Welcome! You have been invited by yuppfA4A4aS to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Chương 10

Trở mình, nhớ lại nửa tháng trước, cái đêm khiến anh vừa yêu vừa hận, cho nên thậm chí cấm dục nửa tháng nay bỏ nhà ra đi.. haiz!

Bạch Mạc ngồi dậy, đi đến trước cánh cửa màu hồng gõ nhẹ, tinh thần Hôi Cáp không tệ, lúc mở cửa cũng không u ám như trước đây.

Nhìn cái người được gọi là chồng kia đứng trước cửa, Hôi Cáp hiếm khi tâm trạng tốt đẹp hỏi: "Có chuyện à?"

"Có chút chuyện." Bạch Mạc trả lời có chút cứng ngắc!

"Hửm?" Hôi Cáp kinh ngạc nhìn Bạch Mạc, anh uống lộn thuốc à?

Bạch Mạc nhìn căn phòng qua khe cửa, dường như vừa dọn dẹp xong..

"Cô dọn phòng sao?" Bạch Mạc tùy ý hỏi.

Hôi Cáp quay đầu nhìn căn phòng sạch sẽ nói: "Đúng vậy! Chẳng phải ở dưới cũng dọn luôn rồi sao? Một khi tôi bắt đầu làm việc sẽ làm hết một lượt." Hôi Cáp trả lời rất trôi chảy, không khỏi nhớ lại trước đây, thực ra bản thân cô khá tự ti, lại mạnh mẽ. Tính cách mâu thuẫn này khiến cuộc sống của cô không tốt lắm, tự ti với mọi thứ, lại không chấp nhật tất cả khuyết điểm, mạnh mẽ không chịu thua đến mức hết cách với chính mình. Đối với người lạ lại càng trầm mặc ít nói, một khi thân thiết, sẽ điên điên khùng khùng.

Quen lâu rồi, cũng có thể nói vài câu, sự thay đổi với Bạch Mạc, có lẽ là từ đêm đó, cảm thấy giữa cô và anh trong lúc vô tình dường như đã thân thiết hơn rất nhiều, nói chuyện cũng không ấp úng, không dám biểu đạt nữa.

Có điều..

Nhìn cánh cửa khóa lại, cùng với Bạch Mạc đang đè lên trên, Hôi Cáp buồn bực..

Người ta nói không nghe lời người lớn, thiệt thòi ngay trước mắt! Nửa đêm nửa hôm mở cửa làm gì?

Tất cả giống như vợ chồng già, tự nhiên như vậy, đương nhiên như vậy, ban ngày chồng đi làm, vợ lo cho gia đình, ban đêm chồng trở về, vợ chăm sóc..

So với đêm đầu tiên, Hôi Cáp trừ kinh ngạc, sợ hãi và xấu hổ ra, không còn cảm giác gì khác..

Chẳng phải có một câu nói như thế sao! Cuộc sống giống như cưỡng gian, nếu không thể phản kháng, vậy cứ hưởng thụ thôi..

Huống hồ làm nhiều cũng trở nên tự nhiên hơn, làm rồi lại làm, Hôi Cáp cũng đã quen!

Hôm sau tỉnh dậy, Bạch Mạc không ở bên cạnh, Hôi Cáp không hề ngạc nhiên, cũng chẳng đau lòng, chỉ có một chút xíu, một chút xíu mất mát thôi. Khởi động tinh thần AQ, cô chẳng sao cả, đây chẳng phải chuyện đương nhiên sao? Sau khi tự lẩm bẩm, Hôi Cáp lấy lại tinh thần..

Sau khi Hôi Cáp đánh răng rửa mặt xong, có người gõ cửa.

Lại có người tìm cô? Hôi Cáp bị chấn động không hiểu nổi xảy ra chuyện gì? Dường như cuộc sống yên ổn đã bị phá vỡ.

Thím Trương đứng ngoài cửa nhìn Hôi Cáp lạnh lùng nói: "Bà chủ và ông chủ dặn dò mợ chủ trang điểm lại, hôm nay về nhà chính!"

"Tại sao?" Hôi Cáp không hiểu, sau khi gả vào đây, cô vẫn luôn ở nhà, trong nhà cũng không ai ngó ngàng đến cô, ngược lại cô cảm thấy vui vẻ tự tại. Trở về nhà chính, là chuyện mà nghĩ cô cũng chưa từng nghĩ đến, càng là chuyện không thể nào xảy ra với cô được!

Cho dù là lúc mừng năm mới, cô cũng bị vứt lại ở đây một mình, chỉ có họ trở về nhà chính, tuy một mình đón năm mới rất lạnh lẽo, nhưng có máy tính bầu bạn cô cũng không cảm thấy cô đơn!

"Tôi chỉ là người giúp việc, tôi cũng không biết, nhưng ông chủ nói, trước 12 giờ phải xuất phát cô nhanh lên chút đi!'Giọng điệu thím Trương không tốt lắm, mới sáng sớm đã nhận điện thoại của ông chủ kêu quét dọn, đến xem, chẳng có gì cần dọn cả!

" Ồ!"Hôi Cáp gật đầu, cô không có gì để giãy giụa. Nếu họ muốn cô đi, cho dù cô không muốn, cũng phải đi!

Hôi Cáp xoay người, nhìn chiếc giường lộn xộn, đi đến tủ quần áo mở cửa, ngắm nhìn, cuối cùng chọn một chiếc đầm có áo khoác liền vai, Hôi Cáp thích loại trang phục tinh tế như vậy, nhưng bản thân cô không biết mấy bộ đồ đó có hợp với mình hay không, Hôi Cáp có một phản ứng trì trệ, phải nói là rất nghiêm trọng về phương diện này. Không phải do đầu óc không linh hoạt, mà là cô vĩnh viễn không thể phân rõ được giữa hai món ăn khác nhau thì cái nào ngon hơn, giữa hai bộ đồ thì bộ nào đẹp hơn, loại so sánh như vậy cô vĩnh viễn cũng không đáp được.

Có lẽ liên quan đến hoàn cảnh sinh sống, trong quan niệm của Hôi Cáp, chỉ cần có thể ăn được đều là món ngon, chỉ cần quần áo mặc được đều là đồ đẹp, chỉ cần chỗ khác biệt không quá rõ ràng..
 
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Chương 11

Lâm Nguyệt Dung thở dài, nhìn Hôi Cáp không phù hợp trước mặt nói: "Cô không có quần áo nào khác sao?"

Hôi Cáp cúi đầu nhìn trang phục của mình, bộ váy này khá dài, màu xám, chất liệu dệt may có cảm giác rất bay bổng, thân hình của Hôi Cáp không thể nói là đẹp, bộ váy này mặc trên người Hôi Cáp không thể hiện được giá trị vốn có của nó. Lại nhìn lễ phục trên người Lâm Nguyệt Dung và đồ tây của Bạch Hành, quần áo của hai người đều là màu đen, sau lưng là chiếc xe màu trắng bạc, hôi cáp biết đó là chiếc xe hàng hiệu, nhưng cô không nói được nhãn hiệu của nó!

Lâm Nguyệt Dung lắc đầu nói: "Lên xe đi!"

Xe chạy rất ổn định, Hôi Cáp mới phát hiện người lái xe không phải Bạch Hành, Bạch Hành ngồi ở ghế lái phụ, nhìn đồng hồ trên tay! Lâm Nguyệt Dung ngồi ghế sau, cũng đang đọc văn kiện. Hôi Cáp chỉ đành lấy điện thoại ra, nói ra thì Hôi Cáp chưa từng dùng điện thoại nào tốt như vậy, lần đầu tiên cô đuổi kịp trào lưu!

Lúc trước cô hay dùng điện thoại cùi bắp, bắt đầu từ năm tháng trước mới xài điện thoại của hãng Apple, Hôi Cáp tùy tiện bấm vào một diễn đàn bắt đầu đăng mấy bài viết vô nghĩa lên, trong xe vô cùng yên tĩnh.

Khi chiếc xe chậm rãi dừng lại, Hôi Cáp khiếp sợ trước những gì mình nhìn thấy, đó là một ngôi biệt thự được xây dựng dựa vào núi, phía sau có một công viên giải trí không nhỏ, ngồi trong xe hơi phải chạy 30 phút mới vào được sân chính, ven đường là từng mảng rừng cây, động vật trong đó nhiều đến không kịp nhìn.

Ngọn núi phía sau có lẽ thông với ngôi biệt thự sang trọng này! Hôi Cáp thầm nghĩ, thế giới này đã không còn là thứ mà cô có thể tiếp nhận nổi nữa rồi.

Khi gả vào nhà họ Bạch, biệt thự nhà họ Bạch nằm trong khu biệt thự, mỗi một tòa nhà đều rất xa hoa tinh tế, cô cũng biết có thể vào đó ở đều không phải người bình thường. Khu vực đó có công viên công cộng, nhưng mà, khu biệt thự sáng tạo mới mẻ kia so sánh với biệt thự nhà chính này, chỉ là một góc của tảng băng, nhà chính đã chiếm hết cả một ngọn núi đấy! Còn không mang theo những căn biệt thự khác..

Hôi Cáp phát hiện, kiến thức của mình quả nhiên rất ngắn.. cho dù tóc cũng dài..

Hôi Cáp xuống xe, theo sau Lâm Nguyệt Dung vào biệt thự, tuy biệt thự rộng lớn, nhưng lại không có nhiều người giúp việc, có khoảng sáu người đảm nhận chức vụ khác nhau. Phòng khách rất lớn, trong dự đoán của Hôi Cáp, sô pha là kiểu dáng dài, thiết kế hiện đại nhất, cảm giác giản dị thoải mái, màu vàng nhạt giống hệt nền nhà, sàn gỗ thoang thoảng hương thơm, trên tường treo những bức họa mà Hôi Cáp không hiểu, trong phòng cũng trưng bày những món đồ cổ mà Hôi Cáp không biết giá trị, trên sô pha đã có một nhóm người ngồi.

Hôi Cáp có chút chật vật, cô có chứng bệnh sợ người lạ, cô không biết nên làm gì nên nói gì?

Lâm Nguyệt Dung bắt đầu cau mày, ngày đầu tiên đưa con dâu ra ngoài, lại không nói gì. Nếu không phải lúc hợp mặt mừng năm mới, bị bố mẹ chồng phê bình một phen, cũng không đến nỗi bất đắc dĩ đưa con dâu ra ngoài, con dâu lại không nể mặt, ngay cả chào hỏi cũng không biết?

Lý Âu ngồi một bên cong khóe môi, cười nói: "Em dâu họ, đã lâu không gặp!"

Hôi Cáp lấy lại tinh thần nhìn Lý Âu, mới nhớ ra phải chào hỏi, run rẩy gật đầu với họ: "Chào ông nội bà nội, các bác các dì, con là Hôi Cáp!" Bà nội Bạch ông nội Bạch cũng chỉ gật đầu..

Lâm Nguyệt Dung khẽ lắc đầu, đưa Hôi Cáp đến trước mặt hai ông bà lão khoảng hơn 60 đang ngồi đối diện TV nói: "Bố, mẹ! Đây là vợ của Mạc nhi, lần trước mừng năm mới không khỏe nên không qua đây, hôm nay nhân tết Đoan Ngọ dẫn đến gặp mọi người!" Khi Lâm Nguyệt Dung nói, gương mặt nở nụ cười ôn hòa.

Bạch Hành cũng chỉ gật đầu với bố mẹ, ngồi cạnh người đàn ông phía bên trái tuổi tác tương đương Bạch Hành, giữa mày mắt người đàn ông kia có chút tương tự Bạch Hành.

Bà nội Bạch gật đầu, mỉm cười nhìn Hôi Cáp, vỗ ghế sô pha nói: "Cháu dâu, qua đây ngồi. Nào, ngồi ở đây!" Bạch Mạc cũng coi như cháu nội đích tôn trong nhà, cũng là cháu trai duy nhất, phân lượng không tầm thường.

Nhóm người Lý Âu là cháu ngoại, nhưng Lý Âu là cháu ngoại đầu tiên của nhà họ Bạch, tuy do con gái sinh, nhưng cũng được hai ông bà lão nhà họ Bạch yêu thương.
 
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Chương 12

"Dạ?" Hôi Cáp nhìn Lâm Nguyệt Dung, thấy mẹ chồng gật đầu với mình, cô mới ngoan ngoãn ngồi cạnh bà nội Bạch.

Bà nội Bạch rất hiền, trên gương mặt luôn nở nụ cười, khác hẳn với dáng vẻ suốt ngày như muốn liều mạng của bà nội cô!

Bà nội Bạch chỉ vào người đàn ông trung niên ngồi cạnh Bạch Hành nói: "Bạch Trạch, con trai cả của bà nội, bác cả của con!" Người đàn ông có tướng mạo tương tự Bạch Hành quay đầu nhìn về phía Hôi Cáp.

Hôi Cáp gật đầu với Bạch Trạch: "Chào bác cả!" Bạch Trạch mỉm cười gật đầu, người phụ nữ búi tóc bên cạnh Bạch Trạch, mái tóc đen mượt mà, đôi mắt dịu dàng như muốn chảy nước, nhìn Hôi Cáp mỉm cười gật đầu, khẽ nói: "Gọi bác gái cả là được rồi!"

"Bác gái cả!" Hôi Cáp nghe lời chào hỏi, hảo cảm dành cho bác gái cả tăng cao, lúc sau bà nội Bạch mới giải thích người phụ nữ dịu dàng này là Nhiễm Tịch Nhan, vợ của Bạch Trạch.

Bà nội Bạch lại kéo tay Hôi Cáp chỉ vào người phụ nữ ngồi đối diện Bạch Hành và Bạch Trạch, tóc ngắn chấm ngang vai dịu dàng xinh đẹp. Chỉ là trong nụ cười của người phụ nữ không có nhiều chân thành, chỉ cười mỉm không hé răng, gật đầu với Hôi Cáp, không lên tiếng nói chuyện!

Lúc này bà nội Bạch mới nói: "Đây là cô cả của con, bên cạnh là dượng cả." Người phụ nữ này và Bạch Mạc không giống nhau, nhưng lại có bảy phần tương tự bà nội Bạch, khí chất được nuôi dưỡng từ nhỏ khác xa một trời một vực với Hôi Cáp. Sau này Hôi Cáp mới biết người cô cả này tên Bạch Thư Ngưng, nhìn qua như cô chủ lớn, vô cùng kiêu ngạo, nhưng thực ra lại rất hiền huệ, chăm sóc gia đình rất chu đáo. Những chuyện này hiện nay đương nhiên Hôi Cáp vẫn chưa biết, chỉ quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh cô cả.

Người đàn ông ngẩng đầu nhìn Hôi Cáp mỉm cười, khóe mắt có nếp nhăn, trong mắt lấp lánh ánh sáng, có thể nhìn ra đã va chạm xã hội không chỉ một hai năm, nụ cười dành cho Hôi Cáp, cũng giống như công việc, công thức hóa! Có một ngày Bạch Mạc ôm Hôi Cáp nhắc đến người này, chỉ nói Lý Thừa Chí là một người khôn khéo như hồ ly, nhưng lại chung tình với cô cả kính yêu có thừa, trừ người nhà họ Bạch ra, đương nhiên chẳng thèm để ý đến người khác.

Bà nội Bạch lắc đầu, với sự lạnh nhạt của mọi người cũng chỉ bất đắc dĩ, nhưng tuyệt đối dung túng. Quay đầu vui vẻ nói với Hôi Cáp: "Cô út của con! Hơi nghịch ngợm một chút, thích đến trễ, giờ cũng chưa đến! Lát nữa là có thể gặp rồi, còn một chú út nữa, haha.. bây giờ hẳn đang trên đường đến, con người thằng bé rất thú vị, sẽ nói với con rất nhiều chuyện, không cần để ý đến nó!"

Hôi Cáp gật đầu, cô trừ việc ngoan ngoãn tựa như đang ghi nhớ tất cả ra, cũng chẳng nói được gì, có thể cảm nhận rõ rệt địa vị của bà nội Bạch trong nhà, tất cả mọi người đều kính trọng bà. Ông nội ngồi bên cạnh tuy không nói gì, nhưng lại có khí thế không giận tự uy, lần đầu tiên Hôi Cáp cảm nhận được! Với cô út kia, Hôi Cáp không có chút manh mối nào, chỉ đành coi cô ấy cũng kiêu ngạo như Bạch Thư Ngưng vậy.

"Bà nội, sao lại không giới thiệu con!" Lý Âu bất mãn nói.

"Đúng ạ!" Người đàn ông tóc vàng bên cạnh Lý Âu cũng dùng tiếng hoa bập bẹ lên tiếng kháng nghị!

Bà nội Bạch cười càng vui vẻ hơn nói với Hôi Cáp: "Trong nhà này, từ đời cháu, đã không còn coi bà lão này ra gì. Nói một câu, có thể đáp lại mười câu. Con xem, bà nội không nói gì hết, nó đã lên tiếng rồi. Lý Âu, anh họ của con. Con quen mà phải không! Nghe nói hôn lễ là nó chuẩn bị cho con! Brien bên cạnh nó là chồng của em họ Thải Văn, là một minh tinh ở nước Mỹ? Bà nội cũng không hiểu lắm, haha.. Hôi Cáp con có biết không?"

Hôi Cáp hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm Brien rất lâu, sau đó rất nghiêm túc nói: "Con.. biết!" Sự ngập ngừng giữa chừng mọi người tự động phớt lờ, với việc Hôi Cáp ở lứa tuổi này lại không biết Brien cũng cảm thấy hơi kinh ngạc. Hôi Cáp hiển nhiên không muốn khiến Brien mất mặt, nhưng cô thật sự không mấy khi xem phim nước ngoài! Người chưa từng gặp, bảo cô biết thế nào đây, Hôi Cáp rơi lệ xoay đầu.

Brien cười lớn, người Mỹ rất phóng khoáng, cũng không cảm thấy mất mặt, chỉ thấy phản ứng của Hôi Cáp rất thú vị.

Bà nội quay đầu nhìn cửa sổ thủy tinh sau lưng, bên ngoài cửa sổ có ba cô gái và một đứa nhỏ khoảng 4, 5 tuổi, đang vui đùa ở công viên trò chơi trong nhà mình! Quay đầu lại, bà nội Bạch cười nói: "Đó là cháu cố của bà nội, cháu trai của con, tên Mare, bà nội thích gọi thằng bé là Tiểu Nhuệ. Chơi cùng thằng bé, là em họ bên nội Thải Văn, Thải Huyên và em họ bên ngoại Tiểu Duyệt! Con còn có anh họ Lý Văn và chị dâu họ bên ngoại vẫn chưa đến, còn một em họ Tiểu Nhiên bên ngoại nữa, khi nào đến rồi làm quen!"
 
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Chương 13

Hôi Cáp mỉm cười gật đầu, trong lòng lại như dời sông lấp biển, trời ơi! Bà đang nói ai với ai vậy? Hôi Cáp còn một chuyện bất hạnh, cô không nhớ được mối quan hệ và tên của người khác, có thể để lại ấn tượng trong đầu cô đều là do tiếp xúc lâu dài, cho nên, bà nội giới thiệu xong cả một gia tộc, Hôi Cáp cũng chỉ nhớ mỗi một người là Lý Âu!

Bà nội vỗ tay Hôi Cáp nói: "Ở đây chỉ có mấy người lớn, cô gái nhỏ như con ở lại không quen, ra sau vườn chơi với mấy chị em đi! Haha.. quen biết thêm, Thải Văn rất ngoan, chắc con sẽ trò chuyện được với con bé thôi. Đi đi! Con à, lát nữa ăn bánh ú, bà nội sẽ gọi mấy đứa vào!"

Hôi Cáp vẫn mỉm cười gật đầu, khóe mắt lại nhìn về phía Lâm Nguyệt Dung, vẻ mặt Lâm Nguyệt Dung không biểu cảm gật đầu, lúc này Hôi Cáp mới đứng dậy, chỉ về phía cánh cửa sổ thủy tinh kia nói: "Cái đó, con.. ra ngoài trước đây! Ông nội bà nội, các bác các cô, con đi đây!"

Mọi người gật đầu, Hôi Cáp mới vòng qua ghế sô pha, đi về phía huyền quan.

"Cháu dâu à! Ra sau vườn đi bên này sẽ nhanh hơn chút!" Bà nội Bạch chỉ một cánh cửa gỗ kiểu Nhật gần cửa sổ, Lý Âu mỉm cười nhìn Hôi Cáp, cúi đầu nói vài câu với Brien, đứng lên gật đầu với mọi người, nói với Hôi Cáp: "Em dâu họ, anh đưa em đi!"

"Hả? À!" Hôi Cáp vội vàng gật đầu, đi theo sau lưng Lý Âu, cánh cửa kiểu Nhật vừa mở ra, nửa mặt tường thế mà lại thông ra bên ngoài, cho dù ở trong phòng khách cũng có thể nhìn ra sau vườn không sót chút gì, chỉ là lúc đóng cửa, bên trong chỉ có tiếng nhạc yếu ớt, nhưng vừa mở cửa ra, tiếng chim hót, tiếng khỉ kêu, tiếng cười của mấy cô gái lập tức truyền vào phòng khách, bà nội Bạch cười càng vui vẻ hơn!

Lý Âu đưa Hôi Cáp mang dép lê ra sau vườn, đi đến bụi cỏ, gọi Thải Văn: "Em họ Thải Văn! Đưa vợ của Bạch Mạc đến cho em rồi đây!"

Vừa dứt lời, ba cô gái bên kia lập tức quay đầu nhìn Hôi Cáp, người phụ nữ mặc váy liền trắng, tóc đen mềm mại tự nhiên xõa sau lưng, mỉm cười dịu dàng lên tiếng: "Ồ! Cuối cùng đã chịu cho bọn em gặp vợ của anh họ Bạch Mạc rồi à.." Cười đến mày mắt cong cong, lấp lánh ánh sáng, xung quanh cơ thể có vầng sáng nhàn nhạt, giống như thiên sứ.

"Này, không phải chứ! Để em xem để em xem!" Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo hai dây, váy bồng, nhảy nhót chạy qua đây, vòng quanh Hôi Cáp ngắm nhìn: "Không phải chứ, ánh mắt Bạch Mạc chỉ có vậy?"

Lý Âu gõ lên đầu cô ấy nói: "Cẩn thận anh họ Bạch Mạc mà em sợ nhất nghe thấy!"

Cô gái vội vàng che miệng, lại không tránh được khiến Hôi Cáp chấn động, "ánh mắt Bạch Mạc chỉ có vậy" như một gáo nước lạnh tạt vào trái tim Hôi Cáp, khó chịu, lại không thể nói gì. Cảm thấy rất quẫn bách, bất giác gương mặt nóng lên.. là phụ nữ ai cũng để ý vẻ bề ngoài!

"Em cũng xem thử, em cũng xem thử!" Một cô gái có gương mặt búp bê chạy đến, đẩy cô gái buộc tóc đuôi ngựa ra, nhìn Hôi Cáp nói: "Chị dâu họ, mặt chị đỏ quá!"

Lý Âu cốc đầu cô gái nói: "Em thật nhiều chuyện!"

"Làm gì vậy? Làm gì vậy?" Xoa đầu, trừng Lý Âu, cô gái nói!

Lý Âu lắc đầu nói với Hôi Cáp: "Người bên kia, xinh đẹp tuyệt vời, hào phóng dịu dàng, đáng yêu như thiên sứ, thân hình như ma quỷ, cả người tỏa ra hào quang tình yêu người mẹ chính là em họ Thải Văn, có điều lại lớn tuổi hơn em!"

Hôi Cáp gật đầu với người phụ nữ tóc dài, yếu ớt nói: "Chào em họ!"

Nụ cười người phụ nữ sáng lạn gật đầu.
 
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Chương 14

Lý Âu nhìn hai cô gái còn lại nói: "Cô gái đầu búp bê kia là em họ Tiểu Duyệt, đã 22 tuổi rồi, chỉ là có gương mặt búp bê thôi. Cô gái tóc đuôi ngựa, em đừng ý đến, là em họ Thải Huyên nhỏ nhất của em, cũng 20 tuổi rồi!"

Hôi Cáp lần lượt chào hỏi, Tiểu Duyệt cũng vui vẻ bắt tay với cô, Thải Huyên chỉ nhún vai, đập tay Hôi Cáp một cái, xem như chào hỏi!

Cuối cùng Lý Âu chỉ vào một cậu bé tóc vàng đang ở trên cầu trượt không nói chuyện: "Cậu nhóc là bảo bối của nhà họ Bạch, Mare – cũng là Tiểu Nhuệ! Đừng nhìn dáng vẻ thiên sứ bé nhỏ của nó, thật sự là một ác ma đấy, cho nên nếu có thể, đừng thân thiết với nó quá sẽ tốt hơn! Vậy thì.." Lý Âu cúi đầu thấp giọng nói bên tai Hôi Cáp: "Em dâu họ chỉ còn thời hạn nửa năm, em cứ từ từ chơi đi nhé! Anh họ đi trước đây!"

Hôi Cáp chỉ cảm thấy trái tim lập tức đình công, nhìn về phía Lý Âu, Lý Âu lại mỉm cười sáng lạn như ánh mặt trời, gật đầu với Hôi Cáp rồi rời khỏi đó! Con người này đúng là trong ngoài bất nhất! Hôi Cáp buồn cười nghĩ, chỉ là ít nhiều cũng có chút đau lòng. Dù sao cô cũng đã là người của Bạch Mạc rồi, ở trong ngôi nhà này, cho dù chỉ có nửa năm, cũng mong được mọi người thừa nhận, cho dù đến cuối cùng vẫn phải rời đi.

Haiz! Lại nhìn vào bên trong, bà nội Bạch ban nãy còn hiền từ, lúc này đang cau mày nói gì đó với mẹ chồng, Hôi Cáp mỉm cười lắc đầu, phải rồi! Cô chỉ có thời hạn nửa năm, thậm chí đã qua rồi, Bạch Mạc chỉ đang báo thù cô thôi, đến lúc nào đó có lẽ sẽ ly hôn rời khỏi căn nhà này, trước mặt bọn họ biểu hiện ngoan ngoãn để làm gì chứ?

Bà nội Bạch hiền từ với cô, nhưng trên mặt cô vẫn còn một nốt ruồi đen, lúc không soi gương bản thân cũng sẽ quên mất, nhưng nếu người khác nhìn vào, ánh mắt đầu tiên cũng sẽ chú ý đến nốt ruồi của cô, trong lòng ít nhiều cũng thầm mắng mấy câu, bà nội Bạch không nghe không hỏi, là tốt hay xấu, ai biết được?

"Nè, chị dâu họ! Chị nhìn gì vậy?" Thải Huyên cô gái buộc tóc đuôi ngựa vỗ vai Hôi Cáp hỏi.

Hôi Cáp quay đầu nhìn Thải Huyên nói: "Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy đời người cũng chỉ đến vậy mà thôi!" Thải Huyên sửng sốt, cau mày nhìn Hôi Cáp: "Chị tuổi già ngớ ngẩn à! Nói lung tung gì thế?"

Hôi Cáp trừng to mắt nhìn Thải Huyên, lắc đầu, hít sâu một hơi, không trả lời. Mới phát hiện ra cũng chỉ có Thải Huyên để ý đến cô, cô gái giống như thiên sứ kia chỉ quan tâm đến con trai mình, đứng cạnh cầu trượt, nhìn con trai vui vẻ chơi đùa, trên gương mặt là nụ cười dịu dàng.

Mà Tiểu Duyệt ban nãy sau khi bắt tay với cô xong, cũng không để ý đến cô nữa, đi theo sau Mare đùa nghịch.

Cô gái tên Thải Huyên lại vỗ đầu Hôi Cáp nói: "Nhìn gì vậy?"

Hôi Cáp xoa đầu, nhìn Thải Huyên, đáp khẽ: "Không có gì!"

Thải Huyên nương theo tầm mắt của Hôi Cáp nhìn về phía chị gái và chị họ mình, sau đó ngồi xuống thảm cỏ nói: "Chị cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao họ không để ý đến chị phải không?"

Hôi Cáp cũng ngồi xuống nói: "Cũng không thấy lạ lắm!"

Thải Huyên lại đánh giá Hôi Cáp: "Con người chị tôi rất tốt, đối xử với ai cũng ôn hòa không thất lễ, khiến người ta như tắm mình trong gió xuân.."

Khi Thải Huyên nói đến đây, Hôi Cáp nghĩ đến Lam Tâm, người con gái kia cũng khiến người ta như tắm mình trong gió xuân, chỉ là so với Thải Văn lại tươi mát hơn.

"Có điều.." Thải Huyên nhìn nụ cười trên gương mặt chị gái Thải Văn của nhà họ Bạch nói: "Trừ anh chị em nhà mình ra, chị ấy đối với ai cũng xa lạ, không dễ đến gần người khác, cho nên, chị ấy sẽ chào hỏi chị, nhưng sẽ không làm thân với chị. Còn về Tiểu Duyệt, thông minh lạc quan, chị ấy quả thật cũng như vậy, nhưng điều kiện cuộc sống quá tốt, người chưa từng tiếp xúc với xã hội như chị ấy, cho dù đứng dưới ánh mặt trời, thực ra trong lòng vẫn luôn xem thường một vài người nào đó."

"E rằng, chị nằm trong số một vài người nào đó của chị ấy rồi!"

Hôi Cáp không có phản ứng gì, kết quả như vậy cô đã sớm đoán được, chỉ tò mò về cô gái tên Thải Huyên đang trò chuyện với mình hơn. Cuối cùng vẫn không nhịn được lên tiếng hỏi: "Tại sao cô lại nói với tôi?"

Thải Huyên đứng lên nhìn Hôi Cáp nói: "Nếu tôi nói tôi thích chị, chị có tin không? Tôi cảm thấy! Chị quả thật rất, rất bình thường, chị đừng thấy tôi là cô chủ nhà giàu, tôi cũng từng chịu khổ, những ngày tháng cơ cực đó, bây giờ ngẫm lại, cuộc sống lúc ấy rất phong phú. Có lẽ không muốn trải qua cuộc sống như vậy nữa. Chỉ là! Rất hoài niệm.."

Hôi Cáp nhìn thấy ánh mắt Thải Huyên ngắm nhìn bầu trời, rất cô độc.. cô không tiếp lời, cô không biết an ủi người khác, cũng sẽ không bị người khác cảm nhiễm, chỉ tiếp tục ngơ ngẩn thôi.
 
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Chương 15

[HIDE-THANKS]Cuối cùng, người không đến vẫn không đến, có người bận việc, có người không ở trong nước, gọi điện xin lỗi bà nội Bạch, chào hỏi Hôi Cáp, cuối cùng Hôi Cáp vẫn chưa gặp được cô út, và những người còn lại. Mọi người ngồi quanh phòng khách ăn bánh ú, trò chuyện cười đùa. Hôi Cáp lặng lẽ đứng một bên.

Lúc này Bạch Mạc cũng đến chỗ Lam Tâm.

Bạch Mạc ở dưới khu chung cư chờ Lam Tâm một lúc, Lam Tâm mới đi xuống. Sắp tốt nghiệp đại học, Lam Tâm đã ở riêng với bố mẹ trong kỳ thực tập. Tuy mẹ kế đối xử với cô ta rất tốt, nhưng dù sao cũng không phải mẹ ruột, gặp mặt khó tránh khỏi ngại ngùng, sau khi Lam Tâm vào công ty Bạch Mạc, đã tìm một căn chung cư ở bên ngoài.

Vì là tết đoan ngọ, năm đầu tiên, Lam Tâm không muốn tách ra ăn bánh ú với bố mình, cho nên hôm nay chuẩn bị về nhà!

Trong quá trình chờ đợi Bạch Mạc xử lý tài liệu gần đây ở công ty, Lam Tâm đã bước vào kỳ nghỉ hè, các trường học cũng bắt đầu cho nghỉ, tất cả sinh viên đều tìm kiếm công ty thực tập.

Mỗi năm công ty cũng sẽ chú ý đến nội dung về phương diện này, tuy không phải năm nào cũng tuyển người, nhưng theo sự phát triển lớn mạnh của công ty, lượng nhân viên cần thiết cũng sẽ nhiều hơn, nhưng lại không muốn tùy tiện tìm người thay thế, cho nên năm nào vào khoảng thời gian này cũng bắt đầu chú ý đến người mới.

Chỉnh sửa văn kiện mà phòng nhân sự gửi qua cho thư ký, Bạch Mạc lướt xem từng người, không mấy hài lòng với những người mới của năm nay. Sáng sớm ra khỏi nhà đã uống sữa tươi à? Bạch Mạc bắt đầu thất thần nhớ lại bữa sáng nay mình đã ăn gì?

Cho dù như vậy, anh cũng không muốn nhớ lại hành vi động dục đêm qua..

Cho dù như vậy, Bạch Mạc cũng không thấy áy náy với Hôi Cáp, với Lam Tâm cũng không.. có lẽ, nhận thức được nuôi dưỡng từ bé của anh đã chệch khỏi quỹ đạo nhận thức của người bình thường, nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến việc anh làm một người đàn ông tốt và một chủ tịch giỏi!

Suy nghĩ lung tung một hồi, Bạch Mạc cuối cùng chẳng làm xong việc gì cả, thấy hôm nay Lam Tâm ăn mặc trang điểm thoải mái tâm trạng trở nên tốt đẹp hơn!

Hôm nay Lam Tâm mặc áo thun cỡ rộng, phối cùng quần short denim thẳng thớm, màu xanh đậm, buộc tóc đuôi ngựa, vừa tươi mới lại đẹp mắt.

"Anh đến sớm thật!" Lam Tâm gõ cửa xe, khi Bạch Mạc hạ cửa kính xuống, cô ta cúi đầu nói.

"Không sớm! Cô gái à, sắp 12 giờ rồi!" Bạch Mạc chỉ đồng hồ nói!

Lam Tâm lè chiếc lưỡi nhỏ nhắn, lên xe từ bên kia, Bạch Mạc giúp cô ta thắt dây an toàn, bắt đầu lái xe!

Hai người trò chuyện vài việc ở công ty, tình huống gần đây trong trường đại học của Lam Tâm, cùng với dự định nghỉ hè..

Giữa chừng Bạch Mạc nhận điện thoại, sửng sốt một lúc, lại trở về trạng thái bình thường tiếp tục lái xe, Lam Tâm không hỏi gì cả, không phải không biết cách biểu đạt như Hôi Cáp, mà là do, cô ta biết có những chuyện có thể hỏi, những chuyện không thể hỏi, nếu Bạch Mạc không nói, vậy là chuyện mà cô ta không nên biết!

Rất nhanh đã đến tiểu khu mà Hôi Cáp và Lam Tâm từng sống, xuống xe, Bạch Mạc nhìn hoàn cảnh xung quanh, cũng coi như yên tĩnh, chỉ là không gian hoạt động không lớn, một tòa nhà khoảng 20, 30 hộ dân sinh sống, trong tiểu khu có khoảng 7, 8 tòa, lại chỉ có một công viên mấy chục mét vuông, ngược lại xanh hóa khá tốt, quản lý tiểu khu không tệ, trên đường không có rác!

Bạch Mạc đỗ xe dưới sự chỉ dẫn của Lam Tâm, cùng Lam Tâm lên lầu!

Gõ cửa, bố của Lam Tâm là Tạ Lĩnh ra mở cửa, nhìn thấy Lam Tâm, còn chưa vui mừng đã thấy Bạch Mạc, ngây người, không nhìn thấy Hôi Cáp lại càng thêm sửng sốt, cuối cùng lấy lại tinh thần nói: "Vào đi, vào đi, mau vào nhà!"

Lam Tâm quay đầu lại nhìn Bạch Mạc, vẻ tinh nghịch trong mắt khiến trái tim Bạch Mạc xao động, không khỏi lắc đầu Lam Tâm nghịch ngợm. Tạ Lĩnh lại cau mày sau lưng hai người, nếu như có thể, ông ta càng hi vọng nhìn thấy Hôi Cáp và Bạch Mạc cùng xuất hiện ở đây, ít nhất chuyện đó sẽ cho ông ta biết con gái của mình vẫn biết chừng mực.

Phòng khách vốn yên tĩnh lại nhiều thêm hai người, Lam Tâm vừa nhìn, vui mừng thốt lên: "Bà nội! Ông nội!" Rồi nhào vào lòng ông nội Tạ và bà nội Tạ.

Tạ Lĩnh cười nói: "Hôm nay vốn định cùng Kỳ nhi ra ngoài ăn cơm, ở trước cửa tiểu khu gặp ông bà nội của con, con lại nói hôm nay sẽ về nhà, kết quả hôm nay chắc không gói bánh ú được rồi!"

"A~~!" Tạ Lam Tâm bất mãn nhìn bố mình, mỗi nằm chỉ có một cái tết đoan ngọ, không gói bánh ú, thì làm gì đây?

Tạ Lĩnh lắc đầu nói tiếp: "Nghe thấy ông bà nội con đến, cho nên dì út cố ý đến đây, mang theo một đống bánh ú, đủ cho cô nhóc như con ăn no!" Nói đến đây, dường như nhớ ra chuyện gì đó, xoay đầu nói với Bạch Mạc: "Con ngồi đi, con ngồi đi, xem đầu óc của bác này, quên mất trong nhà có khách!"[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Chương 16

[HIDE-THANKS]Bạch Mạc mỉm cười ngồi xuống nói: "Bác trai không cần khách sáo, đều là người nhà mà!" Tạ Lĩnh cũng không để ý tiếng bác trai của Bạch Mạc, dù sao Hôi Cáp không phải con gái ruột, con rể này nói phải thì phải, nói không phải, thật đúng là không phải.

Mà Bạch Mạc lại không muốn vì quan hệ với Hôi Cáp gọi Tạ Lĩnh một tiếng bố, anh càng muốn dùng thân phận người đàn ông của Lam Tâm để gọi Tạ Lĩnh một tiếng bác trai trước!

Bà nội Tạ và ông nội Tạ nhìn thấy Bạch Mạc, đột nhiên nhớ ra gì đó, bà nội Tạ ngạc nhiên nói: "A! Con là chồng của Phi nhi sao! Con bé đó thật có mắt nhìn.." Sau đó mỉm cười nói với Vương Kỳ bên cạnh, cũng là mẹ của Hôi Cáp: "Có người chồng như vậy, Phi nhi thật có phúc!"

Vốn dĩ Vương Kỳ bị lãng quên cũng không định lên tiếng, bị bà nội Tạ nói như vậy, không biết tại sao cả người run lên, chột dạ không dám nhìn Bạch Mạc, cúi đầu nói: "Vâng! Mẹ à! Mẹ có khát không, để con dâu rót nước cho mẹ!"

Bà nội Tạ cầm ly trà nhìn Vương Kỳ nói: "Con nói gì vậy? Chẳng phải đang uống trà sao! Haha.. nhìn con vui chưa kìa, Tiểu Tâm, mau tìm một người, tuyệt đối không thể thua Phi nhi!"

Lam Tâm liếc nhìn Bạch Mạc, trả lời có lệ với bà nội Tạ: "Dạ!"

Vương Kỳ thở ra một hơi, biết Lam Tâm không định vạch trần mọi chuyện ở đây, hơi thả lỏng, nhưng tầm mắt của Bạch Mạc luôn nhìn về phía bà, tảng đá trong lòng vẫn không thể buông xuống như cũ!

Bạch Mạc nhìn Vương Kỳ hoàn toàn xuất phát từ mục đích đánh giá, anh chỉ muốn nhìn kỹ người khiến bản thân mình lần đầu tiên vấp ngã trong cuộc đời rốt cuộc là người thế nào. Trước mặt Bạch Mạc là một người phụ nữ rất ngoan ngoãn, có hương vị của phụ nữ trưởng thành, trong mắt đều là tính toán tỉ mỉ khôn khéo. Khóe mắt đã có nếp nhăn, vẻ mặt khôn khéo chính là loại hình mà Bạch Mạc ghét nhất. Bạch Mạc không ngờ, có một ngày, người phụ nữ vâng vâng dạ dạ trước mặt mình sẽ truy đuổi mình chạy trốn khắp nơi, bỏ mặc lời mời của mình. Đó đều là chuyện sau này!

Lúc chuông cửa vang lên, Vương Kỳ chạy như bay ra ngoài mở cửa, Tạ Hân Vũ cô em gái duy nhất của Tạ Lĩnh và chồng bà ta là Hàn Mạc Hiên đang đứng bên ngoài. Mọi người chào hỏi nhau, Tạ Hân Vũ lấy bánh ú, cùng Vương Kỳ vào nhà bếp chuẩn bị cơm trưa, buổi họp mặt của nhà họ Tạ bắt đầu..

Sau khi Tạ Lĩnh và Vương Kỳ tiễn khách xong, Vương Kỳ bắt đầu dọn dẹp phòng khách, Tạ Lĩnh luôn ở cạnh bà, cho đến khi Vương Kỳ không chịu nổi đứng lên hỏi: "Có phải ông đã biết hết rồi không?"

Tạ Lĩnh nhìn ánh mắt trốn tránh của Vương Kỳ, gật đầu..

Vương Kỳ thở dài, vẫn nhìn về phía xa, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi!"

Tạ Lĩnh chỉ đáp lại hai chữ: "Tại sao?"

Vương Kỳ cười nhạt nói: "Tôi là một người mẹ!"

"Cho nên?"

"Xin lỗi!" Cả đêm, bất kể Tạ Lĩnh nói gì, Vương Kỳ cũng chỉ đáp xin lỗi, bà không có lý do thuyết phục chính mình hoặc Tạ Lĩnh, nói rằng bản thân bà vì muốn tốt cho Hôi Cáp, nói đến cùng, bà là một người mẹ, mà Tạ Lĩnh cũng là một người bố! Là bà cướp đoạt hạnh phúc của Lam Tâm, đây là chuyện không thể giải thích dù là vì bất kỳ lý do gì.

Cuối cùng Tạ Lĩnh thở dài, không hỏi gì nữa, trở về phòng mình. Cảm giác người mình yêu ở sau lưng đâm mình một dao thật sự không dễ chịu, nếu không phải ông ta nhìn thấy tình hình ở phòng khách có điều kỳ lạ, ép Lam Tâm và Bạch Mạc giữ khoảng cách, Lam Tâm cũng sẽ không nói ra hết tất cả.

Mà nguyện vọng của con gái lại hèn mọn như vậy – 22 năm qua, con chỉ muốn tranh giành một lần như vậy vì chính mình thôi!

22 năm, phải rồi! Tiểu Tâm đã 22 tuổi, từ nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện, không khóc không quấy, người lớn nói gì chính là cái đó, tuy rằng luôn thuận theo, nhưng trước giờ cô ta chưa từng mong muốn điều gì, hi vọng duy nhất là muốn có mẹ, nhưng ông ta chưa từng giúp cô ta thực hiện, bản thân đau lòng vì cái chết của người vợ trước Trịnh Lâm, cũng hi vọng bà luôn ở cạnh mình. Nhưng có mong muốn thế nào, cũng không thể thay đổi vận mệnh của một người đã mất!

Con gái cả đời vô dục vô cầu, vốn dĩ nên hạnh phúc kết hôn sinh con với người đàn ông đó, không cần lén lút như vậy, trở ngại trùng trùng. Mà người gây ra kết quả này lại là người vợ ngày ngày ngủ bên cạnh mình, sao có thể không khiến ông ta chạnh lòng..

22 năm qua, con chỉ muốn tranh giành một lần như vậy vì chính mình thôi!

Gương mặt khẩn cầu của con gái, giọng nói cầu xin, nguyện vọng hèn mọn như thế không ngừng quanh quẩn trong đầu ông ta. Câu "Dù sao cậu ta cũng là anh rể con" ngập ngừng trong cổ họng, rồi lại nuốt xuống! Không nói ra được, đối diện với con gái mình như vậy, làm sao cũng không nói được.. chỉ một lần này, coi như bản thân không biết gì cả, cứ mặc con gái thôi! Bất kể là đúng hay sai, ông ta vẫn luôn ở sau lưng con gái mình..

Còn về Kỳ nhi..[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Chương 17

[HIDE-THANKS]Ban đêm, Hôi Cáp mệt mỏi ngồi xe buýt về nhà. Tuy Lý Âu tiễn cô đến ven đường, nhưng cô đợi chuyến xe cuối cùng cũng phải đợi suốt nửa tiếng.

Ngồi trên xe, cũng hiểu nguyên nhân hôm nay Bạch Mạc vắng mặt, bản thân cô không nói gì, Lý Âu cũng không nói thêm! Trở về nhà, đương nhiên là không một bóng người.

Bố mẹ chồng hôm nay ở nhà chính với ông bà, Bạch Mạc có lẽ ở chung cư của Lam Tâm!

Cô cảm thấy mình rất thê lương, nhưng lại không đau lòng, chỉ cảm thấy bản thân đứng trước biệt thự âm u, hứng gió lạnh vô cùng thê thảm, chỉ như vậy mà thôi..

Mở cửa, Hôi Cáp vào nhà, tắm nước nóng xong lên giường nằm ngủ.

Tháng 6, vì là kỳ nghỉ hè của Lam Tâm, Bạch Mạc căn bản không có thời gian ở nhà, trừ buổi tối. Tư tưởng của Lam Tâm rất bảo thủ, trước khi kết hôn, không cho phép Bạch Mạc động tay động chân, thỉnh thoảng qua đêm ở chung cư vẫn có thể chấp nhận được.

Khi trước vào những lúc này, Bạch Mạc tình nguyện ở khách sạn cũng không muốn trở về, tuy không cùng phòng, nhưng Bạch Mạc cũng không chịu nổi khi nhìn thấy Hôi Cáp. Sau này cảm thấy đây là nhà mình, nếu không về, chẳng phải bản thân thiệt thòi lớn à? Hơn nữa, cũng đâu ở chung phòng, cho nên thỉnh thoảng cũng sẽ trở về! Đối với Hôi Cáp, Bạch Mạc không thể là chính mình, bắt đầu tính toán chi li!

Lại sau đó nữa, Bạch Mạc da mặt dày cảm thấy nhà mình, vợ mình, có gì không phải là của mình, cho nên mỗi ngày dù đêm khuya cũng sẽ chạy về nhà. Có lúc trực tiếp vào phòng Hôi Cáp, có lúc trở về phòng mình, đến phòng Hôi Cáp, căn bản không phải làm chuyện đứng đắn gì, bao cao su của Hôi Cáp cứ vơi từng hộp từng hộp..

Cho dù buổi sáng gặp tình nhân, buổi tối ở với vợ, trước giờ Bạch Mạc đều không cảm thấy có chỗ nào không tốt, không ổn, nên làm thế nào, anh vẫn sẽ làm như cũ.

Chỉ là công tác bảo vệ làm rất tốt, lúc còn trong thời kỳ hôn nhân, anh chạm vào Hôi Cáp cũng là chuyện đương nhiên, chẳng có chút áp lực tâm lý. Nhưng, anh không hề chuẩn bị lâu dài, chạm vào Hôi Cáp chỉ có thể nói năng lực khắc chế của bản thân không đủ tốt, không đúng, phải nói là vẫn luôn rất tốt, chỉ là, trước giờ anh chưa từng chạm vào người phụ nữ nào có thể hòa hợp với anh như vậy ở trên giường, về phương diện này Hôi Cáp là vô địch.

Muốn chung giường thì chung giường, không muốn, xoay người về phòng nghỉ ngơi, đợi qua một khoảng thời gian, có lẽ trước thất tịch, sẽ kết thúc cuộc hôn nhân này, có lẽ là ngày mai, có lẽ là nửa tháng sau, cũng vì vậy, anh tuyệt đối sẽ không lưu lại giống nòi trong bụng Hôi Cáp!

Tương phản với vẻ chẳng sao cả của Bạch Mạc, Hôi Cáp cũng không phải động lòng, tuy mỗi ngày bị đè trên giường tim đập rất nhanh, nhưng đó là phản ứng bình thường. Sự thay đổi của Hôi Cáp nằm ở chỗ, cô nhìn nhận hành vi tình dục này quá tự nhiên. Tự nhiên đến mức Hôi Cáp cảm thấy đó là chuyện đương nhiên, đương nhiên đến mức Hôi Cáp bắt đầu để ý Bạch Mạc có người khác ở bên ngoài.

Tại sao một người chồng ban ngày ra cửa, buổi tối trở về, giống như tất cả những người chồng khác cùng chung chăn gối, nhưng cô lại không phải duy nhất của anh? Đương nhiên Hôi Cáp không phải không biết tự lượng sức mà suy nghĩ những chuyện này, cô biết phân lượng và vị trí của mình trong lòng Bạch Mạc, vấn đề là cô đã bắt đầu để ý rồi, bản thân cũng hết cách, chính là để ý thôi..

Hôi Cáp cảm thấy mình như vậy không phải yêu, đến bây giờ cô nhìn thấy Bạch Mạc tim chẳng hề đập nhanh, những phản ứng nên có khi yêu một người cô đều không có, cô không thể giải thích loại hành vi này của mình, cô chỉ biết cô bắt đầu có chút bất thường..

Hôi Cáp tự nhiên không biết, Trung Quốc trên dưới năm ngàn năm, phụ nữ có bao nhiêu cơ hội tự do yêu đương rồi gả cho người ta. Không nói thế kỷ 21, chỉ nói ngưởi ở thời cổ đại, lúc họ gả cho chồng mình, chưa từng gặp mặt cũng là chuyện rất bình thường, gặp rồi, liệu có thể yêu từ cái nhìn đầu tiên không? Trên thực tế là không thể, nhưng khoảnh khắc khi bị xốc khăn voan vẫn sẽ đỏ mặt..

Đây đều là phản ứng bình thường, sau đêm động phòng hoa chúc, người đàn ông bên gối chính là bầu trời của mình cả đời này, tình cảm đối với anh ta không biết có phải yêu hay không, nhưng tình cảm đó sẽ theo mình suốt đời, tình cảm vượt qua cả tình yêu.

Hôi Cáp chính là như vậy, cô không giống những người phụ nữ thế kỷ 21, cô sống ở vùng quê rất lạc hậu, cô có một nửa tư tưởng của người cổ đại. Khoảnh khắc khi Bạch Mạc chiếm lấy cô, đã có thứ gì đó đang thay đổi, cô dâng hiến mình cho Bạch Mạc. Len lén có một loại giác ngộ sống là người của Bạch Mạc, chết là ma của Bạch Mạc.

Nhưng cô lại là người phụ nữ thời đại mới thế kỷ 21, đã tốt nghiệp cấp ba, cũng được hưởng nền giáo dục tốt, cô có tư tưởng mới. Cô không như người cổ đại cố định mình đến chết, mắt của cô cũng đang ngắm nhìn thế giới, ảnh hưởng của chuyện này đối với cô có lẽ là bình tĩnh đối mặt với việc Bạch Mạc ngoại tình!

Ngày 1 tháng 7 dương lịch, chính là ngày kỷ niệm, Hôi Cáp đột nhiên hạ quyết tâm sẽ đi theo Bạch Mạc, không biết dây thần kinh nào của cô gặp vấn đề, chỉ là một mình ở ngoài ban công, đột nhiên cảm thấy bản thân để ý Bạch Mạc, cô đã là người của anh, bất kể là vô số lần sinh hoạt tình dục, hay trong cuộc sống, Bạch Mạc là người đàn ông duy nhất thường lắc lư trước mặt cô, dù sao tình cảm của cô cũng đã thay đổi, thay đổi thành một loại nếu không phải Bạch Mạc thì không được. Đó không giống như tình yêu, chỉ là cảm thấy cô nên là của anh, mà anh – cũng nên thuộc về cô!

Đây cũng chính là chỗ khá bi kịch của phụ nữ bảo thủ ở Trung Quốc, hoặc là không hiến thân, một khi đã hiến thân, cũng sẽ ôm suy nghĩ dâng người đến tận cửa! Tuy ở thế kỷ 21 đã có rất ít người như vậy, nhưng không phải là không có.. Hôi Cáp chính là một người bi kịch như thế!

Ngày 1 tháng 7 hôm đó, Hôi Cáp chú ý, Bạch Mạc – là chồng của cô![/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Chương 18

[HIDE-THANKS]"Em không chịu nổi nữa, em không cần anh trả thù. Chị ấy là chị em, ngẩng đầu không gặp cúi đầu cũng gặp. Em không muốn chị ấy quá buồn, em chỉ hi vọng sự việc có thể giải quyết thuận lợi, em có thể quang minh chính đại đứng cạnh anh nói anh là bạn trai em, mà không phải anh rể! Bạch Mạc, anh tự suy nghĩ đi!" Lam Tâm quyết đoán cúp máy.

Bạch Mạc đặt điện thoại xuống, từ cửa xoay đi vào công ty, người đi qua trước mặt đều gật đầu chào hỏi Bạch Mạc, Bạch Mạc cũng chỉ khẽ gật đầu. Đứng trước thang máy chuyên dụng một lúc, thang máy đến, Bạch Mạc bước vào, nhớ lại lời nói của Lam Tâm, không khỏi đỡ trán.

Lam Tâm nói đúng, có lẽ anh đang trả thù Hôi Cáp, chỉ là bản thân cũng muốn kéo dài thời gian, chính anh hiểu rõ nguyên nhân, Hôi Cáp ở trên giường quá tuyệt vời! Bạch Mạc xấu hổ một lúc, thang máy đã đến tầng 32, Bạch Mạc ra khỏi thang máy, không khỏi nhớ tới nguyên nhân mình kết hôn sẽ khiến người ta cười rụng răng.

Không phải chuyện gì khác, mà là do mẹ cứ lải nhải bên tai anh suốt ba tháng, từ trong nhà đến công ty. Từ miệng, điện thoại, đến máy tính. Từ lúc bình thường anh nghỉ ngơi, đi ngủ cho đến khi vào công ty họp. Bạch Mạc lặng lẽ nhìn mẹ mình, sau đó cùng Lý Âu chạy trốn ra nước ngoài du lịch tham gia họp lớp của thư ký, nhìn thấy Lam Tâm, chỉ trong thời gian 2, 3 giây, bản thân anh đã hạ quyết tâm, nói cho Lý Âu biết mình chuẩn bị kết hôn.

Chỉ vì không chịu nổi mẹ cằn nhằn, càng hận bản thân mình sớm muộn cũng sẽ kết hôn, chỉ muốn tìm một người phụ nữ có thể xứng với mình, có lẽ chứng cưỡng bức hoàn hảo của anh quá nghiêm trọng, người vợ hoàn hảo trong lòng phải mang đi được đưa về được. Nói cách khác, phải xinh đẹp đáng yêu, dịu dàng hào phóng, lương thiện hiểu ý người, không lải nhải dây dưa, không lo chuyện bao đồng, có không gian tự do, quan trọng nhất phải thông minh lanh lợi.

Lam Tâm không nghi ngờ gì phù hợp với tất cả điều kiện, cho nên, lần đầu anh nhìn thấy đã vừa ý, lúc đó ít ra biết được Lam Tâm có thể "mang ra ngoài được", sau này trải qua điều tra lại biết Lam Tâm có thể "đưa trở về". Trời xui đất khiến thế nào Lam Tâm lại thực tập trong công ty anh, tiếp xúc lâu dài rất vừa ý với việc Lam Tâm hoàn toàn phù hợp yêu cầu của anh, lại không khỏi động lòng, Lam Tâm thật sự là một người phụ nữ rất dễ khiến người ta động lòng.

Thế giới lớn như vậy, sáu tỷ dân, người gì cũng có. Yêu cầu của Bạch Mạc rất quá đáng, không phải không có, chỉ là không dễ tìm, có lẽ chỉ có một người đó, cũng có thể còn rất nhiều người, ai biết được? Tóm lại Bạch Mạc may mắn gặp được Lam Tâm, xui xẻo tình nhân của anh ở Nhật Bản xảy ra chuyện, anh phải đến Nhật không thể tự mình chuẩn bị hôn lễ, khi trở về kết hôn, mới phát hiện, trời ạ, mẹ nócuộc sống đúng là như phim truyền hình!

Tuy vội vã kết hôn cũng là do mẹ lải nhải, bản thân anh có chút tùy ý, tóm lại tất cả phát triển tuy không như dự đoán, nhưng không thể ngăn nó đến kết quả cuối cùng!

Bạch Mạc mở cửa phòng làm việc, thư ký Tô Cường vui vẻ đón tiếp khiến anh mở to mắt.

"Tổng tài đại nhân thân mến, chào buổi sáng. Thư ký thân thiết bên cạnh anh là tôi đây từ nước ngoài trở về, nghe nói anh đã lấy bạn học cấp ba Hôi Cáp của tôi, đáng vui đáng mừng, đáng vui đáng mừng!" Nhìn Tô Cường cúi người với mình, Bạch Mạc ngoài cười trong không cười ngồi lên ghế.

Tô Cường nhìn Bạch Mạc, cười xong rồi, mới nghiêm chỉnh hỏi: "Tôi vừa trở về đã nghe thấy chuyện này, sao lại như vậy! Nghe Lý Âu nói các người chạy đi tham gia buổi họp lớp nhàm chán đến cực điểm của tôi, anh nhất kiến chung tình với Tạ Lam Tâm kia, lại cưới chị cô ta về nhà! Dư Hôi Cáp là nhân vật vô hình trong lớp, sao lại lọt vào mắt anh được?"

Nhìn dáng vẻ vui mừng khi thấy người gặp họa của Tô Cường, Bạch Mạc bất đắc dĩ hỏi: "Cậu rảnh lắm sao! Bỏ lại nhiều việc như vậy, không có chuyện gì làm à? Cũng vứt đó nửa năm rồi!"

"Yên tâm yên tâm, cấp dưới tôi chọn có thể có vấn đề gì chứ. Hơn nữa, năm ngoái anh nói cho tôi nghỉ phép nửa năm, tôi chỉ thực hiện sớm chút thôi. Ai bảo năm ngoái anh chẳng nói tiếng nào, đã sáp nhập công ty ở thành phố G, công ty bận đến mức đầu xoay mòng mòng! Vẫn là tôi đi thu dọn cục diện rối rắm đấy!" Tô Cường nhân cơ hội bắt đầu phàn nàn, lửa giận của chuyện năm ngoái, anh ta còn chưa tan đâu!

Bạch Mạc phất tay nói: "Biết rồi biết rồi! Sao cậu còn lải nhải hơn mẹ tôi nữa vậy! Gần đây tôi chuẩn bị ly hôn với Dư Hôi Cáp, lúc nào đó cậu viết giấy ly hôn giúp tôi, thuận tiện liên lạc luật sư. Còn nữa, hợp đồng Lam Tâm làm việc ở công ty tôi muốn cậu giúp tôi soạn thảo."

"Chuyện thành phố G bên kia mấy ngày tới sẽ có người đến, nhân tài chúng ta bồi dưỡng năm ngoái cũng có thể gửi qua đó, cậu tự xem rồi làm đi! Sau này còn cả đống việc đấy!"

Nghe thấy Bạch Mạc hiếm khi nói nhiều như vậy, Tô Cường xanh mặt bước ra, ngày đầu tiên tôi đi làm lại mà! Ngày đầu tiên đấy! Tô Cường ngẩng đầu thở dài..

Khi nào Lam Tâm mới có thể hoàn toàn tiếp nhận hết công việc của thư ký đây! Đưa Tô Cường đến làm giám đốc bộ phận pháp luật, để xem anh ta còn đắc ý thế nào! Haiz..[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Chương 19

[HIDE-THANKS]Quan hệ tranh cãi trong thầm lặng với Lam Tâm, khiến Bạch Mạc không có tâm trạng tốt, liền chuẩn bị về nhà.

Giờ cao điểm tan làm, Bạch Mạc ra khỏi thang máy chuyên dụng, nhìn thấy năm thang máy bên cạnh đều chật kín người.

Một thang máy bên cạnh thang máy chuyên dụng nối từ tầng 27 đến 31, có điều, sử dụng thang máy cần phải có dấu vân tay, hoặc quẹt thẻ của các nhân viên tầng 27 đến 31. Những thang máy còn lại đều đi được đến những tầng khác, tùy ý sử dụng. Quy mô công ty lớn, người cũng đông, tòa nhà 35 tầng, không dưới 1000 người.

Từ trong nhóm người, vừa khéo nhìn thấy tổng giám tốc bộ phận nhân sự - Trương Đức. Hiển nhiên Trương Đức cũng nhìn thấy Bạch Mạc, Trương Đức là thư ký theo bên cạnh Bạch Mạc khi trước, trải qua mấy năm làm việc, năng lực của Trương Đức đã không còn là một thư ký đơn giản như vậy nữa, được phân đến chỗ khác cũng là chuyện sớm muộn.

"Tổng tài!" Theo lời chào hỏi của Trương Đức, tất cả mọi người đều nhường đường cho Bạch Mạc, cũng gật đầu chào anh.

Bạch Mạc gật đầu, đi về phía cửa lớn, lúc đi ngang qua Trương Đức dừng lại một lúc nói: "Việc tuyển người năm nay phải làm thật tốt, đang cần người gấp!"

"Vâng, tổng tài!" Trương Đức gật đầu, Bạch Mạc cũng không nói thêm gì bước ra ngoài! Phần lớn mọi người đều đỗ xe ở tầng hầm B1, B2 của công ty, nhưng hôm nay Bạch Mạc ngồi xe của thư ký, thư ký bên cạnh Bạch Mạc không chỉ có một mình Tô Cường, Tô Cường quản lý tất cả thư ký của Bạch Mạc, bao gồm Lam Tâm.

Hơn 10 thư ký bên cạnh Bạch Mạc cũng thể hiện rõ lượng công việc của Bạch Mạc nhiều thế nào, xoa cái đầu mơ hồ đau nhức, Bạch Mạc rất bất đắc dĩ với Lam Tâm! Vì hôm nay Lam Tâm vắng mặt, công việc của Lam Tâm đều do anh tiếp quản, tuy Lam Tâm chỉ chỉnh sửa và tóm tắt văn kiện đơn giản, nhưng cũng rất nhiều. Bản thân anh chỉ đọc hơn 10 phút liền vứt cho Tô Cường..

Tô Cường oán giận, anh cũng rất bất mãn với hành vi của Lam Tâm, nhưng dù sao cũng là người phụ nữ mà anh thích, có chút lòng riêng khoan dung với Lam Tâm cũng là chuyện khó tránh khỏi. Chỉ là đau đầu về đơn ly hôn mà Tô Cường viết, đọc từng điều khoản đến chóng mặt, uổng công anh ta trong một tiếng đồng hồ viết chi tiết như vậy, suýt nữa dâng hết gia sản của anh cho Hôi Cáp, viết cái gì không biết? Người đó.. chỉ là, dù sao Hôi Cáp cũng là vợ của mình suốt tám tháng, cho dù ly hôn, cũng không thể qua loa cho xong?

Mà người hoàn toàn không biết gì, thậm chí còn muốn tiếp tục đoạn tình cảm không khả năng này là Hôi Cáp đang nằm trên giường, ôm máy tính xem phim, cô đang xem bộ "Ngục giam" do Brien diễn, Hôi Cáp biết tên của bộ phim này. Lúc cô học cấp ba, còn nổi tiếng suốt một khoảng thời gian, chỉ là khi đó cô không có hứng thú, bây giờ lôi lại bộ phim kinh điển đó ra xem, đúng là vô cùng thú vị!

Xem đến đoạn đặc sắc, tiếng chuông điện thoại không nghi ngờ chính là tạp âm quấy nhiễu. Nhìn thấy số của mẹ, Hôi Cáp vẫn không tình nguyện nghe máy, Hôi Cáp rất sợ nghe điện thoại của mẹ, không biết mẹ bị sao mà hai ngày nay rất hay cằn nhằn, lại không nói rõ là chuyện gì.

"Phi nhi, con ở một mình à?" Giọng nói của mẹ trong điện thoại không có sự nhẹ nhàng như ngoài đời thực.

"Dạ!" Hôi Cáp vẫn xem phim, không để tâm trả lời một chữ!

"Đang làm gì vậy?" Vương Kỳ là một người mẹ, rất quan tâm đến cuộc sống của Hôi Cáp ở nhà họ Bạch, lại không thể quá để ý!

"Xem phim!"

"Ồ! Bạch Mạc có ở nhà không?" Vương Kỳ nói đến đây, giọng điệu khá yếu ớt.

Hôi Cáp vẫn đang xem "Ngục giam" không để ý đến thay đổi nhỏ của mẹ, chỉ đáp cho có lệ: "Không có, nhưng có lẽ sắp trở về rồi! Mẹ, con.. con muốn tìm việc làm! Đúng rồi, mẹ tìm Bạch Mạc có chuyện gì?"

Không để ý câu đầu của Hôi Cáp, Vương Kỳ lên tiếng hỏi: "Cái đó, là như vầy! Hai ngày trước chẳng phải đoan ngọ sao!"

"Dạ!" Nhét miếng khoai tây vào miệng, Hôi Cáp tự nhiên gật đầu.

"Em gái Tạ Lĩnh cũng đến, con biết em gái ông ấy phải không? Chẳng phải đã từng gặp một lần rồi à?" Vương Kỳ nói.

Hôi Cáp đã bắt đầu có dự cảm không hay, nhưng vẫn trả lời: "Từng gặp! Hai năm trước họp mặt cuối năm nhà họ Tạ, lần đó đã gặp nhau!" Hung hăng chế nhạo con một trận, cũng hung hăng nhạo báng mẹ một phen, đương nhiên nhớ rõ!

"Đúng đúng đúng, vậy con còn nhớ cặp sinh đôi của cô ta không? Tên.. tên gì ấy nhỉ?"

"Mẹ nói Hàn Duệ Hàn Trí phải không?" Anh trai ngốc nghếch lấy em trai làm đầu, em trai có đầu không não, lại không đàng hoàng. Hôi Cáp cũng quên mất bản thân cô cũng chẳng lanh lợi đến đâu!

"Đúng đúng đúng, chính là hai đứa nó!" Vương Kỳ vui vẻ nói.

Hôi Cáp trợn mắt..[/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back