Đam Mỹ [Dịch] Không Cần Sợ, Chỉ Việc Chiến - Long Thất

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Bisddor, 8 Tháng tám 2024.

  1. Bisddor

    Bài viết:
    11
    Không Cần Sợ, Chỉ Việc Chiến

    Lịch đăng: Mỗi ngày 2 chương

    Dịch bởi: Bí Đỏ

    Thể loại: Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Niên hạ, Nhẹ nhàng, Thiên chi kiêu tử, Duyên trời tác hợp, 1v1, Võng Du

    Tác giả: Long Thất

    Số chương: 57

    [​IMG]

    Giới thiệu:

    Từng là nhà vô địch bốn mùa giải, giờ đây liên tục thất bại. Bạn thân giải nghệ, đồng đội chuyển nhượng, An Trục Khê tưởng rằng cuộc đời mình không thể tồi tệ hơn, cho đến khi.. anh gặp Hàn Quân Trúc.

    Một "chú cún nhỏ" không hề giống với cái tên của mình!

    [Cường cường liên thủ, lật đổ kẻ mạnh, trở lại đỉnh cao.]

    Câu chuyện tình yêu ngọt ngào giữa nam thần An Trục Khê và "chú cún nhỏ" Hàn Quân Trúc - một kẻ cuồng vợ và siêu ghen.

    Truyện lấy bối cảnh thể thao điện tử Vương Giả Vinh Diệu, ngọt như mật ong, đảm bảo bạn sẽ thấy "ê hề" dù chưa từng chơi game!
     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng tám 2024
  2. Đăng ký Binance
  3. Bisddor

    Bài viết:
    11
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    An Trục Khê xoa xoa chiếc bụng đang biểu tình, cảm thấy nếu không ăn thêm gì chắc mình sẽ "lên thiên đường" mất thôi. Anh mở tủ lạnh ra nhìn, ngoài mấy lon bia thì trống trơn như mọi khi. Chẳng còn gì khác ngoài mì gói, nhưng An Trục Khê không muốn ăn, anh quyết định ra cửa hàng tiện lợi gần nhà.

    Đêm hè oi ả, những cơn gió nóng cứ liên tục phả vào mặt. Trán An Trục Khê lấm tấm mồ hôi, anh nới lỏng cổ áo, cảm thấy hơi bực bội. Cũng may cửa hàng tiện lợi nằm ngay gần khu chung cư, chỉ cần rẽ phải một đoạn ngắn là tới.

    11 giờ đêm, đường phố vắng tanh, chỉ có cửa hàng tiện lợi sáng đèn như một ngọn hải đăng giữa biển, mời gọi những người qua đường tìm đến để tận hưởng chút không khí mát mẻ.

    An Trục Khê vốn không quen vận động, lại rất sợ nóng, mới đi một đoạn ngắn đã thấy khó chịu. Thấy cửa hàng tiện lợi ngay trước mắt, anh vội đẩy cửa bước vào, không ngờ lại va phải một người khác.

    An Trục Khê không cao lắm, nhưng với chiều cao 1m78 cũng được coi là ổn trong thành phố này. Thế nhưng người trước mặt lại cao hơn anh hẳn một khúc. An Trục Khê bất ngờ cúi đầu nhìn xuống, đôi chân dài của người kia đập vào mắt khiến anh choáng ngợp.

    "Xin lỗi." An Trục Khê vội vàng nói.

    Người kia không trả lời, chỉ khẽ cúi người, đưa tay nhặt chiếc điện thoại rơi trên đất.

    An Trục Khê liếc nhìn bàn tay ấy: Sạch sẽ, thon dài, các khớp xương hiện rõ, nhìn là biết rất linh hoạt!

    Bệnh nghề nghiệp nổi lên, anh vội thu hồi ánh mắt, hỏi: "Điện thoại không bị hỏng chứ?" Là anh đụng trúng người ta, còn làm rơi điện thoại của người ta, nếu điện thoại hỏng, anh phải đền.

    Người kia cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói rất trẻ trung, lại vô cùng dễ nghe: "Không sao."

    An Trục Khê thở phào nhẹ nhõm, nghiêng người nói: "Anh đi trước đi."

    Anh nghĩ chàng trai trẻ này muốn ra khỏi cửa hàng tiện lợi, nhưng không ngờ anh ta cũng đang đi vào..

    An Trục Khê thầm nhủ, sao mình lại đụng trúng anh ta nhỉ?

    Chắc là do lâu ngày không ra ngoài, đầu óc không tỉnh táo.

    An Trục Khê cũng bước vào cửa hàng, vừa vào đã nghe thấy tiếng các cô gái xuýt xoa. An Trục Khê giật mình, tưởng mình bị nhận ra, nhưng nhanh chóng nhận ra là do chàng trai chân dài phía trước quá đẹp trai, khiến các cô gái ngẩn ngơ.

    Không liên quan đến mình, An Trục Khê thản nhiên đi chọn đồ ăn.

    Cà chua tươi, trứng gà có vẻ cũng ngon.. Thịt lợn, khoai tây, rau muống, đều ổn cả!

    Mua được một đống đồ, An Trục Khê vui vẻ, chuẩn bị tính tiền chuồn lẹ, thì ở chỗ quẹo lại nghe thấy giọng nói quen thuộc mà xa lạ.

    Có người đang xem trận đấu Champion Cup.

    Bình luận viên A: "An Thần tung chiêu cuối! Một cú lướt qua Trương Phi, hạ gục xạ thủ đang thấp máu!"

    Bình luận viên B: "Tuyệt vời! TSL chỉ còn ba người, tất cả đều đang thấp máu, đối mặt với Gia Cát Lượng vừa tung chiêu cuối và kích hoạt nội tại, không còn đường nào để chạy!"

    Bình luận viên A: "An Thần liên tục dùng hai kỹ năng hạ gục Đạt Ma, dùng kim thân né một đao của Quan Vũ, rồi ngay lập tức tung chiêu cuối hạ gục Quan Vũ đang bỏ chạy. Chỉ còn lại Trương Phi, không thể thoát được!"

    Bình luận viên B: "Quét sạch! TSL bị quét sạch!"

    Bình luận viên C: "An Thần quá đỉnh! Thật sự là một cơn sóng thần!"

    "Có ích gì chứ?" Chàng trai tắt điện thoại, bực tức nói, "Hay đến mấy mà vẫn thua!"

    Cô gái xem cùng anh ta có vẻ rất buồn: "Sao lại thua được?"

    Chàng trai tắt điện thoại, tức giận: "Đây là game đồng đội, một người giỏi đến mấy cũng không thắng được! Bốn mạng, năm mạng thì đã sao? Không phá được nhà chính của đối phương thì cũng vô dụng!"

    Cô gái nói: ".. Mùa Thu Selection đã bị loại, Champion Cup tuy được mời nhưng cũng dừng lại ở tứ kết, chỉ còn An Thần và OG, chẳng lẽ thật sự hết hy vọng rồi sao?"

    Chàng trai thở dài: "Hy vọng An Khê có thể chuyển đội, dù là sang CST hay YD, anh ấy đều có thể vô địch."

    Không nghe thêm cuộc thảo luận của họ nữa, An Trục Khê lắc đầu đi đến quầy thu ngân.

    OG - Our Glory, đội tuyển có số lần vô địch KPL (King Pro League) nhiều nhất trong lịch sử, bốn năm liên tiếp, bốn lần vô địch, mùa xuân là sân khấu của họ!

    Nhưng hôm nay lại bị lội ngược dòng và bị loại, KPL mùa xuân năm nay đối với cả OG mà nói đều là một cơn ác mộng.

    Vinh quang ngày nào càng rực rỡ, thất bại hôm nay càng thêm cay đắng.

    An Trục Khê không muốn nhớ lại, nhưng khoảnh khắc tan vỡ cuối cùng, những giọt nước mắt của đồng đội như dung nham nóng chảy trong tim anh.

    Không cam lòng.

    "Anh ơi.. điện thoại anh hết pin rồi."

    Giọng nói của nhân viên thu ngân kéo An Trục Khê trở lại thực tại. Anh ngẩng đầu lên, thấy chàng trai cao lớn đang đứng trước anh tính tiền, hình như anh ta muốn dùng WeChat nhưng điện thoại hết pin.

    Nhân viên thu ngân nói: "Tổng cộng là ba đồng, anh xem.."

    Đối phương có vẻ không mang theo tiền lẻ, nhíu mày định trả lại chai nước khoáng.

    An Trục Khê bước tới nói: "Để tôi trả cho." Anh lấy trong túi ra ba đồng xu giúp anh ta thanh toán.

    "Cảm ơn." Giọng anh ta thật sự rất dễ nghe.

    An Trục Khê cười: "Không có gì."

    Một cuộc gặp gỡ nhỏ, cứ ngỡ hai người sẽ tạm biệt và không có cơ hội gặp lại.

    Nhưng rõ ràng, bánh răng số phận không định buông tha họ.

    An Trục Khê ra khỏi cửa hàng tiện lợi, không ngờ lại gặp phải mấy tên côn đồ!

    Hơn nửa đêm, mấy gã đàn ông say xỉn loạng choạng, nhìn thấy An Trục Khê liền cười hô hố, vây quanh anh nói: "Nhóc con, cho các anh xin ít tiền mua thuốc lá nào?"

    An Trục Khê đứng im không nhúc nhích.

    Tên béo cầm đầu, giọng điệu hống hách: "Nhìn gì mà nhìn? Đưa ví đây!"

    An Trục Khê mở miệng: "Không có."

    "Đưa điện thoại đây!"

    An Trục Khê không muốn đưa điện thoại cho hắn, tuy điện thoại không đáng giá nhưng bên trong chứa quá nhiều thứ, mất đi sẽ rất phiền phức.

    Phải làm sao đây, một chọi năm?

    An Thần trên đấu trường Pentakill không chớp mắt, ngoài đời thì.. Hay là cho hắn một cú Gia Cát Lượng? Bất Tri Hỏa Vũ cũng được, không thì Cao Kiến Ly cũng ổn..

    Gã mập tức giận, đưa tay túm lấy cổ áo anh: "Mày rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt à!"

    An Trục Khê: "..."

    ".. Thằng nhóc này đẹp trai đấy, hay là diễn viên nhỉ.. Ái chà!"

    Gã mập kêu lên một tiếng, buông tay khỏi cổ áo An Trục Khê, tức giận nói: "Đứa nào đá tao!"

    Hắn vừa quay đầu lại, một cú đấm thẳng vào cằm, gã mập không kịp né, ăn trọn cú đấm, hai cái răng văng ra.

    An Trục Khê sững sờ nhìn người thanh niên vừa xuất hiện.. Là chàng trai chân dài ở cửa hàng tiện lợi!

    An Trục Khê định nói: "Anh bạn chạy nhanh đi, hai đánh năm không có cửa thắng đâu!"

    Nhưng trước mắt anh đã diễn ra một màn Pentakill ngoài đời thực!

    Mấy tên côn đồ tuy say xỉn, lại gặp một người cao to lực lưỡng, trông rất hung dữ, nhưng chúng hung dữ đến mấy cũng không bằng chàng thanh niên kia!

    Đánh nhau An Thần không giỏi, nhưng xem thì vẫn được.

    Cứ tưởng chàng trai hiền lành kia hóa ra lại biết võ, một cú đá khiến tên côn đồ bay xa hai mét!

    Mấy tên kia không sợ trời không sợ đất, xông lên định lấy thịt đè người, tiếc là xông vào chỉ để tặng đầu người ta.

    Anh chàng có thân thủ quá tốt, ba hai cái đã đánh cho đám người này chạy toán loạn!

    An Trục Khê hoàn toàn sững sờ, bất ngờ chạm mắt với anh ta, trong nháy mắt bị đôi mắt đen kia làm cho tim đập thình thịch.

    Hung dữ quá!

    An Trục Khê thở phào nhẹ nhõm, một lúc lâu sau mới thốt ra hai chữ: "Cảm.. ơn."

    Đối phương thu hồi ánh mắt, bầu không khí căng thẳng xung quanh đột nhiên biến mất, anh ta cũng không nói gì, chỉ cúi người nhặt túi mua sắm rơi trên mặt đất lên, đưa đến bên cạnh anh.

    "Cầm đồ đi."

    An Trục Khê nhận lấy, anh đang định cảm ơn lần nữa, đối phương đã quay người rời đi.

    Mặc dù chàng trai trẻ này ít nói, lúc đánh nhau cũng rất đáng sợ, nhưng An Trục Khê có ấn tượng rất tốt về anh ta.

    An Trục Khê quay người rời đi, đến cổng khu nhà rồi lại như nhớ ra điều gì đó quay lại.

    Anh bước nhanh trở lại góc phố lúc nãy, quả nhiên nhìn thấy chàng trai cao lớn đang dựa vào tường.

    Tay trái anh ta cầm một chai nước khoáng, tay phải che mắt, đầu hơi ngẩng lên, chiếc cổ thon dài tắm trong ánh trăng.

    Hình ảnh này đẹp đến mức đủ để các cô gái trẻ hét lên.

    An Trục Khê lại không hiểu sao thấy mềm lòng, trong đầu anh lóe lên đôi mắt đen hung dữ đó, rồi nhìn anh ta bây giờ, như thể nhìn thấy một.. chú chó con lang thang không có nhà để về. An Trục Khê bị suy nghĩ của mình chọc cười, anh lên tiếng hỏi anh ta: "Cậu không về nhà à?"

    Đối phương không nói gì, An Trục Khê tiến lại gần anh ta hỏi: "Tôi sống ở khu này, lên nhà ngồi một lát?"

    "Ọt ọt"..

    Một tiếng bụng kêu làm khóe miệng An Trục Khê cong lên, anh giơ túi mua sắm trong tay nói: "Đi thôi, lên nhà tôi mời cậu ăn một bữa."
     
    Quỳnhhh đây thích bài này.
  4. Bisddor

    Bài viết:
    11
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    An Trục Khê biết nấu ăn, nhưng hương vị thì.. Chỉ ngon hơn mì gói một chút thôi! Anh nấu cơm, xào cà chua trứng, rồi lại nấu canh rau chân vịt viên, bày biện ra bàn, trông cũng khá tươm tất.

    Trên đường lên nhà, hai người đã giới thiệu tên với nhau. Chú cún nhỏ.. à không, chàng trai chân dài họ Hàn, tên Hàn Quân Trúc.

    Nghe cái tên này, trong đầu An Trục Khê chợt lóe lên câu "Quân tử như ngọc, người nhạt như trúc".

    Ừm, có thể nói bố mẹ anh ta đã đặt rất nhiều kỳ vọng vào anh ta.

    An Trục Khê gọi: "Lại ăn cơm đi, tay nghề bình thường thôi, ăn tạm cho đỡ đói."

    Hàn Quân Trúc ngồi đối diện anh, cầm đũa lên nói: "Cảm ơn."

    Cũng khá lịch sự đấy chứ, An Trục Khê múc cho anh ta một bát canh: "Ăn đi, tối nay không có cậu, chắc điện thoại của tôi không còn."

    Cả hai đều đói, tuy món ăn hơi mặn, hơi nhiều dầu mỡ, nhưng họ vẫn ăn rất ngon lành.

    Sau khi đã múc cho Hàn Quân Trúc bốn bát cơm, An Trục Khê kinh ngạc hỏi: "Còn muốn nữa không?"

    Hàn Quân Trúc nhìn anh: "Còn không?"

    An Trục Khê ngập ngừng: ".. Còn."

    Hàn Quân Trúc: "Làm phiền rồi."

    An Trục Khê đổi sang một cái bát lớn, múc hết phần cơm còn lại trong nồi, ý anh là: Cứ để trên bàn, muốn ăn thì tự múc.

    Thế mà Hàn Quân Trúc lại cầm luôn bát cơm, ăn hết sạch!

    An Thần: "..."

    Chẳng lẽ mình vừa lượm được một tên háu ăn?

    Ăn uống no say, An Trục Khê hỏi: "Cậu bao nhiêu tuổi?"

    Hàn Quân Trúc đáp: "Sắp mười chín."

    Hèn chi, mười tám tuổi trai tráng như hổ mà, nhớ năm đó mình.. hình như cũng ăn nhiều lắm!

    An Trục Khê lại hỏi: "Khuya rồi sao không về nhà?"

    Hàn Quân Trúc im lặng.

    An Trục Khê nói: "Sắp khai giảng rồi, không cần chuẩn bị đi học à?"

    Hàn Quân Trúc trả lời: "Đã tốt nghiệp."

    An Trục Khê hiểu ra, tám phần là thi đại học trượt, không muốn học đại học nữa.

    Đây cũng là chuyện buồn, anh định chuyển chủ đề.

    "Cái đó.. bố mẹ cậu.."

    Hàn Quân Trúc nói: "Họ không ở.. trong nước."

    An Trục Khê hít một hơi, lập tức im bặt.

    Hàn Quân Trúc cúi đầu, chàng trai cao lớn đẹp trai dưới ánh đèn mờ ảo bỗng trông có chút đáng thương.

    Hàn Quân Trúc rất biết điều nói: "Để tôi giúp anh dọn bát đũa nhé."

    An Trục Khê vội vàng nói: "Không cần! Tôi tự làm được, cậu.. cậu.." Anh vội nói, "Cậu đi tắm đi, nếu không ngại thì tối nay cứ ngủ lại đây."

    Đứa trẻ tội nghiệp, bố mẹ không còn, thi đại học trượt, lang thang không nhà cửa, không có nơi nương tựa.

    An Thần tưởng tượng ra cả một tấn bi kịch, thấy cậu ta ăn mặc cũng khá tươm tất, có lẽ gia cảnh trước đây cũng không tệ, đáng tiếc lại gặp biến cố, phải lưu lạc đầu đường xó chợ, thật đáng thương.

    Anh là người ngoài, cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ có thể cho cậu ta một chỗ ngủ.

    Trong khi An Trục Khê đang suy nghĩ miên man, Hàn Quân Trúc đã vào phòng tắm.

    Anh ta thật sự muốn tắm rửa, cả ngày mệt mỏi, rất khó chịu.

    Trong phòng tắm có sẵn dây sạc điện thoại, Hàn Quân Trúc tiện tay cắm vào, sạc pin cho điện thoại một lúc.

    Tắm xong, điện thoại cũng đã khởi động lại.

    Vừa mở máy, một cuộc gọi đã đến.

    Anh ta chặn hầu hết mọi người, nhưng không chặn người anh họ này.

    Nhấc máy, giọng nói đầu dây bên kia rất lo lắng: "Anh họ, anh đi đâu vậy? Có chuyện gì thì nói, đừng bỏ nhà đi chứ!"

    Hàn Quân Trúc nói: "Con với ông ta không có gì để nói."

    Anh họ khuyên nhủ: "Cậu biết tính cậu rồi, nóng như lửa.."

    "Không phải nóng tính, ông ta chỉ thích kiểm soát người khác." Hàn Quân Trúc và Dạ Sâm khá thân thiết, nên cũng nói ra vài lời, "Mười tám tuổi trước con chưa thành niên, ông ta bảo con làm gì con làm nấy, nhưng giờ con đã làm tất cả những gì cần làm rồi."

    Lời này không sai, mười tám tuổi, khi người khác mới vào đại học, anh ta đã có bằng kép từ một trường đại học danh tiếng.

    Dạ Sâm nhỏ giọng nói: "Nhưng em còn trẻ, tự mình ở ngoài bọn anh không yên tâm."

    Hàn Quân Trúc hỏi: "Anh không yên tâm?"

    Dạ Sâm khựng lại, rồi anh ta bỏ giọng điệu khách sáo ban nãy, trở lại vẻ mặt thật của mình: "Yên tâm! Còn trẻ thì cứ đi chơi cho đã, có chuyện gì thì tìm anh, tiền xe nhà, cứ lấy thoải mái!"

    Hàn Quân Trúc nói: "Không cần đâu."

    Dạ Sâm lại hỏi: "Em ở đâu?" Anh ta rất hiểu tính cậu mình, nói là cắt đứt thì cắt đứt luôn, không chút lưu tình, đến một trăm đồng cũng không để lại cho em họ.

    Hàn Quân Trúc giọng vui vẻ hơn: "Gặp được người mình luôn muốn gặp."

    Dạ Sâm: "Ai vậy?"

    Hàn Quân Trúc nói: "Khi nào có dịp sẽ giới thiệu cho anh."

    Dạ Sâm bắt đầu lạc đề: "Vậy giờ em có rảnh không? Mở trận đấu không? Kéo anh bay với?"

    Hàn Quân Trúc: "Không rảnh, không mở, không bay."

    Dạ Sâm bĩu môi: "Tạm biệt!" Nhóc con, lên mặt cái gì? A Cảnh nhà anh cũng lên rank Vương giả rồi đấy nhé!

    Hàn Quân Trúc cúp điện thoại bước ra khỏi phòng tắm, quần áo của anh ta chắc chắn không thể mặc lại được nữa, nên chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo.

    Anh ta vừa ra, An Trục Khê cũng vừa ra, hai người nhìn nhau, An Trục Khê ngẩn người.

    Hàn Quân Trúc không nói gì.

    An Trục Khê rất thản nhiên khen: "Cậu có thân hình đẹp đấy." Anh hồi bằng tuổi này.. thôi được rồi, bây giờ anh cũng chỉ có một múi.

    Anh vội vàng đưa chiếc áo phông và quần short cho anh ta: "Có thể hơi nhỏ, cậu mặc tạm nhé." Nói xong anh lại bổ sung: "Tuy không phải đồ mới, nhưng tôi giặt rất sạch sẽ."

    Hàn Quân Trúc nói lời cảm ơn rồi nhận lấy quần áo.

    Chiếc áo phông màu xanh đậm có mùi nắng, chất liệu cũng rất mềm mại, cầm trên tay như chạm vào mây.

    Hàn Quân Trúc trực tiếp chui đầu vào áo, An Trục Khê cười nói: "Tuy hơi nhỏ, nhưng.. cũng khá gợi cảm đấy!"

    Hàn Quân Trúc nhìn anh bằng đôi mắt đen láy, An Trục Khê bất giác chọc chọc vào bụng mình, thở dài: ".. Ngày xưa tôi cũng săn chắc lắm." Tiếc là thể thao điện tử hại dáng, không gầy thì béo.. haiz, nói ra toàn nước mắt.

    Hàn Quân Trúc nói: "Bây giờ anh cũng tốt mà."

    An Trục Khê nói: "Quá gầy."

    Hàn Quân Trúc mấp máy môi, nhưng không nói gì thêm.

    An Trục Khê nói: "Khuya rồi, nghỉ ngơi đi."

    Hai người trở về phòng riêng, Hàn Quân Trúc không nói gì, còn An Trục Khê thì không tài nào ngủ được.

    Mới có mười hai giờ, giờ này mà ngủ sao được?

    Anh nhìn lên trần nhà, đếm những ô vuông trên đó, nhưng vẫn không buồn ngủ.

    Anh lấy điện thoại ra, lướt qua lướt lại, mấy lần chạm vào biểu tượng Vương Giả Vinh Diệu, nhưng lại lướt qua.

    Muốn chơi, nhưng lại không dám đụng vào.

    Thật khó chịu, một trò chơi đã gắn bó tám năm, sớm đã trở thành thói quen.

    Giống như hít thở, nếu không khí bị rút hết, con người sẽ thích nghi thế nào?

    An Trục Khê do dự suốt mười phút, cuối cùng vẫn đăng nhập vào game.

    Anh dùng tài khoản phụ, bạn bè không nhiều, nhưng những người thường chơi cùng đều biết, có lẽ fan trung thành cũng biết, vì anh đã từng livestream bằng tài khoản này.

    Anh vừa vào, đã có người mời anh xếp hạng. An Trục Khê nhìn tên - Vị thần đến từ vì sao.

    Cái tên này có thể sến súa hơn được không? Tạ Tinh Thùy.

    Anh chấp nhận lời mời, hai người bắt đầu ghép trận, bậc Vương Giả trên trăm sao muốn ghép được đối thủ là một việc tốn thời gian, nếu không may mắn có thể xếp hàng nửa tiếng.

    Điều này cũng giải thích sâu sắc câu nói cao thủ cô đơn, độc cô cầu bại.

    Tạ Tinh Thùy mở mic, giọng nói lười biếng truyền đến: "An Thần, đến YD không?"

    Anh ta là đội trưởng của đội YD, cũng là người nắm giữ cổ phần thực tế hiện tại.

    An Trục Khê: "Đến chỗ cậu ngồi ghế dự bị à?"

    Tạ Tinh Thùy nói: "Anh đến đương nhiên là đội hình chính." Người đàn ông đường giữa mạnh nhất liên minh không ai sánh bằng, sao có thể ngồi ghế dự bị?

    An Trục Khê cười khẩy: "Cậu muốn bỏ rơi A Béo nhà cậu à?"

    Béo ca là đường giữa của YD, cũng là tuyển thủ ngôi sao chơi rất hay.

    Tạ Tinh Thùy khó xử một chút: "Hay là hai người oẳn tù tì, ai thắng người đó ra sân?"

    An Trục Khê: "..."

    Tạ Tinh Thùy nghiêm túc lại một chút: "Từ góc độ của đối thủ, tôi hy vọng anh đừng chuyển nhượng, nhưng chúng ta là bạn bè, nên anh vẫn nên suy nghĩ kỹ đi."

    Lời anh ta nói thật thẳng thắn.

    Trong giải đấu chuyên nghiệp Vương Giả Vinh Diệu, mỗi năm có ba sự kiện quan trọng, đó là KPL mùa xuân vào nửa đầu năm, Cúp vô địch vào mùa hè và KPL mùa thu vào nửa cuối năm.

    Để đảm bảo sự cân bằng cho toàn bộ giải đấu, liên minh quy định mỗi năm có hai kỳ chuyển nhượng: Một lần sau khi kết thúc Cúp vô địch và một lần sau khi kết thúc mùa thu.

    Trong kỳ chuyển nhượng, tất cả các tuyển thủ đều có thể chọn lại đội tuyển, bắt đầu hành trình mới. Nhưng nếu bỏ lỡ kỳ chuyển nhượng thì không được chuyển nhượng nữa, chỉ có thể đợi đến kỳ chuyển nhượng tiếp theo.

    Đội OG mà An Trục Khê đang thi đấu đã bị loại khỏi vòng loại mùa thu, không có cơ hội vào vòng đấu chính, càng không cần phải nhắc đến chức vô địch.

    Nếu anh ta không chuyển nhượng, cả nửa cuối năm sẽ không có trận đấu nào. An Trục Khê đã 22 tuổi, độ tuổi này đối với một tuyển thủ eSports, thực sự được coi là lão tướng.

    Bỏ lỡ một năm, anh ta còn có thể trở lại đấu trường không?

    Hiện tại Cúp vô địch vừa kết thúc, chính là kỳ chuyển nhượng mới, rất nhiều đội tuyển đã đưa ra lời mời cho anh ta, cơ bản là mười hai đội tuyển của giải đấu đều đã gửi lời mời.

    Đúng như Tạ Tinh Thùy nói, nếu là đối thủ, anh ta dù đi đến đội tuyển nào, đối với các đội tuyển khác đều là tin xấu.

    Sức ảnh hưởng của An Thần trong giải đấu, cho đến nay chưa ai có thể sánh bằng.

    Dù đến đội nào, anh ta đều có hy vọng giành chức vô địch mùa thu, nhưng mà..

    An Trục Khê ngẩng đầu, nhìn huy hiệu trên tường.

    Our Glory - Vinh quang của chúng ta.

    Anh ta không muốn ánh hào quang của nó lụi tàn trong tay mình.

    Tối nay vận may không tệ, hai người họ chỉ đợi năm sáu phút đã tìm được đối thủ.

    Khi chọn tướng, vì anh ta ở vị trí cuối cùng, nên anh ta bổ sung chọn một Quỷ Cốc Tử hỗ trợ.

    Tạ Tinh Thùy nói: "Đừng xuống đường dưới với tôi!" Anh ta chơi xạ thủ, thông thường hỗ trợ sẽ đi cùng xạ thủ.

    Trò chơi này có thể chia thành năm vị trí: Đấu Sĩ, Sát Thủ, Pháp Sư, Xạ Thủ, Hỗ Trợ.

    Sau khi vào game là bản đồ cố định chia thành ba đường, đi đường trên là đường trên, thường là Đấu Sĩ; đi đường giữa là đường giữa, thường là Pháp Sư; đường dưới bình thường là hai người, Xạ Thủ và Hỗ Trợ cùng nhau phát triển an toàn, tùy tình hình mà hổ báo; còn lại một người là đi rừng, chuyên đi khắp nơi, nhân cơ hội gây rối là Sát Thủ.

    Tạ Tinh Thùy chọn một xạ thủ, lẽ ra An Trục Khê nên đi theo anh ta, nhưng anh ta không, tại sao?

    Bởi vì Hỗ Trợ của An Thần rất tệ, thường xuyên cướp vàng không nói, còn cướp cả mạng!

    Là một hỗ trợ mà sau khi kết thúc game lại có vàng cao nhất toàn trận còn giết chín mạng, chỉ có thể tặng anh ta sáu chữ: An Thần mạnh, tránh ra.

    Tạ Tinh Thùy nói: "Nếu nói hỗ trợ của Tống Ý là điểm tối đa, thì anh là.."

    An Trục Khê: "Mười điểm?"

    Tạ Tinh Thùy cười khẩy: "Không, một điểm, không thể hơn, đây vẫn là nể tình chúng ta quen biết nhiều năm."

    An Trục Khê cảm thấy, tình nghĩa này gần như có thể cắt đứt.

    Tạ Tinh Thùy không cần anh ta, anh ta chỉ đành đi lang thang ở sông để mở tầm nhìn.

    Không ngờ Hàn Tín nhà họ lại khá ổn, đi cướp bùa xanh của đối phương (một quái rừng), còn đánh nhau với sát thủ của đối phương.

    An Trục Khê đi hỗ trợ anh ta, đến gần anh ta mới để ý thấy tên của Hàn Tín này khá thú vị.

    Hàn Quân Trục.

    Hàn Quân Trúc.

    Chỉ khác một chữ.
     
    Quỳnhhh đây thích bài này.
  5. Bisddor

    Bài viết:
    11
    Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dĩ nhiên, An Trục Khê không nghĩ nhiều về chuyện đó.

    Hãy thử tưởng tượng, xác suất nhặt được một chàng trai, lại vừa hay chơi Vương Giả Vinh Diệu, lại còn là bậc rank Vinh Diệu và lại còn ngẫu nhiên ghép chung đội là bao nhiêu?

    Hình như cũng không quá nhỏ, dù sao cũng lớn hơn nhiều so với việc sao chổi va vào Trái Đất.

    An Trục Khê vẫn không để tâm, anh đi hỗ trợ Hàn Quân Trúc. Thấy tướng địch Lanling Vương (sát thủ đi rừng) sắp chết, anh theo thói quen tung một đòn kết liễu.

    Hệ thống lập tức thông báo: "First blood" (Mạng hạ gục đầu tiên).

    Tạ Tinh Thùy: "Trợ thủ mà lấy mạng đầu, ha ha, không muốn cho cậu lấy 0.1 điểm nào nữa."

    An Trục Khê vội vàng nói trong kênh chat đội: "Xin lỗi nhé." Anh đang nói với Hàn Quân Trúc.

    Mạng hạ gục đầu tiên có thưởng vàng, nếu nhường vàng cho Hàn Quân Trúc, vị tướng sát thủ của cậu ấy sẽ mạnh nhanh hơn.

    Trò chơi này xoay quanh việc kiếm tiền và phá trụ, chăm chỉ farm lính để mua trang bị, có trang bị rồi thì sẽ mạnh bá đạo, mạnh rồi thì chỉ cần không hổ báo, cơ bản là sẽ thắng trận.

    Nhiệm vụ của trợ thủ là hỗ trợ đồng đội và quấy rối kẻ địch, nên không cần quá nhiều tiền, nên nhường vàng cho những đồng đội có khả năng "giết người phóng hỏa". Ví dụ như pháp sư, xạ thủ và tướng đi rừng chủ lực trong đội.

    Một trợ thủ như An Trục Khê mà vừa vào đã cướp mạng thì sẽ bị chửi te tua.

    Cứ tưởng Hàn Quân Trúc sẽ tức giận, kết quả trong kênh chat đội chỉ hiện lên hai chữ: "Không sao."

    Khoan dung đến vậy, An Trục Khê cảm động lắm, thế là anh quyết định tránh xa cậu ta ra, không gây thêm phiền phức nữa.

    Nhưng anh vừa đi xa, trong kênh chat lại xuất hiện ba chữ: "Đi theo tôi."

    An Trục Khê: "?"

    Hàn Quân Trúc lại gõ thêm một dòng: "Quỷ Cốc Tử, đi theo tôi."

    An Trục Khê không ngờ rằng Hàn Tín này, người bị anh cướp mạng và chia sẻ vàng, không những không ghét bỏ anh mà còn muốn anh đi cùng.

    Đi thì đi, trợ thủ đi theo tướng rừng, có gì sai đâu!

    An Trục Khê dùng kỹ năng một - tăng tốc chạy đến bên Hàn Quân Trúc. Hàn Quân Trúc đã một lần nữa xâm nhập vào rừng của đối phương, lao vào tấn công xạ thủ địch đang đánh quái nhỏ.

    An Trục Khê dùng kỹ năng hai - khống chế xạ thủ, giúp Hàn Quân Trúc dễ dàng tấn công hơn, chỉ vài đòn đã đánh cho đối phương chỉ còn một lớp máu mỏng.

    Sau đó, anh ta dừng tay, dừng lại không quá 0.1 giây, một khoảng thời gian rất ngắn, nhưng đối với tuyển thủ chuyên nghiệp thì lại quá dài.

    An Trục Khê cố gắng tự nhủ đừng tung đòn kết liễu, đừng cướp mạng, nhưng hoàn toàn không thể kiểm soát được tay mình, lúc này mà không kết liễu, nếu đối phương chạy mất thì sao!

    "Piu" một tiếng, Quỷ Cốc Tử tung đòn đánh thường kết liễu xạ thủ địch.

    An Trục Khê: "..."

    Thật sự không phải cố ý.

    Tạ Tinh Thùy: "Ván sau cậu mà còn chơi trợ thủ, đợi tôi PK với cậu ngoài đời nhé."

    An Thần thấy oan, cực kỳ oan.

    Hàn Quân Trúc lại gõ thêm một dòng: "Lại đây."

    An Trục Khê: "Lại nữa?"

    Hàn Quân Trúc gõ: "Chúng ta phối hợp không tốt sao?"

    An Trục Khê im lặng hồi lâu mới nói một chữ: ".. Tốt." Tốt cái quỷ!

    Cả trận đấu, Quỷ Cốc Tử của An Trục Khê gần như dính chặt lấy Hàn Tín của Hàn Quân Trúc. Hai người ẩn thân tấn công bất ngờ, đánh đâu trúng đó, khiến tướng chủ lực của đối phương (xạ thủ hoặc pháp sư) sống dở chết dở. Sau đó, Hàn Quân Trúc luôn dừng lại một chút, một khoảng thời gian mà người bình thường không thể nhận ra, nhưng đối với An Trục Khê là thời cơ phải nắm bắt.

    Sau khi phá hủy nhà chính của đối phương, thành tích của An Trục Khê, một tướng trợ thủ, khiến người ta phải kinh ngạc.

    6-1-1

    Sáu mạng hạ gục, một lần chết, một lần hỗ trợ.

    Phải biết rằng ở các trận đấu cao thủ, số lần hạ gục vốn đã ít, một trận đấu kết thúc có tổng cộng mười mấy mạng hạ gục đã là rất tốt rồi, vậy mà An Trục Khê, một tướng trợ thủ, lại lấy được tới sáu mạng.

    An Thần mạnh? Phì, trợ thủ kiểu này mà nói ra ngoài sẽ bị chửi cho không ngóc đầu lên được!

    Đúng vậy, chính là tên "chó săn mạng"!

    Thoát khỏi màn hình kết quả, bắt đầu tìm trận mới, An Trục Khê nói với Tạ Tinh Thùy: "Tôi thật sự không cố ý cướp mạng, là Hàn Tín ván trước cố tình nhường tôi."

    Tạ Tinh Thùy không tin: "Cậu ta mắc gì mà nhường cho cậu?"

    An Trục Khê cũng thấy khó hiểu.

    Tạ Tinh Thùy lại nói thêm: "Cậu đâu phải vợ người ta."

    An Trục Khê: "..."

    Tuy nhiên, Hàn Tín vừa rồi đã để lại ấn tượng sâu sắc cho An Trục Khê. Dù là trận đấu ngẫu nhiên, nhưng dù sao cũng là bậc rank Vương giả trăm sao trở lên, những người chơi đạt đến trình độ này đều có kỹ năng và tư duy chiến thuật rất tốt, không đến nỗi bị một Hàn Tín máu giấy hành hạ đến mức này.

    Nhưng Hàn Tín đó thật sự rất "pro", phán đoán cực kỳ chính xác, khả năng né tránh sát thương và khống chế thuộc hàng đỉnh cao, khả năng tính toán sát thương cũng đáng sợ, cái dừng lại 0.1 giây đó.. thật sự không phải người bình thường làm được.

    Hàn Quân Trúc nhường mạng một cách rất cao tay.

    Đặt mình vào vị trí đó, An Trục Khê nhận ra mình không làm được.

    Tất nhiên, anh không giỏi chơi sát thủ, nhưng nhìn khắp giải đấu, có thể làm được điều này, anh chỉ nghĩ đến một người.

    Người đi rừng cũ của OG, đồng đội cũ của anh - Nhiễm Khanh.

    Nhiễm Khanh.

    Không thể nào là anh ta, Nhiễm Khanh không bao giờ chọn Hàn Tín.

    Ván thứ ba, bất ngờ ghép cặp được với những người quen, cũng là những nhân vật nổi tiếng trong KPL, một là trợ thủ Tống Ý của CST, một là bình luận viên chính thức của KPL, Đào Đào.

    Nửa đầu trận đấu diễn ra bình thường, nhưng nửa sau, Tạ Tinh Thùy bị câu nói "Anh có vui không?" của Tống Ý kích động đến mức rớt mạng.

    Thực ra chuyện rất đơn giản, Tạ Tinh Thùy chọn tướng Bách Lý Thủ Ước, Tống Ý chọn tướng Bách Lý Huyền Sách, hai nhân vật này trong game là anh em, Tống Ý gọi "anh" là gọi Bách Lý Thủ Ước, nhưng rõ ràng Tạ Tinh Thùy đã tự đưa mình vào câu chuyện.

    Một phút sau, Tạ Tinh Thùy dùng điện thoại bàn gọi cho An Trục Khê: "Điện thoại tôi bị hỏng, không vào game được."

    An Trục Khê: ".. Cần thiết phải thế không?"

    Tạ Tinh Thùy nói: "Cần chứ, giúp tôi chụp màn hình, tôi muốn in ra đóng khung treo lên tường."

    An Thần biết làm sao, chỉ có thể chấm cho anh ta sáu chấm, tiện thể thật sự chụp màn hình..

    Tạ Tinh Thùy thoát game, An Trục Khê đặt điện thoại xuống, đứng dậy đi rót nước. Thật trùng hợp, Hàn Quân Trúc ở phòng bên cạnh cũng vừa ra ngoài.

    An Trục Khê hỏi cậu: "Chưa ngủ à?"

    Hàn Quân Trúc nói: "Còn anh?"

    An Trục Khê đáp: "Tôi quen rồi."

    Hàn Quân Trúc nói: "Thức khuya không tốt cho sức khỏe."

    An Trục Khê cười, rồi lại hỏi: "Muốn uống nước không?"

    Hàn Quân Trúc cầm lấy cốc nước: "Cảm ơn."

    An Trục Khê ngẩn người, nói: "Để tôi lấy cho cậu cốc khác, cái này tôi dùng rồi.."

    Anh còn chưa nói xong, Hàn Quân Trúc đã ngửa đầu uống cạn.

    An Trục Khê: "..."

    Hình như cũng không sao, đều là đàn ông, có gì phải kiêng dè, ở căn cứ không phải cũng ăn chung ngủ chung sao.

    Hàn Quân Trúc nhìn anh: "Sao vậy?"

    An Trục Khê nói: "Không có gì, nghỉ ngơi sớm đi."

    Miệng nói như vậy, nhưng khi trở về phòng, An Trục Khê lại cầm điện thoại lên.

    Chơi thêm một chút nữa vậy.

    Anh vào game chơi đơn, thời gian ghép trận khá lâu, ở trong phòng cũng khá buồn chán, anh lại lặng lẽ đi ra ngoài, gọt cho mình một quả táo.

    Vừa ăn xong một quả táo, đã vào được game.

    An Trục Khê cũng không vội về phòng nữa, cứ thế ngồi trên sofa chơi.

    Lần này anh ấy lại chọn Lý Bạch đi rừng, khi đăng nhập vào game, bất ngờ phát hiện Vương Chiêu Quân của đối phương và mình đang mặc trang phục cặp đôi.

    Mặc dù trong lịch sử, Lý Bạch và Vương Chiêu Quân không liên quan gì đến nhau, nhưng trong game, nhà phát hành đã làm cho họ một bộ trang phục Phượng Hoàng, một phượng một hoàng, rất lãng mạn.

    Điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, đều là chuyện rất bình thường, điều khiến An Trục Khê thực sự quan tâm là anh ấy lại gặp Hàn Quân Trục, anh ta vẫn chơi Hàn Tín.

    Tuy nhiên, hai người lần này không phải là đồng đội, mà là đứng ở hai chiến tuyến đối lập.

    An Trục Khê có ấn tượng rất tốt về anh ta, sau khi vào game, đã gửi một biểu tượng cảm xúc trong kênh chat công cộng: ^_^

    Anh ấy chào Hàn Quân Trục, nhưng Vương Chiêu Quân bên kia lại tự mình đa tình: "Anh Lý Bạch ơi~chào anh~~đừng đánh em nha~~~"

    Chỉ cần nhìn những dấu ngã quyến rũ này cũng biết đối phương là một chàng trai.

    An Trục Khê nói: "Không đánh em." Giết em thôi.

    Vương Chiêu Quân bên kia rất thích diễn: "Chụt chụt chụt! Anh Lý Bạch tốt quá~~~Chiêu Quân yêu anh nha~~~~"

    An Trục Khê bị sốc, không nói gì nữa.

    Không ngờ, anh ấy không đi cướp bùa đỏ của đối phương, đối phương lại đến gây sự với anh ấy.

    Hình bóng của Hàn Tín lóe lên trên bản đồ nhỏ, An Trục Khê cảm thấy không ổn, đang định ước tính lượng sát thương để nhấn trừng trị (một kỹ năng) lấy bùa đỏ, kết quả Hàn Quân Trục lại đến nhanh hơn anh ấy tưởng tượng, và tốc độ tay kinh người, chỉ thấy trừng trị lóe lên, vòng sáng màu đỏ của bùa đỏ đã chạy đến chân Hàn Tín.

    Thằng nhóc này! Chào hỏi anh ấy rồi mà còn dám gây sự!

    Trong trường hợp bình thường, An Trục Khê bây giờ nên rút lui, vốn dĩ đánh bùa đỏ đã mất không ít máu, hơn nữa giai đoạn đầu Lý Bạch không thể đánh lại Hàn Tín. Đồng đội không có kỹ năng dịch chuyển, hỗ trợ cũng cần thời gian, một Hàn Tín có bùa đỏ rất hung dữ.

    Nhưng An Thần đang tức giận, không muốn chạy, cứ thế đánh nhau với Hàn Quân Trục.

    Kết quả?

    An Trục Khê không biết chơi Lý Bạch đương nhiên nằm xuống, điều đáng tức giận là Hàn Quân Trục lại trốn thoát với chút máu, đồng đội của An Trục Khê tuy đã đến hỗ trợ, nhưng không thể đuổi kịp Hàn Tín nhanh nhẹn này!

    Vương Chiêu Quân bên kia lại nhắn tin: "Hàn Tín 666, không chỉ cướp bùa đỏ mà còn cướp anh Lý Bạch!"

    An Trục Khê: "..."

    Hàn Quân Trục còn đặc biệt khiêu khích gửi một biểu tượng cảm xúc: ^_^

    * * * Giống hệt biểu tượng An Trục Khê gửi lúc đầu game!

    Thằng nhóc này!

    Chơi trò chơi này sợ nhất là tâm lý không tốt, tâm lý sụp đổ, kỹ năng tốt đến đâu cũng vô dụng.

    An Trục Khê vốn không giỏi chơi đi rừng, khởi đầu như vậy ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự lên cấp của anh ấy, đến giai đoạn giữa trận, Hàn Tín bên kia coi khu rừng nhà anh như vườn sau nhà mình!

    Điều khiến An Thần càng tức giận hơn là, Hàn Quân Trục này không đi giết pháp sư, không đi gank xạ thủ, cứ nhắm vào Lý Bạch của anh ấy mà đánh.

    Sau khi bị hạ gục liên tiếp ba lần, An Trục Khê sụp đổ, anh ấy gửi một dòng chữ qua: "Hàn Tín, cậu không đi giết chủ lực, cứ đến tôi làm gì?"

    Anh ấy chỉ nói một câu để trút giận, không ngờ đối phương lại trả lời.

    Hàn Quân Trục (Hàn Tín) : "Chính là muốn làm anh."

    Một dòng chữ này không có gì đặc biệt, điều khiến An Trục Khê sững sờ là, anh ấy nghe thấy giọng nói.

    Đêm khuya thanh vắng, dù nói nhỏ cũng nghe rất rõ.

    Trong game không phải đồng đội thì không thể giao tiếp bằng giọng nói, nhưng đánh chữ quá chậm, vì vậy nhà phát triển game đã phát triển hệ thống chuyển đổi giọng nói thành văn bản, chỉ cần nói một câu, sau khi xác nhận sẽ biến thành văn bản gửi đến kênh chat công cộng.

    Rõ ràng Hàn Quân Trục đã nói, và nguồn âm thanh này ở ngay bên cạnh.

    An Trục Khê đột ngột đứng dậy, bước vài bước đến phòng khách bên cạnh, cửa phòng không đóng, An Trục Khê liếc mắt một cái đã nhìn thấy Hàn Quân Trúc đang cầm điện thoại.

    "Cậu là Hàn Tín đó?"

    Hàn Quân Trúc ngẩng đầu lên đáp lại, trong căn phòng chỉ có ánh trăng, đôi mắt đen của anh ta lấp lánh, như bầu trời đêm đầy sao:

    "Là tôi."

    Anh ta nhếch môi cười, hàm răng trắng muốt, nhìn kỹ lại còn có hai chiếc răng nanh nhỏ.

    An Trục Khê: "..."

    Thằng nhóc này đẹp trai thật đấy.
     
    Quỳnhhh đây thích bài này.
  6. Bisddor

    Bài viết:
    11
    Chương 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    An Trục Khê không hề tức giận, chẳng có gì đáng để tức giận cả, thay vào đó, anh lại cảm thấy rất ngạc nhiên và thích thú.

    Nghĩ mà xem, nhặt được một chàng trai, lại vừa hay cũng chơi Vương Giả Vinh Diệu, lại còn là bậc rank Vinh Diệu và lại còn ngẫu nhiên ghép chung đội, nếu không phải là duyên phận thì là gì?

    Nếu chàng trai ấy là một cô gái, biết đâu lại thành một mối lương duyên.

    Mà thôi, nếu là con gái, anh cũng sẽ không đưa về nhà, hành động đó có phần mờ ám quá.

    Còn về câu "chỉ muốn hạ gục anh", An Thần chẳng để tâm lắm. Đàn ông con trai chơi game với nhau, lời nào mà chẳng nói ra được?

    Nhớ năm nào lúc phỏng vấn trước trận đấu, Lão Lục còn nói nếu thua sẽ lấy anh, kết quả thì sao? Lục Thần thua đến mức khóc như mưa, giờ chẳng phải vẫn vợ con đề huề, hạnh phúc viên mãn đó sao.

    An Trục Khê chỉ hơi sững người trước nụ cười với chiếc răng khểnh của cậu ta. Bình thường thì trông khó gần, mà cười lên thì.. thật sự rất đẹp trai.

    Sau một thoáng lặng im, An Trục Khê bình tĩnh nói: "Cậu chơi Hàn Tín giỏi thật đấy."

    Hàn Quân Trúc khiêm tốn đáp: "Cũng tạm ổn."

    An Trục Khê ngồi xuống bên cạnh cậu: "Nào, thêm bạn bè để sau này chơi cùng nhé."

    Hàn Quân Trúc vì sự gần gũi của anh mà hơi ưỡn ngực, giọng nói vẫn trầm ổn: "Được."

    Hai người thêm bạn bè, Hàn Quân Trúc nhìn thấy nickname "AAAAA", hỏi: "Đây là nick phụ của anh à?"

    An Trục Khê nói: "Ừ."

    Hàn Quân Trúc nhìn anh chằm chằm: "Em có thể thêm bạn với nick chính của anh không?"

    An Trục Khê đáp: "Cũng được, cậu gửi lời mời đi, lát nữa tôi đăng nhập vào rồi chấp nhận."

    Hàn Quân Trúc lại nói: "Anh đã tắt tính năng kết bạn rồi."

    "Ồ, đúng rồi, nick đó bạn bè đã đầy," An Trục Khê nói, "Vậy để tôi dọn bớt rồi thêm cậu."

    Anh không để ý rằng, làm sao Hàn Quân Trúc biết anh đã tắt tính năng kết bạn? Và làm sao Hàn Quân Trúc biết ID nick chính của anh?

    Trong trận đấu, An Trục Khê sử dụng ID là "OG. An Khê", nhưng đó là tài khoản dành riêng cho thi đấu, khác với trong game.

    Trong game, nick chính của An Trục Khê là "An An An An An", anh thường xuyên livestream bằng nhiều tài khoản khác nhau, nếu không phải fan của anh thì chưa chắc đã biết đến cái tên kỳ quặc này.

    Hàn Quân Trúc thật ra muốn thêm cả bảy tài khoản của anh làm bạn ngay lập tức, nhưng không sao, cứ từ từ.

    Chớp mắt đã hai giờ sáng, An Trục Khê nói: "Đi ngủ đi, trời sắp sáng rồi."

    Hàn Quân Trúc hỏi anh: "Anh ngủ chưa?"

    An Trục Khê: ".. Chưa."

    Hàn Quân Trúc lại nói: "Chúng ta chơi một ván đi."

    An Trục Khê nói: "Chỉ một ván thôi, rồi phải đi ngủ đấy."

    Hàn Quân Trúc lại cười: "Được."

    An Trục Khê không nhịn được nói: "Cậu cười lên đẹp trai thật đấy."

    Hàn Quân Trúc: "!" Tim anh như ngừng đập nửa nhịp.

    An Trục Khê nói: "Còn trẻ mà, cười nhiều lên, mới có cô gái theo đuổi."

    Hàn Quân Trúc: "..."

    Nửa nhịp tim vừa mất lại bị kéo về.

    Đã là rạng sáng, người chơi game rõ ràng ít hơn, phải chờ rất lâu mới tìm được trận.

    An Trục Khê là một điển hình của "cú đêm", thường ngày không đến sáng không ngủ, nhưng hôm nay lại thấy hơi buồn ngủ, cũng không biết vì sao.

    Hàn Quân Trúc để ý thấy, nói: "Anh mệt thì đi ngủ đi, mai chơi tiếp."

    An Trục Khê mắt nhắm mắt mở: "Không sao, mới có mấy giờ."

    Hàn Quân Trúc hỏi anh: "Anh thường ngủ lúc mấy giờ?"

    An Trục Khê mơ màng đáp: "Ít nhất cũng phải bốn giờ."

    Hàn Quân Trúc nhíu mày, định nói gì đó rồi lại thôi.

    Thật trùng hợp, đang nói chuyện thì họ lại may mắn tìm được trận.

    Lúc chọn tướng, Hàn Quân Trúc hỏi anh: "Anh chơi Gia Cát Lượng không?"

    Gia Cát Lượng là tướng tủ của An Trục Khê, tủ đến mức nào? Là khi thi đấu, đối phương nhìn thấy An Trục Khê chọn Gia Cát Lượng là run như cầy sấy.

    An Trục Khê đáp: "Không chơi."

    Hàn Quân Trúc: "Tại sao?"

    An Thần nói thật: "Tôi mà chơi Gia Cát Lượng thì trải nghiệm game của đối phương sẽ quá tệ."

    Trong trận đấu thường (chú thích: Không phải giải đấu chuyên nghiệp, chơi cùng người chơi bình thường), nếu An Trục Khê chọn Gia Cát Lượng, chắc chín người còn lại phải nghi ngờ cuộc đời.

    Đội địch sẽ bị đập cho khóc thét, còn bốn đồng đội thì chán đến mức chỉ biết đứng xếp hàng hô 666 (666 có thể hiểu là trâu bò, đỉnh).

    Hàn Quân Trúc là người chọn tướng đầu tiên, lại còn nhanh tay chọn ngay Gia Cát Lượng, rồi nói với An Trục Khê: "Giúp tôi lấy Hàn Tín."

    "Được," An Trục Khê cười, "Anh sẽ gánh cậu."

    Hàn Quân Trúc ngẩn người, quay sang nhìn anh.

    An Trục Khê hoàn toàn không nhận ra, còn nhắc nhở: "Đổi tướng đi."

    Hàn Quân Trúc giật mình tỉnh lại, vội vàng nhìn màn hình điện thoại.

    An Trục Khê cầm Gia Cát Lượng thật sự là "ác mộng" của đối phương. Dọn sạch đợt lính đầu tiên, vừa lên cấp hai đã solo kill tướng pháp sư đường giữa của đối phương! Tướng đi rừng bên địch vội vàng đến hỗ trợ, nhưng còn chưa kịp chạm vào vạt áo Gia Cát Lượng đã phí hoài thời gian farm rừng.

    Đây không phải trận đấu rank Đồng, có thể solo kill ngay từ đầu thật sự rất đáng sợ.

    Ban đầu Hàn Quân Trúc còn nghiêm túc farm rừng, nhưng sau đó ánh mắt anh rời khỏi điện thoại, không khỏi nhìn sang người bên cạnh.

    An Trục Khê có vẻ ngoài thư sinh, da trắng, mắt đen, ngũ quan không quá sắc sảo nhưng rất ưa nhìn.

    Điều khiến người ta ấn tượng nhất là dáng vẻ nghiêm túc của anh.

    Như một thanh kiếm vừa ra khỏi vỏ, sắc bén vô cùng.

    Mạnh mẽ, thật sự rất mạnh mẽ.

    Đi đường chính xác, phán đoán siêu việt, cùng khả năng kiểm soát toàn cục hoàn hảo.. Chắc chắn là đẳng cấp cao nhất.

    Trên chiến trường KPL, anh là một vị vua không thể chối cãi, những chiếc vương miện dưới chân anh đều là do chính đôi tay anh giành được.

    Hàn Quân Trúc mỉm cười, trong đầu hiện lên hình ảnh chàng thiếu niên tự tin và kiêu hãnh ấy.

    Rực rỡ hơn cả cúp vô địch, sáng hơn cả ánh đèn sân khấu, nhiệt huyết hơn cả đám đông cuồng nhiệt.

    OG - Vinh quang của chúng ta.

    Vinh quang của An Trục Khê.

    Gần cuối trận, An Trục Khê nhìn Hàn Quân Trúc: "Thấy chưa, có phải rất chán không?"

    Gia Cát Lượng có được ba mạng hạ gục ngay từ đầu giống như một chiếc trực thăng cất cánh thẳng đứng, bay lên mây xanh, không ai kéo lại được.

    Đồng đội không cần phải chịu áp lực nữa, người đi hỗ trợ không cần phải liều mạng hỗ trợ nữa, người đi rừng.. ừm, cứ nhìn chằm chằm vào người ta, người đáng lẽ phải farm cũng không farm nữa, tất cả đều tập trung hò reo 666.

    Tất nhiên có chút phóng đại, nhưng so với những trận đấu khác, quả thật là quá nhẹ nhàng.

    Bị đẩy đến nhà chính, có người bên đối phương nói: "Gia Cát Lượng này không phải là An Thần đấy chứ?"

    "Trời ơi, có khả năng đấy! Thói quen đặt tên của An Thần là năm chữ giống nhau."

    "Ví dụ như An An An An An, Trục Trục Trục Trục Trục, Hi Hi Hi Hi Hi.."

    "Đúng rồi! Gia Cát Lượng bên kia tên là AAAAA!"

    "Tôi nhớ có lần xem livestream của anh ấy, anh ấy dùng nick phụ, ID là ZZZZZ!"

    "A a a, đúng rồi, là An Thần, tôi bị An Thần giết bốn lần! Hạnh phúc quá, để tôi xuống nhà ăn chạy ba vòng mới được"

    An Trục Khê nhìn chằm chằm màn hình hiện chữ "Thắng", không nói nên lời.

    Hàn Quân Trúc không chút lưu tình xông thẳng vào nhà chính đối phương, tiễn đám người cuồng nhiệt kia ra khỏi trận!

    Trở về giao diện chính, An Trục Khê nhận được tám lời mời kết bạn, chắc là những người bạn vừa chơi cùng.

    Hàn Quân Trúc nói: "Đổi tên đi, họ biết là anh, sau này anh đừng hòng được yên ổn."

    Trong Vương Giả Vinh Diệu có thẻ đổi tên, dùng rồi có thể tùy ý thay đổi, tiện lợi và nhanh chóng.

    An Trục Khê khổ não: "Tôi sợ nhất là đặt tên."

    Hàn Quân Trúc nghĩ đến bảy cái ID kỳ quái của anh, khóe mắt ánh lên ý cười: "Để em giúp anh."

    An Trục Khê vui vẻ đồng ý: "Vậy làm phiền cậu nhé."

    Hàn Quân Trúc vào cửa hàng mua thẻ đổi tên, sau khi sử dụng, không cần suy nghĩ đã gõ vào hai chữ.

    An Trục Khê ghé sát vào xem: "Đặt tên gì thế?"

    Anh ấy dựa vào gần quá, cả vùng cổ trắng nõn hiện ra trước mắt, Hàn Quân Trúc run tay, vậy mà lại gõ sai chữ.

    An Trục Khê trợn tròn mắt: "Trư Hí?" Tên gì đây?

    Hàn Quân Trúc hoàn hồn, vội vàng xóa đi, đánh lại hai chữ: "Trúc Khê."

    An Trục Khê thở phào nhẹ nhõm: "Tên này hay." Chữ "Trục" trong tên cậu được thay bằng chữ "Trúc", nghe cũng có phong vị.

    Hàn Quân Trúc nhấn xác nhận, đáng tiếc hệ thống lại báo tên này đã tồn tại.

    Cũng phải, game này mở được tám năm rồi, vô số người chơi, cái tên hay thế này chắc chắn bị người ta chiếm mất rồi.

    Hàn Quân Trúc nghĩ một chút rồi thêm họ vào - An Trúc Khê.

    An Trục Khê nói: "Có quá lộ liễu không?" Tên của cậu trong game này cũng khá nổi tiếng.

    Hàn Quân Trúc nói: "Không sao, thẳng thắn thế này, nhìn là biết hàng nhái."

    An Trục Khê rất tán thành: "Có lý."

    Đáng tiếc cái tên này cũng có người dùng rồi..

    An Trục Khê nhíu mày: "Sao cái nào cũng bị người ta dùng trước rồi."

    Hàn Quân Trúc chợt nảy ra ý tưởng, đổi chữ "An" thành chữ "Hàn".

    Hàn Trúc Khê.

    Thành công! Cái tên này vậy mà không ai dùng!

    An Trục Khê chớp chớp mắt, luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

    Hàn Trúc Khê, Hàn Quân Trúc.

    Ừm..

    An Trục Khê nói: "Tên của chúng ta cũng hợp nhau đấy."

    Hàn Quân Trúc tim đập mạnh, liếc nhìn anh.

    An Trục Khê vỗ tay: "Giống anh em vậy!"

    Hàn Quân Trúc: "..."

    "Được rồi." An Trục Khê đứng dậy: "Đi ngủ sớm đi, anh cũng về ngủ đây."

    Hàn Quân Trúc trả điện thoại cho anh, đáp lại: "Chúc ngủ ngon."

    An Trục Khê cười với cậu: "Chúc ngủ ngon."

    An Trục Khê ngủ rất ngon, một mạch đến mười một giờ mới dậy, vừa mở mắt đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.

    Đói quá, bụng réo ầm ĩ, An Trục Khê xỏ dép lê ra khỏi phòng.

    Nhà cậu không lớn lắm, ba phòng ngủ một phòng khách, bếp ở phía bắc.

    An Trục Khê ra khỏi phòng ngủ chính, đi vài bước đã thấy bàn ăn.

    An đại thần choáng váng, bốn món mặn một món canh, trông thôi đã thấy thèm!

    Chuyện gì vậy? Nhà mình có nàng tiên ốc à?

    Không có nàng tiên ốc nào cả, chỉ có một chú sói con.

    "Dậy rồi à?" Hàn Quân Trúc đặt bát đũa xuống, vẫy cậu lại: "Đến ăn cơm thôi."

    An Trục Khê ngẩn người hồi lâu mới thốt ra một câu: "Cậu.. nấu à?"

    "Ừm," Hàn Quân Trúc cười, lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ: "Em nấu, nếu anh thấy ổn thì có thể cho em ở nhờ một thời gian không?"
     
  7. Bisddor

    Bài viết:
    11
    Chương 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Có chuyện gì vậy?" An Trục Khê vừa mở máy tính vừa hỏi.

    Người gọi điện tên là A Thanh, chỉ nghe thấy nó nói: "Anh cũng biết tính khí của Nhạc ca mà, anh ấy và Lang Thần cãi nhau rồi!"

    "Hồng Lang của MG?"

    A Thanh nói: "Đúng vậy.. Đội trưởng của chúng tôi."

    Hồng Lang là tân binh của hai năm gần đây, đội trưởng mới của đội MG, lối chơi hung hãn, tính cách cũng kiêu ngạo bốc đồng, vì còn trẻ nên có phần coi thường người khác.

    Giữa các tuyển thủ chuyên nghiệp không thể nào có quan hệ tốt đẹp, nhưng dù có tệ đến đâu cũng không nên công khai gây chuyện.

    Riêng tư cãi nhau không sao, nhưng làm cho người hâm mộ phải theo phe thì không có ý nghĩa gì.

    An Trục Khê hỏi: "Họ đang xếp hạng à?"

    A Thanh nói: "Là giải Master!"

    Nghe thấy điều này, An Trục Khê giật mình trong lòng.

    Giải Master là một giải đấu huấn luyện trực tuyến do các câu lạc bộ lớn cùng tổ chức, bởi vì các tuyển thủ chuyên nghiệp đều là những cao thủ hàng đầu trong trò chơi, tài khoản lớn nhỏ đều là Vinh Diệu Vương Giả (chú thích: Chỉ có top 100 người chơi trong toàn khu vực mới được gọi là Vinh Diệu Vương Giả), nên việc ghép trận trong game rất tốn thời gian, hơn nữa chơi với người qua đường cũng không cải thiện được nhiều.

    Vì vậy, giải Master ra đời. Tất cả các tuyển thủ chuyên nghiệp, không phân biệt câu lạc bộ, chỉ cần đã đăng ký, ngay cả học viên của trại huấn luyện cũng có thể tham gia. Sau đó, robot trong nhóm sẽ chia nhóm ngẫu nhiên, tiến hành giải đấu mời, như vậy vừa tiết kiệm thời gian, vừa có thể đạt được hiệu quả huấn luyện tốt hơn, thậm chí còn có cơ hội công bằng để tìm hiểu đối thủ.

    Trong game cãi nhau cũng không có gì to tát, cùng lắm là người hâm mộ làm ầm ĩ, nhưng ở giải Master mà làm như vậy thì thật sự quá không thích hợp!

    Một giải đấu huấn luyện luân phiên giữa các câu lạc bộ lớn như vậy, đối với mỗi tuyển thủ chuyên nghiệp đều là cơ hội rèn luyện rất quan trọng, vì vậy quy định cũng khá nhiều.

    Để không làm mất thời gian của mọi người, mỗi trận đấu đều yêu cầu các tuyển thủ phải nghiêm túc đối mặt, đừng nói là chửi nhau, cố tình buông lỏng cũng sẽ bị cảnh cáo.

    Nếu số lần cảnh cáo quá nhiều sẽ bị tước bỏ tư cách tham gia giải Master, đây là một tổn thất rất lớn đối với tuyển thủ chuyên nghiệp.

    An Trục Khê đã mở phòng livestream của Hồng Lang, trên màn hình vẫn đang chơi game, đồng thời cũng đang chửi bới.

    Hồng Lang: "Mễ Nhạc mày có tin tao giết mày không! Từ đầu trận đã feed mạng, mày diễn trong giải Master, mày chờ chết cả nhà đi!"

    An Trục Khê liếc nhìn bảng thành tích, tim chợt đập mạnh.

    Mễ Nhạc chơi tướng là Hoa Mộc Lan, một chiến sĩ đường trên rất mạnh, nhưng thành tích của anh ta lại là 0 giết 5 chết 0 hỗ trợ.

    Trận đấu mới qua bốn phút, anh ta đã chết tới năm lần!

    Ngay cả trong trận đấu của những người chơi Vương Giả thông thường cũng không xuất hiện Hoa Mộc Lan tệ như vậy!

    Đường trên của Mễ Nhạc cũng là một trong những người giỏi nhất trong giải đấu, An Trục Khê rất rõ thực lực của anh ta, muốn giết anh ta nhiều lần như vậy trong thời gian ngắn như vậy, ngay cả Hoàng Phi, thần đường trên đã giải nghệ cũng không làm được.

    Trừ khi Mễ Nhạc cố tình feed..

    Trong giải Master mà feed mạng, là một việc cực kỳ tồi tệ!

    Hiện tại tình hình của OG đã rất khó khăn, Mễ Nhạc muốn phát triển tốt hơn thì không nên gây ra chuyện như vậy!

    Nếu anh ta bị đuổi khỏi giải Master.. Điều này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sự nghiệp của anh ta.

    An Trục Khê hỏi A Thanh: "Rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

    Mễ Nhạc đúng là tính tình bốc đồng, dễ bị người khác chọc giận, nhưng chỉ cần không chạm đến giới hạn, anh ta sẽ không liều lĩnh như vậy.

    A Thanh do dự một chút, cuối cùng vẫn nói. Mặc dù hiện tại anh ta thuộc đội MG Thần Nguyệt, nhưng anh ta chỉ là một người dự bị, không được ra sân thì thôi, còn bị Hồng Lang sai bảo như người hầu, vì vậy anh ta rất có ý kiến với Hồng Lang, nên trong chuyện này anh ta không có thiên vị.

    Ban đầu Mễ Nhạc chỉ bình thường đánh giải Master, sau đó ngẫu nhiên được xếp vào một nhóm với Hồng Lang, sau khi vào trận, Hồng Lang bắt đầu nói bóng gió, chuyển giọng nói của mình thành văn bản gửi vào kênh chat đội: "Ôi chao, con chó săn của An thần đến rồi, An thần của mày đâu?"

    Mễ Nhạc không để ý đến anh ta, chỉ tập trung chống chịu ở đường trên, nhưng không ngờ Hồng Lang không buông tha, càng nói càng quá đáng: "Mày còn đánh giải Master làm gì? OG đều bị đá khỏi KPL rồi, luyện tập có tác dụng gì? Đừng lãng phí thời gian nữa."

    "Học hỏi An thần nhà mày đi, ngoan ngoãn ngồi ở nhà, đừng ra ngoài làm trò cười cho thiên hạ."

    Mễ Nhạc có chút bực mình: "Hồng Lang, anh câm miệng!"

    Hồng Lang càng hăng hái: "Hừ, nhắc đến chủ nhân của mày là mày nổi điên? Sao, chỗ nào tôi nói không đúng à? Các người ngay cả đám nghiệp dư ở vòng loại cũng không đánh lại, không phải là trò cười cho thiên hạ thì là gì?"

    Mễ Nhạc tức giận nói: "Anh rõ ràng biết An ca là vì tay trái bị thương, cho nên mới.."

    "Ha, không đánh lại thì không đánh lại, tìm lý do và cớ gì? Thua là thua, rác rưởi là rác rưởi!"

    "Mẹ nó, anh nói ai là rác rưởi?"

    "Mày là rác rưởi, OG cũng là rác rưởi, An Trục Khê chính là khối u ác tính lớn nhất của câu lạc bộ các người!"

    "Hồng Lang, mẹ nó anh muốn chết!"

    Mễ Nhạc hoàn toàn nổi điên, với tâm trạng như vậy còn chơi game sao? Anh ta hận không thể đến căn cứ MG xé xác Hồng Lang!

    Hồng Lang thật sự tàn nhẫn, sau khi chọc giận Mễ Nhạc, anh ta lại mở livestream, còn bày ra vẻ mặt uất ức nói với khán giả: "Nhạc thần nóng tính quá, tôi chỉ đùa một chút thôi mà anh ta đã bắt đầu feed mạng."

    Khán giả căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra trước đó, họ chỉ thấy Hoa Mộc Lan chết năm lần trong năm phút, lại còn ở giải Master!

    Giải Master đối với khán giả bình thường tương đương với lĩnh vực của thần.

    Hoa Mộc Lan của Mễ Nhạc cũng là thần trong lòng họ, vậy mà lại chết nhiều lần như vậy, ngoài feed mạng ra không còn khả năng nào khác!

    Đạn mạc đã bắt đầu tràn ngập: "OG đây là tự sa ngã sao? Thua vòng loại, không có cơ hội tham gia giải mùa thu, nên tự bạo tự diệt sao?"

    "Mễ Nhạc sao lại thành ra như vậy? Anh ta không phải là đệ tử của đại thần Hoàng Phi sao? Thật là mất mặt!"

    "Nếu Phi thần của tôi biết anh ta chơi Hoa Mộc Lan như vậy, chắc chắn sẽ tát cho anh ta một cái chết tươi!"

    "Xong rồi xong rồi, OG hoàn toàn xong rồi."

    Nhìn những bình luận như vậy, An Trục Khê lại rất bình tĩnh, anh ta gọi điện thoại khác cho Mễ Nhạc.

    Mễ Nhạc tuy đang chơi game, nhưng bắt máy rất nhanh, anh ta dùng loa ngoài, giọng nói rất buồn bã: "An ca.."

    An Trục Khê nhanh chóng nói: "Chụp ảnh màn hình đoạn chat của em và Hồng Lang."

    Mễ Nhạc ngẩn người.

    An Trục Khê lại nói: "Chụp lại toàn bộ không thiếu một chữ, sau đó chơi tốt cho tôi, ván này nhất định phải thắng."

    Sau đó anh ta lại bổ sung một câu: "Hồng Lang đã mở livestream, có hàng triệu khán giả đang xem hai người đấy."

    Mễ Nhạc tuy bốc đồng nhưng không ngu ngốc, anh ta rùng mình, lập tức nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.

    Anh ta vội vàng nói: "Em biết rồi!"

    An Trục Khê nói: "Chờ tin tốt của em."

    Cúp điện thoại, An Trục Khê không chớp mắt nhìn màn hình livestream.

    Mễ Nhạc cuối cùng cũng bình tĩnh lại, mặc dù trận đấu đã qua một nửa, tình hình bên anh ta cũng cực kỳ tệ, Hoa Mộc Lan của anh ta cũng vì chết quá nhiều lần mà chậm phát triển, lẽ ra vàng không đủ thì không thể đánh lại đối phương.

    Thế nào là đường trên bốc đất mà ăn?

    Chính là nghèo, rất nghèo.

    Trong đội có năm người, nhưng vàng trong game là có hạn, để phát huy hợp lý ưu thế của mỗi người, một số vị trí nhất định phải nhường kinh tế cho đồng đội.

    Ví dụ như hỗ trợ là kiên quyết không ăn lính, nhường hết vàng cho đồng đội.

    Sau đó, tùy theo cốt lõi của mỗi đội khác nhau, có đội là người đi rừng nhường vàng, cũng có đội như OG, đường trên (đường top) nhường vàng.

    Tài năng của Mễ Nhạc là dùng rất ít vàng nhưng vẫn phát huy được sức mạnh của con tướng.

    Mặc dù trong tình thế hiện tại, Hoa Mộc Lan của anh ta trong mắt người bình thường đã phế rồi, nhưng anh ta vẫn dùng kỹ năng tinh xảo, trong một pha giao tranh, anh ta dùng Tốc Biến, chiêu cuối, chiêu một, chém tướng chủ lực của đối phương một cách bất ngờ!

    Giành chiến thắng trong một pha giao tranh, phá liên tiếp hai trụ giữa của đối phương.

    Hướng gió của khán giả trên đạn mạc đã thay đổi.

    "6666, Nhạc thần pha này thao tác quá đỉnh!"

    "Đây là muốn lật kèo à!"

    Đương nhiên cũng có người vẫn còn tức giận: "Sớm như vậy không phải đã thắng rồi sao? Trước đó feed mạng làm gì?"

    "Dù sao Mễ Nhạc chính là thái độ không nghiêm túc, ở giải Master mà làm như vậy, không phải là làm mất thời gian của mọi người sao?"

    "Đúng vậy, giải mùa thu sắp đến rồi, OG không tham gia, các đội khác còn phải cố gắng giành chức vô địch đấy!"

    An Trục Khê không xem nữa, anh ta tin tưởng Mễ Nhạc, chỉ cần anh ta nghiêm túc, ván này không thể thua.

    Còn Hồng Lang thì không dám buông lỏng vào lúc này, anh ta đã mở livestream, lại là cốt lõi của đội, không thể hiện được sức mạnh như mong đợi, người hâm mộ sẽ mắng chết anh ta trước.

    Hàn Quân Trúc đã dọn dẹp xong, cậu đi tới thấy An Trục Khê có vẻ mặt nghiêm trọng, liền hỏi: "Sao vậy?"

    An Trục Khê lắc đầu nói: "Không có gì, một đám trẻ con đang giận dỗi."

    Hàn Quân Trúc đã nhìn thấy đạn mạc trên livestream, toàn là những lời chê bai OG.

    Hàn Quân Trúc nhíu mày.

    An Trục Khê đã tắt livestream, không xem nữa.

    Hơn mười phút sau, Mễ Nhạc gửi yêu cầu gọi thoại cho An Trục Khê.

    An Trục Khê chấp nhận, anh luôn sống một mình, không hay dùng tai nghe, giọng nói của Mễ Nhạc trực tiếp phát ra từ máy tính xách tay: "An ca, xin lỗi."

    An Trục Khê nói: "Xin lỗi anh làm gì?"

    Mễ Nhạc do dự một chút.

    An Trục Khê nói: "Được rồi, lớn rồi, đừng cứ so đo với trẻ con."

    Mễ Nhạc nhỏ giọng nói: "Là em quá bốc đồng."

    An Trục Khê nói: "Chuyện này vẫn chưa kết thúc, em đi đăng một bài Weibo, đăng ảnh chụp màn hình đoạn chat với Hồng Lang trước đó, rồi chân thành xin lỗi, nói rằng mình không nên nóng nảy, không nên dùng thái độ như vậy để đối xử với trò chơi, mặc dù sau đó đã bình tĩnh lại, nhưng vẫn có lỗi.. Tóm lại, giọng điệu thành khẩn một chút."

    Mễ Nhạc hít sâu một hơi nói: "Vâng, em sẽ đi đăng ngay!"

    Kế hoạch của Hồng Lang trước đó khá hay, anh ta chọc giận Mễ Nhạc trong trò chơi, đợi Mễ Nhạc bốc đồng rồi anh ta lén mở livestream, nếu không phải A Thanh ở căn cứ MG nghe được những lời Hồng Lang nói rồi gọi điện cho An Trục Khê; nếu không phải An Trục Khê kịp thời bảo Mễ Nhạc chụp ảnh màn hình, thì sau khi thua trận, Mễ Nhạc sẽ là mục tiêu bị chỉ trích.

    Khán giả đâu có biết nội dung trò chuyện trước đó của họ, họ chỉ thấy hành vi tiêu cực của Mễ Nhạc, chỉ thấy thái độ không chuyên nghiệp của Mễ Nhạc, và chỉ thấy thất bại.

    Ngay cả khi Mễ Nhạc giải thích sau đó cũng vô dụng, không có bằng chứng, ai tin?

    Bây giờ trận đấu đã thắng, Mễ Nhạc lại đăng Weibo xin lỗi, sau đó kèm theo những lời nói của Hồng Lang, đủ để lật ngược tình thế.

    Quả nhiên, Weibo của Mễ Nhạc vừa đăng, người hâm mộ lập tức bùng nổ.

    Mặc dù OG đã sa sút, nhưng những kỳ tích của nó vẫn còn tồn tại trong lòng khán giả, vẫn có rất nhiều người coi nó như ánh trăng sáng, nốt ruồi son.

    Một hậu bối như Hồng Lang lại dám sỉ nhục tiền bối như vậy, ngay lập tức khiến người hâm mộ tức giận.

    "Không trách Nhạc thần lại tức giận, đây là lời người nói sao?"

    "Dám sỉ nhục An thần như vậy, sỉ nhục OG như vậy, thật sự coi chúng tôi những người hâm mộ cũ này đều chết hết rồi sao!"

    "Một tân binh, chưa từng giành được chức vô địch, vậy mà có mặt mũi khinh thường người đàn ông đã từng bốn lần vô địch! Ai cho anh ta cái mặt mũi đó!"

    Trên Weibo náo loạn, Hồng Lang thật sự trẻ tuổi khí vượng, anh ta lại đăng một bài Weibo như vậy: "Giọng điệu của tôi có hơi quá khích, nhưng tôi không thấy mình nói sai, kém là kém, rác rưởi là rác rưởi. Thể thao điện tử, thua là tội lỗi."

    An Trục Khê nhìn chằm chằm vào câu cuối cùng, mắt quên cả chớp.

    Hàn Quân Trúc lấy điện thoại, dùng tài khoản Weibo của An Trục Khê trả lời Hồng Lang: "Vậy thì so tài một trận đi, xem tội lỗi này là của ai."

    Người hâm mộ dưới bình luận này lập tức bùng nổ.

    "An thần! An thần! WULI An thần!"

    "A a a! An thần xuất hiện! Tôi muốn khóc a a a!"

    "Đúng vậy đúng vậy! An thần từng thua anh sao? Hồng Lang, anh vênh váo cái gì!"

    "SOLO! SOLO! An thần của tôi đơn đấu vô địch!" (Chú thích: SOLO là trận đấu một đối một)

    Hồng Lang không ngờ An Trục Khê lại lên tiếng, anh ta sững người, sau đó tức giận, anh ta trả lời bình luận này: "Đúng vậy, An thần đơn đấu vô địch, nhưng đây là trò chơi đồng đội, cúp vô địch sẽ không trao cho một người."

    Người hâm mộ mắng anh ta: "Hồng Lang, anh là đồ hèn nhát, có gan gây chuyện, có giỏi thì đến solo đi!"

    Người hâm mộ của Hồng Lang cũng nhảy vào cuộc chiến: "Solo có tác dụng gì? Nếu An Trục Khê thật sự có bản lĩnh thì hãy cùng MG đấu một trận huấn luyện đồng đội! Xem thắng thua là của ai!"

    An Trục Khê trả lời bình luận này: "Chọn thời gian đi."
     
  8. Bisddor

    Bài viết:
    11
    Chương 6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Có chuyện gì vậy?" An Trục Khê vừa mở máy tính vừa hỏi.

    Người gọi điện tên là A Thanh, chỉ nghe thấy nó nói: "Anh cũng biết tính khí của Nhạc ca mà, anh ấy và Lang Thần cãi nhau rồi!"

    "Hồng Lang của MG?"

    A Thanh nói: "Đúng vậy.. Đội trưởng của chúng tôi."

    Hồng Lang là tân binh của hai năm gần đây, đội trưởng mới của đội MG, lối chơi hung hãn, tính cách cũng kiêu ngạo bốc đồng, vì còn trẻ nên có phần coi thường người khác.

    Giữa các tuyển thủ chuyên nghiệp không thể nào có quan hệ tốt đẹp, nhưng dù có tệ đến đâu cũng không nên công khai gây chuyện.

    Riêng tư cãi nhau không sao, nhưng làm cho người hâm mộ phải theo phe thì không có ý nghĩa gì.

    An Trục Khê hỏi: "Họ đang xếp hạng à?"

    A Thanh nói: "Là giải Master!"

    Nghe thấy điều này, An Trục Khê giật mình trong lòng.

    Giải Master là một giải đấu huấn luyện trực tuyến do các câu lạc bộ lớn cùng tổ chức, bởi vì các tuyển thủ chuyên nghiệp đều là những cao thủ hàng đầu trong trò chơi, tài khoản lớn nhỏ đều là Vinh Diệu Vương Giả (chú thích: Chỉ có top 100 người chơi trong toàn khu vực mới được gọi là Vinh Diệu Vương Giả), nên việc ghép trận trong game rất tốn thời gian, hơn nữa chơi với người qua đường cũng không cải thiện được nhiều.

    Vì vậy, giải Master ra đời. Tất cả các tuyển thủ chuyên nghiệp, không phân biệt câu lạc bộ, chỉ cần đã đăng ký, ngay cả học viên của trại huấn luyện cũng có thể tham gia. Sau đó, robot trong nhóm sẽ chia nhóm ngẫu nhiên, tiến hành giải đấu mời, như vậy vừa tiết kiệm thời gian, vừa có thể đạt được hiệu quả huấn luyện tốt hơn, thậm chí còn có cơ hội công bằng để tìm hiểu đối thủ.

    Trong game cãi nhau cũng không có gì to tát, cùng lắm là người hâm mộ làm ầm ĩ, nhưng ở giải Master mà làm như vậy thì thật sự quá không thích hợp!

    Một giải đấu huấn luyện luân phiên giữa các câu lạc bộ lớn như vậy, đối với mỗi tuyển thủ chuyên nghiệp đều là cơ hội rèn luyện rất quan trọng, vì vậy quy định cũng khá nhiều.

    Để không làm mất thời gian của mọi người, mỗi trận đấu đều yêu cầu các tuyển thủ phải nghiêm túc đối mặt, đừng nói là chửi nhau, cố tình buông lỏng cũng sẽ bị cảnh cáo.

    Nếu số lần cảnh cáo quá nhiều sẽ bị tước bỏ tư cách tham gia giải Master, đây là một tổn thất rất lớn đối với tuyển thủ chuyên nghiệp.

    An Trục Khê đã mở phòng livestream của Hồng Lang, trên màn hình vẫn đang chơi game, đồng thời cũng đang chửi bới.

    Hồng Lang: "Mễ Nhạc mày có tin tao giết mày không! Từ đầu trận đã feed mạng, mày diễn trong giải Master, mày chờ chết cả nhà đi!"

    An Trục Khê liếc nhìn bảng thành tích, tim chợt đập mạnh.

    Mễ Nhạc chơi tướng là Hoa Mộc Lan, một chiến sĩ đường trên rất mạnh, nhưng thành tích của anh ta lại là 0 giết 5 chết 0 hỗ trợ.

    Trận đấu mới qua bốn phút, anh ta đã chết tới năm lần!

    Ngay cả trong trận đấu của những người chơi Vương Giả thông thường cũng không xuất hiện Hoa Mộc Lan tệ như vậy!

    Đường trên của Mễ Nhạc cũng là một trong những người giỏi nhất trong giải đấu, An Trục Khê rất rõ thực lực của anh ta, muốn giết anh ta nhiều lần như vậy trong thời gian ngắn như vậy, ngay cả Hoàng Phi, thần đường trên đã giải nghệ cũng không làm được.

    Trừ khi Mễ Nhạc cố tình feed..

    Trong giải Master mà feed mạng, là một việc cực kỳ tồi tệ!

    Hiện tại tình hình của OG đã rất khó khăn, Mễ Nhạc muốn phát triển tốt hơn thì không nên gây ra chuyện như vậy!

    Nếu anh ta bị đuổi khỏi giải Master.. Điều này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sự nghiệp của anh ta.

    An Trục Khê hỏi A Thanh: "Rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

    Mễ Nhạc đúng là tính tình bốc đồng, dễ bị người khác chọc giận, nhưng chỉ cần không chạm đến giới hạn, anh ta sẽ không liều lĩnh như vậy.

    A Thanh do dự một chút, cuối cùng vẫn nói. Mặc dù hiện tại anh ta thuộc đội MG Thần Nguyệt, nhưng anh ta chỉ là một người dự bị, không được ra sân thì thôi, còn bị Hồng Lang sai bảo như người hầu, vì vậy anh ta rất có ý kiến với Hồng Lang, nên trong chuyện này anh ta không có thiên vị.

    Ban đầu Mễ Nhạc chỉ bình thường đánh giải Master, sau đó ngẫu nhiên được xếp vào một nhóm với Hồng Lang, sau khi vào trận, Hồng Lang bắt đầu nói bóng gió, chuyển giọng nói của mình thành văn bản gửi vào kênh chat đội: "Ôi chao, con chó săn của An thần đến rồi, An thần của mày đâu?"

    Mễ Nhạc không để ý đến anh ta, chỉ tập trung chống chịu ở đường trên, nhưng không ngờ Hồng Lang không buông tha, càng nói càng quá đáng: "Mày còn đánh giải Master làm gì? OG đều bị đá khỏi KPL rồi, luyện tập có tác dụng gì? Đừng lãng phí thời gian nữa."

    "Học hỏi An thần nhà mày đi, ngoan ngoãn ngồi ở nhà, đừng ra ngoài làm trò cười cho thiên hạ."

    Mễ Nhạc có chút bực mình: "Hồng Lang, anh câm miệng!"

    Hồng Lang càng hăng hái: "Hừ, nhắc đến chủ nhân của mày là mày nổi điên? Sao, chỗ nào tôi nói không đúng à? Các người ngay cả đám nghiệp dư ở vòng loại cũng không đánh lại, không phải là trò cười cho thiên hạ thì là gì?"

    Mễ Nhạc tức giận nói: "Anh rõ ràng biết An ca là vì tay trái bị thương, cho nên mới.."

    "Ha, không đánh lại thì không đánh lại, tìm lý do và cớ gì? Thua là thua, rác rưởi là rác rưởi!"

    "Mẹ nó, anh nói ai là rác rưởi?"

    "Mày là rác rưởi, OG cũng là rác rưởi, An Trục Khê chính là khối u ác tính lớn nhất của câu lạc bộ các người!"

    "Hồng Lang, mẹ nó anh muốn chết!"

    Mễ Nhạc hoàn toàn nổi điên, với tâm trạng như vậy còn chơi game sao? Anh ta hận không thể đến căn cứ MG xé xác Hồng Lang!

    Hồng Lang thật sự tàn nhẫn, sau khi chọc giận Mễ Nhạc, anh ta lại mở livestream, còn bày ra vẻ mặt uất ức nói với khán giả: "Nhạc thần nóng tính quá, tôi chỉ đùa một chút thôi mà anh ta đã bắt đầu feed mạng."

    Khán giả căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra trước đó, họ chỉ thấy Hoa Mộc Lan chết năm lần trong năm phút, lại còn ở giải Master!

    Giải Master đối với khán giả bình thường tương đương với lĩnh vực của thần.

    Hoa Mộc Lan của Mễ Nhạc cũng là thần trong lòng họ, vậy mà lại chết nhiều lần như vậy, ngoài feed mạng ra không còn khả năng nào khác!

    Đạn mạc đã bắt đầu tràn ngập: "OG đây là tự sa ngã sao? Thua vòng loại, không có cơ hội tham gia giải mùa thu, nên tự bạo tự diệt sao?"

    "Mễ Nhạc sao lại thành ra như vậy? Anh ta không phải là đệ tử của đại thần Hoàng Phi sao? Thật là mất mặt!"

    "Nếu Phi thần của tôi biết anh ta chơi Hoa Mộc Lan như vậy, chắc chắn sẽ tát cho anh ta một cái chết tươi!"

    "Xong rồi xong rồi, OG hoàn toàn xong rồi."

    Nhìn những bình luận như vậy, An Trục Khê lại rất bình tĩnh, anh ta gọi điện thoại khác cho Mễ Nhạc.

    Mễ Nhạc tuy đang chơi game, nhưng bắt máy rất nhanh, anh ta dùng loa ngoài, giọng nói rất buồn bã: "An ca.."

    An Trục Khê nhanh chóng nói: "Chụp ảnh màn hình đoạn chat của em và Hồng Lang."

    Mễ Nhạc ngẩn người.

    An Trục Khê lại nói: "Chụp lại toàn bộ không thiếu một chữ, sau đó chơi tốt cho tôi, ván này nhất định phải thắng."

    Sau đó anh ta lại bổ sung một câu: "Hồng Lang đã mở livestream, có hàng triệu khán giả đang xem hai người đấy."

    Mễ Nhạc tuy bốc đồng nhưng không ngu ngốc, anh ta rùng mình, lập tức nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.

    Anh ta vội vàng nói: "Em biết rồi!"

    An Trục Khê nói: "Chờ tin tốt của em."

    Cúp điện thoại, An Trục Khê không chớp mắt nhìn màn hình livestream.

    Mễ Nhạc cuối cùng cũng bình tĩnh lại, mặc dù trận đấu đã qua một nửa, tình hình bên anh ta cũng cực kỳ tệ, Hoa Mộc Lan của anh ta cũng vì chết quá nhiều lần mà chậm phát triển, lẽ ra vàng không đủ thì không thể đánh lại đối phương.

    Thế nào là đường trên bốc đất mà ăn?

    Chính là nghèo, rất nghèo.

    Trong đội có năm người, nhưng vàng trong game là có hạn, để phát huy hợp lý ưu thế của mỗi người, một số vị trí nhất định phải nhường kinh tế cho đồng đội.

    Ví dụ như hỗ trợ là kiên quyết không ăn lính, nhường hết vàng cho đồng đội.

    Sau đó, tùy theo cốt lõi của mỗi đội khác nhau, có đội là người đi rừng nhường vàng, cũng có đội như OG, đường trên (đường top) nhường vàng.

    Tài năng của Mễ Nhạc là dùng rất ít vàng nhưng vẫn phát huy được sức mạnh của con tướng.

    Mặc dù trong tình thế hiện tại, Hoa Mộc Lan của anh ta trong mắt người bình thường đã phế rồi, nhưng anh ta vẫn dùng kỹ năng tinh xảo, trong một pha giao tranh, anh ta dùng Tốc Biến, chiêu cuối, chiêu một, chém tướng chủ lực của đối phương một cách bất ngờ!

    Giành chiến thắng trong một pha giao tranh, phá liên tiếp hai trụ giữa của đối phương.

    Hướng gió của khán giả trên đạn mạc đã thay đổi.

    "6666, Nhạc thần pha này thao tác quá đỉnh!"

    "Đây là muốn lật kèo à!"

    Đương nhiên cũng có người vẫn còn tức giận: "Sớm như vậy không phải đã thắng rồi sao? Trước đó feed mạng làm gì?"

    "Dù sao Mễ Nhạc chính là thái độ không nghiêm túc, ở giải Master mà làm như vậy, không phải là làm mất thời gian của mọi người sao?"

    "Đúng vậy, giải mùa thu sắp đến rồi, OG không tham gia, các đội khác còn phải cố gắng giành chức vô địch đấy!"

    An Trục Khê không xem nữa, anh ta tin tưởng Mễ Nhạc, chỉ cần anh ta nghiêm túc, ván này không thể thua.

    Còn Hồng Lang thì không dám buông lỏng vào lúc này, anh ta đã mở livestream, lại là cốt lõi của đội, không thể hiện được sức mạnh như mong đợi, người hâm mộ sẽ mắng chết anh ta trước.

    Hàn Quân Trúc đã dọn dẹp xong, cậu đi tới thấy An Trục Khê có vẻ mặt nghiêm trọng, liền hỏi: "Sao vậy?"

    An Trục Khê lắc đầu nói: "Không có gì, một đám trẻ con đang giận dỗi."

    Hàn Quân Trúc đã nhìn thấy đạn mạc trên livestream, toàn là những lời chê bai OG.

    Hàn Quân Trúc nhíu mày.

    An Trục Khê đã tắt livestream, không xem nữa.

    Hơn mười phút sau, Mễ Nhạc gửi yêu cầu gọi thoại cho An Trục Khê.

    An Trục Khê chấp nhận, anh luôn sống một mình, không hay dùng tai nghe, giọng nói của Mễ Nhạc trực tiếp phát ra từ máy tính xách tay: "An ca, xin lỗi."

    An Trục Khê nói: "Xin lỗi anh làm gì?"

    Mễ Nhạc do dự một chút.

    An Trục Khê nói: "Được rồi, lớn rồi, đừng cứ so đo với trẻ con."

    Mễ Nhạc nhỏ giọng nói: "Là em quá bốc đồng."

    An Trục Khê nói: "Chuyện này vẫn chưa kết thúc, em đi đăng một bài Weibo, đăng ảnh chụp màn hình đoạn chat với Hồng Lang trước đó, rồi chân thành xin lỗi, nói rằng mình không nên nóng nảy, không nên dùng thái độ như vậy để đối xử với trò chơi, mặc dù sau đó đã bình tĩnh lại, nhưng vẫn có lỗi.. Tóm lại, giọng điệu thành khẩn một chút."

    Mễ Nhạc hít sâu một hơi nói: "Vâng, em sẽ đi đăng ngay!"

    Kế hoạch của Hồng Lang trước đó khá hay, anh ta chọc giận Mễ Nhạc trong trò chơi, đợi Mễ Nhạc bốc đồng rồi anh ta lén mở livestream, nếu không phải A Thanh ở căn cứ MG nghe được những lời Hồng Lang nói rồi gọi điện cho An Trục Khê; nếu không phải An Trục Khê kịp thời bảo Mễ Nhạc chụp ảnh màn hình, thì sau khi thua trận, Mễ Nhạc sẽ là mục tiêu bị chỉ trích.

    Khán giả đâu có biết nội dung trò chuyện trước đó của họ, họ chỉ thấy hành vi tiêu cực của Mễ Nhạc, chỉ thấy thái độ không chuyên nghiệp của Mễ Nhạc, và chỉ thấy thất bại.

    Ngay cả khi Mễ Nhạc giải thích sau đó cũng vô dụng, không có bằng chứng, ai tin?

    Bây giờ trận đấu đã thắng, Mễ Nhạc lại đăng Weibo xin lỗi, sau đó kèm theo những lời nói của Hồng Lang, đủ để lật ngược tình thế.

    Quả nhiên, Weibo của Mễ Nhạc vừa đăng, người hâm mộ lập tức bùng nổ.

    Mặc dù OG đã sa sút, nhưng những kỳ tích của nó vẫn còn tồn tại trong lòng khán giả, vẫn có rất nhiều người coi nó như ánh trăng sáng, nốt ruồi son.

    Một hậu bối như Hồng Lang lại dám sỉ nhục tiền bối như vậy, ngay lập tức khiến người hâm mộ tức giận.

    "Không trách Nhạc thần lại tức giận, đây là lời người nói sao?"

    "Dám sỉ nhục An thần như vậy, sỉ nhục OG như vậy, thật sự coi chúng tôi những người hâm mộ cũ này đều chết hết rồi sao!"

    "Một tân binh, chưa từng giành được chức vô địch, vậy mà có mặt mũi khinh thường người đàn ông đã từng bốn lần vô địch! Ai cho anh ta cái mặt mũi đó!"

    Trên Weibo náo loạn, Hồng Lang thật sự trẻ tuổi khí vượng, anh ta lại đăng một bài Weibo như vậy: "Giọng điệu của tôi có hơi quá khích, nhưng tôi không thấy mình nói sai, kém là kém, rác rưởi là rác rưởi. Thể thao điện tử, thua là tội lỗi."

    An Trục Khê nhìn chằm chằm vào câu cuối cùng, mắt quên cả chớp.

    Hàn Quân Trúc lấy điện thoại, dùng tài khoản Weibo của An Trục Khê trả lời Hồng Lang: "Vậy thì so tài một trận đi, xem tội lỗi này là của ai."

    Người hâm mộ dưới bình luận này lập tức bùng nổ.

    "An thần! An thần! WULI An thần!"

    "A a a! An thần xuất hiện! Tôi muốn khóc a a a!"

    "Đúng vậy đúng vậy! An thần từng thua anh sao? Hồng Lang, anh vênh váo cái gì!"

    "SOLO! SOLO! An thần của tôi đơn đấu vô địch!" (Chú thích: SOLO là trận đấu một đối một)

    Hồng Lang không ngờ An Trục Khê lại lên tiếng, anh ta sững người, sau đó tức giận, anh ta trả lời bình luận này: "Đúng vậy, An thần đơn đấu vô địch, nhưng đây là trò chơi đồng đội, cúp vô địch sẽ không trao cho một người."

    Người hâm mộ mắng anh ta: "Hồng Lang, anh là đồ hèn nhát, có gan gây chuyện, có giỏi thì đến solo đi!"

    Người hâm mộ của Hồng Lang cũng nhảy vào cuộc chiến: "Solo có tác dụng gì? Nếu An Trục Khê thật sự có bản lĩnh thì hãy cùng MG đấu một trận huấn luyện đồng đội! Xem thắng thua là của ai!"

    An Trục Khê trả lời bình luận này: "Chọn thời gian đi."
     
  9. Bisddor

    Bài viết:
    11
    Chương 7

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lời nhắn của An Trục Khê vừa xuất hiện, quả thật là một hòn đá khuấy động ngàn lớp sóng, người hâm mộ phấn khích đến mức hét lên tập thể!

    "Cổ vũ cho An thần của chúng ta!"

    "Bị An thần của chúng ta làm cho ngất ngây!"

    "An An của chúng ta đẹp trai ngất trời!"

    Đương nhiên cũng có người hùa theo: "Cầu chiến được chiến, nhóc con Hồng Lang, mau đến nhận chiến thư!"

    "Ôi chao ôi chao, gần đây không có trận đấu nào, đang trống vắng đây, hay là hai người chơi BO7 đi?" (Chú thích: BO7 là thể thức thi đấu bảy ván thắng bốn)

    "Hừ, Hồng Lang cũng xứng đánh bảy ván với An thần sao? Cho dù BO7 cũng bị cạo trọc đầu 4-0!"

    "Fan của An Khê bớt nói lại đi, thật sự coi An thần của các người có thể một chọi năm à?"

    Tin nhắn được gửi với tốc độ đáng kinh ngạc, lên đến hàng nghìn tin, cuối cùng Hồng Lang cũng trả lời: "Ba ngày sau, 20 giờ 30 phút."

    An Trục Khê: "Không vấn đề."

    Những người hóng chuyện vô cùng phấn khích: "Ba ngày sau vừa đúng thứ bảy! Tuyệt quá! Căn cứ MG có mở cửa không? Có bán vé không? Tao muốn đến xem trực tiếp!"

    "Livestream livestream! Xin tên nền tảng livestream! Xin số phòng!"

    "Mở livestream để các người gian lận à!" Livestream là không thể, bởi vì đây là trận đấu trực tuyến, livestream là trực tiếp, bất kể bên nào mở ra cũng sẽ bị đối phương nhìn thấy tầm nhìn, vậy thì không thể chơi được.

    "Họ có dùng tài khoản chính không? Tao muốn đi xem!" Trong trò chơi Vương Giả có hệ thống xem trận đấu chuyên dụng, và hệ thống xem trận đấu có độ trễ vài phút.

    Lúc này có người tag mấy bình luận viên chính thức của KPL: "Ba ngày sau An thần VS Hồng Lang, cầu bình luận!"

    Thật sự có hai người trả lời, một là bình luận viên số một của giải đấu, Trí gia, một là nữ bình luận viên xinh đẹp của giải đấu, Đào Đào.

    Trí gia: "Sẵn lòng giúp đỡ."

    Đào Đào: "Em sẽ hỗ trợ Trí gia."

    Lần này khán giả càng phấn khích hơn, từng người đặt báo thức, chỉ chờ xem trận đấu lớn, thậm chí còn có người bắt đầu đặt cược, đánh cược ai sẽ thắng!

    Mễ Nhạc ngơ ngác xem hết tin nhắn, vội vàng gọi điện cho An Trục Khê: "An An An ca."

    An Trục Khê: "Đừng tùy tiện đổi họ của anh."

    Mễ Nhạc vội vàng nói: "Thật sự muốn đánh với MG sao?"

    An Trục Khê: "Sao vậy? Cũng không phải lần đầu tiên đập bọn họ."

    MG-Moon Gaming, và OG cũng là kẻ thù cũ, đều là câu lạc bộ lâu đời trong KPL, mỗi năm giao tranh vô số lần thắng thua. Thật sự là vẫn luôn bị OG đập cho không còn mảnh giáp.

    Năm đó khi OG xưng vương xưng bá, họ gặp OG là sợ đến mức khóc lóc, vòng bảng gặp ba lần thua ba lần, vòng playoffs cả đội lén lút đốt hương cầu nguyện đừng gặp OG ở vòng đầu tiên, bởi vì chỉ cần gặp là đồng nghĩa với việc bị loại..

    Sau đó OG gặp chuyện, thậm chí giải mùa xuân trước sa sút, nhưng cũng không liên quan gì đến MG, người khiến OG bị loại thật sự không phải MG.

    Tâm lý của MG cũng có thể hiểu được, bị đàn áp bao nhiêu năm, lần nào cũng bị đập cho khóc, đột nhiên thấy đại ác ma rơi xuống điện đàn, họ muốn giẫm một phát cho sướng cũng là lẽ thường tình.

    Đặc biệt là Hồng Lang là người mới của MG, chưa trải qua thời kỳ đỉnh cao của OG, anh ta lại là người chơi đường giữa, bên tai quanh năm đều là An thần An thần, nghe đến mức sinh lý chán ghét.

    OG đã tiêu đời rồi, còn An thần cái gì! Đúng là sóng sau xô sóng trước, An thần nên bị đánh chết trên bãi biển!

    Còn trẻ mà, khí thế hừng hực.

    Hồng Lang cảm thấy mình chính là thần đường giữa (đường mid) tiếp theo!

    Mọi chuyện đã ầm ĩ đến mức này, câu lạc bộ chỉ có thể ứng chiến, hơn nữa là phải thắng!

    Mễ Nhạc lo lắng nói: "MG tuy kém, nhưng vì thể diện và khí thế, họ tuyệt đối không thể thua, nên chắc chắn sẽ dùng đội hình chính, đội chúng ta chỉ có hai người.. Làm sao đánh đây!"

    Thực lực của MG không tệ, dù sao cũng là đội tuyển chuyên nghiệp của KPL, cho dù OG không thiếu tay thiếu chân, muốn thắng họ cũng phải nghiên cứu kỹ lưỡng.

    An Trục Khê lại hỏi anh ta một câu hỏi khác: "Nhạc Nhạc, em.. muốn rời OG sao?"

    Một câu hỏi làm Mễ Nhạc nghẹn lời.

    Giọng nói của An Trục Khê rất bình tĩnh: "Anh không có ý gì khác, em.."

    Mễ Nhạc nói: "Em không muốn rời đi."

    An Trục Khê: "..."

    Mễ Nhạc nói: "Nhưng vinh quang của chúng ta, không thể bị hủy hoại trong tay em."

    Tay An Trục Khê run lên, một lúc lâu không nói nên lời.

    Mễ Nhạc hít sâu một hơi nói: "An ca, cho dù chỉ còn lại một mình em.."

    "Sẽ không." Giọng của An Trục Khê rất nhẹ nhưng từng chữ đều đâm vào tim, "Vinh quang của chúng ta, sẽ lại một lần nữa thắp sáng trên chiến trường."

    Nghe thấy câu này, giọng nói của Mễ Nhạc nghẹn ngào.

    Huy hiệu đội của họ có hình dạng ngọn lửa, lần đầu tiên giành chức vô địch, đã từng được bình luận viên Trí gia nhận xét là - ngọn đuốc thắp sáng KPL.

    An Trục Khê nói: "Mấy ngày nay em xem lại nhiều trận đấu của MG đi, chuẩn bị cho tốt, trận đấu ba ngày sau sẽ không thua."

    Sau khi cúp điện thoại, An Trục Khê cũng hít sâu một hơi.

    Hàn Quân Trúc vẫn luôn ở bên cạnh anh, mặc dù không nghe thấy lời của Mễ Nhạc, nhưng cậu nghe thấy lời của An Trục Khê.

    "Cần em làm gì không?" Cậu hỏi An Trục Khê.

    An Trục Khê quay đầu nhìn cậu, nhìn chằm chằm vào mắt cậu hỏi: "Em muốn thi đấu chuyên nghiệp không?"

    Hàn Quân Trúc cười nhẹ, giọng nói rất dịu dàng: "Em muốn chiến đấu bên cạnh anh."

    An Trục Khê bị nụ cười của cậu lây nhiễm, bản thân cũng cười: "Tuyển thủ chuyên nghiệp rất mệt mỏi và vất vả, hơn nữa sự cống hiến và phần thưởng không nhất định sẽ tương xứng."

    Hàn Quân Trúc lại nói: "Em sẽ mang về cho anh chiếc cúp vô địch thứ năm."

    Giọng nói nghiêm túc và chắc chắn, không phải là sự liều lĩnh của kẻ mới vào nghề không sợ hổ, mà là sự tự tin thực sự, sự tự tin mạnh mẽ xuất phát từ tận xương tủy.

    An Trục Khê sững sờ, nội tâm trống rỗng hoang vu của anh vì câu nói này mà bùng lên một ngọn lửa nhỏ.

    Rất nhỏ rất yếu ớt, dường như gió thổi là tắt, nhưng lại sáng lên.

    Anh cười nhẹ, nói với Hàn Quân Trúc: "Trước tiên hãy giành chiến thắng trong trận đấu đầu tiên này."

    Mễ Nhạc là đường trên, anh là đường giữa, Hàn Quân Trúc là đi rừng, một trò chơi năm người còn thiếu hai người.

    Đặt vào một năm trước, có lẽ ai cũng không thể tưởng tượng được, OG như cây đại thụ sẽ có lúc không đủ người để lập thành một đội.

    Nhưng hiện thực lại tàn khốc như vậy.

    Cao ốc sụp đổ, chỉ trong chớp mắt.

    Thành công hay thất bại, chỉ cách nhau một đường.

    Không đủ năm người thì còn nói gì đến thi đấu? Nhưng An Trục Khê luôn là người gan dạ và tỉ mỉ, anh không đánh trận nào mà không chắc thắng.

    "Solo có tác dụng gì? Nếu An Trục Khê thật sự có bản lĩnh thì hãy cùng MG đấu một trận huấn luyện đồng đội! Xem thắng thua là của ai!"

    "Chọn thời gian đi."

    An Trục Khê cố ý chọn bình luận này để trả lời, bởi vì bình luận này nhắc đến cá nhân An Trục Khê, chứ không phải OG.

    An Trục Khê rõ ràng không thể một mình đấu với năm người của MG, vậy thì anh phải tìm đồng đội.

    Đồng đội này không cần thiết phải giới hạn trong OG.

    Anh có thể tìm người hỗ trợ bên ngoài.

    Trong mắt người ngoài, điều này dường như có dấu hiệu gian lận, tìm năm cao thủ, vậy MG chẳng phải sẽ bị hành cho ra bã sao?

    Thực tế không phải vậy.

    Đây thật sự là một trò chơi đồng đội, so với sức mạnh cá nhân, sự phối hợp ăn ý của cả đội mới là chìa khóa quyết định trận đấu.

    Những người hiểu biết đều hiểu, cho dù chọn ra năm tuyển thủ mạnh nhất từ năm đội hàng đầu, nếu không có thời gian huấn luyện lâu dài, họ có thể không đánh lại được cả đội tuyển của vòng loại.

    Khi livestream cũng thường có những câu chuyện như vậy.

    Tạ thần của YD, Phong Dao của CST, Mễ Nhạc của OG, Trùng Trùng của SUNS, Quỷ Đạo của BIY cùng nhau lập team năm người! Năm tuyển thủ ngôi sao! Mạnh vô địch!

    Tuy nhiên.. Khi họ ghép trận, họ lại đụng độ với đội hình chính của SS.

    Tình hình lúc đó là, năm đội tuyển mà họ thuộc về, bất kỳ đội nào cũng có thể đánh bại SS đến mức khóc thét, nhưng đáng tiếc "đội hình đại thần" này lại bị năm người của SS đánh cho không còn mặt mũi.

    Đó chính là sức mạnh của đồng đội.

    Sự ăn ý được tôi luyện qua vô số ngày đêm, hàng nghìn trận đấu giữa các đồng đội mới là yếu tố quyết định chiến thắng.

    Vì vậy, cho dù khán giả biết An Trục Khê tìm người hỗ trợ bên ngoài cũng không sao, ba ngày, có thể đánh bại MG, chỉ có thể nói là kỳ tích.

    Hơn nữa, An Trục Khê còn có một người mới ở đây, một chú sói con mới toanh.

    An Trục Khê nói với Hàn Quân Trúc: "Thời gian gấp rút, chúng ta hãy tập huấn cấp tốc một chút."

    Hàn Quân Trúc: "Được."

    An Trục Khê lại nói: "Em đi lấy chăn đến đây."

    Hàn Quân Trúc ngẩn người.

    An Trục Khê duỗi người, đi về phía phòng ngủ: "Đến phòng anh, chỗ anh rất thoải mái."
     
    Dương2301 thích bài này.
  10. Bisddor

    Bài viết:
    11
    Chương 8

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hàn Quân Trúc đứng im tại chỗ, như thể bị hóa đá.

    An Trục Khê vẫn thúc giục anh: "Đi đi."

    Hàn Quân Trúc quay người trở về phòng mình, đầu óc trống rỗng, không biết mình đã lấy chăn như thế nào.

    An Trục Khê mở cửa phòng ngủ của mình, vẫy tay với Hàn Quân Trúc: "Mau vào đây."

    Những gì An Trục Khê nói đều là sự thật, rất thực tế.

    Phòng ngủ của anh ấy thực sự rất thoải mái, theo đúng nghĩa đen của từ thoải mái.

    Nó lớn gấp đôi phòng ngủ bình thường, đối diện giường là tấm chiếu tatami, trên tatami có một chiếc ghế lười siêu lớn khiến người ta nhìn vào là thấy thoải mái, không nên gọi là ghế lười, vì kích thước đó đã cỡ một chiếc giường rồi.

    An Trục Khê bước vài bước tới, nằm gọn trong "chiếc giường", vẻ mặt thỏa mãn nói: "Người phát minh ra thứ này thật là thiên tài."

    Hàn Quân Trúc nhìn An Trục Khê được chiếc ghế lười bao bọc toàn bộ, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Thật đáng yêu.

    An Trục Khê vỗ vỗ bên cạnh mình: "Em đến thử xem, tuyệt đối sảng khoái."

    Bây giờ đã rất sảng khoái rồi.

    Hàn Quân Trúc tim đập thình thịch tiến lại gần, ngồi xuống cạnh An Trục Khê.

    Thứ này giống như cát lún, ngồi xuống liền chìm vào, vật liệu được nhồi đầy, ôm lấy lưng và cột sống, quả thật rất thoải mái.

    An Trục Khê hỏi anh: "Thế nào?"

    Giọng Hàn Quân Trúc hơi khàn: "Rất thoải mái."

    An Trục Khê cười nói: "Không lừa em chứ."

    Hàn Quân Trúc cố gắng để giọng mình bình tĩnh: "Ừm."

    "Đợi anh bật điều hòa đã!"

    Anh định đứng dậy, thứ mềm mềm này ngồi xuống dễ nhưng đứng dậy khó, không có điểm tựa thì muốn bò ra cũng không dễ dàng, An Trục Khê đứng lên một lần không được, liền nói: "Cho anh mượn chút sức."

    Nói xong anh liền ấn tay lên đùi Hàn Quân Trúc.

    Hàn Quân Trúc: "..."

    An Trục Khê dùng sức, đứng dậy, anh còn nói thêm một câu: "Em thật rắn chắc, đùi cũng cứng như vậy."

    Hàn Quân Trúc: "..."

    An Trục Khê đi bật điều hòa, Hàn Quân Trúc mất một lúc lâu mới điều hòa được hơi thở, nhưng chân anh không dám cử động, dường như hơi nóng vẫn còn đó.

    An Trục Khê quay lại nói: "Lát nữa sẽ mát thôi."

    Anh ngồi xuống bên cạnh Hàn Quân Trúc, thấy mồ hôi trên trán anh, lại an ủi: "Yên tâm, anh bật điều hòa rất thấp, lát nữa lạnh thì chúng ta đắp chăn."

    An thần cũng biết hưởng thụ, nằm trong một nơi thoải mái như vậy chơi game cũng thật tuyệt.

    Đây cũng là ưu điểm của game di động, cầm điện thoại là có thể làm mọi thứ, không giống như máy tính, dù thế nào cũng phải ngồi ngay ngắn trước máy tính.

    Chỉ là sự "hưởng thụ" này đối với Hàn Quân Trúc có chút quá mức, hiện tại anh không thể tập trung được, cả người đều lâng lâng.

    An Trục Khê đăng nhập vào game: "Nào, chúng ta solo một trận."

    Hàn Quân Trúc cứng đờ mở game, cứng đờ đáp: "Được." Sau đó lại bấm vào chế độ xếp hạng năm người.

    An Trục Khê ghé sát vào, bấm trên điện thoại của anh: "Không xếp hạng, 1V1 đối kháng."

    "Được." Hàn Quân Trúc cố gắng bình tĩnh lại, chấp nhận lời mời của An Trục Khê.

    An Trục Khê đã nghiêm túc: "Hàn Tín của em chơi rất tốt, nhịp độ đi rừng cũng rất tuyệt, hiểu biết về game cũng không có vấn đề gì, chỉ là.. Thiếu kinh nghiệm."

    Hàn Quân Trúc chỉ nghe vào ba từ trong cả câu nói, ba từ đó là - Em rất tuyệt.

    An Trục Khê lại nói: "Kinh nghiệm là thứ cần thời gian tích lũy, rất khó để học nhanh. Nhưng không sao, bây giờ điều em cần nhất là trải nghiệm thao tác của tuyển thủ chuyên nghiệp, cảm nhận sự khác biệt giữa họ và người chơi bình thường, vậy thì.. Trước tiên hãy thử với anh đi."

    An thần nghiêm túc nói một đoạn dài như vậy, Hàn Quân Trúc chỉ chú ý đến năm chữ cuối cùng - Thử với anh đi.

    Em rất tuyệt.

    Thử với anh đi.

    Hàn Quân Trúc: "!"

    "Quân Trúc?"

    Hàn Quân Trúc bừng tỉnh.

    An Trục Khê cười với anh: "Nếu không nghiêm túc, sẽ chết rất thảm đó."

    Hàn Quân Trúc cuối cùng cũng thoát ra khỏi thế giới không thể diễn tả bằng lời, anh nhắm mắt lại nói: "Em sẽ nghiêm túc."

    Sau đó.. Chết rất thảm.

    Solo là trận đấu một đối một, An Trục Khê chọn Gia Cát Lượng, Hàn Quân Trúc chọn Hàn Tín, hai người giao chiến trong cùng một bản đồ. Mặc dù Gia Cát Lượng được định vị là pháp sư kiêm sát thủ, nhưng khi đối đầu với Hàn Tín, tỷ lệ thắng thua của hai người là 4-6, Hàn Tín chơi tốt có thể đâm chết Gia Cát Lượng.

    Nhưng An Trục Khê lại liên tục đưa Hàn Quân Trúc về tế đàn (sau khi chết sẽ hồi sinh ở tế đàn).

    Sau khi chết hai lần, Hàn Quân Trúc cuối cùng cũng thoát khỏi sự mê muội, tập trung vào trò chơi.

    An Trục Khê nói: "Lại nào."

    Hàn Quân Trúc nghiêm túc nói: "Được."

    Họ lên cấp bốn liền bắt đầu đánh nhau trực diện, Hàn Quân Trúc có thể chơi đến top 100 người chơi Vương Giả, cũng đã gặp vô số Gia Cát Lượng, những người khác đều bị anh ta đuổi theo chạy, chạy đến cuối cùng chỉ có thể nằm xuống, nhưng An Trục Khê này..

    Mỗi lần đều có thể né tránh kỹ năng khống chế của anh ta, mỗi lần đều có thể khéo léo tránh né sát thương chí mạng, đáng sợ hơn là, nội tại của anh ta hồi chiêu cực nhanh, sự kết hợp giữa chiêu một và chiêu hai dường như chỉ trong nháy mắt, không có một chút dừng lại nào!

    Hàn Quân Trúc cố gắng né tránh quả cầu ánh sáng của anh ta, nhưng không thể né tránh, An Trục Khê lại còn tính toán được thời gian hồi chiêu của anh ta, sau khi anh ta dùng hết tất cả các kỹ năng dịch chuyển, anh ta vẫn còn giữ lại một đoạn chiêu hai để lao tới!

    Sau khi Hàn Quân Trúc liên tiếp chết năm lần, cuối cùng cũng hiểu được câu nói của An Trục Khê.

    Tuyển thủ chuyên nghiệp và người chơi bình thường thật sự không cùng đẳng cấp.

    Hàn Quân Trúc nghiêm túc hơn: "Lại nào."

    An Trục Khê còn lo lắng mình dùng sức quá mạnh, làm giảm nhuệ khí của anh..

    Quay đầu lại nhìn, trong đôi mắt đen của Hàn Quân Trúc rõ ràng lóe lên ánh sáng càng chiến càng dũng cảm.

    Khóe miệng An Trục Khê nhếch lên, cũng tràn đầy năng lượng: "Được."

    Solo thực ra là một chế độ chơi không có tính thú vị, liên tục lặp lại, liên tục thử các combo, liên tục tính toán kỹ năng và sát thương của đối phương, liên tục di chuyển cực hạn trong một không gian hạn chế..

    Khô khan và tốn sức, kéo dài thời gian sẽ rất mệt mỏi.

    Nhưng Hàn Quân Trúc cứ quấn lấy An Trục Khê chơi suốt hai tiếng đồng hồ.

    Cuối cùng, An Trục Khê không chịu nổi nữa: "Nghỉ ngơi một chút."

    Anh xoa xoa mi tâm, có chút ghen tị với sức sống của người trẻ tuổi này.

    Hàn Quân Trúc lập tức đứng dậy: "Em đi rót nước cho anh."

    An Trục Khê chân thành nói: "Thể lực của em thật tốt."

    Hàn Quân Trúc: "..."

    Cậu rất cố gắng tự nhủ đừng nghĩ lung tung, nhưng mà..

    Hai người "đại chiến" ba trăm hiệp trên "giường", sau đó An Trục Khê mệt mỏi khen anh có thể lực tốt, ừm..

    Dừng lại!

    Hàn Quân Trúc không chỉ rót nước cho An thần, mà còn bưng một đĩa trái cây, bên trong có ba bốn loại trái cây đã được gọt vỏ, cắt thành từng miếng vừa ăn, chỉ cần dùng tăm xiên vào là ăn được.

    An Trục Khê vừa nhìn thấy, liền hỏi với vẻ ngạc nhiên: "Táo có ngọt không?"

    Hàn Quân Trúc nói: "Em chưa ăn."

    An Trục Khê nói: "Lấy cho anh một miếng."

    Hàn Quân Trúc đưa đĩa trái cây đến trước mặt anh, An Trục Khê lại nói: "Giúp anh lấy một miếng, anh chưa gõ xong chữ."

    Anh ta dường như đang trò chuyện với ai đó trên QQ, ngón tay nhanh nhẹn gõ trên màn hình.

    Hàn Quân Trúc ngẩn người một lúc mới hiểu ra, An Trục Khê đang muốn anh đút cho anh.

    Hàn tiên sinh lại nóng đầu, anh cố gắng giữ bình tĩnh, bình thản dùng tăm xiên một miếng táo đưa lên miệng anh.

    An Trục Khê hơi nghiêng đầu, há miệng cắn lấy.

    Vị ngọt của táo bùng nổ trong miệng, An Trục Khê nheo mắt, nuốt xuống rồi khen: "Thật ngọt!"

    Hàn Quân Trúc thản nhiên hỏi anh: "Còn muốn nữa không?"

    An Trục Khê nói: "Được được được."

    Hàn Quân Trúc lại xiên một miếng đưa lên miệng anh, An Trục Khê rất tự nhiên ăn một miếng, sau khi ăn xong anh ta như nhớ ra điều gì đó ngẩng đầu nhìn cậu: "Em cũng thử đi, vừa ngon vừa ngọt."

    Hàn Quân Trúc nhìn đôi môi ướt át của anh, có thể tưởng tượng được nó ngọt và ướt như thế nào.

    Trên đĩa chỉ còn lại ba miếng táo, Hàn Quân Trúc không nỡ ăn, đang định xiên một miếng đưa lên miệng An Trục Khê, An Trục Khê đột nhiên cười, chỉ nghe anh ta nói: "Xong rồi."

    An Trục Khê không còn tâm trí ăn táo nữa, anh thúc giục Hàn Quân Trúc: "Mau lại đây, anh tìm cho em một chuyên gia."

    Hàn Quân Trúc lộ vẻ nghi ngờ.

    An Trục Khê hoàn toàn không kiêng dè anh, trực tiếp đưa điện thoại cho anh xem.

    Hàn Quân Trúc đọc lướt qua, nhanh chóng xem hết nội dung cuộc trò chuyện trong QQ.

    An An An An An: "Lão Phương có ở đó không."

    An An An An An: "Có ở đó không."

    An An An An An: "Có ở đó không."

    An Trục Khê liên tục gửi ba tin nhắn, đối phương không trả lời một tin nào.

    Tiếp theo, An Trục Khê lại gửi một tin nhắn như vậy: "Anh muốn chuyển nhượng rồi."

    Đối phương lập tức trả lời: "Long tộc hoan nghênh anh, lương năm tăng gấp đôi! Có xe có nhà! Quảng cáo muốn nhận thì nhận, hoạt động muốn đi thì đi, tất cả các điều kiện cứ việc đưa ra!"

    An Trục Khê: "Lừa anh đấy."

    Phương Thốn: "Đồ rác rưởi! Tạm biệt!"

    An Trục Khê: "Đừng đi, có việc tìm anh."

    Phương Thốn: "Ngoài chuyển nhượng, miễn bàn."

    An Trục Khê: "Chỉ với thái độ này của anh, ai thèm đến nhà anh?"

    Phương Thốn: "Thái độ tôi tốt thì anh đến?"

    An Trục Khê: "Không đến."

    Phương Thốn: "Vậy thì được rồi."

    An Trục Khê: "Đừng nói nhảm nữa, nhanh lên mạng, solo với anh."

    Đại thần Phương Thốn khá cứng đầu: "Không!"

    An Trục Khê nói: "Ừm.. Thực ra câu lạc bộ YD khá tốt, lão Tạ đã chân thành mời anh qua đó, anh.."

    "Mẹ kiếp!" Phương Thốn nói, "Anh rảnh rỗi quá không có việc gì làm sao? Solo cái quái gì vậy?"

    An Trục Khê nói: "Mười ván."

    Phương Thốn: "Năm ván."

    An Trục Khê: "Mười lăm ván."

    Phương Thốn: "Cút cút cút!"

    An Trục Khê: "Anh sẽ gọi điện cho lão Tạ ngay bây giờ."

    "Khốn nạn!" Phương Thốn thỏa hiệp.

    Anh ta không thể chọc vào, nếu An Trục Khê thực sự chuyển nhượng đến YD, anh ta đừng hòng thân thiết với chiếc cúp vô địch trước khi giải nghệ!

    Câu lạc bộ Long tộc cũng là một đội mạnh của KPL, hơn nữa họ là một đội tuyển rất mạnh về đi rừng.

    Chủ lực của họ là đi rừng? Tức là lấy người đi rừng làm trung tâm, bốn người còn lại phối hợp theo nhịp độ của người đi rừng để giành lợi thế trong trận đấu.

    Phương Thốn là đội trưởng của Long tộc, cũng là người đi rừng của họ, hơn nữa còn là một tuyển thủ thiên tài hàng đầu của KPL.

    Người đi rừng của anh ta không giỏi toàn diện như người đi rừng Nhuộm Khanh của OG trước đây, nhưng anh ta chắc chắn là người giỏi nhất, cả đội giao hết vàng cho anh ta, giao trọng trách cho anh ta, anh ta cũng thực sự có thực lực dẫn dắt đội đi đến chiến thắng.

    Ở một mức độ nào đó, phong cách của Hàn Quân Trúc thực ra rất giống Phương Thốn.

    Đều là ăn tài nguyên, ăn vàng, sau đó dẫn dắt đồng đội lật kèo trên chiến trường, là kiểu người đi rừng cốt lõi.

    Kiểu người đi rừng này, thao tác cá nhân và ý thức rất quan trọng.

    An Trục Khê và Hàn Quân Trúc solo, nhiều nhất là để anh ta cảm nhận được khả năng của tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng không thể để anh ta trải nghiệm được nhịp độ mà một sát thủ nên có.

    Phương Thốn thì có thể.

    Hơn nữa Hàn Tín cũng là tướng tủ của Phương Thốn.

    Hai Hàn Tín solo, rất có thể nói lên vấn đề.

    An Trục Khê an ủi Hàn Quân Trúc: "Đừng sợ, thua là chuyện bình thường, Hàn Tín của lão Phương rất hung dữ."

    Anh còn hơi lo lắng Hàn Quân Trúc sẽ căng thẳng, nhưng thực tế..

    Có một loại người là chiến binh bẩm sinh.

    Thua cũng không nản lòng, anh ta chỉ nghĩ đến lần sau làm thế nào để thắng!

    Chỉ chơi một ván, Phương Thốn đã biết người chơi Hàn Tín này không phải An Trục Khê, anh ta nhắn tin cho anh: "Hừ, lấy tôi làm người tập cho quân của cậu à?"

    An Trục Khê hỏi anh ta: "Thế nào thế nào? Có giỏi không?"

    Phương Thốn nói: "Không tệ, nhặt được ở đâu vậy."

    An Trục Khê: "Sao anh biết là nhặt được."

    Phương Thốn: "..."

    Thật sự là nhặt được à! Phương thần, người nghiện thuốc lá lâu năm, suýt chút nữa bị sặc!

    An Trục Khê nghiêm túc gõ chữ: "Anh đừng có ý đồ xấu xa, đó là người của tôi!"

    Hàn Quân Trúc đang ở bên cạnh anh, tình cờ nhìn thấy câu nói này.
     
  11. Bisddor

    Bài viết:
    11
    Chương 9

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lời nói của An thần nhà chúng tôi (bản gốc: Wuli An thần. Wuli: Nhà chúng tôi) tuy rất thuần khiết, nghiêm túc, không có ý nghĩ gì khác.

    Hàng năm, các trại huấn luyện trẻ đều có những người mới xuất hiện, thậm chí còn có bảng xếp hạng tân binh, đến kỳ chuyển nhượng, các đội tuyển lớn đều ra sức hết mình để tranh giành người.

    Hàn Quân Trúc xuất sắc như vậy, rõ ràng là một mầm non tốt.

    An Trục Khê đây là sợ Phương Thốn ghen tị, đào góc tường của anh ta.

    Phương Thốn nói: "Căng thẳng cái gì? Là của anh thì người khác không cướp được, không phải của anh thì cũng không giữ được."

    An Trục Khê nhìn chằm chằm vào câu nói này một lúc lâu.

    Anh nhíu mày rồi nói: "Không nói nhảm nữa, còn mười bốn ván."

    Phương Thốn: "..."

    An Trục Khê trả điện thoại cho Hàn Quân Trúc: "Nào, tranh thủ cơ hội luyện tập nhiều vào."

    Hàn Quân Trúc cuối cùng cũng thoát khỏi sự chấn động của câu nói đó, sau khi bình tĩnh lại, cậu nghiêm túc nói: "Em nhất định sẽ không phụ lòng anh."

    An Trục Khê lại cười: "Ừm, anh tin em."

    Chưa yêu đương gì mà chú sói con nào đó đã ngọt ngào đến mức muốn vẫy đuôi.

    Phương Thốn ban đầu cũng không nghiêm túc lắm, chỉ là thao tác bình thường, trêu chọc người mới thôi, nhưng sau ba bốn ván, anh ta buộc phải nghiêm túc.

    Khả năng học hỏi của người mới này thật mạnh mẽ!

    Tướng Hàn Tín trong phiên bản hiện tại có phần sa sút.

    Là một tướng cũ, anh ta đã từng rất hot, cũng đã từng rơi xuống đáy vực, hiện tại tuy không đến mức ngồi ghế dự bị thường xuyên, nhưng cũng không phải là sự tồn tại nhất định phải cấm của đối thủ.

    Đặc điểm của Hàn Tín là đủ ngầu, khả năng thao tác mạnh, nhiều kỹ năng dịch chuyển thì mới có cơ hội né tránh sát thương và khống chế, chỉ cần tin tưởng vào thao tác của mình, lên đồ theo hướng sát thương bộc phát, có thể khiến đối phương nghi ngờ cuộc sống.

    Mặc dù đây là một tướng đã bị người ta nắm rõ, nhưng Phương Thốn vẫn có hiểu biết độc đáo của riêng mình về con tướng này, thậm chí còn dựa vào tố chất nghề nghiệp của bản thân để thực hiện một số combo chính xác mà người chơi bình thường không thể tưởng tượng được.

    Anh ta chỉ sử dụng vài lần, người mới này lại nhanh chóng nhận ra, và bắt đầu thử nghiệm ở ván tiếp theo!

    Mặc dù độ thuần thục chưa đủ, nhưng anh ta thực sự đã nhìn ra!

    Phương Thốn bị khơi dậy ý chí chiến thắng, thái độ càng thêm nghiêm túc.

    An Trục Khê luôn quan sát bên cạnh, khóe miệng anh nhếch lên.

    Con đường thể thao điện tử không giống như những con đường khác, nó rất coi trọng tài năng.

    Chỉ có tài năng mới có thể bước vào con đường này, nỗ lực không ngừng mới có thể chạm đến đỉnh cao.

    Nó tàn khốc và đầy chông gai, khiến người ta chùn bước, nhưng đồng thời, nó cũng là một con đường vinh quang để thể hiện nhiệt huyết và tuổi trẻ.

    Đến lần thứ mười lăm, Phương Thốn lại bị mất hai mạng trong một ván.

    Sau khi nhà chính bị phá hủy, Phương thần nổi giận: "Lại nào."

    An thần đắc ý: "Mười lăm ván rồi đấy."

    Phương Thốn: "..."

    An Trục Khê nói: "Để anh solo với em nhé."

    Phương Thốn: "Tạm biệt!" Solo với anh? Tự tìm ngược đãi à!

    Anh ta chạy nhanh như một làn khói, không chớp mắt.

    Đuổi người đi, An Trục Khê đặt điện thoại xuống nói với Hàn Quân Trúc: "Giỏi lắm!"

    Hàn Quân Trúc vốn còn đang đắm chìm trong thế giới game chém giết, bị anh khen như vậy..

    "Khụ.." Hàn tiên sinh dè dặt nói, "Vẫn luôn thua."

    An Trục Khê bẻ ngón tay đếm: "Em tổng cộng đã giết Phương Thốn tám lần, thật sự rất giỏi!"

    Hàn Quân Trúc nhìn những ngón tay thon dài trắng nõn của anh, có chút không nghe rõ anh đang nói gì.

    An Trục Khê nhanh chóng nói: "Tiếp tục bài học tiếp theo nào."

    Anh hào hứng, như thể đã tìm được mục tiêu mới trong đời, tràn đầy năng lượng.

    Hàn Quân Trúc vui vẻ nhìn anh như vậy, giọng cậu trầm ấm: "Được, cần em làm gì cứ nói."

    An Trục Khê nghiêm túc: "Lần này cần luyện tập tốc độ farm rừng."

    Hàn Quân Trúc tập trung nhìn anh: "Ồ?"

    An Trục Khê nói: "Mượn chút sức." Tay anh lại đặt lên đùi Hàn Quân Trúc.

    Hàn Quân Trúc vừa mới tập trung tinh thần lại, giờ lại mất đi một nửa.

    An Trục Khê ra khỏi phòng, một lúc sau anh đẩy một tấm bảng trắng vào, trên đó dán một bản đồ Hẻm Núi Vương Giả.

    An Trục Khê chỉ vào nửa dưới của bản đồ: "Bản đồ này chắc em đã rất quen thuộc rồi."

    Chơi đến mức Vinh Diệu Vương Giả, đối với Hẻm Núi Vương Giả thật sự là quá quen thuộc.

    An Trục Khê lại nói: "Nhưng em cần phải quen thuộc hơn nữa."

    Anh di ngón tay trên bản đồ, chỉ vào nơi quái rừng xuất hiện và nói: "Một người đi rừng giỏi, tốc độ dọn rừng rất quan trọng, càng nhanh càng tốt, có thể trong các trận đấu thông thường, em đã có thể nhanh chóng giết quái rừng, nhưng bây giờ em cần phải nhanh hơn. Trên đấu trường, 0.1 giây cũng có thể quyết định sống còn."

    Hàn Quân Trúc gật đầu: "Em hiểu."

    An Trục Khê lại nói: "Đặc biệt là em là kiểu người đi rừng thiên về sát thương, càng phải tranh thủ từng phút từng giây để giúp đồng đội thiết lập lợi thế trên đường, kìm hãm sự phát triển của tướng chủ lực đối phương."

    Hàn Quân Trúc đáp: "Em hiểu."

    An Trục Khê chỉ vào bản đồ và nói: "Trận đấu chuyên nghiệp chắc chắn sẽ có xâm lăng cấp độ một, nhưng trước tiên em không cần quan tâm, ba mươi giây sau lập tức bắt đầu dọn rừng, nếu đối phương đến quấy rối, tùy theo tình hình tham chiến, giữ lại Trừng Phạt đầu tiên để cướp rừng. Nếu đối phương rút lui, em cứ theo lộ trình này để dọn quái."

    An Trục Khê nghiêm túc nói với cậu, chính xác đến từng chiêu thức phải sử dụng như thế nào, thậm chí yêu cầu phải giết quái đầu tiên trong bao nhiêu giây, sau đó nhanh chóng sử dụng kỹ năng dịch chuyển để vượt tường tấn công quái rừng tiếp theo.

    Cuối cùng anh kết luận: "Bây giờ em cần luyện tập là dọn sạch sáu con quái rừng đầu tiên trong vòng bốn mươi giây."

    Đồng tử Hàn Quân Trúc hơi co lại: "Bốn mươi giây?"

    Trong trường hợp bình thường, giết hết sáu con quái rừng cần ít nhất năm mươi giây đến hơn một phút, thậm chí lâu hơn.

    Bốn mươi giây nghe có vẻ chỉ tăng thêm mười giây, nhưng thực tế đã rất đáng sợ rồi, phải biết rằng đây là một trò chơi mà từng giây từng phút đều quan trọng.

    An Trục Khê nói: "Dùng Hàn Tín có thể làm được, chỉ cần tính toán tốt mỗi lần sát thương và lộ trình dọn rừng."

    Hàn Quân Trúc nói: "Để em thử xem."

    An Trục Khê nói: "Ừm, em nhớ lộ trình anh nói chứ?"

    Hàn Quân Trúc: "Không vấn đề gì"

    Cậu mở phòng tập luyện đơn, bắt đầu thao tác theo những gì An Trục Khê nói, An Trục Khê ở bên cạnh cậu, không chớp mắt nhìn cậu.

    Hai người ở rất gần nhau, An Trục Khê để nhìn rõ thao tác của cậu, gần như áp sát vào mặt cậu, trong hơi thở, một luồng khí nóng phả vào vành tai cậu.

    Hàn Quân Trúc: "..."

    An Trục Khê nói: "Lẽ ra nên vượt tường, lãng phí hai giây rồi."

    Hàn tiên sinh nào còn muốn vượt tường, cậu lại càng muốn vượt người hơn.

    An Trục Khê an ủi cậu: "Đừng vội, từ từ."

    Nhưng Hàn Quân Trúc lại dừng lại.

    An Trục Khê nghi ngờ hỏi: "Sao vậy?"

    Hàn Quân Trúc nói: "Em tự thử trước, lát nữa lại cho anh xem được không?"

    An Trục Khê cười: "Có anh nhìn em căng thẳng?"

    Không căng thẳng, chỉ là có chút.. Căng cứng.

    An Trục Khê vỗ vỗ cánh tay cậu: "Thư giãn đi, quen tay hay việc, luyện nhiều sẽ hình thành trí nhớ cơ thể."

    Hàn Quân Trúc chuyển chủ đề: "Có thể rót cho em cốc nước không?"

    An Trục Khê nói: "Được chứ."

    Anh vịn vào cánh tay Hàn Quân Trúc để đứng dậy, không ngờ Hàn Quân Trúc lại lùi lại một chút, An thần mất đi điểm tựa, ngã thẳng vào lòng Hàn Quân Trúc.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...