Chương 10
Trở mình, nhớ lại nửa tháng trước, cái đêm khiến anh vừa yêu vừa hận, cho nên thậm chí cấm dục nửa tháng nay bỏ nhà ra đi.. haiz!
Bạch Mạc ngồi dậy, đi đến trước cánh cửa màu hồng gõ nhẹ, tinh thần Hôi Cáp không tệ, lúc mở cửa cũng không u ám như trước đây.
Nhìn cái người được gọi là chồng kia đứng trước cửa, Hôi Cáp hiếm khi tâm trạng tốt đẹp hỏi: "Có chuyện à?"
"Có chút chuyện." Bạch Mạc trả lời có chút cứng ngắc!
"Hửm?" Hôi Cáp kinh ngạc nhìn Bạch Mạc, anh uống lộn thuốc à?
Bạch Mạc nhìn căn phòng qua khe cửa, dường như vừa dọn dẹp xong..
"Cô dọn phòng sao?" Bạch Mạc tùy ý hỏi.
Hôi Cáp quay đầu nhìn căn phòng sạch sẽ nói: "Đúng vậy! Chẳng phải ở dưới cũng dọn luôn rồi sao? Một khi tôi bắt đầu làm việc sẽ làm hết một lượt." Hôi Cáp trả lời rất trôi chảy, không khỏi nhớ lại trước đây, thực ra bản thân cô khá tự ti, lại mạnh mẽ. Tính cách mâu thuẫn này khiến cuộc sống của cô không tốt lắm, tự ti với mọi thứ, lại không chấp nhật tất cả khuyết điểm, mạnh mẽ không chịu thua đến mức hết cách với chính mình. Đối với người lạ lại càng trầm mặc ít nói, một khi thân thiết, sẽ điên điên khùng khùng.
Quen lâu rồi, cũng có thể nói vài câu, sự thay đổi với Bạch Mạc, có lẽ là từ đêm đó, cảm thấy giữa cô và anh trong lúc vô tình dường như đã thân thiết hơn rất nhiều, nói chuyện cũng không ấp úng, không dám biểu đạt nữa.
Có điều..
Nhìn cánh cửa khóa lại, cùng với Bạch Mạc đang đè lên trên, Hôi Cáp buồn bực..
Người ta nói không nghe lời người lớn, thiệt thòi ngay trước mắt! Nửa đêm nửa hôm mở cửa làm gì?
Tất cả giống như vợ chồng già, tự nhiên như vậy, đương nhiên như vậy, ban ngày chồng đi làm, vợ lo cho gia đình, ban đêm chồng trở về, vợ chăm sóc..
So với đêm đầu tiên, Hôi Cáp trừ kinh ngạc, sợ hãi và xấu hổ ra, không còn cảm giác gì khác..
Chẳng phải có một câu nói như thế sao! Cuộc sống giống như cưỡng gian, nếu không thể phản kháng, vậy cứ hưởng thụ thôi..
Huống hồ làm nhiều cũng trở nên tự nhiên hơn, làm rồi lại làm, Hôi Cáp cũng đã quen!
Hôm sau tỉnh dậy, Bạch Mạc không ở bên cạnh, Hôi Cáp không hề ngạc nhiên, cũng chẳng đau lòng, chỉ có một chút xíu, một chút xíu mất mát thôi. Khởi động tinh thần AQ, cô chẳng sao cả, đây chẳng phải chuyện đương nhiên sao? Sau khi tự lẩm bẩm, Hôi Cáp lấy lại tinh thần..
Sau khi Hôi Cáp đánh răng rửa mặt xong, có người gõ cửa.
Lại có người tìm cô? Hôi Cáp bị chấn động không hiểu nổi xảy ra chuyện gì? Dường như cuộc sống yên ổn đã bị phá vỡ.
Thím Trương đứng ngoài cửa nhìn Hôi Cáp lạnh lùng nói: "Bà chủ và ông chủ dặn dò mợ chủ trang điểm lại, hôm nay về nhà chính!"
"Tại sao?" Hôi Cáp không hiểu, sau khi gả vào đây, cô vẫn luôn ở nhà, trong nhà cũng không ai ngó ngàng đến cô, ngược lại cô cảm thấy vui vẻ tự tại. Trở về nhà chính, là chuyện mà nghĩ cô cũng chưa từng nghĩ đến, càng là chuyện không thể nào xảy ra với cô được!
Cho dù là lúc mừng năm mới, cô cũng bị vứt lại ở đây một mình, chỉ có họ trở về nhà chính, tuy một mình đón năm mới rất lạnh lẽo, nhưng có máy tính bầu bạn cô cũng không cảm thấy cô đơn!
"Tôi chỉ là người giúp việc, tôi cũng không biết, nhưng ông chủ nói, trước 12 giờ phải xuất phát cô nhanh lên chút đi!'Giọng điệu thím Trương không tốt lắm, mới sáng sớm đã nhận điện thoại của ông chủ kêu quét dọn, đến xem, chẳng có gì cần dọn cả!
" Ồ!"Hôi Cáp gật đầu, cô không có gì để giãy giụa. Nếu họ muốn cô đi, cho dù cô không muốn, cũng phải đi!
Hôi Cáp xoay người, nhìn chiếc giường lộn xộn, đi đến tủ quần áo mở cửa, ngắm nhìn, cuối cùng chọn một chiếc đầm có áo khoác liền vai, Hôi Cáp thích loại trang phục tinh tế như vậy, nhưng bản thân cô không biết mấy bộ đồ đó có hợp với mình hay không, Hôi Cáp có một phản ứng trì trệ, phải nói là rất nghiêm trọng về phương diện này. Không phải do đầu óc không linh hoạt, mà là cô vĩnh viễn không thể phân rõ được giữa hai món ăn khác nhau thì cái nào ngon hơn, giữa hai bộ đồ thì bộ nào đẹp hơn, loại so sánh như vậy cô vĩnh viễn cũng không đáp được.
Có lẽ liên quan đến hoàn cảnh sinh sống, trong quan niệm của Hôi Cáp, chỉ cần có thể ăn được đều là món ngon, chỉ cần quần áo mặc được đều là đồ đẹp, chỉ cần chỗ khác biệt không quá rõ ràng..
Bạch Mạc ngồi dậy, đi đến trước cánh cửa màu hồng gõ nhẹ, tinh thần Hôi Cáp không tệ, lúc mở cửa cũng không u ám như trước đây.
Nhìn cái người được gọi là chồng kia đứng trước cửa, Hôi Cáp hiếm khi tâm trạng tốt đẹp hỏi: "Có chuyện à?"
"Có chút chuyện." Bạch Mạc trả lời có chút cứng ngắc!
"Hửm?" Hôi Cáp kinh ngạc nhìn Bạch Mạc, anh uống lộn thuốc à?
Bạch Mạc nhìn căn phòng qua khe cửa, dường như vừa dọn dẹp xong..
"Cô dọn phòng sao?" Bạch Mạc tùy ý hỏi.
Hôi Cáp quay đầu nhìn căn phòng sạch sẽ nói: "Đúng vậy! Chẳng phải ở dưới cũng dọn luôn rồi sao? Một khi tôi bắt đầu làm việc sẽ làm hết một lượt." Hôi Cáp trả lời rất trôi chảy, không khỏi nhớ lại trước đây, thực ra bản thân cô khá tự ti, lại mạnh mẽ. Tính cách mâu thuẫn này khiến cuộc sống của cô không tốt lắm, tự ti với mọi thứ, lại không chấp nhật tất cả khuyết điểm, mạnh mẽ không chịu thua đến mức hết cách với chính mình. Đối với người lạ lại càng trầm mặc ít nói, một khi thân thiết, sẽ điên điên khùng khùng.
Quen lâu rồi, cũng có thể nói vài câu, sự thay đổi với Bạch Mạc, có lẽ là từ đêm đó, cảm thấy giữa cô và anh trong lúc vô tình dường như đã thân thiết hơn rất nhiều, nói chuyện cũng không ấp úng, không dám biểu đạt nữa.
Có điều..
Nhìn cánh cửa khóa lại, cùng với Bạch Mạc đang đè lên trên, Hôi Cáp buồn bực..
Người ta nói không nghe lời người lớn, thiệt thòi ngay trước mắt! Nửa đêm nửa hôm mở cửa làm gì?
Tất cả giống như vợ chồng già, tự nhiên như vậy, đương nhiên như vậy, ban ngày chồng đi làm, vợ lo cho gia đình, ban đêm chồng trở về, vợ chăm sóc..
So với đêm đầu tiên, Hôi Cáp trừ kinh ngạc, sợ hãi và xấu hổ ra, không còn cảm giác gì khác..
Chẳng phải có một câu nói như thế sao! Cuộc sống giống như cưỡng gian, nếu không thể phản kháng, vậy cứ hưởng thụ thôi..
Huống hồ làm nhiều cũng trở nên tự nhiên hơn, làm rồi lại làm, Hôi Cáp cũng đã quen!
Hôm sau tỉnh dậy, Bạch Mạc không ở bên cạnh, Hôi Cáp không hề ngạc nhiên, cũng chẳng đau lòng, chỉ có một chút xíu, một chút xíu mất mát thôi. Khởi động tinh thần AQ, cô chẳng sao cả, đây chẳng phải chuyện đương nhiên sao? Sau khi tự lẩm bẩm, Hôi Cáp lấy lại tinh thần..
Sau khi Hôi Cáp đánh răng rửa mặt xong, có người gõ cửa.
Lại có người tìm cô? Hôi Cáp bị chấn động không hiểu nổi xảy ra chuyện gì? Dường như cuộc sống yên ổn đã bị phá vỡ.
Thím Trương đứng ngoài cửa nhìn Hôi Cáp lạnh lùng nói: "Bà chủ và ông chủ dặn dò mợ chủ trang điểm lại, hôm nay về nhà chính!"
"Tại sao?" Hôi Cáp không hiểu, sau khi gả vào đây, cô vẫn luôn ở nhà, trong nhà cũng không ai ngó ngàng đến cô, ngược lại cô cảm thấy vui vẻ tự tại. Trở về nhà chính, là chuyện mà nghĩ cô cũng chưa từng nghĩ đến, càng là chuyện không thể nào xảy ra với cô được!
Cho dù là lúc mừng năm mới, cô cũng bị vứt lại ở đây một mình, chỉ có họ trở về nhà chính, tuy một mình đón năm mới rất lạnh lẽo, nhưng có máy tính bầu bạn cô cũng không cảm thấy cô đơn!
"Tôi chỉ là người giúp việc, tôi cũng không biết, nhưng ông chủ nói, trước 12 giờ phải xuất phát cô nhanh lên chút đi!'Giọng điệu thím Trương không tốt lắm, mới sáng sớm đã nhận điện thoại của ông chủ kêu quét dọn, đến xem, chẳng có gì cần dọn cả!
" Ồ!"Hôi Cáp gật đầu, cô không có gì để giãy giụa. Nếu họ muốn cô đi, cho dù cô không muốn, cũng phải đi!
Hôi Cáp xoay người, nhìn chiếc giường lộn xộn, đi đến tủ quần áo mở cửa, ngắm nhìn, cuối cùng chọn một chiếc đầm có áo khoác liền vai, Hôi Cáp thích loại trang phục tinh tế như vậy, nhưng bản thân cô không biết mấy bộ đồ đó có hợp với mình hay không, Hôi Cáp có một phản ứng trì trệ, phải nói là rất nghiêm trọng về phương diện này. Không phải do đầu óc không linh hoạt, mà là cô vĩnh viễn không thể phân rõ được giữa hai món ăn khác nhau thì cái nào ngon hơn, giữa hai bộ đồ thì bộ nào đẹp hơn, loại so sánh như vậy cô vĩnh viễn cũng không đáp được.
Có lẽ liên quan đến hoàn cảnh sinh sống, trong quan niệm của Hôi Cáp, chỉ cần có thể ăn được đều là món ngon, chỉ cần quần áo mặc được đều là đồ đẹp, chỉ cần chỗ khác biệt không quá rõ ràng..