi sẽ do những người hôm nay ra ngoài dò đường dẫn đầu, đi đường vòng từ Trấn Giang đến Dương Châu.."

    Bạch Ấu Vi nhìn xem đường đi rậm rạp chằng chịt, cùng các địa danh lớn chỉ to hơn con muỗi một chút, đầu bắt đầu có chút choáng.

    Gắng gượng nghe xong một lúc, lực chú ý dần dần phiêu tán, lơ lửng.

    Ánh mắt bất tri bất giác chuyển đến trên ngón tay của người đàn ông.

    Thẩm Mặc có một đôi bàn tay rất đẹp. Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, từ cẳng tay rắn chắc đến đầu ngón tay, đường cong uyển chuyển có lực, mỗi một đường gân tay nổi lên đều ẩn chứa sức mạnh, đây là kiểu mà cô hâm mộ nhất.

    Tầm mắt theo bàn tay di chuyển lên, cô nhìn thấy xương quai xanh, nhìn thấy hầu kết.. Mái tóc đen trên trán phủ bóng mờ giữa lông mày và mắt, chỉ còn lại hình dáng sống mũi cao thẳng mà rõ ràng. Anh nhàn nhạt đọc lên tên một địa danh xa lạ, âm điệu trầm thấp, khiến Bạch Ấu Vi nghĩ đến cây đàn Cello mà cha cô sưu tầm.

    Lúc này, "đàn Cello" nhìn qua, thấp giọng hỏi cô: "Thế nào?"

    "Buồn ngủ." Cô nằm xuống, túm con rối thỏ lông nhung làm gối ôm, ngủ.

    Thẩm Mặc: "..."

    Im lặng một hồi, anh cất bản đồ, hỏi: "Có lạnh hay không?"

    Bạch Ấu Vi giống như đã chìm vào giấc ngủ, không trả lời.

    Thẩm Mặc yên tĩnh nhìn cô, sau một lát, anh đứng dậy đi ra ngoài.

    Chờ anh đi rồi, Bạch Ấu Vi mở mắt ra.

    Đôi mắt cô trầm tĩnh như nước.

    Đêm hôm khuya khoắt, trai đơn gái chiếc, cái này cũng không có gì quá to tát, chỉ là không khỏi khiến người ta suy nghĩ lung tung. Mà càng nghĩ nhiều, lòng càng thêm loạn, lòng vừa loạn, mọi chuyện liền sẽ thoát khỏi tầm tay.

    Bạch Ấu Vi đã từng mơ mộng qua cảnh tượng anh hùng cứu vớt thiếu nữ công chúa, nhưng đó là trước khi hai chân cô bị tê liệt.

    Sau khi bị liệt, làm thế nào để sống có tôn nghiêm mới là chuyện trọng đại nhất trong cuộc đời cô. So với tình yêu còn trọng yếu hơn nhiều.

    Huống chi, đó còn không được tính là tình yêu, chẳng qua là trùng hợp gặp hiểm cảnh, trùng hợp bên cạnh có một người đàn ông, lại trùng hợp đối đương đối xử với cô cũng không đến nỗi tệ.

    Nghe nói khi nam nữ cùng trải qua sinh tử sẽ rất dễ nảy sinh tình cảm, cũng không biết là thật hay giả, chẳng qua việc này không quan trọng, dù sao.. Chờ đến Dương Châu, mọi chuyện đều sẽ kết thúc.

    Cô nhắm mắt lại, ép buộc chính mình mau chóng chìm vào giấc ngủ.

    Phương hướng cửa ra vào truyền đến tiếng bước chân, vừa chậm chạp vừa lộn xộn, không chỉ có một người.

    Bạch Ấu Vi hơi quay đầu nhìn lại, liền thấy ba thanh niên cà lơ phất phơ đi về phía cô.

    Chính là những người ra ngoài dò đường kia.
     
    LieuDuong thích bài này.
  4. Nhân gian thân ái

    Bài viết:
    7
    Chương 23: Cứu mạng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô đã đoán trước được điều gì sẽ xảy ra với mình sau khi trật tự sụp đổ. Nhưng mà, cô không nghĩ nó lại tới nhanh đến vậy.

    Khi đối phương đi về phía cô chỉ trong vài bước ngắn, tâm trí cô suy nghĩ hỗn loạn, chợt nhớ tới rất nhiều chuyện.

    Nhớ tới bác sĩ gia đình của cô, mỗi lần kiểm tra thân thể gã đều sẽ chiếm tiện nghi của cô. Mới đầu cô còn ngây thơ mờ mịt không rõ lắm, về sau khi nhận ra, cô đã gọi điện thoại báo cho mẹ.

    Kết quả là bị tên bác sĩ kia trả đũa, nói gã làm việc tận tâm, một chút cũng không dám lơ là, là đại tiểu thư cô muốn ra oai phủ đầu nên mới nói dối.

    Tính tình cô xác thực không tốt lắm.

    Cho nên lời tên bác sĩ nghe qua rất thuyết phục. Sau khi sa thải bác sĩ, mẹ cô đã cho gã một khoản tiền lớn để xoa dịu "trái tim bị tổn thương sau khi bị đại tiểu thư giày vò, gây khó dễ."

    Bạch Ấu Vi nghĩ đến những chuyện cũ đó, chậm rãi ôm chặt con rối thỏ..

    Trong đầu cô có một quyết định.

    Ba người đi đến trước mặt, dùng ánh mắt lộ liễu đánh giá cô.

    Bọn chúng lôi thôi, lưu manh, đôi mắt vẩn đục.

    Không chỉ như vậy, cô đoán những kẻ này đầu óc cũng không thông minh, có thể lăn lộn đến bây giờ, toàn bộ là nhờ vào sự ngu muội, không biết sợ hãi, ngang tàng sẵn có.

    Trước đó, bọn chúng là những kẻ ở bên ngoài rìa xã hội bị bài xích, căm ghét. Bây giờ lại may mắn trở thành con dê đầu đàn trong một đội ngũ còn sống sót. Còn có chuyện gì so với loại chuyển biến này càng khiến người ta trở nên tự phụ đây?

    Bạch Ấu Vi chống đỡ cánh tay ngồi dậy, hoảng sợ hét lên: "Các người muốn làm gì? Không được qua đây! Các người không được qua đây.."

    Nhà ăn bên cạnh đột nhiên an tĩnh.

    Những tiếng nói chuyện thật nhỏ kia đột nhiên biến mất, dường như tất cả mọi người trong nháy mắt đều ngủ say như chết.

    Trong ba tên côn đồ, một tên nắm lấy cánh tay Bạch Ấu Vi, một tên cởi váy cô, một tên đứng bên cạnh vui vẻ cầm điện thoại lên quay lại.

    "Các người thả tôi ra! Không muốn!.. Không muốn! Cứu mạng.."

    Cô ra sức vùng vẫy, dùng âm thanh yếu ớt nhỏ bé kêu cứu, kệ hàng bằng kim loại dưới thân kêu cót két, xen lẫn với tiếng cười xấu xa của bọn côn đồ, trong màn đêm tĩnh mịch đêm nay lộ ra thật rõ ràng, cũng thật chói tai.

    Không một người đến cứu cô.

    Con người ấy mà, tại thời điểm không nguy hiểm đến lợi ích của bản thân thì vô cùng rộng lượng, mà lúc khác, họ sẽ đem sự ích kỷ và lạnh nhạt phát huy đến vô cùng trôi chảy.

    Có lẽ là động tĩnh quá lớn, muốn giả vờ ngủ cũng không thể, người đàn ông đeo mắt kính mặc thêm áo khoác đi từ nhà ăn đến đây.

    Động tác của bọn côn đồ dừng lại, trong đó có một gã cao gầy đeo vòng cổ, gã nhìn người đàn ông đeo mắt kính với ánh mắt khiêu khích, nhẹ nhàng ước lượng dao găm trong tay, nâng lên một chút, mũi dao chỉ về phía trước, tràn đầy tính uy hiếp.

    Người đàn ông đeo mắt kính nhìn dao găm, lại xem Bạch Ấu Vi đang co lại thành một đoàn, nhíu nhíu mày, dời đi ánh mắt, nói: "Động tĩnh nhỏ chút, anh của cô ta rất nhanh sẽ trở lại."

    Gã cao gầy nở nụ cười, liếc nhìn đồng bọn bên cạnh, khóe miệng tràn đầy trào phúng: "Nghe thấy chưa? Trương tổng bảo chúng ta nhỏ giọng một chút."

    Hai gã khác nhếch miệng cười xấu xa, cố ý lớn tiếng đáp lại: "Nghe thấy được! Nhỏ giọng một chút!"

    Sau khi giọng nói rơi xuống, lại ôm bụng cười to, vô cùng càn rỡ.

    Sắc mặc người đàn ông đeo mắt kính ngày càng khó coi. Nhưng cuối cùng anh ta lại không nói thêm gì, quay người trở về nhà ăn, không muốn quản những chuyện phiền toái này.

    "Đồ hèn!" Một tên lưu manh hướng bóng dáng rời đi của anh ta phun một bãi nước bọt, mặt tràn đầy khinh bỉ.

    Sau khi khiêu khích quyền uy của người dẫn đầu, bọn côn đồ có cảm giác mười phần thành tựu, nhưng chúng không phát hiện ra Thẩm Mặc đi rồi trở về, lúc này đang đứng ở cửa siêu thị với vẻ mặt lạnh lùng.

    Bạch Ấu Vi nắm con thỏ rối lông nhung, khẽ lắc đầu với anh.

    Thẩm Mặc nhíu chặt mi tâm, anh biết cô đang nghĩ cái gì.

    Lúc mới vừa vào điểm dừng chân, hai người đã sạc điện cho con rối thỏ một lúc, ước chừng bây giờ Bạch Ấu Vi đang muốn thử xem uy lực của "một phần mười tôi".

    Nhưng mà sấm sét của cái đồ chơi này không dễ điều khiển, liệu có thể chuẩn xác đánh vào trên thân người chơi như giám sát quan đầu thỏ hay không, Bạch Ấu Vi lại không nắm chắc. Đề phòng bị thương ngoài ý muốn, cô không muốn Thẩm Mặc lại gần.

    Nếu là uy lực không đủ mạnh, để anh tới cứu cô cũng không muộn.
     
    LieuDuong thích bài này.
  5. Nhân gian thân ái

    Bài viết:
    7
    Chương 24: Người anh em bên ngoài

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nói tóm lại, ba người này tự mình đưa đến cửa để làm chuột bạch, Bạch Ấu Vi vừa vặn dùng họ làm vật thí nghiệm.

    Ngay cả khi cô không cẩn thận đánh chết, cũng là bọn họ đáng đời.

    Thẩm Mặc nghiêng người, dựa vào cửa, mi tâm gắt gao nhíu chặt, trong mắt tràn đầy bực bội.

    Bạch Ấu Vi muốn thí nghiệm với những người xúc phạm cô, anh không phản đối, cũng không có tư cách xen vào, nhưng mà..

    Nhưng mà, cô vẫn luôn khóc mãi.

    Anh đương nhiên biết khóc là giả, trên thực tế, từ khi đến điểm dừng chân, cô vẫn luôn "diễn".

    Nguyên nhân khiến anh phiền não là.. Cô cứ khóc suốt, nhưng không có người nào giúp đỡ cô.

    Siêu thị và nhà ăn chỉ cách nhau nửa bức tường, phía bên kia bức tường có gần 30 người, lại không có một người ra tay giúp đỡ.

    Cô khóc càng nức nở, càng lộ ra lòng người lạnh bạc! Loại cảm giác này.. Thực sự làm cho anh rất không thoải mái!

    "Các cậu buông cô bé ra!"

    Đột nhiên, một tiếng quát khẽ vang lên, mang theo âm rung của sự già nua, phá vỡ sự yên lặng của đêm khuya.

    Thẩm Mặc ngoài ý muốn nhướng mày, quay đầu nhìn vào bên trong.

    Bạch Ấu Vi cũng sửng sốt, siết chặt con rối thỏ, áp chế dòng điện đang muốn phóng thích trở về!

    Ông lão gầy gò không biết nhặt được từ đâu một thanh gỗ, đứng ở lối đi giữa nhà ăn và siêu thị với vẻ mặt nghiêm túc, lớn tiếng lên án:

    "Nhật nguyệt sáng tỏ, càn khôn lanh lảnh, các người sao có thể làm ra loại sự tình này? Chẳng lẽ các cậu không có mẹ sao? Không có chị em gái sao? Không có con gái sao? Các cậu, các cậu.. quả thực xem luật pháp như không! Táng tận thiên lương!.. Các cậu muốn làm gì? Buông tôi ra.."

    Ông lão bị nhấc lên, trong miệng bị cưỡng ép nhét vào một cái giò heo!

    Chính là món giò heo ướp tương Bạch Ấu Vi vừa nhận được.

    Thậm chí túi đóng gói cũng không được mở ra, bởi vì dùng sức nhét mạnh vào khiến cho khóe miệng ông lão vạch ra một vết thương đẫm máu.

    Gã cao gầy lưu manh vỗ nhẹ nhẹ vào mặt ông lão, cười đùa nói: "Thầy Thừa, nơi này không phải là chỗ thầy đứng lớp đâu, đây, cho thầy một cái giò heo lớn, nếu là ngứa miệng quá, liền gặm nó đi!"

    Sau đó gã đưa tay đẩy, thầy Thừa lảo đảo lui về phía sau, lập tức ngã xuống đất, chân run đến nỗi không đứng dậy được.

    "Còn ai không phục?" Gã cao gầy không nhanh không chậm đi về phía trước vài bước, lười biếng liếc mắt nhìn nhà ăn, "Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân thì mau tới đây, cơ hội hiếm có đấy!"

    Đồng bọn của gã cười lạnh một tiếng: "Bắt chó đi cày, xen vào việc người khác. Nếu là không có anh Huy, tối nay các người đều sẽ chết đói! Một đám không biết điều.."

    "Mày nói ai không biết điều?"

    Một người khác từ bên ngoài siêu thị chậm rì rì bước vào.

    "Đàm Tiếu?" Gã cao gầy nhíu mày lại.

    Đàm Tiếu mới từ nhà vệ sinh trở về, một tay đút vào trong túi quần, một tay vuốt mái tóc ngắn cũn cỡn màu xám tro, cười lưu manh: "Anh Huy, anh và hai người anh em này cũng thật là có bản lĩnh.. Bắt nạt phụ nữ và người già, ngày hôm qua sao tôi lại không thấy các anh đi theo con đường này nhỉ?"

    Sắc mặc anh Huy trầm xuống: "Người anh em, đừng mất hứng."

    "Đừng, tuyệt đối đừng gọi tôi là anh em." Đàm Tiếu vội vàng xua tay, "Anh Tiếu đây xông xáo giang hồ đều dựa vào một thân ngay thẳng, chính trực, không dám cùng loại như mày kết giao anh em!"

    Bọn côn đồ không tức giận, ngược lại còn cười.

    "Gọi mày một tiếng anh Tiếu là cho mày mặt mũi, làm sao, hôm nay cho mặt mũi mà mày không cần?"

    Đàm Tiếu chỉ vào mặt của mình, xích gần lại nói: "Này, mặt cho bọn mày, cầm đi đi, cầm lấy đi.."

    Bộp!

    Đàm Tiếu bỗng nhiên ra tay, ôm lấy đầu anh Huy, húc mạnh vào đầu gã! Trực tiếp đánh đối phương đến đầu váng mắt hoa!

    "Mẹ kiếp!" Hai người khác tức khắc nổi giận, lập tức động thủ, "Đánh chết nó!"

    Ba người đánh thành một đoàn!

    Côn đồ đánh nhau, không có chút tính thưởng thức hay theo chiêu thức nào cả, đá vào mặt, đá vào háng, chọc vào mắt, mỗi lần ra tay đều cực kì thô bạo, cực kì thô tục!

    Có điều, Đàm Tiếu ra tay hết sức xảo quyệt, chỉ lấy một chọi hai mà đánh đến không phân cao thấp!

    Thế nhưng, sau khi anh Huy bị đập vào đầu tỉnh lại, lấy một chọi ba, tình thế liền chuyển biến tồi tệ!

    Đàm Tiếu trực tiếp bị đè nằm sấp trên mặt đất! Hai tay bị vặn ngược, khuôn mặt bị giẫm bên dưới đế giày của anh Huy!

    "Chán sống rồi có phải không, hả?"

    Những rãnh chống trượt trên đế giày cọ xát trên mặt, hằn ra những vệt đỏ.

    Đàm Tiếu đau đến hít một hơi, cao giọng kêu to: "Người anh em bên ngoài! Mau tới hỗ trợ! Anh còn chờ cái gì nữa vậy?"

    Thẩm Mặc: "..."
     
    LieuDuong thích bài này.
  6. Nhân gian thân ái

    Bài viết:
    7
    Chương 25: Nữ nhi giang hồ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có câu nói là, cao thủ một khi ra tay, liền biết có lợi hại hay không. Thẩm Mặc vừa xuất hiện tại cửa ra vào, thân hình cao lớn thẳng tắp như tùng bách của anh đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

    Trên người anh là áo phông đen tuyền bó sát, quần dài rằn ri kiểu quân đội, đi một đôi ủng quân đội màu đen sải bước mạnh mẽ có lực đạp ở trên sàn nhà, cảm giác uy hiếp không tiếng động lan tràn.

    Hai tên đàn em của anh Huy tiến lên ngăn cản, trên mặt Thẩm Mặc không có bất cứ biểu cảm sợ hãi nào. Anh vung quyền, bắt lấy, khóa cổ, nghiêng người né tránh phía sau, ép khuỷu tay đánh xuống, động tác liên tiếp lưu loát dứt khoát, như nước chảy mây trôi, hai tên lưu manh chỉ còn biết thất thanh kêu to!

    Đàm Tiếu trừng to mắt, quên mất bản thân bị đạp đến chật vật, lẩm bẩm: "Mẹ nó, đây là cao thủ nha.."

    Ngay sau đó, da mặt được buông lỏng, kẻ giẫm lên cậu bị Thẩm Mặc nhấc lên, bị ném ra ngoài giống như diều đứt dây!

    Thật sự là ném.

    Mặc dù anh Huy gầy, ít nhất cũng 75 đến 80kg, muốn hất ra ngoài cần đến bao nhiêu khí lực đây?

    Đàm Tiếu nhanh chóng vọt nhảy lên như một con cá chép, đứng yên phía trước Bạch Ấu Vi, làm thành tư thế bảo vệ.

    "Biết lợi hại chưa? Có gan lại đến thử xem?" Cậu nghiêm nghị hét lớn. Nếu không để ý đến dấu giày trên mặt, bộ dáng hiện tại quả thực có vài phần dọa người.

    Ba tên côn đồ đỡ nhau đứng dậy, một tên so một tên càng thêm chật vật, biết mình đá phải tấm ván sắt.

    Anh Huy phẫn hận nhìn lướt qua Thẩm Mặc và Đàm Tiếu, châm chọc nói: "Chẳng qua là một đứa thọt, ngay cả phụ nữ cũng không phải, còn muốn xem thành bảo bối mà che chở? Bọn mày ưa thích thì tao nhường! Loại mặt hàng này có chơi cũng vì một chút mới mẻ thôi, nếu thật sự đưa cho ông mày, ông mày còn ngại ghê tởm."

    Sắc mặc Bạch Ấu Vi trắng nhợt, đáy mắt xẹt qua vẻ hung ác nham hiểm.

    "Con mẹ nó, mày nói nhảm một câu nữa xem?" Đàm Tiếu giơ quả đấm uy hiếp.

    Trong mắt anh Huy lóe lên sự kinh hoảng, khẽ cắn môi, quay người cùng đàn em khập khiễng rời khỏi siêu thị.

    Sau khi đám người đi, Đàm Tiếu tiến đến bên người Thẩm Mặc lôi kéo làm quen: "Người anh em! Thật lợi hại! Đánh nhau giỏi như vậy, cần gì đến phút cuối cùng mới ra tay!"

    Cậu khoác lên vai Thẩm Mặc, cười ranh mãnh: "Có phải hay không cảm thấy thời khắc cuối cùng mới thể hiện ra uy phong? Yên tâm, tôi hiểu mà!"

    Thẩm Mặc vẻ mặt bình tĩnh đẩy tay cậu ra, đi đến bên cạnh Bạch Ấu Vi, bế cô lên, quay người đi ra ngoài.

    "Khốc!" Đàm Tiếu huýt sáo, nhanh chóng đuổi theo, lại nhặt chiếc áo khoác Thẩm Mặc để ở cửa, vừa đuổi theo vừa hét: "Người anh em, xưng hô như thế nào đây? Tôi tên Đàm Tiếu, Đàm trong chuyện trò vui vẻ, Tiếu trong nói nói cười cười, anh tên gì?"

    Một đường đuổi tới bên cạnh xe việt dã, cậu đem áo khoác đưa cho Thẩm Mặc, "Đây là của anh à? Tôi thấy anh để ngoài cửa, trời nóng như vậy sao còn mặc áo khoác? Này, này, anh là sợ ban đêm em gái của anh bị lạnh, cho nên trở về xe lấy áo khoác cho cô ấy đắp phải không?"

    Cậu lẩm bẩm không ngừng, không có người trả lời.

    Vẻ mặt Thẩm Mặc lạnh lùng, ngăn cách người ngàn dặm, mà Bạch Ấu Vi từ đầu đến cuối đều là vẻ mặt âm trầm, không biết đang suy nghĩ cái gì.

    Đàm Tiếu sờ mũi một cái, thầm nghĩ hai anh em này thật là kỳ quái.

    Đang cảm thấy nhụt chí, Thẩm Mặc nhận áo khoác từ trong tay cậu, nhàn nhạt nói một tiếng "Cảm ơn."

    Đàm Tiếu lại lên tinh thần.

    Cậu hiểu rõ nhất là việc thuận ý hùa theo*, lập tức toét miệng cười: "Không cần cảm ơn! Chúng ta nữ nhi giang hồ, gặp chuyện bất bình tất nhiên muốn rút đao tương trợ! Đi ra khỏi nhà dựa vào anh em, hôm nay tôi giúp anh, ngày sau anh giúp tôi, hơn nhau ở nghĩa khí! Về sau có chuyện gì cứ tìm tôi! Anh Tiếu tôi tuyệt đối sẽ vì việc nghĩa mà không chối từ!"


    *【顺杆爬: Thuận can ba hoặc thuận cọc mà leo. Theo mình tìm hiểu là thuận theo ý kẻ trên để thăng quan tiến chức, leo lên cao, tùy vào văn cảnh sẽ có cách diễn giải khác nhau. Ở đây mình tạm dịch là "đón ý nói hùa" nhé. 】

    Cậu ta cứ nói liên thanh không ngừng.

    Trong xe, Bạch Ấu Vi giật giật môi, phun ra hai chữ: "Ồn ào."

    Thẩm Mặc ngước mắt nhìn cô một cái.

    Đàm Tiếu không nhận ra, tựa như rất quen thuộc mà lôi kéo Thẩm Mặc, ".. Nếu như anh thật sự muốn cảm ơn tôi, tôi cũng không thể không tiếp nhận tấm lòng của anh, anh có thể dạy tôi mấy chiêu không?"

    Cậu hướng về phía không khí vung quyền, khoa chân múa tay miêu tả mấy chiêu thức.

    "Giống mấy chiêu vừa rồi của anh, tôi thấy rất hứng thú! Làm sao đánh được? Hây da! Hây da!.. Anh xem tư thế của tôi đã đúng tiêu chuẩn chưa?"

    Thẩm Mặc không muốn nói chuyện.
     
    LieuDuong thích bài này.
  7. Nhân gian thân ái

    Bài viết:
    7
    Chương 26: Bị dính lấy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Mặc triệt để bị Đàm Tiếu bám dính lấy.

    Nửa đêm về sau, Đàm Tiếu nhất quyết muốn gác đêm cho hai người họ, lời lẽ chính đáng nói rằng để phòng ngừa đám côn đồ kia lại đến. Dù cho không trực tiếp làm tổn thương họ nhưng nếu ngấm ngầm đổ xăng, hoặc là đâm thủng lốp xe, cũng đủ khiến người ta phiền chán.

    Thẩm Mặc vốn muốn nói dựa theo tình trạng vết thương của những người đó, bọn họ ít nhất cũng phải nghỉ ngơi một đêm mới có thể báo thù, nhưng anh thật sự chịu không nổi cái bản tính lắm lời của Đàm Tiếu, nên liền tùy ý cậu ta.

    Sáng sớm hôm sau, mọi người cùng nhau lên đường.

    Đàm Tiếu thức trắng đêm không ngủ, vậy mà tinh thần vẫn phấn chấn như cũ.
    Cậu đem thầy Thừa từ trong xe của người khác kéo ra ngoài, nhất quyết phải đem ông lão tuổi tác đã cao ngồi lên xe máy của mình.

    Chiếc xe của cậu là sự pha trộn giữa phong cách Gothic và Punk, phía trước có tua rua bay phấp phới, ở phía sau dán hình đầu lâu và trang trí hai bên thân xe bằng đinh tán kim loại.

    Thầy Thừa lúng túng xua tay liên tục, Đàm Tiếu nói hết lời cũng không chịu thả người đi.

    Bạch Ấu Vi lạnh lùng nhìn cách đó không xa.

    Cô biết tiểu tử ngốc này có lòng nhiệt tình, để ông lão ngồi xe máy là vì muốn bảo vệ đối phương, nhưng là, cậu cũng không suy nghĩ một chút, cái chiếc xe cũ nát kia của cậu, không biết chừng ông lão ngồi lên có khi bị xóc chết.

    Trong lúc lơ đãng liếc mắt, trông thấy trên môi Thẩm Mặc hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.

    Bạch Ấu Vi nhíu mày, giọng điệu không tốt hỏi: "Anh cười cái gì?"

    Thẩm Mặc đỡ tay lái, lạnh nhạt lắc đầu: "Không có gì."

    Một lát sau, anh lại nói: "Chỉ là đang nghĩ.. Trên đời này, đến tột cùng là người tốt nhiều hơn, hay là nhiều người xấu hơn."

    Muốn nói người tốt nhiều, tối hôm qua Bạch Ấu Vi xảy ra chuyện, 30 người gần ngay bên cạnh toàn bộ giả vờ ngủ.

    Muốn nói người xấu nhiều, ông lão gầy yếu và thanh niên lưu manh không có văn hóa cũng có thể đứng ra trợ giúp.

    Bạch Ấu Vi lạnh lùng chế giễu: "Anh bao nhiêu tuổi rồi, còn có thể nghĩ đến loại vấn đề ngây thơ này?"

    Thẩm Mặc không cho là đúng cười cười, giọng điệu bình thản: "Có lẽ quân nhân đều có khuynh hướng chủ nghĩa lý tưởng đi."

    Bạch Ấu Vi nhíu nhíu mày, không kiên nhẫn quay mặt đi, tiếp tục nhìn xem một già một trẻ phía xa: Thầy giáo già cổ hủ, thanh niên lêu lỏng khác người*, thật sự là một đôi cộng tác hiếm lạ.


    *【脱线: Thoát tuyến, thuật ngữ phổ biến của giới trẻ, có nhiều nghĩa, trong đó có một nghĩa là chỉ người bệnh thần kinh, thần kinh có vấn đề, suy nghĩa khác người thường (không mang ý xúc phạm) 】

    Trên đời này, đến cùng là nhiều người tốt, hay là nhiều người xấu?

    Không, cái nào cũng không nhiều.

    Phần nhiều là người bình thường, thiện hay ác đều tại trong một ý niệm, không thuần túy tốt, cũng không triệt để xấu.

    "Để ông lão ngồi xe chúng ta đi." Bạch Ấu Vi nói.

    Thẩm Mặc liếc nhìn cô một cái, cuối cùng khẽ gật đầu, "Cũng được, tránh cho nháo ra mạng người."

    Anh xuống xe, mời thầy Thừa đi cùng.

    Rõ ràng là xuất phát từ việc muốn cảm ơn hành động bênh vực lẽ phải tối hôm qua của thầy Thừa, Đàm Tiếu lại cảm thấy anh là do "tình nghĩa anh em."

    Đàm Tiếu đặc biệt nhiệt tình với Thẩm Mặc: "Anh em tốt, đủ nghĩa khí đấy! Anh Tiếu tôi quả nhiên không nhìn lầm người! Anh yên tâm, lát nữa tôi sẽ nhìn chằm chằm mấy tên kia, bọn nó đừng hòng mơ tưởng giở thủ đoạn trên đường!"

    Thẩm Mặc thực sự là không có lời nào để nói, lạnh lùng gật đầu, đưa thầy Thừa quay về xe.

    Thầy Thừa là một ông lão văn nhã, cho người ta cảm giác ôn hòa, hiền hậu, cách nói chuyện bộc lộ sự liêm khiết và khiêm tốn của một học giả.

    Sau khi lên xe, ông lịch sự nói lời cảm ơn với Thẩm Mặc và Bạch Ấu Vi, lễ phép tự giới thiệu: ".. Tôi là giáo viên của trường trung học cơ sở số mười ba Nam Kinh, tên là Thừa Úy Tài. Trường học đã đóng cửa, nên tôi muốn đi Dương Châu thăm cha mẹ già, bọn họ ở đường Giang Dương. Không biết các cháu đi đường nào, nếu như không tiện đường, cho tôi xuống khu vực phụ cận là được.."

    Thẩm Mặc nhìn chăm chú con đường phía trước, thản nhiên nói: "Chúng cháu đi bờ nam sông Dương Tử*."


    *【扬子江: Tên cũ của Trường Giang, đặc biệt là vùng hạ lưu xung quanh Dương Châu, từ Nam Kinh đến cửa sông, chảy qua tỉnh Giang Tô và Thượng Hải. 】

    "Vậy thì tốt quá!" Thầy Thừa lộ ra vẻ mặt mừng rỡ, "Đường Giang Dương cách chỗ này không xa, vừa vặn tiện đường! Ôi chao, thật sự cảm ơn các cháu!"

    Bạch Ấu Vi ngồi ở phía sau cười mỉa mai.

    Nghĩ thầm, vị quân nhân này không chỉ mang chủ nghĩa lý tưởng, còn yêu thích làm người tốt, hơn nữa còn làm đến mức khiến cho đối phương không có gánh nặng tâm lý, thực sự là dụng tâm lương khổ.

    Bọn họ căn bản là không có dự định đi bờ nam sông Dương Tử.

    Chẳng qua, bây giờ hỗn loạn như vậy, chỗ cần đến là nơi nào, cô cũng không quan tâm.
     
    LieuDuong thích bài này.
  8. Nhân gian thân ái

    Bài viết:
    7
    Chương 27: Lại là con rối

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từng chiếc xe nối tiếp nhau rời khỏi điểm dừng chân, chạy vào đường cao tốc.

    Đội ngũ dò đường do Đàm Tiếu và anh Huy dẫn đầu chạy ở phía trước đoàn xe.
    Đàm Tiếu điều khiển xe máy luồn lách linh hoạt giữa những chiếc xe, cậu tràn đầy năng lượng, vừa quan sát tình hình đường xá phía trước vừa cảnh giác với đám côn đồ hôm qua.

    Không biết có phải là do sự giám sát của cậu có tác dụng không, hay là do mấy người kia bị Thẩm Mặc hù dọa, vậy mà bọn chúng rất an phận, dọc theo đường đi cũng không có chuyện gì xảy ra.

    Đoàn xe chạy khoảng chừng một giờ, khi sắp tiến vào Trấn Giang, con đường phía trước xuất hiện từng cụm bóng người.

    Anh Huy lái xe chạy đầu ở đằng trước, vì vậy là người trông thấy trước nhất.

    ".. Hình như là con rối."

    "Lại là đám người của nhà máy chế biến thực phẩm làm ra? Thủ đoạn giống nhau không chịu dừng, tôi thấy bọn chúng đúng là quá rãnh rỗi!"

    "Chúng ta đoạt đồ ăn của bọn họ, đoán chừng là đã ghi hận trong lòng!"

    "Đừng để ý, trực tiếp lái xe qua là được!"

    "Sẽ có chuyện hay không.."

    "Này, đây là con đường duy nhất có thể đi, cho dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng phải xông lên! Sợ cái gì, sau lưng chúng ta còn có một đám người chịu tội thay!"

    Một vài cuộc trò chuyện đơn giản, tốc độ xe không giảm mà còn tăng nhanh.

    Con rối hình người trên đường lập tức bị đâm đến rơi rớt tan tác, quay cuồng trong gió, tạo nên một mớ hỗn độn.

    Thẩm Mặc cảm giác được có dị thường, anh giảm tốc độ, vẫy vẫy chiếc xe máy cách đó không xa, hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"

    Âm thanh trôi qua trộn lẫn với tiếng gió.

    Đàm Tiếu chạy chậm lại, bảo trì chạy song song với xe việt dã, lớn tiếng hướng Thẩm Mặc hô: "Lại là con rối! Phỏng chừng là đám người ở nhà máy chế biến thực phẩm kia làm ra! Nhà máy đó ở gần đây!"

    Thẩm Mặc cau mày, trông thấy con rối ngã xuống ven đường, trong lòng có một loại cảm giác không tốt, không diễn tả được.

    Động tác và biểu cảm của những con rối này rất không thích hợp, giống như bị một thứ gì đó đuổi theo.

    Bạch Ấu Vi ngồi ghế sau cũng nhìn thấy.
    Cô nhíu chặt mi tâm, không nói gì.

    Lúc này, Đàm Tiếu không biết vì sao mà bật ra một tiếng mắng chửi: "Mẹ kiếp!"

    Xe máy bỗng nhiên tăng tốc dữ dội, lao về phía một con rối mặc chiếc tạp dề màu trắng!

    "Bác gái này tôi biết! Hôm qua lúc cướp lạp xưởng của bọn họ bà ta còn mắng tôi! Như thế nào lại biến thành con rối rồi?"

    Sắc mặc Đàm Tiếu nhanh chóng thay đổi, lại vội vàng kiểm tra những con rối khác, sau đó đột nhiên thay đổi phương hướng! Cậu phi nước đại về hướng ngược lại trên đường!

    "Người của nhà máy chế biến thực phẩm toàn bộ đều biến thành con rối rồi! Đừng tiến về phía trước nữa! Tất cả đều dừng lại! Dừng lại!"

    Từng chiếc xe nối đuôi nhau dừng lại, trên mặt mọi người vừa hoang mang vừa hoảng sợ.

    "Đã xảy ra chuyện gì?"

    ".. Có vẻ như phía trước xuất hiện con rối."

    "Vậy làm sao bây giờ? Trở về sao?"

    Trở về?

    Còn có thể trở về đâu?

    Bọn họ đã không còn đường có thể đi.

    Sau khi thông báo xong chiếc xe cuối cùng, Đàm Tiếu cho xe máy dừng lại, ngoái đầu nhìn về đoàn xe phía trước, thầm nghĩ nên sắp xếp các chiếc xe tản ra mà chạy, nếu không, tất cả tụ tập cùng một chỗ, thực sự rất dễ dàng xảy ra chuyện.

    Cũng may lần này phát hiện kịp thời, nếu như tiếp tục tiến lên phía trước, kết quả thế nào thật là không tưởng tượng nổi.

    Cậu còn đang cảm thấy may mắn, một giây sau đó, bên tai truyền đến âm thanh kỳ quái --

    "Đinh! Hoan nghênh tiến vào trò chơi con rối! Chủ đề trò chơi lần này là" Ếch xanh quả cầu vàng "quy tắc như sau:

    Một, cự tuyệt trò chơi biến thành con rối!

    Hai, trò chơi thất bại biến thành con rối!

    Ba, thông quan trò chơi ban thưởng con rối!.."

    "Mẹ kiếp?" Đàm Tiếu kinh ngạc nhìn trái nhìn phải, "Âm thanh ở đâu ra?"

    Chuỗi lời nói tường thuật quen thuộc này cũng đồng thời vang lên bên tai Bạch Ấu Vi và Thẩm Mặc.

    Ánh sáng của sương mù màu trắng chói mắt chiếu rọi, khiến cho người ta không nhịn được nhắm mắt, lúc mở ra lại, thế giới đã trở nên khác biệt.

    Lần này, nghênh đón bọn họ là một hang động tối tăm, nước bùn tanh hôi, cùng với không khí ẩm ướt vô cùng oi bức.

    "Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp!.." Một loạt tiếng chửi rửa, Đàm Tiếu từ bên trong mặt đất nhảy dựng lên, tức thở hổn hển: "Đây là cái cạm bẫy gì thế?"

    "Đây không phải cạm bẫy, đây là trò chơi!" Người đàn ông đeo mắt kính ngồi tại nước bùn ở bên trong, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ cùng tuyệt vọng, "Chẳng lẽ cậu không biết sao, nơi này.. Là trò chơi con rối!"
     
    LieuDuong thích bài này.
  9. Nhân gian thân ái

    Bài viết:
    7
    Chương 28: Không gian hình nón

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Trò chơi con rối? Trò chơi con rối là cái gì?"

    Đàm Tiếu rút chân ra khỏi bùn, gắng sức đi về phía người đàn ông đeo mắt kính, "Trương tổng, lời nói vừa rồi của anh là có ý gì? Cái gì con rối, cái gì trò chơi? Tôi như thế nào nghe không hiểu?"

    Người đàn ông đeo mắt kính bất lực cúi thấp đầu, cả người như chìm trong sương mù, đôi môi cứng ngắc khẽ đóng mở: "Không cần đến tôi nói, rất nhanh thôi cậu sẽ hiểu.. Tôi cũng chỉ mới trải qua một lần, lần đó.. Chúng tôi có mười sáu người.. Cuối cùng chỉ có tôi sống sót.."

    Đàm Tiếu ngơ ngẩn nhìn anh ta, lại gãi gãi đầu, vẻ mặt có chút mờ mịt.

    Đột nhiên tiến vào một nơi như vậy, giống như bước vào sào huyệt của một con quái vật không thể xác định, mọi người run lẩy bẩy, thậm chí có người đã bắt đầu khóc.

    Thẩm Mặc đem Bạch Ấu Vi từ trong bùn ôm lên, quan sát bốn phía, lại phát hiện không có chỗ nào để thả cô xuống, nhìn thoáng qua, tất cả đều là bùn ướt, ngay cả một nơi sạch sẽ để đặt chân cũng không có.

    Bạch Ấu Vi chỉ chỉ vỏ ốc đồng cực lớn cách đó không xa, Thẩm Mặc bước từng bước trong vũng bùn ôm cô đi qua.

    Không biết là do bọn họ bị biến nhỏ, hay là ốc đồng đột biến, mỗi một con ốc ở đây đều to như một cái tủ lạnh hai cánh vậy! Chẳng qua, họ đã từng gặp qua con thỏ còn to hơn cả chó săn, giờ nhìn thấy dạng ốc đồng này, dường như cũng không quá khó để chấp nhận.

    May mắn là chỉ còn lại vỏ ốc, bên trong trống rỗng, nếu không nhất định phải trình diễn một hồi phim kinh dị.

    Bạch Ấu Vi ngồi trên bề mặt gồ ghề của vỏ ốc, váy dài thấm đầy nước bùn, vừa dày vừa nặng, cô phải cố gắng hết sức để duy trì sự thăng bằng của cơ thể.

    Hoàn cảnh họ đang ở hiện tại là một hố bùn khổng lồ, xung quanh là những vách đá trơn trượt, càng lên cao càng thu hẹp lại, trên đỉnh trung tâm chỉ có một khe hình tròn nhỏ, thẳng tắp lên trên giống như một cái giếng.

    Tia nắng mặt trời lọt qua khe hở làm cho giữa huyệt động sáng lên, nhưng chung quanh lại mờ tối, càng ra xa khe hở càng tối, đến các cạnh góc gần như đen kịt.

    Nói một cách đơn giản, nơi này giống như một cái không gian hình nón phủ kín bởi nước bùn.

    Sau khi Thẩm Mặc sắp xếp ổn thỏa cho Bạch Ấu Vi, liền giúp thầy Thừa cách đó không xa đứng lên.

    Bọn họ ngồi trên cùng một chiếc xe nên vị trí rơi xuống khá gần nhau.

    Đáng thương cho ông lão đã sáu mươi tuổi, sắc mặc trắng bệch, người đầy nước bùn, hai chân ngâm trong nước bùn khiến đầu gối không nhịn được run rẩy.

    Thẩm Mặc đem thầy Thừa nâng lên một vỏ ốc khác, lại lần nữa nhìn về bốn phía -- những người khác cũng lần lượt bò lên vỏ ốc, để tránh bản thân ngâm trong bùn.

    Cho đến bây giờ, không có nhìn thấy giám sát quan.

    Chẳng qua nơi này rất lớn, ánh sáng tối om, có vô số vỏ ốc làm chỗ nấp, có lẽ giám sát quan đang trốn ở chỗ nào đó?

    Cách đó không xa truyền đến tiếng chửi rủa, chính là ba tên côn đồ đã bắt được người đàn ông đeo mắt kính.

    Trong đó, anh Huy dẫn đầu nắm chặt cổ áo của người đàn ông, nói với vẻ đe dọa và sợ hãi: "Trương Hoa! Mày dám gạt bọn tao! Vì cái gì trước kia tại điểm dừng chân mày không nói về chuyện trò chơi con rối?"

    Trước kia còn khách sáo gọi một tiếng Trương tổng, hiện tại dứt khoát gọi thẳng cả họ tên.

    Đàm Tiếu giữ chặt cánh tay anh Huy, tham gia vào trận chiến: "Lại còn dám động tay động chân? Buổi tối hôm qua vẫn chưa đánh đủ phải không? Còn không buông ra cho ông đây? Nói mày đó! Có buông hay không?"

    Mấy người ở bên trong vũng bùn lôi kéo xô đẩy, khó mà phân ra cao thấp, một lúc sau đều thở không ra hơi.

    Người đàn ông đeo mắt kính, cũng chính là Trương Hoa, ngồi xụi lơ ở trong bùn, nhìn bọn họ như nhìn người chết, "Tôi nói đến thì có thể làm được gì? Chẳng lẽ chỉ cần tôi nói liền có thể thoát được sao?"

    "Đồ rùa rụt cổ!" Anh Huy giận dữ mắng, xoay người trèo lên vách tường đá.

    Nhưng mà phía trên vách đá trơn ướt, mặt đất bên dưới thì lầy lội, không có nơi nào để sử dụng sức mạnh của tay và chân.

    Trương Hoa ngồi trong bùn nhìn bọn họ cười: "Không nên uổng phí sức lực. Nếu như tôi là các anh, bây giờ sẽ quan sát địa hình thật cẩn thận, miễn cho một khi trò chơi bắt đầu, hai mắt luống cuống ngồi chờ chết."

    "Mày mẹ nó nói ai sẽ chết?" Một tên côn đồ khác tên Thứ Đầu tức giận nói, tiến lên muốn đánh anh ta một trận.

    Ánh sáng trong hang động đột nhiên tối om.

    Bốn phía đen như mực.

    Ngay sau đó vang lên một giọng nói non nớt của trẻ con --

    "Ồ? Lần này người chơi đến thật là nhiều nhỉ?"

    Mọi người sợ hết hồn, lập tức ngừng cả thở.

    Chỉ nghe thấy trong bóng tối truyền đến âm thanh sột soạt sột soạt, như thể có thứ gì đó đang từ từ chui xuống theo khe tròn ở đỉnh trung tâm..
     
    LieuDuong thích bài này.
  10. Nhân gian thân ái

    Bài viết:
    7
    Chương 29: Ếch xanh quả cầu vàng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bóng tối kéo dài chỉ mới năm, sáu giây mà như dài dằng dặc cả một đời.

    Bạch Ấu Vi nheo mắt lại, trông thấy một quả cầu trượt xuống từ khe hở trên đỉnh huyệt động -- đường kính và kích thước của nó vừa vặn khớp với khe hở, vì vậy, khi nó rơi xuống đã đem nguồn sáng duy nhất chặn lại chặt chẽ.

    Sau khi quả cầu trượt xuống, ánh sáng lộ ra lần nữa, tất cả mọi người đều trông thấy một quả cầu màu vàng bay lơ lửng bên dưới khe hở, ánh nắng mặt trời chiếu vào trên thân quả cầu, ánh sáng vàng rực rỡ đến chói mắt.

    "Xin chào mọi người! Tôi là giám sát quan trò chơi lần này, hoan nghênh tiến vào trò chơi con rối!"

    Quả cầu vàng đang nói chuyện.
    Đó là một giọng điệu sôi nổi và trẻ con, giống như một đứa bé năm, sáu tuổi.

    Nó ở trên không trung bay quanh một vòng tròn, lướt qua trước mặt mỗi người, mang theo tiếng gió thổi --

    "Người chơi lần này thật là không ít nha! Năm, sáu, bảy, tám, chín.. Ừm, thật là nhiều! Hai mươi tám, hai mươi chín, ba mươi.. Ba mươi ba! Tổng số người chơi tham gia lần này là ba mươi ba! Mời mọi người nghiêm túc chơi trò chơi, cố gắng thông quan nha!"

    Mọi người sợ hãi nhìn chằm chằm quả cầu vàng, thần kinh căng thẳng.

    Ngay cả mấy tên côn đồ như anh Huy đều quên di chuyển.

    "Làm gì nhìn tôi như vậy? Này! Cô gái kia, còn có cô, các người khóc cái gì? Trò chơi thì phải thật vui vẻ mà chơi nha!" Quả cầu vàng vặn vẹo uốn éo, không lộ vẻ mặt gì, nhưng âm điệu giọng nói lại vô cùng phong phú.

    "Các người sẽ không phải là không muốn chơi trò chơi đấy chứ?", Nó không vui hừ hừ, "Cự tuyệt trò chơi sẽ biến thành con rối nha, lúc các người bắt đầu tiến vào hẳn là đã biết đi! Không chơi là không thể nào!"

    "Chơi như thế nào, nói một chút quy tắc đi." Trương Hoa đứng lên, rũ bỏ vết bùn dính trên mắt kính, đeo lên lại, biểu cảm lạnh lùng chết lặng, "Sớm muộn gì cũng chết.. Hy vọng nhanh lên kết thúc."

    Anh ta dường như đã từ bỏ giãy giụa, trong ánh mắt không hề có ý chí sinh tồn.

    "Sẽ nhanh thôi." Quả cầu vàng cười nhẹ, "Trò chơi chỉ kéo dài hai mươi giây, rất nhanh là sẽ kết thúc."

    Thẩm Mặc nhíu mày.

    Ánh sáng nơi này âm u, nước bùn bao phủ khắp nơi, dù cho chạy hay nhảy cũng rất phí sức, nếu như trò chơi chỉ kéo dài có hai mươi giây, chỉ sợ đối với người chơi không phải là chuyện tốt.

    Bạch Ấu Vi cũng hơi nhíu mày.
    Cô biết rõ điểm yếu thế của mình, nếu hình thức trò chơi là vận động và thời gian có hạn, e rằng cô chỉ có thể chờ chết.

    Không thể lại trông cậy vào người ta cõng cô. Trên đất đầy nước bùn, lại để Thẩm Mặc cõng cô, cả hai sẽ đều mất mạng.


    "Bây giờ tôi sẽ giới thiệu quy tắc trò chơi, mọi người nhớ chú ý lắng nghe! Tôi chỉ nói một lần thôi, nếu không nhớ rõ quy tắc, rất dễ dàng chết nha!"

    Âm cuối chữ "nha" bị kéo ra thật dài.

    Loại giọng điệu trẻ con như sữa này thật làm người ta nhức răng, nhưng không ai quan tâm, lúc này bọn họ chỉ biết nơm nớp lo sợ nghe quả cầu vàng từng câu từng chữ công bố quy tắc --

    Trước tiên, nó tự quay một vòng.
    Quả cầu kết cấu kim loại vàng óng ngay dưới ánh sáng càng rực rỡ lấp lánh.

    "Có nhìn thấy không? Ở đây, là một quả cầu vàng, chờ một lát tôi sẽ chọn một vị trí tùy ý, một góc độ tùy ý, lực phát bóng tùy ý, nhiệm vụ của mọi người chính là trong hai mươi giây tìm được tôi."

    Quả cầu vàng dùng giọng điệu đắc ý nói: "Chỉ cần có một người tìm thấy Cầu, toàn bộ người chơi đều sẽ thông quan! Có phải rất dễ hay không? Vừa đơn giản lại dễ chơi! So với trò chơi của các giám sát quan khác đều tuyệt hơn nhiều, có đúng không?"

    "Như thế nào mới tình là tìm được?" Đàm Tiếu giống như nghé con mới sinh không sợ cọp, dửng dưng đứng dậy hỏi: "Mắt tôi nhìn thấy có tính là tìm được không?"

    "Không tính nha." Quả cầu vàng lơ lửng trên không trung lắc lư trái phải, bắt chước động tác lắc đầu của con người, "Tìm thấy quả cầu vàng có hai tiêu chuẩn --

    Một, tay phải tiếp xúc với Cầu;

    Hai, Cầu ở trạng thái đứng yên."

    Nó lại bay lên cao hơn, thấu hiểu lòng người nói: "Vì để cho mọi người hiểu rõ hơn, trước tiên tôi làm mẫu một lần nha!"
     
    LieuDuong thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...